Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 273: Khu dân cư Kim Điển (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Phong không đuổi theo Ngân Tô, mà tự mình rời đi.

    Ngân Tô quay về, trên đường gặp một số người chơi, phần lớn đều mang theo đồ, mặt mày cảnh giác, vội vã chạy qua.

    Trong khu cộng đồng có rất nhiều cửa hàng, nhưng những gì người chơi tìm được không nhiều.

    Đêm qua, khi họ không biết, toàn bộ khu cộng đồng đã bị lục soát một lượt.

    Vì vậy, nhiều người chơi không tìm được vật tư đã trực tiếp cướp của người chơi khác.

    Có lẽ vì Ngân Tô tay không, những người chơi đi ngang qua chỉ liếc nhìn cô hai lần rồi vội vã rời đi.

    Tất nhiên, không phải người chơi nào cũng thông minh, cũng có người thấy cô là nữ nên muốn cướp.

    Sau hai lần bị chặn, cuối cùng Ngân Tô cũng về đến tòa nhà 44.

    Cô đứng dưới nhìn lên, trước đây chỉ có một số ít nhà bịt kín cửa sổ, nhưng hôm nay phần lớn cửa sổ đều bị bịt kín.

    Những nhà bịt kín cửa sổ.. bên trong có gì?

    Ngân Tô tò mò, nên cô đóng cửa đơn vị ở tầng 1, còn thêm một cái khóa mua từ cửa hàng, rồi cầm ống thép bắt đầu đi thăm hàng xóm từng tầng.

    Cô nhanh chóng phát hiện những cư dân không bị nhiễm sẽ không mở cửa, nhưng những cư dân bị nhiễm sẽ mở cửa và cố gắng đồng hóa cô.

    Những nhà bịt kín cửa sổ đều đã biến thành quái vật.

    Ban đầu Ngân Tô nghĩ chúng sợ ánh sáng nên bịt kín cửa sổ, nhưng khi kéo chúng ra ánh sáng, mặc dù chúng sợ, nhưng cơ thể không có biến đổi gì.

    Ánh sáng không gây hại cho chúng.

    Ngân Tô thử nghiệm nhiều lần mới có kết quả, sau khi thấy ánh sáng, những khối thịt trong bụng chúng sẽ mất hoạt tính và bắt đầu khô héo.

    Chúng đang bảo vệ những khối thịt trong bụng.

    * * *

    * * *

    Bên ngoài sảnh tầng một của tòa nhà 44.

    Thanh niên tóc xanh La Thụy Viễn ôm một đống vật tư trở về, theo sau là mấy người bạn.

    Ai ngờ vừa đến gần tòa nhà 42, họ thấy một nhóm người chơi đang tụ tập ở tòa nhà 44.

    La Thụy Viễn giao vật tư cho bạn, rồi chạy nhanh qua: "Anh em, các anh đang xem gì vậy?"

    Người bị anh ta vỗ vai không nói gì, mặt mày kỳ lạ chỉ về phía tòa nhà 44.

    Cửa đơn vị của tòa nhà 44 không biết bị ai đóng lại.

    Đó không phải vấn đề, vấn đề là trong sảnh có vài cư dân, họ đang điên cuồng đập cửa.

    Cửa kính vào nhà đầy máu, nhưng cửa không hề lay động.

    Thậm chí có cư dân dùng đồ cứu hỏa đập cửa, cũng không phá được cửa kính.

    La Thụy Viễn không hiểu: "Những cư dân này đang làm gì vậy?"

    "Không biết." Cuối cùng cũng có một người trả lời La Thụy Viễn: "Khi chúng tôi đến, đã có NPC đập cửa ở đây, sau đó ngày càng nhiều, chúng từ trên lầu chạy xuống."

    Thật vô lý!

    Thật kinh dị!

    Những cư dân này như phát điên..

    La Thụy Viễn: "Họ có vẻ rất sợ hãi, muốn ra ngoài, thứ gì khiến họ sợ hãi đến vậy.."

    "Bùm!"

    Máu bắn lên mặt La Thụy Viễn.

    Thứ gì đó rơi từ trên cao xuống như một đống bùn nhão, nằm bẹp trên mặt đất, đỏ trắng lẫn lộn.

    "Vút!"

    "Chết tiệt!"

    Miệng xác chết đột nhiên mở ra, phun ra một cái xúc tu, xúc tu bắn về phía người chơi đang xem.

    Những người chơi dám đứng đây xem đều có chút bản lĩnh, cái xúc tu nhanh chóng bị chém thành nhiều đoạn, khối thịt bật ra cũng bị tiêu diệt.

    "Thật kinh tởm.."

    Quái vật đã chết, nhưng vẫn muốn tìm vật chủ để ký sinh.

    Người chơi nhìn lên lầu, nhưng không thấy gì.

    "Trong tòa nhà này có gì? Quái vật sợ đến mức nhảy lầu.."

    "Sao tôi thấy rùng rợn quá."

    "Không phải BOSS xuất hiện chứ?"

    "Các bạn chắc chắn muốn tiếp tục xem không?"

    Khi người chơi đang do dự có nên rời đi hay không, cửa thang máy bên sảnh mở ra.

    Một cô gái bước ra từ thang máy, áo khoác đỏ đậm của cô có nhiều vết đen, ống thép trong tay nhỏ máu, để lại một chuỗi vệt máu trên mặt đất.

    Khi cô xuất hiện, những quái vật điên cuồng đập cửa dừng lại, kinh hãi nhìn cô.

    Đúng vậy.

    Kinh hãi.

    Người chơi thấy thật vô lý, họ chỉ từng thấy quái vật điên cuồng hưng phấn, chưa bao giờ thấy quái vật lộ vẻ kinh hãi chỉ có trên mặt người chơi.

    "Tôi đã bảo các bạn đừng chạy rồi mà." Ngân Tô lắc đầu, như một người lớn từ bi nhìn đứa trẻ không nghe lời, bất lực nhưng cưng chiều: "Làm tôi phải vất vả tìm các bạn, thật đáng chết."

    Quái vật: "..."

    Ai đáng chết chứ!

    Ngân Tô hoàn toàn không quan tâm quái vật nghĩ gì, đột nhiên chỉ vào cửa sau lưng chúng, cười hỏi: "Muốn ra ngoài không?"

    Quái vật: "..."

    Tất nhiên là muốn!

    Nhưng cửa chết tiệt này không mở được, chúng không thể ra ngoài!

    Chắc chắn là con quỷ này đã làm gì đó!

    Ngân Tô nhìn trời bên ngoài: "Hôm nay có vẻ không có hoạt động gì, vậy chúng ta chơi một trò chơi nhé."

    Quái vật: "?"

    "Hôm nay cửa này chỉ có thể đi ra một người." Ngân Tô không quan tâm quái vật hàng xóm có đồng ý hay không, nụ cười trên mặt cô càng lớn: "Ai thắng thì có thể sống sót ra ngoài, rất đơn giản đúng không!"

    "..."

    Đơn giản cái gì chứ!

    "Đừng làm mặt nghiêm thế, rất vui mà."

    "..."

    Vui cái gì chứ!

    * * *

    * * *

    Cửa sảnh cách âm tốt, người chơi bên ngoài đứng xa, không nghe rõ tiếng bên trong.

    Nhưng quái vật không động, cô gái đó cũng không động, có vẻ đang nói gì đó.

    "Cô ấy đang làm gì? Sao quái vật không tấn công cô ấy?"

    "Cô ấy là người chơi à?" Có người chơi chưa gặp Ngân Tô, tỏ vẻ nghi ngờ.

    Làm quái vật sợ đến mức này, có thể là người chơi sao? Không phải là BOSS chứ? Nhưng BOSS làm gì mà dọa quái vật?

    "Sao lại không.. cô ấy tối qua còn ở ban công dùng bảng đèn thu hút quái vật, tôi khuyên các bạn đừng chọc vào cô ấy, người này rất kỳ lạ."

    Mọi người: "..."

    La Thụy Viễn nhìn chằm chằm vào sảnh, cô gái bên trong không biết nói gì với quái vật.

    Quái vật ban đầu căng thẳng, đầy sát khí, có vẻ muốn liên thủ tấn công cô.

    Nhưng cô chỉ thờ ơ dùng vũ khí trong tay gõ vào bàn bên cạnh, sức mạnh của quái vật lập tức tan rã.

    Chúng bắt đầu kéo giãn khoảng cách..

    Sau đó..

    Sau đó chúng đánh nhau.

    Đánh.. đánh nhau?

    La Thụy Viễn: "?"

    Quái vật đột nhiên xé xác nhau, không ai trong số người chơi đứng xem ngờ tới.

    Quái vật không phải đang đùa, chúng thực sự muốn giết nhau, càng tàn nhẫn càng tốt.

    "Bốp!"

    Hai bàn tay quái vật in dấu máu lên cửa kính, kéo dài một vệt máu.

    Màu đỏ tươi đập vào mắt người chơi, cô gái đứng giữa bạo lực và máu me mỉm cười, như một ác thần dụ dỗ con người phạm sai lầm.

    Một người chơi đứng xem nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng: "Cô ấy có kỹ năng thiên phú gì đó để điều khiển NPC sao?"

    Người chơi bên cạnh lập tức tiếp lời: "Có thể điều khiển NPC, chẳng phải cũng có thể điều khiển chúng ta?"

    "Cô ấy chắc.. không.. tấn công chúng ta chứ?"

    "Tôi nghĩ cô ấy không phải người chơi."

    La Thụy Viễn không tham gia vào cuộc thảo luận của người chơi, trong đầu nghĩ đến việc tối qua cô ấy có phải đã khiến quái vật tự giết nhau như vậy không?

    Đây là năng lực của cô ấy sao?

    Điều khiển quái vật hoặc điều khiển NPC..
     
    Noctor likes this.
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 274: Khu dân cư Kim Điển (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bịch!"

    Quái vật ngã xuống đất, chết không nhắm mắt, trừng trừng nhìn vào một chỗ.

    Quái vật duy nhất còn đứng trong sảnh, toàn thân đầy máu, có máu của nó và của những quái vật khác.

    Một cánh tay của quái vật đã bị xé rời, máu vẫn chảy ròng ròng.

    Quái vật với khuôn mặt dữ tợn nhìn Ngân Tô, "Tôi.. có thể ra ngoài không?"

    Ngân Tô mỉm cười, "Tất nhiên."

    Cô bước qua vũng máu mở cửa, tự tay kéo cửa ra, làm động tác mời.

    Quái vật lập tức lao ra ngoài.

    Nhưng nó chưa chạy được hai mét, lưng lạnh toát, toàn thân bị xuyên thủng, ngã phịch xuống đất.

    Quái vật nhìn người bước ra từ cửa, môi mấp máy: "Cô.. lừa.."

    Cô gái cúi xuống, nụ cười dịu dàng: "Sao gọi là lừa được? Tôi nói cửa này chỉ có thể đi ra một người, sao anh có thể không tính tôi?"

    Quái vật: "..."

    Ánh mắt oán hận của quái vật dần tắt.

    Ngân Tô thu lại nụ cười, đứng dậy, nhìn những người chơi vừa lùi ra xa.

    Ngân Tô nhếch môi, không khách sáo: "Các bạn còn tâm trạng đứng đây xem, đã cướp đủ thức ăn chưa? Hay các bạn cũng muốn vào thử cảm giác đấu tự do?"

    Mọi người: "!"

    Cô ấy không định điều khiển chúng ta chứ!

    Người chơi kinh hãi, vội vàng quay đầu bỏ đi, ngay cả La Thụy Viễn cũng nhanh chóng rời khỏi tòa nhà 44.

    Người chơi này.. còn điên hơn họ tưởng.

    Ngân Tô đợi họ rời đi, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, cố gắng làm một chủ nhà văn minh.

    * * *

    * * *

    Cả buổi sáng không có cư dân nào xuất hiện, người chơi đã tìm hết những nơi có thể có vật tư, nhưng thu hoạch không nhiều.

    Những người chơi thu hoạch được nhiều lo sợ bị cướp, tránh xa những người chơi khác, trở về chỗ ở, khóa cửa và ẩn náu.

    Có lẽ Ngân Tô đã làm gương tốt, một số người chơi không tìm được nhiều vật tư bắt đầu quét dọn các tầng, chủ động gõ cửa.

    Họ nhanh chóng phát hiện chỉ có quái vật mới mở cửa.

    Và lúc này quái vật không mạnh, chỉ cần không gặp nhiều con cùng lúc, giết chúng rất dễ dàng.

    Nếu người chơi lập đội, thì càng dễ dàng hơn..

    Vì vậy, nhiều người chơi bắt đầu kiếm điểm.

    Họ kiếm được khá nhiều điểm, nhưng không tìm được nhiều thức ăn.

    Nhà quái vật hoàn toàn không có gì ăn.

    Ngân Tô lúc này đang đi về phía văn phòng quản lý tài sản, muốn tìm Tiểu Lưu nói chuyện.

    Nhưng cửa văn phòng quản lý tài sản đóng kín, bên trong không có ai sống.

    Ngân Tô cạy cửa vào, cô đã đến văn phòng này hai lần, những chỗ cần lục soát đều đã lục soát.

    Nhưng hoa sen mà Tiểu Lưu đưa hôm qua còn rất tươi, cô ấy lấy từ đâu ra?

    Ngân Tô lại cẩn thận tìm kiếm văn phòng.

    "Cạch!"

    Ngân Tô nghe thấy tiếng động ở cửa, quay lại nhìn, thấy Trần Phong bước vào từ bên ngoài.

    Ánh mắt chạm nhau, Trần Phong rõ ràng ngạc nhiên: "Cô Tô?"

    Ngân Tô gật đầu, tiếp tục lật xem tài liệu trong tay.

    "..."

    Anh ta không ngờ lại gặp Ngân Tô ở đây.

    Trần Phong cũng không nói nhiều, nhìn quanh một lượt, không thấy nhân viên quản lý tài sản, có vẻ hôm nay họ cũng không có mặt..

    Trần Phong đi đến quầy tiếp tân, mở máy tính của quản lý tài sản, nhập mật khẩu, bắt đầu xem xét nội dung trong máy tính.

    Ngân Tô đột nhiên hỏi: "Anh lấy mật khẩu từ đâu?"

    Trần Phong: "Hôm qua thấy người của quản lý tài sản nhập."

    "Ồ." Ngân Tô tiếp tục lật xem tài liệu, hai người không làm phiền nhau.

    Ngân Tô không tìm thấy manh mối về hoa sen, nhưng lại tìm thấy một số tài liệu, bị kẹp giữa nhiều tài liệu thông thường của quản lý tài sản.

    Cô rút những tờ giấy kỳ lạ đó ra.

    【Thống kê chỉ số cảm xúc khu thử nghiệm】

    【Quan sát hiệu quả phân phối khu thử nghiệm】

    【Khu thử nghiệm.. 】

    Thống kê chỉ số cảm xúc bắt đầu từ bốn tháng trước, ban đầu dữ liệu không nhiều, nhưng theo thời gian, dữ liệu ngày càng nhiều.

    Ngân Tô phát hiện, ban đầu thống kê là những cư dân nhận được các giải thưởng linh tinh.

    Sau đó là một số cư dân bình thường, thậm chí không có tên, chỉ dùng số hộ.

    Ngân Tô cuối cùng thấy một số kết luận, tóm lại là thí nghiệm này nhằm giảm cảm xúc tích cực của cư dân, tăng cảm xúc tiêu cực.

    Vì vậy, cư dân trở nên bạo lực, tê liệt.. đều do thí nghiệm này.

    "Quan sát hiệu quả phân phối" là những bảng biểu, thời gian sớm nhất là hai tháng rưỡi trước, gần với thời gian tặng hoa sen cho chủ nhà.

    Trên bảng chỉ có số hộ, một số hộ bị dán nhãn đen.

    Ngân Tô nhớ lại những số hộ bị dán nhãn đen, đều là những nhà bịt kín cửa sổ mấy ngày trước.

    Nhãn đen có lẽ là bị nhiễm.

    "Cô Tô."

    Trần Phong đột nhiên gọi Ngân Tô.

    "Cô qua đây xem."

    Trần Phong sẵn sàng chia sẻ manh mối, Ngân Tô cũng không khách sáo, trực tiếp đi qua xem.

    Trên màn hình máy tính là một trang điều khiển, có nhiều nút điều khiển, phía trên cùng viết 'Hệ thống phun sương hồ nhân tạo'.

    Bên cạnh có nhật ký hoạt động.

    Trần Phong cho Ngân Tô xem nhật ký hoạt động, ngoài các thao tác bật và tắt..

    [XXXX. XX. 04 phân phối hoàn thành]

    [XXXX. XX. 05 phân phối hoàn thành]

    [XXXX. XX. 06 phân phối hoàn thành]

    Phía trước là năm tháng, phía sau là ngày, từ ba tháng rưỡi trước, đến hôm qua đều có ghi chép phân phối hoàn thành.

    Trần Phong: "Bên cạnh lối đi hồ nhân tạo có nhiều vòi phun sương, cô Tô đã đến đó chưa?"

    "Đã đến."

    "Quản lý tài sản đã phân phối gì cho cư dân?" Trần Phong nhìn chằm chằm vào màn hình: "Đây là lý do cư dân thay đổi nhiều như vậy?"

    Ngân Tô đưa tập tài liệu trong tay cho anh ta.

    "Chỉ số cảm xúc.."

    Trần Phong đọc nhanh qua những tài liệu đó.

    "Ban đầu chỉ là những người cụ thể, từ đây trở đi là số lượng lớn.. trùng khớp với ngày phân phối phun sương."

    Vậy nên sự thay đổi của cư dân là do những thứ được phân phối trong phun sương.

    Trần Phong im lặng một lúc, tiếp tục nói: "Đầu tiên thí nghiệm trên một số người cụ thể, sau khi xác định hiệu quả, mới bắt đầu phân phối rộng rãi. Mục đích của việc này chỉ là để tăng cảm xúc tiêu cực của cư dân?"

    Ngân Tô: "Có thể quái vật có yêu cầu gì đó đối với vật chứa. Giống như người chơi càng nhiều cảm xúc tiêu cực, càng dễ bị nhiễm."

    Trần Phong: "Cô Tô nghĩ những quái vật đó là do nhiễm virus hay là sinh vật ký sinh?"

    Ngân Tô nhún vai, thản nhiên nói: "Đều có thể, không khác biệt lắm, dù sao cũng đều phải giết."

    Trần Phong: "..."

    "Cạch!"

    Ngân Tô và Trần Phong đồng thời ngẩng đầu nhìn ra cửa.

    Một bà lão tóc bạc đứng ngoài cửa, dường như muốn vào nhưng bị cửa kính chặn lại, đầu đập vào kính, giờ trán vẫn dán vào kính.

    Đôi mắt không có tròng trắng, nhìn chằm chằm họ qua kính.

    Lúc này trời bên ngoài dần tối, Ngân Tô thấy có nhiều cư dân xuất hiện ở xa.

    Có người đi xa, có người lại tiến về phía văn phòng.

    Bà lão ngoài cửa cúi đầu nhìn tay nắm cửa, dường như hiểu ra gì đó, đưa tay mở cửa, bước vào, đứng trước quầy tiếp tân, mặt cười quái dị.

    Trần Phong đã cảnh giác khi bà lão xuất hiện.

    Ngân Tô thì không hề căng thẳng, ngược lại còn cười theo bà lão, bắt chước giọng quản lý tài sản: "Chào bà, có gì tôi có thể giúp không?"
     
    Noctor likes this.
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 275: Khu dân cư Kim Điển (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà lão bước vào, theo sau là vài cư dân khác, ai nấy đều mang nụ cười kỳ quái trên mặt.

    Họ đồng loạt đứng trước quầy tiếp tân, đôi mắt không có tròng trắng nhìn chằm chằm vào họ.

    Không biết là theo thứ tự đến trước hay vì tôn trọng người già, bà lão lên tiếng trước: "Cô có sẵn lòng giúp tôi không?"

    Ngân Tô không nghĩ ngợi gì, liền đáp ngay: "Tất nhiên là sẵn lòng rồi, tôi là thần thiện lành mà, không bao giờ từ chối yêu cầu của hàng xóm dễ thương."

    "..."

    Sau một khoảnh khắc im lặng kỳ lạ, nụ cười của bà lão càng rộng hơn, gần như kéo dài đến tận tai: "Cô thật là một đứa trẻ ngoan."

    Nói xong, bà há miệng rộng, lưỡi biến mất một cách vô lý, sâu trong cổ họng có thứ gì đó đang ngọ nguậy.

    Ngân Tô nhặt lấy vật trang trí trên bàn và nhét thẳng vào miệng bà lão, vừa đủ để bịt kín miệng bà.

    "Mở miệng to thế làm gì, thật đáng sợ."

    Bà lão: "?"

    Vật trang trí bị đẩy sâu vào cổ họng bà lão, chỉ còn lại một phần ba bên ngoài. Bà lão mặt mày u ám rút vật trang trí ra.

    Chưa kịp nổi giận thì một thanh thép lạnh lẽo đã đón chào bà.

    Bà lão cảm thấy mình bay lên.. không, chính xác là đầu của bà bay lên.

    Bà nhìn thấy cơ thể mình vẫn đứng trước quầy tiếp tân, trong khi đầu của bà ngày càng xa cơ thể..

    "Bộp!"

    Đầu bà lão đập xuống đất, lăn vào góc, mắt bà hoàn toàn chìm vào bóng tối, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì nữa.

    Ngân Tô nghiêng đầu nhìn những con quái vật khác, cười còn kỳ quái và đáng sợ hơn chúng: "Các ngươi cũng cần sự giúp đỡ của ta nhỉ.."

    Quái vật: "..."

    Các quái vật đồng loạt há miệng, phóng ra những xúc tu tấn công hai người ở quầy tiếp tân.

    Trần Phong cầm ghế đập vào con quái vật gần nhất, xúc tu lệch sang bên, đập vào tường, chất nhầy ghê tởm bắn tung tóe.

    Ngân Tô nhảy lên quầy tiếp tân, thân hình linh hoạt đáp xuống bên ngoài, cầm thanh thép cười quái dị lao vào đám quái vật.

    Trần Phong: "..."

    Trần Phong nhìn về phía Ngân Tô, anh không bị quái vật làm cho sợ, mà bị Ngân Tô làm cho hoảng hốt.

    Cảm giác kinh dị quen thuộc lại trở về!

    Trần Phong giữ chặt một con quái vật, dùng băng keo quấn quanh đầu nó vài vòng.

    Xúc tu của quái vật không thể thoát ra, không còn khả năng gây sát thương.

    Trần Phong cầm đầu quái vật, đập xuống đất đến khi đầu nó vỡ nát, xác nhận nó không còn động đậy, rồi đứng lên đi bắt con quái vật khác.

    Dùng cùng một phương pháp để giải quyết con quái vật.

    Bên kia, Ngân Tô đang giết loạn trong đám quái vật, đã giải quyết hết tất cả quái vật.

    Ngoài cửa có quái vật muốn vào, nhưng bị tình hình bên trong làm cho hoảng sợ, đứng do dự ở cửa.

    Ngân Tô cười rạng rỡ vẫy tay với chúng: "Vào chơi nào~"

    Quái vật: "..."

    Quái vật như nghe thấy âm thanh ma quái, quay đầu bỏ chạy.

    "Chậc."

    Ngân Tô cũng không đuổi theo, để mặc chúng chạy trốn.

    Trần Phong bước ra từ quầy tiếp tân, trên người dính một ít máu và bẩn, anh chỉnh lại một chút, "Quái vật đã xuất hiện."

    Ngân Tô cảm thán: "Đêm nay sẽ rất náo nhiệt."

    Trần Phong: "..."

    Là kinh dị thì đúng hơn.

    * * *

    * * *

    Khắp khu cộng đồng đều là quái vật, những người chơi còn ở bên ngoài muốn trở về tòa nhà của mình rất khó khăn.

    Dù họ đi hướng nào, cũng sẽ có quái vật đuổi theo. Chỉ cần gây ra tiếng động, sẽ có thêm nhiều quái vật tham gia cuộc truy đuổi.

    Người chơi bị quái vật đuổi đến mức kêu la ầm ĩ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nổ, có người chơi sử dụng vũ khí có sức sát thương lớn.

    "Cô Tô, chỗ này an toàn hơn."

    Lúc này, Trần Phong và Ngân Tô đang ở trong một cửa hàng an toàn hơn trên tầng hai. Trần Phong kiểm tra trước sau một lượt rồi ngồi xuống bàn.

    Trần Phong không còn vẻ sạch sẽ, thư thái như ban đầu, trông anh cực kỳ mệt mỏi.

    Bên ngoài toàn là quái vật lang thang.

    Chỉ cần họ gây ra chút động tĩnh, những con quái vật đó sẽ kéo đến, tìm cách vào để đồng hóa họ.

    Ngân Tô khá hơn Trần Phong một chút, nhưng quần áo cũng dính đầy máu. Cô tìm thấy vòi nước trong cửa hàng để rửa tay và thay một chiếc áo khoác sạch.

    Trần Phong biết Ngân Tô có không gian riêng, và vừa rồi còn thấy cô nhặt xác quái vật.. nên không ngạc nhiên khi thấy cô thay quần áo sạch từ hư không.

    "Cô Tô, cô cần xác quái vật để làm gì?"

    Ngân Tô lấy ra một túi bánh quy, xé mở và nhét một miếng vào miệng, rồi trả lời câu hỏi của Trần Phong: "Ăn."

    "?"

    Ăn?

    Ăn quái vật?

    Thật sao?

    Trần Phong lúc nãy không cảm thấy gì, nhưng giờ ngửi thấy mùi thơm của bánh quy, cảm giác đói cồn cào ập đến.

    Trần Phong đã tích trữ thức ăn từ ngày đầu tiên, sau khi tách ra khỏi nhóm của Viên Phong, anh còn tìm thấy một điểm cung cấp chưa bị phát hiện, nên không thiếu đồ ăn.

    Hai người mỗi người ăn đồ của mình, sau khi bao bì chất thành một đống nhỏ trên bàn, họ mới dừng lại.

    "Cảm giác đói ngày càng nghiêm trọng." Trần Phong nhìn đống bao bì, vẻ mặt u ám: "Trong hai ngày tới, người chơi sẽ cần nhiều thức ăn hơn."

    Ngân Tô tò mò: "Anh không đủ à?"

    "Hiện tại thì đủ." Trần Phong nói rằng thức ăn của anh đủ để kéo dài đến ngày cuối cùng, "Chỉ là trong khu cộng đồng rất ít vật tư, nếu không tìm được thức ăn, người chơi sẽ tấn công lẫn nhau."

    Vì vậy, họ không chỉ phải đối mặt với quái vật mà còn phải đối mặt với người chơi khác.

    Ngân Tô chống cằm: "Ban đầu NPC tự giết lẫn nhau, sau đó người chơi tự giết lẫn nhau, rất công bằng."

    Trần Phong: "..."

    Cô thật biết cách suy nghĩ.

    Trần Phong đứng dậy đi đến cửa, quan sát tình hình bên ngoài.

    Ngân Tô đặt hai chiếc ghế cạnh nhau và nằm xuống, bên ngoài có quá nhiều quái vật, bây giờ ra ngoài chỉ khiến họ bị quái vật đuổi khắp nơi.

    Thà nghỉ ngơi trước còn hơn.

    Trần Phong quay lại thấy Ngân Tô đã nằm xuống, lại một khoảng lặng kỳ lạ.

    Trần Phong tìm thấy giấy bút trong cửa hàng, ngồi xuống một bên bắt đầu suy nghĩ về những manh mối vừa thu thập được.

    Một lúc sau, Trần Phong hỏi người đang nằm trên ghế: "Cô Tô, cô có muốn trao đổi manh mối không?"

    "Anh có manh mối gì?"

    Trần Phong đã từng cùng Ngân Tô vượt qua một phó bản, biết rằng cô không bao giờ lấy manh mối miễn phí, nên anh nói thẳng:

    "Tôi đã điều tra một số cư dân biến đổi sớm nhất, tìm thấy những bông sen khô trong nhà họ.

    Trong khu cộng đồng có những cư dân nhận thức đúng đắn, họ có manh mối. Trước đây tôi tìm thấy một người, anh ta nói rằng ban quản lý đã nuôi một hồ sen và từng tặng sen cho cư dân, tôi tưởng anh ta nói về những bông sen ở hồ nhân tạo.

    Nhưng cư dân nói rằng sen ở hồ nhân tạo chưa bao giờ nở hoa, phủ nhận việc ban quản lý tặng sen cho họ.

    Tuy nhiên, những bông sen khô trong nhà cư dân là bằng chứng, ban quản lý thực sự đã tặng sen cho cư dân."

    Cộng thêm những gì nhìn thấy trong văn phòng ban quản lý hôm nay, sen rất có thể là nguồn gốc lây nhiễm cho cư dân.

    Ngân Tô hỏi: "Hồ sen mà ban quản lý nuôi ở đâu?"

    "Không biết." Trần Phong lắc đầu: "Anh ta chỉ nói thấy ban quản lý cầm sen tươi, còn nghe họ nói chuyện, bảo phải chăm sóc tốt hồ sen đó.."

    Vì hồ nhân tạo lúc đó không có sen, nên hồ sen mà ban quản lý nói chắc chắn không phải là hồ nhân tạo.
     
    Noctor and ThanhHằng170204 like this.
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 276: Khu dân cư Kim Điển (20)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhận thức của cư dân bị bóp méo, nên họ phủ nhận việc ban quản lý đã tặng sen.

    Còn về ban quản lý.. họ rõ ràng là thủ phạm, chính họ cố tình làm cho cư dân bị nhiễm, nên họ cũng phủ nhận việc tặng sen.

    Nghĩ kỹ lại, từ khi vào phó bản, họ chỉ gặp một nhân viên ban quản lý thực sự ở văn phòng.

    Tuy nhiên, sáng nay, ngay cả nhân viên ban quản lý đó cũng biến mất.

    Trần Phong nói xong, Ngân Tô tiếp lời:

    "Sen thực sự là nguồn lây nhiễm. Sen sẽ dụ cư dân nuốt hạt sen, thứ bên trong hạt sen sẽ nhiễm vào cư dân."

    "Thứ bên trong hạt sen?"

    "Ừ."

    Ngân Tô mô tả chất lỏng đen bên trong hạt sen, cuối cùng không quên nhận xét: "Rất ghê tởm."

    Trần Phong chưa từng thấy thứ đó, nhưng Ngân Tô nói vậy thì chắc là đúng.

    Nguồn lây nhiễm cơ bản đã được xác định.

    Trần Phong suy nghĩ và liệt kê các manh mối hiện tại.

    "Đầu tiên làm cho cảm xúc của cư dân thay đổi, trở thành người bị kiểm soát bởi cảm xúc tiêu cực, sau đó dùng sen để nhiễm vào cư dân.."

    Cảm xúc của cư dân thay đổi, rất có thể giống như Ngân Tô nói, cần họ đầy cảm xúc tiêu cực mới có thể trở thành vật chủ của 'virus'.

    Cư dân bị nhiễm dần dần biến thành quái vật, bắt đầu lây nhiễm diện rộng cho cư dân, cuối cùng cả khu cộng đồng trở thành thiên đường của quái vật.

    Trần Phong: "Nếu là nhiễm.. người chơi có phải tìm thuốc giải không? Thuốc giải sẽ là gì?"

    Ngân Tô nói nhẹ nhàng: "Nếu tìm được hồ sen của ban quản lý, có thể sẽ có manh mối mới."

    Trần Phong: "..."

    Hôm qua anh đã đi khắp khu cộng đồng, ngoài hồ nhân tạo, không thấy hồ sen nào khác.

    Hai người trao đổi xong, không ai nói thêm gì nữa.

    Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng động do quái vật và người chơi gây ra, thời gian trôi qua không hay biết.

    Hai giờ sáng.

    Ngân Tô nghe thấy tiếng động bên ngoài, và âm thanh đó đang tiến gần đến tầng hai.

    Cô ngồi dậy, Trần Phong ngồi trong bóng tối, lúc này cũng cảnh giác nhìn về hướng phát ra âm thanh.

    Âm thanh truyền từ ngoài cửa vào.

    "Đang!"

    Tiếng động không lớn, giống như thứ gì đó va vào vật kim loại.

    Nhưng trong đêm tối, âm thanh này rất nguy hiểm, Ngân Tô đã nghe thấy tiếng gầm và bước chân của quái vật từ xa.

    Ngân Tô đi đến bên cửa, lúc nãy họ vào đã đẩy đồ chắn cửa, lúc này chỉ có thể nhìn ra ngoài qua khe hở.

    Bên ngoài có một bóng đen từ dưới leo lên hành lang, nhưng cô không rời đi mà quay lại đưa tay xuống dưới.

    "Chúng đến rồi.."

    "Đừng nhìn chúng, nhanh lên, nắm chặt lấy tôi."

    Bóng đen thúc giục người bên dưới.

    * * *

    * * *

    Tạ Bán An nắm lấy biển quảng cáo, khó khăn leo lên, bên dưới đã có quái vật đến, đang ngẩng đầu nhìn anh.

    Chúng quan sát một lúc, nhanh chóng học cách leo lên như họ.

    Tạ Bán An nắm lấy tay Ly Khương, không dám nhìn quái vật bên dưới.

    "Cần giúp đỡ không?"

    Tạ Bán An và Ly Khương nghe thấy tiếng nói đột ngột vang lên, cả hai đều rùng mình, suýt nữa buông tay, may mà Ly Khương nắm chặt Tạ Bán An, anh không bị rơi xuống.

    Ly Khương quay đầu nhìn bên cạnh, không biết từ lúc nào có một người đứng đó.

    Ánh sáng quá tối, cô không nhìn rõ mặt người đó, chỉ phân biệt được là một cô gái, giọng nói còn quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó..

    Ly Khương cảnh giác, vừa nhìn đối phương vừa cố kéo Tạ Bán An lên.

    Nhưng có vẻ Ly Khương không đủ sức, mãi mà không kéo được Tạ Bán An lên.

    Trong khi quái vật bên dưới đã gần leo đến bên cạnh Tạ Bán An, cố gắng đưa tay ra bắt anh.

    Tạ Bán An sợ hãi há miệng, nhưng không dám kêu, dùng chân đạp mạnh vào tay quái vật. Anh vừa động, Ly Khương phải dùng sức mạnh hơn để giữ anh.

    Nhưng Ly Khương lúc này rất đói, đói đến mức gần như không còn sức lực..

    "Cần giúp đỡ không?"

    Người đứng bên cạnh lại hỏi một câu.

    Bên dưới có quái vật, bên cạnh có một người không rõ lai lịch hỏi cô có cần giúp đỡ không? Ai dám nhờ giúp đỡ chứ!

    Khoan đã!

    Giọng nói này..

    Bị quái vật và đói khát hành hạ đến mức đầu óc có chút đơ, Ly Khương đột nhiên lóe lên ý nghĩ, mắt mở to: "Cô Tô?"

    "Ừ, cần giúp đỡ không?"

    Ly Khương mắt mở to, xúc động đến rơi nước mắt, ".. Cần!"

    Ngân Tô tiến lên, giúp Ly Khương kéo người bên dưới lên.

    "Đi theo tôi."

    Tạ Bán An và Ly Khương dìu nhau, anh nhỏ giọng hỏi Ly Khương: ".. Cậu quen à?"

    Ly Khương nước mắt rơi lã chã, giọng nói nghẹn ngào: ".. Trước đây từng cùng vượt qua phó bản."

    Nghe vậy, Tạ Bán An không nói gì thêm, cùng Ly Khương chui vào khe hở của cửa hàng bên cạnh.

    Cửa hàng lại bị đồ chắn cửa.

    Bên ngoài quái vật cũng leo lên, chúng lang thang bên ngoài, thử đẩy cửa các cửa hàng, nhưng không phá hoại mạnh, không đẩy được thì đi hướng khác.

    Đợi bên ngoài không còn tiếng động, người trong cửa hàng mới thở phào nhẹ nhõm.

    Ly Khương nhìn rõ ngoài cô Tô còn có một người khác, anh ta cảnh giác đứng ở vị trí cửa sau, dường như định chạy nếu có nguy hiểm.

    Ly Khương không căng thẳng như Trần Phong, dù sao anh ta ở cùng cô Tô, chắc chắn không phải người xấu.

    Ly Khương có chút xúc động, càng xúc động nước mắt càng rơi nhiều, "Cô Tô, không ngờ lại gặp cô ở đây, thật sự quá may mắn."

    Trần Phong: "..."

    Quá phóng đại?

    "May mắn?" Ngân Tô có chút nhạy cảm với từ này, "Xui xẻo thì đúng hơn."

    Cô cũng không ngờ phó bản này lại gặp hai người quen cùng lúc.

    "Xui xẻo?" Ly Khương lắc đầu, giọng chắc chắn: "Sao lại thế được, tôi dẫn theo Tiểu An, sẽ không xui xẻo đâu."

    "..."

    Ngân Tô nhìn thanh niên bên cạnh cô: "Cô lại làm việc thiện à?"

    "À.. không, cậu ấy là bạn tôi, Tạ Bán An. Tiểu An, đây là cô Tô."

    Tạ Bán An lễ phép chào: "Chào cô Tô."

    "Chào anh."

    Tạ Bán An là một thanh niên khá kín đáo, không nói nhiều, chỉ đứng sát bên Ly Khương.

    Ly Khương vừa lau nước mắt vừa nói: "Lần trước chia tay cô, tôi đã nghĩ nếu có thể cùng cô vượt qua phó bản nữa thì tốt, không ngờ phó bản này lại gặp cô."

    Trần Phong càng nhìn càng thấy phóng đại.

    Sao lại có người gặp cô mà khóc thế này? Có phải bị dọa không..

    Ngân Tô đã quen với phong cách khóc lóc của Ly Khương trong phó bản trước, lúc này không có biểu cảm gì, để họ tự tìm chỗ ngồi.

    Ngân Tô tiện giới thiệu Trần Phong đang đứng ở cửa sau chuẩn bị chạy: "Đây là Trần.. Trần tiên sinh."

    Trần Phong chủ động nói: "Trần Phong."

    Ly Khương nấc lên một tiếng, "Chào anh, tôi là Ly Khương, Ly trong từ rời đi, Khương trong tên Khương Tử Nha."

    Sau khi chào hỏi, Trần Phong cuối cùng cũng di chuyển vào giữa cửa hàng.

    Ly Khương và Tạ Bán An đều rất đói, Ly Khương lấy đồ ăn từ ba lô chia cho Tạ Bán An, để anh ăn trước.

    Ly Khương cũng ăn một chút, giảm bớt cảm giác khó chịu do đói, rồi bắt đầu nói chuyện với Ngân Tô.
     
    Noctor and ThanhHằng170204 like this.
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 277: Khu dân cư Kim Điển (21)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ly Khương và Tạ Bán An cùng vào phó bản này, họ là bạn bè ngoài đời thực.

    Vào phó bản này chủ yếu là vì Tạ Bán An.

    Anh không có đủ thời gian ở thế giới thực, nên cần vào đây để tăng thời gian và điểm số.

    Vì dẫn theo Tạ Bán An, chủ yếu là để tăng thời gian, nên sau khi vào đây, Ly Khương dẫn Tạ Bán An tránh các người chơi khác.

    Họ luôn rất may mắn, hầu như không gặp nguy hiểm, chỉ là tối nay họ không kịp về chỗ ở, nên bị quái vật đuổi suốt đêm.

    Ly Khương lục trong túi, đột nhiên rút ra một bông sen khô, "Cô Tô, cô đã thấy cái này chưa?"

    Trần Phong: "..."

    Ngân Tô gật đầu: "Ừ."

    Ly Khương lại lấy ra một cuốn sổ đen: "Tôi nghĩ bông sen này là nguồn lây nhiễm."

    Cô đưa cuốn sổ cho Ngân Tô.

    Cuốn sổ đen là sổ ghi chép, bên trong ghi lại chi tiêu trong một tháng, chi tiết đến tiền mua rau một đồng.

    Nhưng về sau số lần ghi chép rõ ràng giảm đi, chữ viết cũng trở nên lộn xộn, như người viết đang bồn chồn, thậm chí có nhiều lỗi chính tả và dấu gạch xóa.

    Lật tiếp, chỉ còn lại những từ như 'đừng ra ngoài khi trời tối', 'sen', 'kháng thể', 'quỷ dữ', 'tại sao không được' viết kín cả trang.

    * * *

    * * *

    Lần trước Ly Khương và Tạ Bán An leo vào phòng ngủ của một gia đình, trong đó có một con quái vật.

    Quái vật có lẽ là con trai của gia đình đó, cư dân đều nói anh ta đã chuyển đi, ai ngờ anh ta bị nhốt trong phòng ngủ.

    Sau đó họ tìm thấy bông sen khô bị khóa trong hộp sắt trong tủ quần áo của phòng ngủ khác, và cuốn sổ này.

    Chủ nhân cuốn sổ là người cha, chữ viết trên đó chắc là của ông.

    Có thể ông phát hiện con trai không bình thường, nên nhốt anh ta lại.

    Nhưng ông không biết mình cũng trở nên không bình thường, sau đó thậm chí quên mất con trai vẫn bị nhốt trong phòng ngủ.

    Cũng có thể con trai là người bình thường, người cha để không cho con trai bị nhiễm, đã nhốt anh ta trong phòng ngủ.

    Nhưng cuối cùng con trai vẫn bị nhiễm, trở thành quái vật.

    "Ở đây có nhắc đến kháng thể." Ly Khương hít mũi, chỉ vào những chữ xen lẫn trong đống chữ viết dày đặc, đôi mắt lấp lánh nước mắt: "Tôi nghĩ đây rất có thể là chìa khóa để vượt qua phó bản."

    Ngân Tô trả lại cuốn sổ cho cô, "Nhưng kháng thể là gì?"

    Họ bây giờ đã cơ bản hiểu rõ tình hình của khu cộng đồng này.

    Kháng thể tương đương với thuốc giải, nên chìa khóa để vượt qua phó bản chắc chắn là thứ này.

    Nhưng kháng thể này là gì? Ở đâu? Hiện tại không có chút manh mối nào.

    Ngân Tô cũng không lấy manh mối của Ly Khương miễn phí, rất công bằng tiến hành trao đổi.

    Ly Khương biết mình đi đúng hướng, nắm chặt tay nói: "Còn thời gian, chắc chắn sẽ tìm ra!"

    Ngân Tô nhắc nhở cô: "Tăng điểm số cũng là một cách."

    "Không được." Ly Khương lắc đầu: "Tiểu An không thể."

    "Xin lỗi, A Ly." Tạ Bán An đầy vẻ áy náy.

    "Chúng ta nói chuyện này làm gì." Ly Khương vẫy tay: "Có cậu ở đây, chúng ta chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra manh mối."

    Ngân Tô tò mò: "Sao cô luôn nói vậy? Cậu ấy có năng lực đặc biệt gì à?"

    Tạ Bán An trông có vẻ rất yếu, vừa rồi leo lên còn cần Ly Khương kéo.

    Nhìn Tạ Bán An, có lẽ cậu ấy chưa vượt qua nhiều phó bản, thể chất mới kém như vậy.

    Ly Khương liếc nhìn Trần Phong, dường như đang do dự có nên nói hay không, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.

    "Tôi chỉ hỏi vậy thôi, không nói cũng không sao."

    Tạ Bán An chủ động nói: "Cũng không có gì không thể nói, kỹ năng thiên phú của tôi là 'may mắn', sẽ tăng giá trị may mắn cho đồng đội. Nhưng.. tôi không thể giết người, cả NPC cũng không được, nếu tôi ra tay, may mắn sẽ chuyển thành xui xẻo, chỉ là xui xẻo không tác động lên tôi."

    Đây là một kỹ năng nhóm, rất hữu ích nhưng cũng rất rắc rối.

    Phó bản đầy rẫy nguy hiểm, điều kiện không ra tay gần như là để anh ta chờ chết.

    Nếu tổ đội với người khác, anh ta chỉ có thể làm linh vật trong đội, cần người bảo vệ, nếu gặp nguy hiểm, anh ta tự vệ ra tay, cả đội sẽ gặp xui xẻo.

    Ngân Tô mắt sáng lên: "Vậy cậu rất thích hợp tổ đội với NPC!"

    Tạ Bán An: "!"

    Hả?

    Ngân Tô bổ sung: "Gia nhập phe đối địch làm nội gián cũng được, giết người trong vô hình." Nói xong, cô giơ ngón tay cái, "Là một kỹ năng tốt."

    Cô chỉ gặp xui xẻo cho bản thân, còn Tạ Bán An không gặp xui xẻo, đồng đội bên cạnh thay anh ta gặp xui xẻo.. ngay cả xui xẻo cũng không thắng nổi người khác.

    Ngân Tô có chút tự ti.

    Tạ Bán An rõ ràng chưa từng nghĩ đến cách sử dụng kỹ năng này từ góc độ đó, mở miệng, nhưng mãi không nói được lời nào.

    * * * Anh ta cũng phải đối phó được với NPC và người chơi chứ!

    * * *

    * * *

    "Xem điện thoại."

    Trần Phong đột nhiên lên tiếng.

    Mọi người lấy điện thoại ra, phát hiện trên điện thoại có thêm một số nội dung.

    【Số người sống sót hiện tại: 135】

    【Số NPC hiện tại: 30736】

    【Điểm số: 271】

    【Xếp hạng hiện tại: 13 (200 vào 100) 】

    200 vào 100..

    Quả nhiên là để người chơi tự giết lẫn nhau.

    Tiếp theo là 100 vào 50?

    Cuối cùng còn lại bao nhiêu suất?

    Phó bản lớn với 200 người, số suất vượt qua không nên quá ít..

    Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng trò chơi đặt tỷ lệ vượt qua cực thấp.

    Trần Phong: "Không có giới hạn thời gian, người chơi cần đảm bảo mình luôn trong vùng an toàn."

    Ngân Tô tạm thời an toàn, Trần Phong cũng nên an toàn.

    Ly Khương và Tạ Bán An rõ ràng không an toàn như vậy.

    Ly Khương đã nói rằng vì có Tạ Bán An, sau khi vào phó bản họ hầu như không gặp nguy hiểm, nên cô chắc không giết nhiều NPC.

    Tạ Bán An thì khỏi phải nói, có lẽ anh ta không có điểm nào.

    Tạ Bán An cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, một lúc sau mới lên tiếng: "A Ly, tôi không thể đi cùng cô nữa."

    Mắt Ly Khương đỏ hoe, vẻ ngoài yếu đuối nhưng giọng nói cực kỳ nghiêm khắc: "Không được! Tôi dẫn cậu vào, thì phải dẫn cậu ra!"

    "Nhưng nếu tôi giết NPC, cô sẽ gặp xui xẻo. Chúng ta tiếp tục đi cùng nhau, cô sẽ gặp nguy hiểm."

    Trong những phó bản trước, anh chưa từng gặp chế độ loại trừ phải kiếm điểm như thế này, nên chỉ cần tìm đúng người chơi, gia nhập một đội đáng tin cậy, dựa vào giá trị may mắn của anh, có thể sống sót đến cuối.

    Nhưng phó bản này thì không..

    Chế độ loại trừ điểm số, anh phải tự mình ra tay.

    Ngân Tô nói với Ly Khương: "Tại sao không để cậu ấy giết NPC trước, giết xong cô mới tham gia? Dù không có giá trị may mắn, cũng không có giá trị xui xẻo chứ?"

    Tạ Bán An: "?"

    Ly Khương: "..."

    Ly Khương quay đầu nhìn Tạ Bán An: "Có được không?"

    Tạ Bán An lắc đầu: "Không biết, tôi chưa thử bao giờ."

    Ly Khương: "Tôi nghĩ có thể thử! Quyết định vậy đi, tôi sẽ đi cùng cậu."

    "Nhưng.."

    "Không nhưng gì cả, tôi sẽ không bỏ rơi cậu."

    Ngân Tô sau khi đưa ra đề nghị thì không can thiệp vào chuyện của hai người nữa, tiếp tục nhìn màn hình, số lượng NPC cứ một lúc lại giảm, số lượng người chơi tạm thời không thay đổi.

    Tối nay chắc có không ít người chơi bị mắc kẹt bên ngoài, bị buộc phải đối mặt với quái vật..

    Đều là những kẻ xui xẻo không nhà cửa.

    - -Chào mừng đến địa ngục của tôi--
     
    Noctor and ThanhHằng170204 like this.
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 278: Khu dân cư Kim Điển (22)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô Tô, tôi đi đây."

    Ly Khương không biết làm sao thuyết phục được Tạ Bán An, dẫn anh ta và chào tạm biệt Ngân Tô.

    Ly Khương rất muốn đi cùng Ngân Tô, nhưng vì dẫn theo Tạ Bán An, cô sợ liên lụy đến Ngân Tô, nên vẫn tách ra hành động thì tốt hơn.

    Ngân Tô thực ra có chút tò mò, không biết kỹ năng của Tạ Bán An mạnh hơn hay thể chất xui xẻo của cô mạnh hơn.

    Nhưng tò mò thì tò mò, cô không dại gì mà thử, với mức độ xui xẻo của cô, nếu cộng thêm hai lần Buff thì sao?

    Sau khi Ly Khương dẫn Tạ Bán An rời đi, Ngân Tô và Trần Phong tiếp tục ở lại cửa hàng, cho đến khi trời sáng dần, bên ngoài dần yên tĩnh.

    Ngân Tô bước ra khỏi cửa hàng, nhìn quanh, cả con phố thương mại vô cùng lộn xộn, trên đường đầy rác và vết máu.

    Quái vật không thấy đâu.

    Có vẻ ban ngày là thời gian an toàn cho người chơi hoạt động.. nhưng người chơi còn phải leo lên bảng điểm, cũng không hẳn là an toàn.

    Trần Phong từ phía sau cô bước lên, "Cô Tô, có muốn cùng đi tìm hồ sen không?"

    "Không, tôi muốn về ngủ một giấc." Ngân Tô từ chối, tối qua không nghỉ ngơi tốt, cô phải về ngủ bù.

    "..."

    * * *

    * * *

    Tòa nhà số 44.

    Cửa vào đơn nguyên đã đóng, cửa chính bị khóa, trong sảnh còn có vài người chơi trú ngụ ở chỗ sạch sẽ.

    Góc khác của sảnh, chất đống vài xác chết, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập sảnh.

    Sảnh này giống như địa ngục.

    Lúc này, cửa lối thoát hiểm bị mở ra, vài người chơi cao lớn bước ra từ hành lang.

    Người chơi ngồi dưới đất lập tức đứng dậy, có chút sợ hãi nhìn mấy người chơi kia, "Anh Kim Hổ."

    Người đàn ông đi đầu có thân hình vạm vỡ, eo đeo một cái rìu, đôi mắt xếch, trông rất khó đối phó.

    Anh ta quét mắt nhìn xung quanh, nói với mấy người chơi: "Đi gọi những người khác xuống."

    "Dạ!"

    Họ lập tức chạy lên lầu.

    Rất nhanh sau đó, người chơi lần lượt xuống lầu, ai nấy đều không có vẻ gì tốt. Có người vì đói, có người vì tối qua không nghỉ ngơi tốt, thân tâm mệt mỏi.

    Bây giờ đột nhiên bị gọi xuống, mỗi người chơi đều lo lắng và bất an.

    Không biết nhóm của Giả Kim Hổ lại muốn làm gì.

    Tất cả mọi người đều sợ hãi ngồi quanh bàn ở giữa sảnh, từ trên lầu xuống, đứng dọc theo tường.

    Dần dần không còn người chơi xuống nữa, trong sảnh có khoảng 40 người, không gian trở nên chật chội.

    "Đã xuống hết chưa?" Giả Kim Hổ mở miệng, ánh mắt không thiện cảm quét qua họ.

    Người chơi bị ánh mắt anh ta quét qua, đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

    Giả Kim Hổ rất hài lòng với phản ứng của những người chơi này.

    "Chắc là đủ rồi." Người gọi người lên lầu vội vàng trả lời.

    Giả Kim Hổ đứng dậy, tay đặt lên rìu ở eo, anh ta đi qua đi lại trước mặt những người chơi, khi không khí căng thẳng đến cực điểm, mới chậm rãi mở miệng:

    "Tối qua tôi cho các người vào, để các người an toàn qua đêm, bây giờ là lúc các người phải thể hiện."

    "Lâm.. Lâm Hân Hân đâu? Các người đã làm gì cô ấy?"

    Người nói là một thanh niên đeo kính, một bên kính đã bị vỡ, mắt sưng to, chỉ có thể nhìn bằng một mắt.

    Một cánh tay anh ta buông thõng bên người, trên người đầy vết máu và thương tích.

    Giả Kim Hổ nhìn thanh niên nói chuyện, không nói gì.

    Người bên cạnh anh ta cười nhạo: "Cô ta không biết điều, không biết nắm lấy cơ hội sống, đã bị ném xuống cho quái vật ăn rồi."

    "Đừng.."

    Người bên cạnh thanh niên ngăn anh ta lại, "Đừng kích động, chúng ta không đánh lại họ.."

    Mắt còn lành của thanh niên đầy lửa giận, hét về phía bên kia: "Các người đúng là một lũ súc sinh!"

    Thanh niên bị một lực kéo lên, đồng đội không giữ được anh ta, bay thẳng lên không trung, đập vào trần nhà rồi rơi xuống đất.

    "Phụt.."

    Thanh niên phun ra một ngụm máu.

    Giả Kim Hổ đạp chân lên ngực thanh niên, khiến anh ta kêu la thảm thiết, "Còn ai không hài lòng?"

    "..."

    Người chơi xung quanh đều lùi lại, ngay cả đồng đội của thanh niên cũng không ai dám tiến lên cứu anh ta.

    Giả Kim Hổ tối qua đã giết vài người chơi..

    Tối qua quái vật xuất hiện, nhiều người chơi bị đuổi khắp khu cộng đồng, tất cả các tòa nhà đều có nhiều quái vật.

    Chỉ có tòa nhà số 44, bên trong không thấy một con quái vật nào.

    Nhưng khi họ tìm đến đây, nhóm của Giả Kim Hổ đã chiếm nơi này, nói muốn vào phải nghe theo họ.

    Bị vô số quái vật truy đuổi, người chơi không có lựa chọn nào khác.

    Không ai đứng ra phản đối, Giả Kim Hổ mới hài lòng gật đầu: "Xem ra mọi người vẫn biết làm gì tốt nhất cho mình."

    Giả Kim Hổ đá thanh niên một cái, cơ thể anh ta trượt đến đập vào tường rồi dừng lại, nhưng đã ngất đi.

    Những người khác cũng không dám đến kiểm tra.

    Giả Kim Hổ nhổ một bãi nước bọt, đe dọa: "Bây giờ, giao hết vật tư và đạo cụ của các người ra đây, ai dám giấu diếm thì tự chịu hậu quả!"

    "Cái gì?"

    "Bùm!"

    Người chơi vừa nói lập tức bị một lực đánh vào tường, ngực lõm vào, mặt biểu cảm cứng đờ, từ từ trượt xuống đất và mất hết sự sống.

    "Đừng để tôi phải nói lần thứ hai, các người cũng không muốn giống họ đâu, không bao giờ thấy mặt trời ngày mai.."

    "Thình thịch!"

    Cửa kính đột nhiên bị gõ.

    Giả Kim Hổ liếc mắt thấy bóng người ngoài cửa kính, anh ta ngẩng lên nhìn, một cô gái cực kỳ xinh đẹp đứng ngoài cửa, vẻ mặt kỳ quái nhìn họ, dường như không hiểu họ đang làm gì.

    Ngoài cô gái, còn có một chàng trai trẻ.

    Hai người không biết đã đứng ngoài từ lúc nào.

    "Làm ơn mở cửa." Cô gái mỉm cười nhưng giọng nói không có chút ấm áp nào, lạnh lùng.

    Ngân Tô tâm trạng không tốt lắm, một đêm không về nhà, nhà đã bị người khác chiếm, cô bị khóa ngoài!

    Bên trong còn tụ tập một đám người, không biết đang làm gì.

    Sao cô lại xui xẻo thế này!

    Giả Kim Hổ: "..."

    Ánh mắt gian tà của Giả Kim Hổ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhìn Ngân Tô từ trên xuống dưới, rồi nhìn chàng trai trẻ phía sau cô một cái, có lẽ nghĩ rằng hai người này không phải người chơi giỏi gì, cười trêu chọc: "Cô em muốn vào à?"

    Ai cũng có thể cảm nhận được ánh mắt và lời nói không thân thiện của đối phương.

    "Cô muốn vào thì phải xem cô sẵn sàng trả giá gì."

    Ngân Tô: "Trả giá gì?"

    Giả Kim Hổ lộ rõ mục đích: "Đây bây giờ là địa bàn của tôi, cô muốn vào địa bàn của tôi thì phải trả giá."

    "Địa bàn của anh?"

    Ngân Tô lùi lại hai bước, nhìn số tòa nhà bên cạnh để chắc chắn là tòa số 44.

    Cô vất vả chiếm được nơi này, sao lại trở thành của người khác?

    "Anh nói có lý." Không đợi Giả Kim Hổ nói tiếp, Ngân Tô đột nhiên gật đầu đồng ý, cười nhìn anh ta: "Vậy tôi dùng mạng của anh để trả giá nhé."
     
    Noctor and ThanhHằng170204 like this.
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 279: Khu dân cư Kim Điển (23)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giả Kim Hổ: "?"

    Nụ cười trên mặt cô gái dần biến mất, ánh mắt nhìn anh ta đầy kỳ quái và đáng sợ.

    Giả Kim Hổ bất giác rùng mình, người phụ nữ xinh đẹp ngoài cửa cho anh ta cảm giác rất xấu, giống như những con quái vật..

    Quái vật!

    Cô ta là người chơi sao?

    Khi Giả Kim Hổ còn đang nghi ngờ, phía sau anh ta, những người chơi bắt đầu thì thầm:

    "Cô ấy trở lại rồi.."

    "Hu hu hu tôi nghĩ chúng ta được cứu rồi."

    "Cô ấy là ai vậy?"

    "Đừng hỏi, hỏi là sát thần."

    "?"

    * * *

    * * *

    Giả Kim Hổ cảnh giác, không còn tâm trí trêu chọc cô nữa.

    "Đây là địa bàn của tôi." Giả Kim Hổ đứng thẳng, mặt lạnh muốn dọa Ngân Tô đi: "Bây giờ rời đi, tôi không giết cô, nếu không cô sẽ có kết cục như họ."

    Ngân Tô nhìn theo hướng Giả Kim Hổ chỉ, thấy vài xác chết chất đống.

    Có vẻ là tác phẩm của anh ta.

    Ngân Tô không biểu cảm lặp lại: "Giết tôi?"

    Ngân Tô đột nhiên vỗ tay, "Tôi thích kiểu người như anh!" Sau đó quay người rời đi. Giả Kim Hổ tưởng cô sẽ đi, ai ngờ cô đi vài bước rồi dừng lại, rút ra một thanh thép.

    Ánh sáng lạnh của thanh thép phản chiếu qua kính, lướt qua mắt họ.

    "Xoảng!"

    Cửa kính vỡ tan.

    Mọi người: "!"

    Cửa này tối qua đã chặn được quái vật! Chặn được người chơi muốn phá cửa vào!

    Sao cô ta chỉ cầm thanh thép đã đập vỡ được!

    Cửa ban ngày yếu hơn sao?

    Cô gái cầm thanh thép đập vỡ cửa kính, bước qua cửa kính, áo khoác phất qua mảnh kính vỡ, rơi xuống đất phát ra tiếng nhẹ.

    Tiếng đó như giọt nước rơi vào chảo dầu, nổ tung trong lòng Giả Kim Hổ, anh ta đã thấy cửa này chắc chắn thế nào tối qua, nhiều quái vật tấn công cũng không phá được.

    Cô gái bước trên mảnh kính vỡ tiến về phía anh ta, gương mặt tinh xảo đẹp đẽ, còn đẹp hơn cả các ngôi sao trên TV.

    Nhưng Giả Kim Hổ lúc này không có tâm trạng thưởng thức, chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan vào cơ thể, nỗi sợ hãi sinh sôi.

    Cô gái đối diện môi nhẹ nhàng nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ.

    Giả Kim Hổ vô thức lùi một bước, nhưng nhanh chóng nhận ra, họ đông người như vậy, còn sợ một cô gái nhỏ sao?

    Giả Kim Hổ vung tay, một lực vô hình từ phía trước ập đến, tóc dài của cô gái bay lên.

    Ngay sau đó, tóc bay lên điên cuồng dài ra, nhanh chóng kết thành màn chắn trước mặt cô.

    Lực vô hình va vào tóc, tạo ra tia lửa.

    Lực nhanh chóng tan biến, tóc căng thẳng giữa không trung như những mũi tên đen, bắn về phía Giả Kim Hổ và đồng bọn.

    Trần Phong: "..."

    Nếu anh không nhìn nhầm, đó là con quái vật tóc dài trong phó bản trường trung học Lý Quang cùng cô ấy. Sao cô ấy mang thứ này bên mình được? Sao mang theo được?

    "Phập!"

    Giả Kim Hổ lăn xuống đất, tránh được tóc, nhưng đồng bọn bên cạnh anh ta không may mắn như vậy, thậm chí không kịp dùng đạo cụ, tóc đã xuyên qua tim anh ta, bị nâng lên cao treo trên trần nhà, máu tươi đổ lên người Giả Kim Hổ.

    "..."

    Quái vật tóc dính máu, hưng phấn đến mức từng sợi tóc đều run rẩy, căng thẳng lần nữa bắn về phía Giả Kim Hổ.

    Giả Kim Hổ lạnh toát trong lòng, rút rìu từ eo ra, lăn xuống đất chém vào chân Ngân Tô.

    * * *

    * * *

    "Choang!"

    Rìu rơi xuống đất, trượt vào vết máu đen chảy ra từ xác chết bên tường.

    Cơ thể Giả Kim Hổ cũng nặng nề rơi xuống, tóc giữa không trung đâm vào tứ chi anh ta, ghim anh ta xuống đất.

    "A a!"

    Giả Kim Hổ đau đớn kêu la nhưng tứ chi bị cố định không thể động đậy.

    Bóng dáng cô gái dần xuất hiện trong tầm nhìn của anh ta, môi cô gái nhếch lên một nụ cười kỳ quái như cảm thán lại như khen ngợi: "Xem ra anh rất muốn xin lỗi họ nhỉ, biết sai mà sửa thì vẫn còn cứu được."

    Giả Kim Hổ: "..."

    Cô ấy là người chơi hay NPC!

    Tóc của cô ấy là cái gì..

    "Các người đứng đó làm gì! Cùng xông lên giết cô ta!" Giả Kim Hổ hét lên với đồng bọn.

    Những sợi tóc dữ tợn chiếm lĩnh cả sảnh, trên trần nhà còn treo xác đồng bọn của họ..

    Những kẻ vừa ra tay đều bị treo lên đó. Lúc này, những kẻ bị dồn vào góc muốn tiến lên nhưng không dám, run rẩy đầy sợ hãi.

    "Các người tình cảm tốt vậy?" Ngân Tô ngạc nhiên quay đầu nhìn những kẻ đó: "Còn muốn chôn cùng đại ca của các người?"

    Đám đàn em: "..."

    Chôn.. chôn cùng?

    Ai muốn chôn cùng hắn ta?

    Giả Kim Hổ còn không đánh lại cô gái này, họ lên có thể thắng sao? Những sợi tóc kỳ quái đó..

    "Có ai muốn mạo hiểm vì đại ca của các người không?" Ngân Tô cười tươi, dường như rất mong đợi họ ra tay: "Tôi là người rất rộng lượng, sẽ không ngăn cản các người tặng điểm đâu."

    Đám đàn em: "..."

    Một lúc lâu cũng không có người chơi nào đứng ra chiến đấu vì Giả Kim Hổ.

    "Xem ra họ sẽ không mạo hiểm vì anh." Ngân Tô bước đến trước mặt Giả Kim Hổ, cúi nhẹ nhìn anh ta, thở dài: "Anh thật thất bại trong việc làm người."

    Mắt Giả Kim Hổ đỏ ngầu nhìn cô, hận không thể cắn một miếng thịt từ cô.

    Nụ cười trên mặt cô gái càng rạng rỡ hơn, "Thất bại như vậy, sống có ý nghĩa gì, chết đi thì hơn."

    Giả Kim Hổ vừa định chửi mắng, ngực đã lạnh buốt, nhanh đến mức anh ta không kịp phản ứng.

    Thanh thép sắc nhọn xuyên qua ngực anh ta, như một tia sáng trắng đứng trước mặt.

    Những gì anh ta trải qua trong phó bản hiện lên trước mắt như đèn kéo quân, cuối cùng tụ lại thành một tia sáng trắng, dần dần tan biến.

    Chết..

    Chết rồi..

    Anh ta sẽ chết như vậy sao..

    Anh ta còn chưa thực hiện được hoài bão của mình, sao có thể chết như vậy..

    Mắt Giả Kim Hổ mở to không còn chút thần sắc nào, nhưng mọi người vẫn có thể thấy sự không cam lòng trên khuôn mặt anh ta.

    Ngân Tô rút thanh thép ra: "Sáng sớm đã không yên ổn thế này, chắc là ăn no quá rồi."

    Người chơi trong sảnh run rẩy: "..."

    * * *

    * * *

    "Đi.. nhanh đi.."

    Đám đàn em của Giả Kim Hổ dán sát tường, di chuyển về phía cửa, nhân lúc Ngân Tô không chú ý, nhanh chóng chạy ra ngoài.

    Giả Kim Hổ đã chết, bây giờ không chạy, đợi cô gái kỳ lạ này giết cả họ sao?

    Ngân Tô cũng không ngăn họ.

    Một số người không dám chạy, thấy cô không có động tĩnh cũng chạy theo.

    Những người đó vừa chạy, trong sảnh chỉ còn lại những người chơi bị Giả Kim Hổ đe dọa, họ lúc này vừa sợ Ngân Tô, vừa mừng vì cô xuất hiện, giết Giả Kim Hổ.

    Nếu không ai biết họ sẽ phải đối mặt với gì.

    Dù sao Giả Kim Hổ tối qua đã cho họ thấy mặt giết người không ghê tay..

    Ngân Tô quét mắt nhìn mọi người trong sảnh, không để ý đến họ, cầm thanh thép đi về phía thang máy.

    Người chơi bên đó vội vàng nhường đường, mắt đầy sợ hãi.

    Cho đến khi Ngân Tô vào thang máy, thang máy bắt đầu đi lên, mọi người mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
     
    Noctor likes this.
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 280: Khu dân cư Kim Điển (24)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô ấy sống ở đây à.."

    "Các người nói cô ấy cũng là người chơi sao? Sao tôi thấy không giống, quá đáng sợ!"

    "Giả Kim Hổ trong tay cô ấy không có cơ hội phản kháng, cô ấy thật lợi hại!"

    "Hôm nay gặp cô ấy, thật sự là chúng ta may mắn.."

    "Tuấn Lập.. Tuấn Lập thế nào rồi?"

    Thanh niên bị Giả Kim Hổ đá đến phun máu lúc trước, lúc này vẫn nằm ở góc tường, trận chiến vừa rồi không ảnh hưởng đến anh ta.

    "Mau đi xem Tuấn Lập!"

    "Giả Kim Hổ thật.. Giả Kim Hổ đâu rồi?"

    Mọi người nhìn về chỗ Giả Kim Hổ vừa nằm, không thấy xác Giả Kim Hổ, cả những xác chết bên cạnh cũng biến mất.

    "..."

    "..."

    Sau một khoảng lặng kỳ quái, cuối cùng có người chơi run rẩy lên tiếng: "Không.. không phải chưa chết chứ?"

    Người chơi hoảng sợ: "!"

    Họ nhìn về phía cửa, thấy còn một người đứng đó, theo bản năng hỏi: "Anh.. anh có thấy Giả Kim Hổ chạy không?"

    "Không."

    Người đứng ở cửa là Trần Phong.

    Vừa rồi mọi người đều chú ý đến Ngân Tô, nhưng anh thấy Quái Tóc đã làm Giả Kim Hổ và những xác chết biến mất.

    Anh nghi ngờ là Ngân Tô đã thu thập chúng.

    Cô ấy thật sự.. không bỏ qua bất kỳ xác chết nào.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô trở về chỗ ở, rửa mặt qua loa, nằm xuống giường, lấy điện thoại ra xem.

    Ban đầu định xem số lượng người chơi sống sót và liệu 200 vào 100 đã kết thúc chưa, ai ngờ bị điểm số làm cho giật mình.

    【Số người sống sót hiện tại: 123】

    【Số NPC hiện tại: 29391】

    【Điểm số: 2615】

    【Xếp hạng hiện tại: 1 (200 vào 100) 】

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô không ngờ kẻ trộm nhà lại là một đại gia.

    Nhưng Giả Kim Hổ đã giết bao nhiêu người chơi?

    Nhiều điểm như vậy, rõ ràng không thể chỉ thông qua giết quái vật mà có được, chỉ có giết người chơi.. mới nhanh chóng tích lũy được số điểm như vậy.

    "Chậc.."

    Ngân Tô định tắt điện thoại, nhưng thấy bản đồ có chút khác biệt, trên đó có nhiều điểm xanh.

    Vị trí hiện tại của cô có nhiều điểm xanh chồng lên nhau.

    Còn có nhiều điểm xanh đang di chuyển..

    * * * Những điểm xanh này là vị trí của người chơi.

    Đây mới là công dụng thực sự của bản đồ?

    Có thể xem vị trí của người chơi.

    Nhưng.. cần đứng đầu bảng điểm mới xem được? Hay có giới hạn điểm số để mở khóa?

    Nếu cần đứng đầu.. thì đã đứng đầu rồi, còn xem vị trí người chơi làm gì?

    Ngoài việc tránh xung đột với người chơi, dường như không có tác dụng lớn.

    Ngược lại, đối với những người chơi cuối bảng, bản đồ có tác dụng lớn hơn, giúp họ tìm vị trí người chơi để tránh, hoặc ra tay cướp điểm.

    Nhưng trong số người chơi, có bao nhiêu người có được bản đồ?

    * * *

    * * *

    Ngân Tô bị đói mà tỉnh dậy, cô ngồi dậy nhìn đồng hồ, vừa đúng 12 giờ trưa.

    Ngân Tô đứng lên đi ăn, ăn no, mỗi bữa ăn nhiều hơn bữa trước, nếu không hoàn toàn không thể kiềm chế cảm giác đói.

    Ăn no xong, Ngân Tô đi ra ban công, trời tối hơn mấy ngày trước nhiều, như mây đen phủ kín, cả khu cộng đồng trở nên âm u.

    Nhưng khu cộng đồng không yên tĩnh, có thể nghe thấy đủ loại âm thanh.

    Có tiếng đánh nhau của người chơi, cũng có tiếng chửi rủa của người chơi, thỉnh thoảng còn thấy vài người chơi chạy qua dưới lầu.

    Chỉ là không thấy quái vật.

    Ban ngày quái vật không ra ngoài.

    Ngân Tô dựa vào lan can nhìn, mấy tòa nhà xa xa, hầu như nhà nào cũng bị phong tỏa.

    Cư dân chưa bị nhiễm trong khu cộng đồng này chắc không còn nhiều.

    Lúc này, Ngân Tô cảm thấy có gió thổi qua, mang theo mùi máu tanh.

    Gió nổi lên..

    Ngân Tô nhìn về phía xa, mây đen ở chân trời ngày càng đen, dưới mây đen dường như có sương mù lan tỏa, những tòa nhà cao tầng bị nuốt chửng, dần dần biến mất.. biến mất?

    Khoan đã!

    Ngân Tô lấy điện thoại ra mở bản đồ, vòng ngoài cùng của bản đồ đang biến mất!

    Khu vực an toàn bắt đầu thu nhỏ..

    Tòa nhà số 44 nằm ở rìa khu cộng đồng, mây đen và sương mù cách tòa nhà này không xa, rất có thể sẽ nuốt chửng tòa nhà số 44.

    Nơi này không an toàn nữa!

    Ngân Tô vừa định rời đi, thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ xa vang lên: "Quái vật!"

    * * *

    * * *

    Khi Ngân Tô xuống lầu, trong sảnh đã có không ít người chơi, họ đều đang nhìn về phía mây đen xa xa.

    Những người chơi này sau khi Ngân Tô lên lầu cũng không rời đi, dù sao tòa nhà này không có quái vật, hiện tại là nơi an toàn nhất.

    Giả Kim Hổ cũng vì điểm này mà chiếm nơi này..

    "Vừa rồi các người có nghe thấy ai hét gì không?"

    "Không nghe rõ.."

    "Mây đen đó dường như che khuất các tòa nhà, chuyện gì vậy?"

    Ngân Tô từ thang máy bước ra, những người chơi đang thảo luận lập tức im lặng.

    Trần Phong từ thang máy khác bước ra, cùng Ngân Tô chạy ra ngoài cửa.

    Ngân Tô sắp ra khỏi cửa, quay đầu nói: "Không chạy, đợi bị hiến tế à?"

    Người chơi: "!"

    Khi họ chạy ra ngoài, mới biết người vừa rồi hét gì.

    Quái vật..

    Quái vật từ các tòa nhà lao ra!

    Chúng từ các tòa nhà ở rìa khu cộng đồng nhanh chóng chạy ra, như thủy triều đổ về trung tâm khu cộng đồng.

    Người chơi trốn trong các tòa nhà gần đó cũng chạy ra, di chuyển về khu vực trung tâm.

    "A.."

    "Cứu tôi.. cứu tôi!"

    Một người chơi bị quái vật bắt, kéo thẳng vào đám quái vật.

    Trong đám quái vật bùng lên một tia sáng màu sắc, nhưng nhanh chóng bị nhiều quái vật hơn tràn lên che lấp, tiếng kêu thảm thiết cũng bị nhấn chìm.

    Người chơi cảm thấy rùng mình, chân chạy nhanh hơn.

    Vượt qua người khác..

    Chỉ cần vượt qua người khác, họ sẽ an toàn hơn một chút.

    Nhanh hơn nữa..

    Quái vật thỉnh thoảng lao ra làm đội hình người chơi tan rã, phần lớn người chơi chạy một lúc đột nhiên chỉ còn lại mình và quái vật.

    Đáng sợ nhất là phát hiện phía trước không có đường đi.

    Đường trong khu cộng đồng này rất phức tạp, ngay cả những người chơi đã đi một vòng trước đó, trong tình huống này cũng hoảng loạn, chọn sai đường.

    Một số người chơi thông minh, luôn bám sát Ngân Tô và chàng trai trẻ kia.

    Ngân Tô có bản đồ trong tay, sẽ không chạy vào ngõ cụt, cô dễ dàng tránh các lối ra vào của tòa nhà, không đụng phải quái vật lao ra từ tòa nhà.

    Càng vào sâu, quái vật từ tòa nhà lao ra càng ít.

    Cuối cùng không thấy quái vật, ngược lại thấy một số người chơi cảnh giác quan sát, chưa biết chuyện gì xảy ra.

    "Dừng rồi.. mây đen đó dường như dừng lại!"

    "Quái vật dường như không đuổi theo.. hộc hộc hộc.."

    "Dường như thật sự dừng lại!"

    "Tạm thời an toàn rồi! Mệt chết tôi.. suýt nữa bị quái vật bắt."

    "Khụ khụ khụ.."

    Để an toàn, mọi người vẫn tiếp tục chạy vào trong một đoạn, cuối cùng xác định không có quái vật đuổi theo, những đám mây đen kỳ lạ cũng không tiếp tục di chuyển, mới dừng lại.

    Ban đầu có khoảng bốn mươi người, lúc này chỉ còn lại mười mấy người, một số là gương mặt lạ gia nhập giữa chừng.

    - -Chào mừng đến địa ngục của tôi--
     
    Noctor likes this.
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 281: Khu dân cư Kim Điển (25)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô dừng lại bên đường, liếc nhìn màn hình điện thoại, bản đồ đã ngừng thu nhỏ, gần như biến mất một nửa.

    Hiện tại vẫn còn gần ba vạn quái vật, khi bản đồ còn nguyên vẹn đã rất đông đúc rồi.

    Bây giờ bản đồ thu nhỏ một nửa..

    Ngân Tô không dám tưởng tượng cảnh đó.. sẽ rất kích thích.

    "Vừa rồi những đám sương mù đó là gì vậy?" Những người chơi vừa hồi phục bắt đầu thảo luận về những gì đã xảy ra.

    "Dù là gì đi nữa, bây giờ khu vực hoạt động của chúng ta đã nhỏ lại, nhưng quái vật lại nhiều hơn.."

    "Đây là thu nhỏ khu vực an toàn, bắt chúng ta phải chạy trốn!"

    Bản đồ thu nhỏ một nửa, số lượng quái vật lại tăng gấp đôi.

    Hơn nữa, sức mạnh của quái vật càng ngày càng mạnh theo thời gian, người chơi phải đối mặt với nguy hiểm và thử thách lớn hơn.

    "Bùm!"

    Một cô gái đứng ở rìa đám đông đột nhiên bị bắn vào đầu, máu và thịt văng tung tóe lên người chơi bên cạnh, họ kìm nén tiếng hét sợ hãi, bịt miệng chạy sang bên cạnh, nhanh chóng tìm một chỗ ẩn nấp.

    "A Huệ!"

    Bên cạnh cô gái bị bắn còn có một người bạn cùng tuổi, người này dính nhiều máu nhất, mặt gần như bị che khuất không nhìn rõ.

    Cô bạn kinh hoàng và sợ hãi chớp mắt mạnh, trong một mảng đỏ thẫm, nhìn thấy cơ thể bạn mình từ từ ngã xuống, tứ chi cứng đờ không thể cử động..

    "A Huệ.."

    Chuyện gì đã xảy ra?

    Tại sao.. đột nhiên lại bị bắn vào đầu?

    Có người chơi phục kích xung quanh không?

    Cô ấy có nên chạy không? Đúng, nên chạy!

    Nhưng chân tay không nghe lời thì phải làm sao?

    Cô ấy có chết không..

    Cơ thể cô gái run rẩy dữ dội, lý trí mách bảo cô nên chạy, nhưng mãi vẫn không thể di chuyển được bước nào.

    "Bị loại rồi.. không phải có phục kích." Một người chơi đã phát hiện ra điều này từ điện thoại.

    Đây là cách loại bỏ yêu thích của trò chơi, bắn vào đầu hoặc toàn thân..

    Xác định không có người chơi nào tấn công lén, mọi người từ chỗ ẩn nấp bước ra, nhưng không ai chú ý đến người chơi bị loại.

    "Đã cập nhật tiến cấp.."

    "100 vào 50? Cắt giảm một nửa luôn?"

    "Thật quá đáng, không để người ta sống sao?"

    "Xong rồi.."

    Một số người chơi chỉ ngạc nhiên vì số lượng tiến cấp bị cắt giảm một nửa, trong khi một số khác thì mặt mày xám xịt, không tự tin vào lần tiến cấp tiếp theo.

    * * *

    * * *

    【Số người sống sót hiện tại: 100】

    【Số NPC hiện tại: 29332】

    【Điểm: 2621】

    【Xếp hạng hiện tại: 1 (100 vào 50) 】

    Ngân Tô nhìn vào thời gian trên điện thoại, bây giờ vừa qua 12 giờ..

    "Cập nhật mỗi 12 giờ một lần." Trần Phong đứng sau Ngân Tô cũng nhận ra sự thay đổi trên điện thoại và nói với Ngân Tô một manh mối mới: "Lần cập nhật tiếp theo có lẽ vào 12 giờ đêm, có thể là vòng cuối cùng."

    Trần Phong đã xác nhận thời gian cập nhật điện thoại tối qua với những người chơi khác vào buổi sáng.

    Số người tiến cấp tiếp theo có lẽ là 25-30, trong một bản đồ lớn với 200 người, số người vượt qua không nhiều.

    Ngân Tô cất điện thoại: "Một trăm vào năm mươi, cạnh tranh khốc liệt thật. Anh có đủ xếp hạng không?"

    "Cũng tạm." Trần Phong hiện tại xếp hạng khá ổn, không cần quá lo lắng.

    Trần Phong lại mời Ngân Tô: "Tôi tìm được một chút manh mối về hồ sen, cô có muốn đi không?"

    Ngân Tô suy nghĩ một chút: "Đi thôi."

    Ngân Tô và Trần Phong rời khỏi đám đông, không gây chú ý, nhanh chóng biến mất ở góc tòa nhà.

    * * *

    * * *

    Mọi người đang thảo luận về việc 100 vào 50, khi họ phát hiện Ngân Tô và Trần Phong biến mất, đã là một phút sau.

    "Họ đâu rồi?"

    "Không biết.. vừa rồi còn đứng đó, sao nói đi là đi ngay."

    "Tôi còn định đi theo cô ấy nữa.."

    "Anh nghĩ hay nhỉ, người ta có cho bạn theo không?"

    "Anh không nghĩ vậy sao?"

    "..."

    Một vài người chơi nói qua lại, nhiều người trong số họ đều có ý định muốn đi theo cô gái đó.

    Bây giờ cô ấy biến mất rồi, ý định này cũng không thể thực hiện được.

    Họ nhìn nhau, rồi nhanh chóng giữ khoảng cách, mỗi người đều cảnh giác với người khác, bầu không khí trở nên căng thẳng và kỳ lạ.

    Dù sao thì bây giờ chỉ còn lại năm mươi suất.. năm mươi thôi, không nhiều lắm.

    Giai đoạn đầu giết quái vật nhanh có thể kéo điểm lên.

    Nhưng giai đoạn sau giết quái vật điểm lên quá chậm, cách tốt nhất là giết người chơi khác, cướp điểm của họ, hoặc trực tiếp giết đến khi chỉ còn lại năm mươi người.

    Mọi người đều là những người chơi lâu năm, ai mà không nghĩ đến cách "đơn giản" này?

    Ngoại trừ một số ít vẫn giữ nguyên tắc, không muốn ra tay với đồng loại, nhiều người chơi xếp hạng thấp đã bắt đầu suy nghĩ làm sao để hành động an toàn hơn.

    Những người chơi nằm trong vùng an toàn thì nghĩ cách làm sao để sống sót.

    Những người không muốn ra tay với đồng loại và những người cảm thấy mình an toàn đều cho rằng nơi này không thích hợp để ở lại, lặng lẽ rời khỏi nơi này.

    Có người đầu tiên dẫn đầu, nhanh chóng có người thứ hai.

    Người chơi lần lượt rời đi, không dám ở lại với những người chơi lạ mặt lâu, bầu không khí giữa các người chơi trở nên kỳ lạ.

    Cuối cùng chỉ còn lại năm người trong số hàng chục người chơi.

    "Có muốn liên minh không?" Một người chơi nói: "Xếp hạng của các bạn cũng không an toàn đúng không?"

    Bốn người kia không trả lời ngay lập tức, một lúc sau mới có một người lên tiếng: "Có thể liên minh."

    "Tôi.. vẫn là thôi." Một người chơi suy nghĩ kỹ rồi quyết định rút lui, nhưng sau đó lại thay đổi ý định: "Tôi vẫn nên đi giết quái vật thì hơn."

    Anh ta quay lưng muốn đi, nhưng người đề nghị liên minh đầu tiên đột nhiên ra tay, cắt cổ anh ta bằng một nhát dao.

    Người giết cầm dao lau vào áo mình rồi nói với ba người còn lại: "Đi tìm thêm vài người nữa để liên minh, loại bỏ càng nhiều càng tốt, như vậy sẽ an toàn hơn."

    Bốn người họ chẳng có chút thương cảm nào với người vừa bị giết, cùng nhau rời khỏi nơi này.

    Tình huống này xảy ra ở nhiều nơi khác nhau.

    Để sống sót, họ có thể giết đồng loại.

    * * *

    * * *

    Tòa nhà số 9.

    Nơi này đã rất gần trung tâm của cả khu cộng đồng.

    Trần Phong dẫn đường phía trước, nhưng khi anh bước vào cửa đơn vị, phát hiện Ngân Tô không đi theo.

    "Cô Tô, bên này."

    Ngân Tô đứng ngoài cửa nhìn về một hướng: "Đó là tòa nhà chính của khu này phải không?"

    "?" Trần Phong bước ra ngoài, nhìn theo hướng Ngân Tô đang nhìn, "Đó có lẽ là trung tâm của cả khu.. gọi là tòa nhà chính cũng đúng."

    Tòa nhà đó là tòa số 1.

    "Tôi đi thăm hàng xóm một chút." Ngân Tô đi về phía đó.

    Trần Phong: "?"

    Sao lại đi thăm hàng xóm vào lúc này? Thăm hàng xóm gì chứ?

    Ba phút sau, Trần Phong nhìn thấy Ngân Tô gõ cửa căn hộ tầng một của tòa số 1, và cười với con quái vật mở cửa, nụ cười còn đáng sợ hơn..

    Đây là cách cô ấy nói thăm hỏi sao?

    Thăm hỏi đến chết à?

    * * *

    * * *

    So với việc thăm hỏi tòa nhà số 44, hôm nay tốn thời gian hơn, cả tòa nhà không ai thoát, tất cả đều bị nhiễm.

    Sau khi Ngân Tô dọn dẹp xong những hàng xóm dị giáo, cô đi thang máy trở lại tòa nhà số 9.

    Trần Phong dẫn Ngân Tô lên thẳng tầng thượng, nhưng cửa sân thượng bị khóa.

    "Để tôi." Ngân Tô rất quen thuộc với việc mở khóa, cô lấy ra một chiếc chìa khóa và bắt đầu mở.

    "Cạch!"

    Khóa cửa mở ra.

    Ngân Tô đẩy cửa bước vào, ban công không có nhiều đồ đạc, cũng không có gì kỳ lạ.

    Trần Phong nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bể chứa nước.

    Bể chứa nước cao hơn bình thường, xung quanh không có vật gì để leo lên, không dễ dàng lên được.
     
    Noctor likes this.
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 282: Khu dân cư Kim Điển (26)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô cúi đầu lôi ra một cái thang.

    "..."

    Trần Phong nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, chìa khóa thì không nói, sao lại có cả thang? Cô ấy có phải có một cái hộp bảo bối không?

    "Sao nhìn tôi vậy?" Ngân Tô dựng thang lên: "Anh có lên không?"

    "..."

    Trần Phong thu lại ánh nhìn, nắm lấy thang và bắt đầu leo lên.

    Chưa leo đến đỉnh, bên cạnh lại có một cái thang khác được dựng lên, Ngân Tô đang leo lên thang.

    "?" Sao cô ấy lại có hai cái thang? "Sao cô có hai cái thang?"

    Ngân Tô đã leo đến ngang tầm với anh, giọng nghiêm túc: "Phòng khi cần thiết."

    "?"

    Hai thành ngữ này có liên quan gì với nhau mà dùng chung vậy?

    Ngân Tô đã leo lên đến đỉnh, đỉnh được phủ bằng một tấm bạt đen, cô nhấc một góc lên và nhìn vào bên trong.

    Một mùi hôi thối xộc vào mặt.

    Ngân Tô nín thở và đeo khẩu trang.

    Bên trong bể chứa nước rất tối, ánh sáng từ góc mà Ngân Tô nhấc lên chiếu vào, đủ để nhìn thấy bên dưới.

    Là hoa sen.

    Những bông hoa sen phát triển rất tốt.

    Cùng loại với bông hoa sen mà Tiểu Lưu bên quản lý tặng cô trước đó.

    Trần Phong dùng đèn chiếu sáng xung quanh hoa sen, nước rất đục, bốc lên mùi tanh hôi khó chịu, lờ mờ có thể thấy xương trắng lộ ra từ bùn.

    Những bông hoa sen này được nuôi dưỡng bằng gì thì không cần nói cũng biết.

    Trong môi trường tối tăm khắc nghiệt, những bông hoa sen lại đẹp đến vậy.

    Ngân Tô đếm số lượng hoa sen, tổng cộng có 24 bông.. 24? Nếu tính cả bông của cô thì là 25 bông?

    Lần tới nếu bảng điểm vẫn cắt giảm một nửa, thì chỉ còn 25 suất tiến cấp..

    "Tôi xuống hái thử xem." Trần Phong chuẩn bị leo lên và tìm chỗ xuống dưới.

    "Xuống làm gì." Ngân Tô lấy ra một thứ giống như móc gắp đồ chơi, thả vào bên trong, vừa thả vừa hỏi: "Anh muốn bông nào?"

    Trần Phong: "?"

    Không đợi Trần Phong trả lời, cô gái bên cạnh đã tự nói: "Gắp hết lên luôn cho rồi."

    Thế là Ngân Tô bắt đầu thả móc gắp, gắp hoa sen từ bể chứa nước.

    Cái móc gắp này khác với máy gắp đồ chơi ngoài kia, chỉ cần móc gắp được hoa sen, chắc chắn sẽ kéo lên được.

    Từng bông hoa sen tươi mới được gắp lên, Trần Phong nhanh chóng ôm một đống lớn.

    Ngân Tô kéo bông hoa sen cuối cùng lên, hai người leo xuống thang, trải hoa sen ra đất để kiểm tra.

    Sau khi họ lấy hết hạt sen từ các bông hoa, vẫn không tìm được manh mối mới.

    Trần Phong thì thấy được những chất lỏng đen mà Ngân Tô đã nói.

    Trần Phong ngồi trên ống dẫn, nhìn những bông hoa sen bị tàn phá dưới đất: "Không có manh mối gì.. có thể ở dưới đó không?"

    Trần Phong chỉ vào bể chứa nước.

    Liệu dưới đáy bể chứa nước có manh mối gì không?

    "Anh xuống không?"

    "..."

    Không thì sao? Anh không xuống, cô ấy có thể xuống sao?

    Trần Phong rất tự giác làm việc.

    Ngân Tô lấy ra một bộ đồ bảo hộ, mỉm cười: "Đi đi."

    "..."

    Có đồ bảo hộ vẫn tốt hơn là xuống mà không có gì.

    Trần Phong mặc đồ bảo hộ, xuống bể chứa nước, đồ bảo hộ hoàn toàn cách ly mùi, ngoài cảm giác ghê tởm, không có ảnh hưởng gì khác.

    Anh bắt đầu tìm kiếm từ góc, đầu tiên chạm vào là những chi chưa hoàn toàn phân hủy, cảm giác đó..

    Ọe!

    Trần Phong cố nén cảm giác ghê tởm, tìm kiếm từng chút một.

    Dưới đáy bể có nhiều đồ lặt vặt như đồng hồ, điện thoại, ví, chìa khóa, v. V.

    Những thứ này đều bị bùn bao phủ, Trần Phong chỉ có thể đặt chúng sang một bên, sau khi tìm kiếm kỹ lưỡng, xác định không bỏ sót gì, anh mới mang tất cả lên.

    "Bên trong có nhiều xương cốt." Trần Phong lên trước và cởi bỏ bộ đồ bảo hộ.

    Trần Phong chỉ vào những thứ anh mang lên: "Chỉ tìm thấy những thứ này, không biết có gì hữu ích không."

    Tất cả đều bị bùn bao phủ một lớp dày, bốc mùi hôi thối.

    Ngân Tô đứng xa một chút, nói: "Tìm chỗ có nước rửa sạch những thứ này trước."

    Hai người xuống lầu, gõ cửa một căn hộ, giải quyết con quái vật bên trong, rồi vào phòng bắt đầu rửa những món đồ lặt vặt.

    Trần Phong chịu trách nhiệm rửa, Ngân Tô chịu trách nhiệm quan sát.

    Trần Phong không dám phàn nàn gì, cố nén cảm giác ghê tởm để rửa sạch những thứ đó.

    Đều là những vật dụng cá nhân nhỏ, có lẽ là của những người đã chết mang theo.

    Ngân Tô dùng một cây bút sạch để lật những thứ đó, gương nhỏ, son môi, đồng hồ, một cái búa nhỏ, dây buộc tóc, ống nghe, vòng tay..

    Ví tiền.. ví tiền trống rỗng, nhưng tìm thấy một chiếc chìa khóa.

    Ngân Tô chỉ vào chiếc chìa khóa: "Hình như là chìa khóa của khu này."

    Chiếc chìa khóa này giống với chìa khóa cửa mà họ đang cầm, có lẽ thuộc về một căn hộ nào đó trong khu này.

    Trần Phong tháo rời ví tiền, tìm thấy một tờ hóa đơn thanh toán phí quản lý trong lớp lót.

    Ví tiền đã bảo vệ tờ hóa đơn này, không bị hỏng hoàn toàn.

    "Tòa nhà số 13 - căn hộ 2106."

    "Đinh!"

    Tiếng kim loại rơi xuống từ hướng ban công.

    Ngân Tô và Trần Phong đồng thời im lặng, nhìn về phía phòng khách.

    Rèm cửa phòng khách đang kéo, chỉ có thể thấy một chút ánh sáng lọt vào từ dưới đáy, và lúc này có một bóng đen đang di chuyển ở đó.

    "Cô Tô.."

    Ngân Tô bước nhanh về phía ban công, kéo rèm cửa ra.

    Khung cảnh bên ngoài hiện ra trước mắt, một sinh vật kỳ lạ đứng trên ban công, đang dán sát vào cửa kính và ngửi xung quanh.

    Nó trông như một người bị lột da, có thể thấy rõ cơ bắp và dây thần kinh, trên người dính đầy chất nhầy, nhỏ giọt xuống đất.

    Rèm cửa đột ngột kéo ra, một người và một quái vật đối mặt nhau. Ngân Tô hít một hơi, tỏ vẻ ghê tởm: "Sao mày xấu thế?"

    "Xì!" Quái vật nhe răng, lộ ra hàm răng nhọn như cá mập, đầu nó đập mạnh vào kính.

    "Xoảng!"

    Đầu quái vật đập vỡ kính, lao vào từ bên ngoài, há miệng định cắn cổ Ngân Tô.

    Quái vật hăm hở nhìn vào cổ mềm mại, nó có thể cắn đứt chỉ bằng một nhát..

    "Cạch!"

    Cổ mềm mại không bị cắn, thay vào đó là một vật cứng rắn, răng của nó gãy mất vài chiếc.

    Quái vật: "?"

    Ngân Tô xoay nhẹ cổ tay, thanh thép theo miệng quái vật cắt xuống, nửa đầu quái vật bị cắt rời.

    Ngân Tô đá một cái, cơ thể quái vật bay ra, đập vào lan can ban công, nằm im không động đậy.

    Trần Phong: "..."

    Trần Phong vẫn giữ tay giữa không trung, im lặng thu lại, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, như thể vừa rồi không có gì xảy ra.

    Ngân Tô kéo rèm cửa lau thanh thép, bước đến bên cạnh quái vật để quan sát.

    【Xác nhiễm bệnh · Trương Đại Phong】

    Trần Phong bước ra, chưa kịp nói gì thì thấy một quái vật bị lột da khác đang leo lên một tòa nhà ở xa, nó di chuyển nhanh nhẹn, nhanh chóng leo lên ban công.

    Nó lượn lờ trên ban công một lúc, rồi đột nhiên dùng đầu đập vào kính, lao vào bên trong.

    Rèm cửa từ cửa kính vỡ tung ra, màu đỏ tươi bắn lên, tiếng hét ngắn và gấp vang lên từ bên trong.

    Một lát sau, quái vật kéo một người chơi ra, đi xuống đất như đi trên mặt phẳng, biến mất trong khu cây xanh.

    Trần Phong: "..."

    Quái vật tiến hóa rồi!

    Ngân Tô: "..."

    Giỏi thật, nhưng xấu quá.
     
    Noctor likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...