Ngôn Tình [Edit] Phúc Nữ Nhà Nông - Úc Vũ Trúc

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by HiHi2129, Aug 14, 2022.

  1. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 1000: Thẳng thắn

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  2. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 1001: Thẳng thắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì Trương Kính Hào đã không còn cố cãi nữa, đương nhiên Bạch Thiện cũng phải thay đổi chiến lược, để người ta khỏi cảm thấy bọn họ được đằng chân lân đằng đầu. Hơn nữa, nói rõ ra cũng tốt, vốn dĩ bọn họ cũng chẳng vì con ngựa mà làm lớn chuyện.

    Nghe Bạch Thiện nói vậy, những người khác cũng tò mò, có người ồn ào nói: "Vậy Bạch công tử cứ nói xem, rốt cuộc là vì sao vậy?"

    Bạch Thiện nhìn Trương Kính Hào, cười khẽ: "Trương công tử, trại nuôi ngựa này là do huynh dẫn bọn họ đến, người cũng là do huynh giới thiệu, bây giờ huynh nói gì thì là vậy, nhưng tôi chưa chắc đã tin."

    "Sư đệ tôi đơn thuần, chẳng bao giờ suy nghĩ nhiều, còn tôi lại là người đa nghi, huynh nói đó là bạn của huynh, giá ngựa là do huynh tự quyết định, nhưng sư đệ tôi lại nói, từ khi nhìn thấy con ngựa kia, cơ bản đều là gã lái buôn ngựa kia giới thiệu, huynh chỉ ở bên cạnh phụ họa rằng đây quả thực là một con ngựa tốt hiếm thấy."

    Trương Kính Hào lập tức nói: "Người đó là tôi thuê tạm, không phải bạn của tôi."

    "Khéo thật, tôi cũng từng gặp gã lái buôn ngựa kia, còn dẫn sư đệ tôi đến xem, xác nhận đúng là hắn. Nếu Trương công tử đã thuê tạm thì không bằng bây giờ thuê tạm một chuyến nữa đi? Tôi chỉ đường cho."

    Trương Kính Hào cúi đầu không đáp.

    "Bạch công tử, không phải cậu nói là không phải vì chuyện con ngựa à? Sao nói hồi lâu vẫn là chuyện con ngựa?"

    "Tôi không nói chuyện con ngựa, tôi đang nói đến người bán ngựa," Bạch Thiện nói: "Người đó có chút quan hệ với trại nuôi ngựa này, thảo nào sư đệ tôi nói, hôm đó bọn họ vừa vào cổng đã có người nhiệt tình chào đón, không chỉ giúp đỗ xe ngựa, đưa bọn họ đến tận chỗ đánh mã cầu rồi sắp xếp chỗ ngồi, còn đưa trà nước điểm tâm cho mọi người. Nhưng hôm nay bọn tôi tự đến thì chẳng được đón tiếp gì cả."

    "Còn có trà nước điểm tâm?"

    "Không phải chỗ xem mã cầu phải bỏ tiền mua à?"

    Bạch Thiện nhếch mép nói: "Đâu chỉ có trà nước điểm tâm, họ còn chỉ điểm cho sư đệ tôi cá cược mã cầu, tôi nghe nói hôm đó ngoài sư đệ tôi ra, mọi người đều thua một ít tiền?"

    Nhậm Khả và những người thua tiền liên tục gật đầu, "Ta thua gần hết tiền tiêu vặt của cả tháng, mới đầu tháng tám thôi đó, lần này đến trại nuôi ngựa đã quyết định tiêu hết số tiền còn lại rồi, nhưng ta không cá cược nữa đâu."

    Kiều Thao cũng gật đầu, "Ta còn thảm hơn các ngươi, ta thua hết sạch tiền tiêu vặt của cả tháng, bây giờ phải vay tiền bạn học."

    Ánh mắt Bạch Thiện lạnh lùng nhìn chòng chọc Trương Kính Hào, nói: "Trùng hợp thay, hôm đó sư đệ tôi lại thắng được 200 lượng, hớn hở về nhà, đang định lần sau đến nữa thì lấy hết tiền tiết kiệm ra chơi, để kiếm tiền mua con ngựa quý 1500 lượng."

    Mọi người kinh ngạc há hốc mồm, đồng loạt quay đầu nhìn Bạch nhị lang.

    Bạch nhị lang cúi gằm mặt xuống.

    Có người cảm khái: "Thắng được 200 lượng cơ à."

    Có người nói đồng thời: "Đúng là tính toán hay thật."

    Nói xong liếc nhìn nhau, một người nói: "Không phải chứ, không phải ngươi cũng động lòng đấy chứ, biết những người đánh mã cầu ở đây là ai mà dám cá cược? Còn nghĩ đến chuyện thắng 1500 trăm lượng?"

    "E là không thua 3500 lượng thì ngươi đừng hòng lấy lại tiền."

    Mọi người đều không phải kẻ ngốc, nếu Bạch Thiện không nói toạc ra thì có lẽ bọn họ còn không nghĩ tới, nhưng hắn đã chỉ điểm rõ ràng như vậy, mọi người mà còn không hiểu nữa thì đúng là ngốc.

    Trong chốc lát ánh mắt mọi người nhìn Trương Kính Hào đều thay đổi.

    Trương Kính Hào cố gắng trấn định nói: "Bạch công tử, tôi biết cậu tức giận tôi lừa Bạch nhị lang mua ngựa, nhưng cậu cũng không cần phải nghi ngờ tôi như vậy, tôi cũng là học sinh Thái Học, làm sao có thể dụ dỗ bạn học cá cược?"

    "Huống hồ chuyện cá cược này vốn là chuyện tao nhã, ngay cả bệ hạ cũng thích xem đánh mã cầu rồi thưởng đồ, bọn tôi chẳng qua là chơi cho vui thôi," Trương Kính Hào nói: "Các cậu xem ở đây có rất nhiều người đặt cược.."

    "Đó là người khác," Bạch Thiện cắt ngang lời hắn, "Bất luận là ai, cá cược đều có thắng có thua, trừ khi là người cực kỳ quen thuộc với đội bóng đó, nếu không không thể nào thắng liên tục bốn trận được."

    Mọi người nghe Trương Kính Hào biện giải, nhất thời cảm thấy hắn nói cũng có lý, nhưng lại cảm thấy Bạch Thiện nói cũng không sai, thế là dao động không chừng.

    Bạch Thiện nói: "Còn về lý do tại sao, chẳng phải đã có sẵn lý do rồi sao? Rõ ràng sư đệ tôi giao hảo với huynh, còn là học sinh Thái Học như huynh, kết quả huynh lại dùng một con ngựa lừa hắn hơn ngàn lượng, đây là vì sao?"

    "Còn vì sao nữa, vì tiền chứ sao!" Một người bên cạnh thay hắn trả lời.

    Bạch Thiện: "Huynh đã có thể vì tiền mà lấy ngựa lừa người, tại sao lại không thể vì tiền mà dụ dỗ hắn vào cá cược?"

    Bạch Thiện chỉ vào Bạch nhị lang, nói: "Tên ngốc này còn định lấy vốn liếng của mình vào trại nuôi ngựa cá cược trước, kiếm đủ tiền mua ngựa rồi mới mua ngựa. Nếu huynh trực tiếp lừa hắn mua ngựa, đợi hắn dắt ngựa về nhà, bọn tôi không phải kẻ ngốc, bạn học trong trường cũng không phải kẻ ngốc, mọi người rồi cũng sẽ nhìn ra hắn bị huynh lừa."

    "Cho dù sau này huynh không thừa nhận, thì danh tiếng của huynh cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, như vậy không đáng." Bạch Thiện nói: "Ngược lại, nếu huynh dùng một con ngựa quý để dắt hắn, để hắn liên tục lấy tiền từ nhà đến trại nuôi ngựa cá cược, rồi vĩnh viễn không kiếm được số tiền đó, vĩnh viễn không mua được con ngựa quý kia."

    "Thì với tính cách của hắn, e là qua một hai tháng, hắn đã sớm quên mất ý định ban đầu, trong lòng trong mắt chỉ có chuyện kiếm lại số tiền đã thua."

    Tim Trương Kính Hào đập thình thịch, kêu lên: "Bạch công tử, cậu đừng có vu oan tôi, hôm đó hắn thắng tiền đấy chứ."

    "Hắn mà không thắng tiền, hôm nay tôi cũng không đến tìm huynh." Bạch Thiện chỉ vào Nhậm Khả và Kiều Thao, nói: "Huynh hỏi bọn họ xem, bọn họ còn muốn cá cược nữa không?"

    Hai người liên tục lắc đầu, không bao giờ nữa đâu, lần đầu tiên đánh bạc đã thua thảm như vậy, đánh thêm vài lần nữa bọn họ còn sống nổi không?

    Mọi người thấy thế thì lập tức thay đổi ánh mắt nhìn Trương Kính Hào.

    Lừa Bạch nhị lang hơn ngàn lượng mua ngựa nghe thì có vẻ đáng ghét, nhưng chuyện này truyền ra ngoài cũng không đến nỗi quá tệ.

    Cùng lắm thì bạn học chỉ cảm thấy Trương Kính Hào gian xảo, nhưng cũng cảm thấy hắn thông minh, cho dù thầy giáo biết cũng sẽ không trách phạt, bởi vì trong Lục Học thỉnh thoảng vẫn có những chuyện như vậy xảy ra.

    Chẳng qua sẽ không có ai lừa mua ngựa, phần lớn toàn là các học trưởng Thư Học sao chép những bức tranh chữ đẹp rồi lừa người mua như hàng thật, hoặc là các học trưởng Toán Học cầm bàn tính lừa gạt đám học đệ này; cũng có khả năng học trưởng Quốc Tử Học cầm một miếng ngọc đi lung tung lừa người..

    Những chuyện này, chỉ cần không quá đáng, các tiến sĩ của Lục Học đều mắt nhắm mắt mở cho qua, các bạn học trong trường cũng coi như một chuyện cười, ngoài việc học sinh bị lừa khó chịu một hồi, thì những cái khác không có vấn đề gì.

    Chỉ là các học trưởng đều rất có chừng mực, cho dù là lừa các học đệ, cũng sẽ ở trong phạm vi giá cả hợp lý, có người hoàn toàn chỉ là muốn cho vui, cuối cùng vẫn là sẽ tiêu số tiền đó ra, ví dụ như mời học đệ bị lừa đến Trạng Nguyên Lâu uống một chầu rượu ngon..

    Chuyện như vậy khá nhiều nên học sinh bị lừa cũng không cảm thấy quá xui xẻo.

    Nhưng chuyện như vậy đều được tiến hành trong trường học, chứ như Trương Kính Hào lừa người ta ở ngoài trường, còn lừa một số tiền lớn như vậy thì chưa có bao giờ.

    Nhưng cái này cũng không có gì, điều khủng bố nhất là mục đích thực sự của hắn là lừa bạn học cá cược!
     
  3. HiHi2129

    Messages:
    0
    Chương 1002: Không khách quan

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...