Chương 20: Thay đổi kỹ năng
Tân Thành thấy Tiểu Hắc vào nhà, không khỏi a a kêu lên, duỗi tay chân đi vào trong nhà, muốn ở cùng tiểu Miêu.
Kỷ Thanh Lam đặt con trai lên giường, để bọn họ tự chơi, còn cô thì vào bếp làm đồ ăn.
Sau khi ăn tối xong, mang hai cân bông vải đến nhà thư ký Trương, mẹ chồng của Ngưu Quế Hương rất vui vẻ, liên tục cảm ơn, Kỷ Thanh Lam lấy tám đồng, không lấy phiếu.
Bông vải trong các cửa hàng quốc doanh là bốn đồng một cân, nhưng do thiếu nguồn cung nên chợ đen đã bán đến 5 đồng 3 một cân.
Có bông vải Ngưu Quế Hương rất vui, kéo Kỷ Thanh Lam trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng vội vàng chạy đến nhà đội trưởng.
Hướng Cường và Lý quả phụ sắp đính hôn, tháng sau sẽ vào cửa.
Ngưu Quế Hương nói xong rất thổn thức, quan phu cùng với quả phụ, Đại đội trưởng đồng ý, Lý quả phụ gả tới ba năm đều không sinh được một đứa con.
Kết quả, Lưu Ngọc Mai đột nhiên nói: "Lý quả phụ không thể sinh con."
Cô ta gả tới Lý gia ba năm cũng không sinh được một đứa con. Lại không minh bạch cùng Hướng Cường mấy tháng cũng không có tin tức gì.
Có thể không phải là điều xấu.
Hiện trường im lặng, Kỷ Thanh Lam mở to đôi mắt to, bên trong viết đầy tò mò.
Ngưu Quế Hương vội vàng ngăn con dâu lại, liếc nhìn cô một cái: "Ối!" Cô con dâu ngu ngốc này đang nói sự thật.
Lại ha ha cười nói sang chuyện khác.
Lưu Ngọc Mai bĩu môi, tiếp tục may quần áo.
Kỷ Thanh Lam cười!
Sau khi cô trọng sinh trở về, mọi thứ đã thay đổi.
Kiếp trước, một năm sau Hướng Cường mới cưới, cũng không phải kết hôn với Lý quả phụ mà là với một cô gái ở đại đội khác, cô gái đó sinh cho hắn ba trai một gái.
Một nhà bảy miệng ăn sống hạnh phúc trong nhà cô.
Sau này, chính sách được tự do hóa và đất nông nghiệp được chia cho từng hộ gia đình. Lý quả phụ mở quầy đồ ăn vặt tại nhà, bày hai bàn đánh bài, mỗi ngày đều có người tụ tập uống rượu chơi bài, rất náo nhiệt.
Hướng Cường là khách quen, hai người thường xuyên ở chung với nhau.
Vì lý do này mà vợ chồng Hướng Cường đã cãi nhau rất nhiều.
Sau đó, vợ của Hướng Cường bắt gian được hai người. Trong lúc cãi vã, vợ của Hướng Cường tiết lộ rằng Hướng Cường đã vô tình đánh Hồ Tiểu Lợi đến chết. Nhưng chuyện này đã trôi qua nhiều năm, lại không có người báo án, liền không giải quyết được gì.
Thế giới này chính là bất công như vậy.
Địa ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian.
Đời này, mọi thứ dường như lại khác.
Hướng Cường không cưới được vợ kiếp trước, trước thời hạn cưới Lý quả phụ, Đại đội trưởng lại đồng ý.
Kịch hay còn ở phía sau.
Kỷ Thanh Lam nghe Ngưu Quế Hương kể chuyện, trò chuyện một hồi rồi mới về nhà.
Về đến nhà, Kỷ Thanh Lam đóng cửa lại, bắt đầu đếm tiền.
Bông vải 150 cân bán 450 đồng, sữa bột 8 đồng, một thùng bán 240 đồng, 20 cuộn vải bán 480 đồng, còn lại còn có hai và kem, tổng cộng cũng bán được 78 đồng.
Sơn ca đưa cho cô một vé xe, một vé radio, không ít phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu kỹ nghệ các loại, còn cho cô 860 đồng.
Tổng cộng có tám mươi phiếu, còn có rất nhiều vé xu, vé khối, cộng thêm phiếu chứng, túi nhỏ cũng đã đầy, Kỷ Thanh Lam trực tiếp nhét vào trong ba lô.
"515, ngươi có đó không?" Kỷ Thanh Lam gọi hệ thống.
"Ký chủ, tôi ở đây, có chuyện gì?" Giọng nói lãnh đạm của 515 vang lên trong tai Kỷ Thanh Lam, giọng điệu không mấy dễ chịu, nó thật sự không muốn đối mặt với ký chủ Kỷ Thanh Lam này.
Tìm nó chắc chắn không có chuyện tốt.
"Ta có thể dùng số tiền này để đổi lấy một số kỹ năng tự vệ không? Ngươi biết đấy, ta là một phụ nữ yếu đuối lại có một đứa con, kẻ thù đang ở trước mặt, không có kỹ năng tự vệ. Nếu một ngày nào đó bị người bắt, ô ô!"
515: .
Biết ngay tìm nó là không có chuyện gì tốt mà.
Chút tiền này đổi lấy kỹ năng? Hay là nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.
Nhưng dầu gì cũng là tự chọn, quỳ cũng phải cưng chiều.
"Kỹ năng không hề rẻ, tiền của cô căn bản không đủ, phải đem một số đồ hôm nay cô đổi được ra trao đổi."
"Được."
"Chờ tôi giám định những thứ này, sau đó xác nhận có thể trao đổi kỹ năng." 515 nói, rất nhanh lại lần nữa không còn âm thanh.
Kỷ Thanh Lam vừa chờ đợi vừa khâu quần áo, cô cũng không mong đợi quá nhiều, cô chỉ muốn học một ít kỹ năng để tự bảo vệ mình.
Những ngày qua, cô luôn mơ về cái đêm Hướng gia bóp cổ Tân Thành, giam cầm cô, trong giấc mơ, khuôn mặt của người Hướng gia giống như những ác quỷ lao thẳng vào cô.
Dù bây giờ cô còn sống nhưng cô không thể làm được gì. Những chuyện của kiếp trước đều không có xảy ra, cô lấy cái gì đi kiện bọn họ.
Cô muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, có năng lực hơn, có thể tự bảo vệ mình, bảo vệ Tân Thành.
Cô rất lo lắng, không biết hệ thống có thể đổi được không.
515 không để cô phải đợi lâu đã trở về.
515 xúc động, ký chủ này thật may mắn, tùy tiện đổi lại đổi được đều là đồ tốt. Trong đó, bức tranh thư pháp kia là tác phẩm thực từ thời nhà Minh.
Tấm bảng trong suốt mở ra trước mắt Kỷ Thanh Lam, trên đó xuất hiện những hình ảnh bức tranh.
Kỷ Thanh Lam sững sờ, kim khâu đâm vào ngón tay tới chảy máu cô cũng không biết. Tấm bảng trước mặt lại có thể phát hình ảnh như một chiếc TV.
Không, thậm chí còn rõ ràng hơn cả chiếc TV cô xem trong trạng thái linh hồn.
Có màu sắc.
Hệ thống lại một lần nữa khiến cô bị sốc.
"Cô thật may mắn, bức tranh cổ cô thu được là tác phẩm từ thời nhà Minh. Ta đã chọn lọc cho cô một vài bộ quyền pháp, cô tự chọn một bộ đi. Nhưng cô là người nửa đường xuất gia, có thể học được bao nhiêu phải dựa vào chính cô."
"Một điểm mồ hôi, một điểm đạt được. Muốn thành công phải nỗ lực gấp trăm lần người khác."
"Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi, 515, gặp được ngươi là chuyện may mắn nhất đời này của ta."
Hừ! Coi như cô có lương tâm.
Kỷ Thanh Lam nghiêm túc xem, phát hiện 515 là một hệ thống đủ tiêu chuẩn, cẩn thận lựa chọn cho cô một số võ kỹ, trong đó có Bát Cực Quyền, Thái Cực Quyền, Vịnh Xuân quyền, Hồng Quyền..
Kỷ Thanh Lam hoa cả mắt, trong lúc nhất thời không biết nên chọn cái nào. Mặc dù cô là mạnh, nhưng đời trước cô cũng không có tiếp xúc với những thứ này. Quyền anh và võ thuật đối với cô mà nói đề là kiến thức xa lạ. Cuối cùng lựa chọn, lại hỏi đề nghị của 515, cuối cùng cô đã chọn Vịnh Xuân.
Sau khi cô bấm vào Vịnh Xuân, màn hình tiếp tục nhảy, một ông già mặc đồ trắng với khí chất thần tiên xuất hiện trên màn hình, từ từ dạy cô tập. Thủ pháp của ông rất chậm, động tác tỉ mỉ, Kỷ Thanh Lam cứ như vậy học theo.
Bắt đầu từ cơ sở, chưa đầy hai mươi phút, hai chân cô bủn rủn vô lực, lảo đảo, cô nghiến răng kiên trì, cuối cùng ngã xuống đất.
Cậu bé đang chơi với Tiểu Hắc thấy mẹ ngã xuống đất, mở to mắt nhìn, lăn hai vòng đến đầu giường, nằm xuống nhìn mẹ bằng đôi mắt ngây thơ.
"..."
Cuối cùng cậu giơ nắm đấm ra để động viên mẹ mình.
Kỷ Thanh Lam chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, xoa xoa đôi chân đau nhức của mình, thân thể cô thật sự quá yếu.
"Dục tốc bất đật, cô đừng vội." 515 khuyên.
"Ta biết thời gian của ta không còn nhiều." Kỷ Thanh Lam nghiến răng nói, cảnh tượng cái chết bi thảm kiếp trước luôn ở trước mắt cô đả kích, cô càng phải cố gắng hơn.
Cô tự nhận thức được, cô không nghĩ đến luyện được võ công cao thâm, cô chỉ muốn có sức tự vệ, bảo vệ mình và con trai.
Cảm thấy chân không còn đau nữa, cô lại đứng dậy và bắt đầu tập luyện.
Kỹ năng cơ bản của Vịnh Xuân là hai chữ kẹp dê ngựa.
Kỷ Thanh Lam đặt con trai lên giường, để bọn họ tự chơi, còn cô thì vào bếp làm đồ ăn.
Sau khi ăn tối xong, mang hai cân bông vải đến nhà thư ký Trương, mẹ chồng của Ngưu Quế Hương rất vui vẻ, liên tục cảm ơn, Kỷ Thanh Lam lấy tám đồng, không lấy phiếu.
Bông vải trong các cửa hàng quốc doanh là bốn đồng một cân, nhưng do thiếu nguồn cung nên chợ đen đã bán đến 5 đồng 3 một cân.
Có bông vải Ngưu Quế Hương rất vui, kéo Kỷ Thanh Lam trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng vội vàng chạy đến nhà đội trưởng.
Hướng Cường và Lý quả phụ sắp đính hôn, tháng sau sẽ vào cửa.
Ngưu Quế Hương nói xong rất thổn thức, quan phu cùng với quả phụ, Đại đội trưởng đồng ý, Lý quả phụ gả tới ba năm đều không sinh được một đứa con.
Kết quả, Lưu Ngọc Mai đột nhiên nói: "Lý quả phụ không thể sinh con."
Cô ta gả tới Lý gia ba năm cũng không sinh được một đứa con. Lại không minh bạch cùng Hướng Cường mấy tháng cũng không có tin tức gì.
Có thể không phải là điều xấu.
Hiện trường im lặng, Kỷ Thanh Lam mở to đôi mắt to, bên trong viết đầy tò mò.
Ngưu Quế Hương vội vàng ngăn con dâu lại, liếc nhìn cô một cái: "Ối!" Cô con dâu ngu ngốc này đang nói sự thật.
Lại ha ha cười nói sang chuyện khác.
Lưu Ngọc Mai bĩu môi, tiếp tục may quần áo.
Kỷ Thanh Lam cười!
Sau khi cô trọng sinh trở về, mọi thứ đã thay đổi.
Kiếp trước, một năm sau Hướng Cường mới cưới, cũng không phải kết hôn với Lý quả phụ mà là với một cô gái ở đại đội khác, cô gái đó sinh cho hắn ba trai một gái.
Một nhà bảy miệng ăn sống hạnh phúc trong nhà cô.
Sau này, chính sách được tự do hóa và đất nông nghiệp được chia cho từng hộ gia đình. Lý quả phụ mở quầy đồ ăn vặt tại nhà, bày hai bàn đánh bài, mỗi ngày đều có người tụ tập uống rượu chơi bài, rất náo nhiệt.
Hướng Cường là khách quen, hai người thường xuyên ở chung với nhau.
Vì lý do này mà vợ chồng Hướng Cường đã cãi nhau rất nhiều.
Sau đó, vợ của Hướng Cường bắt gian được hai người. Trong lúc cãi vã, vợ của Hướng Cường tiết lộ rằng Hướng Cường đã vô tình đánh Hồ Tiểu Lợi đến chết. Nhưng chuyện này đã trôi qua nhiều năm, lại không có người báo án, liền không giải quyết được gì.
Thế giới này chính là bất công như vậy.
Địa ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian.
Đời này, mọi thứ dường như lại khác.
Hướng Cường không cưới được vợ kiếp trước, trước thời hạn cưới Lý quả phụ, Đại đội trưởng lại đồng ý.
Kịch hay còn ở phía sau.
Kỷ Thanh Lam nghe Ngưu Quế Hương kể chuyện, trò chuyện một hồi rồi mới về nhà.
Về đến nhà, Kỷ Thanh Lam đóng cửa lại, bắt đầu đếm tiền.
Bông vải 150 cân bán 450 đồng, sữa bột 8 đồng, một thùng bán 240 đồng, 20 cuộn vải bán 480 đồng, còn lại còn có hai và kem, tổng cộng cũng bán được 78 đồng.
Sơn ca đưa cho cô một vé xe, một vé radio, không ít phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu kỹ nghệ các loại, còn cho cô 860 đồng.
Tổng cộng có tám mươi phiếu, còn có rất nhiều vé xu, vé khối, cộng thêm phiếu chứng, túi nhỏ cũng đã đầy, Kỷ Thanh Lam trực tiếp nhét vào trong ba lô.
"515, ngươi có đó không?" Kỷ Thanh Lam gọi hệ thống.
"Ký chủ, tôi ở đây, có chuyện gì?" Giọng nói lãnh đạm của 515 vang lên trong tai Kỷ Thanh Lam, giọng điệu không mấy dễ chịu, nó thật sự không muốn đối mặt với ký chủ Kỷ Thanh Lam này.
Tìm nó chắc chắn không có chuyện tốt.
"Ta có thể dùng số tiền này để đổi lấy một số kỹ năng tự vệ không? Ngươi biết đấy, ta là một phụ nữ yếu đuối lại có một đứa con, kẻ thù đang ở trước mặt, không có kỹ năng tự vệ. Nếu một ngày nào đó bị người bắt, ô ô!"
515: .
Biết ngay tìm nó là không có chuyện gì tốt mà.
Chút tiền này đổi lấy kỹ năng? Hay là nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.
Nhưng dầu gì cũng là tự chọn, quỳ cũng phải cưng chiều.
"Kỹ năng không hề rẻ, tiền của cô căn bản không đủ, phải đem một số đồ hôm nay cô đổi được ra trao đổi."
"Được."
"Chờ tôi giám định những thứ này, sau đó xác nhận có thể trao đổi kỹ năng." 515 nói, rất nhanh lại lần nữa không còn âm thanh.
Kỷ Thanh Lam vừa chờ đợi vừa khâu quần áo, cô cũng không mong đợi quá nhiều, cô chỉ muốn học một ít kỹ năng để tự bảo vệ mình.
Những ngày qua, cô luôn mơ về cái đêm Hướng gia bóp cổ Tân Thành, giam cầm cô, trong giấc mơ, khuôn mặt của người Hướng gia giống như những ác quỷ lao thẳng vào cô.
Dù bây giờ cô còn sống nhưng cô không thể làm được gì. Những chuyện của kiếp trước đều không có xảy ra, cô lấy cái gì đi kiện bọn họ.
Cô muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, có năng lực hơn, có thể tự bảo vệ mình, bảo vệ Tân Thành.
Cô rất lo lắng, không biết hệ thống có thể đổi được không.
515 không để cô phải đợi lâu đã trở về.
515 xúc động, ký chủ này thật may mắn, tùy tiện đổi lại đổi được đều là đồ tốt. Trong đó, bức tranh thư pháp kia là tác phẩm thực từ thời nhà Minh.
Tấm bảng trong suốt mở ra trước mắt Kỷ Thanh Lam, trên đó xuất hiện những hình ảnh bức tranh.
Kỷ Thanh Lam sững sờ, kim khâu đâm vào ngón tay tới chảy máu cô cũng không biết. Tấm bảng trước mặt lại có thể phát hình ảnh như một chiếc TV.
Không, thậm chí còn rõ ràng hơn cả chiếc TV cô xem trong trạng thái linh hồn.
Có màu sắc.
Hệ thống lại một lần nữa khiến cô bị sốc.
"Cô thật may mắn, bức tranh cổ cô thu được là tác phẩm từ thời nhà Minh. Ta đã chọn lọc cho cô một vài bộ quyền pháp, cô tự chọn một bộ đi. Nhưng cô là người nửa đường xuất gia, có thể học được bao nhiêu phải dựa vào chính cô."
"Một điểm mồ hôi, một điểm đạt được. Muốn thành công phải nỗ lực gấp trăm lần người khác."
"Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi, 515, gặp được ngươi là chuyện may mắn nhất đời này của ta."
Hừ! Coi như cô có lương tâm.
Kỷ Thanh Lam nghiêm túc xem, phát hiện 515 là một hệ thống đủ tiêu chuẩn, cẩn thận lựa chọn cho cô một số võ kỹ, trong đó có Bát Cực Quyền, Thái Cực Quyền, Vịnh Xuân quyền, Hồng Quyền..
Kỷ Thanh Lam hoa cả mắt, trong lúc nhất thời không biết nên chọn cái nào. Mặc dù cô là mạnh, nhưng đời trước cô cũng không có tiếp xúc với những thứ này. Quyền anh và võ thuật đối với cô mà nói đề là kiến thức xa lạ. Cuối cùng lựa chọn, lại hỏi đề nghị của 515, cuối cùng cô đã chọn Vịnh Xuân.
Sau khi cô bấm vào Vịnh Xuân, màn hình tiếp tục nhảy, một ông già mặc đồ trắng với khí chất thần tiên xuất hiện trên màn hình, từ từ dạy cô tập. Thủ pháp của ông rất chậm, động tác tỉ mỉ, Kỷ Thanh Lam cứ như vậy học theo.
Bắt đầu từ cơ sở, chưa đầy hai mươi phút, hai chân cô bủn rủn vô lực, lảo đảo, cô nghiến răng kiên trì, cuối cùng ngã xuống đất.
Cậu bé đang chơi với Tiểu Hắc thấy mẹ ngã xuống đất, mở to mắt nhìn, lăn hai vòng đến đầu giường, nằm xuống nhìn mẹ bằng đôi mắt ngây thơ.
"..."
Cuối cùng cậu giơ nắm đấm ra để động viên mẹ mình.
Kỷ Thanh Lam chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, xoa xoa đôi chân đau nhức của mình, thân thể cô thật sự quá yếu.
"Dục tốc bất đật, cô đừng vội." 515 khuyên.
"Ta biết thời gian của ta không còn nhiều." Kỷ Thanh Lam nghiến răng nói, cảnh tượng cái chết bi thảm kiếp trước luôn ở trước mắt cô đả kích, cô càng phải cố gắng hơn.
Cô tự nhận thức được, cô không nghĩ đến luyện được võ công cao thâm, cô chỉ muốn có sức tự vệ, bảo vệ mình và con trai.
Cảm thấy chân không còn đau nữa, cô lại đứng dậy và bắt đầu tập luyện.
Kỹ năng cơ bản của Vịnh Xuân là hai chữ kẹp dê ngựa.