Ngôn Tình Năm Tháng Về Sau - Ly

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi lynhuoc11, 16 Tháng tám 2023.

  1. lynhuoc11 Les Etoiles

    Bài viết:
    118
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gặp gỡ Lý Duật Vân ở thư viện quận khiến tâm trạng Cố Khách Trình thoải mái như được thổi mát bằng hơi lạnh của khối băng giữa trưa xế đầy oi bức. Hắn bước vào thư viện, lại tìm một quyển sách khác bắt đầu đọc lên, đắm mình trong tri thức vô tận suốt một buổi chiều. Khi nắng trời đã đỡ gay gắt hơn, Cố Khách Trình lấy xe chạy về nhà. Hơi nóng từ mặt đường lan ra không gian xung quanh, tiếng còi xe inh ỏi trên các ngã tư đường. Giao lộ không lúc nào là thiếu vắng dòng người vội vã. Hắn một bên đạp xe, một bên hưởng thụ chút gió chiều gợn lên vầng trán. Man mát, cũng dễ chịu. Tấm lưng đã bị mồ hôi nhuộm đầy, tiếng hít thở của hắn cũng trầm nặng hơn mỗi khi qua những con dốc và đạp lên cầu.

    Đường về tốn thời gian hơn đường đi, Cố Khách Trình nghĩ. Khi hắn đến nhà, chiếc xe ba gác quen thuộc của chú Tư đã đứng chờ sẵn. Với những người bán quán ven đường như chú Tư, ngày lễ, Tết càng là một ngày kiếm lời. Do đó, chú không tận hưởng những ngày như thế này mà cố gắng bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vả lại, chú cũng có tuổi, không như lớp người trẻ có quá nhiều thú vui để giết thời gian. Rảnh rỗi như vậy, chú lại ngứa tay ngứa chân, cảm thấy bứt rứt không thôi.

    Cố Khách Trình dẹp đồ vào nhà, khóa cửa cẩn thận rồi cùng chú Tư đi bán hủ tiếu gõ như mọi ngày.

    Hôm nay như chú Tư nhận xét có vẻ ít người ăn hơn ngày thường dù là ngày lễ Tết. Đối với điều này, Cố Khách Trình có thể lý giải. Mọi ngày, người lao động trở về lúc chiều muộn sẽ ghé vào quán ăn vội tô hủ tiếu và mua thêm phần cho người ở nhà. Nhưng lễ Tết thì khác, người ta thường có xu hướng tự thưởng cho mình những phần ăn với hình thức bắt mắt hơn, ở những nơi "sang" hơn là vỉa hè. Giống kiểu, mở đầu cho một năm mới, chẳng ai lại muốn ngồi ăn ở ven đường với một tô hủ tiếu gõ không có bao nhiêu thịt. Họ sợ vận rủi sẽ ám lên người mình trong suốt một năm. Hoặc có những người có chỗ ở rộng rãi hơn sẽ mời vài người thân, bạn bè đến ăn mừng năm mới, vừa tiết kiệm vừa đông vui (nếu so với ăn ngoài tiệm).

    "Chắc hôm nay nghỉ sớm rồi con ạ!" Chú Tư cười cười nói với Cố Khách Trình đang ngồi rửa nốt đống chén dơ.

    Hắn gật đầu, bưng tô chén đã rửa sạch úp lên sọt rồi cùng chú Tư dọn hàng về. Xuyên qua những ngã tư đường, trong những quán ăn sang trọng được trang trí Tết chỉn chu, Cố Khách Trình thấy những người bạn cùng tuổi mình đã diện những bộ đồ đẹp đứng chụp ảnh. Qua lớp cửa kính, không khí trong các quán ấm áp hơn với những lồng đèn, những dải ruy băng màu đỏ thắm. Hắn không nghe được âm thanh huyên náo trong quán nhưng nhìn biểu cảm của những vị khách hạng sang, hắn biết họ đang rất vui vẻ, đắm mình trong mỹ thực và không khí đầy ấm cúng. Hắn thở dài, rất nhẹ, cũng không nhìn thêm nữa.

    Đã bao lâu rồi, Cố Khách Trình có người thân cùng đón Tết nhỉ?

    Đó hẳn là chuyện của nhiều năm về trước. Hắn chua xót nghĩ.

    "Không ấy, lát nữa con qua nhà chú ăn một bữa cơm nghen." Thông qua gương chiếu hậu, chú Tư nhìn góc nghiêng ảm đạm của Cố Khách Trình, tri kỉ mời gọi.

    Hắn lắc đầu, từ chối lòng tốt của chú Tư. Bản thân cũng hiểu sự có mặt của mình sẽ khiến gia đình chú Tư cảm thấy không được tự nhiên. Dẫu sao, cũng là ngày đầu năm, ai cũng muốn đoàn viên với những người thân yêu của mình.

    Cố Khách Trình đi vào, trong nhà một mảnh tối tăm. Hắn thở dài, bật công tắc đèn rồi tranh thủ tắm rửa. Tắm xong, hắn đi hâm nóng phần hủ tiếu chú Tư đưa. Dù Cố Khách Trình không kén ăn nhưng mỗi ngày ăn đi ăn lại một món cũng khiến hắn thấy ngấy. Hắn nhìn tô hủ tiếu, trong lòng có rồi một ý tưởng. Cố ăn cho xong bữa tối ngày hôm nay, Cố Khách Trình hiếm thấy không giải đề mà mở điện thoại lên xem tin tức. Đảo qua một loạt thông báo cùng những tin nhắn linh tinh từ nhóm lớp, Cố Khách Trình nhấp vào khung trò chuyện với Lý Duật Vân.

    Esther Van – Hôm nay về hơi gấp gáp. Xin lỗi bạn nhiều!

    Tin nhắn đã gửi cách đây bốn tiếng trước. Nhìn trạng thái của nàng cũng không hoạt động, Cố Khách Trình gửi một tin nhắn:

    "Năm mới vui vẻ!"

    Sau đó, hắn lại gửi thêm một tin khác.

    "Chúc ngủ ngon!"

    Cố Khách Trình vừa đặt điện thoại xuống, thông báo từ ứng dụng đã vang lên. Hắn cầm lại điện thoại, mở khóa xem thử.

    Esther Van – Năm mới vui vẻ. Ở đây thật buồn chán.

    Lý Duật Vân gửi ảnh cho Cố Khách Trình, hắn không biết đây là nơi nào nhưng mức độ sang trọng của nó viễn siêu với những nhà hàng hắn từng nhìn thoáng qua. Những người ở đây đều toát lên khí chất riêng biệt, thể hiện địa vị của gia đình, gia tộc, họ giàu có và tài giỏi. Đó là điều Cố Khách Trình cảm nhận được thông qua ảnh chụp.

    Tự nhiên, hắn cũng không biết trả lời gì thêm nữa. Thả xong cảm xúc cho tin nhắn Lý Duật Vân, Cố Khách Trình đặt điện thoại xuống bên cạnh. Gió tầng nào gặp mây tầng đó, không thể phủ nhận rằng, dù Cố Khách Trình có tiềm lực học tập đến đâu cũng không so được với những người ngậm muỗng vàng, sinh ra đã ở ngay vạch đích. Nhưng hắn không vì thế mà bỏ cuộc, mặc kệ thời gian bao lâu chung quy có một ngày, Cố Khách Trình sẽ trở thành một trong những người ở đó. Bay cao thật cao, tương xứng với khả năng của mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng hai 2025
  2. lynhuoc11 Les Etoiles

    Bài viết:
    118
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vân Vân, tới, cùng cha chào hỏi chú Lập, chú Thiên và con trai hai người nào." Lý Đô Thành cầm một ly rượu vang, đến cạnh người Lý Duật Vân nói nhỏ.

    Trong mắt Lý Duật Vân xẹt qua một tia khó chịu nhưng rất nhanh bị đè ép xuống. Lý Đô Thành cũng không phát hiện ra. Nàng đặt điện thoại vào giỏ, đáp lại Lý Đô Thành rồi cùng ông đi đến đám người đang trò chuyện vô cùng vui vẻ.

    "Con chào chú Lập, chú Thiên." Đối với con trai hai người, Lý Duật Vân chỉ gật đầu và mỉm cười khách sáo xem như chào hỏi.

    Nhận thấy sự xuất hiện của nàng, Trương Lập cùng Vương Thiên tinh ý để hai người con trai mình là Trương Khải và Vương Tường tách ra trò chuyện riêng.

    Còn lại ba người Lý Đô Thành, Trương Lập nâng ly, cười nói:

    "Con gái anh càng lớn càng xinh đẹp, đã có ai cầu hôn hay chưa? Không biết, khuyển tử nhà tôi có lọt vào mắt xanh của con gái anh không nhỉ? Ha ha."

    Lý Đô Thành hai hàng lông mày giãn ra, cười to trả lời:

    "Còn chưa có đâu. Con gái tôi sắp vào đại học, nó bảo rằng chỉ tập trung cho sự nghiệp. Anh biết lớp trẻ mà, dễ gì chịu nghe theo lời cha mẹ kết hôn trước như chúng ta hồi đó. Con cái lớn rồi, tự có ý nghĩ riêng hết."

    "Như thế là không được, con gái học nhiều có ích lợi gì đâu? Đủ tuổi kết hôn, quán xuyến công việc của nhà chồng không phải tốt hơn sao?" Trương Lập lắc đầu, xem lời Lý Đô Thành như chuyện vui đùa mà phản bác.

    Lý Đô Thành không đáp, nói qua loa vài câu sau đó chào tạm biệt hai người, tiếp đãi các vị khách khác.

    Còn lại Trương Lập và Vương Thiên, hai người không tránh khỏi nói thầm vài câu:

    "Hừ, làm ra vẻ. Nhà hắn chỉ có mỗi con gái, nếu sinh được con trai, chưa chắc đã nói câu này."

    Vương Thiên chỉ cười không đáp, trong lòng thoảng qua một vài ý nghĩ.

    Lý Duật Vân cùng hai người Trương Khải cũng nói chuyện đến không ổn. Hai người thi nhau "trêu hoa ghẹo nguyệt", thật không có "phong phạm thân sĩ" như bề ngoài thể hiện. Lời nói ngả ngớn không khớp với trang phục trang trọng trên người. Thật giống như "bùn nhão trét tường", chẳng đâu vào đâu. Lý Duật Vân ứng phó vài câu đã chịu không nổi chạy lấy người. Trương Khải cùng Vương Tường mặc dù tâm tư rục rịch nhưng hôm nay là tiệc của Lý gia, quấn lấy nàng không rời thế nào cũng bị răn dạy lúc về nhà. Thế là, bọn hắn chia nhau từng người đi tìm đối tượng khác trêu chọc. Không có con gái Lý gia thì cũng có con gái Nguyễn gia, Trần gia, thiếu gì người muốn bợ hai nhà Trương, Vương mà bảo con gái đến tìm bọn hắn nói chuyện đâu. Không cần thiết đeo theo một người không hiểu "phong tình" là gì cho nhọc thân.

    Lý Duật Vân nhờ người nói với Lý Đô Thành bản thân không được khỏe, sau đó nàng đi lên phòng. Ngã người trên chiếc giường êm và rộng, Lý Duật Vân thở dài đầy thoải mái. Nàng lấy điện thoại, mở lên xem tin tức.

    Người kia vẫn chưa trả lời.

    Đặt điện thoại lên giường, Lý Duật Vân quyết định đi tắm để thư giãn cơ thể đầy mỏi mệt vì phải gắng gượng ứng phó vô số người. Nàng biết rằng, phải tạo dựng quan hệ nhưng nếu với những người có tư tưởng phân biệt giới như vậy, nàng thà tự bơi dù biết sẽ bị chèn ép khắp nơi.

    Tình thương của cha, Lý Duật Vân không nắm chắc bao giờ sẽ bị đo đếm bởi lợi ích từ hôn nhân của nàng. Do vậy, Lý Duật Vân cần phải tìm một lối thoát, một con đường mới. Nàng không dám vọng tưởng cao xa sẽ thay đổi được thế giới này, nàng chỉ cần tạo được một môi trường cạnh tranh công bằng giữa nam và nữ, để nữ giới có cơ hội và tiềm lực phát triển bản thân. Thế là đủ rồi.

    Lý Duật Vân cần những người có ý nghĩ giống như mình, nàng cũng đang tìm kiếm và có được một đối tượng. Người này có ý chí cầu tiến, bản thân cũng có năng lực chỉ là thiếu tài lực để phát triển. Dù gặp gỡ thoáng qua nhưng Lý Duật Vân cảm nhận được Cố Khách Trình không giống với những người con trai nàng từng tiếp xúc. Hắn không giỏi nói chuyện, không giỏi bộc lộ cảm xúc của mình nhưng rất chân thành và đầy tinh tế. Tâm tư kín đáo nhưng lần lần lượt lượt phô bày tấm lòng của mình cho nàng xem. Quan trọng là, khi ở cạnh Cố Khách Trình, tâm tình Lý Duật Vân luôn tràn đầy thoải mái không rõ lý do. Từ trước đến bây giờ, linh cảm của nàng luôn chính xác. Đó là lý do, Lý Duật Vân lần lần lượt lượt chấp nhận những lời đề nghị của Cố Khách Trình mà không phải lịch sự từ chối như với những người trước đây.

    Tắm xong, nhận thấy thời gian cũng còn sớm. Lý Duật Vân tranh thủ xử lý một ít công việc rồi lên giường nghỉ ngơi. Nàng suy nghĩ đôi chút, vẫn là lựa chọn gửi tin nhắn chúc ngủ ngon với Cố Khách Trình.

    Về phần Cố Khách Trình, sau khi thả tim tin nhắn Lý Duật Vân đã quyết đoán giải đề. Không giải đề cũng không biết làm gì, vả lại có được một mục tiêu mới, hắn phải tranh thủ đến cùng.

    Khi thấy tin nhắn của Lý Duật Vân, Cố Khách Trình đã run tay đến mức làm rớt bút. Hắn bình tĩnh cúi người xuống nhặt bút bi lên, cầm điện thoại lên xem thử nàng nhắn gì.

    Chúc ngủ ngon sao?

    Cố Khách Trình mỉm cười, nghĩ nghĩ, vẫn là không nhắn tiếp. Hắn có một mong muốn nho nhỏ, chính là trở thành người chào buổi sáng Lý Duật Vân mỗi ngày.

    Giải quyết xong vài câu cuối cùng, Cố Khách Trình cũng lên giường nằm ngủ sau khi đã vệ sinh cá nhân.

    Hôm nay, ở hai nơi khác nhau, có hai người vì một vài lý do mà trằn trọc đến nửa khuya mới ngủ được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng hai 2025
  3. lynhuoc11 Les Etoiles

    Bài viết:
    118
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Duật vân phiếu diểu miện đô thành,

    Hoang dã oanh hồi mịch khách trình.

    Bất quản phong ai xâm đoản mấn,

    Đãn bằng nhật nguyệt giám cô thành.


    [..]"

    (Trích từ "Tây trình lữ muộn" - Phan Huy Ích)

    Đọc bốn câu đầu của bài thơ, Cố Khách Trình chững lại vài giây. Có trùng hợp quá không khi tên của nàng và hắn lại lần lượt xuất hiện trong bài thơ.

    Từ lần gặp gỡ đầu tiên ở thư viện trường, hắn đã nghĩ rằng, người như Lý Duật Vân, Cố Khách Trình phải cố gắng thật nhiều năm nữa may ra mới có cơ hội gặp gỡ và tiếp xúc với nàng. Tuy nhiên, lần gặp gỡ ở trường đại học, ở thư viện quận và hơn hết là trở thành một trong số những người bạn trên mạng xã hội của Lý Duật Vân đã khiến Cố Khách Trình phải thay đổi suy nghĩ. Cố Khách Trình mỉm cười, có lẽ đây chính là duyên phận mà người ta thường hay nói đi.

    Là duyên phận, mới lần lần lượt lượt gặp được nàng.

    Cố Khách Trình thở dài, nếu ban đầu, để ý đến Lý Duật Vân là bởi vì khí chất khác biệt so với những người còn lại, thì sau lần ở quán ăn, hắn đã bị tính cách nàng chinh phục. Đâu phải Cố Khách Trình không nhận ra Lý Duật Vân bị chất liệu của giấy ăn rẻ tiền ảnh hưởng đến. Từng cử chỉ, từng động tác của nàng, hắn đều đặt ở trong mắt, để ở trong lòng. Mặc dù Lý Duật Vân che đậy rất tốt, Cố Khách Trình vẫn kịp nhận ra một tia sững sờ khi tiếp xúc với khăn giấy của nàng. Nhưng vì tránh hắn khó xử, nàng vẫn là im lặng không nói ra.

    Có một lần, khi Cố Khách Trình dừng xe chờ đèn đỏ, trước mặt hắn đã diễn ra một tình huống không thể nào quên được. Người giao hàng không chú ý trên đường có một cục đá to tướng chắn ngang vì mải mê tiếp đơn mà trượt tay lái, làm đổ đồ ăn lên một chiếc xe hơi đắt tiền. Mặc kệ anh ta có năn nỉ, van xin thậm chí là quỳ xuống nhận lỗi chỉ mong được chủ xe cho qua, chủ chiếc xe vẫn nằng nặc đòi anh ta bồi thường. Người chủ xe hơi, sắc mặt đỏ bừng vì giận dữ, lời nói đanh đá, gắt gỏng và tràn đầy lửa giận trút xuống người giao hàng những lời lẽ thô tục, mắng nhiếc điếc tai. Chuyện sau đó, Cố Khách Trình cũng không rõ. Số phận của người giao hàng sẽ đi về đâu, anh ta có mất việc hay bị phạt tiền vì làm đổ đồ ăn của khách và giao hàng trễ hay không? Hoặc là, anh ta có tốn một khoản tiền lớn để "bồi thường tổn thất" mà người chủ xe đưa ra hay không? Những việc này, hắn hoàn toàn không biết. Nhưng hắn biết rằng, tức giận sẽ làm con người ta xấu xí và mất khôn.

    Cố Khách Trình cũng biết rằng, dù một người có khoác bao nhiêu bộ đồ hàng hiệu trên người, sở hữu bao nhiêu chiếc xe đắt tiền, bất động sản đi chăng nữa, khi không có lòng thương người, mọi thứ chẳng qua chỉ là hoa trong gương trăng trong nước. Tiền tài, dục vọng làm lu mờ đi lương tâm, đạo đức, lòng thương người thì thật bất hạnh cho người ham mê nó, lưu luyến nó. Để rồi, khi chỉ còn là một nắm đất, một nắm tro tàn, chẳng ai tiếc thương, chẳng ai mong nhớ. Đó mới chính là lúc, một người thật sự chết đi.

    Chính vì vậy, tính cách của Lý Duật Vân thật là đáng quý. Nàng không kiêu căng, không ỷ vào sự giàu có của gia đình mà tự cho mình cao cấp hơn ai. Thay vào đó, nàng lại vô cùng bình dị, dễ gần và quan tâm đến cảm xúc của người đối diện.

    Trở lại hiện tại, Cố Khách Trình nắn nót viết ra hai dòng thơ vào cuốn sổ tay hắn luôn mang theo bên mình. Một bên viết, một bên lẩm nhẩm cho đến khi thuộc lòng hai câu thơ. Kế đến, Cố Khách Trình bắt tay thực hiện ý tưởng mà hắn nghĩ đến trong thời gian còn lại của tiết ra chơi. Hôm nay, hắn sẽ thử nấu món gì nhỉ? Cố Khách Trình đầy vẻ đăm chiêu. Hắn tra trên mạng "Món ngon mỗi ngày" rồi nhấn vào tiêu đề của bài viết xuất hiện đầu tiên.

    Chiên trứng, xào rau thì Cố Khách Trình có thể làm nhưng chẳng lẽ mỗi ngày đều ăn trứng và rau? Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, làm cho tốt. Trong vô vàn món ăn được đưa ra, hắn rốt cuộc quyết định món đầu tiên mình sẽ nấu cho trưa hôm nay. Đây là một món ăn dễ làm hơn nữa không tốn thời gian chuẩn bị là bao - trứng xào cà chua ăn cùng canh rau ngót thịt bằm.

    Tan học, Cố Khách Trình đạp xe đến một khu chợ nhỏ, cách nhà hắn không xa lắm, chừng tám trăm mét đổ lại. Gọi là chợ nhưng nơi đây chỉ có một vài chỗ là có các tấm ván ghép lại với nhau trên những cọc gỗ chắc chắn để bày bán rau củ, thịt tươi. Còn lại, nhan nhản người bán rau củ, trái cây, bày la liệt trên tấm bạt phủ lên mặt đường.

    Cố Khách Trình không có kinh nghiệm đi chợ, càng không có kinh nghiệm lựa rau củ hoặc thịt tươi. Hắn tấp xe vào chỗ có nhiều người mua, lựa được vài quả cà chua cùng một bó rau ngót. Sau đó, hắn đi sang quầy thịt kế bên để mua một lạng thịt bằm. Tiếp đến là một chục quả trứng gà cùng với năm kí gạo. Mua xong gia vị, xe đạp của hắn cũng trở nên cồng kềnh với bao nhiêu là đồ trên đó. Chiếc xe cộc cạch lăn bánh trên con đường đầy nước đen, rác rến của phiên chợ mà trở về ngôi nhà quen thuộc.

    Đến nhà, hắn lần lượt mang đồ ăn vào trong. Sau đó, lôi ra rất nhiều đồ dùng mà cha mẹ để lại, trên đó có rất nhiều bụi bặm, váng nhện. Cố Khách Trình rửa sạch nồi cơm điện, nồi, chảo và bắt đầu sơ chế nguyên liệu nấu ăn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2025
  4. lynhuoc11 Les Etoiles

    Bài viết:
    118
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Khách Trình mua tổng cộng bốn quả cà chua, to nhỏ không đều. Phân nửa để làm trứng xào cà chua, phân nửa để làm canh trứng cà chua trong ấn tượng lúc nhỏ của hắn. Lấy ra một quả to, một quả nhỏ, Cố Khách Trình bắt đầu rửa sạch, xoa đi lớp bụi mịn trên vỏ cà dưới làn nước mát. Về phần rau ngót, hắn cố định gốc và dùng tay tuốt đi những lá ở trên cành rồi ngâm nó trong thau nước sạch có thêm chút muối.

    Sau đó, Cố Khách Trình nhặt bỏ những lá rau không dùng được - bị héo úa, vàng vọt hoặc quá già và cho cả cà và rau vào trong một cái rổ để ráo nước. Tiếp đến, hắn lấy cà đã rửa, cho lên thớt và bổ ra làm đôi. Xẻ đi phần cùi trắng của bốn miếng cà, Cố Khách Trình dùng dao xắt cà thành hạt lựu, vuông vức, đo đỏ và đặt trong dĩa. Hắn mới lạ nhìn dĩa cà chua, cảm thấy việc nấu ăn cũng không đến nỗi nào.

    Sau khi sơ chế xong rau củ, Cố Khách Trình rửa tay và đong gạo. Vì nấu cho cả phần ăn buổi chiều, hắn quyết định nấu một chén gạo. Nấu cơm thì Cố Khách Trình rất quen thuộc, nhưng vì hắn sợ cái cảm giác ăn uống một mình ở trong nhà nên dù không mấy dư dả, Cố Khách Trình vẫn lựa chọn ăn ở quán cơm quen thuộc mỗi ngày chủ nhật, những ngày bình thường thì chia đồ ăn sáng làm hai và đợi đến tối để ăn hủ tiếu của chú Tư. Nhớ đến cô chú bán cơm với gương mặt hiền từ, khóe môi hắn gợi lên một vệt cười nhạt. Cố Khách Trình suy nghĩ, nếu không, cứ ăn cơm ở quán cô chú ngày chủ nhật như cũ.

    Trở lại hiện tại, Cố Khách Trình đã ghim điện, bật nút nồi cơm sau khi đã vo gạo với hai lần nước và thêm nước nấu tương ứng. Hắn bắt chảo lên bếp ga, vặn lửa và chờ chảo nóng. Kế đến, Cố Khách Trình cho một muỗng dầu ăn vào, đảo đều hết bề mặt chảo. Đợi lớp dầu sôi, hắn bỏ thịt băm vào và xào đều tay trên lửa nhỏ. Thêm một chút nước mắm cho thơm, thịt bằm săn lại, Cố Khách Trình mới tắt bếp và nhấc chảo bỏ ra ngoài. Hương từ thịt và nước mắm hòa quyện vào nhau thơm nức mũi, tỏa ra khắp gian bếp.

    Việc tiếp theo là khuấy trứng, Cố Khách Trình đập hai quả trứng và cho vào một chén, thêm chút nước mắm, chút đường, chút bột ngọt - hắn đã khá đau đầu khi đọc đến những từ này nhưng sau một hồi suy nghĩ, Cố Khách Trình quyết định thêm "một chút" theo linh cảm, nếu ăn không hợp thì có thể thêm sau. Khuấy đều lòng đỏ, lòng trắng và gia vị thành một hỗn hợp, Cố Khách Trình lấy ra một cái chảo khác, làm tương tự như cái chảo hồi nãy. Chỉ khác một điều là hắn có cho thêm một ít tỏi băm để thơm hơn. Khi phần tỏi đã có mùi thơm đặc trưng cùng xém vàng, Cố Khách Trình cho cà chua vào xào đến khi lớp vỏ bên ngoài đã tróc ra, hắn đổ trứng khuấy vào chảo rồi đảo đều tay cho đến khi trứng chín vàng thì cắt hành lá vào thêm cho đẹp mắt. Ăn thử một muỗng nhỏ, ngoài ý muốn hợp miệng. Cố Khách Trình ghi nhớ lượng gia vị để lần sau có nấu lại cũng sẽ không bối rối.

    Cho đồ ăn ra dĩa, hắn lại tiếp tục nấu canh. Bắt một nồi nước lên bếp và vặn lửa to, cho đến khi nước trong nồi sôi ùng ục thì Cố Khách Trình chỉnh lửa vừa lại, cho phần thịt bằm đã xào lúc nãy vào khuấy đều. Tiếp đến, hắn vò nát phần rau ngót rồi cho vào nồi canh, đảo qua đảo lại, lá ngót mềm đi trông thấy, cuống cũng chuyển thành màu nhạt hơn. Cố Khách Trình đảo một lát, khi xác nhận lá rau vừa chín tới, hắn tắt bếp và nêm gia vị. Khuấy cho gia vị tan rồi đậy nắp cẩn thận.

    Loay hoay một hồi, cơm cũng đã nấu chín. Cố Khách Trình xới cơm và đậy nắp, để cho cơm khô đi một lát rồi mới xới ra một phần ăn, còn một phần để dành cho chiều tối.

    Bày canh ra tô, bày trứng ra dĩa, tô cơm nóng hổi, tỏa ra khói trắng. Cố Khách Trình nhìn món ăn mình nấu, cảm thấy một chút thành tựu trong lòng. Bữa cơm này, hắn ăn no bụng, cũng ăn đến vô cùng vui vẻ.

    Ăn xong thì rửa chén, dọn dẹp lại gian bếp. Làm xong, nhìn thời gian cũng đã hai giờ hơn. Cố Khách Trình đi đi lại lại để dễ tiêu rồi ngã người xuống chiếc giường, chợp mắt một chút. Một giấc ngủ này của hắn đến tận ba giờ rưỡi mới tỉnh dậy. Việc đầu tiên, Cố Khách Trình mở điện thoại xem tin tức hằng ngày, kế đến là tin nhắn. Khi thấy email thông báo cuối tuần này sẽ có khóa tham quan của tân sinh viên ở trường đại học Phù Thanh, Cố Khách Trình bật người dậy, nhìn chằm chằm dòng chữ ghi chú.

    Người dẫn đoàn, là Lý Duật Vân.

    Không thể tin nổi, nếu không phải duyên phận, Cố Khách Trình không biết giải thích như thế nào cho việc gặp gỡ nàng nhiều lần như vậy.

    Đây là một tin tức tốt. Hắn vui vẻ nghĩ, càng mong chờ cuối tuần đến thật nhanh.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...