Lâu Họa Ngữ nghe vậy chỉ cúi đầu cười nhẹ: "Vẫn là Thất muội nói có lý, lúc tới đây ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, việc báo hiếu này cũng không phải là chuyện một lần, cần phải ngày rộng tháng dài mới được, cũng nghĩ đến việc thường xuyên đưa một ít cho nương nương, để trấn an ngọc thể của nương nương, nhưng lại sợ chỉ có một mình mình tặng sẽ quá nổi bật, nếu như chúng tỷ muội cùng nhau tặng thì còn gì bằng."
Tạ thị đáy lòng lo lắng, Lâu Họa Ngữ nói như vậy, thì bất kể nàng có vào cung hay không, mỗi tháng đều có quy định, nhưng các nương tử khác không vào cung cũng phải tặng, như thế này sẽ khoét rỗng Hầu phủ mất!
Đang muốn nói chuyện, thì lại nghe thấy Lão Hầu gia ở bên ngoài cười lớn: "Ngũ nương có lòng."
Khóe miệng Lâu Họa Ngữ hơi nhếch lên, xem ra Đào Yêu làm việc rất nhanh, Lâu Họa Ngôn không chỉ mang canh đến, mà còn làm tốt một việc khác.
Chỉ là vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một thiếu niên mặc áo gấm đai ngọc đang bước nhanh vào trong ánh sáng phản chiếu, từ xa nói với lão phu nhân: "Gặp qua bà ngoại."
Trong lòng Lâu Họa Ngữ chợt cảm thấy đau nhói, Cơ Cẩn vậy mà lại ở đây?
Nhưng sao nàng lại không nhớ kiếp trước Cơ Cẩn đã xuất hiện nhỉ?
Nhìn thấy Cơ Cẩn nhanh như vậy, làm cho tinh thần của Lâu Họa Ngữ kích động, không khỏi lại liếc nhìn thêm một cái.
Cơ Cẩn mười lăm tuổi cơ thể đã trưởng thành, thân hình cao lớn như tùng, trên đầu tuy chưa mang quan, nhưng khuôn mặt lại như quan ngọc*, rất tuấn tú.
*quan ngọc: Trang sức trên mũ, chỉ người đàn ông có dung mạo đẹp
Nghĩ đến đêm hoang đường đó ở Kiêm Gia Cung, Lâu Họa Ngữ không khỏi nắm thật chặt chiếc khăn.
Cơ Cẩn hình như cảm giác được ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn qua, Lâu Họa Tâm trên giường La Hán cũng mỉm cười liếc nhìn qua.
Lâu Họa Ngữ rất thản nhiên đón nhận ánh mắt của hai người họ, Lâu Họa Tâm chỉ mỉm cười rồi nhìn đi chỗ khác, nhưng trong mắt Cơ Cẩn lại lóe lên nghi hoặc, nhưng vẫn hành lễ với các vị mợ.
Sau khi lễ xong, Lão Hầu gia nhìn các tiểu nương tử trong phòng, mỉm cười nói: "Cẩn ca nhi mang đến cho các ngươi một số đồ dùng mới hiện hành ở trong cung, đến Noãn Các xem thử đi."
Lâu Họa Ngữ liếc nhìn chiếc hộp vẫn đặt trước giường lão phu nhân, trong lòng cảm thấy an tâm, xem ra đây là muốn định ra người được chọn.
Tam nương tử Lâu Họa Ngôn sắc mặt vi diệu, nhưng vẫn dẫn những nương tử khác lui ra ngoài, vừa ra ngoài, Lâu Họa Ngôn liền quay đầu nhìn về phía Lâu Họa Ngữ: "Ngũ nương tử hôm nay lỗ mãng rồi, nương nương là người tham tài sao, muốn ta phải tỏ vẻ hiếu kính."
"Tam tỷ nói đúng ạ." Lâu Họa Ngữ hơi cúi người xuống nhận dạy, nàng ta lớn, tự nhiên có thể dạy dỗ muội muội.
Lúc Lâu Họa Tâm đi ra, lại chỉ mỉm cười với nàng, kéo cánh tay Lâu Họa Ngôn đi vào Noãn Các, vẻ mặt tràn đầy vui mừng nhìn xem Cơ Cẩn mang đến thứ gì mới mẻ.
Tỷ muội các nàng bước vào phòng, vài vị nương tử ở Tam phòng và Tứ phòng lập tức đi theo.
Lâu Họa Ngữ lùi về phía sau một bước, Đào Yêu lập tức tiến lên: "Nương tử, nô tỳ đã lén dạy cho mấy tiểu tỳ nữ trong vườn những gì người đã dạy, Tam nương liền đến phòng bếp lấy canh. Con Hỉ Thước đó là nô tỳ bảo một gã sai vặt mới đến lén đưa đến thư phòng của Hầu gia, người đã được sắp xếp rời khỏi phủ rồi, nương tử làm sao biết trong phòng Hoa Điểu có một con Hỉ Thước vậy ạ?"
"Đó không chỉ là một con chim Hỉ Thước." Lâu Họa Ngữ nhìn hành lang ngoài sân, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lão phu nhân xuất thân từ Thanh Hà Thôi Thị, gia học sâu xa, thờ phụng Lão Trang Chi Thuật. Năm đó, lúc bà ta sinh ra Lâu Minh Phong, có một con chim Hỉ Thước vào phòng, bay vòng quanh phòng ba vòng, đậu trên giá cao không chịu đi, cao giọng hót vang, giống như tiếng phượng hoàng.
Cho nên Lâu Minh Phong từ nhỏ đã bị dạy dỗ đều dựa trên lễ nghi
cung đình, tự nhiên quý không thể nói.
Chuyện này là do sau khi Cơ Cẩn đăng cơ, truy phong Lâu Minh Phong làm Thái hậu, lão thái thái lúc đắc ý đã nói ra.
Và con chim Hỉ Thước có màu đỏ trên đầu, chiếc đuôi dài như vạt mà nàng bảo Đào Yêu bí mật tìm từ phòng Hoa Điểu, chính là con chim trước khi Lâu Họa Tâm vào cung, đột nhiên bay vào phòng ả ta.
Nàng không tin vào lời nói của quỷ thần, cho nên đoán rằng con chim Hỉ Thước này nhất định có ở đây, không ngờ sau nhiều năm như vậy, nó lại sớm đã ở trong phủ.
Chỉ cần đưa con chim Hỉ Thước ra ngoài thư phòng của đại bá, đại bá cũng thích nuôi chim như lão phu nhân, nên trên hành lang đương nhiên có thức ăn, vì thế con chim Hỉ Thước đó nhất định sẽ bay vòng quanh hành lang.
Lại là một ngày như vậy, sẽ làm cho đại bá không khỏi suy nghĩ rất nhiều, muội muội là Phượng Hoàng, hay nữ nhi sẽ là Phượng Hoàng, lựa chọn này tự nhiên là hiển nhiên, cho nên đương nhiên người được chọn vào cung phải được chọn từ đại phòng.
Nghĩ đến, lão Hầu gia chắc đã nghe thấy gì đó nên mới vội vàng yêu cầu các nương tử lui ra.
Lúc Lâu Họa Ngữ tiến vào Noãn Các, chúng tỷ muội đều gần như đã chọn xong đồ, mọi người đều biết nàng có một ngoại tổ phú tuyệt thiên hạ, cũng không quan tâm đến những thứ này, cho nên cũng không đợi nàng.
Những đồ vật mới hiện hành trong cung, chẳng qua cũng chỉ là hoa lụa, cây trâm, vòng tay nhỏ, quạt các loại, Lâu Họa Ngữ bảo Quan Sư và Đào Yêu đi chọn đồ, khi đi ra, vừa đi qua hành lang đã thấy Cơ Cẩn đang đứng ở phía dưới cây tử đằng dưới hành lang, nhìn chầm chầm vào nàng.