Cổ Đại [Edit] Tái Sinh: Mưu Kế Của Sủng Phi Trong Thời Thịnh Thế - Tích Vân Khát Vũ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Land of Oblivion, 8 Tháng tư 2025.

  1. Chương 10: Ngươi không nên ức hiếp muội muội của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâu Họa Ngữ còn chưa bước vào học đường, đã nghe thấy có người đang chế nhạo Lâu Họa Thi và mình, bước chân đột nhiên dừng lại.

    Ở kiếp trước, mối quan hệ của nàng với em gái Lâu Họa Thi cũng không mấy tốt đẹp.

    Trước khi vào cung, Lâu Họa Thi cho rằng nàng thích xa hoa lãng phí, ham hư vinh, hơn nữa trong sáu môn của nữ tử, ngoài số học, những môn khác nàng luôn đứng cuối, những nương tử khác trong học đường thường cười nhạo Lâu Họa Ngữ, thậm chí còn liên lụy đến Lâu Họa Thi không khỏi khiến nàng ấy mất mặt.

    Sau khi vào cung, mối quan hệ càng trở nên tồi tệ hơn, Lâu Họa Thi cho rằng nàng vì theo đuổi hư vinh nên mới vào cung cùng cô mẫu Quý phi hầu cùng một người chồng, khiến nàng ấy bị bạn bè chế giễu, tự nhiên càng ghét nàng hơn.

    Ngay cả sau khi Lâu Họa Tâm được phong làm hoàng hậu, trong cung đại yến, Lâu Họa Thi cũng cáo bệnh không đi.

    Nhưng khi Lâu Họa Ngữ bị nhốt trong Kiêm Gia Cung, sau cái chết của cha mẹ, ngày càng trở nên khó khăn hơn, chỉ có Lâu Họa Thi lấy lý do thăm Hoàng hậu, đã bỏ rất nhiều tiền hối lộ một nữ quan để đến Kiêm Gia Cung một lần.

    Lúc ấy nàng ấy nhìn Lâu Hoa Ngữ cũng không nói gì, chỉ cởi áo ngoài ra, sau đó đưa áo khoác bên trong cho Lâu Họa Ngữ, trong chiếc áo đó được may vào đầy ngân phiếu, tất cả đều là từng tờ năm lượng, mười lượng, tổng cộng có chín trăm bốn mươi ba tờ, bảy ngàn ba trăm tám mươi lăm lượng.

    Một số ngân phiếu đã cũ và ố vàng, một số vẫn còn mới.

    Để tránh bị các ma ma lục soát người khi vào cung soát ra, cũng như không cho Hoàng hậu Lâu Họa Tâm phát hiện, Lâu Họa Thi chỉ có thể giấu nó trong quần áo.

    Và vì sợ bá nương trong phủ phát hiện, lúc nàng ấy may nó vào quần áo, ở trong phòng cũng không dám thắp đèn, mượn ánh trăng bên ngoài cùng với tỳ nữ bên cạnh cắt chiếc áo khoác trong ra, rồi lại may ngân phiếu vào, trên ngón tay tràn đầy lỗ kim, hai mắt đỏ hoe.

    Khi đó, một nhà ngoại tổ chết thảm, cha mẹ đều đã chết, Lâu Họa Thi lại bị Đại phòng giám thị, nên làm sao còn tiền!

    Nhưng nàng ấy lại nói với Lâu Họa Ngữ là đã cố ý đổi thành số tiền nhỏ để nàng tiện sử dụng, hối lộ nữ quan nội thị thì một tờ mười lượng hoặc năm lượng là đủ.

    Nhưng ba ngày sau khi Lâu Họa Thi rời cung, Lâu Họa Ngữ mới biết được, nàng ấy đã bị bá nương gả cho một kẻ ngốc, số tiền mà Lâu Họa Thi đưa cho nàng, có một phần là số tiền nàng ấy đã tiết kiệm từ khi còn nhỏ, phần còn lại là của hồi môn của Lâu Họa Thi, những gì có thể bán được, nàng ấy đều bán hết để đổi lấy tiền, Lâu Họa Thi lén bán của hồi môn của mình đưa tiền cho Lâu Họa Ngữ, chính là vì sợ nàng phải chịu khổ trong cung.

    Lâu Họa Ngữ nhớ lại đêm đó, sau khi Lâu Họa Thi rời đi, nàng và Quan Sư đã đếm từng tờ ngân phiếu ấy cả đêm.

    Trong học đường, Lâu Họa Thi đang tranh luận sôi nổi, người trêu chọc nàng ấy là Diệp Anh Mai, Tam nương tử của phủ Uy Viễn Hầu ở cùng phường, nàng ấy bằng tuổi Lâu Họa Ngôn, có mối quan hệ rất thân thiết, hơn nữa xuất thân từ thế gia võ tướng, nên sẽ biết một ít quyền cước, vì vậy Lâu Họa Thi nhiều lần đưa tay ra để lấy những tờ chữ to, nhưng đều bị Diệp Anh Mai tránh được, nàng ấy lại cười to hơn.

    Sau khi Lâu Họa Ngữ bước vào học đường, nhìn thấy Lâu Họa Tâm đang ngồi trước án kỷ với vẻ mặt bình tĩnh, cùng với các nương tử của Tam phòng Tứ phòng xem náo nhiệt, trong lòng buốt giá.

    Ngoại trừ Lâu Họa Tâm, tất cả các nương tử trong Tam phòng và Tứ phòng đều giả vờ như không nhìn thấy Lâu Họa Ngữ.

    "Ngũ tỷ." Lâu Họa Tâm còn gật đầu với nàng, nhưng giọng nói rất lớn, còn mang theo ý cười.

    Diệp Anh Mai nghe thấy Lâu Họa Ngữ tới, lập tức quay đầu nhìn nàng, cười nói: "Lâu Ngũ Nương, ngươi phải cố gắng nhiều hơn nữa đấy, quỷ vẽ bùa của muội muội ngươi so với ngươi tốt hơn rất nhiều, còn chữ của ngươi ấy à, cho dù sau này trở thành thương phụ, e rằng khi hạch toán ngay cả bản thân mình còn không nhận ra nữa đấy."

    Nàng ấy vừa nói lời này, Lâu Họa Thị đang đoạt chữ tức giận trừng mắt nhìn Lâu Họa Ngữ, nhưng Lâu Họa Tâm lại mỉm cười, tựa như đang nhìn bọn họ vui đùa.

    Lâu Họa Ngữ đảo mắt nhìn, Lâu Họa Ngôn đã được định vào cung, đương nhiên phải ở nhà học lễ nghi, cho nên hiện tại nàng cũng xem như là nương tử lớn nhất của Lâu gia.

    Quy định của học đường nữ Vương thị là không thể mang tỳ nữ vào, cho nên mặt Lâu Họa Thi đã đỏ bừng vì tranh đoạt, nhưng không ai giúp đỡ hay mở miệng để ngăn cản.

    Lâu Họa Ngữ liếc nhìn Diệp Anh Mai, sau đó cầm nghiên mực trên bàn của nàng, đột nhiên ném mạnh vào Diệp Anh Mai.

    "Á!" Những nương tử khác khác trong học đường sợ hãi đến mức che miệng hét lên.

    Diệp Anh Mai thân thủ nhanh nhẹn, tự nhiên tránh được nghiên mực, nhưng mực còn lại trong nghiên mực cũng đã văng vào váy áo của nàng ấy, nàng ấy trợn mắt tức giận nhìn Lâu Họa Ngữ rồi nói: "Lâu Ngũ Nương ngươi dám!"

    "Ngươi không nên ức hiếp muội muội của ta." Lâu Họa Ngữ cười khẽ, cầm lấy con dao rọc giấy trên bàn, chậm rãi đi về phía Diệp Anh Mai.
     
  2. Chương 11: Quỳ xuống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Muốn trấn áp người trước tiên phải lấy thế, dùng binh chiến lược trước tiên phải tấn công.

    Đây là cách sinh tồn mà Lâu Minh Phong đã dạy nàng sau khi Lâu Họa Ngữ vào cung.

    Vì vậy, đầu tiên nàng dùng vũ lực ném nghiên mực để trấn áp Diệp Anh Mai, sau đó dùng dao rọc giấy ép tới, những nương tử khác trong học đường dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhìn Lâu Họa Ngữ, mặc dù bước chân của nàng rất thong thả, nhưng lại giống như đang đi từng bước một trong ánh sáng vô tận, mỗi bước đi đều rất trấn định và thong dong, nhưng dường như lại mang theo khí thế sát phạt, khiến mọi người nhất thời đều bị sợ hãi.

    Lâu Họa Ngữ bước đến trước mặt Diệp Anh Mai, nhân lúc nàng ta chưa hoàn hồn, lấy lại tờ giấy từ tay nàng ta, rồi đến gần nàng ta thì thầm: "Trở về nói với phụ thân ngươi, nếu muốn giải cứu nguy cấp thiếu lương thực ở Đông Hoang cho huynh trưởng ngươi, ba ngày sau hãy đến Huyền Chân Các chờ ta."

    "Ngươi nói cái gì?" Diệp Anh Mai sắc mặt ngẩn ra, nhìn Lâu Họa Ngữ, tự hỏi có phải mình nghe nhầm hay không, trưởng huynh của mình rõ ràng là đang du học bên ngoài, vậy tại sao lại ở Đông Hoàng?

    Lâu Họa Ngữ đưa lại tờ giấy đã lấy được cho Lâu Họa Thi, lạnh lùng nói với Diệp Anh Mai: "Hôm nay Diệp Tam Nương bị bệnh, tốt nhất là nên cáo bệnh về nhà, báo cho cha mẹ thì hay hơn."

    Diệp Anh Mai nhìn Lâu Họa Ngữ, đôi mắt tối sầm, vội vã rời đi với chiếc váy dính mực cùng với trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

    Trong học đường tức khắc lặng ngắt như tờ, không ai biết Lâu Họa Ngữ đã nói gì với Diệp Anh Mai, tạt cho nàng ta cả người đầy mực, làm cho nàng ta dù có tức giận cũng bỏ đi.

    Lâu Họa Tâm nhìn Lâu Họa Ngữ cười nói: "Ngũ tỷ tỷ thật là uy phong, ném nghiên mực vào người ta, tạt người ta cả người đầy mực, còn cầm dao hù dọa người ta, lát nữa tiên sinh đến, sợ là bởi vì vậy sẽ trách phạt chúng ta đấy."

    Trong lúc thu lại các tờ giấy chữ lớn, sắc mặt Lâu Họa Thi lại xấu đi, Lâu Họa Ngữ mỉm cười, sờ sờ mái tóc búi cao của nàng ấy, nhìn Lâu Họa Tâm vừa nhẹ vừa nặng nói: "Quỳ xuống!"

    Lâu Họa Ngữ kiếp trước ở hậu cung nhiều năm, một tiếng "quỳ xuống" này, không giận tự uy, thanh âm trầm thấp nặng nề, Lâu Họa Tâm không khỏi choáng váng, cảm giác hai chân mềm nhũn, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng vẫn cố chống, gượng cười nói: "Ngũ tỷ tỷ, ngươi vừa nói gì vậy?"

    "Ta bảo ngươi quỳ xuống." Lâu Họa Ngữ lắc đầu cười nhẹ, theo thói quen tính xoa thái dương, lại phát hiện mình không có đeo châu ngọc nào, chỉ vuốt mái tóc đen mềm mại, nhìn Lâu Họa Tâm nói: "Ngươi thân là đích nữ Hầu phủ, đời sau của bốn họ, thấy người mở miệng nhục mạ trưởng bối, nhưng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, đó là làm nhục sự dạy dỗ của bá nương; ngươi thân là tỷ tỷ, thấy muội muội bị sỉ nhục bắt nạt, nhưng lại làm ngơ, không màng tình nghĩa tỷ muội. Tam tỷ tỷ không có ở đây, ta thân là tỷ tỷ, dạy dỗ ngươi, ngươi còn hỏi ta nói cái gì? Thất muội muội đã được dạy dỗ từ nhỏ, lại nghe không hiểu những lời này sao?"

    Giọng của Lâu Họa Ngữ cũng không nặng nề, nhưng mỗi từ đều uy nghiêm, mỗi câu đều có lực.

    Các nương tử ở Tam phòng và Tứ phòng đều có chút ngẩn ngơ, các nương tử khác trong học đường đều giật mình nhìn Lâu Họa Ngữ không dám nói gì.

    "Ai sỉ nhục trưởng bối? Ngũ tỷ tỷ ngươi đừng ăn nói bừa bãi.. Ta.." Lâu Họa Tâm nhìn Lâu Họa Ngữ dường như có gì đó không thích hợp, trong lòng đột nhiên lo lắng: "Ai là trưởng bối của ta?"

    "Mẫu thân của ta, chẳng lẽ thẩm thẩm của ngươi không phải trưởng bối sao?" Lâu Họa Ngữ lạnh lùng nhìn Lâu Họa Tâm, trầm giọng nói: "Hay là Thất muội muội vẫn chưa nghe thấy vừa rồi Diệp Tam Nương đã nói?"

    Lâu Họa Tâm chợt nhớ tới câu "xuất thân trong nhà thương nhân", lập tức trong lòng đã xác định, nhẹ nhàng mỉm cười với Lâu Họa Ngữ nói: "Ngũ tỷ tỷ là đang nói đến chuyện xuất thân của thẩm thẩm sao? Xuất thân thương nhân này quả thực thấp hèn, nhưng nhà của thẩm thẩm xem như hoàng thương.."

    "Quỳ xuống!" Lâu Họa Ngữ không chờ ả nói hết, đột nhiên ngước mắt lên, quát khẽ một tiếng: "Nói thân phận thương nhân cũng vô ích, không biết sống chết."

    Một tiếng quát này của nàng, Lâu Họa Tâm chỉ cảm thấy trong lòng rung lên, vị nương tử thân thiết ở bên cạnh nhìn ả ta, vốn dĩ muốn nói chuyện, nhưng lại lập tức lùi lại.

    Lâu Họa Tâm còn muốn nói thêm gì nữa, lại nghe thấy tỳ nữ bên ngoài thông truyền: "Tiên sinh đến."

    Ả ta lập tức quyết tâm, nhưng Lâu Họa Ngữ lại nhìn ả với vẻ giễu cợt, quay người lại, nắm lấy tay Lâu Họa Thi, dẫn nàng ấy đến chỗ ngồi.

    Lâu Họa Thi theo bản năng muốn vùng ra, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Lâu Họa Ngữ trên môi khẽ mỉm cười, dáng vẻ uy nghiêm, khác hẳn với vẻ ngoài thường ngày, không biết tại sao trong lòng lại an tâm, tay cầm những tờ giấy đã lấy lại đó, thật chặt lại thật chặt.

    Sau khi Lâu Họa Tâm ngồi vào chỗ, mới đè xuống sự run rẩy và kỳ quái trong lòng, sau khi bình tĩnh lại, dùng mắt ra hiệu cho Tằng Thập Tam Nương ở nhà An Quốc Công bên cạnh.

    Tiên sinh của học đường nữ Vương thị chính là Vương Thanh Liên, con gái của Đại Nho Vương Quan Lâm, cũng là một nữ quan trong cung, dạy học cho công chúa, thanh danh cực thịnh, nếu như không phải cũng cùng một Lang Gia Vương thị, cơ bản sẽ không ở đây dạy dỗ những tiểu nương tử này.

    Sau khi mọi người hành lễ xong ngồi xuống, Tằng Thập Tam Nương lập tức đứng dậy chắp tay nói: "Tiên sinh, học sinh muốn cáo Lâu Ngũ Nương ở trong học đường hành hung, còn ác ngôn quát tháo tỷ muội nhà mình."

    Vương Thanh Liên nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhìn thoáng qua Lâu Họa Ngữ, đè xuống nghi hoặc trong lòng, nhìn về phía Lâu Họa Tâm, sắc mặt ả bình tĩnh nhưng trong mắt lại mang theo vẻ đắc ý, trầm giọng nói: "Trừ Ngũ Nương và Cửu Nương Lâu gia, những vị nương tử khác đều ra ngoài nhà thủy tạ quỳ cả đi, khi nào suy nghĩ cẩn thận hết rồi lại vào."
     
  3. Chương 12: Vậy chúng ta đánh cuộc một ít bạc đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâu Họa Tâm nghe Vương Thanh Liên yêu cầu các nàng ra ngoài quỳ, tức khắc sững sờ, trên mặt không còn giữ được bình tĩnh nữa, không khỏi đứng dậy nói với Vương Thanh Liên: "Không biết học sinh đã sai ở chỗ nào ạ? Xin tiên sinh nói cho biết."

    "Đi quỳ xuống trước, ngẫm lại thì sẽ hiểu." Vương Thanh Liên cũng không ngẩng đầu lên, lật lật cuốn sách trên bàn: "Nếu hôm nay quỳ mà không hiểu, thì mẫu thân ngươi xuất thân từ Tạ thị ở Trần Quận, chờ sau khi ngươi trở về hỏi mẫu thân ngươi thì sẽ rõ."

    Mặt Lâu Họa Tâm lập tức đỏ lên, vừa rồi Diệp Anh Mai chỉ cười nhạo nhị thẩm xuất thân từ một nhà thương nhân, cho nên chữ của tỷ muội Lâu Họa Ngữ và Lâu Họa Thi xấu.

    Nhưng mẫu thân ả xuất thân từ nhà Tạ thị, một trong bốn họ, mà ả lại phải đến nhà thủy tạ bên ngoài để quỳ, còn không biết tại sao mình lại quỳ, có lẽ phải quỳ cho đến khi tan học, trong mắt không khỏi lên men, Vương Thanh Liên vốn có tiếng nghiêm khắc, ả đã từng hỏi thăm một lần, nếu lên tiếng nữa thì chính là chống đối, chỉ có thể bất mãn liếc nhìn Lâu Họa Ngữ, quay người rời khỏi học đường.

    Các nương tử ở Tam phòng và Tứ phòng càng oan uổng hơn, các nàng cũng không có nói gì, cũng không làm gì, vậy mà cũng phải đi quỳ, điều này thực sự khó hiểu.

    Nhưng các nàng từ trước đến nay luôn đi theo đám đông, dù bối rối nhưng họ vẫn đi theo ra ngoài.

    Lâu Hoa Thi tuy rằng cũng không hiểu, nhưng cũng không biết tại sao khi nghĩ đến tỷ tỷ mình đứng ra bảo vệ mình, ngực nàng lại có chút căng lên.

    Vương Thanh Liên giảng xong tiết, đã là một canh giờ, bà giao bài tập về nhà, trước khi rời đi, vẫn nghi hoặc nhìn thoáng qua Lâu Họa Ngữ, nghĩ đến hôm nay nàng đã thay đổi phong cách thường ngày, sự uy nghiêm ấy, ngay cả quý nhân trong cung cũng hiếm có được, bà chợt nảy sinh sự kỳ lạ, nhưng chỉ sau một cái nhìn thoáng qua, đã mang theo tỳ nữ rời đi.

    Vương Thanh Liên vừa rời đi, Tằng Thập Tam Nương lập tức đứng lên nói với Lâu Họa Ngữ: "Lâu Họa Ngữ, hôm nay vị tỷ tỷ là ngươi đây thật đúng là rất uy phong, chỉ là hai ngày nữa sẽ có bài kiểm tra, không biết trong sáu môn của nữ tử gồm lễ, nhạc, thư, số, nữ hồng, nội trợ, ngoài số học ra, năm môn còn lại ngươi có thể đủ trình độ hay không, đến lúc đó tất cả các nương tử khác trong Lâu gia đều sẽ đứng đầu, còn tỷ muội ngươi sẽ hạng bét, khi đó, không chỉ mất đi uy phong ngươi có ngày hôm nay, mà còn sẽ làm Lâu gia mất mặt!"

    An Quốc Công chính là một trong tám Quốc Công khai quốc do Thái Tổ đích thân phong tặng, lão phu nhân trong phủ An Quốc Công là thế gia trâm anh xuất thân từ Tạ thị, nên đương nhiên có quan hệ rất tốt với Đại phòng.

    Tằng Thập Tam Nương trong học đường rất có uy tín, những lời này, các nương tử khác mặc dù không có phụ họa, nhưng vẫn gật đầu cười khúc khích, như thể họ đã nhìn thấy Họa Ngữ và Họa Thi đã không đạt tiêu chuẩn và bị xếp cuối cùng.

    Mà lúc này, Lâu Họa Tâm và những nương tử khác của Lâu gia đã đi vào thu dọn đồ đạc, Lâu Họa Tâm quỳ đến nỗi hai chân đều nhũn ra, loạng choạng gần như sắp ngã, hai má bị gió thổi đến đỏ bừng, ả ta nhìn Lâu Họa Ngữ với ánh mắt oán hận, nhưng lại cố giả vờ đáng thương vô tội, khó hiểu nhìn Lâu Họa Ngữ nói: "Ngũ tỷ tỷ, muội muội không biết mình đã sai ở đâu mà khiến tỷ tỷ không vui như vậy, nghiêm khắc bảo muội phải quỳ xuống, xin tỷ tỷ nói cho biết, muội nhất định sẽ.."

    "Thất muội muội, chớ nên lộ ra." Lâu Họa Ngữ không đợi ả ta nói xong, nắm lấy tay Lâu Họa Thi, lớn tiếng nói: "Ta cũng là vì tốt cho ngươi, cho dù ngươi không nghĩ đến tỷ muội cùng tộc, thì cũng nên nghĩ đến tam tỷ tỷ."

    Lâu Họa Tâm vốn là người có tâm tư uyển chuyển, lúc này khi đã được chỉ điểm, nghĩ đến những lời mình vừa nói, lại nghĩ tới Lâu Họa Ngôn sắp vào cung, trong lòng chấn động, dáng vẻ yếu đuối không thể giả vờ được nữa, sau lưng không biết tại sao lại bắt đầu đổ mồ hôi.

    Lâu Họa Thi nhìn bàn tay tỷ tỷ mình nắm, luôn cảm thấy hôm nay tỷ tỷ mình rất khác, nhưng không biết tại sao trong lòng lại có chút vui mừng.

    "Nếu hai ngày nữa sẽ có bài kiểm tra, mà Thập Tam Nương lại tự tin như vậy, ta nghĩ nhất định sẽ đạt được hạng nhất." Lâu Họa Ngữ quay đầu nhìn Tằng Thập Tam Nương.

    Tằng Thập Tam Nương nhìn vẻ mặt uất ức của Lâu Họa Tâm, mỉm cười bước tới, nắm lấy tay Lâu Họa Tâm, nhìn Lâu Họa Ngữ chế nhạo: "Ta có giành được hạng nhất hay không thì không biết, nhưng ta có thể tưởng tượng được Ngũ Nương với Cửu Nương nhất định là đứng cuối cùng. Than ôi.. Đều là hậu duệ của Hầu phủ, nhưng Tam Nương, Thất Nương cái gì cũng giỏi, ngay cả Tứ Nương và Lục Nương các nàng cũng xem như không tệ, nhưng tại sao đến tỷ muội hai ngươi lại thế này?"

    Nhìn Tằng Thập Tam Nương rung đùi đắc ý, vẻ mặt đầy tiếc nuối, như thể đã nhìn thấy tỷ muội Họa Ngữ và Họa Thi đã nằm ở hạng bét, các nương tử khác trong học đường giả vờ thu dọn đồ đạc chậm chạp không đi, nhưng lại cúi đầu cười trộm.

    Lâu Họa Thi sắc mặt đỏ bừng, lại không nói nên lời, dù sao vẫn luôn là như thế..

    Lâu Họa Tâm cúi đầu nhìn như tủi thân, nhưng lại mang theo nụ cười lạnh lùng; nương tử của Tam phòng và Tứ phòng vẫn đang xem náo nhiệt, trong lòng khó tránh khỏi khinh thường.

    "Chẳng lẽ.." Tằng Thập Tam Nương nhìn thấy Lâu Họa Ngữ không nói gì, liền nói một câu khích bác: "Ngũ Nương cho rằng ta nói sai sao?"

    "Ta đoán lần này đầu danh sẽ là Họa Thi." Lâu Họa Ngữ ngay cả xếp thứ tự cũng không nói, quay đầu nhìn Lâu Họa Thi cười khẽ: "Nếu như không tin, vậy Thập Tam Nương với ta cùng đánh cuộc nhé? Mẫu thân ta xuất thân trong nhà thương nhân, không có gì để đánh cuộc, vậy chúng ta đánh cuộc một ít bạc đi, không biết Thập Tam Nương có dám hay không?"
     
  4. Chương 13: Tiên hạ thủ vi cường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lâu Họa Thi đầu danh?" Tằng Thập Tam Nương cười lớn, Lâu Họa Tâm ở bên cạnh cũng không khỏi ngẩng đầu bật cười, ngay cả những nương tử đang giả vờ thu dọn đồ đạc cũng bắt đầu mím môi cười trộm.

    Tằng Thập Tam Nương đắc ý nói: "Có phải Ngũ Nương cho rằng nhà mình có quá nhiều bạc nên muốn cho chúng ta một ít phải không? Hay là muốn khơi dậy tham vọng vươn tới đỉnh cao của mình? Ngươi không thấy chữ của muội muội ngươi vừa rồi đấy sao? Chỉ riêng món này thôi thì tuyệt đối không đủ tư cách xếp hạng nhất, vậy mà còn đầu danh? Ha ha!"

    "Thập Tam Nương không dám à?" Lâu Họa Ngữ mím môi cười khẽ, nhìn Lâu Họa Thi đang muốn mở miệng bên cạnh lắc đầu, ra hiệu cho nàng ấy đừng lên tiếng.

    Lâu Họa Thi không biết tại sao, nhưng lại nhịn xuống lời nói vừa đến miệng.

    "Đánh cuộc, tại sao lại không đánh cuộc chứ!" Tằng Thập Tam Nương cười đến ngã trước ngã sau, nhìn chung quanh nói: "Mọi người muốn đánh cuộc hay không? Lâu Ngũ Nương định cho chúng ta một số tiền thì phải?"

    Người của triều đại này thích đánh cờ, các nương tử trong các nhà chơi ném thẻ vào bình rượu, thi thố tài năng, đánh cuộc chút tiền, cũng coi như là chuyện vui.

    Hơn nữa, mọi người trong học đường đều biết rõ hai tỷ muội của Nhị phòng Lâu gia giỏi sáu môn ra sao, Lâu Họa Ngữ có nhiều tiền, nhưng lại kiêu ngạo, thường xuyên bị hố trong các buổi thơ và tiệc trà, mọi người ngay lập tức ồn ào.

    Lần này, ngay cả các nương tử ở Tam và Tứ phòng cũng không ngồi yên, họ nhìn Lâu Họa Ngữ, mím môi cười khúc khích.

    Lâu Họa Ngữ nhìn thấy vòng tay Tằng Thập Tam Nương đang đeo, cười khẽ, cởi chiếc vòng tay trên cổ tay ra: "Gần đây ta thiếu tiền, không có bạc, chiếc vòng ngọc này toàn màu xanh lục, trong suốt, có giá trị hơn mười ngàn lượng, trước tiên để ở nơi này vậy, nếu không tin, có thể mang đến Huyền Chân Các thẩm định, nếu không đủ vạn lượng, ngươi có thể tự mình đi Huyền Chân Các lấy. Không biết Tằng Thập Tam Nương đặt cược bao nhiêu?"

    Mọi người đều biết Huyền Chân Các là do cữu cữu của nàng mở ra, cho dù chiếc vòng tay đó không có giá trị vạn lượng, nhưng nàng nói có giá trị vạn lượng, đương nhiên cầm đến đó cũng có thể đổi lấy vạn lượng, thậm chí có thể nhiều hơn.

    Hôm qua nàng đã đào mười hai vạn lượng, tự nhiên không thể nào lại đào ra ngân phiếu nữa, cho nên cố ý dùng vòng tay thế chấp.

    Tằng Thập Tam Nương lập tức cười to: "Nếu ngươi đã lên tiếng là mười ngàn lượng, ta dù sao cũng phải ra được mười ngàn lượng, chỉ là ta không hào phóng như Ngũ Nương, trên người có vật trị giá mười ngàn lượng, cho nên trước tiên ta sẽ lập chứng từ ký tên vào ngay lập tức, chỉ là đến lúc đó Ngũ Nương đừng khóc sưng mắt nhé, ngươi không có tiền trả, chúng ta sẽ phải đến Huyền Chân Các để lấy, vậy nên đến lúc đó ngươi đừng phủ nhận nợ nhé."

    "Ngũ tỷ tỷ, đừng gây chuyện.." Lâu Họa Tâm ở một bên giả vờ khuyên bảo, nhìn Lâu Họa Thi nói: "Dù sao với chữ của Cửu muội muội, chắc chắn sẽ không đủ tiêu chuẩn vượt qua môn Thư, huống chi còn có cả lễ và nhạc.. Oài, ta biết Ngũ tỷ từ trước đến nay kiêu ngạo, nhưng tính tình này hôm nay.."

    Khi nói đến đây, ả ta như đang cảm thán tỷ muội Họa Ngữ Họa Thi có một người mẹ đẻ xuất thân từ một nhà thương nhân.

    Lúc này, Lâu Họa Thị cũng nhịn không được nữa, nắm lấy tay Lâu Họa Ngữ lắc đầu, nàng ấy từ trước đến nay đã bị bắt nạt nhiều, nhẫn nhịn cũng quen rồi.

    "Muội muội, vị trí đầu danh này vẫn còn chưa xuất sắc đầu đâu đấy." Lâu Họa Ngữ tựa như đột nhiên ý thức được, nắm lấy tay nàng, cởi chiếc vòng tay cùng loại ra: "Đặt một đôi luôn đi, đến lúc đó cũng tiện đem đến Huyền Chân Các đổi lấy bạc."

    Cặp vòng tay màu xanh lục này vốn là một cặp, bây giờ cứ như thế đã được đặt trên án kỉ.

    Tằng Thập Tam Nương hình như sợ Lâu Hoa Ngữ đổi ý nên trực tiếp lập chứng từ, còn hỏi từng nương tử bên cạnh xem họ có muốn đánh cuộc hay không, tuy nhiên, ngoại trừ nàng ta trực tiếp đặt cược mười ngàn lượng, thì các nương tử khác cũng chỉ đánh cuộc khoảng một trăm lượng, tuy không có bạc, nhưng cũng có những cây trâm và những thứ tương tự để thế chấp.

    Khi các chứng từ đã đầy đủ, Tằng Thập Tam Nương viết chứng từ giao cho đích trưởng nữ của Vương Thự là Vương Đạo Trân giữ, nở nụ cười nói: "Để không làm Ngũ Nương mất hứng, lát nữa ta sẽ cho người đưa lên mười ngàn lượng ngân phiếu."

    Mọi người sau đó xóa đi mọi phiền muộn vừa rồi, cười hì hì hồi phủ.

    Lâu Họa Tâm quỳ một lúc lâu, gật đầu chào Lâu Họa Ngữ, rồi lập tức rời khỏi học đường, Tam phòng Tứ phòng tự nhiên cũng rời đi.

    Lâu Họa Thi bất an nhìn tỷ tỷ mình, chiếc vòng tay chỉ là chuyện nhỏ, nhưng việc học của nàng ấy cũng không nên khen ngợi nhiều như vậy, thực sự là..

    "Không sao đâu!" Lâu Họa Ngữ vỗ vỗ tay nàng ấy, cười nhẹ: "Đêm nay muội đến viện của tỷ ngủ đi, tỷ sẽ chỉ cho muội cách lấy được đầu danh."

    Nhìn thấy bộ dáng kiên quyết của nàng, Lâu Họa Thi vốn đầy oán giận chỉ có thể nghiến răng giậm chân: "Quên đi, dù sao tỷ cũng quen như vậy rồi, ta cũng không thèm quan tâm đến tỷ nữa!"

    Vừa nói vừa tức giận bước ra ngoài, nhưng khi đến cửa, không hiểu sao lại dừng lại, bĩu môi: "Về nhà đi, mẫu thân còn đang đợi chúng ta về ăn trưa đấy."

    Lâu Họa Ngữ mỉm cười đáp lại, sau khi rời khỏi nhà thủy tạ, liền nói với Quan Sư: "Người hãy truyền tin cho Đào Yêu, bảo nàng truyền tin về chuyện xảy ra hôm nay trong học đường, đặc biệt là bên phủ Uy Viễn Hầu đó."

    Đào Yêu hẳn là vẫn chưa về, lúc này nhân lúc đi mua sắm bên ngoài, tính ra cũng tiện.

    Nàng còn chưa biết cách xuống tay thế nào với phủ An Quốc Công, kết quả Tằng Thập Tam Nương đã tự mình đưa tới cửa.

    Nếu kiếp trước phủ An Quốc Công không làm đồng lõa, thì Nhị phòng của nàng sao có thể rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

    Đối với kẻ địch, Lâu Họa Ngữ cho rằng là nên tiên hạ thủ vi cường, vậy chứ chẳng lẽ đợi đối phương ra tay trước hay sao!

    Quan Sư kinh ngạc nhìn Lâu Họa Ngữ, không hiểu tại sao nhất định phải nói rõ là phủ Uy Viễn Hầu.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...