Ngôn Tình [Edit] Phúc Nữ Nhà Nông - Úc Vũ Trúc

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi HiHi2129, 14 Tháng tám 2022.

  1. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 1080: Học đồ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc21, Cáandcam, MieDinh8619 người khác thích bài này.
  2. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 1081: Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trịnh đại trưởng quầy khẽ hắng giọng nói: "Sao lại giống nhau được, con đến để giao lưu mà, Kỷ đại phu dạy con, chẳng phải con cũng dạy Kỷ đại phu sao? Nhưng Đinh đại phu cũng đừng lo lắng, Trịnh Thược là người nhà họ Trịnh, ta tin được phẩm hạnh của nó, nếu nó có thể học được bản lĩnh của Chu tiểu đại phu, sau này nhất định sẽ trở thành một đại phu giỏi."

    Mãn Bảo gật đầu: "Người do Trịnh đại trưởng quầy chọn, tất nhiên con tin tưởng."

    Trịnh đại trưởng quầy suýt túa mồ hôi lạnh, tuy rằng Trịnh Thược đúng là do ông tỉ mỉ chọn lựa, nhưng nếu không phải thì sao?

    Lần này ông tỉ mỉ chọn lựa, chẳng qua là vì học đồ của Mãn Bảo sẽ phải theo nàng ra vào nhà quyền quý, chứ học đồ bình thường trong tiệm sẽ không được chọn lựa kỹ càng như vậy, toàn là một đám kéo đến tiệm làm việc.

    Làm một hai năm, các đại phu hiểu rõ phẩm hạnh và thiên phú của họ, mới quyết định có nên dạy hay không, dạy như thế nào.

    Đưa Trịnh Thược đến bên cạnh Mãn Bảo, đúng là Trịnh đại trưởng quầy cũng có ý cho hắn học nghề, nhưng quan trọng hơn vẫn là chăm sóc và trông chừng Mãn Bảo, để nàng không đến nỗi bị thiệt thòi trong nội trạch nhà quyền quý.

    Ông nghĩ rằng, qua hai ba năm, Trịnh Thược có thể bắt đầu học được gì đó từ Mãn Bảo là tốt lắm rồi, ai ngờ mới ngày thứ hai đi làm mà hắn đã bắt đầu học.

    Tuy rất kinh ngạc, nhưng cũng là chuyện tốt.

    Chỉ là..

    Trịnh đại trưởng quầy liếc nhìn đứa con trai bên cạnh, hơi ưu thương, sớm biết vậy đã để con trai ông đi rồi.

    Tuy rằng tuổi có hơi lớn, nhưng ứng phó với chuyện đời thường thì hắn quả thực giỏi hơn, có hắn đi theo ra vào nội trạch nhà quyền quý cũng yên tâm hơn.

    Nhưng cơ hội đã mất, Trịnh đại trưởng quầy chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó bảo Mãn Bảo và Trịnh Thược hòa thuận với nhau: "Có chuyện gì cứ việc sai nó làm, việc vặt trong nhà con cũng có thể sai nó làm, đừng khách sáo."

    Mãn Bảo lắc đầu: "Thôi, bây giờ nhà con đông người rồi, đừng nói là hắn, ngay cả con cũng không chen chân vào được."

    Bây giờ người ở trong nhà họ còn đông hơn cả bọn họ, nhàn rỗi lắm, trước đây ở Ích Châu bọn họ còn phải giặt quần áo, quét sân gì đó, từ khi đến kinh thành, họ còn chưa phải đụng đến cái chổi bao giờ.

    Trịnh Thược đi đến cơ bản là chẳng có việc làm.

    Mãn Bảo ăn xong bữa trưa, chào hỏi bọn họ rồi cùng Trịnh Thược rời đi.

    Đại Cát đang đợi bọn họ bên ngoài tiệm, Trịnh Thược nhìn chiếc xe ngựa nhà họ, ngập ngừng nói: "Chu tiểu đại phu, thật ra trong tiệm có xe."

    "Tôi biết," Mãn Bảo vừa leo lên xe vừa nói: "Nhưng Đại Cát đánh xe giỏi, huynh vào xe chúng ta còn có thể nói chuyện, sau này cứ để Đại Cát đánh xe là được."

    Trịnh Thược chỉ có thể đáp ứng.

    Mãn Bảo tiếp tục xem đơn thuốc hắn kê giúp hắn, chỉ điểm cho hắn một số điều rồi vén mành nhìn ra ngoài: "Ơ, hôm qua chúng ta không đi đường này mà."

    Trịnh Thược liếc nhìn rồi nói: "Đây là phố chính, đi đường này xa hơn một chút, đáng lẽ nên đi qua hẻm Tam Vĩ."

    Đại Cát phía trước nghe thấy, cười nói: "Ở đây náo nhiệt, có lẽ Mãn tiểu thư sẽ thích xem náo nhiệt trên đường."

    Mãn Bảo vừa nghe đã hiểu, nơi náo nhiệt luôn có vẻ an toàn hơn.

    Mãn Bảo buông rèm xuống, gật đầu với Trịnh Thược: "Ừ, tôi thích náo nhiệt."

    Trịnh Thược không nói gì nữa.

    Đến phủ Túc quốc công, Mãn Bảo liền dẫn hai người vào trong, đương nhiên Đại Cát sẽ đợi ở tiền viện, Trịnh Thược thì đi cùng nàng đến nội viện.

    Hắn cũng không được vào phòng, chỉ có thể đợi ở trong sân.

    Một lần quen hai lần thân, nha hoàn của Trình nhị phu nhân mời hắn đến phòng trà ngồi, Trịnh Thược từ chối, cứ đứng đợi ở hành lang.

    Mãn Bảo ở trong phòng châm cứu cho Trình nhị phu nhân, sau đó đưa phương án điều trị mà nàng sửa soạn cho nàng, giải thích từng cái, mười ngày đầu nên uống thuốc gì, trị cái gì, đợi tình hình tốt hơn thì đổi thuốc gì.

    Tại sao phải châm cứu, cách mấy ngày thì châm, còn có các động tác chỉnh hình nên làm, nên ăn những món gì..

    Trình nhị phu nhân thấy trên đó còn liệt kê cả loại trà nàng thích uống nhất ra, nhất thời kinh ngạc: "Đây, đây là viết riêng cho tôi sao?"

    Mãn Bảo gật đầu: "Đúng vậy."

    Mãn Bảo nói: "Có lẽ vẫn còn thiếu sót, sau này tôi sẽ điều chỉnh lại theo mạch tượng của cô."

    Trình nhị phu nhân liền ấn chồng giấy này vào ngực, mắt lấp lánh nhìn Mãn Bảo: "Thảo nào người bên ngoài gọi cô là thần y, cô không phải thần y thì là gì?"

    "Hả?" Mãn Bảo ngơ ngác, "Trình nhị phu nhân, cô còn chưa bắt đầu chữa bệnh mà."

    Nàng ta cười đáp: "Tuy chưa bắt đầu chữa, nhưng tôi lại cứ cảm thấy mình đã bắt đầu chuyển biến tốt rồi."

    Mãn Bảo: ".. Nhanh như vậy sao? Theo tôi dự định, cơ thể của cô phải cần ba tháng mới có thể hồi phục, nhưng giờ cô còn trẻ, có thể tốc độ sẽ nhanh hơn không chừng."

    Tối hôm qua thầy Mạc nghe nói bệnh nhân mới hai mươi mốt tuổi thì đã rất kinh ngạc, liên tục gửi cho nàng mấy cái biểu tượng cảm xúc tạo nghiệp.

    Trình nhị phu nhân hơi đỏ mặt, sờ lên mặt hỏi: "Tôi trẻ ư?"

    Mãn Bảo gật đầu: "Trẻ."

    Nàng nhìn lướt qua trong phòng, dứt khoát chỉ vào giường nói: "Lấy chăn ra, tôi dạy cô các động tác chỉnh hình, sau đó sẽ giúp cô xoa bóp."

    "Được," Trình nhị phu nhân hứng thú nhìn về phía đại nha hoàn duy nhất trong phòng, nàng ta vội vàng tiến lên dọn dẹp đồ đạc trên giường.

    Đợi đến khi Mãn Bảo từ trong phòng đi ra, ánh chiều tà đã xuất hiện.

    Trịnh Thược ngẩng đầu nhìn trời, không hiểu sao chỉ khám bệnh thôi mà lại lâu đến vậy.

    Lần này Trình nhị phu nhân đích thân tiễn Mãn Bảo đến cổng thứ hai, nàng nhìn về phía sau, đại nha hoàn lập tức nhét một túi tiền vào tay Mãn Bảo, cười nói: "Chu tiểu đại phu, đây là tiền khám bệnh của cô."

    Vừa nhận lấy túi tiền nàng đã áng chừng được, cân nặng giống hệt như hôm qua.

    Mãn Bảo do dự một chút, cuối cùng vẫn đau lòng mở túi tiền ra, lấy một thỏi bạc từ trong túi tiền trả lại cho nha hoàn.

    Nha hoàn ngẩn người.

    Mãn Bảo vẻ mặt đau khổ nói với Trình nhị phu nhân: "Nhị phu nhân, theo quy củ, những lần tái khám sau chỉ cần trả một nửa tiền khám bệnh là được rồi."

    Trình nhị phu nhân nhìn khuôn mặt tròn trịa của nàng tràn đầy vẻ đau xót, không khỏi bật cười, lấy thỏi bạc từ tay nha hoàn nhét vào tay Mãn Bảo, vui vẻ nói: "Coi như đây là quà cảm ơn của tôi, buổi khám bệnh hôm nay tôi rất vui."

    Trình nhị phu nhân dừng lại một chút rồi cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi khám bệnh mà thấy vui như vậy, cho nên số bạc này đáng để tiêu."

    Mãn Bảo lại nhét trả lại, thở dài một tiếng rồi nói: "Nhưng cũng không thể phá vỡ quy củ, hơn nữa thật sự là quá nhiều, mười lượng bạc là đủ rồi."

    Thấy Trình nhị phu nhân còn muốn từ chối, Mãn Bảo liền hạ thấp giọng nói: "Trình nhị phu nhân, nên tiết kiệm tiền thì phải tiết kiệm, tiêu nhiều tiền vô ích như vậy, người nhà cô sẽ không có ý kiến sao?"

    Trình nhị phu nhân: . Đây mà gọi là nhiều sao?

    Đây là tiền khám bệnh, dù sao cũng tốt hơn là đưa tiền cho đám đàn ông thối trong phủ ra ngoài ăn chơi trác táng chứ?

    Mãn Bảo ho nhẹ một tiếng, khẽ vỗ tay nàng, nói: "Dù sao cô cứ làm theo phương án này trước đi, ăn cơm theo thực đơn tôi đưa, sau đó ngày nào cũng đi vòng quanh vườn lâu một chút. Ba ngày sau tôi sẽ đến khám lại cho cô, tương lai còn dài mà."

    Nhận nhiều tiền như vậy, sau này nàng tới cũng ngại.
     
  3. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 1082: Tám chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình nhị phu nhân liếc nhìn nàng, khẽ cười, thu tiền về, tiếc nuối hỏi, "Ngày mai Chu tiểu đại phu không đến thật sao? Vì sao phải đợi ba ngày sau?"

    "Bởi vì châm cứu của cô là ba ngày một lần, xoa bóp cũng vậy." Không có việc thì nàng đến làm gì?

    Nàng cũng rất bận được không?

    Trình nhị phu nhân tiếc hận thở dài, bảo đại nha đầu đưa người ra ngoài, nàng liền dừng bước ở nhị môn.

    Hiện tại Mãn Bảo cũng chỉ có một bệnh nhân khám tại nhà, cho nên không bận lắm, ngược lại Tiểu Thược lại rất bận.

    Tính tình của hắn vốn rất ôn hòa, thiên phú học y bình thường, bản thân Mãn Bảo thì học rất nhanh, lúc trước Kỷ đại phu dạy nàng cũng toàn ầm ầm tống hết những gì mình biết cho nàng, thế mà Mãn Bảo vẫn còn có thể suy một ra ba.

    Cho nên khi dạy Tiểu Thược, nàng cũng làm như vậy, rất dứt khoát bảo hắn ngồi bên cạnh nàng cùng nàng khám bệnh, cùng nàng kê đơn, sau đó lại chỉ điểm hắn.

    Nhưng càng chỉ điểm nàng càng cảm thấy không đúng, hai ngày sau cuối cùng nàng cũng biết không đúng ở đâu.

    Nàng phát hiện, nếu là bệnh trạng tương tự, những đơn thuốc sau hắn kê toàn là đơn thuốc nàng sửa lại ngày đầu tiên, ngay cả liều lượng cũng giống hệt nhau.

    Điều này vốn không sai, nhưng cũng không đúng.

    Bởi vì tình trạng của mỗi bệnh nhân đều có sự khác biệt, sao đơn thuốc kê ra lại có thể giống nhau được?

    Mãn Bảo nói thế với hắn, vậy là lần sau Tiểu Thược ngay cả đơn thuốc cũng không dám kê.

    Mãn Bảo thấy hắn bắt mạch xong nửa ngày cũng không viết ra một chữ, liền biết xong rồi.

    Là một đại phu, do dự không quyết như vậy, chưa cần nói đến việc có thể kê ra đơn thuốc tốt hay không, bệnh nhân nhìn vào đã thấy không ổn trước rồi.

    Nàng chỉ có thể tạm dừng việc cho Tiểu Thược kê đơn, đến trưa ăn cơm thì thở ngắn than dài với mấy người Đinh đại phu.

    Mấy người Đinh đại phu lại cảm thấy thế là bình thường, "Học đồ mà, lần đầu tiên ai kê đơn cũng đều như vậy cả, lúc ta mới bắt đầu học y, trên cơ bản cũng toàn làm theo sách thôi, cứ chiếu theo đơn thuốc trên sách để kê thuốc cho người ta."

    "Con cũng vậy mà, nhưng không phải con đã dạy hắn rồi sao, hơn nữa hắn cũng đã bắt mạch cho nhiều bệnh nhân như vậy, hẳn là sẽ biết sửa đơn chứ."

    Đinh đại phu cười ha hả, nói: "Mới có ba ngày thôi, sao có thể nhanh như vậy được.. Con, không phải con chỉ mất ba ngày đã biết sửa đơn đấy chứ?"

    Mãn Bảo lắc đầu, "Không cần ba ngày đâu, hôm đầu con học với Kỷ đại phu, trong hôm đó đã sửa hai tờ đơn cho ông ấy xem rồi. Kỷ đại phu chỉ điểm con rất nhiều, sau này con từ từ mò mẫm ra cách kê đơn."

    Đào đại phu ngẩng đầu lên, cân nhắc hỏi: "Từ từ này là.. trong khoảng bao lâu?"

    Mãn Bảo nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Hình như là mười ngày? Hoặc là bảy ngày? Con quên rồi."

    Đám đại phu: .

    Bọn họ im lặng cúi đầu xuống ăn cơm, nghĩ lại năm đó, bọn họ đã mất bao nhiêu thời gian mới mò mẫm ra cách kê đơn của riêng mình?

    Là nửa năm hay là một năm nhỉ?

    Trịnh đại chưởng quầy thấy thế thì buồn cười, gắp một miếng thịt kho tàu vừa nạc vừa mỡ cho Mãn Bảo, vẻ mặt từ ái nói: "Chu tiểu đại phu nếm thử cái này đi."

    Mãn Bảo liên tục gật đầu, gắp lên ăn.

    Trịnh đại chưởng quầy nhìn nàng cười nói: "Tư chất Tiểu Thược có hạn, cách dạy của Chu tiểu đại phu chỉ thích hợp với những người thông minh như con thôi, con có thể hỏi mấy người Đinh đại phu xem họ dạy học đồ như thế nào."

    Mãn Bảo liền nhìn mấy người Đinh đại phu và Đào đại phu.

    Đinh đại phu khẽ hắng giọng nói: "Ta thì đơn giản, cứ cho hắn học một chứng bệnh trước, đợi hắn học một năm rưỡi, nghiền ngẫm thấu đáo, biết kê đơn cho chứng bệnh này rồi, thì mới học các chứng bệnh khác."

    Đào đại phu gật đầu, "Không sai, hơn nữa nếu học được chứng bệnh này rồi, thì học các chứng bệnh khác sẽ dễ dàng hơn."

    Cổ đại phu cũng gật đầu, "Đây gọi là nhất thông bách thông*."

    * Nôm na là đã thông hiểu một điều thì cũng có thể thông hiểu trăm điều

    Mãn Bảo nói: "Con cũng học vậy mà, hồi đó người đến hiệu thuốc khám bệnh phần lớn là bệnh nhân bị phong hàn ho khan, nên con đã tìm hiểu sâu về chứng bệnh này nhất, có điều các chứng bệnh khác con cũng học tập luôn."

    Đinh đại phu cười ha hả, hỏi: "Con mất bao lâu để mò mẫm thấu đáo chứng bệnh phong hàn ho khan?"

    Mãn Bảo: "Một tháng?"

    Ba vị đại phu ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với nàng nữa.

    Nhưng Mãn Bảo cũng lĩnh hội được, vì thế khi đến trước cổng phủ Túc quốc công, Mãn Bảo liền hỏi Tiểu Thược, "Huynh muốn học chứng bệnh gì trước?"

    Ba ngày nay Tiểu Thược vì để đuổi kịp tốc độ của Mãn Bảo, có thể nói đầu tóc sắp rụng hết rồi, liên tục ba ngày chỉ ngủ hai ba canh giờ, thời gian còn lại nếu không phải là lật sách, thì là xem đơn thuốc hắn kê và đơn thuốc Mãn Bảo kê, còn phải học thuộc những ghi chép hắn đã ghi lại..

    Lúc này nghe thấy Mãn Bảo hỏi, liền biết nàng là định giống như các đại phu khác, trước tiên dẫn dắt hắn hiểu rõ một chứng bệnh, tuy có chút thất vọng, nhưng Tiểu Thược vẫn thở phào nhẹ nhõm.

    Hắn suy nghĩ một chút, cân nhắc nói: "Tôi nghe theo ngài."

    Mãn Bảo liền nói: "Đến hiệu thuốc khám bệnh, mười bệnh nhân thì có bảy người vì phong hàn, phong nhiệt và ho mà đến khám bệnh, mà ba chứng bệnh này lại luôn có chỗ tương thông, cho nên chúng ta hãy cứ học từ cái này trước nhé."

    Tiểu Thược đáp vâng, hắn cũng thiên về việc học cái này trước.

    "Vậy từ ngày mai trở đi, huynh cứ khám cho những bệnh nhân như vậy trước, nếu không có, huynh cứ giúp tôi một tay là được."

    Tiểu Thược đáp lời.

    Hôm nay là ngày trị liệu của Trình nhị phu nhân, Mãn Bảo châm cứu cho nàng, lại xoa bóp một hồi, sau đó kiểm tra động tác của nàng.

    Bởi vì là lần thứ hai, cho nên tốc độ đã nhanh hơn nhiều.

    Trị bệnh xong, hai người đều đổ mồ hôi, Trình nhị phu nhân mời Mãn Bảo ngồi xuống ăn chút trà bánh, nghỉ ngơi một lát rồi đi.

    Mãn Bảo liền rửa tay ngồi xuống bên bàn, nha đầu đi vào phòng bếp lấy trà bánh nóng hổi ra.

    Trình nhị phu nhân thay quần áo xong ngồi đối diện Mãn Bảo, gắp một miếng điểm tâm cho nàng, cười nói: "Chu tiểu đại phu nếm thử cái này đi, ta thấy nó khá ngon."

    Mãn Bảo nhận lấy cắn một miếng, gật đầu nói: "Dẻo dẻo, rất ngon, cái này gọi là gì ạ?"

    Trình nhị phu nhân liền giới thiệu món điểm tâm đó cho nàng, cũng cầm lấy nếm thử, hai người nói đến cuối cùng, tự nhiên là đề tài gì cũng nói, "Nghe nói hôm qua Chu tiểu đại phu còn đến Ân gia? Không biết sức khoẻ Ân gia tiểu công tử thế nào, nghe tiểu thúc thúc nhà tôi nói, mấy ngày nay hắn không đến trường rồi, có phải lại bệnh rồi không?"

    Mãn Bảo nói: "Không sao đâu, qua một thời gian sẽ khỏe lại thôi."

    Trình nhị phu nhân thấy nàng không muốn nhắc đến Ân Hoặc, liền đổi một chủ đề khác, "Không biết thương thế của tiểu công gia phủ Bi quốc công thế nào rồi."

    Cái này lại không phải là bí mật gì, Mãn Bảo nói: "Chân đã nối lại rồi, hiện giờ Thái y viện đang chữa trị."

    "Nhưng hai ngày trước không phải Chu tiểu đại phu đã đến tận nhà họ khám rồi sao?"

    "Đó là do lão phu nhân nhà họ không yên tâm, bảo tôi đến xem, thật ra việc nối xương này, mấy người thái y còn giỏi hơn tôi nhiều, tôi chỉ đứng bên cạnh xem thôi." Tiện thể kiếm được mười lượng bạc tiền khám bệnh, nghĩ lại liền thấy ngại.

    Có một điều Mãn Bảo vẫn luôn không hiểu nổi, nàng rối rắm một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, "Trình nhị phu nhân, vì sao các cô đều đối xử tốt với đại phu đến nhà khám như vậy? Chỉ cần đến nhà là đưa bạc rồi, các cô không cảm thấy đã đưa quá nhiều bạc rồi sao?"
     
    MieDinh86, tamkieuthuy, quatang8 người khác thích bài này.
  4. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 1083: Phương thuốc mỡ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc21, Lanreal61, Moe165716 người khác thích bài này.
  5. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 1084: Hiệu quả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trịnh đại chưởng quầy khẽ cười một tiếng, nói: "Được thôi, ta thay mặt cửa hàng mua lại chỗ thuốc mỡ này của con, sau này con tự dùng thì không sao, nhưng đừng đưa cho cửa hàng khác đấy."

    Ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Người một nhà cả, ta cho con một con số may mắn, tám mươi lượng thế nào?"

    Mãn Bảo ngẩn người, hơi ngại ngùng nói: "Như vậy không tốt lắm đâu.." Dù sao thì phương thuốc này cũng không phải do nàng tự nghĩ ra, mà là do thầy Mạc tìm từ trong sách đưa cho nàng, mục đích là để chữa bệnh cho Trình nhị phu nhân mà.

    Trịnh đại chưởng quầy lại hiểu lầm, cho rằng nàng ngại mở lời với ông, nên cười híp mắt nói: "Tuy rằng chúng ta có giao tình, nhưng tư là tư, công là công, điểm này vẫn phải phân rõ ràng."

    Ông kiên trì, Mãn Bảo đành miễn cưỡng nhận lấy.

    Sau đó, nàng lấy một thỏi bạc từ chỗ tám mươi lượng đó ra, mua rất nhiều đồ ăn ngon và dược liệu đã bào chế rồi nhét vào hệ thống.

    Về đến nhà, nàng liền gửi những thứ này cho thầy Mạc.

    Những thứ được gửi đi từ chỗ nàng đều phải trải qua quá trình sàng lọc nghiêm ngặt, những vật còn sống chỉ có thể giao dịch trong diễn đàn với những người có đủ tư cách.

    Việc nàng lén lút gửi đồ cho người khác không chỉ bị sàng lọc nghiêm ngặt mà phí vận chuyển cũng rất cao.

    Thế nên trước giờ Mãn Bảo vẫn chỉ giao dịch tri thức với thầy Mạc, nàng trả điểm tích phân để mua khóa học, thầy Mạc dạy nàng, nàng lại đưa cho thầy Mạc các dữ liệu bệnh án cần thiết, rồi thầy Mạc giải đáp thắc mắc cho nàng.

    Hoặc là, nếu nàng thấy sách y hay mà bên phía thầy Mạc không có, nàng sẽ chép lại một bản rồi gửi cho hắn.

    Trong hệ thống, có lẽ truyền bá và giao dịch tri thức là tiện lợi nhất.

    Lần này Mãn Bảo gửi cho thầy Mạc nhiều đồ như vậy, thầy Mạc rất kinh ngạc, vội vàng hỏi nàng bằng giọng nói trong hộp thư: "Mãn Bảo, trò làm sao thế?"

    Mãn Bảo ngại ngùng đáp: "Thầy Mạc, phương thuốc mỡ mà thầy cho con kiếm được tiền rồi, bạc ở chỗ người chắc là không có tác dụng gì, nên con mua cho người rất nhiều đồ ăn, lần trước không phải người đã nói còn muốn xem mấy thứ dược liệu đã bào chế này sao, con cũng gửi cho người rồi."

    Thầy Mạc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại có chút bất đắc dĩ: "Phương thuốc đó cũng không phải của tôi mà, là tôi tìm từ trong sách ra, trò kiếm được tiền rồi lại gửi đồ cho tôi, vậy chẳng lẽ tôi cũng phải gửi đồ cho người viết sách à?"

    Mãn Bảo hỏi: "Người viết sách còn không ạ?"

    "Không còn nữa, sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử rồi." Thầy Mạc buồn cười nói: "Vậy nên sau này trò không cần phải gửi đồ cho tôi nữa đâu, ừm, đồ ăn thì thôi, gửi chút dược liệu gì đó là được."

    Mãn Bảo tiếc nuối nói: "Vốn dĩ con đã mua rất nhiều, nhưng khi sàng lọc bị giữ lại không ít, nói là bên chỗ người không có những giống loài này, cho dù đã bào chế rồi, không còn hoạt tính nữa cũng không được gửi."

    Thầy Mạc sớm đã đoán được, không để ý đáp: "Không sao, tôi vừa xem qua rồi, phương pháp bào chế của dược liệu con gửi cho tôi có chút khác biệt so với bên này, tôi rất hứng thú."

    Nhưng thực ra nếu chỉ để xem sự khác biệt trong phương pháp bào chế, nàng có thể trực tiếp lấy phương pháp bào chế gửi cho hắn, không cần phải gửi một đống dược liệu làm gì.

    Thầy Mạc thở dài một tiếng, nhìn những thứ trước mặt, cảm thấy rất dở dở ương ương, hắn nói với Mãn Bảo: "Đây chính là cái thành ngữ cổ mà con hay nói đó nhỉ, gì mà 'ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc' ấy."

    Mãn Bảo: .

    Lần đầu tiên tặng quà bị chê bai như vậy, nàng không nhịn được nói: "Thầy Mạc, người xem đồ ăn đi, những thứ con mua cho người đều là những thứ con thấy ngon nhất đó."

    Thầy Mạc chỉ liếc mắt một cái rồi nói: "Tôi có chuyên gia dinh dưỡng điều phối bữa ăn rồi, nhưng đồ trò tặng thì tôi cũng sẽ nếm thử xem."

    Mãn Bảo: . Cuộc sống của thầy Mạc sao mà vô vị vậy.

    Thầy Mạc bỏ qua chủ đề cuộc sống này, hỏi: "Đúng rồi, tình hình điều trị của Trình nhị phu nhân thế nào rồi?"

    Mãn Bảo đáp ngay: "Đã có hiệu quả rồi ạ."

    Mãn Bảo thoát khỏi hệ thống, lấy bệnh án ra để vào bàn bạc với thầy Mạc.

    Lúc này Trình nhị phu nhân đâu chỉ là có hiệu quả, mà hiệu quả đó còn đang tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

    Gần đây nàng không ra ngoài, nhưng các chị em dâu của nàng có thể nhìn thấy mà, ngay cả Trình lão phu nhân cũng không nhịn được mà nhìn nàng thêm mấy lần, cười hỏi: "Dạo này con đúng là mỗi ngày một khác, không phải là không ăn gì đấy chứ?"

    "Dạ không, con vẫn ăn hết ạ."

    "Mẫu thân, người nhìn cái mặt hồng hào của nàng là biết, chắc là nàng ăn còn ngon hơn chúng ta ấy chứ."

    "Đâu có," Trình nhị phu nhân cười nói: "Gần đây con không ăn nhiều thịt, mà ăn mấy món dược thiện, con thấy cũng được."

    "Là do Chu tiểu đại phu kia kê cho con à?"

    Trình nhị phu nhân cười gật đầu.

    Trình đại phu nhân liền tò mò hỏi: "Nàng thật sự lợi hại như lời đồn sao?"

    Mặt Trình nhị phu nhân hơi ửng đỏ, xua tay bảo người hầu lui xuống, rồi ghé sát tai Trình đại phu nhân nói nhỏ.

    Trình tam phu nhân thấy vậy cũng chen vào nghe.

    Trình lão phu nhân nửa khép mắt ngồi trên giường sưởi, coi như không thấy động tác của mấy cô con dâu.

    Hai vị phu nhân nhìn sự thay đổi của Trình nhị phu nhân, cũng động lòng.

    Khi Mãn Bảo cầm một hũ thuốc mỡ đến khám bệnh cho Trình nhị phu nhân lần nữa, Trình đại phu nhân và Trình tam phu nhân vừa khéo cũng đang ở trong phòng của Trình nhị phu nhân.

    Hôm đó, Mãn Bảo ở lại Trình gia đến tận khi mặt trời lặn, còn người Trình gia thì cầm ba tờ đơn thuốc đến Tế Thế Đường bốc thuốc, tiện thể mua hai hũ thuốc mỡ về.

    Mãn Bảo vừa ra khỏi Trình gia, người của Ân gia đã đánh một chiếc xe ngựa đợi sẵn bên ngoài, vừa thấy Mãn Bảo liền nhanh chóng bước lên, nói: "Chu tiểu đại phu, lão phu nhân nhà chúng tôi mời cô đến xem thiếu gia nhà chúng tôi."

    Mãn Bảo tò mò hỏi: "Thiếu gia nhà các người làm sao vậy, không phải hôm qua vẫn khỏe mạnh sao?"

    "Dạ đúng, nhưng hôm nay thiếu gia nói ngày mai ngài ấy phải đi học, lão phu nhân lo lắng cho vết thương của ngài ấy, không đồng ý, thiếu gia liền nổi nóng, lão phu nhân muốn mời cô đến khuyên ngài ấy."

    Mãn Bảo tính toán, hôm nay đã là mùng ba rồi, sáu ngày nữa là đến trùng dương, với sự coi trọng của Ân gia đối với Ân Hoặc, quả thật là nên bắt đầu phản kháng rồi.

    Mãn Bảo gật đầu, quay đầu nói với Tiểu Thược: "Đi thôi, chúng ta đến Ân gia trước đã."

    Tiểu Thược đáp lời.

    Đại Cát liền điều khiển xe ngựa đi theo sau xe ngựa của Ân gia.

    Đến Ân gia, Mãn Bảo và Đại Cát còn nhìn thấy một chiếc xe ngựa cực kỳ quen mắt.

    Mãn Bảo nhảy xuống xe, việc đầu tiên là đi vòng quanh chiếc xe đó một vòng, hạ nhân Ân gia vội nói: "Bạch Thiện thiếu gia và Bạch Thành thiếu gia cũng ở chỗ này, bây giờ vẫn chưa đi ạ."

    Mãn Bảo khẽ gật đầu, đi vào viện của Ân Hoặc để tìm hắn.

    Ân Hoặc đang tuyệt thực, Bạch Thiện và Bạch Thành khuyên hắn, hắn cũng không ăn.

    Kỳ thật Bạch Thiện và Bạch nhị lang cũng không thực sự khuyên hắn, chỉ khuyên mỗi một câu, thấy hắn không ăn, bèn mỗi người chọn một thứ ngồi ăn bên cạnh hắn.

    Vì suy nghĩ cho sức khoẻ của Ân Hoặc mà đồ ăn Ân gia làm cho hắn đều khá thanh đạm, thứ có hương vị nhất trong số này chắc là bát mì trộn nhỏ kia.

    Bạch Thiện trực tiếp cầm lên ăn, Bạch nhị lang đưa mắt trông mong nhìn hắn, hắn liền miễn cưỡng chia nửa bát cho hắn, sau đó hai người thản nhiên ăn hết mì của Ân Hoặc.

    Ân Hoặc: .

    Lúc Mãn Bảo đi vào, hai người đang ngồi bên bàn chọn đồ ăn, ăn đến ngon lành, ngay cả điểm tâm gần đó cũng không buông tha.

    Ân lão phu nhân thì tức giận ngồi ở một mé khác.
     
  6. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 1085: Khổ nhục kế

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Luungoc12102001, Nnntn, ngoc2114 người khác thích bài này.
  7. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 1086: Kính già

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Bánh Bềuduchuyasd thích bài này.
  8. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 1087: Ở xa tới

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Bánh Bềuduchuyasd thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...