Quân Hôn Cũng Lãng Mạn Tác giả: Trần Linh Thể loại: Hiện đại ngôn tình Số chương: 497 Dịch: Vô Song Vương Gia Văn án Anh là người đàn ông bá đạo, điển trai, lạnh lùng. Cô là người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng. Trớ trêu thay, cô là giáo quan của anh, hơn anh sáu tuổi. Ngay lần đầu gặp mặt, anh đã xác định cô chính là người phụ nữ anh muốn cưới trong đời này. Lần thứ nhất: Anh cưỡng chế bắt cóc cô khỏi lễ đường, và tuyên bố chú rể chỉ có thể là anh. Lần thứ hai: Anh lại xuất hiện vào thời khắc quan trọng, phá hỏng đám cưới của cô, và thề thốt nhất định phải cưới cô làm vợ. Lần thứ ba: Cuối cùng cũng đến lượt anh và cô kết hôn, nhưng cô lại trở thành cô dâu bỏ trốn. Đôi mắt băng giá sâu thẳm của anh nguy hiểm nheo lại: "Giáo quan Bạch, đời này, đời sau, đời sau nữa, cô chỉ có thể là người phụ nữ của tôi.."
Chương 1: Gặp lại ở trường quân đội Bấm để xem Bầu trời xanh trong vắt, mặt trời như quả cầu lửa treo lơ lửng trên cao. Mây trắng cũng bị thiêu đốt đến tan biến không còn dấu vết. "Một hai ba bốn, một hai ba bốn, một hai ba bốn.." Trên sân huấn luyện rộng lớn của trường quân sự, các học viên đang hăng say luyện tập, mồ hôi đầm đìa. Bạch Chiêu Tuyết bước ra, ăn mặc đơn giản nhưng khí chất ngời ngời: Áo thun màu xanh quân đội, quần rằn ri rộng thùng thình và giày lính. Vừa xuất hiện, cô đã thu hút mọi ánh nhìn của các tân binh. "Không đùa chứ? Giáo quan của tụi mình là.. con gái á?" "Mà còn là một cô gái xinh thế này á?" "Có nhầm không vậy trời? Nhìn chị ấy yếu đuối vậy mà dạy tụi mình hả?" "Chắc là trong trường hết nam giảng viên rồi á?" "Ha ha, liệu hồn đó, lát nữa mà bị phạt thì ráng chịu nha.." Hơn ba chục học viên xì xào bàn tán, có mấy tên còn to gan huýt sáo trêu chọc. "Đứng nghiêm! Nghỉ!" Cô bước tới, dáng vẻ đầy uy nghi, khí chất chuẩn quân nhân. Lũ học viên im bặt ngay lập tức, ánh mắt ngơ ngác nhìn cô không rời. "Chào các bạn, tôi là giáo quan của các bạn – Bạch Chiêu Tuyết. Từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách toàn bộ phần huấn luyện của lớp này. Có vấn đề gì, các bạn có thể tìm tôi bất cứ lúc nào." Giọng cô vang lên trong trẻo, ngọt ngào nhưng không thiếu phần nghiêm nghị, khiến người nghe bất giác muốn nghe theo. "Trời ơi, giáo quan Bạch Chiêu Tuyết đúng là đỉnh luôn!" "Đúng là trắng thật.. trắng sáng cả khu huấn luyện luôn ấy!" "Không những trắng mà còn siêu xinh nữa chứ!" "Đúng là có phúc quá trời, vừa vô trường đã gặp ngay nữ thần rồi!" "Ủa mà chị ấy có chồng chưa nhỉ?" "Chắc chưa đâu ha?" "Nếu có được một bạn gái vừa xinh vừa giỏi như chị ấy thì quá mơ luôn.." "Thôi mơ đi ông, nghe đồn chị ấy có bạn trai rồi đó!" "Thật hả?" "Tất nhiên là thật rồi.." "Im hết! Ai còn léng phéng nói chuyện nữa, tôi bắt quỳ lên xuống 100 cái!" Một câu dứt khoát khiến cả sân im phăng phắc. "Hôm nay bài đầu tiên là kiểm tra thể lực. Hy vọng mọi người dốc toàn sức, thể hiện cho thật tốt." Cô khoanh tay đi một vòng quanh nhóm tân binh, giọng nói ngắn gọn nhưng đầy khí thế. "Rõ, giáo quan Bạch! Chúng tôi nhất định không để chị thất vọng!" Cả đội đồng thanh hét vang. "Tốt! Rất tốt!" Bạch Chiêu Tuyết khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đẹp mê hồn. Cô chính là Bạch Chiêu Tuyết – giảng viên tại trường quân sự. Từng được học viên trêu là "đàn ông trong thân xác phụ nữ", "siêu nhân đội lốt người thường". Trong đời sống, cô luôn cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, là hình mẫu chuẩn mực của một quân nhân. Cha cô – Bạch Nghiêm – cũng là một người lính. Có lẽ vì dòng máu ấy, cô trở thành một trong những giảng viên xuất sắc nhất trường. "Đứng cho thẳng vào! Làm mạnh tay lên!" "Tay duỗi thẳng ra, đừng lắc qua lắc lại như cá mắc cạn!" "Hô khẩu hiệu to lên! Đừng có như chưa ăn sáng vậy!" "Cười cái gì? Răng trắng lắm hả?" "Nhanh lên, phía sau chạy theo kìa!".. Trên sân tập, vị nữ giáo quan đầy khí thế đang nghiêm khắc chỉnh đốn một đám học viên nam. Ba tiếng đồng hồ trôi qua, nhiều cậu mệt đến rã rời, có người nằm vật ra đất, thậm chí có hai tên suýt ngất xỉu. Ai nấy đều kêu trời than khổ. "Kiểu huấn luyện gì đây trời.. đúng chuẩn 'hành xác' luôn!" "Báo cáo giáo quan Bạch! Em.. em muốn uống nước ạ!" Bất ngờ, một nam sinh cao to đẹp trai bước ra khỏi hàng, mạnh dạn đưa ra yêu cầu của mình.
Chương 2: Trong lòng nảy sinh tình cảm thầm kín Bấm để xem "Em rất khát à?" "Báo cáo giáo quan Bạch, em rất khát." "Nếu không cho em uống nước, em sẽ khát chết sao?" "Báo cáo giáo quan, không ạ." "Được rồi, quay về đội, tiếp tục huấn luyện." "Nhưng mà.. em vẫn khát lắm mà!" Nam Cung Duẫn nhìn nữ giáo quan xinh đẹp trước mặt với vẻ thất bại, thật sự dở khóc dở cười. Vòng vo một hồi, hóa ra vẫn là không cho uống nước! "Trường quân đội quái quỷ gì thế này, giáo quan thì quá lợi hại, huấn luyện thì quá khắc nghiệt, còn để cho người ta sống không chứ?" Sinh ra trong gia đình có điều kiện vật chất đầy đủ, từ nhỏ Nam Cung Duẫn đã quen với cuộc sống "cơm bưng nước rót", nay đến quyền uống một ngụm nước cũng bị tước đoạt, sống như thế thì sống sao nổi? Sớm biết vậy cậu đã không nên cãi lại cha. Chỉ vì bất đồng chút ý kiến mà cậu giận dỗi, kết quả bị ông ấy nhẫn tâm ném vào trường quân đội. Nghe thì hay lắm, bảo là vì muốn tốt cho cậu, nói đưa đi để rèn luyện. Cậu thấy chẳng qua là muốn cậu chịu khổ cho biết mùi đời thì đúng hơn. Nhưng mà, nói gì thì nói, giáo quan Bạch này thật sự khiến cậu phải nhìn bằng con mắt khác. Cô cùng họ vào sân huấn luyện, từ đầu đến cuối cậu chưa từng thấy cô uống lấy một ngụm nước. Vậy mà mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cô vẫn thần thái tươi tỉnh, khí lực dồi dào, giọng hô khẩu lệnh vẫn vang dội rõ ràng – khiến người ta không thể không bội phục. Một người phụ nữ như vậy thật sự hiếm gặp. Cuộc sống trong trường quân đội thì đơn điệu và khô khan. Mỗi ngày vừa thức dậy là rửa mặt, ăn sáng, lên lớp, huấn luyện thể lực, điểm danh, dọn dẹp nội vụ. Ngày nào cũng mệt rã rời. Tuy vậy, Nam Cung Duẫn và các học viên khác dần dần thích nghi với cuộc sống ở đây. Cậu cũng dần làm quen được vài chiến hữu thân thiết. Họ là Hồ Lai – người Hồ Nam, Giang Thư Hàng – người Sơn Đông, Tào Thiên Phàm – người Bắc Kinh, Trương Cát – người Giang Tây.. Một đám trai trẻ ngày ngày cùng nhau huấn luyện ngoài thao trường, cùng ăn cơm, cùng tắm, cùng ngủ, dần dần cũng nảy sinh tình cảm đồng đội sâu đậm. Những lúc rảnh rỗi thì tụ tập tán gẫu, ngày tháng trôi qua cũng không còn quá khó chịu nữa. Tối hôm đó, bọn họ lại ngồi tán chuyện. "Giáo quan Bạch, đẹp thật đấy! Sau này bạn gái tôi mà được như cô ấy, tôi mãn nguyện rồi." – Hồ Lai, người Hồ Nam, nói bằng chất giọng đặc sệt quê hương. "Chuẩn luôn! Giáo quan Bạch dáng chuẩn ghê. Ai mà lấy được cô ấy, tối nào cũng được ôm ngủ chắc là sướng chết đi được." – Giang Thư Hàng, người Sơn Đông, hét lên bằng cái giọng khàn khàn. "Đẹp thì đẹp thật, nhưng thể lực của cô ấy thì.. đàn ông nào chịu nổi? E là không ai trụ được đâu!" – Trương Cát, người Giang Tây, cười nham hiểm. "Đủ rồi, đi ngủ!" – đột nhiên Nam Cung Duẫn quát lớn. Cả ký túc xá lập tức im bặt. Mọi người nhìn nhau đầy khó hiểu. Bình thường thì giáo quan Bạch vốn là thần tượng của họ, trong trường cũng chỉ có vài nữ giáo quan, bàn tán một chút thì sao chứ? "Này, cậu nổi điên cái gì vậy? Giáo quan Bạch đâu phải mẹ cậu, cũng không phải chị cậu, bọn tôi nói gì thì liên quan gì đến cậu?" – một học viên trong phòng lập tức phản ứng. "Tôi nói im miệng là im miệng. Về sau không được bàn luận nữa." Gương mặt điển trai của Nam Cung Duẫn trở nên âm trầm. "Bày đặt làm bộ lạnh lùng cái gì? Tôi cứ nói đấy, làm gì được tôi? Giáo quan Bạch ngực to như vậy, chắc một tay không ôm hết. Da thì trắng như sữa, tôi chỉ muốn hôn một cái thôi cũng đủ rồi.."
Chương 3: Vì nàng mà đánh nhau Bấm để xem Tên nhóc kia đang trong trạng thái say mê, thao thao bất tuyệt miêu tả từng bộ phận trên cơ thể nữ giáo quan Bạch. BỐP! Bất ngờ, hắn ăn trọn một cú đấm như trời giáng, ngay sau đó còn bị đá bay đi. Nhìn lực đạo thì đủ biết người ra tay dốc bao nhiêu sức. "Nam Cung Duẫn! Mày dám động thủ đánh tao? Đây là quân trường đấy!" Tên bị đánh trợn mắt, gào lên với Nam Cung Duẫn, rồi lao tới quấn lấy hắn đánh nhau loạn xạ. Chớp mắt, cả phòng ký túc xá như nổ tung. Có người can, có người bị thương, có kẻ cũng nhào vào hỗ trợ. Một trận hỗn chiến chính thức bùng nổ. "DỪNG TAY! Mấy người đang làm gì đó?" Tiếng còi huýt gấp vang lên, theo sau là chất giọng nữ rõ ràng, cương nghị. Căn phòng lập tức im bặt. Tất cả học viên trong phòng đều trong bộ dạng thê thảm, đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch. Người vừa bị đánh là con nhà giàu có thế lực trong quân đội. Vài hôm vào trường đã kết thân được với không ít học viên. Vừa nổ ra ẩu đả, mấy kẻ từng nhận được lợi lộc từ hắn liền nhào vô giúp. Phía Nam Cung Duẫn cũng chẳng vừa, đám chiến hữu thân thiết thấy hắn rơi vào thế yếu cũng ào vào "tham chiến". Thế là hai phe vốn dĩ định can ngăn lại biến thành đánh hội đồng. "Chào giáo quan Bạch!" Cả đám học viên thấy giáo quan đột ngột xuất hiện, sợ đến cứng người, vội vàng đứng nghiêm chỉnh chào. "Các người đang làm gì đấy? Đánh hội đồng à? Đây là quân trường chứ không phải đồng cỏ chăn trâu!" Cô nhíu đôi mày thanh tú, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám nam sinh trước mặt. Ở quân trường mà dám công khai đánh nhau, họ có biết hậu quả nghiêm trọng đến thế nào không? Không khéo sẽ bị xử lý kỷ luật! May mà hôm nay cô rảnh rỗi ghé qua kiểm tra, nếu để viện trưởng bắt gặp thì còn gì để nói? "Báo cáo giáo quan Bạch! Chúng tôi không đánh nhau, chúng tôi đang.. huấn luyện ngoài giờ!" Đột nhiên, Nam Cung Duẫn "cạch" một tiếng, giơ tay chào tiêu chuẩn rồi lớn giọng trả lời. "Huấn luyện ngoài giờ?" Bạch Chiêu Tuyết nghi hoặc nhìn cậu ta. "Vâng thưa giáo quan! Trong giờ học, cô luôn dạy chúng tôi phải giữ bình tĩnh mọi lúc, nghiêm khắc tuân thủ quân kỷ. Chúng tôi sao có thể cố ý phạm lỗi? Chúng tôi chỉ đang.. thực hành đấu tay đôi theo cách cô đã hướng dẫn.." Tên mắt hí lúc nãy cũng vội vã gật đầu phụ họa. "Thật không?" Cô khoanh tay, bước tới trước mặt tên học viên mắt hí tên là Hồng Quân, ánh mắt sắc lạnh liếc qua hắn. "Báo cáo giáo quan Bạch, họ nói hoàn toàn đúng sự thật!" Chưa đợi Hồng Quân lên tiếng, đại hán Sơn Đông – Giang Thư Hàng – đã vội vã ồm ồm đáp lời. Những học viên còn lại cũng răm rắp gật đầu hưởng ứng. Dù sao cũng chẳng ai muốn bị giáo quan xử phạt. Giáo quan Bạch xinh đẹp thì đúng rồi, nhưng nếu cô ra tay phạt, bọn họ thà bị hiểu lầm còn hơn. Nếu cô biết họ đánh nhau chỉ vì.. bàn luận về cô, thì e rằng họ có trăm cái mạng cũng không đủ chết! "Được thôi! Đã có sức thế này thì tập hợp ở sân huấn luyện ngay!" Vừa ra lệnh, cả đám học viên đã mặt mày ỉu xìu, xếp hàng kéo nhau ra sân. "Tôi rất vui vì các học viên của tôi chăm chỉ đến vậy, tranh thủ cả giờ nghỉ để rèn luyện thêm. Với tinh thần đó, tôi – giáo quan của các cậu – tất nhiên rất ủng hộ. Vậy thì bây giờ.. chạy quanh sân 20 vòng!" "Cái gì cơ?" Một đám nam sinh quay sang nhìn nhau, mặt mũi méo xệch, cười chẳng nổi. "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Chạy! Nhanh lên!" Tiếng còi huýt lại vang lên sắc lẹm. Cô khoanh tay, đứng quan sát đám tân binh lao vào cuộc chạy bộ đêm trong uể oải. "Ha! Dám chơi trò chối tội với tôi à? Mấy đứa vẫn còn non lắm. Biết rõ là đánh nhau còn cố cãi cùn, tôi sẽ cho các cậu đánh đến.. ngất xỉu!" Cô bật cười, khóe môi cong lên một nét cười tuyệt mỹ mà đầy.. hiểm họa.
Chương 4: Huấn luyện trên sân tập Bấm để xem "Bây giờ chúng ta sẽ thực hiện bài tập gập bụng. Mọi người phối hợp cùng bạn bên cạnh nhé. Tôi sẽ làm mẫu cho các bạn xem." Cô trong bộ đồ rằn ri huấn luyện, dưới ánh đèn đường vàng vọt, trông vừa mạnh mẽ lại toát lên khí chất đặc biệt. "Báo cáo cô giáo, Nam Cung Duẫn xin được cùng cô làm mẫu!" "Được!" Cô đồng ý dứt khoát. Do thời tiết quá nóng nên lịch huấn luyện của trường quân đội được chuyển từ trưa sang buổi tối. Dĩ nhiên, buổi trưa họ vẫn phải tập từ một đến hai tiếng, nhưng vì lo học viên bị cảm nắng nên nhà trường đã điều chỉnh thời gian hợp lý hơn. Cô nhanh chóng nằm xuống trước mặt anh, anh giữ chặt hai chân cô. Lần đầu tiên được nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, tim anh đập thình thịch, cả người phấn khích đến run rẩy. "Giữ chắc chân tôi, đừng có liếc ngang liếc dọc." Cô ra lệnh ngắn gọn, kéo anh về thực tại. "Rõ, thưa cô giáo Bạch!" Cô thật sự rất đẹp. Khuôn mặt mộc không trang điểm, trắng mịn không tì vết. Đôi mắt to sáng, lông mày thanh tú, con ngươi đen láy như biết nói. Hai má ửng hồng, cả người toát lên vẻ khỏe mạnh, trẻ trung tràn đầy sức sống. Anh nhìn đến ngẩn ngơ. "Bây giờ đến lượt cậu, mau làm đi!" Cô bật dậy gọn gàng, quay người ra lệnh. "Rõ!" Anh nhanh chóng nằm xuống, lần này là cô giữ chân cho anh. Tư thế hai người lúc này.. có hơi mờ ám? Anh nở nụ cười quyến rũ với cô. "Cười cái gì? Răng trắng lắm hả?" Cô trừng mắt, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn thẳng vào anh, giọng quát lớn. Anh lập tức ngậm miệng. Cô đúng là dữ thật! Một tiếng sau- Ai nấy đều mệt đến mức nằm bẹp dưới đất, không đứng nổi nữa. "Cô giáo Bạch, cô bao nhiêu tuổi vậy?" Anh tranh thủ hỏi. "Sao hỏi vậy?" "Thấy lạ thôi. Cô nhìn còn rất trẻ mà đã làm huấn luyện viên, giỏi thật." "Không cần nịnh tôi. Tôi 25 tuổi rồi, đâu còn trẻ trung gì." Cô liếc anh một cái, rồi nhanh chóng đứng dậy. "25 rồi sao? Nhìn không ra luôn, trông cứ như hai mươi vậy. Hơn mình sáu tuổi, cũng không sao cả. Tuổi tác không phải vấn đề." "Cô giáo Bạch, cô có bạn trai chưa?" Anh lại hỏi. "Không được tò mò chuyện riêng của giáo viên, cậu biết đấy là vi phạm quân kỷ không?" "Rõ!" Nhìn cô hô "giải tán", nhìn dáng cô rời đi mạnh mẽ, đầy khí chất, khóe môi anh khẽ cong lên. "Cô giáo Bạch, cô là của tôi!"
Chương 5: Tình Địch Xuất Hiện Bấm để xem Sáng sớm, mưa đã tạnh. Mái hiên vẫn nhỏ nước, trên lá cây còn đọng giọt mưa, lấp lánh long lanh. "Một hai một, một hai ba bốn, một hai một, một hai ba bốn.." Trên sân huấn luyện rộng lớn, các chiến sĩ đang miệt mài tập luyện. "Các học viên, khi nghe khẩu lệnh 'đi đều', thân trên phải giữ thẳng. Chân trái bước lên phía trước 0.5 mét, tay phải đưa ra phía trước 0.5 mét, đặt giữa hàng khuy thứ ba và thứ tư trên đường trung tuyến thân trên. Tay trái đánh ra phía sau 0.5 mét, cũng theo đường trung tuyến. Lệnh động tác phân giải gồm: Một lệnh một động tác, một lệnh ba động tác.." Bạch Chiêu Tuyết oai phong lẫm liệt đứng trước một nhóm lớn học viên trẻ tuổi, vừa giảng giải vừa làm mẫu. Hôm nay họ học những động tác cơ bản nhất như đi đều 121, 1234, chạy bước nhỏ và đi nghiêm. "Khi nghe khẩu lệnh 'chạy bước nhỏ', thân trên vẫn phải giữ thẳng. Chân trái bật lên phía trước, đồng thời tay phải co lại, nắm chặt thành quyền và đẩy ra trước, tạo góc 90 độ với thân trên. Tay trái cũng co lại, nắm thành quyền, đặt ngang hông. Hai chân thay phiên di chuyển. Khi nghe khẩu lệnh 'đứng lại', hai chân tiếp tục thay phiên bước thêm một lần, rồi khép hai chân lại, khoảng cách giữa hai chân bằng một nắm tay. Tay nắm quyền lần lượt đẩy ra trước một lần nữa, rồi thu về ngang hông, tạo thành tư thế đứng nghiêm chuẩn mực.." Vừa nói, cô vừa làm mẫu theo từng động tác. Các học viên dựng tai lắng nghe, mắt mở to chăm chú quan sát. Cô giáo quan Bạch quả không phải hạng xoàng – không chỉ lý thuyết vững vàng mà động tác lại liền mạch, không chỉ chuẩn mực mà còn vô cùng đẹp mắt. "Giáo quan Bạch thật là ngầu quá đi!" Hồ Lai nhỏ giọng nói với Nam Cung Duẫn đứng cạnh. "Ừ." Cậu ta khẽ đáp lại. Trời biết cậu ta thích nhất là ngắm cô khi huấn luyện người khác – cả người toát lên chính khí, oai phong không gì sánh bằng. "Hồ Lai, Nam Cung Duẫn, hai người bước ra đây, lặp lại động tác tôi vừa làm mẫu cho mọi người xem." Đột nhiên, Bạch Chiêu Tuyết gọi đích danh hai người họ. Nam Cung Duẫn lập tức lườm thằng bạn vừa kéo mình xuống nước, mặt đầy bất đắc dĩ. "Rõ, giáo quan Bạch!" May mà tuy hai người có hơi tám chuyện riêng, nhưng cũng không đến nỗi chậm hiểu. Cả hai thực hiện động tác mẫu rất chuẩn, khiến Bạch Chiêu Tuyết khá hài lòng. "Các học viên, bây giờ chúng ta học động tác đi nghiêm. Khi nghe khẩu lệnh 'đi nghiêm', thân trên vẫn giữ thẳng. Chân trái nâng lên cao 0.5 mét, mũi chân duỗi thẳng xuống. Tay phải co lại tạo góc 90 độ với thân trên, ngón cái chạm vào khớp thứ hai của ngón trỏ, các ngón còn lại khép chặt với ngón trỏ, tạo thành quyền rỗng. Tay đặt ngang hàng khuy thứ hai, thứ ba, cách thân 0.25 mét. Tay trái đánh thẳng ra sau, cố gắng áp sát đường trung tuyến thân trên. Hai chân thay phiên bước đều. Khi nghe khẩu lệnh 'đứng lại', lập tức giữ tư thế đứng nghiêm.." "Báo cáo!" Đúng lúc đó, một binh sĩ trẻ chạy nhanh đến, "bộp" một tiếng đứng nghiêm chào. "Chuyện gì?" Bạch Chiêu Tuyết hơi nhíu mày không vui. Cô không thích bị quấy rầy khi đang huấn luyện. "Báo cáo giáo quan Bạch, có người tìm cô, ở bên kia!" Người lính chỉ tay về phía không xa sân huấn luyện. "Ôi trời, thật lãng mạn quá đi!" "Có người theo đuổi giáo quan Bạch kìa!" "Người đàn ông đó thật đẹp trai quá!" "Nhìn kìa, còn lái BMW nữa.." Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều bị hút về hướng đó. Khi nhìn thấy người đến, cả nhóm liền nhao nhao bàn tán, ồn ào như một tổ ong vỡ.
Chương 6: Đồng ý hẹn hò Bấm để xem Đó là một người đàn ông cao gần 1m85, khuôn mặt anh tuấn, lông mày kiếm, đôi mắt sáng như sao, sống mũi cao, môi mỏng, vẻ ngoài tuấn mỹ không tì vết. Trên người anh là bộ vest trắng cao cấp, chất liệu tinh xảo. Khi nghe thấy tiếng kinh ngạc của các học viên, anh hơi nghiêng người lại, ánh mắt hướng về phía Bạch Chiêu Tuyết. Đôi đồng tử màu nâu sẫm của anh ánh lên sự trong trẻo, lúc này môi anh nở một nụ cười phóng khoáng, đôi mắt anh nhìn về phía đám đông, nhưng thực chất ánh nhìn chỉ đặt lên người Bạch Chiêu Tuyết. "Tiểu Tuyết." Anh cầm một bó hoa hồng đỏ rực rỡ trong một tay, tay kia vẫy vẫy gọi Bạch Chiêu Tuyết. "Mọi người tại chỗ nghỉ ngơi! Tôi sẽ quay lại ngay." Bạch Chiêu Tuyết nhanh gọn ra lệnh, sau đó xoay người đi về phía người đàn ông đẹp trai đó. "Nhất Phi, sao anh lại đến tận trường quân đội?" Cô đến trước mặt anh, có chút không hài lòng hỏi. "Nếu không đến trường quân đội thì làm sao tìm được em? Em bận rộn như vậy mà." Anh mỉm cười dịu dàng, thuận tay đưa bó hoa rực rỡ vào tay cô. "Tối nay cùng đi ăn tối với anh nhé!" Anh đưa ra lời mời hẹn hò. "Em còn chưa tan ca mà." Cô nhướng mày liếc nhìn anh. "Không sao, còn nửa tiếng nữa là tan ca rồi mà. Anh sẽ đi đặt bàn trước, lát nữa quay lại đón em, được không?" Anh vẫn mỉm cười ấm áp, không hề vội vã. "Được." Đối diện với người đàn ông dịu dàng như vậy, Bạch Chiêu Tuyết không còn cách nào từ chối nữa. Nhìn bóng dáng anh lái xe rời đi, Bạch Chiêu Tuyết thở dài một hơi thật sâu. Anh là một người đàn ông tốt, nhưng.. cô thật sự xứng với anh sao? Trở lại thao trường huấn luyện. "Đứng nghiêm! Nghỉ! Tập hợp! Giải tán!" Sau một đợt huấn luyện đơn giản, cô hô lệnh giải tán học viên. Dù sao cũng là hẹn hò, cô cũng cần phải trang điểm một chút. Thực tế thì, cô cũng không còn trẻ nữa. 25 tuổi – cha mẹ cô đã sớm thúc giục chuyện lập gia đình, cô cũng nên cho anh – cũng là cho chính mình – một cơ hội. Chỉ cần nghĩ đến việc anh đối xử với cha mẹ cô còn tốt hơn cả cô, trong lòng cô đã thấy ấm áp. Nửa tiếng sau, Bạch Chiêu Tuyết bước ra khỏi trường quân đội trong bộ trang phục đơn giản, thanh lịch. Lúc này, Lương Nhất Phi đã đợi sẵn ở cổng trường.
Chương 7: Giả truyền mệnh lệnh Bấm để xem "Tiểu Tuyết, em đến rồi à!" Lương Nhất Phi mỉm cười nói, đồng thời vòng sang bên kia xe, lịch thiệp mở cửa ghế phụ, hơi cúi người, làm một động tác mời rất phong độ. "Cảm ơn anh!" Bạch Chiêu Tuyết bước tới trước cửa xe, vừa định nhấc chân lên thì bất ngờ có một bóng người lao tới như tên bắn. "Đợi chút, đợi chút!" Bạch Chiêu Tuyết và Lương Nhất Phi đồng thời dừng lại tại chỗ. "Báo cáo, giáo quan Bạch! Giáo vụ trưởng gọi cô quay lại họp!" Nam Cung Duẫn "soạt" một tiếng giơ tay chào theo đúng điều lệnh quân đội. "Ồ!" Bạch Chiêu Tuyết gật đầu, có chút khó xử liếc nhìn Lương Nhất Phi. "Không sao đâu, nếu trong trường có việc thì em cứ về trước. Mình hẹn nhau dịp khác." Lương Nhất Phi thấu hiểu mỉm cười. "Vậy anh đi trước nhé." "Ừ, tạm biệt!" "Tạm biệt!" Bạch Chiêu Tuyết quay người đi về phía quân trường, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái! Vừa nãy lúc cô ra ngoài còn gặp cả giáo vụ trưởng, ông ấy có nói gì đến chuyện họp hành đâu? Sao vừa bước ra khỏi cổng lại đột ngột có mệnh lệnh gọi cô về họp? "Giáo quan Bạch, tôi có chuyện muốn báo cáo!" "Nói đi." Bạch Chiêu Tuyết quay đầu nhìn người học viên vẫn luôn lặng lẽ đi theo sau mình. Cậu nhóc này tuy mới vào trường chưa lâu, nhưng biểu hiện lại khá tốt. Không chỉ tích cực phối hợp huấn luyện mà còn luôn là người đầu tiên hoàn thành các bài tập cô giao. Cậu ta đúng là một học trò xuất sắc của cô. "Vừa rồi tôi nói dối, xin giáo quan xử phạt." "Nói dối gì cơ?" Nghe vậy, Bạch Chiêu Tuyết lập tức dừng bước, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào cậu. "Không có mệnh lệnh của giáo vụ trưởng, cũng không có thông báo họp hành gì cả." "Hả? Cậu vừa nói cái gì?" Bạch Chiêu Tuyết suýt không tin nổi vào tai mình. "Cậu dám lừa tôi? Cậu có biết mình phạm lỗi nghiêm trọng thế nào không?" Cô thật sự bị cậu ta chọc tức đến dở khóc dở cười. Khó khăn lắm mới được ra ngoài hẹn hò một lần, vậy mà lại bị tên nhóc này phá hỏng. "Nam Cung Duẫn biết lỗi. Tôi chỉ là lo giáo quan ra ngoài hẹn hò với đàn ông sẽ bị thiệt thòi thôi." "Thiệt thòi? Cậu lo cho tôi?" "Phụt!" Bạch Chiêu Tuyết bật cười thành tiếng. Một nữ quân nhân như cô mà còn bị lo là sẽ bị thiệt thòi. Đúng là hết nói nổi! "Nam Cung Duẫn!" "Có mặt!" "Tôi phạt cậu chạy mười vòng quanh sân huấn luyện! Sau này không được nói dối tôi nữa, nhớ chưa?" "Rõ!" Cậu quay người, đứng nghiêm chào cô một cái, rồi bắt đầu chạy về phía sân huấn luyện. "Giáo quan Bạch, tôi sẽ cố gắng. Tôi sẽ trở nên xuất sắc như cô. Cô nhất định phải chờ tôi!" Vừa chạy, Nam Cung Duẫn vừa âm thầm tự nhủ trong lòng.
Chương 8: Đồng đội trêu chọc Bấm để xem Mặt trăng sáng như gương treo lơ lửng trên bầu trời, vầng sáng bạc dịu dàng trải dài khắp mặt đất. Nam Cung Duẫn đang ngồi ngẩn người trước cửa ký túc xá. "Duẫn, sao còn chưa ngủ thế?" Hồ Lai đang định ra ngoài đi vệ sinh, vừa bước ra cửa thì bất ngờ phát hiện Nam Cung Duẫn đang ngồi thất thần ngay đó, liền ngạc nhiên hỏi. "Không ngủ được, ra ngoài ngồi một lát." "Không phải chứ? Ban ngày huấn luyện mệt như thế, tối mà còn không ngủ được à?" "Cậu mau quay vào ngủ đi! Tớ ngồi một chút rồi vào ngay." Hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm như vì sao lạnh trong đêm, tối như mực. "Nhớ nhà rồi hả? Để tớ đi vệ sinh xong rồi quay lại ngồi với cậu nhé." Hồ Lai nói xong thì quay người đi về hướng nhà vệ sinh. Nam Cung Duẫn khẽ cười khổ một tiếng. "Nhóc con, có phải mới biết yêu rồi không?" Bỗng nhiên, một cái vỗ mạnh vào vai khiến hắn giật bắn mình. Quay đầu lại thì thấy một gương mặt đầy ý cười. "Thư Hàng?" "Muộn thế còn không ngủ, ngồi đây nghĩ gì vậy?" Giang Thư Hàng ngồi xuống bên cạnh hắn, nở một nụ cười thần bí. "Trong phòng nóng quá, ra đây hít thở chút thôi." Hắn trả lời qua loa. "Ừ, không sao là được. Nhưng mà dạo này tớ thấy cậu có gì đó lạ lạ nha." "Lạ chỗ nào?" "Hehe, cậu không nhận ra à? Dạo này toàn thất thần, lúc huấn luyện thì ánh mắt cứ dính chặt vào người giáo quan Bạch, nhìn như muốn xuyên thấu luôn ấy. Nói thật đi, có phải cậu thích giáo quan xinh đẹp của chúng ta rồi không?" Giang Thư Hàng nhìn chằm chằm vào gương mặt khôi ngô của Nam Cung Duẫn, dò hỏi với vẻ ranh mãnh. "Nói bậy, gần đây nhà tớ có chuyện." Hắn có vẻ không vui, lập tức phản bác. Tên Giang Thư Hàng này nổi tiếng thích trêu chọc người khác. Nhưng chẳng lẽ biểu hiện của hắn lộ liễu đến vậy sao? Nếu thật thế thì sau này phải cẩn thận hơn, nếu để người khác biết hắn có tình cảm với giáo quan Bạch thì e là không hay cho cả hai. "Ồ, thì ra tớ đoán sai. Tớ còn tưởng cậu phải lòng giáo quan Bạch rồi cơ. Nhưng mà phải công nhận, giáo quan Bạch đúng là mẫu phụ nữ trong mộng của đám đàn ông chúng ta! Cực kỳ ngầu luôn! Nếu cô ấy mà thích tớ, tớ mơ cũng phải cười tỉnh." Giang Thư Hàng nói với vẻ mặt say mê. "Giáo quan Bạch mà để mắt tới cậu á?" Nam Cung Duẫn trong lòng hơi ghen nên buông một câu đả kích. "Thôi được rồi, vào ngủ thôi!" Hai người một trước một sau bước vào trong ký túc xá. "Ủa, người đâu rồi?" Hồ Lai vừa đi vệ sinh xong quay lại trước cửa phòng thì chẳng thấy bóng dáng Nam Cung Duẫn đâu cả. "Thằng nhóc này thật là, ban nãy còn tưởng nó nhớ nhà nên mình định ngồi lại an ủi một chút, ai ngờ nó chẳng cần đến mình nữa. Nhưng mà cũng tốt, xa nhà lâu rồi thì cũng nên quen dần, như mình đây, mấy bữa trước còn mơ thấy nhà mà khóc thút thít cơ đấy!"
Chương 9: Âm thầm bảo vệ Bấm để xem T rời đã sáng. Ánh sáng ban mai như suối trong lặng lẽ tràn qua ô cửa sổ nhỏ, rọi lên từng góc phòng. Trên cành cây ngoài kia, chim chóc ríu rít không ngớt. Hôm nay đến lượt Hồ Lai trực nhật. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, cậu chuẩn bị đến văn phòng giáo quan để làm công việc thường lệ, thì bất ngờ nghe tiếng ai đó gọi tên mình từ phía sau. "Hồ Lai! Hồ Lai!.." "Ơ, tôi ở đây!" Hồ Lai vẫy tay về phía Nam Cung Duẫn. Tên này sáng sớm đã hấp tấp tìm mình là có chuyện gì? Cậu thầm thấy khó hiểu. Đợi đến khi Nam Cung Duẫn bước lại gần, Hồ Lai mới phát hiện hôm nay gã ăn mặc rất bảnh bao – bộ quân phục ôm người thẳng thớm, mũ lưỡi trai rộng và dây lưng quân dụng được thắt ngay ngắn, trông cực kỳ oai phong. "Này huynh đệ, tìm tôi có việc gì à?" – Hồ Lai đảo mắt đánh giá từ đầu đến chân, giọng nghi hoặc. "Hôm nay cậu trực nhật à?" Nam Cung Duẫn khẽ nhướng mày hỏi. "Ừ, chẳng lẽ cậu định thay tôi trực?" Hồ Lai nhìn nghiêng khuôn mặt anh tuấn của cậu ta, trong lòng có phần khó đoán nổi ý đồ. "Nếu cậu cần, tôi sẵn sàng giúp." "Thật à?" "Đương nhiên." "Ha ha, huynh đệ, cậu thật nghĩa khí!" Hồ Lai cười tươi như hoa, lập tức đưa khăn lau và xô nước trong tay cho Nam Cung Duẫn, rồi xoay người hướng về nhà ăn. Sáng nay có món tiểu long bao mà cậu thích, đi trễ thì chẳng còn phần đâu! Nam Cung Duẫn khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong nhẹ, tay cầm khăn lau, xách theo thùng nước, thong thả đi về phía văn phòng giáo quan. 7 giờ 30 sáng, Bạch Chiêu Tuyết như thường lệ bước vào văn phòng. "Giáo quan Bạch, chào buổi sáng!" Vừa tỉ mỉ lau chùi bàn làm việc của cô, cậu vừa bình thản chào hỏi. Hôm nay cô trông còn đẹp hơn mọi khi. Bộ quân phục mặc trên người cô không chỉ vừa vặn mà còn làm tôn lên vóc dáng mạnh mẽ nhưng mềm mại. Eo cô rất thon, được dây lưng quân dụng ôm gọn, tựa như một vòng tay không đầy một gang. "Chào buổi sáng! Sao hôm nay lại là cậu nữa?" "À, mọi người đều bận cả, tôi thì rảnh hơn chút." Nam Cung Duẫn mỉm cười nhạt, để lộ hàm răng trắng đều đặn như trong quảng cáo kem đánh răng. "Cậu đúng là dễ sai bảo đấy." Bạch Chiêu Tuyết khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, nhìn cậu kỹ hơn vài phần. Sau khi dọn dẹp xong, cậu thu gom đồ đạc chuẩn bị rời đi. "Nam Cung Duẫn!" "Có mặt!" "Đây là bánh bao mẹ tôi tự tay gói, cậu cầm lấy ăn đi." Bạch Chiêu Tuyết chỉ tay về phía chiếc hộp cơm inox trên bàn, mỉm cười nói với cậu. Hôm nay tâm trạng cô khá tốt, nên đã lấy phần bánh bao này tặng cho học viên mà cô hài lòng nhất. "Cảm ơn cô!" Nam Cung Duẫn khẽ nhướng mày, nhận lấy.