Trọng Sinh [Edit] Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học - Tiểu Tiểu Đích Hiểu

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by lacvuphongca, Jan 14, 2024.

  1. lacvuphongca

    Messages:
    64
  2. lacvuphongca

    Messages:
    64
  3. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

    Chương 117: Trở về 2

    Editor: Lacvuphongca_ dembuon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi cùng khoang tàu, Chu Chí Cường nhận ra sau khi lên tàu, trừ lúc mới đầu trao đổi về hồ sơ với mình, Lục Kiều hầu như chẳng có lúc nào rảnh. Cô bận tới mức ngay cả ăn cơm cũng là ông ra ngoài mua về giúp.

    Trong lòng ông cũng thấy tò mò không biết cô đang bận gì, nhưng Chu Chí Cường không định nhìn lén. Nhân cách ông ngay thẳng, thái độ chuyên nghiệp. Dù trước đó Lục Kiều từng cho ông xem hồ sơ phẫu thuật tim, ông cũng không hề có ý định chiếm đoạt hay mơ ước không nên có gì.

    Đương nhiên, còn một lý do khác – đó là trong phần hồ sơ mà Lục Kiều nêu ra, có những chỗ vượt xa trình độ hiện tại của ông. Chu Chí Cường không làm được, nhưng ông tin trong giới y học quốc tế hẳn là sẽ có người đủ khả năng thực hiện. Mà Lục Kiều đã có thể nói ra những điều đó, chứng tỏ bản thân cô cũng hoàn toàn có năng lực thực hiện.

    Giờ chỉ cần đợi sau khi trở về Kinh Thị, Lục Kiều sẽ đứng tên gửi hồ sơ xin đề tài, sau đó công bố ra bên ngoài. Về quyền sở hữu trí tuệ, chỉ cần hoàn thành các thủ tục pháp lý cần thiết, thì cũng không sợ ai dòm ngó hay tranh cướp nữa rồi.

    Cả ngày nằm yên trên vị trí giường nằm của mình, Lục Kiều sớm đã nhận ra ánh mắt tò mò của Chu Chí Cường, nhưng vì đối phương không hỏi gì thêm nên cô cũng không để tâm, cứ thế cho qua.

    Những gì cô viết mấy ngày nay chỉ là một số tài liệu bên lề, còn những nội dung cốt lõi thì Lục Kiều cũng không ngốc tới mức ghi chép ra, tất nhiên đều giữ lại trong lòng.

    Sau thời gian hai ngày lắc lư không ngừng, cuối cùng tàu hỏa cũng đến Kinh Thị.

    "Bác sĩ Lục, bác sĩ Chu, bên này, bên này!"

    Vừa xuống tàu không bao lâu, Lục Kiều và Chu Chí Cường đã nghe thấy tiếng gọi. Quay đầu lại nhìn, thì ra là có người đến đón.

    Ồ, bệnh viện cử người ra đón bọn họ à?

    Đồng nghiệp sáng sớm tinh mơ đã được phân công tới đón đứng giữa đám đông, vẫy tay nhiệt tình. Khi thấy bác sĩ Lục và bác sĩ Chu đang bước về phía mình, lúc này mới mới thở phào nhẹ nhõm.

    Người tới đón không ai khác, chính là Ngô Dụng.

    Viện trưởng cho rằng anh ta và Lục Kiều khá thân quen, trước kia hai người cũng từng va chạm, coi như "không đánh không quen".

    "Bác sĩ Lục, bác sĩ Chu, chuyện giao lưu hội lần này tôi đều nghe nói cả rồi. Bác sĩ Lục đúng là quá xuất sắc!" Ngô Dụng vừa duỗi tay cầm hành lý từ tay Lục Kiều, vừa thao thao bất tuyệt: "Ngay ngày đầu tiên đã lên phát biểu! Ha ha, bác sĩ Lục cô không biết chứ bây giờ thật nhiều người gọi điện đến bệnh viện hỏi về phương pháp châm cứu và xoa bóp của cô lắm đấy."

    "Còn nữa, sau hôm chữa bệnh từ thiện, nghe nói cô còn cứu cả học sinh Kim Ân Chính phải không? Lúc đó sắc mặt hắn nhất định rất khó xem đúng không? Hắn dám dùng Đông y của chúng ta khoe khoang, lần này xem hắn còn dám huênh hoang nữa không!"

    "À đúng rồi, còn chuyện hai người bị lạc đường.." Ngô Dụng còn chưa nói xong đã lập tức bị hai người Lục Kiều cùng Chu Chí Cường trăm miệng một lời đánh gãy.

    "Thôi thôi, chuyện đó đừng nhắc tới nữa!" Lục Kiều vội cắt ngang.

    "Chúng tôi không bị lạc đường, chúng tôi là đi cứu người!" Chu Chí Cường vội vàng đính chính, cường điệu trọng điểm.

    Hai người hai mặt nhìn nhau liếc nhau một cái, trong lòng đồng loạt chửi thầm: Không lẽ Quân Y Viện cũng biết chuyện họ đi lạc?

    Không không không, sẽ không, chuyện này đâu có lên tin tức.

    Không đến mức, không đến mức.

    Nhưng mà hai người không biết chính là, chuyện họ đi lạc không chỉ Quân Y Viện biết, mà gần như cả giới y học trong nước đều đã nghe phong thanh.

    Lần này Lục Kiều tham gia giao lưu hội thể hiện quá nổi bật, thu hút biết bao sự chú ý. Một người trẻ tuổi tài năng như vậy mà lại đi.. lạc đường? Ha ha ha ha, đúng là chuyện cười để đời!

    Chỉ có thể nói, hiện giờ trong giới y học cho dù bọn họ không quen biết Lục Kiều, chưa thấy qua Lục Kiều, nhưng mà ai cũng đều biết đến "chuyện đi lạc" nổi tiếng kia.

    Mấy phút sau, ba người đã lên xe chờ sẵn ngoài ga tàu.

    Chu Chí Cường và Lục Kiều ngồi phía sau, Ngô Dụng ngồi ở ghế phụ, tới đón còn có một tài xế lái xe.

    Trên xe, Ngô Dụng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt về giao lưu hội, hưng phấn cứ như thể chính anh ta mới là người tham gia, còn Lục Kiều và Chu Chí Cường thì không.

    Thật sự là.. cạn lời.

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    Toàn lặp đi lặp lại mấy chuyện đó, Lục Kiều nghe mà xấu hổ không chịu nổi, đành nhân lúc Ngô Dụng định nói tiếp cô liền giành trước mở miệng chuyển đề tài:

    "À đúng rồi, bác sĩ Ngô, tôi đi vắng một tuần, tình hình hồi phục của Phó lão thế nào rồi?"

    Quả nhiên, Ngô Dụng lập tức bị dời đi lực chú ý: "Khá tốt, theo đúng phương án điều trị cô để lại, những gì nên chú ý tôi cũng hết sức cẩn thận. Hiện tại tình hình hồi phục của Phó lão khá ổn."

    "Nhưng dù sao vẫn là tuổi lớn rồi, chức năng cơ thể không bằng lúc tuổi trẻ, chắc vẫn cần khoảng hai tháng nữa mới có thể xuất viện. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi sát sao tình hình. Giờ cô đã quay lại, Phó lão bên đó để cô tiếp nhận lại nhé?"

    "Không cần đâu, anh cứ tiếp tục phụ trách Phó lão là được." Lục Kiều vừa nói dứt lời đã nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Ngô Dụng, liền biết hiểu anh ta hiểu lầm, bèn cười giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu, tôi giao Phó lão cho anh là vì gần đây tôi bận việc khác, thời gian tới chắc không qua bệnh viện thường xuyên được."

    Ngô Dụng nghe Lục Kiều giải thích như vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn còn hơi áy náy, nếu Lục Kiều giao Phó lão cho hắn phụ trách sợ người ta nghĩ hắn "giành bệnh nhân" với Lục Kiều. Giờ biết là do cô bận việc khác, lúc này hắn mới yên tâm.

    "Phó lão mà hai người nói là bệnh nhân mà Lục Kiều từng mổ tim trước đó đúng không? Tôi cũng rất có hứng thú. Bây giờ chúng ta giờ đang trên đường về bệnh viện đúng không, lát nữa ghé thăm Phó lão luôn nhé?" Chu Chí Cường lên tiếng, ánh mắt lấp lánh nhìn sang Lục Kiều.

    "Được đấy, hôm nay còn thời gian, cách tan tầm còn có hai tiếng. Cũng nên qua báo cáo với viện trưởng về chuyện giao lưu hội lần này, tiện thể ghé thăm Phó lão luôn." Lục Kiều gật đầu.

    Mới từ nơi khác trở về, phải đi chào hỏi viện trưởng một chuyến, vừa lúc đi qua xem tình hình hồi phục của Phó lão bên kia cũng tốt.

    Thế là cả ba người bắt đầu thảo luận về tình trạng hồi phục của Phó lão. Phần lớn thời gian là Chu Chí Cường mở miệng dò hỏi nhiều nhất, Ngô Dụng thì giải đáp tận tình. Riêng Lục Kiều.. ừm, cô chỉ yên lặng lắng nghe.

    Với tư cách là bác sĩ điều trị chính và cũng là người mổ chính cho Phó lão, tình trạng của Phó lão thế nào cô nắm rõ hơn ai hết, không có mặt cũng đoán được tám chín phần. Phương án điều trị cũng do cô chuẩn bị, cho nên thật sự không cần thiết lại hỏi nhiều.

    Sau khi đến bệnh viện, cả ba người lần lượt xuống xe.

    Đặc sản mang về quá nhiều, Lục Kiều còn chuẩn bị riêng phần quà cho viện trưởng và Phó lão, phần còn lại để bác sĩ Ngô đem tới phòng trực, ai muốn ăn thì cứ trực tiếp qua lấy là được.

    Phân phát xong quà cáp, Lục Kiều cũng thấy nhẹ người.

    Cộp cộp cộp lên lầu, bước vào phòng bệnh của Phó lão.

    "Cốc cốc cốc." Lục Kiều giơ tay gõ cửa.

    Trong phòng, Tống Nam Hải và Phó Đông Thăng nghe thấy tiếng gõ cửa thì lập tức bật dậy khỏi giường. Trên tay Tống Nam Hải còn cầm một điếu thuốc.

    Trong phòng còn vương mùi khói thuốc, ngoài cửa là ai nha, có phải bác sĩ tiến vào sẽ mắng bọn họ không.

    Thấy Tống Nam Hải căng thẳng luống cuống, Phó Đông Thăng vẻ mặt ghét bỏ, mở miệng nói: "Đừng lo lắng, Tiểu Lục đâu có ở đây đâu."

    Phó Đông Thăng tỏ vẻ: Sợ gì chứ, bác sĩ Ngô thì ông không sợ đâu!

    "Ờ ha, Tiểu Lục không ở đây mà nhỉ, ông gan lớn thật đấy." Tống Nam Hải cũng không sợ, vội dụi tàn thuốc trêu chọc một câu liền đi ra mở cửa.

    Ngoài cửa..

    Lục Kiều nghe rõ mồn một cuộc đối thoại vừa rồi trong phòng bệnh.

    Không sợ bác sĩ Ngô?

    Tiểu Lục không có ở đây?

    Ha ha ha ha.. Lúc này đây, có vẻ "người gan to" thật sự xuất hiện rồi.

    Không chỉ Lục Kiều nghe thấy, cả Ngô Dụng đứng sau lưng cô cũng nghe được hết hai người đối thoại trong phòng bệnh.

    Phó lão nằm viện lâu như vậy mà còn không biết cách âm phòng bệnh kém sao?

    Cánh cửa phòng bệnh "cạch" một tiếng chậm rãi mở ra.

    Trong phòng bệnh, Tống Nam Hải vẫn còn ngậm nửa điếu thuốc trong miệng, nhưng vừa thấy người đứng ngoài cửa liền trợn tròn mắt.

    Không, không phải nói Tiểu Lục không có ở đây sao?

    Lão Phó này thật không phúc hậu mà!

    Gặp phải ánh mắt Lục Kiều nhìn qua, Tống Nam Hải bỗng thấy chột dạ dù bản thân là người đến thăm bệnh.

    Đặc biệt là nhận thấy được tầm mắt của Lục Kiều đảo qua điếu thuốc còn đang cháy, Tống Nam Hải vội vàng giơ tay cầm xuống dưới, trên mặt lộ ra xấu hổ cười gượng:

    "Ha ha, cái này.. ông chỉ tùy tiện hít có hai hơi thôi."

    Lục Kiều ngước mắt, tầm mắt đảo qua Tống lão trước mặt, trong ánh mắt đều là thần sắc không tán đồng.

    Hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhất là người lớn tuổi lại càng phải hạn chế.

    "Này này này, ông làm gì mà đứng đực ra thế?" Phó Đông Thăng trong phòng còn đang cằn nhằn, định thò đầu ra ngoài nhìn xem. Miệng còn lẩm bẩm: "Ông gặp quỷ.." Nhưng chưa kịp nói hết lời phía sau Phó Đông Thăng đã mắc kẹt, ánh mắt ông đã chạm phải ánh nhìn sắc bén của Lục Kiều.

    Ôi mẹ ơi!

    Vội lấy điếu thuốc trong miệng ra, Phó Đông Thăng run rẩy ném điếu thuốc tới thùng rác bên cạnh, ông có thể cảm giác được ánh mắt sắc như dao kia vẫn đang dừng ở trên người mình.

    Hít sâu một hơi, Phó Đông Thăng ngẩng đầu.

    Đối diện tầm mắt nhìn qua của mấy người ngoài cửa, Phó Đông Thăng nghiêm trang nói hươu nói vượn, "Lão Tống, tôi đã nói là tôi không hút thuốc rồi."

    "Ông còn cứ muốn tôi bồi ông hút thuốc." Lần thứ hai biện giải.

    "Tôi còn đang bệnh đây, lần sau cũng không thể hại tôi nữa!" Ba lần biện giải.

    Chuỗi thao tác này của Phó Đông Thăng quả thực là.. vô sỉ đến cực điểm!

    Tống Nam Hải bị phản đòn bất ngờ đến mức sợ ngây người: Cái quái gì thế này? Không chơi kiểu này chứ?

    Ông trời ơi, còn lão bằng hữu đâu.

    Mẹ nó, ông nói cái gì vậy?

    Lục Kiều không nói một lời, liền nhìn chằm chằm Phó lão gia tử, ngay sau đó lại nhìn sang Tống lão gia tử.

    Hai vị thật đúng là người già nhưng tâm không già, biết đùa giỡn ghê ha?

    Không khí đột nhiên an tĩnh, vài người ở đây, ai cũng không dám hé răng.

    Bọn họ lén nhìn qua, liền cảm thấy giờ phút này khí tràng bác sĩ Lục không giống bình thường.

    Bác sĩ Lục hình như.. có vẻ đang rất, RẤT TỨC GIẬN.


    Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...