Chương 21: Chán ghét
Vong linh dưới Minh Thổ ngày một cuồng loạn.
Lúc Hades xuyên tường từ phòng ngủ bước ra, trước mắt hắn là một cảnh tượng gần như vượt tầm kiểm soát. Nơi đất âm u dưới chân họ, từng tốp linh hồn đến từ thời đại các nữ thần Meliades đang trỗi dậy - những linh hồn oan khuất, bị hơi thở của sinh cơ dẫn dụ, khẽ lay động mà ngóc đầu khỏi đất đen. Những linh hồn này thuộc về thời đại thanh đồng - chủng tộc được Zeus tạo nên, tôn thờ chiến thần Ares, tàn bạo và cuồng sát đến mức cả địa ngục cũng e dè.
Nếu thật sự để chúng chui lên mặt đất, hậu quả sẽ còn khủng khiếp hơn gấp trăm lần so với sự nổi dậy của Typhon.
Hades hiểu rõ, chính vì bản thân đã dung túng mà khiến sự sống tùy ý lan tràn, để lộ sơ hở giữa địa giới. Bởi lực lượng của cái chết không hề bài xích sự sống nàng mang theo, mà những ranh giới giữa thần lực của họ lại khác nhau. Khi một thần vượt qua giới hạn ấy, thì cho dù là thân tộc, cũng sẽ như kẻ thù mà tương tàn.
Hiện giờ, hắn không còn chút sức lực nào để kháng cự. Những đóa hoa của Minh Thổ càng nở càng rực rỡ, rút cạn cả sức sống nơi trái tim hắn, nhưng cũng chẳng thể nào ngăn cản khứu giác kia tiếp tục đuổi theo hương khí người mà nó yêu thương. Ánh mắt hắn điên cuồng tìm kiếm bóng dáng nàng, giống như cơn khát không bao giờ nguôi.
Trong tầng tầng lớp lớp sương đen, những ký hiệu cổ xưa lần lượt hiện lên rồi lại biến mất. Hắn khẩn trương lục tìm mọi ghi chép - có thứ gì.. có thể chống lại mũi tên của Eros?
Hades đứng lặng bên cánh cửa khép chặt, trong tay hắn, một con rắn vàng bị bóp mạnh đến rạn vảy, từng mảnh từng mảnh bong tróc. Thế nhưng kim xà vẫn không ngừng quẫy đạp, đôi mắt đỏ rực phát ra một loại tình cảm nóng bỏng khiến người ta sợ hãi. Hắn dùng sức bóp nát đầu rắn, nhưng nó lại lập tức mọc ra đầu khác.
Dưới dòng chảy của dục vọng như thác lũ, từng cái đầu mới mọc lên như chùm nho treo cành, sinh sôi không ngừng.
Giống như con quái vật trăm mắt Argus, ánh mắt rắn không khép lại, mà mở to từng cái, răng nanh bạnh ra cắn chặt lấy ngón tay hắn tái nhợt, cố gắng vùng ra khỏi giam cầm, muốn chạy đi tìm tân nương mà nó khao khát.
Dục vọng lên men, xa lạ đến mức khiến cả thần linh cũng phải nhờ đến ý chí cứng rắn để khống chế. Một lần rồi lại một lần, hắn nghiền nát thân rắn trong tay, nhưng rắn vẫn sống lại, vẫn mọc lên, vẫn lặp lại như một lời nguyền.
So với những linh hồn gào khóc dưới đất, con rắn này càng khiến hắn mệt mỏi, càng khiến việc tra cứu tư liệu trở nên trì trệ.
Hades siết chặt từng đốt ngón tay, một lần nữa nghiền rắn thành tro bụi, rồi chợt nghiêng đầu. Bên kia bức tường bạch ngân, từng bức họa khắc hình đang thì thầm:
"Nàng không thích rượu nho.. chỉ uống một chút thôi."
"Bánh bao nhiều quá, mà bụng nàng lại nhỏ như chú ong hút mật, không tài nào ăn hết."
"Ánh mắt nàng thuần khiết như suối cổ, nhưng đong đầy bi thương. Có phải nàng đang tưởng niệm mẫu thân? Tâm trạng nàng mảnh như dây cương, kéo theo ta trôi dạt trong những màu sắc cổ xưa.. khiến ta không thể thở nổi.."
Hades bỗng trầm mặt, đưa tay đập lên vách tường bạc. Hắc thiết bên trong vang lên tiếng rền, chấn động dữ dội, khiến toàn bộ những bức họa kia lập tức câm lặng.
Vị thần chìm trong hắc vụ cuối cùng cúi nhìn bàn tay mình, như không hiểu vì sao bản thân lại làm ra hành động ngu ngốc ấy. Mày hắn càng chau chặt, sắc mặt u ám đến dọa người.
Tưởng niệm mẫu thân? Sinh cơ ấy, chẳng lẽ đến từ mẫu thân nàng?
Trong sự giằng xé giữa lý trí và dục vọng, Hades rốt cuộc đã nhớ ra - tên gọi của thần linh kia, kẻ đã gieo rắc sinh cơ khiến lòng hắn điên đảo.
Trên đỉnh Olympus có vô vàn thần phụ trách sinh sôi nảy nở, đa phần chẳng mấy người để ý. Hades không cần lục tìm danh sách, hắn chỉ vung tay một cái, kéo ra thanh âm và thần lực nàng từng lưu lại trong không khí - như vậy là đủ.
Tấm bùn lầy trong hắc vụ chầm chậm ngưng tụ thành hình, từng ký hiệu thần thánh vặn vẹo hiện ra, rồi một cái tên mờ nhạt dần dần nổi lên trên mặt bùn:
- - Laodamia.
Hades nhìn cái tên ấy hồi lâu, không chút phản ứng, ngay cả dục vọng đang sôi trào cũng im ắng trở lại.
Tên này.. chỉ là cái tên nhân loại nàng từng mượn khi lạc vào trần thế. Không phải tên thật.
Quả nhiên, ký hiệu ấy chợt vỡ nát, như đường cong bị kéo căng quá mức. Cuối cùng, mặt bùn chỉ còn lại khoảng trắng nơi phần ký danh - hoàn toàn trống không.
Hades nhìn mảng trắng ấy rất lâu. Trong tay, con rắn lại một lần nữa bị bóp nát, lần này mạnh đến nỗi khiến cả xương tay hắn gồ lên, lộ rõ vết nứt khô gầy.
Không có tên ư?
Chẳng lẽ nàng chưa từng được đặt tên trong thần giới? Tên gọi là thứ sinh ra từ Chaos, đại diện cho sức mạnh ngưng tụ thành thực thể.
Một thần linh không có tên.. chỉ có thể là: Chưa từng được sinh ra.
Hoặc, tên nàng - đã quá đỗi cổ xưa, đến mức chính phiến bùn này cũng không còn đủ quyền năng để ghi lại nữa..
Hades chăm chú nhìn góc trống không ấy trên phiến bùn, mãi đến lúc nhận ra - những ký tự do chính tay hắn khắc xuống, vậy mà lại là một lời thề đính ước.
Mà tên của hắn.. đã sớm không kìm được, khắc thẳng lên khoảng trống chưa từng có tên nàng.
Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, ánh mắt lạnh lùng như băng ngàn năm, rồi đột ngột như phát điên mà giang rộng hai tay, nghiền nát phiến bùn kia đến mục rữa.
Chiếc vòng tay vàng kim quấn lấy cổ tay hắn lập tức siết chặt, con rắn nhỏ uốn mình phản kháng, không muốn hắn hủy hoại lời thề đính ước.
Hades thuận tay bóp nát cả nó cùng phiến bùn, nhưng rắn chẳng chịu chết - nó lại sống lại.
Hắn tiếp tục bóp, xé, xoắn, buộc chặt.
Hắn kết lại con rắn thành vô số nút thắt, như muốn giam cầm nó mãi mãi, nhưng dù cố gắng thế nào, hắn vẫn chẳng tìm được thêm chút tư liệu nào nữa. Trước mặt hắn, chỉ còn lại một sự thật đơn giản đến đáng sợ:
Lực lượng của ái dục.. cần hắn phải căm hận cực điểm mới chiến thắng được.
Lại thêm một lần nữa, hắn bóp nát con rắn.
Vảy rắn bay tung toé, bắn lên vách tường như những cánh hoa ánh kim lấp lánh, nổ tung thành hình hài mảnh mai đầy trào phúng.
Ý chí kiên cường của Minh Vương rốt cuộc cũng thất bại trước một sinh vật nhỏ bé có hàng trăm cái đầu này. Một món đồ chơi cấp thấp như thế.. mà hắn lại không thể giết chết nổi!
Hắn không đủ căm ghét nàng.
Hắn hoàn toàn không biết, chỉ cách một bức tường mỏng, ở phía bên kia, có một nàng Persephone tóc rối bơ phờ, đang cắn dở nửa chiếc bánh bao, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn vách tường như đang.. bị điên.
Trên bức tường khắc họa, những hình ảnh như thể phim hoạt hình linh dị, từng nhân vật một nhô đầu ra nhìn nàng, hận không thể duỗi tay từ trong tranh mà kéo nàng vào trong đó.
Persephone còn chưa kịp ôm rổ bánh bao tìm chỗ khác yên tĩnh để ngồi, thì bức tường đột nhiên run lên một cái.
Ngay sau đó, toàn bộ tranh vẽ đồng loạt hòa tan thành từng vệt màu như thuốc nước - đặc biệt là thiếu niên thổi sáo áo lam kia, cổ gã rơi xuống một đoạn, thân thể hóa thành khối thịt chảy mềm như mỡ heo gặp chảo nóng, ầm một tiếng liền tan rã hoàn toàn.
Persephone: "..."
Thế giới này ngày càng đáng sợ. Nàng lặng lẽ rời khỏi cánh cửa, muốn tìm một chỗ nào đó yên ổn để ăn cơm.
Nhưng chưa đi được bao xa, nàng liền phát hiện trên mặt đất toàn là phiến bùn, và.. một đám đầu quỷ, giống như những quả khí cầu quái dị, duỗi cổ ra một cách mềm mại yểu điệu, đôi mắt đen nhánh trống rỗng đồng loạt nhìn chằm chằm vào nàng.
Persephone vội vàng quay trở lại, một lần nữa ngồi bên cánh cửa, co người như chú mèo ướt, ngồi xổm xuống - kỳ thật chỗ này còn an toàn hơn.
Sau khi ăn xong, nàng chuyển ánh nhìn sang đống lửa, không dám nghĩ nhiều đến khung cảnh xung quanh. Nếu tưởng tượng tất cả đều là hiện tượng linh dị, thì chỉ có thể cố gắng nhìn chăm chăm vào ánh lửa để tự an ủi bản thân.
Trong lúc mơ hồ suy tư về vị thần mang tên Hades kia..
* * *
* * *Thôi được rồi.
Ngoài việc biết hắn là người cai quản địa ngục, nàng không nhớ thêm được chút gì về hắn trong thần thoại.
Mặc dù từng đọc qua không ít sách thần thoại, nhưng lúc này đây, nàng vẫn cảm thấy khốn đốn như kẻ lạc vào mê cung. Có vẻ nàng đã xem nhầm hệ thần thoại rồi. Tuy không hiểu rõ thần thoại Hy Lạp, nhưng nàng có nghe nói hệ thần này rất loạn - anh em cũng có thể cưới nhau, Venus dường như còn.. biến gì đó?
Vậy thì Hades là gì? Là thần của đất.. biến thành bàn chân chăng?
Persephone vừa nghĩ lan man, vừa rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê - không hẳn là ngủ, cũng chẳng thể nói là tỉnh. Cơ thể nàng đã mệt đến tột cùng, cảm xúc cũng như cạn kiệt, chỉ còn đủ sức giữ lại chút cảnh giác tối thiểu.
Nàng xác nhận đám đầu quỷ kia và vách tường không có gì biến hóa, cũng sẽ không bất chợt chui ra sờ chân nàng - thế là yên tâm dựa đầu lên đầu gối, nhắm hờ mắt, âm thầm phục hồi thể lực.
Nếu như lúc ấy Persephone ngẩng đầu..
Nàng sẽ thấy cảnh tượng còn đáng sợ hơn cả ác mộng: Phía sau lưng nàng, sau cánh cửa vàng rực, thấp thoáng một thân ảnh cao lớn và u ám đang dần hiện hình - Hades, hòa mình vào sắc vàng hoàng kim, đôi mắt lạnh lẽo cụp xuống, chăm chú nhìn đỉnh đầu nàng không chớp.
Mái tóc dài của nàng thả lỏng buông xuống sau lưng, khẽ chạm vào lớp sương đen, khiến những nụ hoa phấn nộn nở rộ như đang trêu đùa thần linh.
Hades, đứng giữa ranh giới của bóng tối và ánh sáng, thấy nàng dường như sắp quay đầu lại.
Hắn bỗng nhiên đưa tay, đánh cắp một đoạn thần lực từ Thần Vương Giấc Ngủ, lặng lẽ dẫn dắt luồng sức mạnh ấy hội tụ nơi đầu ngón tay, rồi dịu dàng áp lên mí mắt nàng.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua làn mi cong, chỉ chạm nhẹ trong khoảnh khắc - thế mà trong phút chốc ấy, Hades bỗng cảm thấy bản thân hoảng hốt, vội rụt tay về như bị bỏng.
Ngay lúc ấy, cơ thể nàng mềm nhũn như rã rời, nghiêng người sang bên, đổ về phía cánh cửa như sắp ngã.
Thấy đầu nàng sắp chạm đất, một cánh tay từ trong cánh cửa dày đặc sương mù vươn ra, đỡ lấy gò má nàng một cách vô thức, dịu dàng như chạm vào điều thiêng liêng nhất.
Cứ như vậy, nàng nghiêng đầu tựa vào tay hắn mà ngủ, bàn tay lạnh như đá kia lại trở thành chiếc gối ấm duy nhất giữa lòng địa ngục băng giá.
Đám quỷ hồn trong phiến bùn, vừa mới run rẩy lẩn trốn, đều bị dọa đến rút sâu vào bên trong. Trên bức tường, mọi bích họa đã hòa tan như chưa từng tồn tại, để lại một khoảng trống rỗng lặng yên.
Ngọn lửa cháy nơi góc phòng lặng lẽ phát ra những tiếng "lách tách" nhỏ nhoi, như thể cả thế giới, theo nhịp thở của nàng - cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Còn vị thần linh kia - kẻ đang khốn khổ trong mớ suy nghĩ về cách làm sao để có thể căm ghét nàng - chỉ nghiêm mặt, ngồi lặng lẽ bên trong cánh cửa, vươn ra duy nhất một bàn tay, đỡ lấy nàng như chấp niệm cố chấp nhất đời.
Bàn tay ấy, bất động như tượng đá.
Chán ghét, căm hận - những cảm xúc tiêu cực ấy đối với một vị Thần Minh như hắn vốn chẳng xa lạ gì. Khắp Minh phủ, vạn hồn đều phẫn nộ, gào khóc, nguyền rủa, chẳng lúc nào ngừng. Là vị vua ngồi trên vương tọa của cõi chết, Hades từ lâu đã quá quen với nỗi oán hận dày đặc như khói độc.
Oán hận sinh ra từ bất công, từ phản bội, từ những cái chết oan uổng, từ sự bắt buộc phải vĩnh viễn lưu lại nơi đất chết này không được siêu thoát.
Hades đã rất lâu rồi không nghĩ về bản thân.
Hắn sống như kẻ đã chết, yên tĩnh như chính sự kết thúc.
Chỉ là chờ đợi - đợi thần trí tan biến hoàn toàn, trở về cùng Gaia, cùng những thần cổ xưa chìm sâu vào lãng quên, hóa thành thần lực nguyên thủy, hòa tan vào ngai vàng của mình, rồi ngủ say mãi mãi.
Cảm xúc đã rời bỏ hắn từ lâu.
Đến cả thù hận cũng không thể gợi nổi chút gợn sóng trong lòng hắn. Hắn chỉ còn lại bản năng điều khiển thần lực - trơ lạnh, cứng rắn, vô tâm.
Vì vậy, việc muốn kích phát "lực lượng căm hận" với hắn mà nói - lại trở thành một việc.. vô cùng gian nan.
Hades lạnh lùng nhìn bàn tay mình - nơi đang đỡ lấy một thiếu nữ đang ngủ say, không có chút năng lực phản kháng nào.
Chiếc vòng tay vàng kim nơi cổ tay hắn bỗng căng lên - con rắn uốn lượn dần trở nên to lớn, trườn từ cánh tay hắn, men theo bắp tay mà tiến đến bên chân nàng.
Đuôi rắn quấn nhẹ lấy mắt cá chân trắng mịn như ngọc của nàng, như một cái vuốt ve không nên có.
Hãy căm hận nàng..
Nàng rõ ràng không có gì đáng yêu cả - dù là mái tóc vàng như rơm khô, hay gương mặt mềm mại tinh xảo, đều là lý do để hắn phải hận.
Vậy mà..
Đầu rắn, từng tấc từng tấc, chậm rãi trườn lên bàn chân nõn nà như tạc của nàng, như muốn đoạt lấy, giữ chặt, không buông.
Nàng từng định giết hắn, thần lực đã một lần xuyên qua trái tim của hắn - một cách lạnh lùng và dứt khoát như thể không hề do dự.
Vậy mà lúc này, vòng eo mảnh mai kia lại như đang nhẹ nhàng dựa sát vào hắn..
Con rắn đã quấn đến tận đầu gối nàng, ánh mắt lấp lóe ánh vàng u tối chăm chú nhìn eo nàng - nơi hương thơm ngọt ngào từ cơ thể đang không ngừng dụ hoặc nó, khiến nó không thể chống lại bản năng sâu thẳm của mình.
Ngay lúc ấy, từ mái tóc Persephone, một nhành hoa nhỏ mảnh khảnh mọc ra, dường như cảm nhận được tử vong lực lượng đang ngọt ngào lan tỏa trong không khí, nó liền lặng lẽ lướt xuống, vòng qua khuỷu tay nàng, trườn vào hông nàng, rồi mềm mại quấn quanh thân con rắn, thân mật như đã nhận ra đồng loại.
Mắt thấy một màn không thể kiểm soát sắp xảy ra, đúng lúc ấy, hắc vụ tràn tới - chỉ trong chớp mắt, cả rắn và nhành hoa đều bị bóp nát thành tro tàn giữa luồng sương đen lạnh lẽo đến rợn người.
Hades đột ngột rút tay về, sau đó nhanh như chớp đứng dậy, cả thân hình hóa thành một làn hắc vụ mờ mịt, biến mất tại chỗ không để lại dấu vết.
Hắn cần phải đi - tìm thêm nhiều phiến bùn hơn nữa, tìm thêm tư liệu, bởi vì.. muốn thật sự căm ghét một nữ thần như nàng, quả thực quá khó. Nhất định phải tra thêm mới được!
Persephone lúc ấy lại không biết gì, chỉ cảm thấy đầu mình đập mạnh xuống mặt đất cứng như đá.
Lỗ tai nàng "oong" một tiếng, đầu óc choáng váng như bị búa đập, cả người từ trong giấc mơ sâu nặng bừng tỉnh trong ngơ ngác.
Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có một ý niệm duy nhất lướt qua đầu:
"Đập mặt xuống đất.. đau quá trời!"
Lúc Hades xuyên tường từ phòng ngủ bước ra, trước mắt hắn là một cảnh tượng gần như vượt tầm kiểm soát. Nơi đất âm u dưới chân họ, từng tốp linh hồn đến từ thời đại các nữ thần Meliades đang trỗi dậy - những linh hồn oan khuất, bị hơi thở của sinh cơ dẫn dụ, khẽ lay động mà ngóc đầu khỏi đất đen. Những linh hồn này thuộc về thời đại thanh đồng - chủng tộc được Zeus tạo nên, tôn thờ chiến thần Ares, tàn bạo và cuồng sát đến mức cả địa ngục cũng e dè.
Nếu thật sự để chúng chui lên mặt đất, hậu quả sẽ còn khủng khiếp hơn gấp trăm lần so với sự nổi dậy của Typhon.
Hades hiểu rõ, chính vì bản thân đã dung túng mà khiến sự sống tùy ý lan tràn, để lộ sơ hở giữa địa giới. Bởi lực lượng của cái chết không hề bài xích sự sống nàng mang theo, mà những ranh giới giữa thần lực của họ lại khác nhau. Khi một thần vượt qua giới hạn ấy, thì cho dù là thân tộc, cũng sẽ như kẻ thù mà tương tàn.
Hiện giờ, hắn không còn chút sức lực nào để kháng cự. Những đóa hoa của Minh Thổ càng nở càng rực rỡ, rút cạn cả sức sống nơi trái tim hắn, nhưng cũng chẳng thể nào ngăn cản khứu giác kia tiếp tục đuổi theo hương khí người mà nó yêu thương. Ánh mắt hắn điên cuồng tìm kiếm bóng dáng nàng, giống như cơn khát không bao giờ nguôi.
Trong tầng tầng lớp lớp sương đen, những ký hiệu cổ xưa lần lượt hiện lên rồi lại biến mất. Hắn khẩn trương lục tìm mọi ghi chép - có thứ gì.. có thể chống lại mũi tên của Eros?
Hades đứng lặng bên cánh cửa khép chặt, trong tay hắn, một con rắn vàng bị bóp mạnh đến rạn vảy, từng mảnh từng mảnh bong tróc. Thế nhưng kim xà vẫn không ngừng quẫy đạp, đôi mắt đỏ rực phát ra một loại tình cảm nóng bỏng khiến người ta sợ hãi. Hắn dùng sức bóp nát đầu rắn, nhưng nó lại lập tức mọc ra đầu khác.
Dưới dòng chảy của dục vọng như thác lũ, từng cái đầu mới mọc lên như chùm nho treo cành, sinh sôi không ngừng.
Giống như con quái vật trăm mắt Argus, ánh mắt rắn không khép lại, mà mở to từng cái, răng nanh bạnh ra cắn chặt lấy ngón tay hắn tái nhợt, cố gắng vùng ra khỏi giam cầm, muốn chạy đi tìm tân nương mà nó khao khát.
Dục vọng lên men, xa lạ đến mức khiến cả thần linh cũng phải nhờ đến ý chí cứng rắn để khống chế. Một lần rồi lại một lần, hắn nghiền nát thân rắn trong tay, nhưng rắn vẫn sống lại, vẫn mọc lên, vẫn lặp lại như một lời nguyền.
So với những linh hồn gào khóc dưới đất, con rắn này càng khiến hắn mệt mỏi, càng khiến việc tra cứu tư liệu trở nên trì trệ.
Hades siết chặt từng đốt ngón tay, một lần nữa nghiền rắn thành tro bụi, rồi chợt nghiêng đầu. Bên kia bức tường bạch ngân, từng bức họa khắc hình đang thì thầm:
"Nàng không thích rượu nho.. chỉ uống một chút thôi."
"Bánh bao nhiều quá, mà bụng nàng lại nhỏ như chú ong hút mật, không tài nào ăn hết."
"Ánh mắt nàng thuần khiết như suối cổ, nhưng đong đầy bi thương. Có phải nàng đang tưởng niệm mẫu thân? Tâm trạng nàng mảnh như dây cương, kéo theo ta trôi dạt trong những màu sắc cổ xưa.. khiến ta không thể thở nổi.."
Hades bỗng trầm mặt, đưa tay đập lên vách tường bạc. Hắc thiết bên trong vang lên tiếng rền, chấn động dữ dội, khiến toàn bộ những bức họa kia lập tức câm lặng.
Vị thần chìm trong hắc vụ cuối cùng cúi nhìn bàn tay mình, như không hiểu vì sao bản thân lại làm ra hành động ngu ngốc ấy. Mày hắn càng chau chặt, sắc mặt u ám đến dọa người.
Tưởng niệm mẫu thân? Sinh cơ ấy, chẳng lẽ đến từ mẫu thân nàng?
Trong sự giằng xé giữa lý trí và dục vọng, Hades rốt cuộc đã nhớ ra - tên gọi của thần linh kia, kẻ đã gieo rắc sinh cơ khiến lòng hắn điên đảo.
Trên đỉnh Olympus có vô vàn thần phụ trách sinh sôi nảy nở, đa phần chẳng mấy người để ý. Hades không cần lục tìm danh sách, hắn chỉ vung tay một cái, kéo ra thanh âm và thần lực nàng từng lưu lại trong không khí - như vậy là đủ.
Tấm bùn lầy trong hắc vụ chầm chậm ngưng tụ thành hình, từng ký hiệu thần thánh vặn vẹo hiện ra, rồi một cái tên mờ nhạt dần dần nổi lên trên mặt bùn:
- - Laodamia.
Hades nhìn cái tên ấy hồi lâu, không chút phản ứng, ngay cả dục vọng đang sôi trào cũng im ắng trở lại.
Tên này.. chỉ là cái tên nhân loại nàng từng mượn khi lạc vào trần thế. Không phải tên thật.
Quả nhiên, ký hiệu ấy chợt vỡ nát, như đường cong bị kéo căng quá mức. Cuối cùng, mặt bùn chỉ còn lại khoảng trắng nơi phần ký danh - hoàn toàn trống không.
Hades nhìn mảng trắng ấy rất lâu. Trong tay, con rắn lại một lần nữa bị bóp nát, lần này mạnh đến nỗi khiến cả xương tay hắn gồ lên, lộ rõ vết nứt khô gầy.
Không có tên ư?
Chẳng lẽ nàng chưa từng được đặt tên trong thần giới? Tên gọi là thứ sinh ra từ Chaos, đại diện cho sức mạnh ngưng tụ thành thực thể.
Một thần linh không có tên.. chỉ có thể là: Chưa từng được sinh ra.
Hoặc, tên nàng - đã quá đỗi cổ xưa, đến mức chính phiến bùn này cũng không còn đủ quyền năng để ghi lại nữa..
Hades chăm chú nhìn góc trống không ấy trên phiến bùn, mãi đến lúc nhận ra - những ký tự do chính tay hắn khắc xuống, vậy mà lại là một lời thề đính ước.
Mà tên của hắn.. đã sớm không kìm được, khắc thẳng lên khoảng trống chưa từng có tên nàng.
Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, ánh mắt lạnh lùng như băng ngàn năm, rồi đột ngột như phát điên mà giang rộng hai tay, nghiền nát phiến bùn kia đến mục rữa.
Chiếc vòng tay vàng kim quấn lấy cổ tay hắn lập tức siết chặt, con rắn nhỏ uốn mình phản kháng, không muốn hắn hủy hoại lời thề đính ước.
Hades thuận tay bóp nát cả nó cùng phiến bùn, nhưng rắn chẳng chịu chết - nó lại sống lại.
Hắn tiếp tục bóp, xé, xoắn, buộc chặt.
Hắn kết lại con rắn thành vô số nút thắt, như muốn giam cầm nó mãi mãi, nhưng dù cố gắng thế nào, hắn vẫn chẳng tìm được thêm chút tư liệu nào nữa. Trước mặt hắn, chỉ còn lại một sự thật đơn giản đến đáng sợ:
Lực lượng của ái dục.. cần hắn phải căm hận cực điểm mới chiến thắng được.
Lại thêm một lần nữa, hắn bóp nát con rắn.
Vảy rắn bay tung toé, bắn lên vách tường như những cánh hoa ánh kim lấp lánh, nổ tung thành hình hài mảnh mai đầy trào phúng.
Ý chí kiên cường của Minh Vương rốt cuộc cũng thất bại trước một sinh vật nhỏ bé có hàng trăm cái đầu này. Một món đồ chơi cấp thấp như thế.. mà hắn lại không thể giết chết nổi!
Hắn không đủ căm ghét nàng.
Hắn hoàn toàn không biết, chỉ cách một bức tường mỏng, ở phía bên kia, có một nàng Persephone tóc rối bơ phờ, đang cắn dở nửa chiếc bánh bao, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn vách tường như đang.. bị điên.
Trên bức tường khắc họa, những hình ảnh như thể phim hoạt hình linh dị, từng nhân vật một nhô đầu ra nhìn nàng, hận không thể duỗi tay từ trong tranh mà kéo nàng vào trong đó.
Persephone còn chưa kịp ôm rổ bánh bao tìm chỗ khác yên tĩnh để ngồi, thì bức tường đột nhiên run lên một cái.
Ngay sau đó, toàn bộ tranh vẽ đồng loạt hòa tan thành từng vệt màu như thuốc nước - đặc biệt là thiếu niên thổi sáo áo lam kia, cổ gã rơi xuống một đoạn, thân thể hóa thành khối thịt chảy mềm như mỡ heo gặp chảo nóng, ầm một tiếng liền tan rã hoàn toàn.
Persephone: "..."
Thế giới này ngày càng đáng sợ. Nàng lặng lẽ rời khỏi cánh cửa, muốn tìm một chỗ nào đó yên ổn để ăn cơm.
Nhưng chưa đi được bao xa, nàng liền phát hiện trên mặt đất toàn là phiến bùn, và.. một đám đầu quỷ, giống như những quả khí cầu quái dị, duỗi cổ ra một cách mềm mại yểu điệu, đôi mắt đen nhánh trống rỗng đồng loạt nhìn chằm chằm vào nàng.
Persephone vội vàng quay trở lại, một lần nữa ngồi bên cánh cửa, co người như chú mèo ướt, ngồi xổm xuống - kỳ thật chỗ này còn an toàn hơn.
Sau khi ăn xong, nàng chuyển ánh nhìn sang đống lửa, không dám nghĩ nhiều đến khung cảnh xung quanh. Nếu tưởng tượng tất cả đều là hiện tượng linh dị, thì chỉ có thể cố gắng nhìn chăm chăm vào ánh lửa để tự an ủi bản thân.
Trong lúc mơ hồ suy tư về vị thần mang tên Hades kia..
* * *
* * *Thôi được rồi.
Ngoài việc biết hắn là người cai quản địa ngục, nàng không nhớ thêm được chút gì về hắn trong thần thoại.
Mặc dù từng đọc qua không ít sách thần thoại, nhưng lúc này đây, nàng vẫn cảm thấy khốn đốn như kẻ lạc vào mê cung. Có vẻ nàng đã xem nhầm hệ thần thoại rồi. Tuy không hiểu rõ thần thoại Hy Lạp, nhưng nàng có nghe nói hệ thần này rất loạn - anh em cũng có thể cưới nhau, Venus dường như còn.. biến gì đó?
Vậy thì Hades là gì? Là thần của đất.. biến thành bàn chân chăng?
Persephone vừa nghĩ lan man, vừa rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê - không hẳn là ngủ, cũng chẳng thể nói là tỉnh. Cơ thể nàng đã mệt đến tột cùng, cảm xúc cũng như cạn kiệt, chỉ còn đủ sức giữ lại chút cảnh giác tối thiểu.
Nàng xác nhận đám đầu quỷ kia và vách tường không có gì biến hóa, cũng sẽ không bất chợt chui ra sờ chân nàng - thế là yên tâm dựa đầu lên đầu gối, nhắm hờ mắt, âm thầm phục hồi thể lực.
Nếu như lúc ấy Persephone ngẩng đầu..
Nàng sẽ thấy cảnh tượng còn đáng sợ hơn cả ác mộng: Phía sau lưng nàng, sau cánh cửa vàng rực, thấp thoáng một thân ảnh cao lớn và u ám đang dần hiện hình - Hades, hòa mình vào sắc vàng hoàng kim, đôi mắt lạnh lẽo cụp xuống, chăm chú nhìn đỉnh đầu nàng không chớp.
Mái tóc dài của nàng thả lỏng buông xuống sau lưng, khẽ chạm vào lớp sương đen, khiến những nụ hoa phấn nộn nở rộ như đang trêu đùa thần linh.
Hades, đứng giữa ranh giới của bóng tối và ánh sáng, thấy nàng dường như sắp quay đầu lại.
Hắn bỗng nhiên đưa tay, đánh cắp một đoạn thần lực từ Thần Vương Giấc Ngủ, lặng lẽ dẫn dắt luồng sức mạnh ấy hội tụ nơi đầu ngón tay, rồi dịu dàng áp lên mí mắt nàng.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua làn mi cong, chỉ chạm nhẹ trong khoảnh khắc - thế mà trong phút chốc ấy, Hades bỗng cảm thấy bản thân hoảng hốt, vội rụt tay về như bị bỏng.
Ngay lúc ấy, cơ thể nàng mềm nhũn như rã rời, nghiêng người sang bên, đổ về phía cánh cửa như sắp ngã.
Thấy đầu nàng sắp chạm đất, một cánh tay từ trong cánh cửa dày đặc sương mù vươn ra, đỡ lấy gò má nàng một cách vô thức, dịu dàng như chạm vào điều thiêng liêng nhất.
Cứ như vậy, nàng nghiêng đầu tựa vào tay hắn mà ngủ, bàn tay lạnh như đá kia lại trở thành chiếc gối ấm duy nhất giữa lòng địa ngục băng giá.
Đám quỷ hồn trong phiến bùn, vừa mới run rẩy lẩn trốn, đều bị dọa đến rút sâu vào bên trong. Trên bức tường, mọi bích họa đã hòa tan như chưa từng tồn tại, để lại một khoảng trống rỗng lặng yên.
Ngọn lửa cháy nơi góc phòng lặng lẽ phát ra những tiếng "lách tách" nhỏ nhoi, như thể cả thế giới, theo nhịp thở của nàng - cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Còn vị thần linh kia - kẻ đang khốn khổ trong mớ suy nghĩ về cách làm sao để có thể căm ghét nàng - chỉ nghiêm mặt, ngồi lặng lẽ bên trong cánh cửa, vươn ra duy nhất một bàn tay, đỡ lấy nàng như chấp niệm cố chấp nhất đời.
Bàn tay ấy, bất động như tượng đá.
Chán ghét, căm hận - những cảm xúc tiêu cực ấy đối với một vị Thần Minh như hắn vốn chẳng xa lạ gì. Khắp Minh phủ, vạn hồn đều phẫn nộ, gào khóc, nguyền rủa, chẳng lúc nào ngừng. Là vị vua ngồi trên vương tọa của cõi chết, Hades từ lâu đã quá quen với nỗi oán hận dày đặc như khói độc.
Oán hận sinh ra từ bất công, từ phản bội, từ những cái chết oan uổng, từ sự bắt buộc phải vĩnh viễn lưu lại nơi đất chết này không được siêu thoát.
Hades đã rất lâu rồi không nghĩ về bản thân.
Hắn sống như kẻ đã chết, yên tĩnh như chính sự kết thúc.
Chỉ là chờ đợi - đợi thần trí tan biến hoàn toàn, trở về cùng Gaia, cùng những thần cổ xưa chìm sâu vào lãng quên, hóa thành thần lực nguyên thủy, hòa tan vào ngai vàng của mình, rồi ngủ say mãi mãi.
Cảm xúc đã rời bỏ hắn từ lâu.
Đến cả thù hận cũng không thể gợi nổi chút gợn sóng trong lòng hắn. Hắn chỉ còn lại bản năng điều khiển thần lực - trơ lạnh, cứng rắn, vô tâm.
Vì vậy, việc muốn kích phát "lực lượng căm hận" với hắn mà nói - lại trở thành một việc.. vô cùng gian nan.
Hades lạnh lùng nhìn bàn tay mình - nơi đang đỡ lấy một thiếu nữ đang ngủ say, không có chút năng lực phản kháng nào.
Chiếc vòng tay vàng kim nơi cổ tay hắn bỗng căng lên - con rắn uốn lượn dần trở nên to lớn, trườn từ cánh tay hắn, men theo bắp tay mà tiến đến bên chân nàng.
Đuôi rắn quấn nhẹ lấy mắt cá chân trắng mịn như ngọc của nàng, như một cái vuốt ve không nên có.
Hãy căm hận nàng..
Nàng rõ ràng không có gì đáng yêu cả - dù là mái tóc vàng như rơm khô, hay gương mặt mềm mại tinh xảo, đều là lý do để hắn phải hận.
Vậy mà..
Đầu rắn, từng tấc từng tấc, chậm rãi trườn lên bàn chân nõn nà như tạc của nàng, như muốn đoạt lấy, giữ chặt, không buông.
Nàng từng định giết hắn, thần lực đã một lần xuyên qua trái tim của hắn - một cách lạnh lùng và dứt khoát như thể không hề do dự.
Vậy mà lúc này, vòng eo mảnh mai kia lại như đang nhẹ nhàng dựa sát vào hắn..
Con rắn đã quấn đến tận đầu gối nàng, ánh mắt lấp lóe ánh vàng u tối chăm chú nhìn eo nàng - nơi hương thơm ngọt ngào từ cơ thể đang không ngừng dụ hoặc nó, khiến nó không thể chống lại bản năng sâu thẳm của mình.
Ngay lúc ấy, từ mái tóc Persephone, một nhành hoa nhỏ mảnh khảnh mọc ra, dường như cảm nhận được tử vong lực lượng đang ngọt ngào lan tỏa trong không khí, nó liền lặng lẽ lướt xuống, vòng qua khuỷu tay nàng, trườn vào hông nàng, rồi mềm mại quấn quanh thân con rắn, thân mật như đã nhận ra đồng loại.
Mắt thấy một màn không thể kiểm soát sắp xảy ra, đúng lúc ấy, hắc vụ tràn tới - chỉ trong chớp mắt, cả rắn và nhành hoa đều bị bóp nát thành tro tàn giữa luồng sương đen lạnh lẽo đến rợn người.
Hades đột ngột rút tay về, sau đó nhanh như chớp đứng dậy, cả thân hình hóa thành một làn hắc vụ mờ mịt, biến mất tại chỗ không để lại dấu vết.
Hắn cần phải đi - tìm thêm nhiều phiến bùn hơn nữa, tìm thêm tư liệu, bởi vì.. muốn thật sự căm ghét một nữ thần như nàng, quả thực quá khó. Nhất định phải tra thêm mới được!
Persephone lúc ấy lại không biết gì, chỉ cảm thấy đầu mình đập mạnh xuống mặt đất cứng như đá.
Lỗ tai nàng "oong" một tiếng, đầu óc choáng váng như bị búa đập, cả người từ trong giấc mơ sâu nặng bừng tỉnh trong ngơ ngác.
Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có một ý niệm duy nhất lướt qua đầu:
"Đập mặt xuống đất.. đau quá trời!"
Chỉnh sửa cuối: