Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng mười 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 225 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Soái Soái cũng không biết nghĩ như thế nào, cảm thấy được hoàn toàn là do lá gan của chủ nhà quá nhỏ, còn nghĩ một màn trước khi chủ nhà chết dùng quỷ pháp tái hiện trước mặt Ngụy Nhạn bọn họ:

    - Ông già háo sắc này vốn đã thật sự chột dạ, sợ kế tiếp bị nữ quái vật hút khô chính là bản thân, càng nghĩ càng sợ hãi, trực tiếp bị hù chết.

    Theo thanh âm của hắn vang lên, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của mỹ nữ khách thuê cũng xuất hiện trước mặt Ngụy Nhạn bọn họ.

    Nhưng khác với trong trí nhớ của quỷ hồn chủ nhà lưu lại trước đó chính là, vốn là mỹ nữ khách thuê lúc này ánh mắt lại hơi chuyển động, giống như ở trước mặt bọn họ không phải là một đoạn trí nhứo, mà là mỹ nữ khách thuê chân chính sống động đứng ngay trước mặt bọn họ.

    Ngay sau đó nàng cũng mở miệng:

    - Tôi nhìn thấy dục của các người..

    Soái Soái:

    -!

    Từ Tử Lâm bị hành động đột nhiên của Soái Soái đem quỷ hồn của chủ nhà xé nát làm hoảng sợ, liền che chở Ngụy Nhạn, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn:

    - Anh làm sao vậy?

    Sẽ không phải là bị đột nhiên kích phát ma tính phát điên rồi chứ?

    Nhưng Soái Soái lại chỉ lôi kéo hắn cùng Ngụy Nhạn cực nhanh thoát ra khỏi homestay bỏ chạy:

    - Nàng, nàng xem thấy chúng ta!

    Bởi vì "cùng chung" trí nhớ với quỷ hồn chủ nhà, cho nên lúc này Soái Soái có thể nghe hiểu được tiếng Ý, rõ ràng nàng đối với chủ nhà nói chỉ là "ông", nhưng lần này, nàng lại tỏ vẻ số nhiều "các người"!

    Soái Soái không dám nghĩ lại biến hóa trong chuyện này – hắn không có khả năng nghe lầm, giải thích duy nhất chính là mỹ nữ khách thuê kia thật sự thập phần cổ quái, hơn nữa năng lực của đối phương kỳ lạ, cho dù chỉ là trí nhớ linh hồn ngắt quãng, cũng có thể xúc động tới cảm giác của nàng!

    Thật quá tệ hại, hành vi vừa rồi của bọn họ đã làm cho đối phương "chứng kiến" được bọn họ!

    Ý thức được bọn họ đã gây họa, Soái Soái không dám tiếp tục chậm trễ, đối mặt với lời chất vấn của Từ Tử Lâm cùng Ngụy Nhạn, hắn chỉ đành vắt hết óc kiếm cớ ấp úng qua loa tắc trách cho qua, muốn cùng nhau đối ứng khẩu cung, thề kiên quyết không bại lộ những gì mình đã gặp được.

    Soái Soái lo lắng chính là nếu hai nhi đồng chân thực này biết được sự tình thì sẽ sợ hãi.

    Bởi vì Soái Soái giấu diếm, Ngụy Diễn cùng Tạ Bách quét mộ xong trở lại, nhìn thấy Ngụy Nhạn cam đoan mình vẫn ở yên trong phòng học tập, cũng không phát hiện có điều gì không thích hợp, chỉ có nội tâm Soái Soái vô cùng bất an, trằn trọc tới sáng không ngủ được.

    Nhìn ánh mặt trời vừa lên, hắn thở ra một hơi oi bức – hắn có phải tự dọa chính mình rồi hay không?

    Xây dụng xong tâm lý cho chính mình, Soái Soái đem tình huống thật thà cung khai ném qua một bên, làm như không có việc gì chạy ra ngoài, chuẩn bị bắt đầu hành trình mạo hiểm một ngày mới.

    Nhưng kế hoạch không cản nổi biến hóa, hắn còn chưa kịp nói ra mình muốn đi đâu chơi, thánh Markus Huyết tộc đã tìm tới hắn.. hoặc nói là bọn hắn.

    Chứng kiến Phoeny, Soái Soái còn chưa ý thức được điều gì:

    - Đây rõ ràng là ý không ở trong lời, Diễn ca, Phoeny kia khẳng định trúng ý Bách ca!

    Lúc này Soái Soái còn "mang thù" với Tạ Bách đâu.

    Nguyên nhân là vì Soái Soái muốn đi xem sân đấu thú, nhưng Tạ Bách muốn mang mọi người đi xem di tích thành cổ nổi tiếng thế giới.

    Nhưng Soái Soái cảm thấy chỗ kia đổ nát thê lương không có gì đáng giá nhìn xem, nhưng số ít phục tùng đa số, hắn đành phải tiếp tục đi theo "học tập" lịch sử nước ngoài.

    Vì thế Tạ Bách biến thành đối tượng bị Soái Soái nhớ thù.

    - Tôi cảm thấy được nha, nhất định là có người thái độ không đủ kiên quyết, cho nên cho chút người nào ảo giác mời nàng cảm giác mình vẫn còn cơ hội!

    Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn trộm Tạ Bách.

    Tạ Bách lườm hắn:

    - Không nói lời nào không ai đem cậu xem thành câm điếc!

    Soái Soái phồng mặt, có bản lĩnh may miệng hắn đi, lêu lêu..

    Tạ Bách nhướng mày, sau đó ôm lấy Ngụy Diễn:

    - A Diễn, có quỷ khi dễ anh!

    Ngụy Diễn bất ngờ không kịp đề phòng bị người làm nũng:

    -!

    Soái Soái cũng trợn mắt há hốc mồm:

    - Anh là một đại nam nhân lại có thể ác ý làm nũng?

    Thực nam nhân không phải cần ngay mặt đối chiến sao?

    Tạ Bách đúng lý hợp tình:

    - Tôi ác ý làm nũng như thế nào chứ? Tôi rõ ràng là cùng bạn trai của mình quang minh chính đại làm nũng! Ha ha, có chút quỷ độc thân không cách nào thể hội được tình đến tận sâu trong tự nhiên biểu lộ ngọt ngào!

    Soái Soái:

    - Độc thân làm sao vậy! Tôi độc thân tôi kiêu ngạo, tôi, tôi hiện tại mới mười tuổi! Tôi còn là một nhi đồng đâu!

    Ai còn không phải là bảo bảo đâu!

    Cũng không biết là như thế nào, Tạ Bách cùng Soái Soái luôn cãi nhau, cho dù bình thường có tạm dừng một chút, nhưng luôn cho người ta cảm giác không thể trở thành bạn thân với nhau.

    Đối với nghi vấn của Ngụy Diễn, Tạ Bách cùng Soái Soái lại trả lời vô cùng nhất trí:

    - Ai bảo hắn luôn muốn chiếm lấy a Diễn/ Diễn ca!
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 225 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách: A Diễn là của tôi, nam nữ nào khác đều không thể nhớ! Tiểu quỷ đầu đi ăn bánh bích quy đi!

    Soái Soái: Diễn ca cùng tôi mới là quan hệ thân mật nhất trên thế giới này, Tạ Bách đoạt đi hắn còn chưa tính, còn trêu hoa ghẹo nguyệt làm cho Diễn ca nhà tôi không thể an tâm, khẳng định cần giáo huấn một chút!

    Ngụy Diễn: Ai? Lại đột nhiên cảm giác được sủng ái mà lo sợ.

    Mặc dù đối với tình thương của Soái Soái thật cảm động, nhưng thấy sắc quên bạn Ngụy Diễn cuối cùng vẫn đứng về phía Tạ Bách – làm cho Soái Soái thật buồn bực đem bánh chocolate bỏ vào miệng, tức giận nắm chặt tay nhìn Phoeny bọn họ.

    Lần này ngoại trừ Mephis cùng Phoeny, còn có một cô bé mắt đỏ tóc quăn màu vàng.

    Làn da trắng tuyết, hai mắt thật to, mũi tinh xảo cùng đôi môi đỏ thẫm, nhìn qua thật giống như một búp bê.

    Đáng tiếc Ngụy Diễn bọn họ trải qua sự kiện tử linh pháp sư, phỏng chừng trong mấy năm gần đây đều sẽ có phản ứng mẫn cảm với búp bê.

    - Vị này chính là Heidi các hạ, nàng là nghe nói trong các vị có một vị Ghost, cho nên ý đặc biệt tới bái phỏng.

    Đừng nhìn cô bé búp bê Huyết tộc nhìn trẻ tuổi, nhưng Phoeny cùng Mephis lại vô cùng cung kính đối với nàng.

    Huyết tộc chưa bao giờ dùng tuổi tác so sánh, bọn hắn vừa ý chính là thực lực cùng độ thuần túy của huyết mạch.

    Cũng chính là lúc bị chuyển hóa thành quỷ hút máu, đem người bị chuyển hóa thành cấp bậc như thế nào.

    Có thể làm cho Mephis lộ ra thần sắc tôn kính, vị Heidi này chính là "người mẹ" từng chuyển hóa cho Mephis, cũng là vị "nữ nhi" của nữ trưởng lão đã ẩn cư của thánh Markus gia tộc.

    - Cái gì Ghost? Ghost là cái gì? Trong nhà của chúng ta có Ghost sao?

    Soái Soái cầm hot dog trong tay vừa ăn vừa nhìn trái nhìn phải hỏi.

    Sau đó hắn phát hiện cả nhà đều dùng ánh mắt khó nói hết nhìn hắn.

    Dù là Ngụy cha cũng lắc đầu:

    - Ngay cả cha cũng biết Ghost phiên dịch ra là ý tứ gì..

    Trong ánh mắt hắn lộ ra cỗ xúc động muốn gia tăng thêm học tập cho Soái Soái.

    Soái Soái rốt cục kịp phản ứng:

    - Là.. tìm tôi?

    Hắn còn có chút được sủng ái mà lo sợ, dù sao hắn cũng đã quen làm bối cảnh – tỷ như bối cảnh khi Diễn ca nói thương yêu với (Tạ Bách), tỷ như bối cảnh lúc Nhạn nha đầu học tập (Ngụy Nhạn:)

    Cho dù người khác có nhu cầu cần hỗ trợ, cũng đều đến tìm người khác, hiện tại đột nhiên mình biến thành chủ yếu.. ân hừ, hắn cảm giác mình có điểm bành trướng rồi đâu.

    Soái Soái khó được dùng ngữ khí dịu dàng thân sĩ hơn nhiều lắm:

    - Vị này.. Huyết tộc tiểu muội muội, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?

    Khóe môi Heidi co rút lại, ngẩng lên cái cằm còn non nớt:

    - Đừng gọi tôi cô bé, tôi làm bà nội của cậu còn được đâu..

    Soái Soái khó được tâm tình tốt, vì thế liền nghe lời hô:

    - Được, bà cố nội.

    Được rồi, Huyết tộc đều là một ít lũ tiểu tử thanh xuân vĩnh trú.

    Heidi tức giận nổi trận lôi đình – nói là có thể làm bà nội của hắn thì hắn thật sự kêu nàng là bà nội sao!

    Huyết tộc kiêu ngạo không chấp nhận được người khác ngạo mạn!

    Nàng lập tức mở ra răng nanh muốn cấp cho Soái Soái một sự giáo huấn – lại ở nháy mắt trước khi động thủ mẫn tuệ cảm giác được nguy hiểm, làm cho nàng theo bản năng khống chế được động tác của mình.

    Soái Soái cũng không biết mình đã nhảy disco trên vùng nguy hiểm, nhìn cô bé đột nhiên tức giận, thái độ thập phần thẳng nam:

    - Ai, làm sao cô lại đột nhiên tức giận như vậy đây? Không phải cô nói với tôi cô đáng tuổi bà nội..

    Những lời còn lại ở trong đôi mắt đỏ rực lóe sáng của Heidi nhìn chằm chằm liền cách âm, chỉ dám nhỏ giọng bức bức vài câu trong nội tâm.

    Vì chút tiểu nhạc đệm này, tâm tình của Soái Soái cũng bình tĩnh trở lại:

    - Các vị tới tìm tôi hỗ trợ làm cái gì?

    Heidi tức giận không muốn nói chuyện, Mephis chỉ đành làm người phát ngôn:

    - Chúng tôi muốn cậu hỗ trợ vây bắt ác ma.

    Thông qua Mephis giảng thuật, Soái Soái bọn họ mới biết được, nguyên bản trong đêm bọn họ gặp được Mephis cùng Phoeny cũng không phải vì bọn họ rảnh rỗi đi lang thang, mà là nhận nhiệm vụ đi điều tra « Sự kiện thây khô » thường xuyên phát sinh trong thời gian gần đây.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 226 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Nhạn không nhịn được hỏi:

    - Thây khô?

    Ngụy Diễn:

    - Làm sao vậy Nhạn Nhạn? Có phải em bị hù sợ hay không? Nếu không muốn nghe..

    Thì rời đi trước chờ cả nhà.

    Ngụy Nhạn vội lắc đầu:

    - Không, em không có.

    Ngụy Diễn không nói gì, nhưng Tạ Bách lại nhìn Ngụy Nhạn vài lần – hắn từng học qua việc quản lý diễn cảm còn đạt được thành tích thật xuất sắc, theo thần sắc Ngụy Nhạn biến hóa ý thức được cô bé phỏng chừng đã gặp được chuyện gì.

    Nhưng trong khoảng thời gian này cả nhà đều ở chung một chỗ..

    Trong đầu Tạ Bách chợt lóe linh quang, nhanh như chớp nhìn qua Soái Soái cùng Từ Tử Lâm liền bắt giữ được cỗ lo lắng cùng áy náy khi thấy hai người nhìn qua Ngụy Nhạn. Lo lắng thì hiểu được, còn áy náy.. áy náy cái gì?

    Nhưng hiện tại không phải lúc hỏi chuyện, Tạ Bách tạm thời đặt ở trong lòng, tiếp tục nghe hai Huyết tộc nói chuyện.

    Bởi vì thánh Markus gia tộc kỷ luật nghiêm minh, cho nên trong phạm vi thế lực của bọn họ rất ít có chủng tộc khác nháo sự trong địa bàn của bọn họ.

    Nhưng lực uy hiếp này cũng không thích hợp cho toàn bộ chủng tộc.

    Tựa như lúc này, đối phương chẳng những trắng trợn giết người trên địa bàn của bọn họ, hơn nữa thi thể người bị giết còn nằm trong trạng thái của một thây khô.

    Giống như là bị hút cạn máu huyết.

    Thây khô xuất hiện làm cho mọi người sợ hãi.

    Tuy rằng hiện tại mọi người chú ý khoa học, nhưng cũng không có nghĩa hiện giờ mọi người không còn ai tin tưởng luận điệu về quỷ thần.

    Trên thực tế, chính bởi vì có những tồn tại không thể dùng khoa học giải thích tình huống, cho nên làm cho một nhóm người càng thêm mê tín đối với lực lượng phi nhân loại.

    Hơn nữa có chút người cố ý ở bên trong đảo loạn nước bùn.

    Rất nhanh liền có lời đồn đãi về quỷ hút máu truyền lưu trong bóng tối, làm được lòng người bàng hoàng.

    Dù là hiện tại cũng có người của tòa thánh tìm tới nơi – bởi vì bọn họ cũng có vài nhân viên thần chức còn có chút địa vị cũng bị giết, tử trạng giống thi thể của nhân loại bình thường bị hút thành thây khô giống nhau như đúc.

    Bởi vì trên địa bàn nơi này ngoại trừ tòa thánh chính là Huyết tộc cùng lang nhân (người sói), mà lang nhân bình thường chỉ hoạt động trong rừng rậm mênh mông rời xa khu đô thị phồn hoa.

    Quan trọng nhất là thủ đoạn của lang nhân huyết tinh mà dã man, nếu thật sự xuống tay với người bình thường cũng không phải là thây khô mà biến thành từng khối thịt vỡ chân tay bị cụt.

    Cho nên hiềm nghi của Huyết tộc là lớn nhất.

    Cách nhìn của tòa thánh chính là – đáng lẽ đều nể tình mấy trăm năm trước đều là người một nhà cùng nhau tiến bộ, cùng nhau phát triển, kết quả Huyết tộc lại ở sau lưng thống dao nhỏ, khẳng định là không được rồi, nếu không muốn một lần nữa dấy lên thần huyết chiến tranh của ngàn năm trước, vậy nhanh chóng đem đầu sỏ gây nên nhéo ra đi!

    Đối mặt với thái độ của tòa thánh, thánh Markus gia tộc cũng rất bất mãn, nhưng bọn họ không có lòng tin nói không phải người của bọn họ làm – dù sao gia tộc phát triển thời gian dài như vậy, nếu xuất hiện một khối u độc ác cũng không ai dám xác định.

    Về công về tư, thánh Markus gia tộc cũng không thể ngồi xem mặc kệ, tùy ý cho hung thủ ở trên địa bàn của bọn họ làm xằng làm bậy, bởi vậy liền phái Mephis cùng Phoeny đi ra ngoài điều tra.

    Mephis có năng lực nhìn thấu quan hệ huyết thống giữa người cùng người, nhưng kỳ thật trừ bỏ trình tự sâu sắc như cha con mẹ con thì tác dụng càng trắng ra chính là – nếu trong cơ thể một người lưu trữ máu của những người khác, như vậy cũng có thể bị hắn nhìn ra.

    Nói cách khác, kẻ giết người còn đem người hút thành một khối thây khô, trong cơ thể khẳng định có "máu" của người chết, Mephis có thể thông qua sự liên hệ của máu huyết này mà tìm ra hung phạm.

    Mephis lĩnh mệnh mà đi cũng cảm thấy không khó khăn, nhất là khi hắn rất nhanh bài trừ đây là hiềm nghi Huyết tộc gây án, lại tin tưởng tràn đầy đây chỉ là chuyện nhỏ, phân phút thu phục.

    Nhưng người dám lập flag liền bị đánh mặt – bọn họ liên tục lang thang bên ngoài suốt hai ngày, đều nhanh chạy hơn phân nửa quốc thổ cũng không thu hoạch được gì.

    Thậm chí bọn họ còn hoài nghi chính mình có phải đập cỏ động rắn hay không, hung thủ phía sau màn biết mình chọc giận thánh Markus Huyết tộc, lo lắng rơi vào trả thù bởi vậy mà trốn chết.

    Nhưng hai ngày này thi thể gia tăng làm cho bọn họ biết được tình huống thực sự không phải là như thế.

    Đây làm sao là sợ hãi, đây rõ ràng chính là khiêu khích!

    Đây quả thực là nhảy nhót trên điểm mấu chốt của Mephis!
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 226 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì điều tra không có tiến triển làm cho tâm tình Mephis có chút nóng nảy, cho nên đêm hôm đó ngẫu nhiên nghe được Ngụy Nhạn bọn họ phỉ báng thanh danh của Huyết tộc, liền nhịn không được muốn tìm đường phát tiết.. sau lại sự thật chứng minh rồi, cho dù tâm tình không tốt cũng nên khống chế cảm xúc, nếu không thật dễ dàng không nắm được quả hồng mềm ngược lại làm răng của mình bị gõ rụng.

    Cũng may bởi vì giải thích thành khẩn lại có Từ đạo trưởng bọn họ ở bên trong hòa giả, không làm cho tình thế chuyển biến xấu hơn, Mephis cùng Phoeny lại tiếp tục đi điều tra.

    Có lẽ bởi vì ở giữa xảy ra tiểu nhạc đệm làm cho đầu óc có chút xúc động của Mephis cùng Phoeny bình tĩnh trở lại, lúc này bọn họ điều tra càng thêm cẩn thận.

    Công phu không phụ lòng người, rốt cục làm cho bọn họ phát hiện được manh mối.

    - Ác ma, là như tôi nghĩ sao? Tiếng Anh chính là Devil?

    Đối với ác ma trong miệng Mephis, Ngụy Diễn tỏ vẻ có chút kinh ngạc – dựa theo truyền thuyết thần thoại của nước ngoài cùng cổ tích đồng thoại đã viết, cái gọi là ác ma, rốt cục có đôi cánh dơi thật lớn, có sừng, còn có cơ bắp còn là trạng thái linh hồn như trong truyền thuyết tây dương – ác quỷ?

    Trời ạ, từ hành động đối phương đi tìm Soái Soái mà suy tính, tựa hồ khả năng mặt sau càng lớn hơn nữa?

    Soái Soái bỗng dưng nhớ lại từ ngữ thốt ra từ trong miệng quỷ hồn chủ nhà homestay.

    « Ác ma (Diavolo) ».

    Trong khoảng thời gian này Từ Tử Lâm cùng Ngụy Nhạn vừa du lịch vừa học tập tiếng Ý thông thường, đối với từ ngữ « ác ma » vốn cũng không học tới, nhưng bởi vì ngày hôm qua bọn họ nghe quỷ hồn chủ nhà lặp lại rất nhiều lần nên hình thành trí nhớ, giờ phút này nghe được Huyết tộc dùng tiếng Ý đọc lên từ « Diavolo » liền phản xạ có điều kiện nhớ lại tình huống ngày hôm qua.

    Thế giới này, có cần nhỏ như vậy hay không?

    Liếc mắt nhìn nhau, trong lòng Ngụy Nhạn cùng Từ Tử Lâm có dự cảm không hay.

    Mephis cũng không biết nội tâm suy diễn của người đối diện, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp:

    - Chính xác ra, bọn ác ma này khi còn sống là một đám dị giáo đồ sùng bái « thần linh », mà thần linh kia cũng rất cổ xưa, thậm chí có thể truy nguyên đến thời kỳ Babylon, tên của hắn là Napier, là một ác ma tà giáo chuyên rút ra sinh mệnh. Trên thế giới này bây giờ còn tồn tại ác ma này hay không còn khó nói, nhưng nó có không ít tín đồ, tín đồ tôn thờ Napier, thông qua hấp thu « sinh mệnh » của người khác để duy trì tính mạng cùng tăng trưởng thực lực của mình, bảo trì bất tử cùng thanh xuân xinh đẹp.

    Ngụy Diễn cùng Tạ Bách liếc nhau – thứ này không phải thật tương tự như Huyết tộc sao? Chẳng qua là một bên cần « sinh mệnh » mà Huyết tộc cần máu tươi.

    Đương nhiên lời này không thể nói ra miệng, dù sao thái độ của Huyết tộc cũng rất rõ ràng – khinh thường bị so sánh với ác ma.

    Nhưng mà..

    - Khi còn sống?

    Sắc mặt Heidi có chút khó xem:

    - Phải, bọn hắn kỳ thật cũng không tính là người sống, nhưng cũng không có thân thể, chuẩn xác mà nói hẳn là một loại hình thái linh hồn, chỉ là bọn hắn thờ tà giáo ác ma làm cho bọn hắn có thể tự do chuyển đổi giữa thật thể cùng hư thể.

    Trước đó Huyết tộc dẫn dắt qua một đội Huyết tộc truy tung bao vây tiễu trừ, bản thân Huyết tộc vô luận là tốc độ hay alf lực lượng đều toàn thắng ác ma, không ngờ lúc đang đánh nhau bọn hắn lại đem thân thể hư hóa!

    Cứ như vậy, công kích biến thành vô dụng.

    Càng căm tức chính là Huyết tộc không thể công kích được hư thể ác ma, nhưng ác ma vẫn có thể thông qua công kích tinh thần của Huyết tộc.

    Nếu không phải bản thân Huyết tộc không có sinh cơ của « sinh mệnh », chỉ sợ Huyết tộc có lực lượng đặc thù đều phải trở thành nguyên liệu nấu ăn của ác ma – dù là như vậy cảm giác bị đè nặng đánh cũng làm cho Huyết tộc không tiếp thụ được.

    - Phương thức hấp thu « sinh mệnh » của dị giáo đồ thập phần bí mật, đợi sau khi hấp thu xong sẽ nghênh ngang rời đi, mà nguyên bản nhân loại bị xem là con mồi sẽ biến thành một khối thây khô – bởi vì bọn hắn có thể tùy ý chuyển hóa giữa thật thể cùng hư thể, lúc bọn hắn gây án đều chọn dùng tinh thần thể, bởi vậy người thường rất khó nhìn thấy bọn hắn, ngược lại bởi vì trạng thái của thi thể liền theo bản năng cho rằng là Huyết tộc làm.

    Người bị Huyết tộc cắn thì trên cổ có lỗ thủng, nhưng trải qua mấy trăm năm tiến hóa quy luật ở ẩn của Huyết tộc làm cho nước bọt của bọn họ gia tăng thêm công năng làm cho miệng vết thương có thể gia tốc khép lại.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 227 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ như vậy bọn hắn là có thể thần không biết quỷ không hay hút máu người lại không bị nhân loại cảm thấy được khác thường.

    Nhưng hành vi này cũng làm cho ác ma lại càng dễ dàng vu oan cho Huyết tộc.

    Nói tới đây Mephis có chút nghiến răng nghiến lợi, lộ ra biểu tình chán ghét – với hắn mà nói rút tính mạng người khác duy trì tính mạng của mình đối với hắn mà nói cũng không có gì, nhưng tại sao dị giáo đồ lại chỉnh thi thể người chết khô cằn nhìn giống như bị Huyết tộc hút máu?

    Bởi vì loại "hàng nhái", làm cho bên trong gia tộc bọn họ suýt chút hỗn loạn, thậm chí còn hoài nghi qua hai đại gia tộc Huyết tộc khác, tưởng bọn họ chạy tới địa bàn của mình mà không tuân thủ quy củ.

    Soái Soái nghe tới đó liền nhịn không được đặt câu hỏi:

    - Vậy người bị hút khô mà chết.. linh hồn còn tồn tại hay không?

    Hắn đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua lúc chiêu hồn từ đầu tới cuối chỉ có quỷ hồn của chủ nhà, quỷ hồn của nam khách căn bản không có xuất hiện qua.

    Vẻ mặt non nớt của Heidi nghiêm túc mà băng sương:

    - Theo đạo lý mà nói hẳn là không tồn tại?

    - Theo đạo lý?

    Heidi:

    - Chúng tôi không thể xác định, đây cũng là nguyên nhân vì sao chúng tôi đi mời các vị hỗ trợ, chúng tôi ở phương diện linh hồn đích xác là không đủ khả năng.

    Thánh Markus gia tộc Huyết tộc của bọn họ trong phương diện công kích tinh thần đích xác là tàm tạm, cho nên Heidi mới cúi đầu tìm cứu viện bên ngoài.

    Lẽ ra nàng muốn tìm hai đại gia tộc Huyết tộc khác, đáng tiếc bởi vì nguyên nhân thánh Markus gia tộc thân thiết với tòa thánh, luôn mơ hồ bị hai gia tộc kia bài xích, hơn nữa hai Huyết tộc kia lại ở quốc gia khác, tai họa cũng không liên lụy tới chỗ của bọn họ, vì vậy bọn họ tính toán khoanh tay đứng nhìn.

    Heidi cũng đi tìm tòa thánh, nhưng bởi vì nguyên nhân có nhân viên thần chức tử vong, tòa thánh hoài nghi là Huyết tộc làm, trực tiếp từ trong nội bộ phân tách thành hai phái, tranh cãi ầm ĩ không ngớt, Heidi lười chờ bọn họ tranh luận ra kết quả, cũng hiểu được đám người kia chỉ biết dùng một ít nước thánh hay chữ thập giá phỏng chừng cũng không có biện pháp khu ma, chỉ sợ còn đi tặng đồ ăn, vì thế liền đem ánh mắt chuyển qua đệ tử Chính Nhất phái từ đông phương đến.

    Đáng tiếc chính là Từ Tử Hỉ cùng Từ Tử Xương còn phải đi tặng thư mời cho hai Huyết tộc khác, hơn nữa còn có vu sư ở quốc gia khác, bởi vậy sau khi xác thực nhờ Ngụy Diễn giúp bọn họ chiếu cố tiểu sư đệ, hai sư huynh đệ liền thập phần tiêu sái rời khỏi nước Ý.

    Nhưng nhìn thấy Huyết tộc xin giúp đỡ, Từ đạo trưởng lại tiến cử một người thật đáng tin – nếu như liên quan tới linh hồn, thay vì tìm đạo sĩ, không bằng đi tìm thiên sư a!

    Chẳng qua vì vu sư giới không có tín hiệu, cho nên Từ đạo trưởng nói chuyện cũng không được rõ ràng, Huyết tộc chỉ biết muốn tìm người đi cùng tiểu sư đệ của bọn họ tới hỗ trợ.

    Cố tình lúc này Mephis cùng Phoeny từng giao thủ với Ngụy Diễn bọn họ còn nhớ được đứa bé trai đi cùng tên Soái Soái tựa hồ cũng không phải là người, nhưng lại có thể biến thành thật thể, hắn chính là tinh thần thể (linh hồn) có thể ngưng thành thật thể!

    Vì thế Huyết tộc cho rằng – nguyên lai người đáng tin cậy nhờ vả chính là Soái Soái!

    Soái Soái nhìn thấy rất nhỏ, không ngờ bổn sự lớn như vậy!

    Không, có lẽ hắn cũng giống như Heidi các hạ, thân thể nhỏ nhưng có lực lượng lớn thì sao?

    Heidi cũng chưa từng gặp qua Ngụy Diễn bọn họ, nhưng nàng cảm thấy được Phoeny luôn đáng giá tín nhiệm, bởi vậy cũng bị ý nghĩ của bọn họ kéo đi rồi.

    - Cậu có thể chuyển biến từ thật thể sang hư thể cùng ngược lại, tuy rằng hệ thống lực lượng đông tây khác nhau, nhưng tôi cảm thấy cậu hẳn càng có năng lực đối kháng với tín đồ của ác ma Napier kia.

    Mặc dù Heidi bọn họ đến mời Soái Soái hỗ trợ, nhưng Huyết tộc cũng không phải thật sự không hề làm gì.

    - Ác ma đặc biệt để ý người có sinh mệnh lực thịnh vượng, nhất là nhân loại mang chút năng lực đặc thù, cho nên chúng tôi đã chuẩn bị vài con mồi, đến lúc đó có thể bắt ba ba trong rọ.

    Nghe Huyết tộc nói vậy, Soái Soái nhịn không được nghi hoặc:

    - Nếu đã như vậy, vì sao không dứt khoát gọn gàng tiêu diệt luôn đây?

    Vừa dứt lời, hắn liền nhớ lại bọn họ nói qua ác ma có thể thay đổi giữa thật thể cùng hư thể, Huyết tộc không có biện pháp đụng chạm hư thể.

    Heidi cũng nghĩ tới điểm ấy, mặt của nàng lại tối đen.

    Miệng nhỏ phồng lên, không chút cam lòng nói:

    - Chỉ có thể vây khốn, không có biện pháp tiêu diệt.

    Dù sao ác ma một khi hóa thành hư thể thì căn bản không nhìn thấy, mà Huyết tộc có thiên phú kỹ năng công kích tinh thần lại quá ít.

    Nga hô, nguyên bản mình chính là nhân vật mấu chốt a!

    Nội tâm Soái Soái không khỏi có chút lâng lâng.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 227 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn cũng không biết ô long của Huyết tộc, còn tưởng rằng ngay từ đầu đối phương tìm người giúp đỡ là tìm chính mình, nghĩ đến là do vương bá khí của mình bị Huyết tộc phát hiện:

    - Nhưng tôi dựa vào cái gì giúp các vị?

    Đi theo Ngụy Diễn lâu, hiện tại Soái Soái cũng học xong một bộ "anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng" – dù sao cần trả giá phải có thu hoạch, hắn là dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền!

    Huyết tộc thật không ngờ Soái Soái chỉ đơn thuần muốn kiếm tiền, còn tưởng rằng hắn muốn công phu sư tử ngoạm cần kỳ trân dị bảo hay là tính toán đưa ra một ít yêu cầu khiến người khó xử. Vì thế Phoeny cùng Mephis đều nhìn qua Heidi – dù sao nàng là lão đại, loại thời điểm này do lão đại định đoạt.

    Heidi nghiến răng:

    - Chúng tôi có một viên huyết kim cương, ở trong tộc chúng tôi cũng là một trong những đồ vật cất giữ thập phần trân quý..

    Heidi vừa nói xong, Phoeny cùng Mephis lộ ra thần sắc kinh ngạc – viên huyết kim cương là trân quý tư nhân của Heidi, nàng lại hào phóng lấy ra xem như là thù lao?

    Soái Soái cũng không chú ý biến hóa của bọn họ, có chút cộc lốc mở miệng:

    - Huyết kim cương, rất đáng tiền sao?

    Lời vừa ra khỏi miệng, liền kịp phản ứng, hắn vội hắng giọng bổ sung:

    - Cô cũng nói là đồ cất chứa thập phần trân quý, quân tử không đoạt đồ vật yêu thích của người khác, nếu luyến tiếc chuyển thành tiền đều được.

    Đối với Huyết tộc mà nói, bọn họ yêu thích kim cương chính là trời sinh, cho dù lúc còn là nhân loại thanh tâm quả dục, sau khi chuyển hóa thành Huyết tộc đối với kim cương cùng bảo thạch lại vô cùng yêu thích – cho nên đối với bọn họ mà nói, huyết kim cương hiếm có chính là bảo bối trong lòng bọn họ.

    Có tiền cũng chưa chắc sẽ mua được, hơn nữa viên kim cương trong tay Heidi còn lớn hơn loại kim cương đang hiện diện trong xã hội nhân loại hiện giờ, thuộc loại có tiền cũng không mua được, Huyết tộc vô cùng yêu thích.

    Đáng tiếc theo Soái Soái xem ra, huyết kim cương lại không thể ăn hay uống, còn không thể giúp trướng lên tu vi, lấy tới làm gì? Còn không bằng đổi thành tiền giúp cho hắn muốn mua gì thì mua đó.

    Nhìn thái độ của Huyết tộc, huyết kim cương hẳn là rất đáng tiền đi? Không biết có thể đổi thành bao nhiêu tiền, có thể mua được bao nhiêu ngọc thạch..

    Ai, nói ra đúng là gần mực thì đen, a không phải, là gần đỏ thì đỏ, ban đầu ngọc linh là một tiểu khả ái ngây thơ thuần khiết bao nhiêu nha, kết quả mỗi ngày đi theo Diễn ca tu luyện cũng học xấu, trừ bỏ Diễn ca người khác muốn linh khí đều phải thu thù lao – tuy rằng hiện tại thiên địa linh khí hấp thu càng dễ dàng, nhưng có ngọc linh trợ giúp, độ thuần túy của linh khí chính là tăng lên nhiều cấp bậc.

    Cho nên Soái Soái chỉ có thể tự lực cánh sinh, chờ đến lúc đó đổi thành tiền mua được rất nhiều ngọc thạch sau đó cấp cho ngọc linh làm thù lao, làm cho ngọc linh chuyển hóa linh khí trợ giúp chính mình tu luyện.

    Soái Soái ở trong này đông muốn tây tưởng, cảm giác mình làm một mua bán công bình không thiệt thòi, nhưng không biết theo Heidi bọn họ xem ra, Soái Soái làm vậy là thiệt thòi lớn – chẳng thể trách Từ đạo trưởng nói thiếu niên này thật đáng tin cậy đâu, quả nhiên là người tốt a!

    Trong lúc nhất thời Heidi cũng sản sinh vài phần hảo cảm với Soái Soái.

    - Anh cảm giác trong chuyện này có điểm gì là lạ.

    Nhìn Soái Soái theo sát Huyết tộc rời đi, Tạ Bách sờ cằm, đầy bụng nghi hoặc.

    Ngụy Diễn:

    - Cái gì không thích hợp? Anh cảm thấy bên Huyết tộc có lừa dối sao?

    Tạ Bách lắc đầu:

    - Cũng không phải, anh cảm thấy được nếu là do Từ đạo trưởng bọn họ tiến cử, chẳng lẽ không nên tiến cử a Diễn em sao?

    Theo Tạ Bách xem ra, trên đời này không còn người nào càng lợi hại hơn bạn trai của mình, cố tình Huyết tộc đi tìm không phải Ngụy Diễn ngược lại là Soái Soái, điều này làm cho Tạ Bách có cảm giác Huyết tộc "không nhìn được hàng".

    Nghe được Tạ Bách bất bình cho mình, Ngụy Diễn bật cười:

    - Nói không chừng bên Từ đạo trưởng biết vấn đề không nghiêm trọng, cho nên tiến cử Soái Soái đây? Hơn nữa làm cho Soái Soái một mình lịch lãm một phen cũng là thể nghiệm không sai.

    Ngụy Diễn thì rất yên tâm, dù sao chỉ cần bản thân hắn không xảy ra vấn đề, Soái Soái sẽ không tử vong.

    Hơn nữa lấy quan hệ đặc thù giữa hắn cùng Soái Soái, nếu thật sự có tình huống nào, chỉ cần bên kia kêu cứu, mình liền có thể tiếp thu.

    Bởi vì Soái Soái vắng mặt, cho nên hành trình hôm nay chính là đi thăm một viện bảo tàng – dù sao Soái Soái không thích địa phương có lịch sử dày trọng thế này, cho dù bỏ lỡ cũng sẽ không ồn ào hô hối hận.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 228 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng trước đó bọn họ còn phải đi ngân hàng rút tiền.

    Nước ngoài không giống như quốc nội, dùng di động chi tiêu đã thập phần phương tiện, ra cửa chỉ cần cầm theo chìa khóa cùng di động là có thể đi khắp nơi, dưới tình huống dùng cách quét thẻ cùng tiền mặt tiêu phí là chủ yếu, quét thẻ càng thêm thích hợp việc mua sắm trong đại thương trường, trong ngày thường hoạt động càng nhiều là sử dụng tiền mặt.

    Gia đình Ngụy gia đi du lịch không có khả năng mang theo càng nhiều tiền mặt trong người, bởi vậy dùng hết cần đi rút tiền.

    Chẳng qua không ai ngờ, Ngụy Diễn cũng không nghĩ tới chỉ là đi rút tiền mà thôi đều có thể gặp được cướp bóc.

    Khi hai tên cướp tay cầm súng, đầu đội mặt nạ chú hề đột nhiên xông vào đại sảnh ngân hàng, Ngụy Diễn vừa vươn tay tiếp nhận tiền mặt trong tay nhân viên công tác chuẩn bị bỏ vào trong ví của mình.

    - Ôm đầu! Gục xuống! Ai dám lộn xộn, lão tử bắn nổ đầu của hắn!

    Một tên cướp dùng tiếng Ý quát.

    Mọi người nghe vậy đều hoảng sợ vội vàng nằm úp sấp xuống đất.

    Kỳ thật bởi vì tốc độ nói chuyện của đối phương quá nhanh, Ngụy Diễn cũng không nghe được rõ ràng bọn hắn đang rống cái gì, nhưng loại tình huống này cộng thêm người xung quanh hành động không cần đặc biệt lên tiếng hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

    Tên cướp còn lại đi thẳng tới chỗ quản lý ngân hàng, vung báng súng nện xuống:

    - Nói mau, mật mã là bao nhiêu?

    Hiển nhiên bọn cướp là vì két sắt ngân hàng mà tới, giờ này xe chở tiền còn chưa đi qua, trong tủ bảo hiểm ngân hàng đều là tiền mặt. Hơn nữa đối phương có thể ở trong nhiều người như vậy liếc mắt liền nhìn thấy quản lý ngân hàng, nói rõ trước đó cũng là điều tra, tuyệt không phải vì quản lý ngân hàng là một người đầu trọc.

    Đáng tiếc quản lý có bệnh cao huyết áp cùng bệnh tim, làm sao chịu được kinh hãi cùng bị đánh?

    Bị báng súng nện một cái, người liền hôn mê.

    Vì thế tên cướp oanh một tiếng đem quản lý ném xuống đất, sau đó vọt tới chỗ nhân viên ngân hàng sau quầy lấy ra một quả bom hẹn giờ nhỏ nhét vào cổ áo của nàng:

    - Chỉ có mày cùng lão đầu kia biết mật mã, đúng không? Lão tử cho mày mười giây, nếu mở không ra két sắt, ngực của mày, phanh – cũng biến thành khói hoa đầy trời!

    Thật xảo, tên cướp tìm nhân viên ngân hàng chính là người làm thủ tục rút tiền cho Ngụy Diễn.

    Nghe được lời uy hiếp của tên cướp, cảm nhận được lồng ngực truyền ra cảm giác lạnh lẽo, nàng nhất thời hoảng sợ té chạy hướng két sắt, run rẩy muốn bấm mật mã.

    Nhưng không biết có phải vì quá kích động cho nên đại não nàng trống rỗng, nàng liên tiếp ấn sai lầm hai lần mật mã, mắt thấy thời gian đếm ngược sắp chấm dứt, nàng gấp tới mức sắp khóc thành tiếng.

    Mà tên cướp kia cũng gấp gáp không tự chủ được, hắn biết khó mật mã của ngân hàng này chỉ có ba lượt cơ hội đưa vào, nếu ba lượt đều sai lầm nhất định cần tới người có chức vị cao cấp như chủ tịch ngân hàng mới có thể giải khóa, nhưng mấu chốt chính là hiện tại chủ tịch ngân hàng không ở trong này.

    Lo lắng bọn hắn thật vất vả tìm được cơ hội hành động sẽ bị nữ nhân này hủy diệt, tên cướp cũng không dám thật sự giết chết nhân viên kia – nếu thật sự giết chết, cũng không còn chút cơ hội nào.

    Tâm tình lo âu cần được phát tiết, vì thế tên cướp liếc mắt nhìn thấy Ngụy Diễn đang thanh thản ngồi bên cạnh.

    So sánh với bộ dạng những người khác đều đem đầu chôn vùi vào dưới bụng, thần sắc tự nhiên của Ngụy Diễn nhìn qua thật chói mắt.

    Tên cướp nổi lên ác khí, chen chân muốn đi đá Ngụy Diễn:

    - Con heo da vàng, mày.. a!

    Lời của hắn còn chưa nói xong, lại cảm giác mắt cá chân đau đớn, ngay sau đó đầu óc choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì thân thể hắn bay bổng lên không, sau gáy nặng nề nện xuống sàn, khẩu súng trong tay cũng văng ra!

    Một loạt động tác phát sinh trong tích tắc, mãi tới khi tên cướp phát ra tiếng kêu rên thống khổ, những người khác mới chú ý nơi này xảy ra chuyện gì.

    Sau đó tên cướp đang cầm súng nhắm vào những người khác trong đại sảnh ngân hàng theo bản năng đổi họng súng nhắm vào Ngụy Diễn, hơn nữa nhanh chóng bóp cò.

    Những người khác không ngăn cản được bi kịch phát sinh, chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai thất kinh.

    Chỉ thấy Ngụy Diễn giống như là hiệp khách trong phim phương đông, vọt lên một bước dài, sau một trận thao tác làm cho người ta hoa cả mắt, tên cướp cầm súng đồng dạng bị đánh ngã dưới đất, hoàn toàn giống y hệt đồng bọn của hắn.

    - Không, van cầu anh đừng..

    Ý thức được không đúng, tên cướp lên tiếng cầu xin.

    - Thật có lỗi, tôi nghe không hiểu đâu.

    Ngụy Diễn dùng tiếng Hoa quốc mở miệng nói, sau đó không chút do dự dùng báng súng đánh xỉu tên cướp.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 228 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hoa quốc kung fu!

    Có con tin phản ứng nhanh liền ý thức được mình thoát khỏi nguy hiểm, giờ phút này lại hưng phấn lên – một màn vừa rồi thật sự rất soái! Quả thực còn soái hơn xem phim Hoa quốc! Quả nhiên điện ảnh Hoa quốc đều là chân thực đi! Người Hoa quốc đều biết kung fu!

    - A Diễn!

    Bởi vì cần tiếp cuộc điện thoại cho nên Tạ Bách đứng bên ngoài ngân hàng đợi, cúp điện thoại liền nghe được tin ngân hàng bị cướp, trong lòng căng thẳng bất chấp hết thảy xông vào đại sảnh ngân hàng.

    Ai ngờ nhìn thấy là cảnh tượng Ngụy Diễn bị mấy người trẻ tuổi vây quanh.

    Tạ Bách hiểu lầm mấy người kia có ác ý liền xông tới:

    - Dừng tay! Các anh muốn làm cái gì!

    - Bách ca, anh nghĩ lầm rồi, bọn họ là con tin, đúng rồi, còn có một viên chức của ngân hàng..

    Ngụy Diễn đột nhiên nhớ tới nữ nhân viên ngân hàng, vội vàng đi tìm người, lại chứng kiến nữ nhân viên đang bị một nữ tính dung mạo tuyệt đẹp đỡ lấy.

    Thấy bọn họ nhìn qua, nữ tính kia ngẩng đầu nhìn Ngụy Diễn, lộ ra nụ cười dễ thương:

    - Yên tâm đi, bom chỉ là đồ giả, sẽ không thật sự nổ mạnh.

    Sau đó cảnh sát rốt cục chạy tới, vốn nghĩ gặp trường hợp nguy cơ, nhưng lại chỉ thấy hai tên cướp ngất xỉu cùng nhóm con tin vẻ mặt kích động.. trời ạ, sao lại cảm giác tình huống không đúng lắm?

    Nhưng nghi hoặc chỉ thoáng tồn tại liền bị ném ra sau đầu, đám cảnh sát rất nhanh tiến hành đăng ký cùng khơi thông hiện trường.

    - Hello, anh là người Hoa quốc sao?

    Thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên trước mặt Ngụy Diễn, Anh ngữ như tơ lụa mang theo khẩu âm người nước khác hiện ra vài phần phong tình vạn chủng, đồng thời một bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết chợt vươn ra.

    Ngụy Diễn nhìn lại, đập vào trong mắt là một đại mỹ nữ tóc quăn đen nhánh, thân mặc bộ đồ tơ lụa xanh thẫm, bên ngoài khoác chiếc áo khoác – chính là nữ tính vừa rồi dìu đỡ nhân viên ngân hàng.

    Tuy rằng hắn thích nam giới, nhưng không thể không nói đó là một mỹ nữ, hơn nữa còn là mỹ nữ tiêu điểm mỗi khi xuất hiện trước công chúng.

    - Phải.

    Ngụy Diễn có chút chần chờ, hắn cảm giác ánh mắt đối phương nhìn mình có chút quá mức nóng bỏng.

    Không phải hắn tự kỷ, nhưng hắn nhớ được người nước ngoài tựa hồ thật lưu hành tình kết chủ nghĩa anh hùng, vừa rồi hắn đại sát tứ phương, không phải đã bắt được tâm hồn thiếu nữ của mỹ nhân rồi đi?

    Hành động tiếp theo của đối phương càng làm tăng thêm nỗi lo lắng này trong lòng Ngụy Diễn.

    Chỉ thấy nàng rất nhanh cầm lấy tay Ngụy Diễn:

    - Dorothy, nhận thức anh thật cao hứng.

    Nơi này cũng không phải nơi nói chuyện, Ngụy Diễn cảm giác được đối phương nắm chặt tay của mình, ánh mắt càng thêm nóng rực, thật giống như mình là một khối bánh ngọt thật lớn.

    Ngụy Diễn gượng cười, đang cố gắng âm thầm rút tay.

    Một giây sau, Tạ Bách đang đăng ký chỗ cảnh sát liền bước nhanh đi qua, hơn nữa không chút do dự kéo tay Ngụy Diễn.

    Tạ Bách ỷ vào dáng người hoàn mỹ cao hơn 1m90 của mình đem Ngụy Diễn ngăn chặn sau thân hình cao lớn của mình, che được kín kẽ, ánh mắt nhìn người đàn bà kia tràn ngập vẻ mặt như nhìn địch nhân lớn nhất của mình – lại dám ở ngay dưới mí mắt của mình thông đồng bạn trai của mình, lá gan thật lớn!

    - Ngượng ngùng, chúng tôi có việc cần làm, đi trước.

    Tạ Bách cứng rắn nói ra một câu, hoàn toàn không có chút phong độ thân sĩ với nữ giới.

    - A Diễn, em còn đang suy nghĩ về nàng sao?

    Tạ Bách nhìn thần sắc có chút mơ hồ của Ngụy Diễn, có chút bực mình cũng có chút bối rối – a Diễn tuổi còn nhỏ, hắn lo lắng đối phương nhìn thấy nữ tính xinh xắn thì sẽ tâm động, dù sao vừa rồi hắn bắt tay người đàn bà kia thời gian khá dài còn nắm chặt như vậy.

    Nhưng hắn quyết không cho phép a Diễn dời tình yêu cho người khác! Nếu a Diễn động tâm với người khác, vậy hắn nhất định sẽ..

    Ngụy Diễn phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy diễn cảm hung ác nham hiểm muốn hủy thiên diệt địa của Tạ Bách, liên tưởng đến điều mình vừa nghe được, Ngụy Diễn nắm lấy gò má của Tạ Bách kéo kéo:

    - Bách ca, anh đem em xem thành người nào sao? Anh không tin em hay là không tin vào chính mình đây?

    Mặt Tạ Bách bị nắm nhưng không thấy đau, lại nhìn có chút buồn cười. Nhưng Tạ Bách tuyệt không để ý vấn đề hình tượng của mình, ôm Ngụy Diễn hôn một ngụm:

    - Ai bảo a Diễn từ lúc nhìn thấy nàng thì một mực thất thần..

    Lời của hắn mơ hồ có vẻ như là làm nũng.

    Ngụy Diễn vừa vỗ về hắn vừa nói:

    - Em cảm giác em đã gặp qua nàng, hơn nữa nàng cấp cho em cảm giác.. có điểm không tốt lắm.

    Nhưng cụ thể như thế nào thì hắn lại không thể nói rõ.

    Tạ Bách:

    - Anh còn tưởng rằng em nhớ kỹ nàng cho nên mới nhớ mãi không quên đâu, nàng không phải là khách thuê homestay ở ngay bên cạnh chỗ chúng ta thuê sao.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 229 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Diễn:

    - A, chẳng thể trách.. nhưng mà Bách ca anh cũng nhớ thật rõ ràng thôi?

    Tạ Bách:

    - Oan uổng nha a Diễn, đã gặp qua là không quên được chính anh cũng không muốn.

    Hơn nữa hắn xem như lớn lên tại nước ngoài, đương nhiên càng mẫn tuệ hơn với việc công nhận diện mạo của người ngoại quốc.

    Hai người tán gẫu chủ đề càng lúc càng sai lệch, rất nhanh đem Dorothy ném ra sau đầu, nhưng Dorothy đối với Ngụy Diễn lại nhớ mãi không quên, nàng nhìn theo phương hướng Ngụy Diễn cùng Tạ Bách rời đi, ánh mắt lưu luyến si mê – nàng không có cảm giác sai, thanh niên Hoa quốc kia vừa rồi dùng linh hồn lực chấn bay viên đạn bắn tới đầu mình, hơn ữa còn đè lại hung sát khí của bọn cướp.

    Tuy rằng vừa rồi chỉ là bắt tay, nhưng từ lòng bàn tay đối phương truyền lại hương khí ấm áp lại mê người.. a, đúng vậy, là một buổi thịnh yến Thao Thiết!

    Thật sự là rất thơm, thiếu chút nữa làm cho nàng thất thố ở trước mặt người khác rồi đâu.

    Trước đó Dorothy đang ăn cơm bị người rình coi quấy rầy, tuy nàng lợi dụng tinh thần lực công kích giết chết tên kia, nhưng bởi vì đối phương chỉ là cặn bã bình thường không có gì lạ, vì vậy nàng cũng không có dục vọng muốn cắn nuốt hắn.

    Nhưng nàng nhận được tin tức đồng bạn thông tri, biết được đám con dơi của thánh Markus đã đến, không muốn bị đâm ngang nàng vốn định rời khỏi nơi này, nhưng trước khi đi nàng lại ngoài ý muốn nhận ra vài cái bánh ngọt tự chui đầu vô lưới.

    Dorothy vốn cho rằng tiểu bánh ngọt thì đã là thu hoạch ngoài ý muốn, lại không ngờ còn gặp được mùa thu hoạch lớn như vậy!

    Giờ phút này nàng không khỏi cảm tạ thần linh mình tôn thờ, nhờ hắn nên nàng mới ở đây gặp được một hồi thịnh yến Thao Thiết phong phú.

    Nhưng nàng cũng không bị lòng tham biến thành ngu ngốc, thanh niên Hoa quốc kia một mình nàng cũng không thể đối phó. Rất có tình yêu của đồng bào nàng vừa liếm môi vừa nhắn ra lời mời "liên hoan" cho đồng bạn còn lưu lại trên mảnh đất này.

    Rất nhanh đám dị giáo đồ nhận được lời "mời" của nàng đều dừng động tác trong tay:

    - Nhìn xem hôm nay là ngày lành gì, tôi tìm được một "bữa tiệc lớn", đang chuẩn bị mời mọi người đến vui chơi một chút.

    Nói lời này là một trung niên nam nhân râu quai nón, mặc áo sơ mi màu lam cùng quần tây màu đen, bên ngoài bọc một cái áo lông dê dày.

    Nhìn bên ngoài hắn giống như là tinh anh xí nghiệp, mà không phải là một ác ma lấy mạng người làm thực vật.

    Đương nhiên bọn hắn sẽ không tự xưng mình là "ác ma", bọn hắn thờ viễn cổ thần linh, cho nên bọn hắn tự xưng mình là thần sử.

    - Không có khả năng, Oliver, tôi gặp được mới là tốt nhất!

    Dorothy không tin những người khác còn có thể tìm được còn hoàn hảo hơn của nàng.

    Oliver cũng không tranh luận với nàng:

    - Nếu đã như vậy, chúng ta so thử xem, các vị tới trước chỗ tôi "dùng cơm", lúc sau lại đi chỗ Dorothy phu nhân, như thế nào?

    Đối với sự tỷ thí giữa họ, những ác ma khác cũng không thèm để ý, ngược lại vui vẻ nhìn thấy – mặc kệ ai giỏi hơn ai, có thể ăn vào hai bữa tiệc lớn đây chính là chuyện có thể gặp mà không thể cầu.

    Trong khoảng thời gian này bọn hắn bị Huyết tộc bao vây chặn đánh, đúng là cần ăn nhiều say sưa đầm đìa để giải tỏa.

    Vì thế đám ác ma liền đi tới địa chỉ mà Oliver lưu lại để dự tiệc.

    - Chú à, chú đang nói chuyện với ai vậy?

    Thanh âm nam hài vang lên cắt ngang câu chuyện của Oliver trao đổi với đồng bọn, hắn cúi đầu nhìn tiểu thiếu niên đang ngồi ăn kem, lộ ra nụ cười ôn hòa:

    - Hans, cháu nghe được chú vừa nói chuyện với người khác sao?

    Nói xong hắn còn có chút kỳ quái, không biết có phải là do mình lớn tuổi, đều có chút không theo kịp thời đại, vì sao lại có cha mẹ đặt tên cho nhi đồng còn trắng ra như vậy – Handsome.. Đây là có bao nhiêu khẩn cấp muốn triển lãm sự anh tuấn của đứa con nha?

    Nhưng Oliver nghĩ lại, đối phương là người Hoa quốc, nói không chừng văn hóa Hoa quốc chính là như vậy?

    Soái Soái kiên trì dùng tên giả là Hans bày ra bộ dáng ngây thơ không biết:

    - Ân, hình như là nghe được thanh âm của một ít chị gái cùng bác trai thôi.

    Hắn không thể không cảm tạ Ngụy Diễn cùng Ngụy Nhạn đè nặng hắn buộc học tập, nếu không một câu Anh văn cũng không thể bật ra thật sự là vô cùng xấu hổ.

    Nghe xong lời của Soái Soái, Oliver chẳng những không cảm giác được bối rối, ngược lại càng thêm vui mừng, hắn nhịn không được muốn kiểm tra đầu của Soái Soái – đều có thể vô ý thức nghe được hắn cùng đồng bọn dùng ý thức trao đổi, tinh thần năng lực của đứa nhỏ này thật là khá đâu, quả nhiên là một con cừu nhỏ vô cùng mỹ vị.

    Soái Soái thầm che giấu tránh thoát tay hắn – một nam nhân tùy tiện động tay động chân muốn làm cái gì!
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 229 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng ở bề ngoài hắn lại biểu hiện như đứa con nít cộc lốc khờ khạo:

    - Đầu có thể rơi, kiểu tóc không thể loạn! Không được sờ đầu con! Cha của con cũng không thể sờ đầu con đâu.

    Mới là lạ.

    Oliver:

    - Cha của con? Đúng rồi, sao không gặp hắn, hắn không đi cùng con sao?

    Soái Soái:

    - Không phải, hôm nay hắn mang theo em gái con cùng đi ra ngoài chơi, hừ, con muốn đi sân chơi nhưng em gái con thì muốn đi nhà bảo tàng, cha của con thích em gái yêu học tập, cho nên không mang theo con đi. Hừ, không mang theo thì thôi, con còn có thể tự mình một người ăn hai cây kem!

    Trong giọng nói tràn đầy phẫn uất.

    Oliver đang lo không tìm được lý do mang hắn rời đi trước mặt bao nhiêu người đâu – dù sao lúc bọn hắn ăn cơm không cần có người ở bên cạnh vây xem – bởi vậy thuận thế nói:

    - Hans nguyên lai muốn đi sân chơi sao? Vậy chú mang con đi nha?

    Soái Soái rõ ràng động tâm, nhưng ngoài miệng vẫn còn do dự:

    - Nhưng mà cha của con nói không cần đi cùng người lạ.

    Biểu tình trên mặt Oliver càng thêm hòa ái:

    - Sao có thể nói là người xa lạ đây? Chúng ta không phải đã là bạn bè rồi sao? Xem, chú còn mời con ăn bánh ngọt đâu.

    Soái Soái:

    - Nói cũng đúng.

    Khi khóe môi Oliver muốn nhếch lên, Soái Soái chợt bổ sung nói:

    - Vậy chú à, con có thể tiếp tục gọi thêm một ít thức ăn không?

    Thấy Oliver sửng sốt, Soái Soái lầm bầm:

    - Không phải nói đã là bạn bè rồi sao..

    Oliver vội vàng nói:

    - Đương nhiên không thành vấn đề.

    Ăn đi ăn đi, xem như là đầu tư giai đoạn đầu.

    - A thật tốt quá! Con đang muốn ăn món điểm tâm ngọt trấn điếm chi bảo của nhà hàng này đâu!

    Nửa giờ sau, Oliver nhìn Soái Soái ngồi bên trong đống điểm tâm ngọt sau xe, nhịn không được co rút khóe miệng:

    - Con, con thật có thể ăn hết sao?

    Không phải nói người Hoa quốc đều là dân tộc khiêm tốn không thích phiền toái người khác sao? Vì sao tiểu tử này có thể không chút do dự lôi kéo một người mới quen biết chưa được mười phút tùy ý mua mua mua, giống như là đang đi với cha của mình.. không, Oliver cảm thấy được cho dù là cha của hắn cũng không tới nỗi cưng chiều hắn không giới hạn như vậy, quả thực là đem mình xem thành coi tiền như rác mà ác độc làm thịt như thế.

    Oliver biết hiện tại trong xã hội nhân loại có một ngành sản xuất tên là "ủy thác", cái gì mà ủy thác rượu gì đó, chẳng lẽ Hans chỉ là một tiểu tử lại dám tùy ý mua điểm tâm ngọt vung tay tới như thế, kỳ thật còn là một "ủy thác" được trả tiền thuê sao?

    Nhưng mà.. nhìn đối phương chỉ hai ba ngụm liền ăn xong một khối bánh ngọt, Oliver lại bỏ qua lòng hoài nghi này.

    Hừ, mặc kệ, dù sao tiểu tử này cần lập tức muốn trở thành "món điểm tâm ngọt" của bọn họ!

    Soái Soái mặc kệ trong lòng Oliver suy nghĩ cái gì, theo hắn xem ra người này vốn có tâm địa độc ác, trên người còn có oán khí màu đen, rất rõ ràng là đã "ăn" người, còn ăn qua không ít, đối với loại tồn tại này Soái Soái cảm thấy được để cho hắn tiêu tiền quả thực cũng không tính là trừng phạt.

    Hắn mua nhiều đồ ngọt như vậy hoàn toàn là vì mình – cần duy trì thật thể cùng trạng thái như một nhân loại, hắn thời thời khắc khắc cần tiêu hao linh khí, nhưng sắp tới hắn phỏng chừng cần đối mặt một trận ác chiến, cho nên Soái Soái tính toán tồn trữ lực lượng đến lúc đó dùng để đánh nhau.

    Như vậy duy trì trạng thái hàng ngày cần có một loại năng lượng khác – điều này dĩ nhiên là lấy được từ trong món điểm tâm ngọt.

    Đối với nữ tính nói về loại thực vật tràn đầy nhiệt lượng cùng calori làm cho bọn họ luôn biến sắc này, hiện tại lại thành Soái Soái yêu nhất.

    Nhưng dù đắm chìm trong đồ ngọt, Soái Soái vẫn không quên phát tin tức cho Heidi bọn họ - dù sao hắn làm công tác xung phong làm mồi dẫn dụ con mồi vào bẫy rập đâu.

    Cùng lúc đó Oliver liên hệ với đồng bọn của mình – hai người đều tự có tâm tư, đem đối phương xem thành con mồi của chính mình.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...