Bài viết: 7439 



Mộng Du
Mộng du lạc cõi vô hình
Bay cùng quỹ đạo là mình hay ta?
Mộng du tìm chốn phù hoa
Gặp em không nhớ gặp ma hay người!
Mộng du với những nụ cười
Ta mang mặt nạ chôn vùi nỗi đau.
Mộng du lên tận trăng sao
Tỉnh say dốc rượu rưới vào sông Ngân.
Mộng du làm hạt bụi trần
Nổi trôi ta nhặt những vần thơ rơi.
Mộng du tìm giọt sương trời
Gieo mưa nhân ái xuống đời đảo điên.
Mộng du hóa đá tọa thiền
Sân si trả hết oan khiên cuộc tình.
Mộng du chạy khỏi bóng mình
Phục sinh đón lại một hình hài xưa.
Trời đã lạnh
Mưa bỗng thưa
Nửa đêm thức giấc ai vừa mộng du?
Thanh Trắc Nguyễn Văn

Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên trang điện tử Văn học Việt Nam - trang của Hội nhà văn Việt Nam, trang điện tử văn học lớn của cả nước.
Chỉnh sửa cuối: