Chương 110: Ma nữ rời đi
Sáng hôm sau, Ôn Mục và Thẩm Chi quay lại tìm Hứa Tuyết.
Sau khi lên lầu gõ cửa, đợi một lúc thì người ra mở cửa là Ngụy Minh Nghi.
Ôn Mục cười nói: "Xin chào, chúng tôi đang tìm bà Hứa."
Hứa Tuyết từ bên trong đi ra nói với bọn họ: "Mời vào."
Sau đó lại quay đầu lại nhìn Ngụy Minh Nghi: "Anh không cần ở nhà cùng em, đến công ty trước đi."
Ngụy Minh Nghi nhìn Ôn Mục và Thẩm Chi một cái, sau đó gật đầu: "Nếu có chuyện gì thì gọi cho anh."
Nói xong thì ông ta cầm lấy cặp công văn rời đi.
"Các vị đã tìm được lý do rồi?" Hứa Tuyết vừa hỏi vừa rót nước cho bọn họ.
Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn nhau rồi nói: "Con gái bà có ở nhà không?"
"Ở nhà, để tôi gọi con bé." Hứa Tuyết vừa nói vừa đi đến cửa phòng.
Đang định gõ cửa thì thấy cửa mở ra: "Nhụy Nhụy, con dậy rồi?"
Chu Tiêu ở trong thân xác con gái Hứa Tuyết gật đầu: "Dậy rồi!"
Không được tự nhiên trả lời rồi đi theo sau Hứa Tuyết đến ghế sofa, ngồi xuống đối diện Ôn Mục và Thẩm Chi.
"Cô chuẩn bị xong chưa?" Ôn Mục hỏi Chu Tiêu
Chu Tiêu gật đầu.
Hứa Tuyết vẻ mặt nghi hoặc, không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Bà Hứa, những lời tiếp theo tôi nói với bà, bà nhất định phải bình tĩnh. Cho dù kết quả không phải như bà mong muốn nhưng tôi vẫn phải nói." Thẩm Chi vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Con gái bà đã chết tại chỗ trong vụ tai nạn xe hơi kia."
Thẩm Chi vừa nói xong thì Hứa Tuyết sững người, vẻ mặt trống rỗng chỉ vào Chu Tiêu đang chiếm giữ thi thể con gái mình: "Con gái tôi không phải ở đây sao? Có phải các vị nhìn nhầm rồi không?"
Chu Tiêu nhìn Hứa Tuyết, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Hứa Tuyết, lâu rồi không gặp."
Hứa Tuyết kinh hãi nhìn Chu Tiêu: "Cô.. cô là ai?"
Chu Tiêu nhẹ giọng nói: "Cô còn chưa nhìn ra sao? Tôi là Chu Tiêu, là Chu Tiêu luyện tập cùng với cô và Ngụy Minh Nghi."
Hứa Tuyết hoảng sợ hét lớn: Không.. Không thể nào, cô không phải đã chết rồi sao? Sao lại ở trong thân thể con gái tôi? "
Sau đó, bà ấy đứng bật dậy kích động nắm lấy vai Chu Tiêu đang chiếm giữ thân xác con gái mình lắc mạnh.
Nhưng rõ ràng là thi thể này đã chết hơn nửa năm, nên thịt đang dần thối rữa và bong ra.
Hứa Tuyết nhìn thấy thịt thối dính trên tay mình thì càng thêm kinh hãi:" Cái.. cái gì thế này? "
" Con gái của anh đã chết trong vụ tai nạn xe hơi. Chu Tiêu đã nhập vào thân xác của con gái anh, cơ thể đã thối rữa rồi! "Ôn Mục trầm giọng nói.
" Không.. không thể nào, các người đang đùa với tôi phải không? "Hứa Tuyết đôi mắt ngấn lệ nhìn bọn họ.
" Là sự thật, cái chết của Chu Tiêu có liên quan đến chồng bà. Cô có thể ngồi xuống trước được không? "Ôn Mục bước tới dỡ Hứa Tuyết ngồi xuống.
Hứa Tuyết vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin về cái chết của con gái.
" Hứa Tuyết, tôi xin lỗi. "Chu Tiêu bước tới, quỳ một chân xuống trước mặt Hứa Tuyết:" Tôi thật sự xin lỗi. "
" Cô.. cô không phải đã chết mười năm rồi sao? "Hứa Tuyết khàn giọng hỏi.
" Đúng vậy, nhưng tôi không cam tâm nên đã phiêu đãng trong một thời gian dài. Chỉ khi con gái cô gặp tai nạn thì tôi mới nhập vào xác cô ấy, tôi cũng là vì bị tai nạn xe mà chết. Lúc đó tôi đang mang thai con của Ngụy Minh Nghi, hắn ép tôi phải phá thai, cho nên tôi tức giận lái xe ra ngoài rồi gặp tai nạn. "Chu Tiêu áy náy nói.
" Cô.. cô đang nói nhảm gì vậy, làm sao có thể như vậy được? "Hiển nhiên Hứa Tuyết không tin, làm sao người chồng chung sống với bà hơn 20 năm lại có thể làm như vậy?
" Tôi biết cô không tin, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật. Hắn.. hắn còn có một người phụ nữ khác và một đứa con trai bên ngoài. "Chu Tiểu nghiêm túc nói.
" Sao có thể như vậy được? "Hứa Tuyết run rẩy nói.
" Hắn sắp chuyển nhượng công ty và toàn bộ tài sản chung của hai người rồi, cô nên tự lập kế hoạch đi. "Chu Tiêu nói rồi đứng dậy.
" Hứa Tuyết, tôi rất có lỗi với cô, Ngụy Minh Nghi là một tên khốn nạn, tôi muốn cô biết, tôi không muốn cô phải sống trong bóng tối. "Chu Tiêu nói.
Chu Tiêu nói với Hứa Tuyết xong thì quay sang nhìn Ôn Mục Và Thẩm Chi Sau nói:" Tôi biết mình là ma, không thể làm gì được. Cuộc đời tôi khá bi thảm, tôi đã rất nổ lực để thi vào đại học, nhưng cuối cùng cuộc sống lại kết thúc như thế này. Tôi cảm thấy thực sự có lỗi với bản thân, nhưng tôi cũng biết đây là số phận của mình, không thể làm gì khác. Cảm ơn hai người. "
Hứa Tuyết đột nhiên đứng dậy kêu lên:" Chu Tiêu, con gái tôi đâu? Cô có nhìn thấy nó không? "
" Không thấy, khi tôi xuất hiện thì thân thể này đã không còn linh hồn. Nhưng cô yên tâm, con gái cô hẳn đã đầu thai từ lâu rồi. Đừng lo lắng, hãy sống cho thật tốt. Cẩn thận Ngụy Minh Nghi, hắn ngay từ đầu là nhắm vào gia thế của cô. Còn việc hắn có bao nhiêu thật lòng thì tôi không biết. "Chu Tiêu nhẹ giọng nói.
Cuối cùng Hứa Tuyết cũng tin con gái mình đã thực sự qua đời, bà bật khóc.
" Những điều cần nói tôi đã nói hết rồi. Tôi không biết phải làm sao để Ngụy Minh Nghi trả giá, nhưng tôi cũng đã nghĩ đến. Nếu tôi thực sự giết hắn, người chịu khổ chính là tôi. Tôi muốn sớm đầu thai, kiếp sau sống thật tốt. "Chu Tiêu cười nói.
" Cô nghĩ đúng, nhưng bây giờ cô đột nhiên rời đi, chúng ta nên làm gì với cơ thể này? "Thẩm Chi suy nghĩ một lát rồi nói.
" Bà Hứa, xin nén bi thương, con gái bà đã đầu thai rồi! "Ôn Mục nhẹ nhàng nói.
Nghe tin chồng ngoại tình bà không khóc, nhưng khi nghe tin con gái mình không còn nữa thì không nhịn được mà khóc nức nở. Trên thế gian này, người yêu thương con mình nhất chính là người mẹ, thậm chí còn yêu hơn chính mạng sống của mình.
" Lại nhìn thân xác của con gái bà đi. Một khi hồn phách của Chu Tiêu rời đi thì thân thể của con gái bà sẽ thối rữa. "Ôn Mục đỡ Hứa Tuyết đứng dậy đi về phía con gái bà ấy.
Hứa Tuyết đưa tay lên, đôi mắt đỏ hoe, chạm vào khuôn mặt thối rữa kia:" Nhụy Nhụy, mẹ nhớ con, nhưng mẹ sẽ sống tốt, con đừng lo lắng. "
" Một khi hồn phách của Chu Tiêu rời đi, chúng ta có thể nói với bên ngoài là con gái bà bị bệnh rồi đột ngột qua đời. Đến lúc đó chồng bà có nghi ngờ gì không? "Ôn Mục hỏi.
" Thật ra.. ông ta đã lâu không quan tâm đến con gái rồi. Điều ông ta muốn nhất chính là một đứa con trai. "Hứa Tuyết bình tĩnh nói.
" Chu Tiêu, mấy năm gần đây tôi mới phát hiện ra, tôi vẫn chưa thực sự hiểu chồng mình. Trước đây ông ta chưa từng làm chuyện gì quá đáng, tôi cũng không để tâm. Thật không ngờ ông ta lại làm nhiều chuyện như vậy. "Hứa Tuyết nhìn Chu Tiêu nói.
" Thật không ngờ cả tôi và cô đều bị hắn lừa dối, nhưng cô vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại, tôi không còn cơ hội nữa. Hứa Tuyết, tôi hy vọng sau này cô có thể sống tốt, đừng vì tên khốn nạn kia mà từ bỏ cuộc sống của mình. Tôi không biết sống là điều tuyệt vời như thế nào cho đến khi tôi chết. "Chu Tiêu hồi tưởng lại khoảng thời gian khi mình còn sống.
" Được, tôi hiểu rồi! "Hứa Tuyết lau nước mắt rồi gật đầu.
" Chu Tiêu, trước tiên hãy giả vờ đột nhiên bị bệnh, sau đó hãy rời đi trên đường đến bệnh viện. "Thẩm Chí bình tĩnh nói.
" Được. "Chu Tiêu liền nằm trên giường giả vờ bất tỉnh.
Hứa Tuyết nhìn con gái lần cuối rồi gọi 120. Đợi một lúc thì 120 đến và đưa người đến bệnh viện. Trên đường đi, Thẩm Chí lặng lẽ để linh hồn của Chu Tiêu rời đi, khi đến bệnh viện, bọn họ liền đưa thẳng thi thể đến nhà xác.
Hứa Tuyết gọi điện cho chồng kể lại tình hình. Ngay sau đó, Ngụy Minh Nghi mang vẻ mặt buồn bã chạy tới.
Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn Ngụy Minh Nghi, rồi nhìn nhau, cũng không nói gì.
Hai người quay lại nhìn Hứa Tuyết, gật đầu với bà ấy rồi rời khỏi bệnh viện.
Cho dù sau đó Hứa Tuyết và Ngụy Minh Nghi giải quyết chuyện của họ thế nào thì đó cũng không còn là chuyện của bọn họ nữa.
" Cơ Cơ, phụ nữ quá dễ bị lừa. Chỉ có vài ngày quan tâm và chăm sóc có thể khiến một người phụ nữ mất mạng. "Thẩm Chi đỏ mắt cảm thán.
" Đúng vậy, phụ nữ rất dễ bị tình cảm chi phối, có thể vì tình yêu mà từ bỏ tất cả. Chỉ hy vọng bà Hứa có thể tự bảo vệ mình. Bất kể bà ấy đưa ra quyết định gì, tớ cũng hy vọng bà ấy có thể sống tốt."Ôn Mục ngước nhìn bầu trời.
Sau khi lên lầu gõ cửa, đợi một lúc thì người ra mở cửa là Ngụy Minh Nghi.
Ôn Mục cười nói: "Xin chào, chúng tôi đang tìm bà Hứa."
Hứa Tuyết từ bên trong đi ra nói với bọn họ: "Mời vào."
Sau đó lại quay đầu lại nhìn Ngụy Minh Nghi: "Anh không cần ở nhà cùng em, đến công ty trước đi."
Ngụy Minh Nghi nhìn Ôn Mục và Thẩm Chi một cái, sau đó gật đầu: "Nếu có chuyện gì thì gọi cho anh."
Nói xong thì ông ta cầm lấy cặp công văn rời đi.
"Các vị đã tìm được lý do rồi?" Hứa Tuyết vừa hỏi vừa rót nước cho bọn họ.
Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn nhau rồi nói: "Con gái bà có ở nhà không?"
"Ở nhà, để tôi gọi con bé." Hứa Tuyết vừa nói vừa đi đến cửa phòng.
Đang định gõ cửa thì thấy cửa mở ra: "Nhụy Nhụy, con dậy rồi?"
Chu Tiêu ở trong thân xác con gái Hứa Tuyết gật đầu: "Dậy rồi!"
Không được tự nhiên trả lời rồi đi theo sau Hứa Tuyết đến ghế sofa, ngồi xuống đối diện Ôn Mục và Thẩm Chi.
"Cô chuẩn bị xong chưa?" Ôn Mục hỏi Chu Tiêu
Chu Tiêu gật đầu.
Hứa Tuyết vẻ mặt nghi hoặc, không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Bà Hứa, những lời tiếp theo tôi nói với bà, bà nhất định phải bình tĩnh. Cho dù kết quả không phải như bà mong muốn nhưng tôi vẫn phải nói." Thẩm Chi vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Con gái bà đã chết tại chỗ trong vụ tai nạn xe hơi kia."
Thẩm Chi vừa nói xong thì Hứa Tuyết sững người, vẻ mặt trống rỗng chỉ vào Chu Tiêu đang chiếm giữ thi thể con gái mình: "Con gái tôi không phải ở đây sao? Có phải các vị nhìn nhầm rồi không?"
Chu Tiêu nhìn Hứa Tuyết, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Hứa Tuyết, lâu rồi không gặp."
Hứa Tuyết kinh hãi nhìn Chu Tiêu: "Cô.. cô là ai?"
Chu Tiêu nhẹ giọng nói: "Cô còn chưa nhìn ra sao? Tôi là Chu Tiêu, là Chu Tiêu luyện tập cùng với cô và Ngụy Minh Nghi."
Hứa Tuyết hoảng sợ hét lớn: Không.. Không thể nào, cô không phải đã chết rồi sao? Sao lại ở trong thân thể con gái tôi? "
Sau đó, bà ấy đứng bật dậy kích động nắm lấy vai Chu Tiêu đang chiếm giữ thân xác con gái mình lắc mạnh.
Nhưng rõ ràng là thi thể này đã chết hơn nửa năm, nên thịt đang dần thối rữa và bong ra.
Hứa Tuyết nhìn thấy thịt thối dính trên tay mình thì càng thêm kinh hãi:" Cái.. cái gì thế này? "
" Con gái của anh đã chết trong vụ tai nạn xe hơi. Chu Tiêu đã nhập vào thân xác của con gái anh, cơ thể đã thối rữa rồi! "Ôn Mục trầm giọng nói.
" Không.. không thể nào, các người đang đùa với tôi phải không? "Hứa Tuyết đôi mắt ngấn lệ nhìn bọn họ.
" Là sự thật, cái chết của Chu Tiêu có liên quan đến chồng bà. Cô có thể ngồi xuống trước được không? "Ôn Mục bước tới dỡ Hứa Tuyết ngồi xuống.
Hứa Tuyết vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin về cái chết của con gái.
" Hứa Tuyết, tôi xin lỗi. "Chu Tiêu bước tới, quỳ một chân xuống trước mặt Hứa Tuyết:" Tôi thật sự xin lỗi. "
" Cô.. cô không phải đã chết mười năm rồi sao? "Hứa Tuyết khàn giọng hỏi.
" Đúng vậy, nhưng tôi không cam tâm nên đã phiêu đãng trong một thời gian dài. Chỉ khi con gái cô gặp tai nạn thì tôi mới nhập vào xác cô ấy, tôi cũng là vì bị tai nạn xe mà chết. Lúc đó tôi đang mang thai con của Ngụy Minh Nghi, hắn ép tôi phải phá thai, cho nên tôi tức giận lái xe ra ngoài rồi gặp tai nạn. "Chu Tiêu áy náy nói.
" Cô.. cô đang nói nhảm gì vậy, làm sao có thể như vậy được? "Hiển nhiên Hứa Tuyết không tin, làm sao người chồng chung sống với bà hơn 20 năm lại có thể làm như vậy?
" Tôi biết cô không tin, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật. Hắn.. hắn còn có một người phụ nữ khác và một đứa con trai bên ngoài. "Chu Tiểu nghiêm túc nói.
" Sao có thể như vậy được? "Hứa Tuyết run rẩy nói.
" Hắn sắp chuyển nhượng công ty và toàn bộ tài sản chung của hai người rồi, cô nên tự lập kế hoạch đi. "Chu Tiêu nói rồi đứng dậy.
" Hứa Tuyết, tôi rất có lỗi với cô, Ngụy Minh Nghi là một tên khốn nạn, tôi muốn cô biết, tôi không muốn cô phải sống trong bóng tối. "Chu Tiêu nói.
Chu Tiêu nói với Hứa Tuyết xong thì quay sang nhìn Ôn Mục Và Thẩm Chi Sau nói:" Tôi biết mình là ma, không thể làm gì được. Cuộc đời tôi khá bi thảm, tôi đã rất nổ lực để thi vào đại học, nhưng cuối cùng cuộc sống lại kết thúc như thế này. Tôi cảm thấy thực sự có lỗi với bản thân, nhưng tôi cũng biết đây là số phận của mình, không thể làm gì khác. Cảm ơn hai người. "
Hứa Tuyết đột nhiên đứng dậy kêu lên:" Chu Tiêu, con gái tôi đâu? Cô có nhìn thấy nó không? "
" Không thấy, khi tôi xuất hiện thì thân thể này đã không còn linh hồn. Nhưng cô yên tâm, con gái cô hẳn đã đầu thai từ lâu rồi. Đừng lo lắng, hãy sống cho thật tốt. Cẩn thận Ngụy Minh Nghi, hắn ngay từ đầu là nhắm vào gia thế của cô. Còn việc hắn có bao nhiêu thật lòng thì tôi không biết. "Chu Tiêu nhẹ giọng nói.
Cuối cùng Hứa Tuyết cũng tin con gái mình đã thực sự qua đời, bà bật khóc.
" Những điều cần nói tôi đã nói hết rồi. Tôi không biết phải làm sao để Ngụy Minh Nghi trả giá, nhưng tôi cũng đã nghĩ đến. Nếu tôi thực sự giết hắn, người chịu khổ chính là tôi. Tôi muốn sớm đầu thai, kiếp sau sống thật tốt. "Chu Tiêu cười nói.
" Cô nghĩ đúng, nhưng bây giờ cô đột nhiên rời đi, chúng ta nên làm gì với cơ thể này? "Thẩm Chi suy nghĩ một lát rồi nói.
" Bà Hứa, xin nén bi thương, con gái bà đã đầu thai rồi! "Ôn Mục nhẹ nhàng nói.
Nghe tin chồng ngoại tình bà không khóc, nhưng khi nghe tin con gái mình không còn nữa thì không nhịn được mà khóc nức nở. Trên thế gian này, người yêu thương con mình nhất chính là người mẹ, thậm chí còn yêu hơn chính mạng sống của mình.
" Lại nhìn thân xác của con gái bà đi. Một khi hồn phách của Chu Tiêu rời đi thì thân thể của con gái bà sẽ thối rữa. "Ôn Mục đỡ Hứa Tuyết đứng dậy đi về phía con gái bà ấy.
Hứa Tuyết đưa tay lên, đôi mắt đỏ hoe, chạm vào khuôn mặt thối rữa kia:" Nhụy Nhụy, mẹ nhớ con, nhưng mẹ sẽ sống tốt, con đừng lo lắng. "
" Một khi hồn phách của Chu Tiêu rời đi, chúng ta có thể nói với bên ngoài là con gái bà bị bệnh rồi đột ngột qua đời. Đến lúc đó chồng bà có nghi ngờ gì không? "Ôn Mục hỏi.
" Thật ra.. ông ta đã lâu không quan tâm đến con gái rồi. Điều ông ta muốn nhất chính là một đứa con trai. "Hứa Tuyết bình tĩnh nói.
" Chu Tiêu, mấy năm gần đây tôi mới phát hiện ra, tôi vẫn chưa thực sự hiểu chồng mình. Trước đây ông ta chưa từng làm chuyện gì quá đáng, tôi cũng không để tâm. Thật không ngờ ông ta lại làm nhiều chuyện như vậy. "Hứa Tuyết nhìn Chu Tiêu nói.
" Thật không ngờ cả tôi và cô đều bị hắn lừa dối, nhưng cô vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại, tôi không còn cơ hội nữa. Hứa Tuyết, tôi hy vọng sau này cô có thể sống tốt, đừng vì tên khốn nạn kia mà từ bỏ cuộc sống của mình. Tôi không biết sống là điều tuyệt vời như thế nào cho đến khi tôi chết. "Chu Tiêu hồi tưởng lại khoảng thời gian khi mình còn sống.
" Được, tôi hiểu rồi! "Hứa Tuyết lau nước mắt rồi gật đầu.
" Chu Tiêu, trước tiên hãy giả vờ đột nhiên bị bệnh, sau đó hãy rời đi trên đường đến bệnh viện. "Thẩm Chí bình tĩnh nói.
" Được. "Chu Tiêu liền nằm trên giường giả vờ bất tỉnh.
Hứa Tuyết nhìn con gái lần cuối rồi gọi 120. Đợi một lúc thì 120 đến và đưa người đến bệnh viện. Trên đường đi, Thẩm Chí lặng lẽ để linh hồn của Chu Tiêu rời đi, khi đến bệnh viện, bọn họ liền đưa thẳng thi thể đến nhà xác.
Hứa Tuyết gọi điện cho chồng kể lại tình hình. Ngay sau đó, Ngụy Minh Nghi mang vẻ mặt buồn bã chạy tới.
Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn Ngụy Minh Nghi, rồi nhìn nhau, cũng không nói gì.
Hai người quay lại nhìn Hứa Tuyết, gật đầu với bà ấy rồi rời khỏi bệnh viện.
Cho dù sau đó Hứa Tuyết và Ngụy Minh Nghi giải quyết chuyện của họ thế nào thì đó cũng không còn là chuyện của bọn họ nữa.
" Cơ Cơ, phụ nữ quá dễ bị lừa. Chỉ có vài ngày quan tâm và chăm sóc có thể khiến một người phụ nữ mất mạng. "Thẩm Chi đỏ mắt cảm thán.
" Đúng vậy, phụ nữ rất dễ bị tình cảm chi phối, có thể vì tình yêu mà từ bỏ tất cả. Chỉ hy vọng bà Hứa có thể tự bảo vệ mình. Bất kể bà ấy đưa ra quyết định gì, tớ cũng hy vọng bà ấy có thể sống tốt."Ôn Mục ngước nhìn bầu trời.