Chương 1000: Thẳng thắn Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 1001: Thẳng thắn Bấm để xem Vì Trương Kính Hào đã không còn cố cãi nữa, đương nhiên Bạch Thiện cũng phải thay đổi chiến lược, để người ta khỏi cảm thấy bọn họ được đằng chân lân đằng đầu. Hơn nữa, nói rõ ra cũng tốt, vốn dĩ bọn họ cũng chẳng vì con ngựa mà làm lớn chuyện. Nghe Bạch Thiện nói vậy, những người khác cũng tò mò, có người ồn ào nói: "Vậy Bạch công tử cứ nói xem, rốt cuộc là vì sao vậy?" Bạch Thiện nhìn Trương Kính Hào, cười khẽ: "Trương công tử, trại nuôi ngựa này là do huynh dẫn bọn họ đến, người cũng là do huynh giới thiệu, bây giờ huynh nói gì thì là vậy, nhưng tôi chưa chắc đã tin." "Sư đệ tôi đơn thuần, chẳng bao giờ suy nghĩ nhiều, còn tôi lại là người đa nghi, huynh nói đó là bạn của huynh, giá ngựa là do huynh tự quyết định, nhưng sư đệ tôi lại nói, từ khi nhìn thấy con ngựa kia, cơ bản đều là gã lái buôn ngựa kia giới thiệu, huynh chỉ ở bên cạnh phụ họa rằng đây quả thực là một con ngựa tốt hiếm thấy." Trương Kính Hào lập tức nói: "Người đó là tôi thuê tạm, không phải bạn của tôi." "Khéo thật, tôi cũng từng gặp gã lái buôn ngựa kia, còn dẫn sư đệ tôi đến xem, xác nhận đúng là hắn. Nếu Trương công tử đã thuê tạm thì không bằng bây giờ thuê tạm một chuyến nữa đi? Tôi chỉ đường cho." Trương Kính Hào cúi đầu không đáp. "Bạch công tử, không phải cậu nói là không phải vì chuyện con ngựa à? Sao nói hồi lâu vẫn là chuyện con ngựa?" "Tôi không nói chuyện con ngựa, tôi đang nói đến người bán ngựa," Bạch Thiện nói: "Người đó có chút quan hệ với trại nuôi ngựa này, thảo nào sư đệ tôi nói, hôm đó bọn họ vừa vào cổng đã có người nhiệt tình chào đón, không chỉ giúp đỗ xe ngựa, đưa bọn họ đến tận chỗ đánh mã cầu rồi sắp xếp chỗ ngồi, còn đưa trà nước điểm tâm cho mọi người. Nhưng hôm nay bọn tôi tự đến thì chẳng được đón tiếp gì cả." "Còn có trà nước điểm tâm?" "Không phải chỗ xem mã cầu phải bỏ tiền mua à?" Bạch Thiện nhếch mép nói: "Đâu chỉ có trà nước điểm tâm, họ còn chỉ điểm cho sư đệ tôi cá cược mã cầu, tôi nghe nói hôm đó ngoài sư đệ tôi ra, mọi người đều thua một ít tiền?" Nhậm Khả và những người thua tiền liên tục gật đầu, "Ta thua gần hết tiền tiêu vặt của cả tháng, mới đầu tháng tám thôi đó, lần này đến trại nuôi ngựa đã quyết định tiêu hết số tiền còn lại rồi, nhưng ta không cá cược nữa đâu." Kiều Thao cũng gật đầu, "Ta còn thảm hơn các ngươi, ta thua hết sạch tiền tiêu vặt của cả tháng, bây giờ phải vay tiền bạn học." Ánh mắt Bạch Thiện lạnh lùng nhìn chòng chọc Trương Kính Hào, nói: "Trùng hợp thay, hôm đó sư đệ tôi lại thắng được 200 lượng, hớn hở về nhà, đang định lần sau đến nữa thì lấy hết tiền tiết kiệm ra chơi, để kiếm tiền mua con ngựa quý 1500 lượng." Mọi người kinh ngạc há hốc mồm, đồng loạt quay đầu nhìn Bạch nhị lang. Bạch nhị lang cúi gằm mặt xuống. Có người cảm khái: "Thắng được 200 lượng cơ à." Có người nói đồng thời: "Đúng là tính toán hay thật." Nói xong liếc nhìn nhau, một người nói: "Không phải chứ, không phải ngươi cũng động lòng đấy chứ, biết những người đánh mã cầu ở đây là ai mà dám cá cược? Còn nghĩ đến chuyện thắng 1500 trăm lượng?" "E là không thua 3500 lượng thì ngươi đừng hòng lấy lại tiền." Mọi người đều không phải kẻ ngốc, nếu Bạch Thiện không nói toạc ra thì có lẽ bọn họ còn không nghĩ tới, nhưng hắn đã chỉ điểm rõ ràng như vậy, mọi người mà còn không hiểu nữa thì đúng là ngốc. Trong chốc lát ánh mắt mọi người nhìn Trương Kính Hào đều thay đổi. Trương Kính Hào cố gắng trấn định nói: "Bạch công tử, tôi biết cậu tức giận tôi lừa Bạch nhị lang mua ngựa, nhưng cậu cũng không cần phải nghi ngờ tôi như vậy, tôi cũng là học sinh Thái Học, làm sao có thể dụ dỗ bạn học cá cược?" "Huống hồ chuyện cá cược này vốn là chuyện tao nhã, ngay cả bệ hạ cũng thích xem đánh mã cầu rồi thưởng đồ, bọn tôi chẳng qua là chơi cho vui thôi," Trương Kính Hào nói: "Các cậu xem ở đây có rất nhiều người đặt cược.." "Đó là người khác," Bạch Thiện cắt ngang lời hắn, "Bất luận là ai, cá cược đều có thắng có thua, trừ khi là người cực kỳ quen thuộc với đội bóng đó, nếu không không thể nào thắng liên tục bốn trận được." Mọi người nghe Trương Kính Hào biện giải, nhất thời cảm thấy hắn nói cũng có lý, nhưng lại cảm thấy Bạch Thiện nói cũng không sai, thế là dao động không chừng. Bạch Thiện nói: "Còn về lý do tại sao, chẳng phải đã có sẵn lý do rồi sao? Rõ ràng sư đệ tôi giao hảo với huynh, còn là học sinh Thái Học như huynh, kết quả huynh lại dùng một con ngựa lừa hắn hơn ngàn lượng, đây là vì sao?" "Còn vì sao nữa, vì tiền chứ sao!" Một người bên cạnh thay hắn trả lời. Bạch Thiện: "Huynh đã có thể vì tiền mà lấy ngựa lừa người, tại sao lại không thể vì tiền mà dụ dỗ hắn vào cá cược?" Bạch Thiện chỉ vào Bạch nhị lang, nói: "Tên ngốc này còn định lấy vốn liếng của mình vào trại nuôi ngựa cá cược trước, kiếm đủ tiền mua ngựa rồi mới mua ngựa. Nếu huynh trực tiếp lừa hắn mua ngựa, đợi hắn dắt ngựa về nhà, bọn tôi không phải kẻ ngốc, bạn học trong trường cũng không phải kẻ ngốc, mọi người rồi cũng sẽ nhìn ra hắn bị huynh lừa." "Cho dù sau này huynh không thừa nhận, thì danh tiếng của huynh cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, như vậy không đáng." Bạch Thiện nói: "Ngược lại, nếu huynh dùng một con ngựa quý để dắt hắn, để hắn liên tục lấy tiền từ nhà đến trại nuôi ngựa cá cược, rồi vĩnh viễn không kiếm được số tiền đó, vĩnh viễn không mua được con ngựa quý kia." "Thì với tính cách của hắn, e là qua một hai tháng, hắn đã sớm quên mất ý định ban đầu, trong lòng trong mắt chỉ có chuyện kiếm lại số tiền đã thua." Tim Trương Kính Hào đập thình thịch, kêu lên: "Bạch công tử, cậu đừng có vu oan tôi, hôm đó hắn thắng tiền đấy chứ." "Hắn mà không thắng tiền, hôm nay tôi cũng không đến tìm huynh." Bạch Thiện chỉ vào Nhậm Khả và Kiều Thao, nói: "Huynh hỏi bọn họ xem, bọn họ còn muốn cá cược nữa không?" Hai người liên tục lắc đầu, không bao giờ nữa đâu, lần đầu tiên đánh bạc đã thua thảm như vậy, đánh thêm vài lần nữa bọn họ còn sống nổi không? Mọi người thấy thế thì lập tức thay đổi ánh mắt nhìn Trương Kính Hào. Lừa Bạch nhị lang hơn ngàn lượng mua ngựa nghe thì có vẻ đáng ghét, nhưng chuyện này truyền ra ngoài cũng không đến nỗi quá tệ. Cùng lắm thì bạn học chỉ cảm thấy Trương Kính Hào gian xảo, nhưng cũng cảm thấy hắn thông minh, cho dù thầy giáo biết cũng sẽ không trách phạt, bởi vì trong Lục Học thỉnh thoảng vẫn có những chuyện như vậy xảy ra. Chẳng qua sẽ không có ai lừa mua ngựa, phần lớn toàn là các học trưởng Thư Học sao chép những bức tranh chữ đẹp rồi lừa người mua như hàng thật, hoặc là các học trưởng Toán Học cầm bàn tính lừa gạt đám học đệ này; cũng có khả năng học trưởng Quốc Tử Học cầm một miếng ngọc đi lung tung lừa người.. Những chuyện này, chỉ cần không quá đáng, các tiến sĩ của Lục Học đều mắt nhắm mắt mở cho qua, các bạn học trong trường cũng coi như một chuyện cười, ngoài việc học sinh bị lừa khó chịu một hồi, thì những cái khác không có vấn đề gì. Chỉ là các học trưởng đều rất có chừng mực, cho dù là lừa các học đệ, cũng sẽ ở trong phạm vi giá cả hợp lý, có người hoàn toàn chỉ là muốn cho vui, cuối cùng vẫn là sẽ tiêu số tiền đó ra, ví dụ như mời học đệ bị lừa đến Trạng Nguyên Lâu uống một chầu rượu ngon.. Chuyện như vậy khá nhiều nên học sinh bị lừa cũng không cảm thấy quá xui xẻo. Nhưng chuyện như vậy đều được tiến hành trong trường học, chứ như Trương Kính Hào lừa người ta ở ngoài trường, còn lừa một số tiền lớn như vậy thì chưa có bao giờ. Nhưng cái này cũng không có gì, điều khủng bố nhất là mục đích thực sự của hắn là lừa bạn học cá cược!
Chương 1002: Không khách quan Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 1003: Đánh hắn Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 1004: Làm khách Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 1005: Giao cho ta đi Bấm để xem Mãn Bảo và Bạch Thiện đồng loạt kêu "hả". Ân Hoặc cười nói: "Không biết nhà khác thế nào, chứ nhà bọn ta, ngay đến bà nội ta dù không thường xuyên ra ngoài, thì vào mùa xuân gặp tiết trời đẹp cũng sẽ ra ngoài đi dạo, ngắm chợ hoa. Nếu gặp được thứ mình thích thì sẽ mua, thấy đồ lạ cũng mua, chứ đồ do người hầu mua dâng lên thì lại ít." Tuy Ân Hoặc không quản chuyện trong nhà, cũng không để tâm đến việc gì, nhưng có một số việc năm nào cũng có, nên hắn cũng nhớ. Trường Thọ đứng bên cạnh thấy thiếu gia nhà mình nói chuyện vui vẻ, liền bổ sung: "Còn có những người trồng hoa quen nhà bọn tôi, nếu họ trồng ra giống mới, hoặc là hoa trồng ra đẹp, cũng sẽ đưa đến tận nhà, lão phu nhân hoặc các cô nương thấy thích thì đều giữ lại." Mãn Bảo hỏi: "Đắt không?" Trường Thọ dừng một chút rồi nói: "Giá cả cũng xấp xỉ với giá thị trường thôi, tùy thuộc mức độ yêu thích của chủ nhân, nếu có thứ cực kỳ thích, trong lòng vui vẻ, tự nhiên sẽ trả cao hơn." Mãn Bảo đã hiểu. Ân Hoặc lại hỏi: "Nhiều hoa như vậy, nếu sang năm đều không nở ra hoa đẹp được, thì chẳng phải những nhà kia sẽ biết mình bị lừa ư? Ngươi không sợ đến lúc đó bọn họ tìm tới tận nhà à?" Mãn Bảo hùng hồn nói: "Hoa ta bán ra đều là hoa tốt, họ tự trồng tàn thì sao có thể trách ta?" Ân Hoặc cười nói: "Một hai chậu hoa như thế còn được, chứ nhiều chậu hoa đều có vấn đề thì sẽ khiến người ta nghi ngờ, hơn nữa có một số người sẽ không nghĩ nhiều như vậy, toàn hành động theo cảm tính thôi. Họ cảm thấy hoa ngươi bán không trồng ra hoa đẹp được, thì đó chính là do hoa nhà ngươi có vấn đề." Ví dụ như các tỷ tỷ của hắn. Hắn nói: "Hoa của ngươi chắc chắn đều không rẻ, người mua được không phải đại phú thì cũng là đại quý, ngươi đắc tội nhiều người như vậy có ổn không?" Mãn Bảo và Bạch Thiện nhìn nhau cười nói: "Bọn ta đã sớm nghĩ đến điểm này rồi, nên đến lúc bán sẽ cải trang, dù sao cũng không để người ta phát hiện ra bọn ta. Chỉ có ngươi là bạn của bọn ta nên bọn ta mới nói cho ngươi biết thôi." Ân Hoặc liền cười nói: "Thay vì như vậy, chi bằng giao cho ta thì hơn." Mãn Bảo và Bạch Thiện "hả" một tiếng, vẻ mặt khó hiểu. Ân Hoặc nói: "Các ngươi cải trang thế nào cũng sẽ để lại dấu vết thôi, không phải trong tiểu thuyết các ngươi đưa ta cũng nói đấy sao, nhạn bay qua để lại lông, người đi qua để lại dấu, cứ theo dấu vết mà lần. Nên chi bằng các ngươi cứ đưa hoa cho ta, ta thay các ngươi bán cho người khác, sau này người khác đến hỏi ta, ta sẽ nói là trên đường tình cờ gặp được một người trồng hoa, tùy ta muốn hình dung hắn thế nào cũng được, dấu vết sẽ đứt ở chỗ ta." Mãn Bảo hỏi: "Ngươi không sợ họ tìm ngươi gây phiền phức à?" Ân Hoặc cười nói: "Họ sẽ không đâu, sẽ không làm đến mức đó chỉ vì một chậu hoa." Ai sẽ tìm hắn gây phiền phức chứ? Tình trạng sức khỏe của hắn bày ngay ra đấy, tính tình bày ra đấy, ai sẽ nghĩ là hắn lừa họ? Cho dù hắn thừa nhận, e rằng họ cũng không tin, hơn nữa địa vị của Ân gia cũng vẫn lù lù đây, trừ khi nhà hắn bỗng chốc rơi từ trên trời xuống đất, nếu không sẽ chẳng có ai vì một chậu hoa mà đến gây rối với hắn. Mà nếu nhà hắn rơi từ trên trời xuống đất, thân thể rời khỏi thuốc thang là không sống nổi của hắn chắc chắn cũng không sống được, vậy thì thiếu một thứ hay nhiều một thứ thì có gì khác nhau? Đã thế chuyện này còn rất thú vị. Mãn Bảo liền tò mò hỏi: "Vậy ngươi định bán hoa cho ai?" Ân Hoặc hỏi: "Lúc đầu ngươi định bán cho ai?" Mãn Bảo: "Ta muốn bán cho người thân của Ích Châu vương." Ân Hoặc: . Hắn nhớ ra họ là người Kiếm Nam Đạo, liền hỏi: "Các ngươi có thù oán gì với Ích Châu vương à?" "Chỉ là không thích hắn, ghét hắn." Ân Hoặc mông lung khó hiểu, "Kiểu gì cũng phải có lý do chứ." Mãn Bảo liền bôi nhọ danh tiếng của gã: "Ích Châu vương cực kỳ xấu xa, hắn tham ô tiền tu sửa đê điều, khiến cho đê Kiền Vĩ Yển bị vỡ." Ân Hoặc: "Chuyện này ta nghe nói rồi, nhưng không phải nói người tham ô chủ yếu là Diêm thứ sử - thứ sử cũ của Ích Châu ư? Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo và Ích Châu vương chỉ bị che mắt nên mới vô ý nhận lễ của hắn, có điều tội danh thất trách trong việc giám sát thì đúng là thật." Bạch Thiện nói: "Đó đều là giả, toàn bộ dân chúng Ích Châu bọn ta đều biết, người tham ô tiền chủ yếu chính là Ích Châu vương và tiết độ sứ cũ." Ân Hoặc há hốc mồm, những gì triều đình nói và những gì bên ngoài nói khác nhau quá lớn rồi nhỉ? Hắn chỉ thỉnh thoảng nghe phụ thân và bà nội nhắc đến một hai câu, vậy những chuyện này phụ thân có biết không? Mãn Bảo tiếp tục nói: "Còn nữa, hắn còn xua đuổi nạn dân, cưỡng đoạt chiếm hết ruộng đất của họ, khiến cho rất nhiều nạn dân trở về quê hương đều biến thành người không có đất không có nhà; vì ăn mừng Tết đoan ngọ mà xa hoa lãng phí, dựng xe hoa to, làm tài chính huyện An Dương cạn kiệt.." Bạch Thiện không khỏi quay đầu nhìn Mãn Bảo, lặng lẽ dùng ngón tay kéo áo của nàng, bảo nàng đừng có nói quá, nếu không vừa nghe đã thấy giả rồi. Câu tiếp theo của Mãn Bảo đã bớt bớt lại: "Tóm lại chắc chắn hắn đã làm rất nhiều việc ác, nên mới có thích khách giết hắn, nhưng hắn chỉ lo an nguy của bản thân mà đẩy dân chúng ra chắn trước mặt thích khách, sau đó còn vì bắt thích khách mà bắt bớ người dân vô tội bừa bãi.." Bạch Thiện không khỏi ho thành tiếng, hơi quá rồi đó, đúng là Ích Châu vương muốn bắt bớ dân chúng bừa bãi đấy, nhưng chẳng phải cuối cùng hắn vừa bắt, Đường huyện lệnh đã lập tức dẫn người đi thẩm vấn, rồi nhân tiện thả người đi sao? Ân Hoặc nghe đến ngây người, bởi vì mọi người đều là bạn bè, hơn nữa trong lòng hắn Mãn Bảo và Bạch Thiện luôn là hai người khá đáng tin cậy, nên hắn tin không chút nghi ngờ. Hắn ngây ngốc hỏi: "Chẳng lẽ không ai quản hả?" Mãn Bảo thở dài, "Ai quản chứ, ở Ích Châu, Ích Châu vương là lớn nhất, dù hoàng đế lớn hơn hắn nhưng trời cao hoàng đế xa, hắn cũng không quản được Ích Châu của bọn ta." Ân Hoặc liên tục gật đầu, "Dưới chân thiên tử, đúng là quyền quý sẽ phải thu liễm hơn chút." Mãn Bảo và Bạch Thiện đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn. Ân Hoặc vậy mà lập tức hiểu ra ý tứ trong ánh mắt của hai người họ, mặt hắn đỏ lên, ấp úng nói: "Đúng là các tỷ tỷ ta hành xử không hay lắm, nhưng thật ra những gì họ làm so với các quý nữ quý công tử khác ở kinh thành thì không tính là nghiêm trọng." Hắn dừng một chút rồi nói: "Họ chưa bao giờ động tay động chân ở bên ngoài, việc làm nhiều nhất chỉ là chặn người giữa đường, hoặc khuyên hoặc mắng, hoặc tìm đến nhà đối phương.." Ân Hoặc càng nói mặt càng đỏ, nhưng hắn vẫn kiên trì nói hết, "Ta tự thấy làm như vậy là không đúng, phụ thân cũng đã nói với họ rồi, nhưng bởi vì họ không phạm phải luật pháp lớn nào, nên không có ai buộc tội. Chuyện quá đáng nhất từng làm với các ngươi là sai người nhờ mối quan hệ của đại tỷ phu ta định bắt các ngươi." Mãn Bảo đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nói: "Ta đã nói rồi mà, chắc chắn ta không đoán sai, sao nhà các ngươi có thể không gọi nha môn đến bắt bọn ta chứ, hóa ra là đã gọi rồi, vậy cuối cùng sao lại không đến?" Ân Hoặc: ".. Bà nội phái người đi ngăn cản." Mãn Bảo còn thấy hơi đáng tiếc. Ân Hoặc nói một hơi nhiều như vậy nên khí hơi loạn, mặt cũng đỏ ửng lên, sau đó lộ ra vẻ tái nhợt. Mãn Bảo vừa thấy sắc mặt của hắn liền nói luôn: "Khí của ngươi không đủ, về sau vẫn nên nói ít một chút, đừng để cảm xúc dao động quá lớn. Đúng rồi, quyền quý kinh thành rất hung hãn ư? Mấy tỷ tỷ ngươi như vậy còn chưa tính là ương ngạnh?"
Chương 1006: Không khí Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**