Ngôn Tình [Edit] Phúc Nữ Nhà Nông - Úc Vũ Trúc

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi HiHi2129, 14 Tháng tám 2022.

  1. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 960: Chuẩn bị

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 961: Khai trương

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    MieDinh86, Nhung Pho, Lingggg20 người khác thích bài này.
  3. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 962: Đãi khách

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 963: Chứng bệnh mới

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 964: Gan lớn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 965: Phát hiện thích khách

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 966: Viết thư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Thiện và Bạch nhị lang xách giỏ sách vui vẻ chạy vào, nói với Mãn Bảo: "Ích Châu Vương vào kinh rồi."

    Mãn Bảo ngồi sau bàn sách, liếc mắt nhìn bọn họ rồi nói: "Ta biết rồi, hắn vào kinh mà các ngươi vui vẻ như thế làm gì?"

    Bạch Thiện nói: "Không phải ngươi đang đợi bán hoa sao, hắn vào kinh ngươi không vui à?"

    Mãn Bảo giật mình, lúc này mới nhớ ra, nàng còn đang đợi kiếm tiền của Ích Châu vương đó.

    Bạch nhị lang cười hì hì: "Sao dạo này trí nhớ của ngươi kém vậy?"

    Bạch Thiện lại hỏi: "Có chuyện gì xảy ra à?"

    Mãn Bảo nhìn ra ngoài một cái, lúc này mới kể lại chuyện hôm nay nàng thấy hai thích khách.

    Bạch Thiện và Bạch nhị lang trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu sau mới nói: "Vận khí của ngươi tốt quá vậy?"

    Mãn Bảo hỏi: "Đây là vận khí tốt sao?"

    Bạch Thiện liên tục gật đầu: "Đương nhiên là vận khí tốt rồi, Ích Châu Vương giấu người trong xe ngựa giả làm người nhà mang về, rõ ràng là không muốn người khác biết chuyện này, kết quả chuyện này vẫn bị ngươi nhìn thấy, không phải vận khí tốt thì là gì?"

    "Ta nhìn thấy thì có ích gì chứ? Ta đâu có cứu được bọn họ."

    Bạch Thiện nói: "Ngươi nhìn thấy cũng tương đương với Đường đại nhân và Dương đại nhân nhìn thấy, bọn họ nhìn thấy, thì tương đương với lão Đường đại nhân và Ngụy đại nhân nhìn thấy."

    Mãn Bảo ngẩn người, cuối cùng cũng tỉnh táo lại khỏi nỗi lo lắng, nàng nghĩ rồi nói: "Mấy người Dương huyện lệnh ở quá xa, chúng ta viết thư báo cho hắn, hắn lại viết thư gửi về kinh báo cho đám người Ngụy đại nhân thì rất mất thời gian."

    Bạch nhị lang: "Vậy tính sao?"

    "Vậy nên chúng ta có thể trực tiếp báo cho Ngụy đại nhân," Mãn Bảo nói: "Sau đó viết thư báo cho Dương đại nhân Đường đại nhân một tiếng là được."

    Bạch Thiện nghĩ rồi nói: "Hình như Lưu Quý biết người nhà họ Ngụy, mấy lần thay tổ mẫu đưa thư cho nhà họ Ngụy đều là hắn đi làm."

    Hắn xoay người ngồi vào bàn, nói: "Ngươi viết thư cho mấy người Đường huyện lệnh đi, ta viết cho Ngụy đại nhân."

    Bạch nhị lang sốt sắng hỏi: "Vậy ta thì sao, vậy ta thì sao?"

    Mãn Bảo đưa tay mài mực: "Ngươi viết cho Dương huyện lệnh đi."

    Bạch nhị lang vui vẻ hẳn lên, đã lâu hắn không nói chuyện với Dương huyện lệnh rồi, lần này vừa hay có thể tâm sự thật kỹ với hắn.

    Thư của Bạch Thiện viết xong nhanh nhất, chủ yếu là vì hắn viết thư vốn ngắn gọn, lại không quen thân với Ngụy đại nhân, chỉ cần nói rõ tình hình thôi, nên càng ngắn gọn.

    Mãn Bảo lại là một người nói nhiều, viết thư cho Đường huyện lệnh, hơi bất cẩn thôi đã viết nhiều, mà còn viết rất chi tiết, nàng nói: "Cũng không biết những người đó và Ích Châu vương có thâm thù đại hận gì, mà lại ám sát hắn tận hai lần, nhưng bọn họ hẳn là người Ích Châu, ít nhất cũng là người Kiếm Nam Đạo. Đường đại nhân ở Ích Châu thuận tiện tra xét thêm chút nha, nói không chừng còn có thể tìm được những chứng cứ phạm tội khác của Ích Châu vương đó."

    Mãn Bảo cảm thấy, nếu những người đó không phải là tử sĩ do những vương gia đại thần khác phái đến giết Ích Châu vương để tranh giành lợi ích, thì nhất định là thù riêng, thù có thể bức một đám người đi giết cả vương gia thì nhất định là thâm thù đại hận, ví dụ như nàng và Bạch Thiện có thù giết cha vậy.

    Lúc này Mãn Bảo không chê đồng minh nhiều.

    Bạch Thiện khẽ thổi thư, đợi mực khô rồi bỏ vào phong thư, trên phong thư viết tên Ngụy đại nhân, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mãn Bảo và Bạch nhị lang vẫn đang cặm cụi viết, hắn có chút tò mò, hỏi: "Sao các ngươi viết lâu vậy?"

    Mãn Bảo nói: "Đợi một chút, sắp xong rồi."

    Bạch nhị lang thì nói: "Không vội, ta mới viết mở đầu thôi mà."

    Bạch Thiện: .

    Mãn Bảo nói sắp xong rồi, nhưng một khắc sau đã đổi hai tờ giấy mà vẫn còn đang cắm đầu miệt mài viết, còn Bạch nhị lang bên cạnh cũng đã viết bốn tờ giấy, rút một tờ nữa rồi tiếp tục viết.

    Hắn cực kỳ tò mò, dứt khoát xích lại gần xem, "Rốt cuộc các ngươi viết gì vậy?"

    Mãn Bảo nói: "Cũng không viết gì nhiều, ta chỉ viết một ít tình hình gần đây của chúng ta, rồi nhờ Đường huyện lệnh giúp đỡ chăm sóc đám tứ ca ta, dù sao bây giờ tứ ca ta chủ yếu làm ăn ở thành Ích Châu."

    Bạch Thiện nhìn Bạch nhị lang.

    Bạch nhị lang nói: "Ta cũng chỉ đang tán gẫu với Dương huyện lệnh thôi."

    Hai người cùng ngẩng đầu hỏi Bạch Thiện, "Ngươi có muốn viết vài câu cho bọn họ không?"

    Bạch Thiện nhất thời có chút ngứa tay, dứt khoát xắn tay áo lên: "Được, ta cũng viết vài tờ cho bọn họ, lát nữa bỏ chung vào một phong rồi cùng gửi về."

    Mãn Bảo vừa thấy Bạch Thiện viết thư cho cả Đường đại nhân và Dương đại nhân thì cũng dứt khoát cũng viết một phong cho Dương huyện lệnh, cũng nhờ hắn chiếu cố nhà nàng, đừng để người của Ích Châu Vương phát hiện ra nhà bọn họ các kiểu.

    Thế là, nửa canh giờ sau Đại Cát nhận được sáu phong thư dày cộp, Bạch Thiện nói: "Bảo người đưa về, tiện thể xem bao giờ bà nội vào kinh."

    Đại Cát nhìn sáu phong thư, hỏi: "Thiếu gia, các ngài chỉ viết thư cho Dương huyện lệnh bọn họ chứ không viết cho người nhà à?"

    Ba người nghe thế, lập tức xoay người về thư phòng, "Huynh đợi một chút, bọn ta viết một lát là xong."

    Đại Cát liền đứng ngoài thư phòng đợi, một lát này kéo dài tận hai khắc, ba người lại mang ba phong thư dày cộp nữa nhét vào tay hắn, "Làm phiền huynh rồi Đại Cát."

    Đại Cát: . Không phiền chút nào đâu, dù sao cũng không phải hắn về nhà.

    Vì trong thư của bọn họ viết khá nhiều nội dung cơ mật, cho nên không thể gửi qua trạm dịch về được, nhỡ đâu bọn họ lại xui xẻo, trùng hợp bị người ta mở ra kiểm tra thì sao?

    Cho nên Đại Cát chọn một người ở tiền viện, bảo hắn ngày mai chuẩn bị ngựa lên đường về đưa thư.

    Viết xong thư, ba người liền rảnh rỗi, Mãn Bảo đi tưới nước cho hoa cỏ của nàng, lẩm bẩm nói: "Các em phải lớn lên thật đẹp đó, cố gắng lên đẹp rồi kiếm thật nhiều tiền cho ta."

    Lúc này, hoàng đế cũng đang nhìn mấy đứa con trai của mình, hắn vừa kiểm tra xong bài vở của chúng, trên mặt không thấy nửa điểm tươi cười, răn dạy: "Mời tiên sinh giỏi như vậy mà sao bài vở các con vẫn bết bát thể, các con không thể cố gắng hơn à?"

    Đám con trai lấy thái tử dẫn đầu cúi gục mặt xuống, hoàng đế không vui, đang lúc dạy đến hăng say thì thấy có cung nhân rón rén đi vào, lúc này hắn mới dừng lại, hỏi: "Chuyện gì?"

    "Bệ hạ, người ở cung thái hậu đến, mời bệ hạ và các điện hạ cùng qua dùng bữa, nói là muốn ăn một bữa cơm đoàn viên."

    Đã là cơm đoàn viên, hiển nhiên là cả nhà Ích Châu vương vừa vào kinh cũng có mặt.

    Hoàng đế chậm rãi gom đống bài tập của đám con trai lại, hỏi: "Tâm trạng thái hậu thế nào?"

    "Tân An quận vương vừa làm một bài thơ, thái hậu nương nương khen ngợi không ngớt, tâm trạng rất tốt."

    Tâm trạng thái hậu rất tốt còn tâm trạng của hoàng đế lại không tốt lắm, hắn trừng mắt nhìn mấy đứa con trai, đứng dậy nói: "Đi thôi, đi thỉnh an thái hậu."

    Đi được nửa đường, hoàng đế càng nghĩ càng bực bội, dứt khoát quay đầu nói với Cổ Trung: "Ngươi đến phòng trực tìm Ngụy Tri, nói với hắn các phiên vương khác cũng nên vào kinh chúc thọ sinh nhật thái hậu rồi, bảo hắn viết một đạo thánh chỉ tuyên các phiên vương vào kinh đi."

    Cổ Trung khom lưng đáp vâng.

    Vào cung của thái hậu, Ích Châu vương đang cười nói vui vẻ với thái hậu lập tức đứng dậy từ bên cạnh mẫu thân, bước nhanh xuống nghênh đón, khom mình hành lễ: "Hoàng huynh.."

    Hoàng đế cười tiến lên đỡ lấy gã, mặt đầy tươi cười, "Huynh đệ nhà mình khách sáo thế làm gì? Mau ngồi xuống đi."

    Thái hậu liên tục vẫy tay, "Đúng đúng đúng, mau ngồi xuống, lão nhị nhìn xem, có phải lão ngũ gầy hơn lần trước rất nhiều, cũng già hơn rất nhiều không?"
     
  8. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 967: Hoàng gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng đế nghe vậy thì ngước mắt nhìn Ích Châu vương đang cười hề hề, không cảm thấy gã già và gầy, chỉ thấy sắc mặt hồng hào, trông còn sống tốt hơn hắn nhiều.

    Nhưng hắn vẫn gật đầu.

    Thái hậu liền thở dài, "Đất phong của nó bị cắt đi một nửa, cuộc sống khổ sở lắm, con là anh trai ruột của nó, cũng không biết thương xót nó chút nào."

    Hoàng đế khẽ giật mình, cắt đi một nửa lúc nào, rõ ràng chỉ bị cắt chưa đến một phần ba.

    Trên mặt hoàng đế cũng lộ vẻ thương xót, nói với thái hậu: "Mẫu hậu cứ chờ thêm đi, chuyện Kiền Vĩ Yển mới xảy ra không lâu, năm nay mới thu thuế lại thôi, nghe nói việc an trí nạn dân ở Ích Châu không được tốt lắm, các đại thần đều có lời trách móc, lúc này khôi phục e là rất khó, đợi thêm hai năm nữa đi ạ."

    Hoàng đế nhìn Ích Châu vương: "Ngũ đệ, đợi nạn dân ở Ích Châu đều được an trí ổn thỏa, qua hai năm nữa triều đình gần như quên chuyện này thì trẫm sẽ giao lại đất phong cho đệ, hoặc đệ có để ý chỗ nào khác thì đổi một mảnh đất cũng được."

    Ích Châu vương còn chưa kịp nói gì, Thái hậu đã nhanh miệng nói: "Nó vất vả lắm mới quen đất Ích Châu, còn đổi đi đâu nữa? Theo ta thì con cứ cho nó mấy huyện châu gần Ích Châu là được, khỏi phải đổi tới đổi lui còn bị lạ nước lạ cái."

    Hoàng đế cười gật đầu đồng ý.

    Thấy hắn tán thành, lúc này sắc mặt thái hậu mới dễ nhìn hơn chút, hỏi: "Đúng rồi, trận lũ lụt này đã qua hơn bốn năm, sao vẫn chưa an trí xong dân lưu tán? Thứ sử và huyện lệnh Ích Châu làm cái gì vậy?"

    Hoàng đế cười nói: "Huyện lệnh Hoa Dương là con trai của Đường Minh Huy, trẫm xem tấu chương của hắn, hai năm đầu hắn đã thượng tấu nói làm quan ở Hoa Dương rất khó, nói khi hắn đến nhậm chức, ruộng đất mà nạn dân để lại trước đây đều biến mất hết, nhất thời không biết nên an trí nạn dân thế nào, nên đã xin tội với trẫm."

    Thái hậu nghe thế thì im lặng, bà liếc nhìn đứa con trai út, thấy hắn cúi đầu, liền quay đầu nói với hoàng đế: "Con trai của Đường Minh Huy mới cập kê thôi phải không?"

    "Đâu có, cũng hai mươi lăm, hai mươi sáu rồi."

    "Vậy cũng còn nhỏ, người trẻ tuổi làm việc không đáng tin cậy, có chút chuyện nhỏ nhặt cũng than thở với con, thiên hạ này có bao nhiêu chuyện khó, chẳng lẽ đều phải do một mình hoàng đế lo lắng sao? Vậy còn cần bọn họ và những công thần kia làm gì?"

    Hoàng đế cười gật đầu, "Mẫu hậu nói phải."

    Thái hậu cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, bà sợ càng nói càng hỏng, dứt khoát chuyển sang một chủ đề an toàn hơn, bà đưa tay chỉ một thanh niên nói: "Lúc con chưa đến thì Tân An đã làm một bài thơ, ta đọc thấy rất hay, con cũng đến thưởng thức đi."

    Quay đầu nhìn thái tử và những người khác, cười nói: "Các thái tử cũng thử làm một bài xem sao."

    Thái tử không thích làm thơ, nhưng hoàng tổ mẫu đã nói vậy rồi, hắn có thể từ chối sao?

    Hắn liếc mắt nhìn mấy người em trai.

    Lão tam Lý Lý lập tức xúm lại, cười nói: "Hoàng tổ mẫu, người ra đề gì cho Tân An quận vương vậy ạ?"

    "Sao lại gọi và Tân An quận vương, gọi là đại đường huynh," Thái hậu trách mắng, "Các con là anh em, người một nhà đừng khách sáo như vậy."

    "Dạ, dạ, hoàng tổ mẫu nói đúng, người ra đề gì cho Đại đường huynh vậy ạ?"

    Sắc mặt hoàng đế dễ nhìn hơn chút, ngồi xuống chỗ ngồi, dứt khoát gọi Ích Châu vương đến ngồi phía dưới nói chuyện, mặc kệ đám trẻ con chơi đùa ở chỗ thái hậu.

    Mấy đứa con trai của hắn, bất luận là thất hoàng tử, lục hoàng tử vừa mới tập đi tập nói hay thái tử, xuống đến ngũ hoàng tử, thì cũng chỉ có thơ của lão tam có thể mang ra khoe được.

    Đôi khi chính hoàng đế cũng rất nghi hoặc, sao mấy đứa con hắn sinh đều không giống hắn chút nào vậy?

    Lúc hoàng hậu kéo Ích Châu vương phi cười tươi bước vào cửa thì trong điện đang vô cùng náo nhiệt, Lý Lý làm một bài thơ hay, đang chọc cho thái hậu cười ha hả, anh em và đường huynh đệ đều đang khen ngợi lẫn nhau, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.

    Nếu không phải trên bàn của hoàng đế còn đè mấy tờ tấu chương buộc tội Ích Châu vương, hoàng hậu còn tưởng rằng nhà bọn họ vốn luôn hòa thuận ấm áp như vậy.

    Tuy thái hậu rất thương xót Ích Châu vương, cũng rất nhớ gã ta, hận không thể giữ rịt gã ta bên cạnh, nhưng dù sao Ích Châu vương cũng lớn rồi, còn là phiên vương, nên đến tối ông ta vẫn phải ra khỏi cung.

    Thái hậu tiếc nuối để Ích Châu vương dẫn vợ con ra ngoài, chỉ giữ Vân Phượng quận chúa ở lại trong cung.

    "Dù sao ngày mai các con cũng phải vào cung, cứ để nó ở lại, để nó nói chuyện với bà già này đi."

    Vân Phượng quận chúa liền khoác tay thái hậu cười nói: "Con cũng thích hoàng tổ mẫu, muốn ở lại chăm sóc Hoàng tổ mẫu."

    Ích Châu vương phi trách mắng: "Con đó, không làm phiền hoàng tổ mẫu là ta đã mang ơn rồi, còn đòi chăm sóc gì nữa?"

    "Ai nói, chỉ cần nó ở đây là ta đã rất vui rồi," Thái hậu cười nói: "Việc bưng trà rót nước tự có cung nhân làm, chẳng lẽ trong cung chúng ta còn thiếu người hầu sao?"

    Hoàng hậu cúi đầu, ba năm trước, vì lũ lụt ở Ích Châu kéo dài nghiêm trọng, hoàng hậu và hoàng đế bàn bạc rồi quyết định thả một đợt cung nhân đi, lúc đó thái hậu đã có chút không vui, không ngờ chuyện này đã qua ba năm rồi mà vẫn bị nhắc lại.

    Quốc Tử Giám tin tức nhanh nhạy, nên không đến hai ngày Bạch Thiện đã trở về nói với Mãn Bảo, "Hoàng đế đã hạ chỉ gọi các vương gia khác vào kinh rồi, sắp đến tháng tám, chắc bọn họ sẽ đến trước trung thu, đến lúc đó kinh thành chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn nhiều."

    Hắn nói: "Ta nghe người ta nói, hôm qua phủ Ích Châu vương rất đông vui, có không ít thân bằng cố hữu đến thăm nhà. Có người truyền lời rằng Ích Châu vương phi đã chọn ngày đẹp mồng một tháng tám để thiết yến chiêu đãi thân thích bạn bè, ngươi muốn bán hoa, hay là ta bảo Lưu Quý đi dò la tin tức giúp ngươi?"

    Mãn Bảo lắc đầu, "Không cần, bây giờ ngũ ca ta chuyên đi mua đồ cho quán ăn, quen biết khá nhiều người, ta bảo huynh ấy đi dò la."

    Bạch Thiện thoáng nhìn mấy đóa hoa bên ngoài, hỏi: "Ngươi định bán hết từng đó hoa cho phủ Ích Châu vương ư?"

    "Không, bao nhiêu hoa đó, nhà bọn họ tổ chức tiệc phải tốn bao nhiêu tiền? Vặt lông cừu cũng không thể chỉ vặt một lần được, phải đợi nó mọc rồi vặt thêm lần nữa."

    Bạch Thiện: ".. Ngươi không nghĩ đến việc đổi con cừu khác để vặt sao?"

    "Đợi các vương gia quận vương gì đó vào kinh rồi tính sau, đến lúc đó ta thấy ai không vừa mắt thì bán cho bọn họ." Mãn Bảo hầm hè: "Bọn họ là người cùng một nhà đó, sao có thể chỉ có mỗi tên Ích Châu vương xấu xa, kiểu gì trong số những người kia cũng có người xấu."

    Tuy Bạch Thiện cảm thấy nàng quá võ đoán, nhưng lúc này không phải lúc nói chuyện này, điều hắn tò mò là, "Hoa của ngươi có tật gì à? Ta thấy chúng mọc rất tốt mà, tại sao ngươi lại muốn chọn người không vừa mắt để bán."

    Mãn Bảo khẽ ho khan một tiếng, đảo mắt một vòng, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói cho hắn biết, "Hoa của ta chỉ có một chứng bệnh thôi, đó là, ta không biết một hai ba năm nữa nó sẽ mọc thành cái dạng gì."

    Tại sao người ta lại bằng lòng mua hoa hiếm với giá cao?

    Bởi vì mua một chậu, chỉ cần không nuôi chết nuôi héo nó, thì năm nào họ cũng có một chậu hoa hiếm, thậm chí một chậu thành hai chậu, hai chậu thành bốn chậu..

    Hoặc là đào tạo biến chủng thành loại hoa khác.

    Nhưng hoa này của nàng có gen không ổn định, chỉ bảo đảm đẹp lúc này chứ không thể bảo đảm sau này, cho nên vẫn nên bán cho người nàng ngứa mắt thì hơn, đặc biệt là những người hay làm chuyện xấu.
     
  9. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 968: Bị chặn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Thiện quay đầu nhìn kỹ mấy chậu hoa trông rất đẹp dưới hành lang, câm nín một hồi lâu, "Quả nhiên những thứ đẹp đẽ đều có khuyết điểm ư?"

    "Đạo lý này ở đâu ra vậy?"

    "Trong một cuốn tiểu thuyết mà ngươi đưa cho ta, có một người đã nói như vậy."

    Trong tiểu thuyết viết nhiều thứ lắm, Mãn Bảo không truy cứu sâu, nàng đi ra chọn lựa trong mấy chậu hoa, chọn ra hai chậu trông phú quý nhất, giống cũng thuộc loại hiếm lạ, một chậu cúc, một chậu hoa hồng cổ.

    Nàng nói: "Ta sẽ bán hai chậu này cho họ."

    Cúc vẫn chưa nở rộ, nhưng đã có nụ rồi, nuôi thêm mấy ngày nữa là nở, còn hoa hồng cổ thì có một bụi lớn trong chậu, một bụi có mười mấy nụ hoa, giờ đã nở hai hóa, những đóa khác chỉ hơi hé nở.

    Hoa màu đỏ tươi rất thuần, dù sao Mãn Bảo cũng thích mê mẩn, Trang tiên sinh cũng nói màu hoa này rất chuẩn, mấy ngày nay họ đều ngắm bụi hoa hồng cổ này.

    Nhưng Mãn Bảo cho đi chẳng chút xót xa, bởi vì trong tất cả các loài hoa, chậu này tốn ít điểm tích phân nhất.

    Mãn Bảo còn muốn nhờ Bạch Thiện, "Ngươi giúp ta đặt một cái tên nghe hay hay chút đi, đến lúc đó mang bán thì nói ra cũng oai, trông có vẻ đáng giá."

    Tên đặt ra chẳng phải sẽ bị người phủ Ích Châu vương gọi ư?

    Bạch Thiện không tình nguyện lắm, tùy tiện nói: "Không phải sắp đến trung thu rồi sao, hoa này cũng có thể để mang ra ngắm lúc trung thu, vậy thì gọi là Hằng Nga Bôn Nguyệt* đi."

    * Hằng Nga Bôn Nguyệt: Nôm na là Hằng Nga bay tới cung trăng

    Mãn Bảo ngẫm nghĩ, cảm thấy cái tên này không tệ, bèn giơ ngón tay cái lên: "Ngươi đặt tên giỏi hơn ta nhiều."

    Bạch Thiện cười hì hì giả vờ khách sáo với nàng, "Thường thôi, thường thôi."

    Hai người vừa tưới hoa vừa nói chuyện, Mãn Bảo hỏi, "Ngươi tìm được phương pháp ủ rượu nho chưa?"

    "Chưa," Bạch Thiện nói: "Không thấy trong tàng thư lâu, ta cũng hỏi Phong Tông Bình rồi, nhưng huynh ấy không biết nhiều về mấy loại sách này, ở Quốc Tử Giám mấy năm còn chẳng bằng ta tới một tháng."

    "Nhưng mà ta không tìm được phương pháp ủ rượu nho, chứ phương pháp nấu rượu thì tìm được ba cái, ta đã chép lại rồi, lát nữa sẽ đưa ngươi."

    Mãn Bảo cảm thấy nấu rượu quá lãng phí lương thực, chỉ gật đầu ừ hử, dù sao bây giờ nàng cũng không dùng, cứ ghi lại, đợi sau này có nhiều lương thực thì để đời sau dùng cũng được.

    Sách, sưu tầm không bao giờ phí.

    "Ngươi kết bạn với ai chưa?"

    "Chưa." Bạch Thiện dừng một chút rồi nói: "Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật cũng chưa kết bạn được với ai."

    Cho nên chưa kết bạn được không phải lỗi của hắn.

    Mãn Bảo liếc hắn một cái, cũng biết tính cách của hắn, không ép hắn phải kết bạn, nhưng vẫn nói: "Đối xử tốt với mọi người, đừng cãi nhau với người ta."

    "Biết rồi, ta sẽ không cãi nhau đâu."

    Lời còn chưa dứt, đã thấy Bạch nhị lang mồ hôi nhễ nhại chạy từ bên ngoài vào, "Bạch Thiện, hôm nay ngươi cãi nhau với Ân Hoặc trong lớp à?"

    Mãn Bảo: .

    Bạch Thiện: .

    Bạch Thiện tức giận lườm Bạch nhị lang, dứt khoát nói: "Không!"

    "Ngươi còn gạt ta, chuyện đã truyền đến tận thái học bọn ta rồi, rằng ngươi và Ân Hoặc cãi nhau trong lớp."

    Bạch Thiện nói: "Cái đó không gọi là cãi, đó chỉ là tranh biện."

    "Ta lại không biết cãi và tranh biện là gì ư? Ngươi và Mãn Bảo từ nhỏ đã cãi nhau và tranh biện không ít, ta nghe người ta nói, ngươi ở trong lớp nói đến mức mặt Ân Hoặc tái mét, mắt đỏ hoe, vừa tan học hắn ta đã hất đổ bàn học, còn khóc nữa. Người trong trường nói là do ngươi mắng người ta khóc."

    Bạch Thiện: ".. Hắn ta động khẩu mắng ta trước, với lại ta không mắng hắn ta."

    Chẳng qua chỉ châm chọc vài câu thôi, ngày thường hắn va nhau với Mãn Bảo cũng không ít lần dùng điển cố để mắng, hắn đâu biết hắn ta còn không bằng một cô gái, lớn như vậy rồi mà cãi không lại, không, là tranh biện không lại thì khóc.

    Bạch nhị lang liền nhìn Mãn Bảo, "Thấy chưa, ta đã nói là hắn mắng người mà?"

    Bạch Thiện không khỏi đưa chân đá hắn, nhấn mạnh lại lần nữa, "Ta không mắng!"

    Bạch Nhị Lang nhảy lùi về phía sau, nhanh nhẹn né tránh, kêu lên: "Không mắng thì không mắng, ngươi đá ta làm gì?"

    Hắn nói: "Ngươi biết không, nhà Ân Hoặc có sáu tỷ tỷ, hắn ta là con trai một trong nhà, lúc ta về Kiều Thao đã nói với ta, ngày mai ngươi đi học nhớ cẩn thận chút, đừng để bị mấy tỷ tỷ của hắn ta chặn ngoài trường."

    Mãn Bảo trợn mắt há mồm, "Mình cãi nhau không lại còn dám gọi người nhà?"

    "Chuyện này không phải chưa từng xảy ra đâu, hồi tháng tư mới nhập học không lâu, Ân Hoặc bị Lưu Hoán bên Quốc Tử Học của các ngươi đánh, kết quả trên đường đi Lưu Hoán bị ba tỷ tỷ của Ân Hoặc chặn lại, khiến Lưu Hoán vô cùng mất mặt."

    "Bọn họ đánh hắn hay là mắng hắn?"

    "Đều không," Bạch nhị lang ngẫm nghĩ, chính hắn cũng thấy khó hiểu, khẽ gãi đầu, "Nghe nói chỉ nói chuyện với nhau thôi, nhưng thế cũng đủ mất mặt rồi."

    Mãn Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng vỗ vai Bạch Thiện, bảo hắn tự lo liệu.

    Có điều nàng cũng thấy có chút không vui, "Lúc ta đánh nhau với các ngươi, mấy ca ca ta chưa bao giờ đến tìm các ngươi dằn mặt lại, ai đời đánh nhau không thắng lại nhờ người lớn ra mặt đòi thể diện chứ? Cũng đâu phải đánh nhau dữ dội gì đâu."

    Bạch Thiện tức giận nói: "Không phải ngươi nói ngươi chưa bao giờ đánh nhau sao?"

    Mãn Bảo: "Ta làm thế để bênh vực kẻ yếu nha."

    Bạch Thiện hừ một tiếng, không để chuyện này trong lòng.

    Hắn không cảm thấy mấy tỷ tỷ của Ân Hoặc sẽ đến tìm hắn, chỉ là tranh biện vài câu trong lớp thôi, có cần thiết không?

    Ai ngờ hôm sau xe ngựa của họ vừa ra đường cái không lâu đã bị một chiếc xe ngựa chặn lại.

    Đại Cát thấy chiếc xe ngựa đột nhiên chắn ngang, theo bản năng siết chặt dây cương, định cho xe ngựa lùi lại nhường đường, ai dè phía sau lại có một chiếc xe ngựa chặn lại, đồng thời, bên sườn cũng có một chiếc xe ngựa chắn ngang, trong nháy mắt chặn kín cả con đường lớn này.

    Đại Cát lập tức căng thẳng sống lưng, tay đặt lên một tấm ván gỗ ở bên cạnh xe, ấn nhẹ một cái, tấm ván gỗ hơi lỏng ra. Đương lúc hắn định rút thanh kiếm bên trong ra, Mãn Bảo đã vén rèm lên, ba cái đầu từ bên trong thò ra.

    Đại Cát liền ấn tấm ván gỗ xuống, tạm dừng động tác.

    Mãn Bảo hô về phía xe ngựa: "Này, các người lái xe kiểu gì vậy, làm vậy là phạm pháp đó biết không?"

    Phu xe: .

    Người trong xe đang định mở miệng: .

    Một tiếng ho khẽ vang lên, sau đó là một giọng nữ nhẹ nhàng hỏi: "Đây có phải là xe ngựa của nhà họ Bạch không?"

    Mãn Bảo nhanh miệng đáp: "Đúng vậy, làm ơn cho xe nhà các người tránh ra một chút, chắn hết cả con đường rồi, mọi người đều đang vội đi làm và đi học, cô xem hai đầu đường tắc nghẽn bao nhiêu người rồi kìa?"

    Ba chiếc xe ngựa nhất thời im lặng, những người vây xem xung quanh cảm thấy buồn cười, có người nhận ra Mãn Bảo, lập tức lớn tiếng hưởng ứng: "Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi chắn cả con đường, chúng ta còn đi kiểu gì được?"

    Một thiếu niên trong một chiếc xe khác cũng đang phải dừng vì tắc đường nhô đầu từ trong xe ra, sau khi thấy rõ ba chiếc xe kia thì lập tức hưng phấn, trèo ra ngoài xe đẩy phu xe nhà mình, thấp giọng nói: "Mau kêu đi!"

    Phu xe không dám, thiếu niên tức chết, đấm hắn một quyền: "Mau kêu theo lời thiếu gia dạy ngươi, nếu không về nhà ta sẽ mách bà nội ngươi chạy xe không tốt, làm ta chóng mặt."
     
  10. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 969: Cãi nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người phu xe hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, mang vẻ mặt chết không còn gì luyến tiếc, hét to: "Xe nhà ai mà ngang ngược thế, chặn hết cả đường thế này, làm bao nhiêu người không đi được, có chút liêm sỉ nào không vậy?"

    Thiếu niên hài lòng, hừ một tiếng rồi rụt người vào trong xe.

    Sau tiếng hét này, ba chiếc xe ngựa lập tức im bặt, xung quanh lại ồn ào hẳn lên, mọi người nhao nhao nói: "Đúng đó, đúng đó, chúng tôi còn phải đi qua đường nữa, chặn đường thế này thì chúng tôi đi kiểu gì?"

    Giờ này vốn là giờ mọi người đi làm đi học, đặc biệt là đi học.

    Con đường này là đường chính dẫn đến Quốc Tử Giám, sáng sớm có ít nhất một nửa học sinh Lục Học ở bên ngoài cần phải đi qua con đường này để đến trường.

    Ba chiếc xe ngựa này không chỉ sang trọng mà trên xe còn có huy hiệu, người tinh mắt nhìn là biết xe nhà ai, nên không ai dám lên tiếng, nhưng vì Mãn Bảo mở miệng trước, sau đó lại có người hùa theo, mọi người đương nhiên cũng không sợ, lập tức nhao nhao hô lên.

    Chiếc xe ngựa chắn ngang bên cạnh xe ngựa nhà họ Bạch động đậy, đi thẳng về phía trước một chút, thuận theo chặn ngang trên một con phố khác, như vậy là nhường lại nửa làn đường cho người khác.

    Người ngồi trong chiếc xe ngựa chặn ngay trước xe của Mãn Bảo và những người khác nói: "Học sinh Bạch Thiện của Quốc Tử Học có trên xe không?"

    Mãn Bảo há miệng định nói, Bạch Thiện lại giữ nàng lại, thản nhiên trả lời: "Tại hạ là Bạch Thiện, không biết ngài là ai, vì sao lại chặn đường của tôi?"

    "Ta là đại tỷ của Ân Hoặc, ba tỷ muội bọn ta có vài lời muốn nói với Bạch công tử."

    Mãn Bảo hất tay Bạch Thiện đang giữ nàng ra, trực tiếp ngồi lên càng xe, Đại Cát đã nhanh tay ấn chốt, khóa chặt tấm ván gỗ lại. Hắn cúi đầu cung kính ngồi trên càng xe, cứ như một người phu xe vậy.

    Mãn Bảo vừa ngồi xuống đã suýt nữa giẫm phải tay hắn.

    "Có chuyện gì mà nhất định phải nói ngoài đường lớn như vậy? Các người muốn mời hắn thì chọn ngày gửi thiệp, mọi người hẹn thời gian địa điểm ngồi xuống từ từ nói chuyện, các người chặn đường thế này làm lỡ thời gian của bao nhiêu người biết không?" Mãn Bảo không khách khí nói: "Hơn nữa hắn còn phải đi học, bây giờ không rảnh."

    "Con bé này thật là vô lễ, miệng lưỡi cũng thật là sắc bén, ta đang nói chuyện với chủ tử nhà ngươi, một người làm như ngươi xen vào làm gì?"

    "Cô nói chuyện với người ta qua mành, thảo nào mắt không tốt, ai nói ta là nha hoàn của hắn? Ta là sư tỷ của hắn!" Mãn Bảo nói: "Ngươi không phải là tỷ tỷ của Ân Hoặc sao? Khéo thật, ta cũng là sư tỷ của hắn, ta thấy cô không cần tìm hắn, có chuyện gì tìm ta là được rồi."

    Nửa con phố đều im lặng hẳn xuống, thiếu niên ngồi trong xe ngựa phía sau lại không nhịn được thò đầu ra khỏi xe, vẻ mặt kính nể nhìn về phía đó.

    Trong ba chiếc xe ngựa lại im lặng một lát, người ngồi trong chiếc xe phía sau khẽ cười nói: "Đại tỷ, đây là lần đầu tiên ta gặp được một tiểu nương tử vô lễ như vậy ở kinh thành, tiểu nương tử, nhà ngươi ở đâu?"

    "Nhà ta ở Kiếm Nam Đạo," Mãn Bảo trực tiếp đứng dậy từ trên càng xe, đáp lại: "Nhưng ta cũng từng đến không ít nơi, loại người như các cô ta cũng không phải lần đầu gặp."

    Người nhà họ Ân không ngờ nàng còn dám đáp trả lại như vậy, nhất thời lại im lặng.

    Mãn Bảo lại không ngừng, thao thao bất tuyệt nói: "Nhưng tuy rằng không phải là lần đầu gặp, nhưng ta cũng tức chết đi được, ta ghét nhất là gây phiền phức cho người khác, các cô chặn đường thế này khiến chúng ta gây phiền phức cho bao nhiêu người? Rốt cuộc các cô có nhường đường cho người ta đi không?"

    Ân đại tỷ tức giận bật cười, nói: "Nếu chúng ta không nhường thì sao?"

    Mãn Bảo liền hừ một tiếng, nói: "Các cô không nhường thì các cô cứ chặn ở đó đi, Đại Cát, chúng ta đi!"

    Đại Cát đáp một tiếng, kéo mạnh dây cương, cả chiếc xe ngựa lùi lại phía sau, đuôi xe suýt chút nữa đụng vào đầu con ngựa của chiếc xe ngựa đằng sau. Con ngựa đó giật mình lùi lại, chỉ cần một khoảng lùi này, Đại Cát đã kéo mạnh dây cương, con ngựa liền đi sang phía bên cạnh, sau đó xe ngựa hòa vào làn đường mà vừa nãy họ đã nhường ra, một roi quất ngựa, xe ngựa nhanh chóng lao về phía trước.

    Người nhà họ Ân và những người vây xem đều kinh ngạc đến ngây người, đợi đến khi người trong xe phản ứng lại, bảo phu xe nhanh chóng đi chặn xe của họ thì Đại Cát đã quay xe ngựa vào đúng làn, quất mạnh roi ngựa, xe ngựa lao đi vun vút. Phu xe của chiếc xe ngựa thứ ba mới xoay được một nửa xe, nhìn thấy tốc độ đó thì theo bản năng rụt lại một chút, chỉ một chút đó mà xe ngựa đã vượt qua họ và lao về phía trước..

    Người nhà họ Ân bị bỏ lại tại chỗ: .

    Đám người vây xem: .

    Thiếu niên phía sau sững sờ, sau đó ngã vào trong xe, vỗ thành xe cười sằng sặc..

    Phu xe nghe thấy tiếng cười đó thì sợ hãi vô cùng, sợ thiếu gia bị ngất đi mất.

    Không ít học sinh Quốc Tử Giám bị chặn ở gần đó cũng mỉm cười, nhưng đều chỉ dám lén cười.

    Ân đại tỷ xốc mạnh mành xe lên, nàng tức giận chui ra, nhìn về phía sau một cái rồi trực tiếp đá phu xe xuống, giận dữ nói: "Đồ vô dụng, nuôi các ngươi có ích gì?"

    Phu xe ngã từ trên càng xe xuống cũng không dám đứng dậy, lập tức quỳ rạp xuống đất.

    Ân đại tỷ quay đầu nhìn cả đám người hóng hớt xung quanh, lại tức giận vén mành chui vào xe, gắt gỏng nói: "Còn không mau đứng dậy đánh xe về nhà, chẳng lẽ để ta tự mình đánh xe à?"

    Đi về phía trước một đoạn đường là đến Tế Thế Đường, thường ngày Đại Cát đều sẽ thả Mãn Bảo ở Tế Thế Đường trước rồi mới đưa Bạch Thiện và Bạch nhị lang đi học, nhưng lần này hắn không dừng lại, đánh xe thẳng đến tận cổng Quốc Tử Giám mới dừng lại.

    Trong xe, Bạch Thiện đang ra sức gỡ tay Bạch nhị lang ra, miệng của hắn bị tay Bạch nhị lang bịt đến nỗi hằn cả dấu, hắn tức giận đẩy ra, "Ngươi bịt miệng ta làm gì?"

    Bạch nhị lang nói: "Không phải ta sợ ngươi mở miệng nói chuyện ư?"

    Hắn chỉ vào Mãn Bảo đang trèo vào xe, nói: "Nàng cãi nhau với người ta nhiều nhất cũng chỉ có thể làm người ta tức chết, nhưng ngươi cãi nhau với người ta lại có thể làm cho người ta tức chết sống lại, ta hỏi rồi, cha của Ân Hoặc là Ân Lễ, là Kinh Triệu Doãn, biết Kinh Triệu Doãn là làm gì không?"

    Mãn Bảo vừa trèo vào xe: .

    Nàng trừng mắt đấm Bạch nhị lang, la lên: "Sao tối hôm qua ngươi không nói?"

    "Không phải là ta quên hay sao? Hơn nữa ta nói thì sao, nói rồi thì hôm nay họ sẽ không chặn chúng ta nữa à?"

    "Nói rồi thì vừa nãy ta đã không cãi nhau với họ, ngươi có biết đắc tội Kinh Triệu Doãn rất bất lợi với chúng ta không."

    Bạch nhị lang trưng vẻ hoài nghi, "Ngươi nhịn được à?"

    Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Cùng lắm thì ta khóc thôi, đúng rồi, lát nữa ta tới tiệm thuốc làm mấy túi thuốc gây chảy nước mắt, sau này các ngươi cứ mang theo, gặp lại người nhà họ thì đừng cãi nhau với họ, cứ trực tiếp khóc."

    Mãn Bảo nói: "Ở thôn chúng ta nếu người lớn bắt nạt trẻ con, trẻ con khóc thì người lớn không dám bắt nạt nữa."

    Bạch Thiện và Bạch nhị lang: .

    Bạch nhị lang cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy biện pháp này cũng khá là hay, gật đầu nói: "Được, có điều ngươi phải điều chế cho ta gói nào tốt một tí, đừng để sặc quá."
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng sáu 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...