Chương 120: Cưỡng ép giải âm độc
Nhân lúc Thẩm Chi ngủ thì Kim Dịch cùng Cố Lâm Chương đi đến Thiên Cung, một số người phụ trách không gian song song cũng đến.
"Ngươi chắc chắn muốn để Nguyệt Hoa Đại Quân cai quản Thiên Cung?" Những người phụ trách không gian khác hỏi.
"Đúng vậy." Kim Dịch nhàn nhã uống trà.
"Ai mà không biết ngươi và Nhạc Hoa Đại Quân là chỗ quen biết, ta không đồng ý."
"Không đồng ý thì đừng đồng ý. Lúc Viêm Minh ra tay, ngươi cũng không có tới ngăn cản. Hôm nay ngươi có tới hay không, Nguyệt Hoa Đại Quân cũng là Thần Quân cai quản Thiên cung." Kim Dịch lạnh lùng nhìn hắn, đặt mạnh tách trà xuống.
Những người phụ trách khác cũng tức giận trừng mắt nhìn Kim Dịch, nhưng bọn họ không thể làm gì, dù sao Kim Dịch cũng là người một mình giết chết Viêm Minh, bọn họ không đánh lại Kim Dịch.
"Lựa chọn Nguyệt Hoa Đại Quân cũng là có lý do. Thứ nhất là hắn hiểu rõ mọi chuyện và nguyên tắc của Thiên Cung, hai là Nguyệt Hoa Đại Quân mấy ngàn năm qua vẫn luôn chí công vô tư, cho nên hắn là người thích hợp nhất." Cố Lâm Chương nhìn mấy người kia, thấp giọng nói.
Kim Dịch lười biếng dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ vào tay vịn, vẻ mặt lười biếng.
Nhưng trong lòng thì lại nghĩ: "Không biết cô gái nhỏ kia đã tỉnh chưa? Âm độc lúc đầu rất đau, sau lưng sẽ có cảm giác nóng rát, không biết cô ấy có chịu đựng được không?"
Cố Lâm Chương gọi Kim Dịch mấy lần, cuối cùng là Yến Thanh từ phía sau thì thầm vào tai hắn. Kim Dịch ngẩng đầu, híp mắt, lười biếng nói: "Nguyệt Hoa Đại Quân đã được chỉ định làm Thần Quân, ý kiến của các ngươi không quan trọng. Được rồi, Yến Thanh hỗ trợ Đông Nguyệt Đại Quân và Nguyệt Hoa Đại Quân hoàn thành nhậm chức."
Nói xong thì Kim Dịch lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
-
"Tây Bảo, mau đưa mẹ đi tìm dì Chi Chi." Ôn Mục lo lắng lên tiếng gọi.
"Mẹ, con nghĩ chú Kim Dịch nhất định sẽ chăm sóc tốt cho dì Chi Chi, cũng chỉ có cách đó mới chữa khỏi hoàn toàn. Dì Chi Chi thích chú Kim Dịch, cho nên chỉ có chú Kim Dịch mới có thể chữa khỏi cho dì ấy." Tây Bảo giải thích.
Thật ra, cậu có thể nhìn ra trong lòng dì Chi Chi vẫn còn thích chú Kim Dịch, nhưng dì Chi Chi biết chú Kim Dịch không thích mình nên vẫn giữ kín trong lòng. Có lẽ đây là một cơ hội.
"Dì Chi Chi của con có lòng tự trọng rất cao. Từ khi biết Kim Dịch không thích mình thì cô ấy đã nén đau ép buộc bản thân vượt qua. Sau đó, cô ấy cố gắng thích những người khác nên đã chấp nhận Trần Quân. Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra thì Trần Quân chính là người phù hợp với cô ấy."
"Kim Dịch vẻ ngoài ôn hòa dịu dàng, nhưng bên trong lại rất lạnh lùng, tự phụ và kiêu ngạo. Một người như vậy không hợp với tính cách của dì Chi Chi của con, hai người đều quá cứng rắn, không ai chịu bỏ mặt mũi dỗ dành, sau này rất khó để ở cùng nhau." Ôn Mục vẻ mặt lo lắng nói.
"Nhưng chú Kim Dịch thích dì Chi Chi mà." Tây Bảo vẫn chỉ có chút hiểu biết mơ hồ về tình yêu.
"Kim Dịch thích bao nhiêu, là tình yêu thật sự hay chỉ vì tình kiếp? Mẹ biết trong lòng dì Chi Chi của con vẫn còn Kim Dịch, mẹ sợ Kim Dịch không thích cô ấy nhiều như vậy, cuối cùng sẽ làm Chi Chi tan nát lòng." Ôn Mục vẫn là vẻ mặt lo lắng nói ra.
"Vậy thì con đưa mẹ đi tìm dì Chi Chi." Tây Bảo nghe mẹ nói như vậy thấy cũng có lý.
Suy nghĩ trong lòng chú Kim Dịch rất phức tạp. Nghĩ lại thì vẫn là cha mình chung tình, chỉ yêu mình mẹ.
Khi Ôn Mục và Tây Bảo chuẩn bị rời Lâu Vũ Hiên thì đã thấy Cố Lâm Chương đi vào.
"Đi đến chỗ Kim Dịch?" Cố Lâm Chương thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy, em không yên tâm, muốn đi gặp Chi Chi." Ôn Mục gật đầu trả lời.
"Phỏng chừng việc giải độc cũng sắp rồi, đừng làm phiền hắn, tâm tư của Kim Dịch mấy ngày nay đều đặt hết trên người Thẩm Chi." Cố Lâm Chương nghĩ đến vẻ mặt thất thần của Kim Dịch, phỏng chừng Thẩm Chi đã có chút thả lỏng.
"Thẩm Chi đồng ý?" Ôn Mục ngạc nhiên hỏi.
Cố Lâm Chương mỉm cười, cũng không trả lời.
Nhưng Ôn Mục lại cảm thấy ý của anh là như vậy.
Tên khốn Kim Dịch này.
-
Khi Kim Dịch trở về thì đã nghe thấy tiếng Thẩm Chi hét lên đau đớn trong phòng, hắn như một mũi tên nhanh chóng mở cửa đi vào.
Chỉ thấy Tẩm Chi bị ngã, đang nằm dưới đất lăn lộn, khuôn mặt tái nhợt, môi bị cắn đến chảy máu, vết sẹo trên mặt đỏ bừng sưng tấy, quần áo bị xé rách văng tung tóe.
Thẩm Chi nhận thấy có người đi vào thì khàn giọng hét lớn: "Làm ơn, giết tôi đi, tôi không chịu nổi nữa rồi."
Cơn đau rát bỏng lan tỏa từ lưng ra toàn thân khiến cô phải hét lên. Cuối cùng, ý thức của cô dần dần mơ hồ, trước mặt cô xuất hiện một bóng người, cô biết đó là Kim Dịch. Cô nắm chặt tay áo hắn nói: "Làm ơn, giết tôi đi."
Nói xong thì cô không chịu đựng được nữa mà ngất đi.
Kim Dịch bế Thẩm Chi lên đặt lên giường, không nói một lời cởi áo cô ra. Ánh mắt âm u nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Thẩm Chi, ngón tay không ngừng truyền vào linh lực để giảm bớt cơn đau.
Thẩm Chi từ từ tỉnh lại, cơ thể kiệt sức vì lăn lộn quá lâu, yếu ớt nhìn người trước mặt: "Kim Dịch, giết tôi đi."
Sắc mặt của Kim Dịch âm trầm, cười lạnh một tiếng, hung hăng nhéo cằm cô: "Cho dù chết cũng không muốn để anh chạm vào sao? Hửm?"
Thẩm Trí lắc đầu, hất tay hắn ra. Nhìn thấy Kim Dịch bình tĩnh nhìn như vậy, trong lòng cười lạnh: "Nhìn hắn như vậy, bất kỳ ai ở bên cạnh hắn đều phải mất nửa mạng, tâm tình u ám, đáng sợ."
"Muốn chết sao? Anh sẽ không để em chết đâu." Kim Dịch lạnh lùng nói. Thẩm Chi nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa.
Kim Dịch cúi xuống thì thầm bên tai cô: "Em không cho anh chạm vào, anh càng muốn chạm vào."
Nói xong thì hắn nắm lấy tay Thẩm Chi lên đỉnh đầu.
Thẩm Chi mở mắt ra hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Thả tôi ra, tên khốn kiếp này."
Sau khi nói xong thì mắt nhanh chóng đỏ lên.
Kim Dịch giễu cợt, véo cằm cô nói: "Để anh cho em biết khốn nạn thực sự trông như thế nào."
Vừa nói xong thì mạnh mẽ hôn lên môi cô, vừa cắn vừa nghiến, ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như muốn xé cô ra thành từng mảnh.
Thẩm Chi cảm thấy nhục nhã rơi nước mắt, không ngừng vặn vẹo cơ thể, ngậm chặt miệng, không để hắn tiến vào.
Kim Dịch trực tiếp cắn môi cô, cơn đau khiến cô phải mở miệng.
Kim Dịch nhân cơ hội tiến vào, nếm được mùi máu tươi, không chút thương hoa tiếc ngọc tiếp tục tiến sâu vào, mạnh mẽ càn quét, không cho cô có chỗ nào để rút lui. Cô chỉ có thể im lặng chịu đựng sự tiến công của hắn.
Thẩm Chi nhắm mắt lại, ngừng giãy giụa, ánh mắt Kim Nghi xen lẫn cảm xúc khó tả, ánh mắt nhìn Thẩm Chi như có lửa, hắn biết lần này mình thật sự làm tổn thương cô gái nhỏ, nhưng âm độc phải giải quyết, không thể trì hoãn thêm được nữa!
Kim Dịch buông tay Thẩm Chi, duỗi tay ra, ôm cô vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, cẩn thận theo dõi cô, dần dần hôn sâu hơn, ôm chặt vòng eo thon thả của cô để hai người hòa hợp hơn.
Nhìn thấy đôi môi của cô gái nhỏ sưng đỏ, hắn từ từ hôn lên cằm, cổ và dái tai của cô, di chuyển qua lại, lại không thỏa mãn khi chỉ có nhiêu đó.
Thẩm Chi âm thầm rơi nước mắt.
Không biết qua bao lâu, mặt Thẩm Chi đỏ bừng, toàn thân run rẩy, không nhịn được lẩm bẩm: "Đừng.. đau.."
Kim Dịch hôn lên má cô, khàn giọng hỏi: "Đau sao? Anh sẽ nhẹ nhàng hơn."
Người bên dưới im lặng.
Cuối cùng, Thẩm Chi không chịu nổi nữa mà khóc: "Xong chưa?"
Kim Dịch thở hổn hển, nói với giọng bình tĩnh: "Cố chịu một chút, rất nhanh sẽ xong!"
Người bên dưới khóc lóc, móng tay cắm chặt vào lưng hắn.
Đến khi mọi chuyện kết thúc, cô đã hoàn toàn mất hết sức lực và chìm vào giấc ngủ sâu.
Kim Dịch lại kiểm tra lần nữa, phát hiện chất độc trên lưng Thẩm Chi đã gần hết, vết thương trên mặt cũng đang lành lại.
Hắn ôm chặt Thẩm Chi, nhìn cô làm tổ trong lòng mình, vén mái tóc ướt trên mặt cô ra sau tai, hôn lên tai cô và khàn giọng nói: "Bảo bối, bây giờ em là của anh. Đừng chạy lung tung nữa. Nhớ nhé!"
Nói xong thì hôn lên khóe miệng cô rồi ôm cô vào lòng rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Thẩm Chi tỉnh lại, thứ đập vào mắt cô là một lồng ngực rắn chắc, cô ngẩng đầu lên nhìn Kim Dịch, nhớ tới chuyện gì đã xảy ra.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cô quay đi không nhìn hắn nữa, lặng lẽ rơi nước mắt.
Kim Dịch đã tỉnh lại trước cô, nhìn thấy cô gái nhỏ đỏ mắt quay đi thì thở dài, từ phía sau ôm chặt lấy cô: "Bảo bối, đừng khóc."
"Em muốn đánh muốn mắng gì cũng được." Kim Dịch thấp giọng nói.
"Đánh mắng anh thì được gì, chuyện cũng đã xảy ra rồi!" Thẩm Chi nghẹn ngào.
"Em phải biết anh làm như vậy là để giải âm độc cho em, vết thương của em đã lành được một nửa rồi!" Kim Dịch giải thích.
"Ừm." Thẩm Chi khàn giọng nói.
"Ngươi chắc chắn muốn để Nguyệt Hoa Đại Quân cai quản Thiên Cung?" Những người phụ trách không gian khác hỏi.
"Đúng vậy." Kim Dịch nhàn nhã uống trà.
"Ai mà không biết ngươi và Nhạc Hoa Đại Quân là chỗ quen biết, ta không đồng ý."
"Không đồng ý thì đừng đồng ý. Lúc Viêm Minh ra tay, ngươi cũng không có tới ngăn cản. Hôm nay ngươi có tới hay không, Nguyệt Hoa Đại Quân cũng là Thần Quân cai quản Thiên cung." Kim Dịch lạnh lùng nhìn hắn, đặt mạnh tách trà xuống.
Những người phụ trách khác cũng tức giận trừng mắt nhìn Kim Dịch, nhưng bọn họ không thể làm gì, dù sao Kim Dịch cũng là người một mình giết chết Viêm Minh, bọn họ không đánh lại Kim Dịch.
"Lựa chọn Nguyệt Hoa Đại Quân cũng là có lý do. Thứ nhất là hắn hiểu rõ mọi chuyện và nguyên tắc của Thiên Cung, hai là Nguyệt Hoa Đại Quân mấy ngàn năm qua vẫn luôn chí công vô tư, cho nên hắn là người thích hợp nhất." Cố Lâm Chương nhìn mấy người kia, thấp giọng nói.
Kim Dịch lười biếng dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ vào tay vịn, vẻ mặt lười biếng.
Nhưng trong lòng thì lại nghĩ: "Không biết cô gái nhỏ kia đã tỉnh chưa? Âm độc lúc đầu rất đau, sau lưng sẽ có cảm giác nóng rát, không biết cô ấy có chịu đựng được không?"
Cố Lâm Chương gọi Kim Dịch mấy lần, cuối cùng là Yến Thanh từ phía sau thì thầm vào tai hắn. Kim Dịch ngẩng đầu, híp mắt, lười biếng nói: "Nguyệt Hoa Đại Quân đã được chỉ định làm Thần Quân, ý kiến của các ngươi không quan trọng. Được rồi, Yến Thanh hỗ trợ Đông Nguyệt Đại Quân và Nguyệt Hoa Đại Quân hoàn thành nhậm chức."
Nói xong thì Kim Dịch lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
-
"Tây Bảo, mau đưa mẹ đi tìm dì Chi Chi." Ôn Mục lo lắng lên tiếng gọi.
"Mẹ, con nghĩ chú Kim Dịch nhất định sẽ chăm sóc tốt cho dì Chi Chi, cũng chỉ có cách đó mới chữa khỏi hoàn toàn. Dì Chi Chi thích chú Kim Dịch, cho nên chỉ có chú Kim Dịch mới có thể chữa khỏi cho dì ấy." Tây Bảo giải thích.
Thật ra, cậu có thể nhìn ra trong lòng dì Chi Chi vẫn còn thích chú Kim Dịch, nhưng dì Chi Chi biết chú Kim Dịch không thích mình nên vẫn giữ kín trong lòng. Có lẽ đây là một cơ hội.
"Dì Chi Chi của con có lòng tự trọng rất cao. Từ khi biết Kim Dịch không thích mình thì cô ấy đã nén đau ép buộc bản thân vượt qua. Sau đó, cô ấy cố gắng thích những người khác nên đã chấp nhận Trần Quân. Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra thì Trần Quân chính là người phù hợp với cô ấy."
"Kim Dịch vẻ ngoài ôn hòa dịu dàng, nhưng bên trong lại rất lạnh lùng, tự phụ và kiêu ngạo. Một người như vậy không hợp với tính cách của dì Chi Chi của con, hai người đều quá cứng rắn, không ai chịu bỏ mặt mũi dỗ dành, sau này rất khó để ở cùng nhau." Ôn Mục vẻ mặt lo lắng nói.
"Nhưng chú Kim Dịch thích dì Chi Chi mà." Tây Bảo vẫn chỉ có chút hiểu biết mơ hồ về tình yêu.
"Kim Dịch thích bao nhiêu, là tình yêu thật sự hay chỉ vì tình kiếp? Mẹ biết trong lòng dì Chi Chi của con vẫn còn Kim Dịch, mẹ sợ Kim Dịch không thích cô ấy nhiều như vậy, cuối cùng sẽ làm Chi Chi tan nát lòng." Ôn Mục vẫn là vẻ mặt lo lắng nói ra.
"Vậy thì con đưa mẹ đi tìm dì Chi Chi." Tây Bảo nghe mẹ nói như vậy thấy cũng có lý.
Suy nghĩ trong lòng chú Kim Dịch rất phức tạp. Nghĩ lại thì vẫn là cha mình chung tình, chỉ yêu mình mẹ.
Khi Ôn Mục và Tây Bảo chuẩn bị rời Lâu Vũ Hiên thì đã thấy Cố Lâm Chương đi vào.
"Đi đến chỗ Kim Dịch?" Cố Lâm Chương thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy, em không yên tâm, muốn đi gặp Chi Chi." Ôn Mục gật đầu trả lời.
"Phỏng chừng việc giải độc cũng sắp rồi, đừng làm phiền hắn, tâm tư của Kim Dịch mấy ngày nay đều đặt hết trên người Thẩm Chi." Cố Lâm Chương nghĩ đến vẻ mặt thất thần của Kim Dịch, phỏng chừng Thẩm Chi đã có chút thả lỏng.
"Thẩm Chi đồng ý?" Ôn Mục ngạc nhiên hỏi.
Cố Lâm Chương mỉm cười, cũng không trả lời.
Nhưng Ôn Mục lại cảm thấy ý của anh là như vậy.
Tên khốn Kim Dịch này.
-
Khi Kim Dịch trở về thì đã nghe thấy tiếng Thẩm Chi hét lên đau đớn trong phòng, hắn như một mũi tên nhanh chóng mở cửa đi vào.
Chỉ thấy Tẩm Chi bị ngã, đang nằm dưới đất lăn lộn, khuôn mặt tái nhợt, môi bị cắn đến chảy máu, vết sẹo trên mặt đỏ bừng sưng tấy, quần áo bị xé rách văng tung tóe.
Thẩm Chi nhận thấy có người đi vào thì khàn giọng hét lớn: "Làm ơn, giết tôi đi, tôi không chịu nổi nữa rồi."
Cơn đau rát bỏng lan tỏa từ lưng ra toàn thân khiến cô phải hét lên. Cuối cùng, ý thức của cô dần dần mơ hồ, trước mặt cô xuất hiện một bóng người, cô biết đó là Kim Dịch. Cô nắm chặt tay áo hắn nói: "Làm ơn, giết tôi đi."
Nói xong thì cô không chịu đựng được nữa mà ngất đi.
Kim Dịch bế Thẩm Chi lên đặt lên giường, không nói một lời cởi áo cô ra. Ánh mắt âm u nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Thẩm Chi, ngón tay không ngừng truyền vào linh lực để giảm bớt cơn đau.
Thẩm Chi từ từ tỉnh lại, cơ thể kiệt sức vì lăn lộn quá lâu, yếu ớt nhìn người trước mặt: "Kim Dịch, giết tôi đi."
Sắc mặt của Kim Dịch âm trầm, cười lạnh một tiếng, hung hăng nhéo cằm cô: "Cho dù chết cũng không muốn để anh chạm vào sao? Hửm?"
Thẩm Trí lắc đầu, hất tay hắn ra. Nhìn thấy Kim Dịch bình tĩnh nhìn như vậy, trong lòng cười lạnh: "Nhìn hắn như vậy, bất kỳ ai ở bên cạnh hắn đều phải mất nửa mạng, tâm tình u ám, đáng sợ."
"Muốn chết sao? Anh sẽ không để em chết đâu." Kim Dịch lạnh lùng nói. Thẩm Chi nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa.
Kim Dịch cúi xuống thì thầm bên tai cô: "Em không cho anh chạm vào, anh càng muốn chạm vào."
Nói xong thì hắn nắm lấy tay Thẩm Chi lên đỉnh đầu.
Thẩm Chi mở mắt ra hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Thả tôi ra, tên khốn kiếp này."
Sau khi nói xong thì mắt nhanh chóng đỏ lên.
Kim Dịch giễu cợt, véo cằm cô nói: "Để anh cho em biết khốn nạn thực sự trông như thế nào."
Vừa nói xong thì mạnh mẽ hôn lên môi cô, vừa cắn vừa nghiến, ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như muốn xé cô ra thành từng mảnh.
Thẩm Chi cảm thấy nhục nhã rơi nước mắt, không ngừng vặn vẹo cơ thể, ngậm chặt miệng, không để hắn tiến vào.
Kim Dịch trực tiếp cắn môi cô, cơn đau khiến cô phải mở miệng.
Kim Dịch nhân cơ hội tiến vào, nếm được mùi máu tươi, không chút thương hoa tiếc ngọc tiếp tục tiến sâu vào, mạnh mẽ càn quét, không cho cô có chỗ nào để rút lui. Cô chỉ có thể im lặng chịu đựng sự tiến công của hắn.
Thẩm Chi nhắm mắt lại, ngừng giãy giụa, ánh mắt Kim Nghi xen lẫn cảm xúc khó tả, ánh mắt nhìn Thẩm Chi như có lửa, hắn biết lần này mình thật sự làm tổn thương cô gái nhỏ, nhưng âm độc phải giải quyết, không thể trì hoãn thêm được nữa!
Kim Dịch buông tay Thẩm Chi, duỗi tay ra, ôm cô vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, cẩn thận theo dõi cô, dần dần hôn sâu hơn, ôm chặt vòng eo thon thả của cô để hai người hòa hợp hơn.
Nhìn thấy đôi môi của cô gái nhỏ sưng đỏ, hắn từ từ hôn lên cằm, cổ và dái tai của cô, di chuyển qua lại, lại không thỏa mãn khi chỉ có nhiêu đó.
Thẩm Chi âm thầm rơi nước mắt.
Không biết qua bao lâu, mặt Thẩm Chi đỏ bừng, toàn thân run rẩy, không nhịn được lẩm bẩm: "Đừng.. đau.."
Kim Dịch hôn lên má cô, khàn giọng hỏi: "Đau sao? Anh sẽ nhẹ nhàng hơn."
Người bên dưới im lặng.
Cuối cùng, Thẩm Chi không chịu nổi nữa mà khóc: "Xong chưa?"
Kim Dịch thở hổn hển, nói với giọng bình tĩnh: "Cố chịu một chút, rất nhanh sẽ xong!"
Người bên dưới khóc lóc, móng tay cắm chặt vào lưng hắn.
Đến khi mọi chuyện kết thúc, cô đã hoàn toàn mất hết sức lực và chìm vào giấc ngủ sâu.
Kim Dịch lại kiểm tra lần nữa, phát hiện chất độc trên lưng Thẩm Chi đã gần hết, vết thương trên mặt cũng đang lành lại.
Hắn ôm chặt Thẩm Chi, nhìn cô làm tổ trong lòng mình, vén mái tóc ướt trên mặt cô ra sau tai, hôn lên tai cô và khàn giọng nói: "Bảo bối, bây giờ em là của anh. Đừng chạy lung tung nữa. Nhớ nhé!"
Nói xong thì hôn lên khóe miệng cô rồi ôm cô vào lòng rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Thẩm Chi tỉnh lại, thứ đập vào mắt cô là một lồng ngực rắn chắc, cô ngẩng đầu lên nhìn Kim Dịch, nhớ tới chuyện gì đã xảy ra.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cô quay đi không nhìn hắn nữa, lặng lẽ rơi nước mắt.
Kim Dịch đã tỉnh lại trước cô, nhìn thấy cô gái nhỏ đỏ mắt quay đi thì thở dài, từ phía sau ôm chặt lấy cô: "Bảo bối, đừng khóc."
"Em muốn đánh muốn mắng gì cũng được." Kim Dịch thấp giọng nói.
"Đánh mắng anh thì được gì, chuyện cũng đã xảy ra rồi!" Thẩm Chi nghẹn ngào.
"Em phải biết anh làm như vậy là để giải âm độc cho em, vết thương của em đã lành được một nửa rồi!" Kim Dịch giải thích.
"Ừm." Thẩm Chi khàn giọng nói.