Chương 1040: Chiếc kim ngắn quen thuộc Bấm để xem Tô gia phái quản gia và hộ vệ đưa Mãn Bảo và Bạch Thiện về, cho bọn họ ngồi xe ngựa nhà mình, để Đại Cát đánh xe. Đợi đến hẻm Trường Thanh, quản gia phía sau khiêng từng súc vải và từng hộp quà từ trên xe nhà mình xuống, dẫn hộ vệ đưa vào. Bạch Thiện và Mãn Bảo đều không mấy để ý chuyện này, để Lưu Quý ra nghênh đón xử lý. Trang tiên sinh chỉ liếc mắt một cái liền biết hôm nay mọi chuyện coi như thuận lợi, thấy hai đệ tử mình dính đầy máu, bèn khoát tay nói: "Đi tắm rửa trước đi." Mãn Bảo và Bạch Thiện hành lễ với tiên sinh, sau đó ngoan ngoãn đi đến hậu viện tắm rửa. Tô quản gia chứng kiến tất cả những điều này, mặt mày rạng rỡ tiến lên hành lễ với Trang tiên sinh. Trang tiên sinh cũng nở nụ cười với ông ta, bước lên phía trước tiếp đãi. Mãn Bảo gội đầu rồi tắm rửa, dì Dung dùng ngải cứu nấu nước cho họ tắm, tiện khử xui xẻo luôn. Mãn Bảo lau tóc, tóc chưa thể khô ngay, nàng mặc kệ, dứt khoát mặc quần áo rồi xõa tóc đi ra ngoài. Bạch Thiện cũng vậy. Hai người vừa ngồi xuống sân, Bạch nhị lang liền chạy ra ngồi xuống cạnh họ, bày vẻ muốn nghe kể chuyện. Hai người không đoái hoài đến hắn, nhận lấy mì dì Dung bưng lên, vừa ăn vừa hỏi, "Mọi người ăn hết rồi à?" "Lúc các ngươi về thì đúng lúc bọn ta vừa dọn bát đũa xong," Bạch nhị lang nói: "Cái người Bi quốc công kia keo kiệt thế, đến bữa tối cũng không cho các ngươi ăn à?" Lúc này Mãn Bảo mới nhớ ra chuyện này, ngẩng đầu lên nói: "Nhớ rồi, hình như Tô lão phu nhân và mấy người thái tử cũng chưa ăn tối." Bạch Thiện gật đầu. Hai người cúi đầu nhìn bát mì nóng hổi, đều cảm thấy bọn họ có chút đáng thương, thế là cúi đầu và một miếng thật to. Trang tiên sinh tiễn Tô quản gia xong đi vào liền thấy hai đệ tử mình tóc tai bù xù đang ăn mì, còn người ngồi đối diện họ đang chống cằm ngẩn người. Trang tiên sinh quở trách hai người trước, "Y quan lôi thôi lếch thếch thế này còn ra thể thống gì, lần sau không được như vậy nữa." Mãn Bảo cúi đầu nhìn quần áo của mình rồi nói: "Tiên sinh, y quan của con chỉnh tề rồi mà." Trang tiên sinh liền nhìn mái đầu rối bù của nàng. Bạch Thiện nhịn cười nói: "Tiên sinh, đây không phải là quan*." * Y quan trong câu trên nôm na là áo mũ, y là trang phục, quan là mũ, ý Bạch Thiện là Mãn Bảo không có mũ. Trang tiên sinh liếc hắn một cái, lắc đầu rồi ngồi xuống, đợi họ ăn xong mới hỏi, "Thế nào rồi?" Chuyện cứu người đương nhiên là Mãn Bảo trả lời, nàng kể lại chuyện truyền máu và mạch tượng của Tô Kiên, biểu thị chỉ cần trưa mai hắn tỉnh thì coi như hy vọng sống có một nửa rồi. Trang tiên sinh khẽ gật đầu, lại tò mò một chuyện khác, "Máu của người trong thiên hạ chỉ có bốn loại thôi sao? Vậy chẳng phải là cứ mỗi bốn người thì lại có loại máu có thể dung hợp được?" "Không phải, không chỉ có bốn loại, chỉ là nếu phân loại lớn thì chia thành bốn nhóm chính, còn một số loại máu hiếm thì rất ít gặp. Hiện tại con vẫn chưa biết cách phân biệt hết." Nghĩ một lát, nàng lại bổ sung: "Cho dù là cùng nhóm máu, thì khi truyền vào cơ thể cũng có thể có rủi ro nhất định. Cho nên biện pháp tốt nhất để bổ sung máu vẫn là dựa vào khả năng tự tạo máu của bản thân, như các bài thuốc bổ máu của thái y viện kê đơn chẳng hạn, có một bài là.." Trang tiên sinh ngăn nàng đang định thao thao bất tuyệt lại, tiếp tục vấn đề của mình, "Vậy thì chẳng phải cách nhỏ máu để nhận thân sẽ vô dụng à? Cứ mỗi bốn người thì máu đều có thể dung hợp, vậy thì.." "..." Mãn Bảo im lặng một chút rồi chỉnh lại: "Tiên sinh, không phải cứ mỗi bốn người thì máu đều có thể dung hợp trong nước, mà là máu của mỗi người đến cuối cùng đều có thể dung hợp vào nhau, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi." Trang tiên sinh: ".. Là vậy sao?" "Không chỉ máu người và người có thể dung hợp, mà máu người và máu gà, máu dê, máu bò chắc cũng có thể dung hợp, ồ, hay là ngày mai bọn con thử xem sao." Bạch Thiện liền cảm thấy đầu ngón tay hơi đau. Bạch nhị lang không biết gì nên hăng hái hỏi, "Thử thế nào?" "Chúng ta đi chợ, xem nhà nào mới giết dê thì xin một giọt máu nhỏ vào, sau đó chúng ta lại tự nhỏ một giọt máu của mình vào là được." Mãn Bảo càng nói càng vui vẻ, "Cũng có thể bảo dì Dung một tiếng, nếu nhà bếp mổ gà thì gọi ta, ta lấy máu gà tươi thử xem." Bạch nhị lang vui vẻ gật đầu, "Được đó, được đó." Bạch Thiện nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy hắn đúng là đồ ngốc, "Lấy máu của ngươi à?" Mặt Bạch nhị lang cứng đờ, hỏi: "Lấy kiểu gì? Ta, ta không muốn dùng dao đâu." "Không cần dao." Mãn Bảo vẫn chưa rửa dụng cụ, cho nên đồ vẫn để nguyên trong giỏ tre, nàng trực tiếp lôi cái giỏ tre ra, lấy một cây kim ngắn cho hắn xem, "Dùng cái này là được, chích một cái vào đầu ngón tay là ra máu thôi." Trang tiên sinh nheo mắt nhìn cây kim ngắn trong tay nàng. Bạch nhị lang ghé lại xem, chớp mắt hỏi, "Sao ta thấy cây kim ngắn này trông quen mắt thế nhỉ?" Mãn Bảo khẽ chớp mắt, thu cây kim ngắn lại, nghiêng đầu nói: "Có hả? Có lẽ là vì hơi giống với kim mà ta hay dùng." Cuối cùng Bạch nhị lang cũng nhớ ra, hắn nhảy dựng lên, nói: "Không đúng, đây chính là cây kim mà ngươi chích ta chảy máu, cây kim đó chích đau kinh khủng, ta nhớ cả đời luôn.." Mãn Bảo xách giỏ tre lên: "Tiên sinh, con đến phòng bếp rửa dụng cụ đây, ngày mai có lẽ còn dùng đến ạ." Nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy mất. Bạch nhị lang tức điên, thấy Bạch Thiện mặt mày thản nhiên, liền quay đầu lườm hắn, "Ngươi cũng biết đúng không, các ngươi đều gạt ta!" Bạch Thiện khẽ liếc hắn, nói: "Ta cũng mới biết hôm nay thôi, với lại ngươi tức gì chứ, ngươi chỉ bị chích một lần, ta còn bị chích ba lần đó." Bạch nhị lang nghĩ thấy cũng phải, cuối cùng cũng nhớ ra Bạch Thiện còn bị chích nhiều hơn hắn. Trang tiên sinh ở bên cạnh húng hắng một tiếng rõ to, lúc này hai người mới nhớ ra hình như Trang tiên sinh cũng bị chích rồi. Hai người im lặng cúi đầu, không dám nói gì nữa. Mãn Bảo bỏ đồ vào ngâm trong nồi nước sôi, cảm thấy chắc bọn họ cũng đã nguôi giận rồi, bèn lon ton chạy về. Mấy người Trang tiên sinh đã pha trà xong, chỉ chờ mỗi nàng. Mãn Bảo cười hì hì, chạy ngồi về chỗ của mình, Bạch Thiện tiện tay rót cho nàng một ly trà. Trang tiên sinh nhấp một ngụm trà rồi hỏi, "Tiểu công gia bị thương, sao nhà bọn họ lại đến tìm Mãn Bảo?" Lời này đương nhiên là hỏi Bạch Thiện. Đây cũng là một trong những mục đích Bạch Thiện đi cùng. Hắn đáp: "Hôm nay đám người Tô Kiên và Đỗ Vũ đánh mã cầu ở trại nuôi ngựa phía đông, bọn họ tự so tài một trận, lúc thi đấu, hai người đối chọi gay gắt, công kích lẫn nhau. Tô Kiên bị Đỗ Vũ đánh trúng nửa người nên ngã xuống, đế giày của hắn không biết vì sao lại dính đinh, lúc bị treo trên ngựa thì đinh đâm vào bụng ngựa, ngựa liền phát điên." "Lúc đó thái tử đang cải trang đi chơi, liền sai người cứu Tô Kiên về phủ Bi quốc công, rồi sai người đi mời thái y đến chữa trị, chủ trị là Kế thái y. Kế thái y nói chuyện chọc giận Thái tử, Thái tử dưới cơn phẫn nộ đã xúc động chém Kế thái y, người chủ trị liền biến thành Trịnh thái y đang làm phó thủ." Bạch Thiện nói: "Trịnh thái y còn không nắm chắc bằng Kế thái y, nên đã ngầm gọi người về Tế Thế Đường mời Trịnh đại chưởng quầy. Con đoán Trịnh gia chỉ có một người thái y này, chắc chắn không nỡ để Trịnh thái y gặp họa, biết Mãn Bảo cầm máu giỏi, lúc này mới gọi Mãn Bảo đến đó." Trang tiên sinh thở dài, "Vẫn là quá nguy hiểm." Bạch Thiện tán đồng gật đầu.
Chương 1041: Hòa thuận vui vẻ Bấm để xem Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi cũng gật đầu. Bạch Thiện liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục nói với tiên sinh: "Trong trường thường có bạn học nghị luận, tính tình của điện hạ năm sau lại quá quắt hơn năm trước, hôm nay con thấy, hắn có một kiểu thái độ không sợ trời không sợ đất, tiên sinh, có lẽ hoàng đế sẽ không thích thái tử như vậy, chúng ta thông qua hắn thật sự có thể gặp được hoàng đế ư?" Trong mắt Bạch Thiện, hắn căn bản không quan tâm thái tử và tam hoàng tử có xích mích hay không, bọn họ đấu đá mặc bọn họ, hắn chỉ muốn biết nếu hắn thông qua thái tử để gặp được hoàng đế, thì hoàng đế có thể để ý tới hắn không, có thể minh oan cho vụ án oan khuất mười hai năm trước hay không. Trang tiên sinh trầm tư một hồi, lát sau mới nói: "Hoàng đế không phải là người vì tư mà bỏ công." Bạch Thiện vừa nghe liền hiểu, hắn quay đầu nói với Mãn Bảo: "Ngày mai vẫn chưa hết kỳ nghỉ, ta đi với ngươi." Mãn Bảo gật đầu, "Tiện đường ghé qua Tế Thế Đường trước đi, cũng không biết vị Kế thái y kia thế nào rồi, có cứu được không." "Tế Thế Đường có nhiều thuốc, Kế thái y còn chảy máu ít hơn Tô Kiên, hẳn là phải không có vấn đề gì chứ?" "Cũng chưa chắc," Mãn Bảo nói: "Râu của Kế thái y đã bạc trắng rồi." Bạch Thiện: . Hắn cảm thấy Mãn Bảo luôn có sự quan tâm khác thường đối với tuổi tác. Trang tiên sinh cũng cười lắc đầu, ông nhìn sắc trời, thấy tóc của bọn họ cũng đã khô gần hết, bèn nói: "Các con bôn ba cả ngày cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai đến phủ Bi Quốc Công thì phải nghe nhiều nói ít, tuy rằng phải duy trì quan hệ với thái tử, nhưng cũng đừng quá nóng vội, để tránh phản tác dụng." Bạch Thiện và Mãn Bảo đáp vâng, nhìn nhau một cái rồi về phòng nghỉ ngơi. Mãn Bảo trực tiếp tiến vào hệ thống để thảo luận bệnh tình hôm nay với thầy Mạc, ghi chép những phương thuốc hôm nay và lời giảng giải của các thái y lại rồi chia sẻ và phân tích với thầy Mạc, đợi đến khuya mới rời khỏi hệ thống, ngáp một cái rồi ôm chăn đi ngủ. Kinh thành vào giữa thu đã có chút se lạnh, đặc biệt là vào ban đêm, cho dù là đêm rằm tháng tám, lúc này những nhà ở hẻm Thường Thanh cũng đều đã ngủ rồi, đầu đường cuối ngõ toàn là một mảnh tĩnh lặng. Mãn Bảo và Bạch Thiện đều ngủ rất ngon, duỗi tay duỗi chân ngủ say sưa, nhưng những người ở nội thành cách họ rất xa, và những người trong hoàng thành lại không có may mắn này. Hiếm khi được nghỉ ngơi, lại hiếm khi nổi hứng, nhân cơ hội mấy vị đại thần thân tín vào cung trò chuyện, hoàng đế vui vẻ và thuận lý thành chương tránh mặt Ngụy Tri rủ rê bạn bè cùng trốn ra ngoài cung chơi. Cho nên bọn họ hoàn hảo bỏ lỡ hết lớp ngự sử này đến lớp gia nô khác đi vào cung. Tấu chương của ngự sử buộc tội thái tử và Đỗ Vũ chất đống trên bàn, còn gia nô của Tô gia thì chạy đi chạy lại hết lần này đến lần khác, tin tức truyền vào rồi, nhưng vẫn không thấy quốc công gia nhà bọn họ ló mặt. Mãi cho đến buổi tối, hoàng đế không được xem đèn hoa đăng đêm rằm, đành xem hoa đăng đêm mười sáu - lúc này mới vui vẻ dẫn theo ba bốn đại thần thân thiết về nhà; à không, là về cung, sau đó liền nhận được ba tin tức vô cùng tồi tệ. Một, con trai út của Tô gia và con trai út của Đỗ gia đánh nhau khi chơi mã cầu, một người trọng thương hấp hối; Hai, thái tử chém Kế thái y; Ba, thái tử bắt hai huynh đệ Đỗ gia đến Tô gia, không biết có phải là muốn bọn họ đền mạng hay không. Trong lúc người khác còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, Bi quốc công đã trực tiếp ngồi phịch xuống đất. Hoàng đế vốn giận tím mặt, hận không thể lập tức xách kiếm đi chém thái tử gây chuyện, nhưng thấy ông như vậy thì cơn giận liền khựng lại, sau đó đưa tay đỡ ông dậy an ủi: "Tô khanh đừng lo, tam lang sẽ không sao đâu." Người Bi quốc công lo lắng đâu chỉ là con trai út của ông, ông còn lo cho cả con rể ông nữa kìa. Ông khẽ giật khóe miệng, khom người cáo từ với hoàng đế. Hoàng đế lại nói, "Trẫm về xem với khanh." Bi quốc công vội vàng từ chối, "Sao dám làm vậy, huống hồ trời đã khuya, bệ hạ không về cung, trong cung cũng sẽ lo lắng." Nhưng hoàng đế nhất quyết muốn đi, ai mà cản được hắn? Triệu quốc công cũng lo lắng cho cháu ngoại của mình, nghĩ rằng bây giờ người có thể cản được thái tử có lẽ chỉ có hoàng đế, vì vậy cũng không khuyên can. Mọi người lại đổi hướng cưỡi ngựa đến phủ Bi quốc công. Đến phủ Bi quốc công, cả đoàn người không cần thông báo, đã trực tiếp đi vào nội viện. Mà lúc này, thái tử phi cũng đang gắng gượng bệnh tật để đến đây, gần chiều tối nàng mới chạy đến, chủ yếu là do nàng nghe nói cấm quân đã bắt huynh đệ Đỗ gia đến nhà mẹ đẻ nàng. Nàng không dám để hoàng hậu biết chuyện này, mãi đến chiều tối mới tìm được cơ hội ra cung, vừa ra cung liền chạy đến nhà mẹ đẻ. Hoàng đế dẫn theo một đám người hùng dũng xông vào, Tô lão phu nhân và thái tử đang ngồi ở vị trí chủ tọa ăn cơm, hai huynh đệ Đỗ gia cũng đang bưng bát cơm đầy. Hoàng đế xông vào nhìn thấy cảnh tượng "vui vẻ hòa thuận" này, ngây người một lúc lâu. Sắc mặt của ba người đều có vẻ trắng bệch, bọn họ cho rằng đó là do buổi chiều bị rút máu, nhưng Mãn Bảo sẽ không thừa nhận, nàng khăng khăng cho rằng đây là bọn họ tự mình dọa mình, bởi vì rút chút máu như vậy sẽ không có ảnh hưởng lớn gì. Lúc này ba người đều đang uống canh bổ máu, nghe thấy động tĩnh lớn này thì cùng đưa ánh mắt bất mãn nhìn về phía cửa. Nhìn thấy người đi vào, mọi người vội vàng đặt bát đũa xuống, đồng loạt quỳ xuống đất. Hoàng đế kinh ngạc đi vòng quanh huynh đệ Đỗ gia, phát hiện bọn họ vẫn quỳ rất ngay ngắn, không giống như bị thương. Thái tử ngẩng đầu lên nhìn hắn, tuy rằng vẫn đang quỳ, nhưng vẫn trực tiếp hỏi thẳng: "Sao A Gia lại đến đây?" Lúc này hoàng đế mới hoàn hồn, khẽ ho một tiếng rồi khoát tay nói: "Đứng lên đi." Mọi người lục tục đứng lên. Bấy giờ hoàng đế mới ôn hòa nhìn Tô lão phu nhân, khẽ giọng hỏi: "Chị dâu, tam lang thế nào rồi?" Tô lão phu nhân thở dài, "Người vẫn còn hôn mê, đại phu nói nếu ngày mai có thể tỉnh lại, vậy thì coi như giữ được nửa cái mạng." Hoàng đế không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, nhíu mày nhìn thái tử, hỏi: "Đây là chuyện gì, ngày lễ lớn như vậy, các con làm loạn cái gì?" Thái tử cụp mắt đáp: "Người là Đỗ Vũ đánh, đâu phải con đánh." Đỗ Thư lập tức dẫn theo Đỗ Vũ quỳ xuống đất tạ tội. Dù sao cũng vừa mới rút máu của hai huynh đệ nhà người ta, Tô lão phu nhân do dự một chút rồi vẫn nói: "Bệ hạ, mấy đứa trẻ đánh mã cầu, tuổi trẻ khí thịnh chút thôi, không trách bọn chúng được. Chỉ là đế giày của tam lang không biết từ lúc nào bị cắm một cái đinh, nếu không phải cái đinh đó đâm vào bụng ngựa, thì với bản lĩnh của tam lang cũng đâu đến mức ngã ngựa." Hoàng đế hơi nhíu mày. Quay đầu hỏi thái tử, "Đã tra được gì chưa?" "Hôm nay lúc hắn đến trại ngựa thì không cẩn thận bị vũng nước bên đường bắn vào người, hắn liền đổi một đôi giày khác ở trại ngựa. Đôi giày đó cũng là của hắn mang theo, hôm nay đã bắt hết người canh giữ quần áo và người hầu hạ bên cạnh hắn rồi, có điều giờ vẫn chưa hỏi ra được gì." Hoàng đế liền vỗ một chưởng lên bàn, giận dữ nói: "Tra! Cho Kinh Triệu Doãn.." Nói xong mới sực nhớ ra Ân Lễ không còn ở kinh thành, hoàng đế khẽ ho một tiếng rồi bảo: "Để Hình bộ điều tra." Sau khi phân phó xong xuôi, lúc này hoàng đế mới cau mày nhìn hai huynh đệ Đỗ Thư và Đỗ Vũ đang quỳ phía dưới. Nghĩ đến phụ thân của họ từng cùng mình vào sinh ra tử nơi sa trường, nay người mất sớm, chỉ để lại hai đứa con trai này, không khỏi thầm thở dài, rồi khoát tay nói: "Đứng dậy đi. Các ngươi và Tô Kiên đã quen biết nhau từ nhỏ, sau này chơi đùa thì chơi đùa, nhưng những chuyện đánh nhau gây sự như hôm nay thì tuyệt đối không được tái phạm. Bao nhiêu tình nghĩa mà bậc cha chú các ngươi vất vả gây dựng, lẽ nào là để cho đám tiểu bối các ngươi đem ra phá sạch?" Đỗ Thư xấu hổ cúi đầu, lại kéo Đỗ Vũ cùng quỳ xuống, hổ thẹn đáp lời.
Chương 1042: Ngạc nhiên Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 1043: Thí nghiệm Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 1044: Tỉnh lại Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 1045: Từ bỏ Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 1046: Nổi danh (1) Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**