Chương 40: Baba..
Kiều Thiểu Dong không nhịn được nữa nói với ông Kiều: "Ông nội, cháu xuống mua chút thức ăn."
Ông Kiều tháo kính trên sống mũi ra, đặt cuốn sách trong tay xuống, gật đầu với hắn: "Đi đi!"
"Ai!" Kiều Thiểu Dong xách túi vải cùng đám người xuống xe.
Trương Kiến Quốc nhìn trái tim cũng nhảy nhót nói với ba người: "Chúng ta cũng xuống đi dạo đi. Tôi nằm đến nhũn cả người rồi."
Lưu Ngọc Mai tức giận liếc hắn một cái, nhưng cô ta cũng động tâm, ở trên xe hai ngày, xe lảo đảo lắc lư không vững, bình thường tạm dừng chỉ có mười lăm phút, ra vào xe cũng không kịp, bọn họ không dám xuống xe.
Kỷ Thanh Lam nói: "Ba người các ngươi đi trước, tôi trông coi hành lý."
"Được, lát nữa chị thay cho em." Lưu Ngọc Mai nói một tiếng, cùng hai người xuống xe.
Trong buồng xe nhỏ chỉ còn lại ông Kiều và hai mẹ con Kỷ Thanh Lam, cùng một con mèo.
Tân Thành lúc này cũng đã tỉnh, đang túm tóc mẹ nhét vào miệng. Ông Kiều hiền hòa nhìn một cái, tán gẫu mấy câu với Kỷ Thanh Lam, sau đó đeo kính lên tiếp tục đọc sách.
Con trai ồn ào, cô không muốn quấy rầy ông Kiều đọc sách nên ôm con trai đi đi lại lại trên lối đi ngoài cửa, để cậu bé ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Tiểu Tân Thành nhìn ngoài cửa sổ náo nhiệt, rất tò mò cầm lấy lan can sắt trước cửa kính vừa nhìn vừa kêu.
Kỷ Thanh Lam nhìn con trai, nghĩ đến Hàn Viễn Quân, lúc cô lên tàu rõ ràng đã nhìn thấy hắn, hai ngày nay cũng lén lút tìm kiếm nhưng không phát hiện người.
Là cô nhìn nhầm hắn đã xuống xe giữa chừng.
Hắn cũng là người thủ đô, không thể xuống tàu giữa chừng được.
Chẳng lẽ cô thực sự bị hoa mắt.
Lần này trở về, cô phải đối mặt với nhóm người Lương gia kia, cô còn mang đứa trẻ, rất nhiều chuyện đều không thể làm.
Còn có quả bom hẹn giờ Hướng Quốc, vợ chồng Trương Kiến Quốc bị hắn nhìn hoàn toàn không thể giúp được cô.
Nếu Hàn Viễn Quân có ở đây, cô có thể yên tâm tạm thời để con trai mình ở đó
Ngày mai sẽ đến nhà ga, Kỷ Thanh Lam rất lo lắng.
"Kỷ tri thanh."
"Tiêu đồng chí." Kỷ Thanh Lam quay đầu lại, phát hiện là Tiêu Dịch.
"Tôi thấy cô không đi xuống, tôi liền mang cho cô một ít đồ ăn." Tiêu Dịch đi tới, đưa túi vải màu xanh quân đội trong tay cho cô.
Đồ ăn đắt tiền, Kỷ Thanh Lam sẽ không bao giờ nhận, vừa định từ chối thì Tân Thành đã phản ứng trước.
Tiểu Tân Thành một chút cũng không biết, nhìn chiếc túi được đưa tới liền trực tiếp nhào qua.
Kỷ Thanh Lam vội vàng ôm con trai, Tiêu Dịch càng nhanh hơn cô, một tay nâng người. Kết quả Tân Thành trực tiếp nắm tay đối phương đưa vào trong miệng.
Ba ba ba..
Mặt Kỷ Thanh Lam đỏ bừng, xấu hổ.
Mấy ngày nay, Tân Thành bắt đầu nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ gọi "Mẹ", nghe như "Mẹ", Lưu Ngọc Mai có lúc sẽ chọc cậu cười, Kiến Quốc cùng hùa theo, nhưng hắn làm sao cũng không nguyện ý kêu, không ngờ lúc này lại kêu.
Kỷ Thanh Lam cũng kinh ngạc, nhưng "Ba" khác với "Bố", Tiêu Dịch chắc nghe không hiểu.
(*) Ba /巴/: Mong chờ, mong đợi
Bố /爸/: Cha, phụ thân
Cô vội vàng ôm con trai về, kết quả lại thấy nước bọt lấp lánh trên tay Tiêu Dịch, càng cảm thấy lúng túng hơn, vội vàng lấy khăn ra.
"Xin lỗi! Tay của anh bẩn rồi, anh lau đi."
"Ba ba, ba ba.."
Tân Thành duỗi tay, chỉ vào Tiêu Dịch kêu lên, nửa người cũng muốn chạy vào trong ngực người ta.
Kỷ Thanh Lam không muốn đứa con trai này nữa, hận không thể chặn miệng cậu lại.
"Haha! Đứa nhỏ này nhìn thấy gì cũng thích la hét, đòi người."
Tiêu Dịch đang dùng khăn tay lau tay, gật đầu như hiểu ý, cười với cô: "Cậu bé rất ngoan, nó tên gì?"
"Tên là Tân Thành."
"Thành lâu nguyệt ảnh sinh tân thụ, trần nhuộm tố ý, cái tên này rất hay."
"Đúng vậy." Kỷ Thanh Lam chợt gật đầu, cô nhớ tới trước khi sống lại, con trai của Lương Khiêm cùng Hướng Lan Lan cũng tên là Tân Thành.
Ba ba, ba ba..
Tiểu Tân Thành không biết không sợ, kêu một tiếng lại một tiếng, Kỷ Thanh Lam đưa tay bịt miệng con trai mình.
Tiêu Dịch nhìn qua, chợt hiểu ra, mặt đỏ bừng, hắn vội vàng đưa túi qua lần nữa.
"Vừa rồi tôi thấy một mình cô liền thuận đường mang cho cô một ít đồ ăn." Tiêu Dịch lại đem túi trong tay đưa tới, lần này Kỷ Thanh Lam không do dự, nhanh chóng nhận lấy.
Mùi thơm của thức ăn tràn ra từ túi, là vị của bánh xèo hành.
Kỷ Thanh Lam mặt đỏ bừng, cô muốn từ chối nhưng con trai nắm lấy tay cô liên tục gọi "Ba ba".
"Cảm ơn, bao nhiêu tiền và phiếu, tôi trả lại cho anh."
Cô hận không thể tìm được một cái lỗ chui xuống.
"Khách khí rồi, chỉ là một chút đồ ăn thôi." Tiêu Dịch không nhắc tới tiền, khách khí cười với Kỷ Thanh Lam rồi nhanh chóng rời đi.
Ba ba ba ba..
Tai của Tiêu Dịch đỏ ửng, bước đi lộn xộn, bàn tay cầm chiếc khăn tay càng siết chặt hơn.
"Tiểu tử chết tiệt, con kêu loạn cái gì?" Kỷ Thanh Lam tức giận vỗ mông cậu bé, hung hăng nhìn chằm chằm cậu.
Ba ba ba ba..
Mẹ, mẹ..
Tân Thành vừa kêu lên vừa tiến đến trước mặt mẹ hôn mấy cái, khiến mặt cô dính đầy nước miếng.
"A! Bẩn quá, lần sau không được phép kêu loạn, biết không." Kỷ Thanh Lam vừa giận vừa buồn cười, ôm con trai ra xa, lại vỗ vào mông cậu vài cái. Đứa trẻ này cũng rất biết lấy lòng.
Tức giận bế người và túi vào phòng, đặt người lên giường rồi tìm khăn tay lau mặt, mới nhận ra chiếc khăn tay đó vừa được đưa cho Tiêu Dịch.
Nghĩ đến tiếng kêu vừa rồi của Tân Thành, vẻ mặt nhất thời càng không được tự nhiên.
Ông Kiều im lặng mỉm cười, vừa rồi ông cũng nhìn thấy, tiểu tử kia thật không tệ.
Bên kia, Tiêu Dịch trở về phòng thì bị Vu Đình đang canh gác bên ngoài bắt được.
"Dịch ca, đồ ăn anh mua cho bọn em đâu?"
"Tôi không có mua, mấy cậu tự đi mua đi."
"Dịch ca, em vừa thấy anh mang hộp cơm, anh đã thay đổi rồi, em không còn trong lòng anh.." Vu Đình trêu chọc Tiêu Dịch, đôi mắt như hiểu rõ mọi việc.
Vừa rồi hắn đi lấy nước đã nhìn thấy.
Tiêu Dịch đá hắn một cái: "Thằng nhóc cậu, thời gian sắp đến rồi, cậu còn không mau đi."
"Dịch ca đừng tức giận, anh thu chân lại đi, cẩn thận xé rách vết thương." Vu Đình vội vàng nhảy lên chạy như chạy trốn.
Kỷ Thanh Lam mở hộp cơm ra, bên trong là bánh kếp hành lá đang bốc hơi, chiên ngập dầu, bên trong còn có nhân thịt, thoạt nhìn có vẻ đắt tiền.
Cô đóng hộp cơm lại, bắt đầu trộn sữa bột cho con trai. Khi đám người Lưu Ngọc Mai đi lên, cô cũng ôm đứa bé ra ngoài đi dạo để hít thở không khí trong lành.
Mỗi khi đến giờ ăn, Tân Thành lại rất thành thật, há miệng chờ mẹ đút, Kỷ Thanh Lam đút từng thìa một, nghĩ rằng khi về sẽ đi khu mua sắm quốc doanh xem có chai nào không, nhất định phải mua một cái.
Tiểu Hắc ngồi xổm bên cạnh Tân Thành kêu meo meo, nó cũng đói.
Kỷ Thanh Lam lấy bát của Tiểu Hắc, cũng cho nó một ít thức ăn, tiểu Hắc vùi đầu vào trong chén, nhanh chóng liếm.
Ông Kiều đối diện nhìn, lật cuốn sách trên tay, không nói gì.
Sau khi cô tắm rửa sạch sẽ cho con trai, chuẩn bị bế cậu ra ngoài hành lang nghỉ ngơi, bỗng có tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần, kèm theo giọng nói khẩn cấp của Kiều Thiểu Dong: "Kỷ tri thanh, không ổn rồi.."
Kỷ Thanh Lam giật mình nhìn về phía cửa, ông Kiều cũng đứng thẳng dậy.
Kiều Thiểu Dong hai tay giữ cửa mở, thở hổn hển, đợi mấy hơi thở mới nói: "Vừa rồi ở phía dưới anh Kiến Quốc không phải với một nữ đồng chí, bị đưa đến Cục Công an, Hướng Quốc và Lưu đồng chí cũng đi theo."
Ông Kiều tháo kính trên sống mũi ra, đặt cuốn sách trong tay xuống, gật đầu với hắn: "Đi đi!"
"Ai!" Kiều Thiểu Dong xách túi vải cùng đám người xuống xe.
Trương Kiến Quốc nhìn trái tim cũng nhảy nhót nói với ba người: "Chúng ta cũng xuống đi dạo đi. Tôi nằm đến nhũn cả người rồi."
Lưu Ngọc Mai tức giận liếc hắn một cái, nhưng cô ta cũng động tâm, ở trên xe hai ngày, xe lảo đảo lắc lư không vững, bình thường tạm dừng chỉ có mười lăm phút, ra vào xe cũng không kịp, bọn họ không dám xuống xe.
Kỷ Thanh Lam nói: "Ba người các ngươi đi trước, tôi trông coi hành lý."
"Được, lát nữa chị thay cho em." Lưu Ngọc Mai nói một tiếng, cùng hai người xuống xe.
Trong buồng xe nhỏ chỉ còn lại ông Kiều và hai mẹ con Kỷ Thanh Lam, cùng một con mèo.
Tân Thành lúc này cũng đã tỉnh, đang túm tóc mẹ nhét vào miệng. Ông Kiều hiền hòa nhìn một cái, tán gẫu mấy câu với Kỷ Thanh Lam, sau đó đeo kính lên tiếp tục đọc sách.
Con trai ồn ào, cô không muốn quấy rầy ông Kiều đọc sách nên ôm con trai đi đi lại lại trên lối đi ngoài cửa, để cậu bé ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Tiểu Tân Thành nhìn ngoài cửa sổ náo nhiệt, rất tò mò cầm lấy lan can sắt trước cửa kính vừa nhìn vừa kêu.
Kỷ Thanh Lam nhìn con trai, nghĩ đến Hàn Viễn Quân, lúc cô lên tàu rõ ràng đã nhìn thấy hắn, hai ngày nay cũng lén lút tìm kiếm nhưng không phát hiện người.
Là cô nhìn nhầm hắn đã xuống xe giữa chừng.
Hắn cũng là người thủ đô, không thể xuống tàu giữa chừng được.
Chẳng lẽ cô thực sự bị hoa mắt.
Lần này trở về, cô phải đối mặt với nhóm người Lương gia kia, cô còn mang đứa trẻ, rất nhiều chuyện đều không thể làm.
Còn có quả bom hẹn giờ Hướng Quốc, vợ chồng Trương Kiến Quốc bị hắn nhìn hoàn toàn không thể giúp được cô.
Nếu Hàn Viễn Quân có ở đây, cô có thể yên tâm tạm thời để con trai mình ở đó
Ngày mai sẽ đến nhà ga, Kỷ Thanh Lam rất lo lắng.
"Kỷ tri thanh."
"Tiêu đồng chí." Kỷ Thanh Lam quay đầu lại, phát hiện là Tiêu Dịch.
"Tôi thấy cô không đi xuống, tôi liền mang cho cô một ít đồ ăn." Tiêu Dịch đi tới, đưa túi vải màu xanh quân đội trong tay cho cô.
Đồ ăn đắt tiền, Kỷ Thanh Lam sẽ không bao giờ nhận, vừa định từ chối thì Tân Thành đã phản ứng trước.
Tiểu Tân Thành một chút cũng không biết, nhìn chiếc túi được đưa tới liền trực tiếp nhào qua.
Kỷ Thanh Lam vội vàng ôm con trai, Tiêu Dịch càng nhanh hơn cô, một tay nâng người. Kết quả Tân Thành trực tiếp nắm tay đối phương đưa vào trong miệng.
Ba ba ba..
Mặt Kỷ Thanh Lam đỏ bừng, xấu hổ.
Mấy ngày nay, Tân Thành bắt đầu nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ gọi "Mẹ", nghe như "Mẹ", Lưu Ngọc Mai có lúc sẽ chọc cậu cười, Kiến Quốc cùng hùa theo, nhưng hắn làm sao cũng không nguyện ý kêu, không ngờ lúc này lại kêu.
Kỷ Thanh Lam cũng kinh ngạc, nhưng "Ba" khác với "Bố", Tiêu Dịch chắc nghe không hiểu.
(*) Ba /巴/: Mong chờ, mong đợi
Bố /爸/: Cha, phụ thân
Cô vội vàng ôm con trai về, kết quả lại thấy nước bọt lấp lánh trên tay Tiêu Dịch, càng cảm thấy lúng túng hơn, vội vàng lấy khăn ra.
"Xin lỗi! Tay của anh bẩn rồi, anh lau đi."
"Ba ba, ba ba.."
Tân Thành duỗi tay, chỉ vào Tiêu Dịch kêu lên, nửa người cũng muốn chạy vào trong ngực người ta.
Kỷ Thanh Lam không muốn đứa con trai này nữa, hận không thể chặn miệng cậu lại.
"Haha! Đứa nhỏ này nhìn thấy gì cũng thích la hét, đòi người."
Tiêu Dịch đang dùng khăn tay lau tay, gật đầu như hiểu ý, cười với cô: "Cậu bé rất ngoan, nó tên gì?"
"Tên là Tân Thành."
"Thành lâu nguyệt ảnh sinh tân thụ, trần nhuộm tố ý, cái tên này rất hay."
"Đúng vậy." Kỷ Thanh Lam chợt gật đầu, cô nhớ tới trước khi sống lại, con trai của Lương Khiêm cùng Hướng Lan Lan cũng tên là Tân Thành.
Ba ba, ba ba..
Tiểu Tân Thành không biết không sợ, kêu một tiếng lại một tiếng, Kỷ Thanh Lam đưa tay bịt miệng con trai mình.
Tiêu Dịch nhìn qua, chợt hiểu ra, mặt đỏ bừng, hắn vội vàng đưa túi qua lần nữa.
"Vừa rồi tôi thấy một mình cô liền thuận đường mang cho cô một ít đồ ăn." Tiêu Dịch lại đem túi trong tay đưa tới, lần này Kỷ Thanh Lam không do dự, nhanh chóng nhận lấy.
Mùi thơm của thức ăn tràn ra từ túi, là vị của bánh xèo hành.
Kỷ Thanh Lam mặt đỏ bừng, cô muốn từ chối nhưng con trai nắm lấy tay cô liên tục gọi "Ba ba".
"Cảm ơn, bao nhiêu tiền và phiếu, tôi trả lại cho anh."
Cô hận không thể tìm được một cái lỗ chui xuống.
"Khách khí rồi, chỉ là một chút đồ ăn thôi." Tiêu Dịch không nhắc tới tiền, khách khí cười với Kỷ Thanh Lam rồi nhanh chóng rời đi.
Ba ba ba ba..
Tai của Tiêu Dịch đỏ ửng, bước đi lộn xộn, bàn tay cầm chiếc khăn tay càng siết chặt hơn.
"Tiểu tử chết tiệt, con kêu loạn cái gì?" Kỷ Thanh Lam tức giận vỗ mông cậu bé, hung hăng nhìn chằm chằm cậu.
Ba ba ba ba..
Mẹ, mẹ..
Tân Thành vừa kêu lên vừa tiến đến trước mặt mẹ hôn mấy cái, khiến mặt cô dính đầy nước miếng.
"A! Bẩn quá, lần sau không được phép kêu loạn, biết không." Kỷ Thanh Lam vừa giận vừa buồn cười, ôm con trai ra xa, lại vỗ vào mông cậu vài cái. Đứa trẻ này cũng rất biết lấy lòng.
Tức giận bế người và túi vào phòng, đặt người lên giường rồi tìm khăn tay lau mặt, mới nhận ra chiếc khăn tay đó vừa được đưa cho Tiêu Dịch.
Nghĩ đến tiếng kêu vừa rồi của Tân Thành, vẻ mặt nhất thời càng không được tự nhiên.
Ông Kiều im lặng mỉm cười, vừa rồi ông cũng nhìn thấy, tiểu tử kia thật không tệ.
Bên kia, Tiêu Dịch trở về phòng thì bị Vu Đình đang canh gác bên ngoài bắt được.
"Dịch ca, đồ ăn anh mua cho bọn em đâu?"
"Tôi không có mua, mấy cậu tự đi mua đi."
"Dịch ca, em vừa thấy anh mang hộp cơm, anh đã thay đổi rồi, em không còn trong lòng anh.." Vu Đình trêu chọc Tiêu Dịch, đôi mắt như hiểu rõ mọi việc.
Vừa rồi hắn đi lấy nước đã nhìn thấy.
Tiêu Dịch đá hắn một cái: "Thằng nhóc cậu, thời gian sắp đến rồi, cậu còn không mau đi."
"Dịch ca đừng tức giận, anh thu chân lại đi, cẩn thận xé rách vết thương." Vu Đình vội vàng nhảy lên chạy như chạy trốn.
Kỷ Thanh Lam mở hộp cơm ra, bên trong là bánh kếp hành lá đang bốc hơi, chiên ngập dầu, bên trong còn có nhân thịt, thoạt nhìn có vẻ đắt tiền.
Cô đóng hộp cơm lại, bắt đầu trộn sữa bột cho con trai. Khi đám người Lưu Ngọc Mai đi lên, cô cũng ôm đứa bé ra ngoài đi dạo để hít thở không khí trong lành.
Mỗi khi đến giờ ăn, Tân Thành lại rất thành thật, há miệng chờ mẹ đút, Kỷ Thanh Lam đút từng thìa một, nghĩ rằng khi về sẽ đi khu mua sắm quốc doanh xem có chai nào không, nhất định phải mua một cái.
Tiểu Hắc ngồi xổm bên cạnh Tân Thành kêu meo meo, nó cũng đói.
Kỷ Thanh Lam lấy bát của Tiểu Hắc, cũng cho nó một ít thức ăn, tiểu Hắc vùi đầu vào trong chén, nhanh chóng liếm.
Ông Kiều đối diện nhìn, lật cuốn sách trên tay, không nói gì.
Sau khi cô tắm rửa sạch sẽ cho con trai, chuẩn bị bế cậu ra ngoài hành lang nghỉ ngơi, bỗng có tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần, kèm theo giọng nói khẩn cấp của Kiều Thiểu Dong: "Kỷ tri thanh, không ổn rồi.."
Kỷ Thanh Lam giật mình nhìn về phía cửa, ông Kiều cũng đứng thẳng dậy.
Kiều Thiểu Dong hai tay giữ cửa mở, thở hổn hển, đợi mấy hơi thở mới nói: "Vừa rồi ở phía dưới anh Kiến Quốc không phải với một nữ đồng chí, bị đưa đến Cục Công an, Hướng Quốc và Lưu đồng chí cũng đi theo."