Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 121: Cấp cứu 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[BOOK]Cả người anh chấn động. Đầu ong ong như bị nổ tung, một dòng chất lỏng ấm nóng từ sau đầu chảy dọc xuống cổ, lan dần khắp lưng.

Cùng lúc đó, do đã cởi bộ đồ bảo hộ để bảo vệ đứa trẻ, ngọn lửa bắt đầu bén lên người anh. Làn da không còn che chắn bị lửa đốt cháy, đau đớn đến thấu xương.

Cơn đau khiến thần trí anh như bừng tỉnh thêm lần nữa.

Anh cúi đầu, cảm nhận được thân thể nhỏ bé vẫn đang run rẩy trong lòng mình. Dù đau đến mức không thể thở nổi, Phạm Hồng Quân vẫn cắn răng, cố gắng bước tiếp.

Mặc kệ như thế nào, không thể.. để con bé xảy ra chuyện..

Phải cứu được con bé.. phải đưa con bé ra ngoài!

Phạm Hồng Quân cũng không biết chính mình đã đi bao lâu, cũng không nhớ rõ đã đạp qua bao nhiêu đống lửa. Trong ý thức chập chờn, anh mơ hồ thấy có người đang chạy tới - là đồng đội của anh.

Thế nhưng..

Khi họ còn chưa kịp đến nơi, Phạm Hồng Quân đã gục ngã.

Cả thân thể anh lúc này gần như chìm trong lửa, cả người anh đều là lửa cháy đỏ rực.. Một cảnh tượng khiến đồng đội anh vừa thấy đã bật khóc.

"Bác sĩ, bác sĩ!"

"Bác sĩ có tới không? Bác sĩ đâu?"

"Bác sĩ, mau lên!"

"Bác sĩ, cứu người! Làm ơn!"

Dưới lầu, mọi người dõi theo khi thấy một người lính cứu hỏa được nâng ra ngoài. Cơ thể anh đã biến dạng, bị cháy đến mức không còn nhận ra diện mạo ban đầu.

Tất cả nín lặng. Không ai nói được lời nào. Lúc nghe được những người lính cứu hỏa đó gọi bác sĩ bọn họ cũng không có cách nào. Ánh mắt đầy kinh hãi, đau xót và bất lực.

Họ chỉ nghe thấy tiếng hô thất thanh của những người lính cứu hỏa:

"Bác sĩ, bác sĩ còn chưa đến sao?"

Lúc này mọi việc chỉ mới xảy ra chưa đầy mười phút.

Trong khi đó, bệnh viện gần nhất dù có cố gắng đến mấy, cũng phải mất ít nhất mười lăm đến hai mươi phút mới có thể đến hiện trường.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Lúc này, ngoài Phạm Hồng Quân được đưa ra còn có cả bé Nhị Nha – đứa trẻ vừa được cứu. Cô bé ho dữ dội, trông vô cùng mệt mỏi và khó chịu.

Giữa lúc mọi người còn đang chết lặng vì cảnh tượng trước mắt, những lính cứu hỏa khản cả giọng kêu:

"Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi?"

Ngay lúc đó, mọi người nhìn thấy có một người đang lao tới.

Đó là một dáng người mảnh mai, bước chân nhanh nhẹn, dứt khoát. Cô chạy thẳng về phía người lính cứu hỏa đang bị nâng kia, đồng thời nhanh chóng mở miệng giải thích thân phận của mình.

"Tôi là bác sĩ! Mau đưa anh ấy sang bên kia, đặt xuống chỗ bằng phẳng. Lúc các anh đến có mang theo hộp cấp cứu không? Đưa cho tôi!"

Giọng nói của cô rõ ràng, dứt khoát. Không ai khác – đó chính là Lục Kiều .

Cô vừa cất lời, mấy đồng đội lập tức khiêng Phạm Hồng Quân đến chỗ cô chỉ định. Lục Kiều chạy song song bên cạnh, theo sát từng bước.

Vừa đặt Phạm Hồng Quân xuống, một người trong đội lập tức mang hộp cấp cứu đến cho cô.

Mỗi lần bọn họ chấp hành nhiệm vụ đều là cửu tử nhất sinh. Chính vì thế, họ luôn mang theo hộp cấp cứu – đề phòng trường hợp bác sĩ không thể đến kịp hiện trường, họ còn có thể tự cứu mình hoặc đồng đội.

Lục Kiều lập tức cúi người, kiểm tra nhanh tình trạng của người đàn ông vừa được đưa ra.

Toàn thân anh bị bỏng, đặc biệt là vùng cánh tay và lưng bị cháy rất nghiêm trọng. Đầu cũng bị chấn thương, máu đã chảy xuống dính bết vào tóc. Anh đã rơi vào trạng thái hôn mê, hơi thở yếu ớt.

Tình trạng.. không hề khả quan.

Lục Kiều cắn môi, đang chuẩn bị kiểm tra sâu hơn thì bất ngờ, một người phụ nữ kéo theo một đứa trẻ lao đến chỗ cô, vẻ mặt đầy kích động.

"Bác sĩ! Bác sĩ, làm ơn xem giúp con tôi trước đi được không? Sắc mặt con bé rất tệ, nó nói trong người khó chịu.. xin cô xem cho cháu trước.."

Người phụ nữ hối hả vừa nói vừa kéo tay một bé gái nhỏ về phía Lục Kiều không phải ai khác. Đó chính là mẹ của Nhị Nha – đứa bé vừa được người lính cứu hỏa cứu ra từ biển lửa.

Ngay sau khi các chiến sĩ cứu hỏa đặt Phạm Hồng Quân xuống vị trí Lục Kiều yêu cầu đã quay trở lại tiếp tục làm nhiệm vụ, chỉ còn một người lính vừa mang hộp cứu thương lại đây, vừa nghe được lời này của người phụ nữ kia sắc mặt anh lập tức sa sầm xuống, giận dữ hét lên:

"Cô đang nói tiếng người đấy à? Đồng đội của tôi đã liều mạng cứu con cô ra khỏi đám cháy! Cô nhìn anh ấy đi, đã thành ra thế này rồi! Không những không biết ơn, cô còn đòi giành mất cơ hội sống sót cuối cùng của anh ấy? Cô không thấy xấu hổ sao?"

Người phụ nữ bị mắng liền khó chịu gắt lên:

"Tôi.. tôi nói sai chỗ nào à? Các anh là quân nhân, bảo vệ nhân dân là nhiệm vụ của các anh. Nếu không, quốc gia nuôi các anh để làm gì? Còn không phải là để phục vụ nhân dân sao?"

Còn không chịu bỏ qua cô ta lại tiếp tục mở miệng nói:

"Tôi cướp cơ hội sống của anh ta á? Anh có thể ăn nói cho cẩn thận không? Quân nhân các anh định trơ mắt nhìn con tôi khó chịu như thế này à? Nếu nó xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm hả?"

"Bác sĩ, mau! Mau xem cho con tôi!"

Vừa nói, người phụ nữ vừa kéo đứa trẻ đang ho khan lại gần, muốn đẩy bé về phía Lục Kiều.

Cô bé loạng choạng, suýt ngã nhào vào người Phạm Hồng Quân – người đang nằm thoi thóp trên mặt đất. May mà Lục Kiều phản ứng kịp thời, nhanh tay đỡ lấy bé gái, kéo ra một bên.

Cô ngẩng đầu lên.

Ánh mắt lạnh băng như dao.

Lục Kiều lạnh nhạt nhìn chăm chú vào bé gái đang đứng bên cạnh người mẹ.

Ánh mắt ấy lạnh đến mức khiến người mẹ hoảng hốt, vô thức lùi lại một bước.

Bé gái bỗng nức nở, giọng lạc đi trong cổ họng:

"Cháu không khám đâu, bác sĩ.. Cứu.. cứu chú ấy trước đi."

Nhị Nha nước mắt lưng tròng, đôi mắt đỏ hoe, nhìn người nằm trên mặt đất với ánh mắt cầu xin. Trong lòng bé rất khổ sở.

Chú ấy là vì cứu mình mới bị như vậy.. Bé không muốn cướp đi cơ hội sống sót của chú. Bé chỉ muốn bác sĩ cứu chú ấy trước.

Nghe tiếng khóc nấc nghẹn ngào và tiếng nói khản đặc của bé gái, Lục Kiều khẽ thở ra, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi xuống kiểm tra lại tình trạng cho người đang nằm bất động trên mặt đất.

Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Thấy vậy, người phụ nữ kia bắt đầu lải nhải mắng con:

"Này này này, con nhóc chết tiệt kia, tao làm vậy là vì ai hả? Đúng là cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Sau này mà mày có làm sao thì đừng có mong tao dắt đi viện! Không có tiền thì đừng mong bác sĩ khám, mà có tiền tao cũng không đưa đâu!"

Lục Kiều vẫn không ngẩng đầu, bình tĩnh nói:

"Dắt bé ra xa một chút, tìm nơi thoáng khí, cho uống nhiều nước, súc miệng liên tục để giữ đường hô hấp thông thoáng."

"Nếu sau đó bé vẫn thấy khó chịu thì chờ nhân viên y tế đến sau đó có thể hỗ trợ thở oxy."

Lục Kiều cũng không ngẩng đầu lên mở miệng nói. Còn chưa để những người xung quanh kịp phản ứng, giọng cô lại cất lên, lần này nghiêm khắc hơn hẳn:

"Còn có đồng chí cứu hỏa này, phiền anh kéo người này đi ra ngoài một chút. Đừng làm ảnh hưởng đến việc tôi cấp cứu người bệnh."

A, người phụ nữ kia thoáng ngây người, đứng im tại chỗ không biết phải phản ứng ra sao.

Thấy thế, Lục Kiều đã cực kỳ không kiên nhẫn giọng cô chợt lạnh đi, dứt khoát nhả ra từng chữ:

"Kéo người đi ngay!"

Vừa rồi Lục Kiều đã kiểm tra sơ qua, đứa bé kia rõ ràng là bị hít quá nhiều khói đặc, dẫn đến cổ họng bị kích ứng, hô hấp yếu, đồng thời có triệu chứng ho khan. Với tình trạng này, như cô đã nói: Ra ngoài hít thở không khí trong lành, uống nước nhiều để làm sạch cổ họng, nếu không đỡ thì chờ nhân viên y tế đến hỗ trợ thở oxy là được.

Cô không có bình dưỡng khí trong tay, chỉ có thể làm được như thế. Lúc này, Lục Kiều lại cảm thấy, học y thực sự là một việc.. vừa học được kiến thức cứu người, vừa phải biết đối phó đủ loại tình huống "tréo ngoe" trên đời.

Nghe bác sĩ dứt khoát và rõ ràng như vậy, cảm xúc phẫn nộ vừa rồi của anh lính cứu hỏa cũng dịu đi phần nào.

Bác sĩ có cá tính như vậy.. đúng là kiểu người hắn thích!

Không nói thêm gì, anh giơ tay túm lấy cánh tay người phụ nữ đang làm loạn, kéo đi luôn.

"Tôi sẽ tố cáo cô! Tôi sẽ kiện cô!" – người phụ nữ gào lên the thé.

Khiếu kiện.. đúng thật là bác sĩ Lục không sợ.

"Cố cứ tùy ý. Nếu cô thấy vui thì cứ làm." Lục Kiều cũng không thèm ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia liếc mắt một cái, thái độ có thể nói là cực kỳ có lệ.

Giọng nói lãnh đạm, thản nhiên ấy như tạt một gáo nước lạnh vào sự hung hăng của đối phương. Dù bị kéo đi, người phụ nữ vẫn không cam lòng, còn quay đầu hét lớn:

"Tôi nhất định phải kiện cô! Đợi mà mất việc đi!"

Nghe những lời ấy, những người xung quanh chỉ thấy rõ một điều: Vô năng cuồng nộ – không làm được gì nên mới la hét như vậy.

Nhị Nha không bị kéo đi cùng. Bé lặng lẽ nhìn mẹ rồi lại nhìn bác sĩ. Trong lòng bé vừa hoảng sợ, vừa bối rối. Nhất là ánh mắt của bác sĩ khi nãy – lạnh buốt, sắc như dao – như đâm thẳng vào ngực bé.

Sau một hồi do dự, Nhị Nha vẫn quyết định xoẹt xoẹt chạy theo mẹ.

Lúc này, Lục Kiều không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những người không liên quan hay cãi vã ồn ào xung quanh. Trong mắt cô lúc này, chỉ còn người bệnh.

Vết bỏng, đúng như tên gọi: Là những tổn thương do ngọn lửa, chất lỏng nóng, khí nóng, laser, kim loại nóng chảy hay vật thể có nhiệt độ cao gây ra lên cơ thể người.

Người đàn ông trước mặt cô hiện đang bị bỏng trên diện rộng, quần áo đã cháy dính chặt vào da thịt, thuộc về loại bỏng nặng độ ba, nghiêm trọng. Khi kiểm tra sơ bộ, cô phát hiện da anh đã mất độ đàn hồi, khô, xám, chứng tỏ tổn thương không chỉ trên bề mặt mà có thể đã lan đến cơ, dây thần kinh, mạch máu, thậm chí là nội tạng.

Đáng lo hơn, phần đầu anh còn bị va đập, máu chảy không ngừng – tình trạng cực kỳ nguy cấp.

Trước mắt, ưu tiên hàng đầu là cầm máu miệng vết thương ở vùng đầu, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Lục Kiều nhanh chóng đưa ra quyết định. Cô không rửa sạch vết thương ngay vì như vậy sẽ mất quá nhiều thời gian và khiến máu chảy nhiều hơn. Trước mắt cần cầm máu trước, rồi xử lý vết bỏng trên người sau.

Là bác sĩ ngoại khoa, Lục Kiều giỏi nhất là dùng ngân châm cầm máu – một kỹ thuật vừa truyền thống, vừa hiệu quả trong một số trường hợp khẩn cấp. Cô nhanh chóng lấy ra từng cây kim bạc mảnh, châm vào các huyệt đạo quan trọng quanh vùng đầu để ngăn máu chảy.

Theo từng mũi kim cắm xuống, cơ thể đang hôn mê của Phạm Hồng Quân bất chợt giật nhẹ, một lát sau anh từ từ mở mắt ra.

Gương mặt anh đen sạm vì khói, phần da mặt chỗ thì bỏng rộp lên, chỗ thì đã bong tróc, lộ ra từng mảng đỏ rực. Đôi mắt sâu thẳm của anh mở ra đầy khó nhọc, nhưng ánh nhìn vẫn kiên cường.

Trong mắt Lục Kiều chính là hình ảnh như vậy, dù bản thân cô – một bác sĩ đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu tình cảnh thương tật – cũng khẽ se lòng khi đối diện hình ảnh ấy.

Phạm Hồng Quân chưa kịp nhìn rõ thân ảnh người trước mặt, cơn đau dữ dội đã lập tức dời đi lực chú ý của anh.

Đau quá, đau quá, toàn thân anh như bị lột một lớp da sống, cơn đau khủng khiếp đến mức trán anh nổi gân xanh, mồ hôi túa ra giữa trời đang se lạnh.

"Đừng lộn xộn." Giọng nói thanh lãnh nhưng dứt khoát vang lên bên tai anh.

Lục Kiều khẽ cúi đầu, vừa nói vừa nhanh tay dùng kéo y tế xử lý những phần quần áo cháy dính vào da anh, từng động tác đều cẩn trọng, tập trung cao độ.

Cũng chính vào lúc này, Phạm Hồng Quân mới dần nhận thức rõ tình trạng của bản thân.

Ánh mắt anh từ từ đảo xuống, nhìn thấy làn da bỏng rộp, cháy xém của mình, từng mảng da như muốn lột ra. Trên người, những cây ngân châm sáng lạnh cắm thẳng vào các huyệt vị, máu vẫn rỉ ra từ vùng đầu bị thương, cảm giác vô lực lan tràn khắp toàn thân, như thể có ai hút cạn toàn bộ sức sống của anh..

Anh chưa từng nghĩ có ngày mình lại rơi vào cảnh tượng này-cơ thể tàn tạ, bất động, mờ mịt không biết sống chết ra sao.

"Mình.. còn có thể sống tiếp sao?"

Câu hỏi ấy dội lên trong đầu anh như một tiếng thì thầm yếu ớt, khắc khoải. Mơ hồ và tuyệt vọng.
[/BOOK]
 
Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 122: Đại bảo bối 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[HIDE-THANKS][BOOK]Khi đám cháy được khống chế, Lục Kiều vẫn đang xử lý vết thương ở cánh tay cho một người lính cứu hỏa. Người lính này cũng là một người quả cảm, dù tay đã bị thương nặng, anh vẫn cố ôm chặt thiết bị cứu hộ lao vào đám cháy suốt thời gian dài.

Tận lúc không thể gắng thêm, anh mới để người khác kéo mình ra. Lục Kiều còn nhớ rõ, lúc ấy anh ta là bị khiêng ra cùng một lúc với ba người khác.

"Nhẹ thôi, đừng cử động mạnh." Lục Kiều nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay người lính, mở miệng nhẹ nhàng an ủi.

"Bác sĩ, không sao đâu, chị cứ tùy tiện chỉnh. Cánh tay tôi không phải chỉ bị bị trật khớp thôi sao? Kỳ thật loại tình huống thế này tự chúng tôi đều có thể xử lý, không phải chỉ răng rắc một cái là được sao, không quan trọng, tôi có thể nhịn được."

Cậu lính trẻ, thoạt nhìn cũng mới chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, cảm giác cánh tay không nhấc nổi nữa, vẫn nghĩ chỉ là trật khớp nhẹ. Cậu thoải mái cười nói với bác sĩ, không hề để tâm đến cơn đau nhức trên người.

Nghe được đối phương sảng khoái như vậy, Lục Kiều ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương một cái, trên mặt vẫn bảo trì nụ cười ôn nhu như cũ.

Bác sĩ Lục vốn là người điềm tĩnh, dù đối mặt với tình huống nghiêm trọng, nét mặt gần như không thay đổi. Gặp những trường hợp nhẹ hơn, Lục Kiều lại càng bình tĩnh, nhẹ nhàng, tạo cảm giác an tâm cho bệnh nhân.

Trước mắt, chính là trường hợp sau.

Cậu lính trẻ đối mặt với ánh mắt dịu dàng của bác sĩ Lục, khuôn mặt bỗng đỏ bừng như bị nướng chín. Không hiểu sao, đứng trước một người đẹp như vậy, cậu lại ngượng ngùng chẳng biết để tay chân thế nào.

Mấy người lính cứu hỏa khác bên cạnh thấy gương mặt đỏ bừng giống như mông khỉ của cậu nhóc vậy thì bật cười.

Dường như lúc này họ mới ý thức được bác sĩ trước mắt này là một nữ đồng chí cực kỳ xinh đẹp. Trong bộ đồng phục trắng, giữa mớ khói bụi, cô giống như một đóa hoa thanh khiết nở giữa vùng đất hoang tàn.

Trước đó ai nấy đều tập trung vào đám cháy phía trước, cũng chưa chú ý tới điểm này.

Hiện giờ vừa thấy, đồng chí bác sĩ này đúng là rất xinh đẹp, khó trách thằng nhóc kia đỏ mặt, đến bọn họ nhìn lâu còn thấy tim đập nhanh nữa là!

"Nếu cậu đã nói như vậy, vậy tôi liền không khách khí." Tiếng nói thanh thúy của Lục Kiều vang lên.

Cậu lính trẻ vẫn còn đang ngượng ngùng, mặt đỏ như cà chua chín, hoàn toàn không nhận ra lời nói của bác sĩ Lục.. ẩn chứa mối nguy tiềm tàng.

Mấy người xung quanh tuy có nghe ra điểm là lạ, nhưng vẫn chưa hiểu "không khách khí" nghĩa là gì? Làm gì có chuyện trị bệnh mà không khách khí?

Lục Kiều vẫn bảo trì nụ cười dịu dàng, nét mặt điềm tĩnh, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên bả vai cậu lính trẻ, nhẹ nhàng kiểm tra, sờ soạng đến phần xương trật khớp, ngay sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ngón tay bỗng dưng dùng sức, cô đè mạnh một cái!

Dùng sức, dùng sức

"Rắc!"

Một tiếng vang giòn giã!

"A a a a!" Kèm theo đó chính là tiếng kêu rên thống khổ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Mọi người xung quanh nghe âm thanh "rắc" kia mà cả người dựng tóc gáy. Đám đông vốnđang vây quanh xem náo nhiệt bỗng đồng loạt lùi lại vài bước, giữ khoảng cách an toàn, ai nấy đều run rẩy.

Đột, đột nhiên cảm thấy, nữ đồng chí bác sĩ xinh đẹp này nhìn thì dịu dàng thật đấy, nhưng thời điểm ra tay thì đúng là đủ tàn nhẫn khiến người ta sợ đến rợn người!

Vừa rồi nghe tiếng "rắc" giòn tan như vậy.. không lẽ nữ bác sĩ ấy bẻ gãy tay người ta thật rồi?

Mà khoan, đúng thật là bọn họ đoán đúng rồi! Cánh tay đúng là bị gãy thật.

Chỉ là.. không phải do Lục Kiều bẻ gãy. Vốn dĩ cánh tay đó đã gãy từ trước, sau đó khiến cho phần xương bị lệch vị trí. Vừa rồi, cô chỉ đơn giản là bẻ cho xương về đúng chỗ thôi. Xương gãy rồi chỉnh lại, nghe rắc một phát và đau đến la làng cũng là.. quá bình thường luôn.

"Bản nẹp!" Lục Kiều quay sang nói một câu với Tiểu Lý đang hỗ trợ bên cạnh.

"Ơ ờ! Có ngay!" – Tiểu Lý luống cuống đưa bản nẹp tới.

Nhận lấy dụng cụ, Lục Kiều bắt đầu nẹp cố định xương gãy. Vừa thao tác, cô vừa mở miệng giải thích: "Xương gãy, lệch khớp. Vừa rồi tôi đã chỉnh lại rồi. Giờ cố định, rồi về bệnh viện chụp phim kiểm tra thêm. Trong vòng nửa tháng không được huấn luyện hay làm việc nặng, hiểu chưa? Nếu không, cái tay này hỏng luôn thì xác định nửa đời còn lại phải dùng tay trái ăn cơm. Nếu không nghe khuyên bảo, thế thì tập dùng tay trái ăn cơm dần đi."

Lời nói của bác sĩ Lục, bất cứ thời điểm nào đều đúng chuẩn nghẹn người như vậy. Vốn dĩ lúc cô mở miệng, cậu lính trẻ ban đầu còn định phản bác mấy câu, nhưng vừa nghe đến viễn cảnh phải dùng tay trái cả đời, lời chuẩn bị đến miệng liền nuốt ngược trở lại, nghẹn họng không nói được tiếng nào.

Bên cạnh nhiều người nhìn như vậy, ai cũng không dám xem thường nữ bác sĩ này. Trước đó chỉ tưởng cô xuống tay tàn nhẫn, không ngờ lời nói cũng tàn nhẫn như vậy.

Ha ha ha.. thôi thôi, bọn họ không dám dây vào. Không dám đâu.

Ngọn lửa lớn tuy cuối cùng đã bị khống chế, nhưng cũng đã kịp thiêu rụi hơn nửa dãy nhà, tuy rằng dân chúng đều bình an vô sự, nhưng phía đội cứu hỏa thì không ít người bị thương. Trong số đó, người bị thương nặng nhất chính là Phạm Hồng Quân – người đã được đưa đi cấp cứu sớm nhất.

Nhắc đến Phạm Hồng Quân, ai nấy trong đội cứu hỏa đều trầm mặc.

Hơn mười phút sau, đội cứu hỏa bắt đầu thu dọn để rút lui khỏi hiện trường. Những người bị thương nhẹ thì theo xe về đơn vị, còn các ca nặng thì được đưa thẳng tới bệnh viện, đi cùng Tiểu Lý và Lục Kiều.

Lục Kiều.. lần này lại tiếp tục bị Tiểu Lý "bắt lính". Không hiểu sao lần nào gặp phải loại chuyện này cũng đều đều có thể gặp được Tiểu Lý đang đi công tác bên ngoài. Lục Kiều cũng cảm thấy chuyện này.. đúng là trùng hợp đến kỳ diệu.

Bên này Lục Kiều bị Tiểu Lý bắt lính, bên kia Lý Chí Mẫn đã xem xong phần tư liệu kia của Lục Kiều.

Lúc này trong văn phòng chỉ có một mình Lý Chí Mẫn. Tập tài liệu được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc.

"Chậc chậc chậc, lúc trước quả nhiên lão Hoàng cùng lão Chương không nhìn lầm người, tuổi còn trẻ mà có thể viết ra một phần tư liệu như vậy, còn dám chủ động xin nhận hạng mục nữa chứ..

Quả nhiên, người trẻ tuổi đúng là gan lớn!"

Kẻ ngu ngốc mà gan lớn thì khiến người ta khinh thường, cảm thấy đó là kiểu người ngạo mạn, không biết lượng sức mình. Nhưng nếu là người xuất sắc có gan lớn, thì lại khiến người ta ngưỡng mộ. Đổi một cách nói khác, chính là chí cao vọng trọng, đáng được người khác kính trọng.

Hôm nay, tập tài liệu này hoàn toàn khiến Lý Chí Mẫn có cái nhìn khác về người thanh niên tên Lục Kiều này. Thông minh, quá mức thông minh. Phải nói cô đúng là một thiên tài!

Nhiều năm như vậy, trong và ngoài nước vẫn luôn có vô số dự án nghiên cứu thuốc đặc trị cho u não.

Thế nhưng, nghiên cứu theo hướng Đông y thì hầu như chưa từng có. Mà hạng mục lần này của Lục Kiều hoàn toàn có thể nói là hoàn mỹ.

Không chỉ là khơi dậy tiềm năng phát triển Đông y, mà còn đưa ra một hướng nghiên cứu đầy triển vọng trong tương lai. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy kích động rồi!

Nếu thật sự có thể điều chế thành công thuốc đặc trị u não từ tinh chất Đông dược, thì tương lai, không chỉ cá nhân Lục Kiều ghi dấu ấn trên bản đồ y học quốc tế, mà đất nước cũng sẽ bước một bước lớn trong lĩnh vực y học.

Xưa nay ai cũng cho rằng Tây y mạnh mẽ, hiện đại. Nhưng đến lúc này, Lý Chí Mẫn mới thực sự cảm thấy:

Đông y không hề thua kém-thậm chí có thể còn mạnh mẽ hơn, nếu đi đúng hướng.

Về hạng mục này, nếu nói trước đó Lý Chí Mẫn còn đang cân nhắc, thì hiện giờ, quyết định đã rõ ràng.

Một hạng mục tốt đến thế, nếu nghiên cứu phát minh thành công là có thể thúc đẩy trung y, thúc đẩy giới y học, hạng mục này không cho Lục Kiều làm thì chẳng khác nào đầu óc bị nước vào.

Phải giao cho cô ấy làm.

Còn không phải là xin hạng mục sao, phê duyệt ngay!

Còn không phải là hạng mục tài chính -- cũng cần phải phê duyệt ngay!

Lỡ như bên lãnh đạo không chịu duyệt, vậy thì.. ông liền đi bán máu mà làm!

Thậm chí Lý Chí Mẫn còn nghĩ đến chuyện kéo cả lão Hoàng với lão Chương cùng đến bệnh viện bán máu cho đủ kinh phí.

Có tiền hay không không quan trọng-không tin lãnh đạo lại không đau lòng ba ông già bọn họ!

Lý Chí Mẫn tỏ vẻ: Có đôi khi "đe dọa nhẹ" một chút cũng là cần thiết.

Dù sao thì ba ông già bọn họ cũng được coi là "tiểu bảo bối" trong mắt mấy lãnh đạo bên kia.

Bây giờ "tiểu bảo bối" của các người chỉ muốn xin ít tài chính, làm một cái hạng mục mới.

Yêu cầu đâu có cao-vậy thì sai ở đâu chứ?

Hắc hắc hắc, ba ông già bọn họ là "tiểu bảo bối" của các lãnh đạo, còn Lục Kiều là "Đại bảo bối" trong viện của bọn họ.

Ba "tiểu bảo bối" đổi lại được một "đại bảo bối", đúng là phi vụ đầu tư chắc chắn lời chứ không lỗ!

Bên kia, đồng chí đại bảo bối Lục Kiều đi theo Tiểu Lý đến bệnh viện Nhân Dân, liền thấy được chủ nhiệm Văn vội vã chạy tới.

"Bác sĩ Lục, ngươi nhưng xem như tới."

"Bác sĩ Lục, cuối cùng cô cũng tới rồi!"

Câu mở đầu không đầu không đuôi khiến Lục Kiều hơi sững người.

Chẳng lẽ nào.. lại để cô lên bàn mổ nữa hả?
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 123: Nguy kịch 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

[BOOK]"Cầu, cầu xin cô.. bác sĩ, xin hãy cứu lấy Hồng Quân nhà tôi.. Tôi quỳ xuống cầu xin cô.."

Người phụ nữ nghẹn ngào, tay chân luống cuống, đã không biết chính mình phải làm gì mới có thể làm cho chồng mình sống sót, chuyện cô có thể nghĩ đến chỉ có thể là quỳ xuống.

Thấy người phụ nữ quỳ xuống, Lục Kiều lập tức lách người tránh sang một bên, đồng thời đưa tay đỡ lấy người phụ nữ. Hàng lông mày cô khẽ nhíu lại.

Có người đứng gần đó nhận thấy được động tác nhíu mày của Lục Kiều, vội vàng tiến lên đỡ lấy vợ Hồng Quân, vừa dìu chị dậy vừa khuyên nhủ: "Chị dâu, chị đừng như vậy.. Bác sĩ Lục nhất định sẽ cố gắng hết sức!"

Đối với họ mà nói, tuy nhận thức bác sĩ Lục thời gian không dài, nhưng trong mắt họ, bác sĩ Lục chắc chắn là một người có y đức và tận tâm với nghề. Khi vụ cháy xảy ra, bác sĩ Lục là người đầu tiên lao vào cứu chữa cho Phạm Hồng Quân. Sau đó, cô còn ở lại hiện trường để giúp sơ cứu, băng bó cho rất nhiều người bị thương. Với những gì đã chứng kiến, họ tin chắc rằng bác sĩ Lục sẽ cố gắng hết sức để cứu Phạm Hồng Quân.

Bọn họ tin tưởng bác sĩ Lục.

Hành động vừa rồi của chị dâu có phần không ổn lắm. Bây giờ là thời đại nào rồi, việc quỳ xuống van xin như vậy quả thật không phù hợp. Hơn nữa, chị dâu làm vậy khiến bác sĩ Lục hiểu lầm thì biết phải làm sao?

Thật ra Lục Kiều không hiểu lầm. Cô nhìn ra được, người phụ nữ kia không phải đang cố tình dùng đạo đức để ép buộc người khác, chỉ là vì quá lo lắng, hoảng sợ nên mới hành xử như vậy. Dù thế, Lục Kiều vẫn không thích kiểu hành động cứ hễ có chuyện là quỳ xuống như vậy.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Lục Kiều lại lần nữa gật gật đầu, ngay sau đó dưới ánh mắt dõi theo chăm chú của mọi người, cô bước vào phòng phẫu thuật.

Đó là tất cả những gì cô có thể nói lúc này. Nếu có thể, cô cũng mong bản thân có đủ khả năng để đảm bảo cứu sống được Phạm Hồng Quân. Nhưng đây không phải là chuyện mà chỉ một lời hứa là có thể định đoạt được.

Thay vì đưa ra một lời hứa không có ý nghĩa gì, chi bằng dốc toàn lực làm hết khả năng. Đó không chỉ là trách nhiệm với bệnh nhân, mà còn là sự tôn trọng với những người thân đang lo lắng ngoài kia. Lời hứa không chắc chắn chỉ khiến người ta hy vọng rồi lại thất vọng thêm lần nữa.

Thấy Lục Kiều bước vào phòng phẫu thuật, Trương Hạo vội vàng theo sau. Những bác sĩ, y tá khác cùng tham gia ca mổ cũng lần lượt đi vào.

Văn Viễn thì ở lại bên ngoài phòng phẫu thuật. Khi thấy đèn đỏ của phòng mổ sáng lên báo hiệu ca phẫu thuật đã bắt đầu, lúc này ông mới quay người rời đi. Ông còn phải quay lại làm việc, không thể ở lại đây quá lâu.

Còn chị dâu Phạm, khi nhìn thấy đèn đỏ bật sáng, cuối cùng vẫn không kiềm được mà bật khóc nức nở.

Cô không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi. Cô biết rõ, khóc lóc chẳng giải quyết được điều gì. Nhưng cô không phải bác sĩ, không thể cứu người. Ngoài việc khóc, cô còn biết làm gì hơn?

Thậm chí chuyện của Phạm Hồng Quân, cô cũng không dám báo cho hai vợ chồng già biết. Hiện giờ, cha mẹ chồng vẫn đang ở nhà chăm sóc đứa con lớn mới vài tháng tuổi của vợ chồng cô.

Cô không dám tưởng tượng, nếu trong cái nhà này không còn Phạm Hồng Quân, mọi thứ sẽ ra sao.

Hai vợ chồng già mất đi đứa con trai duy nhất. Cô thì không còn chồng. Đứa con thơ dại sẽ lớn lên mà không có cha. Đến lúc đó, gia đình này.. liệu còn có thể gọi là một gia đình nữa không?

Lúc trước, người nhà đã phản đối chuyện cô và Phạm Hồng Quân đến với nhau, chỉ vì lo lắng sẽ có ngày như hôm nay. Nhưng khi ấy, cô tin rằng mình đủ mạnh mẽ để đối mặt với mọi khó khăn, thử thách.

Giờ đây, khi thật sự phải đối mặt với loại tình huống này, cô lại hoảng loạn, sợ hãi đến mức không biết phải làm gì.

Tiếng khóc nức nở của cô vang vọng trong hành lang vắng lặng mà lại trầm trọng. Những người trong đội cứu hỏa đứng bên ngoài cũng cảm thấy nghẹn ngào. Vị đắng ấy, từ cổ họng lan dần xuống trong lòng họ, khiến ai nấy đều im lặng cúi đầu.

Trong khi đó, bên trong phòng mổ, Lục Kiều đã bắt đầu tiến hành phẫu thuật. Trợ lý phẫu thuật Trương Hạo đứng sát bên cô. Một đôi mắt sáng rực, dõi theo từng động tác nhanh gọn, dứt khoát của đôi tay người bác sĩ ấy.

Động tác của Lục Kiều thuần thục, dứt khoát và mượt mà đến kinh ngạc. Đến khi bắt đầu mở hộp sọ, trong lòng Trương Hạo vẫn không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Thì ra trên đời này thật sự có người giỏi đến mức này.

Bác sĩ Lục, dù là thao tác mở hộp sọ hay xử lý chảy máu trong, đều cực kỳ chuẩn xác và chuyên nghiệp.

Chẳng qua trên bàn mổ đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Đột nhiên, trong phòng phẫu thuật vang lên những tiếng "tích tích tích" báo động liên tục từ thiết bị y tế.

"Chỉ số sinh tồn của bệnh nhân đang bắt đầu giảm xuống."

"Chuẩn bị hồi sức tim phổi! Gắn thiết bị hỗ trợ hô hấp!" Lục Kiều vẫn không rời mắt khỏi công tác trên tay. Cô tập trung cao độ, hoàn toàn không thể phân tâm. Rõ ràng cô thấy được các chỉ số sinh tồn đang giảm nhanh, phần não bộ vốn đã được xử lý bắt đầu xuất hiện hiện tượng xuất huyết trở lại.

Bông gạc trắng bị nhuộm đỏ, từng cuộn máu đẫm liên tục bị ném sang mâm bên cạnh.

Mắt thấy lượng máu chảy ngày càng nhiều, trán Lục Kiều cũng bắt đầu rịn mồ hôi.

"Làm sao bây giờ? Chỉ số vẫn tiếp tục giảm, nếu cứ như vậy.. e là bệnh nhân sẽ.." Trương Hạo cũng bắt đầu khẩn trương. Tuy vậy, lúc mở miệng nói chuyện hắn vẫn không ngừng thực hiện hồi sức tim phổi. Thiết bị hỗ trợ hô hấp đã được đặt, nhưng tình hình bệnh nhân vẫn không quá lạc quan như cũ.

"Câm miệng, tiếp tục làm, đừng có ngừng." Lần đầu tiên, Lục Kiều để lộ vẻ bực bội. Động tác vẫn nhanh như chớp, cô giật mạnh đôi găng tay trắng đã nhuốm máu ra khỏi tay.

Ngón tay cầm lấy ngân châm đã chuẩn bị tốt bên cạnh, bắt đầu lần tìm các huyệt đạo trên cơ thể bệnh nhân và nhanh chóng tiến hành châm cứu ngay trong lúc ca mổ còn đang tiếp diễn.

Lượng máu chảy ra quá nhiều. Nếu không nhanh chóng cầm máu, thì dù có hồi sức tim phổi hay hỗ trợ hô hấp cũng chỉ là công cốc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trong phòng mổ, ai nấy đều cảm thấy mỗi một khoảnh khắc trôi qua là một lần cận kề sinh tử. Thời gian như chậm lại, nặng nề và nghẹt thở. Ai cũng sợ, chỉ một giây sau thôi.. bệnh nhân có thể sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

Không biết đã bao lâu trôi qua, khi Lục Kiều rút mũi kim châm cuối cùng ra khỏi người bệnh, cô lập tức không ngơi nghỉ mà tiếp tục xử lý vùng đang chảy máu trong khoang mổ.

Những miếng bông trắng tinh lại tiếp tục bị nhuộm đỏ, từng cục một bị cô nhanh chóng ném sang khay bên cạnh.

Sau đó có người phát hiện.. Đã cầm máu rồi.


Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Thật sự cầm được máu rồi. Lượng máu chảy ra đang giảm xuống rõ rệt.

Khi nhìn thấy Lục Kiều ném thêm một miếng bông mới vào khay mà nó vẫn giữ nguyên màu trắng, không còn bị thấm đỏ như những miếng trước, tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Trương Hạo vẫn chưa ngừng tay, vẫn đang tiếp tục làm hồi sức tim phổi. Nhưng hắn cảm nhận được rất rõ không khí trong phòng mổ đã thay đổi - từ căng thẳng cực độ chuyển sang một tia hy vọng le lói.

Vài giây sau, trong phòng phẫu thuật có người kích động mở miệng nói: "Chỉ số sinh tồn đang tăng! Tăng liên tục!"

"Hô hấp cũng dần ổn định lại rồi!"

"Tim đã đập lại rồi!"

Nghe tiếng thông báo ấy, lúc này từng người trong phòng mổ mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Không khí căng như dây đàn suốt nãy giờ cuối cùng cũng được buông lỏng.

Ngay cả Lục Kiều cũng lặng lẽ thở ra một hơi. Tình huống vừa rồi.. suýt nữa thì dọa chết cô.

Nếu các chỉ số sinh tồn đã dần trở lại trong ngưỡng an toàn, như vậy kế tiếp ca phẫu thuật có thể tiếp tục như bình thường.

Trong khi Lục Kiều đang giành giật sự sống cho bệnh nhân với Diêm Vương, thì ở một nơi khác, Lý Chí Mẫn cũng đang bận rộn không kém. Ông cầm theo tài liệu, rời khỏi Viện nghiên cứu khoa học để tìm đến cấp trên xin kinh phí.

Trên đường rời Viện, khi xe chạy ngang qua một khu phố, ông để ý thấy một dãy nhà ngang đã bị thiêu rụi. Lửa đã tắt, nhưng nhìn qua cũng biết những căn nhà đó sợ là không thể ở tiếp được nữa.

Ý nghĩ ấy chỉ lướt qua trong đầu, Lý Chí Mẫn liền thu hồi tầm mắt.

Sau khoảng một giờ ngồi xe, Lý Chí Mẫn cũng đến nơi.

Văn phòng của lãnh đạo ông đã tới không biết bao nhiêu lần, đã sớm đã quen cửa quen nẻo, trực tiếp cộp cộp cộp lên lầu.

Đứng trước cửa văn phòng lãnh đạo, Lý Chí Mẫn hít sâu một hơi.

Chỉ mong lần này.. sẽ không bị lãnh đạo đá ra ngoài.

"Cộc cộc cộc!" Giơ tay gõ cửa.

Thời điểm có việc cầu người, Lý Chí Mẫn vẫn luôn đặc biệt lễ phép. Ít nhất cũng phải để lãnh đạo có thiện cảm, mới dễ ăn nói.

Một lát sau, cách một cánh cửa, trong văn phòng vang lên tiếng hỏi: "Ai đấy?"

"Lãnh đạo, là tôi." Lý Chí Mẫn đáp lại bằng giọng điệu thân thiện.

"Lý Chí Mẫn?" Trong văn phòng lại lần nữa truyền ra một tiếng dò hỏi.

"Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng, chính là tôi." Tươi cười trên mặt Lý Chí Mẫn càng thêm xán lạn, đang chuẩn bị duỗi tay đẩy cửa đi vào.

Thế nhưng, tay vừa chạm vào nắm cửa liền nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân cộp cộp cộp. Và ngay trước khi Lý Chí Mẫn kịp động thủ vặn tay nắm, một tiếng "cạch" vang lên rõ ràng, ai đó vừa khóa trái cửa từ bên trong.

Ông phát hiện.. Ây da, mở không ra ^_^!

Liên tưởng đến tiếng bước chân vừa tới kia, tươi cười trên mặt Lý Chí Mẫn nháy mắt biến mất.

"Không phải, lãnh đạo, ngài đây là ý gì vậy? Tôi tới tìm ngài có việc, chính sự đó."

"Không ở, không ở." Trong phòng người nào đó vừa nghe đến Lý Chí Mẫn nhắc tới hai chữ "Chính sự" liền cảm thấy đau đầu.

Lần nào Lý Chí Mẫn nơi tới "chính sự" đều không phải tới đòi tiền chứ?

Muốn ông mở cửa.. Không có cửa đâu!

"Lãnh đạo! Ngài không có ở đây thì ai đang nói chuyện nha?" – Lý Chí Mẫn gõ cửa mạnh hơn, giọng đầy uất ức – "Không thể đối xử với tôi như thế được! Tôi thật sự có chuyện lớn muốn nói với ngài! Mở cửa cho tôi vào đi!"

"Không mở! Có chuyện gì thì nói luôn ở đó đi!"

"..."

Không gian rơi vào một khoảng im lặng.. tĩnh lặng đến lạ thường.

Bên ngoài văn phòng bỗng dưng không còn tiếng động nào nữa, ngay sau đó lãnh đạo trong phòng nghe được tiếng bước chân đi xa.

Lãnh đạo: Đây là, đi rồi sao?

Bên ngoài, Lý Chí Mẫn đi xa, sau đó cởi giày chỉ đi mỗi tất rón ra rón rén quay trở lại ^_^.

Mới vừa đi tới cửa, quả nhiên, cánh cửa văn phòng khẽ "cạch" một tiếng, hé ra một khe nhỏ đầy cảnh giác.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Chí Mẫn liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, xoạt một cái áp sát cánh cửa, tay nhanh như chớp chụp lấy mép cửa định đẩy vào.

Người ngoài phòng, dốc hết sức muốn chen vào.

Người trong phòng, dùng sức đẩy người ra bên ngoài.

Một cánh cửa, trong phòng ngoài phòng, một người ngoài kéo, một người trong đẩy, cứ thế giằng co, thật náo nhiệt.

Cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Cánh cửa: Hai vị, các ngài có thể lễ phép một chút không?


Hai đại boss này tấu hài thôi rồi ^_^[/BOOK]
 
Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 124: Thành công 2

Editor: Lacvuphongca

[HIDE-THANKS][BOOK]Chị dâu Phạm nghe xong tin tốt liền thả lỏng lại, cơ thể như bị rút hết sức lực, chân tay bủn rủn suýt ngã xuống đất, may mà có người bên cạnh kịp đỡ.

Cô cúi rạp người cảm tạ liên tục, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn bác sĩ, thật sự cảm ơn ngài. Ngài chính là đại ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng tôi. Tôi thật sự không dám tưởng tượng nếu Hồng Quân nhà tôi xảy ra chuyện gì thì gia đình tôi sẽ sống sao.. Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài rất nhiều.."

"Không không không." Trương Hạo vội không ngừng tránh đi động tác của đối phương, xua xua tay giải thích nói: "Chị phải cảm tạ bác sĩ Lục mới đúng, là bác sĩ Lục cứu chồng chị, tôi chỉ phụ giúp một chút thôi. Công lao đều là của bác sĩ Lục cả."

Lời này tuyệt đối không phải khách sáo. Trương Hạo cũng không dám đoạt công lao của bác sĩ Lục. Ca phẫu thuật này, người mổ chính là bác sĩ Lục. Lúc đang mổ, có một tình huống bất ngờ phát sinh, cũng là bác sĩ Lục kịp thời bình tĩnh chỉ đạo, sau đó còn dùng ngân châm để cầm máu cho bệnh nhân. Nếu không có bác sĩ Lục, thật sự không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến đâu.

Nói trắng ra, nếu ca phẫu thuật này không phải bác sĩ Lục mà là hắn mổ chính, hắn không có khả năng có thể xử lý tốt như bác sĩ Lục.

Cho nên, người đáng được cảm ơn nhất, danh xứng với thực, chỉ có thể là bác sĩ Lục.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Đúng lúc ấy, Lục Kiều cũng từ trong phòng phẫu thuật bước ra. Cô vừa đi vừa tháo khẩu trang, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tối hôm qua cô phải thức trắng đêm để chuẩn bị tài liệu, sáng sớm lại đến Viện nghiên cứu khoa học. Trên đường về nhà thì gặp sự cố hỏa hoạn, cô theo xe cấp cứu đến thẳng bệnh viện Nhân Dân – sau đó lại lao vào phòng phẫu thuật mổ liên tục suốt mấy tiếng, dù người có làm bằng sắt cũng chịu không nổi.

Chị dâu Phạm thấy Lục Kiều bước ra liền vội vã chạy tới nói lời cảm ơn, khom lưng, lại khom lưng.

Phạm tẩu tử nhìn đến Lục Kiều ra tới, vội vàng xông tới nói lời cảm tạ, khom lưng cúi đầu, lại khom lưng.

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ Lục! Thật sự.. nếu không có cô, nhà tôi không biết sẽ ra sao nữa.."

"Không có việc gì, sau phẫu thuật vẫn cần theo dõi thêm, vài ngày tới còn phải xem tình huống." Lục Kiều mỉm cười. Sau đó, cô quay sang Trương Hạo ở bên mở miệng nói: "Bác sĩ Trương, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện được không?"

"Được, vậy đến văn phòng của tôi đi?" Trương Hạo lập tức đáp lời.

Ngay sau đó, hai người cùng quay người rời khỏi hành lang, hướng về văn phòng của Trương Hạo. Về phần hai người nói chuyện gì, ngoài việc liên quan đến tình trạng của Phạm Hồng Quân, còn có thể là chuyện gì khác?

Tình trạng xuất huyết não đã được xử lý ổn thỏa, bước tiếp theo chính là phòng tránh nhiễm trùng – cả ở vùng phẫu thuật não lẫn vùng bỏng da trên cơ thể. Hai phương diện này đều cực kỳ quan trọng, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, vì vậy cần phải yêu cầu đặc biệt chú ý.

Trong ba ngày đầu sau bỏng, bệnh nhân sẽ liên tục tiết dịch hiện tượng này xảy ra do lớp da bị tổn thương, đặc biệt là bỏng sâu hoặc phỏng nước, cần được theo dõi sát và bù dịch kịp thời.

Nếu vượt qua được giai đoạn này, kế tiếp sẽ bước vào quá trình điều trị phục hồi lâu dài, ví dụ như xử lý sẹo hoặc ghép da. Phạm Hồng Quân bị bỏng diện rộng toàn thân, kể cả vùng mặt, nên sau này có khả năng phải trải qua nhiều đợt phẫu thuật ghép da. Không những vậy, sẹo sau ghép da cũng là một vấn đề lớn vừa ảnh hưởng thẩm mỹ, vừa ảnh hưởng chức năng vận động nếu co kéo.

Chưa kể đến, chi phí điều trị kéo dài chắc chắn không hề nhỏ. Lục Kiều là người cẩn trọng, nên đã cân nhắc khá toàn diện. Các ca ghép da về sau, nếu cần, cô sẽ giao lại cho những đồng nghiệp khác phụ trách. Còn riêng về phần xử lý sẹo, Lục Kiều lại có một chút tính toán riêng..

Nói đến việc xử lý sẹo, cô lập tức nghĩ tới ông chủ Kiều ngốc nghếch lắm tiền.

Không biết hắn bên kia tiến triển thế nào rồi? Nếu mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, như vậy có lẽ đã đến lúc để anh ta nói chuyện hợp tác với bệnh viện rồi..

Kho thuốc của bệnh viện là một thị trường cực lớn. Nếu Kiều Kiến Thiết có thể ký hợp đồng cung cấp thuốc trị sẹo với bệnh viện, thì dòng sản phẩm "kem trị sẹo" sẽ không còn lo đầu ra nữa.

Lục Kiều ở lại văn phòng của Trương Hạo khoảng nửa tiếng, suốt quãng thời gian đó, cô không hề nhắc đến chuyện kem trị sẹo – việc này, cô đã giao toàn quyền cho ông chủ Kiều xử lý. Cô không định nhúng tay vào việc ký hợp đồng với bệnh viện, để tránh những phiền phức không đáng có.

Dù sao thì với thân phận của cô mà nói rất mẫn cảm, không thích hợp nhúng tay vào chuyện này.

Chỉ là.. nếu cần thiết, cô vẫn có thể nhắc nhở ông chủ Kiều một câu, coi như hỗ trợ hậu cần.

Trước khi về, Lục Kiều vòng qua phòng chăm sóc đặc biệt ICU bên kia để xem qua tình trạng của Phạm Hồng Quân một chút. Sau khi xem xét các chỉ số sinh tồn, tình trạng toàn thân của bệnh nhân cũng tạm ổn, chỉ cần không bị nhiễm trùng, thì về lý thuyết sẽ không có chuyển biến xấu.

Đứng ngoài phòng quan sát, ánh mắt cô dừng lại nơi người đàn ông đang bị băng kín mít trong phòng ICU. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác ngổn ngang khó tả.

Giông tố đã qua, cầu vồng rồi sẽ đến.

Hy vọng tương lai anh ta có thể thuận buồm xuôi gió, bĩ cực thái lai..

* "Bĩ cực thái lai" (chữ Hán: 否極泰來) là một thành ngữ Hán Việt, có nghĩa là khi vận xấu đến cùng cực thì sẽ chuyển thành vận tốt, hết khổ rồi sẽ đến sướng, hết rủi rồi sẽ đến may.

Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, còn lại hai đồng đội của Phạm Hồng Quân cùng chị dâu Phạm vẫn kiên nhẫn canh giữ. Bọn họ thấy bác sĩ Lục đứng yên lặng nhìn Phạm Hồng Quân ở bên trong, nhưng lại không rõ cô đang suy nghĩ điều gì.

Khoảng một hai phút trôi qua, họ vừa định lên tiếng chào hỏi bác sĩ Lục, còn chưa kịp mở miệng, bác sĩ Lục đột nhiên xoay người lại rời đi.

Nhìn theo bóng dáng bác sĩ Lục, bọn họ hơi há mồm nhưng vẫn không mở miệng gọi cô lại.

Nghĩ đến gương mặt mỏi mệt và bước chân nặng nề của bác sĩ Lục, vẫn nên để bác sĩ Lục về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Lúc bác sĩ Lục "làm bằng sắt" về đến nhà, trời đã xế chiều gần sáu giờ.


Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Vừa bước qua cửa, Lục Kiều liền mở miệng nói với ba nhóc con trong nhà: "Cơm chiều đừng gọi chị, chị đi ngủ đây! Sáng mai chị muốn ăn canh trứng còn muốn ăn bánh bao nhân thịt nữa!"

Đối với ba cậu em trai ruột trong nhà, Lục Kiều đã luyện kỹ năng làm nũng đến trình độ "lô hỏa thuần thanh". Ai biểu mấy tên nhóc này sủng chị gái như bảo vật, không chiều cô thì chiều ai?

Ha ha ha ha, hạnh phúc chính là như vậy đấy.

"Đinh linh linh, đinh linh linh!" Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ khiến bước chân Lục Kiều đang định bước vào phòng lập tức rẽ một khúc cua giữa chừng.

"Bệnh viện gọi tìm chị đó." Lục Thịnh nhanh chóng lên tiếng nhắc.

Đây đã là cuộc gọi thứ ba trong ngày hôm nay từ bệnh viện rồi, buổi sáng 9 giờ một cuộc, chiều 3 giờ thêm cuộc nữa, giờ lại gọi tiếp..

Không biết có chuyện gì mà gọi ba lần trong một ngày?

Nghe được Lục Thịnh mở miệng nhắc nhở, Lục Kiều gật gật đầu ý bảo đã biết, duỗi tay cầm lấy điện thoại.

"Alô, tôi là Lục Kiều."

Đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô, người kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới lên tiếng: "Bác sĩ Lục, xin lỗi đã làm phiền.. Không biết ngày mai cô có thể tới bệnh viện một chuyến được không? Có một bệnh nhân có thân phận đặc biệt đã hẹn cô khám, viện trưởng nhờ tôi liên hệ trước để trao đổi với cô về thời gian. Mong cô cố gắng thu xếp đến bệnh viện trong một hai ngày tới."

Đặc thù người bệnh, Lục Kiều trầm mặc một lát, nghĩ viện nghiên cứu khoa học bên kia phỏng chừng nhanh như vậy đem hạng mục phê xuống dưới, liền mở miệng nói: "Ngày mai buổi sáng ta qua đi một chuyến, ngươi thông tri người bệnh, ta đại khái 8 giờ đến."

"Bệnh nhân thân phận đặc biệt?" Lục Kiều trầm mặc một lát, đoán rằng chắc hẳn bên Viện nghiên cứu khoa học sẽ nhanh chóng phê duyệt hạng mục, bèn lên tiếng: "Ngày mai buổi sáng tôi sẽ qua một chuyến, cô báo cho bệnh nhân biết, tôi sẽ đến khoảng 8 giờ."

"Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ Lục. Bệnh nhân đã được chuyển đến Quân Y Viện để điều trị, tôi sẽ thông báo ngay với đồng chí bệnh nhân và người nhà."

"Ừ, không còn gì nữa thì tôi cúp máy nhé. Tạm biệt."

"Vâng, bác sĩ Lục, tạm biệt."

Lục Kiều bên này "cạch" một tiếng dập máy. Trong lòng vẫn còn có chút tò mò, rốt cuộc bệnh nhân đặc biệt này là ai mà khiến bệnh viện gọi ba lần trong một ngày? Xem ra thân phận không đơn giản.

Cùng thời điểm ấy, tại bệnh viện.

Y tá trực ban vừa kết thúc cuộc gọi với bác sĩ Lục liền nhanh chóng lên tầng sáu. Lầu sáu của Quân Y Viện vốn là khu phòng bệnh đặc biệt, chỉ dành riêng cho bệnh nhân có thân phận đặc biệt mới được lưu trú tại đây.

Cô đi đến trước một cánh cửa, dừng lại, rồi giơ tay gõ nhẹ:

"Cộc, cộc, cộc."

Chỉ vài giây sau, cửa phòng bệnh mở ra.

Trong phòng bệnh có không ít người. Người ra mở cửa là một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, toát lên vẻ sang trọng quý phái. Trên gương mặt ông ta, từ ánh mắt đến cử chỉ đều mang theo vẻ kiêu ngạo.

"Chào anh, bác sĩ Lục sẽ tới thăm khám cho Giáo sư Tô vào sáng mai. Đề nghị bệnh nhân chuẩn bị trước một chút. Ngoài ra, tốt nhất nên hạn chế người ra vào phòng bệnh, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân."

Chẳng hạn như như bây giờ, trong phòng bệnh tới thăm bệnh ít nhất có tới sáu bảy người, bệnh nhân cần phải được nghỉ ngơi, chẳng lẽ người nhà không biết sao?

Người đàn ông trung niên cau mày, lộ rõ vẻ không hài lòng, nhưng cũng không tranh cãi. Ông chỉ lạnh nhạt mở miệng ném xuống một câu: "Biết rồi."

Nói xong liền "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

"Hán Trung, là ai vậy?" Trên giường bệnh, một ông lão gầy đến nỗi như thể chỉ còn da bọc xương mở miệng hỏi một câu.

Ông lão thật sự rất gầy, cho người ta một loại cảm giác dường như chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ làm ông ngã, gương mặt đầy nếp nhăn, sắc da xám trắng tái nhợt, toát lên vẻ ốm yếu rõ ràng.

"Là y tá đến thông báo, nói ngày mai bác sĩ Lục gì đó sẽ đến khám cho ba." Người đàn ông trung niên đáp lại bằng giọng điệu thờ ơ, không mấy để tâm.

Trong lời nói của gã mang theo vẻ không cho là quan trọng. Theo gã thấy chẳng qua cũng chỉ là một bác sĩ của Quân Y Viện, đến khám bệnh mà cũng cần phải hẹn trước, thật nực cười.

Cái gì mà bác sĩ Lục? Lợi hại lắm sao?

Chưa từng nghe qua tên tuổi! Nếu không phải cấp trên bên kia kiên quyết yêu cầu đưa lão gia tử đến Kinh Thị điều trị, gã căn bản sẽ không đồng ý để ông cụ nhập viện, càng không muốn làm phẫu thuật gì hết.

Căn bệnh này của lão gia tử.. e là cũng chẳng trụ được bao lâu nữa.

Đã như vậy, cần gì phải giãy giụa khổ sở?

Nếu lúc này Lục Kiều có mặt ở đây, cô nhất định sẽ nhận ra, ngũ quan của người đàn ông trung niên này thoáng nhìn.. có chút quen mắt.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 64 Tìm chủ đề
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 125: Bất lực

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Sáng sớm tinh mơ, Lục Kiều vừa rời giường liền chạy thẳng tới Quân Y Viện. Cô vừa đặt chân đến khoa Y học cổ truyền, còn chưa kịp ngồi nóng ghế thì đã bị y tá trưởng kéo lại tám chuyện rôm rả. À, y tá trưởng chính là người đã gọi điện cho cô ngày hôm qua.

Lúc này, Lục Kiều đang đứng trong văn phòng, lấy chiếc áo blouse trắng treo bên giá áo khoác lên người. Vẫn là câu nói kia người lớn lên xinh đẹp thì mặc gì cũng đẹp. Áo blouse trắng mặc trên người Lục Kiều cũng trở nên thanh lịch, khí chất lạ thường.

Tầm mắt của y tá trưởng nhìn bác sĩ Lục tròng lên áo blouse trắng. Ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, từng động tác cài khuy áo đều trôi chảy tao nhã, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. Chậc, đúng là có một loại vẻ đẹp khiến người ta phải cảm thấy cảnh đẹp ý vui, loại khí chất này người thường không có được.

"Ô ô ô.. Trách sao mà bệnh viện nhiều y tá nhỏ thế đều len lén nhìn bác sĩ Lục, thì ra người ta xinh đẹp đến mức có thể phá vỡ ranh giới giới tính luôn đó!"

Y tá trưởng âm thầm gật gù trong lòng: Cô cũng thích ngắm bác sĩ Lục nha. Xinh đẹp thì đã đành, quan trọng là người ta còn có năng lực. Rõ ràng nhan sắc đã có thể dựa mặt ăn cơm, thế mà cố tình người ta còn chọn "ăn cơm bằng thực lực" mới chịu!

Lục Kiều hoàn toàn không biết ý tưởng trong lòng y tá trưởng, thật ra có thể dùng một câu để hình dung tâm tình của y tá trưởng lúc này, đó chính là: "Bắt đầu từ nhan sắc, đắm chìm trong tài năng."

"Bác sĩ Lục à, cô không biết đâu, người nhà của bệnh nhân hẹn trước ấy thật sự rất thiếu lễ phép! Lúc nhìn chúng tôi cứ như thể chúng tôi thấp kém hơn một bậc vậy đó, thiếu điều muốn dán chữ 'nhìn người bằng lỗ mũi' lên mặt luôn rồi."

"Hôm qua tôi lên báo cho họ chuẩn bị để hôm nay bác sĩ đến khám, bác sĩ Lục vẫn không thấy người nhà bệnh nhân đâu - cái thái độ đó, nghe tôi nói xong không rên một tiếng, quay phắt vào rồi rầm một cái đóng cửa. Suýt nữa thì cửa đập thẳng vào mặt tôi! Cô nói xem có phải rất không lễ phép không?"

"Bệnh nhân kia tôi đã nhìn thấy rồi, gầy đến mức như chỉ cần một cơn gió thổi qua là bay luôn, thoạt nhìn còn rất đáng thương, hôm qua mới chuyển tới Quân Y Viện của chúng ta, cô có biết cả ngày có bao nhiêu người tới thăm không?"

Cứ như nhà có đại nhân vật vậy đó. "

" Bác sĩ Lục, đảm bảo cô không đoán được đâu, tôi nghe người ta nói, có đến mười mấy nhóm người lần lượt đến thăm bệnh nhân đó. Thân phận chắc chắn không đơn giản đâu. Chưa kể ca bệnh của người này còn thuộc dạng 'tuyệt mật' nữa cơ. Từ lúc nhập viện tới giờ, trên dưới bệnh viện gần như không ai được tiếp cận hồ sơ y tế của ông ấy. Nghe chủ nhiệm nói bệnh án hiện giờ đang được viện trưởng trực tiếp giữ. "

" Chậc chậc chậc, xem ra là một nhân vật lớn, mà còn là kiểu nhân vật cực kỳ có thế lực ấy chứ. "

Nghe y tá trưởng thao thao kể về bệnh nhân mới nhập viện hôm qua cùng với tình huống của người nhà, Lục Kiều chỉ khẽ cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt. Ngón tay thon dài trắng nõn cài nút áo blouse trắng xong, còn tiện tay chỉnh lại cổ áo và ống tay cho chỉnh tề, từng động tác đều có vẻ ung dung, nhẹ nhàng.

Nhận thấy được tầm mắt của y tá trưởng nhìn qua, lúc này Lục Kiều mới nhẹ nhàng quay đầu, mỉm cười nhàn nhạt liếc sang.

Y tá trưởng không nhịn được lại liếc trộm một cái, ánh mắt lấp lánh như fan hâm mộ nhỏ nhìn thần tượng.

Lục Kiều cảm nhận được ánh nhìn ấy, nhẹ nhàng quay đầu, mỉm cười nhàn nhạt liếc sang:

" Có vẻ là.. Một ca bệnh không đơn giản. "

" Y tá trưởng, tôi có nghiêm túc nghe, vừa rồi cô nói thân phận của bệnh nhân kia rất lợi hại, còn người nhà thì thuộc hàng.. Cực phẩm, có phải ý này không? "Lục Kiều cười cười, dùng hai câu ngắn gọn tóm gọn lại nội dung vừa nghe.

Nghe Lục Kiều nhắc lại không sai một chữ, y tá trưởng cười đến tít mắt, cực kỳ hài lòng, bác sĩ Lục thật tốt tính, ôn nhu, dễ ở chung, ngày thường đối xử với ai cũng đều mỉm cười thân thiện.

" Đúng đúng đúng, chính là ý tứ này. Chút nữa bác sĩ Lục đến khám bệnh là sẽ được gặp ngay. Đến lúc đó đảm bảo cô nhìn thấy rồi sẽ biết tôi nói không sai đâu! "Y tá trưởng vừa nhắc tới chuyện khám bệnh này, đột nhiên nhớ tới hình như mình làm chậm trễ thời gian đi làm của bác sĩ Lục, cô vội vàng cúi nhìn đồng hồ, cách tám giờ chỉ còn vài phút.

Bệnh viện bắt đầu làm việc từ tám giờ sáng, y tá trưởng vội vàng mở miệng nói:" Ai da, ngại quá, xin lỗi, có phải tôi làm bác sĩ Lục chậm trễ giờ rồi không? Cô còn phải lên tận lầu sáu khám bệnh nữa, xem tôi này mải nói chuyện liền không chú ý thời gian. "

" Không sao đâu, vẫn còn ba phút, lúc này đi lên là vừa kịp. "Lục Kiều cười cười nhẹ giọng nói nói một câu.

" Ha ha, vậy thì tốt rồi! Bác sĩ Lục mau đi đi, không thì trễ chút nữa, người nhà bệnh nhân kia không chừng lại không hài lòng. Người ta khó tính lắm, quá bắt bẻ, không dễ ở chung! "

" Đúng rồi, bệnh nhân ở tầng sáu đã tiến hành cách ly để điều trị, lát nữa bác sĩ Lục lên nhớ mặc đầy đủ đồ phòng hộ nhé. "Y tá trưởng lại lần nữa nhắc nhở.

" Được rồi, vừa hay tiện đường chúng ta cùng đi. "Lục Kiều theo y tá trưởng cùng đi ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa nói:" Trưa nay nếu rảnh thì đi ăn cơm chung đi, trước đây tôi xin nghỉ ra ngoài một thời gian, cũng chưa có dịp chuyện trò với đồng nghiệp trong viện. "

" Vậy thì tốt quá! "Y tá trưởng hào hứng đáp:" Bác sĩ Lục à, cô không biết thôi, trong bệnh viện của chúng ta có không ít cô y tá nhỏ cứ mong được đi ăn cùng cô đó! Giờ cô chính là 'đại hồng nhân' của Quân Y Viện chúng ta rồi! Đặc biệt mấy cô bé đó thích cô lắm luôn. Cô bây giờ còn được hoan nghênh hơn cả bác sĩ Tiểu Vương bên khoa Cấp cứu với bác sĩ Tống đẹp trai của khoa Răng hàm mặt nữa cơ! "

Thiệt tình mà nói, ai bảo chỉ có con trai mới mê gái đẹp, kỳ thật có đôi khi cẩn thận quan sát liền sẽ phát hiện các cô gái còn thích chơi với người xinh đẹp hơn ấy chứ.

Huống chi bác sĩ Lục vừa ưu tú như vậy lại còn xinh đẹp, mấy người đàn ông thô kệch căn bản không xứng với cô, không bằng chơi cùng với các cô gái còn vui hơn nhiều!

Nghe y tá trưởng vừa nói vừa tán dương không ngớt, Lục Kiều bật cười thành tiếng, tâm trạng cũng theo đó mà phơi phới.

Đi được một đoạn, y tá trưởng quay lại chỗ nhóm y tá, còn Lục Kiều thì cười tủm tỉm tiếp tục lên tầng.

Sau khi mặc đầy đủ đồ phòng hộ, Lục Kiều bước nhẹ nhàng lên tầng sáu. Dựa theo lời y tá trưởng dặn trước đó, cô lần theo hành lang đến phòng bệnh cần thăm khám.

Phòng bệnh 606.

Đứng trước cửa, Lục Kiều giơ tay, lễ phép gõ nhẹ.

Trong phòng lúc này đã có mấy vị chuyên gia của Quân Y Viện đều có mặt, bao gồm cả viện trưởng – người luôn bận rộn nhưng vẫn đích thân đến đây.

Tiếng gõ cửa vang lên, mọi người trong phòng bệnh khẽ ngước mắt nhìn nhau, dường như cùng nghĩ đến một cái tên.

Các chuyên gia của Quân Y Viện đều đã tới đông đủ, chỉ còn thiếu một người, đó chính là bác sĩ Lục.

Vậy nên, không cần đoán cũng biết, người đứng ngoài cửa lúc này rất có thể chính là Lục Kiều.

Lúc này, người đứng gần cửa nhất chính là Quan Hán Trung. Vừa rồi một đám chuyên gia đang thay phiên khám cho lão gia tử, còn hắn thì đứng một bên hoàn toàn không hiểu gì về y học, lại bị đẩy dạt về phía cửa.

Vừa nghe tiếng gõ" cốc cốc ", Quan Hán Trung theo phản xạ liền bước đến mở.

" Cạch "một tiếng, cánh cửa mở ra, đập vào mắt hắn là một cô gái trẻ mặc blouse trắng, rõ ràng là bác sĩ.

Đây là.. Tầm mắt đánh giá của Quan Hán Trung dừng trên người nữ bác sĩ ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, người này, khônglẽ cũng tới khám bệnh cho lão gia tửsao?

Có phải trẻ tuổi quá không? Thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.

Thật sự để một bác sĩ trẻ thế này khám cho lão gia tử, liệu có ổn không?

" Cô là.. "

Câu hỏi của Quan Hán Trung còn chưa kịp nói xong đã bị đoàn người trong phòng đánh gãy.

" Lục Kiều, tới tới tới, tiến vào. "

" Lục Kiều, tới rồi à, mau vào đi! "

" Bác sĩ Lục, mau vào, mọi người đang đợi cô đấy! "

" Đúng vậy, tới đây nhanh đi, đứng ngây ra đó làm gì? "

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Mấy chuyên gia trong phòng đều đồng loạt lên tiếng gọi tên Lục Kiều ngay cả viện trưởng cũng đích thân mở lời:

" Lục Kiều, vào đi, thời gian vừa khớp luôn, nói tám giờ là đúng tám giờ một phút cũng không chậm trễ. "Viện trưởng thân thiện mở miệng trêu chọc một câu, đồng thời vẫy tay ý bảo Lục Kiều mau chóng bước vào.

Bầu không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên sôi nổi hẳn lên chỉ vì một người vừa xuất hiện.

Lúc này Quan Hán Trung mới bừng tỉnh - hóa ra vị nữ bác sĩ trẻ tuổi trước mặt chính là bác sĩ Lục trong truyền thuyết mà mấy ngày nay cả bệnh viện cứ nhắc tới mãi, này này này cũng quá trẻ tuổi rồi.

Nháo nửa ngày hóa ra là chuyên gia hàng đầu mà lão gia tử hẹn trước để khám bệnh, vậy mà lại là tiểu nha đầu này?

Nhìn thế nào cũng không thấy có chút" tài giỏi "nào cả.

Quan Hán Trung còn đang âm thầm đánh giá bác sĩ Lục, mà Lục Kiều nhìn thấy người đàn ông đứng ngay cửa này cũng hơi sửng sốt một chút.

Nhìn thấy diện mạo của đối phương, liền cảm giác có một loại cảm giác quen thuộc, trong đầu có một hình ảnh chợt lóe qua, còn không kịp chờ Lục Kiều bắt lấy một hình ảnh chợt lóe này, lập tức lại trở nên mơ hồ.

Nhận thấy được tầm mắt của Lục Kiều vẫn luôn dừng ở trên mặt mình, Quan Hán Trung càng thêm khó chịu, hắn không thích nữ bác sĩ này, cái kiểu nhìn chằm chằm đánh giá này, khiến hắn mơ hồ cảm thấy không thoải mái.

Lục Kiều thấy đối phương có chút khó chịu, liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cũng cảm thấy mình quá đường đột, liền lễ phép cười cười mở miệng nói:" Ngại quá, không biết vì sao, cứ thấy ngài có chút gì đó quen quen. "

" Ha hả. "Quan Hán Trung cười lạnh một tiếng, cảm thấy bác sĩ Lục này thật kỳ quặc.

Nghe được tiếng cười lạnh của người ta, Lục Kiều nhún nhún vai.

Được thôi, xem ra là cô chọc người ta mất hứng.

" Phiền anh nhường đường một chút được không? "Lục Kiều lại lần nữa mở miệng nhắc nhở người đàn ông đứng chắn ngay cửa, cô muốn đi vào.

" Không phải chứ, viện trưởng, đây là bác sĩ Lục mà ông nói sao? Chính là bác sĩ do lãnh đạo bên kia đề cử? Người trẻ tuổi như vậy, ông xác định cô ta có thể so sánh được với bác sĩ chủ trị trước đó của lão gia tử à? Người đó còn là bác sĩ từng du học ở nước ngoài về. Bác sĩ Lục này thoạt nhìn tuổi trẻ còn chưa tính, lại còn là một bác sĩ nữ? "

Quan Hán Trung không những không nhường đường, mà còn quay sang hỏi viện trưởng vài câu, từng câu đều toát lên sự nghi ngờ về năng lực của Lục Kiều.

Nghe những lời này, viện trưởng và mấy chuyên gia có mặt đều im lặng, sắc mặt thoáng trầm xuống.

Lục Kiều tốt xấu gì cũng là người của Quân Y Viện bọn họ, bọn họ không thích người một nhà bị khi dễ bị khinh thường.

Ai mà không bao che cho con chứ.

Tiểu Lục còn trẻ thì làm sao, tuổi trẻ còn không cho người ta làm thiên tài sao?

Cách nhìn phải được mở rộng, không nên dùng thành kiến để đối đãi người trẻ tuổi.

Viện trưởng cùng mấy chuyên gia không hài lòng với thái độ của Quan Hán Trung, nhưng Lục Kiều thì lại khá bình thản.

Năng lực của cô thế nào không phải người khác tùy tiện nói vài câu là có thể định đoạt được, nàng chính bản thân cô biết mình có năng lực là được.

Dù sao, từ đời trước đến đời này, việc bị người ta xem nhẹ chỉ vì tuổi tác cũng không phải là chuyện mới mẻ với cô.

Thật ra, cũng chẳng cần phải tức giận.

Quay đầu lại, nhẹ nhàng đối mặt rồi tự tìm cách vượt qua là được.

Quay đầu lại, ba ba ba vả mặt người ta là được.

" Quan Hán Trung, không nói chuyện được thì anh câm miệng đi. "Một tiếng nói già nua bỗng vang lên, kèm theo giọng nghiêm khắc quát lớn:" Tránh ra, nhường chỗ cho bác sĩ Lục tiến vào. "

Lão gia tử vừa mở miệng, cho dù Quan Hán Trung có định nói gì đi nữa cũng bị ánh mắt nghiêm khắc của lão gia tử làm cho không dám càn quấy nữa, đành miễn cưỡng lùi ra vài bước.

Thân ảnh hắn vừa dịch sang, vóc dáng nhỏ nhắn của bác sĩ Lục mới nhìn thấy được tình huống trong phòng bệnh.

Viện trưởng cùng ba vị chuyên gia khác đều đứng bên cạnh giường bệnh. Trên giường, một lão gia tử gầy trơ xương đang nằm, đúng như y tá trưởng đã nói, thân thể gầy yếu đến mức một cơn gió nhẹ cũng có thể làm ông ấy đổ nhào.

Nhìn sắc mặt lão gia tử, ánh mắt Lục Kiều hơi khép lại, cô quan sát kỹ hơn thần sắc và đôi mắt ông. Một suy đoán không lành hiện lên trong đầu, khiến sắc mặt Lục Kiều trầm xuống.

Ánh mắt cô không tiếng động dừng lại ở các phần cơ thể lộ ra của lão gia tử, nhìn thấy làn da đỏ ửng lên, cổ tay lộ ra ngoài tay áo có những đốm đỏ, dấu hiệu phù nề và bong tróc da nghiêm trọng. Càng quan sát kỹ, sắc mặt Lục Kiều càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Dường như nhìn ra Lục Kiều phát hiện tình trạng của bệnh nhân, viện trưởng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kiều, sau đó lập tức đưa bệnh án trong tay cho cô, chậm rãi trầm giọng mở miệng nói:" Tiểu Lục, cô xem đi.

Nhìn một phần bệnh án kia, lần đầu tiên Lục Kiều cảm giác cánh tay mình có chút nặng nề

Nếu tình trạng của bệnh nhân đúng như suy đoán của cô, thì.. Cô cũng đành bất lực.

Không phải Lục Kiều không muốn cứu sống bệnh nhân, mà là thực sự không có cách nào xoay chuyển được trời đất. Gặp được loại tình huống này của bệnh nhân Lục Kiều sinh ra một loại cảm giác vô lực, thậm chí khiến cô uể oải theo.

Cô biết mình không cứu được người này. Không nói đến trình độ y học hiện tại, ngay cả trong tương lai với những điều kiện chữa trị tiên tiến hơn, gặp phải trường hợp như vậy cũng chỉ đành biết bó tay.

Cuối cùng, Lục Kiều vẫn nhận lấy cuốn bệnh án trong tay viện trưởng.

Mở trang đầu tiên, quả nhiên, đúng như dự đoán của cô.

Bệnh án chi tiết ghi rõ tình trạng của bệnh nhân, mà tình huống như vậy đã kéo dài liên tục suốt một tháng qua.

Kỳ thật, ngay từ lúc y tá trưởng nhắc nhở cô phải mặc đồ phòng hộ, Lục Kiều đã đoán được phần nào tình hình. Bệnh nhân này kể từ khi phát bệnh đến nay đã được khoảng một tháng, nghĩa là thời gian còn lại của bệnh nhân không còn nhiều.

Nửa tháng, một tháng, hoặc có thể là hai tháng, nhưng chắc chắn sẽ không thể lâu hơn.

"Tiểu Lục, cô lại đây làm một số kiểm tra cho bệnh nhân." Lúc này, Viện trưởng lại mở miệng lần nữa.

"Vâng," Lục Kiều nhẹ nhàng đáp, khép lại hồ sơ bệnh án, rồi theo viện trưởng tiến lên hai bước.

Cô bắt đầu kiểm tra đồng tử, sắc mặt, rồi kéo tay áo bệnh nhân lên, cẩn thận kiểm tra..

Bệnh nhân rất hợp tác trong suốt quá trình kiểm tra. Nếu nói ngay từ đầu, người này đã gầy trơ xương, thì lúc gần đây khi Lục Kiều tiến hành kiểm tra kỹ càng hơn, cô phát hiện người bệnh còn gầy yếu hơn nhiều so với tưởng tượng.

Khi kiểm tra đồng tử, Lục Kiều nhận thấy thị lực của bệnh nhân đã bị ảnh hưởng rõ rệt. Đỉnh đầu với mái tóc hoa râm cũng chỉ còn lại lưa thưa vài sợi, làn da ở một số bộ phận bắt đầu có dấu hiệu loét nghiêm trọng.

Tình trạng này dường như còn nghiêm trọng hơn những gì cô dự đoán..
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back