Chương 1090: Núi Thanh Hoa Bấm để xem Thái tử thay hoàng đế tế trời, đám thần tử mấy ngày nay vẫn liên tục dâng tấu chương buộc tội gửi hoàng đế bỗng im bặt, rất nhiều người đã đè tấu chương trong tay xuống, không dâng tấu mới nữa. Chỉ có vài thần tử cá biệt là vẫn kiên trì dâng tấu. Nhưng áp lực trên người thái tử cũng vơi đi hẳn. Lễ bộ cuối cùng cũng chuẩn bị xong lễ phục và mũ tế trời cho thái tử trước khi màn đêm buông xuống, đều là đồ cũ của hoàng đế, thợ thêu gỡ bớt một móng vuốt rồng thành giao, rồi sửa lại áo theo dáng người thái tử, thế là xong. Tuy có kém một chút, nhưng dù sao cũng có lễ phục để mặc, không phải sao? Lễ bộ cũng thấy tồi tàn, nhưng họ cho rằng đây không phải vấn đề của họ. Thái tử cũng không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, vừa thử áo vừa nói với thái tử phi: "Không biết giờ này lão tam đang làm gì." Thái tử phi trách móc nhìn hắn, nhẹ nhàng vỗ hắn một cái rồi nói: "Điện hạ nên kiềm chế một chút, mấy ngày nay bớt chọc hắn đi, cố gắng biểu hiện tốt trước mặt phụ hoàng một lần cũng tốt mà." Thái tử hừ lạnh một tiếng. Thái tử phi liền nhỏ giọng nói: "Cho dù là vì mẫu hậu, lúc này điện hạ cũng không nên xung đột với tam điện hạ nữa." Thái tử im lặng, hồi lâu sau mới hỏi: "Sức khỏe của mẫu thân thế nào rồi?" Thái tử phi thở dài não nề. Thái tử nhíu mày nói: "Thái y viện nuôi thái y để làm gì chứ?" Hắn dừng một chút rồi nói: "Hay là tuyên Chu Mãn vào cung xem thử?" Thái tử phi biết thái tử đang nói đến vị tiểu thần y đã mổ bụng chữa thương cho ca ca nàng, nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Đợi tế trời xong, thiếp sẽ thưa với mẫu hậu." Thái tử gật đầu, nhìn bóng dáng mờ ảo của mình trong gương đồng, khóe miệng lại cong lên, "Ngày mai, cô sẽ khiến tên kia tức chết." Thái tử phi không nhịn được, lại giơ tay đánh hắn một cái. Tết trùng dương, Mãn Bảo và mọi người cũng dậy từ sớm, Quốc Tử Học có hoạt động, hôm nay họ sẽ đi leo núi! Bạch nhị lang và đám bạn cùng khóa quyết định đến Mạc Hội Viên chơi khúc thủy lưu thương*, Mãn Bảo thì quyết định đi leo núi cùng Trang tiên sinh. * Khúc thủy lưu thương: Trò uống rượu làm thơ bên dòng nước uốn lượn, chén rượu được thả trôi, dừng trước ai, người ấy phải ứng thơ rồi uống cạn. Bạch đại lang đương nhiên cũng có chỗ đi riêng, thế là sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, mọi người liền ai đi đường nấy. Mãn Bảo lấy chiếc giỏ nhỏ của mình, đến phòng bếp gói không ít bánh ngọt nóng hổi vừa ra lò, thậm chí cả bánh bao trắng nhỏ, còn mò được một vò rượu cúc từ phòng tiên sinh mang đi. Trang tiên sinh nhìn nàng chạy loanh quanh khắp sân, giống như chuột đồng tìm đủ thứ nhét vào giỏ, cuối cùng còn quen tay lấy cả bộ kim châm từ hòm thuốc ra gói kỹ, nhét xuống đáy giỏ. Sau đó mới cầm hai ống tre đi đựng nước ấm, chuẩn bị uống khi leo núi. Đại Cát đi leo núi cùng Bạch Thiện, Lưu Quý thì đánh xe ngựa đợi Trang tiên sinh và Mãn Bảo ngoài cửa. Trang tiên sinh cầm một chiếc quạt xếp, vẻ mặt thoải mái đi theo sau Mãn Bảo. Mãn Bảo leo lên xe rồi mới nhớ ra, hỏi, "Tiên sinh, chúng ta đi leo núi nào ạ?" Trang tiên sinh cười nói: "Vi sư còn tưởng con sẽ không hỏi đấy chứ, thật trùng hợp, ngọn núi mà Bạch Thiện và mọi người leo cũng là ngọn núi đó, núi Thanh Hoa." Mãn Bảo: ".. Vậy tại sao chúng ta lại đi riêng?" Trang tiên sinh cười nói: "Chẳng phải vì con chậm trễ quá lâu sao? Bạch Thiện đã đợi con ở ngoài cửa hai khắc rồi." Mãn Bảo cảm thấy vấn đề không phải ở mình, "Người cũng đâu có nói là đi leo núi Thanh Hoa đâu, con cứ tưởng là lên Huyền Đô Quan chứ." "Huyền Đô Quan vẫn còn thấp," Trang tiên sinh cười nói: "Lần này chúng ta đi xa hơn một chút, trên núi Thanh Hoa có chữ viết và tượng Phật khắc trên vách núi, lần này dẫn con đi tham quan." Mãn Bảo tò mò, "Chữ viết và tượng Phật khắc trên vách núi?" Trang tiên sinh cười gật đầu, "Là một tòa đá điêu khắc phật nằm, trên núi còn có đá khắc kinh Phật, con có thể xem thử xem." Ông giơ tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, cười nói: "Để con khỏi suốt ngày ở nhà đọc sách, đọc đến đờ cả người ra." Mãn Bảo cúi đầu cười hì hì, tò mò hỏi: "Tiên sinh cũng tin Phật ạ?" "Đọc qua một ít Phật lý, thi thoảng con cũng có thể đọc thử xem, nhưng bây giờ con còn nhỏ, không cần phải nghiên cứu sâu, đợi lớn hơn chút nữa thì cứ tùy theo sở thích của con." Mãn Bảo đáp lời, "Vậy lần này chúng ta chỉ đi leo núi thôi ạ?" "Ừ, tiện thể dẫn con đi mở mang kiến thức." Núi Thanh Hoa ở ngoài thành, lớn hơn Huyền Đô Quan nhiều, quan trọng nhất là, nơi đó bốn bề vắng lặng, không, là bình thường bốn bề vắng lặng, hôm nay là trùng dương, chân núi đâu đâu cũng là người, ngược lại trên núi lại không có mấy người. Vì núi không thấp, lại còn rất lớn, người thật sự đến leo núi một khi đã vào núi liền tản ra, cho nên trông có vẻ không có nhiều người lắm. Ngược lại ở dưới chân núi, có rất nhiều tiểu thương đến đây buôn bán, suýt chút nữa thì chặn cả đường đi. Xe ngựa của Mãn Bảo đến chân núi, nàng liền đeo giỏ nhảy xuống xe trước, sau đó quay lại đỡ Trang tiên sinh xuống. Nàng nhìn đám đông náo nhiệt, "Bạch Thiện và mọi người ở đâu rồi ạ?" "Chắc phải lên núi rồi chứ," Trang tiên sinh cười nói: "Núi Thanh Hoa lớn như vậy, chỗ vào lại nhiều như thế, cũng chưa chắc đã gặp được, tùy duyên thôi." Mãn Bảo liền hỏi, "Vậy tiên sinh, bạn bè của người đâu ạ? Trần tiên sinh và Khương tiên sinh đâu?" Trang tiên sinh cũng lắc đầu, cười nói: "Hôm trước chỉ hẹn gặp nhau ở chân núi Thanh Hoa, nhưng hôm nay đến xem, người đông như vậy, muốn tìm chắc cũng khó, có lẽ họ đã đi từ sáng rồi cũng nên, vậy nên chúng ta cũng lên núi luôn thôi, có thể gặp được hay không thì cứ để tùy duyên vậy." Mãn Bảo gật đầu, "Con cũng thấy tùy duyên là tốt nhất." Thế là thầy trò hai người chào Lưu Quý rồi chuẩn bị lên núi, Mãn Bảo nói với Lưu Quý: "Huynh cứ tìm chỗ nào đó mà đỗ xe đi, rồi tự đi chơi cũng được, đợi chúng ta xuống núi, chúng ta sẽ tự tìm huynh. Nếu tìm được thì tốt nhất, không tìm được thì cũng tùy duyên, đợi đến chiều tối còn không gặp thì huynh cứ tự về nhà." Trang tiên sinh: . Ông nói leo núi tìm người tùy duyên, chứ có nói về nhà cũng tùy duyên đâu. Nhưng Mãn Bảo đã hớn hở đứng dưới chân núi, hai ngón tay chỉ lên đỉnh núi rồi hô to với khí thế ngút trời: "Xông lên thôi -- chúng ta lên núi!" Trang tiên sinh lắc đầu, đi theo sau nàng bắt đầu leo núi. Núi Thanh Hoa khá lớn, nối liền với mấy ngọn núi, ngọn núi mà họ leo không cao cũng không thấp, khá bằng phẳng, tuy Trang tiên sinh tuổi không còn trẻ, nhưng vẫn luôn chú ý đến sức khỏe, lại có tiểu đồ đệ Mãn Bảo thích châm cứu, đương nhiên sức khỏe sẽ được điều dưỡng tốt hơn, cho nên leo núi vẫn thoải mái. Hai người leo khoảng nửa canh giờ thì dừng lại nghỉ một lát, Trang tiên sinh ngồi trên tảng đá mà đồ nhi tìm cho, Mãn Bảo thì đeo giỏ của mình bới tung đám cỏ, chẳng bao lâu đã nhặt được một cành cây nhỏ rồi đào được một cây cỏ dại không biết tên. Nàng hớn hở vui sướng nhìn cây cỏ đó, tiện tay ngắt một cái lá to rồi gói chỗ cỏ đó lại, sau đó cho vào sọt. Trang tiên sinh thấy thế thì lắc đầu, xem ra tật xấu này của tiểu đệ tử cả đời này cũng không đổi được. Mãn Bảo cảm thấy tiên sinh không thể hồi phục thể lực ngay trong chốc lát này được, vì vậy vẫy tay với Trang tiên sinh rồi đi sâu hơn vào rừng cây, Khoa Khoa cũng vô cùng vui vẻ rà quét động thực vật gần đây cho nàng.
Chương 1091: Đăng cao Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**