Bài viết: 0 

Chương 82: Anh ấy tức giận
"Đúng vậy! Xin lỗi nhé, tôi quên mất, cảm ơn cậu lần trước đã giúp tôi!"
Bạch Chiêu Tuyết mỉm cười ngọt ngào, chân thành cảm ơn anh.
"Cô.."
Nam Cung Duẫn quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, rồi xoay người bước nhanh vào trong trường. Không được, thật sự không được nữa rồi, anh sắp bùng nổ rồi. Nếu còn đứng đó thêm một giây, chắc chắn anh sẽ nổi giận với cô mất.
Cô chậm hiểu, hay là đang cố tình giả vờ không biết? Bao lâu như vậy rồi, chẳng lẽ cô không cảm nhận được gì sao? Là do anh giấu quá kỹ? Hay là căn bản trong lòng cô, chưa từng có anh?
Lúc này, Nam Cung Duẫn chỉ hận không thể lập tức nói to cho cô biết: Anh thích cô, đã thích từ rất lâu rồi! Nhưng anh lại không thể, bởi vì quân quy, quân kỷ chết tiệt ở quân trường này, bởi vì thân phận hiện tại giữa hai người. Thật khiến người ta tức điên! Anh phải làm sao đây? Làm sao? Làm sao?
Chẳng lẽ anh cứ phải trơ mắt nhìn Bạch Chiêu Tuyết tìm một người bạn trai khác? Nếu như cô động lòng với người đàn ông đó thì sao? Nếu như cô không chịu cho anh cơ hội theo đuổi thì sao? Chẳng lẽ anh phải để mặc cô rơi vào vòng tay của kẻ khác sao? Không! Không thể! Anh không thể như vậy được! Anh phải tranh đấu! Anh nhất định phải cố gắng giành lấy cô! Anh không thể cứ bị động mãi thế này, anh phải tự mình nghĩ cách!
Đúng rồi, Nam Cung Băng! Sao anh lại quên mất chị gái mình cơ chứ? Anh phải nhờ chị giúp đỡ! Hiện giờ, có lẽ chỉ có chị ấy mới có thể giúp được anh.
Trong mắt Nam Cung Duẫn thoáng lóe lên một tia hy vọng.
Lại nói về Bạch Chiêu Tuyết, khi cô bước ra khỏi cổng trường, liền thấy Hàn Phong đang đứng thong thả bên chiếc xe chờ cô. Hắn lái một chiếc xe việt dã Xiali, lúc này đứng cạnh xe, trông khá nổi bật, dễ thu hút ánh nhìn.
"Tan ca rồi!"
Hắn vừa mỉm cười nói, vừa mở cửa xe cho cô.
"Tôi đi xe buýt."
Bạch Chiêu Tuyết vừa nói xong liền quay người, bước về phía trạm dừng xe.
"Này, Tuyết Nhi, tối nay bố mẹ anh đến nhà em thăm hỏi, mọi người đang chờ hai ta đấy!"
Hàn Phong bất ngờ lớn tiếng gọi sau lưng cô.
"Cái gì?"
Bạch Chiêu Tuyết lập tức dừng chân.
"Sao họ lại đến nhà tôi thăm hỏi?"
Cô nghi hoặc nhìn hắn.
"Cụ thể anh cũng không rõ, chỉ là họ bảo anh đến đón em sớm, nói là có chuyện quan trọng cần công bố."
"Ồ.."
Trong lòng Bạch Chiêu Tuyết bất giác dâng lên cảm giác bất an. Cô quay lại, lưỡng lự bước đến gần xe.
"Bố mẹ anh không nói là chuyện gì à?"
Cô hỏi nhỏ. Giờ đây, lòng cô thực sự không có chút chắc chắn nào. Nhỡ đâu họ muốn gán ghép cô với Hàn Phong thì sao? Vậy thì cô nên từ chối ngay tại chỗ, hay là về bàn bạc lại với bố mẹ?
Thực ra cô đã nói với bố mẹ không biết bao nhiêu lần rồi, cô không thích Hàn Phong, hắn không phù hợp với cô. Nhưng bố mẹ cứ bảo cô kén chọn quá, mắt cao hơn đầu, không nên như vậy vân vân. Haiz, đúng là hết nói nổi. Bây giờ là thời đại nào rồi? Trước đây bố mẹ còn luôn nói không bao giờ ép gả, mọi chuyện do cô tự quyết định. Thế mà giờ thì sao? Dường như họ đã quên hết những lời mình từng nói, chỉ mong cô và Hàn Phong thành đôi.
Nhưng cô không hề có chút cảm tình nào với Hàn Phong! Một đôi người mà không có chút hòa hợp nào, sao có thể sống với nhau cả đời? Thật sự quá gượng ép!
"Em đang lo lắng gì vậy? Yên tâm đi, bố mẹ chúng ta sẽ không tự ý quyết định hôn sự của chúng ta mà không hỏi ý kiến đâu."
Dường như hắn đã nhìn ra được sự lo lắng trong lòng cô, Hàn Phong dịu dàng an ủi.
Bạch Chiêu Tuyết quay đầu lại, lườm hắn một cái sắc lẹm. Cái tên này đúng là tự tin quá đáng! Ai nói là cô sẽ cưới hắn? Ai nói là cô đồng ý lấy hắn chứ? Thật là..
Bạch Chiêu Tuyết mỉm cười ngọt ngào, chân thành cảm ơn anh.
"Cô.."
Nam Cung Duẫn quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, rồi xoay người bước nhanh vào trong trường. Không được, thật sự không được nữa rồi, anh sắp bùng nổ rồi. Nếu còn đứng đó thêm một giây, chắc chắn anh sẽ nổi giận với cô mất.
Cô chậm hiểu, hay là đang cố tình giả vờ không biết? Bao lâu như vậy rồi, chẳng lẽ cô không cảm nhận được gì sao? Là do anh giấu quá kỹ? Hay là căn bản trong lòng cô, chưa từng có anh?
Lúc này, Nam Cung Duẫn chỉ hận không thể lập tức nói to cho cô biết: Anh thích cô, đã thích từ rất lâu rồi! Nhưng anh lại không thể, bởi vì quân quy, quân kỷ chết tiệt ở quân trường này, bởi vì thân phận hiện tại giữa hai người. Thật khiến người ta tức điên! Anh phải làm sao đây? Làm sao? Làm sao?
Chẳng lẽ anh cứ phải trơ mắt nhìn Bạch Chiêu Tuyết tìm một người bạn trai khác? Nếu như cô động lòng với người đàn ông đó thì sao? Nếu như cô không chịu cho anh cơ hội theo đuổi thì sao? Chẳng lẽ anh phải để mặc cô rơi vào vòng tay của kẻ khác sao? Không! Không thể! Anh không thể như vậy được! Anh phải tranh đấu! Anh nhất định phải cố gắng giành lấy cô! Anh không thể cứ bị động mãi thế này, anh phải tự mình nghĩ cách!
Đúng rồi, Nam Cung Băng! Sao anh lại quên mất chị gái mình cơ chứ? Anh phải nhờ chị giúp đỡ! Hiện giờ, có lẽ chỉ có chị ấy mới có thể giúp được anh.
Trong mắt Nam Cung Duẫn thoáng lóe lên một tia hy vọng.
Lại nói về Bạch Chiêu Tuyết, khi cô bước ra khỏi cổng trường, liền thấy Hàn Phong đang đứng thong thả bên chiếc xe chờ cô. Hắn lái một chiếc xe việt dã Xiali, lúc này đứng cạnh xe, trông khá nổi bật, dễ thu hút ánh nhìn.
"Tan ca rồi!"
Hắn vừa mỉm cười nói, vừa mở cửa xe cho cô.
"Tôi đi xe buýt."
Bạch Chiêu Tuyết vừa nói xong liền quay người, bước về phía trạm dừng xe.
"Này, Tuyết Nhi, tối nay bố mẹ anh đến nhà em thăm hỏi, mọi người đang chờ hai ta đấy!"
Hàn Phong bất ngờ lớn tiếng gọi sau lưng cô.
"Cái gì?"
Bạch Chiêu Tuyết lập tức dừng chân.
"Sao họ lại đến nhà tôi thăm hỏi?"
Cô nghi hoặc nhìn hắn.
"Cụ thể anh cũng không rõ, chỉ là họ bảo anh đến đón em sớm, nói là có chuyện quan trọng cần công bố."
"Ồ.."
Trong lòng Bạch Chiêu Tuyết bất giác dâng lên cảm giác bất an. Cô quay lại, lưỡng lự bước đến gần xe.
"Bố mẹ anh không nói là chuyện gì à?"
Cô hỏi nhỏ. Giờ đây, lòng cô thực sự không có chút chắc chắn nào. Nhỡ đâu họ muốn gán ghép cô với Hàn Phong thì sao? Vậy thì cô nên từ chối ngay tại chỗ, hay là về bàn bạc lại với bố mẹ?
Thực ra cô đã nói với bố mẹ không biết bao nhiêu lần rồi, cô không thích Hàn Phong, hắn không phù hợp với cô. Nhưng bố mẹ cứ bảo cô kén chọn quá, mắt cao hơn đầu, không nên như vậy vân vân. Haiz, đúng là hết nói nổi. Bây giờ là thời đại nào rồi? Trước đây bố mẹ còn luôn nói không bao giờ ép gả, mọi chuyện do cô tự quyết định. Thế mà giờ thì sao? Dường như họ đã quên hết những lời mình từng nói, chỉ mong cô và Hàn Phong thành đôi.
Nhưng cô không hề có chút cảm tình nào với Hàn Phong! Một đôi người mà không có chút hòa hợp nào, sao có thể sống với nhau cả đời? Thật sự quá gượng ép!
"Em đang lo lắng gì vậy? Yên tâm đi, bố mẹ chúng ta sẽ không tự ý quyết định hôn sự của chúng ta mà không hỏi ý kiến đâu."
Dường như hắn đã nhìn ra được sự lo lắng trong lòng cô, Hàn Phong dịu dàng an ủi.
Bạch Chiêu Tuyết quay đầu lại, lườm hắn một cái sắc lẹm. Cái tên này đúng là tự tin quá đáng! Ai nói là cô sẽ cưới hắn? Ai nói là cô đồng ý lấy hắn chứ? Thật là..