Ngôn Tình Người Chồng Ma - Đại Bán Tiên

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by Đại Bán Tiên, Oct 31, 2024.

  1. Đại Bán Tiên

    Messages:
    2


    Chương 120: Cưỡng ép giải âm độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân lúc Thẩm Chi ngủ thì Kim Dịch cùng Cố Lâm Chương đi đến Thiên Cung, một số người phụ trách không gian song song cũng đến.

    "Ngươi chắc chắn muốn để Nguyệt Hoa Đại Quân cai quản Thiên Cung?" Những người phụ trách không gian khác hỏi.

    "Đúng vậy." Kim Dịch nhàn nhã uống trà.

    "Ai mà không biết ngươi và Nhạc Hoa Đại Quân là chỗ quen biết, ta không đồng ý."

    "Không đồng ý thì đừng đồng ý. Lúc Viêm Minh ra tay, ngươi cũng không có tới ngăn cản. Hôm nay ngươi có tới hay không, Nguyệt Hoa Đại Quân cũng là Thần Quân cai quản Thiên cung." Kim Dịch lạnh lùng nhìn hắn, đặt mạnh tách trà xuống.

    Những người phụ trách khác cũng tức giận trừng mắt nhìn Kim Dịch, nhưng bọn họ không thể làm gì, dù sao Kim Dịch cũng là người một mình giết chết Viêm Minh, bọn họ không đánh lại Kim Dịch.

    "Lựa chọn Nguyệt Hoa Đại Quân cũng là có lý do. Thứ nhất là hắn hiểu rõ mọi chuyện và nguyên tắc của Thiên Cung, hai là Nguyệt Hoa Đại Quân mấy ngàn năm qua vẫn luôn chí công vô tư, cho nên hắn là người thích hợp nhất." Cố Lâm Chương nhìn mấy người kia, thấp giọng nói.

    Kim Dịch lười biếng dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ vào tay vịn, vẻ mặt lười biếng.

    Nhưng trong lòng thì lại nghĩ: "Không biết cô gái nhỏ kia đã tỉnh chưa? Âm độc lúc đầu rất đau, sau lưng sẽ có cảm giác nóng rát, không biết cô ấy có chịu đựng được không?"

    Cố Lâm Chương gọi Kim Dịch mấy lần, cuối cùng là Yến Thanh từ phía sau thì thầm vào tai hắn. Kim Dịch ngẩng đầu, híp mắt, lười biếng nói: "Nguyệt Hoa Đại Quân đã được chỉ định làm Thần Quân, ý kiến của các ngươi không quan trọng. Được rồi, Yến Thanh hỗ trợ Đông Nguyệt Đại Quân và Nguyệt Hoa Đại Quân hoàn thành nhậm chức."

    Nói xong thì Kim Dịch lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

    -

    "Tây Bảo, mau đưa mẹ đi tìm dì Chi Chi." Ôn Mục lo lắng lên tiếng gọi.

    "Mẹ, con nghĩ chú Kim Dịch nhất định sẽ chăm sóc tốt cho dì Chi Chi, cũng chỉ có cách đó mới chữa khỏi hoàn toàn. Dì Chi Chi thích chú Kim Dịch, cho nên chỉ có chú Kim Dịch mới có thể chữa khỏi cho dì ấy." Tây Bảo giải thích.

    Thật ra, cậu có thể nhìn ra trong lòng dì Chi Chi vẫn còn thích chú Kim Dịch, nhưng dì Chi Chi biết chú Kim Dịch không thích mình nên vẫn giữ kín trong lòng. Có lẽ đây là một cơ hội.

    "Dì Chi Chi của con có lòng tự trọng rất cao. Từ khi biết Kim Dịch không thích mình thì cô ấy đã nén đau ép buộc bản thân vượt qua. Sau đó, cô ấy cố gắng thích những người khác nên đã chấp nhận Trần Quân. Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra thì Trần Quân chính là người phù hợp với cô ấy."

    "Kim Dịch vẻ ngoài ôn hòa dịu dàng, nhưng bên trong lại rất lạnh lùng, tự phụ và kiêu ngạo. Một người như vậy không hợp với tính cách của dì Chi Chi của con, hai người đều quá cứng rắn, không ai chịu bỏ mặt mũi dỗ dành, sau này rất khó để ở cùng nhau." Ôn Mục vẻ mặt lo lắng nói.

    "Nhưng chú Kim Dịch thích dì Chi Chi mà." Tây Bảo vẫn chỉ có chút hiểu biết mơ hồ về tình yêu.

    "Kim Dịch thích bao nhiêu, là tình yêu thật sự hay chỉ vì tình kiếp? Mẹ biết trong lòng dì Chi Chi của con vẫn còn Kim Dịch, mẹ sợ Kim Dịch không thích cô ấy nhiều như vậy, cuối cùng sẽ làm Chi Chi tan nát lòng." Ôn Mục vẫn là vẻ mặt lo lắng nói ra.

    "Vậy thì con đưa mẹ đi tìm dì Chi Chi." Tây Bảo nghe mẹ nói như vậy thấy cũng có lý.

    Suy nghĩ trong lòng chú Kim Dịch rất phức tạp. Nghĩ lại thì vẫn là cha mình chung tình, chỉ yêu mình mẹ.

    Khi Ôn Mục và Tây Bảo chuẩn bị rời Lâu Vũ Hiên thì đã thấy Cố Lâm Chương đi vào.

    "Đi đến chỗ Kim Dịch?" Cố Lâm Chương thấp giọng hỏi.

    "Đúng vậy, em không yên tâm, muốn đi gặp Chi Chi." Ôn Mục gật đầu trả lời.

    "Phỏng chừng việc giải độc cũng sắp rồi, đừng làm phiền hắn, tâm tư của Kim Dịch mấy ngày nay đều đặt hết trên người Thẩm Chi." Cố Lâm Chương nghĩ đến vẻ mặt thất thần của Kim Dịch, phỏng chừng Thẩm Chi đã có chút thả lỏng.

    "Thẩm Chi đồng ý?" Ôn Mục ngạc nhiên hỏi.

    Cố Lâm Chương mỉm cười, cũng không trả lời.

    Nhưng Ôn Mục lại cảm thấy ý của anh là như vậy.

    Tên khốn Kim Dịch này.

    -

    Khi Kim Dịch trở về thì đã nghe thấy tiếng Thẩm Chi hét lên đau đớn trong phòng, hắn như một mũi tên nhanh chóng mở cửa đi vào.

    Chỉ thấy Tẩm Chi bị ngã, đang nằm dưới đất lăn lộn, khuôn mặt tái nhợt, môi bị cắn đến chảy máu, vết sẹo trên mặt đỏ bừng sưng tấy, quần áo bị xé rách văng tung tóe.

    Thẩm Chi nhận thấy có người đi vào thì khàn giọng hét lớn: "Làm ơn, giết tôi đi, tôi không chịu nổi nữa rồi."

    Cơn đau rát bỏng lan tỏa từ lưng ra toàn thân khiến cô phải hét lên. Cuối cùng, ý thức của cô dần dần mơ hồ, trước mặt cô xuất hiện một bóng người, cô biết đó là Kim Dịch. Cô nắm chặt tay áo hắn nói: "Làm ơn, giết tôi đi."

    Nói xong thì cô không chịu đựng được nữa mà ngất đi.

    Kim Dịch bế Thẩm Chi lên đặt lên giường, không nói một lời cởi áo cô ra. Ánh mắt âm u nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Thẩm Chi, ngón tay không ngừng truyền vào linh lực để giảm bớt cơn đau.

    Thẩm Chi từ từ tỉnh lại, cơ thể kiệt sức vì lăn lộn quá lâu, yếu ớt nhìn người trước mặt: "Kim Dịch, giết tôi đi."

    Sắc mặt của Kim Dịch âm trầm, cười lạnh một tiếng, hung hăng nhéo cằm cô: "Cho dù chết cũng không muốn để anh chạm vào sao? Hửm?"

    Thẩm Trí lắc đầu, hất tay hắn ra. Nhìn thấy Kim Dịch bình tĩnh nhìn như vậy, trong lòng cười lạnh: "Nhìn hắn như vậy, bất kỳ ai ở bên cạnh hắn đều phải mất nửa mạng, tâm tình u ám, đáng sợ."

    "Muốn chết sao? Anh sẽ không để em chết đâu." Kim Dịch lạnh lùng nói. Thẩm Chi nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa.

    Kim Dịch cúi xuống thì thầm bên tai cô: "Em không cho anh chạm vào, anh càng muốn chạm vào."

    Nói xong thì hắn nắm lấy tay Thẩm Chi lên đỉnh đầu.

    Thẩm Chi mở mắt ra hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Thả tôi ra, tên khốn kiếp này."

    Sau khi nói xong thì mắt nhanh chóng đỏ lên.

    Kim Dịch giễu cợt, véo cằm cô nói: "Để anh cho em biết khốn nạn thực sự trông như thế nào."

    Vừa nói xong thì mạnh mẽ hôn lên môi cô, vừa cắn vừa nghiến, ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như muốn xé cô ra thành từng mảnh.

    Thẩm Chi cảm thấy nhục nhã rơi nước mắt, không ngừng vặn vẹo cơ thể, ngậm chặt miệng, không để hắn tiến vào.

    Kim Dịch trực tiếp cắn môi cô, cơn đau khiến cô phải mở miệng.

    Kim Dịch nhân cơ hội tiến vào, nếm được mùi máu tươi, không chút thương hoa tiếc ngọc tiếp tục tiến sâu vào, mạnh mẽ càn quét, không cho cô có chỗ nào để rút lui. Cô chỉ có thể im lặng chịu đựng sự tiến công của hắn.

    Thẩm Chi nhắm mắt lại, ngừng giãy giụa, ánh mắt Kim Nghi xen lẫn cảm xúc khó tả, ánh mắt nhìn Thẩm Chi như có lửa, hắn biết lần này mình thật sự làm tổn thương cô gái nhỏ, nhưng âm độc phải giải quyết, không thể trì hoãn thêm được nữa!

    Kim Dịch buông tay Thẩm Chi, duỗi tay ra, ôm cô vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, cẩn thận theo dõi cô, dần dần hôn sâu hơn, ôm chặt vòng eo thon thả của cô để hai người hòa hợp hơn.

    Nhìn thấy đôi môi của cô gái nhỏ sưng đỏ, hắn từ từ hôn lên cằm, cổ và dái tai của cô, di chuyển qua lại, lại không thỏa mãn khi chỉ có nhiêu đó.

    Thẩm Chi âm thầm rơi nước mắt.

    Không biết qua bao lâu, mặt Thẩm Chi đỏ bừng, toàn thân run rẩy, không nhịn được lẩm bẩm: "Đừng.. đau.."

    Kim Dịch hôn lên má cô, khàn giọng hỏi: "Đau sao? Anh sẽ nhẹ nhàng hơn."

    Người bên dưới im lặng.

    Cuối cùng, Thẩm Chi không chịu nổi nữa mà khóc: "Xong chưa?"

    Kim Dịch thở hổn hển, nói với giọng bình tĩnh: "Cố chịu một chút, rất nhanh sẽ xong!"

    Người bên dưới khóc lóc, móng tay cắm chặt vào lưng hắn.

    Đến khi mọi chuyện kết thúc, cô đã hoàn toàn mất hết sức lực và chìm vào giấc ngủ sâu.

    Kim Dịch lại kiểm tra lần nữa, phát hiện chất độc trên lưng Thẩm Chi đã gần hết, vết thương trên mặt cũng đang lành lại.

    Hắn ôm chặt Thẩm Chi, nhìn cô làm tổ trong lòng mình, vén mái tóc ướt trên mặt cô ra sau tai, hôn lên tai cô và khàn giọng nói: "Bảo bối, bây giờ em là của anh. Đừng chạy lung tung nữa. Nhớ nhé!"

    Nói xong thì hôn lên khóe miệng cô rồi ôm cô vào lòng rồi ngủ thiếp đi.

    Ngày hôm sau, Thẩm Chi tỉnh lại, thứ đập vào mắt cô là một lồng ngực rắn chắc, cô ngẩng đầu lên nhìn Kim Dịch, nhớ tới chuyện gì đã xảy ra.

    Đôi mắt cô đỏ hoe, cô quay đi không nhìn hắn nữa, lặng lẽ rơi nước mắt.

    Kim Dịch đã tỉnh lại trước cô, nhìn thấy cô gái nhỏ đỏ mắt quay đi thì thở dài, từ phía sau ôm chặt lấy cô: "Bảo bối, đừng khóc."

    "Em muốn đánh muốn mắng gì cũng được." Kim Dịch thấp giọng nói.

    "Đánh mắng anh thì được gì, chuyện cũng đã xảy ra rồi!" Thẩm Chi nghẹn ngào.

    "Em phải biết anh làm như vậy là để giải âm độc cho em, vết thương của em đã lành được một nửa rồi!" Kim Dịch giải thích.

    "Ừm." Thẩm Chi khàn giọng nói.
     
  2. Đại Bán Tiên

    Messages:
    2


    Chương 121: Kim Dịch đạt được mục đích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em ngủ thêm một chút nữa đi." Kim Dịch đứng dậy mặc quần áo rồi đắp chăn cho Thẩm Chi, sau khi nói xong liền đi ra ngoài.

    Thẩm Chi kéo chăn lên che kín người rồi mới để mình khóc.

    Kim Dịch đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm nghe tiếng khóc trong phòng, sau đó quay người rời đi.

    Yến Thanh báo cáo sự việc của Thiên Cung, nhìn vẻ mặt của Ma Quân, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra lại bị cô Thẩm trêu chọc rồi!

    "Có chuyện gì?" Kim Dịch lạnh lùng hỏi.

    "Cái đó, Nguyệt Hoa Đại Quân đã tiếp quản Thiên Cung." Yến Thanh đáp.

    "Ừm." Kim Dịch sau khi nói xong liền đi ra ngoài.

    "Đại nhân, ngài định đi đâu?" Yến Thanh vội vã chạy theo.

    Kim Dịch dừng lại, lạnh lùng nhìn: "Ngươi không có chuyện gì làm?"

    "À, thuộc hạ nhớ ra rồi, ta còn có chuyện khác, ta đi trước đây." Yến Thanh chạy nhanh như một làn khói.

    Kim Dịch đi đến Nhân giới mua bữa sáng, lúc quay về phòng thì thấy Thẩm Chi vẫn đang nhắm mắt nằm trên giường.

    Hắn ngồi xuống mép giường, nghiêng người thì thầm: "Dậy ăn chút gì đi, hiện tại âm độc trong người em chỉ có đêm trăng tròn mới phát tác, ngày kia sẽ là trăng tròn."

    Mí mắt Thẩm Chi nhúc nhích, Kim Dịch biết cô không muốn đối mặt với mình, cho nên hạ thấp giọng kề sát tai cô, giọng điệu cười cười đe dọa: "Còn không mở mắt, anh sẽ hôn em?"

    Thẩm Chi mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn: "Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn mặc quần áo."

    Kim Dịch nghiêng người, dựa vào cuối giường, nhướng mày cười: "Còn chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn thấy?"

    Thẩm Chi nhìn vẻ mặt lưu manh của Kim Dịch, trong lòng nghĩ thầm: "Trước kia mình đúng là bị mù, lại yêu một con ma như vậy."

    Kim Dịch biết nếu hắn còn tiếp tục trêu chọc cô gái nhỏ này thì cô sẽ ngày càng ghét mình hơn, nên đứng dậy nói: "Anh chỉ trêu em thôi. Em mặc quần áo vào trước đi, anh sẽ đợi em ở đại sảnh." Nói xong thì hắn mở cửa đi ra ngoài.

    Thẩm Chi tìm quần áo trên giường rồi mặc vào, nhìn đống bừa bộn trên giường, hít sâu một hơi bước xuống giường, chỉ vừa đứng trên mặt đất mà hai chân đã đau nhức, ngồi ở mép giường một lúc lâu, cười khổ một tiếng, không thể thay đổi.

    Kim Dịch lười biếng ngồi trên ghế, chờ một lúc chưa thấy Thẩm Chi ra ngoài mới đứng dậy sải bước mở cửa đi vào, chỉ thấy Thẩm Chi vẻ mặt ngơ ngác ngồi trên giường.

    Thẩm Chi thấy Kim Dịch đứng ở cửa nhìn mình thì hoảng hốt đứng dậy, vừa bước một bước thì đã ngã quỵ xuống đất, Kim Dịch sải bước về phía trước ôm lấy cô: "Anh ôm em ra ngoài."

    Nói xong thì ôm cô vào đại sảnh.

    "Em ăn chút gì đi." Kim Dịch mang bữa sáng tới.

    Thẩm Chi quả thật đói bụng, nhận lấy bắt đầu ăn.

    Kim Dịch dựa lưng vào ghế, khẽ cười.

    Cố Lâm Chương và Ôn Mục đi vào, thấy Thẩm Chi đang ngồi ăn, còn Kim Dịch mỉm cười nhìn cô ấy.

    "Chi Chi, cậu khỏe hơn chưa?" Ôn Mục vui vẻ chạy lại nhìn một vòng.

    Thẩm Chi dường như không ngờ Ôn Mục sẽ đến, có chút ngượng ngùng nhìn cô, mỉm cười gật đầu: "Ừm, tốt hơn rồi, đừng lo lắng."

    Cố Lâm Chương ngồi xuống bên cạnh Kim Dịch, mỉm cười đầy ẩn ý.

    Kim Dịch không hề xấu hổ chút nào, tiếp nhận nụ cười ác ý của Cố Lâm Chương.

    Ôn Mục ngồi xuống ghế mới phản ứng lại chuyện gì xảy ra, tức giận trừng mắt nhìn Kim Dịch.

    Đợi Thẩm Chi ăn xong thì Ôn Mục lập tức kéo cô ấy về phòng, nhìn lên nhìn xuống, hình như khá hơn nhiều, vết thương trên mặt đã bắt đầu lành.

    "Chi Chi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chữa lành vết thương trước đi, âm độc này rất khó chịu." Ôn Mục an ủi.

    "Chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận, không có gì đâu." Thẩm Chi thản nhiên cười.

    "Ừm, để tớ xem đã tốt hơn bao nhiêu?" Ôn Mục nhấc quần áo của Thẩm Chi lên, nhìn vào vết thương trên lưng, đã lành được một nữa.

    "Ừm, tốt hơn nhiều rồi!" Ôn Mục thả quần áo xuống rồi nói.

    "Cơ Cơ, tớ.. cậu có thể giúp tớ về Nhân giới mua thuốc kia không, tớ sợ mang thai." Thẩm Chi ngượng ngùng nói.

    "Yên tâm đi, lát nữa tớ sẽ bảo Cố Lâm Chương đưa đi mua, có tớ ở đây, đừng sợ." Ôn Mục ôm lấy Thẩm Chi, cho cô ấy sức mạnh, để cô ấy không cần sợ, cô luôn ở bên cạnh.

    "Cơ Cơ, cảm ơn cậu." Thẩm Chi đỏ mắt gật đầu, ôm chặt lấy cô.

    -

    "Thành công?" Cố Lâm Chương thấp giọng nói, nhìn biểu cảm của hắn như vậy thì chắc là thành công rồi.

    Trong mắt Kim Dịch hiện lên ý cười rõ ràng, lông mày thả lỏng, không nói lời nào.

    Cố Lâm Chương cười nhạo: "Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của ngươi đi, đừng làm gì quá đáng, con gái phải dỗ dành một chút, nếu thật sự thích người ta thì phải cho cô ấy biết."

    "Ta còn không biết sao, chỉ hy vọng cô ấy không giận ta là được." Kim Dịch nói.

    Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, người đầu tiên trong mấy ngàn năm qua hắn thích làm sao mà không chiều chuộng cho được? Hơn nữa cô gái nhỏ kia bao nhiêu tuổi, hắn cũng không phải chỉ lớn hơn cô một chút.

    Cố Lâm Chương không quan tâm hắn có nghe hay không, chỉ có thể giúp hắn đến mức này, nếu không Cơ Cơ cũng sẽ không tha cho mình.

    Ôn Mục cùng Thẩm Chi đi ra ngoài.

    "Cố Lâm Chương, chúng ta đi thôi." Ôn Mục gật đầu với Thẩm Chi rồi lớn tiếng gọi.

    Cố Lâm Chương đứng dậy đi tới: "Không nói chuyện thêm chút nữa sao?"

    Rời đi sớm như vậy? Không giống tác phong của cô lắm.

    "Không, chúng ta đi thôi!" Ôn Mục lắc đầu kéo Cố Lâm Chương rời đi, trước khi rời đi thì tức giận nói: "Kim Dịch, chăm sóc Chi Chi cho tốt, nếu không thì anh cứ chờ đó."

    Nói xong thì kéo tay Cố Lâm Chương rời đi.

    Còn lại Thẩm Chi đối mặt với Kim Dịch, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, cô thật sự không muốn đối mặt với hắn.

    "Tôi thấy căn phòng trước đây tôi sống vẫn còn trống, đồ đạc vẫn còn nguyên, tôi sẽ quay về đó ở." Thẩm Chi lạnh lùng nói.

    "Không được, em chỉ có thể ở trong phòng của anh." Kim Dịch đứng dậy, đi tới, nghiêm túc nói.

    "Tại sao?" Thẩm Chi lạnh lùng chất vấn.

    "Vết thương của em vẫn chưa lành, em phải ở cùng anh." Kim Nghi bình tĩnh nói.

    Thẩm Chi tức giận đến mức không biết phải làm sao, cúi đầu nhìn xuống chân hắn, giẫm mạnh lên đó rồi quay trở lại phòng.

    Kim Dịch nhìn dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ thì bật cười, cuối cùng cũng có chút sức sống rồi.

    -

    "Cơ Cơ, không về Lâu Vũ Hiên sao?" Cố Lâm Chương hỏi.

    "Không về, anh đưa em về Nhân giới, em muốn mua vài thứ." Ôn Mục lắc đầu nói.

    "Mua cái gì, ở Địa Ngục không có sao?" Cố Lâm Chương cau mày hỏi.

    "Ôi, anh đừng quan tâm, mau đưa em về đi." Ôn Mục nũng nịu nói.

    Cố Lâm Chương không nói gì nữa, đưa cô về Nhân giới. Ôn Mục tìm một hiệu thuốc rồi đi vào mua đồ.

    Sau khi mua xong quay ra, Cố Lâm Chương nhìn xuống nhìn thứ đồ cô cầm trong tay thì nói: "Em mua cái này?"

    "Đừng uống cái này, anh sẽ không để em mang thai lần nữa dâu." Cố Lâm Chương nghiêm túc nói.

    "Không phải cho em, mà là.. là.." Ôn Mục đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào.

    "Mua cho Thẩm Chi?" Cố Lâm Chương thấp giọng hỏi.

    "Ừm, cô ấy cứ như vậy, em sợ cô ấy mang thai, về sau sẽ gặp rắc rối." Ôn Mục vẻ mặt lo lắng nói.

    "Thẩm Chi nhờ em mua? Cô ấy không nói chuyện với Kim Dịch sao?" Cố Lâm Chương nghiêm giọng hỏi.

    "Nói với Kim Dịch làm gì, cơ thể phụ nữ chúng ta còn không được tự mình quyết định sao? Hơn nữa quan hệ của bọn họ là gì, tại sao lại phải muốn mang thai?" Ôn Mục tức giận, lớn tiếng chất vấn.

    "Em bình tĩnh một chút, thuốc này không có tác dụng, có uống cũng vô dụng, Kim Dịch có phải là người đâu?" Cố Lâm Chương tức đến bật cười, người phụ nữ ngốc này.

    "A? Em quên mất." Ôn Mục nghe vậy thì vỗ vỗ đầu.

    Kim Dịch không phải là người, linh lực của hắn mạnh như vậy, thuốc này không có tác dụng.

    "Cô gái ngốc này, ý anh là bảo Thẩm Chi nói với Kim Dịch, để cho Kim Dịch biết mà khống chế. Hắn bình thường lạnh lùng bá đạo vậy thôi, thật ra cũng là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, anh đoán là hắn vẫn chưa kịp phản ứng." Cố Lâm Chương bật cười sờ sờ đầu cô.

    "Nhanh lên, em muốn trở về Địa Ngục nói chuyện với Chi Chi." Ôn Mục vội vàng kéo Cố Lâm Chương đi.
     
  3. Đại Bán Tiên

    Messages:
    2


    Chương 122: Tại sao phải sinh con cho anh?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Mục và Cố Lâm Chương gấp gáp từ Nhân giới quay về Địa Ngục.

    "Chi Chi." Ôn Mục cầm thuốc trên tay chạy vào.

    Chỉ thấy Thẩm Chi đang chỉ huy Kim Dịch treo rèm giường trước đó của cô ấy vào trên giường của Kim Dịch.

    Ôn Mục kinh ngạc đứng ở cửa: "Cái này.. đây là.."

    Thẩm Chi thật sự không biết nên giải thích như thế nào, nhớ lại cảnh tượng sau khi Ôn Mục rời đi, hắn không cho cô chuyển về, cho nên cô đạp mạnh lên người Kim Dịch một cái rồi quay trở lại phòng.

    Kim Dịch đi theo nói: "Đừng tức giận, em có thể chuyển đồ của mình qua, đây là nhượng bộ lớn nhất của anh."

    "Đây là chính anh nói, vậy mau lấy rèm giường của tôi mang sang đây."

    Kim Dịch chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, chính là cảnh tượng mà Ôn Mục vừa nhìn thấy.

    Cố Lâm Chương đi theo phía sau, nhìn Kim Dịch đang loay hoay treo rèm giường.

    Từ khi nào mà Ma Quân lại nghe lời như vậy rồi?

    Xem ra Ôn Mục lo lắng thừa rồi, hai người bọn họ ở bên nhau không phải rất thích hợp sao?

    Sau khi treo rèm xong thì Kim Dịch nhảy xuống lạnh lùng nói: "Ngươi lại có chuyện gì? Từ khi nào nơi ở của ta đều có thể tự tiện ra vào như chốn không người?"

    "Cơ Cơ, cậu đến rồi!" Thẩm Chi chạy nhanh đến, dẫn Ôn Mục về phòng trước đây cô ấy ở.

    "Đã mua được rồi?" Thẩm Chi cầm lấy thuốc nhìn một chút.

    "Cái đó.. Chi Chi, thuốc này khoan hẵng uống." Ôn Mục ngập ngừng nói.

    "Sao vậy? Cậu đợi một lát, tớ uống một viên trước đã." Thẩm Chi nói rồi lấy một viên thuốc cho vào miệng.

    Ôn Mục vội vàng cản lại: "Thuốc này không có tác dụng tránh thai, cậu quên Kim Dịch là gì rồi sao? Thuốc này làm sao có tác dụng với anh ta."

    "Vậy.. vậy phải làm sao?" Thẩm Chi nghe vậy thì nhíu chặt mày.

    "Cố Lâm Chương nói, cậu phải nói chuyện này cho tên khốn Kim Dịch kia, để hắn tự làm biện pháp phòng tránh." Ôn Mục bất lực nói.

    "A, vậy được rồi, để tớ đi nói với hắn." Thẩm Chi gật đầu.

    Ôn Mục cùng Thẩm Chi đi ra ngoài, chỉ thấy Cố Lâm Chương đang nói gì đó với Kim Dịch, Kim Dịch lại cười như không cười lắng nghe.

    "Cố Lâm Chương, về thôi!"

    Cố Lâm Chương gật đầu rồi đi tới.

    "Chi Chi, cẩn thận với Kim Dịch." Ôn Mục cúi xuống thì thầm.

    Sau đó thấy Cố Lâm Chương đi tới thì cô bước tới chỗ anh, nắm tay anh rồi lớn tiếng nói: "Chi Chi, tự chăm sóc bản thân cho tốt."

    Thẩm Chi nhìn Cố Lâm Chương và Ôn Mục rời đi rồi mới cầm thuốc vào phòng.

    Kim Dịch thấy cô đang cầm thứ gì đó trong tay nên đi theo vào.

    Vừa bước vào phòng thì Kim Dịch đưa tay ra đoạt lấy, khi nhìn thấy dòng chữ "thuốc tránh thai" trên hộp thuốc, sắc mặt hắn tối sầm lại, lạnh lùng hỏi: "Em có ý gì?"

    Thẩm Chi giật lấy: "Không có ý gì."

    "Thẩm Chi, xem ra anh đối với em còn quá tốt đúng không?" Kim Dịch kéo Thẩm Chi về phía mình, âm trầm nói.

    "Kim Dịch, tên khốn kiếp, sao tôi phải sinh con cho anh? Chúng ta có quan hệ gì chứ?" Thẩm Chi tức giận hét lớn, mắt đỏ ngầu.

    "Nếu em không sinh cho tôi thì muốn sinh cho ai? Sinh cho con người Trần Quân kia sao? Hửm?" Cơn giận của Kim Dịch trong nháy mắt tăng vọt.

    Hắn nhìn chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn trước mắt, chỉ cần Thẩm Chi gật đầu, hắn sẽ lập tức bóp chết cô!

    Thẩm Chi tức giận vung tay tát hắn một cái: "Anh bệnh thần kinh sao, việc tôi có sinh con với anh hay không thì có liên quan gì đến anh ấy. Tôi nói cho anh biết, cho dù có sinh con cho ai, tôi cũng không sinh cho anh, anh chết tâm đi."

    Thẩm Chi nói xong thì xoay người chạy ra ngoài.

    Kim Dịch mím môi, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, vung tay đập mạnh xuống bàn rồi đi theo cô ra ngoài.

    Thẩm Chi vừa chạy vừa khóc, cũng không xem phương hướng.

    Cô không biết mình đã chạy bao lâu, xung quanh vẫn tối đen như mực, đành ngồi dưới đất khóc lớn: "Kim Dịch, đồ khốn nạn, đồ khốn nạn.. anh.. hức.. anh khi dễ tôi.."

    Cô vừa khóc vừa kể hết mọi uất ức mà mình phải chịu đựng trong mấy ngày qua.

    "Đừng khóc." Kim Dịch hiện thân, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thẩm Chi rồi nhẹ giong nói: "Xin lỗi, cô gái nhỏ, là em luôn chọc giận anh, rõ ràng em biết là anh thích em, mà em lại luôn dùng lời nói chọc giận anh, em nói anh không tức giận sao được?"

    "Nhưng.. anh lúc nào cũng âm tình bất định, hức.." Thẩm Chi nấc một cái rồi nói tiếp: "Hơn nữa, tại sao tôi phải sinh con cho anh."

    "Anh xin lỗi, nhưng em không sinh cho anh thì sinh cho ai?" Kim Dịch thấy cô như vậy thì không đành lòng, nâng cằm Thẩm Chi lên hỏi.

    "Nhưng.. anh đang trị thương cho tôi, làm sao sinh đứa nhỏ được." Thẩm Chi bĩu môi.

    "Vậy ý em là khi nào vết thương em khỏi thì em sẽ sinh con cho anh?" Kim Dịch không bỏ qua tiếp tục truy hỏi.

    Thẩm Chi đẩy tay hắn ra, vùi đầu vào lòng hắn, không nói một lời.

    Kim Dịch ôm chặt lấy Thẩm Chi, mỉm cười hỏi: "Nếu em không nói gì thì anh coi như em đồng ý nhé."

    "Về nhé!" Kim Dịch ôm Thẩm Chi lên rồi hỏi.

    Thẩm Chi gật đầu.

    -

    Lâu Ngọc Hiên,

    "Kim Dịch đúng là xảo quyệt, anh nói xem không biết anh ta sẽ làm gì để lừa Chi Chi sinh con cho mình?" Ôn Mục ngồi trên giường, nhìn Cố Lâm Chương hỏi.

    Cố Lâm Chương đang ngồi đối diện đọc sách, bất lực lắc đầu, không lên tiếng.

    "Này, sao anh không nói gì?" Ôn Mục ném một cái gối qua.

    Cố Lâm Chương đặt sách xuống, nhặt chiếc gối trên mặt đất lên rồi đi đến bên giường: "Cho dù có lừa gạt thế nào thì Kim Dịch cũng đã nhắm trúng Thẩm Chi rồi, cô ấy cũng không thể chạy thoát."

    Nhìn khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sáng ngời cùng đôi môi hồng hào của cô gái nhỏ, anh nghiêng người thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hơi thở ấm áp phả vào mặt, Ôn Mục từ từ nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn của anh.

    Cố Lâm Chương dùng một tay siết chặt sau gáy cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng trước mặt, nụ hôn nhẹ nhàng, tay kia ôm eo cô, dần dần ngã xuống giường, răng môi quấn quýt lấy nhau, say sưa khám phá mọi ngóc ngách trong miệng.

    Bàn tay nắm lấy eo cô liên tục vuốt ve rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới.

    "Ưm.." Ôn Mục khẽ ngâm một tiếng, ngay lập tức bị Cố Lâm Chương nuốt vào.

    -

    Địa Ngục,

    "Anh.. nóng quá, có thể đừng dính chặt như vậy không?" Thẩm Chi bị Kim Dịch ôm chặt trên giường, khó chịu đẩy hắn ra.

    "Thân thể anh tràn đầy âm khí, dính sát vào lưng em thì vết thương sẽ mau lành hơn, ngoan, ngủ đi, ngày mai là đêm trăng tròn, em chuẩn bị xong chưa?" Kim Dịch nở nụ cười xấu xa hỏi.

    Thẩm Chi hơi đỏ mặt, lạnh lùng nói: "Câm miệng, tôi muốn ngủ."

    Kim Dịch hôn lên dái tai của cô gái nhỏ, tai cô lập tức đỏ lên, hơi thở của Kim Dịch dần trở nên nặng nề, yết hầu di chuyển lên xuống, ôm chặt thân thể trong lòng hơn: "Nếu không muốn thì đừng nhúc nhích."

    Mặc dù Thẩm Chi không nhìn thấy hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận thân thể hắn thay đổi, thứ giữa hai chân đang chọc vào cô, Thẩm Chi sợ hãi bất động.

    Hơi thở của Kim Dịch nóng bỏng, mút lấy tai và cổ cô để giảm bớt những cảm giác trong thân thể.

    Cuối cùng vùi hẳn vào cổ cô, tiếng thở nặng nề, khàn giọng nói: "Ngày mai phải bồi thường cho anh."

    Hơi thở nóng bỏng lúc nói chuyện đều phà thẳng vào cổ cô.

    Thẩm Chi có chút do dự, ngượng ngùng nói: "Nếu không.. hay là tôi.. tôi giúp anh?"

    Kim Dịch cười to: "Em định giúp như thế nào?"

    "Thôi.. quên đi." Mặt Thẩm Chi đỏ bừng.

    Nhưng cơ hội tốt như vậy thì làm sao Kim Dịch có thể buông tha, nhanh chóng xoay người cô lại.

    Thẩm Chi giật mình mở to mắt, nhìn thấy cảm xúc ẩn giấu giữa hai hàng lông mày của hắn, ánh mắt sâu thẳm và giọng nói khàn khàn: "Chi Chi, giúp anh!"

    "Tôi.. không biết." Thẩm Chi vùi đầu vào lòng hắn lắc đầu.

    "Anh dạy em." Kim Dịch cụp mắt cười nhẹ.

    Sau đó nắm tay cô dần dần đi xuống.

    Thẩm Chi hoảng sợ, biết mình sắp phải đối mặt với điều gì tiếp theo, cho nên có chút không được tự nhiên.
     
  4. Đại Bán Tiên

    Messages:
    2
    Chương 123: Em nói xem quan hệ của chúng ta là gì?



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau Thẩm Chi tỉnh lại, thấy trên giường chỉ còn lại mình.

    Cô ngồi dậy, nhìn tay mình, nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua thì mặt lập tức đỏ lên. Cô kéo chăn lên che mình, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?

    Kim Dịch đi vào phòng nhìn cô gái nhỏ đang trùm kín người, biết cô ngượng ngùng.

    Ngồi xuống ở mép giường, ôm cả chăn lẫn người lên đùi: "Đến giờ ăn rồi!"

    Vừa nói vừa kéo chăn từ trên đầu cô gái nhỏ xuống.

    "Đừng.. để tôi bình tĩnh lại, anh ra ngoài trước đi." Thẩm Chi cất giọng khàn khàn nói.

    "Bình tĩnh cái gì? Hôm qua.."

    "Đừng nói nữa, tôi sẽ không giúp anh nữa." Thẩm Chi kéo chăn xuống, tức giận bịt miệng Kim Dịch lại.

    "Được rồi, vậy nhanh ra ngoài ăn." Kim Dịch hôn lên môi cô một cái, cũng không trêu chọc cô nữa mà xoay người ra ngoài.

    "Mình và anh ta đây là ở bên nhau sao?" Thẩm Chi lắc đầu lẩm bẩm.

    Thẩm Chi nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra ngoài, chỉ thấy Kim Dich cười cười ngồi dựa vào ghế chờ cô.

    Thấy cô đi ra thì chỉ vào bàn: "Ăn chút gì trước đã."

    "Ừm." Thẩm Chi ngồi trên ghế bắt đầu ăn: "Anh.. không cần ở cạnh tôi, cứ đi làm việc của mình đi."

    "Anh sẽ ra ngoài một lát, đừng quên hôm nay là đêm trăng tròn." Kim Dịch nhướng mày cười nói.

    Thẩm Chi lập tức trở nên mất tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.

    Kim Dịch nhìn cô một cái rồi trực tiếp đi ra ngoài.

    -

    Âm Phủ,

    Kim Dịch đã lâu rồi không đến đây, vừa vào đã thấy Tây Bảo cùng Yến Thanh đang nghiêm túc bàn bạc chuyện gì đó.

    "Tây Bảo."

    "Chú Kim Dịch, chú đến rồi, cháu có thể đi được chưa?" Tây Bảo đứng dậy đi tới.

    "Chưa được, khoảng thời gian này vất vả cho cháu rồi, nhưng cháu vẫn cần phải quản lý một thời gian nữa." Kim Dịch vỗ vỗ vai Tây Bảo, sau khi nói xong liền đi tới phía trước.

    Tây Bảo cũng mang vẻ mặt tức giận cùng ủy khuất đi tới, nhìn Kim Dịch đang lật sổ sinh tử như muốn tìm gì đó.

    Kim Dịch cầm sổ sinh tử trên tay, lật đến trang có tên của Thẩm Chi, một dòng chữ hiện ra.

    Tây Bảo đọc: "Quân hồn, tâm quý động, sinh tử cùng quân." Đọc xong thì lại nhìn Kim Dịch: "Đây là có ý gì?"

    Kim Dịch nhìn dòng chữ này thì ngay lập tức hiểu, biểu thị là tình kiếp của hai người đã bị phá, mỉm cười nói: "Đây là nói tình kiếp giữa chú cùng dì Chi Chi đã được phá."

    Nói xong thì hắn ném sổ sinh tử cho Yến Thanh rồi rời đi.

    "Chú Yến Thanh, đây là ý gì?" Tây Bảo hỏi.

    Yến Thanh cũng mở trang sinh tử của Thẩm Chi, nhìn thấy dòng chữ, liền giải thích: "Quân là đang ám chỉ chú Kim Dịch của con, đã động lòng, sinh tử của dì Chi Chi cùng chú Kim Dịch của con sẽ gắn liền với nhau, con hiểu chưa?"

    "Ồ, thì ra là vậy." Tây Bảo gật đầu hiểu ra.

    -

    Thẩm Chi chống cằm nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Kim Dịch, trong lòng có chút lo được lo mất.

    Kim Dịch đi vào, thấy Thẩm Chi đang sững sờ chống cằm, hắn đi đến nghiêng người thì thầm vào tai cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"

    "Đang nghĩ đến mối quan hệ của tôi với Kim Dịch, chúng tôi.." Thẩm Chi nói được nữa chừng thì nhận ra có gì không đúng hoảng hốt nhìn sang, mặt nóng bừng: "Sao anh vào lại mà không phát ra chút âm thanh nào vậy?"

    Nói xong thì đẩy hắn ra nhanh chóng đứng lên.

    "Là do em quá nhập tâm, em nói là em đang nghĩ đến mối quan hệ của chúng ta? Em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta là thế nào?" Kim Dịch thấp giọng hỏi.

    "Tôi.. tôi không biết." Thẩ Chi cúi đầu xuống, không được tự nhiên trả lời.

    Kim Dịch nâng cằm Thẩm Chi lên, nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh biểu hiện rõ ràng như vậy, em còn chưa nhìn ra sao?"

    "Tôi không.. không thấy." Thẩm Chi cụp mắt xuống, lẩm bẩm.

    "Thẩm Chi, em nhìn anh, anh thích em, không phải vì tình kiếp, cho dù không có tình kiếp này thì chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau." Kim Dịch thấp giọng nói.

    "Vậy tại sao trước kia anh không thích tôi?" Thẩm Chi nhìn Kim Dịch rồi hỏi.

    "Lúc đó anh chỉ cảm thấy em đáng yêu thông minh, không biết đó là tình yêu. Em nghĩ thử xem, anh sống mấy ngàn năm, nhưng chưa từng thích ai, không biết đó có gọi là yêu hay không. Em là người đầu tiên sống ở nhà anh, em cảm thấy đó có phải là yêu hay không?" Kim Dịch thấp giọng giải thích.

    Thẩm Chi nghe vậy thì đỏ mắt ôm lấy Kim Dịch: "Vậy sau này anh phải đối xử tốt với em, phải nhường em, trước đây anh luôn bắt nạt em."

    "Được, từ giờ trở đi anh sẽ nghe lời em." Kim Dịch vuốt tóc Thẩm Chi, nhẹ nhàng nói.

    "Bây giờ đã biết mối quan hệ của chúng ta là gì rồi chứ?" Kim Dịch thấp giọng hỏi.

    Thẩm Chi vùi đầu vào lòng Kim Dịch, gật đầu.

    "Em muốn.. đưa anh về gặp cha mẹ được không?" Thẩm Chi ngẩng đầu lên hỏi.

    "Được, không phải em nói ở Nhân giới còn có cái gọi là giấy chứng nhận kết hôn sao, nếu không thì chúng ta cũng đi lấy một cái." Kim Dịch nói.

    "Không cần đâu, nhưng ở Địa Ngục của bọn anh muốn xác nhận ở bên nhau thì làm thế nào?" Thẩm Chi cảm thấy chỉ cần cho cha mẹ cô biết cô có chồng là được.

    "Em thực sự muốn biết?" Kim Dịch cố ý hỏi.

    "Đúng vậy, ai biết sau này có thể xuất hiện thêm một Tân Lộ khác hay không?" Thẩm Chi tức giận nói.

    Chuyện này cô vẫn chưa quên, hai người còn suýt chút nữa đã kết hôn.

    "Đây là do em muốn đó?" Kim Dịch bế cô lên: "Sinh cho anh một đứa con, em xem Tây Bảo đã bao nhiêu tuổi, anh thậm chí một đứa còn chưa có."

    Nói xong thì nhanh chóng ôm Thẩm Chi vào phòng.

    Thẩm Chi ôm lấy cổ hắn, trên mặt hiện lên dấu chấm hỏi: "Là thế nào?"
     
  5. Đại Bán Tiên

    Messages:
    2


    Chương 124: Âm độc đã giải

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ưm.. này, có phải.. lần này âm độc có thể tiêu trừ không?" Thẩm Chi bị Kim Dịch đè ép gắt gao, vừa thở hổn hển vừa hỏi.

    "Có thích không? Sau này không muốn nữa sao?" Kim Dịch thở dốc hỏi, tay sờ sờ mặt cô, mãnh liệt hôn lên môi cô.

    Thẩm Chi nghĩ thầm: "Anh ấy không nên hỏi cái này."

    Kim Dịch cắn mạnh vào môi cô một cái: "Tập trung đi!"

    "A.. đau quá, anh làm gì thế?" Đôi mắt của Thẩm Chi vì đau mà đỏ lên, tay đánh vào lưng Kim Dịch.

    Kim Dịch nắm lấy tay Thẩm Chi, ghì chặt cổ cô, không ngừng tàn phá đôi môi đỏ mọng kia.

    Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức Thẩm Chi gần như nghẹt thở, hắn mới từ từ hôn xuống.

    Thẩm Chi hơi ngẩng đầu lên, khẽ rên rỉ, toàn thân run rẩy, bị động đón nhận nụ hôn của hắn.

    Kim Dịch dần dần dời nụ hôn đi xuống.

    Thẩm Chi sợ hãi luồn tay vào tóc hắn, cắn môi run rẩy: "Đừng.. đừng.. a.." Tâm trí cô trở nên trống rỗng.

    Thẩm Chi không chịu nổi nữa, khẽ kêu lên: "Anh.. mau đứng lên." Cô không chịu nổi nữa.

    Kim Dịch lại hôn cô, ánh mắt nóng rực nhìn cô.

    Thẩm Chi hơi cúi đầu xuống, nhìn đôi môi bóng loáng của Kim Dịch, xấu hổ đến không dám nhìn hắn lần nữa.

    Kim Dịch nâng cằm Thẩm Chi rồi hôn cô một cách say đắm.

    Thẩm Chi đỏ mặt, đón nhận sự va chạm của hắn.

    Không biết đã bao lâu, Thẩm Chi nằm trong lòng Kim Dịch, hơi thở của cả hai vẫn chưa bình ổn, thân thể dán chặt vào nhau, lắng nghe trái tim đập điên cuồng của nhau, tận hưởng dư vị của hạnh phúc.

    Kim Dịch hôn lên tóc cô gái nhỏ, vén những sợi tóc dính vào mặt ra sau tai rồi khàn giọng nói: "Em không sao chứ?"

    Thẩm Chi yếu ớt véo cánh tay Kim Dịch: "Anh.. đừng hỏi."

    Kim Dịch vuốt ve tấm lưng mịn màng trắng trẻo của cô, vừa xoa vừa gãi.

    Thẩm Chi cảm thấy hơi ngứa, vặn vẹo thân thể, đột nhiên dừng lại, nhận thấy dưới thân biến hóa, cầu xin tha thứ: "Em không chịu nổi nữa rồi."

    Kim Dịch trêu ghẹo: "Vậy phải làm sao đây?"

    Thẩm Chi đỏ mặt, hoảng hốt nói: "Em không biết."

    "Em đốt lửa mà lại nói không biết sao? Hửm?" Kim Dịch thốt ra từ "hửm" bằng giọng khàn khàn gợi cảm, như thể đó là tiếng thì thầm mơ hồ trong đêm.

    "Lần trước em giải quyết như thế nào?" Kim Dịch nói với giọng trầm thấp khàn khàn.

    Thẩm Chi nằm đó không nói một lời, Kim Dịch nắm tay cô đi tới..

    Thẩm Chi chấp nhận, vùi đầu vào lòng hắn rồi nhắm mắt lại.

    Một lúc sau, chỉ nghe thấy giọng thở gấp trầm thấp của hắn.

    Khi mọi chuyện kết thúc thì cô đã kiệt sức, mơ màng ngủ thiếp đi, cảm giác dường như hắn đang lau người cho mình.

    Khi cô mở mắt ra thì đã là ngày hôm sau, cơ thể nặng nề như đổ chì, hơi cau mày lại.

    Từ phía trên vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Tỉnh rồi?"

    Thẩm Chi phản ứng lại, cô đang nằm trên người anh, trong đầu lóe lên rất nhiều hình ảnh không thể nhìn, xấu hổ đến mức muốn trốn đi.

    Cô nhanh chóng lăn xuống và trùm chăn kín người.

    "Làm sao? Ăn xong thì muốn trốn." Kim Dịch thản nhiên cười trong khi vẫn không mặc quần áo.

    Thẩm Chi vùi đầu trong chăn lớn tiếng nói: "Anh.. anh mau mặc quần áo vào rồi ra ngoài trước đi."

    Kim Dịch ngồi dậy, vẻ mặt thỏa mãn mặc quần áo, vỗ vỗ người dưới chăn: "Em ngủ thêm chút đi, anh đi mua đồ ăn cho em."

    Thẩm Chi nghe thấy tiếng đóng cửa mới mở chăn ra, chịu đựng sự khó chịu của thân thể mặc quần áo vào.

    Nhanh chóng ra khỏi giường, khó khăn di chuyển đến gương, phát hiện vết thương trên mặt mình đã lành, đã hồng hào trắng sáng hơn trước, sau đó lại nhìn vết thương trên lưng, vết thương cũng đã lành.

    Cô cả thấy tâm trạng khá tốt, mở cửa rồi đi ra đại sảnh chờ Kim Dịch mang thức ăn đến.

    "Chi Chi." Ôn Mục chạy vào, thấy Thẩm Chi đang ngồi trong đại sảnh, vết thương trên mặt đã lành.

    "Cơ Cơ, cậu xem vết thương trên mặt tớ đã lành rồi!" Thẩm Chi nghe tiếng Ôn Mục thì đứng dậy chạy tới.

    Hai người ôm nhau vui vẻ. Cố Lâm Chương ngồi xuống nhìn bọn họ.

    Một lúc sau, Kim Dịch mang bữa sáng đi vào, nhìn thấy bọn họ thì cau mày: "Sao các người lại ở đây?"

    Nói xong thì quay đầu đỡ Thẩm Chi ngồi xuống: "Ăn chút gì trước đã."

    Cố Lâm Chương và Ôn Mục nhìn sự thay đổi này, cũng hiểu ra hai người đã làm lành.

    Ôn Mục ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chi, vỗ nhẹ tay cô ấy, nhướng mày.

    Thẩm Chi đỏ mặt gật đầu.

    Ôn Mục lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Kim Dịch, đúng là quá tiện nghi cho hắn.

    "Khụ khụ, được rồi, ở Nhân giới của chúng tôi không có chuyện tam thê tứ thiếp, cho nên đừng có mà trêu hoa ghẹo nguyệt." Ôn Mục chống cằm nhìn hai người đang ngồi trên ghế

    Cố Lâm Chương sờ sờ mũi: "Em nghĩ nhiều rồi, chỗ chúng ta cũng là một vợ một chồng."

    Kim Dịch biết đây là ám chỉ mình, nhưng hắn đã bày tỏ với cô gái nhỏ.

    Thẩm Chi mỉm cười thì thầm vào tai Ôn Mục: "Yên tâm đi, anh ấy sẽ không đâu."

    Ôn Mục thở phào nhẹ nhõm.

    Sau khi ăn xong thì Thẩm Chi nói với Ôn Mục: "Cơ Cơ, tớ muốn đưa Kim Dịch đến gặp cha mẹ, để bọn họ yên tâm, khoảng thời gian này tớ không về nhà, chắc bọn họ rất lo lắng."

    "Ừm, tớ cũng nhớ Tây Bảo, tớ đi gặp thằng bé trước, đứa nhỏ bị hai cái người này ném đến Âm phủ làm cu li, gặp thằng bé xong thì sẽ đi Nhân giới tìm cậu." Ôn Mục mỉm cười trả lời.

    "Được, tớ đợi cậu." Thẩm Chi gật đầu ôm lấy Ôn Mục.

    Ngồi thêm một lúc thì Cố Lâm Chương và Ôn Mục đi đến Âm phủ.

    "Tây Bảo, mẹ đến rồi đây." Ôn Mục nhìn vào bóng tối vô tận đang phát ra ánh sáng đỏ, sợ hãi ôm chặt lấy Cố Lâm Chương.

    Tây Bảo vội vàng chạy ra ôm lấy cô: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến rồi, con rất nhớ mẹ, còn cho rằng mẹ sắp quên con rồi."

    "Làm sao có thể, con thế nào? Có mệt không?" Ôn Mục sờ sờ mặt Tây Bảo.

    "Vâng, biết thế này thì con sẽ không lớn, như vậy là có thể luôn ở cạnh mẹ rồi!" Tây Bảo nũng nịu nói.

    Cố Lâm Chương ở bên cạnh đen mặt, đều đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn bám người.

    Tây Bảo khiêu khích nhìn cha.

    "Trong mắt mẹ thì con vẫn còn nhỏ, đi thôi, dẫn mẹ đi xem thử." Ôn Mục vừa nói vừa ôm chặt tay Tây Bảo.

    "Vâng, mẹ, chúng ta đi thôi." Hai mẹ con vừa nói vừa cười bước đi, theo sau là Cố Lâm Chương với vẻ mặt u ám.

    "Đúng rồi mẹ, kiếp nạn của dì Chi Chi đã phá rồi!"

    "Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!" Ôn Mục vui vẻ nói.

    "Hơn nữa, sinh tử của dì Chi Chi và chú Kim Dịch đã gắn liền với nhau." Tây Bảo lại nói.

    "Làm sao con biết?" Ôn Mục hỏi.

    "Lần trước chú Kim Dịch xem sổ sinh tử, con cũng nhìn thấy." Tây Bảo đáp.

    "Vậy thì tốt. À mà, ở đây đều là ma sao?" Ôn Mục nhìn mấy con ma đnag lơ lửng xung quanh.

    "Đúng vậy, con người sau khi chết sẽ đến đây." Tây Bảo giải thích.

    Ôn Mục gật đầu.

    "Cha, cha cai quản ở đây một thời gian, để con đi cùng mẹ được không?" Tây Bảo đáng thương nhìn cha mình.

    "Chú Kim Dịch của con nguyện ý để con phụ trách nơi này, chính là bồi dưỡng năng lực cho con, sau này Địa Ngục có thể giao cho con." Cố Lâm Chương không tin dáng vẻ đáng thương của cậu.

    "Con có thể không nhận được không?" Tây Bảo không muốn quản mấy chuyện này.

    "Vậy thì tự đi nói với chú Kim Dịch, cha con không quyết định được." Cố Lâm Chương nói xong thì đi đến bên cạnh Ôn Mục.

    Ôn Mục vỗ nhẹ tay Cố Lâm Chương rồi vòng tay qua tay Tây Bảo: "Tây Bảo, nếu con thật sự không muốn tiếp quản thì để mẹ nói chú Kim Dịch của con tự mình xử lý. Nhưng chú Kim Dịch tạm thời đã quay về Nhân giới với dì Chi Chi rồi, khi nào anh ta trở về thì mẹ sẽ nói chuyện với anh ta được không?"

    "Mẹ, vẫn là mẹ tốt với con nhất." Tây Bảo nịnh nọt nói.

    Cố Lâm Chương ghen tỵ nhìn cô, nhưng Ôn Mục không thèm quan tâm, đi theo Tây bảo.

    -

    "Bảo bối, em định giới thiệu anh thế nào?" Kim Dịch nhìn bộ quần áo hiện đại trên người mình thì quay đầu lại hỏi.

    Thẩm Chi nhìn Kim Dịch mặc quần âu và áo sơ mi trắng, dáng người thon dài thẳng tắp, khí chất tao nhã, ánh mắt ấm áp.

    Lúc đầu cô bị chính vẻ ngoài này đánh lừa, nhưng bên trong hoàn toàn không phải vậy.

    "Em nói anh là bạn trai em, có chuyện gì sao?"

    Thẩm Chi lại nhìn mình, cảm thấy có chút khác biệt so với trước kia, nữ tính hơn một chút.

    Kim Dịch từ phía sau ôm lấy cô: "Trực tiếp giới thiệu là chồng tương lai của em đi. Sau khi gặp cha mẹ em thì chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn, để cha mẹ em yên tâm."

    Thẩm Chi nghe vậy thì vô cùng cảm động, thật không ngờ anh lại chu đáo đến vậy, cô xoay người ôm lấy eo anh và gật đầu.

    "Mới thế đã cảm động rồi sao? Biết vậy trước đây anh trực tiếp đưa em đi lĩnh chứng, để em khỏi giận dỗi với anh." Kim Dịch trêu chọc Thẩm Chi.

    "Còn không phải là do anh bắt nạt em sao?" Thẩm Chi phản bác lại.

    "Được, được, tại anh." Kim Dịch mỉm cười đáp.

    "Kim Dịch, anh có muốn thử đeo kính không? Mẹ em khá thích người đeo kính." Thẩm Chi ngẩng đầu nhìn Kim Dịch.

    Thẩm Chi chạy về phòng lấy kính mang ra, nhón chân đeo lên cho Kim Dịch, ánh mắt sáng ngời nói: "Kim Dịch, anh đẹp trai quá!"

    Kim Dịch đeo kính vào nhìn cao quý hơn hẳn.

    Kim Dịch cúi đầu hôn Thẩm Chi: "Đừng có thần tượng nữa, chúng ta đi thôi."

    "Ừm, mẹ em hẳn là rất thích anh." Thẩm Chi vòng tay qua người Kim Dịch rồi nói.

    "Như vậy thì tốt quá, được mẹ vợ thích là vinh hạnh của anh!" Kim Dịch mỉm cười trả lời.
     
  6. Đại Bán Tiên

    Messages:
    2


    Chương 125: Hồn phách Tống Tư Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âm Phủ,

    "Mẹ ơi, con dẫn mẹ đi tham quan quanh đây nhé!" Tây Bảo nắm tay mẹ.

    Cứ để cha ngồi chờ.

    "Tây Bảo, con dẫn mẹ đi xem người sau khi chết sẽ đi đâu trước." Ôn Mục tò mò hỏi khi thấy một số hồn ma bay lượn xung quanh và đi theo quỷ sai.

    "Vâng, người sao khi chết thì sẽ ở lại Nhân giới một khoảng thời gian, đi qua tất cả các nơi trên Nhân giới, sau đó sẽ đến chỗ Mạnh Bà, cái mà ở Nhân giới thường gọi là uống canh Mạnh Bà, để quên những ký ức của kiếp trước." Tây Bảo đưa Ôn Mục đến chỗ của Mạnh Bà.

    Chỉ thấy ở đầu cầu là một bà lão vẻ mặt vô cảm đang múc canh cho từng linh hồn, nhìn linh hồn uống hết rồi mới cho qua cầu.

    Ôn Mục nhìn từng linh hồn vẻ mặt không nỡ nhìn vào lối đi mà họ đã đến.

    Một khi uống xong canh Mạnh Bà thì thực sự sẽ không còn liên quan gì đến kiếp trước.

    Đột nhiên có một cô gái trẻ đôi mắt đẫm lệ quay đầu điên cuồng chạy vào lối đi mình vừa đến.

    Nhưng chỉ chạy được vài bước đã bị một quỷ sai bắt lại, ép uống canh Mạnh Bà.

    "Làm ơn, tôi muốn gặp con tôi. Con tôi vừa mới chào đời. Làm ơn cho tôi gặp lại con tôi." Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết.

    "Tây Bảo, chuyện gì vậy?" Ôn Mục nhìn thấy cảnh đó thì có chút không chịu được.

    Tây Bảo vận dụng linh lực để xem những gì đã xảy ra trước khi người phụ nữ chết rồi giải thích: "Mẹ, người phụ nữ này vì khó sinh mà chết."

    Quỷ sai kia đưa chén đến trước miệng người phụ nữ, nhưng cô ta ngậm chặt miệng, không chịu uống một ngụm.

    Ôn Mục cũng không biết cô ấy lấy sức lực từ đâu ra, tức giận hét lên đẩy quỷ sai ra, đôi mắt đỏ hoe chạy đến trước mặt bọn họ.

    "Làm ơn, cầu xin các vị cho tôi trở về nhìn con tôi một lần, vì chồng tôi ngoại tình nên nên dẫn đến tôi khó sinh mà chết, cô là.. là con người?" Người phụ nữ chạy đến trước mặt Tây Bảo quỳ xuống cầu xin, khi thấy cô đứng bên cạnh thì kinh ngạc nói.

    Ôn Mục nhìn người phụ nữ trước mặt rất đáng thương, cô ấy làm cô nhớ đến mẹ, người cũng vì sinh cô mà chết.

    "Tây Bảo, chúng ta có thể đưa cô ấy đi gặp con không?" Ôn Mục nhìn người phụ nữ trước mặt, cũng không lớn lắm.

    "Mẹ, mẹ muốn quản sao?"

    "Đúng là mẹ có chút để ý, có được không? Có vi phạm quy tắc của mọi người không?"

    "Không sao, trở về sớm một chút là được." Tây Bảo suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

    "Được, vậy để cha con đi cùng mẹ."

    Thực ra là Tây Bảo muốn đi cùng mẹ.

    Nhưng cậu biết địa vị của cha trong lòng mẹ cao hơn cậu.

    "Được rồi, cô ở thành phố nào? Chúng tôi sẽ theo cô đến đó nhìn đứa bé rồi đưa cô trở về, đây là quy định, không thể vi phạm." Ôn Mục đỡ người phụ nữ đứng dậy.

    "Cảm ơn, cảm ơn." Người phụ nữ lau nước mắt, liên tục nói cảm ơn.

    "Cô ở đây chờ một lát, chúng tôi sẽ quay lại ngay." Ôn Mục nói rồi đi theo Tây Bảo trở về đại sảnh.

    "Cố Lâm Chương, đi với em có việc." Ôn Mục bước vào sảnh thấy Cố Lâm Chương đang nói chuyện với Yến Thanh thì lớn tiếng gọi.

    "Có chuyện gì vậy?" Cố Lâm Chương xuống cầu thang hỏi rồi nhìn về phía Tây Bảo.

    "Cha hỏi mẹ đi." Tây Bảo nói rồi bước tới.

    "Cố Lâm Chương, cùng em về Nhân giới đi. Em vừa mới gặp một ma nữ, cô ấy lo lắng cho con nhỏ còn ở Nhân giới, cho nên muốn quay lại nhìn đứa bé một lần." Ôn Mục vừa giải thích vừa ôm lấy cánh tay của Cố Lâm Chương.

    "Em thật sự muốn quản." Cố Lâm Chương bất đắc dĩ nói.

    "Đúng vậy, rất đáng thương, cô ấy vì chồng ngoại tình dẫn đến khó sinh, em muốn giúp chuyện này." Ôn Mục dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Lâm Chương.

    "Được, anh đưa em tới đó." Cố Lâm Chương gật đầu vuốt tóc cô.

    "Cố Lâm Chương, anh thật tốt." Ôn Mục kích động ôm Cố Lâm Chương, sau đó buông ra kéo anh đi tìm ma nữ.

    -

    Người phụ nữ mở to mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng và đẹp trai trước mặt, đây rõ ràng cũng là ma, cô ấy sợ hãi nắm lấy tay Ôn Mục, chỉ vào Cố Lâm Chương rồi lại chỉ vào cô: "Cô cùng.. anh ta.."

    Ôn Mục chỉ nhìn cô ấy cười mà không giải thích thêm: "Được rồi, đi thôi, đưa chúng tôi đến nhà cô."

    Người phụ nữ nghe nói mình có thể nhìn thấy con mình thì ngay lập tức bĩnh tĩnh lại rồi bay đi.

    Sau đó, Cố Lâm Chương cũng ôm Ôn Mục đi theo người phụ nữ đó.

    Khi đến Nhân giới thì đã là nửa đêm.

    Người phụ nữ dẫn bọn họ đến dưới một tòa nhà rồi chỉ lên tầng bảy: "Đó là nhà tôi, con tôi cũng ở đó, nhưng.. nhưng chồng tôi nghe lời ả tình nhân kia đã thuê một đại sư làm phép không cho tôi vào nhà, cho nên tôi.. tôi không thể vào đó gặp con." Người phụ nữ nói một lúc thì nghẹn ngào khóc lên.

    "Đúng là khốn nạn! Đừng sợ, ngày mai tôi đưa cô đi gặp đứa trẻ." Ôn Mục tức giận nói.

    "Cảm ơn. Tôi tên là Tống Tư Tuyết, gọi tôi Tư Tuyết là được, để tôi được lần cuối làm Tống Tư Tuyết." Người phụ nữ đỏ mắt cảm ơn.

    "Cố Lâm Chương, hay là chúng ta đi đặt phòng khách sạn trước." Ôn Mục quay lại nhìn Cố Lâm Chương.

    Cố Lâm Chương gật đầu, nắm tay Ôn Mục bước đi, Tống Tư Tuyết lại nhìn lên cửa sổ rồi đi theo phía sau.

    Đến cửa khách sạn, Tống Tư Tuyết nhìn tòa nhà khách sạn, vừa bước đến gần thì toàn thân liền đau đớn.

    "Làm sao vậy?" Ôn Mục cau mày hỏi.

    "Không.. không sao, các vị vào đi, tôi ở bên ngoài cũng được." Tống Tư Tuyết xua tay, cô đã làm phiền cô gái này nhiều rồi, không muốn làm phiền cô ấy thêm nữa.

    "Khách sạn này có thứ gì đó có thể trấn hồn, cho nên cô ấy cảm thấy không thoải mái." Cố Lâm Chương vung tay, một vầng sáng chiếu lên người Tống Tư Tuyết: "Thử lại xem."

    Tống Tư Tuyết thử tiến gần tới tòa nhà khách sạn, thật sự không cảm thấy đau đớn nữa, lập tức mỉm cười cảm kích nhìn bọn họ: "Cảm ơn các vị, thật sự làm phiền các vị rồi."

    "Không có gì, vào thôi!" Ôn Mục đáp.

    Đợi hai người đặt phòng xong thì người phụ nữ nói: "Các vị nghỉ ngơi trước đi, tôi đi một vòng trong khách sạn." Vừa dứt lời thì lập tức bay đi.

    Ôn Mục và Cố Lâm Chương nằm trên giường, thảo luận chuyện liên quan đến Tống Tư Nguyệt.

    "Cố Lâm Chương, lúc em nghe được lý do thì vô cùng phẫn nộ, Tống Tư Tuyết không phải tự nhiên mà chết, chính là do tiểu tam kia gián tiếp hại chết." Ôn Mục nép vào lòng Cố Lâm Chương thì thầm.

    "Em đó, bất kể là chết như thế nào, thì đều là số mệnh đã định sẵn, em hiểu không?" Cố Lâm Chương dùng một tay vuốt lưng cô để an ủi.

    "Nhưng.. Tống Tư Tuyết quá đáng thương. Đám đàn ông các người đều là kẻ máu lạnh vô tình, bất kể là người hay quỷ." Ôn Mục đẩy Cố Lâm Chương ra rồi quấn mình trong chăn.

    Cố Lâm Chương kéo cô lại, vỗ mông cô một cái: "Ngay cả anh cũng mắng sao? Hửm?"

    Ôn Mục nhìn anh chằm chằm, Cố Lâm Chương nhếch môi, nắm cằm cô hôn xuống.

    Rất nhanh trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ cùng thở dốc..
     
  7. Đại Bán Tiên

    Messages:
    2


    Chương 126: Đứa con luôn là mối quan tâm của các bà mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau tại khách sạn,

    "Tư Tuyết, theo ngày tháng mà cô nói thì cũng đã qua ba năm, con hẳn cũng được ba tuổi, nếu chúng tôi tự ý đến nhà cô thì sẽ hơi đột ngột. Cô có nhớ số điện thoại của chồng cô không? Tôi sẽ gọi điện cho chồng cô, trực tiếp nói mình là bạn của cô. Lần này đến thành phố này công tác nên sẵn tiện đến thăm đứa nhỏ, đến lúc đó sẽ tìm lá bùa kia rồi gỡ ra. Bây giờ chúng ta sẽ đi đến của hàng đồ chơi mua một món cho cô trốn vào, đây chính là cách mà tôi cùng Cố Lâm Chương tối hôm qua đã nghĩ ra." Ôn Mục nói.

    "Được, có thể, cảm ơn cô, tôi chỉ muốn gặp con, để xem nó sống có tốt không." Tống Tư Tuyết gật đầu.

    "Được rồi, vậy chúng ta đi thôi, trên đường đi tôi sẽ gọi điện thoại cho chồng cô." Ôn Mục cầm túi xách lên nói.

    Ôn Mục mua một con búp bê nhỏ, Tống Tư Tuyết liền nhập vào nó.

    Ôn Mục vừa đi xuống lầu vừa lấy điện thoại gọi cho chồng cô ấy, hắn nói là hắn đang ở nhà, bọn họ có thể trực tiếp lên lầu.

    "Cơ Cơ, là phòng 702!" Tống Tư Tuyết nói.

    Bọn họ đi lên lầu, đứng trước cửa bấm chuông, người mở cửa là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nhìn thấy bọn họ thì anh ta có chút nghi hoặc: "Các người là bạn của Tống Tư Tuyết? Tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc đến chuyện này. Mời vào."

    Cố Lâm Chương xách đồ đi theo Ôn Mục đi vào, sau đó ngồi xuống ghế sofa.

    Người đàn ông rót trà cho bọn họ rồi cười nói: "Đứa nhỏ đang ngủ, lát nữa sẽ tỉnh lại."

    "Không sao, chúng ta có thể đợi thêm một lúc nữa. Trước đây tôi chưa từng đến thành phố này, tôi sống ở thành phố khác, nói thật là tôi đến đây chủ yếu để thăm đứa nhỏ." Ôn Mục tay ôm con búp bê, một tay cầm ly trà vừa uống vừa tìm kiếm nơi dán bùa.

    Cô lặng lẽ kéo tay áo Cố Lâm Chương, dùng mắt ra hiệu: "Anh tìm xem lá bùa ở đâu, em không tìm thấy."

    "Không biết xưng hô với anh thế nào?" Ôn Mục mỉm cười hỏi.

    "Tôi họ Lý." Chồng Tống Tư Tuyết nói, lại nhìn Cố Lâm Chương, trong mắt có chút kinh ngạc, ở Nhân giới thì Cố Lâm Chương cũng được xem là rất đẹp trai, hắn lập tức hỏi: "Đây là chồng cô sao?"

    "Đúng vậy, là chồng tôi." Ôn Mục gật đầu.

    "Thật sự rất đẹp trai." Chồng của Tống Tư Tuyết vừa nói vừa nhìn Cố Lâm Chương.

    Nguyên nhân chủ yếu là vì Cố Lâm Chương rất lạnh lùng trước mặt người ngoài. Hầu hết mọi người khi nhìn thấy Cố Lâm Chương đẹp trai lạnh lùng đều không chủ động bắt chuyện với anh, chủ yếu là vì anh quá khó gần.

    "Hai người nói chuyện đi." Cố Lâm Chương nói xong thì đứng dậy đi ra ban công, Ôn Mục biết Cố Lâm Chương đã tìm lá bùa.

    "Tư Tuyết.. Ôi, để lại đứa trẻ nhỏ như vậy, không biết là anh tự mình nuôi đứa nhỏ hay là lập gia đình mới?" Ôn Mục vừa mới nhắc đến tên Tư Tuyết thì vẻ mặt của người đàn ông ngay lập tức tràn đầy áy náy cùng không được tự nhiên.

    "À, cái đó, tôi đã kết hôn hai năm trước, lý do chính là đứa trẻ còn quá nhỏ, tôi là một người đàn ông tay chân vụng về cũng không thể chăm sóc tốt cho đứa bé được." Chồng của Tống Tư Tuyết giải thích.

    "Không sao, đây là chuyện bình thường. Dù sao thì anh vẫn còn trẻ, hai người có con chưa?" Ôn Mục nhìn hắn hỏi.

    "Mấy tháng nữa đứa nhỏ sẽ chào đời." Chồng của Tống Tư Tuyết mỉm cười trả lời.

    Ôn Mục thấy Cố Lâm Chương gật đầu với mình, điều đó có nghĩa là đã tìm được lá bùa và gỡ bỏ.

    Ôn Mục vỗ vỗ con búp bê nhỏ trong tay, nhìn Tống Tư Nguyệt bay vào phòng của đứa trẻ.

    Cố Lâm Chương quay lại ghế sofa ngồi xuống.

    Một lúc lâu cũng không ai lên tiếng.

    Một lúc sau, trong phòng truyền đến tiếng khóc của đứa nhỏ, đứa nhỏ đã thức, chồng của Tống Tư Nguyệt nhanh chóng đứng dậy chạy vào, ôm một bé gái ba tuổi dỗ dành.

    Cô bé thấy cha mình thì ngừng khóc, nhưng cứ nhìn chăm chăm vào một điểm nào đó trong góc, cất giọng trẻ con chỉ vào đó nói: "Cha, ở đó có một dì."

    Chồng Tống Tư Tuyết nhìn vị trí con gái đang chỉ, dỗ dành: "Miên Miên, con nhìn nhầm rồi, đi thôi, cha dẫn con đi gặp dì."

    Nói xong thì hắn ôm đứa nhỏ trên tay đi ra ngoài.

    Ôn Mục nhìn đứa bé ngoan ngoãn như vậy, liền bước tới vào lòng: "Miên Miên, dì là bạn của mẹ con, không ngờ con lớn như vậy rồi."

    "Chào dì, dì thật sự là bạn của mẹ?" Miên Miên hỏi lại.

    "Đúng vậy, không ngờ con lại lớn như vậy." Ôn Mục ôm đứa bé ngồi xuống ghế: "Nhìn xem, đây là búp bê dì mua cho con, có thích không?"

    "Oa, thật thích, thật sự cho con sao?" Miên Miên vui vẻ sờ sờ búp bê hỏi.

    Tống Tư Nguyệt ngồi bên cạnh cô, đôi mắt đẫm lệ nhìn con mình, nhìn đến cả mắt cùng không dám chớp, cô biết đây là lần cuối cùng.

    Ôn Mục nhìn đứa bé nhận được một món đồ chơi như nhận được báo vật, cô nhìn quanh phòng khách, thật sự không giống như trong nhà có trẻ con.

    "Đứa nhỏ không thường sống ở đây sao?" Ôn Mục ôm Miên Miên hỏi.

    "Con bé bình thường là do bà nội chăm sóc, hôm nay bà nội có việc nên tạm đưa đến đây." Chồng Tống Tư Tuyết nói.

    "À, gần đây tôi mơ thấy Tư Tuyết, cô ấy nói mình nhớ con, bây giờ thấy đứa trẻ khỏe mạnh như vậy thì chắc cô ấy cũng yên lòng rồi." Ôn Mục vừa nói vừa quan sát biểu cảm của người đàn ông đối diện.

    Chồng của Tống Tư Tuyết nghe vậy thì có chút bối rối: "Cô thật sự nằm mơ thấy cô ấy sao? Thật ra.. tôi chưa từng mơ thấy cô ấy lần nào."

    "Ừm, cô ấy còn nói.." Ôn Mục cố tình hạ thấp giọng xuống để xem phản ứng của hắn.

    "Cô ấy nói gì?" Chồng Tống Tư Nguyệt vội vàng hỏi.

    "Cũng không có gì, chỉ nói là do khó sinh mà chết là có lý do, nhưng lúc đó tôi ngủ đến mơ màng, cô ấy cũng nói không yên lòng nhất là Miên Miên."

    "Cho nên, tôi nói cho anh giấc mơ này, là muốn anh đối xử tốt với Miên Miên, bất kể là vợ hiện tại hay con cái sau này của anh thì cũng không thể bắt nạt Miên Miên. Tư Nguyệt nói đây là những gì mà Lý Minh anh và người phụ nữ kia nợ cô ấy." Ôn Mục lạnh lùng nói.

    Vừa nghe xong thì chồng của Tống Tư Nguyệt đã nhanh chóng hứa hẹn: "Các vị yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với Miên Miên, để.. để Tống Tư Tuyết yên lòng."

    "Ừm, có được sự đảm bảo của anh thì tôi yên tâm rồi, khi nào mơ thấy Tư Tuyết lần nữa thì tôi sẽ nói cho cô ấy." Ôn Mục cười nói.

    Nhìn thấy người đàn ông đối diện trên trán đang lấm tấm mồ hôi, cũng không nói thêm gì nữa.

    Quay đầu lại chơi với Miên Miên.

    Cố Lâm Chương nhìn thời gian, gật đầu với Ôn Mục, ra hiệu Tống Tư Tuyết sắp đến lúc phải đi rồi.

    Ôn Mục bế Miên Miên đặt vào vị trí ngồi của Tống Tư Tuyết, xem như là để Miên Miên ngồi trong lòng cô ấy.

    Sau đó lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh cho Tống Tư Tuyết, Tống Tư Tuyết ôm Miên Miên, cúi đầu hôn lên mặt đứa trẻ: "Miên Miên, mẹ phải đi rồi, con phải sống thật tốt, xin lỗi vì mẹ không thể lớn lên cùng con."

    Không biết có phải Miên Miên cảm nhận được hay không mà lập tức bật khóc, Ôn Mục bế Miên Miên lên đưa cho chồng Tống Tư Tuyết: "Anh dỗ con bé đi, đến giờ chúng tôi phải đi rồi. Anh Lý, anh nhớ lời hứa đã hứa với Tư Tuyết, phải chăm sóc Miên Miên thật tốt." Ôn Mục nói xong thì lau nước mắt cho Miên Miên: "Miên Miên ngoan, dì phải đi rồi, khi nào có thời gian sẽ đến thăm con, sẽ mang cho con thật nhiều búp bê."

    Miên Miên đỏ mắt: "Tạm biệt dì!"

    "Tạm biệt Miên Miên." Ôn Mục mỉm cười trả lời.

    Xuống đến dưới lầu thì Tống Tư Tuyết nhìn lên cửa sổ, miễn cưỡng quay sang nhìn bọn họ: "Cảm ơn, tôi đã không còn gì nuối tiếc, tôi nên quay về nơi thuộc về tôi." Nói xong thì cúi đầu chào bọn họ.

    "Miên Miên đang sống rất tốt, cô cũng nên đi đầu thai đi." Ôn Mục nói, Tống Tư Tuyết gật đầu bay đi.

    "May là Miên Miên sống rất tốt, nếu không nhất định cô ấy sẽ không yên tâm, tên cặn bã đó không tệ, không có ngược đãi con bé." Ôn Mục thở dài nói.

    Cố Lâm Chương ở bên cạnh lắng nghe, anh không hiểu tình cảm của con người, nhưng anh luôn sẵn lòng lắng nghe những lời phàn nàn của cô, nói về những người hoặc những điều mà anh ấy không biết, nhưng sau khi anh ấy nghe xong thì lại khuyên nhủ cô, cô rất hài lòng!
     
  8. Đại Bán Tiên

    Messages:
    2


    Chương 127: Cát Nghi ra mắt nhà Thẩm Chi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Chi đưa Kim Dịch về nhà, khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra thì Thẩm Chi đã thấy mẹ mình kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Kim Dịch.

    Mẹ của Thẩm Chi, bà Trương nghĩ thầm: "Ôi trời, cái này.. đây là con rể của mình sao? Ôi mẹ ơi, còn đẹp hơn mấy người nổi tiếng mà mình thần tượng."

    "Mẹ!" Thẩm Chi bật cười lớn tiếng gọi.

    "Chào dì." Kim Dịch cũng trưng ra vẻ mặt dịu dàng giả tạo gọi theo.

    Đến lúc này mẹ của Thẩm Chi mới sực tỉnh, lập tức mỉm cười chào hỏi: "Ây da, nhanh lên, vào nhà đi."

    Bà nói xong thì kéo Kim Dịch vào nhà, bỏ lại một mình Thẩm Chi trơ trọi đứng ở cửa.

    "Mau ngồi xuống đây, đứa trẻ này đẹp trai quá!" Mẹ cô ngồi xuống bên cạnh Kim Dịch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

    Thẩm Chi đi vài nhìn một vòng: "Cha con đâu?"

    "Cha con đi mua rượu rồi!" Bà Trương quay đầu lại nói.

    Kim Dịch khẽ mỉm cười, nhướng mày nhìn Thẩm Chi, ý muốn nói: "Mẹ em rất thích anh", Thẩm Chi bĩu môi nhìn Kim Dịch, đi tới ngồi bên cạnh.

    "Là Kim Dịch đúng không? Cậu bao nhiêu tuổi, người ở đâu?" Bà Trương mỉm cười hỏi.

    Thẩm Chi nghe hỏi đến anh là người ở đâu thì lập tức bật cười.

    Kim Dịch siết chặt tay Thẩm Chi, bình tĩnh trả lời: "Cháu năm nay 33 tuổi, từ nhỏ đã theo cha mẹ ra nước ngoài, vừa về nước được ba năm."

    "A, cậu làm nghề gì? Làm sao quen được Chi Chi nhà chúng tôi?" Bà Trương chưa từng nghe con gái nói mình có bạn trai, hơn nữa còn đẹp trai như vậy.

    "Cháu tự kinh doanh, chỉ là tình cờ gặp được Chi Chi." Kim Nghi mỉm cười trả lời.

    Thẩm Chi ngồi ở bên cạnh nghe hắn nói, chẳng có lời nào là thật.

    Chuông cửa reo,

    "Chi Chi, đi mở cửa cho cha con." Bà Trương vẫn muốn biết thêm về cậu con rể đẹp trai này.

    Thẩm Chi đứng dậy, chạy ra mở cửa: "Cha!" Gọi một tiếng rồi ôm lấy ông.

    "Ây dô, con gái ngoan." Cha Thẩm vui vẻ kêu lên, ôm lại con gái, hai cha con vui vẻ bước vào.

    Kim Dịch đứng dậy lớn tiếng gọi: "Chào chú!"

    Cha Thẩm sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ tay hỏi: "Đây là.. bạn trai của Chi Chi?"

    Cái này cũng quá đẹp trai rồi, có ổn không đây? Lại quay đầu nhìn con gái, chỉ thấy trong ánh mắt con bé tràn đầy tình yêu nhìn người đàn ông.

    "Đúng vậy, bạn trai của Chi Chi, Kim Dịch." Bà Trương vội vàng trả lời chồng, có thể đi đâu tìm được con rể đẹp trai như vậy!

    "À, ngồi đi, ngồi đi." Cha Thẩm gật đầu rồi mang đồ vào bếp.

    Thẩm Chi cũng đi theo cha Thẩm vào bếp.

    "Cha, thấy thế nào? Bạn trai con có phải đẹp trai lắm không?" Thẩm Chi ôm chặt lấy cánh tay cha mình hỏi.

    "Quả thật rất đẹp trai, nhưng con người thế nào, nhìn khí chất đó thì chắc là rất giàu đúng không?" Cha Thẩm nhìn Kim Dịch đang ngồi ở phòng khách, đang nói gì đó dỗ cho bà Trương cười không ngừng.

    "Con không biết anh ấy có giàu hay không, nhưng thực sự rất đẹp trai." Thẩm Chi vừa cười vừa trả lời.

    Cha Thẩm nhìn vẻ đắc ý của con gái rồi nói: "Con tự lo liệu đi."

    "Vâng, con hiểu rồi cha." Thẩm Chi gật đầu.

    Trên bàn ăn, bà Trương đang bận rộn nói chuyện, tửu lượng tốt, lại rất thích con rể nên cứ uống hết chén này đến chén khác.

    Phải đến khi cha Thẩm đỡ bà Trương về phòng thì mọi chuyện mới kết thúc.

    Kim Dịch lười biếng dựa vào lưng ghế, ánh mắt tinh nghịch nhìn Thẩm Chi, thấp giọng nói: "Cô gái nhỏ, dìu anh về phòng."

    Thẩm Chi vội vàng đỡ Kim Dịch đến trước cửa phòng rồi đưa tay mở cửa ra.

    Đập vào mắt Kim Dịch đầu tiên là ga trải giường màu hồng phấn, rèm cửa màu hồng, thảm trải sàn màu trắng, hắn nhẹ nhàng cúi đầu, dùng môi miết nhẹ lên tai Thẩm Chi: "Phòng của em.. rất có ý tứ."

    Mặt Thẩm Chi hơi đỏ lên, huých nhẹ Kim Dịch một cái: "Không phải khó chịu sao, mau vào đi."

    Nói xong thì đỡ Kim Dịch nằm xuống giường.

    Kim Nghi đưa tay ôm lấy cổ Thẩm Chi, ánh mắt sâu thẳm, kéo cô nằm xuống người mình.

    Thẩm Chi nhìn đôi mắt thâm thúy của Kim Dịch, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn: "Kim Dịch, em rất thích anh, cảm ơn anh đã để cha mẹ em yên tâm."

    Thật ra cô bết mẹ đang kiểm tra tính cách của Kim Dịch. Mẹ cô đã gặp quá nhiều loại đàn ông trong các cuộc đàm phán kinh doanh, uống rượu với họ một chút thì sẽ biết họ là người như thế nào, cho nên bà cũng muốn nhân cơ hội uống rượu để thử Kim Dịch.

    Kim Dịch vuốt lưng Thẩm Chi nói: "Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện với chú và dì, sẽ đi lĩnh chứng. Nếu em còn muốn làm gì nữa thì anh sẽ đi cùng em."

    Thẩm Tri ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, hôn lên đôi môi đỏ mọng vì uống rượu của Kim Dịch: "Ừm."

    Ánh mắt Kim Dịch sâu thẳm, tràn đầy nóng bỏng, Thẩm Chi hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống: "Đừng.. Chúng ta đang ở nhà. Cha mẹ em đang ở bên cạnh. Anh ngủ một lát đi, em đi thăm mẹ."

    Cô nói xong thì đứng dậy, đắp chăn cho hắn, cũng không dám nhìn hắn mà bỏ đi như thể đang chạy trốn.

    Trong phòng ngủ chính, cha Thẩm lo lắng nói: "Bà thật là, uống nhiều như vậy làm gì, tự làm mình không thoải mái, tôi cảm thấy thằng nhóc kia rất ổn."

    Bà Trương vui vẻ mỉm cười: "Chi Chi gặp được đối tượng tốt, tửu lượng tốt, trưởng thành ổn định, tôi cũng vì con gái của chúng ta. Mấy năm nay bận rộn công việc kinh doanh, đã không ở bên cạnh con gái nhiều, phụ nữ kết hôn được xem như là đầu thai lần hai, nếu không giúp con bé xem kỹ thì chúng ta không có tư cách làm cha mẹ nữa."

    Bà cảm thấy mình nợ con gái quá nhiều.

    "Tôi thấy con gái chúng ta không lấy chồng cũng không sao, nhà chúng ta mặc dù không có nhiều tiền nhưng vẫn có thể đảm bảo cho con bé cơm áo không lo đến hết đời." Cha Thẩm cảm thấy con gái chưa gì đã sắp trở thành của người khác, có chút không kịp chuẩn bị.

    Bà Trương không đồng tình đẩy chồng ra: "Ông thì biết cái gì? Mau cút khỏi đây, đừng có chọc tôi giận."

    Bà ấy nói xong thì kéo chăn lên đắp, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

    Cha Thẩm biết mình nói sai, nhìn vợ một cái, đắp chăn cẩn thận cho bà rồi đi ra ngoài.

    Vừa ra ngoài đã thấy con gái lo lắng hỏi: "Cha, mẹ không sao chứ?"

    "Không sao, con cũng không phải là không biết tửu lượng của mẹ con đến đâu, ngủ một giấc là khỏe lại thôi. Thằng nhóc kia thế nào? Thật sự không có nhiều người có thể uống được với mẹ con như vậy." Cha Thẩm hỏi.

    "Anh ấy không sao, đã ngủ rồi, cha cũng về phòng nghỉ đi." Thẩm Chi cười nói.

    "Ừm, con cũng nghỉ ngơi đi." Cha Thẩm gật đầu rồi quay về phòng.

    Thẩm Chi về phòng, ngồi xuống mép giường nhìn Kim Dịch, nhẹ nhàng đặt tay lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, mỉm cười đầy vui vẻ.

    Đột nhiên Kim Dịch mở mắt ra, kéo Thẩm Chi đè xuống dưới người mình.

    Thẩm Chi ôm cổ hắn, cười nói: "Không ngủ được sao? Không thoải mái sao?"

    "Không thoải mái." Câu nói cuối cùng của Kim Dịch tràn ngập ý cười, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi vào lòng cô.

    Thẩm Chi thật sự tin hắn không thoải mái, cố gắng đứng dậy: "Em đi nấu cho anh một ít canh giải rượu, uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn."

    Kim Dịch cười gian tà, thì thầm vào tai cô, nắm lấy tay cô áp chặt vào nơi đó: "Là cái này không thoải mái."

    Thẩm Chi đột nhiên đỏ mặt.
     
  9. Đại Bán Tiên

    Messages:
    2


    Chương 128: Bản thể của anh là.. tùng bách?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Kim Dịch nóng rực nhìn Thẩm Chi vẻ mặt ửng hồng đang nằm trên tấm ga trải giường màu hồng bên dưới, thân thể càng lúc càng nóng, hôn lên đôi môi sưng tấy vì nụ hôn vừa rồi.

    Thẩm Chi không nhịn được đưa tay lên vuốt tóc Kim Dịch: "Ừm.. ừm.."

    Giây tiếp theo, Kim Dịch từ từ hôn xuống, nụ hôn rơi xuống ngực, cô ngẩng đầu lên rên rỉ, cơ thể vô thức nghiêng người về phía trước để gần hắn hơn.

    Đột nhiên, Thẩm Chi hít một hơi, ngửi thấy một mùi gỗ thoang thoảng, khàn giọng nói: "Kim.. Kim Dịch, anh có ngửi thấy mùi gì không?"

    Kim Dịch cắn vào làn da trắng mịn của cô.

    Thẩ Chi rên khẽ, vừa đau đớn vừa tê dại: "A.." Cơ thể cô không chịu đựng được nữa, mềm nhũn ra. Cô bất lực nắm chặt chiếc chăn dưới người, không còn nhớ nổi mình vừa hỏi gì nữa.

    Kim Dịch không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi má đỏ thẫm của cô gái nhỏ đầy thích thú.

    Toàn thân Thẩm Chi ướt át, hồng hào mềm mại, đôi mắt nóng bỏng của Kim Dịch nhìn cô, hận không thể nuốt cô vào bụng.

    Nhiệt độ trong phòng tiếp tục tăng lên, trăng ngoài cửa sổ hơi khuất mình trong mây như thể xấu hổ, chỉ để lại một phần sáng mờ nhạt.

    Sáng hôm sau, Thẩm Chi ngơ ngác mò mẫm xung quanh, phát hiện trên giường chỉ còn lại mình cô, mở mắt nhìn đồng hồ thấy đã hơn bảy giờ, cố chịu đựng đau đớn, mặc quần áo mở cửa ra ngoài, thấy bên ngoài không có ai liền lớn tiếng gọi: "Cha, mẹ, Kim Dịch, người đâu hết rồi?"

    Thẩm Chi đi vào phòng tắm, nhìn vào gương, chỉ thấy trên cổ tràn đầy dấu vết, cô ngượng ngùng chạy về phòng, lấy một chút kem nền che lại. Ánh mắt vô tình quét qua bệ cửa sổ, có một chậu gì đó, cô lẩm bẩm: "Trong phòng mình có cái này từ khi nào vậy?"

    Cô bước đến gần nhìn thử, thì ra là một cây tùng bách nhỏ.

    Lại cầm chậu cây lên xem, là cha mẹ mua cho mình sao?

    "Chi Chi." Đột nhiên có tiếng Kim Dịch khẽ gọi.

    Ánh mắt Thẩm Chi ngạc nhiên nhìn xung quanh: "Anh.. anh ở đâu vậy?"

    "Trong tay em." Kim Dịch bình tĩnh nói.

    "Anh.. chính là cây tùng bách nhỏ này sao?" Thẩm Chi nhìn cây nhỏ trong tay.

    "Vậy mùi gỗ mà đêm qua em ngửi được là do anh tỏa ra?" Thẩm Chi nhớ lại mùi hương mà cô đã ngửi thấy.

    "Ừm, đây là bản thể của anh, rượu ở Nhân giới không được tinh khiết, nên anh bị lộ nguyên hình." Kim Dịch cười khẽ nói.

    "Cái đó.. chúng ta phải làm gì đây?" Thẩm Chi nhẹ nhàng chạm vào cây nhỏ.

    "Để anh tu luyện một lát, buổi tối sẽ quay về như cũ." Kim Dịch bình tĩnh nói.

    "Hahaha, nhưng bản thể của anh thật đáng yêu." Cô vừa nói vừa sờ sờ thân cây nhỏ trong tay, lại nhìn thấy vài vết xước trên thân cây liền hỏi: "Anh bị thương à? Sao trên cây lại có vài vết thương nhỏ."

    "Em còn hỏi? Không phải là em tặng cho anh sao?" Kim Dịch cười khẽ rồi thì thầm.

    "Em? Khi nào vậy?" Thẩm Chi ngơ ngác hỏi.

    "Tối qua, lúc em đang vui vẻ.." Kim Dịch trả lời.

    "Câm miệng." Thẩm Chí phản ứng lại, đỏ mặt nhẹ nhàng búng cây nhỏ trong tay mình.

    "Cốc cốc cốc"

    "Chi Chi, con thức chưa?" Ở bên ngoài của phòng vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói của bà Trương.

    "Thôi chết, em sẽ tạm thời nói anh có việc gấp phải rời đi, buổi tối sẽ trở về." Thẩm Chi hoảng hốt nói: "Anh ngoan ngoãn ở đây, em ra ngoài trước."

    Thẩm Chi nói xong thì đặt Kim Dịch lên bậu cửa sổ, vội vàng đi ra ngoài.

    "Kim Dịch đâu?" Bà Trương nhìn phía sau không thấy ai thì hỏi.

    "Anh ấy tạm thời có việc phải làm, đã đi ra ngoài rồi, buổi tối sẽ trở về." Thẩm Chi bình tĩnh nói.

    "Cha đâu rồi ạ?" Thẩm Chi hỏi lại.

    "Cha con đến công ty, không cần quản ông ấy." Bà Trương nới xong thì uống một hớp trà, sau đó nói tiếp: "Đúng rồi, dì Giang hàng xóm ở tầng dưới nghe nói con trở về nên muốn nhờ con xem nhà thử."

    "Làm sao vậy?" Thẩm Chi tự rót cho mình một ly nước rồi hỏi.

    "Nghe nói từ khi chuyển đến căn nhà đó thì không hiểu sao con trai bà ấy luôn ốm nặng, đi bệnh viện rất lâu cũng không tìm ra nguyên nhân. Hiện tại thằng bé đang nghỉ học ở nhà dưỡng bệnh, nghe nói con về nên muốn nhờ con đến xem thử."

    "Được, con về phòng lấy chút đồ." Thẩm Chi gật đầu quay về phòng lấy la bàn, sợi dây thừng đỏ cùng vài lá bùa, quay ra ngoài rồi nói: "Mẹ, đi thôi!"

    Thẩm Chi theo mẹ sang nhà hàng xóm.

    "Chi Chi về rồi sao, đúng là càng lớn càng xinh đẹp." Dì Giang hàng xóm mỉm cười nói.

    "Dì Giang." Thẩm Chi lên tiếng chào hỏi.

    "Nhanh, vào nhà ngồi đi!" Dì Giang nhiệt tình mời vào.

    "Nghe mẹ con nói, con dẫn bạn trai về hả?"

    "Đúng ạ!" Thẩm Chi bình tĩnh gật đầu.

    "Mẹ con sáng sớm đã đi khoe với mọi người là con mang bạn trai về, còn rất đẹp trai, đợi bữa nào dì Giang cũng muốn nhìn thử xem đẹp trai đến thế nào."

    "Này, nếu bà còn không tin thì ngày mai tôi dẫn con rể đến cho bà xem, thật sự còn đẹp hơn cả ngôi sao trên TV, tính tình lại rất tốt." Bà Trương vẻ mặt đắc ý nói.

    "Được, là bà nói đó, ngày mai tôi nhất định phải xem." Dì Giang cũng mỉm cười trả lời.

    Thẩm Chi nhìn dáng vẻ đắc ý của mẹ mình thì đưa tay lên xoa trán, nhanh chóng chuyển đề tài: "Dì Giang, nghe mẹ con nói trong nhà dì có vấn đề gì sao?"

    "Đúng vậy, từ khi chuyển đến nhà này thì sức khỏe của con trai dì luôn không tốt, đi khám rất nhiều bệnh viện, nhưng nguyên nhân gần như giống nhau. Đây không phải là nghe mẹ con nói, ông nội con rất giỏi về phương diện này, bây giờ con tiếp quản cho nên muốn nhờ con xem thử."

    "Vâng, con trai dì có ở trong phòng không?" Thẩm Chi hỏi.

    "Có, để dì bảo nó sắp xếp một chút." Dì Giang gật đầu đứng dậy đi về phòng con trai.

    Thẩm Chi lấy la bàn ra nhìn xung quanh, nhìn chiếc kim lắc lư từ chậm rái đến dữ dội, cho thấy trong nhà quả thật có thứ gì đó.

    "Thế nào? Có vấn đề gì sao?" Bà Trương đi đến bên hỏi cô.

    "Vâng, trong nhà có thứ gì đó." Thẩm Chi nhìn thấy một chuỗi chuông gió treo trong phòng khách, đứng trước chuông gió thì la bàn càng rung mạnh hơn.

    "Chi Chi, cháu có thể vào rồi." Dì Giang lên tiếng gọi.

    Thẩm Chi cầm la bàn đi tới, thấy trong phòng là một người đàn ông rất gầy gò và xanh xao khoảng hai mươi, yếu ớt gật đầu chào cô.

    Thẩm Chi cầm la bàn đi vòng quanh phòng một lần, nhưng nó không run chuyển nhiều lắm, cô nhìn thấy một chiếc rìu kim loại nhỏ treo trên tường nên hỏi: "Cái này có từ lúc nào?"

    "Cái này mua lúc thằng bé còn nhỏ, lúc chuyển nhà nên mang theo." Dì Giang nhìn chiếc rìu rồi trả lời: "Chi Chi, có vấn đề gì sao?"

    Thẩm Chi lắc đầu: "Không phải cái này, chuỗi chuông gió bên ngoài kia mua từ khi nào vậy ạ?"

    "Chuông gió đó dì mua lúc đi du lịch sau khi chuyển đến đây, nhìn nó đẹp cho nên dì treo ở lối đi, mỗi khi có gió thổi thì nó sẽ phát ra âm thanh, có gì không ổn sao?" Dì Giang trả lời.

    Thẩm Chi lấy một lá bùa dán lên đầu giường: "Tạm thời đừng tháo bùa này xuống."

    Nói xong thì đi đến trước chuông gió.

    Càng đến gần thì la bàn càng rung chuyển dữ dội, Thẩm Chi cảm thấy có ma quỷ bám vào.

    Sau đó, cô lấy một sợi dây màu đỏ buộc vào chuông gió, chỉ thấy chuông gió không có gió nhưng vẫn rung lên dữ dội, liêng tục phát ra tiếng chuông.

    Dì Giang và bà Trương đứng cách đó không xa, kinh ngạc nhìn hành động của Thẩm Chi.

    Thẩm Chi lấy ra một lá bùa trực tiếp dán vào, kéo sợi chỉ đỏ xuống, chuông gió ngừng run rẩy.

    Sợi chỉ đỏ bốc cháy tan thành tro bụi, sau đó dùng một lá bùa gói tro lại, đây mới xem như là hoàn thành.

    Cuối cùng Thẩm Chi tháo chuông gió đi về phía dì Giang: "Dì Giang, chuông gió này đừng treo nữa, tìm chỗ cất đi."

    "Đây là cái gì?" Dì Giang sợ hãi nói.

    "Sau này có ra ngoài nhớ mua ít đồ thôi, có một số việc vẫn phải chú ý." Thẩm Chi nói.

    "A, được, cảm ơn Chi Chi, thật sự cảm ơn con." Dì Giang gật đầu, liên tục cảm ơn.

    "Không có gì, một thời gian nữa con trai dì sẽ khỏi." Thẩm Chi nhìn vào phòng rồi nói.

    "Được, cám ơn con."

    "Không có gì, không cần khách sáo, vậy chúng tôi về trước đây." Bà Trương vui vẻ nói.

    "Được, có thời gian lại đến chơi." Dì Giang gật đầu.

    "Vâng ạ, dì vào nhà đi." Thẩm Chi vẫy tay chào, đi theo bà Trương về nhà.
     
  10. Đại Bán Tiên

    Messages:
    2


    Chương 129: Lĩnh chứng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa trở về nhà thì Thẩm Chi đã vội vàng quay về phòng tìm Kim Dịch.

    "Kim Dịch." Thẩm Chi nhẹ nhàng sờ sờ cây tùng bách nhỏ.

    "Em về rồi." Kim Dịch thấp giọng trả lời.

    "Ừm, đợi Cơ Cơ đến thì anh quay về Đại Ngục đi, em và Cơ Cơ sẽ tiếp tục công việc, ông nội đã truyền lại cho em, em vẫn muốn giúp những ma quỷ đi đến nơi họ nên đến." Thẩm Chi vừa nói vừa vuốt ve cây tùng bách nhỏ.

    "Em không có ý định để anh đi cùng?" Kim Dịch hỏi.

    "Nếu anh đi thì bọn họ đều sợ hãi đến bỏ chạy, chẳng giải quyết được gì. Hơn nữa anh cũng không thể cứ bỏ mặt Địa Ngục như thế, chúng ta ai cũng đều có trách nhiệm của riêng mình và làm những gì chúng ta phải làm."

    "Cô gái nhỏ có suy nghĩ rồi!" Kim Dịch cười khẽ.

    "Này, em luôn có suy nghĩ, trước khi gặp anh đã có rồi!" Thẩm Chi đáp trả.

    "Chi Chi, con gọi Kim Dịch hỏi xem có muốn ăn gì không để mẹ làm." Bà Trương ở ngoài cửa lớn tiếng nói.

    "Nghe xem, chưa gì mà mẹ đã thiên vị anh, bà ấy còn không thèm hỏi em muốn ăn gì. Thôi không nói nữa, em ra ngoài trước đây." Thẩm Chi bĩu môi nói một cách bất mãn, sau đó đi ra ngoài.

    Kim Dịch bật cười.

    Ở phía bên kia,

    "Cố Lâm Chương, mau dẫn em đi tìm Chi Chi." Ôn Mục vừa ôm Cố Lâm Chương vừa nói.

    "Tây Bảo sẽ tức giận." Cố Lâm Chương cười nói.

    "Đợi em xem thử bọn họ có tốt không thì sẽ quay về tìm Tây Bảo." Ôn Mục nói.

    Cô vừ dứt lời thì Cố Lâm Chương mỉm cười ôm lấy cô biến mất.

    -

    Vừa đến dưới tòa nhà thì Ôn Mục gọi điện cho Thẩm Chi: "Chi Chi, tớ đang ở dưới lầu nhà cậu."

    Đợi một lúc thì Thẩm Chi chạy xuống.

    "Chi Chi, tớ ở đây." Ôn Mục vẫy tay, mỉm cười chạy đến.

    "Haha, tớ vừa định tìm cậu thì cậu đã tới rồi, mau vào nhà thôi!" Thẩm Chi vừa nói vừa gật đầu với Cố Lâm Chương.

    Khi vào đến nhà, bà Trương thấy bọn họ thì cười nói: "Chi Chi, bạn của con à?"

    Ôn Mục và Thẩm Chi sững sờ một lát, sau đó phản ứng lại, Ôn Mục đã thay đổi diện mạo khác.

    "Mẹ, đây là Cơ Cơ." Thẩm Chi giới thiệu.

    "Là.. Cơ Cơ sao? Hình như Cơ Cơ đâu phải thế này?" Bà Trương nghi ngờ hỏi.

    "Dì, cháu thật sự là Cơ Cơ." Ôn Mục cười đáp lại.

    Cố Lâm Chương nắm tay cô an ủi, Ôn Mục quay đầu lại nắm lấy tay anh, cô biết anh đang cảm thấy áy náy, nhưng cô cũng đã buông bỏ rồi.

    "Mẹ, Cơ Cơ xảy ra chút chuyện nên nới biến thành thế này." Thẩm Chi nói khẽ.

    Bà Trương cũng rất nhanh chóng chấp nhận, dù sao thì cả cha chồng cùng con gái đều làm việc kia, có thể nhìn nhiều hơn người thường bọn họ.

    "Cơ Cơ mau vào nhà đi, hôm nay dì có chuẩn bị đồ ăn ngon cho con. Ây dô, đây là.. bạn trai của Cơ Cơ sao?" Bà Trương ngạc nhiên nhìn Cố Lâm Chương.

    "Vâng ạ, đây là bạn trai cháu, Cố Lâm Chương." Ôn Mục mỉm cười giới thiệu.

    "Ôi, đẹp trai quá, ông nội cháu biết cháu tìm được bạn trai thì chắc cũng yên tâm rồi!" Bà Trương thấy Cố Lâm Chương rất đẹp trai, có thể ngang tài ngang sức với con rể Kim Dịch của bà.

    "Mẹ, Kim Dịch và anh ấy là bạn, bọn họ quen biết nhau." Thẩm Chi cười nói.

    "A? Bạn bè thì tốt, con cùng Cơ Cơ cũng là bạn, thật tốt, vậy thì bốn người các con tự chơi đi. Chờ một chút mẹ đi nấu cơm cho mấy đứa." Bà Trương vừa nói vừa đi vào bếp.

    Ôn Mục nhìn xung quanh rồi hỏi: "Kim Dịch đâu?"

    Thẩm Chi cười nói: "Hôm qua Kim Dịch cùng mẹ tớ uống rượu, ai ngờ rượu không tinh khiết, anh ấy uống xong thì.. hiện nguyên hình rồi!"

    "Nguyên hình?" Ôn Mục nghi hoặc.

    "Chính là bản thể của hắn." Cố Lâm Chương ở bên cạnh giải thích.

    "Ồ? Ở đâu vậy, tớ muốn xem thử, bản thể của anh ta là gì?" Ôn Mục tò mò hỏi.

    "Tớ đưa cậu đi xem." Thẩm Chi đưa Ôn Mục vể phòng ngủ.

    Cố Lâm Chương ngồi một mình trong phòng khách.

    "Đây là bản thể của Kim Dịch." Vừa vào phòng thì Thẩm Chi đi đến chỉ vào cây nhỏ trên cửa sổ.

    "Cái này sao?" Ôn Mục chỉ nhìn thấy nó là một cây nhỏ, không biết là loại cây gì.

    "Ừm, là tùng bách." Thẩm Chi mỉm cười trả lời.

    "Ôn Mục?" Kim Dịch thấp giọng nói.

    "Kim Dịch, không ngờ anh lại là một cây tùng bách nhỏ." Ôn Mục nhìn hắn cười.

    "Cô không muốn biết bản thể của Cố Lâm Chương là gì sao?" Kim Dịch giọng điệu không có ý tốt nói.

    "Là cái gì?" Ôn Mục háo hức muốn biết.

    "Buổi tối cô cho hắn uống rượu của Nhân giới thì sẽ biết." Kim Dịch nói khẽ.

    "Không cần, cho dù anh ấy là gì thì tôi cũng thích." Ôn Mục cũng không muốn bị hắn lừa.

    "Đừng nghịch nữa, nhưng nếu Cơ Cơ muốn biết thì cứ trực tiếp hỏi Cố Lâm Chương." Thẩm Chi vỗ nhẹ lá tùng bách.

    "Khi nào anh mới biến về lại thân thể con người." Thẩm Chi hỏi.

    "Sắp rồi!" Kim Dịch trả lời.

    "Được, vậy chúng ta đi ra ngoài trước đi, khi nào anh biết lại thì nhớ ra ngoài." Thẩm Chi gật đầu nói.

    Ôn Mục cùng Thẩm Chi quay lại phòng khách.

    Ôn Mục tò mò chạy tới thì thầm vào tai Cố Lâm Chương nói: "Bản thể của anh là gì vậy?"

    "Muốn biết?" Cố Lâm Chương mỉm cười, thấp giọng hỏi.

    "Ừm, bản thể của Kim Dịch hóa ra lại là một cây tùng bách nhỏ." Ôn Mục mỉm cười nhìn Cố Lâm Chương, cô thật sự muốn xem bản thể của anh là gì.

    "Buổi tối cho em xem." Cố Lâm Chương thấp giọng đáp.

    Một lúc sau, chuông cửa vang lên. Thẩm Chi chạy ra mở cửa. Kim Dịch mỉm cười bước và, hôn Thẩm Chi một cái.

    "Vào đi." Thẩm Chi dẫn hắn vào.

    Kim Dịch nhìn thấy Cố Lâm Chương đang ngồi trên ghế sofa nên cũng bước tới ngồi xuống.

    "Ngày mai sau khi ta và Chi Chi lĩnh chứng xong thì sẽ quay về Địa Ngục." Kim Dịch nhìn Cố Lâm Chương nói.

    "Lĩnh chứng?" Cố Lâm Chương hỏi.

    "Các cặp đôi của Nhân giới đều phải đăng ký kết hôn thì mới có thể trở thành vợ chồng hợp pháp, không phải Ôn Mục chưa nói với ngươi chứ?" Kim Nghi hỏi như đang xem vở kịch hay.

    "Ngày mai chúng ta kết hôn rồi!" Kim Dịch dựa lưng vào ghế sofa, nhìn Thẩm Chi không biết đang nói gì với Ôn Mục, trên mặt nở nụ cười.

    "Vậy ngày mai chúng ta cũng đi." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    "Ngươi không hỏi ý của Ôn Mục?" Kim Dịch nhướng mày hỏi.

    Cố Lâm Chương lạnh lùng liếc nhìn hắn.

    Ôn Mục và Thẩm Chi cũng đang nói chuyện.

    "Cơ Cơ, ngày mai bọn tớ đi lĩnh chứng, cậu có đi không? Hay là đi cùng nhau luôn?"

    Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương: "Không biết anh ấy có muốn không, buổi tối tớ sẽ hỏi anh ấy."

    "Ừm, thật ra Kim Dịch cũng là vì muốn để cha mẹ tới yên tâm." Thẩm Chi cười nói.

    -

    Ban đêm nằm trên giường ngủ, Cố Lâm Chương không thèm ôm Ôn Mục, tự mình đắp chăn nằm xoay lưng về phía cô, trước đó toàn là hai người đắp chung một chăn.

    Trên mặt Ôn Mục đầy dấu chấm hỏi, từ phía sau thì thầm: "Cố Lâm Chương, hôm nay anh không ngủ với em sao?"

    "Hôm nay chúng ta ngủ riêng." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

    Ôn Mục ôm lấy Cố Lâm Chương từ phía sau: "Anh bị làm sao vậy?"

    Cả người Cố Lâm Chương đều phát ra khí lạnh.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...