Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Oct 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 210 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoạn cha phát tiết xong, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng không chút dao động của bác sĩ, chỉ cảm thấy mình đấm lên bông gòn:

    - Bệnh viện các người.. a, tôi đã biết, muốn tiền phải không, được!

    Đoạn cha thở hồng hộc muốn lấy ra thẻ ngân hàng ném lên mặt của bác sĩ, nhưng khi đụng lên người thì mới nhớ tới hiện tại hắn đang mặc quần áo bệnh nhân, chi phiếu, thẻ tín dụng hay di động đều không có trên người.

    Trong nháy mắt xấu hổ, hắn khinh thường nhìn bác sĩ đứng trước mặt:

    - Biết "Thiên Kiêu" không? Xí nghiệp dân doanh từng lấy được danh hiệu danh bài Hoa quốc, đứng trong năm trăm xí nghiệp mạnh nhất cả nước, phẩm bài quần áo đứng trong mười đại phẩm bài lớn nhất Hoa quốc.. tôi chính là chủ tịch Thiên Kiêu! Tôi có rất nhiều tiền! Không đủ tôi có thể cho thêm, nhanh mở ra kế hoạch trị liệu cho tôi!

    Bác sĩ đột nhiên nghĩ tới câu nói trên mạng "Ta là Tần Thủy Hoàng, có tiền", vội vàng lại nhịn cười, nhìn Đoạn cha nhận chân đáp:

    - Đoạn tiên sinh, thật sự là bệnh của ngài đã hoàn toàn vượt qua trình độ y học hiện hữu trong quốc nội.

    Có đôi khi diễn cảm nhận chân thế này thật sự là rất làm giận, lúc này Đoạn cha có cỗ xúc động muốn xông tới đánh bác sĩ kia một trận tơi bời.

    Ngay lúc Đoạn cha sắp nhảy dựng lên phát tiết, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

    Không đợi người trong phòng bệnh mời vào, bên ngoài có một bác sĩ hơi lớn tuổi, mái tóc hoa râm đi vào, phía sau hắn còn đi theo một nữ nhân vẻ mặt tiều tụy:

    - Ngượng ngùng, quấy rầy một chút..

    Hắn còn chưa nói xong thì chứng kiến dáng vẻ hùng hổ của Đoạn cha, nhíu mày hỏi:

    - Tiểu Trương, chuyện gì đang xảy ra?

    Bác sĩ tiểu Trương vội vàng nói:

    - Chủ nhiệm, Đoạn tiên sinh yêu cầu bệnh viện chúng ta cung cấp kế hoạch trị liệu cho hắn, nhưng ngài cũng biết việc này hoàn toàn vượt qua trình độ y học của quốc nội chúng ta!

    Chủ nhiệm còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Dương Mẫn mở miệng trước.

    Chỉ thấy nàng vội vàng chạy tới bên cạnh Đoạn cha, chảy nước mắt:

    - Cái gì? Tình huống thận của chồng tôi suy kiệt đã nghiêm trọng như vậy sao? Vậy sau này hắn chẳng phải sẽ..

    - Câm miệng!

    Lời của Dương Mẫn còn chưa nói hết, đã bị Đoạn cha hung tợn cắt đứt. Hắn hất văng tay của Dương Mẫn, đôi mắt lồi lên nhìn nàng, lỗ mũi co rụt lại vì phẫn nộ:

    - Bà lớn tiếng như vậy làm gì! Sợ người khác không biết tôi bị bệnh thận phải không! Nhắc tới còn không tại bà xui xẻo sao! Lại có thể, lại có thể đi lây dính loại đồ vật kia! Làm hại tôi..

    Cho dù đang ở trong trạng thái thịnh nộ, Đoạn cha còn nhớ rõ việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, huống chi đường đường chủ tịch "Thiên Kiêu" lại bị bệnh suy thận cấp tính, việc này có thể bãi ra ngoài sáng mà nói sao! Huống chi còn là bởi vì vợ của mình lại đi thờ tà thuật sư ăn bậy bạ đồ vật, kết quả lúc sinh hoạt vợ chồng con sâu đáng sợ kia đã chui vào trong thân thể của hắn, nghiêm trọng ảnh hưởng tới công năng thận của hắn..

    Bết bát nhất chính là, Lina bị Tây Pháp đại sư đương trường giết chết, bản thân Tây Pháp đại sư cũng bị trọng thương.

    Vẫn là đợi mặt sau có đại sư khác giúp hắn cùng Dương Mẫn lấy ra con sâu kia, tuy rằng con sâu sớm chết theo Lina trước đó.

    Nghĩ tới quái trùng bị lấy ra khỏi thân thể của mình, cùng với quái trùng lấy ra trong thân thể Dương Mẫn, ánh mắt Đoạn cha căm thù nhìn Dương Mẫn.

    Nếu không nể tình nàng sinh một trai một gái cho mình, nhất là sinh đứa con trai làm cho hắn kiêu ngạo, hắn đã sớm cùng nàng ly hôn!

    Dương Mẫn bị ánh mắt chán ghét của hắn nhìn qua chợt run lên, nàng muốn nói chính nàng cũng không biết chuyện, đoạn thời gian kia Đoạn cha không phải cũng thật hưởng thụ sao? Nhưng nàng không dám phản bác, thậm chí còn sợ Đoạn cha đòi ly hôn, chỉ có thể anh anh khóc.

    Hiệu quả cách âm trong phòng bệnh VIP tốt lắm, chỉ cần đóng cửa bên trong nói gì bên ngoài cũng không nghe được.

    Nhưng dù không nghe được, nhìn vào cửa sổ cũng hoàn toàn tưởng tượng ra bầu không khí gươm tuốt vỏ nỏ giương dây bên trong đang trình diễn.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 211 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoạn Hân Duyệt chỉ nhìn lướt qua cũng không dám nhìn thêm, nàng chui vào trong lòng Đoạn Kỳ Thụy, bởi vì nhiều lần khóc nên đôi mắt vừa chua xót lại vừa đau:

    - Ca ca, vì sao nhà của chúng ta lại gặp phải chuyện này.. vì sao mẹ ngu xuẩn như vậy.. vậy sau này ba ba sẽ.. ô ô ô..

    Đoạn Kỳ Thụy cảm giác được ngực áo của mình ướt sũng, nội tâm muốn nói chính em gái cũng ngu xuẩn không kém, lại không hiểu ra sao cả mang theo một con quỷ búp bê trở về nhà. Nhắc tới hai mẹ con đúng là chảy chung một dòng máu.. nga, còn có ba ba đang nổi trận lôi đình, thật đúng là không phải người một nhà cũng không vào chung một nhà.

    Nhưng hiện tại bọn họ cũng là người nhà của hắn, hơn nữa bọn họ đối với hắn cũng không tệ lắm, cho nên hắn cũng không thể buông tay mặc kệ.

    - Cho nên cứ dựa theo lời vi sư nói mà đi làm, chỉ cần làm cho vi sư sống nhờ trong thân thể cha của con, vi sư có thể phân ra một tia linh lực đi bảo vệ thận của hắn.

    Thanh âm Vô Thiên tán nhân sâu kín vang lên trong đầu Đoạn Kỳ Thụy.

    Tay của Đoạn Kỳ Thụy chợt khựng lại:

    - Sư phụ, cha của con chỉ là một phàm thai nhỏ bé, thể chất cũng không có gì đặc biệt, cho ngài đi vào thân thể cha của con thật sự là ủy khuất ngài.

    Mặc dù Đoạn Kỳ Thụy không có nói ra miệng, nhưng ngữ khí lại mười phần thành khẩn, làm cho Vô Thiên tán nhân trong khoảnh khắc cũng đoán không ra đối phương thật sự suy nghĩ như vậy hay là đang cố ý kiếm cớ.

    Nhưng tựa như Đoạn Kỳ Thụy đã nói, thể chất của Đoạn cha.. Vô Thiên tán nhân thật sự là chướng mắt, nếu không phải hắn càng ngày càng không thể lưu lại bên trong ngọc bội, hắn cũng sẽ không lựa chọn người này.

    Vô Thiên tán nhân từ bi thở dài:

    - Đồ nhi vì vi sư suy nghĩ, vi sư cũng không nhẫn tâm nhìn thấy cha con hai người chia lìa, thân thể của hắn đã bị Cổ Hậu vét sạch bảy tám phần, nếu không có phương pháp cứu chữa, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu.. nói thật, mẹ của con cũng vậy, tuy nàng được cứu trở về, nhưng dương thọ cũng hao tổn mười năm.

    Đáng hận nhất chính là, hắn vốn tính toán hấp thu xong nghịch đồ Man Thành quỷ vương tăng cường tu vi, ai ngờ tình nhân của nghịch đồ lại đến một chiêu đập nồi dìm thuyền!

    Ghê tởm hơn chính là, Tây Pháp lão hòa thượng lại cũng xuất thủ - đương nhiên, hắn đường đường là nguyên anh lão tổ cũng không sợ, nhưng sau lưng lão hòa thượng còn có Phật giáo cùng ngành đặc thù của Hoa quốc, hắn chỉ là vì lo lắng cho tiền đồ của đồ nhi tốt của hắn mà thôi!

    Tóm lại vì cứu một mạng của Đoạn Kỳ Thụy, càng là vì tránh cho tiểu tử này làm ảnh hưởng tới thần hồn của mình, hắn chỉ phải đem lực lượng của Man Thành quỷ vương đi tu bổ cho Đoạn Kỳ Thụy.

    Hắn đã bị vây khốn trong ngọc bội quá lâu.

    Rõ ràng dựa theo kế hoạch của hắn, thuận lợi hấp thu xong lực lượng của Man Thành quỷ vương, hắn có thể thoát ly ngọc bội, cũng sẽ không bị thiên đạo bài xích, dùng bộ dáng nửa ngưng thật xuất hiện trong thế giới này.

    Ai ngờ được, ai lại ngờ được!

    Hắn mưu đồ lâu như vậy, gây sức ép lâu như vậy, kết quả là công dã tràng!

    Làm sao khiến cho hắn không hận!

    Thế cho nên mặc dù hắn biết Đoạn cha cũng không phải lựa chọn tốt, cũng không thể không động tâm.

    Hắn thật sự muốn đi ra!

    Đoạn Kỳ Thụy đang định mở miệng, Đoạn Hân Duyệt chợt nhỏ giọng nói một câu:

    - Ca ca, chị Toa Toa thật sự sẽ không tiếp tục về nước sao? Vậy anh cùng nàng.. có phải cứ như vậy chia tay rồi không?

    Đoạn Kỳ Thụy sửng sốt, không nghĩ tới đề tài toát ra như vậy, nhưng khi nhắc tới tên của Tạ Toa Toa, lại làm mặt mày hắn ủ dột hơn rất nhiều.

    Đoạn Kỳ Thụy nhịn không được hỏi Vô Thiên tán nhân, luôn mãi xác nhận:

    - Sư phụ, số mệnh trên người Toa Toa thật sự tiêu tán hết rồi sao?

    Hắn vẫn cảm thấy có chút khó thể tin, phải biết rằng từ lúc ban đầu sư phụ nói số mệnh trên người Toa Toa chỉ kém hơn hắn có một ít, kết quả còn chưa qua được ba tháng, liền tiêu tán không còn – phải, hắn thừa nhận mình thật sự có mượn số mệnh của Toa Toa dùng cho tu luyện, nhưng dựa theo tình huống dự đoán, số mệnh của nàng không có khả năng tiêu tán nhanh như vậy.

    Thanh âm Vô Thiên tán nhân mang theo vẻ tức giận:

    - Con bé Tạ Toa Toa kia! Vi sư lại cũng có lúc nhìn nhầm, còn tưởng rằng nàng thật sự là thiên mệnh chi nữ, nhưng hiện tại xem ra chỉ là một ngụy số mệnh mà thôi!

    Đoạn Kỳ Thụy:

    - Ngụy số mệnh?

    Vô Thiên tán nhân hừ một tiếng:

    - Nếu như không phải, vì sao trong nhà của nàng vừa phá sản, gặp được biến cố trọng đại, liền số mệnh tiêu tán xong rồi? Uổng phí chúng ta tìm nhiều khí lực cùng nàng xây dựng liên đón, kết quả trái lại còn bị nàng mang đi một ít số mệnh!
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 211 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo Vô Thiên tán nhân xem ra, bọn hắn mượn vận của Tạ Toa Toa, là vinh hạnh của nàng, hắn chính là nguyên anh lão tổ, tương lai còn có thể để cho Đoạn Kỳ Thụy mang theo phàm nhân như Tạ Toa Toa tu tiên, Tạ Toa Toa hẳn nên cảm động rơi nước mắt mới phải, ai ngờ được, nàng trái lại bởi vì nguyên nhân số mệnh tương liên với Đoạn Kỳ Thụy, khi nhà nàng gặp biến đổi lớn ngược lại còn liên lụy tới bọn hắn, còn nàng thì chạy ra nước ngoài tiêu diêu.

    Nơi này đáng nhắc tới chính là, cho dù Vô Thiên tán nhân ở thời kỳ toàn thịnh, năng lực cũng có hạn chế khoảng cách, Tạ Toa Toa đi nước ngoài học tập lại nằm ở nửa bán cầu bên kia, Vô Thiên tán nhân ngoài tầm tay với.

    Cho nên Vô Thiên tán nhân thẹn quá hóa giận, nhận định nàng là ngụy số mệnh, lừa gạt pháp nhãn nguyên anh lão tổ như hắn.

    Hoặc là hắn không muốn thừa nhận thế giới này còn có người lợi hại tới mức có thể hủy diệt sự tồn tại của người được thiên mệnh sở quy – nếu thật sự có tồn tại như vậy, hắn cùng Đoạn Kỳ Thụy chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?

    Đoạn Kỳ Thụy cũng không biết tâm tư của Vô Thiên tán nhân, nhưng đối với việc Tạ Toa Toa rời đi cũng rất tiếc nuối – dù sao nàng thật sự phù hợp với thẩm mỹ của hắn, hắn cũng thật tình đem đối phương cho rằng vợ cả tương lai mà kết giao.

    Chỉ tiếc, bởi vì sư phụ nói qua số mệnh của nàng đã tiêu tán, cho nên khi Tạ Toa Toa đến cáo biệt trước khi rời khỏi quốc nội đi ra nước ngoài, hắn cũng không quá nhiều giữ lại.

    - Nhưng mà nếu như là ngụy số mệnh, vậy nhất định còn có chân khí vận.

    Lời của Vô Thiên tán nhân cắt đứt hồi ức của Đoạn Kỳ Thụy, hắn theo bản năng hỏi:

    - Ý của sư phụ nói người đó không phải là con sao?

    Phải biết rằng ban đầu hắn biết được Tạ Toa Toa cũng giống như mình đều là số mệnh chi nữ, còn cảm thấy tiếc nuối, cảm giác mình không phải là người có một không hai.

    Tựa hồ cảm nhận được vẻ tự mãn trong lời nói của Đoạn Kỳ Thụy, Vô Thiên tán nhân giội cho hắn một chậu nước lạnh:

    - Con suy nghĩ một chút, số phận của Tạ Toa Toa cho dù chỉ là ngụy số mệnh, người bình thường cũng không thể đánh bại nàng, nhưng có thể đánh bại được nàng..

    Vô Thiên tán nhân còn chưa nói xong, trong đầu Đoạn Kỳ Thụy chợt lóe linh quang, không nhịn được thất thanh:

    - Ý của sư phụ là nói!

    Đoạn Hân Duyệt ngẩng đầu:

    - Ca ca?

    Đoạn Kỳ Thụy giật mình nhớ được vừa rồi mình không khống chế được cảm xúc nên buột miệng kêu lên thành tiếng.

    Hắn vội vàng tìm lý do:

    - Anh.. đi phòng vệ sinh một chút, Duyệt Duyệt em ngồi đợi anh một lát.. chờ cha mẹ thương lượng xong chúng ta tiếp tục đi vào.

    Nói là thương lượng xong, kỳ thật chính là cãi nhau xong rồi.

    Đoạn Hân Duyệt muốn nói lại thôi, nhưng anh trai đi vệ sinh nàng cũng không thể đi theo, chỉ đành lôi kéo tay áo của hắn:

    - Vậy anh sớm một chút trở về.

    Nàng chưa từng nhìn thấy cha mẹ cãi nhau như vậy, nàng sợ hãi.

    Đoạn Kỳ Thụy cũng không có tâm tư đi an ủi nàng, vội vàng đi vào phòng vệ sinh, tìm phòng trống vội vàng hỏi Vô Thiên tán nhân:

    - Sư phụ, ngài muốn nói số mệnh giả chân chính là..

    - Đúng vậy! Đúng là người làm cho Tạ gia phá sản, làm cho Tạ Hộc vào tù, Tạ Toa Toa không thể không đi ra nước ngoài..

    - Tạ Bách!

    Đoạn Kỳ Thụy cùng Vô Thiên tán nhân trăm miệng một lời nói ra.

    - Đồ nhi, con quả nhiên đã phát hiện – chẳng thể trách lúc ban đầu vi sư đã cảm thấy số mệnh trên người hắn nồng hậu, cho nên mới tìm sao kim họ Khương kia.. chẳng qua khi đó không tự mình tiếp xúc qua với hắn, chỉ theo con đường khác cảm thấy hắn tuy rằng lợi hại, nhưng so sánh với Tạ Toa Toa mà nói còn kém xa, nhưng mà.. chúng ta đều bị che mắt a!

    Duy nhất một lần trong bữa tiệc sinh nhật của Tạ Hộc cùng hắn tiếp xúc, Vô Thiên tán nhân lại đang bế quan luyện hóa Man Thành quỷ vương, không thể nhìn thấu Tạ Bách, làm cho bọn hắn sai sót cơ hội.

    Vô Thiên tán nhân càng nói càng kích động, càng nói càng cảm thấy được chính là như thế, bởi vậy hắn càng nói càng thuận, hoàn toàn dựa vào bản thân não bổ đem logic bổ toàn bộ:

    - Ngẫm lại xem, cha mẹ hắn đều mất, một mình ở nước ngoài lưu lạc kiếm ăn, chẳng những không nghèo rớt mùng tơi ngược lại càng lúc càng tốt, thậm chí còn làm quân tử báo thù mười năm không muộn, trở về đem kẻ thù giết cha giết mẹ xử lý, còn cầm lại Tạ thị - người có số mệnh lớn như vậy, chúng ta hiện tại mới phát hiện! Ai! Tạ Toa Toa lầm chúng ta!

    Đoạn Kỳ Thụy nghe được lời của Vô Thiên tán nhân, nghĩ tới danh khí như mặt trời ban trưa của Tạ Bách hiện giờ cùng của cải phú khả địch quốc, suy tư của hắn không khống chế bị mang trật.

    Đích xác, nhân sinh thoải mái phập phồng của Tạ Bách phải giống như là đánh mặt nghịch tập báo thù sao!

    - Vậy sư phụ, chúng ta phải nghĩ biện pháp cùng Tạ Bách kết nối, sau đó mượn số mệnh của hắn tu luyện sao?

    Ánh mắt Đoạn Kỳ Thụy âm trầm xoa tay.

    Đại khái vì nguyên nhân người cùng vĩ đại đều tự bài xích lẫn nhau, hắn luôn không có hảo cảm gì với Tạ Bách.

    Lúc ban đầu là bởi vì hắn dựa vào mặt nổi tiếng trong quốc nội, nữ sinh xung quanh đều thảo luận về hắn, khi đó Đoạn Kỳ Thụy đã không cho là đúng.
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 212 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bất quá chỉ là một sao kim con hát, thoạt nhìn ngăn nắp xinh đẹp, trên thực tế làm sao đáng giá hâm mộ bằng người thừa kế Đoạn gia?

    Nhưng cố tình hắn càng ngày càng nổi tiếng, càng ngày càng được yêu thích, sau lại nghe Tạ Toa Toa nói Tạ Bách chính là anh họ của nàng, trong lòng Đoạn Kỳ Thụy còn cảm thấy ảm đạm qua – bởi vì lúc đó hắn đã biết được mình không phải con trai ruột của Đoạn gia, mà Tạ Bách lại chân chính là huyết mạch của Tạ gia.

    Ngược cùng so sánh như vậy, càng làm cho tình cảnh của hắn càng không chịu nổi.

    Bởi vậy sau đó hắn mượn tín ngưỡng trên người Tạ Bách trợ giúp sư phụ khôi phục tu vi, hắn chẳng những không hề có cảm giác tội ác, ngược lại tâm lý còn mừng thầm – cho dù Tạ Bách nổi tiếng, gia cảnh hiển hách thì thế nào? Còn không phải chỉ là người công cụ dành cho thầy trò bọn hắn lợi dụng?

    Nhưng đánh mặt lại tiến tới cực nhanh, Đoạn Kỳ Thụy liên tục nếm nhiều lần thiệt thòi chỗ Tạ Bách.

    Thù mới hận cũ cộng lại, Đoạn Kỳ Thụy có ấn tượng tốt với Tạ Bách mới là lạ.

    Nhất là hiện tại Tạ Bách một đường mây xanh lên thẳng, cái gì thành toàn dân nam thần, chồng quốc dân, cho dù Đoạn Kỳ Thụy tự xưng mình là người tu hành cũng nhịn không được tâm tư ghen tỵ.

    Nếu có thể làm cho Tạ Bách nếm tai vạ, hắn thật nguyện ý đi làm.

    Xem như là vì.. báo thù cho bạn gái cũ của mình1

    Theo đạo lý mà nói, liên tiếp vài lần bị té ngã chỗ Tạ Bách, Đoạn Kỳ Thụy hẳn nên đối với Tạ Bách tôn kính mà không dám gần gũi mới phải.

    Nhưng ai bảo trong khoảng thời gian này Đoạn Kỳ Thụy lợi dụng số mệnh của Tạ Toa Toa tu luyện, một đường thông suốt không bị ngăn trở, vì thế biến thành có chút bành trướng – Tạ Bách có tài có mạo thì thế nào? Chỉ là một phàm phu tục tử nhỏ bé mà thôi!

    Chỉ có Vô Thiên tán nhân còn chưa cùng Tạ Bách chính diện giao phong qua, tuy rằng hoài nghi sau lưng Tạ Bách có cao nhân chỉ điểm, nhưng khi tính kế Man Thành quỷ vương bị thất bại trong gang tấc làm cho đạo tâm của hắn xuất hiện tâm ma khá lớn, tâm tính nóng lòng cầu thành làm cho hắn không còn ổn trọng được như trước kia.

    Thầy trò hai người thương lượng tìm cơ hội tiếp xúc Tạ Bách, Đoạn Kỳ Thụy đi ra phòng vệ sinh, kết quả vừa ra khỏi cửa phòng vệ sinh nam, đột nhiên lại toát ra một ảnh tử.

    Vốn hắn theo bản năng cần tránh né, nhưng thời khắc mấu chốt hắn nhận ra người kia chính là em gái của mình, vì vậy đành đứng lại mặc cho nàng nhào vào lòng mình:

    - Duyệt Duyệt? Làm sao vậy? Em chạy cái gì?

    Đoạn Hân Duyệt run rẩy không ngừng:

    - Em, em sợ hãi.

    Nàng không dám nói, sau khi Đoạn Kỳ Thụy rời đi không lâu, bởi vì nhàm chán nên nàng lấy di động ra chơi, đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm:

    - Bé gái, giúp một việc đi?

    Nàng hoảng sợ, theo bản năng nhìn lại, là một ông già mặt mũi hiền lành.

    Điều này làm trái tim nàng cũng thả lỏng một chút, nhưng tính nàng ngang ngược quen rồi, vì thế lời nói biến thành khó chịu:

    - Có chuyện gì thì đi tìm y tá đi! Tôi cũng không phải nhân viên công tác nơi này.

    Ông già cười híp mắt:

    - Ai nha không cần đặc biệt đi gọi bọn họ, không phiền toái, chỉ là nhờ cô giúp tôi ấn nút thang máy, lớn tuổi ánh mắt không tốt, không thấy rõ cái nút tầng trệt thang máy, cô giúp tôi ấn vào là được.

    Đoạn Hân Duyệt cũng không thích giúp người, vốn định mở miệng cự tuyệt, thế nhưng ông già tuy mặt mũi hiền lành động tác lại cứng rắn lôi kéo nàng đi tới chỗ thang máy, mà nàng luôn bị kéo tới cửa thang máy mới kịp phản ứng.

    Lúc này cửa thang máy đúng lúc mở ra, bên trong trống rỗng không ai, điều này làm cho Đoạn Hân Duyệt còn muốn nhờ người trong thang máy hỗ trợ ấn nút tầng trệt cũng tan biến.

    Nàng liếc mắt, quên đi, cũng đã đi tới nơi này, thuận tay thì làm cũng xong.

    Vì thế chờ ông già run rẩy đi vào thang máy nàng liền thò người vào hỏi:

    - Tầng mấy?

    Không ai trả lời.

    Đoạn Hân Duyệt còn tưởng người đã già lỗ tai cũng bị lãng, liền nhẫn nại tính khí lớn tiếng hỏi lần nữa:

    - Nè, ông muốn đi lầu mấy?

    Vẫn lặng ngắt như tờ.

    Đoạn Hân Duyệt đột nhiên ý thức được không thích hợp, quay phắt đầu nhìn qua góc thang máy – trống rỗng, làm sao còn có người nào!

    Trong nháy mắt Đoạn Hân Duyệt cảm giác trên người mình liền nổi da gà, lông tơ thậm chí đều tạc lên.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 212 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chỉ là một u linh di động bình thường mà thôi.

    Vô Thiên tán nhân không cần nghe Đoạn Hân Duyệt kể lại, từ trên người nàng lây dính một chút âm khí liền nói toạc ra nguyên nhân:

    - Loại u linh di động này không làm được chuyện xấu gì, cũng không hại được người, nhiều nhất chỉ đùa giỡn một phen.

    - Có lẽ do em gái của con dính con quá chặt, cho nên lây dính một chút linh khí, hấp dẫn nó, có lẽ chỉ là muốn nói chuyện phiếm vài câu, nhưng hẳn là vì tính tình đại tiểu thư của em gái con làm cho đối phương nổi lên tâm tư trêu cợt.

    - Nói cách khác, hiện tại nàng bị hù dọa, hoàn toàn là tự chuốc lấy.

    Nghe xong lời Vô Thiên tán nhân, Đoạn Kỳ Thụy có chút không nói gì.

    Nhưng nhìn bộ dạng bị dọa khóc của Đoạn Hân Duyệt, Đoạn Kỳ Thụy tính toán làm yên lòng nàng một chút, không đợi mở miệng, chợt nghe cửa phòng bệnh VIP mở ra.

    Trong lòng hai anh em cả kinh, lực chú ý đều bị hấp dẫn.

    Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bên trong có một người tóc tai bù xù lao ra.

    Vừa nhìn thấy hai anh em bọn họ mới thoáng dừng lại một chút, nhưng vẫn bỏ chạy về một phương hướng khác.

    - Mẹ.. mẹ?

    Đoạn Hân Duyệt nhận ra Dương Mẫn, nhưng làm cho nàng có chút khó hiểu chính là mẹ vì sao lại đột nhiên già đi nhiều như vậy?

    Trong khoảng thời gian này bởi vì oán giận Dương Mẫn ngu ngốc làm cho cha cùng anh trai mình bị liên lụy, vì vậy nàng đi thăm bệnh cũng không quá mức quan tâm, càng nhiều là bồi trong phòng bệnh của anh trai.

    Bởi vậy hôm nay vội vàng thoáng nhìn, mới ý thức được vấn đề có chút lớn.

    Trong ấn tượng mẹ của nàng luôn tranh điểm tinh xảo xinh đẹp, cẩn thận tỉ mỉ nhưng lúc này nhìn qua tái nhợt tiều tụy, nhìn giống như bị già đi mười mấy tuổi.

    Nàng cũng không biết nguyên nhân khiến cho Dương Mẫn biến thành bộ dáng như bây giờ là vì nàng dùng quỷ cổ của Lina duy trì mỹ mạo cùng thanh xuân, hoàn toàn là dựa vào cạn kiệt sinh mệnh của chính mình còn có sự khỏe mạnh mới có được.

    Càng nhiều là mặt sau Lina vì cứu Man Thành quỷ vương cùng tự cứu chính bản thân, quỷ cổ hoàn toàn không còn khả năng khống chế. Tuy mặt sau quỷ cổ bị giải quyết, nhưng tạo thành tổn thương cũng không cách nào kéo lại.

    - Ca ca..

    Đoạn Hân Duyệt nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.

    - Đi xem mẹ đi.

    Đoạn Kỳ Thụy tự hỏi lòng, tuy rằng Dương Mẫn đối đãi tốt với hắn là vì giành ưu đãi cho chính nàng, nhưng suốt mười mấy năm qua cũng xem như là tận tâm, hơn nữa chuyện của Lina.. truy nguyên là do hắn cùng sư phụ gây nên, bằng không Lina cũng sẽ không tìm Dương Mẫn. Nhưng những người khác cũng không biết nội tình, toàn bộ chỉ trích đều đặt lên trên người Dương Mẫn.

    Đoạn Hân Duyệt vốn đang sợ hãi sự cuồng nộ vô năng của Đoạn cha, đồng thời sinh ra lòng đồng tình thương tiếc đối với mẹ mình, nghe vậy liền gật đầu cùng Đoạn Kỳ Thụy đuổi theo Dương Mẫn.

    Cũng chính là vì chuyện này, làm cho Đoạn Kỳ Thụy bỏ lỡ một đại sự quan hệ đến vận mệnh của hắn bên trong phòng bệnh VIP.

    Ánh mắt Đoạn cha nhìn qua bác sĩ chủ nhiệm:

    - Phẫu thuật nhổ trồng thận? Xác định làm xong thì tôi có thể khôi phục khỏe mạnh sao? Tôi làm!

    Bác sĩ chủ nhiệm có chút khó xử, nhưng vẫn đem trật tự rõ ràng nói rõ:

    - Đoạn tiên sinh, chỉ có thể nói khả năng này nguy hiểm rất lớn, không nói trước có thể tìm được nguồn cung cấp thận có thích hợp hay không, cho dù tìm được rồi, cũng phải nhìn xem sau phẫu thuật sẽ có phản ứng bài xích như thế nào.

    Cái gọi là nhổ trồng bài xích, chính là nói sau khi nhổ trồng khí quan của người khác cho mình, khí quan bên ngoài biến thành "thành phần dị kỷ", sẽ bị hệ thống miễn dịch phân biệt, sau đó khởi xướng công kích dị vật bị nhổ trồng, phá hư cùng thanh trừ miễn dịch học.

    Nói thông tục một chút, có thể so sánh với một đàn gà nuôi trong nhà đột nhiên chui vào một con chim trĩ, dù sao chim trĩ đã thói quen cuộc sống tự do tự tại bên ngoài, đi vào đàn gia cầm, có thể sẽ bị thuần hóa trở thành gia cầm, nhưng có thể chỉ ăn được vài ngụm thì bay mất.

    Còn một điều khác, bởi vì vị trí của hắn tương đối cao, cho nên hắn biết càng nhiều nội tình, biết trên thế giới này có lực lượng thần kỳ tồn tại, cũng mơ hồ biết được bệnh của Đoạn cha có quan hệ với vài thứ kia, hắn thật lo lắng Đoạn cha dù thay đổi quả thận khác cũng không biện pháp trị tận gốc.

    Tóm lại bác sĩ chủ nhiệm cảm thấy được rất khó.

    Nhưng Đoạn cha thì không cảm thấy như vậy.

    Hắn cảm thấy bệnh viện cùng bác sĩ nơi này không thành thật.

    Phía trước còn ra sức khước từ nói không có biện pháp.

    Bây giờ nghe nhắc tới tiền, không phải liền cấp ra kế hoạch trị liệu hay sao?

    Về phần nguồn cung thận khó tìm, Hoa Đô không có? Vậy tìm Hoa quốc, Hoa quốc không có? Không phải còn có nước ngoài sao?

    Hắn không tin sẽ có vấn đề gì!

    Bác sĩ thấy Đoạn cha kiên quyết, cuối cùng đồng ý an bài thay thận cho đối phương.

    - Chúng tôi sẽ an bài, tiến hành kiểm tra tương quan.

    Dứt lời, Đoạn cha đột nhiên mở miệng:

    - Đúng rồi bác sĩ, bình thường việc nhổ trồng khí quan, có phải trực hệ tốt hơn không?
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 213 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc người của Đoạn gia đều rối loạn, gia đình Ngụy Diễn đã vui vẻ đi du lịch nước ngoài.

    Ngụy cha lẽ ra còn muốn cự tuyệt, dù sao sống hơn nửa đời người cũng chưa từng đi tới địa phương xa như vậy, nhưng Ngụy Diễn lại dùng lý do thuyết phục hắn – chính bởi vì chưa từng đi nước ngoài, cho nên hiện tại có điều kiện mới không thể bỏ qua!

    Ngụy Nhạn cũng tha thiết mong chờ nhìn hắn – tuy rằng cơ hội xuất ngoại cũng là nàng dùng thành tích học tập tranh thủ tới, nhưng nàng cũng là lần đầu tiên ra nước ngoài, hi vọng có người nhà bồi bên người, như vậy lá gan cũng lớn hơn một chút.

    So sánh với Ngụy cha, Soái Soái đã khẩn cấp muốn đi xem người ngoại quốc, đi ăn hamburger cùng khoai chiên chính tông – trời ạ, mặc dù ở Hoa Đô đều có thể thưởng thức được, nhưng đại hoàn cảnh chỉnh thể có khác nhau đó thôi.

    Nhưng hắn cũng là người phiền toái nhất trong mọi người, dù sao hắn không còn là nhân loại, Hoa quốc quản khống phi nhân loại đều tương đối nghiêm khắc, cho nên Ngụy Diễn còn đặc biệt mang theo hắn đi ngành đặc thù một chuyến, kịch liệt làm một phần giấy chứng nhận xem như là hộ chiếu dành cho phi nhân loại cũng giống như hộ chiếu của nhân loại.

    Nói thật, nếu không phải Ngụy Diễn biểu hiện xuất chúng, Soái Soái căn bản không có khả năng nhanh như vậy làm được giấy chứng nhận tương quan.

    Lần này ra nước ngoài, tuy rằng nói là đi theo đoàn du lịch được quản ăn quản ở cùng đi chơi đều được an bài gọn gàng ngăn nắp, nhưng sắp xếp thời gian quá mức chặt chẽ, độ tự do không cao, huống chi còn có "lão lái xe" Tạ Bách từng sinh sống ở nước ngoài nhiều năm làm hướng dẫn du lịch, vì vậy đi du lịch tự do mới là an bài tốt nhất.

    Nhưng không đợi Tạ Bách đảm nhiệm chức hướng dẫn viên du lịch, khi người Ngụy gia bước xuống sân bay lại bị Danley làm giật mình lại bất ngờ một phen.

    - Welcome to my motherland!

    Danley cực kỳ hứng thú hô to thêm một lần, giang hai tay muốn ôm Ngụy Nhạn hôn lên má, sau đó bị Ngụy Diễn tay mắt lanh lẹ chắn phía trước, Danley cũng lơ đễnh, thuận thế muốn đi ôm Ngụy Diễn, kết quả bị Tạ Bách mặt đen ngăn trở.

    Liên tục bị ngăn cản, dù tính tình phóng khoáng như Danley cũng cảm nhận được mình bị ghét bỏ, mái tóc quăn đầy sức sống đều ủ rũ mềm nhũn.

    Cũng may Soái Soái nhập gia tùy tục chủ động tiến lên cho hắn một cái ôm.

    Vì thế Danley đầy máu sống lại.

    - Hắc, tiểu soái ca là ai? Là thân thích của Ngụy thúc sao? Nga, bộ dạng của các vị cũng thật giống!

    Danley nhiệt tình nói.

    Tuy hiện tại Soái Soái biến hóa bộ dạng còn nhỏ hơn Ngụy Nhạn một chút, nhưng ở trong mắt người hữu ý – tỷ như Ngụy cha, bộ dạng của Soái Soái thật giống con trai mình ở độ tuổi như hắn.

    Nhưng Ngụy cha cũng không nghĩ nhiều, bởi vì lúc Soái Soái xuất hiện thì nói mình là thủ hộ linh của Ngụy gia, giống người Ngụy gia lại có vấn đề gì sao? Hoàn toàn không thành vấn đề!

    Bởi vậy lời của Danley cũng không làm cho ai chú ý, dù là Soái Soái cũng hi hi ha ha nói:

    - Hắc, đương nhiên rồi, tôi cũng kêu là cha đâu!

    Bởi vì Soái Soái cũng đã biến hóa, có thể hiện hình trước mặt nhân loại bình thường, bởi vậy Ngụy Diễn trực tiếp an bài thân phận mới cho hắn là con nuôi của Ngụy gia tên Ngụy Soái.

    Tuy Soái Soái đối với việc mình không được kêu là Ngụy Ngạo Thiên hay là Ngụy Lương Thần còn có chút tiếc nuối.

    Có Danley gia nhập, dọc theo đường đi ồn ào náo nhiệt, Tạ Bách đều không cần há mồm, Danley đã tự giác đem công việc của hướng dẫn viên du lịch ôm đồm.

    Cho nên Tạ Bách thập phần may mắn trước khi xuất phát mình đã nhắn tin báo cho Danley, bằng không hắn sao lại có cơ hội cùng a Diễn tụt lại phía sau chậm rãi đi dạo đây?

    Tạ Bách ở nơi này cũng có bất động sản, cho nên sau khi lên xe thì trực tiếp chạy thẳng về nhà của hắn.

    Ở quốc gia luôn lấy việc thiết kế kiến trúc làm kiêu ngạo, tùy ý thấy được đủ dạng kiến trúc. Vách tường dày, cửa sổ nhỏ hẹp, hình vòng nửa vòng tròn, trang sức cùng tòa nhà hình tháp cao lớn, đã hình thành một phong cảnh độc đáo.

    Dọc theo đường đi Soái Soái cùng Ngụy Nhạn liên tục oa không ngừng.

    Đại khái phong tình của quốc nội cùng nước ngoài khác nhau, nhà của Tạ Bách cũng thập phần đặc sắc – dùng cách nói của hắn, nếu mỗi nhà đều trang hoàng tương tự như nhau, vậy cũng không còn niềm vui mua bất động sản ở các địa phương khác nhau.

    Ngụy Diễn: Mặc dù đối phương là bạn trai của hắn, nhưng vừa nghe lời này hắn cũng không nhịn được bốc cháy lên ngọn lửa nhỏ thù phú.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 213 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù Tạ Bách có nhà cửa ở nơi này, nhưng bởi vì chọn dùng kiểu kiến trúc Gothic, trang sức mềm mại đáng yêu làm chủ yếu, còn vận dụng thật nhiều vỏ sò hợp lại khiến kiến trúc có vẻ vô cùng sáng ngời.

    Trong nhà còn có thật nhiều chủng loại hoa tươi, nhìn vào chẳng khác gì là cung điện thời Trung cổ.

    - Leo từng ở nơi này quay chụp thật nhiều hình ảnh, có một lần dùng làm bìa mặt.

    Danley cười nói:

    - Nhưng mọi người yên tâm, những người khác cũng không biết là quay chụp ở nơi này, cho nên không cần lo lắng sẽ bị gây rối.

    Tạ Bách trừng mắt nhìn Danley:

    - Kỳ thật nơi này trước kia cũng được xem như là phòng làm việc của tôi, cho nên có bày một ít ảnh chụp, cũng bởi vậy bên phương diện trang hoàng muốn khoa trương hơn một chút, nếu mọi người cảm thấy không thích ứng..

    - Không có không thích ứng.

    Ngụy Diễn ngắt lời hắn:

    - Nơi này rất đẹp, tôi.. chúng tôi thật thích, đúng không, cha?

    Ngụy cha gật đầu, hiền lành nhìn Tạ Bách:

    - Đúng rồi, tiểu Tạ đứa nhỏ này, chính là rất khiêm tốn, còn nói những lời khách khí như vậy, nơi này còn tốt hơn ở khách sạn vừa mắc tiền còn lạnh băng băng rất nhiều! Con nên cảm thấy tự hào mới phải!

    Ban đầu hắn còn cảm giác mình hiện tại kiếm được càng nhiều tiền, nhưng bây giờ nhìn lại Tạ Bách còn trẻ tuổi ở nước ngoài đã có được một tòa bất động sản vừa lớn còn xinh đẹp như vậy, Ngụy cha cảm giác mình còn có thể giao tranh năm mươi năm!

    Về phần Ngụy Nhạn, tiểu cô nương sớm bị vẻ xa hoa của nơi này làm mê hoặc, thậm chí không tự chủ được lấy ra cameras không ngừng chụp ảnh.

    Bởi vì tòa nhà xinh đẹp này của Tạ Bách, hơn nữa bởi vì bọn họ ngồi máy bay cùng ô tô thời gian khá dài, mọi người liền quyết định hôm nay ở nhà nghỉ ngơi không đi chơi.

    Biết được an bài như vậy, cao hứng nhất không phải người khác, chính là Danley.

    - Bữa tối chúng ta ăn cái gì? Xuyến xuyến sao?

    Hắn tha thiết mong chờ nhìn Ngụy cha.

    Ngụy cha bị ánh mắt khát vọng của hắn làm sửng sốt, Soái Soái giành mở miệng trước:

    - Đều xuất ngoại còn ăn xuyến xuyến gì chứ! Đương nhiên cần ăn ẩm thực đặc sắc của bản địa vậy!

    Lúc trước hắn từ chỗ Bạch Thứ mua một bình sơn tra hoàn siêu cấp đâu! Chính là vì phòng ngừa ăn quá no có thể hỗ trợ tiêu hóa!

    Nhìn ánh mắt thất vọng của Danley, Tạ Bách lắc đầu mở hành lý lấy ra một bao đồ vật đưa cho hắn:

    - Đây là viên gia vị lẩu trạng thái rắn mới nghiên cứu ra tới, muốn ăn bao nhiêu thì tự mình nấu lên canh lẩu hoặc là nước sôi bỏ vào là được.

    Danley sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, mừng rỡ như điên muốn ôm chầm Tạ Bách, sau đó bị Tạ Bách ghét bỏ đẩy ra – hừ, hiện tại hắn là người đã có bạn trai, cần giữ mình trong sạch!

    Danley cũng không thèm để ý, kỳ thật hắn cũng không thích ôm đại nam nhân được không? Đây không phải vì biểu đạt cảm tạ với anh em của mình thôi sao!

    Nhưng mà.. ánh mắt của hắn từ trên người Tạ Bách cùng Ngụy Diễn dạo qua một vòng, nhân lúc mọi người không chú ý, trộm vươn hai ngón cái chạm chạm vào nhau: Ân? Anh em? Là ý tứ này sao?

    Tạ Bách ra vẻ bình tĩnh gật nhẹ đầu, nhưng ý cười ôn nhu trong ánh mắt đã không thể khống chế tràn ra ngoài.

    Chậc chậc, Danley vốn là người thích yêu đương, anh em của mình rốt cục bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, nhất thời trong lòng càng cao hứng:

    - Đi, tôi mang mọi người đi ăn một bữa mỹ thực! Cam đoan mọi người hương rụng đầu lưỡi, lưu luyến quên về!

    Nói tới mỹ thực đặc sắc của bản địa, không thể nghi ngờ chính là pizza.
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 214 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Danley:

    - Chúng tôi nhiệt tâm với pizza bao nhiêu? Ở trong quốc gia chúng tôi, cả nước chí ít có hai mươi ngàn tiệm pizza..

    Đây là khái niệm gì?

    Phải biết rằng, làm "tứ đại cự đầu" giới ăn uống Hoa quốc món ăn bình dân Cát huyện, ở trong cả nước mở tiệm có chừng hơn chín mươi ngàn tiệm, cho nên chủ yếu vô luận là đi khắp thiên nam hải bắc trong Hoa quốc, cũng có thể nhìn thấy thân ảnh của bọn họ.

    Nhưng vị trí hiện tại của Ngụy Diễn bọn họ là nằm trong nước Ý, diện tích chỉnh thể chỉ hơn 300.000m2, chỉ bằng 3/10 của Hoa quốc, nhưng đã có tới ¼ số lượng tiệm pizza so với món ăn bình dân Cát huyện của Hoa quốc.

    Tương đương chỉ đi vài bước chân lại có một tiệm pizza.

    Mấu chốt là sinh ý đều rất không sai.

    Nhưng có thể trở thành mỹ thực đại biểu quốc dân, pizza tự nhiên có chỗ hơn người.

    Tựa như giờ phút này, gia đình Ngụy Diễn ngồi bên bàn nhìn thấy bánh pizza khổng lồ cơ hồ phủ kín mặt bàn, Ngụy Nhạn nuốt nước bọt:

    - Có phải lớn quá hay không?

    Lúc ở Hoa Đô Ngụy Nhạn từng cùng bạn học đi ăn pizza chúc mừng sinh nhật, nơi đó có đủ kiểu pizza đủ loại hương vị cùng chủng loại.

    Tuy rằng mùi vị không sai, nhưng đối với nàng mà nói có chút ngán, nhất là có quá nhiều phô mai, thịt cùng bánh quá dày, nữ sinh bình thường ăn một góc hình tam giác cũng đã quá no rồi.

    Bởi vậy nhìn cái bánh trước mắt, nàng cảm thấy sẽ bị lãng phí, thật sự là rất đáng tiếc.

    - Không có.

    Danley thật tự tin lắc đầu:

    - Chỉ là một cái bánh như vậy còn không đủ cho chúng ta ăn đâu!

    Nghe xong Danley giảng giải, Ngụy Nhạn mới biết được nguyên lai nàng ăn loại pizza đế dày là bắt nguồn từ văn hóa thức ăn nhanh của nước Mỹ, đó là cần dùng thời gian ngắn nhất ăn được nhiều nhất hơn nữa còn phải điền đầy bụng, hơn nữa đó là thiên đường chuyên ăn thịt, cho nên mùi vị của pizza người Mỹ là xốp dày, nguyên liệu nấu ăn càng nhiều càng tốt, thịt càng phong phú càng tốt – các loại hamburger, hot dog, thịt hun, hải sản, nấm, phô mai cái gì cần có đều có, quả thực hận không để đem càng nhiều nguyên liệu đều bỏ vào trong pizza, chỉ từ ánh mắt nhìn vào liền sẽ có cảm giác ăn được rất no nê.

    - Như vậy sao có thể gọi là pizza? Rõ ràng chỉ là một đống bánh bao thịt mà thôi! Tinh túy của pizza, hẳn nên thuần túy, thiên nhiên, là thực vật nghệ thuật kết hợp hoàn mỹ!

    Danley không chút khách khí công kích nói, hơn nữa còn không chút giữ lại tâng bốc loại pizza đế mỏng giòn.

    Hoàn toàn trái ngược với loại pizza Mỹ, pizza Ý chính là theo đuổi hương vị chất phác của thực vật.

    Vị cũng không phải xốp, mà là giòn, phối liệu cũng rất đơn giản, bình thường sẽ không vượt qua ba loại, chỉ có một loại thịt, thậm chí loại kinh điển mặt trên chỉ có sốt cà chua, cây húng quế cùng phô mai, không có thịt.

    Loại này là đến quan niệm thiên nhiên, có tác dụng tương tự như văn hóa Hoa quốc.

    - Tuy nói nguyên liệu thiếu, nhưng mỗi dạng đều là tinh hoa! Chúng tôi dùng sốt cà chua mới mẻ làm từ thủ công chế thành, tuyệt đối không phải dùng dây chuyền sản xuất trong nhà xưởng làm ra sản phẩm!

    Trừ bỏ nguyên liệu nấu ăn thật nghiêm khắc, cách nướng cũng có yêu cầu rất cao – loại lò nướng cấp tốc bị loại bỏ, cần chọn dùng than củi, tốt nhất là loại lò gạch nướng kiểu xưa, bếp lò cao tới 500 độ không thể nướng quá ba phút liền lấy ra, bởi vì pizza cực mỏng, không vượt qua 5mm, như vậy nướng ra vừa giòn lại không mất độ dai.

    Bởi vì nó cực mỏng, một nữ tính trưởng thành ăn một cái hoàn toàn không thành vấn đề.

    So sánh với loại bánh pizza đế mỏng giòn của nước Ý, loại bánh pizza đế dày của Mỹ có vẻ nặng nề chán ngấy hơn nhiều.

    - Cũng thật giống như vịt quay Hoa Đô lâu đời, cũng yêu cầu nhất định dùng củi gỗ nướng chế, còn phải dùng loại gỗ cây ăn quả, như vậy mới có thể đem thịt vịt thẩm thấu mùi thơm ngát của cây ăn quả.

    - Nói rất đúng!

    Danley vươn ngón cái:

    - Tôi cũng rất thích vịt quay của Hoa Đô!

    Hắn nói xong dùng khăn ướt ấm áp lau tay, sau đó đem bánh pizza cắt mở, tiếp theo cầm một mảnh hình tam giác làm mẫu đưa cho mọi người nhìn xem:

    - Đây là một trong những phương pháp xem xét ưu khuyết điểm của tiệm làm bánh pizza, chỉ có nướng lớp vỏ ngoài vừa đủ, mới có thể làm cho lớp bên ngoài không bị vỡ tan.

    Tuy rằng mỗi người một cái bánh pizza cũng có thể ăn hết, nhưng chia nhau ăn mỗi một cái còn có thể được nếm thử càng nhiều khẩu vị.

    Theo hắn làm mẫu, Ngụy cha bọn họ rốt cục học theo cầm mảnh tam giác lên cắn một ngụm, nháy mắt hương vị nồng đậm ầm ầm nổ tung trong miệng, mùi vị hài hòa lại kỳ diệu dung hợp chung một chỗ, hoàn toàn không cảm thấy chán ngấy.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 214 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất là Ngụy cha, hắn luôn kiên trì thực vật của Hoa quốc mới là ngon nhất, đồ ăn của nước ngoài ở trong ấn tượng của hắn chính là các loại thức ăn nhanh, nhiều nhất là tảng thịt bò còn dính máu loãng.

    Nhưng lúc này ăn bánh pizza chính tông kiểu Ý, hắn lại cảm giác mình đã mang theo thành kiến.

    Mặc dù hắn vẫn cảm thấy thực vật Hoa quốc vẫn là Độc Cô Cầu Bại, nhưng đồ ăn nước ngoài ở trong lòng hắn cũng đã có chút địa vị.

    Nhất là bánh pizza.. ân, quản ăn no.

    Mặc dù thập phần tôn sùng bánh pizza, nhưng Danley cũng không tính toán để cho khác nhân đường xa mà đến chỉ ăn loại thức ăn này điền đầy bụng, trừ bỏ pizza, hắn còn giới thiệu loại bánh mì Ý Focaccia.

    Đồng dạng cũng là mỹ thực có tính quốc dân, đại đa số nhà ăn hoặc là tiệm bánh mì đều cũng bán.

    Loại bánh mì nướng này làm thật bằng phẳng, thậm chí nhìn giống như loại bánh ngọt lớn.

    (Ngụy cha: Sao hắn lại cảm thấy loại bánh mì này thật giống như ẩm thực Hoa quốc, lại là bánh ngọt đây).

    Nhưng ở trong mắt tiểu cô nương như Ngụy Nhạn, có khác biệt thật lớn với bánh mì lớn của phương bắc – bởi vì mỗi cái bánh làm cỡ một nắm tay, mặt trên điểm xuyết hương thảo cùng mứt. Có tiểu cà chua, nướng ra nước màu, màu sắc rất đẹp, quả thật vô cùng đáng yêu.

    Huống chi sau khi gia nhập thật nhiều dầu ô liu cùng mê điệt hương (hương thảo), húng quế lại trải qua nướng cực nóng, xác ngoài xốp giòn, nội bộ xốp, ăn vào hoàn toàn không giống hương vị bánh mì loại lớn của phương bắc Hoa quốc.

    Đương nhiên còn có mì Ý, dùng bơ, rau chân vịt cùng thanh tương phanh chế, vị càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái.

    Miếng thịt cao bồi bỏ thêm hương thảo, bánh xếp kiểu Ý, kem ba màu Sicily cùng phô mai Ý, từ món chính đến món điểm tâm ngọt, đều tự có mùi vị của nó.

    Bởi vì mỗi phần món ăn đều khá lớn, người bản địa lại thập phần chú trọng bữa tối, đợi gia đình Ngụy Diễn ăn xong bữa cơm này, ánh đèn rực rỡ mới lên.

    Nơi ở của Tạ Bách người địa phương khá nhiều, bởi vậy nghe tiếng Ý rộn ràng bên tai, người Ngụy gia đều mới có cảm giác mình đang ở đất khách tha hương.

    Ngụy Nhạn một tay nắm lấy Ngụy cha một tay nắm lấy Ngụy Diễn – dù sao tiểu cô nương lần đầu tiên đi tới quốc gia xa xôi như vậy, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

    Cũng ở trong hoàn cảnh ngoại ngữ thuần khiết như thế, đột nhiên có giọng nói quê hương quen thuộc vang lên, khiến cho mọi người nghe được càng thêm rõ ràng.

    Nhất là khi bọn họ phát hiện đối phương còn là người quen, phần cảm giác thân thiết càng không cần nói thêm nữa.

    Đối phương cũng nhận ra Ngụy Diễn bọn họ.

    - Ngụy Nhạn bạn học!

    Tiểu Từ đạo trưởng Từ Tử Lâm dẫn đầu mở miệng chào hỏi, chạy chậm tới trước mặt:

    - Tại sao cô ở chỗ này, chúng ta thật có duyên phận đâu!

    Nói vừa xong Từ Tử Lâm lại cảm giác da đầu căng thẳng, cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên, liền chứng kiến Ngụy Diễn cười cười nhìn mình:

    - Thực có duyên phận? Ân?

    Từ Tử Lâm mở trừng hai mắt, cố gắng giả ngu hỗn cho qua, lúc này hai người đồng hành cùng hắn cũng đi tới:

    - Ngụy đạo hữu.

    Chính là Từ đạo trưởng Từ Tử Xương, đi cùng hắn là một thanh niên lớn hơn hắn một chút, vẻ mặt càng thêm lười nhác một chút, luôn cười híp mắt.

    Ngụy Diễn lớn mật suy đoán, đối phương có thể chính là đại sư huynh của Từ đạo trưởng từng nhắc qua vài lần – Từ Tử Hỉ.

    Quả nhiên đối phương híp mắt cười nói:

    - Nghe đại danh đã lâu, Ngụy đạo hữu, tôi là sư huynh của tiểu Xương cùng tiểu Lâm, Từ Tử Hỉ.

    Tạ Bách:

    - Tiểu Xương?

    Trên khuôn mặt luôn lãnh đạm của Từ đạo trưởng xuất hiện một tia xấu hổ, hướng Từ Tử Hỉ gầm nhẹ:

    - Sư huynh! Đã nói không cần ở trước mặt người khác xưng hô tôi như vậy!

    Từ Tử Hỉ giống như rất hài lòng với câu "người ngoài" :

    - Được rồi được rồi tiểu.. Tử Xương, chờ chúng ta về nhà rồi tiếp tục kêu.

    Từ Tử Xương:

    -!

    Trở về nhà cũng không cho phép kêu!

    Nhưng hắn biết tính tình của sư huynh xưa nay không cách nào lay chuyển được – đừng nhìn hắn có bộ dáng thật dễ nói chuyện, trên thực tế một khi hắn nhận định chuyện gì thì bất kể như thế nào cũng nhất định khăng khăng không chịu sửa đổi. Bỏ đi, dù sao bí mật kêu cũng không thiếu khối thịt, tùy hắn đi thôi!

    Cũng đã cam chịu thành thói quen Từ Tử Xương nhìn Ngụy Diễn:

    - Ngụy đạo hữu, các vị cũng đi tới tham gia "hội nghị trao đổi" sao?
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 215 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hội giao lưu gì vậy?

    Không đợi Ngụy Diễn lên tiếng, Ngụy cha liền nhíu mày hỏi – vừa rồi hắn không có nghe lầm chứ, bọn họ kêu là "đạo hữu" "sư huynh" gì đó chẳng hạn? Chẳng lẽ đối phương là đạo sĩ?

    Hắn vốn còn nghĩ đây đều là bạn bè hoặc là bạn học của con trai mà thôi đâu.

    Ban đầu Ngụy cha không muốn đứa con luôn giao tiếp với lực lượng yêu ma quỷ quái, cảm thấy được quá nguy hiểm, nhưng sau lại có Soái Soái, Bạch Thứ, Lạc Nương bọn họ cùng nhau ở chung thời gian lâu, hắn lại dần dần ý thức được mặc dù đối phương không phải nhân loại, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ không phải người tốt, ngược lại, bọn họ còn dễ ở chung hơn chút người nào.

    Bởi vậy đối với bạn bè "thế giới kia" của Ngụy Diễn, Ngụy cha cũng rất nhanh ổn định tâm tính, thậm chí còn có chút vui vẻ nhìn thấy – hắn cảm giác đứa con sau này cũng không thể tránh né giao tiếp với những yêu ma quỷ quái này, thêm một người bạn lại thêm một phần trợ lực, cũng tăng thêm một phần cam đoan an toàn, vẫn tốt hơn một mình chiến đấu rất nhiều.

    Ngụy Diễn cũng không biết tư tưởng cha già nhà mình chuyển biến được nhanh như vậy, tuy hắn đã nói thẳng với Ngụy cha, nhưng đề cập tới việc này vẫn theo bản năng muốn cho hắn biết ít một chút.

    Ngụy Diễn làm vẻ mặt vô tội:

    - Con cũng không biết hội giao lưu gì, chúng ta không phải đi nước ngoài du lịch sao?

    Tạ Bách cũng giúp Ngụy Diễn:

    - Đúng rồi, sở dĩ lựa chọn địa phương này là bởi vì con từng sinh sống ở chỗ này nhiều năm, hơn nữa cũng sắp tới ngày giỗ ông ngoại của con, cho nên thuận đường đi bái tế mà thôi.

    Ngụy cha trầm mặc, cũng không biết là có nghe đi vào hay không, ánh mắt lễ phép nhìn lướt qua ba người Từ đạo trưởng một lần:

    - Có phải mọi người còn có chuyện gì muốn nói? Nếu như có chuyện muốn nói, cha cùng Nhạn Nhạn đi dạo chơi trước..

    Danley:

    - Đúng đúng rồi, tôi làm hướng dẫn du lịch cho mọi người.

    Mặc dù Danley có học tập văn hóa Hoa quốc, nhưng đối với "Đạo" gì đó vẫn không hiểu được gì, hơn nữa Từ đạo trưởng bọn họ đều mặc thường phục, cách ăn mặc không khác gì người bình thường, bởi vậy hắn chỉ xem là tha hương gặp cố tri mà thôi.

    - Tôi..

    Từ Tử Lâm không nhịn được mở miệng.

    Ánh mắt Ngụy cha dừng trên thân tiểu Từ đạo trưởng Từ Tử Lâm có tuổi tác nhỏ nhất lại xấp xỉ con gái mình:

    - Vị này chính là..

    Từ Tử Lâm theo bản năng ưỡn ngực:

    - Chào Ngụy thúc, con là Từ Tử Lâm, là bạn học của Ngụy Nhạn đồng học.

    Ngụy Nhạn:

    - Thành tích học tập của Từ Tử Lâm đồng học rất tốt, bình thường tụi con thường trao đổi học tập trên wechat.

    Ban đầu Ngụy Nhạn còn chưa quen thuộc việc trao đổi với nam sinh khác, nhưng ai bảo Từ Tử Lâm sùng bái anh trai của nàng, hơn nữa trong phương diện học tập hắn lại rất thông minh, tính cách còn chủ động nhiệt tình.

    Ngụy Nhạn sớm không còn là cô bé toàn thân đầy gai nhọn đối đãi với thế giới bên ngoài như trước kia, tự nhiên cũng cảm nhận được thiện ý của đối phương, bởi vậy có qua có lại, biến thành "chiến hữu" cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ.

    Bởi vậy ở nước khác tha hương gặp được, nội tâm của nàng cũng thật cao hứng.

    Ngụy cha dùng ánh mắt xem kỹ nhìn Từ Tử Lâm, tuy rằng mấy người anh của hắn nhìn qua giống như làm huyền học, nhưng tiểu thiếu niên này vẫn còn là một học sinh bình thường mà thôi. Hơn nữa còn là học sinh giỏi..

    Nghĩ tới đây, Ngụy cha mở miệng:

    - Vậy Từ đồng học, nếu cậu không còn an bài gì khác, cùng nhau đi?

    Từ Tử Lâm quay đầu dùng ánh mắt hỏi ý đại sư huynh.

    Từ Tử Hỉ gật đầu, dù sao bọn họ mang theo tiểu sư đệ chỉ là cho hắn được thêm kiến thức, cũng không trông cậy hắn có thể làm được gì trong hội giao lưu.

    Chờ Danley mang theo Ngụy cha, Ngụy Nhạn cùng Từ Tử Lâm còn có Soái Soái (xung phong nhận việc làm bảo tiêu) rời đi, hai vị Từ đạo trưởng mới giải thích cho Ngụy Diễn cùng Tạ Bách về hội giao lưu kia.

    Đừng nghe ba chữ "Hội giao lưu" thật bình thường, nhưng trên thực tế nên xưng hô hội nghị này chính là "Hội giao lưu dị năng giả tinh anh toàn cầu".

    Hơn nữa cái gọi là giao lưu cũng không chỉ là trao đổi trong ngôn ngữ, còn là so đấu thực lực.

    Có thể lý giải là sự kiện thi đấu giữa dị năng giả có tính chất quốc tế.

    Chẳng qua nếu dùng những từ ngữ trận đấu hay đánh nhau chẳng hạn thì rất bạo lực, không hài hòa, cho nên mới dùng danh hào "hội giao lưu" dễ nghe hơn mà thôi.

    Trên thế giới này cũng không chỉ riêng Hoa quốc có đạo sĩ, dị năng giả, các quốc gia khác trên toàn cầu cũng có người có được năng lực đặc thù.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...