Đam Mỹ 3pi Khó Tính Quá Đi - Kiều

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by BAMBAMEUPHORIA, Mar 1, 2025.

  1. BAMBAMEUPHORIA Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ.

    Messages:
    3
    Chương 50: Thằng điên


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu chỉ cần để tai mình nghe thôi, còn mắt thì nhìn tôi này."

    "Lại làm cái trò khùng điên gì đây?"

    "Suỵt!"

    Sau tiếng "suỵt", âm lượng được tăng lên, lúc này Dương Nhật mới nghe rõ những câu hát từ bản nhạc. Với một đứa chỉ biết nghe nhạc không lời như cậu, chắc chắn không đoán nổi đó là bài hát nào. Chỉ biết rằng lời bài hát nồng nặc mùi ngôn tình: '1..'

    "Này, tôi bảo nhìn tôi cơ mà."

    Bị nhắc nhở, cậu đành chiều lòng Nhật Phong, đưa mắt hướng về phía cửa sổ. Giai điệu bài hát vẫn tiếp tục được vang lên 2..'. Trên nền nhạc, tên đó đã giống hệt một con "loăng quăng", dùng cả cơ thể để đong đưa. Cậu ta thật ngốc nghếch với những động tác vụng về chân, tay đưa loạn xạ mà không theo bất kỳ nhịp điệu nào.

    Lố lăng lố lăng lố lăng lố lăng, hết sức lố lăng. Dương Nhật không nhận ra đó là những động tác đó thuộc "môn phái" nào. Đôi lúc, thấy nó giống đang tập bài thể dục liên hoàn, thế nhưng nhìn kỹ lại thì giống như bài tập dưỡng sinh của các cụ hơn, có khi lại thấy những điệu cha cha cha, dân vũ lạc vào đây.. Nó chính là mớ hỗn độn. Thật lòng đánh giá, còn tệ hơn cả điệu đi liêu xiêu của mấy ông say rượu.

    "Năng khiếu nghèo nàn, lại còn bày đặt."

    Chẳng thể hiểu cái tên điên đó đã lấy động lực ở đâu để nhảy nữa. Nếu không có bản nhạc kia vớt vát, chắc chắn Dương Nhật đã chạy tới và khép luôn hai cánh cửa sổ kia lại rồi.

    "Ông đây đã nhảy bằng cả tính mạng đấy, không thể khen được một câu à?"

    "Rồi đã nhảy đến cái đoạn để khen được chưa?"

    "Thì là cái đoạn, 'này cậu, tôi muốn được làm người yêu của cậu' đấy.'"

    "Ăn tối xong đã uống thuốc chưa?"


    "Này, chúng mình tắt chế độ tình bạn, bật chế độ tình yêu đi."

    "Thằng điên."

    Buông xong câu chửi thề, Dương Nhật không một giây do dự mà ấn luôn nút tắt trên màn hình điện thoại. Tiếp theo đó hai cánh cửa sổ đã được cậu đóng lại ngay lập tức, mà hoàn toàn không quan tâm đến biểu cảm của người vừa bị chửi. Đưa tay lên tắt công tắc đèn, Dương Nhật vội vàng lao lên giường và trùm chăn kín mít.

    "Thằng khùng điên đấy, sao cứ thích làm người khác bực mình thế nhỉ? Đáng ghét chết đi được."

    Chỉ vì một câu nói của Nhật Phong, khiến cậu rơi vào trạng thái bất ổn. Tình trạng của Dương Nhật bây giờ như vừa phải trải qua một cú sốc gì đó rất rất kinh hoàng. Hơi thở thì như một bệnh nhân COPD. Đến tim hoạt động cũng chẳng mấy hiệu quả. Như thể bệnh tim bẩm sinh của cậu vừa bị tái phát vậy. Đáng sợ thật đấy.

    Đến khi đôi mắt Dương Nhật không thể chống cự được cơn buồn ngủ nữa thì câu hát '..'vẫn cố chấp vang lên trong đầu. Cả đêm hôm đó cậu đã mang theo nỗi sợ hãi, cùng câu hát kia để chìm vào giấc ngủ.

    Một giấc mộng ghé ngang qua giấc ngủ của Dương Nhật.


    Cả sân trường rợp một màu xanh non với những mầm lộc nảy chồi. Trong làn gió hiu hiu cuối xuân, hàng bằng lăng cứ rung rinh mãi không thôi.

    Phía trong lớp học, bóng dáng hai cậu nam sinh ngồi cuối lớp đang bị nhòe đi bởi những tia nắng tinh nghịch. Chúng cùng đang loay hoay với chiếc bút bi trên tay, đôi mắt thì dán chặt trên tờ giấy A4.

    "Thiệu Đông, em muốn giữ lại tim."

    "Sao em lại muốn giữ lại nó."

    Người con trai có phần to lớn hơn dừng bút rồi quay sang nhìn người bạn trai.

    "Giữ lại cho anh đấy, em đã hứa trái tim này chỉ dành cho anh, chỉ yêu mình anh rồi mà. Còn anh sẽ giữ lại gì?"

    Câu nói sặc mùi ngôn tình của Trắc Nam, làm cho người kế bên thấy hạnh phúc. Thiệu Đông đưa tay xoa xoa đầu cậu rồi cười thật tươi.

    "Anh chẳng giữ lại gì hết."

    Khác với kiểu lãng mạn của cậu, Thiệu đông lại là người khô khan và luôn cho rằng mình là người sống thực tế.

    "Tại sao?"

    Ánh mắt Trắc Nam nhìn cậu ấy thoáng chút thất vọng. Có lẽ cậu muốn Thiệu Đông sẽ nói mấy câu lãng mạn hơn đại loại như "anh sẽ giữ lại phổi vì anh muốn yêu em đến hơi thở cuối cùng" hay chí ít cũng phải là "anh sẽ giữ lại đôi mắt này, để tìm thấy em."

    "Anh nghĩ rồi, cách mình có thể giữ lại mọi thứ cho em là sẽ cho hết đi. Dẫu cho chúng không còn thuộc về anh nữa. Nhưng biết đâu một ngày nào đó, trái tim lại này sẽ lại một lần nữa đập vì em. Lá phổi này không ngừng thở vì em. Đôi mắt này có thể tìm thấy em. Đôi chân này được chạy đến bên em. Đôi tay này lại được ôm lấy em thêm lần nữa. Và anh muốn bố mẹ và em trai mình luôn tin rằng anh sẽ còn mãi ở đó; con trai, anh trai của họ mãi bên họ."

    "..."

    Đôi mắt Trắc Nam đỏ lên, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh mình. Hóa ra người yêu cậu cũng lãng mạn đến thế. Trắc Nam chưa từng nghĩ đến việc cho đi là cách mình giữ lại tất cả. Cậu đã nghĩ rằng cách giữ lại trái tim này cho Thiệu Đông, là sẽ phải để nó lại bên cạnh mình. Ra là không phải như vậy. Để trái tim kia tiếp tục đập mới thực sự ý nghĩa.

    "Sao lại nhìn anh như thế?"

    "Em có ích kỷ quá không?"

    "Chẳng ai là ích kỷ ở đây cả, mỗi người đều có góc nhìn riêng của mình mà. Trái tim đó là của em vì thế chẳng ai có thể trách em cả. Chỉ là, anh nghĩ rằng nếu không cho đi; nếu giữ chúng ở bên anh, chúng cũng sẽ hóa thành cho bụi thôi, vậy thì lãng phí em nhỉ? Còn nếu anh cho đi, thì giống như anh sẽ được tái sinh thêm lần nữa vậy. Lúc đó anh trên thiên đường hay dưới địa ngục, anh cũng nhất định cảm ơn người nhận đã cho mình cơ hội sống thêm lần nữa. Và biết đâu nhờ thế mà anh lại được yêu em thêm lần nữa."

    Hai đứa trẻ đều có cách yêu của riêng mình, vậy nên cách chúng muốn giữ lại trái tim kia cho đối phương cũng sẽ chẳng giống nhau.

    "..."

    "Thực ra anh còn tham lam đến mức, muốn giữ lại hết cho em cơ. Trắc Nam nếu không may ngày đó xảy ra, em đừng có khóc nhiều quá đấy vì anh vẫn giữ trái tim này cho em, vẫn dùng đôi mắt này nhìn em."

    "Thiệu Đông nếu như ngày đó đều xảy với với anh và em. Ta sẽ chẳng thể biết được người được nhận hiến tặng là ai, nhưng anh có nghĩ rằng trái tim của hai chúng ta có thể yêu nhau một lần nữa không?"

    "Anh không phải người lãng mạn như em, nhưng anh tin rằng tình yêu của anh đủ lớn để trái tim này sẽ luân hồi yêu em một lần nữa."

    _________________

    1, 2 Lời bài hát Eenie Meenie Sean Kingston & Justin Bieber.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  2. BAMBAMEUPHORIA Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ.

    Messages:
    3
    Chương 51: Je t'aime.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm đó, đến gần sáng Nhật Phong vẫn không để chìm vào trong giấc ngủ mà miệt mài suy ngẫm về hành động của Dương Nhật.

    Tốn thời gian là thế, hại não là thế, vậy mà thứ cậu nhận được lại và một mớ giấy lộn. Mọi thứ càng lúc càng lộn xộn hơn. Nhìn rõ tâm tư của một người chưa bao giờ là chuyện dễ dàng cả. Cứ thế đêm ấy Nhật Phong đã ôm cái mớ lộn xộn trong đầu rồi chìm vào giấc ngủ.

    Một giấc mơ kì lạ đã đến và chen vào dòng suy nghĩ đang ngổn ngang của Nhật Phong.

    Giữa vạch kẻ vôi trên bãi cỏ mềm mại được bao phủ bằng lớp sương sớm, có hai thằng nhóc nằm đối đầu vào nhau. Mặt trời từ phía xa nhả ra một luồng sáng chiếu thẳng, kéo dài theo vạch kẻ vôi rồi hất lên mặt chúng.

    "Lại đọc cái gì đấy?"

    "Đang học tiếng Pháp."

    Hình ảnh, âm thanh lúc này tạo nên một thước phim mang màu sắc của thanh xuân, thật ấm áp và tươi mới. Người nằm phía bên kia vạch vôi, chăm chú nhìn vào những dòng tiếng Pháp trong cuốn sách trên tay.

    "Thứ hai đầu tuần còn đòi mua sách tiếng Hàn về học, hôm nay mới có thứ năm thôi đấy. Chẳng biết có được chữ nào không mà thích rẻ vẻ."

    Trong suốt gần ba năm, kể từ ngày nhận ra tình cảm dành cho Trắc Nam, Thiệu Đông đã như một thằng ngốc, đòi học đủ các thứ tiếng. Cậu chỉ muốn chọn ra những ngôn từ đẹp nhất để dành cho người mình thích.

    "Tu es ma joie de vivre." (1)

    Một câu tiếng Pháp không quá lãng mạn, dẫu vậy lại cực kỳ đẹp đẽ khi chúng được phát ra từ năng lượng từ trái tim. Chúng chính là tất cả linh hồn, tình cảm của Thiệu Đông muốn dành cho đối phương.

    "Fou de colère."

    Lần nào cũng thế, cậu luôn nhận được những lời từ chối thẳng thừng từ Trắc Nam. Khi thì kết thúc bằng những câu chửi thề, khi thì cố tình im lặng làm ngơ, lúc lại quay người bỏ đi.. Những hình ảnh đó đã quá quen thuộc với Thiệu Đông. Nó đã diễn ra đến cả trăm lần trong suốt ba năm qua rồi. Thế nhưng lại chẳng thể khiến cậu nhóc lung lay ý trí.

    Mặc kệ bị từ chối, cậu vẫn miệt mài đi tìm những ngôn từ để khiến Trắc Nam mủi lòng. Có thể là những câu nói đơn giản như wǒ xǐhuān nǐ, nega joh-a.. Lúc lại phức tạp như: Du bist mein Ein und Alles. (cậu là tất cả của tôi), sei il sole della mia vita. (cậu là ánh mặt trời của đời tôi), zutto kimi wo mamotte agetai (anh muốn được bảo vệ em mãi mãi), cчастье мое (Hạnh phúc của tôi)

    Dù đã ở bên nhau từ lúc mới sinh ra, lúc này khi đứng trước người mình thích Thiệu động vẫn hoàn toàn mơ hồ về cậu ấy. Trắc Nam luôn là người khó đoán như thế. Nếu có phép thuật Thiệu Đông muốn một lần được nhìn thấu những suy nghĩ của cậu ấy. Để biết được người đó có chút tình cảm nào với mình không.

    Nỗi buồn thoáng qua tim đành phải cất gọn vào một chỗ, Thiệu Đông cố gắng diễn thật tốt vai diễn 'thằng mặt dày "trước mặt Trắc Nam. Vì chỉ có thế, mới không làm cả hai bị khó sử.

    " Này, cậu như vậy là bắt trước đấy nhé. "

    Lật người lại Thiệu Đông chống một bên cẳng tay xuống đất, tay còn lại cốc nhẹ vào đầu đối phương.

    " Xin lỗi chứ, anh đây học tiếng Pháp ba năm rồi. "

    Người nhỏ con hơn cũng bắt đầu xoay người lại. Hai đứa trẻ đối mặt với nhau. Ngay cả khi mặt chúng đã gần tới mức, chỉ còn cách nhau có chưa đầy một găng tay; với khoảng cách này Thiệu Đông có thể đếm chính xác từng nhịp tim và hơi thở của Trắc Nam. Tuy vậy, có một điều không thay đổi, cậu vẫn chẳng biết trong đôi mắt to tròn kia đang chứa đựng điều gì.

    " Ừ nhỉ, sao hồi ấy tôi lại không đăng ký học tiếng Pháp cùng cậu ta? Vậy cậu nói xem câu tôi vừa nói có nghĩa là gì. "

    " Cậu là một thằng khùng. "

    " Ố, không đúng nhé. Học hành kiểu gì thế, chữ thầy trả thầy hết rồi hả? Tôi nói là: Cậu là hạnh phúc của đời tôi cơ mà. "

    "... "

    Lại bỏ đi rồi. Cậu ấy bày ra cái vẻ mặt cực kỳ ngán ngẩm với những lời sến súa của Thiệu Đông.

    " Này, đi đâu đấy cái đồ điên kia. Ồ, ngại hả, này đừng có ngại. Cũng có phải lần đầu tôi nói thế đâu. Tôi muốn chuyển từ vị trí bạn sang yêu được gần ba năm rồi cơ mà. "

    "... "

    " Gớm, tắm chung từ hồi cởi truồng mà giờ còn bày đặt ngại. Cái đồ giả dối. "

    " Thằng điên này có im mồm đi không hả. Đừng có đi theo tôi, hướng của cậu phía bên kia. "

    " Biết rồi đừng có ngại nữa mà. Je t'aime. "

    Dù người Trắc Nam đã nóng bừng lên, gương mặt như được quét cả thỏi son lên rồi, thằng nhóc đằng sau vẫn không chịu dừng cái trò trêu chọc điên rồ lại.

    " Điên mất thôi, cái thằng mặt dày. "

    Cả hai quay lưng vào nhau cứ thế tiến về phía trước, từng bước từng bước bỏ xa vạch kẻ vôi trắng xóa dưới nền cỏ xanh mướt. Trên gương mặt hai thằng nhóc đều ánh lên một nụ cười. Một nụ cười tròn xoe và ngọt ngào như chiếc bánh donut. Một nụ cười lại hệt như bông hướng dương, đang vươn mình dưới mặt trời.

    Giấc mơ kỳ lạ này đã theo Nhật Phong suốt ba năm qua. Nó cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, như thể nó muốn cậu ghi nhớ một điều gì đó vậy. Đặt tay lên lồng ngực bên trái, đôi mắt cậu long lanh hơn vì giọt nước mắt chưa kịp khô.

    " Nếu trái tim này là của một trong hai người đó thì sao nhỉ?"

    (1) Phiên âm tiếng Pháp.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
    Last edited: Jun 19, 2025 at 7:38 PM
  3. BAMBAMEUPHORIA Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ.

    Messages:
    3
    Chương 52: Mình mong chờ cái gì chứ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tết dương lịch vừa qua - đây là thời điểm đám học sinh phải lao đầu vào học chuẩn bị cho kỳ thi cuối học kì một.

    Về phía Dương Nhật còn bận rộn hơn đám bạn mình gấp bội lần, với kỳ thi học sinh giỏi toàn quốc vào cuối tháng 2. Cũng may, vì bận rộn cậu chẳng còn sức nghĩ đến cái sự kiện ngớ ngẩn vào đêm hôm đó nữa.

    Nói rằng, không còn sức để bận tâm đến, thực ra trong lòng Dương Nhật cũng đã phải đối mặt với cơn khủng hoảng tinh thần cực kỳ dữ dội. Suốt một tuần liền, con sóng trong lòng cậu chưa một lần được yên.

    Nhật Phong đã như một loại virus, có khả năng xâm nhập vào mọi các ngóc ngách trong não bộ. Phản ứng miễn dịch của cơ thể Dương Nhật đành phải đầu hàng trước sức tấn công mãnh liệt. Những dòng cảm xúc khó chịu từ cấp tính đã trở thành mãn tính mất rồi.

    Chỉ cần mở những trang sách, trang vở ra Dương Nhật đều bắt gặp hình ảnh cậu ta. Những phương trình hóa học, những công thức toán học, những định luật vật lý, những quy luật sinh học, những câu văn câu thơ.. Nhật Phong đều vô duyên xuất hiện ở đó. Đến những bản nhạc không lời mà cậu yêu thích, cũng hoàn toàn biến thành những âm thanh thuộc về tên điên đó.

    Dù đã cố gắng đủ cách chỉ tiếc là kháng sinh không có tác dụng với đám virus kia. Bản thân cậu lại chưa tìm ra loại thuốc đặc hiệu nào để đánh bại chúng.

    "Đúng là cái thứ vừa độc vừa hại."

    Ba giờ sáng, điện căn phòng đối diện đã tắt, còn Dương Nhật vẫn đứng chôn chân trước khung cửa sổ, rồi hướng mắt về phía xa. Giá như, có một tia sáng có thể chiếu vào lòng cậu thì tốt biết mấy.

    "Mình mong chờ cái khỉ gì chứ?"

    Trong màn đêm tối tăm, âm thanh từ chiếc điện thoại của Dương Nhật vang lên câu hát: '..'. Suốt bao nhiêu năm nay đứa trẻ chỉ biết đến những bài nhạc không lời. Thế thì sao chứ? Ngày hôm nay cậu lại là người bật lên giai điệu này.

    Những hình ảnh cậu ta nhảy múa vào tối ngày hôm ấy, lần lượt tái hiện lại trước mắt Dương Nhật. Hình như đã một tuần trôi qua, nụ cười ngọt ngào mới được xuất hiện trên gương mặt cậu.

    Bài hát được Dương Nhật nghe đi nghe lại nhiều lần trong vô thức. Vào lúc đó, lòng cậu giống hệt con sóng của Xuân Quỳnh "dữ dội, dịu êm, ồn ào, lặng lẽ". Tất cả những cảm xúc đó cứ mãi xoay vòng, xoay vòng mà không thấy điểm dừng. "Gió" đã ngừng thổi, nhưng sóng biển không ngừng "rung động".

    Thời gian chầm chậm trôi, tiếng gà gáy xen lẫn với giai điệu bài hát cứ thế vang lên. Đột nhiên, ánh điện từ phòng Nhật Phong chiếu thẳng vào mắt cậu. Dương Nhật đưa tay ra vội vã khép cánh cửa sổ, như đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Muốn nhìn thấy căn phòng ấy sáng đèn, để rồi khi chúng tỏa ra những ánh sáng mà mình khao khát cậu lại không dám nhìn.

    Hôm nay khối 10 trường Thành Xuân sẽ bước vào ngày thi cuối cùng của học kỳ I. Khung cảnh nơi đây trở nên sôi động hơn khi đám học sinh nháo nhác đi tìm phòng thi của mình. Buổi sáng chúng sẽ khởi động với 60 phút cùng môn vật lý và chiều nay sẽ kết thúc bằng 60 phút của môn sinh học.

    Trước khi vào thi, có đứa quyết tâm dính chặt lấy cuốn sách không rời nửa bước; có đứa mặt méo xệch, than vãn; cũng có đứa chắp hai tay vào nhau, miệng lẩm bẩm, đầu cúi xuống rồi lại ngẩng lên..

    Cuối hành lang, Dương Nhật nhàn hạ đứng khoanh tay, nhìn thằng Khải và thằng Bình đang khổ sở kêu ca.

    "Chết bố tao rồi. Tao lại cứ nghĩ sáng nay thi sinh chứ. Đêm qua tao đã rất tâm huyết học thuộc cấu tạo và định luật tuần hoàn mà."

    "Bố mày, đó là kiến thức môn hóa đấy. Thằng ngáo ngơ này."

    "Vậy hả? Tao đúng là điên thật rồi. Sáng nay bước chân trái ra ngoài cổng là thấy điềm điềm rồi. Hôm nay có phải là thứ 6 ngày 13 không nhỉ."

    "Là thứ 6 nhưng ngày 15 nha. Tao còn mang cả 360 động từ bất quy tắc để đi thi vật lý nữa này."

    "Thôi hai đứa mày tìm chỗ đi đầu thai trước đi là vừa."

    "Hay là vậy nhỉ? Chứ tao nghĩ xuân này chắc tao không về nổi quá."

    Đúng là một đám lộn xộn. Đây là hình ảnh quen thuộc mà Dương Nhật phải chứng kiến, trong suốt những năm trung học cơ sở đến bây giờ qua tất cả các kì thi.

    Thậm chí, trong đợt thi tuyển sinh vào lớp 10, thằng Khải còn vác cả quyển atlat địa lý để đi thi môn ngữ văn. Thế rồi, đứa còn lại cũng không khá khẩm hơn là mấy, khi thi môn tiếng anh còn đem theo cả bảng tuần hoàn hóa học.

    Học kỳ một đã sắp kết thúc, Dương Nhật vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao hai cái đứa trẻ này có thể đỗ vào ngôi trường có chất lượng dạy và học đứng thứ 4 toàn quốc. Lại còn là lớp của cậu nữa chứ.

    "Đất chôn trong họ chia phần cả rồi, cứ mạnh dạn ra đấy mà nằm thôi. Chứ tao thiết nghĩ chúng mày cũng không cần thi thố gì nữa đâu."

    "Họ mày thôi, chứ họ tao mới chia hết đời bố tao là hết sạch. Bình ơi, họ mày thì sao, tao với mày chung một hố được không?"

    "Chúng ta có thể nguyện chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, nhưng tuyệt đối không thể chôn chung một hố được."

    "Kibo thế? Ăn nằm với nhau bao nhiêu năm, đến lúc xuống hố rồi còn tiếc nhau tí đất."

    Ồn ào ồn ào ồn ào.. Hai đứa nó là thế đấy, lúc nào cũng dính lấy nhau, nhưng chưa bao giờ hết chuyện để nói. Câu chuyện ôn thi nhầm môn hay mang nhầm đồ để đi thi, rồi cả chuyện phân chia đất đai trong họ đều được chúng lôi ra để nói.

    "Hai đứa chúng mày lo mà học, để kiếm tiền mua đất chôn đi. Chứ ngữ chúng mày kền kền nó cũng chê."

    "..."

    Ngán ngẩm với câu chuyện lộn xộn, Dương Nhật thản nhiên cắt ngang rồi đi thẳng về phía phòng thi, mà không thèm ngó ngàng đến biểu cảm của hai đứa nó.
     
  4. BAMBAMEUPHORIA Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ.

    Messages:
    3
    Chương 53: Cần thu hồi tình cảm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ thi cuối học kì I đang đến gần, đám học sinh đứa nào cũng bận rộn ôn tập. Muốn có một cái tết no ấm, chúng phải ra sức học hành, cày ngày cày đêm.

    Quanh sân trường đâu đâu cũng thấy những chiếc áo trắng ngồi túm tụm học bài. Có những đứa vừa tan học trên trường, đã cắp sách đến lớp học thêm để tiếp tục sự nghiệp học hành. Dẫy vậy, đâu đó cũng có những thằng nhóc còn mải miết những chuyện không đâu, mà không màng đến những con chữ.

    Phía cuối lớp 10a1, chiếc bàn kế bên cửa sổ có ba nam học sinh chụm đầu vào nhau. Nếu người ngoài nhìn vào lại cứ nghĩ chúng hăng say tìm cách giải một đề toán hay dịch vài ba bài đọc tiếng anh.. Thế nhưng, sự thật là đám nhóc chỉ ngồi nói chuyện phiếm với nhau thôi.

    "Nếu như, tự dưng mà người đó đột nhiên không thèm để ý đến mình, tức là người ta đã cố tình lơ mình. Từ điều kiện trên ta có; khi một người chủ động ngó lơ ta, đó là dấu hiệu người ta không thích mình rồi. Thay vì đau lòng quá, thì chúng ta cũng không nên đau lòng quá."

    "Khi đã bước vào tình trường, thì đại ca phải biết được một sự thật đó là; người bị thích, luôn ỷ quyền là người được thích, nên sẽ tùy tiện dày xéo cảm xúc của những người thích. Hiểu nôm na kiểu, người thích là người bị xa lánh, còn người bị thích là người xa lánh. Đây chính là hai cặp song sinh truyền thuyết, trong hầu hết những chuyện tình đơn phương."

    "Chưa gì con vợ này đã thấy đại ca chọn nhầm đối tượng rồi đấy. Để không ê chề khi bị người đó ngó lơ cảm xúc nữa, đại ca hãy mạnh dạn chuyển sang để thích một đối tượng khác."

    Sở dĩ "hội đồng tư vấn" này được thành lập cũng là bất đắc dĩ. Chuyện là, sau cái ngày Nhật Phong dùng cả tính mạng nhảy nhót điên loạn trên nền nhạc "Eenie meenie", đã hơn một tuần trôi qua, người hàng xóm không thèm để ý đến cậu.

    Kể từ khoảnh khắc cánh cửa sổ phòng Dương Nhật khép lại vào tối hôm đó, ai ngờ không còn được mở ra nữa. Cậu ấy đã thực sự nổi giận, như thể muốn cắt đứt mọi dây dưa với Nhật Phong vậy.

    Đến tận cái giây phút này, tuyệt nhiên cậu vẫn chưa tìm ra nguyên nhân dẫn đến tình trạng trên. Không phải trước đó mọi chuyện vẫn rất tốt đẹp hay sao? Chẳng biết đã gặp trục trặc ở cái khâu nào nữa.

    "Mày làm như mớ rau ngoài chợ mà thích thì mua không thích thì thôi ý. Đây là cảm xúc tạo nên từ tổ hợp hoocmon tình yêu adrenaline, endorphin, oxytocin, serotonin, dopamine chứ không phải vài ba cái cảm xúc vặt vãnh nhất thời."

    "Bó rau thì không giống lắm. Nhưng nó giống như việc gửi lời mời kết bạn cho ai đó, 10 phút sau không thấy đồng ý thì mình chủ động mà thu hồi thôi."

    "Thực ra thì cảm xúc không tự sinh ra và mất đi, nó chỉ chuyển từ đối tượng này sang đối tượng khác thôi mà."

    "Sao cái suy nghĩ của hai đứa mày, cứ khùng khoằm, mất mỹ quan thế nào ý nhỉ? Đã bảo đây là tình cảm, cảm xúc nó không phải là bịch rác mà bảo ném là ném. Ở đâu có kiểu thu hồi tình cảm dễ như ngậm kẹo thế."

    Dù trong thâm tâm biết hai "con vợ" chắc chắn sẽ chẳng giúp được gì cho cam, thế nhưng ngoài chúng ra Nhật Phong không còn bất kỳ lựa chọn nào khác, để gửi gắm những buồn phiền trong lòng.

    Suốt những ngày qua tâm trí cậu chết dần, khi mọi suy nghĩ chỉ hướng về Dương Nhật. Nếu như tình cảm dành cho người ấy, có dễ dàng thu hồi một tin nhắn hay gửi một lời mời kết bạn, cậu đâu phải bày ra bộ mặt vặn vẹo và ngồi nghe những lời nhảm nhí như thế này.

    "Không muốn ném thì đại ca phải biết cách quản lý tình cảm của mình. Chứ vừa mới dính vào tình yêu mà đã suy thế này, sức đâu mà đi chinh phạt trái tim của cờ rớt."

    "Theo cuốn 'Genz và 1001 cách theo đuổi cờ rớt' em mới đọc. Tác giả đã chỉ ra rằng, có rất nhiều cách để quản lý 'quỹ tình cảm' cho một người. Chúng ta có thể chia ra theo quý, theo tháng, thậm chí là theo tuần, theo ngày, theo giờ. Để mà chuyên nghiệp hơn thì anh cho thể dùng đến giờ hành chính hoặc part time kiểu luân phiên, chứ đừng nên triền miên."

    "Tình cảm nó đến một cách tự nhiên, mà mày bảo tao thích người ta theo style luân phiên á."

    "Ơ kìa tiến bộ lên nào! Tình yêu gia đình thì mới cần 24/7 chứ. Ngoài tình yêu gia đình ra thì chỉ có tình yêu nước mới bền bỉ. Tình yêu đôi lứa đâu cần phải âm ỉ, chỉ cần loáng thoáng qua là được rồi. Con đường đúng đắn nhất luôn luôn là con đường cách mạng. Còn con đường tình yêu ấy mà có thì đi, không có thì mình đi đường khác. Đường thủy, đường bộ, đường mía, đường thốt nốt, đường phèn.. có thiếu đường đâu."

    Thực sự hiện tại Nhật Phong bắt đầu hối hận vì hành động bột phát của mình. Trước khi sự kiện này diễn ra lòng cậu rối một, còn sau khi nghe thằng Bảo và thằng Hiếu nói thì lòng cậu rối mười.

    Những câu từ lộn xộn của hai đứa chúng nó, không thể làm Nhật Phong thấy khá hơn được. Khi mổ xẻ và phân tích mới thấy, chẳng mang theo bất kỳ ý nghĩa gì.

    "Trong tình đơn phương nếu chọn đúng người, sẽ pink pink như mộc châu vị dâu hộp 180ml; chọn sai thì nó sẽ đen như Kostritzer 4, 8 độ; hoặc bạc như Tiger 4, 6 độ; thậm chí, là màu lôm nhôm như mắm tôm 8, 000 VND một chai 120ml, nói đến mắm tôm tự nhiên hơi nhớ quán bún đậu. À, mà tóm lại màu của tình đơn phương là tùy vào ý chí của người bị thích."

    Ngồi nghe chúng nó nói, Nhật Phong không thể thu lại cái vẻ mặt chán trường được. Phải công nhận rằng cái cách ví von của hai thằng nhóc này rất thú vị. Một đứa thì cho rằng con đường tình yêu ngang với đường mía, đường phèn.. Đứa còn lại đem đồ uống, thậm chí là mắm tôm ra để ví von.
     
    Last edited: Jun 20, 2025 at 12:54 PM
  5. BAMBAMEUPHORIA Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ.

    Messages:
    3
    Chương 54: Cậu ta chính là một "cây nấm" cực độc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tùng tùng tùng..

    Tiếng trống trường vang lên, 45 phút tiết ngữ văn đã kết thúc. Còn câu chuyện của Nhật Phong vẫn chưa được giải quyết. Hai đứa nó đang tiếp tục công việc mổ xẻ, phân tích và đưa ra những "triết lý xà lơ".

    Chán ngồi ở lớp buôn chuyện, ba đứa trẻ đã rủ nhau ra bờ ao trong trường để ngồi. Đứa nằm, đứa ngồi, đứa lại dựa người vào gốc cây sung, đón những đợt gió đông táp vào mặt, rồi vừa say sưa tán dóc với nhau không điểm dừng.

    "Vì vậy, để có thể bách trúng bách phát trên tình trường, điều đầu tiên cần quan tâm đến chính là chọn đối tượng để theo đuổi. Việc này tưởng chừng dễ nhưng lại không dễ, vì nếu chọn sai đối tượng chắc chắn mình sẽ phải ê chề gánh hậu quả. Một trong những châm ngôn kinh điển về tình yêu đó chính là, môn đăng hộ đối."

    "Nhìn cái mặt là biết không nhờ vả được gì rồi. Là 'bách phát bách trúng'; còn nữa 'môn đăng hộ đối' nó là thành ngữ, là thành ngữ đấy, thằng chập ạ."

    "Cái đó quan trọng à? Quan trọng là đối tượng của ông là ai? Để hội đồng quản trị còn tính nhẩm xem chuyến này có đạt KPI hay không?"

    "Đó."

    Trong lúc hai thằng nhóc bên cạnh đang tranh luận về vấn đề thành ngữ và châm ngôn tình yêu, Nhật Phong lại chỉ chú ý đến đứa trẻ trường bên trong bộ đồng phục mùa đông. Dưới bầu trời xám xịt, Dương Nhật chính là điểm sáng duy nhất vào lúc này. Đến mặt trời còn chẳng xuyên qua nổi những đám mây dày cộp kia, còn cậu ấy vẫn cứ sáng bất chấp như thế.

    "Đó? Cụ thể là who? Where? Ông làm như con vợ này là nhà ngoại cảm không bằng ý."

    Không nói nhiều Nhật Phong đã đưa tay ra, vặn cổ thằng Hiếu hướng về "mặt trời" trong tim mình, để giải đáp cho câu hỏi who - where của nó.

    "Ối giời! Thái Kỳ Dương Nhật! Anh tính ra nhập hội fanclub à? Fan
    của cậu ấy đã đông đúc lại còn gắt nữa, để đăng ký được thẻ hội viên của người ta á, ông phải trải qua 7749 các câu hỏi kiểm tra."

    "Ở đâu có chuyện khó ở đó có Bảo lo. Không phải khoe nhưng em có một vài đứa bạn, cũng nằm trong cái hội đó đó. Kiểu gì cũng giúp anh gia nhập fanclub một cách an toàn."

    Phản ứng của hai đứa chúng nó rất đỗi thản nhiên, khác xa với những gì Nhật Phong vẽ ra trong đầu. Nhưng có vẻ như chúng đang có sự nhầm lẫn cực kỳ nghiêm trọng rồi. Chắc chỉ có hai đứa nó, mới có thể đánh đồng việc thích một người và hâm mộ một với nhau thôi.

    "Fan với quạt gì ở đây, tao nói tao thích cậu ấy. Rung động là rung động. Tim tao sẽ thịch một cái, mỗi khi nghĩ về cậu ấy; rồi sẽ thình thịch, thình thịch, thình thịch, mỗi khi thấy cậu ấy."

    "Xời! Mấy đứa con gái cũng kêu y như anh vậy. Không sao đâu đấy là triệu chứng cuồng idol một cách quá khích. Một biểu hiện thường gặp ở mấy đứa baby fan, khi thành fan trưởng thành nó không điên cuồng dữ dội mà âm thầm nồng thắm."

    Vẫn chưa chịu hiểu vấn đề, tâm tư Nhật Phong sắp rệu rã đến nơi rồi, vẫn phải ngồi phân biệt cho chúng nó về hai khái niệm thích một người và hâm mộ một người.

    "Không đúng! Rõ ràng cảm xúc của tao đặc biệt hơn thế. Cảm giác như vừa trải qua một cú shock bị giật điện, đôi lúc lại giống như đối mặt với cơn động đất 9.5 độ richter ý. Mỗi khi gần cậu ấy những cảm xúc trong người tao cứ như những vệt dầu loang thật nhanh trên mặt nước vậy."

    "Thôi hỏng, hỏng thật rồi. Kiểu này là bị con điên tình yêu nhập rồi. Chuyến này là ông để con tim đi chơi hơi xa rồi đấy. Di chứng của việc cô đơn lâu ngày nên vồ nhầm đối tượng rồi, sau quả này là thành cô hồn chắc luôn."

    "Chưa gì em đã ngửi thấy mùi không ổn rồi, ông có biết đấy là ai không mà cắm đầu cắm cổ vào thích thế?"

    Vừa xác định đối tượng trong mắt xanh Nhật Phong, hai thằng nhóc bên cạnh tranh nhau mỗi đứa thốt lên một câu, như muốn tát vào tâm hồn đã vỡ vụn sẵn.

    "Biết! Người tao thích."

    "Xời! Ý em không phải là thế. Nhưng sao bao nhiêu người không thích lại thích trúng cái đối tượng này."

    "Đối tượng này thì làm sao, có vấn đề gì không. Người ta là tội phạm vị thành niên, là đứa rối loạn chống đối xã hội hay là vì cái luật ngầm ngớ ngẩn của một tên điên nào đó đặt ra hả."

    "Muỗi! Câu chuyện luật ngầm luật nổi đó không đáng để nhắc đến. Nhưng đại ca nên tỉnh táo lại đi, đây không phải là đối tượng mà có thể động vào."

    "Em có nhắc nhở đại ca rồi, cậu ta chính là một cây nấm cực độc mà."

    "Rồi sao."

    "Tóm lại đây là một nhân vật, tuyệt đối không được ngu ngơ chơi trò test nhân phẩm."

    "Lý do, lý do, cho tao một lý do."

    Rõ ràng cả hai đều độc thân, vậy thì chúng đến với nhau có gì là không được nhỉ? Trong lòng Nhật Phong bắt đầu xuất hiện hàng nghìn câu hỏi "vì sao" liên quan đến vấn đề này.

    "Đúng là, haizzz. Đừng nhìn thấy bên ngoài đẹp trai mà tưởng bên trong thông minh. Người đâu mà chẳng tinh tế gì? Xin trân trọng giới thiệu, người ta là Thái Kỳ Dương Nhật, là con cưng của đất bắc đấy ông ạ, tỉnh táo lên nào, không phải hạng tầm thường, dân đen như chúng ta đâu."

    "Trên tình trường đại ca có thể không cần biết nhiều thứ, nhưng có một thứ nhất định phải biết: Đó là định luật gió tầng nào săn mây tầng đấy, chứ săn nhầm tầng là khóc huhu ngay."

    "Thế này nhớ, nói như này cho dễ hiểu; rõ ràng một bên chỉ là cỏ xanh còn bên kia là trời xanh. Tuy cũng là xanh nhưng mà một bên xanh dương, một bên xanh lá. Ngày xưa đi học cô giáo không dạy phân biệt màu à? Không phải cứ thấy xanh là lao vào đâu. Trèo không cao ngã còn đau bỏ xừ ra."
     
  6. BAMBAMEUPHORIA Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ.

    Messages:
    3
    Chương 55: Cậu ấy quá đỗi ngọt ngào.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu ấy là chắc chắn là bầu trời, còn ai là cỏ? Không lẽ ý thằng Hiếu thì Nhật Phong chính là cỏ hả? Vô lý. Mà cũng có lý chứ nhỉ? Vốn dĩ người ta là "mặt trời" kia mà, còn cậu chỉ là "cơn gió" lang thang khắp chốn thôi.

    Dẫu cho những điều thằng Hiếu nói chẳng sai chút nào, vậy mà Nhật Phong vẫn khó chịu trong lòng. Nền trời thật giống với lòng cậu lúc này, một màu xám xịt lại còn dày cộp xấu xí, đến mức mặt trời còn chẳng muốn ghé thăm.

    "Còn vấn đề thứ tiếp theo, không thể bỏ qua chính là luật ngầm giữa hai trường. Đại ca còn nhớ bọn em kể, đã có một cặp đôi lén lén lút lút hẹn hò bị cờ đỏ bắt được, rồi chạy trốn không may gặp tai nạn không. Gương đó để chúng ta soi đấy. Nói thẳng không cần vòng, nước đi này của đại ca sai quá sai rồi."

    Ngồi hứng cơn gió bấc còn chưa đủ lạnh hay sao? Câu nói của thằng Bảo là gáo nước lạnh thứ hai táp vào mặt Nhật Phong. Dù vậy, cậu lại thấy đau lòng nhiều hơn.

    Chỉ nguyên cái chuyện "mây với cỏ", đã đủ khiến cho Nhật Phong đau đầu rồi. Chẳng ngờ, ông trời nỡ lòng đẩy cái tình yêu chưa kịp chớm nở của cậu vào ngõ cụt thế này.

    Gương mặt sự chứa đầy sự đau khổ của Nhật Phong đang nhàu nhĩ như một tờ giấy trắng bị vò nát. Đúng là tai không nghe thấy, tim sẽ không đau.

    Biết trước kết quả như thế này, cậu cứ ngậm mồm và ôm cái mộng tưởng đẹp đẽ cho xong. Giờ thì hỏng bét cả rồi, mọi thứ tan nát hết cả rồi, không có tia hy vọng nào le lói qua đây cả.

    "Dù sao, nếu việc thích cậu ấy là quá size thì chỉ có thể là tao đã thích cậu ấy hết cỡ thôi."

    "Ối! Cố chấp! Từ chối việc giác ngộ là biểu hiện của sự cố chấp. Kiểu này sớm muộn thì cũng bị con điên tình yêu đập cho bầm dập thôi."

    "Thôi tí dạt vào quán trà sữa đá vài cốc. Sau đó hai con vợ sẽ nguyện dành thời gian cày rank, để ngồi giải quyết tâm lý và hướng tình cho anh."

    Tiếng thở dài từ Nhật Phong làm cho không khí nơi đây thêm phần ảm đạm.

    Nhẽ ra thay vì tập trung vào mấy cái chuyện không đâu, ba đứa trẻ nên cầm trên tay những quyển sách và tranh thủ nhồi nhét thêm chút kiến thức cần thiết cho kì thi sắp tới.

    "Từ ngày gặp cậu ấy tao cách ly đồ ngọt rồi."

    "Vì sao nhở."

    "Vì cậu ấy quá đỗi ngọt ngào ý."

    "..."

    Môn sinh học sẽ thi vào lúc 1h30 phút chiều, Dương Nhật không trở về nhà mà ăn trưa luôn tại trường.

    Bước ra khỏi canteen, cậu đi vòng qua sân thể dục để trở về lớp. Ngay lúc đó một "cơn gió" lớn cuốn theo những "tia sáng" lấp lánh đổ ập vào mắt cậu.

    Mải chạy theo thứ ánh sáng, suýt nữa đôi chân Dương Nhật đã bước qua "ranh giới" giữa hai trường. Thật may, cậu đã kịp tỉnh táo lại khi mũi giày chỉ vừa chạm tới vạch kẻ vôi thẳng tắp trên sân cỏ.

    "Cái tướng nằm kìa, nhìn chẳng ra sao? Ngứa cả mắt."

    Kéo lại sự nhạy bén, khóe môi Dương Nhật tự động cong lên. Chứng kiến Nhật Phong đang nằm gác chân lên gốc cây sung, đầu thì gối lên chân của một thằng nhóc nào đó mà mình không biết, chẳng biết sao cậu lại khó chịu nữa.

    Tự nhiên lại vác bực vào lòng, Dương Nhật mang cái bản mặt hằm hằm rồi đi thẳng về lớp để chuẩn bị cho môn thi cuối cùng.

    Tháng một cứ thế trôi đi, kỳ thi học kì I đã kết thúc. Ngay sau đó Dương Nhật sẽ dồn toàn bộ thời gian vào kì ôn luyện tập trung kéo dài một tuần liền, cho đợt thi học sinh giỏi quốc gia sắp tới.

    "Con đã đem đủ thuốc chưa? Thiếu gì thì có thể mua nhưng thuốc men là cần thiết ngay, nên không được quên đâu đấy."

    Từ nhỏ Dương Nhật đã là đứa trẻ luôn phải mang theo mình cả đống thuốc men. Cho đến khi cuộc phẫu thuật ghép tim diễn ra suôn sẻ vào hơn ba năm trước, hiện tại cậu vẫn phải kè kè với những loại thuốc chống đào thải.

    "Chỗ con ôn luyện chỉ cách đây có 20km thôi, mẹ cứ làm như con bay sang tận Châu Âu không bằng ý."

    "Đi đâu thì đi, cũng phải cẩn thận không được cẩu thả. Xuống dưới đấy nhớ ăn uống đầy đủ, chú ý sức khỏe. Học hành là chuyện cả đời không được quá sức quá."

    "Mẹ đã nói câu đó suốt cả tháng nay rồi."

    "Hai mẹ con chuẩn bị xong chưa chúng ta đi thôi."

    Lặng lẽ kéo chiếc vali đi về phía cổng, đôi mắt Dương Nhật hướng về phía khung cửa sổ nhà kế bên thêm lần nữa rồi mới chịu lên xe.

    Chỉ là xuống dưới thành phố ôn luyện tập trung có một tuần thôi, nhưng sự lưu luyến điều gì đó trong lòng khiến cho cậu không thoải mái.

    "Bố mẹ định lấy cớ đưa con đi rồi tranh thủ xuống dưới thành phố hẹn hò đấy à?"

    "Chúng tôi còn phải lấy cớ để hẹn hò nữa cơ?"

    "Con sẽ đi vắng tận một tuần, nên hai người cứ từ từ tận hưởng nhé."

    "Cảm ơn vì đã quan tâm đến chúng tôi."

    "Con năm nay mới 14 tuổi thôi. Nếu bố mẹ có ý định tăng thêm nhân khẩu cho nhà mình thì cứ mạnh dạn nhé. Nhưng dù sao, thì giữa năm nay con cũng sẽ đi du học, nên không có ai giúp bố mẹ bế em đâu."

    Thực ra Dương Nhật chưa từng tưởng tượng ra nếu bây giờ mình có thêm một đứa em thì sẽ như thế nào. Cũng không có gì đáng lo ngại lắm nhỉ? Chắc chắn chỉ nửa năm nữa, cậu đã xa chạy cao bay đến một đất nước khác rồi. Lúc đứa trẻ ra đời, Dương Nhật có thể miễn cưỡng về thăm cũng được.

    "Không sao, con sang đó vừa học vừa làm kiếm tiền để mua sữa cho em là được rồi."
     
  7. BAMBAMEUPHORIA Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ.

    Messages:
    3
    Chương 56: Thằng bé vẫn bên cạnh chúng ta mà.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiền học bổng của con, thừa sức mua sữa cho nó uống. Bố mẹ có thể nghĩ đến việc sinh đôi, sinh ba hoặc sinh bốn, hay thậm chí là cả một đội bóng cũng được. Đừng lo tiền sữa, con bao chúng nó trọn đời. À, con khuyến mãi thêm tiền mua bỉm cho mấy đứa nữa nhé."

    Với số tiền học bổng từ trước đến giờ, Dương Nhật có thể đảm bảo đám em của mình sẽ không bao giờ phải thiếu sữa để uống. Khi chúng qua 18 tuổi, có thể chuyển sang uống "sinh tố lúa mạch" thay sữa cũng được nữa.

    "Ra dáng anh trai quá nhỉ?"

    Chiếc xe thoát ra khỏi con đường làng chật hẹp, tiến thẳng về phía đường cái rộng thênh thang. Chút ánh nắng hiếm hoi giữa những ngày ảm đạm xuyên qua tấm cửa kính, rọi thẳng vào mặt Dương Nhật.

    Cổng trường sau giờ tan học. Đám học sinh nhốn nháo, đứa thì xe điện, đứa lại xe đạp, có đứa được bố mẹ đưa đón.. tất cả lộn xộn và ồn ã như lạc vào chợ vậy. Lúc ấy, Dương Nhật lại chỉ để mắt đến thằng con trai trong bộ đồng phục trường Thành Xuân lạc quẻ từ phía ngược chiều.

    "Lúc nào cũng cắm mặt xuống dưới đất thế."

    Khoảnh khắc khi Nhật Phong và chiếc xe lướt qua nhau, lòng cậu đã thực sự hy vọng người đó sẽ nhìn về phía mình. Vậy mà, tên hâm đó vẫn chẳng ngẩng mặt lên, chỉ có đôi mắt này vẫn hướng về cậu ta.

    "Thằng ngốc, thể nào cũng có ngày lao xuống ruộng cho xem."

    Dương Nhật khoanh hai tay trước ngực và bày ra cái biểu cảm khó chịu trên gương mặt. Trước giờ cậu vẫn luôn là người có thể kiểm soát tốt được cảm xúc. Kể từ khi cái tên điên khùng kia vô duyên xuất hiện trong cuộc sống, Dương Nhật đã đánh mất luôn khả năng đó.

    "Ngày xưa bố mẹ tán tỉnh nhau như thế nào vậy?"

    Vì không muốn để tâm tư bị Nhật Phong chi phối, cậu đành phải khơi ra một chủ đề để có thể tập trung vào.

    "Bố chai mặt trồng cây si trước nhà bà ngoại con tận ba năm liền mẹ mới chịu đấy."

    "Em thích anh trước mà? Năm lớp 10 em toàn lén lút bỏ thư vào gầm bàn của anh còn gì."

    "Hình như là anh nhầm với em nào rồi đấy. Em từ trước đến giờ chỉ ngẩng mặt nhận hoa, chứ không phải vất vả đi giao hoa."

    "Anh cũng chưa từng tự tay trồng si. Anh chỉ xem cách người ta trồng si thôi."

    "Thế mà, em nhớ ngày đó cứ có một anh đêm nào cũng vác đàn ghi ta đến trước cổng nhà hát " đêm trăng tình yêu " cho cả xóm em nghe."

    "Anh lại nhớ là, có cô nào đó chiều tan học nào cũng lén lút theo anh.."

    Xem kìa, họ đang ôn lại kỷ niệm "tán tỉnh" một cách thản nhiên và không quan tâm đến đứa trẻ đang đau khổ vì phải xa tên hàng xóm đến tận một tuần.

    Ánh mắt xét nét của Dương Nhật hướng về phía mẹ Diễm rồi chĩa sang bố Hoàng. Rõ ràng là người khơi mào cho câu chuyện, chẳng ngờ đến khi chứng kiến cảnh này thì lòng cậu thấy khó chịu.

    "Hai người có thôi đi không?"

    Thoáng bực mình trước màn bày bán "cơm chó" của hai vị phụ huynh, Dương Nhật đã phải cau có dẹp luôn tiệm. Tưởng tâm hồn sẽ được cứu vớt, ai ngờ đâu vì sự tính toán không cẩn thận cậu đã đẩy tâm hồn mình tụt xuống hố đen luôn.

    "Con trai mẹ thích ai rồi à?"

    Đôi mắt khẽ nhắm của Dương Nhật vội vàng mở to sau câu hỏi từ mẹ Diễm. Cậu thích ai rồi á? Rõ ràng là lý trí bảo chưa đó nhưng tim thì lại..

    Dương Nhật thu đôi lông mày nhăn lại, như muốn phủ nhận tất cả những cảm xúc mơ hồ diễn ra trong lòng.

    "Mẹ thấy việc học hành của con chưa đủ bận hay gì?"

    Đương nhiên mẹ Diễm đâu phải vô tâm đến mức, không biết con trai mình đã bận rộn thế nào với công cuộc học hành. Nhưng có vẻ như những hành động và biểu cảm của đứa trẻ, đã bị mẹ nhìn thấu mất rồi.

    "Ơ hay, học thì cứ học mà yêu thì cứ yêu chứ. Nói cho con biết ngày xưa mẹ vừa học vừa yêu mà vẫn thi đỗ đại học luật đấy."

    "Bố cũng đâu phải dạng vừa, dù bận rộn trồng cây si trước nhà bà ngoại con mà vẫn đỗ hai trường đại học nhé."

    "Tự hào quá nhỉ? Nhưng con trai của bố mẹ không có ba đầu sáu tay như hai người."

    "Cái thằng này, anh trai con cũng luôn nằm top đầu của trường, học bổng lớn nhỏ, giải thưởng trong nước, ngoài nước có thiếu thứ gì đâu mà vẫn có người yêu đấy thôi."

    Đúng thế nhỉ. Ngày đó anh trai Dương Nhật đã có một mối tình cực đẹp cùng với người hàng xóm.

    Hai đứa trẻ là bạn từ thuở lọt lòng, nhưng từ ngày lên lớp một thì luôn tranh vị trí đứng đầu trong các cuộc thi về toán học. Câu chuyện đó còn kịch tính hơn khi lên cấp 3, chúng còn học ở hai ngôi trường đối đầu với nhau.

    Thế mà, đến khi cả hai chính thức yêu đương vào năm lớp 12, anh trai Dương Nhật đã chuyển sang tranh giải ở cuộc thi vật lý, nhường lại vị trí đứng đầu môn toán cho người mình yêu. Đúng là sức mạnh của tình yêu.

    "Hai người có buồn không?"

    Câu hỏi của Dương Nhật không ăn khớp với mạch câu chuyện khiến, không khí trong xe đột nhiên thay đổi hẳn. Nó lắng xuống như một nốt trầm.

    "Thằng bé vẫn bên cạnh chúng ta mà."
     
  8. BAMBAMEUPHORIA Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ.

    Messages:
    3
    Chương 57: Chỉ là mẹ sợ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con biết. Bố mẹ có buồn khi anh ấy lại yêu con trai không? Con đã thấy mẹ khóc, bố cũng đã suy nghĩ rất nhiều mà."

    "..."

    Những âm thanh trong xe hoàn toàn biến mất. Mãi một lúc sau mẹ Diễm mới lên tiếng đáp lại câu hỏi của Dương Nhật.

    "Mẹ không buồn, là.. là mẹ sợ. Sợ thế giới ngoài kia không đủ bao dung với anh trai con và đứa trẻ mà nó yêu."

    Thực ra dù có cố tỏ ra là ổn, dẫu vậy trong lòng bố Hoàng và mẹ Diễm đâu đấy vẫn tồn tại những cảm xúc khó khăn. Họ đâu thể thản nhiên khi thấy con trai mình yêu một người con trai khác?

    Chẳng phải là bố mẹ không thể chấp nhận được điều đó. Mà họ sợ, sợ những người ngoài kia làm tổn thương đến con trai mình; sợ đứa trẻ sẽ không thể hạnh phúc nếu quyết định, yêu một người cùng giới tính.

    Những giọt nước mắt của mẹ, những đêm thức trắng đêm của bố; không phải vì họ đang muốn trách cứ cậu con trai. Chỉ đơn giản là họ đang bị lạc lối trong cảm xúc có phần cực đoan. Phải làm gì mới tốt cho đứa trẻ của mình, phải làm gì để bảo vệ chúng, phải làm gì để chúng không bị tổn thương..

    Hàng trăm hàng nghìn những câu hỏi xoay quanh vấn đề đó sẽ được đặt ra. Và họ bắt buộc phải đối mặt, để có thể đồng hành cùng con mình trong trận bão sắp ập tới.

    Cả bố Hoàng và mẹ Diễm cần thời gian sắp xếp lại những cảm xúc trong lòng; cần thời gian để đưa ra những quyết định đúng đắn; cần thời gian để lắng nghe bản thân mình và lắng nghe đứa con trai. Và điều đó chưa bao giờ là dễ dàng vì họ là những bản thể khác nhau. Họ cách nhau cả một thế hệ. Tư duy của họ không giống nhau. Góc nhìn của họ không trùng nhau. Quan điểm của họ không khớp nhau.

    "Nhưng con đừng sợ, thế giới ngoài kia là cơn bão thì hãy nhớ bố mẹ luôn là chỗ tránh bão vững chắc của con. Sau này, con hãy nắm lấy tay người mà con yêu về với gia đình mình, đừng quan tâm đến giới tính của người ta."

    "Con muốn đi cùng ai, quan trọng hơn giới tính của người ta là gì."

    Chỉ cần tìm lại được cảm xúc vốn có, bố mẹ sẽ sẵn sàng dang tay ra, ôm đứa trẻ vào lòng. Họ sẵn sàng là tấm bia để bảo vệ, sẵn sàng làm bệ đỡ để con mình tựa vào. Vì thế hãy cho họ thời gian.

    "Con thấy gia đình là chú Vũ và chú Khôi không? Họ thực sự là một gia đình hạnh phúc, thằng bé Nhật Phong chắc chắn được họ nuôi dạy rất tốt."

    "Tốt cái gì mà tốt, là một thằng ngốc thì đúng hơn."

    Cứ nghĩ đến Nhật Phong, cảm xúc của cậu lại bị đảo lộn. Suốt một tuần qua, Dương Nhật luôn phải cặm cụi xóa đi những câu nói và hình ảnh ngớ ngẩn thuộc về Nhật Phong vào đêm hôm đó. Đến giờ này, Dương Nhật thực sự đã đuối sức. Khẽ nhắm mắt lại cậu chẳng muốn nghĩ ngợi gì thêm.

    Sắc vàng hoàng hôn vẫn còn ngổn ngang trên nền trời xanh ngắt. Mặt trời đã lặn mất tăm, vậy mà hơi nóng vẫn bao phủ khắp nơi đây. Trên bãi xanh mướt hai nam sinh trung học phổ thông, đang cặm cụi lấp đầy trang giấy trắng bằng những nét chữ nắn nót.

    "Xong! Em đã hoàn thành bức thư cuối cùng dành cho người nhận tim của em. Anh đã xong chưa thế?"

    "Ừ! Anh cũng xong rồi."

    "Cho em đọc bức thư dành cho người nhận tim của anh đi."

    "Anh viết dành cho người nhận đọc mà."

    "Cho em đọc đi mà, rồi em sẽ cho anh đọc thư của em là hòa chứ gì?"

    "Cũng được."

    Đôi mắt Trắc Nam tạo thành hình lưỡi liềm, khuôn miệng giãn đều sang hai bên rồi tự động cong lên, hai tay đưa ra ngoan ngoãn nhận lấy bức thư từ Thiệu Đông.

    "Em có thể đọc to không?"

    "Tùy em thôi."

    Sau khi nhận được sự đồng ý của chủ nhân bức thư, Trắc Nam cũng không ngần ngại mà bắt đầu đọc to những con chữ trên bức thư kia.

    "Tôi là Thái Nhật Thiệu Đông. 18 tuổi. Còn bạn? Tôi phải gọi là anh, chị, cô, chú.. hay là gì nhỉ? Tôi có một em trai cũng đang bị bệnh tim. Tình trạng của nó tệ lắm, nhưng tôi không thể hiến tim cho thằng bé được vì bọn tôi không cùng nhóm máu. Tôi cũng không biết trái tim này có đến được với bạn hay không? Vì biết đâu ngày đó không xảy ra với tôi.."

    "Trắc Nam đừng đọc nữa chạy thôi có người đi kiểm tra rồi, nhanh lên."

    Vừa vỗ vào tay Trắc Nam, đôi mắt Thiệu Đông sợ hãi nhìn về phía xa. Chắc chắn đó là người của ban chấp hành đoàn trường đang đi kiểm tra. Đáng ra giờ này cả cậu và Trắc Nam phải ngoan ngoãn ngồi ở lớp học thêm, để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông sắp tới. Vậy mà, cả hai đã cùng nhau trốn học, lại còn ngang nhiên ngồi ở sân cỏ trong trường.

    "Người của trường anh à?"

    "Ừ, cất hết đồ đi chạy thôi."

    Cả hai vội vã, thu dọn mọi thứ và bắt đầu rời khỏi đây. Nếu như để bất kỳ ai
    trong trường thấy cảnh này thì sẽ rắc rối to. Cậu nắm lấy tay Trắc Nam, cả hai cùng nhau chạy thẳng về phía cổng trường.

     
Trả lời qua Facebook
Loading...