Trọng Sinh [Edit] Tri Thanh Trọng Sinh, Não Yêu Đương Thức Tỉnh - Tầm Tiên Phương Thảo

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nghiên Di, 30 Tháng mười một 2024.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng bảy 2025
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 71: Dù sao hắn cũng là cha của Tân Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nhà hàng, Kỷ Thanh Lam gọi gà nướng với khoai tây, cá hấp, bắp cải om dấm, canh miến bắp cải muối.

    Ba người vừa ăn vừa nói chuyện.

    "Thanh Lam, em cứ định bỏ qua chuyện Lương Khiêm như vậy sao?" Lưu Ngọc Mai hỏi cô.

    Kỷ Thanh Lam đưa cho Tiểu Hắc một miếng thịt gà, Tân Thành muốn cầm lấy bát trên bàn, mở miệng muốn ăn. Sau đó, Kỷ Thanh Lam đưa cho cậu một chiếc đũa để cậu gặm chơi, giúp xong mới thở dài nói: "Cứ như vậy đi! Dù sao hắn cũng là cha của Tân Thành."

    Bỏ qua là không thể nào, từ khi cô trọng sinh trở về, không có ý định bỏ qua cho những người này, nhưng có một số việc không thích hợp để bọn người Lưu Ngọc Mai biết được.

    Lưu Ngọc Mai không nói gì, cúi đầu ăn, cô ta cảm thấy Thanh Lam quá mềm lòng, loại đàn ông như vậy nên tống vào tù.

    "Chị Ngọc Mai, ăn xong xong chúng ta đến bệnh viện đi, xong việc em sẽ dẫn các ngươi đi dạo ở trung tâm mua sắm. Ở đây cũng có chợ bày bán rất nhiều đồ tốt, trước đây chuyên bán nước hoa cho người nước ngoài, em đi lấy một số phiếu giảm giá ngoại hối vào xem một chút."

    Trương Kiến Quốc hứng thú, hỏi: "Đó là nơ em mua cái đồng hồ kia sao."

    "Ừ."

    Lưu Ngọc Mai vội vàng lắc đầu. "Không đi, không đi."

    "Đi xem một chút! Hiếm khi tới đây, coi như thấy cảnh đời, chị biết em không thiếu tiền mà." Kỷ Thanh Lam thản nhiên nói. Hôm qua cô lấy lại được hai ngàn từ Lương gia, vừa rồi lại thu được hai trăm tiền nhà, căn bản không thiếu tiền.

    Hơn nữa, một khi đã có phương hướng mới có mục tiêu để phấn đấu. Người giống như Lưu Ngọc Mai tính cách đanh đá, làm việc lanh lẹ, không nên lãng phí cuộc đời ở nông thôn. Cô biết mấy năm sau cho phép tự do buôn bán, cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn, không còn đói khát nữa. Có một nhóm người nắm bắt cơ hội và trở nên giàu có trước tiên.

    Cô cũng muốn tận dụng ưu thế hệ thống chiếm thế thượng phong.

    Tuy nhiên, những điều này là chuyện của mấy năm sau, bây giờ nói những lời này còn quá sớm.

    Bọn họ ngồi ở trong góc, thực khách hai bên trái phải đều đã rời bàn, Kỷ Thanh Lam thấp giọng hỏi hai người: "Nơi chúng ta tới tối hôm qua, các ngươi cảm thấy phạm pháp sao?"

    Hai người nhìn nhau, Trương Kiến Quốc cũng hạ giọng nói: "Chúng ta không nghĩ như vậy, bây giờ vật liệu khan hiếm, mọi người cũng rất khó khăn, có thể lấy đồ không cần đổi được thứ mình muốn."

    Kỷ Thanh Lam có được câu trả lời mình muốn, mỉm cười, không nói nữa.

    Sau khi ba người ăn xong ra ngoài, đứng ở ngã tư đón xe.

    Trương Kiến Quốc nhìn chiếc xe jeep màu xanh quân sự chéo đối diện, hai mắt sáng lên, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của vợ nói: "Vợ, em nhìn kìa, ở đó có một chiếc xe jeep."

    Lưu Ngọc Mai tức giận trợn mắt nhìn hắn, hai ngày nay họ ở trên đường thấy còn ít sao? Sao hắn còn một bộ thằng nhà quê, dù có hiếm lạ đến đâu thì cũng là của người khác, nhìn cái gì. Chẳng lẽ người ta sẽ để hắn ngồi lên sao.

    Chỉ sợ sờ một cái cũng không được.

    "Nhìn dáng vẻ không có kiến thức của anh đi, có gì hiếm lạ."

    "Không phải, anh chỉ để ý thấy màu biển số xe này khác với các biển số khác trên đường." Trương Kiến Quốc mỉm cười, hắn muốn đi lên sờ một cái, người đàn ông nào không thích xe, xe chính là vợ nhỏ của đàn ông.

    Nhưng hắn không dám nói ra tâm tư này, nếu không vợ hắn lại coi thường hắn.

    Nguyện vọng này còn chưa được thực hiện, Kỷ Thanh Lam đã dừng một chiếc xe ba bánh đang chạy ngang qua, ba người lên xe đi thẳng đến bệnh viện nhân dân số 1.

    Bành Quốc Đống và Tiêu Dịch đi ra khỏi con hẻm, theo sau là Lương Khiêm và Lương Hoành, Lương Khiêm thận trọng nói: "Chú Bành ở lại ăn tối đi! Đối diện có một nhà hàng, con đi gọi vài món ngay, rất nhanh."

    "Không cần, ta chỉ tùy tiện xem một chút, đã lâu không tới đây, các ngươi trở về đi!" Bành Quốc Đống tùy ý nói, chống gậy đi về phía trước, Tiểu Tống đã chạy trước mở cửa xe ra. Đến khi Bành Quốc Đống lên xe, Tiêu Dịch cũng ngồi vào ghế phụ.

    Tiểu Tống không để ý đến hai cha con Lương Khiêm và Lương Hoành, chạy chậm lên xe, xe chạy đi, nghênh ngang mà đi.

    Sau lưng Lương Hoành đã ướt đẫm, đợi đến khi xe khuất tầm mắt mới nói với Lương Khiêm: "Chúng ta nhất định phải đưa Kỷ Thanh Lam đi càng sớm càng tốt, nếu không hắn sớm muộn cũng sẽ phát hiện, chúng ta coi như xong rồi."

    Vừa rồi nhìn khí thế của Bành Quốc Đống, so với quản đốc trong xưởng bọn họ còn cao hơn, hơn nữa người này đã trải qua chiến trường.

    Ánh mắt Lương Khiêm tối sầm, nhìn về hướng chiếc xe biến mất.

    Vừa rồi hắn mang cả người thương tích trở về cũng không được người nhà quan tâm chút nào, Lương đại tẩu và Lương nhị tẩu tranh cãi rất lớn, ngôn nhà vốn rộng hơn 40 mét vuông chia làm hai phòng, một phòng khách nhỏ, ăn uống và nấu nướng cũng ở trong sân.

    Vợ chồng Lương đại và con gái một gian, hai con trai một gian, người trong nhà ở cũng chật chội. Hôm nay một nhà nhị phòng và vợ chồng Lương Hoành trở về, cộng thêm Tứ lương và Ngũ lương chưa kết hôn, căn phòng được sắp xếp lại. Tất cả các loại tủ và đồ nội thất đều được lấp đầy trong phòng khách vốn nhỏ bé, phòng của con trai nhị phòng cũng bị chiếm, phòng khách còn phải bày hai cái giường tầng..

    Cho dù như thế này cũng không thể chứa nổi, Lương nhị tẩu sắp phát điên rồi.

    Lương Nhị tẩu chưa bao giờ phải ở trong một không gian nhỏ như vậy. Lúc cô ta gả vào Lương gia, mấy đứa trẻ còn nhỏ, không bao lâu Trần Quế Hoa đã lừa Kỷ Thanh Lam về quê, bọn họ liền chuyển đến ngôi nhà lớn của Kỷ gia và sống trong một ngôi nhà rộng rãi có phòng riêng.

    Mấy đứa nhỏ vì giành giường mà đánh nhau, Tứ lương và Ngũ lương cũng bởi vì không không có chỗ để đặt đồ đạc cá nhân mà kéo Trần Quế Hoa khóc, cuối cùng Lương nhị tẩu nói muốn chuyển đến nhà mới của Lương Khiêm.

    Cả nhà ở chung một phòng, ồn ào chẳng khác nào chợ rau.

    Bành Quốc Đống đi tới.

    Giống như một quả bom treo trên đầu Lương gia, khiến mọi người trong Lương gia đều bị sợ câm như hến, mọi người vốn ồn ào cũng bị hù dọa đến không phát ra chút âm thanh nào.

    Lương Khiêm sợ đến lạnh cả người, cũng may Lương Hoành phản ứng nhanh, lấy cớ dọn dẹp nhà, không có nói chuyện Kỷ Thanh Lam trở lại. Cũng vừa đúng dịp tất cả mọi người về nhà nấu cơm đi ăn cơm, thím Ngô ở Kỷ gia cách vách cũng trở về ăn cơm, trong nhà vắng tanh.

    Trên mặt đất còn có một đống vật liệu sơn tường mới mua, Bành Quốc Đống không chút nghi ngờ, chỉ xem qua rồi quay người đi.

    Mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên.

    Lương Khiêm cũng tim đập rộn lên, nhưng hắn không dám thể hiện trước mặt cha mình, chỉ nói: "Thanh Lam đã lấy tiền đi, nhà cũng lấy lại, chắc chắn sẽ sớm rời đi."

    "Sang năm ta bên kia là có thể chia phòng, chúng ta và một nhà Nhị ca con tạm thời dọn đến nhà con bên kia ở." Lương Hoành nói, nhà máy đã sửa sang nhà cửa, chức vị của ông ta sang năm có thể được chia một nhà ba phòng.

    Lương Khiêm không muốn, mặc dù không công khai nói về ngôi nhà, nhưng mọi người đều ngầm biết rằng ngôi nhà được chia cho cha thuộc về Nhị ca, một nhà Nhị ca sống cùng bố mẹ trong nhà của Kỷ Thanh Lam. Bây giờ nhà của Kỷ Thanh Lam đã bị lấy lại, chờ đến sang năm đơn vị phân nhà cho cha, Nhị ca Nhị tẩu nhất định sẽ đi tranh.

    "Bên kia cách nơi các ngươi làm việc xa, đi làm cũng không có phương tiện, mấy đứa nhỏ đi học cũng không tiện, còn không bằng sống ở đây."

    Lương Hoành nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Nhiều người như vậy sao có thể ở được, không có phương tiện cũng có cách giải quyết, dù sao đều tự đi xe."

    Nhắc tới xe đạp, Lương Hoành lại nói: "Hôm qua xe đạp mẹ con bị Kỷ Thanh Lam lấy đi, con tìm chiếc xe khác cho bà ấy."

    Lương Khiêm mím môi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Hôm qua con đã vay không ít tiền để trả cho Kỷ Thanh Lam, hôm nay đã còn không còn tiền để mua xe nữa."

    "Nhà mua cho con mất một ngàn rưỡi, vốn lại đại tẩu nhị tẩu con có ý kiến, hôm nay lại trả hết tám trăm, tài sản cũng bị tiêu hết, con tự nghĩ biện pháp đi!" Nói xong, Lương Hoành không để ý tới hắn, chắp hai tay sau lưng quay về.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 72: Ta diễn cùng ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong xe, Bành Quốc Đống nói với Tiêu Dịch: "A, cậu cảm thấy Lương Khiêm là người như thế nào?"

    Tiêu Dịch ngồi ở ghế phụ nghĩ đến giọng điệu thản nhiên của Kỷ Thanh Lam khi nói về Lương Khiêm trên tàu khi nói "Về chạy tang, chồng tôi chết rồi!"

    "Ánh mắt lảng tránh, trong ngoài không đồng nhất, không đáng tin cậy."

    "Cả ngày săn nhạn, bị nhạn mổ vào mắt. Ta đúng là mù mắt mới không phát hiện dã tâm của hắn."

    "Chú Bành, sao vừa rồi chú không vạch trần hắn?" Tiêu Dịch hỏi, vừa rồi biết rõ ràng những gì Lương Khiêm nói là dối trá, nhưng chú Bành lại không hề tức giận.

    Mắt Bành Quốc Đống lóe lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng nói: "Hắn lừa ta lâu như vậy, cứ như vậy bỏ qua cho hắn thì quá tiện nghi cho hắn."

    Không phải muốn diễn kịch sao, ta bồi ngươi diễn.

    Tiêu Dịch cũng đoán được ý nghĩ của Bành Quốc Đống, liền nói: "Con xuống xe đây! Quay lại tìm hàng xóm gần đó tìm hiểu."

    "Vất vả cho con rồi!"

    Ba người Kỷ Thanh Lam xuống xe ở cửa bệnh viện, đến trước quầy hỏi thăm, y tá thấy họ mặc quần áo bình thường, lại xách túi lớn túi nhỏ nên cũng không khỏi coi thường, chỉ cho bọn họ vào khoa sản phụ khoa.

    Kỷ Thanh Lam tiến lên đưa cho nhân viên một nắm kẹo, cười giải thích: "Chị y tá, chúng tôi đến từ nông thôn, chị có thể giới thiệu cho tôi một bác sĩ giỏi về bệnh này được không?"

    Tình huống có thể tìm bác sĩ Lưu và bác sĩ Ngũ. Tuy nhiên, bác sĩ Lưu đã đến bệnh viện khác để học tập trao đổi, bác sĩ Ngũ đã đầy số rồi, các người có thể lấy số trước, sáng sớm mai lại tới. "

    Kỷ Thanh Lam nói cảm ơn, đến chỗ xếp hàng lấy số của bác sĩ Ngũ vào lúc chín giờ sáng ngày mai.

    Quả thực có hướng dẫn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nếu không bọn họ cũng sẽ không tìm được phương hướng, cũng không biết được bác sĩ giỏi, sẽ lãng phí thời gian và tiền bạc.

    Sau khi rời bệnh viện, Lưu Ngọc Mai nhìn vào tờ lấy số mất 1 đồng 2, cảm thấy hơi lo lắng. Lần này cô ta mang theo hơn một trăm sáu mươi, mẹ chồng lại cho Trương Kiến Quốc thêm ba trăm, cũng không biết số tiền này có đủ không.

    Ra ngoài một chuyến thật không dễ dàng, mấy ngày nay ăn ở đều tiêu tiền của Thanh Lam, nếu không họ sẽ không đủ khả năng chi trả.

    Suy nghĩ một chút, cô ta nhỏ giọng nói:" Thanh Lam, bọn chị chỉ mang theo bốn trăm sáu mươi, nếu như không đủ tiền em có thể cho bọn chị mượn một ít được không? Chị nhất định sẽ trả lại. "

    " Ngọc Mai tỷ, chị khách khí, Nếu tiền không đủ chị có thể đến tìm em. "

    " Cảm ơn em. "

    " Chị em chúng ta nói cảm ơn cái gì, chúng ta đi dạo phố nhé. "

    Gần bệnh viện có trung tâm mua sắm và rạp chiếu phim. Ba người không có hứng thú với phim ảnh, vì vậy đến trung tâm mua sắm, nơi này có bốn tầng, bọn họ bắt đầu đi dạo từ tầng một, tầng một có nhiều mặt hàng lớn, đồ nội thất và xe đạp. Trên tầng hai là tủ lạnh, TV, dàn âm thanh, đồng hồ. Đèn pin, hộp nhạc..

    Họ thậm chí còn nhìn thấy một chiếc TV màu, hình ảnh đang phát trên TV, những người bên trong mặc quần áo sặc sỡ, thậm chí khung cảnh xung quanh cũng đầy màu sắc. Ba người tò mò nhìn vào đó, dừng lại xem hồi lâu, điều này khiến người bán TV liên tục khinh bỉ.

    Kỷ Thanh Lam nhớ tới kiếp trước khi cô làm quỷ, sau này Hướng gia mua một chiếc TV màu, cô ngồi xổm trong góc xem.

    Nhìn giá thì một nghìn tám, mười vé xem TV! Không đả thương nổi.

    Tầng ba bày đầy các loại vải sặc sỡ, quần áo may sẵn thời trang, khăn lụa, kiểu nam kiểu nữ. Tầng bốn bày bán các loại sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm, kem dưỡng, kẹp tóc pha lê, đồ chơi và đồ ăn nhẹ các loại, ngay cả Lưu Ngọc Mai cũng nhìn không dứt.

    Nhưng họ không mua gì cả. Bọn họ còn phải đợi mấy ngày, mua cũng phiền toái.

    Bốn tầng tầng nào cũng đi dạo, trong mắt người bán hàng kiêu ngạo, ba người họ đều là những gã quê mùa.

    Kỷ Thanh Lam đến đây chủ yếu để tìm hiểu về giá cả. Hôm qua cô nhận được thêm một trăm chiếc đèn pin. Cô tưởng hôm nay vẫn là đèn pin, kết quả hôm nay lại được tặng đồng hồ, đồng hồ đeo tay Thượng Hải, cũng khá tốt, nếu không cô cũng phải kinh sợ.

    Những gì hệ thống trợ cấp hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng, không có quy tắc nào cả.

    Đồng hồ thương hiệu Thượng Hải trưng bày trong tủ cửa hàng có giá 75 mỗi chiếc, cần có hai vé đồng hồ, so với các thương hiệu nổi tiếng thế giới thì giá đã rất rẻ, người Trung Quốc càng yêu thích hàng nội địa hơn.

    Chiếc mà cô có cũng là nhãn hiệu Thượng Hải, mua lúc về quê, đã 6 năm, trải qua sử dụng hồi lâu.

    Lại xem giá đèn pin cầm tay, trong đầu Kỷ Thanh Lam nảy ra ý tưởng, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc vận chuyển hàng hóa đến đây mà quay lại thị trấn tìm Sơn ca, đều là người quen cũm yên tâm hơn.

    Đã tám ngày trôi qua, cô đã có sẵn một lượng hàng tồn kho đáng kể trong không gian của mình.

    Lưu Ngọc Mai ngược lại quyến luyến không thôi đối với một khối vải đỏ thẫm, hỏi giá cả, do dự mãi, Trương Kiến Quốc nhìn thấy muốn mua cho cô ta, nhưng bị cô ta ngăn cản.

    Ba người rời khỏi cửa hàng bách hóa đã hơn bốn giờ chiều, Kỷ Thanh Lam nói với hai người:" Chúng ta tìm một nhà hàng ở gần đây đi! Ngày mai tới cũng nhanh, hai người cảm thấy thế nào? "

    Hai người Lưu Ngọc Mai đồng loạt gật đầu, tùy tiện tìm một hướng liền tìm được một nhà hàng.

    Ba người đi phía trước, không biết phía sau có hai người không xa cũng không gần đi theo bọn họ.

    Một chiếc xe ba bánh đi qua trước mặt ba người, Trương Kiến Quốc ngẩng đầu lơ đãng liếc nhìn một cái, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trong xe, không khỏi kinh ngạc, muốn mở miệng kêu.

    Chiếc xe ba bánh đột nhiên dừng lại cách họ năm mét, thiếu niên trên xe nhảy xuống, chạy đến trước mặt ba người.

    " Đồng chí Kỷ, đồng chí Trương, đồng chí Lưu, các người ở chỗ này sao? "Kiều Thiểu Dong mỉm cười chào hỏi.

    Hôm nay Kiều Thiểu Dong mặc bộ vest màu xám tro, quần tây cùng màu, tóc vuốt ngược ra sau, dưới chân đi một đôi giày da đen bóng, lộ vẻ trẻ tuổi giàu kinh nghiệm.

    Trên xe ba bánh còn có ông Kiều đang từ từ bước xuống.

    Ba người vội vàng chào hỏi, không ngờ lại gặp nhau ở đây, cũng là duyên phận.

    Kiều Thiểu Dong thậm chí còn không hỏi Trương Kiến Quốc chuyện xảy ra ở ga xe lửa. Có thể xuất hiện ở đây nhanh như vậy nhất định đã giải quyết rồi.

    " Các người đi đâu vậy? Chuyện của Kỷ tri thanh đã giải quyết xong chưa? "Kiều Thiểu Dong hỏi, hắn có chút nghi ngờ, theo lý thì Kỷ tri thanh trở lại để chạy tang, cúng tế chồng, sao có thể xách túi xuất hiện ở đây?

    " Mọi chuyện đã giải quyết xong, chúng ta đang chuẩn bị tìm chỗ ở, chuyện ngày đó cảm ơn anh. "Kỷ Thanh Lam cảm kích nói.

    " Chuyện nhỏ, không cần khách khí. Đúng dịp nhà tôi còn chỗ trống, ở chỗ chúng tôi đi. "Kiều Thiểu Dong nhiệt tình mời.

    Ba người họ vội vàng từ chối, không muốn phải làm phiền bọn họ.

    " Không sao. Nhà tôi lớn, phòng trống cũng nhiều, các người đến đó sẽ náo nhiệt. "

    " Không phải, ngày mai chúng tôi còn phải khám bệnh ở đây. Ở chỗ anh không tiện. "

    " Đây càng không sao, nơi của tôi rất gần, đi bộ nửa giờ, ngồi xe buýt mười lăm phút là tới."Kiều Thiểu Dong nói rồi gọi một chiếc xe ba bánh đi ngang qua, mời ba người lên xe.

    Ba người không thể từ chối nên đành phải cảm ơn rồi lên xe. Hai người phía sau giả vờ là người qua đường nhìn thấy họ đi xe ba bánh nên đành phải nghiến răng ngăn một chiếc xe, đi theo từ xa.

    Đi theo chiếc xe phía trước, họ đến một con đường rộng rãi, người đi bộ rõ ràng ăn mặc chỉnh tề và sạch sẽ. Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà nguy nga.
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 73: Kiều Gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đám người Kỷ Thanh Lam nhìn căn nhà nguy nga tráng lệ trước mặt, khiến người ta khiếp sợ so với căn nhà của Kỷ gia mà bọn họ có thể nhìn một cái là hết, căn nhà này trông rộng rãi hơn gấp trăm lần so với căn nhà của Kỷ gia.

    Kiều Thiểu Dong xách một túi đồ, dẫn ba người vào nhà, Kỷ Thanh Lam có mũi thính, ngửi được mùi thảo dược.

    "Đây là nhà của chúng tôi, các ngươi không cần câu nệ, cứ coi như nhà của mình đi." Ông Kiều nói chuyện rất ân cần.

    Kiều Thiểu Dong cũng không tiện nói: "Ngôi nhà này vừa mới được thu về, bên trong còn rất bừa bộn, các ngươi đừng chê."

    Ba người Kỷ Thanh Lam: .

    Không dám! Không dám? Sự kiêu ngạo đột ngột khiến họ mất cảnh giác.

    Tuy nhiên, từ giọng điệu của Kiều Thiểu Dong, ba người nghe được trong đó có một câu chuyện buồn, liền thức thời không hỏi thêm câu nào nữa.

    Trong nhà quả thực có chút bừa bộn, ngoại trừ tiền viện, hậu viện cũng còn chưa kịp dọn dẹp, ngay cả tiền viện nhìn cũng rất loạn, có một vài cọc gỗ chưa kịp tháo bỏ, rất giống kiến trúc tư dựng vi phạm quy lệ.

    Kiều Thiểu Dong chỉ vào năm phòng liền nói: "Mấy gian phòng này hôm qua đã dọn dẹp, các ngươi ở đây đi, bên trai có phòng bếp, phòng bên kia là nhà vệ sinh."

    "Được, cảm ơn, bao nhiêu tiền, chúng tôi đưa tiền cho cậu." Kỷ Thanh Lam nói.

    "Chị Thanh Lam, tại sao chị lại nói chuyện tiền bạc với tôi? Nói nhiều về tiền bạc ảnh hưởng đến tình cảm!" Kiều Thiểu Dong sảng lãng cười, hắn có ấn tượng tốt với ba người đơn giản chất phác này, đã không còn gọi là đồng chí mà trực tiếp gọi tên.

    "Vậy chúng ta đi mua đồ ăn rồi quay lại làm một bàn để cảm ơn hai người." Kỷ Thanh Lam nói.

    Kiều Thiếu Dung nghe vậy, cười lớn, vội vàng nói: "Không dám phụ lòng tốt, các người không biết, miệng ông nội tôi rất kén chọn, tôi tự mình xuống bếp ông ấy còn chê."

    Ông Kiều tức giận liếc cháu trai một cái: "Ngươi làm có thể ăn được sao?"

    "Sao không ăn được? Cháu trai vì ông rửa tay nấu canh, không có công lao cũng có khổ lao." Kiều Thiểu Dong không phục phản bác.

    "Không phải nhạt nhẽo thì chính là mặn. Muối của chúng ta đắc tội con sao."

    Kỷ Thanh Lam mỉm cười nhìn ông cháu hai người cãi nhau. Những ngày này không phải ở trên tàu thì chính là ở khách sạn, mỗi ngày đều phập phồng lo sợ, hôm nay trái tim rơi xuống, cả người cũng buông lỏng.

    Kỷ Thanh Lam cởi túi vải trước mặt ra, Tiểu Hắc bên trong tự mình đi ra ngửi ngửi trong phòng một lúc, mới nhảy lên bàn kêu meo meo.

    Đặt con trai trên lưng xuống, tiểu tử này muốn đi tiểu liền a a kêu lên, nếu không phải mấy hôm nay ở trên đường cả người cô đều đã bị ướt.

    Chính là cõng ở sau lưng thích chơi đùa với tóc cô.

    Thay tã mới cho nó, tiểu tử này dùng sức duỗi chân, không biết điều chút nào.

    Kiều Thiểu Dong từ nhà chính mang đến hai chiếc chăn bông, chăn và vỏ đều mới toanh, còn thơm mùi nắng. Ba người cảm động không thôi, không ngừng nói cảm ơn.

    Sau khi dọn dẹp xong, Kỷ Thanh Lam ôm con trai ra ngoài cùng Lưu Ngọc Mai đi vào bếp nhìn một chút.

    Căn bếp ở đây cũng rất rộng, có hai cái bếp, một cái là nồi sắt, còn lại là hai cái nồi nhôm. Trong tủ có những chiếc bát và đồ dùng mới, hình như chưa sử dụng nhiều. Kiều Thiểu Dong nói vừa có được ngôi nhà này, những thứ này chắc cũng được đưa đến hai ngày gần đây.

    Trong hũ có gạo, trên bàn có hai củ cải và khoai tây, một nắm giá đỗ, mấy chục ký khoai lang đỏ bên dưới, một miếng thịt treo trên xà.

    Ngoài ra, còn có một bếp than có nắp đậy phía dưới, trên đó có một chiếc nồi nhôm đang bốc khói, cách đó không xa có một đống than chất thành đống.

    Kỷ Thanh Lam đem con trai giao cho Lưu Ngọc Mai, nói: "Ngọc Mai tỷ, chị giúp em ôm nó, em đi ra ngoài mua chút thức ăn rồi trở lại."

    "Để chị đi!" Lưu Ngọc Mai vội vàng nói.

    "Không cần, em quen thuộc nơi này hơn chị, yên tâm, em sẽ quay lại sớm thôi."

    Nói xong, cô xách túi vải đi ra ngoài.

    Sau khi ra khỏi cửa, Kỷ Thanh Lam đi đến một nơi vắng vẻ, bắt đầu lấy đồ vật trong không gian. Mười cân thịt, gà, vịt, thỏ mỗi loại hai chỉ, năm cân gạo kê, lại lấy hai cây ba cân mì sợi, hai cân đường nâu cùng hai bình đồ hộp, một ít mộc nhĩ khô và nấm hương.

    Đồ hộp do hệ thống cung cấp được làm từ thịt, có thể hâm nóng ăn cùng cơm.

    Mộc nhĩ và nấm là cô tự mình đặt vào không gian.

    Vô tình lấy quá nhiều, cô rất tốn sức đặt trở về.

    Trong sân, Trương Kiến Quốc và Kiều Thiểu Dong đang tháo dỡ bếp đá trong sân, khiêng đá vào góc, Lưu Ngọc Mai giúp quét sân, Tân Thành đứng trong giỏ đắp chăn cũ nghe ông Kiều đọc sách.

    Ông Kiều đọc sách, cậu bé cũng a a đọc theo.

    Thật là một hình ảnh năm tháng bình yên.

    Kiều Thiểu Dong thấy Kỷ Thanh Lam khó khăn mang đồ trở về, vội vàng đặt đồ xuống, chạy tới đỡ, vậy mà đồ vừa vào tay hắn thiếu chút nữa liền ngã ngồi xuống đất.

    Nhìn thấy bên trong có thịt, gà, vịt và đồ hộp, hắn thất thanh kêu lên: "Chị Thanh Lam, sao chị lại mua nhiều đồ như vậy?"

    "Suỵt!" Kỷ Thanh Lam cố ý cẩn thận nhỏ giọng nói: "Tôi mới vừa đi ra ngoài, vừa vặn gặp mấy người đi theo bọn họ vào một con đường, đồ bên trong vừa nhiều lại rẻ, không nhịn được liền mua nhiều một chút, bây giờ trời lạnh, để lại cũng không hỏng."

    Kiều Thiểu Dong không hoài nghi, trong đầu nghĩ Kỷ Thanh Lam trời xui đất khiến vào nhầm chợ đen, chẳng qua là hắn mới trở về còn chưa qua.

    "Chị, lãng phí quá, mua nhiều như vậy tốn không ít tiền, bao nhiêu tiền ra trả cho chị."

    "Cậu cho chúng tôi ở nhà cậu, còn đưa tiền cho tôi, xem tôi là người ngoài sao." Kỷ Thanh Lam tức giận trách.

    "Ông Kiều sức khỏe không tốt, những thứ này để ông ấy bồi bổ thân thể."

    "Vậy không được, như vậy bao nhiêu tiền, tôi làm sao lấy của chị." Kiều Thiểu Dong kiên trì nói.

    Kỷ Thanh Lam chỉ đành phải nói: "Cậu yên tâm, tỷ tỷ có tiền, không thiếu mấy đồng này."

    Cô kiên quyết không lấy tiền, đem đồ để vào phòng bếp, Lưu Ngọc Mai thấy cô quay lại đi tới giúp, ông Kiều nhìn một cái, lại tiếp tục đọc sách cùng Tân Thành. Mèo Tiểu Hắc ở bên cạnh họ vòng tới vòng lui ngoắc đuôi, cuối cùng nhảy lên đùi ông Kiều tìm một nơi thoải mái để làm tổ.

    Kiều Thiểu Dong nhìn bóng lưng quả quyết của Kỷ Thanh Lam, thầm nghĩ cô ở trên xe lửa có thể lấy ra sữa bột, xem ra cô thật sự không thiếu tiền.

    Hắn cũng không thiếu tiền, nếu đều không thiếu thì không cần lo lắng nữa, trở về giúp đỡ Trương Kiến Quốc, trong đầu suy nghĩ có thể cho Kỷ Thanh Lam cái gì.

    Trong bếp, Kỷ Thanh Lam và Lưu Ngọc Mai đang bàn bạc về bữa tối, gà hầm trong đó có một ít nấm, thịt gà được hầm cùng với khoai tây, rất bổ dưỡng, đem thịt cắt hạt lựu, phối hợp với khoai tây nối một nồi thịt kho, xào một miếng bắp cải, còn lại xát muối rồi treo lên cho ráo nước để ăn sau.

    Hai người nhanh chóng làm xong. Trước đem gà rửa sạch băm thành miếng nhỏ chưng trong nồi, thịt heo cắt hai cân, phần còn lại cũng rắc muối rồi treo lên.

    Lưu Ngọc Mai giúp vo gạo, rửa khoai tây, cắt khoai tây, hoàn tất việc chuẩn bị. Sau đó, Lưu Ngọc Mai nhóm lửa, Kỷ Thanh Lam cầm thìa, cho thịt thái hạt lựu vào nồi, từ từ lọc dầu rồi đổ nước vào, để dầu thừa vào hũ.
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 74: Bữa tối náo nhiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trọng sinh lâu như vậy, kỹ năng nấu nướng của cô đã dần trở lại, chủ yếu là do cô có nhiều vật liệu, phần lớn là tài liệu luyện tay. Nếu như đổi thành Lưu Ngọc Mai, cô ta sẽ không bỏ được nhiều dầu như vậy.

    Chẳng bao lâu, mùi thơm của súp gà tỏa ra từ bếp. Món gà chính tông chỉ cần thêm một chút muối, mùi thơm đậm đà, phía trên cháo gà nổi lên trên lớp súp gà vàng óng.

    Hai người làm việc trong sân ngửi thấy mùi thơm cảm thấy cả người vô lực, đói đến mức có thể ăn được một con bò, thật là thơm thật là thơm.

    Kiều Thiểu Dong a một tiếng, nhớ ra điều gì đó.

    Hắn vội vàng chạy vào nhà, rất nhanh cầm một túi thuốc rồi lao vào bếp.

    Kỷ Thanh Lam thấy hắn đi vào, lấy tấm vung sắt dưới bếp, dùng móc sắt chọc vào bên trong, móc mảnh vụn ra, lấy chiếc nồi nhôm xuống, bỏ thêm mấy cục than vào. Đặt nồi lại, cho các loại thảo mộc trong túi vải vào nồi.

    Kỷ Thanh Lam nhìn, quả nhiên là thảo dược.

    "Suýt nữa tôi quên mất, thuốc của ông nội còn chưa nấu xong." Kiều Thiểu Dong làm xong tất cả mới lên tiếng.

    Cô nhìn thấy, Lưu Ngọc Mai cũng nhìn thấy, hai người hai mắt nhìn nhau.

    "Đồng chí Kiều, cậu lấy thuốc này ở đâu?" Kỷ Thanh Lam hỏi. Cô biết do thời thế hạn chế, nhiều chuyên gia y học giỏi của Trung Quốc đã bị bức hại, không thể không lẩn trốn.

    Thật ra bệnh của Lưu Ngọc Mai thích hợp điều trị chậm bằng y học cổ truyền hơn.

    Kiều Thiểu Dong liếc nhìn Lưu Ngọc Mai đang vùi đầu vào lửa, do dự một chút rồi mới nói: "Là bạn cũ của ông nội tôi, nhờ ông ấy kê đơn thuốc giúp, ông nội tôi về quê mấy năm, gặp vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe, phải cẩn thận điều chỉnh."

    Lưu Ngọc Mai nắm củi trong tay lắng nghe. Cô ta vì căn bệnh này thực sự đã uống rất nhiều thuốc bắc, đối với với những thứ này đặc biệt nhạy cảm.

    "A! Vị bác sĩ đó hẳn là rất lợi hại." Kỷ Thanh Lam nói.

    "Tạm được đi!" Kiều Thiểu Dong xua tay nói, hắn không muốn nói nhiều về vấn đề này, không phải hắn không tin bọn người Kỷ Thanh Lam, mà là chuyện này quả thật không thích hợp lấy ra thảo luận.

    Lưu Ngọc Mai mở miệng, nhưng dù sao cũng khó nói chuyện, dẫu sao mới quen biết, sao cô ta dám để hắn mạo hiểm giúp đỡ bọn họ.

    Kỷ Thanh Lam không nói gì, tiếp tục xào thịt trong nồi.

    Kiều Thiểu Dong nhờ Kỷ Thanh Lam giúp trông thuốc, sau đó lại đi ra ngoài, hai người trong phòng bếp tập trung nấu nướng.

    Đến khi thịt trong nồi gần chín thì cho một ít cải xoong vào xào đến khi có mùi thơm thì cho nước ngập ngập thịt, đậy nắp nồi, đun sôi ở lửa lớn rồi đun nhỏ lửa từ từ hầm.

    Một giờ sau, súp gà được đun sôi, thức ăn cũng được xào xong.

    Gà hầm nấm, khoai tây om, thịt nấm thái lát, củ sen xé sợi, cơm khoai lang.

    Tuy chỉ có bốn món nhưng khẩu phần rất lớn, năm người tụ tập quanh bàn ăn uống náo nhiệt. Kiều Thiểu Dong cầm ra một chai rượu, cho Trương Kiến Quốc một ly đầy, hai người một bên nhanh chóng dùng bữa.

    Thịt gà mềm rơi ra khỏi xương, thịt lợn om béo mà không ngậy, tan trong miệng, rất hợp khẩu vị của người lớn tuổi. Ông Kiều ăn rất hài lòng, đây là bữa ăn bình thường đầu tiên sau khi ông trở về.

    Giỏ của Tân Thành đặt cạnh mẹ, trơ mắt nhìn mọi người ăn, a a kêu không ngừng, vươn đôi tay nhỏ bé muốn trèo lên bàn, thấy mẹ đang cầm đũa cậu bé liền há miệng, kết quả cái miệng nhỏ nhắn trương nửa ngày cậu bé cũng chưa ăn được cái gì, gấp đến độ nôn khóc.

    Mấy người nhìn đều nở nụ cười.

    Kỷ Thanh Lam vội vàng đút cho cậu bé mấy hạt cơm trắng, nhìn cậu mấy ngụm liền nuốt xuống bụng, chỉ vào thịt trên bàn kêu lớn.

    "Bây giờ con còn nhỏ, không thể ăn dầu mỡ, nếu không sẽ bị đau bụng." Kỷ Thanh Lam nắm tay cậu, nhưng Tiểu Tâm không thuận theo, chỉ vào bàn kêu.

    "Ăn ăn ăn ăn.." Lại vừa học được một từ.

    Kỷ Thanh Lam không khỏi bật cười. Hiện tại cậu bé đã được sáu tháng rưỡi, nghĩ khi về có thể cho cậu bé ăn thêm.

    Ông Kiều thấy thế đặt bát đũa xuống, đứng dậy trở vào nhà, một lúc sau đi ra, cầm món đồ trong tay nhét vào tay Tân Thành.

    Tân Thành cầm lấy, ngừng khóc, cầm lấy vật nhìn, sau đó nhét vào miệng gặm.

    Kỷ Thanh Lam nhìn thấy, sợ hết hồn, hóa ra là một con ngựa nhỏ bằng bạch ngọc tạc bằng lòng bàn tay, nhìn thấy con trai nhét vào miệng, liền nhanh chóng chộp lấy đưa lại cho Ông Kiều.

    "Không sao, đưa cho Tân Thành chơi. Ta thích đứa nhỏ này." Ông Kiều không thèm để ý, lại cầm bát trên tay tiếp tục ăn.

    Kỷ Thanh Lam cầm con ngựa nhỏ không biết làm sao, vật nhỏ được tạc từ bạch ngọc này sống động đến mức thoạt nhìn có vẻ đắt tiền.

    "Quá quý trọng, trẻ con sẽ làm vỡ."

    "Chị Thanh Lam, chị cứ giữ đi! Trưởng bối cho không thể từ chối, các chị tới nhà cũng náo nhiệt hơn, ông nội tôi rất vui vẻ." L Kiều Thiểu Dong cười nói, hắn không quan tâm vật nhỏ này.

    Kỷ Thanh Lam đành phải nói cảm ơn, bên kia Tân Thành lợi dụng cô không để ý, lại chộp vào trong tay chơi, chẳng qua là Kỷ Thanh Kam chú ý không để cậu bé nhét vào trong miệng, cuối cùng cậu cầm ngựa nhỏ gõ gõ chỗ này chỗ kia, trong miệng a a kêu không ngừng.

    Kỷ Thanh Lam đỡ chiếc giỏ, vừa ăn vừa chú ý cậu bé.

    Có khúc nhạc đệm này, không khí trên bàn ăn trở nên sôi động hơn, ông Kiều ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm. Bốn người Kỷ Thanh Lam cũng ăn nhiều, hai người Kiều Thiểu Dong và Trương Kiến Quốc uống rượu, mặt đỏ bừng, đều say khướt.

    Ăn xong, sắc trời cũng hoàn toàn tối hẳn.

    Kỷ Thanh Lam và Lưu Ngọc Mai dọn dẹp chén đũa, ngoại trừ một nồi súp gà, thịt lợn om và thịt lợn xào nấm đều đã ăn xong.

    Sau khi bỏ súp gà vào tủ và đóng cửa lại, Kiều Thiểu Dong cũng đi vào bưng thuốc cho ông Kiều, hắn cười nói: "Chị Thanh Lam, đồ ăn chị nấu rất ngon, sau này ông nội lại càng được mắng đồ ăn tôi nấu như cho heo."

    Cả hai cùng cười, Kỷ Thanh Lam nói: "Nào có khoa trương như cậu nói, chỉ là đồ ăn tự nấu thôi, ông Kiều thích là được."

    "Các ngươi không biết, cái miệng của ông nội tôi người bình thường còn phục vụ không được, trước kia nhà còn có, không nhắc đến chuyện đó nữa." Kiều Thiểu Dong nói rồi bưng bát thuốc đi ra ngoài.

    Sau khi dọn dẹp xong, Kỷ Thanh Lam trộn một bát sữa bột cho con trai, Kiều Thiểu Dong thấy cô vẫn đang cầm bát đút cho con trai bằng thìa, không nhịn được hỏi: "Chị Thanh Lam, chị chưa chuẩn bị bình sữa cho Tân Thành sao?"

    Kỷ Thanh Lam lắc đầu: "Ở chỗ chúng tôi không bán bình sữa, hôm nay trong cửa hàng cũng không thấy, chỉ có thể đút như vậy, dù sao nó cũng ăn quen rồi."

    Từ lúc trọng sinh trở lại, cô phát hiện nguồn sữa của mình đã quay trở lại, hệ thống giao sữa bột cũng khá tốt, nếu không thì Tân Thành chỉ có thể uống canh.

    Không, nếu như hệ thống không trợ cấp, cậu bé ngay cả cháo cũng không có uống.

    Kiều Thiểu Dong vừa nghe đã hiểu, nói: "Cái này trong chợ chất lượng có thể không tốt, phải đến cửa hàng mua."

    Kỷ Thanh Lam vừa nghe liền gật đầu. Cửa hàng cô nhất định sẽ đi, nghĩ đến Kiều Thiểu Dong mới về có mấy ngày, cô cũng không thể không biết xấu hổ làm phiền hắn.

    Chờ ngày mai từ bệnh viện về, cô sẽ tìm nơi đổi phiếu ngoại tệ.

    Tân Thành uống rất nhanh, ngại Kỷ Thanh Lam đút chậm liền dùng hai tay bưng bát đưa lên miệng uống, khiến Kỷ Thanh Lam gấp đến độ chỉ đành phải đỡ chén không để cho cậu bé rơi xuống đất.

    Kiều Thiểu Dong tự mình vào nhà, rất nhanh chóng mang theo một xấp phiếu đi ra.

    "Chị Thanh Lam, nơi này của em vừa vặn có một chút phiếu đổi ngoại tệ, chị cầm đi."
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng bảy 2025
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 76: Có trộm, bắt kẻ trộm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô cứng đờ, chân đột nhiên dừng lại, máu khắp người chảy ngược, sau lưng lạnh buốt, tứ chi toát ra từng lớp dày mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi quét khắp cơ thể.

    Có, có, có..

    "Bùm!" Chiếc chậu rơi xuống đất.

    Cái bóng đen nghe được âm thanh, lập tức bất động.

    Theo tiếng này của của cô, đèn trong phòng Trương Kiến Quốc bật sáng, theo sát đèn trong phòng Kiều Thiểu Dong cũng sáng lên.

    "Sao vậy?" Là giọng của Trương Kiến Quốc, trong phòng vang lên tiếng động mặc quần áo và ra khỏi giường.

    Bên ngoài, Kỷ Thanh Lam đã lấy đèn pin, ánh sáng chiếu tới, trên đầu tường lại ngồi một người.

    Sau đó, có một con mèo mun đang ngồi xổm bên cạnh người đàn ông.

    Một người một mèo, theo ánh sáng nhìn tới.

    Người, cô không biết, nhưng mèo..

    Là Tiểu Hắc!

    Có thể hù chết cô, cô vừa mơ hồ nhìn thấy bóng đen đang chậm rãi di chuyển, còn tưởng rằng..

    Không phải cô mê tín mà là cô đã chết một lần rồi, có đồng loại cũng không phải là không thể.

    "Có kẻ trộm, bắt kẻ trộm!" Trong bóng tối, thanh âm xé nát bầu trời, vang vọng khắp đêm yên tĩnh.

    Kỷ Thanh Lam nhìn thấy người đó liền hét lên, mắt thấy người nọ muốn chạy trốn, không chút suy nghĩ liền nhặt một hòn đá ném mạnh.

    Người đàn ông bị đèn pin chiếu vào vốn đã sợ hãi, uốn người muốn nhảy qua tường để trốn thoát. Tiểu Hắc bên cạnh đột nhiên nhảy lên, dùng móng vuốt tóm lấy mặt người đàn ông.

    "..."

    Một tiếng, cũng không cần nhảy, trực tiếp ngã mạnh xuống, hòn đá cô ném cũng vô ích.

    Người bên ngoài bức tường đã nhanh chóng bỏ chạy.

    Tiểu Hắc cũng không đuổi theo.

    Trương Kiến Quốc từ trong nhà đuổi theo ra, tình cờ nhìn thấy phía sau của anh ta, nghe thấy tiếng bước chân ngoài tường, không chút suy nghĩ liền mở cửa đuổi theo.

    Kiều Thiểu Dong cầm theo gậy theo sát phía sau, lúc đi ngang qua người Kỷ Thanh Lam, cô đưa một cây đèn pin cho hắn.

    Động tĩnh lớn như vậy, ông Kiều và Lưu Ngọc Mai cũng bị đánh thức, đèn trong phòng lần lượt sáng lên.

    Đèn dưới mái hiên bật lên, ánh sáng mờ ảo chiếu sáng sân.

    "Thanh Lam, chuyện gì vậy? Có kẻ trộm sao?" Lưu Ngọc Mai chạy đến, sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt.

    Kỷ Thanh Lam gật đầu, cô thấy tiểu Hắc nhảy từ trên tường xuống, hận không thể xách nó lên đánh một trận, nó nhất định đã sớm phát hiện, nhưng lại không cảnh báo, còn đứng bên cạnh anh ta, đây là muốn dọa người ta sao.

    Dù sao thì cô cũng sợ.

    "Meo.." Tiểu Hắc kêu một tiếng, vòng quanh chân cô hai vòng rồi lại đi vào nhà.

    Ông Kiều khoác áo bước ra ngoài, Kỷ Thanh Lam nhanh chóng giải thích: "Vừa rồi con đi vào bếp lấy nước lau người cho Tân Thành, phát hiện người đứng trên tường nên gọi lớn. Đồng chí Trương và đồng chí Kiều đã đuổi theo."

    Ông Kiều biểu hiện rất bình tĩnh, ngược lại còn trấn an hai người đang sợ hãi: "Không sao đâu, đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."

    Nói xong, hắn ngáp một cái rồi quay lại ngủ.

    Kỷ Thanh Lam cùng Lưu Ngọc Mai trố mắt nhìn nhau.

    Ý gì?

    Rất nhanh, Kiều Thiểu Dong cùng Trương Kiến Quốc trở lại, Kiều Thiểu Dong vẻ mặt tức giận mắng: "A! Một đám chuột chết nhát gan, chạy còn nhanh hơn thỏ."

    "Bọn họ là ai? Anh biết sao?" Kỷ Thanh Lam hỏi.

    "Là những người trước đây sống ở đây, bọn họ không phục dọn ra khỏi đây, nửa đêm đến gây rối. Ngày mai tôi sẽ đến Cục Công an một chuyến." Kiều Thiểu Dong vẻ mặt nghiêm nghị nói, anh cũng biết việc đến Cục Công an để báo cáo tình hình sẽ không có kết quả tốt, người ta nhiều nhất lúc tuần tra buổi tối sẽ nhìn nơi này nhiều hơn.

    Anh ta dùng đèn pin nhìn quanh trong sân cạnh tường, giải thích cho ba người mặt đầy dấu chấm hỏi: "Ngôi nhà này đã được tiếp quản mấy năm trước, được giao cho một nhà máy rượu gần đó, bảy hoặc tám thành viên trong gia đình nhà máy rượu sống ở đó, sau này ông nội lập công mới có thể trở về, ngôi nhà đương nhiên sẽ được lấy lại, nhưng những người đó không cam lòng, mấy ngày nay buổi tối đều có người nửa đêm làm chút chuyện, khuya hôm trước thì có người ném chuột chết vào sân."

    Ba người nhìn nhau, chẳng trách khi đến đây lại thấy bừa bộn như vậy, thì ra trước kia có nhiều người ở như vậy.

    Ba người tự động tham gia quá trình tìm kiếm, vứt chuột chết thật là kinh tởm.

    "Là lỗi của tôi, trước đó không giải thích rõ ràng với mọi người, hôm qua tôi đến Cục Công an báo áo nhưng đêm qua không có ai đến, tôi tưởng chuyện này đã kết thúc, nhưng không ngờ tối nay bọn họ lại đến, còn hù dọa chị Thanh Lam." Kiều Thiểu Dong ngượng ngùng nói.

    "Tôi không sao, không có sợ hãi." Kỷ Thanh Lam vội vàng nói, trừ lúc đầu hơi giật mình, sau đó thì không sao.

    "Nhưng sau này các ngươi làm thế nào, bọn họ vẫn luôn tới quấy rối cũng không phải chuyện." Trương Kiến Quốc tức giận nói.

    "Vừa rồi các ngươi không bắt được người, nếu không phải bị đánh một trận." Lưu Ngọc Mai cũng nói, những người này thật sự quá đáng.

    Người nào bảo dời thì tìm người đó trả thù đi, tìm chủ nhà làm gì!

    Nhà người ta tốt như vậy bị đạp thành như thế này, cũng là người bị hại a!

    "Đừng nói nói, chạy còn nhanh hơn thỏ." Trương Kiến Quốc buồn bực nói, hắn dầu gì cũng là nhất bá ở đại đội hồng hà, thân cao chân dài.

    Không ngờ tới thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, đuổi theo mấy con phố, tới ngã rẽ thì người đã không thấy tăm hơi.

    Có lẽ là vì lúc này trời quá tối, đèn đường bên ngoài cũng đã tắt. Hắn lại là người ngoài, khẳng định không có ai quen thuộc với ngôi nhà này.

    "Ừ, nhất định là như vậy."

    Kiều Thiểu Dong nói: "Chắc là ở gần đây. Vào nằm đi. Ngày mai tôi sẽ báo cho các đồng chí cảnh sát."

    "Sau này các đồng chí cảnh sát sẽ tăng cường tuần tra vào ban đêm, giáo dục bọn họ mấy lần cũng không thay đổi, nếu không bị bắt tại chỗ bọn họ sẽ không dừng."

    "Có ngàn ngày làm kẻ gian, nào có ngàn ngày đề phòng kẻ cướp, cậu có thể nuôi một con chó, như vậy có động tĩnh cũng có thể báo hiệu." Trương Kiến Quốc đề nghị.

    "Ừ, anh nói đúng. Tôi sẽ hỏi xung quanh xem nhà ai có chó con." Kiều Thiểu Dong gật đầu, nghĩ rằng đó là một ý kiến hay. Anh ta vừa trở về, ở nhà có rất nhiều việc, còn phải chăm sóc ông nội, tạm thời không nghĩ đến điều này.

    Bốn người vừa nói chuyện, tâm tình tức giận cũng chuyển tốt, cũng không phát hiện trong sân có đồ bẩn, chắc đối phương chưa kịp làm chuyện xấu thì đã bị phát hiện.

    Kiều Thiểu Dong thở phào nhẹ nhõm, trả lại đèn pin cho Kỷ Thanh Lam. Kỷ Thanh Lam nhận lấy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vừa rồi hình như người đó đã bị Tiểu Hắc cào trúng mặt, không biết có sao không?"

    "Cào được thì tốt, thứ người như thế này nên được giáo dục." "Lưu Ngọc Mai nói, nếu đây là nông thôn, dám trèo tường vào nhà người khác, bất kể vì lý do gì cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc một trận.

    Kiều Thiểu Dong nghe được lời này, hai mắt sáng lên. Đây chẳng phải là bằng chứng có sẵn sao.

    " Cào mặt hắn càng nặng càng tốt, ngày mai tôi sẽ đến đồn cảnh sát, lần này họ sẽ không thể trốn thoát."Anh nói, lúc này không tin không bắt được người.

    Mấy người quay về phòng, nhưng sau khi xảy ra chuyện như vậy thì cũng không thể ngủ được, nằm trên giường đều tỉnh táo.

    Bốn người không biết rằng, trong lúc bọn họ đang tìm đồ ở trong sân, có hai bóng người màu đen từ ngoài tường lẻn tới, sau khi nghe thấy động tĩnh trong tường, hai người nhìn nhau rồi lặng lẽ rời đi.

    Trong nhà Tiểu Hắc duỗi người, hai cái tai nhỏ dựng đứng, cuối cùng chui vào chăn, cuộn mình thành một quả bóng, ngáy khò khò.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 77: Thực sự là.. ý kiến hay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Thanh Lam lại đổ đầy một chậu nước khác, vừa lau đi cơn gió lạnh bên ngoài khiến mồ hôi trên người cô cũng khô đi, vừa sợ như vậy, mồ hôi lạnh lại tuôn ra.

    Cô lo lắng bị cảm lạnh, thậm chí còn uống hai cốc nước nóng, trong phòng còn lại ba gói thuốc cảm cực kỳ hữu hiệu, cô cũng không muốn dùng.

    Tân Thành đang nằm trên giường cũng tỉnh dậy, phát ra những tiếng bập bẹ, đá chân loạn xạ.

    Nhanh chóng bế cậu lên, quấn một mảnh quần áo vào người rồi bế cậu ra khỏi nhà để đi tiểu. Nửa đêm Tân Thành cần uống sữa, kể từ khi có không gian làm kẻ gian lận thời gian, lần nào cô cũng lén lút trữ một bát nước ấm trong không gian.

    Như vậy bất luận lấy ra lúc nào nước đều sẽ ấm.

    Nhưng sau bài học tối nay, cô nghĩ sau này mình sẽ trữ nhiều nước nóng hơn trong không gian.

    515 không nói nhìn trời, thật sự không coi không gian của nó là cái gì, ngay cả nước nóng cũng muốn để vào trong.

    Thật là..

    Thật là một ý tưởng hay.

    Uống sữa xong, lại ôm nó một lúc, vỗ nhẹ sau lưng nó cho khỏi nôn sữa. Nuôi một đứa con trai thật sự không dễ dàng, không đêm nào có thể ngủ đến rạng sáng, bởi vì Tân Thành rất dễ nuôi, nếu không sẽ càng khó hơn.

    Nuôi con đến trăm tuổi thường buồn chín mươi chín, chỉ có trở thành người trong cuộc mới có thể biết gian khổ trong đó.

    Sau mười lăm phút, cô mới nhét người vào trong chăn để cho cậu bé ngủ, kết quả cậu ăn no tinh thần tràn đầy, làm sao cũng không chịu ngủ, ở trong chăn lăn qua lộn lại, a a a kêu, vui vẻ không chịu được.

    Lật ra mấy lần, Kỷ Thanh Lam liền nhét cậu trở lại.

    Tiểu Hắc bị đánh thức, thò đầu ra khỏi giường, kêu một tiếng.

    "Meo!"

    Kỷ Thanh Lam phát hiện, giận không chỗ phát tiết, nhấc nó lên vỗ vỗ mấy cái.

    "Gan to thật đấy! Không có cảnh báo, vừa rồi tôi sợ thế nào?" Cô tức giận nói, cô còn tưởng là đồng loại kiếp trước đến.

    Dù cô đã từng là một thành viên trong số họ nhưng cô cũng sợ a!

    Tiểu Hắc rất vô tội, dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn cô kêu meo meo.

    Rất hồn nhiên vô hại, cũng không biết vừa rồi là ai đã nhảy lên bắt người.

    Nghĩ đến vừa rồi, Kỷ Thanh Lam vội vàng kiểm tra móng của nó, quả nhiên phát hiện trên đó có một ít máu, rất ít, hiện tại đã khô.

    Kỷ Thanh Lam nghĩ đến nó vừa mới ra khỏi giường, bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, dạy dỗ nó nói: "Sau này phải rửa móng vuốt sạch sẽ mới có thể lên giường, nếu không thì mày ngủ dưới đất đi."

    Tiểu Hắc meo meo mấy lần, càng ủy khuất.

    "Meo meo meo.." Tân Thành bò tới, vừa học được một từ mới.

    Tân Thành học nói rất nhanh, ngày thường Kỷ Thanh Lam nói gì, cậu thỉnh thoảng sẽ nói một từ, nhưng luôn là một từ, không phải hai từ.

    Buổi tối cậu học nói "ăn", bây giờ vừa học nói "meo meo".

    Lưu Ngọc Mai dạy cậu gọi Mẹ nuôi, cậu liền gọi "Mẹ". Lưu Ngọc Mai cười khen cậu thông minh.

    Kỷ Thanh Lam không để ý tới bọn họ, lấy khăn tay nhúng vào nước lau sạch rồi mới buông ra.

    Tiểu Hắc được tự do lập tức đi tới bên người Tân Thành, một người một mèo tiếp tục chơi đùa.

    Một người kêu meo meo.

    Một người tên Meow Meow Meow.

    "Meo meo meo.."

    Kỷ Thanh Lam kiểm tra lại giường, không phát hiện vết máu mới yên tâm.

    Sáng sớm hôm sau, Kỷ Thanh Lam tỉnh dậy phát hiện mình có chút không khỏe. Quả nhiên tối qua bị cảm lạnh, may mắn thay không có gì nghiêm trọng.

    Trước tiên nhận trợ cấp hôm nay.

    Một trăm gạo, kê và bông, một trăm cuộn vải vóc, một trăm lon đồ hộp, một trăm đồng hồ đeo tay, còn có một trăm miếng xà phòng.

    Kỷ Thanh Lam tinh thần tỉnh táo, hôm nay lại còn có xà phòng, cô lấy ra một cục xà phòng giống như sữa bột, trên đó không có nhãn hiệu gì, nhưng khi cầm lên lại ngửi thấy mùi hoa nhài tươi mát.

    A, cảm ơn hệ thống.

    Từ khi ngươi, thế giới trở nên tươi đẹp hơn.

    Kỷ Thanh Lam xinh đẹp, lúc này lấy khăn đi vào bếp lấy nước rửa mặt, lúc này Lưu Ngọc Mai cũng đứng dậy vào bếp, ngửi thấy một mùi hương, không nhịn được hít mũi.

    "Thơm quá! Thanh Lam, em lấy xà phòng ở đâu ra thơm thế?" Lưu Ngọc Mai tò mò nhìn cục xà phòng đặt bên cạnh chậu nước.

    "Ở trong túi, vẫn không có dùng, chị cũng cầm đi rửa mặt." Kỷ Thanh Lam nói, cô đã rửa mặt xong.

    "Cám ơn! Chẳng trách trên người em luôn có mùi thơm." Lưu Ngọc Mai cầm lấy xà phòng, yêu thích không buông tay, cuối cùng lại không đành lòng buông ra, chỉ lau một chút trên mặt và tay.

    Cô ta không hề nghi ngờ sự xuất hiện đột ngột của cục xà phòng, cho rằng nó là của Kỷ Thanh Lam.

    Kỷ Thanh Lam cười, cũng không giải thích xuất xứ xà phòng, cười nhìn Lưu Ngọc Mai cẩn thận sử dụng xà phòng.

    "Chị cứ dùng đi, khối này cho chị."

    "Không, không." Lưu Ngọc Mai rất xấu hổ lắc đầu như một cái trống. Thứ đắt tiền như vậy, một khối cũng phải năm hào, còn phải có xà phòng.

    "Không sao đâu, em vẫn còn." Kỷ Thanh Lam kiêu ngạo nói. Dù sao, trên đường Lưu Ngọc Mai không kiểm tra túi xách của cô, cô nói mấy khối cũng được.

    Thừa dịp có nước nóng, hai người đi lấy nước gội đầu, các cô đã mấy ngày chưa gội đầu rồi.

    Lưu Ngọc Mai thấy Kỷ Thanh Lam kiêu ngạo, cô ta có dầu gội, lại dùng xa xỉ một cái, trước kia cô ta gội đầu ở nhà đều dùng tiết kiệm, hôm nay vừa rửa mặt vừa gội đầu, cô ta cảm giác cả người mình đều là hương thơm.

    Đến khi hai người lau khô tóc thì trời đã sáng, Trương Kiến Quốc và Kiều Thiểu Dong cũng đã dậy. Kỷ Thanh Lam lại cho Kiều Thiểu Dong một khối xà bông thơm, thừa dịp lúc bọn họ rửa mặt, các cô ở trong bếp làm đồ ăn sáng.

    Tối qua còn sót lại một nồi súp gà nên họ liền làm mì, cắt một nắm bắp cải thái nhỏ cho vào mì, thế là mì gà đã sẵn sàng.

    Vừa nấu mì, Kỷ Thanh Lam vừa đặt thuốc của ông Kiều lên bếp đun nóng, đợi đến sau khi ăn sáng xong thì uống.

    Mấy người ăn sáng, ba người Kỷ Thanh Lam phải đi bệnh viện, ông cháu Kiều gia thì đến đồn cảnh sát giải quyết chuyện tối qua.

    Lưu Ngọc Mai suy nghĩ một chút, nói với Kỷ Thanh Lam: "Thanh Lam, bọn chị biết đường, tự mình đi được, em và Tân Thành ở nhà đợi bọn chị!"

    Hôm qua Thanh Lam đã dẫn bọn họ đến đó, không cần đưa bọn họ đi nữa. Bọn họ cũng không phải trẻ nhỏ không biết gì, không biết thì có thể mở miệng hỏi là được. Hơn nữa, trong bệnh viện nhiều người, Thanh Lam lại phải bế con bôn ba vì bọn họ, vừa mệt vừa bất tiện.

    Kỷ Thanh Lam không từ chối, Kiều Thiểu Dong nói cho bọn họ biết lộ trình xe buýt, đến khi xuống trạm, dù có cô hay không cũng không quan trọng, nhưng cô vẫn đưa một trăm đồng cho Lưu Ngọc Mai, nói: "Tiền này chị cầm trước, em đi dạo bên cạnh đợi các chị."

    Lưu Ngọc Mai gật đầu, cũng không từ chối tiền của Kỷ Thanh Lam, cô ta cũng có chút lo lắng mình không có đủ tiền, nếu không cần thì khi trở lại liền trả lại cho cô.

    Nhận tiền và rời đi cùng Trương Kiến Quốc.

    Kiều Thiểu Dong để lại chìa khóa cho Kỷ Thanh Lam rồi cùng ông Kiều đi đến cục công an gần đó.

    Kỷ Thanh Lam khóa cửa, ôm con trai đi ra ngoài.

    Một giờ sau, xe ba bánh dừng lại ở nghĩa trang liệt sĩ, Kỷ Thanh Lam ôm con trai cầm một bó hoa cúc trắng bước vào. Khi cô ấy bước ra lần nữa, mắt cô đỏ hoe.

    "Thanh Lam."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...