Cổ Đại [Edit] Tái Sinh: Mưu Kế Của Sủng Phi Trong Thời Thịnh Thế - Tích Vân Khát Vũ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Land of Oblivion, 8 Tháng tư 2025.

  1. Land of Oblivion

    Bài viết:
    359
    Tái Sinh: Mưu Kế Của Sủng Phi Trong Thời Thịnh Thế

    [​IMG]

    Tác giả: Tích Vân Khát Vũ

    Tình trạng bản gốc: Hoàn thành

    Số chương: 652 + phiên ngoại

    Thể loại: Trọng sinh, cổ đại, HE, ngôn tình, cung đình

    Editor: Thành viên bang Land Of Oblivion


    Giới thiệu:

    Để bảo vệ vinh quang cho gia tộc, nàng bị đưa vào cung, để thay cô mẫu là Quý Phi tranh sủng đoạt vị, nhưng không ngờ chàng lại quay đầu nghênh thú đường muội làm hoàng hậu.

    Sau bao cố gắng, cuối cùng người thân lại phải chịu cái chết bi thảm, sau một trận hỏa hoạn, nàng quay trở lại thời điểm trước khi vào cung, Lâu Họa Ngữ nhìn kẻ thù kiếp trước, cúi đầu mím môi khẽ cười..
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1: Trẫm không phải để cho nàng làm Thái phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâu Họa Ngữ đứng ở ngoài Chiêu Dương Điện, nhìn bên trong ca hát nhảy múa, tràn ngập vui sướng cùng tiếng cười.

    "Thái Phi, Bệ hạ đang tổ chức yến tiệc với Hoàng hậu nương nương trong Chiêu Dương Điện. Hôm qua khi Thất gia bị đưa đến giám ngục đã bị tra tấn, nếu như đêm nay không thể ra được, cho dù sáng mai bệ hạ khai ân, thì tư hình ở giám ngục, qua hai đêm, e là cũng sẽ bị tàn phế. Hoàng hậu nương nương nàng ta.." Quan Sư ở một bên trầm giọng nói.

    Lâu Họa Ngữ trực tiếp quỳ gối trên đá xanh lạnh lẽo: "Thiếp thân Lâu thị cầu kiến bệ hạ!"

    Nàng kêu lên từng chữ, nhưng cung nữ canh giữ điện lại ngoảnh mặt làm ngơ.

    Không biết qua bao lâu, toàn thân nàng đã lạnh buốt, đầu gối đã đau đến tê dại, lúc này mới có một đôi giày đen dùng chỉ vàng thêu ngũ trảo bàn long hiện ra trước mặt: "Thái phi là muốn thỉnh cầu cho Lâu Kính Hiên."

    "Cầu xin bệ hạ khai ân." Lâu Họa Ngữ quỳ rạp trên mặt đất, giọng điệu khổ sở cầu xin.

    "Trẫm cho nàng một cơ hội." Hoàng đế Cơ Cẩn dùng một tay kéo nàng đứng dậy, ôm thật chặt trong lòng, đi về phía Kiêm Gia Cung.

    Toàn bộ các cung nữ bên ngoài Chiêu Dương Điện đều quay đầu đi, thân thể lạnh lẽo của Lâu Họa Ngữ áp vào chiếc huyền bào ngũ trảo kim long, cứ như vậy nàng bị Cơ Cẩn bế về Kiêm Gia Cung.

    Cơ Cẩn trực tiếp ném nàng xuống giường nệm, vẻ mặt hung ác xé toạc quần áo của nàng: "Tên thất phu Tần Hạo đó cũng làm như vậy với nàng đúng không? Lúc trước nàng nhìn hắn bị bắn chết trong cung điện này, trong mắt nàng đều tràn đầy đau lòng! Trẫm đang đợi nàng đến cầu xin ta, nhưng nàng lại chỉ cầu xin trẫm khai ân. Lâu Họa Ngữ! Trẫm cho nàng ở trong Kiêm Gia Cung, cũng không phải để cho nàng làm Thái phi!"

    Thân thể nóng bỏng bị lạnh lẽo bao trùm, Lâu Họa Ngữ cảm thấy đau đớn thê lương, quay đầu nhìn hành lang dài đã từng nhuốm đầy máu đó.

    "Lâu Họa Ngữ!" Cơ Cẩn nhéo cằm nàng, nhìn đôi mắt đã mất đi thần sắc của nàng, lửa giận dâng lên: "Trẫm đã có được thiên hạ, nàng cũng nên là của trẫm."

    Lúc Lâu Họa Ngữ ngủ dậy, cũng không biết Cơ Cẩn đã rời đi khi nào.

    Nhưng vừa ngồi dậy đã nhìn thấy đường muội Lâu Họa Tâm của nàng, cũng chính là đương kim Hoàng Hậu, đang ngồi trước giường nàng, Quan Sư đã bị bịt miệng, bị mấy ma ma thô tráng ấn xuống đất.

    Lâu Họa Tâm nhìn nàng nói: "Bổn cung đến để thông báo cho Thái phi một tiếng, tội thần Lâu Kính Hiên đêm qua đã chết ở trong giám ngục, thi thể cũng đã ném vào bãi tha ma trong đêm, đây là ý của bệ hạ đấy. Nhị phòng cũng chỉ còn Thái phi là người duy nhất còn sót lại."

    Trên mặt Lâu Họa Tâm tràn đầy đồng tình, nhưng trong mắt lại tràn đầy đắc ý.

    Ả nhìn khuôn mặt tựa như mình của Lâu Họa Ngữ, nghĩ đến việc Cơ Cẩn làm tối qua, cùng với lúc trước trong một đám tỷ muội, mà Cơ Cẩn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng nàng, trong lòng tức giận nổi lên, lập tức tát nàng một cái.

    Mặt Lâu Họa Ngữ bị tát sang một bên, nhưng nàng chỉ đưa ngón tay lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Lâu Họa Tâm nghĩ thầm: "Nếu như không có Nhị phòng, thì vị trí Hoàng hậu này ngươi làm sao có thể ngồi vững vàng được."

    Trên mặt Lâu Họa Tâm hiện lên vẻ tức giận, cón định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ra hiệu của nội thị, ả lạnh lùng liếc nhìn Lâu Họa Ngữ, rồi quay người rời đi.

    Quan Sư từ trên mặt đất bò dậy, lo lắng nhìn Lâu Họa Ngữ.

    "Đỡ ta đứng dậy." Lâu Họa Ngữ đứng lên, lại lần nữa nghe được tin dữ, nhưng nàng không hề cảm thấy đau buồn hay rơi nước mắt, trong lòng dường như đã chết lặng.

    Nàng bước vào Phật đường bên trong, cung kính lạy tượng Quan m trên đó, sau đó tháo chiếc bình bạch ngọc do Quan m cầm trên tay xuống, đồng thời lấy ra một mảnh ngọc bội dưới đáy bình, sau khi suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến người dã nhét ngọc bội vào trong tay mình, nàng khẽ mỉm cười, đưa cho Quan Sư nói: "Ngươi bơi giỏi, đi đi."

    Kiêm Gia Cung là nơi ở của sủng phi Thương Đế tiền triều, được xây dựng trên hồ Thái Dịch, bốn phía đều là nước bao bọc, chỉ có một hành lang vòng quanh nối với bờ ngoài, hiện tại bên ngoài có cấm vệ trông coi, cho nên nếu muốn ra ngoài thì chỉ có thể lặn xuống dưới nước.

    "Thái phi!" Quan Sư cầm ngọc bội, lùi về phía sau hai bước, dập đầu ba cái thật mạnh với Lâu Họa Ngữ: "Nô tỳ xong chuyện, nhất định sẽ đi theo Thái phi, chỉ xin Thái phi đợi nô tỳ."

    Lâu Họa Ngữ cười xót xa gật đầu, vẫy tay với nàng ấy.

    Đêm hôm đó, không rõ vì lý do gì, phủ Thừa Ân Công đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, mà mọi người trong phủ lại ngủ say, không một ai trốn thoát, khi phòng thủ thành phát hiện ra đám cháy, lửa đã lan rộng và không thể dập tắt được nữa.
     
  4. Chương 2: Kéo toàn bộ cùng chôn chung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi màn đêm buông xuống, Lâu Họa Ngữ vẫn cứ đứng ở trên lầu thủy tạ, nhìn bầu trời xa xa, Kiêm Gia Cung đã là cung điện trống rỗng, ngoài Quan Sư, trong điện đã không còn cung nữ nào khác.

    Ngoại trừ những cấm vệ đang nhìn nàng từ xa, thì cũng sẽ không ai để ý đến nàng.

    Gió lạnh trên hồ Thái Dịch thật buồn bã thê lương, những bông sen còn sót lại trên hồ đang nức nở, như đang kể lại câu chuyện của một đời đau khổ.

    Cho đến khi nhìn thấy làn khói đen cuồn cuộn ở phía xa, phương hướng là phủ Thừa Ân Công, nàng mới mỉm cười, quay người đi vào nội điện, đẩy ngọn đèn xuống.

    Ngọn lửa bùng lên rất nhanh, Lâu Họa Ngữ nhìn ngọn lửa phụt ra, trong ngọn lửa đó dường như hiện lên những khuôn mặt quen thuộc.

    Nàng xuất thân từ Nhị phòng trong Thừa Ân Hầu Phủ, phụ thân là một đại danh sĩ đương thời, thi họa song tuyệt; mẫu thân là Tiền thị xuất thân hoàng thương (kinh doanh, buôn bán), phú tuyệt thiên hạ.

    Nàng có một huynh trưởng hiền lành, một tiểu muội đáng yêu, và một đệ đệ trông giống như một cục tuyết nhỏ.

    Đáng tiếc năm mười bốn tuổi, quý phi Lâu Minh Phong lâm bệnh nặng, vì bảo vệ vinh quang của gia tộc, nàng bị đưa vào cung chăm sóc cô mẫu, mà thực ra là để thay cô mẫu tranh sủng, thế cô mẫu củng cố thế lực trong hậu cung cho Tam hoàng tử Cơ Cẩn.

    Năm Vĩnh Thuận thứ mười hai, cô mẫu bị bệnh qua đời, ba tháng sau, nàng được phong làm Đại phi, ở trong Cung Vinh Khánh, thay thế cô mẫu nuôi dưỡng Tam hoàng tử Cơ Cẩn.

    Năm Vĩnh Thuận thứ mười ba, tiên đế lâm bệnh nặng, phe Hoàng Hậu hùng mạnh, nàng ở trong cung cố gắng sinh tồn, Thừa Ân Hầu phủ bị chèn ép, Tam hoàng tử Cơ Cẩn nhiều phen gặp nạn, mấy lần suýt chết.

    Để sống sót, Lâu Họa Ngữ đã tận dụng cơ hội hầu hạ tiên đế, dùng sắc đẹp để dụ dỗ trọng thần của tiên đế là Trấn Bắc vương Tần Hạo, mượn sức của thế lực quân đội, mới có thể để Cơ Cẩn đoạt được binh quyền, đi đến Mạc Bắc, sau một trận chiến thành công, trở nên danh chấn tứ hải.

    Năm Vĩnh Thuận thứ mười bốn, tiên đế bệnh tình nguy kịch, Hoàng Hậu liên hợp nhị phi phát động cung biến, Lâu Họa Ngữ một mình rời cung, quỳ gối bên ngoài phủ Trấn Bắc vương, cầu được Tần Hạo ra tay, dùng thủ đoạn lôi đình, giam cầm tiên hậu, giết nhị phi, buộc hai vị đích hoàng tử phải rút lui, nghênh đón Cơ Cẩn hồi cung.

    Tiên đế bệnh băng hà, Cơ Cẩn đăng cơ, cưới đường muội Lâu Họa Tâm của nàng làm Hoàng hậu, tấn phong nàng là Quý Thái phi Đoan Dung, chuyển đến Kiêm Gia Cung an dưỡng.

    Năm sau, để củng cố quân quyền, Cơ Cẩn đã dùng tín vật của nàng, lấy lý do nàng bệnh nặng triệu Tần Hạo vào cung, đồng thời bắn chết bên ngoài Kiêm Gia Cung.

    Đêm đó, hành lang bên ngoài Kiêm Gia Cung chất đầy thi thể, máu của họ rơi xuống hồ Thái Dịch, đến nay Lâu Họa Ngữ vẫn có thể ngửi thấy mùi máu trong nước.

    Mỗi đêm khi mơ lại, nàng đều thấy Tần Hạo vội vàng vén tấm rèm đang bay phấp phới ngoài Kiếm Gia Cung, từ trong lòng lấy ra một viên kẹo bọc trong khăn tay, xuyên qua rèm đưa cho nàng: "Nếu không ăn thì sẽ chảy."

    Kẹo trong mơ đó đưa vào miệng chỉ có vị tanh ngọt, giống như hương vị của máu.

    Kể từ đó, Kiêm Gia Cung đã trở thành lồng giam của Lâu Họa Ngữ nàng.

    Phụ thân nàng, một kẻ sĩ phong lưu, nổi danh một đời, lại bị đánh chết vì cưỡng hiếp vợ người khác; mẫu thân nàng, người chỉ biết liên tục cho nàng tiền, bị phát hiện thông dâm với nô bộc, đêm đó bị cho một chén thuốc tiễn đi; đệ đệ còn nhỏ của nàng bị ngã gãy chân, nhiễm trùng huyết rồi sốt cao mà chết; muội muội duy nhất của nàng, vì cha mẹ thanh danh bại hoại, đã bị bá nương gả cho một kẻ ngốc, nhưng chỉ sau nửa năm, đang ở cái tuổi tươi đẹp nhất của cuộc đời cũng đã ra đi.

    Hai ngày trước, huynh trưởng của nàng đang nhậm chức ở bên ngoài đã bị áp giải hồi kinh, đưa thẳng đến Giám Ngục Tư, bị trọng hình mà chết!

    Người thân duy nhất của nàng cũng đã ra đi, tận mắt nhìn thấy những người thân yêu của mình lần lượt chết thảm, làm sao nàng có thể không hận.

    Vì vậy, nàng đã lấy ngọc bội mà Tần Hạo đã để lại cho mình, điều động tàn quân mà y để lại, đốt quách Phủ Thừa Ân Công cho rồi.

    Nhị phòng của nàng đã không còn ai, cho nên nàng phải kéo toàn bộ Phủ Thừa Ân Công chôn cùng!

    Ngọn lửa chạm đến góc váy của nàng, Lâu Họa Ngữ nhìn khuôn mặt cố nhân hiện lên trong ngọn lửa cuộn tròn, cúi đầu, khẽ cười, đưa tay ra..
     
  5. Chương 3: Một ngọn đèn tắt, hai đóa hoa nở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tin tức về vụ đại hỏa ở Kiêm Gia Cung truyền đến, Cơ Cẩn đang phê duyệt sổ con trong Điện Thái Hòa, nghe thấy những lời đó, bàn tay đột nhiên run rẩy dữ dội, cây bút chu sa đã thêm một dòng dài màu đỏ tươi vào sổ con về việc quân cơ quan trọng tại Bắc Mạc, theo sau là một giọt nước trong suốt, rơi xuống chu sa, chu sa đỏ tươi bị giọt nước bắn tung tóe, nhảy ra một giọt máu đỏ tươi như hoa.

    Lý Đắc Thắng đang hầu hạ ở trước điện, vội vàng vẫy tay xua đuổi những người khác trong điện, đứng chắp tay dưới bệ, thậm chí cũng không dám thở.

    Không biết qua bao lâu, Cơ Cẩn lấy trong tay ra một chiếc khăn tay đã được giặt sạch đến trắng tinh, trong đó có một cục kẹo mạch nha đã tan không còn hình dạng, chàng nhét kẹo vào trong miệng, nắm thật chặt chiếc khăn ép vào ngực mình, bịt chặt lại, trên tay gân xanh nổi lên, nhưng hồi lâu vẫn im lặng.

    Trong Hộ Quốc Tự bên ngoài Kinh thành, một hòa thượng mập mạp chân trần, không có lông mày đứng trên tháp chuông, nhìn làn khói đen bốc lên từ xa, thở dài thườn thượt, rồi quay người đi xuống tháp chuông, đi vào hậu điện, rồi thổi tắt một ngọn đèn chong, sau đó nói với một tấm bài vị không có chữ: "Bởi vì nhân quả, quả báo, báo thù rửa hận, luân hồi vô hạn, nghiệt duyên cũng là duyên, một ngọn đèn tắt, hai đóa hoa nở, nhân quả lại tiếp tục."

    Ông vừa dứt lời, những tia lửa trên tim đèn chong đã tắt lại phụt lên, rồi đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, nhưng mà sợi tim bông xoắn ban đầu không hiểu sao lại tách thành hai sợi, hai đóa hoa đèn trong ngọn đèn chong tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

    * * *

    Lúc Lâu Họa Ngữ tỉnh dậy, đầu đau khủng khiếp, nhưng khi mở mắt ra thì đã nhìn thấy Ngọc Câu treo trên rèm giường, chợt sửng sốt trong giây lát.

    Ngọc Câu đó chính là cổ vật, được chạm khắc hình một con Thần thú trấn tà, năm nàng mười tuổi ra ngoài du ngoạn với phụ thân thì bị người khác đụng vào, ông ngoại của nàng đã cố ý mang nó từ Nam Cương về trấn tà cho nàng, tương truyền là vật của Vu Thần tiền triều, cực kỳ linh nghiệm.

    Nhưng trước khi nàng tiến cung, Lâu Họa Tâm không hiểu vì sao lại có một giấc mơ đáng sợ, nên bá nương đã mượn Ngọc Câu đi, từ đó không bao giờ nhìn thấy nó nữa.

    Nhưng bây giờ tại sao Ngọc Câu này lại xuất hiện? Không phải nàng đã chết trong trận lửa lớn ở Kiêm Gia Cung sao?

    "Ngũ nương tử* thức rồi à?" Quan Sư kéo rèm ra, nhìn Lâu Họa Ngữ nói: "Phu nhân tới đây hỏi mấy lần, ma ma trong cung cũng đã đến, mấy vị nương tử cũng đã đến Xuân Huy Đường, cô nương tử tốt nhất là nên dậy nhanh lên đi ạ."

    *Nương tử: Cách gọi vào thời kỳ này có nghĩa là cô gái chưa chồng tương đương với cô nương sau này, chứ không phải là phụ nữ đã có chồng.

    Lâu Họa Ngữ nhìn khuôn mặt trẻ con của Quan Sư, không khỏi đưa tay sờ sờ mặt mình, nàng nhìn Quan Sư nói: "Ma ma nào?"

    "Nương tử còn buồn ngủ phải không, quý phi nương nương ngọc thể bất an, nhớ người nhà, bệ hạ đã khai ân, chọn một nương tử trong phủ tiến cung để bầu bạn với nương nương mà." Quan Sư trong mắt tràn đầy vui mừng, nói với Lâu Họa Ngữ: "Quần áo đã chuẩn bị xong rồi, nương tử, mau nhanh lên đi."

    Nói xong, vòng tay qua cổ Lâu Họa Ngữ, đỡ nàng dậy, mấy tỳ nữ bên ngoài nhanh chóng bước vào, người mở rèm thì mở rèm, người vén chăn thì vén chăn, người nhấc chân thì nhấc chân, người mang giày thì mang giày..

    Lâu Họa Ngữ đã quen với việc được hầu hạ, nên cũng không có cảm giác gì, nhưng khi nàng ngồi trước bàn trang điểm Diệp Tử Đàn, nhìn khuôn mặt non nớt của mình trong gương, nghĩ lại những gì Quan Sư vừa nói, lập tức hiểu ra, đây là lúc nàng mới mười bốn tuổi, cô mẫu bệnh nặng, để ổn định quyền lực trong cung, đại bá của nàng muốn đưa một nữ tử trong tộc vào cung để được sủng ái.

    Đang lúc đang suy nghĩ thì Quan Sư đã lấy một chuỗi Nam Châu vấn tóc cho nàng, Lâu Họa Ngữ nhanh chóng đưa tay ngăn cản: "Đổi cái khác đi."

    Quan Sư sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng nhìn hộp trang sức được mở ra gần đó, nhẹ nhàng dỗ dành: "Nương nương bệnh nặng, nương tử vẫn nên thanh lịch một chút sẽ tốt hơn, màu sắc của Nam Châu này rất được, từng hạt lại tròn trịa.."

    Lâu Họa Ngữ biết nàng ấy hiểu sai ý, nhìn những hộp trang sức khác do tỳ nữ bưng trên tay, không phải khảm ngọc thì cũng là đính kim cương, mỗi món đều cực kỳ xa hoa, không khỏi trợn tròn mắt, có một mẫu thân quá giàu có, xuất thân hoàng thương cũng không phải dễ, muốn tìm được món trang sức không thu hút sự chú ý cũng khó khăn!

    Kiếp trước bởi vì nàng ăn mặc quá bắt mắt, cho nên Tô ma ma trong cung lấy cớ khen ngợi nàng trang sức tinh xảo, trang trí tươm tất, đã đưa nàng vào cung để làm bạn với cô mẫu, nhằm giảm bớt lo lắng trong thời gian bà bị bệnh.

    Sau khi bị giam trong Kiêm Gia Cung, mỗi lần nhớ đến điều này, nàng đều cảm thấy lạnh sống lưng, trang sức tinh xảo gì chứ, đều là lấy cớ, cô mẫu cũng vậy, Đại bá cũng thế, ngay cả vị Tam hoàng tử Cơ Cẩn đó e rằng cũng đã sớm nhắm vào nhà ông ngoại giàu có của nàng từ lâu rồi.
     
  6. Chương 4: Cuộc đối đầu đầu tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâu Họa Ngữ nhớ lại kiếp trước khi vào cung, mẫu thân của nàng đã mạnh tay nhét cho nàng một hộp ngân phiếu to đùng, ước chừng là năm mươi vạn lượng, ngoại tổ của nàng thậm chí còn cho nàng mấy cửa hàng kiếm lời ở kinh thành, để tránh cho nàng khi cần dùng tiền không tiện mở miệng.

    Sau này, khi Cơ Cẩn đi đến Bắc Mạc, trong cung xảy ra cuộc nổi dậy, chẳng phải nhà ngoại nàng đã dốc hết toàn lực để hỗ trợ hay sao, tuy nhiên, chỉ nửa năm sau khi Cơ Cẩn lên ngôi, cả nhà ông ngoại của nàng đã xảy ra vấn đề về người thu mua, liên lụy đến toàn tộc, trong nhà có hàng trăm người nhưng không một ai sống sót, tài sản của cả nhà cũng không biết đi đâu.

    Khi đó nàng khổ sở cầu xin Cơ Cẩn nhưng không có kết quả, đành phải nhờ Tần Hạo giúp đỡ, cũng chính lúc đó Tần Hạo bị Cơ Cẩn nghi kỵ.

    Nghĩ tới đây, Lâu Họa Ngữ chỉ chọn hai đóa hoa lụa bình thường, sau đó tìm một bộ tố y đơn giản được may theo mùa trong phủ, bộ quần áo này tất cả các nương tử của tứ phòng trong phủ đều có, không có gì xuất sắc cũng không thất lễ, trên cổ tay cũng không đeo gì chỉ cầm một chiếc khăn tay.

    Nhưng trước khi ra ngoài, nàng lại tìm một chiếc hộp nhỏ để đựng một chồng ngân phiếu, đồng thời bảo Quan Sư vào trong tư khố của mình tìm hai củ nhân sâm trăm năm tuổi, rồi mới dẫn theo Quan Sư và Đào Yêu đang vẻ mặt khó hiểu đi đến Xuân Huy Đường.

    Bây giờ đã là sau giờ ngọ, trên đường nhìn cảnh cũ trong phủ, Lâu Họa Ngữ nhất thời bừng tỉnh, quả nhiên, cách một kiếp chính là một đời.

    Nàng bước đi rất chậm nhưng vẫn cố gắng nhớ lại những người và chuyện trong phủ.

    Nhìn xa xa thấy những loài chim nổi tiếng treo khắp trong Xuân Huy Đường, chim hót hoa thơm, con đường quanh co dài ngoằng.

    Lâu Họa Ngữ nghĩ đến bộ dáng của những người ở kiếp trước trong phủ, mỉm cười, dặn dò cặn kẽ một số chuyện với Đào Yêu ở phía sau bảo nàng ấy đi làm, Đào Yêu tuy khó hiểu, nhưng vẫn đi về phía viện của đại phòng.

    Lâu Họa Ngữ nhìn khung cảnh hoành tráng bên ngoài Xuân Huy Đường, nghĩ đến những người đang đợi bên trong, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, ông trời hậu ái, bây giờ đúng là lúc.

    Trong sảnh Xuân Huy Đường, lão phu nhân Thôi thị đang ngồi trên ghế chính nghe Lâu Họa Tâm nói gì đó, tuy ánh mắt ưu sầu nhưng sắc mặt lại hơi sáng, hiển nhiên là rất thích được Lâu Họa Tâm dỗ ngọt.

    Người bên cạnh là bá nương Tạ thị đang trò chuyện cười đùa, mẹ của Lâu Họa Ngữ nàng là Tiền thị vẻ mặt hơi buồn bã, nhìn thấy nàng đi vào, ánh mắt càng thêm buồn rầu, mà tam phòng Hà thị cùng tứ phòng Mạc thị đều im lặng ngồi ở một bên.

    Ngồi bên cạnh lão phu nhân là các nữ quan trong cung, là Cố ma ma và Tô ma ma, kiếp trước họ là người đưa Lâu Họa Ngữ vào cung, trong đó Tô ma ma vẫn luôn theo Lâu Họa Ngữ, mãi cho đến lúc Tần Hạo bị bắn chết bên ngoài Kiêm Gia Cung, Lâu Họa Ngữ mới biết được bà ta đã trộm đồ của nàng, nên đã tự tay độc sát bà ta.

    Lâu Họa Ngữ vừa đến, Tô ma ma lập tức liếc nhìn Hầu phu nhân Tạ thị, thấy mụ ta chớp mắt, nhìn quần áo Lâu Họa Ngữ, lại lộ ra vẻ khó hiểu.

    Lâu Họa Ngữ đến không quá sớm nhưng cũng không quá muộn, Lâu Họa Ngôn của đại phòng cũng còn chưa đến, khi nhìn thấy mẫu thân mình ở kiếp này, đôi mắt Lâu Họa Ngữ hơi chua xót, nhưng lại cố nén cảm xúc, nhìn thoáng qua mẫu thân mình trước, đưa cho bà một ánh mắt "đừng lo", rồi hành lễ với lão phu nhân, sau đó hành lễ với các vị phu nhân.

    Khi Tạ thị nhìn thấy Lâu Họa Ngữ cũng sửng sốt một chút, mỉm cười nói: "Hôm nay Ngũ nương tử cũng khá tố nhã (thanh lịch). "

    "Sao bá nương lại nói như vậy ạ?" Lâu Họa Ngữ trong lòng cười khẩy, cúi đầu nhìn váy của mình, sau đó lại sờ sờ bông hoa lụa trên đầu, vẻ mặt khó hiểu nói: "Đây không phải là quy định trong phủ sao?"

    Nàng vừa nói ra những lời này, đại phu nhân Tạ thị sửng sốt một chút, nhưng chỉ có thể mỉm cười, Cố ma ma ngồi ở phía trên cũng lộ ra vẻ mặt bất mãn, nhưng Tô ma ma ánh mắt chỉ lóe lên một cái.

    Sau khi Lâu Họa Ngữ hành lễ xong ngồi xuống, Lâu Họa Ngôn đã bưng một chén canh đi tới, tự mình đưa cho lão phu nhân rồi nói: "Nghe nói tổ mẫu lo lắng cho nương nương, ăn mà không biết mùi vị gì, cho nên cháu gái cố ý nấu canh đem đến, vì thế mới tới muộn, tổ mẫu hãy nếm thử trước đi ạ."

    Hạ ma ma ở phía sau lão phu nhân nhanh chóng nhận lấy, cười nói: "Tam nương tử có tâm."

    "Tam tỷ lớn tuổi xưa nay lại luôn luôn ân cần, chăm sóc người bệnh gì đó là người giỏi nhất, nếu không tại sao nương nương mỗi lần ban thưởng đều đặc biệt chia thêm cho tam tỷ một phần chứ." Lâu Họa Ngữ ỷ vào mình nhỏ tuổi, nháy đôi mắt trong veo nhìn Lâu Họa Ngôn: "Tam tỷ, lần này tỷ vào cung nhất định phải chiếu cố nương nương thật tốt đấy."
     
  7. Chương 5: Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâu Họa Ngữ vừa nói ra những lời này, ánh mắt của Cố ma ma không khỏi thâm trầm, khóe miệng mím chặt hơi giãn ra, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của Lâu Họa Ngữ.

    Tô ma ma ở bên cạnh sắc mặt cũng thay đổi, đưa ánh mắt nhìn Lâu Họa Ngôn đánh giá.

    Trước khi tới, Lâu Họa Ngữ đã nghĩ đến, chuyện nàng bị đưa vào cung để tranh sủng, e là đại bá và cô mẫu Quý phi đã bàn bạc với nhau, nếu nàng đã trở thành ứng cử viên được chỉ định, thì chỉ cần nói rõ ràng là được.

    Hơn nữa nàng cũng không có thời gian nghỉ biện pháp khác, giả bệnh gì đó quá kém cỏi, chỉ có cách duy nhất là đập nát tại chỗ.

    Trừ khi bá nương xé rách mặt nói muốn tiền của nhà ngoại nàng, nếu không sẽ không bao giờ đến lượt nàng.

    Tô ma ma chung quy cũng là người của Quý phi, sau khi Quý phi qua đời, bà ta vẫn trung thành với Cơ Cẩn, dù sao cũng phải suy nghĩ thay Quý phi; mà Cố ma ma đến đây lại là thay Thánh thượng, nên đương nhiên phải chọn một người đáng tin cậy, sẽ không làm xáo trộn công việc.

    Mặc dù lời vừa rồi của nàng không có gì sai, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác như trẻ người non dạ, đối lập với sự chu đáo của Lâu Họa Ngôn, nếu người như nàng được đưa vào cung, cho dù sau lưng có tiền thì e rằng cũng không thể làm nên đại sự.

    Quả nhiên, nàng vừa nói ra những lời này, trên mặt Lâu Họa Ngôn lộ ra vẻ vui mừng, nhưng Tạ thị lại biến sắc, trầm giọng nói với nàng: "Ngũ tứ nương, cẩn thận lời nói."

    Mẹ của Lâu Họa Ngữ là Tiền thị lại thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng trong mắt đã tan đi, nhưng lúc nhìn vào Lâu Họa Ngữ lại có vẻ khó hiểu.

    Lão phu nhân ngồi trên ghế trên ho nhẹ một tiếng, Lâu Họa Ngữ vội che miệng, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ không phải tam tỷ? Con còn tưởng rằng lớn nhỏ phải có thứ tự, hơn nữa nương nương cùng tam tỷ.."

    Nàng không nói những lời tiếp theo, nhưng mọi người có mặt đều hiểu ngay lập tức.

    Đại phòng và Quý phi Lâu Minh Phong đều là đích xuất (con vợ cả), do một mẹ sinh ra, nhị phòng và tứ phòng là thứ xuất (con vợ lẻ), tam phòng là đích thứ tử.

    Đây cũng là lý do vì sao đều là con trai của Hầu phủ, mà đại phòng lại cưới con gái của họ Tạ một trong bốn họ lớn, còn nhị phòng lại cưới con gái của Hoàng thương.

    Đương nhiên, Lâu Họa Ngữ cũng không phải khinh thường cha mẹ mình, nàng chỉ coi thường hành vi của Hầu phủ mà thôi.

    Nàng vừa rồi như là lỡ lời, chỉ ra tam nương Lâu Họa Ngôn mới là cháu gái ruột của Quý phi nương nương, nếu muốn toàn lực tương trợ, thì cần phải cùng một huyết mạch mới được, đây cũng là ý nghĩ của lão phu nhân, Quý phi Lâu Minh Phong chính là trưởng nữ của lão phu nhân, cũng là thịt đầu quả tim của bà ta.

    Lão phu nhân lập tức nhìn Tam nương tử ở một bên, trong ánh mắt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, bà ta biết đưa Ngũ tứ nương vào cung đây là lựa chọn tốt nhất, nhưng nhị phòng dù sao cũng là thứ xuất, không phải từ một bụng mẹ bò ra, hơn nữa lúc trước di nương của lão nhị chết như thế nào lão nhị cũng biết.

    Hiện tại A Phong bệnh nặng, nếu Ngũ nương tử đã nghe nói cái gì, đến lúc đó làm ra cái gì, chẳng phải là..

    Tạ thị thấy vậy, lòng tràn đầy lo lắng, trừng mắt nhìn Lâu Họa Ngôn đang vẻ mặt vui mừng, hoàng cung tiến vào dễ dàng như vậy à!

    Nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười, nói với Lâu Họa Ngữ: "Ngũ nương đúng là đang ghen tị, nương nương có lần nào không hỏi thăm ngươi? Tuy ngươi còn nhỏ tuổi nhưng cũng phải nên hiểu chuyện, nếu là một gia đình bình thường, ở tuổi của ngươi, e rằng bây giờ đã có hài tử rồi, cho nên ngươi không thể lại thuận miệng nói bừa nữa. Nương nương quang diệu môn mi*, nhưng bây giờ ngọc thể có bệnh nhẹ, người trong phủ cũng nên tận tâm."

    *quang diệu: Sáng sủa rực rỡ

    *Môn mi: Tấm biển treo trên cửa

    *Ý ở đây là ví Quý phi Lâu Minh Phong như là tấm biển làm tỏa sáng cả Hầu phủ, không có bà ta Hầu phủ chẳng là gì cả.

    Lâu Họa Ngữ nghe vậy gần như muốn vỗ tay, Tạ thị thân là Hầu phu nhân lại nói ra cái gì mà "hài tử", điều này muốn chỉ ra rằng Lâu Họa Ngôn đã mười sáu tuổi, một khi vào cung thừa sủng, không khỏi sẽ có thai.

    Thánh thượng vẫn còn tráng niên, nếu như sau này phải lựa chọn giữa đứa con do con gái ruột sinh ra và đứa con do tỷ tỷ sinh ra, Phủ Thừa n Hầu sẽ chọn người trước.

    Sắc mặt lão phu nhân lại thay đổi, ánh mắt di chuyển trên khuôn mặt của các cháu gái, nhưng tay bà ta lại vỗ về Lâu Họa Tâm, dường như mỗi lúc một nặng nề hơn.

    Đến rồi!

    Đây chính là điều mà Lâu Họa Ngữ đang chờ đợi, kiếp trước Lâu Họa Ngôn gả cho An Quốc Công giúp đỡ đại phòng ức hiếp nhị phòng, nhưng Lâu Họa Tâm, ả đường muội trông giống như nàng này, mới là người mà nàng thống hận nhất.
     
  8. Chương 6: Lòng của Họa Tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Tạ thị nói xong, Lâu Họa Ngữ lập tức đứng dậy, cung kính thi lễ với mụ ta, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: "Đa tạ bá nương dạy dỗ, ngày sau Ngũ nương cũng sẽ giống như Thất muội muội vậy, dành nhiều thời gian bên cạnh tổ mẫu, làm cho tổ mẫu vui vẻ."

    Vừa nói lời này, tay lão phu nhân đang ôm Lâu Họa Tâm khựng lại, cười nói: "Thất nương là người giỏi nhất trong việc dỗ dành người ta."

    Lâu Họa Tâm lập tức cọ vào trong ngực lão phu nhân, làm nũng, nhưng lại nheo mắt nhìn Lâu Họa Ngữ, không khỏi buồn bực, cho dù là Quý phi thì sao chứ, còn không phải là gả cho một lão già, ả không muốn, không bằng biểu ca như vậy..

    Tạ thị nhìn thấy ánh mắt của lão phu nhân cùng hai vị ma ma đang nhìn Lâu Họa Tâm mới mười hai tuổi, cảm thấy lo lắng, liếc nhìn Lâu Họa Ngữ, tự hỏi tại sao hôm nay lại có thái độ khác thường như vậy, chẳng lẽ tất cả ám chỉ trong nửa năm qua đều uổng phí à!

    Nhưng lúc này cũng không buồn suy nghĩ sâu xa, vội vàng trừng mắt liếc nhìn Lâu Họa Tâm đang đấm lưng cho lão phu nhân, giống như bất đắc dĩ cười nhạo nói: "Biết dỗ dành người ta thì có ích lợi gì, đâu giống Ngũ nương, mỗi lần đều tặng thứ tốt cho lão phu nhân, có nhiều thứ mà bá nương cũng chưa từng thấy qua, đây mới thật là chu đáo và lợi ích thực tế đấy, lão phu nhân có phúc."

    "Bá nương nói đúng ạ." Lâu Họa Ngữ sớm đã có chuẩn bị, vẫy tay với phía sau, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Con còn nhỏ tuổi ngu dốt, nhưng cũng lo lắng cho nương nương, muốn vào cung thăm nhưng sợ mình tâm thẳng chọc họa, sẽ chọc giận nương nương. Nghĩ kỹ lại, còn không bằng nên thể hiện hiếu tâm của mình nhiều hơn.."

    Lúc nói chuyện, Quan Sư đã đưa ra hai củ nhân sâm trăm năm lên, Lâu Họa Ngữ đích thân cầm cái hộp, đưa đến trước giường lão phu nhân: "Ngoại tổ và cữu cữu thương con, cho con rất nhiều thứ, Ngũ nương biết nương nương không thích những thứ bình thường, nhưng cữu cữu nói lúc vui vẻ nhất chính là khi đếm tiền, Ngũ nương cũng thích đếm tiền, nên liền đưa hết số ngân phiếu mà con có cho nương nương, để làm nương nương thật vui vẻ. Con còn cố ý mượn một ít của mẫu thân nữa, tổng cộng có một trăm hai mươi ngàn lượng.."

    Lời nói của nàng nghe có vẻ vô tâm, không cố ý, nhưng chủ yếu là vì lợi ích thực tế, nếu nàng vào cung cho dù giàu có đến đâu cũng phải dùng tay, Quý phi muốn dùng thì phải xin phép nàng, hoặc là nhắc khéo nàng phải không?

    Một trăm hai mươi ngàn lượng này là được gửi thẳng tới tay Quý phi, theo lời nàng nói, sau này còn có thể đưa tiếp.

    Khi hộp được mở ra, nhìn thấy chồng ngân phiếu lớn bên trong, lão phu nhân nheo mắt lại, buông tay mình ra khỏi người Lâu Họa Tâm, nắm lấy tay Lâu Họa Ngữ vỗ nhẹ.

    Lâu Họa Ngữ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mẫu thân, lúc này, Tiền thị rốt cục hiểu được Lâu Họa Ngữ thật sự không muốn tiến cung, trong lòng lập tức hạ quyết tâm, đứng dậy trừng mắt nhìn Lâu Họa Ngữ: "Không được đùa cợt."

    Sau đó cung kính nói với lão phu nhân: "Mẫu thân thứ lỗi, Ngũ nương tử tuy thật lòng, nhưng nương nương là quý nhân, trong cung muốn gì lại không có chứ, làm sao có thể như vậy, mau mau mang đi!"

    Tiền thị xuất thân Hoàng thương, chịu ảnh hưởng từ trong bụng mẹ, nên đã quen với việc kinh doanh buôn bán từ lâu. Những lời này tưởng chừng có thể giúp Lâu Họa Ngữ tạ lỗi và giải quyết mọi chuyện, nhưng thực ra lại giúp nàng ép buộc lời nói.

    Nếu lão phu nhân nghe theo lời của bà, thì cho dù Lâu Họa Ngữ vào cung, bà cũng có thể dựa vào tình thế mà không đưa tiền, khi đó tác dụng vào cung của Lâu Họa Ngữ sẽ giảm đi rất nhiều.

    Nhưng nếu như muốn tiền, cũng chỉ có thể nói Lâu Họa Ngữ có tâm, để Lâu Họa Ngữ thể hiện lòng hiếu thảo, ra tiền, tự nhiên liền không thể lại ra người!

    Tiền thị nói rất chậm rãi, như đang cân nhắc từng lời, nhưng bà vừa nói xong, sắc mặt lão phu nhân tối sầm lại, Tô ma ma bên cạnh siết chặt chiếc khăn tay trong tay.

    Nhưng Tạ thị lại lộ ra sự bất lực sâu sắc, lấy khăn tay lau mắt, nhân cơ hội nhìn Lâu Họa Ngữ vài lần, mụ ta luôn cảm thấy hôm nay Ngũ nương tử rất trơn không bắt được.

    Tam phòng và Tứ phòng đều đang xem náo nhiệt, đại phòng có quyền, nhị phòng có tiền, bọn họ chỉ cần sống cuộc sống của mình là được.

    Lâu Họa Ngôn lúc này nhìn những ngân phiếu đó, hồi tưởng lại trên đường tới nơi này có mấy tiểu tỳ nữ nói thầm với nhau, nghĩ đến mỗi lần vào cung nhìn thấy cảnh tượng ở trong đó trong lòng lại ngứa ngáy.

    Lâu Họa Tâm đang đấm vai liếc nhìn trưởng tỷ nhà mình một cái, sau khi nhận được ánh mắt của Tạ thị, ả dựa vào vai lão phu nhân khẽ cười nói: "Ngũ tỷ tỷ thật là có tâm, chúng ta chỉ có thể gửi một chiếc khăn tay do chính mình thêu hay gì đó mà thôi, Ngũ tỷ tỷ ra tay hào phóng như vậy, chúng ta đều ngượng ngùng. Một khi đã như vậy, chúng ta hãy tặng một cái gì đó để thể hiện lòng hiếu thảo của mình đi, Tam tỷ nghĩ sao?"

    Lâu Họa Tâm vừa nói những lời này, lão phu nhân không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay lại đưa tay sờ vào đầu Lâu Họa Tâm.

    Một khi mọi người đều tặng, những ngân phiếu này tự nhiên sẽ trở thành tâm ý chung của các cháu gái, không liên quan gì đến người được chọn vào cung.
     
  9. Chương 7: Tiếng hót của Hỉ Thước là âm thanh của Phượng Hoàng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâu Họa Ngữ nghe vậy chỉ cúi đầu cười nhẹ: "Vẫn là Thất muội nói có lý, lúc tới đây ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, việc báo hiếu này cũng không phải là chuyện một lần, cần phải ngày rộng tháng dài mới được, cũng nghĩ đến việc thường xuyên đưa một ít cho nương nương, để trấn an ngọc thể của nương nương, nhưng lại sợ chỉ có một mình mình tặng sẽ quá nổi bật, nếu như chúng tỷ muội cùng nhau tặng thì còn gì bằng."

    Tạ thị đáy lòng lo lắng, Lâu Họa Ngữ nói như vậy, thì bất kể nàng có vào cung hay không, mỗi tháng đều có quy định, nhưng các nương tử khác không vào cung cũng phải tặng, như thế này sẽ khoét rỗng Hầu phủ mất!

    Đang muốn nói chuyện, thì lại nghe thấy Lão Hầu gia ở bên ngoài cười lớn: "Ngũ nương có lòng."

    Khóe miệng Lâu Họa Ngữ hơi nhếch lên, xem ra Đào Yêu làm việc rất nhanh, Lâu Họa Ngôn không chỉ mang canh đến, mà còn làm tốt một việc khác.

    Chỉ là vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một thiếu niên mặc áo gấm đai ngọc đang bước nhanh vào trong ánh sáng phản chiếu, từ xa nói với lão phu nhân: "Gặp qua bà ngoại."

    Trong lòng Lâu Họa Ngữ chợt cảm thấy đau nhói, Cơ Cẩn vậy mà lại ở đây?

    Nhưng sao nàng lại không nhớ kiếp trước Cơ Cẩn đã xuất hiện nhỉ?

    Nhìn thấy Cơ Cẩn nhanh như vậy, làm cho tinh thần của Lâu Họa Ngữ kích động, không khỏi lại liếc nhìn thêm một cái.

    Cơ Cẩn mười lăm tuổi cơ thể đã trưởng thành, thân hình cao lớn như tùng, trên đầu tuy chưa mang quan, nhưng khuôn mặt lại như quan ngọc*, rất tuấn tú.

    *quan ngọc: Trang sức trên mũ, chỉ người đàn ông có dung mạo đẹp

    Nghĩ đến đêm hoang đường đó ở Kiêm Gia Cung, Lâu Họa Ngữ không khỏi nắm thật chặt chiếc khăn.

    Cơ Cẩn hình như cảm giác được ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn qua, Lâu Họa Tâm trên giường La Hán cũng mỉm cười liếc nhìn qua.

    Lâu Họa Ngữ rất thản nhiên đón nhận ánh mắt của hai người họ, Lâu Họa Tâm chỉ mỉm cười rồi nhìn đi chỗ khác, nhưng trong mắt Cơ Cẩn lại lóe lên nghi hoặc, nhưng vẫn hành lễ với các vị mợ.

    Sau khi lễ xong, Lão Hầu gia nhìn các tiểu nương tử trong phòng, mỉm cười nói: "Cẩn ca nhi mang đến cho các ngươi một số đồ dùng mới hiện hành ở trong cung, đến Noãn Các xem thử đi."

    Lâu Họa Ngữ liếc nhìn chiếc hộp vẫn đặt trước giường lão phu nhân, trong lòng cảm thấy an tâm, xem ra đây là muốn định ra người được chọn.

    Tam nương tử Lâu Họa Ngôn sắc mặt vi diệu, nhưng vẫn dẫn những nương tử khác lui ra ngoài, vừa ra ngoài, Lâu Họa Ngôn liền quay đầu nhìn về phía Lâu Họa Ngữ: "Ngũ nương tử hôm nay lỗ mãng rồi, nương nương là người tham tài sao, muốn ta phải tỏ vẻ hiếu kính."

    "Tam tỷ nói đúng ạ." Lâu Họa Ngữ hơi cúi người xuống nhận dạy, nàng ta lớn, tự nhiên có thể dạy dỗ muội muội.

    Lúc Lâu Họa Tâm đi ra, lại chỉ mỉm cười với nàng, kéo cánh tay Lâu Họa Ngôn đi vào Noãn Các, vẻ mặt tràn đầy vui mừng nhìn xem Cơ Cẩn mang đến thứ gì mới mẻ.

    Tỷ muội các nàng bước vào phòng, vài vị nương tử ở Tam phòng và Tứ phòng lập tức đi theo.

    Lâu Họa Ngữ lùi về phía sau một bước, Đào Yêu lập tức tiến lên: "Nương tử, nô tỳ đã lén dạy cho mấy tiểu tỳ nữ trong vườn những gì người đã dạy, Tam nương liền đến phòng bếp lấy canh. Con Hỉ Thước đó là nô tỳ bảo một gã sai vặt mới đến lén đưa đến thư phòng của Hầu gia, người đã được sắp xếp rời khỏi phủ rồi, nương tử làm sao biết trong phòng Hoa Điểu có một con Hỉ Thước vậy ạ?"

    "Đó không chỉ là một con chim Hỉ Thước." Lâu Họa Ngữ nhìn hành lang ngoài sân, khóe miệng hơi nhếch lên.

    Lão phu nhân xuất thân từ Thanh Hà Thôi Thị, gia học sâu xa, thờ phụng Lão Trang Chi Thuật. Năm đó, lúc bà ta sinh ra Lâu Minh Phong, có một con chim Hỉ Thước vào phòng, bay vòng quanh phòng ba vòng, đậu trên giá cao không chịu đi, cao giọng hót vang, giống như tiếng phượng hoàng.

    Cho nên Lâu Minh Phong từ nhỏ đã bị dạy dỗ đều dựa trên lễ nghi cung đình, tự nhiên quý không thể nói.

    Chuyện này là do sau khi Cơ Cẩn đăng cơ, truy phong Lâu Minh Phong làm Thái hậu, lão thái thái lúc đắc ý đã nói ra.

    Và con chim Hỉ Thước có màu đỏ trên đầu, chiếc đuôi dài như vạt mà nàng bảo Đào Yêu bí mật tìm từ phòng Hoa Điểu, chính là con chim trước khi Lâu Họa Tâm vào cung, đột nhiên bay vào phòng ả ta.

    Nàng không tin vào lời nói của quỷ thần, cho nên đoán rằng con chim Hỉ Thước này nhất định có ở đây, không ngờ sau nhiều năm như vậy, nó lại sớm đã ở trong phủ.

    Chỉ cần đưa con chim Hỉ Thước ra ngoài thư phòng của đại bá, đại bá cũng thích nuôi chim như lão phu nhân, nên trên hành lang đương nhiên có thức ăn, vì thế con chim Hỉ Thước đó nhất định sẽ bay vòng quanh hành lang.

    Lại là một ngày như vậy, sẽ làm cho đại bá không khỏi suy nghĩ rất nhiều, muội muội là Phượng Hoàng, hay nữ nhi sẽ là Phượng Hoàng, lựa chọn này tự nhiên là hiển nhiên, cho nên đương nhiên người được chọn vào cung phải được chọn từ đại phòng.

    Nghĩ đến, lão Hầu gia chắc đã nghe thấy gì đó nên mới vội vàng yêu cầu các nương tử lui ra.

    Lúc Lâu Họa Ngữ tiến vào Noãn Các, chúng tỷ muội đều gần như đã chọn xong đồ, mọi người đều biết nàng có một ngoại tổ phú tuyệt thiên hạ, cũng không quan tâm đến những thứ này, cho nên cũng không đợi nàng.

    Những đồ vật mới hiện hành trong cung, chẳng qua cũng chỉ là hoa lụa, cây trâm, vòng tay nhỏ, quạt các loại, Lâu Họa Ngữ bảo Quan Sư và Đào Yêu đi chọn đồ, khi đi ra, vừa đi qua hành lang đã thấy Cơ Cẩn đang đứng ở phía dưới cây tử đằng dưới hành lang, nhìn chầm chầm vào nàng.
     
  10. Chương 8: Chỗ nào đó không đúng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoa tử đằng nở rộ, khiến cho Cơ Cẩn đang mặc gấm thêu trông càng phú quý, phong lưu phóng khoáng hơn.

    Ánh mắt Lâu Họa Ngữ cay cay, hành lễ với Cơ Cẩn từ xa, xoay người định tránh đi, nhưng lại nghe Cơ Cẩn trầm giọng nói: "Ngũ muội muội hôm nay có tâm như thế, Cẩn thay mặt mẫu phi cảm tạ Ngũ muội muội."

    Nói đến đây đã định chắp tay hành lễ, Lâu Họa Ngữ vội vàng nghiêng người, không dám nhận lễ, đáp lại với Cơ Cẩn một lễ, rồi vội vàng rời đi.

    Chỉ là trong bước đi có chút gấp gáp, bởi vì nàng vẫn không biết phải đối mặt với người đã cướp đi thân thể của mình ở kiếp trước như thế nào.

    Cơ Cẩn nhìn Lâu Họa Ngữ đi xa, lông mày hơi nhướng lên, trong mắt đột nhiên hiện lên nghi hoặc.

    "Điện hạ, làm sao vậy?" Tiểu nội thị bên cạnh vội vàng tiến lên một bước, không hiểu tại sao điện hạ lại cố tình đứng ở chỗ này chờ Ngũ nương tử.

    Cơ Cẩn nhìn về hướng Lâu Họa Ngữ rời đi, nghĩ tới hộp ngân phiếu dày cộm đó, cùng sự thay đổi đột ngột của đại cữu cữu, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không tìm thấy không đúng chỗ nào.

    Lâu Họa Ngữ vội vàng trở về phòng, uống một chén trà nhỏ, mới đè nén được hoảng sợ trong lòng.

    Những chuyện trong kiếp trước đối với nàng giống như một giấc mơ, nhưng từng chuyện lại cũng chân thật, hiện ra trước mắt nàng, nhưng rõ ràng nàng đã chết, vậy đó là một giấc mơ hay là hồi hồn? Chẳng lẽ trên thế gian này thật sự có quỷ thần sao?

    Nàng vào phòng trong thay quần áo, chuẩn bị đi thỉnh an mẫu thân, chợt liếc nhìn cặp Ngọc Câu cổ trên giường, mắt phượng hơi nheo lại, nhỏ giọng nói với Đào Yêu bên cạnh: "Ngày mai ngươi hãy cầm lấy đôi Ngọc Câu này đến Huyền Chân Các tìm cữu cữu, nhờ cậu ấy giúp ta làm một cặp bản sao, nhất định phải giống hệt nhau, sau đó đưa chúng đến Tế Nhân Đường, khi ta đến đó, ta sẽ đích thân dặn dò cách xử lý thế nào."

    Đào Yêu sửng sốt một chút, nhìn Lâu Họa Ngữ nói: "Nương tử, sao phải vậy ạ?"

    "Đi làm đi." Lâu Họa Ngữ nhìn nàng ấy một cái, nếu kiếp trước trong mộng là đúng thì mấy ngày nữa Lâu Họa Tâm sẽ gặp ác mộng, đến lúc đó sẽ tự tìm nàng mượn Ngọc Câu.

    Mượn, nàng tự nhiên là phải cho mượn, nhưng cho mượn như thế nào lại là chuyện khác.

    Ngoại tổ hàng năm thường xuyên đến Nam Cương, mua bán hương liệu, đồ gấm và thảo dược ở bên đó, thậm chí còn đặc biệt thỉnh Vu y từ Nam Cương đến.

    Sau khi nàng vào cung, không hiểu vì sao có đoạn thời gian bị bệnh sởi phát ban khắp người, vẫn là ngoại tổ gửi vào cho một chiếc màn gấm, nói nó đã được xong Vu dược, nàng chỉ ngủ được hai đêm thì bệnh sởi đã biến mất.

    Có một số loại thuốc không cần phải bị dính vào, chúng phát tán từ từ, tích tụ theo thời gian, hại người một cách vô hình.

    Sau khi Đào Yêu rời đi, Lâu Họa Ngữ dẫn theo Quan Sư vào chính phòng để thỉnh an mẫu thân, nhưng tình cờ nhìn thấy muội muội Lâu Họa Thi đang ôm cánh tay mẫu thân làm nũng, trong khi tiểu đệ đang ăn điểm tâm ở một bên.

    Thấy nàng đến, mẫu thân Tiền thị đẩy đẩy Lâu Họa Thi: "Tào tiên sinh yêu cầu con viết mười chữ lớn, nếu không viết, ngày mai con sẽ bị trừng phạt."

    "Mẹ.." Lâu Họa Thi xoa xoa cổ tay, vẻ mặt không vui, khi nhìn thấy Lâu Họa Ngữ, liền hừ một tiếng, bỏ chạy.

    Còn tiểu đệ Lâu Kính Đình thật ra cũng ra dáng ra hình gọi nàng: "Tỷ tỷ."

    Lâu Họa Ngữ đứng ở cửa, nhìn mẫu thân bên trong chỉ mặc một chiếc áo choàng hai vạt đã cũ một nửa, hốc mắt đột nhiên nóng lên, lồng ngực căng thẳng đến mức không thở nổi, chỉ ngơ ngẩn nhìn mẫu thân, thở dốc.

    Khi Tiền thị nhìn thấy, bà vội vàng bảo Quan Sư đỡ nàng vào, thở dài thật sâu và nói: "Được rồi, sao lại có thể bắt chước muội muội của con, còn chưa nói gì thì con đã khóc rồi."

    Lâu Họa Ngữ biết bà đã hiểu nhầm, nhưng cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao, lấy khăn tay xoa mắt, nhận trà mẫu thân đưa rồi nhấp một ngụm: "Người được chọn đã được quyết định chưa ạ?"

    "Đã quyết định rồi." Mặt mày của Tiền thị tức khắc giãn ra, kéo tay Lâu Họa Ngữ nắm lấy: "Một tháng nay mẹ quả là rất lo lắng, sợ con vào cung. Hôm nay nhìn thấy con hành động, trái tim treo lơ lửng mới có thể rơi xuống. Chuyện tiền bạc con đừng đau lòng, không phải chỉ là một trăm hai mươi lượng ngân phiếu thôi sao, chỉ cần con không vào cung, mỗi tháng đưa mấy vạn lượng vào cung, mẫu thân cũng vui vẻ. Con đừng buồn, vốn riêng nhỏ đó, mẫu thân sẽ trợ cấp cho con."

    Bà vừa dứt lời, Ngọc Châu ở một bên lập tức cười hì hì cầm một cái hộp đi ra, Tiền thị nhét vào trong ngực nàng, gãi gãi mặt nàng: "Thật là xấu hổ quá đi thôi, ở chỗ lão phu nhân hào phóng như vậy, quay đầu đã đau lòng, đi tìm mẹ khóc."

    Trong mắt Lâu Họa Ngữ lại nóng lên, sợ Tiền thị nhìn ra được, vội bổ nhào vào lòng bà: "Biết mẹ sẽ cấp trợ cấp cho con mà, cho nên con mới hào phóng như vậy đó."

    Tiền thị ôm nàng, nhẹ nhàng mỉm cười, mãi cho đến lúc này, ôm lấy thân thể mềm mại của nữ nhi, bà mới thực sự chắc chắn rằng con gái mình không cần phải đến chỗ ăn thịt người đó.

    "Quyết định ai ạ?" Lâu Họa Ngữ ở trong lòng ngực của Tiền thị cọ cọ, nhỏ giọng hỏi.

    "Tam tỷ của con." Giọng điệu của Tiền thị rất bình thường, chỉ cần không phải con gái của bà thì bất cứ ai vào cung cũng như vậy.

    Tuy rằng không phải Lâu Họa Tâm, nhưng chỉ cần là người của Đại phòng là được, lại cọ cọ vào trong ngực Tiền thị: "Mẹ, con nghe nói ngoại tổ quen biết Nam Cương Vu Thánh phải không ạ?"
     
  11. Chương 9: Chế giễu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Cương Vu Thánh chính là một nhân vật trong huyền thoại, Lâu Họa Ngữ có thể biết được, là do sau cuộc khởi binh ở Bắc Mạc, một trận ôn dịch đã bùng phát trong quân đội của Cơ Cẩn, một khi nhiễm phải sẽ không thể gượng dậy nổi, ngay trong lúc chuẩn bị rút quân vì bệnh tật, người hầu cận ngoại tổ của nàng đã đi cùng thương đội dẫn theo vị Nam Cương Vu Thánh đó đi tìm Cơ Cẩn, chữa khỏi ôn dịch, sau đó Cơ Cẩn đích thân phong cho vị Nam Cương Vu Thánh đó làm Vì Quốc Y Thần Thủ.

    Nếu Quý phi Lâu Minh Phong đã bệnh nặng, vậy nếu như để vị Nam Cương Vu Thánh đó ra tay thì sao?

    Lâu Họa Ngữ nằm trong lòng mẹ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

    Năm đó Nhị phòng bị hủy diệt, chính là bởi vì có tiền không có quyền, nên mới bị Đại phòng trả thù chèn ép sau khi mất đi tác dụng.

    Nếu ông trời đã cho nàng sống một cuộc sống khác, nàng đương nhiên phải trả thù những người này thật tốt, giết người không thể giải quyết được mọi vấn đề, nhưng nếu sau khi Lâu Họa Ngôn vào cung nhận sự sủng ái, ngoại tổ của nàng dâng lên lương y, chữa khỏi bệnh cho Quý phi thì sao?

    Đại phòng đưa một nữ nhi vào cung để được sủng ái, nhưng Nhị phòng lại dâng lên lương y, vậy giữa Đại phòng và Nhị phòng, Quý phi sẽ lựa chọn ai?

    Tiền thị nghe con gái nói xong, dừng lại một chút, vỗ vỗ bả vai nàng, trầm giọng nói: "Thuật Vu Cổ, bổn triều có lệnh cấm rất rõ, sau này đừng nói lại những lời này nữa."

    Lâu Họa Ngữ nhìn vào mắt mẫu thân, dạ nhẹ một tiếng, xem ra chuyện này phải giải quyết từ từ, tốt nhất nên nói chuyện trực tiếp với ông ngoại.

    Ăn cơm chiều xong, Lâu Họa Ngữ trở về phòng, đuổi hết tỳ nữ xung quanh ra ngoài, trầm ngâm viết ra từng thứ mình có thể nhớ được.

    Nếu như muốn thay đổi kết quả của kiếp trước, thì phải bắt đầu trước, còn phải có mục tiêu!

    Lúc này, trong chính đường Đại phòng, Hầu phu nhân Tạ thị để cho Lâu Họa Ngôn trên mặt đang không giấu được vui mừng, cùng Lâu Tư Tâm vẻ mặt trầm tư trở về phòng.

    Mụ ta bưng một tách trà đưa cho Thừa n Hầu Lâu Minh Thần: "Người được chọn vào cung không phải đã được quyết định rồi sao? Vì sao Hầu gia lại đột nhiên đổi ý?"

    Lâu Minh Thần cầm tách trà uống một ngụm, sau đó kể lại câu chuyện về con chim Hỉ Thước đuôi dài đầu đỏ xuất hiện trong thư phòng, rồi nói: "Năm đó lão phu nhân thay ta xin cưới một nữ tử trong bốn họ, Tạ lão thái quân đã thỉnh Viên Thiên Sư phê chữ, lời phê của ông ấy nàng hẳn còn nhớ rõ. Cũng chính bởi vì bốn câu phê ngôn đó, mà bà ấy mới gả thấp đích trưởng nữ là nàng cho ta."

    Tạ thị nghĩ tới lời phê của Viên Thiên Sư năm đó, nắm chặt khăn tay, nếu những lời phê đó là sự thật, thì nữ nhi của mụ ta sẽ là phượng tường cửu thiên*, rồi lại nghĩ đến con chim Hỉ Thước đuôi dài đầu đỏ đột nhiên xuất hiện hôm nay..

    *phượng tường cửu thiên: Ý nói sẽ là hoàng hậu

    Tạ thị đêm đó không ngủ được, Lâu Họa Ngữ cũng đồng dạng không ngủ, mãi đến rạng sáng, mới viết ra hết tất cả những gì mình nhớ được, dù lớn hay nhỏ, chờ khi có thời gian còn phải sắp xếp lại, sắp xếp các mối quan hệ khác nhau trong đó và tìm ra những điểm mấu chốt để xuống tay.

    Sau khi Quan Sư bước vào, thấy nàng một đêm không ngủ, nhưng vẫn tràn đầy phấn khởi, chợt hoảng sợ, tuy nhiên, tinh thần Lâu Họa Ngữ rất tốt, bảo Đào Yêu bí mật đưa Ngọc Câu đến Huyền Chấn Các trước, sau đó bảo nàng ấy đi tìm hiểu tin tức về Phủ Trấn Bắc Vương.

    Đào Yêu rất ngoan ngoãn, tính tình lanh lợi, hơn nữa chịu ảnh hưởng từ tính cách phóng khoáng của Lâu Họa Ngữ, cho nên xử lý rất tốt mọi mối quan hệ khắp các nơi.

    "Phủ Trấn Bắc Vương?" Đào Yêu nghe được lời này cũng hoảng sợ, nhưng Lâu Họa Ngữ cũng không có giải thích, chỉ phải cầm Ngọc Câu đi ra ngoài.

    Sau khi Lâu Họa Ngữ rửa mặt chải đầu và ăn sáng xong, nàng dẫn theo Quan Sư đến thỉnh an mẫu thân Tiền thị rồi mới ra ngoài đi đến học đường.

    Mặc dù trong Lâu gia thế hệ này có rất nhiều nương tử, nhưng nền tảng của họ quá nông cạn, tuy trong phủ có ý định cho nữ đi học, nhưng lại không mời được danh sư, Hầu phu nhân Tạ thị liền lợi dụng mối quan hệ tốt của bốn họ, đưa tất cả các nương tử trong phủ đều đến cùng một nơi, ở trong phủ của Vương Thự, Thái Thường Tự Thiếu Khanh xuất thân từ Lang Gia Vương thị.

    Lâu gia đã mở ra tiền lệ, nên bây giờ trên phố nhà nhà đều đưa tất cả nương tử của nhà mình đến đây, thứ nhất, tên tuổi của Lang Gia Vương thị đã truyền khắp thiên hạ, thứ hai, các nương tử từ tất cả các phủ cùng nhau tụ tập, cũng có thể giao tiếp cảm tình nhiều hơn.

    Nhưng mà lúc Lâu Họa Ngữ đi đến nhà thủy tạ bên ngoài, từ xa đã nghe thấy giọng nói chế giễu của một nữ tử: "Lâu Họa Thi à, mười trang chữ lớn của ngươi đều là vẽ bùa phải không? Cha ngươi thi họa song tuyệt, nhưng ngươi và tỷ của ngươi lại cứ cố tình giống như nhà mẫu thân xuất thân từ thương nhân đó, chữ này.. ha ha.."

    Người nọ dường như cười đến không nói nên lời, cười lớn rồi mới nói tiếp: "Nhưng mà chữ của ngươi được hơn nhiều so với tỷ tỷ chỉ biết đeo vàng đeo bạc, khoác lụa xanh đỏ Lâu Họa Ngữ đó của ngươi đấy! Lâu Họa Thi, lần tỷ thí này, ngươi và tỷ của ngươi có phải lại là người giỏi số học nhất không, trong khi những thứ khác lại không đủ tiêu chuẩn hả! Ta cần phải cảm tạ các ngươi nhiều hơn đấy!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...