Trọng Sinh [Edit] Tri Thanh Trọng Sinh, Não Yêu Đương Thức Tỉnh - Tầm Tiên Phương Thảo

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Nghiên Di, Nov 30, 2024.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 70: Xa nhau, ai cũng bình yên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng nói nữa, làm như vậy mãi sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy khó chịu." Kỷ Thanh Lam ngắt lời hắn.

    "Tân Thành là của tôi, chúng ta xa nhau, mỗi người đều được bình yên!"

    Ha! Không thể nào.

    Nói xong, Kỷ Thanh Lam quay sang những người hàng xóm đang xem náo nhiệt, lớn tiếng nói: "Mời các cô chú hôm nay làm chứng cho con. Con và Lương Khiêm tình cảm vợ chồng tan vỡ, từ đó ly hôn, không còn quan hệ gì với Lương gia nữa."

    Mọi người nghe được lời này đều có chút bối rối, ly hôn là chuyện lớn, cho dù có cãi nhau đánh một trận cũng còn có thể bỏ qua, không đến mức ly hôn. Tóm lại thế tục càng hà khắc với phụ nữ, sau này nhắc tới người ta sẽ đổ lỗi cho phụ nữ.

    Thím Ngô không nhịn được khuyên nhủ: "Thanh Lam đừng xúc động, con và Lương Khiêm chỉ là cãi nhau, không cần phải ly hôn, vợ chồng nên bao dung và thấu hiểu hơn."

    Kỷ Thanh Lam lúc này hóa thành ảnh hậu, hốc mắt rưng rưng, vẻ mặt bi thương đầy ai oán nói: "Thím Ngô, thím không cần phải thuyết phục con, có thể bỏ qua sao có thể đi đến bước này, bọn họ thật sự quá đáng, ngoài việc người Lương gia không thừa nhận cuộc hôn nhân của con với anh ấy, còn có chuyện khác thím không biết. Ngày hôm qua, chúng ta ở.."

    Lương Khiêm hét lớn: "Thanh Lam."

    "Tôi đồng ý ly hôn, cô đừng nữa."

    Kỷ Thanh Lam hài lòng, dù hắn phản ứng chậm một giây, cô cũng phải vạch trần chuyện xấu giữa hắn và Hướng Lan Lan, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

    Lương Khiêm cảm thấy bất lực, từ khi Kỷ Thanh Lam trở lại, đầu tiên là đòi tiền, sau đó lại muốn nhà, cuối cùng là ly hôn với hắn. Mỗi một bước đều do cô tính toán lên kế hoạch.

    Hắn cảm thấy lo lắng, tự hỏi bước kế tiếp có phải muốn tìm chú Bành không.

    Lòng bàn tay ẩn dưới ống tay áo bông màu đen siết chặt thành nắm đấm, năm ngón tay cắm sâu vào da thịt. Hắn kìm nén sự đau đớn trên mặt, giả vờ bị tổn thương khiến người ta nhìn cũng không đành lòng.

    Kỷ Thanh Lam: .

    Ngươi giả vờ, tiếp tục giả vờ đi.

    Lưu Ngọc Mai và Trương Kiến Quốc vẻ mặt khinh thường, ngay cả chó bên đường cũng không thèm tin hắn.

    Ai mà không biết diễn.

    Mấy người thím Ngô khuyên, thấy Kỷ Thanh Lam đã kiên quyết cũng không khuyên nữa. Người Lương gia, Trần Quế Hoa bây giờ hận chết Kỷ Thanh Lam, sao có thể khuyên.

    "Nếu đồng ý thì đến ủy ban khu phố viết giấy chứng minh. Tôi muốn mang về quê."

    Bốn người đi đến ủy ban khu phố gần đó, Thím Ngô ở lại trông nhà. Sắp tới bà sẽ ở ngôi nhà này, bà phải trông, không thể để người Lương gia phá hư.

    Rất nhanh, Kỷ Thanh Lam đi ra khỏi ủy ban khu phố, cẩn thận cất giấy chứng nhận vào trong túi, thật ra là trong không gian, thứ này rất quan trọng khi về đại đội Hồng Hà.

    Lương Khiêm nhìn cô, mím môi, cuối cùng thở dài một hơi nói: "Thanh Lam, người anh yêu nhất vẫn luôn là em, hy vọng em có thể hồi tâm chuyển ý."

    Cô để Lưu Ngọc Mai ôm con trai, chậm rãi đến gần Lương Khiêm. Lương Khiêm nghĩ đến một số ký ức không vui, chân không tự chủ lui về phía sau, Kỷ Thanh Lam nhanh hơn hắn, một cước đá bụng hắn, đạp hắn lui về sau mấy bước, cuối cùng ngã xuống đất.

    Lưu Ngọc Mai trợn tròn mắt, há to miệng.

    Trương Kiến Quốc: Wow~, đẹp trai quá!

    Kỷ Thanh Lam giẫm lên bụng hắn, túm tóc hắn, nhấc hắn lên nhỏ giọng nói: "Há miệng yêu, ngậm miệng yêu, tình yêu của anh ở đâu? Anh cho rằng tôi rất dễ lừa, anh nói gì thì chính là cái đó sao? Sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi và con trai nữa, nếu không gặp một lần đánh một lần, hử!"

    Lương Khiêm cố gắng mở miệng, định nói gì đó, kết quả Kỷ Thanh Lam lại tát vào mặt hắn.

    "Cái tát này là cho anh, tôi chăm sóc anh như cha." Lễ truy điệu của tôi ở kiếp trước.

    "Ba!" Lại một cái tát nữa.

    "Cái tát này là do anh đã phản bội hôn nhân."

    "Ba!" Sau đó lại là một cái tát.

    "Cái tát này là vì Tân Thành, anh không xứng làm cha nó."

    Kỷ Thanh Lam buông người ra, đứng dậy, đúng lúc có nhân viên văn phòng từ bên trong đi ra, tức giận nói: "Không cho phép đánh nhau, muốn ào ồn thì trở về mà ồn ào."

    Muốn đánh thì về mà đánh, tụ tập trước cửa ủy ban khu phố thì ra cái gì, nói ra một người đàn ông bị đánh trên đất, mất mặt.

    Kỷ Thanh Lam cười giải thích: "Không có, Lương đồng chí tự mình ngã xuống, tôi đang giúp hắn."

    Cô là một tiểu bạch hoa hiền lành tốt bụng, nhu nhược yếu đuối, sao có thể động thủ đánh người.

    "Đúng vậy, là hắn vô tình ngã." Lưu Ngọc Mai và Trương Kiến Quốc đều gật đầu.

    Kỷ Thanh Lam đỡ Lương Khiêm đứng dậy, thở dài thở ngắn: "Mặc dù chúng ta ly hôn, nhưng chúng ta hãy sống tốt nhé! Anh xứng đáng sống tốt hơn."

    Trương Kiến Quốc chạy tới đỡ bên kia của hắn, còn nói: "Ngươi đi bộ sao lại vô ý như vậy, quần áo cũng bẩn cả rồi." Vừa nói, hắn vừa nặng nề vỗ lên người Lương Khiêm.

    Lương Khiêm vừa hận vừa sợ Kỷ Thanh Lam, tức giận nhìn Kỷ Thanh Lam. Tay anh bị Trương Kiến Quốc kẹp chặt, hắn không thể cử động.

    Đến khi bốn người trở về, Lương gia đã dọn đồ đạc xong, Thím Ngô cùng con dâu quét dọn nhà, vừa quét dọn vừa mắng.

    "Thanh Lam, con nhìn cái ghế này, đã nứt thành như vậy, bọn họ là quỷ chết đói đầu thai a! Không có gì ăn thì cắn cái này? Thật là, không phải đồ của mình thì không quý trọng, còn có bức tường này, mặt tường đã bị bong ra, cũng không biết sơn lại nữa."

    Kỷ Thanh Lam nhìn mặt tường loang lổ, phía trên còn bức tranh một nhà ba người cô vẽ khi còn nhỏ.

    Thời gian thay đổi, hình ảnh bên trên đã bị bong tróc, màu sắc rực rỡ đã bị tàn phá không còn hình dáng.

    Thím Ngô còn đang suy nghĩ, tường ở đây đã bị nứt, sàn nhà kia có một cái lỗ, cái tủ kia bị mất một góc..

    "Thím Ngô, cháu trả thím hai mươi đồng, các thím giúp cháu dọn dẹp nhà cửa." Kỷ Thanh Lam đột nhiên nói.

    Thím Ngô nghe vậy, giọng nói nghẹn lại, đỏ mặt giải thích: "Thanh Lam, ý thím không phải vậy. Ý thím là bọn họ không biết quý trọng, phá hỏng một ngôi nhà tốt."

    "Không sao, nhà cũng cần được sửa chữa, sau này còn cần các ngươi giúp đỡ nhiều." Kỷ Thanh Lam nói.

    "Các ngươi đến chợ mua một thùng sơn sơn lại bức tường, nhìn cũng sáng rỡ, con không thể để các thín vừa bỏ công vừa bỏ tiền."

    "Ai! Vẫn là con nghĩ chu đáo." Thím Ngô từ chối hai cái liền vui vẻ hớn hở nhận, còn đảm bảo có thể trông tốt ngôi nhà, tuyệt không để bọn trẻ nghịch ngợm trong nhà phá hư.

    Kỷ Thanh Lam chỉ nói cây hồng trong sân không được chặt, những thứ khác ngược lại không để ý nhiều, sau này cô trở lại nhất định sẽ sửa sang lại.

    Ngoài cây hồng, trong sân còn có một cây nho già do cha cô trồng từ năm cô sáu tuổi. Năm nay, những nụ mới đã nảy mầm trên cây nho chết, cô nhờ thím Ngô giúp chăm sóc. Thím Ngô dĩ nhiên vỗ ngực đảm bảo.

    Thím Ngô muốn Kỷ Thanh Lam ở lại ăn tối, nhưng bị cô từ chối. Ba người bọn họ rời hẻm Tam Hòe, lúc này đã sớm qua giờ cơm, bà người đã đói đến mức da bụng ép vào ngực, Kỷ Thanh Lam tìm một tiệm cơm gần nhất. Nào ngờ bọn họ mới rời đi thì có một chiếc xe Jeep dừng ở đầu hẻm, Tiêu Dịch đỡ Bành Quốc Đống đứng đầu hẻm.

    Hôm qua, Tiêu Dịch đã tìm kiếm tất cả các khách sạn ở thủ đô mới tìm được khách sạn bọn họ ở tối hôm qua, chẳng qua là chậm một bước.

    Kết quả, lúc Tiêu Dich vừa mới tới, Bành Quốc Đống nhớ tới căn nhà cũ của Kỷ gia ở hẻm Tam Hờ, hôm qua ông cũng là đầu óc mê muội, quên mất chuyện này. Chẳng qua là đã về quê sáu năm, cũng không biết cô có trở về nơi này không.

    Bành Quốc Đống muôn vàn cảm khái, chống gậy đi vào.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...