Chương 50: Thằng điên Bấm để xem "Cậu chỉ cần để tai mình nghe thôi, còn mắt thì nhìn tôi này." "Lại làm cái trò khùng điên gì đây?" "Suỵt!" Sau tiếng "suỵt", âm lượng được tăng lên, lúc này Dương Nhật mới nghe rõ những câu hát từ bản nhạc. Với một đứa chỉ biết nghe nhạc không lời như cậu, chắc chắn không đoán nổi đó là bài hát nào. Chỉ biết rằng lời bài hát nồng nặc mùi ngôn tình: '1..' "Này, tôi bảo nhìn tôi cơ mà." Bị nhắc nhở, cậu đành chiều lòng Nhật Phong, đưa mắt hướng về phía cửa sổ. Giai điệu bài hát vẫn tiếp tục được vang lên 2..'. Trên nền nhạc, tên đó đã giống hệt một con "loăng quăng", dùng cả cơ thể để đong đưa. Cậu ta thật ngốc nghếch với những động tác vụng về chân, tay đưa loạn xạ mà không theo bất kỳ nhịp điệu nào. Lố lăng lố lăng lố lăng lố lăng, hết sức lố lăng. Dương Nhật không nhận ra đó là những động tác đó thuộc "môn phái" nào. Đôi lúc, thấy nó giống đang tập bài thể dục liên hoàn, thế nhưng nhìn kỹ lại thì giống như bài tập dưỡng sinh của các cụ hơn, có khi lại thấy những điệu cha cha cha, dân vũ lạc vào đây.. Nó chính là mớ hỗn độn. Thật lòng đánh giá, còn tệ hơn cả điệu đi liêu xiêu của mấy ông say rượu. "Năng khiếu nghèo nàn, lại còn bày đặt." Chẳng thể hiểu cái tên điên đó đã lấy động lực ở đâu để nhảy nữa. Nếu không có bản nhạc kia vớt vát, chắc chắn Dương Nhật đã chạy tới và khép luôn hai cánh cửa sổ kia lại rồi. "Ông đây đã nhảy bằng cả tính mạng đấy, không thể khen được một câu à?" "Rồi đã nhảy đến cái đoạn để khen được chưa?" "Thì là cái đoạn, 'này cậu, tôi muốn được làm người yêu của cậu' đấy.'" "Ăn tối xong đã uống thuốc chưa?" "Này, chúng mình tắt chế độ tình bạn, bật chế độ tình yêu đi." "Thằng điên." Buông xong câu chửi thề, Dương Nhật không một giây do dự mà ấn luôn nút tắt trên màn hình điện thoại. Tiếp theo đó hai cánh cửa sổ đã được cậu đóng lại ngay lập tức, mà hoàn toàn không quan tâm đến biểu cảm của người vừa bị chửi. Đưa tay lên tắt công tắc đèn, Dương Nhật vội vàng lao lên giường và trùm chăn kín mít. "Thằng khùng điên đấy, sao cứ thích làm người khác bực mình thế nhỉ? Đáng ghét chết đi được." Chỉ vì một câu nói của Nhật Phong, khiến cậu rơi vào trạng thái bất ổn. Tình trạng của Dương Nhật bây giờ như vừa phải trải qua một cú sốc gì đó rất rất kinh hoàng. Hơi thở thì như một bệnh nhân COPD. Đến tim hoạt động cũng chẳng mấy hiệu quả. Như thể bệnh tim bẩm sinh của cậu vừa bị tái phát vậy. Đáng sợ thật đấy. Đến khi đôi mắt Dương Nhật không thể chống cự được cơn buồn ngủ nữa thì câu hát '..'vẫn cố chấp vang lên trong đầu. Cả đêm hôm đó cậu đã mang theo nỗi sợ hãi, cùng câu hát kia để chìm vào giấc ngủ. Một giấc mộng ghé ngang qua giấc ngủ của Dương Nhật. Cả sân trường rợp một màu xanh non với những mầm lộc nảy chồi. Trong làn gió hiu hiu cuối xuân, hàng bằng lăng cứ rung rinh mãi không thôi. Phía trong lớp học, bóng dáng hai cậu nam sinh ngồi cuối lớp đang bị nhòe đi bởi những tia nắng tinh nghịch. Chúng cùng đang loay hoay với chiếc bút bi trên tay, đôi mắt thì dán chặt trên tờ giấy A4. "Thiệu Đông, em muốn giữ lại tim." "Sao em lại muốn giữ lại nó." Người con trai có phần to lớn hơn dừng bút rồi quay sang nhìn người bạn trai. "Giữ lại cho anh đấy, em đã hứa trái tim này chỉ dành cho anh, chỉ yêu mình anh rồi mà. Còn anh sẽ giữ lại gì?" Câu nói sặc mùi ngôn tình của Trắc Nam, làm cho người kế bên thấy hạnh phúc. Thiệu Đông đưa tay xoa xoa đầu cậu rồi cười thật tươi. "Anh chẳng giữ lại gì hết." Khác với kiểu lãng mạn của cậu, Thiệu đông lại là người khô khan và luôn cho rằng mình là người sống thực tế. "Tại sao?" Ánh mắt Trắc Nam nhìn cậu ấy thoáng chút thất vọng. Có lẽ cậu muốn Thiệu Đông sẽ nói mấy câu lãng mạn hơn đại loại như "anh sẽ giữ lại phổi vì anh muốn yêu em đến hơi thở cuối cùng" hay chí ít cũng phải là "anh sẽ giữ lại đôi mắt này, để tìm thấy em." "Anh nghĩ rồi, cách mình có thể giữ lại mọi thứ cho em là sẽ cho hết đi. Dẫu cho chúng không còn thuộc về anh nữa. Nhưng biết đâu một ngày nào đó, trái tim lại này sẽ lại một lần nữa đập vì em. Lá phổi này không ngừng thở vì em. Đôi mắt này có thể tìm thấy em. Đôi chân này được chạy đến bên em. Đôi tay này lại được ôm lấy em thêm lần nữa. Và anh muốn bố mẹ và em trai mình luôn tin rằng anh sẽ còn mãi ở đó; con trai, anh trai của họ mãi bên họ." "..." Đôi mắt Trắc Nam đỏ lên, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh mình. Hóa ra người yêu cậu cũng lãng mạn đến thế. Trắc Nam chưa từng nghĩ đến việc cho đi là cách mình giữ lại tất cả. Cậu đã nghĩ rằng cách giữ lại trái tim này cho Thiệu Đông, là sẽ phải để nó lại bên cạnh mình. Ra là không phải như vậy. Để trái tim kia tiếp tục đập mới thực sự ý nghĩa. "Sao lại nhìn anh như thế?" "Em có ích kỷ quá không?" "Chẳng ai là ích kỷ ở đây cả, mỗi người đều có góc nhìn riêng của mình mà. Trái tim đó là của em vì thế chẳng ai có thể trách em cả. Chỉ là, anh nghĩ rằng nếu không cho đi; nếu giữ chúng ở bên anh, chúng cũng sẽ hóa thành cho bụi thôi, vậy thì lãng phí em nhỉ? Còn nếu anh cho đi, thì giống như anh sẽ được tái sinh thêm lần nữa vậy. Lúc đó anh trên thiên đường hay dưới địa ngục, anh cũng nhất định cảm ơn người nhận đã cho mình cơ hội sống thêm lần nữa. Và biết đâu nhờ thế mà anh lại được yêu em thêm lần nữa." Hai đứa trẻ đều có cách yêu của riêng mình, vậy nên cách chúng muốn giữ lại trái tim kia cho đối phương cũng sẽ chẳng giống nhau. "..." "Thực ra anh còn tham lam đến mức, muốn giữ lại hết cho em cơ. Trắc Nam nếu không may ngày đó xảy ra, em đừng có khóc nhiều quá đấy vì anh vẫn giữ trái tim này cho em, vẫn dùng đôi mắt này nhìn em." "Thiệu Đông nếu như ngày đó đều xảy với với anh và em. Ta sẽ chẳng thể biết được người được nhận hiến tặng là ai, nhưng anh có nghĩ rằng trái tim của hai chúng ta có thể yêu nhau một lần nữa không?" "Anh không phải người lãng mạn như em, nhưng anh tin rằng tình yêu của anh đủ lớn để trái tim này sẽ luân hồi yêu em một lần nữa." _________________ 1, 2 Lời bài hát Eenie Meenie Sean Kingston & Justin Bieber.
Chương 51: Je t'aime. Bấm để xem Hôm đó, đến gần sáng Nhật Phong vẫn không để chìm vào trong giấc ngủ mà miệt mài suy ngẫm về hành động của Dương Nhật. Tốn thời gian là thế, hại não là thế, vậy mà thứ cậu nhận được lại và một mớ giấy lộn. Mọi thứ càng lúc càng lộn xộn hơn. Nhìn rõ tâm tư của một người chưa bao giờ là chuyện dễ dàng cả. Cứ thế đêm ấy Nhật Phong đã ôm cái mớ lộn xộn trong đầu rồi chìm vào giấc ngủ. Một giấc mơ kì lạ đã đến và chen vào dòng suy nghĩ đang ngổn ngang của Nhật Phong. Giữa vạch kẻ vôi trên bãi cỏ mềm mại được bao phủ bằng lớp sương sớm, có hai thằng nhóc nằm đối đầu vào nhau. Mặt trời từ phía xa nhả ra một luồng sáng chiếu thẳng, kéo dài theo vạch kẻ vôi rồi hất lên mặt chúng. "Lại đọc cái gì đấy?" "Đang học tiếng Pháp." Hình ảnh, âm thanh lúc này tạo nên một thước phim mang màu sắc của thanh xuân, thật ấm áp và tươi mới. Người nằm phía bên kia vạch vôi, chăm chú nhìn vào những dòng tiếng Pháp trong cuốn sách trên tay. "Thứ hai đầu tuần còn đòi mua sách tiếng Hàn về học, hôm nay mới có thứ năm thôi đấy. Chẳng biết có được chữ nào không mà thích rẻ vẻ." Trong suốt gần ba năm, kể từ ngày nhận ra tình cảm dành cho Trắc Nam, Thiệu Đông đã như một thằng ngốc, đòi học đủ các thứ tiếng. Cậu chỉ muốn chọn ra những ngôn từ đẹp nhất để dành cho người mình thích. "Tu es ma joie de vivre." (1) Một câu tiếng Pháp không quá lãng mạn, dẫu vậy lại cực kỳ đẹp đẽ khi chúng được phát ra từ năng lượng từ trái tim. Chúng chính là tất cả linh hồn, tình cảm của Thiệu Đông muốn dành cho đối phương. "Fou de colère." Lần nào cũng thế, cậu luôn nhận được những lời từ chối thẳng thừng từ Trắc Nam. Khi thì kết thúc bằng những câu chửi thề, khi thì cố tình im lặng làm ngơ, lúc lại quay người bỏ đi.. Những hình ảnh đó đã quá quen thuộc với Thiệu Đông. Nó đã diễn ra đến cả trăm lần trong suốt ba năm qua rồi. Thế nhưng lại chẳng thể khiến cậu nhóc lung lay ý trí. Mặc kệ bị từ chối, cậu vẫn miệt mài đi tìm những ngôn từ để khiến Trắc Nam mủi lòng. Có thể là những câu nói đơn giản như wǒ xǐhuān nǐ, nega joh-a.. Lúc lại phức tạp như: Du bist mein Ein und Alles. (cậu là tất cả của tôi), sei il sole della mia vita. (cậu là ánh mặt trời của đời tôi), zutto kimi wo mamotte agetai (anh muốn được bảo vệ em mãi mãi), cчастье мое (Hạnh phúc của tôi) Dù đã ở bên nhau từ lúc mới sinh ra, lúc này khi đứng trước người mình thích Thiệu động vẫn hoàn toàn mơ hồ về cậu ấy. Trắc Nam luôn là người khó đoán như thế. Nếu có phép thuật Thiệu Đông muốn một lần được nhìn thấu những suy nghĩ của cậu ấy. Để biết được người đó có chút tình cảm nào với mình không. Nỗi buồn thoáng qua tim đành phải cất gọn vào một chỗ, Thiệu Đông cố gắng diễn thật tốt vai diễn 'thằng mặt dày "trước mặt Trắc Nam. Vì chỉ có thế, mới không làm cả hai bị khó sử. " Này, cậu như vậy là bắt trước đấy nhé. " Lật người lại Thiệu Đông chống một bên cẳng tay xuống đất, tay còn lại cốc nhẹ vào đầu đối phương. " Xin lỗi chứ, anh đây học tiếng Pháp ba năm rồi. " Người nhỏ con hơn cũng bắt đầu xoay người lại. Hai đứa trẻ đối mặt với nhau. Ngay cả khi mặt chúng đã gần tới mức, chỉ còn cách nhau có chưa đầy một găng tay; với khoảng cách này Thiệu Đông có thể đếm chính xác từng nhịp tim và hơi thở của Trắc Nam. Tuy vậy, có một điều không thay đổi, cậu vẫn chẳng biết trong đôi mắt to tròn kia đang chứa đựng điều gì. " Ừ nhỉ, sao hồi ấy tôi lại không đăng ký học tiếng Pháp cùng cậu ta? Vậy cậu nói xem câu tôi vừa nói có nghĩa là gì. " " Cậu là một thằng khùng. " " Ố, không đúng nhé. Học hành kiểu gì thế, chữ thầy trả thầy hết rồi hả? Tôi nói là: Cậu là hạnh phúc của đời tôi cơ mà. " "... " Lại bỏ đi rồi. Cậu ấy bày ra cái vẻ mặt cực kỳ ngán ngẩm với những lời sến súa của Thiệu Đông. " Này, đi đâu đấy cái đồ điên kia. Ồ, ngại hả, này đừng có ngại. Cũng có phải lần đầu tôi nói thế đâu. Tôi muốn chuyển từ vị trí bạn sang yêu được gần ba năm rồi cơ mà. " "... " " Gớm, tắm chung từ hồi cởi truồng mà giờ còn bày đặt ngại. Cái đồ giả dối. " " Thằng điên này có im mồm đi không hả. Đừng có đi theo tôi, hướng của cậu phía bên kia. " " Biết rồi đừng có ngại nữa mà. Je t'aime. " Dù người Trắc Nam đã nóng bừng lên, gương mặt như được quét cả thỏi son lên rồi, thằng nhóc đằng sau vẫn không chịu dừng cái trò trêu chọc điên rồ lại. " Điên mất thôi, cái thằng mặt dày. " Cả hai quay lưng vào nhau cứ thế tiến về phía trước, từng bước từng bước bỏ xa vạch kẻ vôi trắng xóa dưới nền cỏ xanh mướt. Trên gương mặt hai thằng nhóc đều ánh lên một nụ cười. Một nụ cười tròn xoe và ngọt ngào như chiếc bánh donut. Một nụ cười lại hệt như bông hướng dương, đang vươn mình dưới mặt trời. Giấc mơ kỳ lạ này đã theo Nhật Phong suốt ba năm qua. Nó cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, như thể nó muốn cậu ghi nhớ một điều gì đó vậy. Đặt tay lên lồng ngực bên trái, đôi mắt cậu long lanh hơn vì giọt nước mắt chưa kịp khô. " Nếu trái tim này là của một trong hai người đó thì sao nhỉ?" (1) Phiên âm tiếng Pháp.
Chương 52: Mình mong chờ cái gì chứ? Bấm để xem Tết dương lịch vừa qua - đây là thời điểm đám học sinh phải lao đầu vào học chuẩn bị cho kỳ thi cuối học kì một. Về phía Dương Nhật còn bận rộn hơn đám bạn mình gấp bội lần, với kỳ thi học sinh giỏi toàn quốc vào cuối tháng 2. Cũng may, vì bận rộn cậu chẳng còn sức nghĩ đến cái sự kiện ngớ ngẩn vào đêm hôm đó nữa. Nói rằng, không còn sức để bận tâm đến, thực ra trong lòng Dương Nhật cũng đã phải đối mặt với cơn khủng hoảng tinh thần cực kỳ dữ dội. Suốt một tuần liền, con sóng trong lòng cậu chưa một lần được yên. Nhật Phong đã như một loại virus, có khả năng xâm nhập vào mọi các ngóc ngách trong não bộ. Phản ứng miễn dịch của cơ thể Dương Nhật đành phải đầu hàng trước sức tấn công mãnh liệt. Những dòng cảm xúc khó chịu từ cấp tính đã trở thành mãn tính mất rồi. Chỉ cần mở những trang sách, trang vở ra Dương Nhật đều bắt gặp hình ảnh cậu ta. Những phương trình hóa học, những công thức toán học, những định luật vật lý, những quy luật sinh học, những câu văn câu thơ.. Nhật Phong đều vô duyên xuất hiện ở đó. Đến những bản nhạc không lời mà cậu yêu thích, cũng hoàn toàn biến thành những âm thanh thuộc về tên điên đó. Dù đã cố gắng đủ cách chỉ tiếc là kháng sinh không có tác dụng với đám virus kia. Bản thân cậu lại chưa tìm ra loại thuốc đặc hiệu nào để đánh bại chúng. "Đúng là cái thứ vừa độc vừa hại." Ba giờ sáng, điện căn phòng đối diện đã tắt, còn Dương Nhật vẫn đứng chôn chân trước khung cửa sổ, rồi hướng mắt về phía xa. Giá như, có một tia sáng có thể chiếu vào lòng cậu thì tốt biết mấy. "Mình mong chờ cái khỉ gì chứ?" Trong màn đêm tối tăm, âm thanh từ chiếc điện thoại của Dương Nhật vang lên câu hát: '..'. Suốt bao nhiêu năm nay đứa trẻ chỉ biết đến những bài nhạc không lời. Thế thì sao chứ? Ngày hôm nay cậu lại là người bật lên giai điệu này. Những hình ảnh cậu ta nhảy múa vào tối ngày hôm ấy, lần lượt tái hiện lại trước mắt Dương Nhật. Hình như đã một tuần trôi qua, nụ cười ngọt ngào mới được xuất hiện trên gương mặt cậu. Bài hát được Dương Nhật nghe đi nghe lại nhiều lần trong vô thức. Vào lúc đó, lòng cậu giống hệt con sóng của Xuân Quỳnh "dữ dội, dịu êm, ồn ào, lặng lẽ". Tất cả những cảm xúc đó cứ mãi xoay vòng, xoay vòng mà không thấy điểm dừng. "Gió" đã ngừng thổi, nhưng sóng biển không ngừng "rung động". Thời gian chầm chậm trôi, tiếng gà gáy xen lẫn với giai điệu bài hát cứ thế vang lên. Đột nhiên, ánh điện từ phòng Nhật Phong chiếu thẳng vào mắt cậu. Dương Nhật đưa tay ra vội vã khép cánh cửa sổ, như đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Muốn nhìn thấy căn phòng ấy sáng đèn, để rồi khi chúng tỏa ra những ánh sáng mà mình khao khát cậu lại không dám nhìn. Hôm nay khối 10 trường Thành Xuân sẽ bước vào ngày thi cuối cùng của học kỳ I. Khung cảnh nơi đây trở nên sôi động hơn khi đám học sinh nháo nhác đi tìm phòng thi của mình. Buổi sáng chúng sẽ khởi động với 60 phút cùng môn vật lý và chiều nay sẽ kết thúc bằng 60 phút của môn sinh học. Trước khi vào thi, có đứa quyết tâm dính chặt lấy cuốn sách không rời nửa bước; có đứa mặt méo xệch, than vãn; cũng có đứa chắp hai tay vào nhau, miệng lẩm bẩm, đầu cúi xuống rồi lại ngẩng lên.. Cuối hành lang, Dương Nhật nhàn hạ đứng khoanh tay, nhìn thằng Khải và thằng Bình đang khổ sở kêu ca. "Chết bố tao rồi. Tao lại cứ nghĩ sáng nay thi sinh chứ. Đêm qua tao đã rất tâm huyết học thuộc cấu tạo và định luật tuần hoàn mà." "Bố mày, đó là kiến thức môn hóa đấy. Thằng ngáo ngơ này." "Vậy hả? Tao đúng là điên thật rồi. Sáng nay bước chân trái ra ngoài cổng là thấy điềm điềm rồi. Hôm nay có phải là thứ 6 ngày 13 không nhỉ." "Là thứ 6 nhưng ngày 15 nha. Tao còn mang cả 360 động từ bất quy tắc để đi thi vật lý nữa này." "Thôi hai đứa mày tìm chỗ đi đầu thai trước đi là vừa." "Hay là vậy nhỉ? Chứ tao nghĩ xuân này chắc tao không về nổi quá." Đúng là một đám lộn xộn. Đây là hình ảnh quen thuộc mà Dương Nhật phải chứng kiến, trong suốt những năm trung học cơ sở đến bây giờ qua tất cả các kì thi. Thậm chí, trong đợt thi tuyển sinh vào lớp 10, thằng Khải còn vác cả quyển atlat địa lý để đi thi môn ngữ văn. Thế rồi, đứa còn lại cũng không khá khẩm hơn là mấy, khi thi môn tiếng anh còn đem theo cả bảng tuần hoàn hóa học. Học kỳ một đã sắp kết thúc, Dương Nhật vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao hai cái đứa trẻ này có thể đỗ vào ngôi trường có chất lượng dạy và học đứng thứ 4 toàn quốc. Lại còn là lớp của cậu nữa chứ. "Đất chôn trong họ chia phần cả rồi, cứ mạnh dạn ra đấy mà nằm thôi. Chứ tao thiết nghĩ chúng mày cũng không cần thi thố gì nữa đâu." "Họ mày thôi, chứ họ tao mới chia hết đời bố tao là hết sạch. Bình ơi, họ mày thì sao, tao với mày chung một hố được không?" "Chúng ta có thể nguyện chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, nhưng tuyệt đối không thể chôn chung một hố được." "Kibo thế? Ăn nằm với nhau bao nhiêu năm, đến lúc xuống hố rồi còn tiếc nhau tí đất." Ồn ào ồn ào ồn ào.. Hai đứa nó là thế đấy, lúc nào cũng dính lấy nhau, nhưng chưa bao giờ hết chuyện để nói. Câu chuyện ôn thi nhầm môn hay mang nhầm đồ để đi thi, rồi cả chuyện phân chia đất đai trong họ đều được chúng lôi ra để nói. "Hai đứa chúng mày lo mà học, để kiếm tiền mua đất chôn đi. Chứ ngữ chúng mày kền kền nó cũng chê." "..." Ngán ngẩm với câu chuyện lộn xộn, Dương Nhật thản nhiên cắt ngang rồi đi thẳng về phía phòng thi, mà không thèm ngó ngàng đến biểu cảm của hai đứa nó.
Chương 53: Cần thu hồi tình cảm. Bấm để xem Kỳ thi cuối học kì I đang đến gần, đám học sinh đứa nào cũng bận rộn ôn tập. Muốn có một cái tết no ấm, chúng phải ra sức học hành, cày ngày cày đêm. Quanh sân trường đâu đâu cũng thấy những chiếc áo trắng ngồi túm tụm học bài. Có những đứa vừa tan học trên trường, đã cắp sách đến lớp học thêm để tiếp tục sự nghiệp học hành. Dẫy vậy, đâu đó cũng có những thằng nhóc còn mải miết những chuyện không đâu, mà không màng đến những con chữ. Phía cuối lớp 10a1, chiếc bàn kế bên cửa sổ có ba nam học sinh chụm đầu vào nhau. Nếu người ngoài nhìn vào lại cứ nghĩ chúng hăng say tìm cách giải một đề toán hay dịch vài ba bài đọc tiếng anh.. Thế nhưng, sự thật là đám nhóc chỉ ngồi nói chuyện phiếm với nhau thôi. "Nếu như, tự dưng mà người đó đột nhiên không thèm để ý đến mình, tức là người ta đã cố tình lơ mình. Từ điều kiện trên ta có; khi một người chủ động ngó lơ ta, đó là dấu hiệu người ta không thích mình rồi. Thay vì đau lòng quá, thì chúng ta cũng không nên đau lòng quá." "Khi đã bước vào tình trường, thì đại ca phải biết được một sự thật đó là; người bị thích, luôn ỷ quyền là người được thích, nên sẽ tùy tiện dày xéo cảm xúc của những người thích. Hiểu nôm na kiểu, người thích là người bị xa lánh, còn người bị thích là người xa lánh. Đây chính là hai cặp song sinh truyền thuyết, trong hầu hết những chuyện tình đơn phương." "Chưa gì con vợ này đã thấy đại ca chọn nhầm đối tượng rồi đấy. Để không ê chề khi bị người đó ngó lơ cảm xúc nữa, đại ca hãy mạnh dạn chuyển sang để thích một đối tượng khác." Sở dĩ "hội đồng tư vấn" này được thành lập cũng là bất đắc dĩ. Chuyện là, sau cái ngày Nhật Phong dùng cả tính mạng nhảy nhót điên loạn trên nền nhạc "Eenie meenie", đã hơn một tuần trôi qua, người hàng xóm không thèm để ý đến cậu. Kể từ khoảnh khắc cánh cửa sổ phòng Dương Nhật khép lại vào tối hôm đó, ai ngờ không còn được mở ra nữa. Cậu ấy đã thực sự nổi giận, như thể muốn cắt đứt mọi dây dưa với Nhật Phong vậy. Đến tận cái giây phút này, tuyệt nhiên cậu vẫn chưa tìm ra nguyên nhân dẫn đến tình trạng trên. Không phải trước đó mọi chuyện vẫn rất tốt đẹp hay sao? Chẳng biết đã gặp trục trặc ở cái khâu nào nữa. "Mày làm như mớ rau ngoài chợ mà thích thì mua không thích thì thôi ý. Đây là cảm xúc tạo nên từ tổ hợp hoocmon tình yêu adrenaline, endorphin, oxytocin, serotonin, dopamine chứ không phải vài ba cái cảm xúc vặt vãnh nhất thời." "Bó rau thì không giống lắm. Nhưng nó giống như việc gửi lời mời kết bạn cho ai đó, 10 phút sau không thấy đồng ý thì mình chủ động mà thu hồi thôi." "Thực ra thì cảm xúc không tự sinh ra và mất đi, nó chỉ chuyển từ đối tượng này sang đối tượng khác thôi mà." "Sao cái suy nghĩ của hai đứa mày, cứ khùng khoằm, mất mỹ quan thế nào ý nhỉ? Đã bảo đây là tình cảm, cảm xúc nó không phải là bịch rác mà bảo ném là ném. Ở đâu có kiểu thu hồi tình cảm dễ như ngậm kẹo thế." Dù trong thâm tâm biết hai "con vợ" chắc chắn sẽ chẳng giúp được gì cho cam, thế nhưng ngoài chúng ra Nhật Phong không còn bất kỳ lựa chọn nào khác, để gửi gắm những buồn phiền trong lòng. Suốt những ngày qua tâm trí cậu chết dần, khi mọi suy nghĩ chỉ hướng về Dương Nhật. Nếu như tình cảm dành cho người ấy, có dễ dàng thu hồi một tin nhắn hay gửi một lời mời kết bạn, cậu đâu phải bày ra bộ mặt vặn vẹo và ngồi nghe những lời nhảm nhí như thế này. "Không muốn ném thì đại ca phải biết cách quản lý tình cảm của mình. Chứ vừa mới dính vào tình yêu mà đã suy thế này, sức đâu mà đi chinh phạt trái tim của cờ rớt." "Theo cuốn 'Genz và 1001 cách theo đuổi cờ rớt' em mới đọc. Tác giả đã chỉ ra rằng, có rất nhiều cách để quản lý 'quỹ tình cảm' cho một người. Chúng ta có thể chia ra theo quý, theo tháng, thậm chí là theo tuần, theo ngày, theo giờ. Để mà chuyên nghiệp hơn thì anh cho thể dùng đến giờ hành chính hoặc part time kiểu luân phiên, chứ đừng nên triền miên." "Tình cảm nó đến một cách tự nhiên, mà mày bảo tao thích người ta theo style luân phiên á." "Ơ kìa tiến bộ lên nào! Tình yêu gia đình thì mới cần 24/7 chứ. Ngoài tình yêu gia đình ra thì chỉ có tình yêu nước mới bền bỉ. Tình yêu đôi lứa đâu cần phải âm ỉ, chỉ cần loáng thoáng qua là được rồi. Con đường đúng đắn nhất luôn luôn là con đường cách mạng. Còn con đường tình yêu ấy mà có thì đi, không có thì mình đi đường khác. Đường thủy, đường bộ, đường mía, đường thốt nốt, đường phèn.. có thiếu đường đâu." Thực sự hiện tại Nhật Phong bắt đầu hối hận vì hành động bột phát của mình. Trước khi sự kiện này diễn ra lòng cậu rối một, còn sau khi nghe thằng Bảo và thằng Hiếu nói thì lòng cậu rối mười. Những câu từ lộn xộn của hai đứa chúng nó, không thể làm Nhật Phong thấy khá hơn được. Khi mổ xẻ và phân tích mới thấy, chẳng mang theo bất kỳ ý nghĩa gì. "Trong tình đơn phương nếu chọn đúng người, sẽ pink pink như mộc châu vị dâu hộp 180ml; chọn sai thì nó sẽ đen như Kostritzer 4, 8 độ; hoặc bạc như Tiger 4, 6 độ; thậm chí, là màu lôm nhôm như mắm tôm 8, 000 VND một chai 120ml, nói đến mắm tôm tự nhiên hơi nhớ quán bún đậu. À, mà tóm lại màu của tình đơn phương là tùy vào ý chí của người bị thích." Ngồi nghe chúng nó nói, Nhật Phong không thể thu lại cái vẻ mặt chán trường được. Phải công nhận rằng cái cách ví von của hai thằng nhóc này rất thú vị. Một đứa thì cho rằng con đường tình yêu ngang với đường mía, đường phèn.. Đứa còn lại đem đồ uống, thậm chí là mắm tôm ra để ví von.
Chương 54: Cậu ta chính là một "cây nấm" cực độc. Bấm để xem Tùng tùng tùng.. Tiếng trống trường vang lên, 45 phút tiết ngữ văn đã kết thúc. Còn câu chuyện của Nhật Phong vẫn chưa được giải quyết. Hai đứa nó đang tiếp tục công việc mổ xẻ, phân tích và đưa ra những "triết lý xà lơ". Chán ngồi ở lớp buôn chuyện, ba đứa trẻ đã rủ nhau ra bờ ao trong trường để ngồi. Đứa nằm, đứa ngồi, đứa lại dựa người vào gốc cây sung, đón những đợt gió đông táp vào mặt, rồi vừa say sưa tán dóc với nhau không điểm dừng. "Vì vậy, để có thể bách trúng bách phát trên tình trường, điều đầu tiên cần quan tâm đến chính là chọn đối tượng để theo đuổi. Việc này tưởng chừng dễ nhưng lại không dễ, vì nếu chọn sai đối tượng chắc chắn mình sẽ phải ê chề gánh hậu quả. Một trong những châm ngôn kinh điển về tình yêu đó chính là, môn đăng hộ đối." "Nhìn cái mặt là biết không nhờ vả được gì rồi. Là 'bách phát bách trúng'; còn nữa 'môn đăng hộ đối' nó là thành ngữ, là thành ngữ đấy, thằng chập ạ." "Cái đó quan trọng à? Quan trọng là đối tượng của ông là ai? Để hội đồng quản trị còn tính nhẩm xem chuyến này có đạt KPI hay không?" "Đó." Trong lúc hai thằng nhóc bên cạnh đang tranh luận về vấn đề thành ngữ và châm ngôn tình yêu, Nhật Phong lại chỉ chú ý đến đứa trẻ trường bên trong bộ đồng phục mùa đông. Dưới bầu trời xám xịt, Dương Nhật chính là điểm sáng duy nhất vào lúc này. Đến mặt trời còn chẳng xuyên qua nổi những đám mây dày cộp kia, còn cậu ấy vẫn cứ sáng bất chấp như thế. "Đó? Cụ thể là who? Where? Ông làm như con vợ này là nhà ngoại cảm không bằng ý." Không nói nhiều Nhật Phong đã đưa tay ra, vặn cổ thằng Hiếu hướng về "mặt trời" trong tim mình, để giải đáp cho câu hỏi who - where của nó. "Ối giời! Thái Kỳ Dương Nhật! Anh tính ra nhập hội fanclub à? Fan của cậu ấy đã đông đúc lại còn gắt nữa, để đăng ký được thẻ hội viên của người ta á, ông phải trải qua 7749 các câu hỏi kiểm tra." "Ở đâu có chuyện khó ở đó có Bảo lo. Không phải khoe nhưng em có một vài đứa bạn, cũng nằm trong cái hội đó đó. Kiểu gì cũng giúp anh gia nhập fanclub một cách an toàn." Phản ứng của hai đứa chúng nó rất đỗi thản nhiên, khác xa với những gì Nhật Phong vẽ ra trong đầu. Nhưng có vẻ như chúng đang có sự nhầm lẫn cực kỳ nghiêm trọng rồi. Chắc chỉ có hai đứa nó, mới có thể đánh đồng việc thích một người và hâm mộ một với nhau thôi. "Fan với quạt gì ở đây, tao nói tao thích cậu ấy. Rung động là rung động. Tim tao sẽ thịch một cái, mỗi khi nghĩ về cậu ấy; rồi sẽ thình thịch, thình thịch, thình thịch, mỗi khi thấy cậu ấy." "Xời! Mấy đứa con gái cũng kêu y như anh vậy. Không sao đâu đấy là triệu chứng cuồng idol một cách quá khích. Một biểu hiện thường gặp ở mấy đứa baby fan, khi thành fan trưởng thành nó không điên cuồng dữ dội mà âm thầm nồng thắm." Vẫn chưa chịu hiểu vấn đề, tâm tư Nhật Phong sắp rệu rã đến nơi rồi, vẫn phải ngồi phân biệt cho chúng nó về hai khái niệm thích một người và hâm mộ một người. "Không đúng! Rõ ràng cảm xúc của tao đặc biệt hơn thế. Cảm giác như vừa trải qua một cú shock bị giật điện, đôi lúc lại giống như đối mặt với cơn động đất 9.5 độ richter ý. Mỗi khi gần cậu ấy những cảm xúc trong người tao cứ như những vệt dầu loang thật nhanh trên mặt nước vậy." "Thôi hỏng, hỏng thật rồi. Kiểu này là bị con điên tình yêu nhập rồi. Chuyến này là ông để con tim đi chơi hơi xa rồi đấy. Di chứng của việc cô đơn lâu ngày nên vồ nhầm đối tượng rồi, sau quả này là thành cô hồn chắc luôn." "Chưa gì em đã ngửi thấy mùi không ổn rồi, ông có biết đấy là ai không mà cắm đầu cắm cổ vào thích thế?" Vừa xác định đối tượng trong mắt xanh Nhật Phong, hai thằng nhóc bên cạnh tranh nhau mỗi đứa thốt lên một câu, như muốn tát vào tâm hồn đã vỡ vụn sẵn. "Biết! Người tao thích." "Xời! Ý em không phải là thế. Nhưng sao bao nhiêu người không thích lại thích trúng cái đối tượng này." "Đối tượng này thì làm sao, có vấn đề gì không. Người ta là tội phạm vị thành niên, là đứa rối loạn chống đối xã hội hay là vì cái luật ngầm ngớ ngẩn của một tên điên nào đó đặt ra hả." "Muỗi! Câu chuyện luật ngầm luật nổi đó không đáng để nhắc đến. Nhưng đại ca nên tỉnh táo lại đi, đây không phải là đối tượng mà có thể động vào." "Em có nhắc nhở đại ca rồi, cậu ta chính là một cây nấm cực độc mà." "Rồi sao." "Tóm lại đây là một nhân vật, tuyệt đối không được ngu ngơ chơi trò test nhân phẩm." "Lý do, lý do, cho tao một lý do." Rõ ràng cả hai đều độc thân, vậy thì chúng đến với nhau có gì là không được nhỉ? Trong lòng Nhật Phong bắt đầu xuất hiện hàng nghìn câu hỏi "vì sao" liên quan đến vấn đề này. "Đúng là, haizzz. Đừng nhìn thấy bên ngoài đẹp trai mà tưởng bên trong thông minh. Người đâu mà chẳng tinh tế gì? Xin trân trọng giới thiệu, người ta là Thái Kỳ Dương Nhật, là con cưng của đất bắc đấy ông ạ, tỉnh táo lên nào, không phải hạng tầm thường, dân đen như chúng ta đâu." "Trên tình trường đại ca có thể không cần biết nhiều thứ, nhưng có một thứ nhất định phải biết: Đó là định luật gió tầng nào săn mây tầng đấy, chứ săn nhầm tầng là khóc huhu ngay." "Thế này nhớ, nói như này cho dễ hiểu; rõ ràng một bên chỉ là cỏ xanh còn bên kia là trời xanh. Tuy cũng là xanh nhưng mà một bên xanh dương, một bên xanh lá. Ngày xưa đi học cô giáo không dạy phân biệt màu à? Không phải cứ thấy xanh là lao vào đâu. Trèo không cao ngã còn đau bỏ xừ ra."