Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 522: Hiện thực - Anh ấy muốn chạy trốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô gửi tin tức cho Giang Kỳ xong, phát hiện con gấu nhỏ trong túi không thấy đâu.

    Ngân Tô cảm nhận vị trí của Đại Lăng, theo lối đi an toàn tìm được cầu thang, đẩy cửa ra liền thấy Đại Lăng đang cưỡi trên cổ một người đàn ông.

    Cánh tay của người đàn ông mọc đầy lá cây, từ trong quần áo chui ra những sợi dây trắng, lúc này gục xuống đất, mất đi sự sống.

    "Chị, hắn muốn chạy trốn." Đại Lăng vui vẻ nắm tóc người đàn ông, khoe với Ngân Tô chiến lợi phẩm của mình: "Em bắt được hắn! Chị, em có giỏi không?"

    Người đàn ông bị bao phủ bởi lá cây, đôi mắt lộ ra màu xanh lục kỳ dị.

    Trước đây, những con quái vật trong mắt lộ ra sự điên cuồng, muốn hủy diệt tất cả.

    Nhưng người đàn ông này chỉ có sự chết lặng, giống như mất đi linh hồn, để mặc Đại Lăng tác oai tác quái trên đầu hắn, không phản kháng.

    Điều này làm Ngân Tô nghĩ đến con thuyền Noah, người chơi Quan Tây bị Đại Lăng khống chế.

    "Chị, chị thấy con gấu mới của em đẹp không?" Đại Lăng ngồi trên cổ người đàn ông, vung chân, vui vẻ hỏi.

    "..."

    Con gấu mới? Con gấu trong miệng con nhóc này không phải dùng tiền là có thể mua được!

    Không lạ khi cha mẹ cô không cho cô có quá nhiềugấu nhỏ.

    Ai mà chịu nổi!

    Ngân Tô thở dài chấp nhận sự thật, nói đúng trọng tâm: "Có hơi lớn."

    "..."

    Đại Lăng nghiêng đầu, từ cổ người đàn ông nhảy xuống đất, ngửa đầu nhìn: "Lớn sao? Em thấy cũng được mà.. Hay là cắt đôi chân hắn, như vậy hắn sẽ lùn hơn một chút."

    Đại Lăng mắt sáng lên, "Chị, chị thấy vậy được không?"

    "Giết đi." Ngân Tô mặt không biểu cảm nói: "Mang ra ngoài quá rêu rao."

    "A.." Đại Lăng dẩu môi, không vui.

    "Chị không phải đã nói, em có thể có rất nhiều con gấu nhỏ à?"

    "..."

    Chị đâu biết em thích cái loại này!

    "Em có thể thu nhỏ hắn không? Chị có thể bỏ emvào túi, nhưng không thể bỏ hắn vào túi được?"

    Đại Lăng nhíu mày, nhìn Ngân Tô, rồi nhìn con gấu phía sau, "Không thể.. Nhưng hắn có thể đi theo chúng ta."

    "Hắn lớn như vậy, còn trông như thế này, mang ra ngoài sẽ gây hoảng loạn, chúng ta sẽ bị bắt, em có thể bị mang đi nghiên cứu.. Em sẽ bị nhốt lại, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay."

    Ngân Tô luôn khuyên nhủ, cuối cùng Đại Lăng từ bỏ con gấu nhỏ của mình.

    Ngân Tô thành công thu hoạch được một món đồ vô giá trị.

    Ngân Tô ấn đầu Đại Lăng quay đầu cô bé lại, ngồi xuống và nhìn thẳng vào mắt cô bé: "Người bên ngoài, em không thể tùy tiện biến họ thành gấu nhỏ của em, làm gì cũng phải hỏi ý kiến chị trước, hiểu không?"

    Đại Lăng moi mắt con gấu nhỏ trong lòng ngực, "Những người sống vô chủ đó sao?"

    "..."

    Được rồi!

    Trong mắt lũ quái vật, chỉ cần vật sống chạy ở bên ngoài thì đều là vô chủ!

    Mặt khác, quái vật chạy khắp nơi trong phó bản cũng là vô chủ!

    "Bọn họ đều không có chủ nhân, tại sao không thể tìm cho họ một chủ nhân?" Đại Lăng ngây thơ hỏi.

    Đại Lăng còn không quên thêm vào: "Ý em là tìm cho họ một người như chị làm chủ nhân."

    "Không được là không được, không có lý do." Ngân Tô lười giải thích: "Em nếu dám làm bậy, chị sẽ cho Quái tóc ăn em."

    Quái tóc dò ra một sợi chỉ trỏ, như đang đồng ý với Ngân Tô.

    Đại Lăng: "..."

    Đại Lăng ôm chặt con gấu nhỏ trong lòng.

    Nhóc tuy không thích Quái tóc, nhưng cô bé thực sự có chút sợ nó.

    Nó mạnh hơn cô bé.

    Điều tra cục ở thành phố An Lạc có một chi nhánh, có thể là do Ngân Tô liên hệ với Giang Kỳ trước, nên có người đã báo cáo sự việc này, vì vậy họ đến rất nhanh.

    Toàn bộ khách sạn bị cách ly nhanh chóng, người phụ trách khách sạn bị mang đi hỏi chuyện.

    Khách hàng chạy ra từ khách sạn cũng phải kiểm tra.

    Cũng có người chơi nghe được tin tức, đến hiện trường xem có thể bắt được ai không.

    200 vạn điểm tích lũy, thật sự quá hấp dẫn.

    Ngân Tô đang ngồi ở phía đối diện, trước khi cục điều tra đến thì cô đã rời khỏi khách sạn.

    Lúc này, cô nhìn khách sạn bị cách ly đối diện, đồng thời nói chuyện với Giang Kỳ qua điện thoại.

    "Có một nhóm người đã phát hiện đồ vật chạy ra từ phó bản, họ dường như đang đuổi bắt nó, các anhcó thể tra xem họ là ai."

    Cô tự mình điều tra thì không tiện, nên giao cho cục điều tra có quyền hạn lớn hơn.

    "Trong đó có một người đăng ký tên Đàm Lộc, ở phòng 9026, các anh có thể tra từ đó."

    "Được." Giang Kỳ ghi nhớ thông tin Ngân Tô cung cấp, "Cô Tô muốn ở đó bao lâu?"

    Giang Kỳ không hỏi mục đích của Ngân Tô.

    Cô chủ động báo tin, đủ để chứng minh cô tin tưởng họ hơn trước.

    Ngân Tô: "Thứ hai còn có tiết học."

    "Tôi sẽ cho Nguyên Thanh đến thành phố An Lạctrước, nếu cô Tô không có việc gì, có thể chờ Nguyên Thanh đến, hy vọng cô Tô có thể hỗ trợ việc tìm kiếm ký sinh giả."

    "Việc này được tính là nhiệm vụ không?"

    "Tính."

    "Được." Có thể đổi lấy đồ ăn cho cung điện.

    Ngân Tô chuyển sang một khách sạn khác, đối diện với Quốc tế Khải Duyệt, đứng ở cửa sổ có thể thấy tình hình ở cổng Quốc tế Khải Duyệt.

    Nghiêm Nguyên Thanh đến vào rạng sáng, hắn đến để hiểu tình hình hiện trường.

    Quốc tế Khải Duyệt hôm nay đã đặt hết phòng, thời gian cũng không còn sớm, phần lớn khách đã full.

    Khách sạn đông đúc, tuy nhiều khách chạy ra nhưng cũng còn nhiều người ở lại khách sạn.

    Sau vụ hỗn loạn ban đầu, hiện tại không có thảm án nào xảy ra.

    "Chúng tôi đang kiểm tra từng tầng, đã kiểm tra được 34 tầng, đều là khách bình thường, không phát hiện ký sinh giả."

    Nghiêm Nguyên Thanh nhận hình ảnh theo dõi từ đối phương, đúng là hình ảnh họ kiểm tra từng tầng.

    "Mặt khác, trước khi chúng ta đến, có người đã giết chết mấy ký sinh giả.. Nhưng thi thể không thấy."

    Đối phương chỉ vài cái, đổi sang hình ảnh khác.

    Trong hình ảnh, nữ sinh giải quyết quái vật rất nhanh.

    Cô kéo quái vật vào góc, tránh theo dõi, nhưng họ tìm trong đại sảnh, không thấy thi thể nào.

    "Cô hẳn là người chơi, khi chúng ta đến, cô đã không còn ở đó."

    "Cô ấy là nhân viên ngoài biên chế, video liên quan đến cô ấy đã bị xóa." Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Thi thể.. Các ngươi không cần quan tâm."

    Nhân viên ngoài biên chế là người chơi đã đăng ký nhưng không gia nhập, cục điều tra có thể giao nhiệm vụ cho họ, họ nhận nhiệm vụ và giải quyết sự việc.

    Có thể Nghiêm Nguyên Thanh cố ý dặn dò, phỏng chừng là một người chơi lợi hại.

    "Vậy báo cáo viết thế nào?"

    Thi thể vô duyên vô cớ mất tích.. Đều là thi thể bị ký sinh, có tính ô nhiễm, không thể tùy tiện biến mất.

    "Viết đúng sự thật, lần này báo cáo trực tiếp gửi cho ta."

    Nghiêm Nguyên Thanh nói vậy, đối phương lập tức đồng ý: "Được."
     
    Noctor likes this.
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 523: Hiện thực - Ác mộng giáng lâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghiêm Nguyên Thanh ở hiện trường chờ đến khi cuộc điều tra kết thúc, không phát hiện thêm ký sinh giả mới nào.

    Nhưng trong một số phòng, họ phát hiện vài người đã chết.

    Những người này đã chết từ lâu, không có dấu hiệu bị tấn công, hiện trường không có dấu vết phản kháng.

    Ngoài ra, số người mất tích ở Quốc tế Khải Duyệttổng cộng là 12 người, còn có khoảng 20 người bị thương.

    Nhiều người bị thương khi chạy trốn, một số khác bị quái vật tấn công.

    Hiện tại, họ không có dấu hiệu bị lây bệnh, nhưng vẫn cần cách ly để quan sát.

    Toàn bộ khách sạn đã được sơ tán, cục điều tra phải kiểm tra toàn bộ khách sạn, trước hết là những phòng có người chết.

    "Giá trị ô nhiễm ở những phòng này cao hơn nhiều so với các phòng khác."

    Nghiêm Nguyên Thanh nhìn vào sơ đồ cấu trúc của khách sạn.

    Nghiêm Nguyên Thanh chỉ ra những phòng có dấu hiệu bất thường: "Những phòng phát hiện thi thể nằm cùng khu vực, các nơi khác không có thi thể hay giá trị ô nhiễm bất thường. Ban đầu ký sinh giả có lẽ ở trong những phòng này."

    Một điều tra viên nói: "Trước hết loại trừ những người phát hiện rong, phòng của họ ở tầng dưới cùng, có lẽ họ bị nhiễm sau cùng.. Nếu theo thứ tự từ trên xuống dưới, thì phòng 3512 có khả năng nhất."

    Nói đến đây, điều tra viên lộ ra vẻ kinh hãi: ".. Con quái vật này chỉ cần thông qua rong nước là có thể lây nhiễm sao?"

    "Nó có thể liên quan đến tảo." Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Trong video giám sát vừa rồi, trên người những con quái vật mọc ra thứ giống như bèo tấm, tảo có khả năng sinh sản mạnh, có lẽ đó là đặc tính của nó."

    Điều tra viên phân khu: "Với tốc độ này, nó sẽ nhanh chóng lây nhiễm cho nhiều người hơn, cả thành phố An Lạc sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra bản thể và tiêu diệt nó.."

    Nghiêm Nguyên Thanh: "Đi lấy video giám sát lúc những khách này nhận phòng."

    Video giám sát nhanh chóng được đưa đến tay Nghiêm Nguyên Thanh.

    Nghiêm Nguyên Thanh xem khách ở phòng 3512 trước, nhìn chất lượng và cách phối đồ trên người giống như một nhân viên văn phòng cao cấp, nhưng hình ảnh của cô ấy thực sự khá tệ, gót giày bị gãy, quần cũng đầy bùn.

    Khách phòng 3512 nhận phòng một mình.

    Video giám sát cho thấy, sau khi vào phòng, cô ấy không ra ngoài nữa, trong thời gian đó cô ấy chỉ gọi điện cho lễ tân một lần, yêu cầu mang lên một chiếc kéo.

    Video giám sát hành lang cho thấy, cho đến khi xảy ra sự cố, khách phòng 3512 không ra khỏi phòng.

    Nghiêm Nguyên Thanh tiếp tục xem video của những người khác, khi nhận phòng, ai cũng rất bình thường, không có gì bất thường.

    Nghiêm Nguyên Thanh so sánh thời gian nhận phòng và thời gian cuối cùng video giám sát ghi lại hình ảnh của họ.

    Có người nhận phòng sớm hơn khách phòng 3512, và hình ảnh cuối cùng được giám sát ghi lại cũng sớm hơn phòng 3512.

    Những tảo nước đó có lẽ đã di chuyển qua ống nước, vào các phòng khác nhau.

    Còn về cách lây nhiễm của nó..

    Tạm thời chưa xác định được là cần phải uống vào hay chỉ cần tiếp xúc là bị lây nhiễm.

    "Có thể.. quái vật đã đến khách sạn trước những khách này?" Khách nhận phòng không có gì bất thường, điều tra viên phân khu đưa ra khả năng khác: "Hoặc nó là nhân viên của khách sạn, khách phòng 3512 không phải đã gọi dịch vụ phòng sao."

    Nghiêm Nguyên Thanh: "Cần phải kiểm tra từng người một."

    Nhân viên bị nhiễm có khu vực nhất định, Nghiêm Nguyên Thanh vẫn nghiêng về khả năng tảo lây nhiễm qua ống nước.

    Nhưng người ban đầu bị nhiễm.. Cần điều tra thêm.

    Sáng hôm sau, Nghiêm Nguyên Thanh gặp Ngân Tô, nói về manh mối tối qua.

    "Tìm được nguồn gốc chưa?"

    "Sau khi kiểm tra khách sạn, xác định được một người nghi ngờ."

    Đó là một khách trọ vào ở hôm trước, là khách của đoàn du lịch, hắn rời khách sạn vào khoảng 4 giờ chiều hôm qua.

    Ban đầu họ nghĩ người lây nhiễm chắc chắn là người ở khách sạn lúc đó, nên ưu tiên kiểm tra khách trọ còn ở khách sạn.

    "Hiện tại không liên lạc được với hắn, đoàn du lịch nói hành trình kết thúc hôm qua, họ chỉ đưa khách đến ga tàu hoặc sân bay. Người này xuống xe ở ga tàu. Ga tàu có ghi nhận hắn mua vé, nhưng không có ghi nhận vào ga, hắn không vào ga tàu."

    Hiện tại họ chưa tìm được tung tích người nghi ngờ.

    Không xác định hắn thay đổi thân thể hay tránh theo dõi đi nơi khác.

    Quái vật có khả năng đổi mới thân thể, rất phiền phức.

    "Hắn đổi thân thể, người ban đầu sẽ không chết?"

    Nghiêm Nguyên Thanh: "Có thể không, sẽ trở thành nguồn lây nhiễm mới, hoặc bị tiêu hóa."

    Sau khi kiểm tra toàn bộ khách trọ, phát hiện một số người mất tích, không liên lạc được.

    Họ phát hiện một ít tàn dư cơ thể người trong phòng của những khách trọ này.

    "Xương cốt cũng không còn, những tàn dư nhỏ, nếu không có thiết bị chuyên nghiệp, rơi trên đất không ai chú ý."

    Ngân Tô nhướng mày: "Chúng mạnh vậy sao?"

    "Có thể thoát khỏi cách ly, chạy từ Núi Vân Linh ra, thực lực không yếu."

    Núi Vân Linh có nhiều thực vật bạo động, tại sao không có nhiều thực vật thoát ra?

    Chúng có thể chạy ra, thực lực không bình thường.

    Nghiêm Nguyên Thanh tiếp tục: "Chúng ta xác định bản thể của nó là Hòe Diệp Bình, Hòe Diệp Bình có khả năng sinh sản mạnh, nếu không bắt được hắn, hắn có thể gây ra sự cố lớn hơn."

    "Các ngươi không có đạo cụ hoặc người chơi có thể truy tung?"

    "Có, chúng ta đã triệu tập người chơi có kỹ năng tương tự, đã vào Thành phố An Lạc điều tra, nhưng tạm thời chưa có tin tức."

    Ngân Tô cảm thấy cần mua chó săn.

    Đáng tiếc..

    Cô chưa tìm được chó săn trong thương thành.

    Nếu thương thành có thể đổi mới, cô cần linh vật giúp đổi mới.

    "Anh Giang hy vọng, nếu tìm được quái vật, Cô Tôcó thể hỗ trợ." Nghiêm Nguyên Thanh truyền đạt ý của Giang Kỳ.

    Ngân Tô đã đồng ý với Giang Kỳ, tự nhiên không đổi ý: "Ừ."

    "Người này tên Đàm Lộc." Nghiêm Nguyên Thanh nói xong về ký sinh giả, lấy ra một tài liệu khác.

    Trong tài liệu là hình ảnh một người đàn ông xa lạ, không giống người Ngân Tô đã thấy.

    "Không phải hắn."

    Ảnh chụp trên chứng minh thư khách sạn đăng ký là người này, nếu hắn không giống ảnh, tại sao nhân viên không nhận ra?

    "Có lẽ là đạo cụ nào đó." Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Hoặc là kỹ năng thiên phú, có thể làm mờ hoặc vặn vẹo nhận thức, khiến người khác nghĩ hắn là người trong ảnh."

    Nhóm người này không cẩn thận, dùng chứng minh thư của người khác.

    Nếu cẩn thận, lại không tránh né theo dõi.

    Trừ khi..

    Dung mạo của họ cũng là giả.

    Tìm ra họ, không dễ dàng.

    "Người phụ nữ này tên Thẩm Đông Thanh." Nghiêm Nguyên Thanh chỉ vào người ngồi trên xe lăn, "Cô ta là người của hiệp hội Ác mộng giáng lâm."

    Ngân Tô: "Hả?"
     
    Noctor likes this.
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 524: Hiện thực - Thần sẽ giáng lâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô chưa từng thấy hiệp hội này trên ứng dụng của hiệp hội, và ông chủ Khang cũng chưa từng nhắc đến.

    Nhưng cái tên này nghe đã không mang lại cảm giác tích cực.

    "Hiệp hội Ác mộng giáng lâm là một tổ chức mà chúng tôi phát hiện vào hai năm trước. Đây là một nhóm thuyết hữu thần, họ tin rằng 'thần' sẽ giángxuống thế giới hiện thực."

    "?"

    Đầu óc họ có vấn đề không?

    Thế giới hòa bình không tốt sao?

    Còn muốn biến thế giới này thành trò chơi phó bản! Sao lại có người ác độc như vậy!

    Ngân Tô cười lạnh: "Lý tưởng lớn nhỉ?"

    Những người bị kéo vào trò chơi phó bản có đủ loại, có người muốn bảo vệ thế giới này, cũng có người muốn hủy diệt nó.

    Hiệp hội Ác mộng giáng lâm rất kín đáo, nếu không phải anh Giang tình cờ phát hiện, có lẽ chúng ta vẫn chưa biết đến sự tồn tại của họ.

    Từ khi bị phát hiện, hiệp hội này càng ẩn mình, hầu như không có dấu hiệu hoạt động.

    Nghiêm Nguyên Thanh: "Chúng tôi đã bắt được vài thành viên bên ngoài, nhưng chỉ biết được chút manh mối. Chúng tôi không biết quy mô tổ chức, người đứng đầu là ai. Các thành viên của hiệp hội rất trung thành, họ tin chắc rằng 'thần' sẽ giángxuống."

    Những thành viên này giống như bị tẩy não.

    So với việc chỉ giết người trong phó bản, giúp người khác tìm đến cái chết như 'Thánh Điện', thì Ác mộng giáng lâm còn khó đối phó hơn.

    Họ muốn biến toàn bộ thế giới hiện thực thành trò chơi phó bản, mục tiêu rất lớn.

    Nghiêm Nguyên Thanh nhìn hình Thẩm Đông Thanh: "Chúng tôi có thông tin về người phụ nữ này tên là Thẩm Đông Thanh.. Nhưng tên này không khớp với bất kỳ ai trong hệ thống, có thể là tên giả."

    Nghiêm Nguyên Thanh bổ sung: "Sự việc ở chung cư Trúc Mộng lần trước có thể liên quan đến họ."

    "Ồ?"

    Thông tin về chung cư Trúc Mộng bị cục điều traphong tỏa, chỉ có thành viên bên trong biết tiến độ điều tra.

    Ngoài kia không ai biết nội tình của chung cư Trúc Mộng.

    "Đó là một người cố tình tạo ra khu ô nhiễm." Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta phát hiện tình huống này.. Nếu thật sự là người của hiệp hội Ác mộng giáng lâm làm, họ đã nắm được cách tạo ra khu ô nhiễm. Ở những nơi chúng ta không biết, họ có thể đã tạo ra vô số khu ô nhiễm mới."

    Khu ô nhiễm nếu không được can thiệp sẽ nhanh chóng lan rộng, quái vật trong khu ô nhiễm sẽ xuyên qua sương trắng, tiến vào thế giới loài người.

    "Làm sao để tạo ra khu ô nhiễm?"

    Nghiêm Nguyên Thanh lắc đầu: "Không biết, chúng ta chỉ phát hiện một đạo cụ đã bị thiêu hủy tại hiện trường, đạo cụ đó hư hại nặng, không biết cấp bậc, cũng không biết tác dụng cụ thể."

    "Thợ rèn cũng không thể xem sao?" Cô nhớ rằng thợ rèn có thể xem thông tin cụ thể của đạo cụ.

    Dù bị hư hại, thợ rèn vẫn có thể xem được chứ?

    "Không thể."

    Ngân Tô im lặng một lát, nói: "Tôi có thể giúp các ngươi xem đạo cụ đó."

    Cô rất khó khăn mới có được nơi yên ổn, không muốn bị một đám người điên phá hỏng.

    Những người khác muốn đưa trò chơi xuống hiện thực còn ở giai đoạn thảo luận, nhóm này đã tiến vào giai đoạn thực tiễn..

    Nghiêm Nguyên Thanh không ngờ Ngân Tô sẽ chủ động đề nghị, rất vui mừng: "Thật tốt quá. Nhưng đạo cụ ở tổng bộ, phải về thành phố Lan Giang mới xem được."

    "Ừ. Trước xử lý việc ở đây đã."

    Nghiêm Nguyên Thanh tiếp tục: "Tôi đã xem theo dõi, họ có vẻ không liên quan đến thực vật ký sinh, có thể chỉ là trùng hợp ở đây. Còn về quái vật từ phó bản ra, tình huống của hắn thế nào?"

    "Hắn là một con rối gỗ, sau khi hại chết người chơi, hắn thế thân người chơi trong phó bản. Ban đầu muốn thay thế người chơi, trải qua nhiều chuyện, sau đó hầu như không có động tĩnh. Cuối cùng không biết vì sao cũng qua ải, nhưng toàn cầu không thông báo về hắn."

    Nghiêm Nguyên Thanh nhíu mày.

    Quái vật 'qua ải' xuất hiện ở thế giới hiện thực, nghĩa là có thêm một cách để quái vật tiến vào thế giới hiện thực.

    Quái vật từ khu ô nhiễm thường không thông minh lắm.

    Nhưng quái vật có thể lợi dụng quy tắc qua ải rời khỏi phó bản, chắc chắn không phải loại quái vật bình thường.

    Chúng giấu mình trong thế giới hiện thực, sẽ làm gì?

    "Hắn hiện tại ở cùng một người chơi tên Ngu Chi, ta không xác định tình huống của Ngu Chi, liên hệ côkhông có đáp lại." Ngân Tô chỉ vào ảnh chụp trên bàn: "Nhóm người này đang truy đuổi hắn."

    Trước đây Ngân Tô không biết vì sao nhóm này truy đuổi con rối gỗ.

    Nhưng kết hợp với thông tin về hiệp hội Ác mộng giáng lâm, có thể họ truy đuổi con rối gỗ vì 'rời khỏi phó bản'.

    Chỉ không biết họ tìm ra con rối gỗ nhanh như vậy bằng cách nào.

    Ngu Chi có lẽ là một kẻ xui xẻo bị liên lụy.

    Đầu tiên bị con rối gỗ bắt cóc, giờ lại bị ép phải chạy trốn..

    Nghiêm Nguyên Thanh nói sẽ báo cáo việc này cho Giang Kỳ, hắn đến thành phố An Lạc chủ yếu để giải quyết thực vật ký sinh, các việc khác sẽ xử lý sau.

    Hai người không nói chuyện lâu, Nghiêm Nguyên Thanh nhận được tin tức, phát hiện tung tích thực vật ký sinh.

    Họ kiểm tra giá trị ô nhiễm để tìm nơi có giá trị ô nhiễm bất thường, từ đó tìm ra người bị lây nhiễm.

    Ngân Tô không có việc gì, nên đi cùng Nghiêm Nguyên Thanh đến hiện trường.

    Đó là một khu vực bị bỏ hoang, trong một phòng không còn cửa sổ, người chết bị một cây thép từ dưới đất đâm xuyên ngực.

    Hòe Diệp Bình mọc ra từ cơ thể hắn, nứt vỡ vải dệt.

    Sức sống mạnh mẽ của Hòe Diệp Bình đối lập với sự rách nát xung quanh.

    Hòe Diệp Bình lan tràn trên mặt đất, chiếm hơn nửa căn nhà.

    【 Người lây nhiễm · Tưởng Đạt Hoa · đời thứ ba 】

    Những người lây nhiễm ở khách sạn cũng là đời thứ ba, nghĩa là người lây nhiễm họ là đời thứ hai, không phải bản thể của Hòe Diệp Bình.

    "Hắn bị người giết chết."

    Nghiêm Nguyên Thanh xem kết quả điều tra, đến bên Ngân Tô.

    Có thể là người chơi vì tích điểm, hoặc người chơi hành hiệp trượng nghĩa.

    Ngân Tô ôm tay nói: "Thành phố An Lạc lớn nhưvậy, trong thời gian ngắn, tìm được bản thể Hòe Diệp Bình không dễ."

    Nghiêm Nguyên Thanh: "Đúng vậy, nếu hắn trốn đi, hoặc đã rời Thành phố An Lạc, chúng ta sẽ phí công."

    Ngân Tô nhìn cục điều tra thu thập mẫu vật, dùng lửa đốt căn phòng đầy Hòe Diệp Bình.

    Hòe Diệp Bình và thi thể cùng hóa thành tro.

    Tro được thu thập cẩn thận, còn có người ở lại hiện trường để xử lý tiếp, tránh ô nhiễm.

    Một buổi sáng, họ phát hiện ba người bị lây nhiễm.

    Hai người chết, một người bị bắt sống.

    Đáng tiếc, họ đều là đời thứ ba, thứ tư.

    Điều tra cục phân biệt được nhờ giá trị ô nhiễm.

    Phát hiện càng về sau, giá trị ô nhiễm càng thấp - không phải khả năng lây nhiễm thấp, mà là giá trị ô nhiễm thấp.

    Nói cách khác, cuối cùng, người lây nhiễm có thể không còn giá trị ô nhiễm, không thể kiểm tra bằng cách đo giá trị ô nhiễm.

    Hòe Diệp Bình đang tiến hóa nhanh chóng.

    Điều tra cục đang khẩn trương điều tra con đường lây nhiễm của họ, hy vọng có thể tìm ra người bị lây nhiễm đầu tiên, từ đó xác định được bản thể của Hòe Diệp Bình.
     
    Noctor likes this.
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 525: Hiện thực - Không thu hoạch được gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô không đi theo Nghiêm Nguyên Thanh, mà tự lái xe ra phố.

    Quái tóc là một radar tìm kiếm rất tốt, nó cảm nhận được "có thể ăn" thì sẽ trở nên hưng phấn.

    Tuy nhiên, phạm vi cảm nhận của nó không lớn, và đôi khi không ổn định. Ví dụ, trong phó bản, nó chỉ phát hiện được quái vật xuất hiện chủ động, còn quái vật ẩn nấp thì không tìm thấy.

    Có thể là do Quái tóc bị bệnh bám mẹ, không chịu tự ra ngoài thăm dò.

    Ngân Tô đi qua từng con phố, buổi chiều tìm được vài người bị lây nhiễm, chủ yếu là đời thứ ba và thứ tư.

    Tốc độ lây nhiễm của thứ này quá nhanh.

    Đến chạng vạng, Ngân Tô đã phát hiện người lây nhiễm đời thứ năm.

    Ngân Tô cảm thấy với độ xui xẻo của mình, chỉ cần đi bộ thêm vài vòng, chắc chắn sẽ gặp được bản thể của Hòe Diệp Bình. Không cần tìm phiền toái, phiền toái sẽ tự tìm đến cô!

    Vì vậy, Ngân Tô tìm một nơi để ăn tối, chuẩn bị ăn xong rồi tiếp tục.

    Trong lúc chờ đồ ăn, Ngân Tô lấy điện thoại ra xem diễn đàn trò chơi.

    Trên diễn đàn, chủ đề nóng vẫn là Núi Vân Linh và thực vật ký sinh giả.

    #Người ở yên vui, không thu hoạch được gì#

    #Trăm vạn điểm tích lũy, ta tới! #

    #khách sạn Quốc tế Khải Duyệt #

    [ Lầu chính: Xui xẻo thật, chọn đại một khách sạn, lại gặp thực vật ký sinh giả! Xui hơn nữa là lúc đó ta đi ra ngoài! Khi trở về thì khách sạn đã bị phong tỏa.]

    [ Đồng tình với chủ thớt, nóng hổi cũng chưa đuổi kịp.]

    [ Ta cũng ở gần Khách sạn Quốc tế Khải Duyệt, vừa thấy một đám người điên chạy ra, ta tưởng có chuyện gì. Khi đến hiện trường, thấy một nữ sinh đang giết người lây nhiễm. Cô ấy khá lợi hại.. Nhưng người lây nhiễm không cứu được sao? ]

    [ Giết hết à? ]

    [ Không phải đâu, những người lây nhiễm có thể còn cứu được, không phải nên chế ngự họ trước rồi xem có cứu được không? Nếu còn cứu được, họ không phải chết oan sao? Đều là người thường mà..]

    [ Là người chơi hay cục điều tra? ]

    [ Chắc là người chơi, nhưng cô ấy biến mất rất nhanh, sau đó cục điều tra đến phong tỏa hiện trường.]

    [ Điều tra cục trước đây đã thông báo, bị lây nhiễm là không cứu được, ký sinh đầu tiên là đào rỗng ngũ tạng, máu bị thay thế bằng chất lỏng. Khi người lây nhiễm phát cuồng, cơ thể đã bị đào rỗng.]

    [..]

    [ Ta thấy hơi kinh khủng, tốc độ ký sinh này quá nhanh, quái vật Núi Vân Linh sao lại mạnh vậy? ]

    [ Không phải nói có hai con sao? Còn con kia đâu? Nó cũng mạnh như vậy à? ]

    [ Hiện tại chưa nghe thấy tin tức về con kia..]

    #Thực vật ký sinh giả đời đầu bản thể là 'Hòe Diệp Bình'#

    [ Lầu chính: Bản thể ký sinh thực vật là Hòe Diệp Bình, đặc tính: Năng lực sinh sản mạnh, tốc độ ký sinh nhanh.

    Phương thức ký sinh phỏng đoán là tiếp xúc hoặc nuốt vào, tốc độ ký sinh rất nhanh, người chơi chú ý phòng hộ.

    Hòe Diệp Bình sợ lửa.]

    Thông tin này do cục điều tra phát hành, rất ngắn gọn, chỉ có ba điều.

    [ Hòe Diệp Bình.. Là cái này sao? [hình ảnh], cảm giác hội chứng sợ mật độ cao đều phải phát bệnh.]

    [ Trời ơi.. Thứ này có thể mọc thành mảng lớn trong nước không? ]

    [ Ta phát hiện một người lây nhiễm, trên người hắn mọc đầy thứ này, thật là kinh khủng.]

    [ Tôi ở trung tâm thương mại cũng gặp một người lây nhiễm, gây hỗn loạn, tôi và một người bạn hỗ trợ chế ngự hắn, lúc đó chưa kịp xem diễn đàn, tưởng hắn còn cứu được, ai ngờ bạn tôi bị thương. Bạn tôi đã bị cục điều tra đưa đi cách ly.. Hy vọng không bị sao!]

    [ Đừng đau lòng người lây nhiễm, sẽ trở nên bất hạnh.]

    [ Không phải, hiện tại đã có thể phát hiện người lây nhiễm ở khắp nơi sao? ]

    [ Thành phố An Lạc có phải đang sụp đổ? Sao tôi cảm giác khắp nơi đều là người lây nhiễm? ]

    Tiếp theo là bài viết:

    #Thành phố An Lạc vào giới nghiêm#

    [ Vừa nhận được thông báo, toàn bộ thành phố An Lạc cấm xuất nhập.]

    [ Phong tỏa à? ]

    [ Để không lan ra thành phố khác, cũng không còn cách nào. Hòe Diệp Bình ký sinh và sinh sản quá nhanh.]

    [ Điều này có gây hỗn loạn ở nơi khác không? ]

    [ Có cục điều tra kiểm soát tình hình, chắc là không.]

    Ngân Tô nhìn ra ngoài, đường phố vẫn đông đúc như bình thường.

    Có lẽ cục điều tra chỉ phát hiện người lây nhiễm qua kiểm tra, không thể hoàn toàn ngăn cách trong thành phố An Lạc.

    Hiện tại chỉ là kiểm soát ra vào thành phố An Lạc, ngăn người lây nhiễm chạy ra thành phố khác.

    Ngân Tô thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem.

    #Tin tức mới nhất nước ngoài: 0681 tàn sát toàn bộ chung cư#

    [Lầu chính: Theo tin tức đáng tin cậy, 0681 đêm qua, khi mọi người đang ngủ, xông vào một chung cư, giết hết mọi người bên trong, kể cả trẻ em.]

    [? ]

    [0681 thật sự có bệnh à? ]

    [ Không ai ngăn cản hắn sao? ]

    [ Ta có video, các ngươi muốn xem không? Thật sự quá thảm, máu chảy thành sông.]

    [ Hắn đang làm gì vậy? Chung cư toàn người thường, hay có người chơi? Trả thù? ]

    [ Nghe nói chung cư đó toàn người thường, nhưng 0681 từ khi xuất hiện đã có dấu hiệu điên, giờ làm chuyện này, ta không ngạc nhiên.]

    [ Nhìn vậy, vẫn thấy là đại lão của chúng ta tốt, ít nhất cảm xúc ổn định, không như 0681.]

    [ Khuyên mọi người không nên xem video, nói là máu chảy thành sông cũng không quá.]

    [0681 làm chuyện này, các thế lực khác không phản ứng sao? ]

    [ Có người khiển trách hắn, nhưng chỉ là khiển trách. 0681 là người chơi nội trắc, ai biết hắn có khả năng gì, hắn dám làm chuyện này, chắc không sợ bị tìm đến.]

    [ Nói đến 0710 sao không có động tĩnh? ]

    [ Không phải người chơi nào cũng như 0681, sống kín đáo mới lâu dài.]

    Ngân Tô không nghe lời khuyên, vẫn xem video.

    Video là bên ngoài chung cư, màn hình phóng to, thấy được cảnh thảm bên trong, có người không ngừng đưa thi thể ra ngoài.

    Có nhiều góc quay, nhưng đều là sau khi việc đã xong, không ai quay được lúc 0681 ra tay.

    Ngân Tô nhanh chóng tắt video, không xem nữa.

    "Cái bản thể Hòe Diệp Bình sẽ giấu ở đâu?"

    "Thành phố An Lạc lớn như vậy, nó có thể giấu ở cống thoát nước, bản thể có thể lớn hoặc nhỏ, tìm nó rất khó."

    "Hai trăm vạn điểm tích lũy.. Có thể lâu không cần vào phó bản."

    "Chạy ra cái gì không tốt, lại là thứ này, nếu là cây đại thụ, cũng không khó vậy."

    "Nếu là đại thụ, chắc không dễ chạy ra, ngươi nghĩ Núi Vân Linh phòng ngự là để trưng bày à."

    "Cũng đúng.."

    Ngân Tô ngồi gần một bàn có một nam một nữ, hai người đang vò đầu bứt tai bàn bạc.

    "Ăn nhanh đi, ăn xong ra ngoài dạo xem, có thể tìm được tung tích quái vật."

    "Ừ."
     
    Noctor likes this.
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 526: Hiện thực - Còn có đồng lõa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Người phục vụ mang đồ ăn đến cho Ngân Tô.

    "Cảm ơn."

    "Không có gì, chúc ngài ngon miệng."

    "Chờ một chút." Ngân Tô gọi người phục vụ lại, chỉ vào một món ăn: "Tôi không gọi món này."

    "À.. Đây là món tặng kèm hôm nay. Không tính tiền." Người phục vụ giải thích.

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào đĩa salad rau xanh.

    Lúc này trong tiệm không nhiều khách, ngoài cô và hai người chơi ở bàn bên cạnh, chỉ còn ba bàn khách khác.

    Một bàn chưa có đồ ăn, hai bàn còn lại đều có đĩa salad giống của cô.

    Ngân Tô ra hiệu cho người phục vụ rời đi, rồi kéo đĩa salad lại gần để kiểm tra.

    Nghiêm Nguyên Thanh trước đó đã thông báo rằng xác suất lây nhiễm qua tiếp xúc không lớn, vì những người bị cào hoặc cắn đều không có dấu hiệu lây nhiễm.

    Vì vậy, phương thức lây nhiễm có khả năng nhất là "nuốt vào".

    Hòe Diệp Bình có thể rất nhỏ, dễ dàng trộn lẫn vào bất cứ thứ gì, khả năng lây nhiễm qua đường ăn uống rất cao.

    Ngân Tô cảm thấy không yên tâm về đĩa salad này, nên dùng kỹ năng giám định để kiểm tra.

    [Nguồn lây nhiễm · Salad rau trộn]

    Ngân Tô bình tĩnh, cô biết phiền toái sẽ tìm đến mình.

    Quái tóc vươn vài sợi tóc, tìm kiếm trong đĩa salad, nhanh chóng lấy ra một mảnh lá cây.

    Lá cây cuộn lại, bên trong có một mảnh Hòe Diệp Bình.

    Ngân Tô lấy điện thoại gửi định vị cho Nghiêm Nguyên Thanh, sau đó quay sang hỏi hai người chơi ở bàn bên: "Các người có ăn món này không?"

    ".. Cái gì?"

    Bị hỏi bất ngờ, hai người cảnh giác.

    Ngân Tô chỉ vào đĩa salad: "Các người có ăn không?"

    "Nó có vấn đề gì?" Người chơi nam cảnh giác hỏi lại.

    "Hòe Diệp Bình."

    "!"

    Cô là người chơi!

    Hai người liếc nhau, người chơi nữ nói: "Không.. Chúng tôi không thích ăn rau sống, chưa động vào."

    "Tốt, khống chế những người khác trong tiệm, chờ cục điều tra đến." Ngân Tô đứng dậy đi về phía bếp.

    Tiệm này không lớn, chỉ có một người phục vụ.

    Người phục vụ đang chuẩn bị mang đồ ăn, thấy Ngân Tô tiến vào: "Khách nhân, ngài có chuyện gì sao?"

    Ngân Tô giơ tay đánh ngất hắn, rồi đi vào bếp.

    Hai người chơi ở đại sảnh: "..."

    Họ lập tức hành động, một người đi đóng cửa, người kia tiến đến ba bàn khách.

    Trong bếp không lớn, chỉ có một đầu bếp và một người phụ nữ đang xắt rau.

    Ngân Tô xông vào, người phụ nữ lập tức la lên: "Cô làm gì? Ra ngoài! Đây không phải chỗ cô có thể vào! Tiểu Chu, cậu đang làm gì!"

    Ngân Tô nắm lấy tay người phụ nữ.

    "..."

    Người phụ nữ kêu đau, đầu bếp tắt bếp, cầm muỗng chạy tới: "Cô làm gì?"

    Cả hai đều là người thường, Ngân Tô dễ dàng chế ngự họ, đánh ngất người phụ nữ, chỉ để lại đầu bếp.

    Đầu bếp run rẩy: "Cô.. Côi muốn làm gì?"

    Ngân Tô kéo đĩa salad trên bàn: "Món này là anh chuẩn bị?"

    Đầu bếp nhìn Ngân Tô cướp dao từ tay người phụ nữ, vội vàng trả lời: "Không.. Là ông chủ chuẩn bị."

    "Tại sao?"

    "Ông chủ nói tâm trạng tốt.. Nhưng ông chủ rất keo kiệt, ngày thường một bao giấy cũng phải tính toán, hôm nay không biết phát điên gì. Nhưng ông chủ nói tặng, chúng tôi không thể ngăn cản.. Món này có vấn đề gì?"

    Cô không thể vì một đĩa tặng kèm mà đến gây phiền toái chứ?

    Lại không thu tiền!

    "Cô gái nhỏ, món ăn có vấn đề cô có thể nói, không cần như vậy.. Như vậy.."

    Đầu bếp chỉ vào dao trong tay Ngân Tô.

    "Làm bị thương người là phải chịu trách nhiệm hình sự, cô còn trẻ, không cần thiết. Có khó khăn gì cô có thể nói, ta có thể giúp.."

    Ngân Tô không để ý, tiếp tục hỏi: "Ông chủ các người đâu?"

    Đối phương không chịu hợp tác, đầu bếp đành trả lời: "Hắn đi ra ngoài."

    "Đi đâu?"

    "Tôi.. Tôi không biết, tôi chỉ là người làm công, ông chủ đi đâu sao phải báo cáo với tôi?"

    Ngân Tô bắt đầu bếp gọi điện cho ông chủ, nhưng điện thoại tắt máy.

    Cuối cùng, Ngân Tô biết được địa chỉ của ông chủ từ đầu bếp, cô định đi xem.

    Cô xách đầu bếp ra ngoài, giao cho hai người chơi đã khống chế đại sảnh.

    Đầu bếp: "!"

    Còn có đồng lõa!

    Hắn đã nói vừa rồi bếp ồn ào như vậy, sao không ai vào xem!

    Đầu bếp ôm đầu ngồi xổm, ba người này chắc là kẻ thù của ông chủ..

    "Còn hai người này đã bị lây nhiễm, trói chặt lại, chờ cục điều tra đến giao cho họ." Ngân Tô nhắc nhở.

    "Cô.. Cô đi đâu?"

    "Đi tìm ông chủ của họ."

    "Cô là người của cục điều tra sao?"

    Không có câu trả lời, đối phương đã ra cửa.

    Ngân Tô ra khỏi tiệm, thấy trên đường người đi lại ít hơn, nhiều người vội vã.

    Nghe người đi đường nói chuyện, Ngân Tô biết tình hình thành phố An Lạc không lạc quan, họ cũng nhận được thông báo, yêu cầu mau chóng về nhà không ra ngoài.

    Ngân Tô mở điện thoại xem hot search.

    Điều đầu tiên là nội dung liên quan.

    [ Làm gì vậy, tôi phải rời thành phố An Lạc tối nay, kết quả tất cả chuyến bay bị hủy!]

    [ Nghe nói có nguy hiểm.]

    [ Nguy hiểm gì? Không phải người chơi nào lại nổi điên muốn hủy diệt thế giới chứ? ]

    [ Những người này thật là đầu óc có vấn đề, có chút năng lực liền làm xằng bậy.]

    [ Vẫn nên phối hợp một chút, chúng ta là người thường, hiện tại còn sống yên ổn, cũng là nhờ họ nỗ lực..]

    [ Trò chơi cấm kỵ hại người quá nặng, khi nào mới biến khỏi địa cầu!]

    [ Tôi thật muốn điên, tôi phải họp.. Người thường không có nhân quyền sao! Dựa vào gì không cho tôi rời đi!]

    [ Không phải, nếu thật sự nguy hiểm, sao không cho mọi người rút lui, lại giữ mọi người ở đây? Không phải càng nguy hiểm sao? ]

    Trên mạng thảo luận không nói đến quái vật và khu ô nhiễm, mọi người nghĩ rằng tình huống hiện tại do người chơi nào đó nổi điên.

    Trò chơi cấm kỵ không cho người thường biết nội tình trò chơi.

    Nhưng khi người chơi gây phiền toái trong thế giới hiện thực, tạo ra sự cố lớn, trò chơi cấm kỵ không can thiệp, nên người thường có nghe thấy.

    Thứ nhất, cục điều tra không thể hoàn toàn phong tỏa tin tức.

    Thứ hai, cục điều tra lo lắng có sự cố lớn, người thường không hiểu nguy hiểm, không kịp thời nghe lệnh rút lui, cố ý để tin tức này xuất hiện.

    Lần này họ cũng nghĩ người chơi nào đó lại nổi điên, muốn làm chuyện gì.

    Ngân Tô cất điện thoại, cục điều tra đã nỗ lực duy trì hòa bình.

    Nghiêm Nguyên Thanh chỉ bắt được vài người lây nhiễm, đều là đời thứ ba trở đi, không bắt được người lây nhiễm đời thứ nhất và thứ hai.

    Nghiêm Nguyên Thanh lo lắng có người đã rời Thành phố An Lạc, khiến các nơi cục điều tra tăng cường tuần tra và kiểm tra.
     
    Noctor likes this.
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 527: Hiện thực - Mục tiêu nhất trí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ông chủ sống trong một khu chung cư cũ, không có bảo vệ, Ngân Tô dễ dàng lên lầu.

    Cô thấy đèn trong phòng sáng, đầu bếp nói ông chủ đã ly hôn, con cái ở với vợ, hắn sống một mình.

    Ngân Tô chuẩn bị để Quái tóc mở cửa, thì cửa phòng kêu "răng rắc".

    Ngân Tô nhanh chóng nép vào chỗ tối, người đàn ông mở cửa không phát hiện gì, tắt đèn, đóng cửa và rời đi.

    Lúc này mọi người đều đang về nhà, tuy ngoài miệng phàn nàn nhưng vẫn làm theo.

    [Người lây nhiễm · Tề Vĩ · đời thứ hai]

    Ông chủ đã bị lây nhiễm, là người lây nhiễm đời thứ hai.

    Hắn ra ngoài lúc này.. để làm gì?

    Ngân Tô không vội ra tay, mà đi theo hắn để xem hắn làm gì.

    Ông chủ cúi đầu đi, không chú ý phía sau có người theo dõi.

    Hắn không đi xa, dừng lại ở một tòa nhà cũ kỹ, không có người ở, nhìn quanh rồi lên lầu.

    Ngân Tô không lên theo, Quái tóc không vui, Ngân Tô đành để Đại Lăng theo sau, dặn không biến người thành gấu nhỏ.

    Đại Lăng tuy không vui nhưng vẫn nhảy nhót đi theo.

    Đại Lăng nhanh chóng báo tin, trên lầu có vài người.

    Họ đang bàn cách lây nhiễm nhiều người hơn.

    Xác định trên lầu không nguy hiểm, Ngân Tô lặng lẽ lên lầu, tìm đến phòng Đại Lăng nói.

    Phòng rách nát chỉ có một ngọn nến, người ngồi quanh, hình ảnh âm u.

    Những người này chủ yếu là người lây nhiễm đời thứ hai, còn có một người lây nhiễm đời thứ nhất.

    "Chúng ta cần lây nhiễm nhanh hơn, cần nhiều người gia nhập."

    "Mẫu thân muốn khống chế toàn bộ thành phố An Lạc, nhưng tốc độ lây nhiễm quá chậm, nếu nhanh hơn thì tốt."

    "Mẫu thân sẽ giận, các ngươi phải nghĩ cách!"

    "Nguyên liệu lây nhiễm rời xa chúng ta quá lâu sẽ mất hoạt tính, chúng ta không có cách nào, nếu không đã lây nhiễm công nhân nhà máy nước, sẽ nhanh hơn nhiều."

    Họ không chú ý có người nghe lén bên ngoài.

    Ngân Tô nghe cuộc đối thoại, hiểu rằng lây nhiễm không dễ dàng như vậy.

    Như họ nói, nếu không có hạn chế lớn, đã lây nhiễm công nhân nhà máy nước, đạt thành lây nhiễm toàn thành.

    Hòe Diệp Bình có mục tiêu lớn, muốn khống chế toàn bộ thành phố An Lạc.

    Có lý tưởng là tốt, nhưng lý tưởng của quái vật thì không tốt chút nào.

    Ngân Tô lặng lẽ xuống lầu, chờ họ xuống, bắt từng người một.

    Họ như chuột đêm, bị mèo giấu trong bóng tối bắt đi, không gây ra tiếng động.

    Khi thấy người lây nhiễm đời thứ nhất, Ngân Tô ngăn Quái tóc, định theo dõi hắn.

    Người lây nhiễm đời thứ nhất cuối cùng xuống, nhìn quanh không thấy đồng bọn, nghĩ họ đã đi, không nghĩ nhiều.

    Ngân Tô thấy hắn đi, định theo sau, chợt nhớ.. Đại Lăng đâu?

    Sao thả ra rồi không thấy trở lại!

    "Đi mang cô nhóc về."

    "..."

    Quái tóc lúc này tích cực, nhanh chóng tràn ra, kéo Đại Lăng đang ghé vào kẹt cửa trở về.

    Đại Lăng cầm một con gấu bông bẩn, thấy Ngân Tô, lập tức thu nhỏ thành gấu nhỏ, bám vào quần Ngân Tô thở hổn hển.

    Ngân Tô thở dài, không quản cô, rời đi.

    Ngân Tô theo dõi người lây nhiễm đời thứ nhất, hắn không về nhà, luôn di chuyển.

    Di chuyển đến nơi càng ngày càng hẻo lánh, Ngân Tô kiên nhẫn theo sau.

    Đi rất xa, xung quanh không còn nhiều nhà.

    Người lây nhiễm đời thứ nhất vào một con đường nhỏ, đường hẹp nhưng thẳng, không có gì che chắn, Ngân Tô không dám đến gần.

    Đi theo từ xa, đến một ngã rẽ, đột nhiên xuất hiện một người lây nhiễm khác.

    Cũng là người lây nhiễm đời thứ nhất.

    Họ gặp nhau, không nói gì, lặng lẽ đi tiếp.

    Đi thêm năm phút.

    Hai người lây nhiễm chậm lại, Ngân Tô cảm thấy không khí ẩm ướt hơn.

    Có mùi nước tanh trong không khí.

    Gần nguồn nước.

    Nghe thấy tiếng nước.

    Hai người lây nhiễm dừng lại, Ngân Tô ở chỗ thấp, chỉ thấy bóng họ, không thấy gì bên kia.

    "Vèo!"

    Quái tóc đột nhiên vươn ra.

    Một bóng đen từ nham thạch rơi ra, lăn một vòng, rồi hòa vào bóng đêm.

    Quái tóc lại vươn ra, bóng đen bị ép hiện thân, hắn hạ giọng: "Đừng động thủ! Ta không phải người lây nhiễm!"

    Hắn không dám lớn tiếng, sợ kinh động người bên kia.

    May mắn không có gì che chắn, họ đủ xa.

    "Người chơi?"

    "Đúng vậy." Bóng đen nói: "Chúng ta có cùng mục tiêu, không cần nội chiến."

    Ngân Tô phất tay, kêu Quái tóc trở về.

    Ngân Tô chắc chắn không bị theo dõi, hắn theo người lây nhiễm khác đến.

    Năng lực của hắn có thể liên quan đến bóng tối hoặc ẩn nấp, nên không bị phát hiện.

    Quái tóc cảm nhận được "đồ ăn", là đồ ăn trốn tránh, nên phát động công kích.

    Bóng đen cẩn thận dịch đến gần Ngân Tô, hỏi: "Cô theo người cao kia sao?"

    "Anh thì không phải?"

    "Không, ta theo người mập kia." Bóng đen nói: "Hắn có giá trị ô nhiễm cao, chắc là người lây nhiễm đời thứ nhất."

    "Anh là người của cục điều tra?"

    "Không hẳn."

    Ngân Tô hiểu.

    Là nhân viên ngoài biên chế.

    Bóng đen: "Cô phát hiện người lây nhiễm kia thế nào?"

    "Ngẫu nhiên."

    Hai người đơn giản trao đổi, lúc này, bóng đen nói: "Có người tới.."

    Bóng đen lập tức ẩn vào bóng tối, Ngân Tô cũng làm Quái tóc che chắn.

    Hai người đi qua, đến chỗ hai người lây nhiễm kia.

    Vài phút sau, lục tục có người đến.

    Phần lớn là người lây nhiễm đời thứ nhất, cũng có vài người lây nhiễm đời thứ sáu, thứ bảy.

    Một hồ nước nhỏ, dưới ánh trăng, Hòe Diệp Bình trải rộng khắp hồ, hai bên hồ đầy người.

    Nhìn từ xa, như những bóng ma thon dài.

    Họ đứng yên, tay làm động tác cầu nguyện.

    Giữa hồ, có một cây Hòe Diệp Bình lớn nhất, giãn cành lá, nước gợn sóng nhẹ.

    Trong đám người cầu nguyện, một người đứng ra, tay duỗi về phía trước: "Đi thôi các con, mẫu thân yêu cầu các ngươi trở lại vòng tay mẫu thân, chờ đợi các ngươi tỉnh lại, đoàn tụ với chúng ta, chúng ta sẽ ghi nhớ sự cống hiến của các ngươi."
     
    Noctor likes this.
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 528: Hiện thực- Thu hoạch chất dinh dưỡng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Dưới ánh trăng, những người lây nhiễm đời thứ sáu và thứ bảy có khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt vô hồn.

    Họ đồng loạt tiến về phía trước.

    "Thình thịch!"

    Liên tiếp những tiếng rơi xuống nước.

    Ngân Tô nghe thấy tiếng rơi xuống nước, trong đám người đứng yên lặng, có một bóng đen lớn vươn lên không trung, giống như xúc tu của quái vật.

    Những người đối diện với xúc tu này không hề sợ hãi, ngược lại còn giơ tay lên như đang hoan hô, chúc mừng.

    Những người lây nhiễm đời thứ sáu và thứ bảy bị đưa đến làm tế phẩm.

    Hòe Diệp Bình muốn tiến hóa, cần liên tục thu hoạch chất dinh dưỡng.

    "Đây chắc là bản thể của Hòe Diệp Bình!" Hà Minh lập tức bấm đồng hồ trên cổ tay, không biết thông báo cho ai: "Phát hiện bản thể Hòe Diệp Bình."

    Ngân Tô liếc nhìn hắn, không ngăn cản.

    Ngân Tô nhanh chóng thấy có người chạy tới từ xa.

    Hà Minh vẫy tay với họ, "Cô ấy cũng là người chơi, các người lại đây đi."

    Ngân Tô thấy ba người đến.

    Trong đó, một người đàn ông tóc dài, buộc lỏng lẻo, trông rất qua loa.

    Khí chất này làm Ngân Tô nhớ đến một người, Bạch Lương Dịch ở Làng Vĩnh Sinh.

    Người đàn ông tóc dài đánh giá Ngân Tô, có lẽ để xác định cô có nguy hiểm không, sau đó mới nhìn về phía hồ nước, "Nhiều người lây nhiễm vậy?"

    Ngân Tô: "..."

    Giọng nói cũng giống.

    Ngân Tô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không biểu lộ gì.

    Gặp người từ phó bản trong thế giới hiện thực, không biết là xui xẻo hay may mắn.

    Cùng người đàn ông tóc dài có hai người, một người gầy như khỉ, người kia là nữ sinh đeo bịt mắt, nhưng dường như không gặp vấn đề khi nhìn.

    "Anh không phải người của cục điều tra sao?" Ngân Tô nhìn họ: "Sao không thông báo cục điều tra?"

    "Thông báo cục điều tra thì kiếm điểm tích lũy thế nào." Hà Minh nói: "Điểm tích lũy này đương nhiên là tự kiếm."

    Ngân Tô: "..."

    Nằm vùng à!

    Nhưng cục điều tra chắc cũng không để bụng, nếu không đã không có chế độ nhân viên ngoài biên chế.

    Điều tra cục muốn là khi cần thiết, có thể kêu gọi người chơi đồng tâm hiệp lực, giải quyết nguy hại cho thế giới hiện thực.

    Hà Minh: "Cô chẳng lẽ không vì điểm tích lũy mà tới?"

    Ngân Tô buông tay: "Tôi nói vì hòa bình thế giới, anh cũng không tin."

    "Nếu mọi người đều vì điểm tích lũy, có muốn hợp tác không?" Người đàn ông tóc dài hỏi Ngân Tô.

    Cô nếu có thể tìm đến đây, chứng tỏ có chút bản lĩnh.

    Họ tuy đông người, nhưng không loại trừ khả năng cô là đại lão.

    Đừng để điểm tích lũy chưa tới tay, đã tự tìm phiền toái.

    Ngân Tô cảm thấy mình có thể tự thu phục, không cần hợp tác.

    Nhưng cô nghĩ lại, vẫn đồng ý: "Có thể."

    Nhóm người này đều ở đây, dù không hợp tác họ cũng không từ bỏ, vẫn sẽ động thủ, có thể còn gây phiền toái cho cô.

    Đều là đồng bạn mới mẻ, Ngân Tô quyết định hòa ái một chút.

    Dù sao điểm tích lũy hiện tại với cô là dệt hoa trên gấm, không có cũng không sao.

    - - bán đạo cụ điểm tích lũy tới nhanh hơn.

    Bạch Lương Dịch: "Điểm tích lũy chia thế nào?"

    Ngân Tô: "Năm năm?"

    "Năm năm?" Người gầy như khỉ bất mãn: "Cô một người muốn lấy 100 vạn điểm tích lũy? Cô không cần công phu sư tử ngoạm chứ."

    Hà Minh cũng nhỏ giọng: "Bằng hữu, chúng ta đông người. Cô một người, năm năm không hợp lý.."

    "Tôi cũng có thể một mình lấy hai trăm vạn." Ngân Tô mỉm cười: "Các người chọn cái nào?"

    "..."

    Người gầy như khỉ muốn nói gì, bị người đàn ông tóc dài ngăn lại.

    "Anh Bạch?"

    "Năm năm thì năm năm." Bạch Lương Dịch ngăn người gầy, nói với Ngân Tô: "Nhưng cô phải đảm bảo không kéo chân sau, nếu không chúng ta sẽ không chia điểm tích lũy."

    "Được."

    Hà Minh cũng thấy chia đôi không hợp lý, nhưng không có ý kiến lớn.

    Người gầy không vui, họ vất vả tìm được Hòe Diệp Bình, nghĩ kiếm được hai trăm vạn, giờ chỉ còn 100 vạn..

    Nhưng Bạch Lương Dịch đã quyết định, hắn không làm khó nữa.

    "Hòe Diệp Bình cấp bậc không rõ, chỉ biết năng lực sinh sản mạnh, lây nhiễm nhanh, thực lực chưa rõ. Khi đối đầu, mọi người chú ý phòng hộ."

    "Hòe Diệp Bình sợ lửa, Mai Mai có kỹ năng hỏa hệ, cô và ta chủ công.."

    Bạch Lương Dịch bắt đầu lập chiến lược, Mai Mai là nữ sinh đeo bịt mắt.

    Bạch Lương Dịch nói xong, nhìn Ngân Tô: "Bằng hữu, cô có kỹ năng gì?"

    "Không có." Kỹ năng giám định không có tác dụng chiến đấu, tương đương không có.

    "..."

    Không phải người chơi nào cũng có kỹ năng thiên phú, nhưng không phải có kỹ năng là lợi hại.

    Có kỹ năng phụ trợ hoặc không trọng dụng, có cũng như không.

    Nhưng không thể coi thường một người vì điều đó.

    Phó bản khắp nơi đều có kỳ ngộ, ai biết cô có át chủ bài gì.

    "Không có kỹ năng thì cô đừng thể hiện!" Người gầy cười lạnh: "Đợi chút chúng ta sẽ không cứu cô."

    "Sơn hầu." Bạch Lương Dịch nghiêm giọng, "Đừng gây chuyện."

    Ngân Tô tò mò: "Ngươi có kỹ năng gì?"

    Sơn hầu cảnh giác: "Cô hỏi làm gì?"

    Ngân Tô thành khẩn: "Tò mò kỹ năng gì mà làm anh tự tin vậy."

    Sơn hầu: "..."

    Sơn hầu thấy Ngân Tô không dễ đối phó, hậm hực im lặng.

    "Mọi người hành sự tùy cơ." Bạch Lương Dịch nhìn về phía hồ nước: "Hành động."

    Ngân Tô cùng Hà Minh tiếp cận hồ nước từ bên trái, những người lây nhiễm còn giơ tay cao, hồ nước cuộn sóng, Hòe Diệp Bình thỉnh thoảng quay cuồng.

    Ngân Tô thấy Hà Minh ngồi xổm, cũng ngồi xuống, hỏi: "Ngồi xổm làm gì? Đây là kỹ năng của anh?"

    "?" Ai có kỹ năng ngồi xổm? "Chờ tín hiệu."

    "À."

    Ngân Tô nhìn về phía hồ nước.. nhìn.. lại nhìn.

    "Chờ đến khi nào?" Cô hỏi.

    "..."

    Khi nào có tín hiệu thì chờ đến khi đó!

    "Sắp rồi." Hà Minh trả lời, sợ Ngân Tô làm gì trước, phá kế hoạch, "Cô đừng lộn xộn, khi công kích tôi sẽ gọi cô."

    "À."

    Ngân Tô lùi lại.

    Khoảng hai phút sau, Hà Minh thấy tín hiệu đồng đội, lập tức gọi Ngân Tô: "Chính là bây giờ, chúng ta giải quyết bên này lây nhiễm.."

    Hà Minh chưa nói xong, người bên cạnh đã biến mất.

    "?"

    Hắn nhìn về phía trước, thấy nữ sinh đã đến gần người lây nhiễm.

    "!"

    Hà Minh nhanh chóng đuổi theo.

    Những người khác cũng tấn công người lây nhiễm, muốn giải quyết nhanh chóng.

    Hà Minh và đồng đội rất ăn ý, nhưng Ngân Tô không có ăn ý.

    Hai người tự đánh riêng.

    Duy nhất ăn ý là không kéo chân nhau.

    Hà Minh thấy người lây nhiễm không mạnh, chỉ có sức lực lớn hơn người thường, trong thân thể chui ra vài sợi trắng, không có thủ đoạn công kích đặc biệt.

    Hà Minh giải quyết một người lây nhiễm, quay đầu thấy Ngân Tô đã gần xong.

    Hắn thấy bóng đen từ hồ nước vươn tới, hướng Ngân Tô.

    Hắn theo bản năng hô: "Cẩn thận!"

    * Bạch Lương Dịch chương 115 Làng Vĩnh Sinh (5)
     
    Noctor likes this.
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 529: Hiện thực - Không có hiệu quả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rễ cây to khỏe của Hòe Diệp Bình nhanh chóng tấn công Ngân Tô, cùng lúc đó, một thứ màu đen từ phía sau cô vươn ra, cuốn lấy rễ Hòe Diệp Bình.

    Hai bên quấn lấy nhau trong không trung, kéo qua kéo lại.

    Hà Minh nghe thấy tiếng đứt gãy.

    Rễ Hòe Diệp Bình rơi trở lại vào đầm nước.

    Chỉ trong một hai giây.

    Hà Minh nhìn mà há hốc miệng, cho đến khi thứ màu đen phía sau cô biến mất, anh mới tỉnh lại.

    Cô ấy không có kỹ năng thiên phú mà?

    Vừa rồi là gì?

    Hà Minh đầy nghi vấn, nhưng quái vật bên cạnh lao tới khiến anh không có thời gian suy nghĩ.

    "Ào!"

    Rễ Hòe Diệp Bình to khỏe hơn từ đầm nước bay ra, lần này không phải một rễ, mà là vô số rễ.

    Chúng bay về phía bờ, cuốn lấy mọi thứ trên bờ, bao gồm cả những người bị nhiễm, kéo họ xuống đầm nước.

    Ánh sáng trắng chói lòa từ phía đối diện, tiếp theo là tiếng nổ 'ầm'.

    Một rễ Hòe Diệp Bình bị lửa đốt cháy, nó co rúm lại, vặn vẹo rồi rút vào đầm nước, dùng nước dập tắt lửa.

    Trong tiếng nước cuộn trào, họ dường như nghe thấy tiếng rễ Hòe Diệp Bình gào thét.

    Những người bị nhiễm rơi vào đầm nước, bị vô số rễ cây cuốn lấy, kéo xuống đáy nước.

    Ngọn lửa chói mắt từ phía đối diện như rồng lửa, phủ lên mặt nước.

    Hai rễ cây xoắn lại thành một, từ dưới nước chui lên, phá vỡ ngọn lửa, quất về phía Mai Mai.

    Bạch Lương Dịch ném ra một quả cầu ánh sáng, quả cầu nổ trước rễ cây, hai rễ cây bị nổ tung.

    Mai Mai nhân cơ hội ném ra một ngọn lửa, đốt cháy rễ cây.

    Rễ cây vì bị cháy mà vặn vẹo trong không trung, phát ra tiếng kêu kỳ lạ, nhưng ngay lúc đó, Mai Mai cảm thấy có gió sau lưng.

    Một rễ cây từ đất phía sau chui lên, cuốn lấy eo và tay cô, kéo cô xuống đất.

    "Mai Mai!"

    * * *

    * * *

    Phía bên kia đầm nước.

    Vài rễ cây từ đất chui lên, dựng thẳng lên trời, như một cái lồng, nhốt Ngân Tô bên trong.

    Ngân Tô đứng yên, tóc phía sau cô tách ra thành nhiều sợi, cuốn lấy rễ Hòe Diệp Bình, trong tiếng 'rắc' rễ Hòe Diệp Bình dần dần đổ xuống.

    Tóc quái theo rễ Hòe Diệp Bình, thấm vào đất, tìm đến bản thể của nó.

    Hòe Diệp Bình dường như cảm nhận được nguy hiểm, muốn thoát khỏi tóc quái, nhưng tóc quái cuốn rất chặt, cuối cùng Hòe Diệp Bình phải tự cắt đứt rễ.

    Đầm nước đầy Hòe Diệp Bình, muốn tìm bản thể của nó không dễ dàng.

    Tóc quái tìm mãi không thấy, bắt đầu tức giận, tấn công không phân biệt.

    Nó ăn hết Hòe Diệp Bình trong nước.

    Đầm nước 'bùm bùm' nổi bọt, dưới đáy dường như có vô số thứ đang di chuyển, mặt nước thỉnh thoảng gợn sóng.

    Hà Minh bị hai rễ cây chặn ở phía bên kia, anh phát hiện Ngân Tô đứng yên, cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại thấy xung quanh cô không có rễ cây tấn công..

    Phía anh và phía đối diện đều có vô số rễ cây, chúng bị chặt đứt sẽ nhanh chóng mọc lại.

    Những rễ cây này múa trong ánh trăng, quét qua không trung tạo ra tiếng rung động, những giọt nước trên lá bị ánh trăng chiếu vào, phản chiếu ánh sáng bạc.

    Những rễ cây như xúc tu bạch tuộc, vừa đáng sợ vừa đầy vẻ đẹp kỳ lạ.

    Lửa của Mai Mai và ánh sáng của Bạch Lương Dịch có thể ngăn rễ cây mọc lại, nhưng rất nhanh sẽ có rễ mới chui lên.

    Đốt lửa vào đầm nước sẽ nhanh chóng bị dập tắt, không thể đốt cháy nhiều Hòe Diệp Bình.

    Đầm nước là lá chắn của Hòe Diệp Bình.

    Chỉ cần có đầm nước, Hòe Diệp Bình sẽ liên tục mọc rễ.

    "Không tìm được bản thể của nó, chúng ta tấn công thế này không có hiệu quả." Giọng Sơn Hầu vọng từ phía đối diện.

    Hà Minh hét lên: "Đầm nước đầy Hòe Diệp Bình, nó không ra, chúng ta làm sao tìm bản thể?"

    Hà Minh vừa hét xong, phát hiện rễ cây phía anh đột nhiên rút vào nước, áp lực giảm hẳn.

    Ngay sau đó, Hà Minh thấy trong đầm nước trước mặt Ngân Tô, hai rễ cây 'ào' một tiếng, phá nước lao tới mặt cô gái.

    Cô gái chỉ tùy ý giơ tay, rễ cây to bằng cánh tay trẻ em bị cô nắm trong tay, ngay lập tức phát ra tiếng 'xì xì'.

    Cô kéo rễ cây sang bên trái, thân hình né tránh vài lần, rễ cây khác bị rễ cây trong tay cô cuốn lấy.

    "Xì xì xì.."

    Rễ cây bắt đầu héo trong tiếng xì xì, mất đi sức sống.

    Hà Minh: "!"

    Rễ Hòe Diệp Bình tự động đứt, rút vào nước.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đeo găng tay, trên găng tay có bôi một loại thuốc làm cây héo.

    Thuốc bột có hiệu quả khá tốt.

    Rễ Hòe Diệp Bình nếu không phải số lượng nhiều, mọc nhanh, thì một rễ cây thực ra không mạnh, thậm chí còn khá yếu.

    Sức mạnh của chúng đến từ việc liên tục mọc rễ và tấn công bất ngờ.

    Chúng giống như gián, bạn có thể giết một con, hai con, vô số con, nhưng nếu không tìm được tổ của chúng, chúng sẽ liên tục xuất hiện trước mặt bạn.

    Rễ Hòe Diệp Bình bị Ngân Tô bắt được sẽ nhanh chóng héo.

    Nó rất thông minh, phát hiện tay Ngân Tô có độc, liền không tấn công phía trên cô, mà chuyển sang tấn công phía dưới, tránh bị cô bắt.

    Ngân Tô vừa né tránh rễ Hòe Diệp Bình, vừa lục lọi trong cung điện.

    Cô nhanh chóng lấy ra hai túi bột, xé bao, trộn chúng lại rồi rắc lên mặt nước.

    Một thứ màu đen bay đến trước mặt cô, kéo túi bột trộn, bay vào không trung.

    Bột rơi xuống từ không trung.

    Bột tiếp xúc với mặt nước, nhanh chóng đóng băng.

    Rễ Hòe Diệp Bình liên tục vươn ra phá băng, nhưng tốc độ đóng băng nhanh hơn.

    Rễ cây vừa phá băng, ngay sau đó lại bị đóng băng, thậm chí một số rễ cây bị đóng băng trên mặt nước, không thể động đậy.

    Ngân Tô lấy ra một cái bật lửa, 'tách' một tiếng, bật lửa lên, ném vào mặt băng.

    Bật lửa lăn trong không trung, ngọn lửa nhỏ tiếp xúc với mặt băng, lửa bùng lên.

    Lửa cháy trên mặt băng, không có dấu hiệu tắt, ngược lại càng cháy mạnh hơn.

    Hà Minh đứng gần đầm nước, suýt bị lửa bùng lên đốt cháy.

    Anh vội lùi lại mấy bước, vẫn ngửi thấy mùi tóc cháy, tóc mái trên trán bị lửa quét mất một nửa, trông như bị chó gặm.

    Trong đầm nước đóng băng, rễ Hòe Diệp Bình thỉnh thoảng chui lên mặt băng, nhưng nhanh chóng bị lửa nuốt chửng.

    Hà Minh nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, khó khăn nuốt nước bọt.

    Vừa rồi Bạch ca và Mai Mai đã thử, đầm nước không thể cháy..

    Hà Minh nhìn về phía bóng dáng không xa, cô ấy bình thản nhìn đầm nước đang cháy, ánh lửa màu cam đỏ lúc ẩn lúc hiện trên mặt cô.

    "Nó chạy rồi!"

    "Không để nó chạy, mau đuổi theo!"

    Tiếng hét biến âm của Sơn Hầu vang lên từ phía đối diện ngọn lửa, tiếp theo là giọng Bạch Lương Dịch.

    Hà Minh lập tức tỉnh lại, vòng qua đầm nước, đuổi theo phía đó.
     
    Noctor likes this.
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 530: Hiện thực - Thay người tiêu tai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Mai Mai phát hiện dấu vết phập phồng trên mặt đất, họ lập tức nghĩ đến việc Hòe Diệp Bình sẽ không ngồi chờ chết khi hồ nước bị đông lại và thiêu đốt.

    Nó muốn chạy!

    Hòe Diệp Bình di chuyển rất nhanh trong bùn đất, và thảm thực vật trên mặt đất che giấu dấu vết, khiến họ khó theo dõi.

    Xung quanh yên tĩnh, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo bao phủ.

    "Ở đâu?"

    "Bên kia có không?"

    "Bị nó chạy mất?"

    "Hẳn là còn ở gần đây, tản ra tìm!"

    Bốn người nhanh chóng tản ra, tìm kiếm từng tấc đất.

    Lúc này, họ nghe thấy tiếng máy bay không người lái.

    Tiếng lớn như vậy, chắc chắn là máy bay không người lái của cục điều tra.

    Chỉ vài giây sau, họ thấy vài điểm đỏ từ xa nhanh chóng tiếp cận.

    "Hẳn là người của cục điều tra. Lúc này, chỉ có máy bay không người lái của cục điều tra mới bay khắp nơi." Hà Minh nói: "Chúng ta không bắt được bản thể Hòe Diệp Bình, điểm tích lũy này chắc không lấy được."

    "Còn cơ hội." Bạch Lương Dịch nói: "Tiếp tục tìm."

    Họ không phạm tội, không lo bị cục điều tra phát hiện, nên Bạch Lương Dịch quyết định tiếp tục.

    Hòe Diệp Bình chắc chắn bị thương, không thể bỏ qua điểm tích lũy đã gần tới tay.

    "Vừa rồi cô gái kia đâu?" Sơn hầu thắc mắc: "Cô đi đâu?"

    "Bên kia không phải sao?" Mai Mai chỉ vào triền núi xa xa.

    Có bóng người đứng đó, gió đêm thổi tóc cô bay lên.

    Hà Minh duỗi tay cảm nhận, không có gió..

    Hà Minh đang thắc mắc, bóng người kia đột nhiên nhảy xuống, biến mất trước mặt họ.

    Hà Minh theo bản năng chạy tới, dưới sườn dốc là một cánh đồng hoang, mọc đầy cỏ dại cao ngang người.

    Cô gái đứng dưới đó, trước mặt cỏ dại cuộn sóng như bị thứ gì đó di chuyển.

    "Anh Bạch." Hà Minh gọi những người khác, "Hẳn là ở đây!"

    Bạch Lương Dịch dẫn người tới, nhìn sườn dốc và cánh đồng hoang, "Sơn hầu anh đi trước, Mai Mai."

    Mai Mai tiến lên, giơ tay ném ra một ngọn lửa, thiêu đốt cỏ dại thành tro.

    Quái tóc bị thiêu, nhanh chóng chui vào bùn đất, tránh ngọn lửa.

    Ngọn lửa của Mai Mai không phải lửa thường, tuy không gây tổn thương lớn cho Quái tóc, nhưng vẫn thiêu hủy đầu tóc.

    Quái tóc không muốn tóc mình bị đốt trụi.

    Thảm thực vật hóa thành tro, Quái tóc dưới đất và Hòe Diệp Bình nhanh chóng bị bức ra.

    Ngân Tô không động, chỉ nhướng mày, nói: "Giờ đến lượt các ngươi."

    "..."

    Bạch Lương Dịch và nhóm của hắn tự giác chạy tới Hòe Diệp Bình.

    Hòe Diệp Bình rời hồ nước, rễ cây nhỏ hơn nhiều, bốn người đối phó dễ dàng.

    Máy bay không người lái đã đến, truyền hình ảnh về.

    Khi Nghiêm Nguyên Thanh đến hiện trường, Hòe Diệp Bình đã bị bắt, cục điều tra đang dùng vật chứa đặc chế để chứa nó.

    Bạch Lương Dịch và nhóm của hắn đang thương lượng điểm tích lũy với cục điều tra.

    "Cô Tô." Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Đêm nay vất vả."

    "Cầm tiền của người, thay người tiêu tai." Ngân Tô cười: "Tôi không làm không công, không có gì vất vả."

    Nghiêm Nguyên Thanh: "Nếu không có cô Tô, chúng tôi không biết khi nào mới bắt được nó."

    Ngân Tô cũng cảm thán: "Xui xẻo đến mức tận cùng chính là gặp may mắn."

    Nghiêm Nguyên Thanh muốn đi xem hồ nước, giao việc điểm tích lũy cho người khác xử lý, Ngân Tô không đi theo, ở lại tại chỗ.

    Điều tra cục làm việc hiệu quả cao, máy bay không người lái đã chụp được hình ảnh bắt Hòe Diệp Bình, không cần nghiệm chứng thêm.

    Nghiêm Nguyên Thanh trao quyền, điểm tích lũy được kết toán ngay tại chỗ cho nhóm Bạch Lương Dịch.

    Ngân Tô chờ cục điều tra rời đi, mới tiến tới: "Chia điểm tích lũy?"

    Ngân Tô cống hiến rõ ràng, ngay cả Sơn hầu cũng không nói gì.

    Bạch Lương Dịch: "Thêm bạn tốt?"

    "Không cần, các ngươi chuyển cho cục điều tra, họ sẽ chuyển cho tôi."

    Bạch Lương Dịch: "..."

    Được thôi.

    Đối phương không muốn thêm bạn tốt, Bạch Lương Dịch không ép buộc.

    Bạch Lương Dịch đi tìm cục điều tra, Hà Minh tiến đến hỏi Ngân Tô: "Bằng hữu, cô rải gì xuống hồ nước? Sao có thể kết băng và thiêu cháy?"

    Ngân Tô suy nghĩ: "Nhân tạo ngưng châm băng?"

    Hà Minh: "..."

    Một là bột kết băng, một là bột ngưng châm, trộn lại là ngưng châm băng?

    Ngân Tô chỉ thử, không ngờ hiệu quả tốt.

    "Trò chơi thương thành có bán, anh mua về trộn là được." Ngân Tô không ngại nói cho Hà Minh.

    Hà Minh tra giá trên diễn đàn, có phân loại và giá cả, người chơi tra rất tiện.

    Xem xong giá, Hà Minh lý trí từ bỏ.

    Hắn không xứng.

    1 khắc là 100 điểm tích lũy, vừa rồi cô rắc cả bao lớn, bao nhiêu điểm tích lũy? Nhà ai thiêu điểm tích lũy như vậy!

    Nghiêm Nguyên Thanh từ hồ nước trở về, nhóm Bạch Lương Dịch đã rời đi.

    "Cô Tô cuối cùng không động thủ, là vì kiếm 100 vạn điểm tích lũy?"

    Nghiêm Nguyên Thanh thấy trên máy bay không người lái, cuối cùng cô không ra tay, để nhóm Bạch Lương Dịch làm.

    Hắn tưởng cô Tô suy xét nhân tố khác, để người khác động thủ, cô canh chừng, phòng Hòe Diệp Bình chạy trốn.

    Không ngờ cô chỉ để nhóm Bạch Lương Dịch kiếm 200 vạn.

    "Có tiền không kiếm là đồ ngốc." Ngân Tô cười: "Các người sẽ không cắt xén thù lao của tôi chứ?"

    ".. Đương nhiên không."

    Điều tra cục không keo kiệt với đại lão.

    "Còn một con khác đâu?" Ngân Tô hỏi: "Bắt được chưa?"

    "Độ Hạ đang xử lý." Nghiêm Nguyên Thanh bận rộn cả ngày, chưa kịp biết tiến triển của Độ Hạ: "Cái khác là Hồng Phao loại thường, không khuếch tán như Hòe Diệp Bình, chỉ khống chế một làng."

    Hòe Diệp Bình mạnh ở năng lực sinh sản, bản thể không mạnh bằng Hồng Phao loại thường, nên nó trốn tránh và sợ bị phát hiện.

    Hồng Phao loại thường thì không giống, chiếm làng làm vua, không sợ bị phát hiện.

    Nhưng cả hai có điểm giống: Người bị chúng lây nhiễm, không thể cứu trở lại.

    Bắt được bản thể Hòe Diệp Bình, nhưng nhiều người lây nhiễm còn ngoài kia, cục điều tra phải tìm hết.

    Người lây nhiễm đều có gia đình, bị lây nhiễm không được cứu, cục điều tra còn nhiều việc phải làm.

    Nghiêm Nguyên Thanh còn phải ở lại thành phố An Lạc một thời gian.

    Hắn muốn sắp xếp người đưa Ngân Tô về thành phố Lan Giang, nhưng cô từ chối, nói tự về được.

    "..."

    Đại lão thật độc lập.

    "Nhưng.." Nghiêm Nguyên Thanh nhắc: "Hiện tại chưa có xe được phép vận hành."

    Ngân Tô: "..."
     
    Noctor and Vava1810 like this.
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 531: Hiện thực - Người chơi 0023

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Thành phố An Lạc vẫn chưa dỡ bỏ hạn chế, nên cuối cùng Ngân Tô phải chấp nhận xe chuyên dụng mà Nghiêm Nguyên Thanh sắp xếp cho cô.

    Tài xế rất hiểu chuyện, lên xe không nói một lời, như một người máy, không nhìn nhiều, không hỏi nhiều.

    Ngân Tô dựa vào cửa sổ nhìn bầu trời đêm đen như mực bên ngoài.

    Trong bóng đêm đó, ẩn chứa vô số nguy hiểm.

    Không chỉ là nguy hiểm do trò chơi tạo ra.

    Còn có con người..

    Chính đồng loại, đồng bào của họ, mang đến nguy hiểm cho thế giới này.

    Nghĩ đến đây, Ngân Tô cảm thấy bực bội, cô lấy điện thoại ra, mở diễn đàn, bắt đầu lướt các bài viết để dời sự chú ý.

    Ngân Tô đang lướt say mê, đột nhiên nhận thấy tốc độ xe giảm.

    Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa lúc thấy bầu trời đêm hiện lên dòng chữ đỏ.

    [Thông báo toàn cầu: Người chơi 0023 đã thông qua phó bản tử vong (121) 'Cánh đồng tuyết săn giết', phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng cửa đối với khu E.]

    [Thông báo khu Hoa Hạ: Vì phó bản tử vong (121) 'Cánh đồng tuyết săn giết' đã vĩnh viễn đóng cửa đối với khu E, các khu vực chưa thông qua sẽ tăng xác suất đổi mới phó bản này. Nhắc nhở: Độ khó của phó bản sẽ tăng theo số lần đổi mới, người chơi hãy nhanh chóng thông qua.]

    Xe tiếp tục chạy, nhưng dòng chữ đỏ như theo xe di chuyển, luôn ở vị trí đó.

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào dòng chữ.

    Người chơi thử nghiệm nội bộ không ngừng xuất hiện, thời gian tới sẽ còn nhiều hơn..

    Và cùng với họ, số lượng phó bản tử vong trong nước sẽ ngày càng nhiều.

    Phó bản tử vong là nguồn gốc hình thành khu ô nhiễm, giải quyết nó là giải quyết khu ô nhiễm.

    Hiện tại mỗi khu vực như một cuộc thi đua, xem ai thông qua phó bản tử vong nhanh hơn.

    Thông qua phó bản tử vong càng nhiều, khu vực của mình càng an toàn.

    Vì người khác sẽ ưu tiên thông qua phó bản có tần suất đổi mới, ngăn nó xuất hiện ở khu vực của mình.

    Đây là một cuộc thi không có lựa chọn, không ai có thể trốn tránh trò chơi.

    Trốn tránh là tử vong.

    Bị ép bước vào chiến trường, người chơi phải bắt đầu cuộc thi này vì chính mình.

    * * *

    * * *

    Trong tầng hầm tối tăm, chỉ có một cửa sổ gần mặt đất, ánh sáng yếu ớt lọt vào.

    Ngu Chi ngồi trên giường ẩm ướt, người rối gỗ ngồi bên cạnh giúp cô thay băng.

    Băng gạc đều thấm máu.

    Ngu Chi cắn răng chịu đựng, mồ hôi lạnh chảy trên trán.

    Vết thương của cô dường như bị dính thuốc gì đó, luôn chảy máu, dùng thuốc hệ thống cũng không hiệu quả.

    Ngu Chi không biết sao mọi chuyện lại đến mức này.

    Cô hiện tại không có nhà để về, phải trốn trong tầng hầm nhỏ hẹp, dơ bẩn này.

    Ánh sáng đỏ từ cửa sổ lọt vào, Ngu Chi nghiêng đầu nhìn, thấy mờ mờ dòng chữ đỏ trên trời, nhưng không rõ nội dung.

    Người rối gỗ đứng dậy, đến cửa sổ nhìn rồi trở về nói: "Có người ở khu khác thông qua phó bản tử vong."

    Ngu Chi buông tay áo, che vết thương đã băng bó, nhìn cô gái trước mặt: "Những người đó vì sao muốn bắt ngươi?"

    Họ vừa đến đã muốn giết cô, nhưng cô không phải mục tiêu chính.

    Họ muốn bắt sống quái vật này từ phó bản chạy ra.

    "Tôi không biết." Người rối gỗ nói.

    "Nếu không phải tại anh, tôi đã không rơi vào tình cảnh này."

    "Xin lỗi."

    "Xin lỗi có ích gì." Ngu Chi cười lạnh: "Anh biến đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi, đó là lời xin lỗi tốt nhất!"

    Người rối gỗ: "Tôi không thể rời cô."

    "Tại sao? Anh giúp tôi, vì anh muốn rời phó bản, không phải thật sự muốn giúp tôi. Chúng tôi chỉ lợi dụng lẫn nhau. Anh đã rời phó bản, chúng ta không ai nợ ai, anh còn muốn hại tôi đến mức nào?"

    "Tôi không thể rời cô." Người rối gỗ vẫn nói: "Xin lỗi vì mang đến phiền toái, nhưng tôi không quen biết những người đó, không biết vì sao họ đuổi bắt tôi, không phải tôi muốn mang nguy hiểm cho cô."

    Ngu Chi ném đồ trên giường: "Biến đi!"

    Người rối gỗ không nói nữa, đi đến góc tối đứng.

    Cô nhìn cửa sổ nhỏ, nhìn dòng chữ đỏ trên trời chưa tôin.

    Thành phố Lan Giang không âm u như thành phố An Lạc, bầu trời thậm chí đầy sao.

    Đèn neon đan chéo ban đêm, vẫn thấy người đi đường.

    Chuyện ở thành phố An Lạc dường như không ảnh hưởng đến nơi này.

    Có lẽ họ đã quen sống cùng nguy hiểm, chỉ cần nguy hiểm không đến trước mặt, cuộc sống vẫn tiếp tục.

    Ngân Tô bước trên đường đầy ánh sao trở về nhà, tượng thạch cao vẫn làm nhà cửa bừa bộn, Quái tóc từ vai Ngân Tô trượt xuống, kéo ra một đống đồ từ dưới ghế sofa.

    Đại Lăng cũng từ túi Ngân Tô nhảy ra, trở lại hình dáng cô bé.

    Cô bé ôm gấu nhỏ màu hồng, đi theo sau Ngân Tô: "Chị, lần này ra ngoài, em không tìm được gấu nhỏ.."

    Ngân Tô rót nước, cô bé nói: "Chị, em muốn một con gấu nhỏ mới."

    Ngân Tô vào phòng ngủ thay quần áo, cô bé nói: "Chị, sao chị không để ý em?"

    "Lần sau."

    Ngân Tô qua loa đáp.

    Ngân Tô vô tình đóng cửa phòng ngủ, Đại Lăng bị nhốt ngoài cửa, cô bé dẩu môi, ôm gấu nhỏ ủy khuất rầm rì.

    Khi Ngân Tô thay quần áo xong ra ngoài, phòng đã thành chiến trường hỗn loạn.

    Quái tóc một mình đối phó hai - nhìn rất thành thạo.

    Ngân Tô nghe tiếng leng keng, phòng lạnh lẽo bỗng có chút náo nhiệt.

    Đương nhiên, nếu người bình thường thấy cảnh này, chắc sẽ bị dọa chết.

    Quái tóc có khả năng cách âm, Ngân Tô không lo bị khiếu nại, để họ tự do lăn lộn.

    Ngân Tô xốc tóc trên ghế sofa, nằm xuống và đặt cơm hộp.

    Mấy ngày tiếp theo không có gì xảy ra, Ngân Tô đi học đúng giờ.

    Chương trình học đặc thù mở cho người thường đã bắt đầu, Ngân Tô nghe các bạn thảo luận, chủ yếu có hai phần.

    Thứ nhất là đặc tính sinh vật trong phó bản và cách đối phó.

    Thứ hai là kỹ năng sinh tồn.

    Dạy về sinh vật trong phó bản một cách mơ hồ, không đề cập cụ thể, khéo léo tránh 'điều cấm' của trò chơi.

    Nhưng khi họ tiếp nhận thông tin này, xác suất bị kéo vào trò chơi vẫn tăng.

    Họ phải tự chịu hậu quả này.

    Kỹ năng sinh tồn chia làm hai loại: Huấn luyện thể lực và huấn luyện tư duy.

    Chương trình học chưa bắt đầu hai ngày, đã có người muốn rời khỏi, phần khác thì ổn, chỉ có huấn luyện thể lực là không chịu nổi.

    Từ khi trò chơi cấm kỵ toàn cầu xuất hiện, huấn luyện thể lực đã trở thành khóa chuẩn bị của trường học.

    Nhưng cường độ không bằng chương trình học đặc thù.

    Dù học sinh tự nguyện đăng ký, nhiều người trước đây đã rèn luyện tốt, nhưng đối mặt chương trình hiện tại, vẫn không chịu nổi.

    Nhưng dám đăng ký tham gia, chứng tỏ họ có quyết tâm hơn những người ngồi chờ chết và hy vọng may mắn.

    Vì vậy, ngoài kêu than thì thực sự rời khỏi không nhiều.
     
    Noctor and Vava1810 like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...