Bạn được Ngô Nguyệt mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
135,092 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1081: Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy

Trịnh đại trưởng quầy khẽ hắng giọng nói: "Sao lại giống nhau được, con đến để giao lưu mà, Kỷ đại phu dạy con, chẳng phải con cũng dạy Kỷ đại phu sao? Nhưng Đinh đại phu cũng đừng lo lắng, Trịnh Thược là người nhà họ Trịnh, ta tin được phẩm hạnh của nó, nếu nó có thể học được bản lĩnh của Chu tiểu đại phu, sau này nhất định sẽ trở thành một đại phu giỏi."

Mãn Bảo gật đầu: "Người do Trịnh đại trưởng quầy chọn, tất nhiên con tin tưởng."

Trịnh đại trưởng quầy suýt túa mồ hôi lạnh, tuy rằng Trịnh Thược đúng là do ông tỉ mỉ chọn lựa, nhưng nếu không phải thì sao?

Lần này ông tỉ mỉ chọn lựa, chẳng qua là vì học đồ của Mãn Bảo sẽ phải theo nàng ra vào nhà quyền quý, chứ học đồ bình thường trong tiệm sẽ không được chọn lựa kỹ càng như vậy, toàn là một đám kéo đến tiệm làm việc.

Làm một hai năm, các đại phu hiểu rõ phẩm hạnh và thiên phú của họ, mới quyết định có nên dạy hay không, dạy như thế nào.

Đưa Trịnh Thược đến bên cạnh Mãn Bảo, đúng là Trịnh đại trưởng quầy cũng có ý cho hắn học nghề, nhưng quan trọng hơn vẫn là chăm sóc và trông chừng Mãn Bảo, để nàng không đến nỗi bị thiệt thòi trong nội trạch nhà quyền quý.

Ông nghĩ rằng, qua hai ba năm, Trịnh Thược có thể bắt đầu học được gì đó từ Mãn Bảo là tốt lắm rồi, ai ngờ mới ngày thứ hai đi làm mà hắn đã bắt đầu học.

Tuy rất kinh ngạc, nhưng cũng là chuyện tốt.

Chỉ là..

Trịnh đại trưởng quầy liếc nhìn đứa con trai bên cạnh, hơi ưu thương, sớm biết vậy đã để con trai ông đi rồi.

Tuy rằng tuổi có hơi lớn, nhưng ứng phó với chuyện đời thường thì hắn quả thực giỏi hơn, có hắn đi theo ra vào nội trạch nhà quyền quý cũng yên tâm hơn.

Nhưng cơ hội đã mất, Trịnh đại trưởng quầy chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó bảo Mãn Bảo và Trịnh Thược hòa thuận với nhau: "Có chuyện gì cứ việc sai nó làm, việc vặt trong nhà con cũng có thể sai nó làm, đừng khách sáo."

Mãn Bảo lắc đầu: "Thôi, bây giờ nhà con đông người rồi, đừng nói là hắn, ngay cả con cũng không chen chân vào được."

Bây giờ người ở trong nhà họ còn đông hơn cả bọn họ, nhàn rỗi lắm, trước đây ở Ích Châu bọn họ còn phải giặt quần áo, quét sân gì đó, từ khi đến kinh thành, họ còn chưa phải đụng đến cái chổi bao giờ.

Trịnh Thược đi đến cơ bản là chẳng có việc làm.

Mãn Bảo ăn xong bữa trưa, chào hỏi bọn họ rồi cùng Trịnh Thược rời đi.

Đại Cát đang đợi bọn họ bên ngoài tiệm, Trịnh Thược nhìn chiếc xe ngựa nhà họ, ngập ngừng nói: "Chu tiểu đại phu, thật ra trong tiệm có xe."

"Tôi biết," Mãn Bảo vừa leo lên xe vừa nói: "Nhưng Đại Cát đánh xe giỏi, huynh vào xe chúng ta còn có thể nói chuyện, sau này cứ để Đại Cát đánh xe là được."

Trịnh Thược chỉ có thể đáp ứng.

Mãn Bảo tiếp tục xem đơn thuốc hắn kê giúp hắn, chỉ điểm cho hắn một số điều rồi vén mành nhìn ra ngoài: "Ơ, hôm qua chúng ta không đi đường này mà."

Trịnh Thược liếc nhìn rồi nói: "Đây là phố chính, đi đường này xa hơn một chút, đáng lẽ nên đi qua hẻm Tam Vĩ."

Đại Cát phía trước nghe thấy, cười nói: "Ở đây náo nhiệt, có lẽ Mãn tiểu thư sẽ thích xem náo nhiệt trên đường."

Mãn Bảo vừa nghe đã hiểu, nơi náo nhiệt luôn có vẻ an toàn hơn.

Mãn Bảo buông rèm xuống, gật đầu với Trịnh Thược: "Ừ, tôi thích náo nhiệt."

Trịnh Thược không nói gì nữa.

Đến phủ Túc quốc công, Mãn Bảo liền dẫn hai người vào trong, đương nhiên Đại Cát sẽ đợi ở tiền viện, Trịnh Thược thì đi cùng nàng đến nội viện.

Hắn cũng không được vào phòng, chỉ có thể đợi ở trong sân.

Một lần quen hai lần thân, nha hoàn của Trình nhị phu nhân mời hắn đến phòng trà ngồi, Trịnh Thược từ chối, cứ đứng đợi ở hành lang.

Mãn Bảo ở trong phòng châm cứu cho Trình nhị phu nhân, sau đó đưa phương án điều trị mà nàng sửa soạn cho nàng, giải thích từng cái, mười ngày đầu nên uống thuốc gì, trị cái gì, đợi tình hình tốt hơn thì đổi thuốc gì.

Tại sao phải châm cứu, cách mấy ngày thì châm, còn có các động tác chỉnh hình nên làm, nên ăn những món gì..

Trình nhị phu nhân thấy trên đó còn liệt kê cả loại trà nàng thích uống nhất ra, nhất thời kinh ngạc: "Đây, đây là viết riêng cho tôi sao?"

Mãn Bảo gật đầu: "Đúng vậy."

Mãn Bảo nói: "Có lẽ vẫn còn thiếu sót, sau này tôi sẽ điều chỉnh lại theo mạch tượng của cô."

Trình nhị phu nhân liền ấn chồng giấy này vào ngực, mắt lấp lánh nhìn Mãn Bảo: "Thảo nào người bên ngoài gọi cô là thần y, cô không phải thần y thì là gì?"

"Hả?" Mãn Bảo ngơ ngác, "Trình nhị phu nhân, cô còn chưa bắt đầu chữa bệnh mà."

Nàng ta cười đáp: "Tuy chưa bắt đầu chữa, nhưng tôi lại cứ cảm thấy mình đã bắt đầu chuyển biến tốt rồi."

Mãn Bảo: ".. Nhanh như vậy sao? Theo tôi dự định, cơ thể của cô phải cần ba tháng mới có thể hồi phục, nhưng giờ cô còn trẻ, có thể tốc độ sẽ nhanh hơn không chừng."

Tối hôm qua thầy Mạc nghe nói bệnh nhân mới hai mươi mốt tuổi thì đã rất kinh ngạc, liên tục gửi cho nàng mấy cái biểu tượng cảm xúc tạo nghiệp.

Trình nhị phu nhân hơi đỏ mặt, sờ lên mặt hỏi: "Tôi trẻ ư?"

Mãn Bảo gật đầu: "Trẻ."

Nàng nhìn lướt qua trong phòng, dứt khoát chỉ vào giường nói: "Lấy chăn ra, tôi dạy cô các động tác chỉnh hình, sau đó sẽ giúp cô xoa bóp."

"Được," Trình nhị phu nhân hứng thú nhìn về phía đại nha hoàn duy nhất trong phòng, nàng ta vội vàng tiến lên dọn dẹp đồ đạc trên giường.

Đợi đến khi Mãn Bảo từ trong phòng đi ra, ánh chiều tà đã xuất hiện.

Trịnh Thược ngẩng đầu nhìn trời, không hiểu sao chỉ khám bệnh thôi mà lại lâu đến vậy.

Lần này Trình nhị phu nhân đích thân tiễn Mãn Bảo đến cổng thứ hai, nàng nhìn về phía sau, đại nha hoàn lập tức nhét một túi tiền vào tay Mãn Bảo, cười nói: "Chu tiểu đại phu, đây là tiền khám bệnh của cô."

Vừa nhận lấy túi tiền nàng đã áng chừng được, cân nặng giống hệt như hôm qua.

Mãn Bảo do dự một chút, cuối cùng vẫn đau lòng mở túi tiền ra, lấy một thỏi bạc từ trong túi tiền trả lại cho nha hoàn.

Nha hoàn ngẩn người.

Mãn Bảo vẻ mặt đau khổ nói với Trình nhị phu nhân: "Nhị phu nhân, theo quy củ, những lần tái khám sau chỉ cần trả một nửa tiền khám bệnh là được rồi."

Trình nhị phu nhân nhìn khuôn mặt tròn trịa của nàng tràn đầy vẻ đau xót, không khỏi bật cười, lấy thỏi bạc từ tay nha hoàn nhét vào tay Mãn Bảo, vui vẻ nói: "Coi như đây là quà cảm ơn của tôi, buổi khám bệnh hôm nay tôi rất vui."

Trình nhị phu nhân dừng lại một chút rồi cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi khám bệnh mà thấy vui như vậy, cho nên số bạc này đáng để tiêu."

Mãn Bảo lại nhét trả lại, thở dài một tiếng rồi nói: "Nhưng cũng không thể phá vỡ quy củ, hơn nữa thật sự là quá nhiều, mười lượng bạc là đủ rồi."

Thấy Trình nhị phu nhân còn muốn từ chối, Mãn Bảo liền hạ thấp giọng nói: "Trình nhị phu nhân, nên tiết kiệm tiền thì phải tiết kiệm, tiêu nhiều tiền vô ích như vậy, người nhà cô sẽ không có ý kiến sao?"

Trình nhị phu nhân: . Đây mà gọi là nhiều sao?

Đây là tiền khám bệnh, dù sao cũng tốt hơn là đưa tiền cho đám đàn ông thối trong phủ ra ngoài ăn chơi trác táng chứ?

Mãn Bảo ho nhẹ một tiếng, khẽ vỗ tay nàng, nói: "Dù sao cô cứ làm theo phương án này trước đi, ăn cơm theo thực đơn tôi đưa, sau đó ngày nào cũng đi vòng quanh vườn lâu một chút. Ba ngày sau tôi sẽ đến khám lại cho cô, tương lai còn dài mà."

Nhận nhiều tiền như vậy, sau này nàng tới cũng ngại.
 
135,092 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1082: Tám chuyện

Trình nhị phu nhân liếc nhìn nàng, khẽ cười, thu tiền về, tiếc nuối hỏi, "Ngày mai Chu tiểu đại phu không đến thật sao? Vì sao phải đợi ba ngày sau?"

"Bởi vì châm cứu của cô là ba ngày một lần, xoa bóp cũng vậy." Không có việc thì nàng đến làm gì?

Nàng cũng rất bận được không?

Trình nhị phu nhân tiếc hận thở dài, bảo đại nha đầu đưa người ra ngoài, nàng liền dừng bước ở nhị môn.

Hiện tại Mãn Bảo cũng chỉ có một bệnh nhân khám tại nhà, cho nên không bận lắm, ngược lại Tiểu Thược lại rất bận.

Tính tình của hắn vốn rất ôn hòa, thiên phú học y bình thường, bản thân Mãn Bảo thì học rất nhanh, lúc trước Kỷ đại phu dạy nàng cũng toàn ầm ầm tống hết những gì mình biết cho nàng, thế mà Mãn Bảo vẫn còn có thể suy một ra ba.

Cho nên khi dạy Tiểu Thược, nàng cũng làm như vậy, rất dứt khoát bảo hắn ngồi bên cạnh nàng cùng nàng khám bệnh, cùng nàng kê đơn, sau đó lại chỉ điểm hắn.

Nhưng càng chỉ điểm nàng càng cảm thấy không đúng, hai ngày sau cuối cùng nàng cũng biết không đúng ở đâu.

Nàng phát hiện, nếu là bệnh trạng tương tự, những đơn thuốc sau hắn kê toàn là đơn thuốc nàng sửa lại ngày đầu tiên, ngay cả liều lượng cũng giống hệt nhau.

Điều này vốn không sai, nhưng cũng không đúng.

Bởi vì tình trạng của mỗi bệnh nhân đều có sự khác biệt, sao đơn thuốc kê ra lại có thể giống nhau được?

Mãn Bảo nói thế với hắn, vậy là lần sau Tiểu Thược ngay cả đơn thuốc cũng không dám kê.

Mãn Bảo thấy hắn bắt mạch xong nửa ngày cũng không viết ra một chữ, liền biết xong rồi.

Là một đại phu, do dự không quyết như vậy, chưa cần nói đến việc có thể kê ra đơn thuốc tốt hay không, bệnh nhân nhìn vào đã thấy không ổn trước rồi.

Nàng chỉ có thể tạm dừng việc cho Tiểu Thược kê đơn, đến trưa ăn cơm thì thở ngắn than dài với mấy người Đinh đại phu.

Mấy người Đinh đại phu lại cảm thấy thế là bình thường, "Học đồ mà, lần đầu tiên ai kê đơn cũng đều như vậy cả, lúc ta mới bắt đầu học y, trên cơ bản cũng toàn làm theo sách thôi, cứ chiếu theo đơn thuốc trên sách để kê thuốc cho người ta."

"Con cũng vậy mà, nhưng không phải con đã dạy hắn rồi sao, hơn nữa hắn cũng đã bắt mạch cho nhiều bệnh nhân như vậy, hẳn là sẽ biết sửa đơn chứ."

Đinh đại phu cười ha hả, nói: "Mới có ba ngày thôi, sao có thể nhanh như vậy được.. Con, không phải con chỉ mất ba ngày đã biết sửa đơn đấy chứ?"

Mãn Bảo lắc đầu, "Không cần ba ngày đâu, hôm đầu con học với Kỷ đại phu, trong hôm đó đã sửa hai tờ đơn cho ông ấy xem rồi. Kỷ đại phu chỉ điểm con rất nhiều, sau này con từ từ mò mẫm ra cách kê đơn."

Đào đại phu ngẩng đầu lên, cân nhắc hỏi: "Từ từ này là.. trong khoảng bao lâu?"

Mãn Bảo nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Hình như là mười ngày? Hoặc là bảy ngày? Con quên rồi."

Đám đại phu: .

Bọn họ im lặng cúi đầu xuống ăn cơm, nghĩ lại năm đó, bọn họ đã mất bao nhiêu thời gian mới mò mẫm ra cách kê đơn của riêng mình?

Là nửa năm hay là một năm nhỉ?

Trịnh đại chưởng quầy thấy thế thì buồn cười, gắp một miếng thịt kho tàu vừa nạc vừa mỡ cho Mãn Bảo, vẻ mặt từ ái nói: "Chu tiểu đại phu nếm thử cái này đi."

Mãn Bảo liên tục gật đầu, gắp lên ăn.

Trịnh đại chưởng quầy nhìn nàng cười nói: "Tư chất Tiểu Thược có hạn, cách dạy của Chu tiểu đại phu chỉ thích hợp với những người thông minh như con thôi, con có thể hỏi mấy người Đinh đại phu xem họ dạy học đồ như thế nào."

Mãn Bảo liền nhìn mấy người Đinh đại phu và Đào đại phu.

Đinh đại phu khẽ hắng giọng nói: "Ta thì đơn giản, cứ cho hắn học một chứng bệnh trước, đợi hắn học một năm rưỡi, nghiền ngẫm thấu đáo, biết kê đơn cho chứng bệnh này rồi, thì mới học các chứng bệnh khác."

Đào đại phu gật đầu, "Không sai, hơn nữa nếu học được chứng bệnh này rồi, thì học các chứng bệnh khác sẽ dễ dàng hơn."

Cổ đại phu cũng gật đầu, "Đây gọi là nhất thông bách thông*."

* Nôm na là đã thông hiểu một điều thì cũng có thể thông hiểu trăm điều

Mãn Bảo nói: "Con cũng học vậy mà, hồi đó người đến hiệu thuốc khám bệnh phần lớn là bệnh nhân bị phong hàn ho khan, nên con đã tìm hiểu sâu về chứng bệnh này nhất, có điều các chứng bệnh khác con cũng học tập luôn."

Đinh đại phu cười ha hả, hỏi: "Con mất bao lâu để mò mẫm thấu đáo chứng bệnh phong hàn ho khan?"

Mãn Bảo: "Một tháng?"

Ba vị đại phu ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với nàng nữa.

Nhưng Mãn Bảo cũng lĩnh hội được, vì thế khi đến trước cổng phủ Túc quốc công, Mãn Bảo liền hỏi Tiểu Thược, "Huynh muốn học chứng bệnh gì trước?"

Ba ngày nay Tiểu Thược vì để đuổi kịp tốc độ của Mãn Bảo, có thể nói đầu tóc sắp rụng hết rồi, liên tục ba ngày chỉ ngủ hai ba canh giờ, thời gian còn lại nếu không phải là lật sách, thì là xem đơn thuốc hắn kê và đơn thuốc Mãn Bảo kê, còn phải học thuộc những ghi chép hắn đã ghi lại..

Lúc này nghe thấy Mãn Bảo hỏi, liền biết nàng là định giống như các đại phu khác, trước tiên dẫn dắt hắn hiểu rõ một chứng bệnh, tuy có chút thất vọng, nhưng Tiểu Thược vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn suy nghĩ một chút, cân nhắc nói: "Tôi nghe theo ngài."

Mãn Bảo liền nói: "Đến hiệu thuốc khám bệnh, mười bệnh nhân thì có bảy người vì phong hàn, phong nhiệt và ho mà đến khám bệnh, mà ba chứng bệnh này lại luôn có chỗ tương thông, cho nên chúng ta hãy cứ học từ cái này trước nhé."

Tiểu Thược đáp vâng, hắn cũng thiên về việc học cái này trước.

"Vậy từ ngày mai trở đi, huynh cứ khám cho những bệnh nhân như vậy trước, nếu không có, huynh cứ giúp tôi một tay là được."

Tiểu Thược đáp lời.

Hôm nay là ngày trị liệu của Trình nhị phu nhân, Mãn Bảo châm cứu cho nàng, lại xoa bóp một hồi, sau đó kiểm tra động tác của nàng.

Bởi vì là lần thứ hai, cho nên tốc độ đã nhanh hơn nhiều.

Trị bệnh xong, hai người đều đổ mồ hôi, Trình nhị phu nhân mời Mãn Bảo ngồi xuống ăn chút trà bánh, nghỉ ngơi một lát rồi đi.

Mãn Bảo liền rửa tay ngồi xuống bên bàn, nha đầu đi vào phòng bếp lấy trà bánh nóng hổi ra.

Trình nhị phu nhân thay quần áo xong ngồi đối diện Mãn Bảo, gắp một miếng điểm tâm cho nàng, cười nói: "Chu tiểu đại phu nếm thử cái này đi, ta thấy nó khá ngon."

Mãn Bảo nhận lấy cắn một miếng, gật đầu nói: "Dẻo dẻo, rất ngon, cái này gọi là gì ạ?"

Trình nhị phu nhân liền giới thiệu món điểm tâm đó cho nàng, cũng cầm lấy nếm thử, hai người nói đến cuối cùng, tự nhiên là đề tài gì cũng nói, "Nghe nói hôm qua Chu tiểu đại phu còn đến Ân gia? Không biết sức khoẻ Ân gia tiểu công tử thế nào, nghe tiểu thúc thúc nhà tôi nói, mấy ngày nay hắn không đến trường rồi, có phải lại bệnh rồi không?"

Mãn Bảo nói: "Không sao đâu, qua một thời gian sẽ khỏe lại thôi."

Trình nhị phu nhân thấy nàng không muốn nhắc đến Ân Hoặc, liền đổi một chủ đề khác, "Không biết thương thế của tiểu công gia phủ Bi quốc công thế nào rồi."

Cái này lại không phải là bí mật gì, Mãn Bảo nói: "Chân đã nối lại rồi, hiện giờ Thái y viện đang chữa trị."

"Nhưng hai ngày trước không phải Chu tiểu đại phu đã đến tận nhà họ khám rồi sao?"

"Đó là do lão phu nhân nhà họ không yên tâm, bảo tôi đến xem, thật ra việc nối xương này, mấy người thái y còn giỏi hơn tôi nhiều, tôi chỉ đứng bên cạnh xem thôi." Tiện thể kiếm được mười lượng bạc tiền khám bệnh, nghĩ lại liền thấy ngại.

Có một điều Mãn Bảo vẫn luôn không hiểu nổi, nàng rối rắm một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, "Trình nhị phu nhân, vì sao các cô đều đối xử tốt với đại phu đến nhà khám như vậy? Chỉ cần đến nhà là đưa bạc rồi, các cô không cảm thấy đã đưa quá nhiều bạc rồi sao?"
 
135,092 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1084: Hiệu quả

Trịnh đại chưởng quầy khẽ cười một tiếng, nói: "Được thôi, ta thay mặt cửa hàng mua lại chỗ thuốc mỡ này của con, sau này con tự dùng thì không sao, nhưng đừng đưa cho cửa hàng khác đấy."

Ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Người một nhà cả, ta cho con một con số may mắn, tám mươi lượng thế nào?"

Mãn Bảo ngẩn người, hơi ngại ngùng nói: "Như vậy không tốt lắm đâu.." Dù sao thì phương thuốc này cũng không phải do nàng tự nghĩ ra, mà là do thầy Mạc tìm từ trong sách đưa cho nàng, mục đích là để chữa bệnh cho Trình nhị phu nhân mà.

Trịnh đại chưởng quầy lại hiểu lầm, cho rằng nàng ngại mở lời với ông, nên cười híp mắt nói: "Tuy rằng chúng ta có giao tình, nhưng tư là tư, công là công, điểm này vẫn phải phân rõ ràng."

Ông kiên trì, Mãn Bảo đành miễn cưỡng nhận lấy.

Sau đó, nàng lấy một thỏi bạc từ chỗ tám mươi lượng đó ra, mua rất nhiều đồ ăn ngon và dược liệu đã bào chế rồi nhét vào hệ thống.

Về đến nhà, nàng liền gửi những thứ này cho thầy Mạc.

Những thứ được gửi đi từ chỗ nàng đều phải trải qua quá trình sàng lọc nghiêm ngặt, những vật còn sống chỉ có thể giao dịch trong diễn đàn với những người có đủ tư cách.

Việc nàng lén lút gửi đồ cho người khác không chỉ bị sàng lọc nghiêm ngặt mà phí vận chuyển cũng rất cao.

Thế nên trước giờ Mãn Bảo vẫn chỉ giao dịch tri thức với thầy Mạc, nàng trả điểm tích phân để mua khóa học, thầy Mạc dạy nàng, nàng lại đưa cho thầy Mạc các dữ liệu bệnh án cần thiết, rồi thầy Mạc giải đáp thắc mắc cho nàng.

Hoặc là, nếu nàng thấy sách y hay mà bên phía thầy Mạc không có, nàng sẽ chép lại một bản rồi gửi cho hắn.

Trong hệ thống, có lẽ truyền bá và giao dịch tri thức là tiện lợi nhất.

Lần này Mãn Bảo gửi cho thầy Mạc nhiều đồ như vậy, thầy Mạc rất kinh ngạc, vội vàng hỏi nàng bằng giọng nói trong hộp thư: "Mãn Bảo, trò làm sao thế?"

Mãn Bảo ngại ngùng đáp: "Thầy Mạc, phương thuốc mỡ mà thầy cho con kiếm được tiền rồi, bạc ở chỗ người chắc là không có tác dụng gì, nên con mua cho người rất nhiều đồ ăn, lần trước không phải người đã nói còn muốn xem mấy thứ dược liệu đã bào chế này sao, con cũng gửi cho người rồi."

Thầy Mạc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại có chút bất đắc dĩ: "Phương thuốc đó cũng không phải của tôi mà, là tôi tìm từ trong sách ra, trò kiếm được tiền rồi lại gửi đồ cho tôi, vậy chẳng lẽ tôi cũng phải gửi đồ cho người viết sách à?"

Mãn Bảo hỏi: "Người viết sách còn không ạ?"

"Không còn nữa, sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử rồi." Thầy Mạc buồn cười nói: "Vậy nên sau này trò không cần phải gửi đồ cho tôi nữa đâu, ừm, đồ ăn thì thôi, gửi chút dược liệu gì đó là được."

Mãn Bảo tiếc nuối nói: "Vốn dĩ con đã mua rất nhiều, nhưng khi sàng lọc bị giữ lại không ít, nói là bên chỗ người không có những giống loài này, cho dù đã bào chế rồi, không còn hoạt tính nữa cũng không được gửi."

Thầy Mạc sớm đã đoán được, không để ý đáp: "Không sao, tôi vừa xem qua rồi, phương pháp bào chế của dược liệu con gửi cho tôi có chút khác biệt so với bên này, tôi rất hứng thú."

Nhưng thực ra nếu chỉ để xem sự khác biệt trong phương pháp bào chế, nàng có thể trực tiếp lấy phương pháp bào chế gửi cho hắn, không cần phải gửi một đống dược liệu làm gì.

Thầy Mạc thở dài một tiếng, nhìn những thứ trước mặt, cảm thấy rất dở dở ương ương, hắn nói với Mãn Bảo: "Đây chính là cái thành ngữ cổ mà con hay nói đó nhỉ, gì mà 'ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc' ấy."

Mãn Bảo: .

Lần đầu tiên tặng quà bị chê bai như vậy, nàng không nhịn được nói: "Thầy Mạc, người xem đồ ăn đi, những thứ con mua cho người đều là những thứ con thấy ngon nhất đó."

Thầy Mạc chỉ liếc mắt một cái rồi nói: "Tôi có chuyên gia dinh dưỡng điều phối bữa ăn rồi, nhưng đồ trò tặng thì tôi cũng sẽ nếm thử xem."

Mãn Bảo: . Cuộc sống của thầy Mạc sao mà vô vị vậy.

Thầy Mạc bỏ qua chủ đề cuộc sống này, hỏi: "Đúng rồi, tình hình điều trị của Trình nhị phu nhân thế nào rồi?"

Mãn Bảo đáp ngay: "Đã có hiệu quả rồi ạ."

Mãn Bảo thoát khỏi hệ thống, lấy bệnh án ra để vào bàn bạc với thầy Mạc.

Lúc này Trình nhị phu nhân đâu chỉ là có hiệu quả, mà hiệu quả đó còn đang tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Gần đây nàng không ra ngoài, nhưng các chị em dâu của nàng có thể nhìn thấy mà, ngay cả Trình lão phu nhân cũng không nhịn được mà nhìn nàng thêm mấy lần, cười hỏi: "Dạo này con đúng là mỗi ngày một khác, không phải là không ăn gì đấy chứ?"

"Dạ không, con vẫn ăn hết ạ."

"Mẫu thân, người nhìn cái mặt hồng hào của nàng là biết, chắc là nàng ăn còn ngon hơn chúng ta ấy chứ."

"Đâu có," Trình nhị phu nhân cười nói: "Gần đây con không ăn nhiều thịt, mà ăn mấy món dược thiện, con thấy cũng được."

"Là do Chu tiểu đại phu kia kê cho con à?"

Trình nhị phu nhân cười gật đầu.

Trình đại phu nhân liền tò mò hỏi: "Nàng thật sự lợi hại như lời đồn sao?"

Mặt Trình nhị phu nhân hơi ửng đỏ, xua tay bảo người hầu lui xuống, rồi ghé sát tai Trình đại phu nhân nói nhỏ.

Trình tam phu nhân thấy vậy cũng chen vào nghe.

Trình lão phu nhân nửa khép mắt ngồi trên giường sưởi, coi như không thấy động tác của mấy cô con dâu.

Hai vị phu nhân nhìn sự thay đổi của Trình nhị phu nhân, cũng động lòng.

Khi Mãn Bảo cầm một hũ thuốc mỡ đến khám bệnh cho Trình nhị phu nhân lần nữa, Trình đại phu nhân và Trình tam phu nhân vừa khéo cũng đang ở trong phòng của Trình nhị phu nhân.

Hôm đó, Mãn Bảo ở lại Trình gia đến tận khi mặt trời lặn, còn người Trình gia thì cầm ba tờ đơn thuốc đến Tế Thế Đường bốc thuốc, tiện thể mua hai hũ thuốc mỡ về.

Mãn Bảo vừa ra khỏi Trình gia, người của Ân gia đã đánh một chiếc xe ngựa đợi sẵn bên ngoài, vừa thấy Mãn Bảo liền nhanh chóng bước lên, nói: "Chu tiểu đại phu, lão phu nhân nhà chúng tôi mời cô đến xem thiếu gia nhà chúng tôi."

Mãn Bảo tò mò hỏi: "Thiếu gia nhà các người làm sao vậy, không phải hôm qua vẫn khỏe mạnh sao?"

"Dạ đúng, nhưng hôm nay thiếu gia nói ngày mai ngài ấy phải đi học, lão phu nhân lo lắng cho vết thương của ngài ấy, không đồng ý, thiếu gia liền nổi nóng, lão phu nhân muốn mời cô đến khuyên ngài ấy."

Mãn Bảo tính toán, hôm nay đã là mùng ba rồi, sáu ngày nữa là đến trùng dương, với sự coi trọng của Ân gia đối với Ân Hoặc, quả thật là nên bắt đầu phản kháng rồi.

Mãn Bảo gật đầu, quay đầu nói với Tiểu Thược: "Đi thôi, chúng ta đến Ân gia trước đã."

Tiểu Thược đáp lời.

Đại Cát liền điều khiển xe ngựa đi theo sau xe ngựa của Ân gia.

Đến Ân gia, Mãn Bảo và Đại Cát còn nhìn thấy một chiếc xe ngựa cực kỳ quen mắt.

Mãn Bảo nhảy xuống xe, việc đầu tiên là đi vòng quanh chiếc xe đó một vòng, hạ nhân Ân gia vội nói: "Bạch Thiện thiếu gia và Bạch Thành thiếu gia cũng ở chỗ này, bây giờ vẫn chưa đi ạ."

Mãn Bảo khẽ gật đầu, đi vào viện của Ân Hoặc để tìm hắn.

Ân Hoặc đang tuyệt thực, Bạch Thiện và Bạch Thành khuyên hắn, hắn cũng không ăn.

Kỳ thật Bạch Thiện và Bạch nhị lang cũng không thực sự khuyên hắn, chỉ khuyên mỗi một câu, thấy hắn không ăn, bèn mỗi người chọn một thứ ngồi ăn bên cạnh hắn.

Vì suy nghĩ cho sức khoẻ của Ân Hoặc mà đồ ăn Ân gia làm cho hắn đều khá thanh đạm, thứ có hương vị nhất trong số này chắc là bát mì trộn nhỏ kia.

Bạch Thiện trực tiếp cầm lên ăn, Bạch nhị lang đưa mắt trông mong nhìn hắn, hắn liền miễn cưỡng chia nửa bát cho hắn, sau đó hai người thản nhiên ăn hết mì của Ân Hoặc.

Ân Hoặc: .

Lúc Mãn Bảo đi vào, hai người đang ngồi bên bàn chọn đồ ăn, ăn đến ngon lành, ngay cả điểm tâm gần đó cũng không buông tha.

Ân lão phu nhân thì tức giận ngồi ở một mé khác.
 
135,092 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1092: Chiếu cố

Mãn Bảo ngồi xuống chiếu, lấy bánh ngọt và rượu cúc ra chia sẻ với mọi người. Các tiên sinh thoải mái ngồi trên chiếu, đón gió thu, ăn trái cây tươi, nhấp trà, ăn thêm chút điểm tâm, quả thực còn sung sướng hơn cả thần tiên phi thăng.

Mãn Bảo nghỉ ngơi xong thì không ngồi yên được, liền đi dạo trên đỉnh núi. Nàng đi một vòng, thấy không ít hòn đá và vách đá khắc chữ, nhưng lại không thấy tượng Phật nằm.

Nàng chạy đi tìm Trang tiên sinh, "Tiên sinh, Phật nằm ở đâu ạ?"

Trang tiên sinh còn chưa kịp nói gì, Khương tiên sinh đã cười nói: "Con đến xem Phật nằm à, vậy thì con đi nhầm chỗ rồi. Có thấy ngọn núi cao hơn chỗ chúng ta một chút kia không?"

Mãn Bảo quay đầu nhìn theo, đó là ngọn núi cao nhất gần đây, nàng liền gật đầu.

"Phật nằm ở bên đó kìa, các con đi nhầm núi rồi, ha ha ha ha.."

Mãn Bảo: .

Trang tiên sinh khẽ ho một tiếng, nói: "Đã nhiều năm vi sư không đến núi Thanh Hoa nên quên mất."

Thầy nói: "Nếu con thực sự muốn xem, vậy thì qua đó xem đi."

Mãn Bảo đứng ở mép đỉnh núi ngẩn người nhìn ngọn núi đối diện, nàng qua đó bằng cách nào đây?

Bay qua sao?

Khương tiên sinh bày kế cho nàng, chỉ một con đường xuống núi: "Thấy không, đi theo con đường này xuống, ở đó có một con đường đi qua, đi hết là đến lưng chừng núi bên kia, rồi leo thêm nửa ngọn núi nữa là được."

Thị lực Mãn Bảo khá tốt, hơn nữa mặt hướng về ngọn núi bên kia cũng không có nhiều cây cối che chắn, nên nàng nhìn một hồi thì phát hiện ra có điều sai sai.

Nàng quay đầu nhìn những du khách đã tản ra khắp nơi trên đỉnh núi, dùng chiếu hoặc bồ đoàn chiếm chỗ, rồi lại nhìn sang dòng người đang di chuyển bên kia, nàng chỉ tay hỏi: "Tại sao bên kia lại đông người như vậy ạ?"

Trần tiên sinh cười: "Vì bên kia có Phật nằm, còn bên ta chỉ có mấy tảng đá khắc chữ thôi, đương nhiên người bên đó sẽ đông hơn."

Mãn Bảo hiểu ra, nàng u oán nhìn tiên sinh.

Thảo nào lúc ở nhà tiên sinh không hề vội vàng, chắc chắn Bạch Thiện đã đến bên đó xem Phật nằm rồi.

Trang tiên sinh vẫy tay gọi đệ tử, cười nói: "Ra đây ngồi đi, muốn xem Phật nằm thì đợi chiều người vắng bớt, chúng ta từ đây qua đó là được, giờ thì nên ngồi trên cao, thưởng thức cảnh thu trên núi này."

Khương tiên sinh gật đầu phụ họa: "Còn đón gió thu nữa."

Lục tiên sinh và những người khác cũng nói: "Bọn ta đều già cả rồi, không muốn chen chúc với người trẻ tuổi các con đâu."

Mãn Bảo nghĩ cũng phải, nghĩ rằng hôm nay thời gian còn dài, liền ngồi xuống chiếu, liếc nhìn những thứ linh tinh hạ nhân bày ra, dứt khoát xắn tay áo nói: "Tiên sinh, để con pha trà cho mọi người ạ."

"Được đó."

Mãn Bảo liền bảo đám sai vặt thu dọn hết những thứ đã bày sang một bên, đừng bày bừa khắp chiếu.

Nàng chọn ba đĩa trái cây đã bày sẵn đặt lên chiếu, sau đó chọn than để nhóm lửa, có gã sai vặt mang một túi nước đến cho nàng, cực kỳ tự hào nói: "Đây là nước suối trên núi nhà tôi mua riêng đấy ạ, pha trà là ngon nhất."

Mãn Bảo đổ nước vào ấm, gật đầu nói: "Trông cũng trong đấy, lát nữa có thể uống thử xem có thanh ngọt không."

Pha trà cho các tiên sinh xong, mọi người liền ngồi trên chiếu vừa uống trà, vừa ngắm cảnh núi non từ trên cao, không chỉ các lão tiên sinh, mà ngay cả Mãn Bảo cũng cảm thấy rất thoải mái.

Chỉ là gió thu thổi, khiến người ta không khỏi buồn ngủ.

Thấy Mãn Bảo lim dim gà gật, Trang tiên sinh liền nhẹ nhàng vỗ vào người nàng, cười nói: "Đi hâm rượu đi, đợi chúng ta uống rượu xong sẽ cùng con đi xem Phật nằm."

Mãn Bảo: "Tiên sinh, uống rượu xong các thầy còn leo núi được không ạ?"

Khương tiên sinh cười nói: "Con coi thường chúng ta quá rồi, chỉ một vò rượu cúc nhỏ xíu con mang đến còn không đủ chúng ta nhét kẽ răng đâu."

"Con thấy cả rồi, các tiên sinh cũng mang hai vò rượu đến mà."

Lục tiên sinh và những người khác cười phá lên, Khương tiên sinh không khỏi húng hắng một tiếng, nói: "Vậy cũng không nhiều, chúng ta năm người cơ mà, hay là con cũng uống hai ly đi?"

Mãn Bảo do dự, "Rượu toàn đắng thôi.." Mặc dù rượu cúc ngửi rất thơm.

Mãn Bảo xoay người đi hâm rượu cho họ, rót rượu cho họ xong thì chống cằm hỏi Trang tiên sinh, "Tiên sinh, bao giờ chúng ta lại đi leo núi tiếp ạ?"

Trang tiên sinh vừa nghe liền biết đứa trẻ này đang xót cho mấy cái xương cốt già của họ, không định đi xem Phật nằm nữa, bèn cười đáp, "Không lâu đâu, chẳng bao lâu nữa là đến ngày mừng thọ thái hậu, đến lúc đó trường bọn Bạch Thiện cũng được nghỉ, chúng ta cũng không có việc gì làm, vậy thì lúc đó đi."

Khương tiên sinh liền cười nói: "Gọi cả chúng ta đi nhé, đông người mới vui."

Trang tiên sinh cười đồng ý.

Biết Mãn Bảo đã từ bỏ việc đi qua đó, các tiên sinh già càng thêm buông thả, uống cạn cả ba vò rượu, có người say rồi, liền đối diện với gió thu ngâm thơ, có người buồn ngủ, liền nằm trên chiếu ngủ.

Trang tiên sinh cũng nửa tựa vào chiếu, dùng tay chống đầu, nheo mắt nhìn về phía xa.

Mãn Bảo tìm trong giỏ tre, tìm ra một chiếc chăn nhỏ cuộn thành một cuộn, nàng khoác lên vai Trang tiên sinh, cũng không làm phiền họ mà quay người đi chơi một mình.

Nàng xem các hình đá khắc một lúc, liền vung cây gậy gỗ của mình đi về phía khu rừng rậm rạp hơn ở phía dưới, bắt đầu tìm sâu bới cỏ.

Khương tiên sinh nhìn bóng lưng đứa trẻ biến mất, bèn cười quay đầu nhìn Trang tiên sinh đã nhắm mắt ngủ.

Trần tiên sinh ngâm xong một bài thơ, lấy một chén trà ra nhuận họng, vừa quay đầu lại thấy thế, bèn cười nói: "Đừng nói chứ, đồ đệ này của lão Trang đúng là rất khá, đứa trẻ bằng tuổi này mà lại có thể ngồi nửa ngày trời với một đám người già sắp chết như chúng ta. Còn đám cháu nội nhà ta á, chắc đã sớm mất kiên nhẫn từ lâu rồi."

Khương tiên sinh khẽ gật đầu, "Chủ yếu là còn chu đáo, nửa ngày nay đều là nó hầu hạ chúng ta."

Mãn Bảo đang trò chuyện với Khoa Khoa, càng nói càng hăng say, liền càng đi sâu vào trong hơn.

Mãn Bảo đứng trong chỗ dốc đá luôn âm u nhìn thấy một bụi lan huệ màu xanh lam nhạt đang nở rộ, Mãn Bảo mừng rỡ, chỉ vào nó kêu lên: "Lan huệ!"

Khoa Khoa nói: "Ký chủ, ngươi đã thu thập rồi."

Mãn Bảo: "Nhưng không phải màu này."

Khoa Khoa phân tích một hồi, cân nhắc rồi nói: "Ký chủ, màu sắc của lan có thể lai tạo được, trong trường hợp đã có giống rồi, thì dù ngươi có phát hiện ra lan có màu sắc khác, thì điểm thưởng cũng không nhiều lắm đâu, vì vài trăm điểm mà leo lên vách núi này không đáng."

Nó nói: "Quan trọng nhất là, theo phân tích dữ liệu của ta, ngươi leo qua đó, có sáu mươi tám phần trăm khả năng sẽ rơi xuống dưới đó."

Mãn Bảo liền thò đầu xuống nhìn, run rẩy một hồi rồi lùi lại một bước, lắc đầu nói: "Vậy thôi vậy."

Khoa Khoa cảm thấy ký chủ cực kỳ hiểu chuyện, nhưng bị nàng gài nhiều rồi, nó vẫn có chút không tự tin, nên Khoa Khoa đề nghị: "Ký chủ, ta rà quét rồi, xung quanh khu vực này không có động thực vật nào chưa từng thu thập, chúng ta trở về đi."

Mãn Bảo tiếc nuối nói, "Thật sự không có sao? Thật ra ta còn có thể tìm kỹ hơn chút mà."

Cũng chơi kỹ hơn chút.

Khoa Khoa kiên trì nói: "Đã hết rồi."

Mãn Bảo đành xoay người trở về, nàng mới trở lại đỉnh núi, liền nghe thấy gần đó có tiếng nói chuyện vọng đến, Mãn Bảo quay đầu nhìn sang liền thấy một người cười nói: "Trần huynh, đây có phải bạn cùng trường ngày xưa mà huynh nói không?"
 
Last edited by a moderator:
135,092 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1093: Trùng hợp

Nghe vậy, Mãn Bảo ba chân bốn cẳng chạy tới, thấy một đám người lớn không biết từ đâu đi đến, đang đứng trước chiếu của bọn họ nói chuyện.

Mãn Bảo lập tức chen vào, đưa mấy bông hoa vừa hái vẫn còn lộn xộn, chưa kịp chỉnh sửa ra phía trước, chắn trước mặt tiên sinh của mình, "Tiên sinh, người xem hoa con hái về nè, có đẹp không ạ?"

Không khí vừa mới được hâm nóng lập tức ngưng trệ, mọi người đều nhìn về phía Mãn Bảo.

Mãn Bảo đi tới bên cạnh Trang tiên sinh, nghiêng đầu đánh giá Trần Phúc Lâm từ trên xuống dưới, "à" một tiếng đầy ý vị sâu xa, hỏi: "Trần đại nhân, ngài lại đến tìm tiên sinh của chúng tôi xin lỗi ạ?"

Lúc Trần Phúc Lâm nhìn thấy Mãn Bảo thì trái tim lập tức giật thót, vội cười nói: "Chu tiểu thần y, trước đây ta và tiên sinh của con có chút hiểu lầm, xin lỗi thì không đến mức, chỉ là gặp nhau nói chuyện phiếm thôi."

Nói xong, ông ta quay đầu cười với người vừa nói kia: "Tiền huynh, Trang huynh đúng là đồng môn mà ta đã từng nhắc tới, hắn và ta đều là người Kiếm Nam Đạo, tha hương ngộ cố tri, rất là kích động."

Tiền huynh liếc nhìn Trần Phúc Lâm, trước đây ông ta đâu có nói như vậy, nhưng ông cũng cảm nhận được sự khác thường của Trần Phúc Lâm, không nói gì thêm, gật đầu.

Khương tiên sinh ở bên cạnh lúc này mới nói: "Trần đại nhân cũng đến đây đăng cao ngắm cảnh ư?"

"Đúng vậy, trùng dương đăng cao là phong tục mà."

Khương tiên sinh liền cười nói: "Vậy đúng là không khéo, chúng ta đang định xuống núi, hay là như vầy, vị trí chúng ta đang ngồi cũng không tệ, chúng ta nhường lại cho các vị nhé?"

"Không cần, không cần," Trần Phúc Lâm vội vàng từ chối, cười nói: "Chúng ta vừa mới từ đỉnh núi bên kia qua, chỉ sang đây xem đá khắc thôi, không định ngồi lâu, cho nên Khương tiên sinh và Tuân Mỹ cứ ngồi đi, chúng ta xem đá khắc xong sẽ đi."

Khương tiên sinh cười, "Vậy Trần đại nhân cứ tự nhiên."

Trần Phúc Lâm vội lùi lại một bước, dẫn theo bạn bè của mình định rời đi, kết quả vừa mới nhấc chân, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hô, "Tiên sinh --"

Bạch Thiện dẫn theo một đám thiếu niên rầm rầm chạy tới, phía sau đám thiếu niên có mấy chiếc kiệu, Ân Hoặc và mấy người đang ngồi trên đó.

Trần Phúc Lâm quay đầu nhìn lại, thấy một đám thiếu niên mặc đồ Quốc Tử Học huyên náo chạy tới vây quanh Trang Tuân.

Trang Tuân quay đầu thấy Bạch Thiện mồ hôi nhễ nhại, liền trách mắng: "Gió thu vốn đã se lạnh, sao con lại để mình đổ nhiều mồ hôi như vậy? Mau lau đi."

Bạch Thiện sờ soạng trên người, định dùng tay áo lau, Mãn Bảo liền đưa cho hắn một chiếc khăn tay, hắn nhận lấy vừa lau mặt vừa hỏi, "Tiên sinh, sao người lại không đi bên kia? Con đợi người trên đỉnh núi rất lâu, đi đi lại lại xem tượng Phật nằm ba bốn lần mà vẫn không thấy người đâu."

Mà Bành Chí Nho và mấy bạn học đã từng gặp Trang tiên sinh cũng đang hành lễ vấn an Trang tiên sinh, còn nói giúp Bạch Thiện: "Chúng con còn chia nhau tìm một vòng trên đỉnh núi, cũng không thấy tiên sinh đâu, lúc này mới đoán các thầy không lên đỉnh núi bên kia."

Trang tiên sinh cười đáp: "Đúng là không lên, bên kia hơi cao, người lại đông, nên chúng ta đến bên này."

Ông liếc nhìn đám thiếu niên đi theo phía sau, cười nói: "Sao Quốc Tử Học của các con chỉ còn có mấy người vậy?"

Bạch Thiện giải thích: "Bọn họ có người xuống núi về nhà rồi, có người đi dạo ở những nơi khác, bọn con chơi thân với nhau nên mới qua đây xem đá khắc."

Hắn quay đầu hỏi Mãn Bảo, "Ngươi có sao chép những đá khắc này không?"

Mãn Bảo lắc đầu, "Chỉ đọc qua một lần thôi, ta đâu muốn làm ni cô, chữ cũng bình thường, ta sao chép nó làm gì?"

"Ơ, không phải nói chữ rất đẹp sao?"

Mãn Bảo: "So với Khương tiên sinh thì kém xa."

Khương tiên sinh đang uống trà bị sặc một ngụm, phun trà trong miệng ra ngoài.

Mọi người đồng loạt cúi đầu nhìn Khương tiên sinh, Lưu Hoán và những người khác lúc này mới phát hiện ra Khương tiên sinh, rối rít bước lên hành lễ, "Chào Khương tiên sinh ạ.."

"Nghe danh Khương tiên sinh đã lâu.."

Tiền đại nhân thấy Trần Phúc Lâm dừng bước nhìn bên kia, liền cũng quay đầu nhìn theo, ông có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày nói: "Trần huynh, không phải huynh nói nhân phẩm vị đồng môn này của huynh có tì vết sao? Sao nhiều đệ tử Quốc Tử Học vây quanh hắn như vậy?"

Trần Phúc Lâm cười khổ một tiếng, nói: "Cái này xem vận may của mỗi người, đồng môn này của ta may mắn thu được ba đệ tử giỏi."

Bạch Thiện bên kia cũng quay đầu qua nhìn ông ta, ánh mắt hắn giao với Trần Phúc Lâm, hắn cứ nhìn ông ta như vậy rồi hỏi Mãn Bảo, "Sao hắn cũng tới đây?"

"Đăng cao chứ sao, mới từ chỗ các ngươi qua, lúc nãy ngươi không thấy hắn hả?"

"Không thấy, đỉnh núi bên kia rộng hơn bên này nhiều, người lại đông, tìm các ngươi đã tốn công lắm rồi, ta còn để ý đến hắn làm gì?" Bạch Thiện hỏi: "Hắn không ức hiếp tiên sinh chứ?"

"Không kịp, nhưng ta thấy chắc chắn hắn đã nói xấu tiên sinh với bạn của hắn," Mãn Bảo cũng quay đầu nhìn Trần Phúc Lâm, hai bên đã cách nhau khá xa, cộng thêm việc bọn họ cố ý nói nhỏ, mọi người bên này còn đang vây quanh Khương tiên sinh ồn ào nói chuyện, cho nên căn bản không nghe thấy gì.

Trần Phúc Lâm thấy Bạch Thiện và Chu Mãn nhìn ông ta rồi nói chuyện, nhưng không biết đang nói gì.

Ông ta cân nhắc trong lòng một lát, vẫn cố gắng nở một nụ cười, gật đầu với hai người, sau đó quay người rời đi cùng Tiền huynh.

Mãn Bảo hỏi, "Chúng ta có nên phổ cập cho bạn bè ông ta về chuyện năm đó không?"

"Nếu Trần Phúc Lâm qua tìm ngươi, nói năm đó là tiên sinh làm chuyện có lỗi với hắn, ngươi có tin không?"

Mãn Bảo dứt khoát nói: "Không tin!"

"Lẽ thường, bạn bè của hắn cũng sẽ không tin đâu," Bạch Thiện nói: "Trừ khi ngươi có bằng chứng xác thực. Người ta thường sẽ vô thức tin tưởng người thân cận của mình, cho nên chúng ta vẫn đừng nên phí lời làm gì."

Mãn Bảo gật đầu, "Cũng đúng, bọn họ không tin, nói ra sẽ không tốt cho tiên sinh, có khi họ còn tưởng tiên sinh đang gây chuyện thị phi nữa."

Bạch Thiện gật đầu.

Lưu Hoán quay đầu thấy bọn họ đang đứng tụm một chỗ thì thầm, bèn không nhịn được kêu lên: "Các ngươi đang nói gì vậy?"

"Không có gì." Bạch Thiện vừa quay người lại thì thấy Ân Hoặc đã xuống khỏi kiệu, đang đứng ở phía sau hắn không xa, hơi giật mình, vỗ ngực nói: "Sao ngươi không lên tiếng gì vậy?"

Mãn Bảo nhìn sắc mặt của hắn, thấy cũng không sao, bèn hỏi: "Có phải là không quen với bọn họ không?"

"Gì mà không quen," Một bạn học bên cạnh nghe thấy, kêu lên: "Lúc nãy hắn ở bên kia còn thắng của bọn ta không ít đồ đấy, trừ Bạch Thiện, thì hắn và Lư Hiểu Phật thắng của bọn ta nhiều nhất."

"Đúng đó, lấy của bọn ta nhiều thứ như vậy mà còn không quen thì quá đáng rồi."

Mãn Bảo tò mò hỏi: "Các ngươi chơi gì vậy?"

Bên này nói chuyện náo nhiệt, bên kia Tiền huynh đã quay người rời đi cũng tò mò hỏi Trần Phúc Lâm, "Ba đệ tử tốt mà huynh nói có cả tiểu cô nương vừa cầm hoa dại kia? Sao ta thấy huynh gọi nàng là tiểu thần y?"

Trần Phúc Lâm liền nói: "Nàng chính tiểu thần y mới nổi trong kinh thành dạo gần đây, ngoài nàng ra thì hắn còn có một đệ tử ở Quốc Tử Học, chính là đứa vừa dẫn đầu ấy, còn có một đệ tử ở Thái Học. Huynh nói có phải số hắn rất tốt không?"

"Có điều những chuyện xưa kia đều là chuyện từ hơn hai mươi năm trước rồi, có ai lúc trẻ không phạm mấy sai lầm đâu?" Tuy nói như vậy, nhưng cuối cùng Trần Phúc Lâm vẫn không khỏi cảm khái: "Số phận của hắn tốt thật đó, thu được ba đệ tử tốt, rồi lại vào kinh lần nữa."
 
Last edited by a moderator:
135,092 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1095: Nhận túi phúc

Mãn Bảo và Bạch Thiện còn đang nghĩ cách nói chuyện với vị Ngu thị lang kia, ai ngờ vừa vào cổng thành không lâu đã thấy Ngu huyện công.

Hôm nay trùng dương, rất nhiều nhà giàu trong thành đều phát cháo hoặc phát túi phúc, dĩ nhiên, chỉ có người già mới được nhận.

Mấy người Khương tiên sinh vốn đang ngồi trên xe ngựa, mở cửa sổ xe nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, không biết trông thấy gì, bỗng chỉ một chỗ, nói: "Đi, chúng ta cũng đến nhận một cái túi phúc đi."

Trần tiên sinh chê cười ông, "Ông mới bao nhiêu tuổi, coi chừng bị người ta đuổi ra đó."

"Ông xem râu ta bạc phơ thế này, ai dám đuổi ta?"

Nói xong kéo Trang tiên sinh cùng đi, "Đi, hai ta tuổi lớn nhất, chúng ta không đi, bọn họ càng ngại đi."

Trang tiên sinh khẽ cười, đứng dậy cùng ông xuống xe.

Trần tiên sinh thấy họ đi thật, ngẩn người một chút, vội vàng đi xuống đuổi theo.

Bọn Mãn Bảo ngồi ở xe phía sau, thấy xe phía trước dừng lại, liền thò đầu ra nhìn.

Bạch Thiện thấy họ đi về phía một đám người già, liền nói: "Hình như là đi xem náo nhiệt, đó là nhận túi phúc đúng không?"

Các tiên sinh đều xuống xe, đương nhiên bọn họ cũng phải xuống xe.

Lưu Hoán khó hiểu nói: "Trên đường đi có nhiều nhà phát túi phúc như vậy, sao không nhận nhà khác, chỉ nhận nhà này?"

Mãn Bảo chỉ vào một huy hiệu trên cờ, hỏi, "Đó là huy hiệu của nhà ai?"

Ân Hoặc liếc mắt rồi nói: "Đông cung."

Bạch Thiện nói: "Đã là đông cung, đi, chúng ta cũng lên xem náo nhiệt, xem có thể nhận được một phần không."

Lưu Hoán trợn mắt há mồm, "Không phải cái này là cho người già sao?"

Bạch Thiện nói: "Nhà ta cũng có người già."

Nói xong dẫn đầu lên xếp hàng, một đám thiếu niên mờ mịt đứng xếp hàng phía sau hắn.

Người phát túi phúc liếc mắt nhìn râu của Khương tiên sinh và Trang tiên sinh, cực kỳ hào phóng cho mỗi người một cái túi phúc, đến lượt Trần tiên sinh và Lục tiên sinh thì do dự không cho, mà hỏi: "Không biết các vị tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi ạ?"

Trần tiên sinh đỏ mặt, da mặt Lục tiên sinh dày hơn, chỉ vào Khương tiên sinh và Trang tiên sinh, nói: "Chúng tôi đi cùng nhau."

Hạ nhân nói: "Tiên sinh, túi phúc này là cho người già, mấy vị tiên sinh trông còn tráng niên, hay là vài năm nữa quay lại?"

Đến lượt đám Bạch Thiện lên, hạ nhân nhìn thấy trang phục Quốc Tử Học trên người họ, lộ ra nụ cười, hơi khom người hỏi, "Các vị công tử tiểu thư đây là.."

Bạch Thiện nói: "Tôi thay mặt bà nội đến nhận."

Mãn Bảo: "Tôi thay mặt cha mẹ đến nhận."

Ân Hoặc mỉm cười, "Tôi thay mặt bà nội đến nhận."

Hạ nhân nhận ra Lưu Hoán, kinh hô: "Lưu tiểu lang quân?"

Lưu Hoán da mặt dày nói: "Tôi thay mặt ông nội đến nhận, ông nội tôi chắc là đủ tuổi rồi chứ?"

Hạ nhân ngơ ngác gật đầu, "Tuổi của Lưu thượng thư đương nhiên là đủ rồi."

Hắn vội vàng lấy một cái túi phúc đưa cho Lưu Hoán, rồi không chút do dự cũng phát cho Bạch Thiện, Mãn Bảo và Ân Hoặc mỗi người một cái.

Đám thiếu niên vốn chỉ đến hóng hớt thấy vậy thì nhao nhao tiến lên, "Tôi cũng thay mặt bà nội trong nhà đến nhận.."

"Tôi thay mặt ông nội đến.."

Mãn Bảo thì nhìn chằm chằm hạ nhân: "Đây là của mẹ tôi, còn của cha tôi nữa?"

Hạ nhân đã hoa mắt chóng mặt, còn không kịp hỏi Mãn Bảo cha mẹ nàng đã đủ tuổi chưa, chỉ thuận tay đưa cho nàng một cái.

Mãn Bảo vui vẻ đi ra ngoài với Bạch Thiện, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ngu huyện công vịn tay một người hầu run run rẩy rẩy bước xuống từ một chiếc xe.

Sáu mắt nhìn nhau, hai bên đều ngẩn người một lúc.

Trí nhớ Ngu huyện công vẫn còn tốt, chỉ vào hai đứa trẻ nhưng nhất thời không nhớ ra tên của chúng, chỉ nói: "À, hai đứa là hai đứa trẻ hôm trước."

Hai người cùng gật đầu.

Ngu huyện công thấy bọn họ cầm túi phúc trong tay thì vui vẻ, cười hỏi, "Sao còn nhỏ tuổi thế đã đi nhận túi phúc rồi?"

Bạch Thiện hành lễ rồi đáp: "Đây là nhận cho trưởng bối trong nhà ạ."

Ngu huyện công cười hỏi, "Nhận của mấy nhà rồi?"

"Chỉ nhận của nhà này thôi ạ."

"Ồ?" Ngu huyện công hiếu kỳ, cười hỏi: "Sao chỉ nhận của nhà này?"

Mãn Bảo cười nói: "Bởi vì đây là của đông cung, túi phúc của nhà khác có thể tạm thời không nhận, nhưng túi phúc của thái tử thì phải nhận ạ."

Ngu huyện công liền cười tiến lên hai bước, hỏi: "Vì sao?"

Mãn Bảo nói: "Ngài ấy là thái tử, vừa sinh ra đã là người có phúc khí nhất trên đời này rồi, người già nhận túi phúc của ngài ấy nói không chừng có thể chia được một chút phúc của ngài ấy."

Bạch Thiện gật đầu, bổ sung: "Người già nhận được ơn của ngài ấy, tự sẽ mang lại một chút phúc khí cho ngài ấy, thái tử là nền tảng quốc gia, ngài ấy nhận được phúc khí, thì đó là vận may của đất nước."

Mãn Bảo gật đầu, đúng vậy, thái tử còn có tật xấu mà, túi phúc của người khác nhận hay không không quan trọng, của ngài ấy thì phải nhận mới được.

Ngu huyện công kinh ngạc nhìn bọn họ, hồi lâu sau mới sờ râu cười: "Mấy năm không về kinh thành, không ngờ bọn trẻ đều trưởng thành như vậy. Ta nhớ các con nói, các con là sư tỷ đệ đồng môn, vậy tiên sinh của các con là ai?"

Đang nói chuyện, Trang tiên sinh vẫn luôn đợi họ trên xe thò đầu ra khỏi cửa sổ, gọi họ, "Mãn Bảo, các con còn chưa xong à?"

Ngu huyện công quay người nhìn theo tiếng gọi, thấy Trang tiên sinh thì hơi ngẩn người, ông cảm thấy người này khá là quen mặt, không khỏi nheo mắt nhìn kỹ.

Trang tiên sinh cũng nhìn thấy Ngu huyện công, ông ngẩn người một chút rồi vội vàng buông rèm cửa sổ xuống.

Khương tiên sinh đang mở túi phúc, thấy vẻ mặt ông thất thần, liền hỏi, "Trang huynh sao vậy?"

Trang tiên sinh hồi thần, cười nói: "Không có gì."

Nói xong đứng dậy định xuống xe.

"Ấy, Trang huynh.."

Trang tiên sinh quay đầu lại nói: "Ngu công ở dưới, không dám ngồi yên."

"Ngu công?" Khương tiên sinh vén rèm thò đầu nhìn ra ngoài, cũng nhìn thấy Ngu huyện công.

Ông vội vàng cất túi phúc, kéo Trần tiên sinh định xuống xe cùng.

Lục tiên sinh, Tần tiên sinh trên xe khác thấy bên này có động tĩnh lạ, cũng vội vàng xuống xe.

Trang tiên sinh chỉnh lại ống tay áo, nhanh bước lên, đứng ngoài ba bước trước mặt Ngu huyện công, trịnh trọng vái chào, "Bái kiến Ngu huyện công."

Ngu huyện công nheo mắt rồi khẽ giơ tay lên, cười nói: "Không cần đa lễ, mời đứng lên, ông là.."

Bạch Thiện và Mãn Bảo đã bước lên đứng một trái một phải bên cạnh Trang tiên sinh, gọi một tiếng "Tiên sinh".

Ngu huyện công cười nói: "Ông là tiên sinh của hai đứa trẻ này?"

Trang tiên sinh liếc mắt nhìn hai đứa trẻ, hành lễ đáp "Dạ".

Ngu huyện công khẽ gật đầu, đám người Khương tiên sinh cũng xuống xe rồi, thay nhau tới chào hỏi Ngu huyện công.

Ngu huyện công nhận ra Khương tiên sinh, ông chỉ vào một quán trà bên cạnh, nói: "Đã gặp nhau rồi, chi bằng chúng ta ngồi xuống uống chén trà, đợi ta đi nhận túi phúc trước đã."

Rồi cười với Bạch Thiện và Mãn Bảo: "Mấy lời các con vừa nói không sai, túi phúc của người khác có thể không nhận, nhưng túi của thái tử lại không thể không nhận, ha ha ha ha.."

Ngu huyện công đi nhận phúc túi, Trang tiên sinh duỗi tay vỗ vai hai đứa trẻ, hỏi: "Các con từng gặp Ngu huyện công?"

Mãn Bảo: "Hôm kia bọn con gặp ông ấy ở nha huyện, tiên sinh, người cũng biết Ngu huyện công ạ?"

Trang tiên sinh cười đáp: "Tất nhiên là ta biết Ngu huyện công, nhưng chưa chắc Ngu huyện công đã biết ta."
 
Last edited by a moderator:
135,092 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1096: Nhớ rõ

Ngu huyện công cố ý đến đây để nhận túi phúc của đông cung, sau khi nhận túi phúc xong, cả đoàn định vào quán trà nói chuyện, nhưng đám thiếu niên trước mặt người lớn lại tỏ ra câu nệ, mọi người đều nháy mắt với Bạch Thiện, lén lút hành lễ với mấy vị tiên sinh rồi chạy đi.

Lưu Hoán kéo Ân Hoặc: "Ngươi đi không?"

Ân Hoặc lắc đầu: "Ngươi đi đi, ta không đi."

Lưu Hoán nhìn trái nhìn phải, thấy đám bạn nhỏ đều chạy gần hết, hắn do dự một chút, vẫn quyết định ở lại.

Hiển nhiên Khương tiên sinh và Trần tiên sinh rất sùng kính Ngu huyện công, khi Ngu huyện công đi nhận túi phúc, họ đã ngoan ngoãn đứng chờ một bên, đợi ông ấy nhận túi phúc xong, lại cung kính mời ông ấy lên lầu hai của quán trà, đợi ông ấy ngồi xuống, mới hành lễ rồi ngồi xuống.

Chỉ ngồi một phần ba ghế, tay đặt trước bụng ngoan ngoãn như Mãn Bảo và đám trẻ con nghe giảng bài hồi nhỏ.

Đừng nói Mãn Bảo và Bạch Thiện, ngay cả Ân Hoặc và Lưu Hoán cũng ngẩn người nhìn.

Khương tiên sinh quay đầu thấy bọn họ ngây ra như vậy, liền nói: "Còn không mau đến bái kiến Ngu huyện công?"

Bốn người ngơ ngác tiến lên, Ngu huyện công liền cười xua tay: "Đừng để bọn trẻ câu nệ như vậy, hôm trước bọn ta đã gặp nhau rồi, lại đây, lại đây, ngồi xuống đi."

Ông ấy cười híp mắt nhìn Trang tiên sinh: "Hai đứa trẻ này là đệ tử của ông?"

Trang tiên sinh khom người đáp: "Dạ phải."

Ngu huyện công cười gật đầu, hỏi: "Ông dạy dỗ chúng từ khi nào?"

Trang tiên sinh đáp: "Từ lúc mới học vỡ lòng."

Ngu huyện công bừng tỉnh, sắc mặt càng thêm ôn hòa: "Thì ra chúng còn theo ông học vỡ lòng ư? Tốt, tốt, tốt lắm, ta thấy mặt ông quen lắm, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi?"

Trang tiên sinh dừng một chút rồi khom người đáp: "Hồi trẻ tiểu tử đã từng đến kinh thành một lần, đã từng gửi thiếp cho Hộ bộ thị lang Hàng đại nhân, lúc đó Ngu công cũng có mặt, cho nên đã gặp qua."

Ngu huyện công nghĩ một lúc mới nhớ ra: "Hàng? Là Hàng Lập Bình phải không?"

Trang tiên sinh khom người đáp một tiếng "Dạ phải".

Ngu huyện công thở dài: "Ông ấy mất sớm, cũng phải đến mười một mười hai năm rồi, ông gửi văn cho ông ta, vậy là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi?"

Ông ấy cũng chỉ giữ chức Hộ bộ thị lang vào thời gian đó.

Trang tiên sinh lại đáp một tiếng "Dạ phải".

Nhưng Ngu huyện công lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Trí nhớ của ông tuy tốt, nhưng mỗi năm có rất nhiều người gửi thơ văn đầu quyển cho bọn họ, ngay cả người gửi thơ văn cho mình ông còn không thể nhớ hết, huống chi là người gửi thơ văn cho bạn mình.

Vậy sao ông ấy lại cảm thấy Trang tiên sinh quen mặt như vậy?

Ngu huyện công vuốt râu nhìn Trang tiên sinh, hồi lâu sau mới cười hỏi: "Không biết năm đó ông gửi bài thơ nào, thấy ông mặc toàn đồ trắng, là lão già đó không chọn trúng thơ của ông, nên về quê rồi?"

Khương tiên sinh và những người khác không nói gì, nhưng cảm thấy bầu không khí trở nên ngưng trệ.

Mãn Bảo mở miệng định nói, Bạch Thiện liền kéo tay áo nàng, nàng quay đầu nhìn hắn, Bạch Thiện khẽ lắc đầu với nàng.

Trang tiên sinh đã cười đọc lại bài thơ mà ông đã gửi năm đó, đọc không sai một chữ.

Khương tiên sinh và những người khác không khỏi thầm khen một câu thơ hay, nhưng nụ cười trên mặt Ngu huyện công lại dần nhạt đi.

Trí nhớ của ông ấy vẫn luôn tốt, huống chi bài thơ mà Trang tiên sinh viết ông ấy còn rất thích, cái cảm giác tràn đầy hoài bão có thể mong đợi kia ông ấy cũng từng có, cho nên năm đó vừa nghe, ông ấy đã thích vô cùng.

Cho nên đương nhiên cũng biết những chuyện xảy ra sau đó.

Ngu huyện công đánh giá Trang tiên sinh từ trên xuống dưới, thấy ông vẫn thẳng lưng, chỉ hơi cúi đầu để mặc ông ấy nhìn.

Ánh mắt Ngu huyện công chuyển sang Bạch Thiện và Mãn Bảo, thấy hai người đang mở to đôi mắt tròn xoe lo lắng nhìn ông ấy, ông ấy liền thu hồi ánh mắt, nhìn Trang tiên sinh: "Nhiều năm như vậy, ông vẫn là dân thường?"

"Dạ phải," Trang tiên sinh khom người đáp, dừng một chút rồi nói: "Tiểu tử đã từng làm sư gia, nhưng làm chưa đầy hai năm đã chuyển sang nghề giáo, cho đến bây giờ."

Ngu huyện công khẽ gật đầu, hỏi: "Ông thu tất cả bao nhiêu đệ tử?"

"Ba người."

Ánh mắt Ngu huyện công liền đảo qua đảo lại trên người Lưu Hoán và Ân Hoặc.

Trang tiên sinh cúi đầu nên không nhìn thấy ánh mắt của ông ấy, Mãn Bảo và Bạch Thiện lại nhìn thấy, vội vàng giải thích: "Ngu huyện công, sư đệ của chúng con hôm nay không có ở đây, hắn đi chơi với bạn học rồi."

"Sư đệ?" Ngu huyện công liền nhìn Mãn Bảo, cười nói: "Như vậy tính ra, con là đại sư tỷ?"

Mãn Bảo gật đầu.

"Nhưng ta thấy tuổi của con còn nhỏ hơn sư đệ con mà."

Tại sao mọi người đều phải để ý đến chuyện này?

Mãn Bảo nói: "Nhưng con nhập môn sớm ạ."

Ngu huyện công liền hỏi Trang tiên sinh: "Cô nhóc này là người nhà của ông?"

Trang tiên sinh vội giải thích: "Không phải, đứa trẻ này từ nhỏ đã đi học với tôi, nó rất thông minh, cho nên tôi đã nhận nó làm đệ tử."

Mãn Bảo giải thích: "Tiên sinh mở trường học ở thôn chúng con, chị dâu con nấu cơm ở trường, từ nhỏ con đã đi theo cùng, tiên sinh lên lớp, con liền ngồi ở bậc cửa nghe, bởi vì con học nhanh, cho nên tiên sinh đã nhận con làm đệ tử."

"Không thu học phí, ngay cả sách vở và bút mực giấy nghiên ban đầu của con cũng đều là tiên sinh cho ạ."

Ngu huyện công nghe hiểu, cười hỏi: "Vậy sao nhà con không đưa học phí?"

"Nhà con nghèo, ban đầu là không có tiền ạ."

"Nhà nghèo à.." Ngu huyện công liếc nhìn Trang tiên sinh, cười hỏi Mãn Bảo: "Con học với tiên sinh của các con bao nhiêu năm rồi?"

Mãn Bảo: "Mười một mười hai năm rồi ạ."

Bạch Thiện suýt thì bị sặc nước bọt của mình, ngươi đây là vừa sinh ra đã đi học à?

Hắn không khỏi liếc nhìn nàng.

Trang tiên sinh cũng thầm trừng mắt nhìn Mãn Bảo, cảnh cáo nàng phải thành thật.

Mãn Bảo liền nghĩ, đúng là mười một mười hai năm rồi mà, tuy rằng nàng không nhớ rõ, nhưng Khoa Khoa nhớ đó.

Từ rất lâu trước kia nó đã nói, khi nàng còn rất rất nhỏ, khi còn phải vịn tường mới đi được đã ngồi ở bậc cửa lớp học rồi, câu đầu tiên học được là cùng với học sinh trong lớp gọi "Tiên sinh".

Ngu huyện công mỉm cười, khẽ gật đầu, vuốt râu rồi hỏi: "Ta nhớ năm đó ông có một người bạn học cũng làm một bài thơ hay, ông ấy tên là gì?"

Trang tiên sinh cười đáp: "Thời gian quá lâu, tiểu tử cũng quên rồi."

Lúc này ngay cả Bạch Thiện cũng không nhịn được muốn lên tiếng, nhưng lại bị Trang tiên sinh ngẩng đầu liếc một cái, hai đệ tử chỉ có thể ấm ức cúi đầu im lặng.

Ngu huyện công nghe vậy gật đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa, mà uống chút trà, tán gẫu với Khương tiên sinh và những người khác vài câu rồi rời đi.

Khương tiên sinh và những người khác cung kính tiễn Ngu huyện công ra ngoài, lúc này mới đứng thẳng dậy: "Kỳ lạ, Ngu công về kinh khi nào vậy? Không phải ông ấy đã cáo lão hồi hương rồi sao?"

Trần tiên sinh lại nhìn Trang tiên sinh chằm chằm, có chút suy tư, người bạn học mà Ngu công nói đến không phải là Trần Phúc Lâm chứ?

Người mình sùng bái vừa đi, mọi người nhìn hoàng hôn ở phía chân trời, cũng không còn sớm nữa, thế là mọi người cáo biệt, ai về nhà nấy.

Trần tiên sinh kéo Khương tiên sinh lên ngồi cùng xe.

Ân Hoặc cũng nhìn trời rồi nói: "Ta cũng về nhà đây, nếu các ngươi có việc gì thì có thể sai người truyền tin cho ta, có gì cần ta hỗ trợ thì cứ nói."

Mãn Bảo và Bạch Thiện liền biết hắn đã nhạy cảm đoán được điều gì, khẽ gật đầu rồi nhìn hắn lên xe.

Lưu Hoán đi theo hắn chen lên, kêu: "Ta đi cùng ngươi nhé, dù sao nhà hai ta cũng tiện đường."

Chờ bọn họ đi cả rồi, ba thầy trò mới lên xe ngựa của Đại Cát.

Bạch Thiện và Mãn Bảo rất khó hiểu, hỏi: "Tiên sinh, vì sao người không nói cho Ngu huyện công ạ?"
 
Last edited by a moderator:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back