Chương 100: Kim Dịch tức giận
"Chi Chi, anh rất thích em." Trần Quân dịu dàng nhìn Thẩm Chi đang mỉm cười rạng rỡ trước mặt.
"Trần Quân, em cũng rất thích anh." Thẩm Chi nhỏ giọng nói.
Trần Quân chậm rãi cúi đầu xuống hôn Thẩm Chi, một nụ hôn đơn thuần. Thẩm Chi nhắm chặt mắt, hai tay khẩn trương nắm lấy vạt áo của anh ta, nhịp tim tăng tốc.
"Chi Chi, đừng khẩn trương, anh sẽ đợi em từ từ chấp nhận anh." Trần Văn thì thầm.
Thẩm Chi mở mắt ra nhìn thẳng vào ánh mắt Trần Quân, bên trong tràn đầy hình ảnh của cô, nhìn cô vô cùng dịu dàng. Cô cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
"Ừm!" Thẩm Chi đỏ mặt gật đầu.
Phi Vũ từ trong bóng tối đi ra, cười lạnh hỏi: "Ngươi là Thẩm Chi?"
"Đúng vậy, cô là ai?" Thẩm Chi hỏi.
Phi Vũ bước lên phía trước, Trần Quân thấy tình hình không ổn thì liền bước lên chắn trước mặt: "Chúng tôi không biết cô, cô có chuyện gì sao?"
"Không liên quan gì đến ngươi, biến đi." Nói xong thì phất tay ném Trần Quân bay đi.
Thẩm Chi sửng sốt, vội vàng chạy đến đỡ Trần Quân, tức giận hét lên: "Cô rốt cuộc là ai?"
"Ta tới đây là để nói cho ngươi biết, Ma Quân rất nhanh sẽ cưới Cung Chủ của chúng ta, Ma Quân cũng không phải là người mà ngươi có thể mơ ước, đừng không tự lượng sức." Phi Vũ âm nhu nói.
"Vậy thì cô nhầm rồi, tôi không có quan hệ gì với Ma Quân, làm phiền cô nói cho cô ta biết, nếu cô ta còn gây chuyện với tôi thì tôi nhất định sẽ xuất hiện trong hôn lễ của cô ta." Thẩm Chi lạnh lùng nói.
"Ngươi dám uy hiếp Cung Chủ của chúng ta?" Phi Vũ túm lấy cổ Thẩm Chi lạnh lùng nói.
Trần Quân đột nhiên bước lên phía trước muốn đẩy cô ta ra, nhưng lại bị một cái phất tay đánh bay ra ngoài, có chút kinh ngạc không dám tin, nhưng khi nhìn dáng vẻ đau đớn của Thẩm Chi thì lại liều mạng chạy đến muốn đẩy người ra, nhưng lại bị phất tay một cái tiếp tục bay đi.
Thẩm Chi chịu đựng đau đớn nhân cơ hội lấy ra một lá bùa dán lên, Phi Vũ hét lên buông tay ra, đau đớn lăn lộn. Cô ta không ngờ người phụ nữ này vậy mà lại có bùa chú.
"Khụ.. Cô về nói cho Cung Chủ của các người biết, cô ta hãy chờ đó." Thẩm Chi ôm cổ sắc bén nói.
"Trần Quân, anh có sao không?" Nhanh chóng chạy lại đỡ Trần Quân dậy.
"Không sao, em có sao không?" Trần Quân vừa nói xong thì phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.
"Trần Quân, anh làm sao vậy?" Thẩm Chi hoảng sợ kêu lên.
Thẩm Chi vừa khóc vừa bấm gọi 110, rồi lại gọi cho Ôn Mục.
Trong bệnh viện,
"Chi Chi, xảy ra chuyện gì vậy?" Ôn Mục cùng Tây Bảo vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Thẩm Chi đang ôm gối ngồi xổm trên mặt đất khóc.
"Trần Quân vì bảo vệ tớ mà bị thương." Thẩm Chi thấy Ôn Mục đến thì vội vàng ôm cô òa khóc.
"Là ai muốn làm hại cậu?" Ôn Mục lạnh lùng hỏi.
"Chính là người phụ nữ mà tên khốn Kim Dịch chuẩn bị cưới đến tìm tớ, uy hiếp tớ, Trần Quân vì bảo vệ tớ nên mới bị thương." Thẩm Chi đứng dậy lau nước mắt rồi nói với Tây Bảo: "Tây Bảo, con đi nói với Kim Dịch, bảo hắn quản tốt người phụ nữ của mình đi, đừng có ở nơi nào cũng cắn người lung tung chư chó điên."
"Tây Bảo, con đi tìm Kim Dịch đi, chuyện này là anh ta gây ra, để anh ta tự giải quyết." Ôn Mục cũng qua qua nói với Tây Bảo.
Tây Bảo gật đầu, nhìn xung quanhg thấy không có ai thì vận linh lực biến mất.
-
"Chú Kim Dịch, dì Chi Chi xảy ra chuyện rồi!" Tây Bảo sải bước đi tới.
"Cô ấy làm sao?" Kim Dịch đứng bật dậy, sắc bén hỏi.
"Dì ấy bị thương, bị con gái nhỏ của Thần quân, tức là người phụ nữ mà chú chuẩn bị cưới đánh." Tây Bảo cũng vô cùng tức giận, chú Kim Dịch nhìn trúng loại phụ nữ như thế nào vậy, quá xấu xa rồi!
Kim Dịch nghe thấy thì nổi giận biến mất, Tây Bảo biến mất cùng hắn.
-
Trong bệnh viện, cha mẹ Trần Quân nhìn thấy con trai nhập viện thì liền tức giận mắng Thẩm Chi. Thẩm Chi chỉ cúi đầu im lặng lắng nghe, là cô làm anh ấy bị thương.
Ôn Mục vẻ mặt tức giận đứng trước cản trước mặt Thẩm Chi: "Chú, dì, hiện tại Trần Quân không sao, hai người nói Chi Chi như vậy có phải không tốt lắm không? Nếu như một người nhìn thấy bạn gái của mình gặp nguy hiểm mà còn không có động tĩnh gì thì thực sự không phải là đàn ông."
Khi bố mẹ Trần Văn nghe thấy Ôn Mục nói vậy thì lập tức đưa tay chỉ vào mặt cô, vẻ mặt khó coi nhưng không nói được lời nào.
Thẩm Chi kéo Ôn Mục lại: "Chú, dì, con xin lỗi."
"Chi Chi, đó không phải lỗi của cậu." Ôn Mục đau lòng nói.
"Chi Chi!" Kim Dịch vẻ mặt trầm tĩnh sải bước đi tới, theo sau là Tây Bảo.
Thẩm Chi ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn hắn: "Anh đến đây làm gì?"
"Em có bị thương không?" Kim Dịch lo lắng nhìn từ trên xuống dưới một lượt xem cô có bị thương không.
Thẩm Chi tức giận trừng mắt nhìn Kim Dịch: "Kim Dịch, tôi nói cho anh biết, nếu Trần Quân thật sự có chuyện gì, tôi nhất định sẽ liều mạng với người phụ nữ đó. Quản cho tốt người phụ nữ của anh đi, tôi với anh không có quan hệ gì, cô ta sao lại đến tìm tôi gây chuyện."
"Xin lỗi, tôi sẽ cho em một lời giải thích." Ánh mắt Kim Dịch đột nhiên trở nên tàn nhẫn, nói xong thì liền biến mất.
Kim Dịch bay thẳng đến Thiên Cung của Thần Quân.
Vẻ mặt hắn âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, hét lớn: "Tân Lộ, ngươi ra đây."
Ngọc Thanh Thần Quân nghe vậy liền vội vàng đi ra ngoài: "Làm sao vậy?"
Quai hàm Kim Dịch căng cứng, sắc mặt lạnh lùng, tức giận nói: "Ngọc Thanh, ta vốn cho rằng cái chức Thần Quân của Thiên Giới này là ngươi ngồi danh chính ngôn thuận."
Ngọc Thanh Thần Quân hoảng sợ hỏi: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Ngươi làm sao trở Thần Quân, ngươi đã quên rồi sao? Còn nhớ Sương Hoa Đại Quân không?" Kim Dịch sắc bén hỏi.
"Ngươi.. Làm sao ngươi biết?" Ngọc Thanh Thần Quân hoảng sợ, hắn còn tưởng sau nhiều năm như vậy, sẽ không có ai để ý.
"Giao Tân Lộ ra đây, hôm nay ta tính sổ với cô ta trước." Kim Dịch thần sắc giận dữ nói.
Tân Lộ nghe thấy Kim Dịch gọi mình thì bước nhanh ra ngoài, mỉm cười nói: "Kim Dịch, ngài tới rồi."
Cô ta vừa đi tới thì đã bị kim Dịch túm lấy cổ, vẻ mặt âm trầm đáng sợ: "Ngươi dám động vào Thẩm Chi, ai cho ngươi lá gan đó?"
Tân Lộ liên tục vỗ vỗ bàn tay đang túm cổ mình: "Kim.. Kim Dịch, ngài buông ta ra, ta không.. không chạm vào cô ta."
"Kim Dịch, ngươi muốn làm gì, mau buông con gái ta ra." Ngọc Thanh Thần Quân dùng một tay chém qua, nhưng bị Kim Dịch bắt được, dùng linh lực đẩy hắn ra, quay đầu lại cười lạnh hỏi: "Nói xem, ngươi đã làm cô ấy bị thương như thế nào?"
"Ta.. Ta không có." Tân Lộ sợ hãi nói, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một Kim Dịch đáng sợ như vậy, trước kia hắn là một người rất ôn hòa.
"Thật sao?" Kim Dịch lại càng dùng tay siết chặt hơn.
"Ta chỉ cho người cảnh cáo cô ta, ta.. ta không có ý định làm tổn thương cô ta." Tân Lộ hít thở khó khăn nói.
Kim Dịch buông lỏng tay ra, vẻ mặt u ám: "Ngươi nên vui mừng vì ta không giết phụ nữ, nhưng ngươi phải trả giá."
Kim Dịch nói xong thì dùng linh lực trực tiếp bứt ra tiên cốt của cô ta.
Tân Lộ đau đớn rên rỉ: "Đừng.. Cha cứu con."
Ngọc Thanh Thần Quân trực tiếp sợ hãi: "Ngươi.."
Kim Dịch cho hắn một ánh mắt sắc bén rồi trực tiếp rời đi.
"Tân Lộ, con có sao không?" Ngọc Thanh Thần quân nhìn hắn đi rồi mới chạy tới, ôm lấy con gái mình hô to.
"Cha, con xong rồi, con không còn tiên cốt nữa." Tân Lộ kêu lên, toàn thân run rẩy, không thể tin đó là sự thật.
-
Kim Dịch lại đi đến Nhân giới, thấy Thẩm Chi ôm đầu gối ngồi xổm trước cửa, chỉ đứng cách đó không xa mà quan sát.
"Chi Chi, Trần Quân không sao rồi, đã được chuyển đến phòng bệnh thường, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi!" Ôn Mục an ủi.
"Đợi anh ấy tỉnh lại, tớ sẽ chia tay với anh ấy." Thẩm Chi ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn.
"Đó không phải lỗi của cậu."
"Là tớ liên lụy anh ấy, thân phận của tớ quá đặc biệt, cho nên tớ không nên kết hôn, tớ không thể làm tổn thương mọi người nữa."
"Nhưng không phải cậu thích anh ta sao?" Ôn Mục cảm thấy tiếc cho Thẩm Chi, khó khăn lắm mới có thể thích một người.
"Vì tớ thích anh ấy, nên không muốn làm tổn thương anh ấy." Thẩm Chi dựa vào người Ôn Mục nói.
"Nếu muốn nói đến có lỗi, thì người có lỗi là Kin Dịch, là anh ta làm tổn thương cậu."
"Cơ Cơ, tớ hối hận vì đã biết anh ta." Thẩm Chi nói với đôi mắt đẫm lệ.
Kim Dịch đứng cách đó không xa, nghe Thẩm Chi nói hối hận vì đã gặp hắn, lông mày cau chặt, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự mất mát.
"Trần Quân, em cũng rất thích anh." Thẩm Chi nhỏ giọng nói.
Trần Quân chậm rãi cúi đầu xuống hôn Thẩm Chi, một nụ hôn đơn thuần. Thẩm Chi nhắm chặt mắt, hai tay khẩn trương nắm lấy vạt áo của anh ta, nhịp tim tăng tốc.
"Chi Chi, đừng khẩn trương, anh sẽ đợi em từ từ chấp nhận anh." Trần Văn thì thầm.
Thẩm Chi mở mắt ra nhìn thẳng vào ánh mắt Trần Quân, bên trong tràn đầy hình ảnh của cô, nhìn cô vô cùng dịu dàng. Cô cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
"Ừm!" Thẩm Chi đỏ mặt gật đầu.
Phi Vũ từ trong bóng tối đi ra, cười lạnh hỏi: "Ngươi là Thẩm Chi?"
"Đúng vậy, cô là ai?" Thẩm Chi hỏi.
Phi Vũ bước lên phía trước, Trần Quân thấy tình hình không ổn thì liền bước lên chắn trước mặt: "Chúng tôi không biết cô, cô có chuyện gì sao?"
"Không liên quan gì đến ngươi, biến đi." Nói xong thì phất tay ném Trần Quân bay đi.
Thẩm Chi sửng sốt, vội vàng chạy đến đỡ Trần Quân, tức giận hét lên: "Cô rốt cuộc là ai?"
"Ta tới đây là để nói cho ngươi biết, Ma Quân rất nhanh sẽ cưới Cung Chủ của chúng ta, Ma Quân cũng không phải là người mà ngươi có thể mơ ước, đừng không tự lượng sức." Phi Vũ âm nhu nói.
"Vậy thì cô nhầm rồi, tôi không có quan hệ gì với Ma Quân, làm phiền cô nói cho cô ta biết, nếu cô ta còn gây chuyện với tôi thì tôi nhất định sẽ xuất hiện trong hôn lễ của cô ta." Thẩm Chi lạnh lùng nói.
"Ngươi dám uy hiếp Cung Chủ của chúng ta?" Phi Vũ túm lấy cổ Thẩm Chi lạnh lùng nói.
Trần Quân đột nhiên bước lên phía trước muốn đẩy cô ta ra, nhưng lại bị một cái phất tay đánh bay ra ngoài, có chút kinh ngạc không dám tin, nhưng khi nhìn dáng vẻ đau đớn của Thẩm Chi thì lại liều mạng chạy đến muốn đẩy người ra, nhưng lại bị phất tay một cái tiếp tục bay đi.
Thẩm Chi chịu đựng đau đớn nhân cơ hội lấy ra một lá bùa dán lên, Phi Vũ hét lên buông tay ra, đau đớn lăn lộn. Cô ta không ngờ người phụ nữ này vậy mà lại có bùa chú.
"Khụ.. Cô về nói cho Cung Chủ của các người biết, cô ta hãy chờ đó." Thẩm Chi ôm cổ sắc bén nói.
"Trần Quân, anh có sao không?" Nhanh chóng chạy lại đỡ Trần Quân dậy.
"Không sao, em có sao không?" Trần Quân vừa nói xong thì phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.
"Trần Quân, anh làm sao vậy?" Thẩm Chi hoảng sợ kêu lên.
Thẩm Chi vừa khóc vừa bấm gọi 110, rồi lại gọi cho Ôn Mục.
Trong bệnh viện,
"Chi Chi, xảy ra chuyện gì vậy?" Ôn Mục cùng Tây Bảo vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Thẩm Chi đang ôm gối ngồi xổm trên mặt đất khóc.
"Trần Quân vì bảo vệ tớ mà bị thương." Thẩm Chi thấy Ôn Mục đến thì vội vàng ôm cô òa khóc.
"Là ai muốn làm hại cậu?" Ôn Mục lạnh lùng hỏi.
"Chính là người phụ nữ mà tên khốn Kim Dịch chuẩn bị cưới đến tìm tớ, uy hiếp tớ, Trần Quân vì bảo vệ tớ nên mới bị thương." Thẩm Chi đứng dậy lau nước mắt rồi nói với Tây Bảo: "Tây Bảo, con đi nói với Kim Dịch, bảo hắn quản tốt người phụ nữ của mình đi, đừng có ở nơi nào cũng cắn người lung tung chư chó điên."
"Tây Bảo, con đi tìm Kim Dịch đi, chuyện này là anh ta gây ra, để anh ta tự giải quyết." Ôn Mục cũng qua qua nói với Tây Bảo.
Tây Bảo gật đầu, nhìn xung quanhg thấy không có ai thì vận linh lực biến mất.
-
"Chú Kim Dịch, dì Chi Chi xảy ra chuyện rồi!" Tây Bảo sải bước đi tới.
"Cô ấy làm sao?" Kim Dịch đứng bật dậy, sắc bén hỏi.
"Dì ấy bị thương, bị con gái nhỏ của Thần quân, tức là người phụ nữ mà chú chuẩn bị cưới đánh." Tây Bảo cũng vô cùng tức giận, chú Kim Dịch nhìn trúng loại phụ nữ như thế nào vậy, quá xấu xa rồi!
Kim Dịch nghe thấy thì nổi giận biến mất, Tây Bảo biến mất cùng hắn.
-
Trong bệnh viện, cha mẹ Trần Quân nhìn thấy con trai nhập viện thì liền tức giận mắng Thẩm Chi. Thẩm Chi chỉ cúi đầu im lặng lắng nghe, là cô làm anh ấy bị thương.
Ôn Mục vẻ mặt tức giận đứng trước cản trước mặt Thẩm Chi: "Chú, dì, hiện tại Trần Quân không sao, hai người nói Chi Chi như vậy có phải không tốt lắm không? Nếu như một người nhìn thấy bạn gái của mình gặp nguy hiểm mà còn không có động tĩnh gì thì thực sự không phải là đàn ông."
Khi bố mẹ Trần Văn nghe thấy Ôn Mục nói vậy thì lập tức đưa tay chỉ vào mặt cô, vẻ mặt khó coi nhưng không nói được lời nào.
Thẩm Chi kéo Ôn Mục lại: "Chú, dì, con xin lỗi."
"Chi Chi, đó không phải lỗi của cậu." Ôn Mục đau lòng nói.
"Chi Chi!" Kim Dịch vẻ mặt trầm tĩnh sải bước đi tới, theo sau là Tây Bảo.
Thẩm Chi ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn hắn: "Anh đến đây làm gì?"
"Em có bị thương không?" Kim Dịch lo lắng nhìn từ trên xuống dưới một lượt xem cô có bị thương không.
Thẩm Chi tức giận trừng mắt nhìn Kim Dịch: "Kim Dịch, tôi nói cho anh biết, nếu Trần Quân thật sự có chuyện gì, tôi nhất định sẽ liều mạng với người phụ nữ đó. Quản cho tốt người phụ nữ của anh đi, tôi với anh không có quan hệ gì, cô ta sao lại đến tìm tôi gây chuyện."
"Xin lỗi, tôi sẽ cho em một lời giải thích." Ánh mắt Kim Dịch đột nhiên trở nên tàn nhẫn, nói xong thì liền biến mất.
Kim Dịch bay thẳng đến Thiên Cung của Thần Quân.
Vẻ mặt hắn âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, hét lớn: "Tân Lộ, ngươi ra đây."
Ngọc Thanh Thần Quân nghe vậy liền vội vàng đi ra ngoài: "Làm sao vậy?"
Quai hàm Kim Dịch căng cứng, sắc mặt lạnh lùng, tức giận nói: "Ngọc Thanh, ta vốn cho rằng cái chức Thần Quân của Thiên Giới này là ngươi ngồi danh chính ngôn thuận."
Ngọc Thanh Thần Quân hoảng sợ hỏi: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Ngươi làm sao trở Thần Quân, ngươi đã quên rồi sao? Còn nhớ Sương Hoa Đại Quân không?" Kim Dịch sắc bén hỏi.
"Ngươi.. Làm sao ngươi biết?" Ngọc Thanh Thần Quân hoảng sợ, hắn còn tưởng sau nhiều năm như vậy, sẽ không có ai để ý.
"Giao Tân Lộ ra đây, hôm nay ta tính sổ với cô ta trước." Kim Dịch thần sắc giận dữ nói.
Tân Lộ nghe thấy Kim Dịch gọi mình thì bước nhanh ra ngoài, mỉm cười nói: "Kim Dịch, ngài tới rồi."
Cô ta vừa đi tới thì đã bị kim Dịch túm lấy cổ, vẻ mặt âm trầm đáng sợ: "Ngươi dám động vào Thẩm Chi, ai cho ngươi lá gan đó?"
Tân Lộ liên tục vỗ vỗ bàn tay đang túm cổ mình: "Kim.. Kim Dịch, ngài buông ta ra, ta không.. không chạm vào cô ta."
"Kim Dịch, ngươi muốn làm gì, mau buông con gái ta ra." Ngọc Thanh Thần Quân dùng một tay chém qua, nhưng bị Kim Dịch bắt được, dùng linh lực đẩy hắn ra, quay đầu lại cười lạnh hỏi: "Nói xem, ngươi đã làm cô ấy bị thương như thế nào?"
"Ta.. Ta không có." Tân Lộ sợ hãi nói, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một Kim Dịch đáng sợ như vậy, trước kia hắn là một người rất ôn hòa.
"Thật sao?" Kim Dịch lại càng dùng tay siết chặt hơn.
"Ta chỉ cho người cảnh cáo cô ta, ta.. ta không có ý định làm tổn thương cô ta." Tân Lộ hít thở khó khăn nói.
Kim Dịch buông lỏng tay ra, vẻ mặt u ám: "Ngươi nên vui mừng vì ta không giết phụ nữ, nhưng ngươi phải trả giá."
Kim Dịch nói xong thì dùng linh lực trực tiếp bứt ra tiên cốt của cô ta.
Tân Lộ đau đớn rên rỉ: "Đừng.. Cha cứu con."
Ngọc Thanh Thần Quân trực tiếp sợ hãi: "Ngươi.."
Kim Dịch cho hắn một ánh mắt sắc bén rồi trực tiếp rời đi.
"Tân Lộ, con có sao không?" Ngọc Thanh Thần quân nhìn hắn đi rồi mới chạy tới, ôm lấy con gái mình hô to.
"Cha, con xong rồi, con không còn tiên cốt nữa." Tân Lộ kêu lên, toàn thân run rẩy, không thể tin đó là sự thật.
-
Kim Dịch lại đi đến Nhân giới, thấy Thẩm Chi ôm đầu gối ngồi xổm trước cửa, chỉ đứng cách đó không xa mà quan sát.
"Chi Chi, Trần Quân không sao rồi, đã được chuyển đến phòng bệnh thường, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi!" Ôn Mục an ủi.
"Đợi anh ấy tỉnh lại, tớ sẽ chia tay với anh ấy." Thẩm Chi ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn.
"Đó không phải lỗi của cậu."
"Là tớ liên lụy anh ấy, thân phận của tớ quá đặc biệt, cho nên tớ không nên kết hôn, tớ không thể làm tổn thương mọi người nữa."
"Nhưng không phải cậu thích anh ta sao?" Ôn Mục cảm thấy tiếc cho Thẩm Chi, khó khăn lắm mới có thể thích một người.
"Vì tớ thích anh ấy, nên không muốn làm tổn thương anh ấy." Thẩm Chi dựa vào người Ôn Mục nói.
"Nếu muốn nói đến có lỗi, thì người có lỗi là Kin Dịch, là anh ta làm tổn thương cậu."
"Cơ Cơ, tớ hối hận vì đã biết anh ta." Thẩm Chi nói với đôi mắt đẫm lệ.
Kim Dịch đứng cách đó không xa, nghe Thẩm Chi nói hối hận vì đã gặp hắn, lông mày cau chặt, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự mất mát.