Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 283: Khu dân cư Kim Điển (27)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tòa nhà số 13, căn hộ 2106.

    Trên đường đến đây, họ thấy nhiều quái vật bị lột da.

    Những quái vật này không chỉ có thể leo trèo mà còn tìm ra nơi ẩn náu của người chơi, chính xác bắt được người chơi trốn trong phòng.

    Người chơi trốn không còn an toàn nữa.

    Trần Phong dùng chìa khóa mở cửa, Ngân Tô đè quái vật theo sau họ xuống đất, tiếng gào thét của quái vật vang vọng trong hành lang, khiến người nghe rợn tóc gáy.

    Khi Trần Phong mở cửa, cô gái ôm hoa đã xử lý xong quái vật.

    Trần Phong: "..."

    Cô ấy còn hung dữ hơn cả quái vật.

    Trần Phong cẩn thận quan sát bên trong một lúc, xác định không có gì bất thường, rồi bật đèn lên.

    Cả phòng khách lộn xộn, bàn ghế đổ ngổn ngang, cửa kính bếp vỡ, trên sàn còn có vết máu khô, nơi này từng xảy ra đánh nhau.

    Ngân Tô vào sau, hai người tách ra tìm manh mối.

    Ngân Tô vào phòng ngủ trước, phòng ngủ phủ đầy bụi, không gọn gàng, như thể có người lục lọi tìm đồ.

    Người sống ở đây có lẽ là phụ nữ, độc thân, quần áo trong tủ đều giống nhau, chủ yếu là màu đen trắng, không có trang sức.

    Ngân Tô thậm chí kiểm tra cả dưới gầm giường, nhưng ngoài bụi ra thì không có gì.

    Rời khỏi phòng ngủ, Ngân Tô vào phòng làm việc.

    Phòng làm việc cũng bị lục tung, sách vở, giấy tờ vương vãi khắp nơi, phần lớn là sách liên quan đến y học.

    Trên bàn có một màn hình máy tính, nhưng không thấy máy chủ.

    Ngân Tô dựng ghế lên, ngồi vào bàn và mở ngăn kéo, bên trong có vài vật dụng cá nhân.

    Ngân Tô tìm thấy một cuốn album ảnh trong ngăn kéo.

    Phần đầu album là ảnh của chủ nhà khi còn nhỏ, từ tiểu học, trung học, đại học.. mỗi giai đoạn đều có ảnh.

    Có vài bức ảnh chụp chung với một người đàn ông, nhưng sau đó không còn nữa, có lẽ đã chia tay.

    Phần sau là ảnh chủ nhà bắt đầu đi làm, mặc áo blouse trắng chụp cùng đồng nghiệp.

    Ngân Tô lật trang, đây là trang cuối cùng, có bốn bức ảnh.

    Ngân Tô dừng lại ở một bức ảnh, đó cũng là ảnh chụp chung, trông như đi chơi, trong đó có một người.. chủ nhà 1102.

    Chủ nhà 1102 cũng là bác sĩ.

    "Cô Tô." Trần Phong từ bên ngoài bước vào: "Tôi tìm thấy một chiếc USB trong ống thoát nước của bếp."

    Ngân Tô quan tâm: "Sao anh lại tìm ở chỗ đó?"

    Trần Phong bình tĩnh: "Không bỏ sót chỗ nào."

    ".. Được! Còn dùng được không?"

    "Không biết, tôi chưa tìm được thiết bị để phát." Trần Phong nghĩ rằng phòng làm việc sẽ có, nhưng chỉ có màn hình, không có máy chủ.

    Lần này hộp bảo bối không có gì, trong cửa hàng hầu như không có sản phẩm điện tử.

    Nhưng Ngân Tô nhanh chóng đưa ra giải pháp: "Đi mượn của hàng xóm đi."

    "..."

    Mượn đồ của cô ấy là nguy hiểm đấy.

    Ngân Tô mượn được một chiếc laptop, cắm USB vào, bên trong chỉ có một video.

    Video bắt đầu chớp nháy một lúc, sau đó mới hiện ra hình ảnh.

    Bối cảnh là phòng làm việc vừa rồi, nhưng chưa bị phá hủy, hình ảnh hướng về chiếc ghế trống, vài giây sau, một người phụ nữ mặc đồ ở nhà đơn giản bước vào khung hình.

    Cô ấy ngồi xuống ghế, chỉnh lại góc độ, rồi bắt đầu nói: "Dù bạn là ai, khi xem video này, tôi đã chết rồi."

    Người phụ nữ nói chậm rãi, khuôn mặt bình tĩnh.

    Cô ấy tên là Chúc Nam Nam, ba năm trước, cô được thầy giới thiệu tham gia một dự án cốt lõi, ban đầu cô chỉ phụ trách một số nghiên cứu bên ngoài, không rõ dự án cụ thể là gì, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình.

    Nhưng dần dần, cô phát hiện ra một số điều bất thường.

    Cô hỏi thầy về nghiên cứu của dự án, nhưng thầy chỉ bảo cô đừng quan tâm nhiều, làm tốt việc của mình là được.

    Chúc Nam Nam càng nghi ngờ hơn, sau khi tìm hiểu nhiều nơi, cuối cùng cô cũng hiểu họ đang làm gì.

    Họ đang nghiên cứu một loại virus.

    Những thí nghiệm họ làm không phải là thứ người bình thường có thể chấp nhận, những người bị nhiễm virus biến thành quái vật không giống con người.

    Chúc Nam Nam nói đến đây, lấy ra vài bức ảnh.

    Quái vật trong ảnh rất giống với loại quái vật không có da mà họ vừa thấy, toàn thân gần như không có da, máu thịt lẫn lộn, và tứ chi của chúng cong vẹo thành những tư thế kỳ lạ, nhiều con không thể đứng bình thường, giống như một đống thịt nằm trên đất.

    Thí nghiệm nhanh chóng được cải tiến, những quái vật thí nghiệm đáng sợ đó không còn xuất hiện nữa.

    "Tôi muốn ngăn chặn họ, nhưng sức mạnh của tôi quá nhỏ bé, ngay cả thầy của tôi cũng không thể tin tưởng, tôi không biết phải làm sao."

    Dự án nhanh chóng tiến đến giai đoạn thí nghiệm quy mô nhỏ, cô không dám công khai để thu thập chứng cứ.

    Cô thấy những người bị nhiễm virus biến thành quái vật, có cơ thể con người nhưng không có nội tạng con người.

    Chúng giống như virus, lây lan nhanh chóng, biến những người xung quanh thành đồng loại của chúng.

    Chúng là một lũ quỷ..

    Một lũ quỷ chỉ có vỏ bọc con người.

    ".. Nghiêm Học Lâm nói anh ấy đã tìm ra kháng thể hiệu quả, có thể cứu những người bị nhiễm virus. Nhưng tôi không còn thời gian, họ đã tìm thấy tôi.."

    "Thình thình!"

    Tiếng gõ cửa vang lên từ video.

    Khuôn mặt Chúc Nam Nam phóng to, sau đó video kết thúc.

    Phần đầu chỉ bổ sung bối cảnh của toàn bộ phó bản, câu nói hữu ích nhất là ở những câu cuối cùng.

    Trần Phong: "Nghiêm Học Lâm này là ai?"

    Kháng thể hiệu quả.. họ phải tìm Nghiêm Học Lâm?

    Ngân Tô rút USB ra và đưa lại cho Trần Phong, đứng dậy bước ra ngoài.

    "Cô Tô?"

    Ngân Tô cầm lấy bông hoa sen đặt ở cửa ra vào trước đó, "Tôi biết Nghiêm Học Lâm ở đâu."

    "Ơ?"

    Trần Phong vội vàng theo sau, không dám hỏi nhiều về việc cô ấy biết từ đâu.

    * * *

    * * *

    Xuống dưới, họ lại gặp những quái vật bị lột da, số lượng của chúng ngày càng nhiều, mỗi tòa nhà đều có thể thấy bóng dáng của chúng.

    Chúng ẩn nấp trên cao, đôi khi bất ngờ nhảy xuống, khiến người ta không kịp phản ứng.

    "Những thứ này có phải là quái vật không thoát khỏi sương mù biến thành không?" Trần Phong suy đoán.

    Khi khu vực an toàn thu hẹp, quái vật cũng sợ hãi chạy trốn, rõ ràng sương mù đó cũng có hại cho chúng.

    "Có thể."

    Trần Phong thấy Ngân Tô đi tiếp, vội vàng theo sau, anh không hiểu hỏi: "Cô Tô, với sức mạnh của cô, thực ra không cần tìm manh mối để qua màn."

    Cô hoàn toàn có thể giết hết quái vật để qua màn.

    Ngân Tô trả lời đơn giản: "Lấy được chìa khóa qua màn sẽ có nhiều điểm hơn."

    Trần Phong: "..."

    Đúng là, lấy được chìa khóa qua màn sẽ có nhiều điểm hơn, và điểm rất quan trọng, ai cũng không chê nhiều.

    Ngừng một chút, cô gái lại nói: "Hơn nữa chỉ giết giết giết, cũng chẳng có gì thú vị, tôi không thể chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn cả ngày được?"

    Trần Phong: "..."

    Người chơi khác còn mong được ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cô lại chê?
     
    Noctor likes this.
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 284: Khu dân cư Kim Điển (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô bước vào tòa nhà số 17, bấm thang máy lên lầu.

    Thang máy dừng ở tầng 11, cửa thang máy vừa mở một khe nhỏ, âm thanh từ bên ngoài đã lọt vào.

    "Anh có thể cạy mở không?"

    "Anh làm được không.. không được để tôi làm."

    "Thúc giục, thúc giục cái gì!"

    "Có thứ gì đến rồi!"

    Bên ngoài đột ngột im lặng.

    Ngân Tô bước ra khỏi thang máy, trước cửa căn hộ 1102, hai nam một nữ đang cảnh giác nhìn về phía này, một nam người chơi có vài mảnh băng nổi trên lòng bàn tay.

    Căn hộ của cậu bé mập lần trước cửa đóng chặt, nhưng trước cửa có nhiều vết máu, có lẽ người phụ nữ đó cũng không thoát khỏi số phận, gia nhập đội quân quái vật rồi.

    Người trong thang máy bước ra, nam người chơi giơ tay định ném mảnh băng tới, nhưng bị một người chơi bên cạnh giữ lại.

    Mảnh băng lệch hướng, cắm vào tường bên cạnh.

    "Anh làm gì vậy?" Nam người chơi quát nữ người chơi giữ mình: "Lại phát bệnh à!"

    "Nhậm Lạc Lạc! Tôi cứu anh, đừng không biết điều." Nữ người chơi tức giận đáp trả.

    "Đừng gọi tôi là Nhậm Lạc Lạc!"

    "Nhậm Lạc Lạc, Nhậm Lạc Lạc, Nhậm Lạc Lạc.."

    "..."

    Thấy hai người cãi nhau, một nam người chơi tóc nhuộm xanh chen vào giữa, tách họ ra: "Đừng cãi nữa!"

    Sao anh lại có những đồng đội thế này!

    Ngân Tô nhớ người chơi can ngăn đó, sáng hôm đó, ở tòa nhà số 44, anh ta đã mời cô gia nhập đội của họ, tên là La Thụy Viễn.

    La Thụy Viễn cho mỗi người một cái tát, cuối cùng hai người kia cũng im lặng.

    Lúc này, họ cũng nhìn rõ người bước ra từ thang máy là ai.

    Hà Đông Khanh và Nhậm Lạc đều đã gặp Ngân Tô, biết cô đã dùng đèn hiệu dẫn dụ quái vật vào ban đêm. Nhưng sau đêm đó, họ không có cơ hội trở lại tòa nhà số 42, và cũng không gặp lại cô.

    Không ngờ lại gặp ở đây.

    Cô gái thay một chiếc áo khoác màu đỏ sẫm, ôm một bó hoa sen.. Hoa sen? Cô ấy lấy hoa sen tươi ở đâu ra?

    "Đại lão, thật trùng hợp! Sao cô cũng đến đây?" La Thụy Viễn đẩy hai đồng đội ra sau, cười chào hỏi.

    Ngân Tô chưa kịp nói gì, La Thụy Viễn đã tiếp tục phấn khích: "Chào mừng đại lão, chắc chắn cô cũng đã phát hiện ra manh mối về Nghiêm Học Lâm đúng không!"

    Nhậm Lạc muốn ngăn La Thụy Viễn nhưng không kịp, anh ta nói hết ra, chỉ có thể tức giận: "La Thụy Viễn, anh bị điên à!"

    Dù biết cô ấy rất giỏi, cũng không thể nói hết mọi thứ chứ?

    "Người ta đến đây, chắc chắn đã có manh mối về Nghiêm Học Lâm, có gì mà không thể nói." Hà Đông Khanh hừ lạnh, không biết là muốn lấy lòng Ngân Tô hay chỉ muốn chọc tức đồng đội.

    "Hai người chết rồi xem tôi có thu dọn xác không!" Nhậm Lạc tức giận đỏ mặt tía tai.

    Hà Đông Khanh: "Chưa biết ai chết trước đâu."

    La Thụy Viễn: "..."

    Đội này chưa tan rã là nhờ anh ta đấy.

    * * *

    * * *

    Hà Đông Khanh và Nhậm Lạc dù đang cãi nhau nhưng vẫn cảnh giác nhìn Ngân Tô, chỉ cần cô ấy có hành động bất thường, họ sẽ ra tay ngay lập tức.

    Ngân Tô dẫn Trần Phong đi tới, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, hỏi nhẹ nhàng: "Cửa mở chưa?"

    La Thụy Viễn vội đáp: "Chưa.."

    Ngân Tô lấy khẩu trang đeo vào, rồi lấy ra một chiếc chìa khóa, cắm vào ổ khóa.

    La Thụy Viễn ngạc nhiên khi thấy Ngân Tô đeo khẩu trang, nhưng nhìn động tác của cô, anh vô thức nói: "Chìa khóa không dùng được, chúng tôi cũng đã thử.."

    Khóa cửa sau vài lần xoay của Ngân Tô đã mở ra.

    La Thụy Viễn kinh ngạc: "?"

    Cô ấy dùng chìa khóa cao cấp sao?

    "Lần trước tôi đến đã thay khóa." Khóa do cửa hàng cung cấp, dùng chìa khóa vạn năng của cửa hàng tất nhiên không mở được.

    Cô thay khóa không phải để làm khó người chơi khác, mà vì nghĩ rằng chủ nhà 1102 biết một số điều, nhưng lúc đó không thể hỏi ra, để ngăn chủ nhà 1102 bị quái vật làm hại hoặc tự chạy trốn, cô mới thay khóa.

    "?" Cô ấy đã đến đây rồi?

    Hà Đông Khanh và Nhậm Lạc nhìn nhau, rồi ghét bỏ quay đi, đồng thời kéo tay La Thụy Viễn, truyền đạt ý nghĩ của họ.

    Ba người rõ ràng là đồng đội lâu năm, La Thụy Viễn chỉ cần bị kéo một cái đã hiểu họ muốn nói gì.

    La Thụy Viễn ra hiệu cho họ, ý bảo ôm chân đại lão! Đừng gây chuyện!

    Ngân Tô mở cửa.

    Bên trong vẫn tối đen, rác chất đống, mùi hôi thối bốc lên.

    Họ cuối cùng hiểu tại sao Ngân Tô đeo khẩu trang trước.

    Người chơi dù sao cũng đã trải qua nhiều cảnh máu me, đối mặt với mùi này vẫn chịu được, họ nhìn vào bên trong.

    Phòng bẩn thỉu tối tăm, im lặng như không có sinh vật sống.

    Ngân Tô bước vào đầu tiên, Trần Phong theo sau.

    La Thụy Viễn và hai người kia nhìn nhau, cũng theo sau.

    Phòng chỉ có một lối đi, họ không thể đi song song, chỉ có thể đi trước sau, cẩn thận tiến vào.

    Quá yên tĩnh..

    Không giống như có người sống ở đây.

    Hơn nữa căn nhà này như một bãi rác, thật sự có người sống sao?

    * * *

    * * *

    Ngân Tô quen thuộc đi đến góc trong cùng, kéo một người lên.

    Người đó không động đậy, như một vật chết.

    Nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh lại, thấy có thứ gì trước mặt, phản ứng đầu tiên là hét lên: "A a a a!"

    "Bốp!"

    "A a a.."

    "Bốp bốp!"

    Vài cái tát khiến người đàn ông gầy gò cuối cùng cũng im lặng. Anh ta co rút cổ, ánh mắt điên cuồng nhìn những người trước mặt, từ kẽ răng thốt ra vài từ: "Các người là lũ quỷ! Quỷ! Các người muốn giết tôi! Đừng hòng giết tôi!"

    "Anh tên Nghiêm Học Lâm?"

    "Chết rồi.. tất cả đều chết rồi.. ha ha ha.. ha ha ha.. tất cả đều chết rồi hu hu hu.."

    Người đàn ông không trả lời câu hỏi của Ngân Tô, lúc khóc lúc cười.

    Đây đúng là một kẻ điên.

    Nghiêm Học Lâm hoàn toàn không thể giao tiếp, đừng nói đến việc trả lời câu hỏi về kháng thể..

    "Anh ta như vậy không thể trả lời câu hỏi.." La Thụy Viễn nhìn căn phòng đầy rác, "Hay chúng ta tìm kiếm một chút.."

    Có thể thứ họ cần tìm nằm trong căn phòng này?

    Manh mối họ có chỉ đưa ra tên Nghiêm Học Lâm, thực ra họ không biết sẽ tìm được gì ở đây.

    Nhưng đại lão đã đến, chắc chắn không sai!

    "Xem thử đi." Hà Đông Khanh ra hiệu về phía Ngân Tô.

    Ngân Tô đứng yên lặng, đợi Nghiêm Học Lâm phát điên xong mới từ từ nói: "Nghiêm Học Lâm, đồng nghiệp của anh, Chúc Nam Nam, bảo chúng tôi đến tìm anh."

    Nghiêm Học Lâm ngồi xổm bên tường, hai tay đặt trên đầu gối, nghe thấy lời Ngân Tô thì nghiêng đầu: "Chúc.."

    Ngân Tô: "Chúc Nam Nam, anh còn nhớ cô ấy không?"

    "Chúc Nam Nam.." Nghiêm Học Lâm lặp lại tên đó, đôi mắt đục ngầu bỗng sáng lên một chút, "Chúc Nam Nam! Cô ấy ở đâu? Chúc Nam Nam ở đâu?"

    Ngân Tô bình tĩnh nói: "Cô ấy hiện tại không tiện, ủy thác chúng tôi đến tìm anh."

    ".. Không.. các người lừa tôi.." Nghiêm Học Lâm cười khúc khích, "Các người lừa tôi, đừng hòng lừa tôi, Chúc Nam Nam chết rồi, cô ấy chết rồi! Sao cô ấy có thể đến tìm tôi! Tôi tận mắt thấy cô ấy chết.. cô ấy chết ngay trước mặt tôi.. máu.. nhiều máu quá.. ha ha ha.."

    "..."

    Ngân Tô bình tĩnh nói: "Trước khi xảy ra chuyện cô ấy đã sắp xếp mọi thứ, mục đích là để tiêu diệt tất cả. Nghiêm Học Lâm, đây là cơ hội tốt nhất, anh chẳng lẽ muốn cái chết của Chúc Nam Nam trở nên vô nghĩa? Anh có thể cứu nhiều người hơn mà."
     
    Noctor likes this.
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 285: Khu dân cư Kim Điển (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cứu.. cứu ai? Tôi có thể cứu ai? Tôi không thể cứu ai cả." Nghiêm Học Lâm ôm đầu lắc mạnh, hét lên: "Tôi không thể cứu ai, tôi chỉ là một kẻ vô dụng."

    "Chúc Nam Nam nói anh chắc chắn có thể, nếu anh là kẻ vô dụng, thì trên thế giới này không ai có thể làm được."

    "..."

    Nghiêm Học Lâm một lúc lâu mới ngẩng đầu lên: "Tôi có thể làm được?"

    Ngân Tô: "Ừ."

    "Tôi có thể làm được.. tôi có thể làm được.. cứu họ.. Mộc Mộc.. mẹ.. tại sao.."

    Nghiêm Học Lâm ngồi xổm đó lẩm bẩm rất lâu, khuôn mặt từ đau khổ đến mơ hồ, cuối cùng chuyển thành một sự kiên định kỳ lạ.

    Cuối cùng anh ta dựa vào tường đứng dậy, đi về phía phòng làm việc.

    Anh ta lẩm bẩm nói gì đó, tốc độ nói rất nhanh, không ai nghe rõ nội dung cụ thể.

    Nghiêm Học Lâm vào phòng làm việc, lục lọi trong đống rác, cuối cùng tìm ra một chiếc máy tính.

    Anh ta ôm máy tính ra ngoài, "Đi thôi."

    Ngân Tô: ".. Đi đâu?"

    "Phòng thí nghiệm." Nghiêm Học Lâm cúi đầu đi ra ngoài, lẩm bẩm: "Không có phòng thí nghiệm làm sao tôi chế tạo thuốc ức chế? Đúng, còn cần kháng thể, sống, đi bắt, đi bắt họ! Tôi cần họ!"

    Khi đi qua Trần Phong, anh ta nhìn chằm chằm vào bó hoa sen trong tay anh, ánh mắt đầy oán hận và điên cuồng, nhưng nhanh chóng bị một chút lý trí kiềm chế, anh ta giật lấy bó hoa.

    Anh ta trừng mắt, nói với mọi người trong phòng: "Đi bắt họ, nếu không sẽ không kịp."

    Nói xong, Nghiêm Học Lâm tiếp tục đi ra ngoài.

    Ngân Tô nhìn Trần Phong một cái, Trần Phong lập tức giơ tay chặn anh ta lại, "Ông Nghiêm, bên ngoài có chút rắc rối, chúng ta cần đợi một chút mới có thể đi đến phòng thí nghiệm."

    ".. Ồ."

    Lần này Nghiêm Học Lâm không phát điên, mà ngồi xổm vào góc đống rác.

    La Thụy Viễn và hai người kia lập tức tiến đến chỗ Ngân Tô, họ đã nghe thấy lời của Nghiêm Học Lâm.

    Anh ta nhắc đến thuốc ức chế.. có lẽ đó chính là chìa khóa qua màn.

    La Thụy Viễn cẩn thận hỏi: "Đại lão, chúng tôi có thể tham gia không? Yên tâm, chúng tôi rất giỏi, sẽ không làm cô vướng víu."

    La Thụy Viễn giơ tay thề.

    Trần Phong biết La Thụy Viễn hỏi Ngân Tô, anh rất khôn ngoan giữ im lặng.

    Ngân Tô đút tay vào túi, giọng điềm tĩnh: "Tôi không thể ngăn các anh làm gì."

    La Thụy Viễn chớp mắt, nghĩ rằng Ngân Tô đã ngầm đồng ý..

    La Thụy Viễn hỏi tiếp: "Anh ta nói kháng thể là gì?"

    Ngân Tô không trả lời.

    Trần Phong suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ là cư dân."

    Những cư dân ban đầu có nhận thức đúng đắn, trong cơ thể họ có một loại kháng thể.. nên không bị cảm xúc tiêu cực xâm nhập.

    Hà Đông Khanh: "Bây giờ khó tìm lắm, bên ngoài toàn là quái vật."

    Nhậm Lạc: "Còn những cư dân có nhận thức đúng đắn, ban đêm chắc không ra ngoài đâu?"

    Hà Đông Khanh: "Còn một số ít cư dân chưa bị nhiễm cũng không ra ngoài, anh định gõ cửa từng nhà à?"

    Nhậm Lạc: "Có gì không thể?"

    Hà Đông Khanh lườm: "Ban đêm, quái vật hoành hành, làm gì có thời gian cho anh gõ cửa? Anh thử nghĩ xem, mật độ quái vật trong khu này là bao nhiêu."

    Đến tối, có lẽ không thể đi lại trong khu này!

    "..."

    Trần Phong: "Tôi biết một người, nhưng chỉ biết tòa nhà, không biết cụ thể căn hộ nào."

    Ngân Tô cũng nói: "Tôi biết một vị trí cụ thể."

    "Cho dù tìm được kháng thể, cũng không có phòng thí nghiệm?" La Thụy Viễn nói: "Chẳng lẽ trong khu này có phòng thí nghiệm?"

    Trần Phong: "Chắc chắn có, trò chơi không thể để chúng ta rời khỏi phạm vi bản đồ, dù không có phòng thí nghiệm chính thức, cũng có một nơi đủ dùng."

    Trần Phong lấy điện thoại ra xem bản đồ.

    "Sao anh có bản đồ?"

    "Các anh không nhận nhiệm vụ ở chỗ quản lý à?"

    "Chúng tôi đã đến chỗ quản lý.. họ nói không có bản đồ, cũng không cung cấp bản đồ."

    "Ồ, có lẽ là do các anh không đe dọa quản lý." Trần Phong nói: "Quản lý chỉ sợ kẻ mạnh."

    "..."

    Đúng là chỉ sợ kẻ mạnh!

    Thật đáng ghét!

    Trần Phong nhìn một lúc lâu, không thấy chỗ nào giống phòng thí nghiệm.

    Ngân Tô đơn giản hơn nhiều, cầm điện thoại hỏi Nghiêm Học Lâm: "Phòng thí nghiệm ở đâu? Chúng tôi sẽ đưa anh đến đó."

    Nghiêm Học Lâm nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu nghiêng qua nghiêng lại, cuối cùng chỉ vào một căn nhà nhỏ độc lập giữa tòa nhà số 21 và 22.

    Ngân Tô đứng dậy, nhìn những người khác, nghiêm túc nói: "Miệng là để hỏi."

    Mọi người: "..."

    * * *

    * * *

    Cửa căn hộ 1102 mở ra, người chơi bên trong và bên ngoài nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí kỳ lạ.

    Rõ ràng có một nhóm người chơi khác cũng đã có manh mối về Nghiêm Học Lâm.

    Sau một khoảng lặng ngắn, bảy người chơi bên ngoài đồng loạt lùi lại, dù cảnh giác nhưng không có ý định gây hấn.

    Ngân Tô đi đầu, thấy đối phương đã lùi lại, liền đi thẳng về phía thang máy.

    Nghiêm Học Lâm được bảo vệ ở giữa, đi theo sau Ngân Tô.

    "Người ở giữa chắc là Nghiêm Học Lâm.."

    "Họ đưa người đi đâu?"

    "Chỉ để họ đi vậy sao? Có nên.."

    "Nên gì? Không thấy cô gái dẫn đầu kia à?"

    "Cô ấy làm sao?"

    Bản đồ phó bản này quá lớn, nhiều người chơi đến giờ vẫn chưa gặp nhau.

    "Giả Kim Hổ bị cô ấy hạ gục."

    "À.."

    "Vậy còn chờ gì nữa.. đi theo thôi!"

    "Chết tiệt, đi cầu thang bộ!"

    Bảy người chơi chạy hết tốc lực, khi họ đến tầng 1, nhóm người kia vừa bước ra khỏi cửa, họ lập tức theo sau.

    * * *

    * * *

    Lúc này trời đã tối dần, những quái vật bị lột da treo trên các tòa nhà cao tầng, ẩn nấp trong bụi cây.. bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra tấn công họ.

    Từ tòa nhà số 17 đến tòa nhà số 22 không xa, nhưng họ đã mất gần hai mươi phút mà vẫn chưa đến nơi.

    Cả nhóm của Ngân Tô và những người theo sau đều bị quái vật tấn công.

    Tiếng đánh nhau khiến quái vật tụ tập ngày càng nhiều.

    "Cẩn thận!"

    Một con quái vật nhảy xuống từ cây, đè lên lưng một người chơi, siết cổ và bẻ mạnh, đầu và cổ tách rời ngay tại chỗ.

    "Quái vật ngày càng nhiều!"

    "Đừng đến gần các tòa nhà và cây cối! Đi qua bãi cỏ trống!"

    "Quái vật xấu xí chết đi!"

    Quái vật từ mọi hướng tràn đến, họ bị chặn lại trên bãi cỏ, không thể thoát ra.

    "Rầm rầm!"

    Ngân Tô đá bay một con quái vật, kéo Nghiêm Học Lâm chạy sang bên. Trong sân, không biết ai đã thả ra một quả cầu đá khổng lồ, đang lăn khắp bãi cỏ.

    Quái vật bị quả cầu đá đụng phải, bị nghiền nát vào bãi cỏ, trở thành bánh quái vật.

    Quả cầu đá trông nặng nề nhưng lại chuyển hướng linh hoạt, nhưng nó không phân biệt bạn thù, người chơi nếu không tránh kịp cũng sẽ gặp xui xẻo.

    Quả cầu đá nhanh chóng tạo ra một lối thoát, người chơi lập tức chạy về hướng đó.

    Lúc này trời đã tối hơn.

    Họ thấy những quái vật bình thường từ các tòa nhà xa xa bước ra từ cửa đơn vị, bắt đầu nhìn quanh, tìm kiếm con mồi.

    Khi những khuôn mặt quái vật quay về phía này, chúng đồng loạt nở nụ cười, lao về phía họ.
     
    Noctor likes this.
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 286: Khu dân cư Kim Điển (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không, không có đuổi theo chứ?"

    Người chơi chặn cửa dán một lá bùa tàng hình lên cửa, tạm thời che giấu hơi thở và vị trí của họ, khiến quái vật không tìm thấy.

    Anh ta lắng nghe một lúc, nói: "Chắc là không."

    Những người chơi khác trong phòng thở phào nhẹ nhõm.

    Trong phòng, Nghiêm Học Lâm bị Ngân Tô giữ bên cạnh, anh ta không phản ứng gì với những gì đang xảy ra bên ngoài, vẫn lẩm bẩm những lời lộn xộn.

    La Thụy Viễn và những người khác trông khá nhếch nhác, mỗi người đều dính máu.

    Lúc này trong phòng có hơn hai mươi người chơi, một số vừa gia nhập trên đường, ai nấy mặt mày tái nhợt, thở hổn hển.

    "Đói quá.."

    Tiếng bụng kêu 'ục ục' vang lên trong phòng, người chơi đó mặt trắng bệch, xoa bụng lép kẹp.

    Sau tiếng đó, lập tức có người chơi khác hưởng ứng: "Tôi cũng đói."

    ".. Các anh còn đồ ăn không?"

    "Ai còn đồ ăn? Cho tôi một miếng."

    "Đồ ăn.."

    Người chơi bắt đầu lục lọi túi áo, nhưng không ai tìm thấy đồ ăn.

    Trước đó họ đã không tìm được nhiều vật tư, mỗi người chơi đều đã gần hết sạch đồ ăn.

    Họ đói cồn cào, lúc này dường như đã quên mất quái vật bên ngoài, chỉ nghĩ đến đồ ăn, đói quá..

    Cũng có một số ít người chơi còn chút đồ ăn, họ biết bây giờ không nên lấy ra, nhưng họ đói quá..

    Vì vậy họ định lén ăn khi không ai chú ý.

    Nhưng động tác vẫn chậm, bị người khác nhìn thấy.

    "Anh ta có đồ ăn!"

    "Đây là cái cuối cùng của tôi.. anh làm gì vậy!" Người chơi lao vào giành lại đồ ăn từ người chơi khác, cố gắng lấy lại thức ăn.

    Nhưng đối phương đã nhét đồ ăn vào miệng, nhai ngấu nghiến.

    Vài người chơi bên cạnh ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức lao vào tranh giành những mẩu vụn, thậm chí thò tay vào họng người khác để móc ra.

    Những người chơi trông có vẻ lý trí bỗng chốc như mất trí, trở thành những con chó điên.

    La Thụy Viễn sau trận chiến cũng cảm thấy rất đói.

    Nhưng trong tình huống này, họ không dám lấy đồ ăn ra..

    Lấy ra là bị cướp ngay lập tức.

    Trần Phong cố nén cảm giác đói, nói với Ngân Tô: "Chúng ta phải rời khỏi đây."

    Những người chơi này rất nguy hiểm.

    Ngân Tô: "Ừ."

    Lúc này họ đang ở trong một cửa hàng, phía sau có cầu thang lên tầng hai, Ngân Tô kéo Nghiêm Học Lâm lên lầu.

    La Thụy Viễn thấy cô đi, lập tức gọi hai đồng đội theo sau.

    Những người chơi đang tranh giành không hề nhận ra họ đã rời đi.

    * * *

    * * *

    Bên ngoài quái vật quá nhiều, Ngân Tô tìm một nơi an toàn khác, mọi người mới yên tâm nghỉ ngơi.

    La Thụy Viễn bị cơn đói hành hạ, xác định an toàn rồi lập tức lấy đồ ăn từ ba lô chia cho đồng đội.

    Nhậm Lạc lườm La Thụy Viễn, có lẽ nghĩ rằng anh không nên lấy đồ ăn ra một cách lộ liễu như vậy.

    Không phải anh ta nhỏ nhen, mà trong trò chơi này không cẩn thận một chút là không biết chết thế nào.

    Nhưng Hà Đông Khanh không có ý kiến gì, còn đá Nhậm Lạc một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta đừng nói gì nếu không có não.

    Nhậm Lạc: "..."

    "Đại lão, ăn không?" La Thụy Viễn đưa bánh mì cho Ngân Tô.

    "Không cần, tôi có rồi."

    "Ồ." La Thụy Viễn nhìn Trần Phong, người đi cùng đại lão cũng nên nịnh nọt một chút..

    Nhưng Trần Phong cũng nói mình có rồi, không cần.

    Bị từ chối bởi cả hai người, La Thụy Viễn đành tự mở bao bì ăn, còn nháy mắt với Nhậm Lạc.

    Những người chơi như họ, làm sao có thể thiếu một miếng ăn.

    Dù thực sự thiếu, nếu họ nhận đồ ăn, thì càng bám chặt vào đại lão hơn! Cũng không thiệt!

    Một chiếc bánh mì không đủ no, nhưng La Thụy Viễn ăn xong cũng không tiếp tục ăn, vì đồ ăn còn lại không nhiều, chưa biết tối nay khi nào mới lấy được chìa khóa qua màn, phải để dành.

    Nếu như nhóm người vừa rồi, vì đói mà mất lý trí thì thật thảm.

    La Thụy Viễn có chút tiếc nuối, những người chơi đó rõ ràng đã tìm được đến căn hộ 1102, có lẽ.. tiếc là cảm giác đói có thể khiến người chơi mất lý trí như vậy.

    La Thụy Viễn đang nghĩ, thì nghe thấy tiếng đập phá từ xa.

    Tiếng động phát ra từ cửa hàng họ vừa rời đi..

    Họ đã dùng đạo cụ.. người chơi rời đi không sao, họ còn cẩn thận đóng cửa sổ, sao quái vật lại tìm đến nhanh vậy?

    Chẳng lẽ có người chơi xé đạo cụ?

    Nhưng lúc này họ cũng không quan tâm đến sống chết của người khác.

    Ngân Tô tự lấy đồ ăn, đến khi không còn cảm giác đói mới hỏi Trần Phong: "Anh có thể ứng phó không?"

    Trần Phong nhìn La Thụy Viễn và những người khác ở xa: "Cô định làm gì?"

    "Tôi đi tìm kháng thể trước." Ngân Tô nói: "Nếu anh có thể ứng phó, thì ở đây đợi tôi, tôi bắt được người sẽ quay lại."

    Họ đang ở gần tòa nhà số 20.

    Có thể đi tìm Yêu Yêu.

    Nếu đưa người đến phòng thí nghiệm rồi quay lại tìm người, thì lãng phí thời gian.

    Trần Phong nhìn Nghiêm Học Lâm đang lẩm bẩm, "Được."

    Ngân Tô rút hai bông hoa sen từ tay Nghiêm Học Lâm, cắm vào túi áo khoác, chọn một cửa sổ và trèo ra ngoài.

    Trần Phong: "..."

    Cô ấy tin tưởng mình sao?

    Nhưng cô ấy lấy hoa đi..

    * * *

    * * *

    Tòa nhà số 20.

    Trong phòng khách tối đen như mực, Yêu Yêu ngồi trên ghế bập bênh, cơ thể đung đưa theo ghế, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngón tay cái đã bị cô cắn nát.

    Tiếng gào thét và rên rỉ kỳ lạ ngoài cửa sổ như những tiếng thúc giục.

    Hai ngày nay cô không dám ra ngoài, bên ngoài xảy ra chuyện rất đáng sợ..

    Cửa sổ và cửa ra vào trong nhà đều đóng kín, nhưng Yêu Yêu vẫn ngửi thấy mùi máu từ bên ngoài bay vào.

    Mùi đó.. lẽ ra cô phải buồn nôn, nhưng không hiểu sao.. cô lại thấy thơm.

    Cô rất muốn nếm thử mùi vị của máu.

    Yêu Yêu cắn ngón tay cái, máu tươi chảy vào miệng, vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi..

    Tròng trắng mắt của Yêu Yêu bắt đầu thu nhỏ lại, dần dần biến thành một đường thẳng đứng như mắt mèo.. ngay khi đường thẳng đó sắp biến mất-

    "Cộc cộc!"

    Đường thẳng nhanh chóng mở rộng, chiếm lấy đôi mắt đen, trở lại hình dạng ban đầu.

    Yêu Yêu quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa chính.

    Là ai!

    Lúc này sẽ là ai!

    Là những người hàng xóm kỳ lạ đó sao?

    "Cộc cộc!"

    Yêu Yêu cắn ngón tay cái, co rúm người trên ghế, không định mở cửa.

    Đúng lúc đó, Yêu Yêu nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Yêu Yêu, là tôi."

    Là ai?

    Đầu óc Yêu Yêu hơi mơ hồ, nhất thời không nhớ ra giọng nói này thuộc về ai.. là ai nhỉ? Là ai..

    Là cô ấy!

    Cô gái đã giúp cô chia tay! Cô Tô!

    Yêu Yêu từ ghế bập bênh đứng dậy, loạng choạng chạy ra cửa. Cửa nhà cô có nhiều lớp khóa, cô xoay mãi mới mở được.

    Bên ngoài, cô gái mỉm cười nhìn cô.

    Nhưng phía sau cô ấy là tường và sàn nhà đầy máu, thậm chí trần nhà cũng có máu, còn có vài sợi tóc kéo lê trên sàn.. rất kỳ lạ và quái dị.

    Nụ cười dịu dàng của cô gái cũng trở nên quái dị, giống như những người hàng xóm thường gõ cửa nhà cô trước đây.

    Yêu Yêu suýt nữa đóng cửa lại vì sợ hãi.

    May mà Ngân Tô lên tiếng: "Dạo này trông cô không khỏe lắm, quầng thâm mắt nặng thế kia."

    Yêu Yêu đảo mắt nhìn quanh phía sau cô ấy, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cô.. Cô Tô, sao cô lại đến đây?"

    "Tôi cần sự giúp đỡ của em."

    Yêu Yêu ngạc nhiên: "Sự giúp đỡ của tôi?"

    "Cô có sẵn lòng không?"

    ".. Sẵn lòng.. chắc là sẵn lòng?" Yêu Yêu không chắc mình có thể giúp được gì cho cô ấy.
     
    Noctor likes this.
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 287: Khu dân cư Kim Điển (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô dẫn Yêu Yêu quay lại, nhưng phát hiện Trần Phong và những người khác đã không còn ở đây, cả cửa hàng bị phá hủy nặng nề, trên sàn còn có xác quái vật.

    Ngân Tô nhặt xác quái vật lên, đi thẳng về phía phòng thí nghiệm.

    Yêu Yêu rất sợ hãi, níu lấy Ngân Tô muốn quay lại: "Nhiều quái vật quá, sao chúng ta lại ra ngoài? Chúng ta cũng sẽ biến thành như chúng, chúng ta nên quay lại trốn thôi."

    Đã đi đến đây, không có lý do gì để quay lại, Ngân Tô trấn an cô: "Không sao, có tôi ở đây, quái vật không làm hại được cô đâu."

    Có lẽ vì trên đường đi không có quái vật nào làm hại cô, Yêu Yêu tin tưởng lời Ngân Tô hơn: "Vậy.. vậy cô nhất định phải bảo vệ tôi."

    "Yên tâm."

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia.

    Trần Phong và La Thụy Viễn cùng hai người đã vào căn nhà nhỏ giữa tòa nhà số 21 và 22, bên trong không có cửa sổ, chất đầy đồ đạc, cửa có thể khóa lại, quái vật tạm thời không thể xông vào.

    Mọi người đứng trong bóng tối, nghe tiếng đập phá bên ngoài, không ai dám nói gì.

    Sau khi Ngân Tô rời đi không lâu, quái vật xuất hiện bên ngoài cửa hàng họ ẩn náu, phá hủy cửa.

    Trần Phong và La Thụy Viễn cùng hai người không thể tiếp tục trốn ở đó, chỉ có thể nhân lúc quái vật chưa hoàn toàn bị thu hút, đưa Nghiêm Học Lâm đi trước.

    "Cô Hà, cô không sao chứ?" Trần Phong đợi tiếng động bên ngoài nhỏ lại, quay đầu hỏi Hà Đông Khanh.

    Hà Đông Khanh ngồi trên đống đồ, đang khó chịu vì cách băng bó của Nhậm Lạc không đúng, tự mình cắn băng gạc băng bó vết thương.

    Trên đường đến đây, Nghiêm Học Lâm suýt bị quái vật bắt, để cứu anh ta, Hà Đông Khanh bị thương.

    "Không sao, vết thương nhỏ." Hà Đông Khanh nói bình thường: "Nghiêm Học Lâm không sao là được."

    Nhậm Lạc đứng bên cạnh chống nạnh tức giận mắng: "Cô không muốn sống nữa à! Không phải chỉ có cách này để qua màn, cùng lắm thì cuối cùng giết quái vật là được, cô liều mạng làm gì? Cô nghĩ mình là mèo, có chín mạng à?"

    Hà Đông Khanh lườm, không thèm để ý đến Nhậm Lạc.

    "Cô còn lườm!" Nhậm Lạc chỉ vào Hà Đông Khanh: "Vừa rồi đáng lẽ để cô chết luôn!"

    La Thụy Viễn đau đầu, không thèm nhìn hai người đang cãi nhau, đi đến chỗ Trần Phong, lo lắng hỏi: "Cô Tô sẽ đến chứ?"

    Trần Phong: "Cô ấy quay lại không thấy chúng ta, chắc chắn sẽ đến đây."

    Lúc đó tình huống xảy ra quá nhanh, anh cũng không kịp để lại manh mối cho cô Tô.

    Nhưng Trần Phong tin rằng cô ấy chắc chắn sẽ đến..

    La Thụy Viễn nghĩ rằng Trần Phong là người đi theo đại lão, anh ta nói vậy chắc không có vấn đề gì.

    La Thụy Viễn quan sát căn phòng, đây chỉ là một phòng chứa đồ, bên trong chất đầy các loại đồ đạc, "Chúng ta kiểm tra xem có không gian ẩn không."

    Trần Phong cũng có ý định này.

    Hai người đang cãi nhau cũng tạm dừng, bắt đầu tìm phòng thí nghiệm ẩn.

    Trần Phong cố gắng hỏi Nghiêm Học Lâm, nhưng anh ta ngồi xổm trong góc, không chịu nói gì, hoàn toàn không hợp tác như khi Ngân Tô hỏi.

    Anh và đại lão vẫn khác nhau một bậc.

    NPC cũng biết nhìn người mà đối xử.

    * * *

    * * *

    Quái vật chạy và truy đuổi trong bóng tối, người chơi dù có thể chống lại một hay mười con.. nhưng rất khó chống lại cả bầy.

    Cũng có một số người chơi trốn trên cao, hy vọng qua được thời gian cuối cùng, đợi đến sáng mai là có thể qua màn.

    Nhưng những quái vật lột da có thể leo tường, dù cao đến đâu chúng cũng có thể leo lên và tìm thấy họ..

    Họ không thể trốn trong nhà mà không động đậy.

    "A Ly."

    Tạ Bán An đưa đồ ăn cho Ly Khương, lúc này họ đang ngồi trên một tảng đá, bên dưới toàn là quái vật.

    Chỉ cần họ nhảy xuống, sẽ bị quái vật nhấn chìm.

    Hai người đều rất nhếch nhác, trên người dính đầy chất nhầy của quái vật, còn có nhiều máu, không biết là của quái vật hay của họ.

    Cách của cô Tô ban đầu còn hiệu quả, nhưng càng ở bên nhau lâu, Ly Khương càng gặp xui xẻo.

    Quái vật đông đúc, từ những con tụ tập thành bầy đến những con nhỏ lẻ leo qua cửa sổ.

    "Cậu ăn đi." Ly Khương dựa vào tường uống thuốc hồi phục, trong tình huống bình thường uống thuốc này sẽ không còn cảm giác đói.

    Nhưng trong phó bản này thì không, dù cô uống bao nhiêu, nếu không ăn thì cảm giác đói không thể giảm bớt.

    Và càng hoạt động, cảm giác đói càng nặng.

    Tạ Bán An lắc đầu: "Tớ không đói, tớ còn cần cậu bảo vệ."

    "..."

    Ly Khương nhận lấy đồ ăn, chia làm hai, đưa lại cho anh: "Mỗi người một nửa."

    Tạ Bán An cầm đồ ăn nhưng không ăn, anh nhìn những con quái vật bên dưới, nếu không phải vì anh.. sẽ không có nhiều quái vật như vậy, cũng không đến mức không còn đường lui.

    Tạ Bán An suy nghĩ một lúc, nói: "A Ly, hay là chúng ta tách ra đi?"

    Kỹ năng thiên phú của anh không ảnh hưởng đến bản thân, nghĩa là anh không có Buff xui xẻo.

    Ly Khương rời khỏi anh, sẽ không bị Buff xui xẻo ảnh hưởng, với khả năng của cô, sẽ không bị hạn chế nữa.

    "Nói gì ngớ ngẩn vậy?" Ly Khương mắt đỏ hoe, đã không còn nhiều nước mắt để chảy, nhưng giọng nói nghiêm khắc: "Cậu biết bên ngoài có bao nhiêu quái vật không? Cậu tự mình đối phó được không? Tách ra để cậu đi chết à?"

    Tạ Bán An: "..."

    "Vậy tớ tìm chỗ trốn."

    "Cậu không thấy những con quái vật leo tường vừa rồi sao, trốn ở đâu cũng vô ích?" Loại quái vật đó không chỉ leo tường, còn có thể tìm ra người chơi chính xác.

    Tạ Bán An ở một mình chỉ có một kết cục.

    Ly Khương cau mày, "Bây giờ tớ cũng không có đạo cụ nào để cậu an toàn trốn đến sáng mai, cậu chỉ có thể đi theo tớ."

    Ly Khương biết rằng nếu Tạ Bán An tách ra, cô sẽ không gặp nhiều quái vật như vậy.

    Nhưng nếu cậu ấy có thể chiến đấu tốt hơn, cô đã không phải lo lắng nhiều như thế.

    Tạ Bán An đúng là một kẻ vô dụng!

    Nhưng biết làm sao được, anh vừa mới qua bản tân thủ, thể chất chưa được nâng cao, hiệu quả luyện tập thực tế không đáng kể, anh có thể đánh được bao nhiêu chứ..

    Là bạn của cậu ta, chẳng lẽ cô phải nhìn anh chết trong cùng một phó bản à?

    Ly Khương cảm thấy bây giờ chưa phải là tuyệt cảnh, cô không thể bỏ rơi bạn mình.

    "Đừng nghĩ nữa, chúng ta sẽ sống sót." Ly Khương đẩy anh một cái, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ra ngoài rồi, cậu phải mời tôi một bữa tiệc lớn."

    Tạ Bán An: ".. Được."

    Ly Khương nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy tiếng động từ xa, cô mở mắt, nhìn xuống dưới.

    Quái vật vẫn tụ tập ở dưới.

    Ly Khương vỗ vào Tạ Bán An, đứng dậy từ tảng đá.

    【Máy phát tâm trạng: Tâm trạng của bạn có thể ảnh hưởng đến mọi thứ, niềm vui, sự tức giận, nỗi buồn, sự sợ hãi của bạn.. đều sẽ trở thành vũ khí của bạn. Nhưng hãy chú ý rằng cảm xúc của người sử dụng cũng sẽ bị ảnh hưởng, nếu không thể thoát ra kịp thời, bạn sẽ mãi mãi bị chi phối bởi cảm xúc đó. 】

    【Phạm vi hiệu lực: Tất cả các phó bản】

    【Giới hạn sử dụng: Sinh vật trong bán kính 20 mét】

    【Số lần sử dụng: Không giới hạn】

    Trước mặt Ly Khương hiện lên một cái đĩa, trên đĩa có ghi các từ cảm xúc khác nhau.

    Có nhiều lựa chọn, không giới hạn số lần sử dụng, nhưng mỗi lần lựa chọn cô cần tiêu hao nhiều tinh thần lực, muốn sử dụng lại phải hồi phục tinh thần lực.

    Và không thể chọn lại.

    Ly Khương chọn 'ghen tị'.

    Cảm xúc này cũng sẽ ảnh hưởng đến cô, nhưng bây giờ cô đã có thể kiểm soát tốt, chỉ là nước mắt chảy nhiều hơn một chút.
     
    Noctor likes this.
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 288: Khu dân cư Kim Điển (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những con quái vật dưới đất ngẩng đầu nhìn họ, khi kỹ năng thiên phú của Ly Khương có hiệu lực, chúng đột nhiên quay sang nhìn đồng bọn bên cạnh, trong đôi mắt đen láy lóe lên sự ghen tị mãnh liệt.

    Ly Khương ném ra vài món đồ nhỏ, khi quái vật trong đám bị tấn công trở nên hỗn loạn, những con quái vật bị kiểm soát bởi cảm xúc ghen tị bắt đầu tấn công đồng bọn bên cạnh.

    Ly Khương gần như cạn kiệt tinh thần lực, sau khi uống thuốc hồi phục, cô cắn răng dẫn Tạ Bán An xuống, lao ra khỏi đám quái vật đang đánh nhau.

    Quái vật không bỏ qua họ, họ cũng trở thành đối tượng bị ghen tị, nhưng nhờ có những con quái vật khác chia sẻ áp lực, họ sẽ dễ thở hơn một chút.

    Cô phải nhanh chóng.. vì kỹ năng có thời hạn.

    Phạm vi 20 mét sẽ di chuyển theo cô, những con quái vật vượt quá phạm vi ảnh hưởng sẽ lập tức trở lại bình thường.

    Nhưng điều này đủ để cô thoát khỏi vòng vây.

    Những con quái vật phía sau trở lại bình thường đuổi theo, cũng sẽ bị những con quái vật phía trước đang đánh nhau cản trở.

    Ly Khương nắm lấy Tạ Bán An, khi sắp thoát khỏi quái vật, ai ngờ phía trước lại xuất hiện một đám quái vật đen kịt.

    "..."

    Ly Khương có chút tuyệt vọng.

    Dù tuyệt vọng nhưng Ly Khương không có ý định bỏ cuộc. Cô rẽ sang hướng khác, chạy về phía khác.

    Phía trước đám quái vật có vài người chơi, họ cũng thấy đám quái vật phía sau Ly Khương, bên phải là tòa nhà, họ không có khả năng leo tường, nên chỉ có thể chạy theo hướng của Ly Khương.

    "Phía trước tòa nhà không có quái vật!"

    "Chạy về phía đó!"

    Ly Khương thấy cửa đơn vị của tòa nhà phía trước đóng kín, bên trong dường như có vài người chơi, nhưng xung quanh chỉ có vài con quái vật lẻ tẻ.

    Ly Khương chạy đến gần, người chơi bên trong đã đứng ở cửa.

    Khi cô giết những con quái vật ở cửa, người chơi bên trong lập tức mở cửa, Ly Khương và Tạ Bán An cùng lao vào trong.

    "Nhanh lên!" Người chơi thúc giục những người chơi phía sau và chuẩn bị đóng cửa.

    Những người chơi đó đã dùng hết sức, nhưng vẫn có hai người bị quái vật bắt được.

    "..."

    "Đừng cứu nữa! Chạy nhanh lên!"

    Năm người chơi gần như lao vào cửa đơn vị, người chơi bên trong lập tức đóng cửa, họ nhìn thấy hai người chơi kia bị quái vật nhấn chìm.

    Cửa đơn vị đóng lại, quái vật đâm vào cửa kính nhưng không có dấu hiệu vỡ.

    "Được.. được cứu rồi."

    "Huhu.. suýt chết, sợ chết mất."

    "Đau quá.. chết tiệt! Tay tôi! Tay tôi mất rồi!"

    "Đừng kêu nữa, không phải không mọc lại được, bây giờ còn sống là tốt rồi." Một cô gái tóc ngắn tiến lên, dùng phép chữa trị cho người chơi bị mất tay, cầm máu cho anh ta.

    ".. Cảm.. cảm ơn."

    "Không có gì." Cô gái tóc ngắn quay lại, lần lượt dùng phép chữa trị cho những người chơi bị thương nặng, sau đó trở về bên cạnh đồng đội.

    "Tôi.. tôi cũng đau, có thể.."

    "Không thể." Cô gái tóc ngắn từ chối người chơi đó: "Nếu cậu mất tay mất chân, sẽ mất máu mà chết, tôi mới có thể giúp cậu chữa trị."

    Người chơi đó liếc nhìn đồng đội hung dữ bên cạnh cô gái tóc ngắn, lặng lẽ đứng sang một bên.

    Trong sảnh ban đầu có sáu người chơi, nhìn họ không phải cùng một đội, chia thành các nhóm 3, 2, 1 đứng riêng.

    Ly Khương và Tạ Bán An cùng năm người chơi cuối cùng vào sau, lúc này trong sảnh có tổng cộng 13 người.

    Người chơi hồi phục nhìn ra ngoài, thấy quái vật vẫn đang đâm vào cửa kính, "Chỗ này.. tại sao lại an toàn?"

    Người trả lời là cô gái tóc ngắn biết chữa trị: "Không biết, khi chúng tôi đến đây, chỗ này không có quái vật, cửa đơn vị cũng chắc chắn hơn các tòa nhà khác, quái vật không đâm vỡ được, có lẽ đây là nơi an toàn do trò chơi cung cấp cho người chơi."

    "Đây là tòa nhà số 1.. trung tâm của khu, vòng độc cuối cùng chắc không nuốt chỗ này chứ?"

    "Trung tâm mà cũng nuốt thì còn để chúng ta sống không."

    "Chúng ta có thể ở đây đến khi kết thúc phó bản không?"

    "Nếu quái vật thật sự không vào được, thì chắc chắn có thể.."

    "Cả tòa nhà đều an toàn hay chỉ chỗ này an toàn?"

    Cô gái tóc ngắn: "Chỉ chỗ này an toàn, lối thoát hiểm và thang máy đã bị phong tỏa, chỉ cần không mở cửa kính này, quái vật sẽ không vào được. Vì vậy, xin mọi người đừng tự ý đến gần cửa."

    Mọi người: "..."

    * * *

    * * *

    Người chơi xác định chỗ này an toàn, mỗi người tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi.

    13 người chia thành bảy nhóm nhỏ.

    Ly Khương được Tạ Bán An che chắn, uống một lọ thuốc, tác dụng phụ của kỹ năng thiên phú đang dần tan biến, nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng chảy.

    Cô hiện rất yếu, tinh thần lực tiêu hao quá mức, thuốc cũng không thể hồi phục ngay lập tức.

    Những người chơi khác thấy cô mặt tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi, tưởng cô bị sợ hãi, nên không ai hỏi thêm.

    Viên Phong và hai đàn em ngồi trong bóng tối, ánh mắt u ám quét qua đám người có mặt.

    Họ là ba trong số năm người chơi vào sau cùng, ban đầu họ có bốn người, nhưng một người đã ngã xuống trước khi vào được.

    "Anh Viên, em đói quá."

    "Anh còn đói hơn đây!" Viên Phong trừng mắt nhìn hắn, hạ giọng mắng: "Nếu không phải tại mày làm mất vật tư, chúng ta đâu phải chịu đói?"

    Đàn em lập tức im lặng, nhưng trong lòng không phục, đó cũng không phải lỗi của hắn, lúc đó nhiều quái vật như vậy, nếu không buông tay, người cũng mất mạng.

    "Thấy người chơi bên kia không?" Viên Phong chỉ vào người đàn ông bị đứt tay, đứng một mình, "Túi của hắn phồng lên, chắc chắn có đồ ăn."

    Hai đàn em nhìn nhau, hiểu ý của Viên Phong.

    Người đàn ông này không chỉ bị đứt tay, trông cũng không mạnh mẽ, dễ bắt nạt hơn những người khác trong sảnh.

    Ba người đứng dậy, tiến về phía người đàn ông bị đứt tay.

    Viên Phong dẫn theo hai đàn em vây quanh đối phương, "Giao đồ trong túi của mày ra."

    Người đàn ông đứt tay mặt tái nhợt: "Cái.. cái gì?"

    Viên Phong: "Đồ ăn, giao ra."

    Người đàn ông đứt tay lắc đầu: "Tôi không có đồ ăn."

    "Ông đây thấy rồi, đừng ép ông phải ra tay."

    "Tôi thật sự không có.."

    "Không uống rượu mừng thì uống rượu phạt."

    "Chát!"

    Chiếc roi quất qua tai Viên Phong, đánh vào tường, tường lập tức nứt ra một đường.

    "!"

    Viên Phong giật mình, quay đầu nhìn người gây ra chuyện.

    Người ra tay là một trong những đồng đội của cô gái tóc ngắn, anh ta nheo mắt nhìn Viên Phong, chỉ vào chỗ ngồi ban đầu của hắn: "Ngồi lại chỗ cũ, không thì tao đánh chết mày!"

    Viên Phong: "..."

    Viên Phong nhìn vết nứt trên tường, sợ hãi dẫn hai đàn em ngồi lại chỗ cũ.

    Có bài học này, những người chơi khác cũng không dám manh động.

    "Tôi đói quá.."

    "Đói quá.."

    Đói..

    Ai mà không đói?

    Mọi người đều cảm thấy đói, đặc biệt là những người vừa bị quái vật đuổi, ngay cả Ly Khương và Tạ Bán An cũng cảm thấy cực kỳ đói.

    Cơ thể càng yếu, cảm giác đói càng nghiêm trọng.

    Nhưng lúc này nhiều người như vậy, không ai dám lấy đồ ăn của mình ra.

    Người đàn ông cầm roi tiến lên, rút ra một cái túi, nói với mọi người: "Giao đồ ăn của các người ra."
     
    Noctor likes this.
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 289: Khu dân cư Kim Điển (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái gì?"

    "Dựa vào cái gì chứ!"

    "Mấy người nghĩ gì vậy? Tại sao tôi phải giao đồ ăn của mình cho mấy người?"

    Cô gái tóc ngắn khoanh tay cười lạnh: "Tôi khuyên mọi người nên đoàn kết một chút, một khi cảm thấy đói, rất nhanh sẽ tự giết lẫn nhau, không ai thoát được. Bây giờ giao vật tư ra, chúng tôi sẽ phân phối đều."

    "Sao mấy người không đưa ra?"

    Cô gái tóc ngắn ra hiệu cho một đồng đội, người đó ném vào vài cái bánh mì và mấy chai nước.

    "..."

    Những người chơi nhìn chằm chằm vào mấy cái bánh mì, nuốt nước bọt, thậm chí có người muốn lao vào cướp.

    Nhưng vừa động, chiếc roi đã quất xuống.

    Vết roi sâu trên mặt đất, áp chế cơn đói của người chơi.

    Tạ Bán An thì thầm với Ly Khương: "Họ muốn lừa lấy đồ ăn của mọi người hay thật sự muốn phân phối?"

    Ly Khương dựa vào Tạ Bán An, "Nếu cô ta có ý tốt, thì làm vậy không sai, nếu không một khi có người ăn, lập tức sẽ gây ra tranh giành, hỗn loạn thì tất cả đều chết."

    Trong hỗn loạn, có người muốn kéo tất cả cùng chết, mở cửa kính.. thì tất cả đều chết.

    Nếu ba người chơi đó không có tư lợi, thì họ không chỉ cứu người, mà còn cứu chính mình.

    Người đàn ông cầm roi xách túi, bắt đầu yêu cầu từng người chơi một, ai không hợp tác, anh ta liền giơ roi.

    Ly Khương và Tạ Bán An cũng đưa ra, họ vốn không có nhiều đồ ăn.

    Hơn nữa, tình trạng của Ly Khương lúc này không tốt, không thể đối đầu với họ.

    Túi nhanh chóng đầy hơn nửa túi đồ ăn.

    Số đồ ăn này nếu chia bình thường, có lẽ còn tạm lót dạ, nhưng dưới tác động của Buff tiêu cực, số đồ ăn này có thể không đủ cho một người ăn.

    Cô gái tóc ngắn kiểm tra đồ ăn, nói với mọi người: "Mỗi hai giờ tôi sẽ phân phát đồ ăn một lần. Tôi hy vọng các bạn không giấu giếm, nếu không trước khi xảy ra tranh giành, tôi sẽ giết bạn trước."

    Bên cạnh cô gái tóc ngắn có hai đồng đội rất mạnh, những người chơi khác cũng không dám có ý kiến gì.

    Không ngửi thấy mùi thức ăn, và có người trấn áp, những người chơi đói khát cảm thấy vẫn có thể chịu đựng được.

    Giọng cô gái tóc ngắn vang lên rõ ràng trong tai mọi người: "Cơn đói chỉ là cảm giác của các bạn, sẽ không khiến các bạn chết, nhưng tự giết lẫn nhau thì có."

    "Các bạn chỉ cần nhớ rằng, các bạn sẽ không chết đói."

    Cô gái tóc ngắn nói xong liền quay sang kiểm tra vật tư, chia thành 13 phần.

    Hai giờ sau, cô phát đồ ăn cho mỗi người.

    Cô gái tóc ngắn để hai đồng đội canh chừng, ai có ý định cướp sẽ bị đánh.

    Chiếc roi thật sự làm da thịt rách toạc.

    Viên Phong và hai đàn em không dám ló mặt.

    Nhưng mọi người thấy cô không chiếm đồ ăn mà thật sự phát cho họ, cũng biết cô nói đúng, một khi xảy ra tranh giành, tất cả đều chết..

    Vì vậy, nhiều người chơi hợp tác, cố gắng chịu đựng cơn đói, tự nhủ mình không đói, sẽ không chết..

    Ly Khương cũng thở phào nhẹ nhõm, ba người đó hiện tại không có nguy hiểm.. nhưng vẫn phải cảnh giác.

    "Tôi tiếp tục ở đây có hại họ không?"

    "..."

    Ly Khương nhìn về phía cô gái tóc ngắn, bảo Tạ Bán An ở lại, cô đi tìm cô gái tóc ngắn nói chuyện.

    "Đã bị phong tỏa, không thể lên trên." Cô gái tóc ngắn lắc đầu, "Hơn nữa trên đó không an toàn."

    Cả tòa nhà, chỉ có sảnh này là an toàn.

    Cô gái tóc ngắn đoán rằng vì tòa nhà này không có quái vật, nên chức năng bảo vệ của sảnh được kích hoạt.

    Nếu không, với tình hình bên ngoài đầy quái vật, người chơi không có nơi trú ẩn thì quá bất công.

    Ly Khương nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ về việc đưa Tạ Bán An rời đi.

    Nơi này rất an toàn, nhưng Tạ Bán An ở đây, không chắc an toàn, còn có thể gây hại cho người khác..

    Ly Khương trở lại bên Tạ Bán An, "Chúng ta đợi khi quái vật bên ngoài ít đi rồi ra ngoài." Cô cũng có thể nhân cơ hội này hồi phục tinh thần lực.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô kéo Yêu Yêu, giết ra khỏi đám quái vật, tiến gần ngôi nhà nhỏ.

    Hai người vừa đến gần, cửa ngôi nhà nhỏ liền mở ra, Trần Phong đứng ở cửa đón họ.

    "Xuống dưới." Trần Phong chỉ vào lối vào dưới đất.

    Ngân Tô đẩy Yêu Yêu xuống trước, rồi tự mình theo sau, Trần Phong ở lại cuối cùng, khi anh kéo cửa lối vào lại, quái vật bên ngoài cũng xông vào.

    Cửa ngôi nhà nhỏ không thể ngăn được những con quái vật.

    Nhưng quái vật mơ hồ đi quanh trong ngôi nhà nhỏ, dấu vết của con mồi vừa rồi đã biến mất.

    Ngân Tô đi xuống cầu thang tối, Yêu Yêu đứng dưới run rẩy, "Đây.. đây là chỗ nào?"

    Ngân Tô kéo Yêu Yêu, mỉm cười: "Nơi an toàn."

    Yêu Yêu nhìn quanh, dưới này khoảng 100 mét vuông, môi trường rất đơn sơ, nhưng có nhiều thứ không bình thường.

    Ví dụ như những ống thủy tinh không biết dùng để làm gì, những thiết bị không hiểu được..

    "Cô Tô, cô muốn tôi giúp gì?" Yêu Yêu không dám bước thêm bước nào.

    "Cô chỉ cần hợp tác với bác sĩ Nghiêm là được."

    Bác sĩ Nghiêm?

    Yêu Yêu nhìn thấy người đang quay lưng lại với cô quay người lại, mắt cô mở to.

    "Điên.. điên à?"

    Hợp tác với người điên làm gì?

    Họ muốn làm gì?

    "Không.. tôi muốn rời khỏi đây." Yêu Yêu nói rồi định đi lên cầu thang, nhưng chưa đi được hai bước, cô đã ngất xỉu.

    Mọi người: "..."

    Thô bạo, nhưng hiệu quả.

    Ngân Tô đặt Yêu Yêu ngất xỉu lên ghế, đẩy đến trước mặt Nghiêm Học Lâm: "Kháng thể anh cần đã có rồi."

    Nghiêm Học Lâm lúc này vẫn hơi thần kinh, nhưng anh rõ ràng trả lời Ngân Tô: "Một kháng thể chỉ có thể làm 10 liều thuốc ức chế."

    "Ừ."

    Ở đây họ không có đến 10 người.

    Một NPC là đủ.

    "Bắt đầu thôi."

    Nghiêm Học Lâm mở máy tính, lấy nhiều ống nghiệm trống từ bàn bên cạnh, sau một lúc loay hoay, đột nhiên nhớ ra các bước đúng.

    "Đúng.. nên lấy máu trước! Lấy máu.. máu.."

    Nghiêm Học Lâm vừa nói vừa lục lọi, cuối cùng Hà Đông Khanh đưa cho anh dụng cụ lấy máu.

    La Thụy Viễn nhìn Nghiêm Học Lâm lóng ngóng, thỉnh thoảng lại đứng suy nghĩ một lúc, "Anh ta thật sự làm được không?"

    Ngân Tô kéo một chiếc ghế ngồi xuống, "Không được cũng phải được."

    La Thụy Viễn: "..."

    "Tôi đi canh chừng ở lối ra." La Thụy Viễn cảm thấy đứng đây cũng vô ích, kéo Nhậm Lạc đi canh chừng lối ra, đề phòng quái vật xông vào.

    Trần Phong bước tới, đưa điện thoại cho Ngân Tô xem, "Còn hai tiếng nữa là đến mười hai giờ, lần thăng cấp tiếp theo, bản đồ sẽ tiếp tục thu nhỏ, chỗ này của chúng ta cũng rất nguy hiểm."

    Mặc dù bản đồ không bị 'xóa' trực tiếp, nhưng họ không biết điều gì sẽ xảy ra khi bị sương mù bao phủ.

    Phòng thí nghiệm dưới lòng đất này có bị sương mù xâm nhập không?

    Họ ở đây có an toàn không?

    Ngân Tô nhìn Nghiêm Học Lâm: "Chỉ có thể cầu nguyện bác sĩ Nghiêm có thể làm ra thứ chúng ta cần trong hai tiếng."

    Trần Phong: "..."

    Nếu Nghiêm Học Lâm cũng muốn họ chết, cố tình kéo dài thời gian thì sao?

    * * *

    * * *

    Tòa nhà số 1.

    Ly Khương định đợi quái vật bên ngoài tản bớt rồi rời đi, nhưng những con quái vật bên ngoài không có ý định rời đi, chặn kín cửa, không thể mở cửa rời đi.

    Ly Khương cũng chắc chắn rằng cánh cửa đó rất chắc chắn.

    Ngay cả những con quái vật bị lột da cũng không thể phá vỡ cánh cửa này.

    Có lẽ vì Ly Khương và Tạ Bán An cố tình tránh xa đám đông, nên không có chuyện gì xảy ra.

    Chỉ là Ly Khương khá thảm, ngồi trên đất cũng bị đá nhọn không biết từ đâu chui ra cắt vào tay.

    Tạ Bán An giúp cô băng bó tay, trong mắt đầy sự đau lòng và tự trách.

    "Này, đồ ăn của các cậu đây."

    Ly Khương đã dặn họ, khi đưa đồ ăn thì ném qua là được, bánh quy được gói trong túi bánh mì, từ bên kia ném qua, còn có một ít nước.

    Tạ Bán An đi lấy đồ ăn, chia cho Ly Khương.

    Có người của cô gái tóc ngắn giám sát, mọi người đều 'ngoan ngoãn' ăn đồ ăn của mình.

    - -Chào mừng đến địa ngục của ta--
     
    Noctor likes this.
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 290: Khu dân cư Kim Điển (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng dù vậy, số đồ ăn đó chia ra hai ba lần cũng hết.

    "Tôi chịu không nổi nữa!" Một người chơi nam đột nhiên hét lên, lao về phía người đàn ông cầm roi đang phân phát đồ ăn, hét lớn: "Đưa cho tôi! Tôi sắp chết đói rồi!"

    "Chát!"

    Người chơi nam bị roi quất ngược lại.

    Tiếng roi quất xuống khiến những người chơi khác đang manh động đứng yên tại chỗ, ôm đầu không dám nhúc nhích.

    Người đàn ông cầm roi quất xong, lạnh lùng nói: "Chịu không nổi cũng phải chịu! Muốn chết thì cứ tiếp tục cướp."

    "..."

    Người chơi bị quất đến rách da thịt co rúm trong góc khóc, đau đớn lấn át cơn đói, toàn thân không còn chút sức lực, lúc này không nhúc nhích.

    Có người nhỏ giọng nói: "Lần này chia xong, lần sau cũng không còn, thời gian sau làm sao đây?"

    "Chịu đựng." Người đàn ông cầm roi lạnh lùng nói: "Tiểu Cửu đã nói với các người, chỉ cần nhớ rằng các người sẽ không chết đói, thì sẽ không chết."

    "..."

    Chịu đựng thế nào?

    Họ nói thì dễ!

    Cảm giác đói khủng khiếp như vậy làm sao chịu nổi!

    Lúc này, một nữ sinh trung học trẻ tuổi do dự lên tiếng: "Cái đó.. kỹ năng thiên phú của tôi có thể tạo ra trái cây, có thể ăn.. nhưng cần thuốc hồi phục tinh thần lực."

    Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô.

    "..."

    Nữ sinh trung học bị nhiều người nhìn chằm chằm, cảnh giác lùi vào góc, sợ họ ra tay với mình, cũng hối hận vì có phải mình quá vội vàng không.

    Mặc dù ba người đó dường như thật sự muốn họ sống sót..

    Nhưng những người khác thì sao?

    Những người này hoàn toàn không đáng tin.

    Lúc này, một người đàn ông bên trái cô đột nhiên lao tới, muốn bắt lấy cô.

    Người đàn ông cầm roi lập tức quất một roi, người đàn ông bị đánh ngã xuống đất, trên cánh tay xuất hiện một vết máu, mặt cũng bị roi quét qua, sưng đỏ lên.

    Người đàn ông kêu lên một tiếng, đau đớn co rúm lại.

    Cô gái tóc ngắn - Tiểu Cửu bước đến trước mặt nữ sinh trung học, "Mỗi lần có thể tạo ra bao nhiêu quả?"

    Nữ sinh trung học nói: "Trong tình trạng tinh thần lực dồi dào, mỗi phút có thể tạo ra một quả. Nếu tiêu hao hết tinh thần lực, tôi có thể tạo ra khoảng 7-10 quả."

    "Vậy có nghĩa là chỉ cần giữ tinh thần lực dồi dào, cô có thể liên tục tạo ra quả?"

    Nữ sinh trung học nghĩ một lúc, "Có thể?"

    Cô cũng chưa thử bao giờ!

    Thuốc tinh thần lực rất đắt.

    Cô mỗi lần chỉ có thể đợi nó tự hồi phục.

    Quan trọng nhất là, kỹ năng này trong các phó bản bình thường không có nhiều tác dụng, cô rất ít khi tiêu hao hết tinh thần lực để tạo ra quả.

    "Tôi.. tôi có thuốc tinh thần lực, cho cô em." Một lọ thuốc được đưa vào tay nữ sinh trung học.

    "Tôi tôi tôi.. tôi cũng có."

    "Tôi tích trữ ba lọ! Đều cho cô!"

    Những người chơi lần lượt lấy thuốc ra đặt xuống đất - chủ yếu là vì người đàn ông cầm roi đứng đó, họ không dám động.

    * * *

    * * *

    Nữ sinh trung học cầm khoảng hai mươi lọ thuốc, có chút ngỡ ngàng, bình thường cô chỉ có thể mua một lọ dự phòng, chưa bao giờ thấy nhiều thuốc như vậy cùng lúc.

    Nhìn những đôi mắt đầy mong đợi, nữ sinh trung học ngập ngừng nói: "Tôi.. tôi sẽ cố gắng."

    Tiểu Cửu để người đàn ông cầm roi canh chừng bên cạnh nữ sinh trung học, ai động đậy sẽ bị đánh ngay.

    Nữ sinh trung học ngồi xuống đất bắt đầu tạo quả.

    Cô nâng hai tay, nhắm mắt lại, chưa đến một phút, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một quả lê.

    "Lê!"

    "Thật sự có tác dụng!"

    "Tôi ngửi thấy mùi lê.. ôi, đói quá.. đói quá!"

    Những người chơi sợ bị đánh, lúc này chỉ có thể nằm trên đất cào cấu, nhìn chằm chằm vào quả lê mọng nước.

    Nữ sinh trung học có chút sợ hãi, sợ họ lao lên cướp, sợ mình bị xé xác mà chết như những người chơi khác.

    Nhưng đám người này nằm trên đất cào cấu, không ai dám lao lên.

    Nữ sinh trung học thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tạo quả thứ hai.

    Sau bốn, năm quả, quả bắt đầu nhỏ đi nhiều.

    Tiểu Cửu bảo cô uống thuốc rồi tiếp tục.

    Quả nhiên, sau khi tinh thần lực hồi phục, quả trở lại kích thước ban đầu, vì vậy mỗi lần tiêu hao một nửa tinh thần lực, cô lại uống thuốc.

    Chỉ trong mười phút, bên cạnh nữ sinh trung học đã có hơn chục quả lê, mỗi người đều có thể nhận một quả.

    "Huhu, tôi chưa bao giờ ăn quả lê ngon như vậy!"

    "Ngon quá, ngon quá.."

    "Rộp rộp!"

    Trong sảnh đầy tiếng nhai lê, rất nhanh có người nhận ra, cảm giác no của quả lê mạnh hơn họ tưởng, hiệu quả còn tốt hơn những loại lương khô trước đó.

    "Tôi cảm thấy không đói lắm.."

    "Tôi cũng vậy, thật sự tốt hơn nhiều."

    "Em gái, tôi còn thuốc, em cứ mạnh dạn tạo quả!"

    "Em gái, em cũng ăn đi, ăn xong mới có sức! Em ăn hai quả! Không! Em ăn ba quả!"

    "Đúng đúng đúng.."

    "Sao cô ta lại được ăn ba quả.."

    Người chơi đó chưa nói xong, đã bị người chơi bên cạnh tát một cái, "Cô ta không ăn ba quả thì mày ăn à? Mày có thể tạo quả không? Đồ ngốc!"

    "..."

    Nữ sinh trung học không ngờ kỹ năng thiên phú của mình lại có tác dụng lớn như vậy, trước đây cô chỉ chia cho đồng đội làm trái cây ăn.. bao gồm cả cô, đều không thấy nó có gì đặc biệt.

    Khi mọi người đang tràn đầy hy vọng về tương lai, một tiếng 'nổ' đột ngột vang lên.

    Người đàn ông bị đứt tay ngồi ở góc tường, đầu nổ tung thành một đám máu, quả lê ăn dở rơi khỏi tay anh ta, lăn đến bên cửa.

    "..."

    "..."

    Sảnh rơi vào im lặng chết chóc.

    * * *

    * * *

    Ly Khương lấy điện thoại ra nhìn màn hình, vòng loại từ 100 xuống 50 đã kết thúc..

    【Số người sống sót hiện tại: 50】

    【Số NPC hiện tại: 26021】

    【Điểm: 1532】

    【Xếp hạng hiện tại: 23 (50 vào 25) 】

    【Đếm ngược: 07: 59: 11】

    Tiếp theo là vòng loại từ 50 vào 25.. Xếp hạng của cô ấy nằm trong top 25, nhưng chỉ là lúc này.. sau đó có thể sẽ có người vượt qua điểm của cô ấy.

    Điểm của Tạ Bán An ít hơn cô ấy, có lẽ chưa vào top 25.

    Và còn có đếm ngược..

    Chỉ còn tám tiếng nữa.

    "Tôi.. tôi không đủ điểm."

    "Làm sao đây?"

    "Không chết đói thì cũng bị loại.."

    Tạ Bán An đột nhiên gọi Ly Khương: "A Lý, nhìn bên ngoài kìa.."

    Xa xa, những đám mây đen và sương mù đang tiến về phía họ, nuốt chửng nhiều tòa nhà hơn.

    Quái vật bên ngoài dường như có chút sợ hãi, không tiếp tục đâm vào cửa, mà chạy về hướng các tòa nhà khác.

    Họ nghe thấy tiếng quái vật chạy, mặt đất rung chuyển..

    Tiểu Cửu thấy những quái vật chạy vào tòa nhà, lập tức gọi mọi người: "Những ai không đủ điểm, đi theo tôi."

    Người chơi ngơ ngác: "Cái.. cái gì?"

    "Còn một vòng loại nữa, điểm của các bạn đủ để thăng cấp không?" Tiểu Cửu nhìn những quái vật đang chạy tán loạn: "Tình trạng này của quái vật sẽ kéo dài khoảng 30-60 phút, đây là cơ hội tốt nhất."

    Mặc dù trò chơi rất khắc nghiệt, nhưng cũng để lại cơ hội sống cho người chơi.

    "..."

    "Chúng tôi tham gia." Ly Khương và Tạ Bán An cùng bước tới.

    "Tôi.. tôi cũng tham gia." Nữ sinh trung học ngừng tạo quả, quyết định đi giết quái vật, điểm của cô không đủ, tạo thêm quả cũng vô ích.

    "..."

    Những người chơi khác thấy vậy, do dự một lúc, cuối cùng cũng chọn tham gia.

    Chỉ có hai người chơi có điểm cao, không lo bị loại, chọn ở lại trong sảnh.
     
    Noctor likes this.
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 290: Khu dân cư Kim Điển (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng dù vậy, số đồ ăn đó chia ra hai ba lần cũng hết.

    "Tôi chịu không nổi nữa!" Một người chơi nam đột nhiên hét lên, lao về phía người đàn ông cầm roi đang phân phát đồ ăn, hét lớn: "Đưa cho tôi! Tôi sắp chết đói rồi!"

    "Chát!"

    Người chơi nam bị roi quất ngược lại.

    Tiếng roi quất xuống khiến những người chơi khác đang manh động đứng yên tại chỗ, ôm đầu không dám nhúc nhích.

    Người đàn ông cầm roi quất xong, lạnh lùng nói: "Chịu không nổi cũng phải chịu! Muốn chết thì cứ tiếp tục cướp."

    "..."

    Người chơi bị quất đến rách da thịt co rúm trong góc khóc, đau đớn lấn át cơn đói, toàn thân không còn chút sức lực, lúc này không nhúc nhích.

    Có người nhỏ giọng nói: "Lần này chia xong, lần sau cũng không còn, thời gian sau làm sao đây?"

    "Chịu đựng." Người đàn ông cầm roi lạnh lùng nói: "Tiểu Cửu đã nói với các người, chỉ cần nhớ rằng các người sẽ không chết đói, thì sẽ không chết."

    "..."

    Chịu đựng thế nào?

    Họ nói thì dễ!

    Cảm giác đói khủng khiếp như vậy làm sao chịu nổi!

    Lúc này, một nữ sinh trung học trẻ tuổi do dự lên tiếng: "Cái đó.. kỹ năng thiên phú của tôi có thể tạo ra trái cây, có thể ăn.. nhưng cần thuốc hồi phục tinh thần lực."

    Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô.

    "..."

    Nữ sinh trung học bị nhiều người nhìn chằm chằm, cảnh giác lùi vào góc, sợ họ ra tay với mình, cũng hối hận vì có phải mình quá vội vàng không.

    Mặc dù ba người đó dường như thật sự muốn họ sống sót..

    Nhưng những người khác thì sao?

    Những người này hoàn toàn không đáng tin.

    Lúc này, một người đàn ông bên trái cô đột nhiên lao tới, muốn bắt lấy cô.

    Người đàn ông cầm roi lập tức quất một roi, người đàn ông bị đánh ngã xuống đất, trên cánh tay xuất hiện một vết máu, mặt cũng bị roi quét qua, sưng đỏ lên.

    Người đàn ông kêu lên một tiếng, đau đớn co rúm lại.

    Cô gái tóc ngắn - Tiểu Cửu bước đến trước mặt nữ sinh trung học, "Mỗi lần có thể tạo ra bao nhiêu quả?"

    Nữ sinh trung học nói: "Trong tình trạng tinh thần lực dồi dào, mỗi phút có thể tạo ra một quả. Nếu tiêu hao hết tinh thần lực, tôi có thể tạo ra khoảng 7-10 quả."

    "Vậy có nghĩa là chỉ cần giữ tinh thần lực dồi dào, cô có thể liên tục tạo ra quả?"

    Nữ sinh trung học nghĩ một lúc, "Có thể?"

    Cô cũng chưa thử bao giờ!

    Thuốc tinh thần lực rất đắt.

    Cô mỗi lần chỉ có thể đợi nó tự hồi phục.

    Quan trọng nhất là, kỹ năng này trong các phó bản bình thường không có nhiều tác dụng, cô rất ít khi tiêu hao hết tinh thần lực để tạo ra quả.

    "Tôi.. tôi có thuốc tinh thần lực, cho cô em." Một lọ thuốc được đưa vào tay nữ sinh trung học.

    "Tôi tôi tôi.. tôi cũng có."

    "Tôi tích trữ ba lọ! Đều cho cô!"

    Những người chơi lần lượt lấy thuốc ra đặt xuống đất - chủ yếu là vì người đàn ông cầm roi đứng đó, họ không dám động.

    * * *

    * * *

    Nữ sinh trung học cầm khoảng hai mươi lọ thuốc, có chút ngỡ ngàng, bình thường cô chỉ có thể mua một lọ dự phòng, chưa bao giờ thấy nhiều thuốc như vậy cùng lúc.

    Nhìn những đôi mắt đầy mong đợi, nữ sinh trung học ngập ngừng nói: "Tôi.. tôi sẽ cố gắng."

    Tiểu Cửu để người đàn ông cầm roi canh chừng bên cạnh nữ sinh trung học, ai động đậy sẽ bị đánh ngay.

    Nữ sinh trung học ngồi xuống đất bắt đầu tạo quả.

    Cô nâng hai tay, nhắm mắt lại, chưa đến một phút, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một quả lê.

    "Lê!"

    "Thật sự có tác dụng!"

    "Tôi ngửi thấy mùi lê.. ôi, đói quá.. đói quá!"

    Những người chơi sợ bị đánh, lúc này chỉ có thể nằm trên đất cào cấu, nhìn chằm chằm vào quả lê mọng nước.

    Nữ sinh trung học có chút sợ hãi, sợ họ lao lên cướp, sợ mình bị xé xác mà chết như những người chơi khác.

    Nhưng đám người này nằm trên đất cào cấu, không ai dám lao lên.

    Nữ sinh trung học thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tạo quả thứ hai.

    Sau bốn, năm quả, quả bắt đầu nhỏ đi nhiều.

    Tiểu Cửu bảo cô uống thuốc rồi tiếp tục.

    Quả nhiên, sau khi tinh thần lực hồi phục, quả trở lại kích thước ban đầu, vì vậy mỗi lần tiêu hao một nửa tinh thần lực, cô lại uống thuốc.

    Chỉ trong mười phút, bên cạnh nữ sinh trung học đã có hơn chục quả lê, mỗi người đều có thể nhận một quả.

    "Huhu, tôi chưa bao giờ ăn quả lê ngon như vậy!"

    "Ngon quá, ngon quá.."

    "Rộp rộp!"

    Trong sảnh đầy tiếng nhai lê, rất nhanh có người nhận ra, cảm giác no của quả lê mạnh hơn họ tưởng, hiệu quả còn tốt hơn những loại lương khô trước đó.

    "Tôi cảm thấy không đói lắm.."

    "Tôi cũng vậy, thật sự tốt hơn nhiều."

    "Em gái, tôi còn thuốc, em cứ mạnh dạn tạo quả!"

    "Em gái, em cũng ăn đi, ăn xong mới có sức! Em ăn hai quả! Không! Em ăn ba quả!"

    "Đúng đúng đúng.."

    "Sao cô ta lại được ăn ba quả.."

    Người chơi đó chưa nói xong, đã bị người chơi bên cạnh tát một cái, "Cô ta không ăn ba quả thì mày ăn à? Mày có thể tạo quả không? Đồ ngốc!"

    "..."

    Nữ sinh trung học không ngờ kỹ năng thiên phú của mình lại có tác dụng lớn như vậy, trước đây cô chỉ chia cho đồng đội làm trái cây ăn.. bao gồm cả cô, đều không thấy nó có gì đặc biệt.

    Khi mọi người đang tràn đầy hy vọng về tương lai, một tiếng 'nổ' đột ngột vang lên.

    Người đàn ông bị đứt tay ngồi ở góc tường, đầu nổ tung thành một đám máu, quả lê ăn dở rơi khỏi tay anh ta, lăn đến bên cửa.

    "..."

    "..."

    Sảnh rơi vào im lặng chết chóc.

    * * *

    * * *

    Ly Khương lấy điện thoại ra nhìn màn hình, vòng loại từ 100 xuống 50 đã kết thúc..

    【Số người sống sót hiện tại: 50】

    【Số NPC hiện tại: 26021】

    【Điểm: 1532】

    【Xếp hạng hiện tại: 23 (50 vào 25) 】

    【Đếm ngược: 07: 59: 11】

    Tiếp theo là vòng loại từ 50 vào 25.. Xếp hạng của cô ấy nằm trong top 25, nhưng chỉ là lúc này.. sau đó có thể sẽ có người vượt qua điểm của cô ấy.

    Điểm của Tạ Bán An ít hơn cô ấy, có lẽ chưa vào top 25.

    Và còn có đếm ngược..

    Chỉ còn tám tiếng nữa.

    "Tôi.. tôi không đủ điểm."

    "Làm sao đây?"

    "Không chết đói thì cũng bị loại.."

    Tạ Bán An đột nhiên gọi Ly Khương: "A Lý, nhìn bên ngoài kìa.."

    Xa xa, những đám mây đen và sương mù đang tiến về phía họ, nuốt chửng nhiều tòa nhà hơn.

    Quái vật bên ngoài dường như có chút sợ hãi, không tiếp tục đâm vào cửa, mà chạy về hướng các tòa nhà khác.

    Họ nghe thấy tiếng quái vật chạy, mặt đất rung chuyển..

    Tiểu Cửu thấy những quái vật chạy vào tòa nhà, lập tức gọi mọi người: "Những ai không đủ điểm, đi theo tôi."

    Người chơi ngơ ngác: "Cái.. cái gì?"

    "Còn một vòng loại nữa, điểm của các bạn đủ để thăng cấp không?" Tiểu Cửu nhìn những quái vật đang chạy tán loạn: "Tình trạng này của quái vật sẽ kéo dài khoảng 30-60 phút, đây là cơ hội tốt nhất."

    Mặc dù trò chơi rất khắc nghiệt, nhưng cũng để lại cơ hội sống cho người chơi.

    "..."

    "Chúng tôi tham gia." Ly Khương và Tạ Bán An cùng bước tới.

    "Tôi.. tôi cũng tham gia." Nữ sinh trung học ngừng tạo quả, quyết định đi giết quái vật, điểm của cô không đủ, tạo thêm quả cũng vô ích.

    "..."

    Những người chơi khác thấy vậy, do dự một lúc, cuối cùng cũng chọn tham gia.

    Chỉ có hai người chơi có điểm cao, không lo bị loại, chọn ở lại trong sảnh.
     
    Noctor likes this.
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 290: Khu dân cư Kim Điển (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng dù vậy, số đồ ăn đó chia ra hai ba lần cũng hết.

    "Tôi chịu không nổi nữa!" Một người chơi nam đột nhiên hét lên, lao về phía người đàn ông cầm roi đang phân phát đồ ăn, hét lớn: "Đưa cho tôi! Tôi sắp chết đói rồi!"

    "Chát!"

    Người chơi nam bị roi quất ngược lại.

    Tiếng roi quất xuống khiến những người chơi khác đang manh động đứng yên tại chỗ, ôm đầu không dám nhúc nhích.

    Người đàn ông cầm roi quất xong, lạnh lùng nói: "Chịu không nổi cũng phải chịu! Muốn chết thì cứ tiếp tục cướp."

    "..."

    Người chơi bị quất đến rách da thịt co rúm trong góc khóc, đau đớn lấn át cơn đói, toàn thân không còn chút sức lực, lúc này không nhúc nhích.

    Có người nhỏ giọng nói: "Lần này chia xong, lần sau cũng không còn, thời gian sau làm sao đây?"

    "Chịu đựng." Người đàn ông cầm roi lạnh lùng nói: "Tiểu Cửu đã nói với các người, chỉ cần nhớ rằng các người sẽ không chết đói, thì sẽ không chết."

    "..."

    Chịu đựng thế nào?

    Họ nói thì dễ!

    Cảm giác đói khủng khiếp như vậy làm sao chịu nổi!

    Lúc này, một nữ sinh trung học trẻ tuổi do dự lên tiếng: "Cái đó.. kỹ năng thiên phú của tôi có thể tạo ra trái cây, có thể ăn.. nhưng cần thuốc hồi phục tinh thần lực."

    Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô.

    "..."

    Nữ sinh trung học bị nhiều người nhìn chằm chằm, cảnh giác lùi vào góc, sợ họ ra tay với mình, cũng hối hận vì có phải mình quá vội vàng không.

    Mặc dù ba người đó dường như thật sự muốn họ sống sót..

    Nhưng những người khác thì sao?

    Những người này hoàn toàn không đáng tin.

    Lúc này, một người đàn ông bên trái cô đột nhiên lao tới, muốn bắt lấy cô.

    Người đàn ông cầm roi lập tức quất một roi, người đàn ông bị đánh ngã xuống đất, trên cánh tay xuất hiện một vết máu, mặt cũng bị roi quét qua, sưng đỏ lên.

    Người đàn ông kêu lên một tiếng, đau đớn co rúm lại.

    Cô gái tóc ngắn - Tiểu Cửu bước đến trước mặt nữ sinh trung học, "Mỗi lần có thể tạo ra bao nhiêu quả?"

    Nữ sinh trung học nói: "Trong tình trạng tinh thần lực dồi dào, mỗi phút có thể tạo ra một quả. Nếu tiêu hao hết tinh thần lực, tôi có thể tạo ra khoảng 7-10 quả."

    "Vậy có nghĩa là chỉ cần giữ tinh thần lực dồi dào, cô có thể liên tục tạo ra quả?"

    Nữ sinh trung học nghĩ một lúc, "Có thể?"

    Cô cũng chưa thử bao giờ!

    Thuốc tinh thần lực rất đắt.

    Cô mỗi lần chỉ có thể đợi nó tự hồi phục.

    Quan trọng nhất là, kỹ năng này trong các phó bản bình thường không có nhiều tác dụng, cô rất ít khi tiêu hao hết tinh thần lực để tạo ra quả.

    "Tôi.. tôi có thuốc tinh thần lực, cho cô em." Một lọ thuốc được đưa vào tay nữ sinh trung học.

    "Tôi tôi tôi.. tôi cũng có."

    "Tôi tích trữ ba lọ! Đều cho cô!"

    Những người chơi lần lượt lấy thuốc ra đặt xuống đất - chủ yếu là vì người đàn ông cầm roi đứng đó, họ không dám động.

    * * *

    * * *

    Nữ sinh trung học cầm khoảng hai mươi lọ thuốc, có chút ngỡ ngàng, bình thường cô chỉ có thể mua một lọ dự phòng, chưa bao giờ thấy nhiều thuốc như vậy cùng lúc.

    Nhìn những đôi mắt đầy mong đợi, nữ sinh trung học ngập ngừng nói: "Tôi.. tôi sẽ cố gắng."

    Tiểu Cửu để người đàn ông cầm roi canh chừng bên cạnh nữ sinh trung học, ai động đậy sẽ bị đánh ngay.

    Nữ sinh trung học ngồi xuống đất bắt đầu tạo quả.

    Cô nâng hai tay, nhắm mắt lại, chưa đến một phút, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một quả lê.

    "Lê!"

    "Thật sự có tác dụng!"

    "Tôi ngửi thấy mùi lê.. ôi, đói quá.. đói quá!"

    Những người chơi sợ bị đánh, lúc này chỉ có thể nằm trên đất cào cấu, nhìn chằm chằm vào quả lê mọng nước.

    Nữ sinh trung học có chút sợ hãi, sợ họ lao lên cướp, sợ mình bị xé xác mà chết như những người chơi khác.

    Nhưng đám người này nằm trên đất cào cấu, không ai dám lao lên.

    Nữ sinh trung học thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tạo quả thứ hai.

    Sau bốn, năm quả, quả bắt đầu nhỏ đi nhiều.

    Tiểu Cửu bảo cô uống thuốc rồi tiếp tục.

    Quả nhiên, sau khi tinh thần lực hồi phục, quả trở lại kích thước ban đầu, vì vậy mỗi lần tiêu hao một nửa tinh thần lực, cô lại uống thuốc.

    Chỉ trong mười phút, bên cạnh nữ sinh trung học đã có hơn chục quả lê, mỗi người đều có thể nhận một quả.

    "Huhu, tôi chưa bao giờ ăn quả lê ngon như vậy!"

    "Ngon quá, ngon quá.."

    "Rộp rộp!"

    Trong sảnh đầy tiếng nhai lê, rất nhanh có người nhận ra, cảm giác no của quả lê mạnh hơn họ tưởng, hiệu quả còn tốt hơn những loại lương khô trước đó.

    "Tôi cảm thấy không đói lắm.."

    "Tôi cũng vậy, thật sự tốt hơn nhiều."

    "Em gái, tôi còn thuốc, em cứ mạnh dạn tạo quả!"

    "Em gái, em cũng ăn đi, ăn xong mới có sức! Em ăn hai quả! Không! Em ăn ba quả!"

    "Đúng đúng đúng.."

    "Sao cô ta lại được ăn ba quả.."

    Người chơi đó chưa nói xong, đã bị người chơi bên cạnh tát một cái, "Cô ta không ăn ba quả thì mày ăn à? Mày có thể tạo quả không? Đồ ngốc!"

    "..."

    Nữ sinh trung học không ngờ kỹ năng thiên phú của mình lại có tác dụng lớn như vậy, trước đây cô chỉ chia cho đồng đội làm trái cây ăn.. bao gồm cả cô, đều không thấy nó có gì đặc biệt.

    Khi mọi người đang tràn đầy hy vọng về tương lai, một tiếng 'nổ' đột ngột vang lên.

    Người đàn ông bị đứt tay ngồi ở góc tường, đầu nổ tung thành một đám máu, quả lê ăn dở rơi khỏi tay anh ta, lăn đến bên cửa.

    "..."

    "..."

    Sảnh rơi vào im lặng chết chóc.

    * * *

    * * *

    Ly Khương lấy điện thoại ra nhìn màn hình, vòng loại từ 100 xuống 50 đã kết thúc..

    【Số người sống sót hiện tại: 50】

    【Số NPC hiện tại: 26021】

    【Điểm: 1532】

    【Xếp hạng hiện tại: 23 (50 vào 25) 】

    【Đếm ngược: 07: 59: 11】

    Tiếp theo là vòng loại từ 50 vào 25.. Xếp hạng của cô ấy nằm trong top 25, nhưng chỉ là lúc này.. sau đó có thể sẽ có người vượt qua điểm của cô ấy.

    Điểm của Tạ Bán An ít hơn cô ấy, có lẽ chưa vào top 25.

    Và còn có đếm ngược..

    Chỉ còn tám tiếng nữa.

    "Tôi.. tôi không đủ điểm."

    "Làm sao đây?"

    "Không chết đói thì cũng bị loại.."

    Tạ Bán An đột nhiên gọi Ly Khương: "A Lý, nhìn bên ngoài kìa.."

    Xa xa, những đám mây đen và sương mù đang tiến về phía họ, nuốt chửng nhiều tòa nhà hơn.

    Quái vật bên ngoài dường như có chút sợ hãi, không tiếp tục đâm vào cửa, mà chạy về hướng các tòa nhà khác.

    Họ nghe thấy tiếng quái vật chạy, mặt đất rung chuyển..

    Tiểu Cửu thấy những quái vật chạy vào tòa nhà, lập tức gọi mọi người: "Những ai không đủ điểm, đi theo tôi."

    Người chơi ngơ ngác: "Cái.. cái gì?"

    "Còn một vòng loại nữa, điểm của các bạn đủ để thăng cấp không?" Tiểu Cửu nhìn những quái vật đang chạy tán loạn: "Tình trạng này của quái vật sẽ kéo dài khoảng 30-60 phút, đây là cơ hội tốt nhất."

    Mặc dù trò chơi rất khắc nghiệt, nhưng cũng để lại cơ hội sống cho người chơi.

    "..."

    "Chúng tôi tham gia." Ly Khương và Tạ Bán An cùng bước tới.

    "Tôi.. tôi cũng tham gia." Nữ sinh trung học ngừng tạo quả, quyết định đi giết quái vật, điểm của cô không đủ, tạo thêm quả cũng vô ích.

    "..."

    Những người chơi khác thấy vậy, do dự một lúc, cuối cùng cũng chọn tham gia.

    Chỉ có hai người chơi có điểm cao, không lo bị loại, chọn ở lại trong sảnh.
     
    Noctor likes this.
  11. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 291: Khu dân cư Kim Điển (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên kia.

    Ngân Tô và Trần Phong lao ra khỏi đám quái vật, chạy thẳng về hướng tòa nhà số 1.

    La Thụy Viễn và hai người kia đã dùng chìa khóa thông quan rời khỏi phó bản.

    Trần Phong không đi, muốn xem đại lão định làm gì tiếp theo.

    Hiện tại cả khu chỉ còn lại 13 tòa nhà chưa bị nuốt chửng, trong đó các tòa nhà từ 13 đến 6 và từ 5 đến 2 bao quanh tòa nhà số 1 thành hai vòng.

    Ngân Tô đến gần tòa nhà số 2, thấy một nhóm người chơi đang đánh quái vật.

    Phần lớn quái vật đã chạy vào tòa nhà trốn, nhưng các tòa nhà còn lại rõ ràng không chứa nổi nhiều quái vật như vậy, nên một số quái vật vẫn lang thang bên ngoài.

    Những người chơi đó đang giết những quái vật này.

    Những quái vật bị người chơi vây quanh, như bị cố định tại chỗ, người chơi chỉ cần nhanh chóng là có thể giết chết hoàn toàn những quái vật này.

    Nhưng người chơi không giết hết quái vật, mà đánh ngã một phần, không cho chúng chạy thoát.

    Sau đó đổi nhóm khác lên thu hoạch.

    Những người chơi này phối hợp không tốt, có lẽ chỉ là liên minh tạm thời.

    Ngân Tô như không có chuyện gì, đi xuyên qua đám quái vật, tóc quái vật phía sau cô múa may, nhanh chóng xiên từng con quái vật.

    Ngân Tô như đang đội một cái cây kỳ quái đầy quái vật di chuyển.

    Nhìn thoáng qua cũng thấy hơi đáng sợ.

    * * *

    * * *

    "A Ly!"

    Tạ Bán An kinh hoàng gọi một tiếng, lao về phía cô, tay quái vật xuyên qua vai Tạ Bán An.

    Tạ Bán An rên lên một tiếng, ôm lấy Ly Khương lăn xuống đất. Chỗ đó rõ ràng không có quái vật, nhưng khi họ lăn qua, không biết từ đâu chui ra hai con quái vật.

    Hai con quái vật há miệng rộng, xúc tu từ miệng chúng bay ra..

    "Phập!"

    Đầu quái vật bay ra, máu bắn tung tóe, rơi đầy lên người họ.

    Hai con quái vật ngã xuống đất, suýt nữa đè lên họ.

    "Chào buổi tối." Cô gái cúi xuống nhìn hai người bị máu phủ đầy, mỉm cười nói: "Lại gặp nhau rồi."

    Ly Khương nhìn thấy Ngân Tô, cảm thấy một sự an tâm kỳ lạ, nước mắt tuôn rơi: "Cô Tô.."

    Tạ Bán An vội kéo Ly Khương đứng dậy, "A Ly, không sao chứ?"

    "Vẫn ổn.."

    Ly Khương vừa lau nước mắt vừa trả lời, nhưng tay và quần áo cô đều dính máu, lau một cái, máu dính đầy mặt.

    Ly Khương nhìn vết thương của Tạ Bán An.

    "Không sao, chỉ là vết thương ngoài da." Tạ Bán An cố chịu đau.

    Lúc này, không có thời gian nói nhiều, Ly Khương lấy thuốc ra, kéo áo anh lên, bôi thuốc mỡ để cầm máu.

    "Cô Tô, phía sau cô.."

    Tạ Bán An chưa nói xong, một sợi tóc từ trong bóng tối bay tới, xuyên qua ngực quái vật, nâng nó lên không trung.

    "..."

    Có 'quái vật tóc tăng sức mạnh khi ở bên mẹ', không cần lo lắng về quái vật xung quanh, đến một xiên một, đến một đám xiên một đám.

    Ngân Tô kéo một sợi tóc lau máu trên ống thép, vác lên vai: "Điểm của các bạn chưa đủ?"

    "Ừ.. không an toàn lắm." Ly Khương trả lời.

    Ngân Tô nhếch môi, đột nhiên nói: "Giết người chơi chẳng phải nhanh hơn sao."

    Bây giờ điểm của người chơi nhiều hơn, giết một hai người chơi là đủ, giết từng con quái vật quá tốn thời gian.

    Ly Khương tất nhiên biết giết người chơi nhanh hơn, nhưng cô không muốn ra tay với đồng loại.. ít nhất cô sẽ không ra tay trước.

    Cô không muốn mất đi giới hạn của con người.

    Cô sợ trở thành một con rối máu lạnh chỉ biết giết người.

    Cô là con người.

    Ly Khương chỉ đỏ mắt lắc đầu, không trả lời câu hỏi này.

    "Cô Tô, chúng tôi đi kiếm điểm đây." Thời gian không chờ đợi ai, Ly Khương không tiếp tục trò chuyện với Ngân Tô.

    Ngân Tô giơ tay ra hiệu cho cô ấy tùy ý.

    Nhưng cô cũng không rời đi, chỉ đứng bên cạnh quan sát.

    Quái vật tóc muốn kéo cô đến chỗ có nhiều quái vật hơn, "Bên kia nhiều lắm.. sss.."

    "Mi tự đi đi."

    "Không!" Quái vật tóc cảm thấy rời xa mẹ sẽ ngạt thở, kêu lên: "Mẹ dẫn con đi, con không dám đi một mình!"

    Ngân Tô: "..."

    Muốn đi thì đi.

    Ngân Tô không để ý đến quái vật tóc, dù nó có làm gì cũng vô ích.

    Ngân Tô đứng bên cạnh, những con quái vật không biết điều đều bị quái vật tóc đang giận dữ xiên qua, rồi xé thành năm mảnh..

    Ngân Tô không muốn nhìn.

    Ly Khương nhận thấy những quái vật tóc thỉnh thoảng 'vút' kéo đi một hai con quái vật, áp lực của cô giảm đi rõ rệt.

    Ly Khương không kìm được nước mắt, trong lòng cảm động, cô Tô thật tốt.

    Ngân Tô quan sát hai người bị 'xui xẻo' bao phủ, phát hiện họ thực sự xui xẻo hơn những người chơi khác rất nhiều.

    Quái vật luôn chú ý đến họ đầu tiên, không cho họ cơ hội thở.

    Hơn nữa, Ly Khương luôn gặp sự cố, chỉ trong năm phút, Ngân Tô đã thấy cô bị thương ba lần, trong đó có một lần Tạ Bán An chủ động đỡ cho cô.

    Giống như khi cô cực kỳ xui xẻo.

    Nửa giờ trôi qua nhanh chóng, những con quái vật trốn trong tòa nhà bắt đầu xuất hiện.

    Nhóm người chơi kiên trì được mười phút, không thể đối phó nổi nữa, có người hét lên: "Không được, mau quay lại!"

    Người chơi rút về tòa nhà số 1, quái vật ở cửa đã bị giết, người chơi đứng ở cửa, đợi những người chơi khác vào rồi mới đóng cửa.

    Ngân Tô cũng vào tòa nhà số 1 một cách suôn sẻ.

    Người đứng ở cửa vừa định đóng cửa, lại có hơn chục người chơi từ đám quái vật lao ra, "Đừng đóng cửa!"

    Hơn chục người đó lao nhanh đến cửa, mạnh mẽ đẩy cửa vào, một người chơi đang đóng cửa bị đá ngã xuống đất, bị đâm một nhát ngay tại chỗ.

    "!"

    "Họ giết người!"

    "!"

    Cửa kính đóng lại, quái vật như thiêu thân lao vào, tiếng đập cửa vang lên không ngớt.

    Nhóm mới đến do một người đàn ông râu quai nón dẫn đầu, ánh mắt hắn quét qua những người chơi đối diện, trong mắt đầy sự tàn nhẫn khát máu.

    Họ dường như biết rằng bên trong cửa đơn vị của tòa nhà số 1 là khu vực an toàn, không lo lắng về việc quái vật đâm vào cửa, vừa vào cửa đã nhìn những người chơi khác với ánh mắt không thiện chí.

    Người đàn ông râu quai nón nhổ một ngụm máu, lớn tiếng: "Thời gian còn lại của tòa nhà số 1 thuộc về bọn tao, ai biết điều thì bỏ vũ khí xuống, bọn tao vui vẻ có thể tha cho các người."

    Tiểu Cửu ra hiệu cho hai đồng đội, cả hai đồng thời rút vũ khí ra.

    "Hừ, xem ra các người không biết điều." Người đàn ông râu quai nón cười lạnh, nhìn họ bằng ánh mắt chết chóc, "Các người tự tìm cái chết, đừng trách bọn tao không nói lý."

    Sát khí mạnh mẽ khiến những người chơi khác dần dần tụ lại phía Tiểu Cửu.

    Dù họ cũng là nhóm tạm thời, nhưng Tiểu Cửu thực sự đang giúp họ, so với nhóm người chơi đột nhiên xông vào này, họ tin tưởng Tiểu Cửu hơn.

    Hai nhóm nhanh chóng đứng vào vị trí, nhưng Ngân Tô và Trần Phong không thuộc nhóm nào, đứng giữa trông hơi lạc lõng.

    "Cô Tô."

    Ly Khương vẫy tay gọi cô, muốn cô qua đó.

    Ngân Tô chưa kịp di chuyển, người đàn ông râu quai nón đột nhiên chỉ vào cô: "Cô, qua đây."

    Ngân Tô chỉ vào mình, nhướng mày, "Anh muốn chơi với tôi? Nhiều người như vậy sao lại chọn tôi? Là vì tôi trông đẹp hơn à? Cũng đúng, ai cũng yêu cái đẹp, tôi hiểu mà."
     
    Noctor likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...