Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Oct 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 220 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Tử Lâm liếc nhìn hai vị sư huynh của mình, so sánh với đại sư huynh luôn cười híp mắt lại nhìn không thấu trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, bình thường hắn càng có quan hệ tốt hơn với nhị sư huynh luôn làm mặt lạnh.

    Nhưng hiện tại, hắn bản năng cảm thấy được nhị sư huynh mặt lạnh là đang thật sự nổi giận, mà đại sư huynh cười híp mắt lại đang thật vui vẻ.

    Vì thế hắn liền quyết đoán đổi đối tượng hỏi:

    - Đại sư huynh, anh cũng nhận thức bọn họ sao?

    Từ Tử Xương mặt không đổi sắc, nhưng lại lặng lẽ dựng lên lỗ tai.

    Từ Tử Hỉ cười híp mắt liếc Từ Tử Xương, nói:

    - Lần trước hội giao lưu bởi vì thực lực sai biệt không thể làm người tham dự, nhưng anh có may mắn làm người xem đi theo sư phụ nhìn qua. Cùng thánh Markus gia tộc có tiếp xúc, lần đó Phoeny làm thành viên cùng tới.

    Hắn nhìn Từ Tử Xương nói:

    - Yên tâm đi, tôi không thích người tuổi lớn hơn tôi đâu.

    Đừng nhìn Phoeny tuổi trẻ mỹ mạo chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng thực tế số tuổi của nàng còn gấp hơn 30 lần so với hiện tại.

    Từ Tử Xương hừ lạnh: Người ta cũng không phải cần anh thích, chỉ là muốn anh gần gũi một lần lăn giường mà thôi.

    Từ Tử Hỉ mở mắt ghé vào Từ Tử Xương thì thầm nói:

    - Anh là người tùy tiện như vậy sao? Anh không thích thì sẽ không đụng chạm đâu, quần áo cũng không hề mở ra một chút!

    Từ Tử Xương yên lặng nghiêng đầu nhìn tay đối phương gác lên vai mình.

    Nhìn thấy một màn này Ngụy Diễn cùng Tạ Bách: Không biết vì sao đột nhiên có chút ăn không tiêu, có cảm giác như phong thủy luân lưu chuyển đây?

    Bị từ chối khéo, Phoeny cũng không tiếc nuối. Nhưng nơi này có thêm một Mephis, làm cho nàng có chút mất mặt.

    Nhưng nghĩ tới phía trước Mephis giới thiệu thiên phú kỹ năng sau đó bị lật xe, hiện tại nàng chỉ là giới thiệu bản thân sau đó bị thất bại, kỳ thật cũng không ảnh hưởng toàn cục.

    Vốn nha, Huyết tộc bọn họ ở trong phương diện này thật mở ra, loại chuyện này chỉ là cầu khoái hoạt đôi bên tình nguyện mà thôi.

    Trên thực tế nàng càng xem trọng máu của Từ Tử Hỉ, muốn nếm thử máu của đạo sĩ đông phương có phải uống ngon hơn một chút hay không.

    Dù sao nàng nghe nói ẩm thực kết cấu của Hoa quốc luôn dùng rau dưa là chủ yếu, so sánh với Âu Mỹ thích dầu mỡ cùng protein, mùi vị máu của người phương đông hẳn là vị nhẹ, so sánh khỏe mạnh.

    Ngẫm lại đạo sĩ đều là thanh tu, mùi vị hẳn là càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái đi?

    Nhưng làm cho nàng không quá thống khoái chính là, nàng lại liên tiếp biến thành "mắt mù".

    Lúc trước nàng khinh thường nên bị nếm thiệt thòi từ tay Tạ Bách, nhưng lại cảm thấy vóc người Tạ Bách thật tuấn mỹ, thủy kính cũng có thể miễn cưỡng tính là công kích tinh thần hệ, liền định đến "xâm nhập trao đổi" một chút, nhưng không ngờ nàng lựa chọn lại là người có vợ, hơn nữa "vợ" của đối phương còn đứng ngay bên cạnh, thực lực còn là người mạnh nhất, chỉ chớp mắt đã đem nàng buộc thành cái xác ướp.

    Mà nàng xem trọng soái nam nhân chẳng những động tác không khó chịu khi thanh niên gầy gò kia có động tác thô lỗ dã man đối với đại mỹ nhân như nàng, ngược lại còn vẻ mặt cảm động khi chứng kiến cảnh tượng nàng bị hành hung.

    Chết tiệt!

    Hắn cảm động cái gì?

    Sau đó lại là đạo sĩ thanh niên này..

    Nàng lại đầy mặt bụi bặm không nói, thanh niên đạo sĩ cũng là người đã có bạn trai..

    Chẳng lẽ thực lực của nàng sau khi bị thua một lần tiếp theo còn ảnh hưởng tới ánh mắt của mình sao?

    Không, tuyệt không phải là vấn đề của nàng, mà là hai đôi nam nhân này quá tà môn.

    Tuy rằng mở đầu cùng trên đường nhiệt náo không được khoái trá, Mephis vẫn làm cho người nhà Ngụy gia gặp phải động đất, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là vô tình gây ra, chân ngôn phù của Ngụy Diễn ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, cho nên Mephis hoàn toàn không có biện pháp nói ra lời nói dối thiện ý, nhưng được Từ Tử Hỉ làm khai thông, không khí giữa Ngụy Diễn bọn họ cùng hai Huyết tộc cũng hòa hợp hơn nhiều lắm.

    Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là Ngụy cha từ trong phòng của Ngụy Nhạn đi ra, mặc dù không nói chuyện nhưng thần sắc không còn vẻ ngưng trọng cùng nghiêm túc như trước đó, thậm chí còn mơ hồ lộ ra cảm giác thoải mái.

    Soái Soái:

    - Cha, Nhạn nha đầu không nhè đi?

    Ngụy cha gật đầu lại lắc đầu:

    - Khóc trong chốc lát, nhưng Nhạn Nhạn thật kiên cường, nghe xong cha thuật lại chuyện năm đó xong, chỉ nói nàng muốn một mình yên lặng một chút.

    Nghe xong lời này, Ngụy Diễn vốn định đi vào an ủi cũng đành bỏ qua ý tưởng này – cũng được, làm cho tiểu cô nương ngủ một giấc thức dậy rồi nói sau.

    Ngụy cha:

    - Trong lòng cha lại có chút do dự, có cần tìm cha mẹ ruột của Nhạn Nhạn hay không..

    - Tìm cái gì tìm! Đều là một nhà sài lang hổ báo!

    Soái Soái nhanh mồm nhanh miệng nói.

    Ngụy cha:

    - Ngang? Làm sao con biết?

    Soái Soái giật mình kịp phản ứng mình thiếu chút nữa bại lộ, đang suy nghĩ làm sao bào chữa, Ngụy Diễn nói:

    - Nhạn Nhạn từ nhỏ không bệnh không tai họa, nhu thuận lại hiểu biết, lại đem một đứa bé gái đáng thương như nàng vứt bỏ, loại cha mẹ như vậy làm sao là thứ tốt gì?
     
    Thế Giới likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 221 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Ngụy cha nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, hắn không đi hỏi Ngụy Diễn biết chuyện này khi nào, làm sao mà biết được, chỉ là Ngụy Diễn sớm biết Ngụy Nhạn không phải em gái ruột của mình nhưng vẫn trước sau như một yêu thương nàng, Ngụy cha đã cảm thấy không cần phải hỏi rõ nguyên nhân.

    - Trên thực tế năm đó mẹ con cũng sinh cho con một em gái, đáng tiếc nàng sinh ra chưa đầy hai ngày thì chết yểu, là đi theo mẹ của con. Lúc đó cha trùng hợp nhặt được Nhạn Nhạn. Lúc đó trấn Nguyên Khẩu còn lạc hậu hơn nhiều so với bây giờ, đứa trẻ bị vứt bỏ, nhất là bé gái đặc biệt nhiều, bệnh viện cùng cục cảnh sát cũng không đặc biệt quản việc này, cho nên cha trực tiếp cho rằng nàng là em gái của con, mang về nhà nuôi.

    Ngụy cha thở dài:

    - Mười mấy năm, cha vốn cho rằng chuyện này sẽ bị cha mang vào trong phần mộ, ai biết thần xui quỷ khiến bị người nói ra.

    Nói xong hắn không nhịn được liếc mắt nhìn ngọn nguồn gây rắc rối lườm một cái.

    Mephis:

    -!

    Tôi oan uổng a!

    So sánh với Ngụy gia tuy có chút gợn sóng nhưng rất nhanh lại trời quang mây tạnh, xa xôi tại quốc nội Đoạn gia lại biến thành trời u ám, cuồng phong mưa rào.

    Đoạn cha nhìn báo cáo chẩn bệnh trong tay, nghiến răng ken két làm cho Trương bác sĩ đứng đối diện hoài nghi đối phương sắp bị cuồng hóa nổi điên.

    - Trương bác sĩ! Ông xác định báo cáo của ông chân thật không sai lầm?

    Đoạn cha ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sung huyết hung tợn nhìn chằm chằm Trương bác sĩ.

    Bộ dạng điên khùng của hắn cũng không làm Trương bác sĩ sợ hãi, vẫn duy trì ngữ khí thản nhiên nói:

    - Nếu Đoạn tiên sinh cung cấp mẫu kiểm tra không sai lầm, như vậy kết quả kiểm tra không hề sai. Thật đáng tiếc, người nhà của ông đều không đạt đủ điều kiện nhổ trồng thận cho ông..

    - Con mẹ nó tôi rối rắm là chuyện này sao!

    Đoạn cha chợt quát cắt đứt lời của Trương bác sĩ:

    - Tôi chỉ nghĩ muốn trực hệ con cháu nhổ trồng thì nhanh hơn còn dễ dàng hơn, kết quả các người lại làm ra một cái kết quả nói lão tử bị đeo nón xanh mười mấy năm? Lão tử, lão tử..

    Cảm xúc Đoạn cha ngày càng kích động, hơi thở biến thành dồn dập, càng về sau đã thở dốc không nổi.

    Trong lòng Trương bác sĩ thầm nghĩ tao lão đầu tử này phá hư thật sự, rõ ràng người nhà của ông đều không có nói tình nguyện hiến thận cho ông, ông lại muốn dùng tiền cùng quyền lén lút làm thí nghiệm xứng hình (đây là bốn loại thí nghiệm, nhóm máu chỉ là một trong số đó), kết quả không nghĩ tới lại gây ra một đại quả dưa, cũng không biết có nên nói một tiếng chính là mình làm mình chịu.

    Nhưng vì tránh né làm cho bệnh viện bị lôi cuốn vào làm vật hi sinh, Trương bác sĩ nhanh chóng nói:

    - Ông hiểu lầm, Đoạn tiên sinh, quan hệ mẹ con của Đoạn thái thái cùng con của ông cũng có khả năng rất thấp.

    Một câu này làm cho Đoạn cha thiếu chút nữa đột phát bệnh tim chợt khôi phục một chút thần trí:

    - Cái gì?

    Trương bác sĩ vội vàng lật qua một trang khác – cũng may lúc đó hắn chợt lóe linh quang đem nhóm máu cha con kiểm tra thuận tay kiểm tra luôn nhóm máu mẹ con.

    Phản ứng đầu tiên của Đoạn cha chính là – hắn không có bị đội nón xanh?

    Nhưng ngay sau đó vấn đề đã tới rồi – không phải con của mình, cũng không có quan hệ huyết thống gì với vợ mình, vậy đứa con trai này ở đâu chui ra? Con trai ruột của hắn lúc trước lại đi đâu vậy?

    Cũng không biết trong quốc nội sắp nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu, hiện tại Ngụy Nhạn có chút cục xúc bất an lại có cảm giác mê muội cảm thụ được sự quan tâm của người trong nhà cùng bạn bè xung quanh.

    Đột nhiên biết được mình không phải con gái ruột của Ngụy cha, không phải em gái ruột của Ngụy Diễn, đích xác làm cho cô bé bị đả kích không nhỏ.

    Nhất là với Ngụy cha, tuy rằng Ngụy Nhạn thường xuyên tủi thân với cuộc sống của gia đình mình ngày trước, còn thỉnh thoảng có chút hâm mộ lẫn ghen tỵ bạn bè có đầy đủ cha mẹ chăm sóc chiếu cố.

    Nhưng nếu so sánh, tuy nàng chỉ có một người cha cùng một anh trai không làm cho người được yên tâm, nhưng nàng chưa bao giờ cần lo lắng mình học xong trung học cơ sở thì phải nghỉ học đi làm công nuôi gia đình – trước kia Lưu Đan Đan vô cùng hâm mộ nàng, bởi vì Lưu Đan Đan biết đợi mình học xong trung học cơ sở, nàng nhất định phải ra ngoài làm công hoặc là về quê chờ lập gia đình.

    Ở trong mắt cha của Lưu Đan Đan, con gái học tập chỉ là vì sau này khi lập gia đình có càng nhiều "lợi thế" – học sinh tốt nghiệp trung học cơ sở có thể dễ tìm nhà chồng tốt hơn những cô gái quê dốt nát, còn có thể tranh thủ được càng nhiều lễ hỏi.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 221 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy mặt sau cha mẹ Lưu Đan Đan bởi vì một sự tình mà trở mặt, mẹ của nàng đi ra làm công nuôi con gái, nghe nói tạm thời không cần lo lắng việc bỏ học lấy chồng, nhưng so sánh với hai anh em Ngụy Nhạn dù nhà nghèo vẫn luôn được cha cố gắng cho ăn học, khác biệt vẫn phi thường lớn.

    Phương diện này tuy cũng có nguyên nhân do thành tích học tập của nàng rất tốt, nhưng trọng yếu hơn chính là, Ngụy cha quá yêu thương các con của mình.

    Tuy Ngụy cha không cung cấp được cho nàng điều kiện cuộc sống gia đình hậu đãi, nhưng nam nhân trầm mặc này xưa nay đều dùng toàn bộ những gì mình có được làm được cấp cho hai đứa con của hắn.

    Ngụy Nhạn là một cô bé tâm tư thật mẫn cảm lại hiểu biết, huống chi từ lúc tính khí anh trai thay đổi gia cảnh ngày càng tốt, việc học tập cùng phương diện cuộc sống của nàng vô luận là ăn mặc ở đi lại hay là học tập đều không có một chút thua kém với bạn bè.

    Nói dung tục một chút, lần này nàng có thể ra nước ngoài du lịch, nhưng trong lớp của nàng còn có thật nhiều bạn học chưa từng có cơ hội đi ra nước ngoài đâu.

    Tuy rằng so sánh thật ngây thơ, nhưng nàng thật sự vui vẻ.

    Cho nên dù Ngụy Nhạn không nói ra, trong lòng nàng Ngụy cha chính là người cha tốt nhất trên đời này.

    Ai biết tin tức thình lình nổ tung như sấm sét giữa trời quang nói cho nàng biết cha không phải cha ruột của nàng, nàng sao có thể không cảm thấy như bị sét đánh.

    Tuy rằng vào lúc ban đêm Ngụy cha cũng đem toàn bộ sự tình nói rõ với nàng, Ngụy Nhạn ngủ một đêm, tinh thần cũng tốt hơn một chút, nhưng Ngụy Diễn bọn họ đều lo lắng cô bé tâm tư mẫn cảm sẽ nghĩ ngợi lung tung, bởi vậy mấy ngày sau đều đặc biệt đem nàng làm trung tâm an bài hoạt động náo nhiệt, cam đoan sắp xếp thời gian thật tràn đầy, làm cho nàng không rảnh tổn thương u buồn.

    Bị mọi người xem như tiểu công chúa cưng chiều làm cho nàng thập phần khoái hoạt, Ngụy Nhạn cũng cảm nhận được đây là mọi người dùng phương thức của mình đổi lực chú ý cho nàng.

    Tuy nàng vẫn có chút tò mò về cha mẹ ruột của mình, nhưng Ngụy Nhạn không hề tính toán đi tìm bọn họ - tựa như lời Soái Soái buột miệng nói ra, có thể đem một bé gái tùy ý vứt bỏ, bọn hắn khẳng định cũng không đem nàng để ở trong lòng.

    Hiện giờ nàng đã có người nhà cùng bạn bè để ý mình, huyết thống cũng không còn trọng yếu.

    - Chính là như vậy, tôi cùng sư phụ lẫn sư huynh bọn họ mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng chúng tôi đều là người một nhà thân thiết nhất.

    Từ Tử Lâm lấy chính mình nêu ví dụ.

    Ngụy Nhạn cũng không nghĩ tới Từ Tử Lâm cũng là một cô nhi, đối phương lúc còn trong tã lót được nhặt về còn nhận nuôi, hơn nữa từ rất nhỏ cũng đã biết mình là cô nhi, nhưng khi nhìn hắn bình thường bày ra bộ dạng "ta rất lợi hại", căn bản không thấy nửa điểm cảm xúc ảm đạm – a, cũng không tính là hoàn toàn không có, nhưng không phải bởi vì thân thế, mà là bởi vì bị sư huynh răn dạy quở mắng hoặc là trừng phạt sao chép "Đạo Đức kinh" gì đó.

    Bên cạnh có một tiểu đồng bạn có trải qua tương tự như mình, Ngụy Nhạn cũng ngượng ngùng tiếp tục suy sút, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng khôi phục.

    Mà theo tâm tình của nàng chuyển biến tốt đẹp, Ngụy Diễn bọn họ cũng yên tâm, Soái Soái lại giả vờ vô tình huýt sáo:

    - Quả nhiên tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu, nếu giống như là "trước kia", nàng sẽ làm ra chuyện bỏ nhà đi tìm người của gia đình đó.

    Ý của Soái Soái chính là nói chuyện trước khi hắn sống lại.

    Ngụy Diễn lườm hắn một cái:

    - Cậu ngẫm lại khi đó cậu là tình huống nào, trong nhà tình huống ra sao, khi đó có một niềm hi vọng có cuộc sống mới ở trước mặt, người bình thường sẽ làm ra lựa chọn dạng gì, ai cũng có thể nghĩ được đi?

    Soái Soái nghẹn lời, đích xác nếu đổi lại là hắn, hắn nói không chừng cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự, không, dựa theo tính tình sa đọa của hắn khi đó mà nói, nói không chừng sẽ làm càng khó xem hơn một ít.

    Nghĩ như vậy, Soái Soái đột nhiên cảm thấy còn truy cứu sự sai biệt trước và sau khi sống lại thật không có ý nghĩa:

    - Đúng rồi, lần sau chúng ta đi đâu chơi?

    Mấy ngày nay hắn vì chiếu cố cảm xúc của Ngụy Nhạn, đi nhà bảo tàng, phòng mỹ thuật, cung điện vân vân – đúng vậy, so sánh với những sân chơi của nhi đồng hay là đi mua sắm lung tung, Ngụy Nhạn càng thích đi những nơi như thế này.
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 222 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dùng lời của nàng mà nói, những thứ này ở nước ngoài đều rất có chuyện xưa, giống như dẫn dắt người tiến vào trong lịch sử dày trọng lại rất thú vị.

    Do đó nàng bất tri bất giác quên mất sự quấy nhiễu cùng hoang mang của mình, đắm chìm trong văn hóa lịch sử muôn màu muôn vẻ cùng văn phong người bản địa.

    Soái Soái chỉ cảm thấy nhức đầu – em còn nhớ được em chỉ là một học sinh trung học bình thường hay không sao? Học sinh trung học bình thường khi đi ra nước ngoài không phải thích chơi đùa chụp ảnh hay là mua sắm vô cùng phấn khích sao?

    Thương tâm khó sống lại muốn đi nhà bảo tàng, đi phòng mỹ thuật, còn vừa đi vừa cầm di động đối chiếu giới thiệu là muốn làm loại nào nha?

    Ngụy Nhạn mở trừng hai mắt: Đây là niềm vui học tập thôi! Vừa du lịch vừa tăng trưởng kiến thức, không cảm thấy rất khoái lạc sao?

    Soái Soái tuyệt không khoái hoạt, Soái Soái cảm thấy bị học bá vô hình nghiền áp vô cùng thống khổ.

    Đáng tiếc là trứng chọi đá, bị một câu nói âm hiểm của Tạ Bách "Hiện tại Soái Soái có thật thể, chờ sau khi trở về cũng có thể đến trường đi học", Ngụy cha cảm thấy thật có đạo lý, vì thế dặn hắn cũng cần đi theo Ngụy Nhạn mà học tập cho tốt – đến lúc đó cần tham dự cuộc thi xếp lớp, vừa lúc trong nhà có hai đứa con thành tích học tập rất giỏi, nếu không nắm chắc cơ hội học tập thì quá đáng tiếc!

    Soái Soái muốn phản kháng, nhưng sống lại một lần hắn đã thề sẽ nghe theo lời khuyên của cha, chỉ có thể cầm bút cùng bút ký bổn vẻ mặt hậm hực theo sát phía sau Ngụy Nhạn.

    Hiện tại mắt thấy Ngụy Nhạn có thể tự chơi thật vui vẻ, hắn liền tính toán đi làm hạng mục du lịch chỉ có nam tử hán mới đi làm.

    Tỷ như là sân đấu thú quỷ phủ thần công, hoặc là đi thuyền qua đảo, thăm dò thế giới ngầm sâu thẳm màu ngọc bích.

    Hắn đều có thể.

    Có lẽ ông trời nghe được nguyện vọng của Soái Soái, bởi vậy sáng hôm sau chỗ ở của bọn họ vang lên tiếng thét chói tai.

    Tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi cùng khiếp sợ.

    Soái Soái luôn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ỷ mình có thật thể cùng hư thể có thể tự do chuyển đổi, từ trên giường lật xuống liền hướng phương hướng thét chói tai bay qua – hắn cũng nhận ra thanh âm kia không xa, ngay ở phòng cách vách.

    Hiện tại bọn họ đã rời khỏi trấn nhỏ ban đầu, lúc này đang ở trong một trấn nhỏ ven biển nổi tiếng có phong cảnh duyên dáng, bởi vì Tạ Bách không mua bất động sản trong trấn nhỏ này (Ngụy Diễn: Vì sao lại có một loại cảm giác vui mừng kỳ quái), cho nên gia đình của bọn họ ở lại trong một homestay.

    Theo đạo lý mà nói ở khách sạn càng thêm chuyên nghiệp cùng an toàn hơn một ít, đáng tiếc tìm phòng khách sạn lại không đủ, vì thế vung tay thuê một tòa lầu hai tầng.

    Bởi vì mùa này khách du lịch cũng đông, bởi vậy có không ít homestay mở ra. Con đường chỗ bọn họ đang ở cũng có vài nhà cải tạo thành homestay kinh doanh, cách vách chính là như vậy.

    Vì mời chào khách hàng, có không ít homestay trang hoàng còn tốt hơn cả khách sạn, càng thêm có chân khí cuộc sống phong phú.

    Ngụy cha rất vừa ý, bởi vì trong phòng còn có phòng bếp có thể nấu cơm – trời ạ, tuy mỹ thực của quốc gia này có điểm đặc sắc, nhưng mỗi ngày ăn cùng thỉnh thoảng ăn một lần quả nhiên vẫn cảm thấy mùi vị không đủ. Nhất là người Ngụy gia đều là người phương nam, suốt vài ngày không được ăn cơm cùng ớt, cảm giác dạ dày đều muốn tạo phản.

    Tuy nơi này cũng có cơm, cũng có ớt, nhưng theo người Ngụy gia xem ra cơm đều là cùng đủ loại nguyên liệu nấu ăn trộn lên mà nấu, mùi vị thật phức tạp, ngược lại thiếu đi hương vị của gạo cơm. Về phần ớt.. thứ kia có thể gọi là tiêu thì đúng hơn.

    Tiếng thét chói tai từ phòng nhà cách vách truyền qua, bởi vì có Soái Soái chạy đi xem náo nhiệt, cho nên khi Ngụy Diễn bọn họ ăn điểm tâm, cũng đã biết được nguyên nhân của tiếng thét chói tai kia.

    - Nhà cách vách đã chết hai người! Một khách thuê cùng chủ nhà đều chết hết!

    Soái Soái đem tương ớt tự chế trong nhà đổ vào đĩa mì Ý, vừa ăn vừa ném ra đại bom.

    - Khách thuê nghe nói là một nam, bị phát hiện tử vong đã biến thành một khối thây khô, tiếng thét chói tai là của bạn gái hắn phát ra, chính là khi nàng tỉnh lại mới phát hiện người nằm bên cạnh mình đã biến thành thây khô!

    Ngụy Nhạn nghe được không ngừng giật mình:

    - Tuy vậy bạn gái của hắn vẫn bị xếp vào người bị tình nghi cần mang về thẩm vấn. Còn có cổ quái đâu! Chủ nhà là chết như thế nào đây? Nghe nói hắn bị đột quỵ, là một vị khách thuê khác chuẩn bị trả phòng nên đi tìm hắn muốn trả chìa khóa đồng thời tính tiền gọi mãi mà hắn không có phản ứng, gọi vào di động của hắn thì chuông điện thoại vang lên trong phòng, vì thế khách thuê cảm thấy tình huống không đúng liền cứng rắn phá cửa, sau đó liền phát hiện đối phương đã chết trong phòng ngủ!
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 222 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong một tràng, Soái Soái thở ra thoải mái:

    - Nhưng chuyện càng thêm kích thích còn ở phía sau! Lúc cảnh sát cùng nhân viên y tế chạy tới, phát hiện phòng ngủ của chủ nhà còn có cameras quay lén! Cameras được lắp đặt bên trong homestay, dùng đầu ngón chân cũng biết đây là hành vi của chủ nhà!

    Ngụy cha nhíu mày:

    - Cái gì! Quay lén?

    Hắn phản xạ có điều kiện muốn đi quan sát phòng ở của mình, lại bị Ngụy Diễn ngăn lại:

    - Yên tâm đi cha, tòa lầu chúng ta đang ở là an toàn, trước khi con vào cũng đã hỏi thăm "khách thuê cũ" ở nơi này.

    Nghe được lời của Ngụy Diễn, Ngụy cha đang định thở ra, đột nhiên ý thức được – "khách thuê cũ"? Lúc bọn họ vào ở không phải khách thuê cũ đã sớm trả tiền rời đi rồi sao?

    Nhìn ánh mắt của Ngụy cha nhìn qua, Ngụy Diễn hì hì cười:

    - Đúng như cha suy nghĩ.

    Ý của hắn là nói đám u linh, dù sao không ai so với bọn họ càng hiểu rõ tình huống bản địa.

    Bởi vì cách vách đã xảy ra án mạng, Ngụy Diễn cùng Tạ Bách thương lượng đổi chỗ ở - mặc kệ chân tướng án mạng là thế nào, đối với bọn họ mà nói thật quá xui xẻo.

    Nhưng không nghĩ tới khi bọn họ chuẩn bị rời đi, lại bị cảnh sát tìm tới cửa.

    Hai cảnh sát là người Ý bản địa, Anh ngữ lại bình thường, càng thói quen dùng tiếng Ý trao đổi.

    Bởi vì người Ngụy gia cũng không biết tiếng Ý, Ngụy Diễn cũng chỉ nghe hiểu thông thương, nhưng gặp phải những từ ngữ liên quan tới việc làm chứng chuyên nghiệp thì có chút khó khăn, Danley lúc này cũng đã đi vội chuyện riêng của mình, cho nên chủ yếu đều nhờ Tạ Bách can thiệp với cảnh sát.

    Nơi này còn có một tiểu nhạc đêm chính là nữ cảnh sát hỏi chuyện lại là fan của Tạ Bách, mặc dù nàng cố gắng khống chế thái độ khi hỏi chuyện, vẫn nhịn không được xin chữ ký lúc chuẩn bị rời đi.

    Nhưng loại chuyện này cũng không phải ngoài ý liệu, trong khoảng thời gian này bọn họ đi du lịch có người nhận ra Tạ Bách liền qua xin chữ ký cũng không ít. Nhưung đại khái bởi vì ở trong lòng fan Tạ Bách vẫn mang hình tượng như một vị quốc vương hào quang vạn trượng trên sàn diễn, bởi vậy tuy họ thật thích hắn nhưng cũng không tùy tiện bám theo sau, khi Tạ Bách nhờ họ đừng tiết lộ hành tung của mình họ đều làm rất khá.

    - Bọn họ cũng chỉ là hỏi theo lệ thường, dù sao chúng ta ở ngay cách vách, có lẽ sẽ tìm được đầu mối gì.

    Đưa đi cảnh sát, Tạ Bách nhìn Ngụy cha cùng Ngụy Nhạn giải thích.

    Vẻ mặt Ngụy Diễn ngẩn ra:

    - Manh mối?

    Tạ Bách:

    - Phải, Soái Soái không phải nói chủ nhà cách vách bị đột tử sao? Nhưng trải qua tư liệu bệnh viện cung cấp, chủ nhà là người địa phương, tháng trước mới làm xong kiểm tra sức khỏe, cũng không có bệnh tim, cho nên đột tử cũng rất kỳ quặc. Cảnh sát hoài nghi trong chuyện này còn có ẩn tình khác, bởi vậy mới muốn điều tra.

    Gần đây luôn mê muội tiểu thuyết trinh thám Từ Tử Lâm chợt nói một câu:

    - Mật thất giết người?

    Cái gì mà dây thừng bằng sợi bông hoặc là khối băng hòa tan linh tinh, ô hô, suy nghĩ một chút đã cảm thấy thật kích thích!

    - Tôi nhớ được nhà cách vách đêm qua có một nữ nhân xinh đẹp đã vào đó đi?

    Soái Soái mở miệng.

    Hôm qua lúc bọn họ vào ở, vừa lúc nhìn thấy có một đại mỹ nữ phong tình vạn chủng kéo hành lý đi vào trong homestay ở lại.

    Khi đó chủ nhà còn rất nhiệt tình hỗ trợ khiêng hành lý, còn nhiệt tình mời cùng đi ăn tối, khi đó nàng còn nghĩ chủ nhà thật thân mật, so với chủ nhà của bọn họ chỉ cấp chìa khóa nói không tới hai câu còn thân mật hơn.

    Hiện tại ngẫm lại, đối phương hoàn toàn là thấy sắc nảy lòng tham a.

    - Nói không chừng là vì thường rình lén người khác, thức đêm nhiều lắm nên bị đột tử thì sao?

    Soái Soái vừa thốt lên xong, Ngụy cha liền dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn.

    Soái Soái bị nhìn có chút hốt hoảng:

    - Làm, làm sao vậy?

    Ngụy cha:

    - Lời này của con, là ai dạy cho con? Đứa con nít lại biết cái gì!

    Trong lòng Soái Soái giật mình, chợt ý thức được ở trong mắt người khác mình chỉ là một nhi đồng hơn mười tuổi, cũng không phải là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi.

    Hắn nuốt nước bọt:

    - Con, con chỉ là tùy tiện nói lung tung.

    Nhãn cầu của hắn loạn chuyển, vội vàng xin giúp đỡ, đáng tiếc lúc này Ngụy Diễn nhìn qua địa phương khác, rõ ràng không muốn giúp hắn - ở đây còn có nhi đồng chân chính đâu, lại dám tùy tiện mở mồm nói linh tinh, nên bị giáo huấn một chút!

    Cầu cứu không cửa, nhất thời mùi vị bị đánh đòn từ nhỏ tới lớn nảy lên trong lòng, Soái Soái vội vàng nói:

    - Chi bằng chúng ta chiêu hồn hỏi thăm một chút chủ nhà kia, sẽ biết hắn rốt cục là chết như thế nào!
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 223 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn đây chỉ là Soái Soái làm cái cớ, nhưng chờ sau khi hắn nói ra miệng thế nhưng lại cảm thấy được đó là một chuyện rất đáng được đi làm:

    - Cảnh sát không phải hoài nghi hắn chết kỳ quặc sao? Như vậy chúng ta liền hỏi một chút rốt cục thật sự là tự nhiên tử vong hay là bị mưu hại.. nếu như là sau, hắn chết hẳn cũng nhìn thấy được hung thủ, chúng ta có thể báo cảnh đem người bắt lại, bằng không chúng ta ở ngay cách vách, thật sự làm người dựng tóc gáy. Nếu chúng ta cũng bị hung thủ theo dõi thì phải làm sao bây giờ? Kỳ thật không chỉ riêng chủ nhà, khách thuê cũng chết thật kỳ quặc không phải sao? Bạn gái của hắn đều nói trước khi đi ngủ hắn còn sống sờ sờ, kết quả ngày hôm sau lại biến thành thây khô giống như đã chết mấy chục năm..

    Ngụy cha giận trừng hắn:

    - Nói bậy bạ gì đó!

    Ngụy Nhạn lại nói:

    - Con muốn nhìn thử xem.

    Những người khác:

    - Ân?

    Ngụy Nhạn mấp máy miệng:

    - Con muốn biết chủ nhà cùng khách thuê chết như thế nào, tuy rằng chủ nhà làm ra hành vi rình rập thật sự là táng tận thiên lương, nhưng..

    Lúc trước bọn họ còn do dự thuê nhà bên nào, nguyên bản phong cách trang hoàng thiết kế ở nhà cách vách làm cho nàng thật thích, nàng càng muốn thuê bên kia, chẳng qua bởi vì phòng bên kia không đủ, cho nên gia đình họ mới lựa chọn nhà bên này.

    Hiện tại nghĩ lại đều cảm thấy không rét mà run.

    - Không thành vấn đề Nhạn Nhạn, không phải là quỷ hồn sao! Thật dễ dàng kêu tới!

    Từ Tử Lâm không đợi Ngụy Nhạn nói xong liền vỗ ngực bảo đảm.

    - Hồ nháo!

    Từ Tử Lâm còn chưa uy phong được bao lâu, đã bị Ngụy Diễn nghiêm khắc ngăn cản:

    - Từ Tử Lâm, cậu thân là truyền nhân đạo giáo, chẳng lẽ chưa từng được dạy qua nếu không cần thiết, đừng hỏi quỷ thần – quỷ hồn dễ dàng trêu chọc như vậy sao?

    Trực tiếp bị điểm danh làm Từ Tử Lâm nơm nớp lo sợ, dù là Ngụy Nhạn lần đầu tiên chứng kiến Ngụy Diễn tức giận cũng hoảng sợ.

    Ngụy Diễn nhìn thoáng qua Ngụy Nhạn, mấp máy môi, ngữ khí hơi dịu đi một chút, nhưng vẫn không thay đổi:

    - Không cần ỷ mình biết chút lực lượng đặc biệt là có thể tùy ý quấy rầy sinh vật của thế giới kia, huống hồ chủ nhà bên kia lúc còn sống làm ra được chuyện rình coi người khác, sao em có thể cam đoan sau khi hắn chết hắn sẽ không làm ra hành vi càng thêm điên cuồng?

    Soái Soái nhỏ giọng nói:

    - Nhưng mà Diễn ca anh không phải lúc vào ở trong nhà này cũng từng hỏi thăm u linh tình huống căn nhà này sao?

    Ngụy Diễn híp mắt, đang muốn nói chuyện thì Tạ Bách mở miệng trước:

    - Cậu cùng Nhạn Nhạn có thể so sánh được với a Diễn sao? Một đám tiểu mao đầu, huống hồ hai người chỉ biết a Diễn thật dễ dàng gọi về u linh quỷ hồn hỏi chuyện, làm sao không chú ý tới kêu gọi u linh quỷ hồn đều là người lương thiện hoặc là không lật nổi bọt sóng?

    Tạ Bách đối với lực lượng phi nhân loại luôn mang kính sợ trong lòng.

    Hắn được Ngụy Diễn cứu nhiều lần, nhưng cũng không phải hắn chủ động trêu chọc, cho dù hắn đã có khống thủy châu cùng thủy vu, bước lên con đường tu hành, cũng chưa từng có cảm giác mình có được lực lượng siêu việt người thường mà lâng lâng.

    Tạ Bách cảm thấy đây là lực điều khiển tự động của người trưởng thành thành thục, cho nên khi nhìn thấy Soái Soái bọn họ nhảy nhót, liền muốn lên tiếng áp chúi xuống, miễn cho bọn họ quá mức bành trướng.

    - Đừng tưởng rằng trước đó thần xui quỷ khiến làm cho Huyết tộc ăn một lần mệt, thì mình thật sự có thể ở nước ngoài đi ngang. Tính an toàn ở nước ngoài cũng không ổn hơn Hoa quốc chúng ta đâu – bất kể là nhân loại hay là phi nhân loại.

    Ngụy Diễn cùng Tạ Bách anh một lời tôi một câu, Soái Soái bọn họ bị giáo huấn co rụt lại như ba chim cút nhỏ.

    Ngụy cha cũng nói:

    - Được rồi, chuyện này dừng ở đây, không được nhắc lại, chúng ta tranh thủ thời gian đi đổi khách sạn.

    Hắn sợ nhất là mấy đứa con biết mình có năng lực vượt qua người thường thì sẽ đắc ý vênh váo, có trời mới biết phi nhân loại tồn tại rốt cục nguy hiểm bao nhiêu.

    Bởi vì cách vách đã xảy ra ngoài ý muốn, chờ bọn họ đổi qua khách sạn mới, thời gian đã qua giữa trưa, Ngụy cha lo lắng bọn nhỏ bằng mặt không bằng lòng, rõ ràng kéo chậm kế hoạch du lịch ngày hôm nay.

    Ngụy Diễn cùng Tạ Bách nhân cơ hội đi tảo mộ cho ông ngoại của Tạ Bách – đây cũng nằm trong sự sắp xếp của bọn họ, chẳng qua không nghĩ tới trên đường xảy ra chuyện như vậy.

    Ba thanh thiếu niên bị Ngụy cha lưu lại trong phòng khách sạn.. làm bài tập.

    Ngụy Nhạn là một cô bé ngoan biết nghe lời, bảo làm bài tập liền làm bài tập – tuy rằng bài tập nghỉ đông nàng đã sớm làm xong, nhưng nàng vẫn một mực chuẩn bị bài, hiện tại nàng đang làm đề bài trung học phổ thông.

    Cô bé ngoan ngoãn, nhưng mấy thiếu niên thì không an ổn.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 223 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc Ngụy Nhạn mải miết làm bài, Soái Soái cùng Từ Tử Lâm không ngừng dùng ánh mắt trao đổi.

    Chờ Ngụy Nhạn đang chuẩn bị thay đổi môn học khác, đã bị Soái Soái cùng Từ Tử Lâm lôi đi.

    - Cái gì? Ca ca đã nói như vậy, hai người còn tính đi chiêu hồn?

    Nghe xong tính toán của bọn họ, Ngụy Nhạn mở to hai mắt nhìn, khó thể tin nhìn Soái Soái cùng Từ Tử Lâm.

    - Hư.

    Soái Soái ra hiệu đừng lớn tiếng.

    Ngụy Nhạn nhíu mày nhìn qua Từ Tử Lâm:

    - Anh cũng đồng ý sao?

    Ở trong mắt của nàng Từ Tử Lâm thật ổn trọng (Từ Tử Lâm luôn thích dùng vẻ mặt nghiêm túc trước mặt nữ sinh, luôn nỗ lực lộ ra dáng vẻ như vậy), kết quả chính hắn cũng đồng ý làm loại sự tình này?

    Từ Tử Lâm bị nhìn thấy có chút ngượng ngùng:

    - Chỉ là.. nếu chúng ta có năng lực trợ giúp cảnh sát rất nhanh phá án, vì sao lại không làm chứ? Đây cũng là một công lao còn giúp tiết kiệm thời gian thôi.

    Soái Soái ủng hộ:

    - Đúng đúng rồi, vì tình hữu nghị giữa hai nước!

    Ngụy Nhạn nói:

    - Ca ca bọn họ nói không được..

    - Ai nha, bọn họ chỉ là lo lắng quỷ hồn xấu xa, nhưng anh là quỷ tu nha! Với anh mà nói, quỷ hồn phá hư chính là ăn ngon! Nếu dám gây sự, một ngụm anh sẽ nuốt chửng nó!

    Soái Soái trâng tráo nói.

    Ngụy Nhạn:

    - Nhưng mà..

    - Ai nha đừng nhưng mà, em cũng đã 15 tuổi rồi, không phải là em bé hai ba tuổi, còn ca ca nói, ca ca nói.

    Soái Soái hừ nói.

    Ngụy Nhạn bị kích thích, suy nghĩ trong đầu liền ném qua bên:

    - Cậu mới là con nít đâu! Cậu còn nhỏ hơn tôi mấy tuổi!

    Soái Soái:

    - Hừ, tôi đã sớm là người trưởng thành độc lập, hừ, em không dám thì thôi, nhưng không cho em cáo trạng biết không?

    Ngụy Nhạn phồng má:

    - Tôi không phải cáo trạng tinh!

    Từ Tử Lâm nói:

    - Được rồi, Soái Soái, cậu không thể nói Nhạn Nhạn như vậy.

    Soái Soái nhún vai – hai người đối một mình hắn, hắn không thể trêu vào.

    Ngụy Nhạn thở phì phì:

    - Vậy đi thôi! Hai người muốn làm cái gì!

    Dù Ngụy cha đang ở ngoài phòng khách, nhưng Soái Soái không phải người, Từ Tử Lâm lại biết chút thủ đoạn nhỏ, bởi vậy nghé con không sợ cọp ba người liền « nhập cư trái phép » đi tới homestay bị cảnh sát phong tỏa.

    Lúc này đã chạng vạng tối, sắc trời mờ mờ, ánh chiều tà chiếu xuống, kéo ra bóng ma thật dài.

    - Nga hô, có oán khí, quả nhiên có tình huống tử vong không bình thường phát sinh nha.

    Tránh thoát cảnh sát canh gác cùng cameras, tiến vào bên trong homestay, Soái Soái nheo mắt ngửi ngửi, trong ánh mắt đen ngòm lộ ra hồng quang.

    - Nhạn Nhạn, đi theo phía sau anh, anh bảo vệ em.

    Từ Tử Lâm tay trái xiết chặt khu ma phù, tay phải đem Ngụy Nhạn hộ sau người.

    Ngụy Nhạn nhìn bóng lưng không tính là cao lớn của hắn, yên lặng tới gần một chút.

    - Chúng ta nhanh chóng gọi về khách thuê cùng chủ nhà xuất hiện đi! Bằng không chờ Diễn ca bọn họ trở lại thấy chúng ta đi vắng thì không xong.

    Soái Soái có chút hưng phấn.

    Trong lòng Từ Tử Lâm có chút run lên, hẳn đang nhớ lại bộ dáng tức giận của Ngụy Diễn sáng nay.

    Vì thế hắn lấy ra một cái đồng hồ treo tường cũ kỹ cùng một cây lược gỗ đào màu đỏ.

    Lược gỗ đào có thể trừ tà, nhưng nếu là màu đỏ chẳng những không thể trừ tà, ngược lại còn đưa tới quỷ hồn.

    Ở trong gian phòng phát sinh qua án mạng, một mình một người đốt nhang xong, trước dùng cây lược màu đỏ chải đầu, sau đó đem tóc búi thành một búi tóc, lại đem lược cắm lên búi tóc, sẽ nhìn thấy người chết oan trong phòng.

    Đồng hồ treo tường kiểu cũ, là một đạo cụ phụ trợ chiêu quỷ khác, trong tiếng chuông đồng hồ chớp lên, hướng không trung vung tiền xu.

    Nếu tiếp được thì vô sự phát sinh, nếu tiền xu rơi xuống đất quỷ hồn sẽ theo tiếng chuông xuất hiện.

    Ném một lần còn chưa xuất hiện dị thường, có thể liên tục ném ba lần.

    Sở dĩ chuẩn bị hai tay, cũng bởi vì Từ Tử Lâm lo lắng quỷ hồn tây dương khác với quỷ hồn Hoa quốc, nếu dùng lược gỗ đào màu đỏ không tác dụng, còn có một loại phương pháp khác.

    Nhưng đại khái vận khí của bọn họ tốt, chỉ dùng lược gỗ đào chải tóc vài lần, nhiệt độ trong phòng hạ xuống.

    Ánh mắt Từ Từ Lâm trầm xuống:

    - Nhạn Nhạn, em nhanh buông lược!

    Nói xong còn muốn đưa tay đi bắt Ngụy Nhạn.
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 224 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng lúc đó một đoàn sương khói hình người màu than chì từ phía sau Ngụy Nhạn đột nhiên dâng lên, bộ vị như là cánh tay muốn ôm lên người nàng.

    Ánh mắt Soái Soái chợt sắc bén, hé miệng phun ra tiếng quỷ khóc thật kinh sợ, trực tiếp đem quỷ hồn mới xuất hiện thổi bay thẳng tắp nện lên trên tường.

    - Dám ở dưới mắt của tôi động tay động chân, cam đoan cho ông chết cũng không được yên ổn!

    Soái Soái nhẹ nhàng bay tới trước mặt quỷ hồn kia, đưa tay vừa trảo, đã đem đầu của đối phương chộp vào trong tay như là chộp dưa hấu:

    - Uy, ông chính là chủ nhà homestay này đi?

    Đối với nữ sinh động tay động chân, vừa nhìn cũng không phải thứ tốt!

    Bị Soái Soái bạo lực "khảo tra", chủ nhà không dám có chút giấu diếm, đem tội ác mình làm nhiều năm qua toàn bộ nói ra.

    Chủ nhà là một trung niên hơn 40 tuổi người da trắng, nếu nhìn từ bề ngoài cũng được xem là một thân sĩ.

    Nhưng biết người biết mặt chứ không biết lòng, hắn là tên mặt người dạ thú, từ trong phòng của hắn lục soát ra tư liệu ghi hình sớm nhất là từ năm năm trước, mà hắn kinh doanh homestay này được xem là homestay nổi tiếng trên mạng, mỗi ngày khách nhân đến thuê phòng nối liền không dứt, nhất là hiện tại nữ sinh đều thích du lịch chụp ảnh, không chỉ là cảnh điểm du lịch, ăn uống ở lại đều lựa chọn phong cảnh thích hợp chụp hình.

    Có thể nghĩ hắn rốt cục rình xem riêng tư của biết bao nhiêu cô gái, có bao nhiêu cô gái trong lòng vô hình bị thương tổn.

    Soái Soái tự nhận mình không phải người chuyên môn trừ ma vệ đạo, nhưng đối với hạng người xấu xa thế này đều căm thù tới tận xương tủy.

    Lại càng không cần phải nói Ngụy Nhạn thân là nữu sinh càng thêm đồng cảm.

    - Vậy ông chết như thế nào?

    Từ Tử Lâm nhìn thấy Ngụy Nhạn sắc mặt trắng bệch, lo lắng cảm xúc của nàng quá mức kích động, cũng không có ý định tiếp tục nghe hắn nhận tội.

    Bị hỏi vấn đề này, chủ nhà chợt lặng đi một chút, sau đó là lặng im thời gian dài.

    Ngay lúc Ngụy Nhạn cho rằng chủ nhà không có ý định trả lời, hắn đột nhiên vặn vẹo linh hồn, lớn tiếng thét chói tai:

    - Ác ma! Nàng là ác ma!

    Từ Tử Lâm mẫn tuệ bắt được một chữ:

    - Nàng?

    Soái Soái liền hỏi:

    - Rốt cục là ai?

    Nhưng quỷ hồn chủ nhà như phát điên, chỉ lo tru lên, hoàn toàn không thể trả lời.

    Theo hắn tru lên, vật phẩm trong phòng bắt đầu lay động, dần dần có xu thế muốn bay lên không.

    Thấy thế Từ Tử Lâm lấy ra một trương an thần thanh tâm phù dùng sức vỗ vào quỷ hồn của chủ nhà!

    Nháy mắt chủ nhà đang bắt đầu vặn vẹo tay chân lại giống như bị trúng chú ngữ định thân, toàn bộ quỷ hồn đều cứng còng bất động.

    - Chúng ta, chúng ta làm sao mà hỏi? Hắn hình như không còn cách nào nói được.

    Ngụy Nhạn nuốt nước bọt, trong lòng lo sợ bất an, đã bắt đầu hối hận nhất thời tò mò lại cùng Soái Soái bọn họ đến đây.

    Soái Soái cũng vừa bị quỷ hồn của chủ nhà đột nhiên phát điên trở tay không kịp, giờ phút này trong đầu vẫn còn mê muội lên.

    Nhưng hắn không thể nhận thức sợ, nhận thức sợ hắn liền thật mất mặt!

    Bởi vậy hắn miễn cưỡng chống đỡ nói:

    - Nếu đều là quỷ hồn, vậy để tôi sưu hồn hắn đi!

    Nói xong hai tay hắn đè quỷ hồn của chủ nhà, đầu áp vào đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Nhạn cùng Từ Tử Lâm, đầu của hai quỷ dung hợp cùng nhau.

    Lúc này góc nhìn của Soái Soái cũng hoàn toàn là góc nhìn của chủ nhà.

    Hắn « xem » được mỹ nữ khách thuê phong tình vạn chủng đêm qua, bởi vì đối phương thật đẹp, cho nên chủ nhà không chút do dự bỏ quên những khách thuê của phòng khác, tính toán chú tâm đầu nhập rình coi vị đại mỹ nữ kia.

    Vị đại mỹ nữ tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy được có người dùng ánh mắt liếm láp mỗi tấc da thịt của nàng, sau khi uống rượu xong thì bắt đầu cởi quần áo.

    Trong lòng chủ nhà còn đang nghi hoặc, cửa phòng của đại mỹ nữ đột nhiên bị gõ lên, vì thế chủ nhà trơ mắt nhìn bạn trai của cô gái phòng bên cạnh xuất hiện bên ngoài cửa – nam nhân kia tựa hồ cũng thập phần ngoài ý muốn mỹ nữ mở cửa lại hoàn toàn trần truồng, nhưng ngay lập tức không cách nào tự hỏi, trực tiếp bổ nhào lên người đại mỹ nữ.

    Thông qua cameras giấu diếm trong phòng, chủ nhà dễ dàng chứng kiến từng bộ vị trên thân thể hai người kia.

    Đột nhiên nam nhân đè lên người đại mỹ nữ không tiếp tục nhúc nhích.

    Ngay lúc chủ nhà còn đang trố mắt, đại mỹ nữ lại đem nam nhân đè trên người mình ném qua một bên, một tay kháp cổ của hắn, sau đó ngẩng đầu yên lặng nhìn về một phương hướng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi:

    - Tôi biết ông đang nhìn xem.

    -!

    Chủ nhà hoàng sợ cảm giác máu huyết toàn thân đều đọng lại – bởi vì phương hướng nàng nhìn tới chính là cameras của hắn! Giống như nàng đang mặt đối mặt với hắn!
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 224 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chủ nhà vốn bởi vì thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của đại mỹ nữ mà tâm tình kích động, sau nhìn thấy nàng lăn giường với nam nhân khác càng thêm kích động – hắn trang bị cameras rình coi nữ khách không chỉ riêng vì mình thưởng thức, hắn còn nghĩ phương pháp ghi hành sao chép thành đĩa CD bán lên mạng kiếm tiền.

    Thay vì nói hắn mở homestay kiếm tiền, chi bằng nói hắn bán những hình ảnh CD này mới là nghề chính của hắn.

    Mà trong lúc quay chụp, hắn cũng sẽ thuận tiện cùng nhau thưởng thức hiện trường, hơn nữa tự mình giải tỏa vài lần.

    Nhưng ở trước mắt, trong lúc thân thể hắn sắp phun ra, đột nhiên bị xối một chậu nước lạnh, chủ nhà cảm giác mình đều phải héo.

    Nhưng chuyện làm cho hắn hoàn toàn không nghĩ tới còn ở phía sau.

    Mỹ nữ nói xong cũng không đợi chủ nhà trả lời, nàng ôm nam nhân kia (điều này làm chủ nhà thật kinh ngạc, khí lực của một mỹ nữ lại có thể lớn như vậy, chẳng lẽ là king kong sao) đi tới chỗ đặt cameras nơi đầu giường ghé sát vào.

    Ngay lúc chủ nhà nghĩ mỹ nữ sẽ biểu diễn một trận tình cảm mãnh liệt tại hiện trường cho hắn xem, hắn đột nhiên chú ý tới nam nhân sắp hưởng thụ diễm phúc kia lại có thể khóc?

    Sao lại thế này?

    Đây là cao hứng mà khóc sao?

    Cũng quá không có tiền đồ rồi chứ!

    Chủ nhà còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của mỹ nữ ghé sát vào môi nam nhân, sau đó bắt đầu hô hấp.

    Khoan khoan?

    Chủ nhà ngày càng mê hoặc.

    Nhưng rất nhanh hắn liền có được giải thích.

    Theo thời gian trôi qua, theo biểu tình của mỹ nữ ngày càng hưởng thụ, biểu tình nam nhân dưới người nàng ngày càng hoảng sợ, hơn nữa nguyên bản thân thể to lớn phồng lên lại giống như là bị xì hơi dần dần biến thành bằng phẳng, khô quắt..

    Chủ nhà rốt cục ý thức được không thích hợp.

    Thế nhưng lúc này cũng đã chậm, theo mỹ nữ khách thuê hô hấp như là đang hút thuốc, nam nhân cường tráng tươi sống vài phút trước trong nháy mắt liền biến thành xương bọc da da nhăn nheo rũ cụp xuống.

    Loại bộ dạng bị hút khô giống như là, giống như là..

    Bỗng dưng chủ nhà nhớ tới đoạn thời gian này bên ngoài truyền lưu sự kiện "quỷ hút máu" ầm ĩ khắp nơi.

    Hắn nguyên bản đối với sự việc này luôn dè bỉu, cảm thấy nhiều nhất là những người trầm mê trong văn hóa quỷ hút máu gợi lên sự kiện gây ra sự chú ý mà thôi.

    Mấy năm nay hắn thông qua việc quay chụp truyền internet những đoạn phim như thế này, cũng kết bạn được một số nhân mạch, hắn còn có chút tự tin kẻ vụng về bắt chước sát nhân cuồng khẳng định không có lá gan tới chỗ của hắn gây chuyện thị phi.

    Nhưng giờ phút này hắn lại ý thức được thế giới này cũng không được an toàn như trong suy nghĩ của hắn.

    Quan trọng nhất là, làm ra loại chuyện này thật sự không phải là người!

    Hình ảnh cuối cùng khi còn sống của chủ nhà, chính là đại mỹ nữ khách thuê giống như là nữ yêu thỏa mãn đứng lên từ thi thể khô quắt của nam nhân, sau đó hướng cameras lộ ra vẻ cười mị hoặc:

    - Tôi nhìn thấy dục..

    - Cho nên, hắn là bị hù chết sao?

    Từ Tử Lâm nghe xong Soái Soái thuật lại, trầm mặc một lát nói.

    Ngụy Nhạn lạnh run:

    - Chứng kiến hình ảnh khủng bố như vậy, là người nào cũng sẽ bị hù chết đi?

    Ngụy Nhạn:

    - Hút khô.. đây thật sự là do Huyết tộc làm sao?

    Tuy rằng nàng thiếu chút nữa bị Mephis bắt đi, nhưng kế tiếp theo sau cũng đã tiêu tan hiềm khích trước kia, không nói là có thái độ như bạn thân, nhưng nhớ tới quy định của thánh Markus gia tộc.. hẳn là sẽ không tới mức hút khô chết người.. đi?
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 225 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Soái Soái cũng không biết nghĩ như thế nào, cảm thấy được hoàn toàn là do lá gan của chủ nhà quá nhỏ, còn nghĩ một màn trước khi chủ nhà chết dùng quỷ pháp tái hiện trước mặt Ngụy Nhạn bọn họ:

    - Ông già háo sắc này vốn đã thật sự chột dạ, sợ kế tiếp bị nữ quái vật hút khô chính là bản thân, càng nghĩ càng sợ hãi, trực tiếp bị hù chết.

    Theo thanh âm của hắn vang lên, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của mỹ nữ khách thuê cũng xuất hiện trước mặt Ngụy Nhạn bọn họ.

    Nhưng khác với trong trí nhớ của quỷ hồn chủ nhà lưu lại trước đó chính là, vốn là mỹ nữ khách thuê lúc này ánh mắt lại hơi chuyển động, giống như ở trước mặt bọn họ không phải là một đoạn trí nhứo, mà là mỹ nữ khách thuê chân chính sống động đứng ngay trước mặt bọn họ.

    Ngay sau đó nàng cũng mở miệng:

    - Tôi nhìn thấy dục của các người..

    Soái Soái:

    -!

    Từ Tử Lâm bị hành động đột nhiên của Soái Soái đem quỷ hồn của chủ nhà xé nát làm hoảng sợ, liền che chở Ngụy Nhạn, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn:

    - Anh làm sao vậy?

    Sẽ không phải là bị đột nhiên kích phát ma tính phát điên rồi chứ?

    Nhưng Soái Soái lại chỉ lôi kéo hắn cùng Ngụy Nhạn cực nhanh thoát ra khỏi homestay bỏ chạy:

    - Nàng, nàng xem thấy chúng ta!

    Bởi vì "cùng chung" trí nhớ với quỷ hồn chủ nhà, cho nên lúc này Soái Soái có thể nghe hiểu được tiếng Ý, rõ ràng nàng đối với chủ nhà nói chỉ là "ông", nhưng lần này, nàng lại tỏ vẻ số nhiều "các người"!

    Soái Soái không dám nghĩ lại biến hóa trong chuyện này – hắn không có khả năng nghe lầm, giải thích duy nhất chính là mỹ nữ khách thuê kia thật sự thập phần cổ quái, hơn nữa năng lực của đối phương kỳ lạ, cho dù chỉ là trí nhớ linh hồn ngắt quãng, cũng có thể xúc động tới cảm giác của nàng!

    Thật quá tệ hại, hành vi vừa rồi của bọn họ đã làm cho đối phương "chứng kiến" được bọn họ!

    Ý thức được bọn họ đã gây họa, Soái Soái không dám tiếp tục chậm trễ, đối mặt với lời chất vấn của Từ Tử Lâm cùng Ngụy Nhạn, hắn chỉ đành vắt hết óc kiếm cớ ấp úng qua loa tắc trách cho qua, muốn cùng nhau đối ứng khẩu cung, thề kiên quyết không bại lộ những gì mình đã gặp được.

    Soái Soái lo lắng chính là nếu hai nhi đồng chân thực này biết được sự tình thì sẽ sợ hãi.

    Bởi vì Soái Soái giấu diếm, Ngụy Diễn cùng Tạ Bách quét mộ xong trở lại, nhìn thấy Ngụy Nhạn cam đoan mình vẫn ở yên trong phòng học tập, cũng không phát hiện có điều gì không thích hợp, chỉ có nội tâm Soái Soái vô cùng bất an, trằn trọc tới sáng không ngủ được.

    Nhìn ánh mặt trời vừa lên, hắn thở ra một hơi oi bức – hắn có phải tự dọa chính mình rồi hay không?

    Xây dụng xong tâm lý cho chính mình, Soái Soái đem tình huống thật thà cung khai ném qua một bên, làm như không có việc gì chạy ra ngoài, chuẩn bị bắt đầu hành trình mạo hiểm một ngày mới.

    Nhưng kế hoạch không cản nổi biến hóa, hắn còn chưa kịp nói ra mình muốn đi đâu chơi, thánh Markus Huyết tộc đã tìm tới hắn.. hoặc nói là bọn hắn.

    Chứng kiến Phoeny, Soái Soái còn chưa ý thức được điều gì:

    - Đây rõ ràng là ý không ở trong lời, Diễn ca, Phoeny kia khẳng định trúng ý Bách ca!

    Lúc này Soái Soái còn "mang thù" với Tạ Bách đâu.

    Nguyên nhân là vì Soái Soái muốn đi xem sân đấu thú, nhưng Tạ Bách muốn mang mọi người đi xem di tích thành cổ nổi tiếng thế giới.

    Nhưng Soái Soái cảm thấy chỗ kia đổ nát thê lương không có gì đáng giá nhìn xem, nhưng số ít phục tùng đa số, hắn đành phải tiếp tục đi theo "học tập" lịch sử nước ngoài.

    Vì thế Tạ Bách biến thành đối tượng bị Soái Soái nhớ thù.

    - Tôi cảm thấy được nha, nhất định là có người thái độ không đủ kiên quyết, cho nên cho chút người nào ảo giác mời nàng cảm giác mình vẫn còn cơ hội!

    Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn trộm Tạ Bách.

    Tạ Bách lườm hắn:

    - Không nói lời nào không ai đem cậu xem thành câm điếc!

    Soái Soái phồng mặt, có bản lĩnh may miệng hắn đi, lêu lêu..

    Tạ Bách nhướng mày, sau đó ôm lấy Ngụy Diễn:

    - A Diễn, có quỷ khi dễ anh!

    Ngụy Diễn bất ngờ không kịp đề phòng bị người làm nũng:

    -!

    Soái Soái cũng trợn mắt há hốc mồm:

    - Anh là một đại nam nhân lại có thể ác ý làm nũng?

    Thực nam nhân không phải cần ngay mặt đối chiến sao?

    Tạ Bách đúng lý hợp tình:

    - Tôi ác ý làm nũng như thế nào chứ? Tôi rõ ràng là cùng bạn trai của mình quang minh chính đại làm nũng! Ha ha, có chút quỷ độc thân không cách nào thể hội được tình đến tận sâu trong tự nhiên biểu lộ ngọt ngào!

    Soái Soái:

    - Độc thân làm sao vậy! Tôi độc thân tôi kiêu ngạo, tôi, tôi hiện tại mới mười tuổi! Tôi còn là một nhi đồng đâu!

    Ai còn không phải là bảo bảo đâu!

    Cũng không biết là như thế nào, Tạ Bách cùng Soái Soái luôn cãi nhau, cho dù bình thường có tạm dừng một chút, nhưng luôn cho người ta cảm giác không thể trở thành bạn thân với nhau.

    Đối với nghi vấn của Ngụy Diễn, Tạ Bách cùng Soái Soái lại trả lời vô cùng nhất trí:

    - Ai bảo hắn luôn muốn chiếm lấy a Diễn/ Diễn ca!
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...