Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 302: Hiện thực - Cô không vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô: "Có thể thấy được giới hạn sử dụng không?"

    Bồ Thính Xuân lắc đầu: "Có lẽ bản thân tinh thạch không có giới hạn gì, cần phải kết hợp với đạo cụ mới xuất hiện giới hạn."

    Vì vậy, viên tinh thạch này trước khi được bán ra, có lẽ chủ sở hữu cũng chưa hiểu rõ tác dụng thực sự của nó.

    Chỉ nghĩ rằng nó có thể nâng cấp đạo cụ.

    Không ngờ tinh thạch thuộc tính lại có thể thêm thuộc tính cho đạo cụ.

    Buổi đấu giá có lẽ cũng không rõ điều này, không biết cần thợ rèn mới có thể thấy thêm thông tin hữu ích..

    Nếu buổi đấu giá biết trước thông tin này, viên tinh thạch này có lẽ sẽ không được đưa ra bán, hoặc nếu có, giá cũng không phải như vậy.

    * * *

    Tinh thạch thuộc tính không ảnh hưởng đến việc nâng cấp, Ngân Tô coi như có hai viên tinh thạch, nhưng cô vẫn thiếu ba viên..

    Không biết khi nào mới có thể thu thập đủ năm viên.

    Vì chủ yếu đến để xem viên tinh thạch này, đã có được thông tin mình muốn, cũng không làm phiền giấc ngủ của Bồ Thính Xuân, cô chuẩn bị rời đi.

    Ngân Tô từ chối để Khương Mại đưa về, tự mình về nhà.

    Quái tóc thấy cô về, như thể đã lâu không gặp, bò lên người cô.

    Ngân Tô nằm dài trên sofa, lười biếng không thèm để ý đến nó.

    "Cô không vui à?" Quái tóc dựng một lọn tóc lên, mạnh dạn đề nghị: "Chúng ta ra ngoài giết người cho vui đi!"

    "..."

    Ai dạy mi cách ăn mừng như vậy?

    Ngân Tô vung tay tát nó một cái, cảnh cáo: "Ngoan ngoãn cho tôi."

    Quái tóc: "..."

    Giết người không vui sao?

    Tại sao lại không vui?

    Ngân Tô đứng dậy đi vào phòng tắm, Quái tóc dùng một lọn tóc quấn lấy cổ tay cô, như một miếng giẻ lau kéo lê trên sàn, theo cô vào phòng tắm.

    "Hôm nay cô ra ngoài giết người à? Có mang đồ ăn vặt cho tôi không? Tôi hơi đói rồi.."

    "Bốp!"

    Quái tóc bị ném ra khỏi phòng tắm, rơi xuống sofa, nằm bẹp như một vũng mực phản chiếu ánh sáng.

    "!"

    Thật đáng ghét!

    Sao có thể ném nó như vậy!

    Quái tóc tức giận bắt đầu trang trí lại căn nhà.

    Vì vậy khi Ngân Tô từ phòng tắm bước ra, trước mắt tối đen, cô bước vào một mê cung tơ nhện, phải mò mẫm tìm đường.

    Ngân Tô trở về phòng ngủ nằm xuống, lấy điện thoại lên mạng.

    Trên diễn đàn trò chơi đã có tin tức về buổi đấu giá hôm nay.

    #Buổi đấu giá xuất hiện đạo cụ đặc biệt có thể nâng cấp đạo cụ! #

    [Đạo cụ nâng cấp? Đùa gì vậy, làm sao có thể có loại đạo cụ này.]

    [Đạo cụ bị thiếu sót à? ]

    [Tôi ở ngay tại hiện trường, thật sự có đạo cụ đặc biệt có thể nâng cấp đạo cụ!]

    [Giá cuối cùng là 599 triệu điểm tích lũy, với số điểm này có thể mua một đạo cụ cấp S rồi.]

    [Thật sự có đạo cụ có thể nâng cấp đạo cụ? ]

    [Thật sự có! Anh chị em ơi! Tôi cũng thấy rồi!]

    [Có liên quan đến bản cập nhật trò chơi gần đây không? Trước đây ngoài đạo cụ bị thiếu sót, chưa từng nghe nói về việc nâng cấp đạo cụ.]

    [Viên tinh thạch đó.. từ đâu mà có? ]

    Ngân Tô thoát ra, thấy một bài viết nóng bên dưới.

    #Đạo cụ đặc biệt#

    [Không có cấp độ? Chỉ có một đạo cụ đặc biệt? Có phải từ phó bản tử vong không? ]

    [Thứ này ai mà kiếm được? Có liên quan gì đến người chơi bình thường chúng ta? ]

    [Không phải chứ, tưởng rằng có hy vọng nâng cấp đạo cụ, không ngờ nguyên liệu phải đi kiếm trong phó bản tử vong, có mạng vào không có mạng ra..]

    [Nếu thật sự là từ phó bản tử vong, thì có bao nhiêu đạo cụ này có thể lưu thông trên thị trường? 599 triệu điểm tích lũy có phải là giá hời không? ]

    [Cũng bình thường thôi, chỉ là nâng cấp, 599 triệu điểm tích lũy có thể mua được một đạo cụ cấp S rồi. Đối với việc nâng cấp từ cấp S lên SS có thể hấp dẫn hơn, nhưng cấp độ cao không chắc chỉ cần một viên, có khi cần nhiều viên.]

    Mọi người đều chỉ đang đoán về tinh thạch thuộc tính.

    Ngân Tô lướt qua các bài viết liên quan còn lại, đều có nội dung tương tự.

    Chỉ có nhiều người chơi đoán rằng đạo cụ đặc biệt có thể là từ phó bản tử vong.

    Nhưng đoán thì đoán, không có bằng chứng thực tế.

    Ngân Tô lại nhìn qua mục phó bản tử vong, thấy có người đang thảo luận về phó bản 'Thị trấn Ma Quỷ'.

    [Tôi không muốn bị kéo vào phó bản này, Chúa, Phật, Quan Âm, Thánh, các ngài hãy bảo vệ tôi!]

    [Tôi biết một người chơi bị kéo vào phó bản đó, khi ra ngoài tinh thần rất tệ, chưa đến hai phút đã tự sát.]

    [Phó bản đó đáng sợ vậy sao? ]

    [Không biết đại lão 0101 có vào phó bản này không, nếu anh ấy có thể vượt qua phó bản này thì tốt, chúng ta cũng không phải lo bị kéo vào phó bản này nữa.]

    [Phó bản tử vong không thể vào bằng đạo cụ, trò chơi không kéo anh ấy vào, đại lão 0101 cũng không có cách nào vào được.]

    [Cục Điều Tra Cấm Kỵ có cách không? ]

    [Trước đây chỉ nghe tin tức bên ngoài nói phó bản tử vong đáng sợ thế nào, bây giờ thật sự đến chỗ chúng ta, mới thấy sự đáng sợ của loại phó bản này.]

    [Anh trai tôi đã vào phó bản đó, tôi thấy khi anh ấy ra ngoài vẫn còn mang theo vết thương.]

    [Không thể nào? Người chơi ra khỏi phó bản thì tất cả vết thương sẽ tự động biến mất, làm sao có thể mang ra ngoài được.]

    [Đúng vậy, vết thương trong phó bản làm sao có thể mang ra ngoài? Đừng có tung tin đồn ở đây! Thật là, mọi người đã hoang mang rồi, còn có mấy người thiếu đạo đức này khuấy động thêm!]

    [Tin hay không tùy bạn, tôi chỉ nói những gì tôi thấy.]

    Ngân Tô nhớ Khương Mại cũng từng nói rằng người chơi ra khỏi phó bản có tinh thần rất bất ổn.

    Bây giờ lại có người chơi nói rằng vết thương trong phó bản sẽ mang về thế giới thực..

    Độ khó của phó bản tăng theo số lần làm mới, và tần suất làm mới phó bản phụ thuộc vào việc người chơi có vượt qua hay không.. nếu không vượt qua, tần suất làm mới phó bản sẽ ngày càng cao, phó bản cũng ngày càng khó.

    Trò chơi tại sao lại nhắc nhở người chơi nhanh chóng vượt qua phó bản, chỉ vì độ khó tăng lên sao?

    Cuối cùng phó bản có trực tiếp xuất hiện trong thế giới thực và hòa nhập với thế giới thực không?

    Có vẻ như phó bản Thị trấn Ma Quỷ này càng sớm vượt qua càng tốt.. thời gian càng lâu, phó bản sẽ càng khó.

    Ngân Tô đặt điện thoại xuống, bước ra ban công.

    Khu dân cư sáng đèn, gió thổi mang theo cảm giác yên bình.

    Bầu trời không thấy ánh sao, nhưng cũng không u ám và đáng sợ như trong phó bản, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

    Ngân Tô đưa tay ra, gió lướt qua kẽ tay cô.

    Nếu thế giới này cũng bị quái vật xâm nhập, cô còn có thể tìm đâu một nơi yên bình.

    Ngân Tô từ từ nắm chặt tay.

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Ngân Tô thức dậy, rửa mặt, chuẩn bị đi đến Cục Điều Tra lấy hàng, hôm nay cần cho cung điện ăn.

    Nghiêm Nguyên Thanh đợi cô ở cửa Cục Điều Tra, thấy cô đi xe điện công cộng đến, khóe miệng không khỏi co giật.

    Đại lão luôn có những sở thích kỳ lạ.

    "Cô Tô." Nghiêm Nguyên Thanh cười chào, "Nếu cần, tôi có thể đến đón cô."

    "Đón tôi làm gì?" Ngân Tô khóa xe, "Tôi tự đến được."

    "..."

    Được thôi! Sở thích của đại lão! Tất nhiên, Nghiêm Nguyên Thanh cũng nghi ngờ đại lão không muốn họ biết nơi cô sống.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 303: Hiện thực - Một chiếc xe trống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước đây, mỗi lần gặp anh Giang, cô đều tự mình đến công viên gần Cục Điều Tra.

    "Mời cô đi lối này." Nghiêm Nguyên Thanh dẫn Ngân Tô đến cổng, quẹt thẻ mở cổng, "Mời cô."

    Ngân Tô đi qua ba cánh cổng, trên đường cũng đi qua một số tòa nhà, nhưng trông đều rất bình thường.

    Nhưng khi cô bước qua cánh cổng thứ tư, cảnh tượng trước mắt thay đổi, tòa nhà trước mặt tỏa ra ánh kim loại lạnh lẽo, như từ xã hội hiện đại bước vào thời đại khoa học viễn tưởng.

    Ngẩng đầu nhìn lên, cô có thể thấy những làn sóng ánh sáng đan xen, như một cái lồng bao phủ nơi này.

    "! Wow!"

    Ngân Tô quan sát xung quanh, "Nơi này trông như một cái lồng vậy."

    Nghiêm Nguyên Thanh mỉm cười ôn hòa: "Đây là trụ sở của Cục Điều Tra, lưu trữ nhiều vật phẩm nguy hiểm, nên phòng thủ phải cao hơn."

    "Ồ."

    Nghiêm Nguyên Thanh dẫn Ngân Tô đi lấy 'hàng', qua vô số lần kiểm tra, cuối cùng cũng vào được nơi lưu trữ 'hàng'.

    Trên đường đi, Ngân Tô không gặp ai, có vẻ như Nghiêm Nguyên Thanh cố ý tránh để cô gặp người khác.

    "Cô Tô, đây là thứ cô cần." Nghiêm Nguyên Thanh mở một chiếc hộp đặc biệt.

    Ngân Tô không quan tâm đến chất lượng, trực tiếp ném vào cung điện, dù sao con ma đói cũng không kén chọn.

    Nghiêm Nguyên Thanh thấy xác biến mất, bình tĩnh đóng hộp lại.

    Đội trưởng đã ký hợp đồng với cô, cô không được phép dùng xác để làm bất kỳ thí nghiệm nào, cũng không được chuyển giao xác cho bất kỳ ai, càng không được để bất kỳ sinh vật sống nào khác tiếp xúc với xác quái vật.

    "Anh đã vào phó bản chưa?"

    Nghiêm Nguyên Thanh ngạc nhiên, không ngờ Ngân Tô lại chủ động hỏi: "Cô Tô đang nói về phó bản 'Thị trấn Ma Quỷ'?"

    "Ừ."

    "Chưa. Trước đây không có cách nào vào được phó bản tử vong." Bây giờ họ đang đau đầu vì chuyện này.

    Không vào được phó bản tử vong, chỉ có thể trơ mắt nhìn phó bản tử vong ngẫu nhiên kéo người..

    "Những người ra khỏi phó bản tử vong thì sao? Họ có thật sự mang theo vết thương không?"

    Thông tin trên diễn đàn, Nghiêm Nguyên Thanh cũng đã thấy.

    Ngân Tô hỏi vậy, chắc cũng đã thấy nội dung trên diễn đàn.

    "Đúng vậy, có người chơi ra ngoài tinh thần không bình thường, nói năng lảm nhảm, rất nhanh sẽ tự sát. Có người thì mang theo vết thương.. Chúng tôi nghi ngờ ảnh hưởng của phó bản này sẽ lan ra thế giới thực."

    Có thể nếu không vượt qua trong thời gian dài, phó bản này sẽ xuất hiện trong thế giới thực, giống như khu vực ô nhiễm trước đây.

    Anh Giang muốn lôi kéo cô Tô, nên Nghiêm Nguyên Thanh không giấu diếm, kể cho cô nghe những manh mối họ thu thập được trong thời gian qua.

    Ngân Tô hỏi xong vài câu thì không nói gì thêm.

    Nghiêm Nguyên Thanh rất muốn cô tham gia vào hành động lần này.. cô đã vượt qua nhiều phó bản tử vong, chắc chắn có những phương pháp mà họ không biết.

    Nhưng Nghiêm Nguyên Thanh cũng biết chuyện này anh Giang đã hỏi cô, cô chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng, hiện tại họ cũng chưa tìm được cách vào phó bản.

    Anh không cần hỏi lại lần nữa.

    Hơn nữa, cứu người bình thường không phải trách nhiệm của cô.

    Đó là trách nhiệm của Cục Điều Tra.

    * * *

    Xác được lưu trữ dưới tầng hầm, Ngân Tô đi thang máy lên, vừa ra khỏi cửa đã thấy một nhóm người từ quảng trường phía xa đang vội vã đi tới.

    Họ khiêng vài cái cáng, trên cáng phủ vải trắng, ai nấy đều rất thảm hại, khuôn mặt đầy đau buồn.

    Ánh mắt Ngân Tô dừng lại ở phía sau đoàn người, nơi có người đang dìu Quý Châu.

    Thật xui xẻo, lại gặp người này.

    Ngân Tô chỉnh lại khẩu trang trên mặt.

    Nghiêm Nguyên Thanh cũng thấy những người bên kia, khẽ nhíu mày, "Cô Tô, xin chờ một chút." Nói xong liền đi về phía đó.

    "Chuyện gì xảy ra vậy?"

    "Anh Nguyên Thanh.." Có người nghẹn ngào: "Hôm nay chúng tôi nhận được báo án, có người bị giết ở Lăng Nguyệt Quán, hiện trường còn lại mức độ ô nhiễm rất cao, chúng tôi đến đó.."

    Lăng Nguyệt Quán là khu biệt thự cao cấp.

    Gia đình bị giết lúc đó đang đãi khách, cả những vị khách cũng không ai thoát được.

    Sau khi nhận được tin, họ lập tức đến hiện trường, phong tỏa hiện trường rồi bắt đầu điều tra.

    Ai ngờ..

    "Lúc đó tôi vừa ở ngoài cửa, chưa vào trong, không biết sao lại nổ.. Khi tôi tỉnh lại, mọi người.."

    "Phản ứng đầu tiên của chúng tôi là vào cứu người, kết quả xảy ra vụ nổ thứ hai.. Đội trưởng Quý và mọi người cũng bị thương."

    Nghiêm Nguyên Thanh nhíu mày, nhìn những người bị thương: "Mọi người đi chữa trị trước đi."

    * * *

    Ngân Tô đứng không xa, chỉ nghe loáng thoáng 'Lăng Nguyệt Quán' và 'nổ'.

    Nghiêm Nguyên Thanh nhanh chóng quay lại: "Cô Tô, để tôi đưa cô ra ngoài."

    Ngân Tô không hỏi gì, đi theo Nghiêm Nguyên Thanh ra ngoài.

    Nghiêm Nguyên Thanh đưa Ngân Tô đến cổng, lịch sự hỏi có cần xe đưa cô không, khi bị từ chối, anh nói vài câu khách sáo rồi vội vàng quay lại.

    Ngân Tô ngồi lên xe điện công cộng của mình, lấy điện thoại ra tìm kiếm về Lăng Nguyệt Quán.

    Lăng Nguyệt Quán là khu biệt thự, nằm ở vị trí vàng của thành phố Lan Giang, người sống ở đó đều là người giàu có hoặc quyền quý.

    Trên mạng tạm thời chưa có tin tức gì về Lăng Nguyệt Quán.

    Ngân Tô cất điện thoại, đạp xe rời đi.

    Ngân Tô về nhà trước, đợi đến tối mới ra ngoài, cô muốn làm một thí nghiệm.

    Ngân Tô chọn một trạm xe buýt, lấy ra đồng xu.

    【Có sử dụng đồng xu để mở phó bản không? Có/Không】

    Đèn đường bắt đầu tắt khi Ngân Tô nhấn 'Có', giống như lần trước, bóng tối bao trùm, sương mù dày đặc dần lên.

    Trên bảng xe buýt xuất hiện nội dung mới.

    【Tuyến 1414 - Bệnh viện Anh Lan】

    【Tuyến 1004 - Công viên Thiên Đường】

    Đây là đồng xu cô đã dùng lần trước, hiện tại chỉ còn hai lựa chọn.. Một đồng xu có thể dùng ba lần?

    Ngân Tô không chọn tuyến đường, mà lấy ra đồng xu khác, nhưng nhận được thông báo không thể sử dụng.

    Có vẻ không thể thay đổi.

    Vậy nếu cô không chọn tuyến đường thì sẽ xảy ra chuyện gì?

    Là lãng phí một lần cơ hội, hay bị ép buộc tham gia một phó bản?

    Ngân Tô đứng đợi ở trạm xe buýt, mười phút trôi qua, không có gì xảy ra, không có thông báo yêu cầu cô chọn, cũng không kéo cô vào trò chơi.

    "..."

    Chẳng lẽ không chọn thì cứ để cô đứng đây mãi?

    Ở trạm xe buýt, thời gian vẫn trôi bình thường, nếu cô không chọn, sẽ bị mắc kẹt ở đây.

    Trừ khi người chơi không muốn sống nữa, muốn ở đây đến chết..

    Ngân Tô đột nhiên nảy ra ý tưởng, lấy ra thẻ nhân viên lái xe buýt.

    Vừa lấy ra, trước mặt cô hiện lên một thông báo.

    【Phát hiện thời gian làm việc hôm nay của bạn chưa đủ 6 giờ, xe buýt đã được điều động, vui lòng chờ. 】

    Năm phút sau, Ngân Tô thấy chiếc xe buýt quen thuộc từ trong sương mù chạy tới.

    Tuyến 1444.. một chiếc xe trống.

    Ngân Tô nhìn lên bảng xe buýt, tuyến đường đã biến mất.

    Ngân Tô lên xe buýt, ngồi vào ghế lái, khởi động xe và bắt đầu làm việc.

    Lúc này trên xe không có hành khách nào, Ngân Tô lái theo tuyến đường, nhanh chóng đón được hành khách đầu tiên.

    Hành khách trông rất kỳ quái, nhưng vừa thấy Ngân Tô trong buồng lái, hơi sững lại, rồi quay đầu định chạy.

    Ngân Tô để Quái tóc kéo anh ta lại: "Thấy tôi chạy làm gì? Tôi đáng sợ lắm sao?"

    - Chào mừng đến với địa ngục của ta -
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 304: Thị trấn Ma Quỷ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hành khách bị ép vào máy thu tiền, Quái tóc bò khắp người anh ta, dường như đang tìm chỗ để cắn.

    "..."

    Trước đây có quái vật nói rằng tuyến 1444 có một tài xế kỳ lạ, không chỉ ép họ nhảy múa hát hò, mà còn cướp tiền cấm kỵ của họ.

    Thấy Ngân Tô, anh ta lập tức nhớ ra chuyện này.

    Cô khác với tài xế trước đây, nhìn một cái là nhận ra ngay.

    Hành khách run rẩy: "Tôi.. tôi nhớ ra tôi còn chút việc.. tôi.. đợi.. đợi chuyến sau."

    Tài xế mỉm cười nhìn anh ta: "Không được, tôi đã đến đây rồi, tôi đặc biệt đến đón anh. Hơn nữa đây là nhiệm vụ của tôi, xin hãy để tôi phục vụ anh."

    Hành khách muốn xuống xe, nhưng Quái tóc kéo anh ta vào trong, sức anh ta không bằng đối phương, chỉ có thể bị kéo dần vào trong.

    Hành khách tuyệt vọng nhìn cửa xe đóng lại.

    Không!

    Không cần!

    "Quý khách thân mến, xin hãy bỏ tiền vào máy."

    "..."

    Hành khách run rẩy móc ra đồng tiền cấm kỵ, nhét vào máy thu tiền, sau đó trước mặt anh ta xuất hiện một bàn tay trắng nõn mảnh mai:

    "Phần còn lại, giao ra đây."

    "..."

    Quả nhiên cô ta sẽ cướp tiền cấm kỵ!

    May mà anh ta mang không nhiều!

    Hành khách mừng thầm vì mình có tầm nhìn xa, chỉ mang theo một ít tiền cấm kỵ..

    Hành khách giao nốt số tiền cấm kỵ còn lại trong túi cho cô.

    Lấy được tiền cấm kỵ, tài xế lập tức thay đổi thái độ, thân thiện và nhiệt tình: "Quý khách thân mến, xin mời ngồi, thắt dây an toàn, ngồi vững, chúng ta sẽ xuất phát ngay."

    "..."

    Hành khách cảm thấy Quái tóc trên người mình buông ra, lăn lộn bò về phía sau, co rúm lại ở góc cuối cùng.

    Xui xẻo!

    Sao lại xui xẻo thế này!

    Tiếp theo, hành khách phát hiện không chỉ mình xui xẻo, mỗi hành khách lên xe đều bị cô ta cướp.

    Có người nhận thấy không khí trên xe không ổn, không định lên xe, kết quả bị 'mời' lên một cách cưỡng ép.

    Cô ta còn lý lẽ rằng là tài xế, không thể để hành khách chờ lâu.

    Những quái vật bị kéo lên xe rất tuyệt vọng, họ có thể chờ mà! Họ không thấy lâu chút nào!

    Cướp thì cướp, cô ta còn thật sự như lời đồn, ép họ biểu diễn chương trình.

    Đáng sợ..

    Tài xế này thật đáng sợ!

    * * *

    Ngân Tô lái xe buýt đủ sáu giờ, trở về điểm xuất phát, đợi xe buýt rời đi thì phát hiện mình đã trở lại thế giới thực.

    Tức là, dùng đồng xu để mở phó bản có thể vào thế giới trò chơi, nhưng chỉ cần cô lấy thẻ nhân viên lái xe buýt ra là có thể lợi dụng lỗi, không cần vào phó bản cũng có thể trở về thế giới thực..

    Vì vậy, những ngày tiếp theo, mỗi tối Ngân Tô dùng đồng xu như thẻ làm mới.

    Không gặp phó bản mong muốn thì làm tài xế, làm đủ sáu giờ thì về nhà.

    Rồi hôm sau lặp lại quy trình..

    Qua thí nghiệm, Ngân Tô phát hiện đồng xu chưa dùng sẽ tạo ra phó bản ngẫu nhiên, nhưng cũng có thể tạo ra phó bản trùng lặp.

    Với nỗ lực không ngừng, cuối cùng cô cũng gặp được phó bản 'Thị trấn Ma Quỷ'.

    Ngân Tô nhìn tuyến đường xuất hiện trên bảng xe buýt, chắp tay cầu nguyện thầm 'Amen'.

    Làm người phải kiên trì, cuối cùng cũng gặp được phó bản mình muốn rồi!

    【Tuyến 4044 - Thị trấn Ma Quỷ】

    【Tuyến 1444 - Thẩm mỹ viện Cẩm Tú】

    【Tuyến 1414 - Thành phố Búp Bê】

    Thị trấn Ma Quỷ..

    Cô phải xem thử nó đáng sợ đến mức nào!

    Ngân Tô không do dự chọn tuyến 4044.

    Lần này xe buýt có tài xế, không giống như những lần trước cô dùng thẻ nhân viên để gọi xe trống.

    Lâu rồi không gặp tài xế với khí chất âm u, Ngân Tô còn có chút nhớ nhung.

    Cửa xe chưa mở hoàn toàn, cô đã chui lên, mặt mỉm cười chào hỏi: "Chào đồng nghiệp, buổi tối tốt lành."

    "?" Đồng nghiệp gì chứ? Tài xế mặt lạnh, nói câu thoại của mình: "Xin hãy bỏ tiền vào máy."

    Bỏ tiền là không thể bỏ tiền.

    Có thể đi chùa tại sao phải tốn tiền?

    Ngân Tô nhanh chóng cho đồng nghiệp nghỉ việc tại chỗ, sau đó thành thạo ngồi vào buồng lái.

    Sắp vào phó bản rồi, Ngân Tô lấy ra chiếc nhẫn 'Ảo Giới' từ kho đạo cụ và đeo lên.

    【Ảo Giới: Đeo chiếc nhẫn này, bạn có thể tạo ra khuôn mặt từ hư không, hoặc biến thành bất kỳ ai, sở hữu nó, bạn là thần biến hình. Nhưng hãy cẩn thận, đừng để gặp phải người thật, trùng mặt rất xấu hổ, ai giả ai xui. 】

    【Giới hạn sử dụng: Không】

    【Số lần sử dụng: Không】

    Có hai chế độ sử dụng.

    Có thể tự tạo khuôn mặt, hoặc thay đổi chi tiết.

    Cũng có thể trực tiếp áp dụng khuôn mặt của người khác.

    Ngân Tô thử biến thành ông chủ Khương, lấy gương ra nhìn, gần như không thể phân biệt được, đến Khương Mại cũng không nhận ra.

    Không hổ là thứ cô tốn nhiều điểm tích lũy để mua!

    Ngân Tô biến thành những người trong trí nhớ, chơi chán rồi mới tự tạo một khuôn mặt không tồn tại trong trí nhớ.

    Ngân Tô nhìn khuôn mặt trong gương khác xa với dung mạo ban đầu của mình, nhưng vẫn rất đẹp, cô rất hài lòng.

    * * *

    Tuyến 4044 không có nhiều hành khách, Ngân Tô lái xe một lúc lâu cũng không gặp ai. Xung quanh toàn là sương mù, không nghe thấy âm thanh gì, cũng không thấy gì khác.

    Thật là nhàm chán..

    Không có ai để giải khuây.

    "Bốp!"

    Đầu xe không biết đâm vào cái gì, cả xe rung lên, sau đó bánh xe nghiền qua thứ gì đó, liên tục xóc nảy vài lần mới ổn định lại.

    Ngân Tô chỉ thấy sương mù bên ngoài, không thấy rõ vừa đâm vào cái gì.

    Ngân Tô không định dừng xe xem, một tài xế giỏi nên tập trung vào công việc của mình, đừng ai mong lừa được tài xế kỳ cựu!

    Ngân Tô lái xe buýt lao đi, dù sao thế giới này không có giới hạn tốc độ, cũng không có chướng ngại vật, phải tận hưởng tốc độ và sự phấn khích.

    Nhưng cô lái quá nhanh, khi thấy trạm xe buýt sáng đèn, xe đã vèo một cái chạy qua.

    "!" Có hành khách!

    Ngân Tô đạp phanh.

    Cô quay đầu nhìn lại, trên trạm có vài bóng người, ánh sáng vàng mờ chiếu bóng họ lên bảng quảng cáo phía sau, tạo cảm giác dài và méo mó.

    Mắt Ngân Tô sáng lên, nụ cười trên mặt rộng ra.

    * * *

    Trên trạm xe buýt.

    Bảy người chơi đứng trên trạm, mặt mày đều không tốt, vừa rồi họ đã thấy tuyến đường trên bảng, là đến Thị trấn Ma Quỷ.

    Phó bản tử vong được thả từ nước ngoài.

    "Thật xui xẻo." Người đàn ông mặc áo khoác đen tức giận chửi rủa, "Trò chơi chết tiệt.."

    Người đàn ông áo khoác đen càng chửi càng thô tục.

    Những người chơi khác không nói gì, bị kéo vào phó bản tử vong, trong lòng họ cũng hoảng sợ.

    Thời gian qua, phó bản 'Thị trấn Ma Quỷ' luôn là chủ đề nóng trên diễn đàn trò chơi, vào diễn đàn là thấy các bài thảo luận.

    Trong đó có người chơi đăng hình ảnh thảm trạng của những người chơi ra khỏi phó bản tử vong.

    Có lẽ họ cũng sẽ chết trong phó bản này.

    Người đàn ông áo khoác đen phát tiết xong, nhìn quanh mọi người, đột nhiên nói: "Chỉ có bảy người chơi?"

    Mọi người nhìn nhau, hiện tại trên trạm chỉ có bảy người.

    "Tại sao chúng ta lại xuất hiện ở trạm?"

    "Đúng vậy.. thật kỳ lạ, tôi chỉ thấy trạm khi là người chơi mới, những lần khác đều bị ném vào phó bản."

    "Phó bản tử vong có thể khác với các phó bản khác?"

    Mọi người chưa từng vào phó bản tử vong, không quen với quy trình, không thể so sánh.

    "Đợi xem, xe buýt chắc sẽ đến.."

    Lời người chơi vừa dứt, đã thấy thứ gì đó phát sáng đỏ kỳ lạ từ trong sương mù lao tới, 'vèo' một cái chạy qua trước mặt họ.

    Người chơi: "?"

    Người chơi chưa kịp phản ứng, sương mù đã phủ lại, họ không nhìn rõ đó là gì.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 305: Thị trấn Ma Quỷ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện gì vừa xảy ra?

    Thứ vừa lao qua là gì?

    Trong làn sương mù kỳ lạ này có quái vật không?

    Tim của những người chơi đều đập mạnh.

    "Vừa rồi là cái gì?"

    "Quái vật?"

    "Trạm xe không phải an toàn sao?"

    "Trạm xe của người chơi mới an toàn, chúng ta bây giờ là người chơi mới sao? Có khi nơi này không an toàn nữa rồi."

    "Chết tiệt.." Người đàn ông mặc áo khoác đen lại bắt đầu chửi rủa, đủ loại lời lẽ thô tục tuôn ra, nếu không phải anh ta chửi trò chơi, họ đã thấy khó chịu rồi.

    Đúng lúc này, ánh sáng đỏ vừa biến mất trong sương mù lại xuất hiện, lao thẳng về phía trạm xe.

    Tốc độ đó như muốn đâm chết họ!

    Những người chơi hoảng sợ lùi lại.

    Một vật khổng lồ lao ra từ sương mù, dừng lại ở trạm xe với tư thế kỳ lạ, thân xe đầy máu, tạo cảm giác áp lực.

    Là xe buýt!

    "Két!"

    Cửa xe mở ra, những người chơi thấy tài xế trong buồng lái.

    Khác với tài xế thời kỳ người chơi mới, tài xế này không cứng nhắc, trên mặt thậm chí còn có nụ cười.

    "..."

    Càng kỳ quái hơn chứ sao!

    Bảy người chơi không ai dám động, nhìn chằm chằm vào tài xế trong xe buýt, cẩn thận, nghi ngờ, sợ hãi..

    Ngân Tô không ngờ gặp người chơi, mấy ngày nay làm thêm, cô không gặp người chơi nào, toàn là quái vật.

    Lúc này gặp người chơi, tâm trạng Ngân Tô càng tốt hơn, cất giọng hỏi: "Các bạn có muốn đi xe không?"

    Lời này lọt vào tai người chơi là-các bạn muốn chết không?

    Họ có thể nói không sao?

    Vài người chơi vừa cảnh giác xe buýt, vừa nhỏ giọng trao đổi, "Có nên lên không? Tôi thấy cô ấy hơi đáng sợ.."

    Xe buýt, tài xế xinh đẹp thế này.. cô ấy còn cười!

    Trước đây khi là người mới, thấy tài xế u ám đáng sợ, bây giờ nhìn lại.. người ta không nói không cười, đúng là tài xế tốt!

    Quả nhiên không có so sánh thì không có tổn thương.

    "Khi là người chơi mới, đèn xe buýt là màu xanh lá.. bây giờ xe này là màu đỏ, tôi cảm thấy không an toàn, tốt nhất không lên."

    "Nhỡ.. bỏ lỡ xe này, sau không có xe nữa, chúng ta không vào được phó bản thì sao?"

    "Không vào được phó bản sẽ thế nào?"

    "..."

    Không ai biết không vào được phó bản sẽ thế nào.

    Phó bản tử vong.. đừng chưa vào phó bản đã chết.

    "Dù sao cũng chết, sợ cái gì!" Người đàn ông áo khoác đen đẩy người chơi chắn đường, chửi rủa đi lên xe.

    Mọi người: "..."

    Họ nhìn người đàn ông áo khoác đen lên xe, đi vào trong, không có chuyện gì xảy ra.

    Ngân Tô thấy người chơi lên xe, xe buýt không yêu cầu họ bỏ tiền, nhưng thêm một tuyến đường.

    Những người này cũng đi Thị trấn Ma Quỷ.

    Người đàn ông áo khoác đen miệng chửi rủa, thực tế rất cẩn thận, đến khi ngồi xuống không có gì xảy ra, anh ta mới thở phào.

    Những người chơi trên trạm thấy người đàn ông áo khoác đen không sao, cảnh giác bước lên xe.

    Bảy người chơi, bốn nam ba nữ.

    Thêm cô nữa là bốn nữ.

    Trò chơi vẫn luôn công bằng.

    "Các bạn cũng đi Thị trấn Ma Quỷ?"

    Người cuối cùng lên xe, Ôn Thần Hạo, bắt được một từ khóa, vô thức lên tiếng: "Cũng?"

    Cô gái đi trước Ôn Thần Hạo lo lắng kéo anh ta đi vào trong, đến khi ngồi xuống cuối xe, cô gái ôm ngực nói: "Sao anh lại nói chuyện với cô ta.. thật đáng sợ."

    Ôn Thần Hạo nói: "Cô ấy nói chúng ta 'cũng' đi Thị trấn Ma Quỷ, còn ai nữa? Trên xe không có ai khác."

    Những người chơi khác theo phản xạ nhìn quanh.

    Cả xe buýt chỉ có họ..

    "Chào mọi người, rất vui được gặp các bạn." Tài xế phía trước thò nửa người ra nhìn họ, "Tôi là tài xế hôm nay của các bạn, cũng là đồng đội của các bạn."

    "?"

    "!"

    Đồng đội?

    NPC đồng đội?

    Phó bản tử vong mà gián điệp không che giấu thân phận sao?

    Người chơi còn kinh hãi hơn trước.

    Ngân Tô đã quay lại, khởi động xe buýt, rời khỏi trạm, lao vào sương mù.

    Thấy cô không chú ý đến họ, những người chơi tụ lại thảo luận nhỏ giọng.

    "Bây giờ làm sao?"

    "Đây là đánh bài ngửa với chúng ta.. cô ấy chắc chắn muốn giết chúng ta, phó bản tử vong không để lại đường sống cho người chơi."

    "Hay chúng ta ra tay trước?"

    "Chưa vào phó bản, thật sự giết cô ấy, chúng ta làm sao vào phó bản? Đừng vội.. xem tình hình đã."

    "Đúng, cô ấy chưa làm gì, có khi cô ấy có liên quan đến cốt truyện?"

    "..."

    * * *

    Ngân Tô chào hỏi những người bạn năng động xong, không quan tâm họ thì thầm gì phía sau, không để ý đến họ nữa.

    Không biết còn bao xa đến đích, Ngân Tô nhìn qua bảng cá nhân.

    【Phó bản hiện tại: Thị trấn Ma Quỷ】

    【Thời hạn sống sót: -】

    Ngân Tô nhìn thời hạn sống sót nhíu mày, nghĩa là gì? Không có yêu cầu thời gian.. vậy người chơi không thể sống sót đến hết thời gian để vượt qua phó bản?

    Cách vượt qua chỉ còn một cách.. tìm chìa khóa vượt qua.

    Người chơi có khả năng sống sót đến cuối cùng hay không là chuyện của họ, trò chơi trực tiếp hủy bỏ thì thật quá đáng.

    Nhưng trò chơi không coi người chơi là con người, bạn cũng không làm gì được.

    "Haizz."

    Ngân Tô đóng bảng cá nhân, muốn lái xe nhanh, nhưng nghĩ đến hành khách phía sau, cô vẫn kiềm chế.

    Hai mươi phút sau.

    Đến nơi.

    Phía trước vẫn bị sương mù bao phủ, nhưng có thể thấy mờ mờ một số tòa nhà ở xa.

    Ngân Tô đứng dậy vỗ tay, "Các bạn thân mến, chiến trường đã đến, xuống xe thôi."

    Mọi người: "..."

    Ai là bạn của cô!

    Người chơi cũng không muốn ở lại trên xe, nhanh chóng xuống xe.

    Ngân Tô ngồi trong buồng lái, mỉm cười nhìn họ xuống xe.

    Người chơi có chút sợ hãi, khi đi qua cô theo phản xạ tăng tốc bước chân, tại sao xe buýt chỉ có một cửa!

    Đợi người chơi cuối cùng xuống xe, Ngân Tô cũng theo xuống.

    ".. Cô ấy thật sự xuống rồi!"

    Ngân Tô đi về phía họ, đối diện ánh mắt của họ, nghiêng đầu hỏi: "Các bạn nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có gì sao?"

    Mọi người: "..."

    Mọi người đồng loạt dịch sang bên, giữ khoảng cách với cô.

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô không quan tâm thái độ của những người bạn năng động, tay đút túi, nhìn về phía trước.

    Có người chơi muốn giết Ngân Tô, nhưng cũng có người lo lắng cô có liên quan đến cốt truyện, hoặc kích hoạt quy tắc tử vong, không dám hành động.

    Người muốn ra tay không muốn một mình chịu rủi ro, nên họ chỉ có thể để gián điệp lộ mặt đứng cạnh họ.

    Mọi người tạm thời bỏ ý định giết gián điệp, bắt đầu quan sát môi trường xung quanh.

    Sương mù phía trước dần trở nên mỏng hơn, không lâu sau, một thị trấn nhỏ đặc trưng phương Tây dần hiện ra trước mắt họ.

    Tường trắng ngói đỏ với vết nứt loang lổ, bầu trời xám xịt, như một bức ảnh cũ bị thời gian phủ qua.

    Lúc này họ đứng ở đầu cầu, bên kia cầu là thị trấn ven sông.

    Không có ai đến đón họ, có vẻ họ phải tự mình vào.

    Ngân Tô đi thẳng lên cầu, những người chơi khác nhìn nhau, đợi cô đi đến giữa cầu mới theo sau.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 306: Thị trấn Ma Quỷ (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nước sông dưới cầu đục ngầu, bốc lên mùi khó chịu, nhưng qua cầu không gặp nguy hiểm gì.

    Qua cầu là đường phố của thị trấn, hai bên là những ngôi nhà hoang tàn, cũ kỹ, mặt đất đầy cỏ dại. Nhìn xa xa, hầu như đều là cảnh tượng như vậy, nơi này giống như một thị trấn bỏ hoang không có người ở.

    Bên cạnh đầu cầu có một bảng quảng cáo phai màu, trên đó viết-Chào mừng đến với thị trấn El.

    Dưới đó còn có một số giới thiệu về môi trường địa lý của thị trấn.

    Bảng quảng cáo không phải ngôn ngữ họ quen thuộc.

    Nhưng họ có thể hiểu.

    Dù đã học hay chưa học, đều có thể hiểu những giới thiệu đó.

    Chắc là trò chơi đã tự động chuyển đổi ngôn ngữ, ở một số chỗ kỳ lạ, dịch vụ của trò chơi luôn rất chu đáo.

    Ngân Tô đi dọc theo con đường, hai bên là các cửa hàng, nhưng nhà nào cũng đóng cửa. Nhìn cỏ dại trước cửa và ổ khóa rỉ sét, có lẽ đã lâu không kinh doanh.

    "Á!"

    Ngân Tô quay đầu lại, thấy chàng trai mặc áo phông trắng che miệng, vẻ mặt sợ hãi nhìn vào một cửa hàng.

    Những người chơi khác vốn đã căng thẳng, nghe tiếng hét đột ngột, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.

    Người đàn ông áo khoác đen trừng mắt nhìn chàng trai: "Hét cái gì? Muốn chết nhanh hơn à?"

    Ôn Thần Hạo nhìn vào cửa hàng mà chàng trai đang nhìn, kính cửa mờ mờ, không thấy rõ bên trong, nhưng nhìn bảng hiệu, có lẽ là một cửa hàng quần áo.

    Ôn Thần Hạo hỏi chàng trai: "Cậu thấy gì?"

    Chàng trai nuốt nước bọt: "Tôi.. tôi vừa thấy một khuôn mặt."

    "Ở đâu?"

    "Ở.. ở trong đó." Anh ta chỉ vào cửa kính của cửa hàng, "Một khuôn mặt rất đáng sợ."

    Mọi người nhìn vào cửa kính, mờ mờ thấy bên trong có một ma-nơ-canh, ngoài ra không có gì khác.

    "Có phải cậu nhìn nhầm, tưởng ma-nơ-canh là người không?" Cô gái mặc áo hai dây nhíu mày nhìn chàng trai.

    "..."

    Chàng trai cảm thấy mình không nhìn nhầm.

    Cô gái mặc áo hai dây lại hỏi: "Cậu đã qua mấy phó bản rồi? Sao vẫn không bình tĩnh thế?"

    Mọi người vốn đã mất tự tin vì phó bản tử vong, giờ còn không bình tĩnh, chẳng phải tự tìm chết sao?

    Chàng trai giơ ba ngón tay: "3.. đây là phó bản thứ ba của tôi."

    Người đàn ông áo khoác đen: "Chết tiệt.. người mới? Chuyện gì thế này, phó bản tử vong sao lại có người chơi mới?"

    Những người khác cũng hơi bối rối.

    Không ngờ phó bản tử vong lại có người mới, vừa rồi ở trạm cũng không ai nói..

    "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa." Ôn Thần Hạo cắt ngang: "Có nên vào xem không?"

    Người mới rốt cuộc là nhìn nhầm, hay thật sự có gì đó..

    "Bây giờ chưa có thông tin gì hữu ích, đừng tự tìm chết." Một cô gái khác thận trọng nói.

    Ôn Thần Hạo: "Không vào thì tiếp tục.."

    "Xoảng!"

    Xích va vào cửa kính.

    Họ quay đầu lại thấy cửa bị đẩy mở, người đẩy cửa không ai khác chính là gián điệp.

    "!"

    Cô ta muốn hại chết họ sao?

    * * *

    Ngân Tô đẩy cửa vào.

    Rõ ràng là ban ngày, nhưng trong cửa hàng rất tối, đầy bụi bặm, trên sàn nằm nhiều ma-nơ-canh bị bỏ rơi, quần áo treo trong cửa hàng phủ đầy bụi, có cái đã không nhìn ra màu ban đầu.

    Mỗi bước đi của cô đều để lại dấu chân trên sàn.

    Trên sàn nơi cô chưa bước qua, có một số dấu chân lộn xộn, nhìn độ rõ nét, có lẽ mới để lại không lâu.

    Bên trong có người hoạt động.

    Ngân Tô lấy đèn pin, chiếu vào sâu trong cửa hàng.

    Cửa hàng này không rộng, nhưng rất sâu, bên trong gần như tối đen.

    Ngân Tô đi vào trong, trên giá treo nhiều quần áo, phần lớn là váy, kiểu dáng tương tự nhau, không có thiết kế đặc biệt.

    Trên tường còn có túi xách và mũ phủ đầy bụi.

    Phía sau vang lên tiếng của người chơi.

    "Nhiều bụi quá.. quần áo này kéo một cái là rách, chắc đã nhiều năm rồi."

    "Các bạn nhìn xem, trên sàn có nhiều dấu chân.."

    Gián điệp đi thẳng vào trong, cô ta không thể để lại nhiều dấu chân như vậy, nên..

    "Vừa rồi chắc chắn có gì đó, Tiểu Ô không nhìn nhầm."

    Tiểu Ô là người chơi mới chỉ qua hai phó bản, lúc này đang căng thẳng nhìn quanh cửa hàng.

    "Có thể là cư dân của thị trấn này không?"

    "Biết đâu là ma."

    "Cậu thật biết nói chuyện."

    "Cô ta đã đi vào trong rồi.."

    Vài người chơi vừa tìm kiếm vừa đi vào trong, còn phải quan sát vị trí của Ngân Tô.

    Quầy thu ngân ở sâu nhất trong cửa hàng, lúc này Ngân Tô đang đứng bên cạnh, trên đó chất đống một số móc treo và đồ lặt vặt, không có gì hữu ích.

    Ngân Tô định cúi xuống xem dưới quầy thu ngân có gì, ai ngờ ánh đèn pin chiếu xuống, thấy một bóng đen.

    Bóng đen bị ánh sáng chiếu vào, đột ngột từ dưới quầy thu ngân lao ra, đẩy Ngân Tô rồi định chạy.

    Ngân Tô túm lấy cổ áo đối phương, kéo lại, ép lên quầy thu ngân, đèn pin chiếu thẳng vào mặt.

    Là một bà lão.

    Tóc bù xù thưa thớt, da nhăn nheo chảy xệ, một mắt bị mù, da thịt đã dính lại với nhau, hoàn toàn không thấy tròng mắt.

    Bà ta dùng mắt còn lại nhìn chằm chằm Ngân Tô, đôi mắt đục ngầu lóe lên sự độc ác kỳ lạ.

    Bà lão bị Ngân Tô ép xuống, không vùng vẫy, ngược lại nhe miệng cười, miệng không có răng, cười lên không hề thân thiện, mà có một sự đáng sợ khó tả.

    Như bà phù thủy độc ác trong truyện cổ tích.

    Những người chơi khác nghe thấy động tĩnh liền đi tới, lúc này thấy bà lão bị Ngân Tô ép lên quầy thu ngân..

    Bà lão trông có chút đáng sợ, nhưng đối với những người chơi đã trải qua nhiều nơi, hình dáng này không đủ để làm họ hoảng sợ.

    Ngược lại, hành động của Ngân Tô càng làm họ sợ hơn.

    Bà lão quay đầu liếc nhìn họ, sau đó dùng giọng nói cực kỳ khó nghe nói: "Cuối cùng các người cũng phải quay lại đây."

    Bà ta nói bằng một ngôn ngữ không quen thuộc, mang theo giọng điệu kỳ lạ, nhưng Ngân Tô vẫn hiểu.

    "Ừ." Ngân Tô lạnh lùng gật đầu.

    Những người chơi: "?" Cô ừ cái gì?

    Bà lão: "..."

    Bà lão không cười nữa, nghiêm mặt quát: "Cô gái trẻ, mau thả tôi ra, cô muốn bóp chết tôi sao?"

    "Ồ, bà phát hiện ra rồi à." Ngân Tô vốn chỉ dùng một tay giữ bà ta, lúc này trực tiếp dùng cả hai tay bóp cổ bà lão, cười rợn người: "Dù sao quay lại cũng là đường chết, chi bằng kéo thêm vài người chết cùng."

    Bà lão suýt bị bóp nghẹt thở, chân đạp loạn xạ, "Cô.."

    Ngân Tô tiện tay lấy một chiếc áo phủ đầy bụi bên cạnh, nhét vào miệng bà lão.

    Bà lão trừng mắt, chỉ có thể phát ra vài tiếng "ư ư" đơn âm.

    Ngân Tô nhìn xuống bà, giọng nói dịu dàng và thương cảm: "Bà cứ đi trước đi, yên tâm, những người khác trong thị trấn sẽ sớm đến với bà, bà sẽ không cô đơn đâu."

    Bà lão: "?"

    Những người chơi xung quanh cũng cảm thấy rùng mình, đồng tử giãn ra.

    Đây là loại NPC điên rồ gì vậy?

    Tại sao cô ta lại giết các NPC khác ngay từ đầu?

    Họ có xung đột gì về công việc sao?

    Hay cô ta muốn chiếm đoạt họ..

    - -Chào mừng đến với địa ngục của ta--
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 307: Thị trấn Ma Quỷ (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà lão bị bóp cổ đến gần ngạt thở, khi bà nghĩ mình sắp chết thì lực bóp trên cổ đột nhiên thả lỏng.

    Một lượng lớn không khí tươi mới tràn vào phổi, bà lại sống lại.

    Tuy nhiên, bà chưa kịp thở đều thì cổ lại bị bóp chặt.

    Thả lỏng..

    Bóp chặt..

    Lại thả lỏng..

    Lại bóp chặt..

    Lặp đi lặp lại nhiều lần.

    Bà lão cả người đều không ổn, đã không còn sức để trừng mắt nhìn kẻ gây ra chuyện này, bà bắt đầu sợ hãi, thậm chí là kinh hoàng..

    "Tôi hỏi bà vài câu, nếu bà chịu trả lời, tôi sẽ tạm thời không bóp cổ bà nữa. Nếu đồng ý, hãy chớp mắt."

    Sợ thật sự bị bóp chết, bà lão chớp mắt liên tục.

    "Tốt lắm."

    Ngân Tô giữ lời, thả bà lão ra.

    Không có sự hỗ trợ của Ngân Tô, bà lão ngồi bệt xuống đất, đôi tay gầy guộc ôm lấy cổ mình, thở hổn hển.

    Ngân Tô ngồi xổm trước mặt bà, bà lão theo phản xạ co người lại, trong mắt độc nhãn hiện lên sự sợ hãi.

    "Bà vừa nãy trốn ở đây để làm gì?"

    Giọng bà lão còn khó nghe hơn lúc trước: "Tôi.. tôi chỉ tình cờ ở gần đây, thấy các người vào thị trấn."

    "Vậy tại sao bà lại trốn ở đây?"

    Giọng bà lão run rẩy: "Bình thường tôi hay đến đây tìm quần áo mang về mặc, tôi chỉ tình cờ ở đây thôi."

    "Vậy là bà không cố ý?"

    Bà lão: "Đúng vậy."

    "Tốt. Bà nói 'các người cuối cùng vẫn phải quay về đây' là có ý gì?"

    Ánh mắt bà lão né tránh: "Không có ý gì cả."

    Ngân Tô làm động tác như muốn bóp cổ bà lần nữa, bà lão vội vàng nói: "Tổ tiên của các người đều sống ở đây, tôi nhìn thấy các người liền nhận ra các người là hậu duệ của ai.. Các người rời khỏi đây, bây giờ vẫn phải quay về đây vì đây là quê hương của các người, không ai có thể sống mà rời khỏi quê hương."

    Nói đến đây, vẻ mặt của bà lão bắt đầu trở nên u ám.

    Nhưng khi ánh mắt bà chạm vào Ngân Tô, vẻ mặt kỳ quái và dữ tợn của bà lập tức biến mất, trông như một bà lão hiền lành, cả người dường như trở nên dễ chịu hơn.

    "Chỉ với một mắt mà bà vẫn nhìn rõ thế nhỉ." Ngân Tô vỗ tay khen ngợi, "Vậy bà nói xem, chúng tôi là con cháu nhà ai."

    "..."

    Bà lão im lặng một lúc lâu, sắc mặt Ngân Tô dần trở nên u ám, "Hay là bà đang lừa tôi, bà thực ra không biết chúng tôi là ai."

    Bà lão run lên, "Cô là người nhà Wells.. hai người phía sau cô là anh trai và chị gái của cô."

    Ánh mắt bà lão dừng lại ở người đàn ông mặc áo khoác và một cô gái.

    Sau đó bà lão chỉ vào Ôn Thần Hạo và một cô gái khác: "Hai người họ là người nhà Andri.."

    Ba người còn lại, bà lão cũng lần lượt nói ra tên tương ứng.

    Tám người chơi dường như được chia thành năm gia đình.

    Những người chơi khác đứng xa hơn, sau khi bà lão nói xong, họ nhìn nhau không nói gì, nhưng từ ánh mắt của nhau đều thấy sự nghi ngờ.

    Họ không hiểu kẻ nằm vùng này đang muốn làm gì..

    Có phải để dẫn ra manh mối nền tảng không?

    Cuộc đối đầu giữa NPC và NPC, những người chơi đều tự giác không tham gia.

    "Các người lần này trở về là để tham dự tang lễ của Wells phải không?" Bà lão cười nhếch mép muốn cười, nhưng cổ vẫn còn đau nhắc nhở bà không thể cười, vì vậy khuôn mặt nhăn nheo của bà trông dữ tợn vô cùng: "Nhanh đi đi, nếu không sẽ lỡ mất tang lễ đấy."

    "Ở thị trấn El, bỏ lỡ tang lễ là một việc cực kỳ bất lịch sự."

    "Bất lịch sự đến mức nào?" Ngân Tô tò mò: "Có bất lịch sự hơn việc tôi bóp chết bà không?"

    "..."

    Cô còn biết mình bất lịch sự à!

    Con nhóc nhà Wells chết tiệt này!

    Bà lão tức giận đến mức mắt đảo liên tục.

    "Mắt bà đảo cái gì, đảo nữa tôi sẽ móc ra đấy."

    "..."

    Đảo mắt cũng không cho!

    Bà lão tức giận đến run rẩy toàn thân, nhưng thực sự không dám đảo mắt nữa, nghiến răng nói: "Tang lễ là để tưởng niệm người đã khuất, các người nên đi tham dự tang lễ."

    Ôn Thần Hạo thấy Ngân Tô nhìn chằm chằm vào mắt bà lão, như thể bà dám động đậy là cô sẽ móc mắt ra, hoàn toàn không hỏi tang lễ tổ chức ở đâu.

    Anh đợi một lúc, cuối cùng phải lên tiếng hỏi: "Tang lễ ở đâu?"

    Thái độ của bà lão lập tức trở nên khó chịu: "Hừ, bây giờ thanh niên các người, ngay cả nơi tổ tiên mình sống cũng quên mất, còn trông mong gì ở các người."

    Ngân Tô: "Vậy trông mong vào bà? Bà có thể cứu chúng tôi hay làm cho nơi này trở lại thịnh vượng như xưa?"

    "..."

    Khuôn mặt nhăn nheo của bà lão run lên, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

    Ngân Tô hừ nhẹ: "Nếu các người làm trưởng bối mà sống nhục nhã như vậy, thì có tư cách gì dạy bảo chúng tôi? Chẳng phải lỗi của các người vì không làm gương tốt sao?"

    "Cô thì biết cái gì!"

    "Ai cho bà nói to?"

    Cổ bà lão đã rụt lại đến mức không nhìn thấy, bà thì thầm: ".. Cô biết cái gì.. Các người chẳng hiểu gì cả, các người hoàn toàn chẳng hiểu gì.."

    Ngân Tô: "Bà biết, vậy nói nghe xem, tôi xem bà hiểu biết đến đâu."

    "Xì!"

    Trong bóng tối vang lên một âm thanh kỳ quái, thần kinh căng thẳng của những người chơi bị kích thích, theo phản xạ nhìn về hướng phát ra âm thanh.

    Ngay lúc đó, bà lão đột nhiên giơ tay tung một nắm bụi vào không trung.

    Ngân Tô chỉ dùng tay che bụi, bà lão liền nhảy lên muốn chạy qua bên cạnh Ngân Tô.

    Ngân Tô không ngăn cản bà, nhìn bà lao vào bóng tối.

    "Két!"

    Cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào. Bà lão đứng ở cửa, quay đầu lại cười nham hiểm: "Các người là lũ chết tiệt.."

    "Phập!"

    Bà lão chưa kịp nói hết câu thì ngực đã bị một thanh thép đâm xuyên qua.

    Thanh thép đâm xuyên qua ngực bà lão, bà cứng đờ nhìn xuống dòng máu chảy từ thanh thép..

    Tay bà dần yếu đi, cánh cửa đóng lại, ánh sáng bị chặn ngoài cửa, xung quanh chìm vào bóng tối.

    Các người chơi: "..."

    Cô ấy thực sự đã giết NPC đó rồi!

    Đây là kịch bản gì vậy?

    Tại sao họ không hiểu gì cả!

    Ngân Tô bước tới rút thanh thép ra, sau đó mở cánh cửa.

    Bên ngoài là một hành lang rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Đối diện là bức tường của ngôi nhà bên cạnh, không có gì đặc biệt. Ngân Tô không phát hiện ra điều gì, quay lại đóng cửa và ngồi xuống bên cạnh bà lão bắt đầu lục soát.

    Bà lão trông có vẻ béo phì nhưng thực ra là do mặc nhiều lớp quần áo. Thực tế bà không mập.

    Ngân Tô tìm thấy một chiếc dây chuyền trên người bà lão, trên dây chuyền có một mặt dây chuyền hình ảnh, bên trong là ảnh của bà lão và một cô bé.

    Ngoài mặt dây chuyền hình ảnh còn có một cây thánh giá. Nhìn độ mòn của hai món đồ này chứng tỏ chúng thường xuyên được người ta chạm vào.

    Ngoài chiếc dây chuyền này, trên người bà lão không có gì hữu ích khác.

    Tuy nhiên, Ngân Tô phát hiện một số vết sẹo ở sau gáy bà lão.. trông giống như vết sẹo do bỏng để lại.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 308: Thị trấn Ma Quỷ (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy là cô ấy đã giết người.."

    "NPC này đang làm cái gì vậy?"

    "Chưa hỏi được chỗ tổ chức tang lễ.. Bà lão nói không tham gia tang lễ là bất lịch sự, đây chắc là một quy tắc?"

    "Trong thị trấn chắc chắn còn có cư dân khác, ra ngoài tìm họ hỏi thêm."

    "Cô ấy.. cô ấy đang tới."

    Ngân Tô đi tới, các người chơi lập tức im lặng, cảnh giác nhìn cô.

    Trong cửa hàng rất yên tĩnh, dù họ nói nhỏ nhưng Ngân Tô vẫn nghe loáng thoáng được.

    Ngân Tô dùng đèn pin chiếu vào họ, "Tránh ra?"

    Các người chơi đồng loạt lùi sang một bên.

    Ngân Tô đi qua giữa họ, ra ngoài cửa.

    Người đàn ông mặc áo khoác lập tức dùng đèn pin chiếu vào chỗ bà lão ngã xuống, nhưng chỉ còn lại một ít vết máu, không thấy bà lão đâu..

    Biến mất rồi!

    Xác chết biến mất rồi!

    Trong game, xác chết sẽ tự động biến mất sau một thời gian, nhưng không thể nhanh như vậy được!

    "Làm sao bây giờ?"

    "Có nên theo dõi cô ấy không?"

    "Hay là chúng ta hợp lực giết cô ấy?"

    "Bạn không thấy cách cô ấy giết bà lão sao? Thực lực của cô ấy chắc chắn rất mạnh.. làm sao có thể giết cô ấy dễ dàng?"

    "Chúng ta đông người, nghĩ cách.. không thể giết cô ấy sao?"

    "Có một kẻ nằm vùng trong đội, chúng ta làm gì cũng bị hạn chế, lúc nào cũng phải đề phòng cô ấy, tôi cũng nghĩ tốt nhất là tìm cách loại bỏ cô ấy."

    "Không phải, tất cả đều là người chơi, không cần thiết phải làm vậy." Giọng của Ngân Tô vang lên từ phía trước.

    Các người chơi hoảng sợ ngẩng đầu lên, thấy cô gái không biết từ lúc nào đã quay lại, cầm thanh thép, nhìn họ với vẻ mặt không cảm xúc.

    Mọi người: "!" Thật đáng sợ!

    Nhưng cô ấy vừa nói gì? Người chơi? Cô ấy là người chơi?

    Ôn Thần Hạo ngập ngừng hỏi: "Cô.. cô là người chơi?"

    "Chứ còn gì nữa? Trên xe tôi đã nói với các bạn rồi, tôi là đồng đội của các bạn." Ngân Tô cảm thấy họ không tin cũng đúng, vì cách cô xuất hiện không giống cách người chơi bình thường.

    Chắc là đã làm họ sợ.

    Vì vậy, Ngân Tô nghiêm túc nói lại: "Tôi thật sự là người chơi."

    "..."

    Ai mà tin được!

    Cô đang lái xe buýt!

    Xe buýt! Trong game!

    Lúc đó, câu nói của cô, họ hoàn toàn không nghĩ là của người chơi. Chỉ nghĩ là NPC nằm vùng trong Phó bản tử vong đang trực tiếp tiết lộ cho người chơi!

    "Cô thật sự là người chơi?" Người đàn ông mặc áo khoác nhìn cô từ đầu đến chân: "Tại sao cô lại xuất hiện trên xe buýt?"

    "Kiêm việc."

    "?"

    Kiêm việc? Trong game? Đùa à!

    "Làm sao cô chứng minh được cô là người chơi?"

    "Tôi không cần phải chứng minh với các bạn." Cô chỉ rõ ràng thông báo với họ rằng, tất cả đều là người chơi.

    Nếu họ còn muốn giết cô, thì đừng trách cô không khách sáo.

    "Nếu cô không chứng minh, làm sao chúng tôi tin cô là người chơi?"

    Cô gái đối diện lạnh lùng nói: "Các bạn tin hay không không liên quan đến tôi, tôi không có ý định lập đội với các bạn. Vừa rồi là các bạn tự theo tôi vào đây, tôi không mời các bạn."

    "..."

    Có vẻ.. đúng vậy.

    Ngân Tô không thèm để ý đến họ nữa, quay người ra ngoài.

    "Các cậu nghĩ cô ấy thật sự là người chơi không?"

    "Tôi không biết.."

    "Tôi cảm thấy cô ấy khá đáng sợ."

    "..."

    Ôn Thần Hạo và nhóm của anh không biết có nên tin Ngân Tô hay không, nhưng cũng không dám hành động liều lĩnh.

    Hiện tại chỉ có một con đường, họ chỉ có thể theo Ngân Tô từ xa, đồng thời tìm xem có cư dân nào khác để hỏi về tang lễ.

    Mặc dù thị trấn hoang vắng, nhưng thực ra vẫn có nhiều cư dân sinh sống.

    Ngân Tô đi không xa thì thấy một cặp vợ chồng đi bên đường, người đàn ông mặc vest đen, người phụ nữ mặc váy dài và đội mũ đen có gắn một bông hoa trắng.

    Họ dìu nhau bước đi.

    Nhìn họ có vẻ như đang đi dự tang lễ, Ngân Tô liền đi theo sau.

    Trên đường, số lượng cư dân tham gia dần tăng lên, ai cũng ăn mặc tương tự.

    Họ từ các ngôi nhà khác nhau bước ra, im lặng gia nhập đoàn người, đi về một hướng.

    Họ đi với tốc độ không nhanh không chậm, không ai quay đầu lại, không ai nói chuyện.

    Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ thờ ơ.

    "Cô là cháu gái của ông Wells phải không?"

    Ngân Tô quay đầu, thấy một người phụ nữ hơi mập đang chuẩn bị ra khỏi sân, nhìn cô với vẻ nghi ngờ.

    Ngân Tô mỉm cười: "Bà nghĩ sao?"

    "Chắc chắn rồi." Người phụ nữ mở cổng bước ra, nói với giọng chắc chắn: "Nhìn mặt cô là biết."

    Nhân vật của cô có lẽ được thiết lập là cháu gái của ông Wells, nên dù cô có xấu xí thế nào, NPC cũng sẽ nói cô giống ông Wells.

    Ngân Tô thuận theo lời bà ta: "Không ngờ bà vừa đẹp người lại có mắt nhìn."

    Được khen đẹp, mặt người phụ nữ lộ rõ vẻ vui mừng: "Anh chị của cô đâu? Họ không về sao?"

    "Họ ở phía sau."

    Người phụ nữ nhìn ra sau, quả nhiên thấy một nhóm thanh niên, "Các cô cậu đều lớn cả rồi, à.. tôi nhớ lúc trước cô chỉ cao thế này, chớp mắt đã lớn thế này rồi. Wells.. thật đáng tiếc, xin chia buồn."

    Ngân Tô không biết ông Wells là ai, nên không thể chia buồn.

    Nhưng cô vẫn tỏ vẻ tiếc nuối: "Lâu rồi tôi không gặp ông ấy, gần như không nhớ nổi mặt ông ấy nữa."

    Người phụ nữ đưa tay chạm vào chiếc dây chuyền thánh giá trên cổ, thương cảm nói: "Đứa trẻ tội nghiệp. Tang lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi."

    Ngân Tô rời mắt khỏi cổ người phụ nữ, đi theo bà: "Tôi vẫn chưa biết nên gọi bà là gì?"

    "Caroline, cứ gọi tôi là Caroline."

    Hai người chưa nói được mấy câu, Ngân Tô đã thấy một trang viên hiện ra phía trước. Bức tường của trang viên đã cũ kỹ, phủ đầy dây leo và cỏ dại.

    Chỉ có cổng sắt chạm khắc là còn sạch sẽ.

    Bên trong trang viên cũng có vẻ hoang tàn, ngoài con đường chính sạch sẽ, các nơi khác đều mọc đầy cỏ dại, như thể đã lâu không ai chăm sóc.

    Không xa là một tòa nhà trắng theo phong cách kiến trúc kiểu Pháp, dù phủ một lớp bụi xám nhưng vẫn toát lên vẻ trang nghiêm và lộng lẫy.

    Lúc này, mọi người đang đi vào trong tòa nhà, im lặng như những bóng ma.

    Đám đông mặc đồ đen và tòa nhà trắng tạo nên sự tương phản rõ rệt.

    "Tiểu thư Tô Vi, cô đã đến." Một người đàn ông ăn mặc như quản gia từ cổng đi tới, cung kính nói: "Tôi là quản gia của trang viên."

    Quản gia là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt khá nghiêm nghị, đôi mắt xám nhạt như hòa vào bầu trời, tạo cảm giác u ám kỳ lạ.

    Caroline thấy quản gia đến, không nói gì với Ngân Tô, đi thẳng vào trong.

    Ngân Tô nhìn quản gia hai lần, ngẩng đầu lên, chủ động hỏi: "Tại sao ông không đến đón tôi?"
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 309: Thị trấn Ma Quỷ (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "..."

    Quản gia vừa định nói thì khựng lại, sau đó giải thích: "Tiểu thư Tô Vi, thật sự xin lỗi, lẽ ra tôi phải đi đón cô, nhưng hôm nay khách quá đông, tôi không thể rời đi, mong cô thông cảm."

    "Dù sao thì đây cũng là lỗi của ông đúng không?" Cô là cháu gái của chủ nhân trang viên, tức là nửa chủ nhân.

    Bây giờ chủ nhân đã mất, cô chẳng phải là chủ nhân mới sao?

    Chủ nhân mới thì phải thể hiện uy quyền chứ.

    Quản gia cúi đầu, giọng trầm: "Vâng, là lỗi của tôi."

    "Tốt lắm." Ngân Tô khoanh tay, đã có dáng vẻ của chủ nhân, "Làm sai thì phải chịu phạt, ông nói đúng không?"

    ".. Vâng."

    "Vậy ông nói tôi nên phạt ông thế nào?" Ngân Tô đi vòng quanh ông, "Trước đây ông tôi phạt các ông thế nào?"

    Quản gia vẫn cúi đầu, trả lời: "Ông Wells rất khoan dung, hiếm khi phạt chúng tôi."

    "Ông nói tôi không khoan dung?"

    "Tiểu thư Tô Vi, tôi không có ý đó.."

    "Vậy ý ông là ông làm sai mà không cần chịu trách nhiệm?"

    Quản gia muốn phản bác, cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng như vậy, nhưng lời ông chưa kịp nói ra đã bị Ngân Tô chặn lại.

    "Tôi không có ý đó.."

    Ngân Tô hừ lạnh: "Nếu vậy, ông phải trả giá cho lỗi lầm của mình. Tôi không phải ông Wells, ở chỗ tôi, làm sai thì phải chịu phạt. Tối nay, ông hãy ra ngoài tự kiểm điểm."

    Quản gia rõ ràng biến sắc, "Tiểu thư Tô Vi, thị trấn ban đêm rất lạnh, ở ngoài sân sẽ bị bệnh, ngày mai tôi còn phải làm việc.."

    "Không sao, tôi cho phép ông mặc thêm vài lớp áo. Nếu muốn, ông có thể mang giường ra đây."

    "..."

    Quản gia nhìn cô với ánh mắt không thể tin được, nhưng không phản bác, mà cố gắng thuyết phục cô rút lại lệnh này.

    Có vẻ như thân phận hiện tại của cô có quyền lực nhất định đối với người trong trang viên..

    Quản gia rõ ràng không muốn đứng ngoài trời cả đêm, giọng ông trở nên gấp gáp: "Tiểu thư Tô Vi, hôm nay tôi đã làm việc sai sót, tôi hứa sẽ không tái phạm."

    "Ông đang sợ? Ông sợ gì?" Ngân Tô hơi nhướng mày: "Chỉ là ở ngoài một đêm thôi, có gì đáng sợ?"

    "Tiểu thư Tô Vi, ban đêm thật sự rất lạnh, tôi có thể ở bên trong.."

    Ngân Tô không kiên nhẫn ngắt lời: "Hay là ông làm tiểu thư Tô Vi? Như vậy thì lời tôi nói ông có thể không nghe."

    "!"

    Ánh mắt quản gia lóe lên một tia sợ hãi.

    Ngân Tô nói với vẻ khinh thường: "Nhìn ông là một người đàn ông, vậy mà lại sợ hãi.. Ông chỉ có chút gan đó thôi sao, làm sao đảm đương nổi chức quản gia? Nếu có chuyện gì xảy ra, chẳng phải ông sẽ là người đầu tiên chạy trốn!"

    Ngân Tô với dáng vẻ kiêu ngạo của tiểu thư, nhất quyết phạt quản gia phải ra ngoài tự kiểm điểm vào buổi tối.

    Quản gia không hiểu sao mọi chuyện lại đến mức này, ông cảm thấy có gì đó không đúng, không nên như vậy..

    Quản gia nuốt nước bọt, ngập ngừng nói: "Tiểu thư Tô Vi, ban đêm thị trấn không an toàn."

    "Không an toàn thế nào, có cướp sao?"

    "Còn đáng sợ hơn cả cướp, cư dân trong thị trấn không ra ngoài vào ban đêm." Quản gia nhìn quanh, hạ giọng: "Thị trấn này bị nguyền rủa."

    "Nguyền rủa?" Ngân Tô cười khẩy, "Ông lừa ai vậy? Thời đại nào rồi mà còn có người tin vào những thứ này?"

    Quản gia không nghi ngờ phản ứng của Ngân Tô, vì 'tiểu thư Tô Vi' học hành ở bên ngoài, có suy nghĩ như vậy là bình thường.

    "Tiểu thư Tô Vi, tôi không lừa cô, thị trấn này thật sự bị nguyền rủa, cô không thể để tôi ở ngoài."

    "Vậy sao?" Ngân Tô khoanh tay đi vòng quanh ông, nói với giọng tò mò và ác ý: "Vậy thì tốt, tối nay ông cho tôi xem lời nguyền đó là gì."

    Cơ mặt quản gia hơi co giật.

    Không phải ông đứng ngoài, nên cô nói nhẹ nhàng vậy!

    Ngân Tô muốn xem liệu quản gia có bị ép đến mức phản kháng lại cô không.

    Dù cô bắt lỗi quản gia trước, nhưng ông ta chỉ là người làm thuê, không phải bán thân, nếu có hành vi nguy hiểm, hoàn toàn có thể từ chối.

    Nhưng ông ta không làm vậy.

    Ông ta chỉ cố gắng thuyết phục cô thay đổi ý định.

    Dù là Phó bản tử vong, nhưng ngày đầu tiên sự ràng buộc với NPC vẫn rất mạnh..

    "Lai Văn tiên sinh, tiểu thư An Ni Nhã, các bạn đã vất vả rồi." Quản gia thấy hai người chơi từ ngoài vào, nhận ra hai người trong số họ: "Mong các bạn khuyên nhủ tiểu thư Tô Vi."

    Người đàn ông mặc áo khoác gió, Ngụy Hoành, anh trai Lai Văn: "?"

    Một cô gái khác, An Vân, chị gái An Ni Nhã: "?"

    Gì cơ?

    Khuyên gì?

    Khuyên ai?

    "Ban đêm thị trấn rất lạnh, ở ngoài một đêm sẽ bị bệnh." Quản gia như tìm được cứu tinh: "Tiểu thư Tô Vi bắt tôi ở ngoài một đêm, nếu tôi bị bệnh, ngày mai không thể làm việc.."

    Ngụy Hoành đại khái hiểu ra, người chơi nghi là NPC đã làm gì đó, muốn phạt quản gia ở ngoài một đêm.

    Họ chỉ đến muộn một chút..

    Sao có vẻ như bỏ lỡ mấy tập phim vậy?

    Không phải NPC gây rắc rối cho họ sao? Sao lại có thể gây rắc rối cho NPC?

    Họ nhìn về phía Ngân Tô.

    Cô gái khoanh tay, cười nhạt nhìn quản gia cầu cứu họ, không nói gì.

    Dù Ngụy Hoành có tính nóng nảy, thích chửi bới, nhưng lúc này đầu óc anh ta cũng đang hoạt động nhanh chóng.

    "Chúng tôi cũng không quản được cô ấy." Ngụy Hoành đẩy trách nhiệm: "Cô ấy luôn có tính cách như vậy."

    Dù thân phận của cô gái còn nghi ngờ, nhưng lúc này cô ấy đang làm khó NPC, họ cũng có thể nhìn ra một số điều. Dù NPC có giá trị thù hận, cũng chỉ đối với cô ấy.

    Vì vậy, dù nhìn thế nào, điều này cũng có lợi cho họ, nên Ngụy Hoành không cần phải phá đám cô ấy.

    An Vân không nói gì, im lặng nhìn xuống đất, như thể dưới đất có hoa.

    Quản gia: "..."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô theo sau quản gia với vẻ mặt khó chịu, bước vào bên trong trang viên. Những cư dân đã vào trước đó, cầm một bông hồng trắng và nến, cúi đầu đứng yên.

    Cả đại sảnh im lặng như tờ.

    Ngân Tô bình tĩnh bước vào trong.

    Các người chơi khác thì không dám như vậy, cẩn thận quan sát xung quanh.

    Tuy nhiên, họ phát hiện ra rằng, khi họ đi qua, cư dân ở đó sẽ ngẩng đầu lên nhìn họ, ánh mắt lạnh lùng theo dõi..

    Ôn Dư kéo áo Ôn Thần Hạo, muốn nói gì đó.

    Ôn Thần Hạo lập tức bịt miệng Ôn Dư, lắc đầu với cô.

    "Ánh mắt của những người này thật đáng sợ.."

    Người nói là người đàn ông đi bên cạnh Ôn Dư, tên là Hứa Thành, cũng là một người chơi mới.

    Sau khi Hứa Thành nói, mọi người cảm thấy ánh mắt nhìn họ càng nhiều và lạnh lẽo hơn..

    Hứa Thành cũng nhận ra điều đó, không dám nói thêm, im lặng đi theo các người chơi vào trong.

    Họ nhanh chóng thấy ông Wells nằm trong đám hoa, ông Wells tóc bạc trắng, khuôn mặt gầy gò, dù được trang điểm kỹ lưỡng, vẫn có thể thấy ông đã chịu đựng đau khổ trong nhiều năm.

    Quản gia lấy hoa và nến từ bên cạnh, lần lượt phát cho các người chơi.

    - Chào mừng đến với địa ngục của ta -
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 310: Thị trấn Ma Quỷ (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Ngân Tô nhận được hoa, cô phát hiện trong nhụy hoa có máu.

    Tang lễ.. hoa có máu?

    Đây chắc chắn không phải là điềm lành!

    Quản gia thật đáng ghét! Công khai trả thù sao!

    Ngân Tô liếc nhìn quản gia, ông ta không nhìn cô, cúi đầu đi phát hoa và nến cho người tiếp theo.

    Ông ta nhanh chóng phát hết hoa và nến.

    Ngân Tô quan sát các người chơi khác, hoa của họ dường như không có vấn đề gì.

    Cố ý nhắm vào cô sao?

    Chậc chậc..

    Đối xử với chủ nhân như vậy, có vẻ hình phạt vẫn còn nhẹ quá.

    Quản gia lấy thêm một bông hoa và cây nến, chuẩn bị đứng sang bên kia.

    Ngân Tô kéo ông ta lại, không nói gì, chỉ nhét bông hoa của mình vào tay ông ta và lấy bông hoa khác.

    Đưa đây!

    Ngân Tô thực hiện hành động này một cách dứt khoát, không chút do dự hay ngập ngừng, quản gia chưa kịp phản ứng thì hoa đã nằm trong tay cô.

    Quản gia bị đổi hoa đột ngột: "?"

    Ông ta đang nghĩ liệu điều này có đúng quy trình không? Ông ta có cơ hội phản kháng không..

    Nhưng ông ta nhận ra là không có.

    Ngân Tô chắc chắn bông hoa này không có máu, cô xoay quản gia một vòng, ra hiệu ông ta có thể đi.

    Quản gia: "..."

    Mặt quản gia hơi co giật, ông ta nắm chặt bông hoa trong tay, cử động cứng nhắc rời đi.

    Các người chơi khác không biết tại sao Ngân Tô đổi hoa, họ kiểm tra lại hoa của mình, không thấy có vấn đề gì.

    Khi quản gia đứng yên, phía trước đám đông, một người ăn mặc như linh mục bước ra, đứng ở phía trước, chậm rãi nói:

    "Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây vì mất đi một người bạn thân thiết, ông ấy là một người bạn vĩ đại, chúng ta sẽ luôn ghi nhớ những đóng góp của ông ấy cho thị trấn.. Ông ấy là con của thị trấn, ông ấy sẽ yên nghỉ tại đây, mong ông ấy an nghỉ."

    Linh mục dẫn mọi người cầu nguyện trong sự đau buồn, nhưng ngoài ông ấy ra, không ai nói gì.

    Linh mục đặt hoa bên cạnh ông Wells, còn nến thì đặt trên bậc thang phía dưới.

    Các cư dân không di chuyển, mà đồng loạt quay đầu nhìn về phía các người chơi.

    Các người chơi cảm thấy tim đập thình thịch, liệu có phải họ phải đi trước? Có thứ tự không? Chắc chắn là có..

    Có vẻ như ông Wells không có người thân nào khác, chỉ có ba người chơi là cháu của ông, nên họ nên đi trước.

    Nhưng..

    Ngân Tô chắc chắn mình là người nhỏ nhất, vì bà lão đã chết và Caroline đều nói về anh chị của cô..

    Ngụy Hoành và An Vân không chắc chắn, Ngụy Hoành quyết định kéo An Vân cùng đi.

    Họ bắt chước linh mục, đồng thời dâng hoa và đặt nến, rồi đi sang bên kia.

    Ánh mắt của NPC theo dõi họ, cho đến khi họ đứng sang bên, những ánh mắt lạnh lùng mới chuyển sang các người chơi còn lại.

    Ngân Tô là người thứ ba đi, cô cũng nhanh chóng hoàn thành quy trình và đứng sang bên.

    Ánh mắt của cư dân chuyển sang năm người chơi còn lại, thúc giục họ một cách im lặng.

    Nhưng họ không biết thứ tự của mình.

    Ngụy Hoành và An Vân cùng đi, có thể giải thích là anh em.

    Nhưng họ thì sao?

    Thứ tự của họ là gì?

    Trước đó họ không nhận được bất kỳ gợi ý nào.

    Làm sao bây giờ?

    NPC thấy họ không di chuyển, đồng loạt tiến một bước về phía họ. Dù chỉ một bước, nhưng người chơi cảm thấy như bị bao vây.

    Nếu họ vẫn không di chuyển, những NPC này sẽ làm gì?

    Ôn Thần Hạo kéo Ôn Dư, ra hiệu cho những người khác.

    Bây giờ không còn cách nào khác, họ chỉ có thể học Ngụy Hoành và An Vân, cùng dâng hoa.

    NPC thấy họ di chuyển, không quay lại vị trí cũ, mà nhìn họ với tư thế kỳ lạ.

    Năm người, lại là năm người không quen biết, trong tình huống không thể nói chuyện, muốn cùng thực hiện một hành động không phải dễ dàng.

    Họ khó khăn hoàn thành nhiệm vụ này, dưới ánh mắt của NPC, đi sang bên Ngụy Hoành.

    Ánh mắt theo dõi họ biến mất, NPC bắt đầu xếp hàng dâng hoa và đặt nến.

    Mọi thứ đều diễn ra trật tự, im lặng.

    * * *

    * * *

    Sau khi dâng hoa, không có quy trình nào khác, thi thể của ông Wells dường như vẫn sẽ được đặt ở đây, không có ý định đóng quan tài và chôn cất.

    Quản gia tiễn khách ra ngoài.

    Khi họ bước ra khỏi phòng trưng bày thi thể của ông Wells, dường như có thể nói chuyện, bắt đầu trao đổi nhỏ.

    "Trước đây ông Wells vẫn khỏe mạnh, có phải là thứ đó.."

    "Đừng nói bậy!"

    ".. Thật đáng sợ."

    "Không biết khi nào mới kết thúc."

    "Tối nay.. cẩn thận.."

    NPC nói chuyện rất nhỏ, Ngân Tô cố gắng lắng nghe nhưng chỉ nghe được vài câu.

    Lúc này, một cặp vợ chồng đi về phía các người chơi, "Mai Na, Chu Lị Á, chúng ta phải về rồi."

    Họ nhìn Ôn Thần Hạo và cô gái mặc váy dây.

    Ôn Du kéo Ôn Thần Hạo, "Anh.."

    Ôn Thần Hạo và Ôn Du không được xếp vào cùng một 'gia đình', Ôn Thần Hạo lo lắng cho Ôn Du, nhưng bây giờ anh không có lựa chọn.

    "Em tự cẩn thận.."

    Ôn Thần Hạo muốn dặn dò Ôn Du vài câu, nhưng cặp vợ chồng không đợi được, mỗi người kéo một người, "Ngày mai các con lại đến chơi với họ, hôm nay phải về rồi."

    Cặp vợ chồng vừa đi, lập tức có người khác đến, đưa ba người còn lại đi.

    Cuối cùng chỉ còn lại Ngân Tô, Ngụy Hành và An Vân, ba người cháu của ông Wells.

    Khách rời đi rất nhanh.

    Ngân Tô nhìn cổng trang viên đóng lại, quản gia dẫn theo hai người hầu mặc đồng phục đến.

    Quản gia để người hầu vào trước, ông ta dừng lại trước mặt họ: "Lai Văn tiên sinh, tiểu thư An Ni Nhã, tiểu thư Tô Vi, tối nay cần hai người canh giữ cho ông Wells, không biết ai tình nguyện?"

    Canh giữ đêm..

    Chắc chắn đây là việc nguy hiểm.

    Ngụy Hành và An Vân không lên tiếng, Ngân Tô nhanh chóng giơ tay thể hiện lòng hiếu thảo: "Canh giữ cho ông nội là trách nhiệm của tôi."

    "Tiểu thư Tô Vi có lòng rồi." Quản gia nói xong nhìn sang hai người còn lại.

    Ngụy Hành lẩm bẩm vài câu, cuối cùng nói: "Tôi đi."

    "Vậy tối nay phiền ông Lai Văn và tiểu thư Tô Vi."

    Quản gia dẫn họ đến phòng, nói rằng họ có thể tự do hoạt động, lát nữa đến giờ ăn sẽ gọi họ.

    Khi quản gia rời đi, Ngụy Hành lại bắt đầu lẩm bẩm, "Thật là, người chơi còn bị tách ra, đây là muốn đánh từng người một sao? Trò chơi chết tiệt.."

    Ngân Tô không để ý đến họ, trở về phòng mình.

    Cửa phòng vừa đóng lại, không còn nghe thấy tiếng bên ngoài.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô nghỉ ngơi trong phòng một lúc, có người gõ cửa, cô mở cửa thấy một người hầu.

    Người hầu cầm một bộ quần áo đen, trên đó có một tờ giấy da cũ kỹ.

    "Tiểu thư Tô Vi, đây là bộ đồ cô cần mặc để canh giữ đêm." Người hầu không biểu cảm đưa bộ đồ cho cô.

    "Nhất định phải mặc sao?"

    "Vâng."

    ".. Được thôi." Ngân Tô không làm khó cô ta: "Lát nữa tôi không xuống ăn, cô mang lên cho tôi."

    "Được."

    Ngân Tô cầm bộ đồ trở lại phòng, nhấc lên xem, đó là một chiếc váy đen tuyền.

    Cô đặt bộ đồ xuống, cầm tờ giấy da lên.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 311: Thị trấn Ma Quỷ (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quy tắc của người canh đêm

    1. Thời gian canh đêm: Từ 22 giờ đến 7 giờ sáng.

    2. Hãy giữ yên lặng, hậu quả của việc làm phiền linh hồn rất nghiêm trọng.

    3. Nếu bạn thấy xác chết ngồi dậy, đó chắc chắn là ảo giác do bạn quá nhớ người thân. Người chết sẽ không sống lại, hãy nhắm mắt và cầu nguyện.

    4. Đừng rời khỏi "Ngôi nhà linh hồn".

    5. Hãy chắc chắn rằng tất cả các ngọn nến đều đã được thắp sáng và giữ cho chúng không tắt.

    Ngân Tô lướt qua các quy tắc, thấy rằng quy tắc thứ nhất và thứ hai có vẻ đúng, giữ yên lặng là điều đã xảy ra khi cô dâng hoa.

    Quy tắc thứ ba.. Người chết sẽ không sống lại, vậy có nghĩa là chắc chắn sẽ sống lại?

    Quy tắc thứ tư và thứ năm không chắc chắn, cần xem xét thêm.

    * * *

    * * *

    21: 30

    Ngân Tô mặc chiếc váy đen do người hầu chuẩn bị, xuất hiện tại "Ngôi nhà linh hồn" trước nửa giờ, nơi có thi thể của Wells.

    Chiếc váy này rất kỳ lạ, bên trong có một lớp lót nhỏ, gần như bó sát vào chân cô, khiến cô phải bước đi từng bước nhỏ.

    Nhưng phần váy bên ngoài lại rất rộng và dài, nếu đi nhanh, trông như đang bay.

    Mặc chiếc váy này, chân cô hoàn toàn bị bó buộc, rất khó để chạy trốn hoặc đánh nhau.

    Kết hợp với quy tắc thứ tư của người canh đêm, không rời khỏi "Ngôi nhà linh hồn", nếu bên trong có kẻ giết người, chẳng phải chỉ có thể bị giết sao?

    Lúc này cửa vẫn chưa có ai, Ngân Tô đi một vòng quanh tầng 1, chắc chắn rằng cửa sổ đều đã đóng chặt, những cái chưa khóa cũng đã được khóa lại.

    Sau khi Ngân Tô làm xong mọi việc, cô quay lại "Ngôi nhà linh hồn", thấy Ngụy Hoành và quản gia đã đứng đợi ở cửa.

    Ngụy Hoành cũng mặc chiếc váy giống cô.

    Đúng vậy, Ngụy Hoành cũng mặc váy.

    Ngụy Hoành rõ ràng không thoải mái với bộ đồ này, liên tục kéo váy, mặt mày cau có, trông rất bực bội.

    Khi thấy Ngân Tô đến, Ngụy Hoành ngừng kéo váy.

    Cô gái này sau khi vào phòng thì không xuống nữa, ngay cả ăn uống cũng do người hầu mang vào phòng, Ngụy Hoành không gặp cô trong suốt thời gian đó.

    Anh và An Vân không có thời gian nghỉ ngơi, đã tìm kiếm khắp nơi trong trang viên nhưng không tìm thấy nhiều thông tin hữu ích.

    Toàn bộ trang viên ngoài quản gia, chỉ có hai người hầu, không có ai khác.

    Không ngạc nhiên khi trang viên lớn như vậy lại hoang vắng đến thế.

    Ông nội của họ, tức là Wells, ngoài ba người cháu này, dường như không có người thân nào khác.

    Khi thấy Ngân Tô xuất hiện, quản gia mở cửa sau lưng: "Lai Văn tiên sinh, tiểu thư Tô Vi, mời vào."

    Ngụy Hoành có lẽ nghĩ rằng đã vào phó bản tử thần thì dù sao cũng sẽ chết, nên không còn sợ hãi, bước thẳng vào trong.

    Chỉ là cách anh di chuyển rất lúng túng, không phù hợp với khí thế oai hùng của anh.

    Ngân Tô đi đến bên cạnh quản gia, liếc nhìn ông: "Quản gia."

    "Tiểu thư Tô Vi."

    Ngân Tô cười chỉ ra ngoài, nhẹ nhàng nói: "Ông không nên ra ngoài sao?"

    Quản gia: "..."

    Sao cô ấy vẫn nhớ chuyện này!

    Quản gia muốn nói gì đó, nhưng Ngân Tô không cho ông cơ hội, đi thẳng đến cửa dẫn ra ngoài, mở cửa: "Quản gia, nhanh lên, tôi tiễn ông ra ngoài, đừng làm lỡ việc canh đêm cho ông nội, nếu có gì sai sót, ai sẽ chịu trách nhiệm đây."

    Quản gia: "..."

    Ngân Tô cười tươi tiễn quản gia mặt mày đen tối ra ngoài, trước khi đóng cửa còn yêu cầu ông giao hết chìa khóa của trang viên.

    Mặt quản gia lộ vẻ sợ hãi và oán hận, nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa đóng lại.

    Ngân Tô khóa cửa, cầm chìa khóa bước vào "Ngôi nhà linh hồn".

    Ngụy Hoành vốn đã vào trong lại bước ra: "Cô.. thật sự đuổi quản gia ra ngoài?"

    "Đuổi gì chứ?" Ngân Tô nói chắc nịch: "Đó là do ông ta làm việc sai sót, cần phải suy nghĩ lại."

    Ngụy Hoành: "..."

    NPC có thể nghe lời như vậy sao?

    Ngân Tô đi vào trong, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa vặn thấy quản gia.

    Quản gia không đứng yên một chỗ mà đi qua đi lại, trông có vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cổng chính.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô không chú ý nhiều đến quản gia, bắt đầu quan sát căn phòng.

    Thi thể của Wells vẫn được đặt ở vị trí cũ, xung quanh là hoa tươi, và trên sàn nhà đầy nến.

    Số lượng nến rõ ràng nhiều hơn ban ngày rất nhiều.

    Trong phòng ngoài những ngọn nến đang cháy, không có công cụ chiếu sáng nào khác, nhưng vì có rất nhiều nến nên ánh sáng không tối.

    Ngụy Hoành đang kiểm tra các ngọn nến.

    "Hãy chắc chắn rằng tất cả các ngọn nến đều đã được thắp sáng và giữ cho chúng không tắt."

    Những ngọn nến này được đặt không đều, chỗ này một đống, chỗ kia một đống, chiều cao của nến cũng không đồng nhất.

    Nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện ra những ngọn nến chưa được thắp sáng.

    Hơn nữa, trong phòng có rất nhiều đồ đạc, có quá nhiều chỗ để giấu nến.

    Ngụy Hoành di chuyển từng bước nhỏ, cúi người kiểm tra, càng kiểm tra càng bực bội, muốn chửi thề nhưng nhớ đến quy tắc thứ hai của người canh đêm, chỉ có thể chửi thầm trong lòng.

    Anh quay đầu nhìn Ngân Tô, thấy cô không hề nhìn nến mà đứng trước thi thể của Wells.

    Ngụy Hoành không biết cô đang làm gì.

    Thấy cô đứng yên không động đậy, anh lại tiếp tục tìm nến, ngay cả sau rèm cửa cũng không bỏ qua.

    Không ngờ, anh thực sự tìm thấy những ngọn nến bị giấu ở những góc khuất.

    Ngụy Hoành vừa kiểm tra xong nửa căn phòng, vô thức nhìn về phía Ngân Tô.

    Không nhìn thì thôi, nhìn rồi anh giật mình, suýt nữa chửi thề.

    Cô đang làm gì vậy!

    * * *

    * * *

    Ngân Tô lúc này leo lên bàn đặt thi thể của Wells, giẫm lên những bông hoa và nhảy vào bên trong.

    Thời gian cụ thể Wells chết không rõ, nhưng thi thể của ông ta trông vẫn như vừa mới chết.

    Tuy nhiên, ở cổ áo của ông ta lộ ra một vết sẹo không bình thường.

    Ngân Tô kéo cổ áo lên, lộ ra một mảng lớn vết sẹo, giống như vết sẹo trên người bà lão ở cửa hàng quần áo.

    Những vết sẹo này có khắp nơi, trên vai, ngực, cánh tay.. dường như toàn thân đều có những vết sẹo như vậy.

    Ngân Tô lấy ra vài sợi xích, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Hoành, cô hoàn toàn cố định Wells lại.

    Cuối cùng, cô còn lấy ra một chiếc mũ trùm đầu màu đen, trùm lên đầu Wells và thắt nút chặt lại.

    Ngụy Hoành: "?"

    Mặc dù không hiểu, nhưng anh rất sốc.

    Ngụy Hoành lục tìm giấy bút đã tìm thấy trước đó, viết một dòng chữ cẩn thận đưa cho Ngân Tô.

    [Cô đang làm gì vậy! Tại sao lại trói ông ta lại? ]

    Ngân Tô ngồi xổm bên cạnh Wells, dùng thi thể của ông ta làm bàn viết.

    [Để ngăn ông ta sống lại chứ sao.]

    Ngụy Hoành: "..."

    Ngân Tô cũng không muốn phiền phức như vậy, ban đầu định hiến tế Wells luôn.

    Ai ngờ lại không được.

    Wells là một đạo cụ quan trọng.

    Quy tắc nói rằng thi thể sẽ ngồi dậy! Nửa đêm mà như vậy thì đáng sợ lắm, tất nhiên phải trói lại trước!

    Ngân Tô nhảy xuống từ bàn, Ngụy Hoành nhìn Wells bị trói chặt, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại thấy an toàn hơn nhiều..
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...