Tôi, Huyền Học Cải Mệnh
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Chương 194 :(b)
Điều này làm cho hoàn cảnh cuộc sống của hắn đột ngột thay đổi, cha mẹ hắn đều muốn ở chung với tình nhân của mình, nhưng vì trở ngại bà nội hắn còn sống, không dám mở miệng. Hiện giờ bà nội hắn qua đời rồi, không còn ai quản được bọn họ, hắn cũng sẽ bị vứt bỏ, không còn ai làm bạn với hắn.
Quả nhiên đôi vợ chồng khẩn cấp đi làm thủ tục ly hôn ngay sau ngày bà nội hắn vừa chết, sau đó chia tài sản, hơn nữa không ai muốn đem Lạp Tân Tụng Mạt nuôi dưỡng bên người.
Dù sao đối với cha mẹ của Lạp Tân Tụng Mạt mà nói, đứa bé này cũng không được bọn họ yêu thích, hai vợ chồng đều cho rằng đứa con này mang theo dòng máu của nam/ nữ nhân mà mình chán ghét, hơn nữa đứa con trai này tuyệt không khả ái, chỉ biết âm u theo sát bà già như gỗ mục kia làm một ít tượng gỗ kỳ kỳ quái quái, hai người bọn họ đã sớm muốn thoát khỏi của nợ như hắn.
Nếu không phải di chúc của bà nội minh xác tỏ vẻ lưu đủ số tiền nuôi dưỡng cháu trai của mình cho tới lúc trưởng thành, chỉ sợ Lạp Tân Tụng Mạt cũng không chiếm được một đồng tiền.
Dựa theo tập tục nhà bọn họ, người thân của người chết trong lúc làm phúng viếng đưa tiễn thân nhân qua đời, cùng người chết hôn tạm biệt.
Khi Lạp Tân Tụng Mạt ôm tượng gỗ của ông nội hôn lên hai gò má lạnh băng của bà nội hắn, hắn nhìn bà nội nhắm mắt an tường nằm ở đó, đột nhiên ý thức được – nếu bà nội đem tượng gỗ xem là ông nội đã chết mang theo bên người, như vậy vì sao hắn không làm tượng gỗ bà nội bồi bên người mình?
Hơn nữa tượng gỗ cũng sẽ không chết, bọn hắn có thể vĩnh viễn bồi chính mình.
Nhưng sau khi làm ra một tượng gỗ giống bà nội như đúc, Lạp Tân Tụng Mạt vẫn không thỏa mãn – vô luận là dùng gỗ hay đá, làm ra bức tượng đều cứng ngắc băng sương, không chút sống động.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy được không có gì, dù sao Lạp Tân Tụng Mạt tuổi còn nhỏ quá, kinh nghiệm không đủ, làm được tượng gỗ không đủ sinh động cũng là việc bình thường.
Nhưng Lạp Tân Tụng Mạt cảm thấy được, là vấn đề tài liệu.
Cho dù dùng loại tài liệu gì làm thành bức tượng, cũng không biện pháp trăm phần trăm giống như thực, vẻ mặt cũng thật sự cứng ngắc.
Nếu cần làm ra tượng, có loại tài liệu nào càng thêm thích hợp hơn chính thân thể "Người" đây?
Hắn bắt đầu thử dùng thi thể đi chế tác tượng.
Ban đầu mục tiêu của hắn là thây khô trộm ra từ trong phần mộ.
Bảy năm thời gian, hắn lục tục phá hủy gần một trăm mộ địa của những đứa bé, từ ba tuổi đến mười mấy tuổi.
Ban đầu hắn cũng đi tìm thi thể lớn tuổi, nhưng thi thể cỡ này làn da khô quắt hoặc thô ráp, không sinh cơ non nớt trơn mịn như trẻ con.
Thi thể trẻ con trải qua luyện chế, ở mặt ngoài bôi lên lớp sơn hoặc là mỡ sáp, chờ nội tạng dần dần mục nát, liền dần dần thay thành sợi bông.
Nhưng làm như vậy, "kỳ hạn bảo đảm chất lượng" không dài, vả lại bởi vì người sau khi chết khả năng trao đổi chất dừng lại, dù dùng sơn hay mỡ sáp bôi lên cũng không "giữ tươi" được thời gian bao lâu.
Hơn nữa sơn cùng mỡ sáp tạo xúc cảm cũng che lấp sự tinh tế cùng co dãn của làn da con người.
Theo trong phòng của hắn chất đống búp bê ngày càng nhiều, hành động trộm thi thể của hắn cũng làm người ngoài chú ý.
Nhất là cha mẹ hắn, lúc đó bọn hắn sớm tự thành lập gia đình riêng, đối với hành vi trộm thi thể của Lạp Tân Tụng Mạt căm thù tận xương tủy, cảm thấy hắn làm ảnh hưởng tới địa vị xã hội của bọn họ, bởi vậy "quân pháp bất vị thân" mang người đến cảnh cáo Lạp Tân Tụng Mạt.
Lúc đó Lạp Tân Tụng Mạt chỉ mới mười mấy tuổi không phải đối thủ của nhiều người trưởng thành như vậy, chỉ có thể vứt bỏ cả phòng búp bê, hốt hoảng thoát đi.
Cha mẹ hắn ở lại trong nhà cũng bị dọa sặc – trong nhà có tới trên một trăm búp bê như thế!
Lạp Tân Tụng Mạt cho các búp bê mặc đủ loại quần áo, trang điểm đánh son, thậm chí còn lắp ráp thêm máy ghi âm loại nhỏ trên thân thể!
Chạy thoát khỏi quê nhà, Lạp Tân Tụng Mạt bị buộc vứt bỏ đám búp bê lại không hề buông tha con đường chết tạo búp bê.
Có lẽ bởi vì trên đường gặp "gian nan hiểm trở", nhu cầu của hắn đối với búp bê lại càng nhiều.
Quả nhiên đôi vợ chồng khẩn cấp đi làm thủ tục ly hôn ngay sau ngày bà nội hắn vừa chết, sau đó chia tài sản, hơn nữa không ai muốn đem Lạp Tân Tụng Mạt nuôi dưỡng bên người.
Dù sao đối với cha mẹ của Lạp Tân Tụng Mạt mà nói, đứa bé này cũng không được bọn họ yêu thích, hai vợ chồng đều cho rằng đứa con này mang theo dòng máu của nam/ nữ nhân mà mình chán ghét, hơn nữa đứa con trai này tuyệt không khả ái, chỉ biết âm u theo sát bà già như gỗ mục kia làm một ít tượng gỗ kỳ kỳ quái quái, hai người bọn họ đã sớm muốn thoát khỏi của nợ như hắn.
Nếu không phải di chúc của bà nội minh xác tỏ vẻ lưu đủ số tiền nuôi dưỡng cháu trai của mình cho tới lúc trưởng thành, chỉ sợ Lạp Tân Tụng Mạt cũng không chiếm được một đồng tiền.
Dựa theo tập tục nhà bọn họ, người thân của người chết trong lúc làm phúng viếng đưa tiễn thân nhân qua đời, cùng người chết hôn tạm biệt.
Khi Lạp Tân Tụng Mạt ôm tượng gỗ của ông nội hôn lên hai gò má lạnh băng của bà nội hắn, hắn nhìn bà nội nhắm mắt an tường nằm ở đó, đột nhiên ý thức được – nếu bà nội đem tượng gỗ xem là ông nội đã chết mang theo bên người, như vậy vì sao hắn không làm tượng gỗ bà nội bồi bên người mình?
Hơn nữa tượng gỗ cũng sẽ không chết, bọn hắn có thể vĩnh viễn bồi chính mình.
Nhưng sau khi làm ra một tượng gỗ giống bà nội như đúc, Lạp Tân Tụng Mạt vẫn không thỏa mãn – vô luận là dùng gỗ hay đá, làm ra bức tượng đều cứng ngắc băng sương, không chút sống động.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy được không có gì, dù sao Lạp Tân Tụng Mạt tuổi còn nhỏ quá, kinh nghiệm không đủ, làm được tượng gỗ không đủ sinh động cũng là việc bình thường.
Nhưng Lạp Tân Tụng Mạt cảm thấy được, là vấn đề tài liệu.
Cho dù dùng loại tài liệu gì làm thành bức tượng, cũng không biện pháp trăm phần trăm giống như thực, vẻ mặt cũng thật sự cứng ngắc.
Nếu cần làm ra tượng, có loại tài liệu nào càng thêm thích hợp hơn chính thân thể "Người" đây?
Hắn bắt đầu thử dùng thi thể đi chế tác tượng.
Ban đầu mục tiêu của hắn là thây khô trộm ra từ trong phần mộ.
Bảy năm thời gian, hắn lục tục phá hủy gần một trăm mộ địa của những đứa bé, từ ba tuổi đến mười mấy tuổi.
Ban đầu hắn cũng đi tìm thi thể lớn tuổi, nhưng thi thể cỡ này làn da khô quắt hoặc thô ráp, không sinh cơ non nớt trơn mịn như trẻ con.
Thi thể trẻ con trải qua luyện chế, ở mặt ngoài bôi lên lớp sơn hoặc là mỡ sáp, chờ nội tạng dần dần mục nát, liền dần dần thay thành sợi bông.
Nhưng làm như vậy, "kỳ hạn bảo đảm chất lượng" không dài, vả lại bởi vì người sau khi chết khả năng trao đổi chất dừng lại, dù dùng sơn hay mỡ sáp bôi lên cũng không "giữ tươi" được thời gian bao lâu.
Hơn nữa sơn cùng mỡ sáp tạo xúc cảm cũng che lấp sự tinh tế cùng co dãn của làn da con người.
Theo trong phòng của hắn chất đống búp bê ngày càng nhiều, hành động trộm thi thể của hắn cũng làm người ngoài chú ý.
Nhất là cha mẹ hắn, lúc đó bọn hắn sớm tự thành lập gia đình riêng, đối với hành vi trộm thi thể của Lạp Tân Tụng Mạt căm thù tận xương tủy, cảm thấy hắn làm ảnh hưởng tới địa vị xã hội của bọn họ, bởi vậy "quân pháp bất vị thân" mang người đến cảnh cáo Lạp Tân Tụng Mạt.
Lúc đó Lạp Tân Tụng Mạt chỉ mới mười mấy tuổi không phải đối thủ của nhiều người trưởng thành như vậy, chỉ có thể vứt bỏ cả phòng búp bê, hốt hoảng thoát đi.
Cha mẹ hắn ở lại trong nhà cũng bị dọa sặc – trong nhà có tới trên một trăm búp bê như thế!
Lạp Tân Tụng Mạt cho các búp bê mặc đủ loại quần áo, trang điểm đánh son, thậm chí còn lắp ráp thêm máy ghi âm loại nhỏ trên thân thể!
Chạy thoát khỏi quê nhà, Lạp Tân Tụng Mạt bị buộc vứt bỏ đám búp bê lại không hề buông tha con đường chết tạo búp bê.
Có lẽ bởi vì trên đường gặp "gian nan hiểm trở", nhu cầu của hắn đối với búp bê lại càng nhiều.