Huyết Tanh Thôn Sơn. Chương 3. Ác Linh Nhập Thể
Người công nhân mỏ bị tấn công tên là Hách Thế Minh, muốn liên hệ với anh ta cũng rất dễ.
Bởi vì bị thương ở chỗ làm, nên toàn bộ chi phí nằm viện trị liệu của Hách Thế Minh đều do bà Trương bỏ ra, đối với tình hình trị liệu của Hách Thế Minh bà cũng rất quan tâm. Nghe bà Trương nói, hôm qua bà còn liên lạc với người nhà Hách Thế Minh, nghe nói hôm nay Hách Thế Minh sẽ được chuyển từ phòng bệnh cách ly sang phòng bệnh thường, cũng có thể đi thăm rồi.
Sự hiếu kỳ mãnh liệt trong lòng tôi khiến tôi không còn cách nào đợi đến ngày mai để đi tìm đáp án, thế là tôi đề nghị sau khi ăn cơm liền đến bệnh viện xem sao, bà Trương cũng đồng ý ngay.
Vào bảy giờ tối, tôi, mẹ tôi và bà Trương ba người chúng tôi cùng đến phòng bệnh của Hách Thế Minh, bà Trương còn mua một giỏ hoa quả rất lớn đến.
Chúng tôi vừa mới bước vào cửa phòng bệnh, bên trong có ba người đang thăm nom đều đứng hết dậy, chào hỏi bà Trương rất lễ phép, đồng thời còn không ngừng nói cảm ơn.
Phòng bệnh không phải là phòng bệnh thường, bên trong có một chiếc giường, còn có nhà vệ sinh biệt lập, có tivi, môi trường giống như là khách sạn vậy. Chỉ có người thanh niên nằm trên giường bệnh thì không còn nghi ngờ gì nữa chính là người công nhân mỏ bị tấn công Hách Thế Minh, cậu ta đỡ đẫn nhìn lên trần nhà, hình như hoàn toàn không phát hiện bà Trương đến.
Ba người hàn huyên với bà Trương chắc có lẽ là cha mẹ và vợ của Hách Thế Minh, mặc dù trên mặt họ đang giữ nụ cười, nhưng nụ cười này dù có nhìn thế nào cũng đều thấy rất miễn cưỡng, chắc là tình trạng của người thợ mỏ không mấy lạc quan.
Bà Trương không được học văn hóa, nhưng có thể kinh doanh đến trình độ bây giờ thì khả năng quan sát nhất định là cực tốt. Hiển nhiên là bà cũng nhận ra được đang có gì đó không ổn, thế là lập tức hỏi người nhà Hách Thế Minh có phải có chuyện gì không.
Bà Trương vừa hỏi xong, nụ cười của người nhà Hách Thế Minh liền vụt tắt trên gương mặt, ba người họ không hẹn mà cùng buông tiếng thở dài.
Tiếp đó, người phụ nữ trung niên chắc là mẹ của Hách Thế Minh mở miệng nói chuyện với bà Trương: "Bác sĩ nói vết thương trên cổ thì không có gì đáng ngại mấy, nhưng chỉ là từ sau khi con trai tôi đến bệnh viện thì không nói năng gì nữa, như biến thành một kẻ ngốc vậy, bà xem, đã mấy ngày rồi, cứ như vậy mãi. Sáng hôm nay cảnh sát có tới hỏi chuyện nó, kết quả là một chữ cũng không nói. Haiz, tôi cũng không biết là kiếp trước đã gây nên tội gì, sao lại báo ứng lên người con trai tôi."
Bà vừa nói vừa chảy nước mắt.
"Bác sĩ không nói trạng thái tinh thần của cậu ta thế nào ư?" Tôi không kìm được hỏi.
Mẹ của Hách Thế Minh dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn tôi, bà Trương nhanh chóng giới thiệu tôi là cháu bà, đến để giúp đỡ.
Nghe xong, mẹ của Hách Thế Minh cũng thiện chí gật đầu chào tôi, sau đó nói: "Bác sĩ nói con trai tôi bị sốc nặng, chỉ cần một thời gian sau sẽ phục hồi, nhưng tôi thấy nó như vậy cũng chẳng có hiện tượng hồi phục gì cả."
Tôi lại nhìn Hách Thế Minh đang nằm trên giường, tình cờ phát hiện ánh mắt của Hách Thế Minh đã không còn nhìn vào tường, mà đang hướng về phía chúng tôi, mặc dù chỉ là tròng mắt chuyển động, nhưng chuyện này cho thấy thần trí của Hách Thế Minh vẫn còn tỉnh táo.
Tôi nhanh chóng đi vòng qua cha mẹ và vợ cậu ta, hướng về phía giường bệnh. Mà ánh mắt của Hách Thế Minh của chuyển động theo động tác của tôi, hình như anh ta vẫn đang nhìn tôi.
Hách Thế Minh bỗng nhiên phản ứng như vậy hiển nhiên là khiến cho người nhà cậu ta kinh ngạc, mẹ cậu lập tức quay lại bên giường bệnh hỏi liên tuch: "Con trai! Con sao rồi? Nói chuyện với mẹ đi!"
Hách Thế Minh không trả lời mẹ cậu ta, chỉ có hai mắt vẫn nhìn về phía tôi, đồng thời còn chầm chầm nhấc cánh tay run rẩy chỉ ngón tay vào tôi.
Tôi khẳng định là tôi chưa từng gặp Hách Thế Minh, cho nên hoàn toàn không hiểu tại sao cậu ta lại hành động như vậy.
Tôi cúi đầu xem chân mình có dẫm phải sợ dây điện, lại quay đầu xác nhận có chặn tầm nhìn ti vi của Hách Thế Minh hay không, nhưng dưới chân tôi là sàn nhà, đằng sau lưng là tường, hoàn toàn không ảnh hưởng thì đến Hách Thế Minh, cho nên cậu ta chính là đang chỉ vào tôi.
"Cậu tìm tôi sao? Tôi có chỗ nào không bình thường hả?" Tôi chỉ vào mình hỏi.
Hách Thế Minh vẫn không trả lời, nhưng lại gật đầu.
"Là tôi có chỗ nào không bình thường sao?" tôi lại hỏi
Lần này cậu ta lắc đầu.
"Vậy là cần tôi giúp đỡ cậu?"
Lần này là gật đầu.
Tôi nhanh chóng đến bên giường bệnh, ánh mắt của người nhà Hách Thế Minh dồn hết lên người tôi
Gần như vào lúc tôi đến bên giường bệnh, Hách Thế Minh bỗng ngồi dựng lên khỏi giường, và tóm lấy tay tôi. Cậu ta dùng sức rất mạnh, nếu như không phải tôi tóm chặt tay vào bên giường, tôi đã bị kéo nằm bẹp xuống.
"Ma! Ma! Có ma!"
Hách Thế Minh không những ra sức kéo tôi, cậu ta còn nói ra thành lời.
Chỉ trong chốc lát cả nhà cậu ta vây lại xung quanh cậu ta, kéo tay Hách Thế minh đang tóm lấy tôi ra, tôi nhanh chóng tránh xa chiếc giường, sợ cậu ta lại bỗng nhiên nổi điên, hoặc là xông đến cắn tối.
Mẹ tôi cũng vội vã chạy đến hỏi xem tôi có bị thương không, tôi nói không sao, sau đó lại nhìn về phía Hách Thế Minh.
Trạng thái của Hách Thế Minh hoàn toàn khác trước, hai mắt cũng trở lên có thần, cậu ta vỗ về người nhà nói: "Cha ơi, mẹ ơi con không sao, vợ ơi anh không sao, mọi người không phải lo lắng.. đợi chút nữa con nói chuyện với mọi người."
Nói rồi Hách Thế Minh lại nhìn về phía tôi: "Xin lỗi anh, lúc nãy tôi có chút kích động, tôi cũng không biết tại sao, vốn trước đó tôi không thể động đậy nổi dù chỉ một chút, vậy mà anh vừa bước vào là tôi có cảm giác có thể khống chế bản thân mình rồi."
Lại có thể khống chế bản thân mình? Câu nói này khiến cho tôi không để ý cũng khó.
Tôi vỗ nhẹ vào bàn tay đang nắm lấy tay tôi của mẹ, ra hiệu bà có thể buông tay ra rồi. Sau đó tôi lại đến gần giường bệnh của Hách Thế Minh, đợi xác nhận cậu ta không có ý đồ tấn công tôi một lần nữa, tôi mới kéo ghế đến ngồi bên cạnh nói: "Vừa rồi cậu nói là lại có thể khống chế bản thân mình rồi? Là có ý gì vậy?"
"Tôi cũng không nói rõ ra được cảm giác đó, đại khái giống như bóng đè vậy. Tôi có thể nghe thấy tất cả mọi người nói chuyện, đầu óc tôi cũng rất tỉnh táo, nhưng không thể nào động đậy được. Nhưng mà.. nhưng mà.." nói đến đây, vẻ mặt của Hách Thế Minh lộ rõ sự kinh hoàng, cậu ta nuốt nước bọt liên tục giống như đang tự cố trấn áp mình.
"Nhưng là cái gì?" Tôi hỏi dồn.
"Nhưng mà.. chính là khi vợ tôi đỡ tôi dậy, hoặc là bón cơm cho tôi ăn, thì thân thể tôi sẽ tự động đậy được, rõ ràng là tôi không cử động, nhưng vẫn cử động, hình như có cái gì đó đang khống chế thân thể tôi, hiện giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sợ! Không ngờ khi anh vừa bước vào, tôi cũng không biết tại sao tự dưng lại có thể khống chế được thân thể mình."
Lời nói của Hách Thế Minh có chút hàm hồ, nhưng ý mà anh ta muốn biểu đạt tôi vẫn có thể nghe hiểu được. Nếu như ví thân thể anh ta như một chiếc xe, vậy khi anh ta ngây ngốc chính là lúc anh ta đang ngồi ở ghế phụ, còn cái thứ thần bí kia ngồi ở ghế lái, mãi cho đến khi tôi xuất hiện anh ta mới cướp lại được quyền điều khiển của mình.
Hách Thế Minh chính vì trải quả sự việc như vậy mà cảm thấy sợ hãi, còn tôi cũng cảm thấy nổi hết da gà toàn thân.
Tôi cho rằng bản thân mình không hề có khả năng diệt ma trừ hung, nhưng trên người tôi thực sự có đeo thanh đao bằng đồng có thể trừ tà, nếu như trước đây thực sự có cái gì đó mưu đồ khống chế thân thể của Hách Thế Minh, vậy nó nhất định là bị thanh đao đó dọa cho sợ mà chạy mất. Khi tôi đang nghĩ như vậy, tôi liền liên hệ ngay hai chuyện Hách Thế Minh bị khống chế cơ thể và Tiền Phú Thuận ăn thịt người trong hầm mỏ.
Lẽ nào là có ác linh nhập thể ăn thịt người?
Khi đang loay hoay với những câu hỏi này, tôi vẫn chọn lựa việc hỏi Hách Thế Minh, xác nhận xem khi anh ta vào hầm mỏ đã nhìn thấy chuyện gì.
Bởi vì bị thương ở chỗ làm, nên toàn bộ chi phí nằm viện trị liệu của Hách Thế Minh đều do bà Trương bỏ ra, đối với tình hình trị liệu của Hách Thế Minh bà cũng rất quan tâm. Nghe bà Trương nói, hôm qua bà còn liên lạc với người nhà Hách Thế Minh, nghe nói hôm nay Hách Thế Minh sẽ được chuyển từ phòng bệnh cách ly sang phòng bệnh thường, cũng có thể đi thăm rồi.
Sự hiếu kỳ mãnh liệt trong lòng tôi khiến tôi không còn cách nào đợi đến ngày mai để đi tìm đáp án, thế là tôi đề nghị sau khi ăn cơm liền đến bệnh viện xem sao, bà Trương cũng đồng ý ngay.
Vào bảy giờ tối, tôi, mẹ tôi và bà Trương ba người chúng tôi cùng đến phòng bệnh của Hách Thế Minh, bà Trương còn mua một giỏ hoa quả rất lớn đến.
Chúng tôi vừa mới bước vào cửa phòng bệnh, bên trong có ba người đang thăm nom đều đứng hết dậy, chào hỏi bà Trương rất lễ phép, đồng thời còn không ngừng nói cảm ơn.
Phòng bệnh không phải là phòng bệnh thường, bên trong có một chiếc giường, còn có nhà vệ sinh biệt lập, có tivi, môi trường giống như là khách sạn vậy. Chỉ có người thanh niên nằm trên giường bệnh thì không còn nghi ngờ gì nữa chính là người công nhân mỏ bị tấn công Hách Thế Minh, cậu ta đỡ đẫn nhìn lên trần nhà, hình như hoàn toàn không phát hiện bà Trương đến.
Ba người hàn huyên với bà Trương chắc có lẽ là cha mẹ và vợ của Hách Thế Minh, mặc dù trên mặt họ đang giữ nụ cười, nhưng nụ cười này dù có nhìn thế nào cũng đều thấy rất miễn cưỡng, chắc là tình trạng của người thợ mỏ không mấy lạc quan.
Bà Trương không được học văn hóa, nhưng có thể kinh doanh đến trình độ bây giờ thì khả năng quan sát nhất định là cực tốt. Hiển nhiên là bà cũng nhận ra được đang có gì đó không ổn, thế là lập tức hỏi người nhà Hách Thế Minh có phải có chuyện gì không.
Bà Trương vừa hỏi xong, nụ cười của người nhà Hách Thế Minh liền vụt tắt trên gương mặt, ba người họ không hẹn mà cùng buông tiếng thở dài.
Tiếp đó, người phụ nữ trung niên chắc là mẹ của Hách Thế Minh mở miệng nói chuyện với bà Trương: "Bác sĩ nói vết thương trên cổ thì không có gì đáng ngại mấy, nhưng chỉ là từ sau khi con trai tôi đến bệnh viện thì không nói năng gì nữa, như biến thành một kẻ ngốc vậy, bà xem, đã mấy ngày rồi, cứ như vậy mãi. Sáng hôm nay cảnh sát có tới hỏi chuyện nó, kết quả là một chữ cũng không nói. Haiz, tôi cũng không biết là kiếp trước đã gây nên tội gì, sao lại báo ứng lên người con trai tôi."
Bà vừa nói vừa chảy nước mắt.
"Bác sĩ không nói trạng thái tinh thần của cậu ta thế nào ư?" Tôi không kìm được hỏi.
Mẹ của Hách Thế Minh dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn tôi, bà Trương nhanh chóng giới thiệu tôi là cháu bà, đến để giúp đỡ.
Nghe xong, mẹ của Hách Thế Minh cũng thiện chí gật đầu chào tôi, sau đó nói: "Bác sĩ nói con trai tôi bị sốc nặng, chỉ cần một thời gian sau sẽ phục hồi, nhưng tôi thấy nó như vậy cũng chẳng có hiện tượng hồi phục gì cả."
Tôi lại nhìn Hách Thế Minh đang nằm trên giường, tình cờ phát hiện ánh mắt của Hách Thế Minh đã không còn nhìn vào tường, mà đang hướng về phía chúng tôi, mặc dù chỉ là tròng mắt chuyển động, nhưng chuyện này cho thấy thần trí của Hách Thế Minh vẫn còn tỉnh táo.
Tôi nhanh chóng đi vòng qua cha mẹ và vợ cậu ta, hướng về phía giường bệnh. Mà ánh mắt của Hách Thế Minh của chuyển động theo động tác của tôi, hình như anh ta vẫn đang nhìn tôi.
Hách Thế Minh bỗng nhiên phản ứng như vậy hiển nhiên là khiến cho người nhà cậu ta kinh ngạc, mẹ cậu lập tức quay lại bên giường bệnh hỏi liên tuch: "Con trai! Con sao rồi? Nói chuyện với mẹ đi!"
Hách Thế Minh không trả lời mẹ cậu ta, chỉ có hai mắt vẫn nhìn về phía tôi, đồng thời còn chầm chầm nhấc cánh tay run rẩy chỉ ngón tay vào tôi.
Tôi khẳng định là tôi chưa từng gặp Hách Thế Minh, cho nên hoàn toàn không hiểu tại sao cậu ta lại hành động như vậy.
Tôi cúi đầu xem chân mình có dẫm phải sợ dây điện, lại quay đầu xác nhận có chặn tầm nhìn ti vi của Hách Thế Minh hay không, nhưng dưới chân tôi là sàn nhà, đằng sau lưng là tường, hoàn toàn không ảnh hưởng thì đến Hách Thế Minh, cho nên cậu ta chính là đang chỉ vào tôi.
"Cậu tìm tôi sao? Tôi có chỗ nào không bình thường hả?" Tôi chỉ vào mình hỏi.
Hách Thế Minh vẫn không trả lời, nhưng lại gật đầu.
"Là tôi có chỗ nào không bình thường sao?" tôi lại hỏi
Lần này cậu ta lắc đầu.
"Vậy là cần tôi giúp đỡ cậu?"
Lần này là gật đầu.
Tôi nhanh chóng đến bên giường bệnh, ánh mắt của người nhà Hách Thế Minh dồn hết lên người tôi
Gần như vào lúc tôi đến bên giường bệnh, Hách Thế Minh bỗng ngồi dựng lên khỏi giường, và tóm lấy tay tôi. Cậu ta dùng sức rất mạnh, nếu như không phải tôi tóm chặt tay vào bên giường, tôi đã bị kéo nằm bẹp xuống.
"Ma! Ma! Có ma!"
Hách Thế Minh không những ra sức kéo tôi, cậu ta còn nói ra thành lời.
Chỉ trong chốc lát cả nhà cậu ta vây lại xung quanh cậu ta, kéo tay Hách Thế minh đang tóm lấy tôi ra, tôi nhanh chóng tránh xa chiếc giường, sợ cậu ta lại bỗng nhiên nổi điên, hoặc là xông đến cắn tối.
Mẹ tôi cũng vội vã chạy đến hỏi xem tôi có bị thương không, tôi nói không sao, sau đó lại nhìn về phía Hách Thế Minh.
Trạng thái của Hách Thế Minh hoàn toàn khác trước, hai mắt cũng trở lên có thần, cậu ta vỗ về người nhà nói: "Cha ơi, mẹ ơi con không sao, vợ ơi anh không sao, mọi người không phải lo lắng.. đợi chút nữa con nói chuyện với mọi người."
Nói rồi Hách Thế Minh lại nhìn về phía tôi: "Xin lỗi anh, lúc nãy tôi có chút kích động, tôi cũng không biết tại sao, vốn trước đó tôi không thể động đậy nổi dù chỉ một chút, vậy mà anh vừa bước vào là tôi có cảm giác có thể khống chế bản thân mình rồi."
Lại có thể khống chế bản thân mình? Câu nói này khiến cho tôi không để ý cũng khó.
Tôi vỗ nhẹ vào bàn tay đang nắm lấy tay tôi của mẹ, ra hiệu bà có thể buông tay ra rồi. Sau đó tôi lại đến gần giường bệnh của Hách Thế Minh, đợi xác nhận cậu ta không có ý đồ tấn công tôi một lần nữa, tôi mới kéo ghế đến ngồi bên cạnh nói: "Vừa rồi cậu nói là lại có thể khống chế bản thân mình rồi? Là có ý gì vậy?"
"Tôi cũng không nói rõ ra được cảm giác đó, đại khái giống như bóng đè vậy. Tôi có thể nghe thấy tất cả mọi người nói chuyện, đầu óc tôi cũng rất tỉnh táo, nhưng không thể nào động đậy được. Nhưng mà.. nhưng mà.." nói đến đây, vẻ mặt của Hách Thế Minh lộ rõ sự kinh hoàng, cậu ta nuốt nước bọt liên tục giống như đang tự cố trấn áp mình.
"Nhưng là cái gì?" Tôi hỏi dồn.
"Nhưng mà.. chính là khi vợ tôi đỡ tôi dậy, hoặc là bón cơm cho tôi ăn, thì thân thể tôi sẽ tự động đậy được, rõ ràng là tôi không cử động, nhưng vẫn cử động, hình như có cái gì đó đang khống chế thân thể tôi, hiện giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sợ! Không ngờ khi anh vừa bước vào, tôi cũng không biết tại sao tự dưng lại có thể khống chế được thân thể mình."
Lời nói của Hách Thế Minh có chút hàm hồ, nhưng ý mà anh ta muốn biểu đạt tôi vẫn có thể nghe hiểu được. Nếu như ví thân thể anh ta như một chiếc xe, vậy khi anh ta ngây ngốc chính là lúc anh ta đang ngồi ở ghế phụ, còn cái thứ thần bí kia ngồi ở ghế lái, mãi cho đến khi tôi xuất hiện anh ta mới cướp lại được quyền điều khiển của mình.
Hách Thế Minh chính vì trải quả sự việc như vậy mà cảm thấy sợ hãi, còn tôi cũng cảm thấy nổi hết da gà toàn thân.
Tôi cho rằng bản thân mình không hề có khả năng diệt ma trừ hung, nhưng trên người tôi thực sự có đeo thanh đao bằng đồng có thể trừ tà, nếu như trước đây thực sự có cái gì đó mưu đồ khống chế thân thể của Hách Thế Minh, vậy nó nhất định là bị thanh đao đó dọa cho sợ mà chạy mất. Khi tôi đang nghĩ như vậy, tôi liền liên hệ ngay hai chuyện Hách Thế Minh bị khống chế cơ thể và Tiền Phú Thuận ăn thịt người trong hầm mỏ.
Lẽ nào là có ác linh nhập thể ăn thịt người?
Khi đang loay hoay với những câu hỏi này, tôi vẫn chọn lựa việc hỏi Hách Thế Minh, xác nhận xem khi anh ta vào hầm mỏ đã nhìn thấy chuyện gì.