Trọng Sinh [Dịch] Trọng Sinh Làm Học Bá Ở Thập Niên 90 - Ti Quan

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Shine9695, 26 Tháng sáu 2025.

  1. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 110: An ủi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thầy ơi, thầy làm ơn đợi một chút!"

    Phương Thanh vừa chạy vừa gọi với theo thầy giáo phụ trách cuộc thi thiết kế áp phích, khuôn mặt đỏ bừng vì chạy quá nhanh. Cô không hiểu vì sao tác phẩm của mình lại bị kết luận là đạo nhái. Cô chạy vài bước, đưa tay ngăn thầy lại.

    "Thầy ơi, em là Phương Thanh, khoa Thiết kế Kiến trúc. Vừa rồi thầy nói bức tranh bị nghi ngờ đạo nhái là tác phẩm của em, nhưng em thật sự không có sao chép ai cả. Tác phẩm đó là do chính tay em thiết kế, em.." Còn chưa nói hết câu, thầy ấy đã lạnh mặt, giơ tay cắt ngang lời cô.

    "Phương Thanh, chuyện này không có gì để nói cả. Thầy thật không ngờ em lại dám to gan đến vậy, giờ còn dám đứng đây chất vấn thầy là ai sai? Hừ! Giới trẻ bây giờ vì muốn nổi tiếng mà bất chấp thủ đoạn. Hai bản vẽ giống nhau đến mức gần như y đúc, mà xét về độ khô của màu thì rõ ràng bản của em là vẽ sau. Em còn định cãi là không đạo nhái à?"

    Phương Thanh thấy đầu óc rối bời, nhất thời cũng không biết phải chứng minh thế nào, chỉ có thể nhìn thầy bằng ánh mắt đầy van nài: "Thầy ơi, thật sự em không đạo nhái. Trước đó em có vẽ một bức nhưng không hiểu sao lại bị mất. Bức hôm nay là em thức trắng đêm để vẽ lại, hoàn toàn dựa trên bản thiết kế gốc của em. Nếu thầy không tin, em vẫn còn giữ bản phác thảo gốc đây, xin thầy hãy tin em!"

    Nhưng sắc mặt của thầy ngày càng khó coi. Trong mắt thầy lúc này, Phương Thanh chỉ là đang cố gắng chối tội, và điều đó khiến ông càng thêm thất vọng.


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 111: Âm mưu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Thanh ngồi thất thần, mắt nhìn về phía Ôn Ninh đang được nhân viên cửa hàng giúp chọn len ở cách đó không xa. Cô thở dài, ôm đầu.

    Mất công cô vừa mới đỏ mặt xấu hổ nửa ngày, còn lăn tăn suy nghĩ mãi xem có nên đồng ý hay không.

    Ai ngờ cái gọi là "cách khác" mà anh nhắc tới lại là đan khăn quàng cổ! Sau khi biết cô biết đan len, Ôn Ninh lập tức kéo cô đến cửa hàng chọn len, thấy cô chưa hiểu đầu đuôi, anh còn ngượng ngùng giải thích: "Các nam sinh khác đều có bạn gái đan khăn cho, anh không thể để tụi nó vượt mặt được.."

    Phương Thanh thở dài, hóa ra chỉ để lấy khăn ra khoe khoang. Trước giờ cô chưa từng phát hiện ra một mặt này của anh!

    "Được rồi được rồi, nhưng nói trước, em lâu lắm rồi không đan, nếu xấu thì không được nổi giận đâu đấy."

    Ôn Ninh giơ tay lên che miệng ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt nói: "Sao lại giận được, chỉ cần là em đan.. anh đều thích cả."


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    chiqudoll thích bài này.
  3. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 112: Bắt trộm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối hôm đó, như thường lệ, Phương Thanh đặt bức tranh mới vẽ xong vào phòng sinh hoạt cho khô rồi mới khóa cửa rời đi. Không lâu sau khi cô rời đi, đèn hành lang tắt dần từng chiếc một. Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân vội vã, một bóng người lén lút chạy qua hành lang, nghe thấy tiếng khóa "tách" một cái, người đó nhanh chóng lẻn vào phòng sinh hoạt.

    Người này giơ đèn pin soi từng giá vẽ cẩn thận, đến khi nhìn thấy bức tranh màu lam đặt sát cửa sổ, hơi thở lập tức dồn dập. Ánh đèn pin rọi vào góc dưới bên phải bức tranh, nhìn thấy hai chữ "Thanh Ninh", người đó rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, rồi cắn chặt đèn pin định cuộn bức tranh lại.

    "Tách!" Đèn trong phòng bỗng nhiên bật sáng, người kia giật mình đứng sững tại chỗ, bàn tay đang vươn ra bị đơ cứng giữa không trung, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía công tắc ở cửa.


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 113: Gậy ông đập lưng ông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màn đêm buông xuống, bầu trời lại lác đác rơi từng bông tuyết nhỏ.

    Lý Ngọc Phương lén lút theo sát sau lưng Phương Thanh, thấy cô ra khỏi cổng trường. Sau mấy lần trượt ngã ê mông vì bám theo trong tuyết, cuối cùng cũng thấy Phương Thanh bước vào một khách sạn sang trọng, đèn đuốc sáng trưng.

    "Phương Thanh! Cô ta thật sự vào nhà khách! Có Ôn Ninh rồi còn chưa đủ, lại còn ra ngoài hú hí với trai! Hừ, lần này xem tôi vạch trần cô thế nào!" Lý Ngọc Phương kéo chặt khăn choàng, tay đút túi áo, rón rén đi theo vào trong.

    Phương Thanh quẹt thẻ rất tự nhiên rồi đi thẳng vào sảnh. Lý Ngọc Phương vội vàng theo sau nhưng bị bảo vệ chặn lại.

    "Xin lỗi cô, mời cô xuất trình thẻ phòng."


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2025 lúc 10:24 AM
  5. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 114: Chú út ghé thăm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, Lý Ngọc Phương đã mặt mày trắng bệch lảo đảo chạy về trường. Buổi chiều cùng ngày, Phương Thanh nhận được thông báo từ viện, chính thức hủy bỏ xử phạt trước đó, đồng thời dán thông cáo làm rõ sự thật.

    Cuối cùng cũng rửa sạch được oan khuất, Phương Thanh cảm thấy bao nỗi uất nghẹn trong lòng đã được trút bỏ, cả người như được cởi bỏ gánh nặng, trở nên vui vẻ, hoạt bát hẳn lên.

    Đường Tiểu Ngọc vừa uống sữa đậu nành, vừa nghiêng đầu liếc hai người trước mặt đang ngọt ngào sến súa, bất giác thấy hối hận.

    Từ sau lần cùng nhau đón Trung thu, mối oán giận giữa cô ấy và Phương Thanh gần như tan biến, dần dần cũng chấp nhận chuyện hai người họ ở bên nhau. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cảnh đó, trong lòng vẫn có chút chướng mắt nên không kìm được mà châm chọc đôi ba câu.

    "Ê hai người, có thể chú ý đến cảm xúc của người xung quanh một chút không? Ở chốn đông người thế này mà cứ công khai tình tứ, không sợ ảnh hưởng tâm trạng ăn uống của người khác à?"

    Đường Tiểu Ngọc chu môi, vừa nói vừa cố tình cắn mạnh vào ống hút, khiến chiếc cốc rỗng phát ra tiếng "rột rột" chói tai, rõ ràng là cố tình phá đám.

    Ôn Ninh hơi cau mày: "Tiểu Ngọc, lúc đang ăn đừng tạo mấy tiếng kỳ quặc đó."

    Nhưng Đường Tiểu Ngọc lại cố tình chống đối anh. Cuối cùng, Trương Gia Kỳ lôi mấy anh đẹp trai trong học viện ra dụ dỗ, cô nàng mới chịu chuyển sự chú ý đi.

    Chiều hôm đó, khi Phương Thanh đang đọc sách trong ký túc xá thì được cô quản lý ký túc gọi ra ngoài, nói có người đang chờ ở cổng trường.


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 115: Chú út ghé thăm (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Thanh mỉm cười rót cho chú út một ly trà: "Chú út, chú ra ngoài là để làm ăn đàng hoàng, sao cháu lại trách chú được? Hơn nữa cháu gái chú cũng đâu phải người vô lý, làm gì có chuyện giận dỗi vì mấy chuyện như vậy. Chỉ là chú đi cả năm, thậm chí hai năm không về, ba mẹ cháu với bà nội đều rất lo cho chú đó."

    Phương Đức Lực gãi đầu cười khổ: "Chú cũng hết cách thôi. Mùa hè năm kia, chú đầu tư mở một cửa hàng, không ngờ thời điểm đó thị trường lại xấu, lỗ đến sạch vốn. May mà lúc ấy có một người bạn chịu ra tay giúp, bỏ vốn cứu chú một phen. Khi ấy là giai đoạn then chốt, nếu về quê ăn Tết là chú sẽ bỏ lỡ cơ hội xoay chuyển tình thế. Nên lúc đó chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, cố gắng vượt qua mấy tháng đó. Bây giờ thì cuối cùng cũng tạm ổn rồi."

    Nói đến đây, gương mặt Phương Đức Lực lộ vẻ tự hào. Chú ấy ghé sát lại gần cháu gái, hạ giọng thần bí: "Nhóc con, đoán xem bây giờ chú út cháu có bao nhiêu tài sản?"

    Phương Thanh liếc nhìn vẻ mặt chú út, khẽ nhấp một ngụm trà: "Ừm.. lúc chú đi hình như chỉ mang theo vài trăm đồng, vậy giờ chắc khoảng.. năm chục nghìn?"

    Nghe vậy, Phương Đức Lực cười thần bí, giơ ngón trỏ lắc lắc trước mặt cô: "Sai rồi, đoán lại đi!"

    Phương Thanh ngạc nhiên, chú mình giờ lợi hại vậy sao?

    "Thế.. một trăm nghìn?"

    Phương Đức Lực bật cười ha hả, liếc nhìn xung quanh, rồi ghé tai cháu gái nói nhỏ, đưa ra bàn tay xòe rộng: "Sai nốt, là năm trăm nghìn!"


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 116: Cô gái kỳ lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, buổi tối hôm đó, Ôn Ninh dẫn Phương Thanh đi ăn tối rồi cùng nhau đi dạo quanh trường để tiêu thực.

    Ôn Ninh nhớ lại chuyện mấy ngày gần đây, cảm thấy vẫn nên nói rõ với Phương Thanh một tiếng.

    "Thanh Thanh, từ tuần sau chắc anh không thể ăn cơm cùng em được nữa."

    Phương Thanh hơi ngạc nhiên, dừng bước quay sang nhìn anh: "Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à? Hay là lại đi thi đấu?"

    Ôn Ninh đưa tay chỉnh lại chiếc mũ len trên đầu cô, nở nụ cười dịu dàng: "Không phải đâu, là anh nhờ đàn anh tìm giúp một công việc làm thêm. Giờ anh đang dạy kèm cho hai học sinh cấp ba ở địa phương. Thời gian cũng khá linh hoạt, lương ổn, chỉ là như vậy thì cuối tuần không thể đi cùng em được nữa."

    Phương Thanh thở phào nhẹ nhõm, không để tâm mà phất tay: "Em còn tưởng chuyện gì to tát chứ. Làm thêm là chuyện tốt mà, anh cứ yên tâm làm, em hoàn toàn ủng hộ anh!"

    Ôn Ninh cầm tay cô bỏ vào túi áo mình, hai người tiếp tục bước chậm dọc theo bờ hồ: "Chỉ là như vậy sẽ không thể chăm sóc em nhiều được. Nếu ở hội sinh viên có chuyện gì, em cứ tìm mấy người bạn của anh, anh đã dặn họ trước rồi."

    Ôn Ninh cằn nhằn như ông cụ non khiến Phương Thanh thấy rất lạ, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp vô cùng. Dù anh chỉ căn dặn mấy chuyện vặt vãnh, cô vẫn thấy ngọt ngào lạ thường.

    "Được rồi được rồi, em biết rồi mà. Em cũng đâu có gây chuyện gì. Anh cứ yên tâm làm việc đi, em ở trường cũng sẽ ngoan ngoãn không chạy lung tung."

    Chẳng ai ngờ, chính việc dạy kèm tưởng chừng đơn giản này lại là khởi đầu cho vô vàn rắc rối sau này giữa hai người.


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 117: Cuốn sách kỳ lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện xảy ra lần đó không hề ảnh hưởng đến Ôn Ninh. Sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch, anh lại tiếp tục đi dạy thêm như thường lệ. Gói hàng kia anh vẫn chưa mở, chỉ tiện tay mang theo khi đến buổi học thêm lần sau.

    Cô gái kia cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, không nói gì, tiếp tục học hành như bình thường.

    Hôm ấy, Ôn Ninh vốn định đến dạy kèm cho hai học sinh như mọi khi, nhưng chưa được bao lâu thì lại đột ngột quay về.

    Lúc đó, Phương Thanh đang ở trong phòng vẽ miệt mài hoàn thiện bản thiết kế, người đầy những vệt sơn. Bất chợt cô nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vọng trong hành lang. Cô còn chưa kịp ra xem, cửa lớn đã bị đẩy mạnh ra, Ôn Ninh mặt lạnh như băng bước vào, tiến lên vài bước rồi bất ngờ ôm chầm lấy cô.

    Phương Thanh chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng cô cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy mình của Ôn Ninh đang run rẩy.

    "Anh Ninh.. sao thế? Không phải anh đi dạy thêm sao? Sao lại về rồi?"

    Đáp lại cô là một khoảng lặng kéo dài. Phương Thanh vài lần muốn lên tiếng hỏi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Cô vòng tay ôm chặt lấy Ôn Ninh, dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng anh như cách anh từng an ủi cô, thì thầm: "Không sao đâu, em ở đây, không sao rồi.."


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 118: Nhà ga

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Ninh ngẫm lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không thật. Nhưng quyển sách kia, tờ giấy nhỏ đó cùng với nụ cười kỳ quái của cô học sinh nọ.. tất cả khiến anh không thể không đề cao cảnh giác.

    Thông tin ghi trên tờ giấy rõ ràng đang ám chỉ đến Phương Thanh, nhưng cô và học sinh kia chưa từng gặp nhau. Vậy rốt cuộc, tại sao cô ta lại làm như thế?

    Ôn Ninh nhắm mắt, thở ra một hơi thật dài, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, khẽ cử động đôi chân đang tê cứng.

    Có lẽ là anh suy nghĩ quá nhiều rồi.

    Dù sao mọi thứ cũng chỉ là suy đoán của anh, hoàn toàn không có bằng chứng cụ thể. Nhưng vào lúc đó, anh thật sự rất sợ, sợ rằng vì mình mà Phương Thanh sẽ gặp chuyện, nên mới hoảng hốt đến như vậy.

    Thấy Phương Thanh vẫn đang chờ anh giải thích, Ôn Ninh khẽ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

    "Không có gì đâu.. Là anh nghĩ nhiều quá, không sao rồi."

    Ôn Ninh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra. Dù sao anh cũng không có bằng chứng rõ ràng cho thấy đối phương gây nguy hiểm cho Phương Thanh, nếu nói sớm, ngược lại sẽ khiến cô thêm lo lắng sợ hãi.

    Nhưng mà, chuyện đã xảy ra như vậy, công việc kia cũng không cần tiếp tục nữa.

    "Thanh Thanh, công việc làm thêm đó, anh định nghỉ rồi."

    Phương Thanh ngạc nhiên ngồi thẳng dậy, kéo mặt Ôn Ninh lại nhìn kỹ, "Sao thế? Công việc đó không phải vẫn ổn à? Sao tự dưng lại không muốn làm nữa? Họ bắt nạt anh à?"

    Ôn Ninh gỡ bàn tay nhỏ của cô khỏi mặt mình, nắm lấy trong lòng bàn tay. Tay cô hơi lạnh, anh liền nhét luôn tay cô vào bên trong cổ áo mình để sưởi ấm. "Đừng nghĩ linh tinh, làm thêm hơn hai tháng rồi, tiền sinh hoạt cũng đủ rồi. Hơn nữa sắp thi cuối kỳ, anh cần thời gian ôn tập thật nghiêm túc."

    Phương Thanh bắt gặp ánh mắt của Ôn Ninh, những nghi ngờ định thốt ra lại nuốt ngược trở vào. Dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của anh, dù là người yêu, cô cũng không tiện can thiệp quá nhiều. Hơn nữa, anh không đi làm nữa nghĩa là ngày nào cũng có thể gặp anh, nghĩ sao cũng thấy có lợi cho mình, hoàn toàn chẳng có lý do gì để phản đối.

    "Cũng được, khoảng thời gian này để bồi bổ cho anh thật tốt, đỡ phải nhìn anh ngày nào cũng qua quýt cho xong chuyện.."

    Tuyết ngoài cửa sổ rơi hết đêm này sang đêm khác, chớp mắt đã đến cuối năm.

    Ngay sau khi thi học kỳ xong, Ôn Ninh lập tức mua vé tàu từ trước, giúp Phương Thanh thu dọn ký túc xá, hai người ăn sáng xong liền vội vã ra ga tàu.

    Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn Phương Thanh được chứng kiến thế nào là cao điểm mùa xuân.

    Trên quảng trường trước cửa nhà ga, người đến người đi tấp nập, toàn là những người chuẩn bị về quê ăn Tết. Ai nấy đều vác theo những túi lớn túi nhỏ, chật vật hòa vào dòng người cuồn cuộn, trong đám đông chen chúc ấy, họ như đang liều mạng lao về phía trước.

    Sau khi chen lấn giữa biển người như ra trận, cuối cùng Phương Thanh và Ôn Ninh cũng chen được vào phòng chờ, tìm được một góc trống nhỏ để nghỉ chân.

    Lúc này vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ soát vé. Ôn Ninh đặt hành lý xuống, bảo Phương Thanh ngồi tạm lên túi đồ nghỉ ngơi, còn mình thì cầm bình nước đi lấy nước nóng.

    Trên đường chen chúc, lớp áo trong của Phương Thanh đã bị mồ hôi thấm ướt. Cô liền tháo khăn choàng và mũ len ra, vừa phe phẩy chiếc mũ để quạt mát, vừa hong khô phần mồ hôi sau gáy.

    Hai người ngồi nghỉ được một lúc, Phương Thanh bỗng chú ý thấy đám đông phía trước bị mấy người mặc đồ đen dạt ra hai bên. Một cô gái xinh đẹp từ giữa đám người bước ra, đi thẳng về phía bọn họ.

    Thấy ánh mắt của cô gái kia vẫn dán chặt về phía hai người họ, Phương Thanh liền kéo nhẹ tay áo Ôn Ninh: "Người kia.. hình như đang tìm anh đấy?"

    Ôn Ninh quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đến, nụ cười trên mặt lập tức tan biến. Ký ức không mấy dễ chịu từ hơn một tháng trước lại ùa về: "Bạch Doanh, sao cô lại đến đây?"

    Bạch Doanh, một trong những học sinh mà Ôn Ninh từng dạy phụ đạo, cũng chính là cô gái có hành vi kỳ lạ hôm đó. Dù sau chuyện hôm ấy Ôn Ninh lập tức nghỉ việc, hai người chưa từng gặp lại, nhưng anh vẫn luôn có cảm giác, cô gái tên Bạch Doanh này tuyệt đối không dễ dàng mà dứt ra được.

    Ngay khi Ôn Ninh cất lời, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên ngượng ngùng hẳn.

    Bạch Doanh lại như không nghe thấy gì, mỉm cười đứng trước mặt hai người, trước tiên nghiêng đầu đánh giá Phương Thanh mấy lượt, sau đó lộ ra một nụ cười kỳ lạ: "Người này.. là bạn gái của thầy đúng không? Xin chào, tôi là Bạch Doanh, là học trò của thầy Ôn."

    Nhìn bàn tay trắng trẻo mềm mại đang đưa ra trước mặt, Phương Thanh hơi sững người, theo phản xạ cũng định đưa tay ra: "Chào cô, tôi là Phương Thanh."

    Nhưng Ôn Ninh lại lạnh mặt, bất ngờ bước lên kéo tay Phương Thanh lại, rồi chắn trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô gái kia, trên mặt lộ rõ vẻ đề phòng và xa cách: "Cô đến đây làm gì?"

    Bạch Doanh mỉm cười dịu dàng, trông như hoa đào nở rộ giữa mùa xuân, nét mặt vừa tươi tắn vừa quyến rũ: "Em được nghỉ rồi mà, thầy Ôn. Nghe nói thầy sắp về quê, em tiện đường nên ghé qua thăm một chút."

    Ôn Ninh cụp mắt xuống, nghiêng đầu tránh đi: "Tôi đã từ chức rồi, không còn là thầy của cô nữa, gọi như vậy thì miễn cưỡng quá. Đã gặp rồi thì về đi, không tiễn."

    Nói rồi anh quay lưng lại, thu dọn ly nước và đồ đạc linh tinh, đeo lên lưng rồi kéo Phương Thanh đi vào trong: "Cô về đi, bọn tôi sắp lên xe rồi."

    Bị bẽ mặt như vậy nhưng Bạch Doanh lại không giận, trái lại còn bước nhanh lên chắn trước hai người: "Em thấy ở đây đông người, để em gọi người quen giúp hai người vào trong nhé, em có quen người ở đây."

    Phương Thanh nhìn hai người mà không biết nên đáp thế nào, nhưng Ôn Ninh lại không cho cô ta chút cơ hội nào: "Cảm ơn, bọn tôi không cần đâu. Bọn tôi có thể tự gọi người hỗ trợ, không dám phiền cô, mời về cho."

    Rồi không đợi Bạch Doanh lên tiếng thêm lời nào, Ôn Ninh đeo hai ba lô lớn, kéo tay Phương Thanh rời đi thật nhanh.

    Bạch Doanh đứng lặng giữa sảnh lớn, cô đơn nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.

    Phương Thanh thu ánh mắt lại, thấy Ôn Ninh vẫn mặt lạnh đi thẳng phía trước, cũng không dám nhiều lời. Mãi đến khi hai người đã lên tàu, Ôn Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

    Phương Thanh rót một ly nước đưa cho anh, ngập ngừng mở lời: "Cô gái ban nãy.."

    Ôn Ninh uống một ngụm nước, gật đầu: "Cô ta là một trong những học sinh anh từng dạy phụ đạo, tên là Bạch Doanh, năm nay học lớp 11."

    Phương Thanh hiểu ra, vừa nãy cô gái ấy cũng đã nói rồi: "Nhưng em thấy hình như.. anh không thích cô ấy lắm." Ôn Ninh vốn luôn điềm đạm lễ độ với mọi người, cô chưa từng thấy anh lạnh nhạt và cứng rắn như vậy với ai.

    Ôn Ninh im lặng hồi lâu, xoa xoa mi tâm, cuối cùng vẫn không kể lại chuyện xảy ra hôm ấy: "Hồi trước anh dạy phụ đạo cho bọn họ, cô ta và một học sinh khác khá chống đối. Sau đó tuy có biết điều hơn, nhưng lại bắt đầu tìm cách gây khó dễ, bị anh chặn lại thì mới chịu học tử tế. Đừng thấy mặt cô ta luôn tươi cười mà lầm, trong lòng nghĩ gì chẳng ai biết được. Cô ta không phải người tốt."

    Phương Thanh ngạc nhiên vì đánh giá của Ôn Ninh. Tuy không biết trong thời gian dạy phụ đạo ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất rõ ràng, Ôn Ninh vô cùng chán ghét cô gái này.

    Nhớ lại dáng vẻ của cô gái vừa rồi, tính cách và thái độ cũng giống Tiểu Ngọc lần đầu cô gặp. Những thiên kim kiêu sa thường hay mang theo vài phần kiêu ngạo trong xương cốt, nên cô chẳng nghĩ nhiều: "Con gái còn nhỏ mà, kiêu căng bướng bỉnh cũng là chuyện bình thường."

    Ôn Ninh định nói rồi lại thôi, Bạch Doanh đâu chỉ đơn giản là kiêu căng bướng bỉnh! Tính cách cô ta có dấu hiệu lệch lạc rõ rệt, cộng thêm xuất thân quyền thế, rõ ràng chẳng hề để mắt tới những người bình thường như họ. Nếu cứ tiếp tục tiếp xúc, ai biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì nữa?
     
  10. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 119: Về nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thanh Thanh, anh đã không còn làm gia sư cho họ nữa, sau này cũng sẽ không liên lạc gì với bên đó. Nên em nhất định phải tránh xa họ, gia thế như vậy.. không phải là người mà chúng ta có thể dây dưa vào được." Ôn Ninh nắm tay Phương Thanh dặn dò, trong lòng vẫn thấy bất an.

    Thấy anh lo lắng đến vậy, Phương Thanh cũng không tiện nói thêm gì: "Em chỉ là tò mò thôi mà, được rồi được rồi, em nghe anh. Em thì sao có khả năng dính dáng đến người ta chứ, đừng lo lắng quá."

    Đúng lúc này, nhân viên phục vụ trên tàu đẩy xe đồ ăn đi qua, Phương Thanh vội vẫy tay gọi, mua hai suất cơm, hai người mới tạm dừng câu chuyện.

    Tàu lửa xanh ì ạch lăn bánh, cuối cùng đến ga huyện Kính Đàm vào sáng hôm sau.

    Rời nhà hơn nửa năm, Phương Thanh lại lần nữa bước qua cánh cổng quen thuộc. Nhìn thấy ngã rẽ và cổng sân quen thuộc, lòng cô càng lúc càng phấn khích. Nhưng vừa đẩy cửa sân vào, cô lập tức sững người.

    Sân nhỏ nhà mình vốn được chăm chút rất đẹp, vậy mà giờ không chỉ hai con chó săn lớn biến mất, cây ăn quả trồng trong sân cũng không thấy đâu, ngay cả bức tường hoa mà ba mẹ từng xây cũng đổ mất một đoạn.

    Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô vào nhà đã lâu mà chẳng thấy ai?

    Phương Thanh bắt đầu sốt ruột, vội bước nhanh về phía nhà chính. Phòng khách vẫn như cũ, nhưng cô lại cảm thấy như thiếu thứ gì đó.

    Cô đặt hành lý xuống, đi xuyên qua phòng khách gọi mẹ, nhưng mãi chẳng ai trả lời. Nhìn đồng hồ, có lẽ mọi người đều đã đi làm, vắng nhà cũng là chuyện bình thường. Nhưng tại sao tất cả các phòng đều bị khóa?

    Niềm vui khi trở về dần tan biến, trong lòng Phương Thanh tràn đầy lo lắng và nghi ngờ. Cô thử từng phòng một mà không vào được, cuối cùng chạy về phía sân sau, rốt cuộc cũng nhìn thấy một bóng người.

    Bà cụ Phương đang nhắm mắt ngồi trên ghế xích đu tắm nắng. Từ xa nhìn lại, Phương Thanh thấy hình như bà cụ gầy đi, trông cũng kém tinh thần hơn nửa năm trước.

    Sợ mình bất ngờ tiến lại sẽ làm bà nội giật mình, Phương Thanh dẫm chân mấy cái thật mạnh từ xa: "Con về rồi đây, trong nhà có ai không ạ?"

    Tiếng gọi khiến bà cụ Phương từ từ mở mắt, chậm rãi ngồi thẳng dậy, đeo kính lão lên nhìn về phía cô. Nhưng nhìn mãi vẫn không nhận ra là ai: "Ơ, ai vậy nhỉ? Trông quen quen, cháu tìm ai thế?"

    Phương Thanh nhìn bà nội, xúc động bước nhanh đến, ngồi xổm xuống trước mặt bà cụ, nắm lấy đôi tay gầy guộc, ngẩng đầu mỉm cười: "Bà nội, là cháu mà, cháu là Phương Thanh, bà không nhận ra cháu sao?"

    Chỉ mới nửa năm không gặp mà bà cụ đã già đi thấy rõ. Mắt mờ, trí nhớ cũng không còn tốt như trước, không còn sức sống như năm ngoái.

    Bà cụ Phương nheo mắt nhìn cô thật lâu, ký ức như được mở ra một khe hở, cuối cùng cũng nhận ra: Chẳng phải là đứa cháu gái lớn đi học đại học của mình sao!

    "Ôi chao! Là cháu gái lớn của bà về rồi đấy à! Trời ơi, cái trí nhớ của bà này, nhìn mãi không nhận ra. Cháu gái bà càng lớn càng xinh, đến mức bà cũng chẳng dám nhận.. Mà sao giờ cháu lại về? Trường không bận học à?"

    Bà cụ mừng rỡ kéo tay cô định đứng dậy, nhưng thử mấy lần vẫn không thể đứng nổi, chỉ thở hổn hển: "Ôi trời, già rồi già rồi, thân thể bà giờ không trụ nổi nữa, để cháu chê cười rồi.."

    Tuy hồi trước quan hệ giữa nhà cô và bà nội không quá hòa thuận, nhưng sống cùng lâu như vậy, tính khí bà cụ thế nào cô cũng hiểu rõ. Dù có lúc hơi lẩm cẩm, nhưng bản chất không xấu. Một người từng kiêu hãnh là thế, giờ lại yếu ớt đến vậy, đúng là năm tháng chẳng tha cho ai..

    Phương Thanh bước lên, đỡ cánh tay bà nội, dìu bà cụ ngồi lên chiếc xe lăn bên cạnh: "Bà nói gì vậy, bà còn trẻ lắm mà. Sau này nhà mình còn nhiều chuyện cần bà đứng ra làm chủ, bà nhất định phải giữ gìn sức khỏe đấy. Ngoài trời lạnh quá, để cháu đẩy bà vào nhà nhé."

    Bà cụ Phương cười, vỗ vỗ tay Phương Thanh: "Cháu chỉ giỏi nịnh bà thôi. Bà biết thân thể bà thế nào mà. Nhưng đúng là Phương Thanh đi học đại học rồi khác hẳn, biết ăn nói hơn trước, thế thì sau này ra ngoài cũng không bị thiệt thòi.."

    Phương Thanh đẩy bà nội về phòng khách, nhóm lò cho ấm rồi rửa tay đun nước, pha một ấm trà. Sau đó cô mới ngồi xuống mở hành lý, lục đồ mang về.

    "Bà ơi, cháu mang về cho bà một chiếc áo len gile, dễ mặc lại ấm áp, lúc phơi nắng mặc vào cho đỡ lạnh."

    Bà cụ Phương nhận lấy chiếc áo len màu tím đỏ, nếp nhăn trên mặt cười rạng rỡ như đóa hoa: "Ôi chao, già rồi già rồi, không ngờ lại được cháu gái nhớ đến. Vậy là mãn nguyện rồi, mãn nguyện rồi.."

    Không khí có phần trầm lắng, Phương Thanh vẫn chưa rõ rốt cuộc nửa năm qua trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ mình vừa về, cũng không tiện hỏi ngay.

    Vì thế, cô chuyển chủ đề, kể cho bà nội nghe những chuyện thú vị ở trường đại học. Có lẽ đã lâu không có ai trò chuyện cùng như vậy, bà cụ rất vui, hào hứng nghe cô kể chuyện.

    Đến lúc nhắc tới Ôn Ninh, sắc mặt bà cụ thu lại, có phần lo lắng: "Thanh Thanh à, tuy bà không rõ chuyện giữa hai đứa như thế nào, nhưng bà từng trải, vẫn muốn dặn cháu vài câu."

    Bà cụ Phương nắm tay cô, nghiêm túc nói: "Dù thời đại bây giờ khác rồi, nhưng con gái thì lúc nào cũng phải giữ gìn hình tượng, phải biết tự trọng. Đàn ông mà, cái gì càng khó có được thì càng biết trân trọng. Bà không phản đối chuyện yêu đương, nhưng cháu nhất định phải nhớ, tuyệt đối không được làm điều gì vượt quá giới hạn."

    Sợ Phương Thanh không vui, bà cụ Phương vội giải thích: "Bà nói vậy nghe có vẻ khó nghe, nhưng cháu còn nhỏ, chưa hiểu lòng người ngoài kia hiểm độc thế nào đâu. Con gái phải học cách bảo vệ chính mình. Cháu là đứa đầu tiên trong nhà đỗ đại học, tương lai sáng lạn, tuyệt đối đừng vì chuyện riêng mà hủy cả tiền đồ."

    Phương Thanh hiểu, bà nội lo mình tiếp xúc với tư tưởng mới rồi bị ảnh hưởng xấu, nên vội cười gật đầu: "Bà ơi, cháu hiểu mà. Những lời bà nói đều là vì cháu, cháu sẽ ghi nhớ, nhất định sẽ không làm mất mặt nhà họ Phương mình đâu."

    Lúc này bà cụ Phương mới yên tâm, vỗ vỗ tay cô: "Mẹ với anh cháu đều đi làm rồi, đến trưa mới về. Phòng cháu bị khóa, chìa khóa mẹ cháu cầm. Nếu cháu mệt thì vào phòng bà nghỉ tạm một lát, trưa là mọi người về rồi."

    Nghe đến đây, trong bụng Phương Thanh đầy thắc mắc: "Bà ơi, sao phòng mình lại bị khóa hết vậy ạ?"

    Vừa nghe đến chuyện này, bà cụ lập tức giận đến mức đập tay lên bàn: "Hầy, đúng là nhà cửa không yên! Nửa năm cháu đi học, trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện. Thôi, chờ mẹ cháu về để họ kể cho cháu nghe. Cháu cứ thu dọn đồ đạc trước đã, vào phòng bà nghỉ một chút.."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...