Ngôn Tình Người Chồng Ma - Đại Bán Tiên

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Đại Bán Tiên, 31 Tháng mười 2024.

  1. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2


    Chương 100: Kim Dịch tức giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chi Chi, anh rất thích em." Trần Quân dịu dàng nhìn Thẩm Chi đang mỉm cười rạng rỡ trước mặt.

    "Trần Quân, em cũng rất thích anh." Thẩm Chi nhỏ giọng nói.

    Trần Quân chậm rãi cúi đầu xuống hôn Thẩm Chi, một nụ hôn đơn thuần. Thẩm Chi nhắm chặt mắt, hai tay khẩn trương nắm lấy vạt áo của anh ta, nhịp tim tăng tốc.

    "Chi Chi, đừng khẩn trương, anh sẽ đợi em từ từ chấp nhận anh." Trần Văn thì thầm.

    Thẩm Chi mở mắt ra nhìn thẳng vào ánh mắt Trần Quân, bên trong tràn đầy hình ảnh của cô, nhìn cô vô cùng dịu dàng. Cô cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc, rất vui vẻ.

    "Ừm!" Thẩm Chi đỏ mặt gật đầu.

    Phi Vũ từ trong bóng tối đi ra, cười lạnh hỏi: "Ngươi là Thẩm Chi?"

    "Đúng vậy, cô là ai?" Thẩm Chi hỏi.

    Phi Vũ bước lên phía trước, Trần Quân thấy tình hình không ổn thì liền bước lên chắn trước mặt: "Chúng tôi không biết cô, cô có chuyện gì sao?"

    "Không liên quan gì đến ngươi, biến đi." Nói xong thì phất tay ném Trần Quân bay đi.

    Thẩm Chi sửng sốt, vội vàng chạy đến đỡ Trần Quân, tức giận hét lên: "Cô rốt cuộc là ai?"

    "Ta tới đây là để nói cho ngươi biết, Ma Quân rất nhanh sẽ cưới Cung Chủ của chúng ta, Ma Quân cũng không phải là người mà ngươi có thể mơ ước, đừng không tự lượng sức." Phi Vũ âm nhu nói.

    "Vậy thì cô nhầm rồi, tôi không có quan hệ gì với Ma Quân, làm phiền cô nói cho cô ta biết, nếu cô ta còn gây chuyện với tôi thì tôi nhất định sẽ xuất hiện trong hôn lễ của cô ta." Thẩm Chi lạnh lùng nói.

    "Ngươi dám uy hiếp Cung Chủ của chúng ta?" Phi Vũ túm lấy cổ Thẩm Chi lạnh lùng nói.

    Trần Quân đột nhiên bước lên phía trước muốn đẩy cô ta ra, nhưng lại bị một cái phất tay đánh bay ra ngoài, có chút kinh ngạc không dám tin, nhưng khi nhìn dáng vẻ đau đớn của Thẩm Chi thì lại liều mạng chạy đến muốn đẩy người ra, nhưng lại bị phất tay một cái tiếp tục bay đi.

    Thẩm Chi chịu đựng đau đớn nhân cơ hội lấy ra một lá bùa dán lên, Phi Vũ hét lên buông tay ra, đau đớn lăn lộn. Cô ta không ngờ người phụ nữ này vậy mà lại có bùa chú.

    "Khụ.. Cô về nói cho Cung Chủ của các người biết, cô ta hãy chờ đó." Thẩm Chi ôm cổ sắc bén nói.

    "Trần Quân, anh có sao không?" Nhanh chóng chạy lại đỡ Trần Quân dậy.

    "Không sao, em có sao không?" Trần Quân vừa nói xong thì phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.

    "Trần Quân, anh làm sao vậy?" Thẩm Chi hoảng sợ kêu lên.

    Thẩm Chi vừa khóc vừa bấm gọi 110, rồi lại gọi cho Ôn Mục.

    Trong bệnh viện,

    "Chi Chi, xảy ra chuyện gì vậy?" Ôn Mục cùng Tây Bảo vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Thẩm Chi đang ôm gối ngồi xổm trên mặt đất khóc.

    "Trần Quân vì bảo vệ tớ mà bị thương." Thẩm Chi thấy Ôn Mục đến thì vội vàng ôm cô òa khóc.

    "Là ai muốn làm hại cậu?" Ôn Mục lạnh lùng hỏi.

    "Chính là người phụ nữ mà tên khốn Kim Dịch chuẩn bị cưới đến tìm tớ, uy hiếp tớ, Trần Quân vì bảo vệ tớ nên mới bị thương." Thẩm Chi đứng dậy lau nước mắt rồi nói với Tây Bảo: "Tây Bảo, con đi nói với Kim Dịch, bảo hắn quản tốt người phụ nữ của mình đi, đừng có ở nơi nào cũng cắn người lung tung chư chó điên."

    "Tây Bảo, con đi tìm Kim Dịch đi, chuyện này là anh ta gây ra, để anh ta tự giải quyết." Ôn Mục cũng qua qua nói với Tây Bảo.

    Tây Bảo gật đầu, nhìn xung quanhg thấy không có ai thì vận linh lực biến mất.

    -

    "Chú Kim Dịch, dì Chi Chi xảy ra chuyện rồi!" Tây Bảo sải bước đi tới.

    "Cô ấy làm sao?" Kim Dịch đứng bật dậy, sắc bén hỏi.

    "Dì ấy bị thương, bị con gái nhỏ của Thần quân, tức là người phụ nữ mà chú chuẩn bị cưới đánh." Tây Bảo cũng vô cùng tức giận, chú Kim Dịch nhìn trúng loại phụ nữ như thế nào vậy, quá xấu xa rồi!

    Kim Dịch nghe thấy thì nổi giận biến mất, Tây Bảo biến mất cùng hắn.

    -

    Trong bệnh viện, cha mẹ Trần Quân nhìn thấy con trai nhập viện thì liền tức giận mắng Thẩm Chi. Thẩm Chi chỉ cúi đầu im lặng lắng nghe, là cô làm anh ấy bị thương.

    Ôn Mục vẻ mặt tức giận đứng trước cản trước mặt Thẩm Chi: "Chú, dì, hiện tại Trần Quân không sao, hai người nói Chi Chi như vậy có phải không tốt lắm không? Nếu như một người nhìn thấy bạn gái của mình gặp nguy hiểm mà còn không có động tĩnh gì thì thực sự không phải là đàn ông."

    Khi bố mẹ Trần Văn nghe thấy Ôn Mục nói vậy thì lập tức đưa tay chỉ vào mặt cô, vẻ mặt khó coi nhưng không nói được lời nào.

    Thẩm Chi kéo Ôn Mục lại: "Chú, dì, con xin lỗi."

    "Chi Chi, đó không phải lỗi của cậu." Ôn Mục đau lòng nói.

    "Chi Chi!" Kim Dịch vẻ mặt trầm tĩnh sải bước đi tới, theo sau là Tây Bảo.

    Thẩm Chi ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn hắn: "Anh đến đây làm gì?"

    "Em có bị thương không?" Kim Dịch lo lắng nhìn từ trên xuống dưới một lượt xem cô có bị thương không.

    Thẩm Chi tức giận trừng mắt nhìn Kim Dịch: "Kim Dịch, tôi nói cho anh biết, nếu Trần Quân thật sự có chuyện gì, tôi nhất định sẽ liều mạng với người phụ nữ đó. Quản cho tốt người phụ nữ của anh đi, tôi với anh không có quan hệ gì, cô ta sao lại đến tìm tôi gây chuyện."

    "Xin lỗi, tôi sẽ cho em một lời giải thích." Ánh mắt Kim Dịch đột nhiên trở nên tàn nhẫn, nói xong thì liền biến mất.

    Kim Dịch bay thẳng đến Thiên Cung của Thần Quân.

    Vẻ mặt hắn âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, hét lớn: "Tân Lộ, ngươi ra đây."

    Ngọc Thanh Thần Quân nghe vậy liền vội vàng đi ra ngoài: "Làm sao vậy?"

    Quai hàm Kim Dịch căng cứng, sắc mặt lạnh lùng, tức giận nói: "Ngọc Thanh, ta vốn cho rằng cái chức Thần Quân của Thiên Giới này là ngươi ngồi danh chính ngôn thuận."

    Ngọc Thanh Thần Quân hoảng sợ hỏi: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"

    "Ngươi làm sao trở Thần Quân, ngươi đã quên rồi sao? Còn nhớ Sương Hoa Đại Quân không?" Kim Dịch sắc bén hỏi.

    "Ngươi.. Làm sao ngươi biết?" Ngọc Thanh Thần Quân hoảng sợ, hắn còn tưởng sau nhiều năm như vậy, sẽ không có ai để ý.

    "Giao Tân Lộ ra đây, hôm nay ta tính sổ với cô ta trước." Kim Dịch thần sắc giận dữ nói.

    Tân Lộ nghe thấy Kim Dịch gọi mình thì bước nhanh ra ngoài, mỉm cười nói: "Kim Dịch, ngài tới rồi."

    Cô ta vừa đi tới thì đã bị kim Dịch túm lấy cổ, vẻ mặt âm trầm đáng sợ: "Ngươi dám động vào Thẩm Chi, ai cho ngươi lá gan đó?"

    Tân Lộ liên tục vỗ vỗ bàn tay đang túm cổ mình: "Kim.. Kim Dịch, ngài buông ta ra, ta không.. không chạm vào cô ta."

    "Kim Dịch, ngươi muốn làm gì, mau buông con gái ta ra." Ngọc Thanh Thần Quân dùng một tay chém qua, nhưng bị Kim Dịch bắt được, dùng linh lực đẩy hắn ra, quay đầu lại cười lạnh hỏi: "Nói xem, ngươi đã làm cô ấy bị thương như thế nào?"

    "Ta.. Ta không có." Tân Lộ sợ hãi nói, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một Kim Dịch đáng sợ như vậy, trước kia hắn là một người rất ôn hòa.

    "Thật sao?" Kim Dịch lại càng dùng tay siết chặt hơn.

    "Ta chỉ cho người cảnh cáo cô ta, ta.. ta không có ý định làm tổn thương cô ta." Tân Lộ hít thở khó khăn nói.

    Kim Dịch buông lỏng tay ra, vẻ mặt u ám: "Ngươi nên vui mừng vì ta không giết phụ nữ, nhưng ngươi phải trả giá."

    Kim Dịch nói xong thì dùng linh lực trực tiếp bứt ra tiên cốt của cô ta.

    Tân Lộ đau đớn rên rỉ: "Đừng.. Cha cứu con."

    Ngọc Thanh Thần Quân trực tiếp sợ hãi: "Ngươi.."

    Kim Dịch cho hắn một ánh mắt sắc bén rồi trực tiếp rời đi.

    "Tân Lộ, con có sao không?" Ngọc Thanh Thần quân nhìn hắn đi rồi mới chạy tới, ôm lấy con gái mình hô to.

    "Cha, con xong rồi, con không còn tiên cốt nữa." Tân Lộ kêu lên, toàn thân run rẩy, không thể tin đó là sự thật.

    -

    Kim Dịch lại đi đến Nhân giới, thấy Thẩm Chi ôm đầu gối ngồi xổm trước cửa, chỉ đứng cách đó không xa mà quan sát.

    "Chi Chi, Trần Quân không sao rồi, đã được chuyển đến phòng bệnh thường, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi!" Ôn Mục an ủi.

    "Đợi anh ấy tỉnh lại, tớ sẽ chia tay với anh ấy." Thẩm Chi ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn.

    "Đó không phải lỗi của cậu."

    "Là tớ liên lụy anh ấy, thân phận của tớ quá đặc biệt, cho nên tớ không nên kết hôn, tớ không thể làm tổn thương mọi người nữa."

    "Nhưng không phải cậu thích anh ta sao?" Ôn Mục cảm thấy tiếc cho Thẩm Chi, khó khăn lắm mới có thể thích một người.

    "Vì tớ thích anh ấy, nên không muốn làm tổn thương anh ấy." Thẩm Chi dựa vào người Ôn Mục nói.

    "Nếu muốn nói đến có lỗi, thì người có lỗi là Kin Dịch, là anh ta làm tổn thương cậu."

    "Cơ Cơ, tớ hối hận vì đã biết anh ta." Thẩm Chi nói với đôi mắt đẫm lệ.

    Kim Dịch đứng cách đó không xa, nghe Thẩm Chi nói hối hận vì đã gặp hắn, lông mày cau chặt, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự mất mát.
     
  2. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2


    Chương 101: Kim Dịch hối hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng bệnh,

    Thẩm Chi đang chăm sóc Trần Quân, sau sự việc này thì cha mẹ Trần Quân cũng không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.

    "Chi Chi, cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, tớ sẽ để Tây Bảo ở lại chăm sóc Trần Quân trước." Ôn Mục thấy mấy ngày qua Thẩm Chi không nghỉ ngơi được bao nhiêu thì có chút đau lòng lên tiếng.

    "Tớ không sao, anh ấy là vì tớ mà bị thương, tớ muốn chăm sóc anh ấy." Thẩm Chi nhìn Trần Quân vẫn còn hôn mê nằm trên giường bệnh.

    "Cơ Cơ, cậu với Tây Bảo về trước đi, tớ có thể tự lo được."

    "Được rồi, vậy ngày mai tớ sẽ quay lại." Ôn Mục thở dài nhìn Thẩm Chi rồi đưa Tây Bảo rời khỏi bệnh viện.

    Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ôn Mục quay sang hỏi Tây Bảo: "Kim Dịch xử lý người phụ nữ kia như thế nào?"

    "Mẹ, mẹ không cần lo, chú Kim Dịch đã trực tiếp rút tiên cốt của người phụ nữ xấu xa kia, sau này cô ta sẽ không còn chút linh lực nào nữa, lần này cô ta cũng không thể gả cho chú Kim Dịch." Tây Bảo đáp.

    "Ừm, vậy thì được, chúng ta về nhà thôi!"

    Ôn Mục thở phào nhẹ nhõm, nếu Kim Dịch không chịu xử lý thì cô sẽ nhờ Cố Lâm Chương giúp dạy cho người phụ nữ đó một bài học.

    -

    Địa Ngục,

    Từ sau khi trở về thì Kim Dịch đã liên tục uống rượu, trong đầu nghĩ đến lời nói của Thẩm Chi: "Tớ hối hận vì đã quen biết anh ta."

    Yến Thanh thấy có điều không ổn, liền gọi Cố Lâm Chương lại: "Đông Nguyệt Đại Quân, ngài nhìn xem, Ma Quân từ khi trở về đã liên tục uống rượu, ngài ấy đã mấy ngàn năm không uống rượu như vậy rồi."

    "Hôm nay hắn đã làm gì?" Cố Lâm Chương hỏi.

    "Hôm nay.. Ma Quân đến Thiên Cung rút tiên cốt của con gái nhỏ Tân Lộ của Thần Quân Ngọc Thanh." Yến Thanh cũng chỉ vừa nghe nói đến chuyện này.

    "Sao hắn lại làm vậy?" Cố Lâm Chương cũng có chút kinh ngạc, Kim Dịch chưa bao giờ xuống tay tàn nhẫn với phụ nữ.

    "Cô ta cho người đến Nhân giới dạy dỗ Thẩm Chi, bạn của Thẩm Chi lại vì cứu cô ấy mà bị thương." Yến Thanh vừa dứt lời thì Cố Lâm Chương đã hoảng sợ biến mất.

    "Ây, Đông Nguyệt Đại Quân, không phải là cô Ôn bị thương." Không đợi Yến Thanh nói xong thì Cố Lâm Chương đã biến mất từ lâu.

    -

    Cố Lâm Chương vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ôn Mục: "Em không bị thương chứ?"

    "Em không sao, là bạn trai của Chi Chi bị thương." Ôn Mục vẻ mặt tức giận: "Là chuyện tốt của Kim Dịch tạo ra, người phụ nữ kia đúng là bà điên mà."

    "Chuyện này Kim Dịch đã xử lý rồi!" Cố Lâm Chương dỗ dành.

    "Hừ, Chi Chi khó khăn lắm mới thích một người." Ôn Mục dựa vào Cố Lâm Chương, đau lòng nói.

    "Có lẽ người đàn ông này không phải là nửa kia của Thẩm Chi." Cố Lâm Chương đáp.

    "Nếu không phải vì chuyện này, thì Thẩm Chi đã có thể ở bên cạnh Trần Quân rồi."

    "Gần đây anh bận gì vậy?" Đã lâu rồi không gặp Cố Lâm Chương.

    "Thần Quân kế nhiệm hiện tại chính là người đã giết Sương Hoa Đại Quân, cho nên anh và Kim Dịch đang điều tra chuyện này!" Cố Lâm Chương thấp giọng nói.

    "Ồ, em không sao, anh không cần lo, có Tây Bảo ở đây mà."

    -

    Trong phòng bệnh,

    Thẩm Chi vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Kim Dịch mở cửa đi vào, liếc nhìn người đàn ông trên giường bệnh, rồi lại nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người bọn họ, nắm đấm siết chặt, kìm nén sự ghen tị.

    Thẩm Chi khẽ mở mắt, liếc nhìn Trần Quân trên giường bệnh, rồi nhận ra có người đang đứng ngoài cửa nên quay đầu lại nhìn, phát hiện là Kim Dịch.

    Thẩm Chi đột nhiên tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn hắn: "Anh đến đây làm gì? Mau cút ra ngoài."

    Kim Dịch dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Tôi đã thay em cho cô ta một bài học, loại chuyện thế này sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

    Thẩm Chi nắm tay Trần Quân, lạnh lùng nói: "Biết rồi, anh đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

    Kim Dịch vẻ mặt âm trầm, thấp giọng cười: "Không thể nào, sau này em sẽ phải gặp tôi thường xuyên."

    Thảm Chi lạnh lùng nhìn qua: "Anh có ý gì?"

    Ánh mắt Kim Dịch lạnh lẽo, trên môi mang theo ý cười, mang theo một chút ý tứ không thể lý giải: "Em là tai kiếp của tôi, tai kiếp không thể phá vỡ, chúng ta mãi mãi sẽ bị trói buộc với nhau, cho nên tốt nhất em nên rời khỏi người đàn ông này, đừng làm tổn thương người vô tội."

    Mắt Thẩm Chi lập tức đỏ lên, lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của tôi, anh có tư cách gì xen vào?"

    "Em nghĩ tôi có tư cách xen vào hay không?" Kim Dịch đi tới, vẻ mặt u ám đứng trước mặt Thẩm Chi, cúi đầu thì thầm vào tai cô.

    Thẩm Chi đẩy hắn ra, cười lạnh: "Ngay cả cha mẹ tôi cũng không quản được chuyện của tôi, anh nghĩ mình có thể quản được sao? Tôi muốn kết hôn với người nào thì là do tôi tự quyết định."

    "Em dám gả cho người đàn ông khác sao? Tôi chỉ cần trở tay một cái đã có thể giết hắn." Ánh mắt Kim Dịch tràn đầy sự lạnh lẽo.

    "Về tai kiếp mà anh nói, anh đi tìm cách, tôi sẽ hợp tác với anh để phá vỡ nó. Tôi không muốn có bất kì quan hệ nào với anh, anh có thể cút rồi!" Thẩm Chi nhìn Trần Văn đang ngủ say nói.

    Cô không biết Kim Dịch có ý gì, cô thật sự rất mệt mỏi!

    Kim Dịch mím chặt môi, nhìn người đàn ông trên giường bệnh, trong lòng vô cùng ghen tị. Trong mắt Thẩm Chi đã không còn hình bóng của hắn nữa.

    -

    Ngọc Thanh Thần Quân vô cùng hoảng sợ, nhưng vẫn không dám nói thật với các con gái.

    "Cha, cha gọi chúng con đến đây làm gì?" Cô con gái lớn hỏi.

    "Đúng vậy, có chuyện gì sao? Mau nói cho bọn con biết đi." Cô con gái thứ hai.

    "Chính là chuyện Tân Lộ bị Kim Dịch của Địa Ngục rút mất tiên cốt." Ngọc Thanh Thần quân tức giận nói.

    "Cái gì? Làm sao hắn dám?" Cô con gái thứ hai tức giận lên tiếng.

    "Em ba thế nào rồi? Chúng ta phải làm sao?" Cô con gái lớn đau lòng hỏi.

    "Ài, hôm nay gọi các con đến là để các con về nói chuyện với chồng, chúng ta phải cùng nhau đối phó Kim Dịch, đã đến lúc thay đổi Ma Quân của Địa Ngục rồi!" Ngọc Thanh lạnh lùng nói.

    "Vâng, cha yên tâm, chúng ta bây giờ sẽ trở về bàn bạc."

    "Được, vậy cha chờ tin tức của các con. Chúng ta nhất định phải báo thù cho em ba các con, để cho tên Kim Dịch không đặt Thiên Cung của chúng ta vào mắt biết mùi lợi hại." Thần Quân nói.

    -

    Địa Ngục,

    "Đông Nguyệt Đại Quân, Thần Quân đã triệu tập tất cả con gái của hắn, xem ra bọn họ chuẩn bị động thủ. Ngài nghĩ chúng ta nên làm gì?" Yến Thanh lo lắng nói.

    "Kim Dịch đâu rồi?" Cố Lâm Chương ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi.

    "Ma Quân đi đến Nhân giới vẫn chưa quay về." Yến Thanh nói.

    "Chờ hắn về rồi bàn bạc, ngươi đi thông báo với những người khác bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng." Cố Lâm Chương ra lệnh.

    "Vâng, thuộc hạ đi ngay." Yến Thanh vừa đi tới cửa thì đã nhìn thấy Ma Quân vẻ mặt u ám đi vào.

    "Ngươi bị làm sao vậy?" Cố Lâm Hiên nhìn thấy liền hỏi.

    "Không có gì, có chuyện gì sao?" Kim Dịch lạnh giọng hỏi.

    "Có vẻ Thần Quân sắp hành động."

    "Vậy thì hắn đến thật đúng lúc. Yến Thanh, ngươi đi chuẩn bị trước." Kim Dịch vẻ mặt âm trầm lạnh lùng nói.

    Yến Thanh liếc mắt nhìn Ma Quân một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

    "Ngươi bị làm sao vậy?" Cố Lâm Chương hỏi.

    "Thẩm Chi dám kết hôn với người đàn ông khác, cô ấy thật to gan." Kim Dịch u ám nói.

    "Bây giờ mới gấp gáp lo lắng, trước đó thì thế nào a." Cố Lâm Chương mỉa mai nói.

    Kim Dịch lạnh lùng liếc nhìn anh, lúc đó hắn chỉ thấy cô ấy có chút thú vị, linh động và đáng yêu.
     
  3. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2


    Chương 102: Tình kiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong bệnh viện,

    "Chi Chi, cảm ơn em đã vất vả chăm sóc anh." Trần Quân mỉm cười yếu ớt nắm lấy tay Thẩm Chi.

    "Anh nói gì vậy? Anh là vì em mới bị thương." Thẩm Chi thấy Trần Quân không có chuyện gì thì rất vui mừng.

    "Bảo vệ bạn gái là chuyện nên làm, anh cũng không bị gì, vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi." Trần Quân cười nói.

    "Ừm, anh nên về nhà nghỉ ngơi thêm." Thẩm chi nhìn anh ta nói.

    "Vậy thì em phải thường xuyên đến thăm anh." Trần Quân ra vẻ ủy khuất nói.

    "Biết rồi. Anh.. anh không muốn hỏi em người phụ nữ hôm đó là xảy ra chuyện gì sao?" Thẩm Chi áy náy nói.

    "Không muốn biết, anh chỉ cần biết em thích anh là được." Trần Quân nhìn thẩm Chi nói.

    "Cảm ơn anh, em thích anh." Thẩm Chi ôm chặt Trần Quân.

    Trần Quân, cảm ơn anh, em không muốn làm liên lụy anh nữa, chỉ hy vọng sau này anh sẽ luôn hạnh phúc!

    -

    Vài ngày sau, Trần Quân được xuất viện, cha mẹ anh ta đến đón anh ta đi.

    Ôn Mục nhìn Thẩm Chi cố kìm nén nước mắt khi nhìn Trần Quân rời đi: "Chi Chi, chúng ta về thôi. Mấy ngày nay cậu chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, trở về nghỉ ngơi một chút đi."

    "Ừm, về nhà thôi!" Thẩm Chi mang đôi mắt đỏ hoe quay lại nói.

    Ôn Mục bước tới ôm lấy Thẩm Chi: "Đừng dễ dàng từ bỏ, thử lại một lần nữa đi."

    "Không, trên người tớ vẫn còn tai kiếp của Kim Dịch, tớ không muốn làm tổn thương người khác." Thẩm Chi lắc đầu.

    Ôn Mục thở dài.

    -

    Địa Ngục,

    Vẻ mặt của Kim Dịch mấy ngày nay rất u ám, ngay cả Yến Thanh nhìn thấy cũng rất sợ hãi.

    "Đã chuẩn bị xong chưa?" Kim Dịch âm trầm hỏi.

    "Đã sẵn sàng, hôm qua thuộc hạ nghe nói chồng của con gái thứ hai là Huyền Hoa Đại Quân không có ý định tham gia vào chuyện này, cho nên chỉ có con gái thứ hai trở về." Yến Thanh đáp.

    "Ừm, tên kia rất xảo quyệt, chuyện không liên quan đến hắn thì hắn sẽ chịu tham gia sao?" Kim Dịch biết rất rõ về Huyền Hoa.

    "Ngày mai đến Thiên Cung." Kim Dịch cười lạnh.

    "Vâng." Yến Thanh cúi đầu đáp. Ngày mai sẽ là một trận chiến cam go.

    -

    Nửa đêm,

    "Cơ Cơ!" Cố Lâm Chương cúi đầu xuống, thấp giọng gọi.

    "Ưm, Cố Lâm Chương." Ôn Mục dụi dụi mắt rồi ngồi dậy: "Sao anh lại ở đây? Không phải anh nói anh đang bận sao?"

    "Khoảng thời gian này em và Thẩm Chi tạm thời đừng ra ngoài, phải ở trong nhà để Tây Bảo bảo vệ em." Cố Lâm Chương thấp giọng nói.

    "Anh cũng phải tự bảo vệ mình." Ôn Mục ôm lấy Cố Lâm Chương.

    "Đã biết, chờ anh." Cố Lâm Chương hôn lên tóc cô.

    "Anh đi nói chuyện với Tây Bảo, em ngủ trước đi." Cố Lâm Chương nói rồi đi ra ngoài.

    Cố Lâm Chương đi ra ngoài thì thấy Tây Bảo đang ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa thấy cha đi ra thì nhanh chóng đứng dậy: "Cha!"

    "Trong thời gian này con phải bảo vệ tốt cho mẹ và Thẩm Chi." Cố Lâm Chương ra lệnh.

    "Cha cần con đi cùng không? Linh lực của cha.." Tây Bảo lo lắng nhìn cha mình.

    "Cha không sao, con chỉ cần bảo vệ mẹ cho tốt là được."

    "Vâng, cha yên tâm." Tây Bảo trả lời.

    Cố Lâm Chương gật đầu rồi rời đi.

    -

    Thẩm Chi ở trong phòng gửi tin nhắn cho Trần Quân.

    Trần Quân cũng nhận ra Thẩm Chi đang muốn tránh né mình, anh ta không biết phải làm sao.

    Cha mẹ anh ta cũng liên tục ngăn cản anh ta gặp Thẩm Chi, còn nói rất nhiều lần là nhà Thẩm Chi làm ngành nghề đặc thù, ở cùng với người trong ngành này rất nguy hiểm.

    Thẩm Chi cũng đợi Trần Quân khỏe lại thì mới dám hẹn gặp.

    "Trần Quân, chúng ta chia tay đi." Thẩm Chi nhìn Trần Quân nói.

    Trần Quân không cảm thấy lạ khi cô nói lời này, bởi vì anh ta biết rồi ngày này sẽ đến.

    "Anh không thể giữ chân em được sao?" Trần Quân bất đắc dĩ nói.

    "Trần Quân, anh biết em làm nghề gì mà. Trong ngành này có rất nhiều người hoặc sự việc không thể lý giải được. Em không muốn mang đến nguy hiểm cho anh, giống như lần này vậy." Đôi mắt Thẩm Chi hơi đỏ.

    "Anh không để ý." Trần Quân vội vàng nắm tay Thẩm Chi.

    "Nhưng mà.. em để ý, em không muốn anh gặp nguy hiểm." Thẩm Chi lắc đầu.

    "Em.. em vẫn chưa quên người em thích?" Trần Quân hỏi Thẩm Chi.

    Thẩm Chi ngẩng đầu lên: "Đã không thích lâu rồi, từ sau khi ở bên anh thì không còn thích nữa."

    Trần Quân đứng dậy ôm chặt Thẩm Chi: "Chi Chi, anh không sợ. Chúng ta hãy cùng nhau vượt qua khổ nạn này được không?"

    "Trần Quân, đây không phải là khổ nạn, cái em nói là rất nguy hiểm, là trực tiếp mất mạng, anh hiểu không?" Thẩm Chi vừa khóc vừa nói.

    Đến lúc này thì Trần Quân mới nhận ra, đây không phải là khổ nạn, mà là số mệnh..

    "Trần Quân, anh phải nghĩ đến cha mẹ mình, anh thật sự muốn để bọn họ lo lắng sao?" Thẩm Chi ôm lấy Trần Quân, khàn giọng nói.

    Cả hai im lặng cho đến khi trời tối, không ai muốn rời đi, nhưng có thể làm gì được đây.

    "Trần Quân, anh nên về rồi!" Thẩm Chi đứng dậy nói.

    Trần Quân ánh mắt đau khổ nhìn Thẩm Chi: "Chúng ta còn có thể làm bạn không?"

    "Được." Thẩm Chi ôm chặt Trần Quân lần cuối, sau đó buông tay ra đẩy anh lên xe: "Trần Quân, tạm biệt!"

    Thẩm Chi xoay người rời đi, cô biết Trần Quân vẫn đang nhìn mình, nhưng cô không thể nhìn lại, không thể để người cô thích tổn thương vì cô.

    Trần Quân, anh nhất định phải hạnh phúc!

    Lúc Thẩm Chi về đến nhà, Ôn Mục và Tây Bảo đều đang lo lắng nhìn cô ấy: "Cậu không sao chứ?"

    "Không sao, có chuyện gì sao?" Thẩm Chi hỏi với đôi mắt đỏ hoe.

    "Cậu làm tớ sợ muốn chết, tớ đến phòng tìm cậu mà không thấy cậu đâu, còn tưởng là cậu đã xảy ra chuyện." Ôn Mục lo lắng nói.

    "Tớ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Thẩm Chi nghi ngờ hỏi.

    "Khoảng thời gian này chúng ta cố gắng ở trong nhà đừng đi ra ngoài. Địa Ngục và Thiên Cung đấu nhau." Ôn Mục nói.

    "Tại sao?" Thẩm Chi nghiêm túc hỏi.

    "Tớ nghĩ một phần là do cậu, phần còn lại thì tớ không biết." Ôn Mục nghĩ nghĩ rồi nói.

    "Dì Chi Chi, chú Kim Dịch rất thích dì. Lúc nghe nói dì bị thương, chú ấy tức giận đến Thiên Cung rút đi tiên cốt của người phụ nữ xấu xa kia." Tây Bảo vẫn cảm thấy tội nghiệp cho chú Kim Dịch nên nói đỡ.

    "Ồ, vậy sao, không liên quan gì đến dì, dì cũng là bị anh ta liên lụy." Thẩm Chi thờ ơ đáp.

    Xong rồi, chú Kim Dịch, chú hết cơ hội rồi..

    -

    Thiên Cung,

    "Thế nào? Muốn đánh sao?" Kim Dịch mang vẻ mặt khát máu, giọng nói trầm thấp lạnh lùng.

    "Ngươi.. Kim Dịch, Thiên Cung chúng ta và Địa ngục của ngươi nước sông không phạm nước giếng, ngươi tại sao?" Ngọc Thanh Thần Quân vẻ mặt tái nhợt chất vấn.

    "Không tại sao, chỉ là nhìn ngươi không vừa mắt." Kim Dịch nhếch môi lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo và khát máu.

    "Hahaha, nhưng ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Tai kiếp trên người ngươi là do ta gieo xuống. Hahaha, không ngờ tới phải không?" Thần quân cũng từ bỏ việc giãy giụa, chỉ cười lớn nói.

    Khí thế quanh thân Kim Dịch lại càng âm u và đáng sợ, hắn chậm rãi đi tới nhấc Ngọc Thanh Thần Quân đang ngồi trên mặt đất lên: "Là ngươi?"

    "Đúng vậy, nhưng tai kiếp này sẽ không xảy ra nếu ngươi không động tình, một khi ngươi động tình thì tai kiếp sẽ ứng nghiệm." Thần quân cười khẩy.

    Đôi mắt u tối của Kim Dịch hơi nheo lại: "Làm thế nào để giải trừ?"

    "Giết người phụ nữ mà ngươi yêu là được, ngươi làm được sao?" Thần quân nhìn Kim Dịch cười nói.

    Ánh mắt của Kim Dịch tràn đầy sát ý, hung hăng siết cổ Ngọc Thanh Thần quân: "Vậy thì ngươi đi chết đi."

    Vừa dứt lời thì đôi mắt của Kim Dịch đỏ ngầu, tràn đầy sát khí, từng chút một hấp thụ linh lực của Ngọc Thanh Thần quân. Chỉ trong nháy mắt, Ngọc Thanh đã biến thành tro bụi.

    "Cha, ngươi.. không được giết cha ta." Tân Lộ loạng choạng chạy tới hét lớn.

    Kim Dịch hai mắt đỏ ngầu nhìn người phụ nữ trước mặt: "Ngươi cũng không trốn được đâu!"

    Kim Dịch vung tay, tát Tân Lộ bay đi.

    Cố Lâm Chương thấy Kim Dịch không ổn nên lập tức bay tới hét lớn: "Kim Dịch, đủ rồi!"

    Kim Dịch quay đầu lại, hung hăng nhìn Cố Lâm Chương: "Cố Lâm Chương, giết chết Thẩm Chi là không thể, nhưng ta có thể chết, đúng không?"

    Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn rồi dùng một chưởng đánh cho Kim Dịch bất tỉnh, sau đó hét lớn: "Yến Thanh, nhanh đưa hắn về Địa Ngục."
     
  4. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2


    Chương 103: Không thích ngươi thì ngươi theo đuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đông Nguyệt Đại Quân, Ma Quân thế nào?" Yến Thanh hỏi.

    "Hắn không sao, nghỉ ngơi một lúc là được." Cố Lâm Chương dùng linh lực đả thông kinh mạch cho Kim Dịch.

    Đột nhiên hấp thu nhiều linh lực như vậy, nếu không đả thông kịp thời sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

    "Dọa ta chết khiếp, còn Thiên Cung phải làm sao đây?" Yến Thanh hỏi.

    "Chờ một chút, cũng đến lúc nên xử lý người trong Thiên Cung rồi!" Cố Lâm Chương ra lệnh.

    "Được, ta biết rồi!" Yến Thanh trả lời.

    Sau khi nói xong thì hắn liền đi ra ngoài, để lại Cố Lâm Chương ở bên cạnh quan sát.

    Kim Dịch mở mắt nhìn Cố Lâm Chương: "Ta tẩu hỏa nhập ma?"

    "Gần như thế, tốt nhất là ngươi nên tự đả thông cho mình đi." Cố Lâm Chương liếc nhìn hắn một cái rồi nói.

    "Ừ, ta không muốn Thẩm Chi chết." Kim Dịch cau mày nói.

    "Các ngươi không cần chết, đây cũng chỉ là tình kiếp, có tình cảm thì ở bên nhau là được rồi!" Cố Lâm Chương nhìn hắn như một kẻ ngốc.

    Cái tên này đúng là ngu ngốc, tình kiếp mà thôi, chẳng phải ở bên nhau là có thể phá vỡ rồi sao?

    Kim Dịch buồn bực nói: "Nhưng.. nhưng Thẩm Chi không còn thích ta nữa!"

    "Không thích ngươi thì ngươi theo đuổi, ngươi thích không phải là được rồi sao!" Cố Lâm Chương mỉa mai nói.

    Đôi mắt vốn đang ảm đạm của Kim Dịch ngay lập tức sáng lên.

    "Lúc trước ngươi cũng thế này à?" Kim Dịch ngước mắt lên nhìn Cố Lâm Chương.

    "Ta và Cơ Cơ vốn đã thích nhau, không giống ngươi." Cố Lâm Chương ánh mắt giễu cợt nhìn Kim Dịch.

    Kim Dịch ánh mắt u ám nhìn anh.

    -

    Nhân Giới,

    "Tây Bảo, cha con sẽ không sao chứ?" Ôn Mục có chút không yên lòng.

    "Mẹ đừng lo, cha con không sao." Tây Bảo trả lời.

    Ôn Mục gật đầu, nếu Tây Bảo nói không sao, vậy thì chắc không sao thật.

    -

    "Sư huynh, có chuyện gì vậy?" Thẩm Chi nhận điện điện thoại liền hỏi.

    "Anh nhận được một đơn hàng, em có muốn nhận không?" Thẩm Xuyên nói qua điện thoại.

    "Nhận, ở đâu?" Thẩm Chi hỏi.

    "Ở một thôn lân cận thành phố em ở, tên là Hoàng Trang, anh sẽ cho em số điện thoại của người đó, em tự liên lạc với anh ta." Thẩm Xuyên nói thông tin liên lạc.

    "Vâng, sư huynh, em.. em đã chia tay với Trần Quân." Thẩm Chi xấu hổ nói.

    "Sao vậy?" Thẩm Xuyên hỏi.

    "Ở bên cạnh em không an toàn, anh ấy vì bảo vệ em mà bị thương nặng." Thẩm Chi vừa nói, đôi mắt vừa đỏ lên.

    "Không sao, chờ sư huynh giới thiệu cho em một người thích hợp, lần này giới thiệu một người cùng ngành với chúng ta." Thẩm Xuyên an ủi.

    "Để sau đi, tạm thời em không muốn tìm người khác. Sư huynh, anh bận trước đi, khi nào có thời gian thì chúng ta nói chuyện này sau." Thẩm Chi kìm nước mắt, giọng nói hơi khàn khàn.

    "Được rồi, nếu có việc thì gọi cho anh." Thẩm Xuyên nói xong thì cúp máy.

    Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Chi để mặc nước mắt chảy dài, khóc thầm.

    Sau khi khóc một lúc thì lấy lại bình tĩnh, trước tiên gọi điện thoại để tìm hiểu thêm về tình hình bên kia, xác nhận thời gian đến đó rồi cúp máy.

    "Cơ Cơ, Tây Bảo!" Sau khi mở cửa đi ra ngoài thì Thẩm Chi lớn tiếng gọi.

    "Có chuyện gì vậy?" Ôn mục nhìn đôi mắt hơi đỏ của Thẩm Chi, muốn hỏi nhưng cũng không mở miệng, cũng biết cô ấy không muốn nói.

    "Sư huynh vừa mới chuyển cho tớ một đơn hàng, tớ quyết định ngày mai sẽ đi." Thẩm Chi nói.

    "Tây Bảo, bây giờ chúng ta ra ngoài có nguy hiểm không?" Ôn Mục hỏi Tây Bảo bên cạnh.

    "Hẳn là không có nguy hiểm gì. Có con ở đây, hơn nữa chắc cha con và mọi người đã xử lý tốt rồi!" Tây Bảo cười nói.

    "Được rồi, vậy ngày mai chúng ta cùng đi." Ôn Mục gật đầu rồi nhìn Thẩm Chi rồi nói: "Lần này là chuyện gì?"

    "Người đó cũng không nói nhiều, nói là khi đến nơi sẽ kể lại chi tiết cho chúng ta biết." Thẩm Chi có chút không chắc chắn. Người kia hẳn là có chuyện gì đó, nhưng lại không chịu nói nhiều.

    "Vậy ngày mai chúng ta cùng đi." Ba người mỉm cười nhìn nhau.

    Sáng hôm sau, Tây Bảo lái xe, ba người vừa nói vừa cười lên đường đến Hoàng Trang.

    Sau ba giờ lái xe, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi.

    Có ba người đàn ông trung niên đang đợi ở ngã tư trước cửa thôn. Thấy xe của bọn họ tiến lại thì nhìm chằm chằm vào biển số xe, nhận ra là bọn họ thì mới vẫy tay.

    "Tây Bảo, dừng xe, hẳn là bọn họ." Thẩm Chi mở cửa sổ.

    Tây Bảo dừng xe, Ôn Mục và Thẩm Chi mở cửa bước ra khỏi xe.

    Ba người đàn ông trung niên đi tới, do dự hỏi: "Ngài là Thẩm đại sư?"

    "Đúng vậy, hôm qua chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại." Thẩm Chi mỉm cười trả lời.

    Ba người đàn ông nhìn nhau, rồi lại nhìn Ôn Mục cùng cậu bé đẹp trai vị thành niên trong xe, rồi hỏi: "Ngài có thể.."

    "Yên tâm đi, chúng tôi có thể giải quyết vấn đề cho ông." Thẩm Chi tiếp lời.

    "Ồ, vậy thì tốt, các vị trước tiên vào thôn đã, cứ lái thẳng vào bên trong, chúng tôi đợi các vị ở Đại đội của thôn." Một người đàn ông trung niên khác nói.

    "Được, chút nữa gặp lại." Ôn Mục và Thẩm Chị gật đầu rồi lên xe.

    Vào đến trong xe, Ôn Mục cười bất đắc dĩ nói: "Là do chúng ta còn quá trẻ, đi đâu cũng bị nghi ngờ."

    "Mẹ, nhưng mà chúng ta là cao thủ a!" Tây Bảo vừa trả lời vừa mỉm cười lái xe.

    "Haha, Tây Bảo nói đúng." Thẩm Chi cũng cười.

    Khi bọn họ đến cổng Đại Đội của thôn thì ba người đàn ông trung niên vẫn chưa tới.

    "Nhìn thôn này khá bình thường." Thẩm Chi lấy la bàn ra quan sát nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

    Ba người đàn ông trung niên bước nhanh tới: "Để các vị đợi lâu rồi, chúng ta vào trong nói chuyện."

    Bọn họ vừa bước vào Đại Đội thôn thì ba người kia đã giới thiệu, một người là trưởng thôn họ Triệu, một người là đội trưởng họ Lý, còn một người là kế toán họ Trương.

    "Tôi vừa kiểm tra, không thấy có gì bất thường." Thẩm Chi hỏi.

    Ba người liếc mắt nhìn nhau.

    Triệu trưởng thôn lên tiếng: "Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là thôn chúng tôi chủ yếu chăn nuôi gia súc. Mỗi gia đình đều có hơn chục con bò, cũng đã nuôi nhiều năm rồi. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà mấy con bò không mang thai, chúng tôi đã nhờ bác sĩ thú y xem qua, nhưng vẫn không thể mang thai. Cũng không biết là trong thôn có đụng phải thứ gì không tốt hay không nên muốn mời đại sư đến xem thử."

    Nghe thấy một điều vô lý như vậy thì Ôn Mục cũng phải bật cười: "Cái này.. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải loại chuyện này."

    "Đúng vậy, chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức giúp các ông, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như vậy." Thẩm Chi cũng có chút xấu hổ.

    "Không sao, tìm không được cũng không sao, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Người dân trong thôn đã phản ánh tình trạng này rất nhiều lần, cán bộ thôn chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ." Triệu trưởng thôn cười nói.

    "Bò trong thôn các vị ngừng mang thai từ khi nào?" Tây Bảo hỏi.

    "Ây, từ mười năm trước rồi. Trước đó thì không có vấn đề gì, nhưng mười năm trở lại đây không biết là chuyện gì." Đội trưởng Lý trả lời, lại nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tây Bảo thì cảm thán: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cậu nhóc đẹp trai như vậy, đã bao nhiêu tuổi rồi?"

    "Hai mươi tuổi." Tây Bảo nói dối.

    "Ồ, không lớn, không lớn, đứa trẻ này sau này sẽ không lo không tìm được người yêu."

    Là một người mẹ, Ôn Mục nghe người khác khen như vậy thì rất tự hào, hận không thể nói hết với tất cả mọi người cậu bé đẹp trai này là do cô sinh!

    Thẩm Chi vỗ vai Ôn Mục, thì thầm: "Con trai cậu sau này không lo không tìm được vợ. Chỉ là không biết dưới Địa Ngục bọn họ tìm vợ bằng cách nào, là một lúc tìm nhiều người, hay chỉ có một người?"

    "Cậu khỏi phải nói, đúng là tớ quên chưa hỏi Cố Lâm Chương, có cơ hội tớ sẽ hỏi anh ấy. Tớ cũng không muốn con trai của tớ trở thành đồ cặn bã, tốt nhất là tìm một người như ở đây."

    "Cái này chắc cậu không khống chế được đâu, nếu thằng bé thích hết thì sao?" Thẩm Chi cười hỏi.

    "Không đâu, có gen của tớ, Cố Lâm Chương cũng không phải là người lăng nhăng, chắc là Tây Bảo của bọn tớ sẽ không." Ôn Mục không lo lắng chút nào.
     
  5. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2


    Chương 104: Tình cảm của một con bò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có chuyện gì đặc biệt xảy ra với các người không?" Ôn Mục suy nghĩ một chút rồi hỏi.

    "Không có, nếu có thì nhất định đã có người nói rồi, chưa từng nghe nói qua có chuyện gì." Đội trưởng Lý lắc đầu.

    Tây Bảo: "Buổi tối các người có nghe thấy tiếng gì không?"

    Triệu trưởng thôn: "Không có, chỉ là thỉnh thoảng tôi có nghe thấy vài tiếng bò kêu, nhưng chú Ngô đã nằm mơ vài lần, không biết chuyện này có liên quan gì không?"

    Thẩm Chi: "Giấc mơ gì?"

    Đội trưởng Lý: "Nói ra thì giấc mơ này đã theo ông ấy nhiều năm. Ông ấy luôn mơ thấy có một con bò đuổi theo mình chạy khắp thôn, bất kể ông ấy có trốn đến đâu thì cũng bị tìm thấy."

    "Chúng tôi có thể đến gặp chú Ngô một chút không?" Thẩm Chi hỏi.

    "Có thể, đội trưởng Lý, anh đưa bọn họ đến đó đi." Triệu trưởng thôn sắp xếp.

    Đội trưởng Lý gật đầu, đưa bọn họ đến nhà chú Ngô, đi ngang qua một vài hộ gia đình thì thấy quả thật mỗi nhà đều nuôi hơn chục con bò.

    "Chính là nhà này!" Đội trưởng Lý chỉ vào cánh cửa trước mặt, vừa nói vừa đưa tay gõ cửa.

    Cửa mở ra, bên trong là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi đang đứng.

    "Đội trưởng Lý, chú đến rồi." Người thanh niên mỉm cười mở cửa.

    "Cha cậu có ở nhà không?"

    "Ở nhà, mời vào."

    "Đây là người được Triệu trưởng thôn mời đến, Thẩm đại sư, đến để xem phong thủy cho thôn của chúng ta, tìm cha cậu tìm hiểu một chút." Đội trưởng Lý giới thiệu.

    "Xin chào Thẩm đại sư, mời vào."

    "Thẩm đại sư, đây là con trai của chú Ngô, Ngô Giang Quốc." Đội trưởng Lý chỉ vào người thanh niên giới thiệu.

    Bọn họ gật đầu ra hiệu đã biết rồi đi theo đội trưởng Lý vào nhà.

    Vào bên trong thì thấy một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi trên ghế đẩu hút thuốc lá. Ông ấy thấy bọn họ đi vào thì vội vàng đứng dậy cười hỏi: "Tiểu Lý, đây là?"

    "Đây là do trưởng thôn mời, đến xem thử trong thôn chúng ta là xảy ra chuyện gì."

    "Ồ ồ, được a, cứ xem đi." Ông lão Ngô mỉm cười trả lời.

    "Ông Ngô cho con hỏi một chút, trước đó nghe nói ông luôn mơ một giấc mơ bị bò đuổi sao?" Ôn Mục hỏi.

    "Đúng vậy, đã mơ liên tục mấy năm, đến năm ngoái nhà chúng tôi ngừng chăn nuôi thì mới không thấy nữa."

    "Vậy lúc còn nuôi gia súc thì sao, ông có thấy có gì kì lạ không?" Thẩm Chi suy nghĩ một lúc rồi hỏi, sau đó cầm la bàn lên quan sát xung quanh.

    Tây Bảo nhìn thấy một chiếc sừng bò lớn ở góc phòng, nhặt lên hỏi: "Đây là sừng bò nhà các người nuôi sao?"

    "Đúng vậy, là con bò trong nhà nuôi rất lâu, lúc đó nó bị bệnh, chữa mãi không khỏi được nên tôi không còn cách nào khác chỉ có thể tự tay giết nó." Ông Ngô chỉ vào chiếc sừng bò đó nói.

    "Con bò đuổi theo ông trong mơ có phải con bò đó không?"

    "Không phải, là một con bò đực còn nhỏ."

    "Hai con này đã từng sống cùng nhau?" Tây Bảo lại hỏi.

    "Đúng vậy, con bò đuổi theo tôi là con bò nhỏ kia. Lúc tôi mua nó thì nó chỉ là một con bê vừa cai sữa, lúc nó mới đến thì đêm nào cũng kêu, sau đó là con bò già cái ở cạnh nó, ban ngày thì mang nó theo đi ăn cỏ, sau này thì nó cứ luôn đi theo con bò già kia. Đến khi con bò già bệnh bị chúng tôi giết thì con bò kia như nổi điên, đêm nào cũng kêu ầm ĩ, cỏ cũng không chịu ăn. Thấy thật sự không nuôi được nên chúng tôi đã bán nó đi." Ông Ngô nói xong thì rít một hơi thuốc.

    "Chắc hẳn đây là nguyên nhân con bò kia luôn đuổi theo ông, chắc là để trả thù." Tây Bảo vừa cầm sừng bò vừa nói.

    "Hả? Chúng là động vật, còn có tình cảm sao?" Người thanh niên ngạc nhiên hỏi.

    "Trên đời này bất kể là thứ gì, miễn là có sự sống thì đều có cảm xúc." Ôn Mục bất lực trả lời.

    "Ây, cũng trách tôi, lúc đó tôi không nên giết nó, nuôi lâu như vậy thì cũng có tình cảm, nhưng không có cách nào, nó đã già rồi, cũng không thể bán được, nên chỉ có thể giết thôi." Dù sao con bò đó ông Ngô đã nuôi nhiều năm như vậy, tình cảm thì chắc chắn phải có.

    "Tây Bảo, phải làm sao đây?" Thẩm Chi hỏi.

    "Chỉ có thể trao đổi với con bò mà ông Ngô mơ thấy." Tây Bảo suy nghĩ một chút rồi nói.

    "Vậy làm sao tìm nó?" Ôn Mục hỏi, cái này cũng không chắc là có thể mơ thấy a.

    "Bây giờ tôi già rồi, ngủ cũng không được nhiều." Ông Ngô khó xử nói.

    "Ông Ngô, lát nữa tôi sẽ thôi miên ông, sau đó đốt cái sừng bò này, nó ngửi thấy mùi thì sẽ ra." Tây Bảo nói xong thì quay sang nói với con trai ông Ngô và đội trưởng Lý: "Các người ra ngoài trước đi, để ông Ngô ở lại."

    "Sẽ không ảnh hưởng gì đến cha tôi chứ?" Người thanh niên lo lắng nói.

    "Không sao, sẽ không có vấn đề gì." Tây Bảo trả lời.

    Sau đó mấy người đội trưởng Lý đều nhanh chóng đi ra ngoài.

    "Ông Ngô, tôi bắt đầu đây, ông đừng lo, ngủ một giấc dậy là được." Tây Bảo đỡ ông Ngô nằm xuống.

    Trên ghế dài,

    Ông Ngô gật đầu cười nói: "Tôi không sao, tôi vẫn có chút áy náy với con bò già kia."

    Tây Bảo gật đầu, đưa tay chạm vào trán ông Ngô, truyền một luồng linh lực đi vào, đợi ông Ngô chậm rãi ngủ thiếp đi.

    "Dì Chi Chi, dì đặt vài lá bùa xung quanh để ngăn chặn những thứ bẩn thỉu khác xâm nhập. Mẹ, mẹ để ý ông Ngô một chút." Tây Bảo vừa nói vừa châm lửa đốt sừng bò.

    Một lúc sau, khi sừng bò bị đốt cháy, khói tỏa ra xung quanh, một con bò cường tráng xuất hiện, nó mang đôi mắt đỏ sậm bước ra ngoài, kêu lên vài tiếng: "Ò.. ò..". Sau đó thì một con bò già cũng từ cái sừng đang bốc cháy bước ra, nó cũng kêu lên vài tiếng: "Ò.. ò.."

    Con bò cường tráng kia chậm rãi bước tới gần dụi dụi đầu vào con bò già, từ khóe mắt chảy ra hai hàng nước mắt.

    Tây Bảo dùng linh lực câu thông nói với nó vài lời: "Đừng luyến tiếc nữa, đi theo nó đi."

    Sau đó thì nhìn con bò già dắt con bò cường tráng đi về một hướng, chậm rãi biến mất.

    Mãi cho đến khi chiếc sừng bò bị đốt cháy rụi thì khói mới dần dần tan biến.

    "Chi Chi, thật không ngờ ngay cả bò cũng có tình cảm như vậy. Đây là nó coi con bò già thành mẹ, thấy mẹ bị giết nên nó mang hận mãi không chịu rời đi." Ôn Mục vừa nói vừa đỏ mắt ôm Thẩm Chi bên cạnh.

    Mắt Thẩm Chi cũng có chút đỏ, đôi khi động vật còn tình cảm hơn con người, tình cảm này rất thuần khiết, không pha lẫn tạp chất!

    Một lúc sau, ông Ngô mở mắt ra hỏi: "Thế nào rồi?"

    "Đã xong rồi, là con bê xem con bò già là mẹ, thấy mẹ bị giết nên nó hận mãi không chịu rời đi." Ôn mục đáp.

    "Cảm ơn." Ông Ngô đứng dậy.

    Vừa cử động một chút thì chỉ cảm thấy thân thể mình lúc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngạc nhiên nói: "Đây là?"

    "Lúc trước ông luôn mơ cùng một giấc mơ, dính một chút âm khí, bây giờ nó đã rời đi nên ông sẽ không mơ thấy nữa." Tây Bảo giải thích.

    "Cảm ơn cháu." Ông Ngô vô cùng cảm kích nói.

    Bọn họ bước ra ngoài, thấy đội trưởng Lý thì nói: "Đội trưởng Lý, không sao rồi, chuyện đã được giải quyết."

    Đội trưởng Lý vẻ mặt ngạc nhiên: "Cái này.. giải quyết xong rồi?"

    "Ừm, xong rồi, chú trở về nói chuyện với trưởng thôn rồi thanh toán là được." Thẩm Chi cười nói.

    "Được, được, cảm ơn." Đội trưởng Lý cảm kích bắt tay từng người một.

    Sau đó bọn họ lên xe rời khỏi thôn.
     
  6. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2
    Chương 105: Kim Dịch điên cuồng ghen tuông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến nhà, vừa mở cửa ra,

    "A.. Cố Lâm Chương, anh đến rồi!" Ôn Mục thấy Cố Lâm Chương đang ngồi trên ghế sofa thì lập tức chạy tới ôm chầm lấy anh.

    "Mọi chuyện đã xử lý xong nên anh liền đến đây." Cố Lâm Chương ôm lấy Ôn Mục, đưa tay vuốt tóc cô, miệng cười nói.

    "Cha." Tây Bảo cũng lên tiếng gọi.

    Cố Lâm Chương nghe thấy thì gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Ôn Mục.

    Tây Bảo đã quen rồi, thấy cha mẹ đang ôm nhau, nên cậu nhóc mỉm cười quay về phòng ngủ.

    Thẩm Chi thấy vậy thì cười nhẹ, bước vào trong thì thấy Kim Dịch đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn ngoài ban công. Khi thấy cô đến thì hoảng loạn đứng dậy.

    Thẩm Chi làm như không thấy, lướt qua hắn quay về phòng.

    Để lại Kim Dịch một mình đứng đó, ánh mắt hơi tối đi, cúi đầu cười khổ.

    "Chuyện gì vậy?" Ôn Mục vẻ mặt không vui nhìn Cố Lâm Chương.

    "Đừng giận, nghe anh nói trước, không phải anh đưa hắn đến đây." Cố Lâm Chương thận trọng nói.

    Cố Lâm Chương nắm lấy tay Ôn Mục đi đến phòng khách, nhìn thấy Kim Dịch ngẩn ngơ đứng ngoài ban công, cô tức giận hất tay Cố Lâm Chương nói: "Không phải anh mang đến thì sao anh ta lại ở đây?"

    "Hắn nhất quyết muốn theo anh, hắn nói muốn theo đuổi Thẩm Chi." Cố Lâm Chương ôm Ôn Mục dỗ dành.

    "Anh ta nói muốn theo đuổi thì theo đuổi sao?" Ôn Mục nói xong thì đẩy Cố Lâm Chương ra, vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước mặt Kim Dịch: "Xin lỗi, ở đây anh không được chào đón, Thẩm Chi cũng có người mình thích, bây giờ cô ấy không thích anh nữa."

    Kim Dịch nhìn cô, che giấu sự u ám dưới đáy mắt, ngồi xuống ghế, khóe miệng mấp máy: "Không sao, ta thích cô ấy là được."

    "Này, anh như vậy là có ý gì? Lúc trước Chi Chi thích anh thì anh xem như rác rưởi, bây giờ cô ấy không thích anh nữa thì anh lại chen vào phá đám, anh có biết xấu hổ không?" Ôn Mục lạnh lùng nói.

    Kim Dịch chưa bao giờ là người dễ nói chuyện, ánh mắt âm trầm nhìn cô, lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của tôi với Thẩm Chi, không liên quan gì đến cô."

    Nói xong thì quay sang nhìn Cố Lâm Chương: "Quản người phụ nữ của ngươi cho tốt."

    Sắc mặt Cố Lâm Chương trầm xuống, đứng chắn trước mặt Ôn Mục: "Ngươi đủ rồi, nếu như ngươi còn thế này thì ta cũng không muốn quản chuyện của ngươi nữa."

    "Cơ Cơ, mặc kệ hắn đi, hắn không làm được gì đâu." Cố Lâm Chương trấn an Ôn Mục, dắt cô về phòng ngủ.

    "Nhưng.. bây giờ Chi Chi không thích anh ta, anh đưa anh ta tới đây, không phải là muốn làm cho Chi Chi khó chịu sao?" Ôn Mục trừng mắt nhìn Cố Lâm Chương: "Anh tự lo cho anh em tốt của mình đi, em nói cho anh biết, em không cần biết Kim Dịch muốn gì, nhưng em không cho phép anh ta ép buộc Chi Chi, nếu không chúng ta sẽ chia tay."

    "Em nói gì vậy, chuyện bọn họ thì liên quan gì đến chúng ta, sau này không cho phép em nói lại loại lời này!" Cố Lâm Chương ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Ôn Mục.

    "Nhưng em không thích Kim Dịch, Chi Chi khó khăn lắm mới từ bỏ được." Ôn Mục ôm lấy Cố Lâm Chương làm nũng.

    "Cái này thì phụ thuộc vào Thẩm Chi, anh không tin trong lòng Thẩm Chi không còn nghĩ đến Kim Dịch." Cố Lâm Chương thấp giọng nói.

    -

    Kim Nghi ngồi một lát thì đứng dậy, đầu lưỡi đẩy nhẹ hai má làm khuôn mặt tràn ngập nụ cười nhạt, đi đến trước cửa phong Thẩm Chi gõ cửa.

    "Cốc cốc"

    Thẩm Chi ngồi ở mép giường, cô biết là ai đang gõ cửa, nhưng cô không lên tiếng, cũng không đi đến mở cửa, muốnchờ người đó tự động rời đi. Nhưng rõ ràng cô đã đánh giá thấp tính khí của hắn.

    Kim Dịch chờ một lúc, biết chắc người bên trong sẽ không mở cửa cho mình, trên môi nở nụ cười lười biếng, đầy ý vị, trực tiếp mở cửa đi vào.

    Thẩm Chi nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đứng dậy nhìn qua, vẻ mặt lạnh lùng: "Cút ra ngoài, tôi không cho anh vào."

    Kim Dịch nâng lông mi lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô: "Cô gái nhỏ, em là tình kiếp của tôi, tai kiếp này không thể phá vỡ."

    "Thì sao?" Thẩm Chi lạnh lùng hỏi.

    "Em và tôi phải ở bên nhau." Ánh mắt Kim Dịch dán chặt vào người cô, khóe miệng nở nụ cười lười biếng.

    Không thể nào, tai kiếp này không thể phá vỡ, quên đi, nếu muốn chết thì cô cũng không thể ở bên một người không thích mình.

    "Tôi chỉ muốn nói cho em biết, chúng ta bị trói chặt với nhau." Kim Dịch thấp giọng nói.

    "Anh bị bệnh sao, tôi không có quan hệ gì với anh, anh mau cút khỏi nhà tôi, mau cút đi." Thẩm Chi nghe vậy thì gầm lên giận dữ.

    Kim Dịch mím môi, đôi mắt u ám tràn đầy lạnh lùng: "Tôi nói cho em biết, em chỉ có thể ở bên cạnh một người đàn ông là tôi, cho dù xuống địa ngục thì cũng chỉ có thể ở cạnh tôi, em hày quên người đàn ông kia đi."

    "A.. Anh biến cho tôi, lúc tôi thích anh thì anh không quan tâm, lúc tôi từ bỏ rồi thì anh lại đến dây dưa, anh muốn thế nào mới được đây?" Thẩm Chi suy sụp khóc nức nở.

    Kim Dịch đi tới trước mặt Thẩm Chi, hai tay ôm trọn mặt cô, ánh mắt dịu dàng lau nước mắt, nhưng lời nói lại rất lạnh lùng: "Chi Chi, nhớ kỹ, em là người của tôi."

    Vừa nói xong thì áp đôi môi của mình vào đôi môi hồng hào trước mặt. Nụ hôn với sự hung hăng và chiếm hữu, ngăn chặn tất cả những tiếng khóc nghẹn ngào, nuốt chửng tất cả.

    Thẩm Chi phản ứng lại, mãnh liệt giãy giụa, nhưng người đàn ông trước mặt không hề nhúc nhích, quá mệt mởi cô cũng từ bỏ luôn việc giãy giụa, mặc kệ tất cả.

    Kim Dịch áp trán vào trán Thẩm Chi, ánh mắt đầy ghen tị, lạnh lùng hỏi: "Người đàn ông đó đã từng hôn em chưa?"

    Thẩm Chi giễu cợt đáp: "Không chỉ hôn mà còn làm những việc khác."

    Sau đó lại nhìn Kim Dịch đầy khiêu khích.

    Kim Dịch mãnh liệt siết cằm Thẩm Chi: "Hắn dám chạm vào em, tôi sẽ phế bỏ hắn."

    "Làm sao? Chúng tôi là quan hệ bạn trai bạn gái, làm những chuyện đó là bình thường, anh quản được sao?" Thẩm Chi trả lời.

    "Được? Tốt.. rất tốt, vậy thì càng có lý do để hắn chết." Kim Dịch cười lạnh.

    Hắn hiện tại vô cùng ghen tỵ, không cần biết có phải là sự thật hay không, chỉ có một điều là hắn không cho phép.

    "Anh dám! Nếu anh ấy chết thì tôi sẽ chết cùng anh ấy. Đáng lẽ là chúng tôi đã ở bên nhau, tất cả là tại anh." Thẩm Chi tức giận trừng mắt.

    "Thẩm Chi, đừng khiêu khích giới hạn của tôi." Kim Dịch nghiến răng nói.

    "Đừng ép tôi, Kim Dịch, tôi không thích anh nữa, có thể đừng gặp nhau nữa không?" Thẩm Chi bình tĩnh nói.

    "Không thể, tôi thích em, em chỉ có thể là của tôi." Kim Dịch liếm liếm môi, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cọ lên môi cô, khóe miệng nở nụ cười, nụ cười thật âm u.

    Thẩm Chi lần đầu tiên nhìn thấy một Kim Dịch như vậy, không khỏi toàn thân run rẩy: "Không.. Thích một người không phải như vậy. Sau này anh sẽ gặp được một người anh thật sự thích, người đó cũng sẽ thích anh. Nhưng người này không phải là tôi, anh thích tôi chỉ vì tình kiếp, anh không phải thật sự thích tôi."

    Giọng nói trầm thấp của Kim Dịch mang chút tàn nhẫn: "Không, người này chỉ có thể là em, không phải người nào khác!"

    Nói xong thì hắn buông Thẩm Chi ra, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

    Thẩm Chi lập tức ngã quỵ xuống đất.

    -

    Ôn Mục ở trong phòng nghe thấy tiếng Thẩm Chi khóc, biết chắc là Kim Dịch cũng ở bên trong nên cô điên cuồng muốn mở cửa đi ra ngoài.

    Cố Lâm Chương thấy vậy thì túm lấy cô: "Yên tâm đi, Kim Dịch sẽ không làm tổn thương Thẩm Chi, để bọn họ tự giải quyết."

    "Đã như vậy thì làm sao em có thể yên tâm được? Nghe tiến Thẩm Chi khóc mà xem, tên khốn Kim Dịch này, em muốn giết hắn, nếu anh còn cản em thì em giết cả anh luôn." Ôn Mục lạnh lùng nói.

    "Cơ Cơ, Kim Dịch thích Thẩm Chi, chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô ấy, em xem anh có từng làm thương tổn em không?"

    "Sao lại không? Lúc trước khi anh mất trí nhớ, ánh mắt anh nhìn em tràn đầy lạnh lẽo, như vậy mà còn chưa gọi là tổn thương, vậy anh nói xem cái gì mới gọi là tổn thương? Pgair đợi anh đáng em thì mới gọi là tổn thương sao?" Ôn Mục hét lên.

    "Lúc đó em lo lắng cho anh, nhưng anh thì sao, amh không hề nhớ ra em chút nào. Mà cũng đúng, lúc đó anh cũng chẳng thích em được bao nhiêu. Hiện tại cũng vậy, các người là ma thì làm sao có thể có suy nghĩ và tình cảm như con người chúng ta."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Mục vừa khóc vừa nói, thầm cười nhạo bản thân mình quá ngu ngốc, dễ dàng tha thứ cho Cố Lâm Chương.

    "Anh đi đi, thời gian này tôi không muốn gặp anh." Ôn Mục nói xong thì ngồi trên giường, không nhìn anh nữa.

    Cố Lâm Chương ngẩn người, đông cứng tại chỗ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2025
  7. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2


    Chương 106: Cố Lâm Chương, đối mặt với tình yêu, em chọn cuộc sống của mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Lâm Chương ngồi xổm xuống nhìn Ôn Mục đang nước mắt lưng tròng, vội vàng đi tới nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lên nhẹ nhàng lau đi: "Cơ Cơ, anh thích em, chẳng lẽ tình cảm của anh, em không cảm nhận được chút nào sao?"

    Thật ra Ôn Mục biết rõ, chỉ là khi nghĩ đến chuyện anh bị mất trí nhớ mà ngay cả cô cũng quên, trong lòng cô vẫn thấy ấm ức.

    "Xin lỗi, Cơ Cơ, đều là lỗi của anh." Cố Lâm Chương trầm giọng nói.

    Ôn Mục vẫn rất đau lòng, khàn giọng nói: "Cố Lâm Chương, em không muốn Chi Chi phải giống em, vì tình yêu mà mất mạng, biết là tình yêu rất khó có được, nhưng đứng trước cuộc sống thì tình yêu chẳng là gì, sống tốt mới là sự thật. Hơn nữa Kim Dịch không thích Chi Chi, chỉ là vì tai kiếp mới thích, đó không phải thực sự là yêu."

    "Cố Lâm Chương, em thích anh, nhưng nếu em lại vì thế mà mất mạng thì em nhất định sẽ từ bỏ, bất kể giá nào." Ôn Mục vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Cố Lâm Chương rồi nói khẽ.

    Cố Lâm Chương đột nhiên nhận ra hình như mình vẫn chưa hiểu hết được Ôn Mục, hóa ra trong lòng cô lại chất chứa nhiều oán trách như vậy, thậm chí còn không tin tưởng anh, anh cụp mắt xuống: "Ôn Mục, em chưa bao giờ tin anh, anh thật sự thích em, hay nói đúng hơn là yêu em?"

    "Cố Lâm Chương, em tin anh thích em, cũng có thể là yêu em, nhưng em từng vì anh mà mất mạng, khi đối mặt với tình yêu, em chọn cuộc sống." Lần đầu tiên Ôn Mục bỏ qua những tình cảm trong lòng mà nói ra.

    "Em đã thay đổi thân thể một lần, đây là cuộc sống thứ hai của em. Cố Lâm Chương, cho phép em, em muốn trân trọng mạng sống của mình, cũng là sống cho chủ nhân của thân thể này!"

    Cố Lâm Chương vẻ mặt thất bại suy sụp, thấp giọng cười: "Thì ra là thế!"

    Nói xong thì anh đứng dậy giễu cợt: "Đã là như vậy thì cũng không cần phải ở bên nhau."

    Vừa nói dứt lời thì anh ngay lập tức biến mất.

    -

    Tây Bảo đang ở trong phòng mình, sau khi nghe dì Chi Chi và chú Kim Dịch cãi nhau thì lại nghe thấy cha mẹ cãi vã. Hình như lần này có chút nghiêm trọng.

    Nghe động tĩnh thấy cha đã rời đi thì cậu nhóc mở cửa phòng, đi đến phòng của Ôn Mục gõ cửa: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

    Ôn Mục lau nước mắt: "Tây Bảo, mẹ không sao, có chuyện gì thì ngày mai nói."

    Tây Bảo nghe thấy giọng nói khàn khàn của mẹ, lập tức có chút tức giận với cha, nhưng cậu vẫn chưa thể rời đi, cậu phải bảo vệ mẹ và dì Chi Chi.

    Thầm nghĩ: "Hừ, cha và chú Kim Dịch đều không làm cho người ta bớt lo, ngay cả phụ nữ cũng không dỗ dành được!"

    Thẩm Chi khóc đến mệt mỏi, đi đến gõ cửa phòng đối diện: "Cơ Cơ, tớ có thể vào không?"

    "Vào đi!" Ôn Mục dựa vào mép giường lên tiếng.

    Lúc Thẩm Chi đi vào nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Ôn Mục, cũng không nói gì, đi tới ngồi cùng nhau: "Cậu nói xem cuộc sống của chúng ta bị làm sao vậy? Những người chúng ta gặp đều không bình thường, người tớ thích, người tớ theo đuổi, không thích tớ thì thôi đi, lại còn làm tổn thương người tớ thích, còn cậu thì sao? Đã mất mạng một lần, vừa mới ở bên nhau, lại không quá vừng chắc."

    Ôn Mục nở một nụ cười nhìn Thẩm Chi: "Có lẽ kiếp trước chúng ta đều làm chuyện ác, nên kiếp này phải trả."

    Hai người đều mang đôi mắt đỏ hoe nhìn nhau nở nụ cười khổ.

    "Chi Chi, tớ không muốn cậu giống tớ, vì yêu một người mà mất mạng, như vậy không đáng. Cậu nhìn tớ xem, tớ vẫn thích thân thể của mình hơn, đó mới là con người thật của tớ. Hiện tại phải sống trong thân thể của người khác tớ hơi không thoải mái, nhưng nói thế nào thì cũng phải cảm ơn cô ấy, vì đã cho tớ sống thêm lần nữa."

    "Ừm, tớ hiểu! Cơ Cơ, tớ muốn tất cả chúng ta đều có thể tự do mà sống, không phải sống vì người khác, mà là sống cho chính mình." Thẩm Chi tựa đầu vào vai Ôn Mục rồi nói.

    Ôn Mục gật đầu: "Đúng vậy, tất cả chúng ta đều phải sống hạnh phúc, cho nên ở một mình không phải rất tốt sao?"

    Thẩm Chi gật đầu.

    -

    Cố Lâm Chương thất hồn lạc phách trở về Lâu Vũ Hiên, mang rượu ra uống liên tục không ngừng.

    Lục Cẩn An và Mạc Thành nhìn thấy thì muốn ngăn cản, nhưng vừa chạm vào ánh mắt đỏ sậm của Cố Lâm Chương thì khựng lại, dường như tính tình lạnh lùng tàn nhẫn ban đầu của anh đã đột nhiên trở lại.

    Hai người đứng ở cửa nhìn nhau, chần chừ không dám tiến lên.

    Một lúc sau, Kim Dịch vẻ mặt u ám trực tiếp đi vào, nhìn thấy Cố Lâm Chương uống rượu thì trực tiếp đoạt lấy để uống: "Sao vậy?"

    "Ha, còn chuyện gì nữa? Cũng giống như ngươi thôi, hiện tại chỉ có một mình." Cố Lâm Chương chế nhạo nói.

    Kim Dịch quay đầu nhìn qua, thấy vẻ mặt của Cố Lâm Chương tràn đầy lạnh lẽo.

    "Làm sao? Ôn Mục chọc giận ngươi?"

    "Cô ấy chọc giận ta còn tốt, cô ấy trực tiếp không cần ta." Cố Lâm Chương nhếch miệng cười mỉa mai.

    "Ngươi chọc giận cô ta?"

    "Đại loại là thế, nhưng cũng không phải, là cô ấy không còn thích ta nữa." Ánh mắt Cố Lâm Chương trà đầy u ám.

    Trên môi anh nở nụ cười chế giễu, tự cười nhạo bản thân vì hoàn toàn không biết gì, sau đó uống một ngụm rượu lớn.

    "Thật ra ta hơi ghét thân phận của mình, nếu là người bình thường thì tốt biết bao, như vậy thì chẳng phải Ôn Mục sẽ thích ta sao?" Cố Lâm Chương hỏi.

    "Ta không biết Ôn Mục có thích ngươi hay không, nhưng Thẩm Chi không thích ta. Nhưng không sao, ta thích là được." Kim Dịch nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nói: "Ngươi nói xem, trước kia cô ấy đã thật sự hôn người đàn ông kia sao?"

    "Có hôn hay không thì liên quan gì đến ngươi, lúc đó ngươi không quan tâm, bây giờ để ý thì đã muộn rồi!" Cố Lâm Chương cười khẽ.

    Sắc mặt Kim Dịch đột nhiên thay đổi, cơn giận dữ trào lên: "Nếu hắn dám! Ta sẽ giết hắn!"

    Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi không sao chứ? Làm vậy thì được gì?"

    Ánh mắt sắc lạnh của Kim Dịch bắn qua.

    "Chuyện Thiên Cung làm thế nào?" Cố Lâm Chương hỏi.

    "Nên làm gì thì làm đó? Muốn yêu ai thì yêu, chỉ cần không đụng đến ta là được, còn lại ta mặc kệ." Kim Dịch thản nhiên nói.

    Cố Lâm Chương giật giật khóe miệng, nhớ tới những gì Ôn Mục nói, trái tim giống như một con dao cùn cắt vào, vô cùng đau đớn. Con dao cứ liên tục cứa vào lòng, chảy máu không ngừng, cảm giác nghẹt thở đánh úp lại, khiến anh không thể hít thở.

    Dường như có thứ gì đó bị chặn lại trong cổ họng, cảm giác đau nhói, giọng nói khàn khàn: "Ôn Mục, không cần ta, haha.. rất tốt!"

    Kim Dịch nhìn Cố Lâm Chương an ủi: "Ngươi vẫn còn Tây Bảo, vẫn còn liên hệ, sẽ không dễ cắt đứt như vậy."

    "Ha, vậy thì ngươi không biết rồi, Ôn Mục rất tàn nhẫn, lần trước lúc tan thành tro bụi, cô ấy thật sự đã từ bỏ ta và Tây Bảo, không cần cả hai chúng ta."

    Kim Dịch nghĩ đến lần trước, đúng là như vậy.

    Chẳng lẽ tất cả phụ nữ trên đời này đều tàn nhẫn như vậy sao?
     
  8. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2


    Chương 107: Ôn Mục, lần này là em làm anh tức giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Tây Bảo mang vẻ mặt lo lắng ngồi trong phòng khách.

    "Tây Bảo." Ôn Mục mở cửa phòng ngủ nhìn thấy Tây Bảo ngồi trong phòng khách thì lên tiếng gọi.

    "Mẹ, mẹ và.. cha vẫn ổn chứ?" Tây Bảo vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt thận trọng hỏi.

    "Không sao, đừng lo lắng, chỉ là cãi nhau một chút với cha con thôi!" Ôn Mục khẽ cười.

    "Ồ, con chuẩn bị bữa sáng xong rồi, để con đi gọi dì Chi Chi rồi chúng ta cùng ăn." Tây Bảo thở phào nhẹ nhõm, đi đến gõ cửa phòng Thẩm Chi: "Dì Chi Chi, dì tỉnh chưa, ra ngoài ăn sáng thôi."

    "Đến đây." Thẩm Chi vừa ra mở cửa vừa ngáp dài.

    Ôn mục và Thẩm Chi liếc nhìn nhau, đều thấy vẻ mệt mỏi trên mặt nhau thì cũng mỉm cười.

    Ăn sáng xong thì ba người cũng không có việc gì để làm, Tây Bảo nhìn mẹ và dì Chi Chi đều mang vẻ mặt ỉu xìu mệt mỏi nên quyết định quay về Đại Ngục hỏi cha.

    "Mẹ, con tạm thời có việc gấp phải đến Địa Ngục một chuyến, rất nhanh sẽ quay lại." Tây Bảo đứng dậy nói với Ôn Mục.

    "Đi đi, mẹ với dì Chi Chi không sao, yên tâm đi."

    "Vâng, vậy mẹ với dì Chi Chi cẩn thận một chút, cố gắng đừng ra ngoài, đợi con quay lại." Tây Bảo lo lắng nói.

    "Đã biết!" Ôn mục mỉm cười trả lời.

    Mặc kệ Cố Lâm Chương thế nào, nhưng có đứa con trai như Tây Bảo cũng rất đáng giá.

    Cô vừa dứt lời thì Tây Bảo lập tức biến mất.

    "Cậu và Cố Lâm Chương thật sự.." Thẩm Chi ngập ngừng hỏi.

    "Sao có thể thật sự tách ra chứ? Chỉ là lời nói lúc nóng giận, hơn nữa là tại tên khốn Kim Dịch chọc giận cậu nên tớ mới trút giận lên người anh ấy." Ôn Mục thở dài nói.

    "Nhưng người này cũng thật là, một chút dỗ dành tớ cũng không biết, chỉ để lại một câu rồi rời đi, tức chết tớ mà." Ôn Mục vừa nói vừa đập đập vào gối.

    "Làm tớ sợ muốn chết, còn cho rằng cậu thật sự tức giận rồi chia tay với Cố Lâm Chương." Thẩm Chi lo lắng nói.

    "Làm sao có thể, hơn nữa anh ấy vẫn luôn rất tốt với tớ, cho dù anh ấy có mất trí nhớ mà quên mất tớ thì vẫn đối xử đặc biệt với tớ, cái này thì không có gì bàn cãi."

    "Ừm, tớ đoán lần này Tây Bảo quay về Địa Ngục là để tìm Cố Lâm Chương hỏi chuyện. Cậu nhóc không dám hỏi cậu vì sợ cậu buồn." Thẩm Chi cảm thấy biểu cảm vừa rồi của Tây Bảo rõ ràng chẳng có chuyện gì liên quan đến Địa Ngục. Chỉ là thấy tối qua cha và mẹ mình cãi nhau nên muốn đi hỏi thử thôi.

    "Hừ, cũng đúng lúc, hôm qua Cố Lâm Chương vậy mà lại nói nếu đã như vậy thì không cần ở bên nhau nữa, tớ thật sự rất tức giận." Ôn Mục nghĩ đến chuyện đó thì tức điên lên.

    "Ha ha, Cố Lâm Chương lạnh lùng như vậy mà lại bị cậu dày vò, nghĩ đến hình ảnh đó là tớ đã muốn cười." Thẩm Chi nghe đến đó thì không nhịn được bật cười.

    "Kim Dịch rốt cuộc muốn thế nào?" Ôn Mục vội vàng hỏi.

    "Ai mà biết được, mặc kệ anh ta muốn làm gì, hiện tại tớ đã không còn thích anh ta, anh ta có làm gì cũng vô dụng." Thẩm Chi hừ lạnh nói.

    "Vậy thì mặc kệ anh ta đi, Chi Chi, tớ cảm thấy hiện tại Cố Lâm Chương hẳn rất giận tớ." Ôn Mục nhớ lại hành động của Cố Lâm Chương hôm qua.

    "Cậu nói cậu xem, Cố Lâm Chương là người tốt biết bao, ừm, không, là một con ma tốt. Người ta hết lòng yêu thương cậu, cậu thì tốt rồi, đợi chút nữa con trai cậu về thì hỏi thằng bé xem." Thẩm Chi cười nói.

    -

    Địa Ngục,

    Hai người kia vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng xử lý mọi chuyện của Địa Ngục.

    Cảnh tượng uống rượu đêm đó dường như tồn tại, hai người bọn họ cũng không muốn giải thích với bên ngoài.

    Tây Bảo mang vẻ mặt lạnh lùng đi vào, Cố Lâm Chương lạnh lùng liếc nhìn: "Sao con lại trở về?"

    "Rốt cuộc đêm đó cha đã nói gì với mẹ?" Tây Bảo đi tới trước mặt Cố Lâm Chương hỏi.

    "Đây là chuyện giữa cha và mẹ con, không liên quan gì đến con." Cố Lâm Chương lạnh lùng đáp.

    "Cha, mẹ khó khăn lắm mới sống lại, con không muốn thấy mẹ buồn hay gặp bất cứ nguy hiểm nào." Trong lòng Tây Bảo cảm thấy nhất định là do cha chọc giận mẹ mình.

    Kim Dịch ngồi gần đó, nhìn thấy tình cảnh này thì nhếch miệng cười hả hê.

    "Chú Kim Dịch, chú cũng đừng cười, dì Chi Chi đã không còn thích chú lâu rồi, tốt nhất là chú đừng làm phiền dì ấy nữa." Tây Bảo thấy Kim Dịch ngồi đó mỉm cười như đang xem kịch hay thì lên tiếng nhắc nhở.

    Sắc mặt Kim Dịch ngay lập tức u ám: "Cố Nam Xuyên, tốt nhất là con nên quản tốt chuyện của cha mẹ mình đi."

    Kim Dịch nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

    Tây Bảo ngồi trên ghế: "Cha, mẹ con đã thay đổi thân thể, trái tim trong thân thể đó không khỏe lắm, sao cha còn không biết nhường nhịn bà ấy một chút?"

    Cố Lâm Chương sắc mặt lạnh lùng, không có ý định nói cho con trai biết chuyện giữa mình với mẹ thằng bé, nên chỉ nói: "Nếu con không có chuyện gì thì đi theo Yến Thanh xử lý chuyện của Địa Ngục đi, chuyện của cha và mẹ con để cha tự giải quyết."

    "Không, con phải trở về bảo vệ mẹ. Cha, nếu cha còn chọc giận mẹ con thì đừng trách con không nhận người, con sẽ sống cùng mẹ." Tây Bảo nói xong lời đó thì cũng đứng dậy rời đi.

    Cố Lâm Chương vứt bút đi, vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế.

    "Ôn Mục, em sinh được đứa con trai tốt thật, lần này là em chọc giận anh, cuối cùng vẫn là lỗi của anh."

    -

    Kim Dịch trở về chỗ ở của mình, đi đến căn phòng mà Thẩm Chi đã sống trước đây, nhìn những thứ đồ mà cô đã tự sắp xếp, màn trải giường, đệm..

    Thật ra lúc cô sống ở đây thì hắn thật sự rất vui, cuối cùng nơi ở của hắn không còn u ám nữa mà mang một màu sắc ấm áp.

    "Thẩm Chi, thích tôi thêm lần nữa được không?"

    -

    "Cơ Cơ, tớ vừa nhận một đơn hàng, ngày mai chúng ta xuất phát." Thẩm Chi cúp điện thoại thì cười nói với Ôn Mục.

    "Ở đâu?"

    "Ở thành phố Lâm."

    "Được!"

    Sáng hôm sau, Thẩm Chi lái xe chở Ôn Mục đến thành phố Lâm.

    Khi đến nơi thì Thẩm Chi lấy điện gọi ra gọi, sau đó thì đưa Ôn Mục lên tầng, đứng trước một ngôi nhà rồi đưa tay ra gõ cửa.

    Người mở cửa là một cặp vợ chồng trung niên ngoài bốn mươi, nhìn thấy hai người bọn họ thì có chút hoài nghi.

    "Xin chào, tôi là Thẩm Chi, chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại." Thẩm Chi tự giới thiệu trước, sau đó chỉ qua Ôn Mục nói tiếp: "Đây là bạn tôi, Ôn Mục."

    "Xin chào, mời vào." Bà chủ vội vàng đáp lại rồi mở cửa cho họ vào.

    "Cái đó, hai người trẻ như vậy.." Sau khi hai người vào nhà chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã ngập ngừng lên tiếng, hiển nhiên là không tin tưởng bọn họ.

    "Thật xin lỗi, chúng tôi cho rằng ngài cũng phải hơn bốn mươi." Bà chủ ngượng ngùng giải thích.

    "Không sao, trước tiên nói cho tôi biết tình hình một chút." Thẩm Chi cũng không giải thích gì thêm, chỉ chuyển chủ đề vào chuyện chính.

    "Là con gái tôi, cách đây một thời gian không biết đã xảy ra chuyện gì mà tính cách đột nhiên thay đổi. Con bé bắt đầu trang điểm, mặc những bộ quần áo không phải phong cách của mình, luôn làm những hành động nũng nịu trước mặt cha mình, còn ôm hôn này nọ. Con bé đã hai mươi tuổi rồi, trước giờ chưa từng như thế, nhà chúng tôi cũng không phải là dạng cởi mở, hiện tại thì thường xuyên đối nghịch với tôi, lúc trước không có như vậy." Bà chủ vẻ mặt lo lắng nói.

    "Trước có đó chịu kích thích gì không? Hay có chuyện gì đặc biệt không?" Ôn Mục hỏi.
     
  9. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2


    Chương 108: Cảm xúc thay thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nửa năm trước con gái tôi bị tai nạn xe hơi, chiếc xe bị phá hủy, nhưng con gái tôi may mắn không có gì nghiêm trọng, sau khi ra viện thì lại trở nên như thế. Lúc đó tôi còn cho rằng là do di chứng từ vụ tai nạn xe làm cảm xúc không ổn định, nên cũng không để tâm nhiều. Chỉ là không ngờ con bé càng ngày càng tỏ ra thân thiết với cha mình. Trước đây con bé cũng có bạn trai, nhưng không lâu sau đó đã chia tay, tôi không biết xảy ra chuyện gì, hỏi con bé thì nó nói không thích người kia nữa." Bà chủ đỏ mắt giải thích.

    "Chúng tôi có thể đến phòng cô ấy xem không?" Thẩm Chi đứng dậy hỏi.

    "Con bé luôn khóa cửa phòng, không cho chúng tôi vào." Bà chủ vừa nói vừa chỉ cửa phòng cách đó không xa.

    "Ồ, vậy thì chỉ có thể đợi cô ấy quay lại." Ôn Mục mỉm cười trả lời.

    Thẩm Chi nhìn đồ đạc và hoàn cảnh trong nhà, cảm thấy ánh sáng và cách bố trí của ngôi nhà này không tệ, chắc là không có vấn đề gì lớn.

    Ôn Mục nhìn thấy một bức ảnh treo trên tường, bên trong là một nhà ba người, cô gái nở một nụ cười rực rỡ, nhìn nụ cười đó thì cô nghĩ cô gái ấy chắc hẳn rất vui vẻ và hoạt bát.

    Sau đó cô lại nhìn thấy một bức ảnh khác, trên ảnh là những chàng trai và cô gái khoảng hai mươi tuổi. Có ba chàng trai và hai cô gái, trong đó có một cặp là hai vợ chồng chủ nhà.

    Bà chủ mỉm cười chỉ vào bức ảnh: "Đây là ảnh chụp của tôi với bố con bé khi còn học đại học, lúc đó chúng tôi cùng tham gia một sự kiện của trường."

    "Ồ, bà và chồng bà học cùng lớp đại học?" Ôn Mục hỏi.

    "Không phải, chúng tôi cùng tham gia hội sinh viên, anh ấy lớn hơn tôi một tuổi, chúng tôi biết nhau sau khi tham gia sự kiện." Bà chủ vui vẻ nói.

    Thẩm Chi nhìn thấy một cô gái trong ảnh đang ngượng ngùng nhìn nam chủ nhà, hiển nhiên cũng thích ông ta.

    "Cô gái này cũng là bạn cùng lớp của bà à?" Thẩm Chi chỉ vào một cô gái khác.

    "Người này.. đó là bạn học quen biết trong lúc tập luyện cùng nhau." Bà chủ rõ ràng không muốn nói đến chuyện này.

    Ôn Mục nhìn vẻ mặt nam chủ nhà không được tự nhiên rồi lại nhìn thẩm Chi.

    Một lúc sau, chuông cửa reo.

    Bà chủ mỉm cười nói: "Hẳn là con gái tôi đã đi học về."

    Nói xong thì đi đến mở cửa.

    Ôn Mục và Thẩm Chi cũng đúng lúc nhìn lại, đó là một cô gái khoảng 20 tuổi, nhưng ăn mặc có phần chững chạc, cảm giác rất kỳ lạ. Ôn Mục không thể nói được cảm giác đó là gì, trên cơ thể cô ấy cũng phát ra một mùi hương thoang thoảng, nó là mùi hương gì thì nhất thời cô không nhớ ra được.

    Nhìn thấy có người lạ trong nhà thì cô ấy vẻ mặt không vui nói tôi: "Sao lại có người khác trong nhà?"

    Nói xong thì cô ấy chạy đến bên cạnh cha mình, ôm lấy cánh tay ông ta rồi làm nũng nịu nói: "Cha, con mới mua cho cha một bộ đồ, cha thử xem."

    "Nhụy Nhụy, con chỉ mua cho cha thôi sao, không mua cho mẹ à?" Bà chủ vẻ mặt buồn bã hỏi con gái.

    Cô gái bĩu môi: "Không có, mẹ có nhiều quần áo như vậy thì mua làm gì, cha con chỉ có mấy bộ quần áo."

    Nói xong câu đó thì cô ấy lập tức trở về phòng.

    Thẩm Chi nhận thấy la bàn đang rung động, liền nhìn bà chủ: "Con gái bà trước đây cũng như vậy sao?"

    "Không phải, trước đây nó rất thân thiết với tôi, bây giờ thì nó luôn phớt lờ tôi, lúc nào cũng.." Bà chủ vừa nói đôi mắt vừa đỏ lên, nói đến đó thì không nói tiếp được.

    "Vậy bà hỏi xem thử chúng tôi có thể vào phòng cô ấy xem không?" Ôn Mục nhanh chóng hỏi.

    "Để tôi đi hỏi thử, bây giờ tính khí con bé không tốt, chúng tôi cũng không dám chọc giận nó." Bà chủ lên tiếng, sau đó đi đến gõ cửa phòng con gái.

    Một lúc sau, bà chủ đi ra nói: "Con bé nói không tiện lắm, vậy các vị?"

    "Để tôi đi hỏi." Người đàn ông đứng dậy đi tới trước cửa phòng.

    Ôn Mục và Thẩm Chi nhìn người đàn ông nói chuyện với con gái nũng nịu của mình.

    Sau đó thì thấy cô gái mở cửa rồi liếc nhìn hai người Ôn Mục và Thẩm Chi.

    Ôn Mục và Thẩm Chi bước vào phòng, bên trong rất tối: "Không mở rèm sao?"

    "Tôi không quen, tôi thích tối hơn." Cô gái giọng điệu không mấy thiện cảm trả lời.

    Thẩm Chi cầm la bàn đi quanh mọi ngóc ngách trong phòng, la bàn không hề chuyển động, chứng tỏ trong phòng này không có gì, nhưng khi cầm la bàn đi qua người cô gái thì la bàn lại rung chuyển dữ dội.

    Thẩm Chi ngước mắt lên nhìn cô gái, cô gái cũng nhận ra nên đôi mắt lộ ra vẻ nguy hiểm nhìn qua.

    Thẩm Chi nhận ra có điều gì đó không ổn với cô gái, nhưng cô vẫn bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì, đi kiểm tra những nơi khác.

    "Chúng tôi đã kiểm tra rồi, nhưng không phát hiện điều gì bất thường, để chúng tôi quay về suy nghĩ rồi nói sau." Thẩm Chi cười nói.

    "Được, làm phiền các vị rồi!" Bà chủ cũng gật đầu nói.

    Ôn Mục nhìn cô gái vẫn đang kể cho cha mình những điều thú vị xảy ra ngày hôm nay. Cô để ý thấy phía sau tai và cổ cô ấy có một mảng xanh, nhìn như là bị vật nặng đập vào gây ra, làm da xung quanh bị sưng to và chuyển sang tím xanh.

    Ôn Mục lặng lẽ thu hồi ánh mắt, xem như không có chuyện gì xảy ra.

    Bà chủ đưa bọn họ đến cửa: "Nếu muốn biết thêm chuyện gì thì có thể gọi cho tôi. Tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể thử biện pháp này."

    "Được, bà yên tâm đi. À, đúng rồi, tôi thấy sau tai con gái bà có một mảng xanh lớn, là vết bớt sao?"

    "Không phải, là do tai nạn xe để lại. Lúc đưa nó đi khám thì bác sĩ cũng thấy lạ, nói là nên biến mất từ lâu rồi, nhưng không hiểu sai hơn nữa năm nay nó không giảm bớt mà càng ngày càng lan rộng."

    "Có chuyện gì sao? Không có vấn đề gì chứ?" Bà chủ lo lắng hỏi.

    "À, không có gì, bà nhanh vào nhà đi, chúng tôi về trước đây." Ôn Mục cười nói.

    Đợi sau đó bên kia đóng cửa lại, Ôn Mục và Thẩm Chi mới mang vẻ mặt nghiêm trọng đi xuống lầu.

    "Cậu phát hiện được gì?" Ôn Mục thấp giọng hỏi.

    "Cô gái kia có vấn đề, không phải là vấn đề nhỏ." Thẩ Chi suy nghĩ một lát rồi nói.

    "Cái mảng xanh do tai nạn đó càng ngày càng lớn nghĩa là vết thương chưa lành, chứng tỏ thân thể đó không có khả năng hồi phục nữa." Ôn Mục cau mày nói.

    Hai người nghiêm túc liếc nhìn nhau, để giải thích cho chuyện này thì chỉ có thể là cô gái kia đã chết tại chỗ ngay lúc xảy ra tai nạn xe.

    Nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc nên hai người lập tức lái xe về khách sạn.

    Vừa về đến khách sạn thì Thẩm Chi lập tức lấy bùa ra dán ở khắp nơi: "La bàn chỉ chuyển động khi ở trước mặt cô gái đó, những nơi khác vẫn bình thường."

    "Hai vợ chồng kia có gặp nguy hiểm không?" Ôn Mục lo lắng hỏi.

    "Hiện tại thì chắc không sao, nhưng ban đêm chúng ta phải cẩn thận, tớ cảm thấy cô gái đó đã nhận ra chúng ta đã phát hiện." Thẩm Chi bình tĩnh nói.

    Thẩm Chi lấy thanh kiếm đồng ra đặt ở đầu giường.

    "Ai đã chiếm thân xác của cô gái đó?" Ôn Mục nghiêm túc hỏi.

    "Hiện tại thì vẫn chưa rõ, nhưng rõ ràng thứ đó có hứng thú với nam chủ nhà." Thẩm Chi khẳng định.

    "Đúng rồi, lúc chúng ta hỏi về người phụ nữ trong ảnh, cả hai vợ chồng kia đều không muốn nói nhiều." Thẩm Chi nhớ lại.

    "Người đàn ông kia có chút lúng túng, dường như không muốn nói đến." Ôn Mục nghĩ lại vẻ mặt của người đàn ông lúc đó.

    "Để tớ hỏi rõ thân phận của người phụ nữ trong ảnh kia." Thẩm Chi nói xong thì lấy điện thoại ra bấm gọi.

    "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút là người phụ nữ trong ảnh có liên quan gì đến vợ chồng bà không?"

    "Bà nói người phụ nữ đó thích chồng bà, còn tỏ tình? Vậy sau đó thì sao?"

    "Được rồi, tôi biết rồi, ngày mai chúng tôi sẽ đến chỗ bà." Thẩm Chi nói xong thì cúp điện thoại.

    "Sao vậy?" Ôn Mục thấy vẻ mặt nặng nề của Thẩm Chi thì hỏi.

    "Người phụ nữ trong ảnh đã chết mười năm trước, chưa từng kết hôn."

    "Là.. là chết vì cái gì?" Ôn Mục hỏi.

    "Cũng là tai nạn xe." Thẩm Chi liếc nhìn Ôn Mục nói.

    "Cậu nghĩ có thể hay không?" Ôn Mục vẻ mặt khó coi hỏi.

    "Cơ Cơ, ngày mai sẽ rất nguy hiểm." Thẩm Chi nghiêm túc nói.

    "Lúc nào mà không có nguy hiểm chứ, chấp nhận làm nghề này thì tớ đã biết rồi!" Ôn Mục khẽ cười.

    "Ừm, ngày mai chúng ta sẽ hỏi rõ tình hình của người phụ nữ kia là thế nào?"
     
  10. Đại Bán Tiên

    Bài viết:
    2


    Chương 109: Ma nữ trả thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian dần trôi đến nửa đêm, Ôn Mục và Thẩm Chi thức trắng để chờ ma nữ đến.

    Thanh kiếm đồng trên đầu giường bắt đầu run rẩy.

    "Cơ Cơ, cô ấy đến rồi!" Thẩm Chi vừa nói vừa rời khỏi giường.

    "Tớ biết rồi!" Ôn Mục cũng lặng lẽ rời giường, trong tay cầm sẵn bùa đã chuẩn bị trước đó.

    Thẩm Chi cầm lấy thanh kiếm đồng, nhìn ma nữ đang chận rãi đi vào. Dưới ánh trăng mờ nhạt, bọn họ nhận ra quả nhiên là cô gái mà ban ngày bọn họ nhìn thấy. Cô ta nhe răng, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Chi.

    "Cho các ngươi lo chuyện bao đồng." Cô ta nói rồi lao vào tấn công.

    Thẩm Chi dùng kiếm đồng chặn lại, ma nữ bị thiêu đốt bật ra ngoài.

    Ôn Mục chớp thời cơ dán bùa lên trán ma nữ, cô ta ngay lập tức đứng im không động đậy.

    Thẩm Chi đi tới trước mặt hỏi cô ta: "Cô là ai?"

    Ma nữ đã nhập vào xác cô gái, khuôn mặt tái nhợt và xanh xao như người chết, có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi hôi thối của xác chết.

    Ôn Mục lập tức quay đầu đi, khẽ nhíu mày nôn khan: "Chi Chi, cô gái kia đã chết, thân xác bị ma nữ này nhập vào."

    Thẩm Chi cũng đã nhìn ra: "Cô có biết làm vậy sẽ tổn hại đến âm đức, sẽ bị trừng phạt không?"

    "Hahaha, trừng phạt? Người nên bị trừng phạt không phải là ta, mà là Ngụy Minh Nghi kia." Ma nữ khàn giọng quát lên.

    "Ngụy Minh Nghi? Là cha của cô gái kia?" Ôn Mục theo bản năng hỏi.

    "Đúng vậy, ta là người phụ nữ mà các người nhìn thấy trong bức ảnh trên tường vào ban ngày - Chu Tiêu. Hắn bỏ rơi ta, hắn hủy hoại cuộc đời ta." Ma nữ đau khổ khóc lóc.

    "Nếu cô tin tưởng thì chúng tôi có thể giúp cô." Ôn Mục lên tiếng hứa hẹn.

    "Thi thể cô gái này đã chết hơn nửa năm rồi, cô không thể ở trong thân thể cô ấy được bao lâu nữa, chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết, cô cũng có thể đầu thai." Thẩm Chi nhìn vào cơ thể đang mưng mủ lở loét, ở nhiều chỗ còn có giòi bò.

    "Ta muốn Ngụy Minh Nghi phải đền mạng cho ta và con của ta." Ma nữ hét lên, như thể cô ta đang rất đau đớn.

    "Cô có con với ông ta?" Ôn Mục sửng sốt.

    Ma nữ gật đầu: "Năm đó ta và Hứa Tuyết đều yêu Ngụy Minh Nghi, nhưng gia cảnh ta không tốt, xuất thân từ một nơi nhỏ bé, tính tình lại có chút hướng nội, còn Hứa Tuyết thì ngược lại."

    "Hứa Tuyết là mẹ của cô gái kia?" Thẩm Chi hỏi.

    "Đúng vậy, cô ấy xuất thân từ gia đình giàu có, có thể khiêu vũ, có thể chơi piano, trùng hợp là cũng thích Ngụy Minh Nghi, cho nên ta giấu kín tình cảm của mình trong lòng, không cho ai biết. Ta tích cực tham gia các hoạt động chỉ để có thể nhìn thấy hắn, ta muốn gặp hắn mỗi ngày, ngay cả khi hắn không biết là ta thích hắn."

    "Sau đó, chúng ta cùng tham gia một hoạt động của trường, biểu diễn một vở kịch, chính là bức ảnh mà các người nhìn thấy ngày hôm qua. Không lâu sau buổi biểu diễn thì Ngụy Minh Nghi và Hứa Tuyết đã ở bên nhau. Ta cũng thực sự chúc phúc cho bọn họ, hai người bọn họ thực sự rất đẹp đôi."

    "Ta cảm thấy tự ti nên bắt đầu cố gắng học tập, chỉ để sau này có đứng trước mặt người mình thích thì cũng không quá khó coi. Khi sắp tốt nghiệp thì nghe nói Hứa Tuyết và Ngụy Minh Nghi cãi nhau rồi chia tay, lúc đó ta mới cho phép mình tiếp cận Ngụy Minh Nghi, muốn cho mình một cơ hội, nên sau đó mới tỏ tình với hắn."

    Ma nữ cười khổ nói: "Nhưng tỏ tình thất bại."

    "Là ông ta không thích cô? Hay là?" Ôn Mục hỏi.

    "Hắn nói hắn thích sự dịu dàng và chu đáo của ta, nhưng thực tế là ta không thể giúp cho sự nghiệp của hắn, còn gia đình Hứa Tuyết thì có thể."

    "Lúc đó ta còn quá trẻ nên ngu ngốc. Đến lúc này mới phát hiện Ngụy Minh Nghi có dã tâm rất lớn. Hắn nhắm đến gia đình của Hứa Tuyết, muốn bọn họ sau này sẽ giúp hắn." Ma nữ cười dữ tợn.

    "Vậy còn cô là.." Thẩm Chi hỏi.

    "Vì hắn đã không có ý định ở bên ta nên ta cũng không ép buộc. Sau khi tốt nghiệp thì ta đến một thành phố khác để phát triển."

    "Sau này nghe nói là Ngụy Minh Nghi và Hứa Tuyết đã quay lại ở bên nhau. Không biết là chuyện ta tỏ tình với Ngụy Minh Nghi bị ai lan truyền, nói rằng ta là do thiết kế khiến hai người bọn họ chia tay. Lúc đó ta bận rộn với công việc, cũng không ở cùng thành phố nên không thể giải thích."

    "Nhưng vài năm sau, ta tình cờ gặp lại Ngụy Minh Nghi ở chỗ làm, lúc đó hắn đã kết hôn với Hứa Tuyết, cũng đã có con. Có lẽ hắn cảm thấy mắc nợ ta nên đã bí mật giới thiệu khách hàng cho ta."

    "Sau đó có một khoảng thời gian ta bị bệnh, lại không có ai chăm sóc, hắn phát hiện nên chăm sóc ta vài ngày. Hắn nói hắn thích ta, nhưng không có cách nào khác, ta lại đang ở trong giai đoạn rất dễ bị tổn thương, suốt những năm qua luôn cố gắng một mình, đột nhiên lại có một người ở bên cạnh, nên ta dần dần chấp nhận tình cảm của hắn."

    "Như các người đã biết, phụ nữ chính là như vậy, luôn bị tình cảm chi phối. Cứ như vậy thì ta và hắn lén lút ở bên nhau, cho đến khi ta mang thai, lúc ta nói với hắn thì hắn lại đe dọa ta phải bỏ đứa bé. Ta như phát điên lái xe ra ngoài thì gặp tai bạn, vì không cam lòng nên biến thành ma đi theo hắn. Không biết có phải là hắn nhìn thấy ta hay không, nhưng lại thấy hắn xin một lá bùa đeo trên người, cho nên ta không thể đến gần. Sau đó ta vẫn luôn tìm cơ hội để trả thù, tại sao hắn lại có thể sống nhởn nhơ như vậy?"

    "Cho đến khi con gái hắn gặp tai nạn xe chết đi, ta mới nhập vào xác cô ta để tiếp cận Ngụy Minh Nghi."

    "Cô có bao giờ nghĩ, thật ra lỗi lớn nhất là ở cô không?" Ôn Mục nghe ma nữ kể xong thì nói.

    "Ta biết, cũng là do ta, lúc đó ta quá khao khát tình yêu, lại quá ngu ngốc, nhưng ta cũng đâu có muốn. Những năm tháng trở thành ma, ta nhìn thấy hắn còn có những người phụ nữ khác, thậm chí còn có một đứa con trai. Hahaha, hắn cũng nói với người phụ nữ đã sinh con trai cho hắn là bởi vì bọn họ là bạn đại học, nếu bị phát hiện ra mối quan hệ này thì sẽ không tốt cho hắn." Ma nữ nghiến răng gầm lên.

    "Tên cặn bã này thật ghê tởm." Thẩm Chí nghe vậy thì vô cùng tức giận.

    "Vậy cô muốn báo thù như thế nào thì mới giải tỏa thù hận trong lòng, chúng tôi sẽ giúp cô." Ôn Mục nghiêm túc hỏi.

    "Nhưng cô phải hiểu một điều, hắn không thể chết, cô cũng không thể giết hắn. Chúng ta không thể đi ngược lại số mệnh của con người."

    "Ta biết, ta luôn cảm thấy áy náy với Hứa Tuyết, ta muốn cho cô ấy biết Ngụy Minh Nghi là người như thế nào, phần lớn tài sản của cô ấy đã bị âm thầm chuyển nhượng từ lâu rồi!" Ma nữ trầm giọng nói.

    "Được, chúng tôi hiểu, chúng tôi sẽ gỡ bùa cho cô. Cô cứ về trước đi, nhớ là đừng làm tổn thương người khác." Ôn Mục nghiêm giọng nhắc nhở.

    Thẩm Chi gỡ bùa ra, Chu Tiêu rời đi.

    "Cơ Cơ, cậu định làm thế nào? Thật sự rất đáng hận."

    "Đợi ngày mai lúc Ngụy Minh Nghi đi làm thì chúng ta sẽ đến nói chuyện với Hứa Tuyết, xem sau đó Hứa Tuyết muốn làm gì?" Ôn Mục suy nghĩ một lúc rồi nói

    "Được." Thẩm Chi bình tĩnh nói.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...