Chương 990: Tìm tới tận nơi Bấm để xem Bạch Thiện cất ống đựng thuốc đi, đến giờ nghỉ giải lao liền đi hỏi Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật, "Các ngươi có biết Trương Kính Hào không?" Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật ngẩn người rồi lắc đầu, "Chưa nghe bao giờ, hắn ta là học sinh của Quốc Tử Học chúng ta à?" "Không phải, hắn ở bên Thái Học." "Ồ, bên Thái Học ta chỉ nghe nói về Phùng Thần Tường và mấy người Nhậm Khả, còn lại thì không quen lắm, hắn ta sao thế?" Bạch Thiện lắc đầu, "Không có gì, chỉ hỏi thôi." Bành Chí Nho ngập ngừng rồi nói: "Nếu ngươi muốn hỏi thăm ai thì tốt nhất nên hỏi thăm những người khác trong lớp, đa số bọn họ được vào nhờ âm ấm, quen biết nhiều người." Bạch Thiện gật đầu, nhưng không tùy tiện đi hỏi người khác. Học sinh ở Quốc Tử Học kiêu ngạo hơn đám bạn học ở trường phủ nhiều, hắn không quen thân bọn họ, giao thiệp hời hợt không tiện nói sâu, nên hắn không muốn đi hỏi bọn họ. Nhưng mà lúc nghỉ trưa, Bạch Thiện đi ăn cơm, vừa hay đi cùng Ân Hoặc, thế là liền hỏi hắn ta, "Ngươi có biết Trương Kính Hào không?" Ân Hoặc mờ mịt lắc đầu, hỏi: "Hắn ta là ai?" "Không ai cả," đã không quen biết thì thôi, Bạch Thiện nói: "Đi thôi, đi ăn cơm." Ân Hoặc bèn mím môi. Bạch Thiện lấy cơm xong, thuận thế ngồi cùng bàn với Ân Hoặc, những bạn học khác lớp cùng đến ăn cơm thấy thế thì đều ngây người. Bạn học Lưu Hoán đang bưng cơm suýt nữa hất cơm lên người bạn học đằng trước. Hắn ta nhìn đi nhìn lại, nhìn tái nhìn hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, bưng cơm của mình ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiện, rồi nhìn chằm chằm Ân Hoặc đối diện. Ân Hoặc ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, lặng lẽ cúi đầu ăn cơm. Lưu Hoán dè dặt huých Bạch Thiện, nhỏ giọng hỏi: "Ê, ngươi với hắn là sao thế, đây là.. làm lành rồi à?" Bạch Thiện thờ ơ nói: "Bọn ta vốn đâu cãi nhau, là tỷ tỷ nhà hắn hiểu lầm thôi." Lưu Hoán ngẩn người, "Vậy nên ngươi tha thứ cho các tỷ tỷ của hắn rồi à?" Bạch Thiện ngẩng đầu nói: "Không, nhưng chuyện này có liên quan gì đến hắn?" Bạch Thiện nói: "Hôm qua hắn còn tặng đồ cho nhà bọn ta." Cho nên hắn đại nhân đại lượng bỏ qua cho bọn họ rồi. Lưu Hoán ngây người, ngơ ngác nói: "Hồi trước lúc các tỷ tỷ của hắn chặn ta, hắn cũng tặng đồ cho ta.." Ân Hoặc ngồi đối diện không khỏi nắm chặt đôi đũa trong tay. Bạch Thiện gật đầu, dùng ngón chân cái để nghĩ cũng biết chắc chắn kết cục không tốt đẹp gì, thế là hắn không hỏi tiếp chuyện này, mà chuyển chủ đề khác: "Ngươi có biết Trương Kính Hào của Thái Học không?" Lưu Hoán nghiêng đầu nghĩ ngợi, lắc đầu, "Không quen, ai vậy?" Bạch Thiện bèn gật đầu, "Ngươi có quen nhiều người bên Thái Học không?" "Nhiều chứ, như mấy người Hàn Hạo, Lang Hạ, Tiêu Quân đều khá nổi tiếng, sao thế?" "Không sao cả, vậy chưa ai nghe đến Trương Kính Hào à? Ngươi nghe ngóng giúp ta một chút." "Không thành vấn đề," Lưu Hoán rất sảng khoái, vỗ ngực xong lại nhìn Ân Hoặc đối diện đang yên lặng ăn cơm, khẽ ho một tiếng, vẫn không nhịn được ghé vào hỏi: "Ê, ngươi hay khóc thật sự là vì bệnh chứ không phải vì yếu đuối à?" Ân Hoặc ngẩng đầu nhìn cậu ta, khóe mắt hơi hoe đỏ. Lưu Hoán sợ hắn lại khóc rồi rước họa vào thân mình, thế là bưng cơm chạy mất. Bạch Thiện khinh bỉ nhìn hắn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Ăn cơm xong, Bạch Thiện liền đi loanh quanh trong nhà ăn, tìm được Phong Tông Bình đang trốn trong góc ăn cơm với hai ba người bạn. "Phong học trưởng," Bạch Thiện hành lễ rồi nói: "Đệ muốn hỏi thăm học trưởng một người." Phong Tông Bình cười hỏi, "Ai vậy?" "Trương Kính Hào của Thái Học." "Trương Kính Hào?" Phong Tông Bình ngẫm nghĩ, không có ấn tượng gì, hắn quay đầu hỏi Vân Tín Huyền và Dịch Tử Dương, "Các ngươi có biết không?" Vân Tín Huyền khó chịu nói: "Ngươi còn không biết thì bọn ta càng không biết." Dịch Tử Dương nói: "Thái Học có hơn một 1500 người đấy, ai mà nhớ hết được từng đó học sinh?" Bạch Thiện đã hỏi xong, liền gật đầu cảm ơn. Phong Tông Bình vội gọi hắn lại, "Đệ hỏi hắn ta làm gì?" "Không có gì, chỉ là chiều nay đệ muốn tìm hắn nói tí việc, các học trưởng cứ ăn đi, đệ ra ngoài đi dạo một lát." Rồi đi dạo thế nào lại đi đến Thái Học, Bạch nhị lang cũng đang ăn cơm trong nhà ăn, nhà ăn đó cách nhà ăn Bạch Thiện ăn không xa. Vì tay phải băng bó kín mít, hơn nữa còn đau, nên hắn đã xin một cái thìa, giờ đang vụng về xúc cơm ăn bằng thìa. Nhậm Khả và Kiều Thao ngồi bên cạnh hắn, vừa ăn vừa nhìn hắn cười, không ít bạn học trong lớp hắn cũng xúm quanh hắn, có người đã ăn xong nhưng không đi, cứ dựa vào bàn trêu chọc hắn, "Ta nói này Bạch Thành, rốt cuộc vết thương của ngươi là từ đâu ra thế, chẳng lẽ là để không phải làm bài tập, nên cố ý tự băng bó giả vờ bị thương?" "Không thể nào, ngươi không thấy sáng sớm nay mắt hắn sưng húp à?" "Tiến sĩ còn đích thân kiểm tra rồi, vừa ấn vào là hắn kêu gào thảm thiết ấy, nước mắt trào cả ra, căn bản không thể là giả được." Bạch nhị lang tức giận đảo cơm, ăn một miếng rồi nói: "Các ngươi cứ cười đi, hừ, sau này ai cũng đừng hòng thoát." Nhậm Khả nhướng mày nói: "Ngươi còn chưa nói cho bọn ta biết, rốt cuộc là ngươi bị đánh vì điều gì, bị ai đánh?" "Còn có thể bị ai? Người nhà bọn họ, ngoại trừ ca ca hắn ra thì chỉ còn thầy giáo, sư tỷ và sư huynh hắn, đánh lòng bàn tay.. Ta đoán nếu không phải là ca ca hắn đánh thì chính là thầy giáo hắn đánh, chào sư huynh!" Bạch nhị lang khó chịu nhướng mày: "Ngươi gọi ai là sư huynh đấy.." Bạch nhị lang nhìn thấy Bạch Thiện đang đứng bên cạnh bàn, lập tức nuốt nửa câu còn lại, vội vàng hỏi: "Sao ngươi lại đến đây? Có phải tiên sinh vẫn còn giận không?" Bạch Thiện nhìn quanh quất, hỏi: "Trương Kính Hào là ai?" Da đầu Bạch nhị lang tê dại, "Ngươi tìm hắn ta làm gì? Ta đã nói là không liên can đến hắn ta rồi mà." Bạch Thiện liếc hắn một cái: "Không hỏi ngươi." Bạn học bên cạnh lập tức chỉ tay về phía một người ở đằng xa, nói: "Ở đằng kia." Bạch Thiện bèn nhìn theo hướng hắn ta chỉ, cất bước định đi về phía đó, Bạch nhị lang vội vàng vứt thìa xuống, dùng tay trái còn lành lặn giữ hắn lại, "Ngươi làm gì thế?" "Ta không thích các tỷ tỷ của Ân Hoặc, đương nhiên sẽ không làm chuyện giống như bọn họ, cho nên ta chỉ đi tìm Trương Kính Hào nói chuyện chút thôi, ngươi ăn cơm của ngươi đi," Bạch Thiện hất tay trái của hắn ra, "À đúng rồi, Mãn Bảo cũng nói tối qua ngươi nói đúng, dù sao cũng phải mua ngựa, vậy thì mua của bạn học ngươi vẫn tốt hơn, vừa có thể rẻ hơn vừa thuận tiện. Hai bên đều được lợi, chuyện tốt như vậy còn gì." Nhưng nhìn sắc mặt của Bạch Thiện, Bạch nhị lang chẳng cảm thấy đây là chuyện tốt tí nào. Nhưng rất hiển nhiên, Bạch nhị lang còn chưa đủ bản lĩnh để ngăn cản Bạch Thiện, hắn chỉ đành ngồi im tại chỗ nhìn Bạch Thiện đi về phía Trương Kính Hào. Bạch nhị lang muốn khóc. Đám bạn cùng lớp ở gần hắn cảm thấy sai sai, rối rít ngồi chen vào ghế của hắn, nhỏ giọng hỏi, "Sao thế, sao sư huynh ngươi lại đi tìm Trương Kính Hào?" "Hơn nữa trông chẳng có ý tốt gì." Phùng Thần Tường vẫn luôn im lặng ăn cơm ở bên cạnh gác đũa xuống, ngẩng đầu lơ đãng nói: "Thế nào, ta không nói sai đúng không, Trương Kính Hào không phải người tốt gì đâu, các ngươi cứ không nghe. Chắc chuyện ngươi bị đánh lần này có liên quan đến Trương Kính Hào đúng không?"
Chương 991: Thử Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 992: Trò chuyện với nhau thật vui Bấm để xem Ân Hoặc dùng khăn lau khóe miệng, đậy nắp ống trúc lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bạch nhị lang đang tròn mắt nhìn mình. Bạch nhị lang nhìn hắn, lại ngửi ngửi mùi thuốc thoang thoảng trong không khí, nhăn nhó hỏi, "Ngươi cứ vậy mà uống luôn hả, không đắng ư?" Ân Hoặc thản nhiên đáp: "Uống quen rồi." Bạch nhị lang lục lọi trên người một hồi, lấy một cái túi gấm ra, nhặt một viên kẹo trong đó đưa cho hắn, "Ngươi có muốn ăn kẹo cho ngọt miệng không?" Ân Hoặc liếc nhìn viên kẹo trong tay hắn, nhận lấy rồi bóc ra ăn, hỏi: "Ta chưa từng ăn kẹo ngọt như vậy bao giờ, các ngươi mua ở đâu vậy?" "Mãn Bảo mua đó, nàng còn cất cả một hũ to đùng nữa, nhưng nàng không thích ăn kẹo, hầu như đều chia cho bọn ta." Bạch nhị lang nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu ngươi thích ăn thì lát về nhà ta xin nàng cho ngươi một ít." Bạch nhị lang không quá để tâm đến chuyện này, quay đầu nói với Bạch Thiện, "Ngươi nói xem, tí ta vừa về đã quỳ xuống, liệu tiên sinh có chịu tha cho ta không?" Bạch Thiện nói: "Ngươi có thể thử xem." "Vậy ngươi nói ta nên quỳ ở đâu thì tốt hơn?" Bạch Thiện suy nghĩ một lát, "Thư phòng đi, giờ này chắc chắn tiên sinh đang ở thư phòng, trời nắng như vậy, nếu ngươi quỳ ở ngoài sân, chưa đến một khắc là đã bị cháy nắng rồi." Bạch nhị lang do dự, "Ngươi thấy dùng khổ nhục kế thì sao? Giống như trong truyện kể ấy, quỳ ở ngoài sân, trời đổ mưa xuống gì đó, trông sẽ rất thảm." ".. Ngươi không biết quý trọng thân thể mình như vậy, ta nghĩ tiên sinh sẽ càng tức giận, rồi lại đánh ngươi một trận." Bạch Thiện nói: "Hơn nữa giờ này đi đâu tìm mưa cho ngươi được?" "Sao nhân vật chính trong truyện lại linh nghiệm thế, ta đọc mấy quyển, bọn họ cứ quỳ xuống là trời mưa, không thì tuyết rơi, chưa bao giờ sai cả." Ân Hoặc không nhịn được hỏi, "Các ngươi đọc truyện gì vậy?" "Nào là 'Tình sâu mấy độ' này, nào là 'Hậu cung thâm oán' này, nhiều lắm, đều là Mãn Bảo tìm về đó, ngươi có muốn đọc không?" Bạch Thiện không kịp ngăn cản, chỉ có thể nghi ngờ nhìn Ân Hoặc, "Sức khỏe ngươi yếu ớt, có thể đọc truyện không?" Ân Hoặc nói: "Truyện cũng là sách, dù sao ta ở nhà cũng không có việc gì làm, đọc sách cũng tốn sức, vậy chi bằng đọc truyện." "Sai rồi!" Bạch nhị lang giơ bàn tay trái lành lặn của mình lên nói: "Đọc sách tốn sức hơn đọc truyện nhiều, đọc sách phải dùng não, đọc truyện thì không cần não." "Đó là vì ngươi chọn truyện không cần dùng não để đọc thôi, ngươi đọc thử cuốn 'Huyền án phá nghi' xem." "Thôi bỏ đi, đọc sách đã đủ mệt não rồi, thời gian rảnh rỗi sao còn phải làm khó mình vậy chứ?" Ân Hoặc nhìn hai sư huynh đệ bọn họ đấu khẩu lẫn nhau, xem đến thích thú, hắn lớn từng đó mà mới thấy kiểu quan hệ này lần đầu, nhất thời hơi ngây ra. Ba người trên xe quên cả thời gian, nhưng người dưới xe thì không quên. Hạ nhân Ân gia lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời, phát hiện thiếu gia đã vào trong đó nửa canh giờ rồi, học sinh và xe ngựa ở cổng Quốc Tử Giám đều đã về hết, chỉ còn lác đác vài học sinh còn nán lại ở trường giờ mới đi ra. Phúc Thọ nhìn thời gian, khẽ kéo Trường Thọ nói: "Mấy người thiếu gia nói gì trên xe vậy, còn không về thì lão phu nhân ở nhà sẽ lo mất." Trường Thọ do dự một chút, rồi đi đến trước xe Bạch gia khom người thấp giọng nói: "Thiếu gia, nửa canh giờ rồi, lão phu nhân còn đang ở nhà chờ ạ." Lúc này ba người trong xe mới phát hiện thời gian đã trôi qua một lúc lâu rồi, Bạch Thiện bèn nói với Ân Hoặc: "Ngươi về đi, ngày mai ta lại mang thuốc đến." Ân Hoặc gật đầu, xuống xe. Nhìn theo xe ngựa nhà họ Bạch rời đi, Ân Hoặc mới vịn tay Trường Thọ lên xe, nói: "Đi thôi, về nhà." Ân Hoặc vừa vào đến cửa nhà, Ân đại tỷ đã dẫn theo một đám muội muội hớt hải từ nội viện xông ra đón, vừa thấy hắn liền trừng mắt dữ dằn với đám người hầu đằng sau hắn, hạnh họe: "Các ngươi đi đón người mà đón đi đâu vậy? Không biết người ở nhà sẽ lo lắng sao?" Trường Thọ và những người khác quỳ rạp xuống đất. Ân Hoặc cũng không để ý, quay người đưa giỏ sách vẫn luôn cầm trên tay cho Trường Thọ đang quỳ dưới đất, Trường Thọ liền lập tức bò dậy nhận lấy. Lúc này Ân Hoặc mới hỏi Ân đại tỷ, "Đại tỷ đến khi nào vậy?" Ân đại tỷ đối mặt với Ân Hoặc thì dịu giọng, nàng kéo tay hắn, đáp: "Ta đến trước giờ cơm trưa, nghĩ đệ không có ở nhà, không ai ăn cơm cùng bà nội, bà nội sẽ cô đơn nên ta đến." Nàng dừng một chút rồi hỏi, "Tiểu đệ à, ta nghe nói hôm qua đệ sai người đưa đồ đến hẻm Thường Thanh?" Nhà Bạch gia ở hẻm Thường Thanh, hiện tại nhà mà bọn họ có liên quan đến hẻm Thường Thanh cũng chỉ có Bạch gia, Ân Hoặc gật đầu, khẽ giải thích: "Đại tỷ, đệ và hắn không cãi nhau, chuyện trước kia là nhà chúng ta không đúng, nên đệ mới tặng ít đồ qua đó. Không phải bà nội đã nói rồi sao, oan gia nên giải không nên kết." "Nhà bọn họ cứ thế nhận lấy?" Ân Hoặc gật đầu, trên mặt nở một nụ cười nhạt, "Dạ, nên bọn đệ đã thành bạn bè, hôm nay về muộn là vì bọn đệ ở lại tán gẫu với nhau." Ân đại tỷ không khỏi tức giận, cố nén khó chịu nói: "Tiểu đệ, chắc là đệ bị người ta bẫy rồi, chắc chắn là nhà bọn họ biết thân phận của đệ mới cố ý lấy lòng đệ đó." Ân Hoặc như thể không nghe thấy, rút tay ra khỏi tay Ân đại tỷ rồi đi về phía viện chính. Tuy Ân đại tỷ không vui, nhưng cũng biết xưa nay tính tình đệ đệ vẫn vậy, đôi khi hắn không nghe người khác nói, dường như cách ly với cả thế giới bên ngoài vậy, bất kể là ai nói gì thì cũng không lọt vào tai hắn. Không biết bây giờ hắn là phát bệnh thật hay giả phát bệnh nữa. Ân đại tỷ nhấc chân đi theo. Ân Hoặc không để ý đến các tỷ tỷ, đi thẳng đến viện của bà nội để thỉnh an. Nhìn thấy hắn trở về, Ân lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nắm tay hắn hỏi, "Sao hôm nay về trễ vậy?" Ân Hoặc nói: "Nói chuyện với bạn bè mấy câu, không để ý thời gian trôi nhanh vậy ạ." Ân lão phu nhân mừng rỡ, hỏi: "Con kết bạn rồi à, là con nhà ai?" Ân Hoặc nói: "Chính là Bạch Thiện cùng lớp, còn có sư đệ và sư tỷ của hắn nữa." Ân lão phu nhân cười gật đầu: "Tốt tốt tốt, đây là không đánh không quen biết, sau này con phải hòa thuận với người ta, đừng dễ dàng cãi cọ." Ân Hoặc gật đầu. Ân đại tỷ nói xen vào: "Bà nội, bạn bè gì chứ, một nhà áo vải, chắc là thấy tiểu đệ chúng ta xuất thân cao quý, lại còn đơn thuần, nên mới cố ý lấy lòng đó ạ." "Nói bậy," Ân lão phu nhân trừng mắt nhìn nàng: "Nhà Bạch gia cũng là hậu nhân công thần, sao lại là áo vải?" Ân lão phu nhân kéo Ân Hoặc cười nói: "Nếu là bạn của con thì lần sau nhà mình mở tiệc, con hãy mời bọn họ tới ăn một bữa. Nếu họ có điều gì cần mình giúp thì cứ về nói với bà nội, bà nội làm cho các con." Ân Hoặc ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Bà nội, con về phòng trước đây." "Đi đi, trời tối gió to, con không cần sang đây nữa, ăn cơm rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó uống thuốc là được." Ân Hoặc đáp vâng, hành lễ rồi xoay người rời đi.
Chương 993: Nhận sai Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 994: Bị phạt Bấm để xem Trang tiên sinh nhân cơ hội này dạy cho Mãn Bảo và Bạch Thiện rất nhiều điều, nói liên tục hơn một khắc, Bạch nhị lang quỳ đến mỏi cả gối mới được tha, "Đứng lên đi, vi sư nhớ là con vẫn chưa chép xong quyển 'Lễ Ký' đúng không? Lần này chép lại một lần, trước trung thu phải nộp." Bạch nhị lang kinh ngạc há hốc mồm. "Lễ Ký"..'Lễ Ký', quyển 'Lễ Ký' dày cộp đó sao? Mãn Bảo và Bạch Thiện đã chép quyển này mấy lần rồi, hai người đồng tình nhìn Bạch nhị lang, rồi im lặng cúi đầu, nỗ lực giảm bớt sự tồn tại để tiên sinh không nhìn thấy mình. Mỗi lần Mãn Bảo gây chuyện, Bạch Thiện đều bị liên lụy chịu phạt, hoặc Bạch Thiện gây họa, Mãn Bảo cũng bị vạ lây, nhưng lần này Trang tiên sinh không vì Bạch nhị lang mà liên lụy đến hai người, sau khi đưa ra hình phạt thì khoát tay cho Bạch nhị lang đứng lên. Ông nói: "Lần sau con còn dám dính vào cờ bạc, thì sẽ không chỉ đơn giản là đánh vào lòng bàn tay và chép phạt nữa đâu." Bạch nhị lang khổ sở đáp "Dạ". Ba người lén nhìn tiên sinh một cái, rồi lặng lẽ lui xuống. Bạch nhị lang giơ tay phải ra cho họ xem bàn tay mình, "Chỉ còn mười hai ngày nữa là đến trung thu rồi, còn không biết khi nào tay ta mới khỏi nữa, 'Lễ Ký' thì vừa dày vừa khó hiểu, làm sao mà chép được đây?" "Đơn giản thôi, tranh thủ lúc tay chưa khỏi, ngươi cứ đọc 'Lễ Ký' một lượt đi, chẳng phải bây giờ ngươi đang học 'Lễ Ký' ư?" Bạch Thiện nói: "Ôn lại những gì đã học trước, những gì chưa học thì đọc một lượt, cái gì không hiểu thì hỏi bọn ta, học thuộc rồi chép sẽ dễ hơn nhiều." Mãn Bảo gật đầu, "Còn tay của ngươi.." Nàng cân nhắc một chút rồi nói: "Ta sẽ pha cho ngươi một lọ thuốc khác, ngươi còn trẻ, hồi phục nhanh lắm, nhiều nhất chỉ bốn năm ngày thôi." Bạch nhị lang bẻ ngón tay tính sau bốn năm ngày thì còn bao nhiêu ngày, trợn mắt nói: "Vậy thì ta chỉ còn có bảy ngày thôi." Hai người cùng gật đầu, vỗ vai an ủi hắn: "Không sao đâu, dù sao ngươi cũng không chép hết được, chuẩn bị chép hai bản đi." Bạch nhị lang thấy họ như vậy thì giận dữ nói: "Sao hai ngươi không nói sẽ giúp ta một tay." Mãn Bảo xòe tay nói: "Lực bất tòng tâm, mắt tiên sinh tinh lắm, có phải ngươi chép hay không người nhìn là biết ngay, tiên sinh lại không giống như các tiên sinh khác, xem vở chép chỉ xem qua loa, hoặc chỉ xem ngẫu nhiên, còn tiên sinh thì xem kỹ từng trang một." "Đúng đó, ta thấy chắc là tiên sinh muốn ngươi chép hai lần, nhưng lại cảm thấy phạt thẳng chép hai lần thì quá nặng, nên mới chọn thời gian này cho ngươi. Dù sao thì chắc chắn ngươi cũng không chép hết được, theo quy định, nếu không chép kịp thì ngươi phải chép thêm lần nữa." Mãn Bảo nói: "Cũng có thể là tiên sinh không vừa mắt ngươi, nên muốn phạt ngươi chép hai lần." Bạch nhị lang lôi quyển 'Lễ Ký' từ trên giá sách xuống, hai tay nâng nó, rưng rưng nước mắt nhìn hai người. Mãn Bảo và Bạch Thiện chẳng hề thương xót, hừ một tiếng rồi đả kích hắn, "Đáng đời, xem sau này ngươi còn đánh bạc nữa không." "Đây chính là hậu quả của việc kết giao không cẩn thận." Lúc này Mãn Bảo mới nhớ ra, hỏi Bạch Thiện, "Ngươi đã gặp Trương Kính Hào chưa?" "Gặp rồi, hắn nói hắn không quen thân với tên buôn ngựa đó, bạn học cùng lớp của hắn đều không biết hắn quen một người như vậy." Bạch nhị lang ấm ức nói: "Hắn nói tên buôn ngựa đó là bạn thân của cậu hắn, vì có nhiều việc phải nhờ cậu hắn nên mới nịnh nọt cậu hắn như vậy." Mãn Bảo phản bác: "Hắn nói gì ngươi cũng tin à, ta nói ta quen một người trồng hoa cực kỳ giỏi, trên đời này không có loại hoa nào mà hắn không trồng được, nếu có thì nhất định là vì hắn không có hạt giống thôi, sao ngươi không tin?" Bạch nhị lang: "Chuyện này xạo quá, nghe là biết chém gió rồi." Bạch Thiện đứng bên cạnh cũng gật đầu, thấy Mãn Bảo quay đầu nhìn mình, hắn vội vàng dừng cái đầu đang gật một nửa lại, nhớ đến chú nhỏ Chu, vội nói: "Trên đời này có nhiều dị nhân lắm, biết đâu thật sự có một người như vậy." Bạch nhị lang u oán nhìn Bạch Thiện: "Ngươi thay đổi rồi, từ khi ngươi muốn ưm ưm ưm với nàng.." Bạch Thiện bịt miệng Bạch nhị lang lại, lườm hắn với ánh mắt cảnh cáo. Mãn Bảo khẽ chớp mắt, lẳng lặng nhìn hai người: "Hai người làm gì vậy?" "Không làm gì cả, ta đi dạy dỗ hắn đây, tiện thể hỏi kỹ hơn về chuyện của Trương Kính Hào." Nói xong kéo Bạch nhị lang rời đi. Mãn Bảo nhún vai, lấy ống đựng thuốc từ trong giỏ sách của Bạch Thiện ra, mang đi rửa sạch, rồi cân thuốc ngày hôm sau giao cho dì Dung. Khác với thuốc kê cho người khác là hai ngày một thang, Mãn Bảo kê cho Ân Hoặc thuốc uống một ngày một thang, lượng thuốc ít hơn một chút. Cơ thể của Ân Hoặc rất yếu, nhưng vẫn luôn uống thuốc để bồi bổ, thật ra là hơi quá liều, nên Mãn Bảo kê cho hắn thuốc bình tính, để làm dịu bớt sự khô nóng trong cơ thể trước. Tuy ngũ tạng hắn yếu, nhưng cũng nên ở cùng một mức tương đương, chứ không thể chỉ mạnh mỗi thận, nếu không rất dễ ảnh hưởng đến các cơ quan khác. Đợi ngũ tạng bình hòa, rồi từ từ bồi bổ, tuần hoàn, kết hợp với dưỡng sinh vận khí, một hai ngày thì không có tác dụng gì, nhưng chỉ cần kiên trì một hai tháng là có thể cảm nhận được sự thay đổi, kiên trì thêm một hai năm, chắc chắn sẽ có hiệu quả. Nhưng trong quá trình này phải không ngừng thay đổi phương thuốc theo tình trạng cơ thể, khó hơn là phải kiên trì, thuốc không phải thứ dễ uống, vận động dưỡng sinh cũng không phải thứ dễ làm. Mãn Bảo trở về phòng của mình, lấy phác đồ điều trị mà nàng và thầy Mạc đã thảo luận hai ngày nay từ không gian hệ thống ra, xem lại một lượt, xác định không có gì cần cải thiện mới viết những việc cần làm trong giai đoạn tiếp theo vào sổ ghi nhớ. Bạch Thiện ở phòng bên cạnh dạy dỗ Bạch nhị lang làm người cho tốt, đợi hắn ngoan ngoãn mới nói đến chuyện của Trương Kính Hào, "Sau này hắn còn rủ ngươi đi xem ngựa, ngươi phải gọi ta đi cùng, biết chưa?" Bạch nhị lang: ".. Chẳng phải tiên sinh đã nói là không cho ta đi xem đua ngựa nữa sao?" "Ngươi ngốc à, có ta đi cùng mà, ngươi sợ gì? Đến lúc đó ta gọi bạn học cùng lớp bọn ta, gọi cả mấy người Phong Tông Bình nữa, ngươi thì gọi bạn học cùng lớp ngươi, gọi cả bạn bè chơi thân bên ngoài đi.." Bạch Thiện cười gian xảo, nói: "Nói với họ là ngươi có quan hệ tốt với Trương Kính Hào, lúc mua ngựa hắn đã nói có thể bớt cho ngươi ba trăm lượng, nếu có người hỏi con ngựa đó giá bao nhiêu, thì ngươi cứ cúi đầu cười không đáp, không được nói cho ai biết, nghe rõ chưa?" "Tại sao?" "Tại vì ngươi nói ra thì người ta sẽ không đi xem náo nhiệt với chúng ta nữa, ngươi nói ra, người ta chỉ coi ngươi là thằng ngốc thôi, hiểu chưa?" Bạch Thiện nói: "Đợi chúng ta gài hắn một vố, trả thù chuyện hắn lừa ngươi rồi chặn hắn ở ngoài đánh cho một trận. Coi như là báo thù cho lòng bàn tay ngươi." Đến giờ Bạch nhị lang vẫn chưa rõ Trương Kính Hào đã dụ dỗ hắn đi cá cược kiểu gì, chuyện mua ngựa gài hắn thì hắn nhận, chứ chuyện cá cược.. Bạch nhị lang rất chột dạ, hắn cảm thấy cái này là do chính bản thân hắn, cho nên hắn nuốt nước miếng nói: "Như vậy không hay lắm nhỉ, mình đã gài lại hắn rồi. Hay là chúng ta bẫy hắn một vố là được, còn đánh nhau thì thôi, chẳng may hắn mách trường học thì sao?" Bạch Thiện lui về phía sau một bước rồi nghiêm túc nhìn Bạch nhị lang, hồi lâu mới lắc đầu. Bạch nhị lang thấy hắn chỉ lắc đầu chứ không nói lời nào, bèn hỏi: "Ngươi lắc cái gì, ngươi nói gì đi chứ?" "Chỉ là ta đang thấy vui mừng và khó chịu." Bạch nhị lang: "Sao hai loại cảm giác này có thể có cùng nhau được?"
Chương 995: Chủ động Bấm để xem "Có chứ, lúc này ta đang có đây," Bạch Thiện nói: "Vui mừng vì sư đệ ta đúng là tốt bụng, khó chịu vì sư đệ ta quả thật ngốc nghếch." Bạch nhị lang: . Hắn không khỏi kêu ầm lên, hai tay vung lên định vồ lấy Bạch Thiện, "Ta đánh ngươi đấy nhá --" Bạch Thiện quay người bỏ chạy, "Bảo ngươi ngốc ngươi còn không nhận, đánh thì cứ đánh, việc gì phải báo trước một tiếng?" Vậy nên nếu hắn không chạy thì đúng là có lỗi với bản thân, Bạch Thiện ba chân bốn cẳng chạy mất, Bạch nhị lang đuổi đến cửa thì không đuổi nữa, ở trong sân cách đó không xa, Trang tiên sinh và Bạch đại lang đang ngồi uống trà bị tiếng kêu lớn của Bạch nhị lang làm giật mình, suýt thì đánh rơi cả chén. Trang tiên sinh còn đỡ, Bạch đại lang thì đã làm đổ trà bỏng cả tay, hắn không khỏi tức giận quát lên: "Bạch Thành!" Bạch nhị lang quay người chạy về phòng, tay trái đóng sầm một cánh cửa, sau đó dùng thân mình chắn cánh cửa còn lại, dùng cả mông và lưng đóng nó lại. Hậu viện nhà họ Bạch náo nhiệt vô cùng, tiếng quát mắng, tiếng kêu la, còn có tiếng đọc sách lúc cao lúc thấp xen lẫn vào nhau, quả thực không yên tĩnh hơn chợ là bao. So với đó, sân của Ân Hoặc lại tĩnh lặng đến mức không có chút hơi người, hạ nhân nhẹ tay nhẹ chân thu dọn cơm nước, Phúc Thọ dâng trà cho Ân Hoặc súc miệng, sau đó đại nha đầu phụ trách sắc thuốc bưng bát thuốc nóng hổi lên. Ân Hoặc liếc mắt một cái rồi dời đi, Trường Thọ vội vàng nhận lấy đặt lên bàn, nói với đại nha đầu: "Đợi bớt nóng thiếu gia mới uống." Nha hoàn cũng không nghi ngờ, trong chuyện uống thuốc, thiếu gia chưa bao giờ khiến người khác phải lo lắng, phàm là thuốc do thái y kê thì đều ngoan ngoãn uống hết. Đợi người hầu trong phòng đều lui xuống hết, Trường Thọ mới liếc nhìn Ân Hoặc, sau đó bưng bát thuốc định đem đi đổ, ai ngờ lại nghe thấy hắn nói: "Đặt xuống đi, ta tự làm." Trường Thọ khó hiểu đặt bát thuốc xuống, nhìn thiếu gia đứng dậy bưng lấy, đi về phía cửa sổ phía sau, đẩy cửa ra rồi hắt ra ngoài. Trường Thọ ngơ ngác nhìn, chẳng phải đều là đổ thuốc thôi sao, bát kia còn nóng tay nữa, hà tất phải tự mình làm? Ân Hoặc lại có vẻ rất vui, hắn nhếch môi mỉm cười, đặt lại bát xuống bàn. Trường Thọ vội vàng đóng cửa sổ sau lại, lau sạch mấy giọt thuốc rơi xuống. Ân Hoặc tựa vào ghế mềm, hai mắt lim dim, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hắn hỏi: "Đúng rồi, ngươi có biết một người tên Trương Kính Hào ở Thái Học không?" Trường Thọ cẩn thận hồi tưởng lại, lắc đầu, "Thiếu gia học ở Quốc Tử Học, tiểu nhân chỉ nhớ các công tử ở Quốc Tử Học thôi ạ." "Có thời gian thì đi dò la một chút, hỏi xem hắn là người nhà ai, nhân phẩm thế nào, danh tiếng ra sao." Trường Thọ đáp vâng. Ân Hoặc phân phó xong chuyện này thì không còn chuyện gì khác để hỏi nữa, hắn mơ màng buồn ngủ, dứt khoát tựa vào ghế mềm ngủ luôn. Ngày hôm sau, Bạch Thiện lại mang thuốc đến cho hắn, còn mang cả một túi kẹo, "Này, sau này ngươi uống thuốc xong thì ăn một viên kẹo nhé." Ân Hoặc nhận lấy, "Cảm ơn." Bạch Thiện khoát tay, thản nhiên quay về chỗ của mình ngồi xuống. Mãn Bảo nói, lần nghỉ tới sẽ châm cứu cho hắn, đây là châm pháp do nàng tự sáng tạo ra, Bạch Thiện cảm thấy, trước đó phải bồi bổ cho người ta khỏe lên một chút. Thầy giáo ở Quốc Tử Giám cực kỳ dễ nói chuyện, biết Bạch nhị lang bị thầy đánh, ông cũng không hỏi hắn phạm phải lỗi gì mà đã khoan dung miễn cho hắn không phải bài tập trước khi tay khỏi hẳn. Khiến Bạch nhị lang suýt thì không muốn tay khỏi nhanh như vậy, nhưng vừa nghĩ đến sách tiên sinh phạt hắn chép, hắn lại đè nén suy nghĩ này xuống đáy lòng. Ngày nào Ân Hoặc tan học cũng lên xe ngựa nhà họ Bạch ngồi uống thuốc nói chuyện một lúc. Mấy hôm sau tay của Bạch nhị lang khỏi rồi, hắn phải tranh thủ thời gian chép sách, mà cứ về đến nhà là luôn bị quấy rầy, nên hắn dứt khoát ở lì ở Quốc Tử Giám chép sách. Vừa tan học là cầm sách tìm một chỗ yên tĩnh ngồi chép, Ân Hoặc thấy thế thì cũng ở lại đọc sách, ừm, đọc truyện mà Bạch nhị lang vơ vét được từ chỗ Mãn Bảo. Ân Hoặc chưa từng đọc tiểu thuyết, vừa đọc một lần là không thể dứt ra, nếu không phải biết thức đêm không tốt, hắn đã thắp đèn thức đêm đọc rồi. Bạch Thiện thấy vậy thì ngày nào cũng ra cổng lấy ống thuốc đưa vào cho hắn, sau đó quay người đi đến tàng thư lâu đọc sách hoặc tìm sách. Sách ở Quốc Tử Giám có thể mượn ra ngoài, không có nhiều quy củ như ở trường phủ, chỉ là tiền đặt cọc cũng không ít. Bạch Thiện cầm danh sách sách Mãn Bảo viết, lần tìm từng quyển cho nàng, nhưng cuối cùng chỉ tìm được hai quyển, hắn liền mượn một lúc ba quyển sách, quyển kia để cho hắn đọc. Tiên sinh đăng ký liếc nhìn hắn rồi nói: "Đọc sách chớ nên tham nhiều, cũng nên chuyên sâu." Bạch Thiện đáp vâng, nhưng không giải thích. Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, Quốc Tử Giám sắp đóng cửa, ba người mới thu dọn đồ đạc ra về. Ân Hoặc sắc mặt hồng hào vẫy tay tạm biệt hai người, đỡ tay Trường Thọ lên xe ngựa, thấy bọn họ mồ hôi nhễ nhại, lại nhìn Đại Cát vừa đánh xe ngựa từ chỗ râm ra, liền hỏi: "Sao các ngươi không đi tránh nắng?" "Tiểu nhân sợ lỡ mất thời gian của thiếu gia," Trường Thọ nói: "Nếu để thiếu gia đợi lâu, trúng gió, phơi nắng, vậy thì là tội của tiểu nhân." Ân Hoặc liền buông rèm xuống, nói: "Lần sau các ngươi cũng tránh vào chỗ râm mát đi, ta ra rồi sẽ đợi các ngươi ở dưới xe, vừa không bị nắng cũng không bị trúng gió." Phúc Thọ định từ chối, Trường Thọ lại kéo hắn một cái rồi vui vẻ đáp vâng, giọng nói cũng vui vẻ hơn mấy phần. Phúc Thọ nghe vậy, chỉ đành cùng đám hạ nhân đáp vâng. Ân Hoặc nghe ra sự vui vẻ trong giọng nói của bọn họ, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên. Trường Thọ đi ở bên trái xe, Phúc Thọ đi bên cạnh hắn, hắn ta liếc nhìn rèm xe chẳng chút lay động, liền giơ tay kéo Trường Thọ, hạ thấp giọng nói: "Sao ta lại thấy mấy hôm nay thiếu gia vui vẻ hơn nhiều nhỉ, cũng hoạt bát hơn?" "Kết bạn rồi mà, đương nhiên là vui." Ân lão phu nhân cũng cảm thấy Ân Hoặc vui vẻ hơn trước kia, vì vậy mặc kệ mấy cháu gái suốt ngày biểu thị sự lo lắng bên tai bà, bà cũng không quản thúc Ân Hoặc, bắt hắn tan học phải về ngay. Yêu cầu của Ân lão phu nhân rất thấp, "Chỉ cần trở về nhà trước khi mặt trời lặn, mặt trời lặn thì trời sẽ lạnh, còn có sương mù, sinh bệnh thì không hay." Lại nói: "Mang thêm ít bánh ngọt dễ tiêu đi học, tan học mà đói bụng thì ăn một ít." Ân Hoặc nghe thấy câu này thì từ chối, hắn nói: "Bà nội, vừa tan học là cháu ra nhà ăn ăn chút gì rồi, không đói bụng." Dù sao học sinh Quốc Tử Giám bọn họ ăn cơm ở đó chỉ cần trả tiền và nộp lương thực là được, bây giờ hắn lại ở Quốc Tử Giám nhiều hơn, trước khi uống thuốc ăn chút gì đó là tốt nhất, cho nên hắn sẽ đến nhà ăn ăn rồi mới uống thuốc. Ân lão phu nhân thấy hắn không để mình bị đói thì càng thêm vừa lòng, "Thất lang nhà ta giờ cũng biết chăm sóc bản thân rồi, tốt, tốt lắm." Ân Hoặc cụp mắt mỉm cười. Ân lão phu nhân vô cùng vui mừng, trước kia cháu trai uống thuốc như hoàn thành nhiệm vụ thôi vậy, nếu hạ nhân không sắc thuốc thì hắn cũng không nhắc nhở, mà sau khi ăn cũng phải có người nhắc thì hắn mới uống, nếu không hắn sẽ cố ý để người ta quên luôn, chứ không chủ động chăm sóc bản thân mình. Nhưng lúc này, Ân lão phu nhân đã thật sự cảm thấy sự khác biệt.
Chương 996: Tra Bấm để xem Ân lão phu nhân sờ tay Ân Hoặc, xác nhận tay hắn không lạnh mới dặn dò thêm mấy câu, rồi nói: "Trời sắp tối rồi, ta cũng không giữ con nữa, con về viện mình ăn cơm tối đi, nghỉ ngơi một lát rồi uống thuốc." Ân Hoặc đáp lời, đứng dậy định đi, chợt nhớ ra điều gì lại dừng bước hỏi, "Mấy ngày nay đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ không đến ạ?" "Đến rồi," Ân lão phu nhân lười biếng nói: "Chỉ là con về muộn nên không gặp thôi." Ân Hoặc gật đầu, xoay người rời đi. Ân lão phu nhân nhìn theo, thầm thở dài, dõi mắt nhìn cháu trai đi xa. Chỉ mong nó hỏi thêm một câu, hay nói thêm một câu, dù là lời khó nghe cũng được mà. Ân Hoặc về phòng mình, vô cùng thuần thục đổ thuốc ra ngoài cửa sổ, mấy lần đổ thuốc gần đây hắn đã không còn để rơi một giọt nào trên cửa sổ nữa, cực kỳ vững vàng. Trường Thọ thấy thiếu gia dùng khăn lau tay, liền mở cửa bảo người bưng chén thuốc ra ngoài. Đợi trong phòng không còn ai nữa, Ân Hoặc mới hỏi: "Đã tra được chuyện của Trương Kính Hào chưa?" "Tra rõ rồi ạ, Trương công tử là cháu nội của Trương Thông Nghị, nhờ ân ấm mà vào Thái học, nô tài đã tra, nhà cậu hắn ở Bồ Châu, cách kinh thành rất xa, còn hắn lại qua lại rất mật thiết với một người buôn ngựa, trại nuôi ngựa ở ngoại ô phía đông có vốn của người buôn ngựa đó." Trước đây Ân Hoặc chưa từng hỏi đến những chuyện như này, nhưng Ân gia ở đây, cha hắn là Kinh Triệu Doãn, những chuyện này căn bản không cần hắn ra mặt, chỉ cần Trường Thọ ra ngoài hỏi một chút là có thể biết rất nhiều chuyện nên biết, những chuyện không nên biết, đưa ít tiền, nói vài câu dễ nghe, thì cũng sẽ biết hết. Sở dĩ qua mấy ngày Trường Thọ mới bẩm báo, là vì đây là lần đầu tiên hắn tra những chuyện như vậy cho Ân Hoặc, nên muốn tra kỹ càng hơn, cũng để chắc chắn hơn. Tuy rằng Ân Hoặc không nói hắn muốn tra Trương Kính Hào để làm gì, nhưng Trường Thọ đâu có ngốc, mấy ngày nay thiếu gia cũng chỉ qua lại với hai vị công tử nhà họ Bạch và Chu tiểu thư, những chuyện này hỏi một chút là biết ngay. Cho nên Trường Thọ tỉ mỉ bẩm báo: "Nô tài đã tra, không biết sau lưng người buôn ngựa đó dựa vào ai, hai năm nay sau khi mở trại nuôi ngựa ở ngoại ô phía đông kinh thành thì thường xuyên mở sòng cá cược đánh bóng. Có khi là các công tử tiểu thư trong kinh thành xuống sân đánh bóng, bọn họ tự cá cược vui thôi, còn ngấm ngầm thì tự mở sòng đặt cược, hắn làm chủ sòng thu tiền." "Trước đây Trương Kính Hào dẫn một đám công tử Quốc Tử Giám đến trại nuôi ngựa, có rất nhiều người đã đặt cược." Ân Hoặc hiếu kỳ hỏi: "Đều thua hết à?" Trường Thọ cười nói: "Sao có thể chứ, nếu đều thua hết thì sau này còn ai chơi cái này nữa? Nói ra cũng lạ, những người khác cũng đặt theo ba bốn trận, thắng thua đều có, đa phần là thua nhiều thắng ít, chỉ có Bạch nhị thiếu gia là may mắn nhất, trận nào cũng thắng, qua bốn trận, nghe nói đã thắng được 200 lượng." Ngay cả Ân Hoặc vốn không thiếu tiền tiêu cũng ngẩn người hồi lâu, nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi: "Kiếm được nhiều vậy sao?" "Dù sao lúc đó mọi người đều nói vận may của Bạch nhị thiếu gia tốt, ai cũng hâm mộ đến phát ghen, thế là Bạch nhị thiếu gia nổi hứng, nói sẽ bỏ tiền ra nuôi một con ngựa ở trại, đến lúc đó chuyên dùng để ra sân đánh bóng, hoặc là ra sân đua ngựa, nếu thắng, người chủ ngựa như hắn cũng có thể được chia tiền." Trường Thọ nói: "Sau đó Trương công tử liền dẫn Bạch nhị thiếu gia đi xem ngựa, Bạch nhị thiếu gia ưng ý một con ngựa, ra giá một 1500 lượng, nói là có thể bớt cho hắn 300 lượng." Ân Hoặc: ".. Hắn tin à?" Trường Thọ cúi đầu cười, "Vâng, nhưng sau khi về nhà không biết Bạch nhị thiếu gia nói với người nhà thế nào mà bị tiên sinh nhà họ đánh cho một trận, không biết có phải vì chuyện con ngựa quý đó không." "Phải mà cũng không phải," Mấy ngày nay Ân Hoặc đều ở cùng bọn họ, lờ mờ biết được, Trang tiên sinh đánh hắn chủ yếu là vì chuyện cá cược. Ân Hoặc cười khẩy một tiếng, hỏi: "Trương Thông Nghị không biết chuyện của Trương Kính Hào sao?" "Gia giáo nhà Trương Thông Nghị rất nghiêm, nghe nói sau khi Trương công tử vào Thái học thì mới tăng tiền tiêu vặt mỗi tháng từ mười lượng lên hai mươi lượng." Ân Hoặc hiểu ra, hắn gõ mặt bàn nói: "Chuyện này ta biết rồi, không cần tra tiếp nữa." Hắn rất tò mò, "Thủ đoạn lừa người của Trương Kính Hào cao minh lắm sao?" Sao ngay cả hắn, một người không thường giao du với người khác cũng có thể nghe ra hắn là kẻ lừa đảo, mà Bạch nhị lang lại không thể? Trường Thọ ngẫm nghĩ rồi nói: "Vẫn có rất nhiều người cá cược bóng đá, mua ngựa với Trương công tử, sở dĩ công tử cảm thấy không cao minh, có lẽ là do nô tài tra rõ rồi nói, chứ người chưa từng giao du với hắn." Ân Hoặc gật đầu, quyết định ngày mai sẽ kể những chuyện tra được này cho Bạch Thiện và Bạch nhị lang. Mà lúc này Bạch Thiện đang cùng Mãn Bảo lên kế hoạch bẫy Trương Kính Hào. Thông qua mấy ngày nỗ lực của Bạch Thiện, bây giờ người bên cạnh Trương Kính Hào đều biết chuyện cậu của hắn có một người bạn thân là người buôn ngựa, cực kỳ nể mặt hắn, mua ngựa của hắn có thể rẻ hơn giá thị trường rất nhiều. Năm nay có khá nhiều học sinh mới vào Lục Học, cộng thêm đám hậu duệ công thần như Bạch Thiện, nên có không ít người cần mua ngựa để đi. Thế là, người trước đây quen biết Trương Kính Hào tìm đến cửa, người không quen biết Trương Kính Hào cũng thông qua các bạn học khác tìm đến cửa, hôm nay người này mời ăn cơm, ngày mai người kia mời uống rượu. Chỉ có một ý, mọi người đều là bạn tốt huynh đệ tốt, nên giới thiệu cho ta một con ngựa tốt mà rẻ chút đi. Có người trong nhà không thiếu tiền, bọn họ không cần rẻ, thứ bọn họ cần là giống ngựa từ nguồn uy tín để bọn họ yên tâm. Chuyện mua ngựa đôi khi cũng giống như mua ngọc được bọc trong đá vậy, cũng cần xem vận khí. Đặc biệt là bọn họ còn trẻ, đa phần đều mua ngựa non, mua về còn phải từ từ dạy dỗ. Không phải con ngựa nào đẹp mã cũng chạy nhanh, chạy vững, cho nên mới có nghề xem tướng ngựa. Bọn họ còn nhỏ, kiến thức có hạn, lại cũng không làm nghề này, cho nên không dám tự xưng là Bá Nhạc, muốn phát hiện ra ngựa quý, ngoài tướng ngựa ra, còn phải dựa vào người buôn ngựa. Bọn họ không mong cầu rẻ, chỉ cần người buôn ngựa không lừa bọn họ là được. Trương Kính Hào xưa nay thích náo nhiệt, trước đây không phải đi dự yến tiệc này, thì là tự mình mở tiệc chiêu đãi người khác, nhưng lần này hắn chẳng có tí vui vẻ nào, nụ cười trên mặt vô cùng gượng gạo. Đều là học sinh Lục Học, dù là vào học nhờ ân ấm cũng không có ai ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra thái độ của Trương Kính Hào. Thế là đa số mọi người đều có chung một loại ảo giác – Trương Kính Hào coi thường mình. Một bộ phận những người có giác ngộ này không tìm Trương Kính Hào nữa, ngươi coi thường ta, ta cũng coi thường ngươi đấy, cùng lắm thì mọi người không làm bạn bè nữa. Thế là mỗi người một ngả. Còn một bộ phận thì sinh oán giận, tuy rằng cũng đi rồi, lại không ngừng nói xấu về Trương Kính Hào, khiến hắn nổi danh. Bộ phận cuối cùng thì nổi thói ngông nghênh, ngươi coi thường ta, nhưng ta cứ muốn ở lì trước mặt ngươi để làm ngươi khó chịu đấy, ta còn muốn xem xem người buôn ngựa ngươi quen kia giỏi thế nào.. Tất nhiên Trương Kính Hào đã nhận ra sự thay đổi của các bạn trong trường đối với mình, nhưng hắn hoàn toàn bất lực, không biết nên làm sao để thoát khỏi khốn cảnh này. Giờ hắn chỉ hy vọng Bạch nhị lang có thể chủ động nói ra cái giá mà gã lái buôn ngựa kia rao cho hắn lúc đó là 1500 lượng.
Chương 997: Uy hiếp Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 998: Châm cứu Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 999: Ngủ say Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**