Trọng Sinh [Edit] Tri Thanh Trọng Sinh, Não Yêu Đương Thức Tỉnh - Tầm Tiên Phương Thảo

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nghiên Di, 30 Tháng mười một 2024.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2025 lúc 9:38 PM
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 61: Yêu tôi mà làm tổn thương tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lương Khiêm khó xử nói: "Thanh Lam, họ đã sống ở đó lâu rồi, trong lúc nhất thời không có nơi nào để đi, không bằng ở lại chỗ chúng ta, sau này đến khi nhà máy phân nhà thì sẽ dọn đi. Em yên tâm, tiền thuê phòng coi như 20."

    Kỷ Thanh Lam nhìn hắn, cô thực sự rất khâm phục người đàn ông này có thể nhịn như vậy.

    Lương Khiêm nhìn Kỷ Thanh Lam, giữa chân mày mang một chút buồn nhẹ, trong mắt thâm tình ưu thương. "Thanh Lam, chúng ta là người một nhà, coi như vì anh, để cha mẹ anh ở nói đó có được không."

    Kỷ Thanh Lam: Ọe~

    Lưu Ngọc mai: Ta phi! Sao mặt hắn lại lớn như vậy chứ?

    Quần chúng ăn dưa: Người này không phải vật trong ao, đã định phải phi phàm.

    Không biết xấu hổ cũng là bản lĩnh! Ít nhất là họ không có.

    Cô gái, cô ngàn vạn lần đừng mềm lòng, lời ngon tiếng ngọt không thể tin được, 20 đồng không thơm sao.

    Ánh mắt của mọi người đều sáng như tuyết. Kể từ khi Lương Khiêm và Hướng Lan Lan sống ở đây, họ đã là một nhà ba người.

    Lương Khiêm đương nhiên biết mình có hình tượng không tốt trong mắt hàng xóm, thậm chí không tiếc đội chiếc mũ bệnh tâm thần cho Hướng Lan Lan, chính là vì để Kỷ Thanh Lam tin tưởng, hắn căn bản không quan tâm người khác nghĩ gì, miễn là Kỷ Thanh Lam tin tưởng là được!

    Bất quá Kỷ Thanh Lam làm sao có thể tin được.

    "Không! Lương Khiêm, anh không ngu ngốc! Anh ở nông thôn sáu năm, họ không gửi cho anh một phân tiền, không gửi cho anh một tấm vé, bọn họ bá chiếm nhà của tôi, hôm nay anh ngược lại giúp bọn họ, muốn bức tôi đến đâu?"

    "Anh luôn miệng nói yêu tôi, yêu tôi là bắt tôi phải nhẫn nhịn, yêu tôi là tới tổn thương tôi, tình yêu như vậy tôi không chịu được, bọn họ phải cút ra khỏi nhà tôi."

    Lương Khiêm dưới ánh mắt của cô như ngồi bàn chông, hắn không dám đến gần Kỷ Thanh Lam, đành phải đứng cách xa ba bước, tiếp tục thuyết phục: "Trên đời ai cũng có cha mẹ, chúng ta nên hiểu bọn họ không dễ dàng."

    Kỷ Thanh Lam chỉ cảm thấy buồn cười, cô không muốn dây dưa với hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Anh hiếu thảo như vậy, sao không giúp bọn họ trả tiền thuê nhà, để bọn họ ở lại nơi này của anh không phải tốt hơn sao?"

    Lương Khiêm nghe thấy điều này, nhất thời im lặng, lại muốn mở miệng kể lể thâm tình.

    Kỷ Thanh Lam cũng không còn hắn cơ hội, từ khi gặp Lương Khiêm, anh đã biểu diễn sự thâm tình của hắn, lỗ tai cô gần như đã tê dại.

    Tình thâm không có ý nghĩa còn không bằng quỳ xuống sám hối.

    Ánh mắt cô chuyển từ khuôn mặt Lương Khiêm sang khuôn mặt hoảng sợ của Trần Quế Hoa: "Tôi hy vọng ngày mai các người không chỉ chuẩn bị xong tiền mà còn thu dọn hành lý, nếu không đến lúc đó ầm ĩ ở Cục Công an cũng khó coi, năm người nhà các người đều là công nhân!"

    Lương gia ngoại trừ Lương Hoành, hai người Lương Đại cùng Lương Nhi đều là công nhân bình thường, Kỷ Thanh Lam nếu nói được liền làm được.

    Người chết một lần, quỷ cũng không sợ, còn sợ mất thể diện?

    Nói xong, cô ôm đứa trẻ rời đi.

    Bị Kỷ Thanh Lam uy hiếp, Trần Quế Hoa đành phải ngồi trên mặt đất khóc lóc, tức giận mắng Kỷ Thanh Lam vô tình, vô sỉ, vô tâm.

    Lương Khiêm đuổi theo mấy bước, lòng bàn chân bị đá trên đường làm cho đau nhức, hắn không thể không dừng lại, chờ ăn mang giày trong nhà ra, Kỷ Thanh Lam đã biến mất trên xe ba bánh.

    Lương Khiêm đứng ở ngã tư, nhìn con đường dài, mím môi, vẻ mặt u ám.

    Trước những ánh nhìn kỳ lạ của hàng xóm, Lương Khiêm giúp mẹ đứng dậy, phớt lờ mọi người, đóng cửa sân lại.

    "Lão tam, không thể trả nhà cho cô ta. Nhà là của chúng ta. Kỷ Thanh Lam thật là quá đáng." Trần Quế Lan níu chặt quần áo con trai, khuôn mặt tức giận trở nên vặn vẹo, giọng nói cũng trở nên cuồng loạn.

    Đó là ngôi nhà lớn mà bà ta hằng mơ ước cả đời.

    Kỷ Thanh Lam đã gả vào Lương gia, tài sản của cô đều thuộc về Lương gia, tại sao bọn họ lại phải chuyển đi.

    Muốn nhà, trừ khi bước qua thi thể bà ta.

    "Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút đi! Trò cười hôm nay còn chưa đủ nhiều sao?" Lương Khiêm bất đắc dĩ nói: "Con nhờ mẹ dỗ dành cô ta, tại sao mẹ lại làm ầm lên để cô ta tìm đến nơi này?"

    "Sao mẹ biết cô ta đột nhiên thay đổi, càng không biết bọn họ bí mật theo dõi mẹ. Đều do con, Kỷ Thanh Lam có gì không tốt, con lại muốn qua lại với Hướng Lan Lan." Trần Quế Hoa nói ra bất mãn trong lòng. Bà ta quả thực không hiểu đường não con trao, ánh mắt vì xuống nông thôn nên mờ đi sao? Kỷ Thanh Lam tốt như vậy không muốn, lại muốn ở chung một chỗ với Hướng Lan Lan.

    Lương Khiêm nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm: "Lúc này mẹ trách con thì có tác dụng gì? Ban đầu rõ ràng có thể sắp xếp cho con một công việc, cha vì lên làm Phó chủ nhiệm mà để con xuống thôn quê, xuống nông thôn một phân tiền các người không cho, con viết thư nhờ giúp đỡ, các người bắt con phải làm sao? Để con lui tới với Hướng Lan Lan? Các người không bỏ được tiền tài của Kỷ Thanh Lam, ầm ĩ tới cục diện này, trách con sao?"

    Lương Khiêm nhìn mẹ, trong mắt mang theo oán hận, đem ủy khuất oán hận với gia đình những năm này nói hết ra. Hắn vì không muốn khổ cực như vậy, ở cùng một chỗ với Hướng Lan Lan, chẳng qua Hướng Lan Lan to gan hơn tưởng tượng của hắn.

    Trong thâm tâm, hắn thực sự thích cảm giác này.

    Ở bên Hướng Lan Lan, tâm hồn hắn chưa bao giờ được thỏa mãn như vậy.

    Từ nhỏ hắn đã bị mẹ yêu cầu lấy lòng Kỷ Thanh Lam, ở trước mặt Kỷ Thanh Lam, hắn giống như chó vẫy đuôi cầu xin.

    "Kỷ Thanh Lam có một câu nói cũng không sai. Con xuống nông thôn 6 năm, ăn dùng đều là của cô ta, con không có tôn nghiêm của một người đàn ông."

    Trần Quế Hoa nghe xong ngẩn ra, nhìn biểu tình chán ghét tức giận của con trai, chỉ cảm thấy càng khó chịu, thẹn quá hóa giận, bà ta lại mắng con trai mình: "Con đồ vô lương tâm, mẹ làm vậy không phải chỉ vì tính kế cho con sao, con ngược lại trách chúng ta, chúng ta có khi nào không nghĩ cho con, con bất hiếu a!"

    "Vì con?" Lương Khiêm phiền não đẩy mẹ ra.

    Trần Quế Hoa bị đẩy lùi lại mấy bước, không thể tin nhìn người trước mặt.

    Lương Khiêm không khách khí nói: "Đồ các người chiếm được từ Kỷ Thanh Lam còn ít sao? Đừng phiền tới con! Nếu không muốn mất việc thì mau sớm lấy tiền ra, trả lại nhà cho cô ta."

    "Không được, trả lại căn nhà thì chúng ta ở đâu?" Trần Quế Hoa lắc đầu dữ dội, chuyện biến thành như vậy bà ta trở về không có cách nào nói mới Lương Hoành và hai con trai.

    Lương Khiêm thấy Trần Quế Hoa còn một bộ dầu muối không ăn như cũ. Tức giận khuyên bà ta: "Mẹ xem hôm nay cô ta đã làm gì, nếu cô ấy thực sự báo cảnh sát, mặt mũi chúng ta sẽ không còn, cha lại đang ở thời điểm quan trọng của sự thăng tiến."

    Lương Khiêm biết rõ sự cố chấp với công việc của cha mình. Năm đó để trở thành phó chủ nhiệm, không tiếc chủ động để hắn về quê chịu khổ.

    Hôm nay vì bỏ chữ "Phó", càng sẽ không để danh tiếng của mình bị ảnh hưởng.

    Nghĩ đến bản lĩnh gây chuyện của mẹ mình, Lương Khiêm lại lần nữa dặn dò: "Đừng cố giở trò, chọc giận cô ta đối với các người không có chỗ tốt, chờ cô ta về quê là được." Lương Khiêm nói, chỉ cần chú Bành không biết cô còn sống, cũng không giúp cô tìm công việc, hộ khẩu của cô sẽ luôn ở đại đội Hồng Hà, cả đời cũng đừng nghĩ đến việc trở về thủ đô.

    Chuyện quan trọng nhất bây giờ là mau sớm lừa cô trở về, không để chú Bành biết cô còn sống, cũng không để bọn họ gặp mặt, đó mới là chuyện cấp bách trước mắt.

    Trong lòng hắn, Hướng Lan Lan, nhà và tiền cũng không quan trọng như vậy.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 62: Tôi tìm chú Bành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn nghĩ như vậy, Kỷ Thanh Lam cũng nghĩ như vậy.

    Sau khi lên xe ba bánh liền chạy tới địa chỉ nhà chú Bành.

    Một giờ sau, xe ba bánh dừng lại, nhìn trái nhìn phải một chút, quay lại hỏi Kỷ Thanh Lam: "Cô em, có phải đây không?"

    Kỷ Thanh Lam ôm con xuống xe, nhìn xung quanh một chút, nơi xa lạ cô cũng không xác định. Thật ra lúc còn nhỏ cô đi đến nhà chú Bành một lần, sau đó vợ chồng chú Bành và bố mẹ cùng đi làm nhiệm vụ, chỉ có chú Bành còn sống. Bọn họ ở tang lễ lại gặp nhau một lần, sau đó ông làm việc ở nơi khác, chỉ có thư từ qua lại. Chú Bành không tái hôn, thường gửi đồ qua bưu điện cho cô. Kiếp trước đến khi cô bỏ mình cũng không gặp lại chú Bành.

    Hôm nay, trở về quê hương đã cảnh còn người mất.

    Bức thư lần trước nói ông đã nghỉ hưu, tìm cho cô một công việc, hy vọng cô trở lại thủ đô.

    Sau khi cô để Lương Khiêm trở lại thủ đô, lại nhận được một lá thư khác, trong thư giọng điệu của chú Bành không biết làm sao, bảo cô đợi thêm một thời gian, ông sẽ tìm cách tìm cho cô một công việc khác. Cô vô cùng biết ơn.

    Thậm chí còn ở trong thư khen ngợi tính cách của Lương Khiêm, xin ông hỗ trợ hắn.

    Bây giờ nghĩ lại, thật là hối hận không thôi.

    Cô dựa vào trí nhớ đi tới địa chỉ, chính cô cũng không chắc chắn chú Bành có sống ở đây hay không.

    Để Lưu Ngọc Mai và Trương Kiến Quốc ở lại trên xe xem hành lý. Cô bế Tân Thành một mình đi đến phòng bảo vệ, cửa thủy tinh trong suốt đang đóng, bên trong có một người bảo vệ trẻ tuổi đang đứng.

    Kỷ Thanh Lam gõ cửa sổ, hỏi bảo vệ bên trong: "Đồng chí, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có người tên Bành Quốc Đống không?"

    "Bành Quốc Đống?" Người bảo vệ trẻ tuổi quan sát cô một cái, lắc đầu nói: "Không có, bên trong không có người họ Bành."

    "Thật sao? Ông ấy là chú tôi." Cô không cam lòng hỏi, cô nhớ kiếp trước lần liên lạc cuối, chú Bành để lại địa chỉ này, trong thư còn có số điện thoại, chẳng qua là thư không biết để đâu, nếu không cô đã có thể lấy ra cho đối phương nhìn một chút.

    "Không có."

    "Cảm ơn." Kỷ Thanh Lam có chút thất vọng, chỉ vào điện thoại trên bàn hỏi: "Đồng chí, tôi có thể gọi điện thoại không?"

    Sau khi được cho phép, Kỷ Thanh Lam liền bấm dãy số quen thuộc, lần trước gọi số điện thoại này là ở trong văn phòng thôn, nhưng điện thoại lại bị Hướng Lan nhận.

    Lần này, không biết đầu bên kia điện thoại sẽ là ai. Có phải là chú Bành hay không.

    Sau ba hồi chuông, điện thoại mới có người nhận. Sau đó bên đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc.

    "Đây là Bành gia, ngươi là ai?"

    Kỷ Thanh Lam nghe được thanh âm này, trong nháy mắt cô nhận ra được, hai tay cầm điện thoại ngón tay vô thức nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, môi mím thật chặt, không nói nên lời.

    Là giọng của Hướng Lan Lan.

    Cô không trả lời, đầu bên kia điện thoại lại hỏi.

    "Đây là nhà họ Bành, ngươi là ai?"

    Lần này giọng nói rõ ràng hơn, càng xác nhận, cô đặt điện thoại lại, mặt không đổi sắc mỉm cười với người đồng chí trẻ: "Dãy số không đúng, gọi nhầm rồi, cảm ơn anh!"

    "Không có việc gì." Bảo vệ trẻ tuổi thấy Kỷ Thanh Lam khách khí, thái độ cũng không tệ.

    "Trước kia ở đây có người họ Bành sống không?" Kỷ Thanh Lam chưa từ bỏ ý định hỏi.

    Bảo vệ cảnh giác hỏi: "Cô là ai? Sao lại hỏi ông ấy?"

    "Tôi họ Kỷ, tên là Kỷ Thanh Lam, là cháu gái của chú Bành, sáu năm trước về quê, hôm nay trở về cố ý đến thăm ông ấy, chỉ là rất nhiều năm không gặp, tôi cũng không nhớ chú Bành sống ở đâu."

    Đối phương gật đầu, nhưng cũng không tiết lộ thêm thông tin gì.

    Những người sống ở bên trong đều là người quan trọng, họ sẽ không tùy ý tiết lộ thông tin cho người không rõ lai lịch.

    "Tiểu Ngũ, tới giúp một tay." Bên trong có một đồng nghiệp bưng một cái bàn tới, nhờ bảo vệ giúp đỡ.

    "Ai!" Bảo vệ Tiểu Vũ liếc nhìn Kỷ Thanh Lam rồi chạy ra ngoài.

    Kỷ Thanh Lam đang muốn rời đi, điện thoại trong phòng bảo vệ đột nhiên vang lên.

    Cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào số điện thoại quen thuộc. Tiếng chuông không ngừng vang lên, âm thanh đặc biệt chói tai, khiến Kỷ Thanh Lam chần chừ. Điện thoại gọi lại, là ai? Là Hướng Lan Lan hay chú Bành?

    Mang mong chờ, Kỷ Thanh Lam lại nhấc máy.

    "Vừa rồi là ngươi gọi điện à? Sao không nói gì? Ngươi là ai? Có chuyện gì?"

    Kỷ Thanh Lam nghe thấy giọng nói đó trong lòng tức giận sôi trào. Cô mới đem người đuổi ra ngoài, đảo mắt lại chạy đến nhà chú Bành.

    Thích vào nhà như vậy sao?

    "Nói đi! Rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi là ai?"

    "Ngươi là ai? Sao lại tìm chú Bành ở nhà chú Bành."

    Đầu bên kia điện thoại hoảng loạn, có đồ rơi xuống đất, theo đường dây điện thoại Kỷ Thanh Lam cũng có thể cảm nhận được đối phương hoảng hốt, sau đó vang lên một tiếng bíp, bị người bên kia cúp máy.

    Kỷ Thanh Lam cười lạnh một tiếng, buông điện thoại xuống.

    Lúc trở lại xe, Lưu Ngọc Mai ôm đứa bé hỏi: "Sao vậy, không sống ở đây sao?"

    Kỷ Thanh Lam lắc đầu, cuối cùng nhìn nơi này một cái, nói với tài xế lái xe: "Sư phụ, phiền chú đưa chúng tôi đến khách sạn gần nhất! Đến nơi tôi sẽ trả tiền cho chú, hôm nay cảm ơn chú."

    "Được rồi!" Tài xế xe ba bánh hoan hô một tiếng, vì tiền sắp tới tay, lúc này còn chưa tới năm giờ, ông đưa người còn có thể chở thêm hai lượt khách.

    Nắng ấm treo cao, hôm nay là một ngày tốt.

    Kỷ Thanh Lam không biết một cuộc điện thoại của cô đã mang đến cho Hướng Lan Lan một cơn hoảng loạn kinh thiên động địa.

    Hướng Lan Lan cũng nghe được giọng Kỷ Thanh Lam nên dưới sự hốt hoảng đập nát ly trà, lúc này cô ta đang tâm thần không yên thu thập mảnh vỡ trên mặt đất. Bởi vì suy nghĩ quá nhập thần, bị mảnh vỡ trên đất cứa ngón tay, máu đỏ tươi chảy ra, nhỏ giọt xuống đất.

    Cô ta nhanh chóng tìm khăn che ngón tay bị thương lại, trong đầu vẫn đang suy nghĩ liệu Kỷ Thanh Lam vừa rồi có nghe thấy giọng nói của mình hay không.

    Vừa rồi cô ta hoảng sợ cái gì? Cứ nói cô ta là bảo mẫu, cô ta gọi nhầm là được.

    Đột nhiên cúp điện thoại, không phải khiến đối phương cảnh giác sao.

    Cô ta hung dữ lau vết máu trên mặt đất, nghĩ đến việc bị đuổi ra ngoài, trong lòng vừa không cam lòng vừa giận.

    Kỷ Thanh Lam hại cô ta bị người hiểu lầm là kẻ điên, thù này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ báo.

    Đang suy nghĩ, Bành Quốc Đống cầm cuốc khập khiễng quay lại, theo sau là một thanh niên đang tươi cười, tinh thần mười phần.

    Vừa vào cửa đã thấy Hướng Lan Lan cúi đầu thu dọn đồ sứ vỡ trên mặt đất, vội vàng dặn dò: "Cẩn thận kẻo tay bị thương, tiểu Tống tới ngăn kéo lấy thuốc ra."

    Tiểu Tống đáp một tiếng, bước nhanh đến phòng khách, đến ngăn kéo dưới ti vi lấy ra một hòm thuốc lớn.

    Đến khi Hướng Lan Lan băng bó vết thương, thần sắc có chút bất an, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm điện thoại, tim đập mạnh, rất sợ Kỷ Thanh Lam lại gọi điện thoại tới, hốt hoảng nói với Bành Quốc Đống: "Chú Bành, xin lỗi, vừa rồi cháu sơ ý làm làm vỡ tách trà chú thích nhất."

    Bành Quốc Đống thấy cô sợ, cho là bởi vì chuyện ly trà, vội vàng an ủi cô ta: "Một cái bể thì bể thôi, con đừng để trong lòng, chú không tức giận."

    "Cảm ơn chú Bành." Hướng Lan Lan vừa nói vừa không tự chủ liếc nhìn điện thoại một cái.
     
    nntc6761, MTrang1102, Nghi Phuc5 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...