[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Chương 1081: Thương chiến
Vì vậy, hình tượng một tên công tử ăn chơi trác táng, đầu gấu học đường, một tên côn đồ của thiếu gia nhà họ Lãnh không chỉ khắc sâu trong lòng mỗi nhân viên của tập đoàn Lãnh Thị, mà toàn bộ giới thượng lưu ở thủ đô, chỉ cần quan tâm đến nhà họ Lãnh đều biết rõ điều đó.
Nhà họ Lãnh tuy lợi hại, lại có một người con lợi hại chống đỡ được cả bầu trời là Lãnh Tấn Bằng, nhưng người ta thường nói giàu không quá ba đời, đến thế hệ này thì cả nhà họ Lãnh chỉ còn lại một tên ăn chơi trác táng là Lãnh Kỳ Duệ. Cậu ta tuyệt đối không thể chống đỡ được nhà họ Lãnh.
Cho nên lúc này, toàn bộ tập đoàn Lãnh Thị đang chìm trong không khí u ám, nặng nề. Ai nấy đều có thể tưởng tượng ra một khi Lãnh Kỳ Duệ chính thức nhậm chức, nắm quyền sinh sát trong tay với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, không đến ba năm, tập đoàn Lãnh Thị có thể hoàn toàn phá sản.
Thậm chí nếu cậu ta lợi hại hơn một chút, không cần đến ba năm, một hai năm là có thể dìm công ty xuống đáy vực.
Những nhân viên từng hết mực kỳ vọng vào tương lai của tập đoàn, từng muốn tạo dựng sự nghiệp nơi đây, bây giờ lòng như lửa đốt, nháy mắt cảm giác Lãnh Thị trở thành râu ria, ăn không ngon, bỏ thì tiếc. Gắn bó bao năm, nếu phải rời khỏi thì thật chẳng đành lòng.
Thế nên, khi Lãnh Kỳ Duệ ở trong tình trạng tay chân bó thạch cao, mặt mũi bầm dập được một đám vệ sĩ mặc vest đen hộ tống bước vào tòa nhà tổng bộ Lãnh Thị, tất cả nhân viên đều cảm thấy tuyệt vọng.
Hình ảnh Lãnh Kỳ Duệ hoàn toàn khác biệt với những vị chủ tịch trẻ trung, tuấn tú, khí chất phi phàm ở các tập đoàn gia tộc khác. Hình tượng của tân chủ tịch tập đoàn Lãnh Thị thật sự không nỡ nhìn thẳng.
Này khác gì đám lính R thua trận tháo chạy!
Dáng vẻ này, cậu ta cũng dám mặt dày đến mở đại hội cổ đông?
Thật là cay đôi mắt!
Một số nhân viên ngày hôm qua đã bị Lãnh Tấn Tiệp và Lãnh Tấn Thần kích động, nay vừa thấy tân chủ tịch ngoài đời, lập tức rút ra đơn xin nghỉ việc đã được viết sẵn từ trước, chuẩn bị đồng loạt nộp lên trong cuộc họp cổ đông.
Phó tổng giám đốc Lãnh đã nói rồi, pháp không trách chúng
Nếu cái tên công tử bột Lãnh Kỳ Duệ đó thật sự dám ngồi vào ghế chủ tịch, bọn họ sẽ cùng nhau nghỉ việc. Để xem cậu ta còn dám ở lại làm lãnh đạo không!
Tầng 27, trong phòng họp hội nghị hội đồng quản trị quyền lực nhất công ty, Lãnh Kỳ Duệ ngồi một mình ở vị trí chủ tọa, tất cả các ghế còn lại đều trống không.
Lãnh Tấn Tiệp, Lãnh Tấn Thần cùng 24 vị cổ đông, không một ai đến.
Thư ký chủ tịch là người của Lãnh Tấn Thần, anh ta nhìn cảnh tân chủ tịch cô đơn ngồi đó, trong lòng cười thầm sung sướng.
Phó tổng giám đốc nói đúng, cho dù trong tay cầm nhiều cổ phần nhất, thì cũng chỉ là một đống bùn nhão không thể trét lên tường. Chỉ cần gây chút khó dễ là cậu ta sẽ co vòi lại ngay.
Thư ký chủ tịch bề ngoài giữ thái độ nghiêm túc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng trong lòng thì hả hê tột độ, cúi đầu che đi nét mặt khinh thường.
"Thư ký Trần."
Bỗng nhiên bị Lãnh Kỳ Duệ gọi tên, Trần Thiện hơi ngẩn ra, lúc này mới vội vàng đáp lời: "Có."
"Hôm qua tôi bảo anh thông báo tất cả cổ đông đến họp, anh đã thông báo chưa?"
"Báo cáo chủ tịch, tôi đã thông báo đầy đủ."
"Anh chắc chắn?"
"Vâng, tôi chắc chắn, thưa chủ tịch."
Lãnh Kỳ Duệ gật đầu.
Ngay lúc Trần Thiện tưởng rằng Lãnh Kỳ Duệ nhìn đến hội trường không ai, sắp bỏ về nhà tìm ba khóc lóc, ai ngờ Lãnh Kỳ Duệ không chút để ý, rút di động ra gọi một cuộc điện thoại, khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, nhàn nhạt mà nói một câu:
"Các người đi lên."
Trần Thiện lại lần nữa ngẩn người, không rõ Lãnh Kỳ Duệ là đang gọi viện binh hay tính làm gì.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã biết được Lãnh Kỳ Duệ mời ai đến.
Nhìn một đám người mặc âu phục cao cấp bước vào, ánh mắt Trần Thiện lập tức ngưng lại.
Vì vậy, hình tượng một tên công tử ăn chơi trác táng, đầu gấu học đường, một tên côn đồ của thiếu gia nhà họ Lãnh không chỉ khắc sâu trong lòng mỗi nhân viên của tập đoàn Lãnh Thị, mà toàn bộ giới thượng lưu ở thủ đô, chỉ cần quan tâm đến nhà họ Lãnh đều biết rõ điều đó.
Nhà họ Lãnh tuy lợi hại, lại có một người con lợi hại chống đỡ được cả bầu trời là Lãnh Tấn Bằng, nhưng người ta thường nói giàu không quá ba đời, đến thế hệ này thì cả nhà họ Lãnh chỉ còn lại một tên ăn chơi trác táng là Lãnh Kỳ Duệ. Cậu ta tuyệt đối không thể chống đỡ được nhà họ Lãnh.
Cho nên lúc này, toàn bộ tập đoàn Lãnh Thị đang chìm trong không khí u ám, nặng nề. Ai nấy đều có thể tưởng tượng ra một khi Lãnh Kỳ Duệ chính thức nhậm chức, nắm quyền sinh sát trong tay với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, không đến ba năm, tập đoàn Lãnh Thị có thể hoàn toàn phá sản.
Thậm chí nếu cậu ta lợi hại hơn một chút, không cần đến ba năm, một hai năm là có thể dìm công ty xuống đáy vực.
Những nhân viên từng hết mực kỳ vọng vào tương lai của tập đoàn, từng muốn tạo dựng sự nghiệp nơi đây, bây giờ lòng như lửa đốt, nháy mắt cảm giác Lãnh Thị trở thành râu ria, ăn không ngon, bỏ thì tiếc. Gắn bó bao năm, nếu phải rời khỏi thì thật chẳng đành lòng.
Thế nên, khi Lãnh Kỳ Duệ ở trong tình trạng tay chân bó thạch cao, mặt mũi bầm dập được một đám vệ sĩ mặc vest đen hộ tống bước vào tòa nhà tổng bộ Lãnh Thị, tất cả nhân viên đều cảm thấy tuyệt vọng.
Hình ảnh Lãnh Kỳ Duệ hoàn toàn khác biệt với những vị chủ tịch trẻ trung, tuấn tú, khí chất phi phàm ở các tập đoàn gia tộc khác. Hình tượng của tân chủ tịch tập đoàn Lãnh Thị thật sự không nỡ nhìn thẳng.
Này khác gì đám lính R thua trận tháo chạy!
Dáng vẻ này, cậu ta cũng dám mặt dày đến mở đại hội cổ đông?
Thật là cay đôi mắt!
Một số nhân viên ngày hôm qua đã bị Lãnh Tấn Tiệp và Lãnh Tấn Thần kích động, nay vừa thấy tân chủ tịch ngoài đời, lập tức rút ra đơn xin nghỉ việc đã được viết sẵn từ trước, chuẩn bị đồng loạt nộp lên trong cuộc họp cổ đông.
Phó tổng giám đốc Lãnh đã nói rồi, pháp không trách chúng
Nếu cái tên công tử bột Lãnh Kỳ Duệ đó thật sự dám ngồi vào ghế chủ tịch, bọn họ sẽ cùng nhau nghỉ việc. Để xem cậu ta còn dám ở lại làm lãnh đạo không!
Tầng 27, trong phòng họp hội nghị hội đồng quản trị quyền lực nhất công ty, Lãnh Kỳ Duệ ngồi một mình ở vị trí chủ tọa, tất cả các ghế còn lại đều trống không.
Lãnh Tấn Tiệp, Lãnh Tấn Thần cùng 24 vị cổ đông, không một ai đến.
Thư ký chủ tịch là người của Lãnh Tấn Thần, anh ta nhìn cảnh tân chủ tịch cô đơn ngồi đó, trong lòng cười thầm sung sướng.
Phó tổng giám đốc nói đúng, cho dù trong tay cầm nhiều cổ phần nhất, thì cũng chỉ là một đống bùn nhão không thể trét lên tường. Chỉ cần gây chút khó dễ là cậu ta sẽ co vòi lại ngay.
Thư ký chủ tịch bề ngoài giữ thái độ nghiêm túc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng trong lòng thì hả hê tột độ, cúi đầu che đi nét mặt khinh thường.
"Thư ký Trần."
Bỗng nhiên bị Lãnh Kỳ Duệ gọi tên, Trần Thiện hơi ngẩn ra, lúc này mới vội vàng đáp lời: "Có."
"Hôm qua tôi bảo anh thông báo tất cả cổ đông đến họp, anh đã thông báo chưa?"
"Báo cáo chủ tịch, tôi đã thông báo đầy đủ."
"Anh chắc chắn?"
"Vâng, tôi chắc chắn, thưa chủ tịch."
Lãnh Kỳ Duệ gật đầu.
Ngay lúc Trần Thiện tưởng rằng Lãnh Kỳ Duệ nhìn đến hội trường không ai, sắp bỏ về nhà tìm ba khóc lóc, ai ngờ Lãnh Kỳ Duệ không chút để ý, rút di động ra gọi một cuộc điện thoại, khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, nhàn nhạt mà nói một câu:
"Các người đi lên."
Trần Thiện lại lần nữa ngẩn người, không rõ Lãnh Kỳ Duệ là đang gọi viện binh hay tính làm gì.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã biết được Lãnh Kỳ Duệ mời ai đến.
Nhìn một đám người mặc âu phục cao cấp bước vào, ánh mắt Trần Thiện lập tức ngưng lại.