Trọng Sinh Ngươi Chọn Làm Ảnh Vệ Hay Thái Tử Phi - Hoa Nguyệt Phụng

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Hoa Nguyệt Phụng, 21 Tháng chín 2024.

  1. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    274
    Chương 22: Hồi cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi chia sẻ mọi chuyện cho Mạc Hàn hiểu rõ, Mạc Tuyết nhanh chóng lặng lẽ rời quán trọ, nàng phải chuẩn bị kĩ lưỡng vì cuộc "hội ngộ" sắp được diễn ra.

    Quả giống như lời Ảnh Tứ, khoảng nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa lặng lẽ rời quán trọ, khởi hành về phía hoàng cung. Những ánh mắt dõi theo từ xa theo hướng chiếc xe ngựa rời khỏi cũng đã bắt đầu không an phận. Ảnh Tứ chậc lưỡi, cái tên Mạc Tuyết này khi thực sự cần dùng tới thì mượn cớ vì nhiệm vụ mà lặn mất tăm, sao không thể hộ tống chủ tử hồi cung an toàn rồi hãy đi làm nhiệm vụ gì đó chứ? Chủ tử cũng quá nhẹ dạ rồi!

    Ảnh Tứ nhất định sẽ không dám tự mình thừa nhận, số lượng ánh mắt dõi theo chủ tử khi hồi cung lần này có vẻ hơi khủng bố, một mình hắn chỉ sợ không ứng phó một cách chu toàn được. Hắn đưa mắt nhìn qua Mạc Hàn đang nhắm mắt ngồi bên cạnh, cuối cùng vẫn vì bảo đảm mà mở miệng:

    - Này, lão Mạc, ngươi nói xem thực lực của ngươi đã khôi phục được mấy phần rồi? Ngươi có thấy quanh đây bao phủ một bầu không khí quá nặng nề rồi không?

    Mạc Hàn lãnh đạm mở mắt, cũng không phải bỗng nhiên mà hắn có cái danh Lãnh Ảnh như vậy, bầu không khí quanh hắn vào lúc này có vẻ quá thiếu đi độ ấm. Mạc Hàn lạnh lùng mở miệng:

    - Ảnh Tứ, tên của ta gọi là Mạc Hàn, hoặc nếu ngươi muốn cũng có thể kêu ta là Lãnh Ảnh. Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên loạn gọi, tự tiện đặt cho ta một cách gọi mới như vậy sẽ không tốt lắm đâu!

    Mạc Hàn thầm nghĩ, lão Mạc là cái quỷ gì, hắn mới ngoài ba mươi, mới không thích có cái danh như vậy.

    Ảnh Tứ nghe vậy thì lúng túng sờ mũi, cũng chỉ là thói quen xưng hô bình dị giữa hắn với đám Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, Ảnh Tam, Ảnh Ngũ thôi. Ngũ đại ảnh vệ như họ thường xuyên gọi nhau nhau bằng cái danh lão Nhất, lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ rất thống khoái mà. Bọn hắn cảm thấy gọi như vậy sẽ thân thiết và gần gũi hơn, vậy nên hắn mới bất giác gọi Mạc Hàn như vậy.

    Cũng không hiểu sao, rõ ràng miệng Ảnh Tứ vẫn luôn tỏ ra ghét bỏ, xa cách coi Mạc Hàn và Mạc Tuyết như người bên ngoài nhưng trong lòng hắn không biết từ khi nào lại cảm thấy họ rất đáng tin cậy và gần gũi.

    Ảnh Tứ chép miệng, gật gù:

    - Được rồi, vậy Mạc Hàn, ngươi nghĩ khả năng ngươi và ta có thể hộ tống điện hạ hồi cung an toàn được không? Lần này, trong lòng ta thật sự không dám chắc lắm!

    Mạc Hàn nghe vậy bỗng trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó liền trả lời:

    - Ta không biết với khả năng của ta và ngươi thì có thể đảm bảo an toàn cho điện hạ hay không. Nhưng ngươi có thể yên tâm, lần này hồi cung điện hạ nhất định sẽ không có việc gì.

    Ảnh Tứ nghe vậy cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nếu Mạc Hàn không biết khả năng có thể bảo vệ điện hạ an toàn hay không thì làm sao lại có thể khẳng định điện hạ sẽ không có việc gì? Chẳng lẽ điện hạ đã an bài thêm những người khác theo sau? Nhưng mà như vậy cũng không hợp lý, điện hạ mà có an bài khác nhất định sẽ nói cho hắn biết, mà đám lão Nhất sớm đã được sắp xếp trở về hoàng cung trước rồi mà, còn ai có thể ở lại theo sắp xếp của điện hạ đây?

    Thấy Ảnh Tứ nghi hoặc, Mạc Hàn cũng không nói gì thêm. Hắn cũng không biết đứa nhỏ nhà mình sẽ định làm gì, nhưng có Tuyết nhi ở thì nhất định sự an toàn của vị điện hạ này sẽ được bảo đảm.

    Mạc Hàn không biết vì sao lại có cảm giác, giữa Tuyết nhi và vị thái tử Ninh quốc này cứ có một mối quan hệ nào đó rất đặc biệt, rất khó để diễn tả bằng lời. Cũng như hắn từng nói, Tuyết nhi của hắn đã lớn, nàng không cần đến những sự can thiệp không cần thiết. Mạc Hàn nghĩ đến đây lại thở dài, hắn tiếp tục nhắm mắt lại như không có việc gì.

    Ảnh Tứ thấy Mạc Hàn như vậy thì cũng trầm mặc, sao hắn cứ có cảm giác như hắn đang bị người ta ghét bỏ nhỉ? Ảnh Tứ lại nhớ đến những lúc hắn ngược người yêu thương, là từ khi nào nhỉ? Ảnh Tứ bỗng nhớ về một người luôn coi trọng hắn, luôn đặt hắn ở vị trí số một trong tim ấy. Rồi hắn cười nhẹ, vô thức đưa tay lên sờ bình chứa mẫu Ái cổ mà Ảnh Thất để lại cho hắn. Ảnh Tứ tự hỏi, Thất Thất, ta còn có thể gặp lại nàng sao? Hắn cười giễu rồi tiếp tục lẳng lặng đánh xe tiến về phía hoàng cung.

    Xe mới đi được thêm một đoạn đường, bỗng phía trước có tiếng ồn ào tranh cãi. Nơi đó là Bách Hoa lâu, là hoa lâu nổi tiếng bậc nhất kinh thành. Người ngoài không biết, nhưng là một tâm phúc của chủ tử, Ảnh Tứ biết, nơi đây cũng là một căn cứ bí mật riêng của chủ tử, là nơi thu thập tin tức và nắm bắt nhược điểm của các quan chức trong triều.

    Nhưng hôm nay trước cửa Bách Hoa lâu lại tụ tập không ít người, họ đều đang tập trung bàn tán gì đó. Bỗng có một nữ tử nhảy từ trên lầu xuống, ngã xuống ngay phía trước xe ngựa của Ninh Phi Long. May là tầng lầu không cao, phía trước lại có nhiều sạp hàng, nữ tử ngã ngay lên tấm dù của một cửa sạp rồi mới lăn xuống nên có vẻ không bị va chạm quá nghiêm trọng.

    Sự việc xảy ra bất ngờ khiến Ảnh Tứ giật mình, Mạc Hàn cũng mở mắt. Trong xe ngựa lạnh lùng truyền ra tiếng hỏi:

    - Phía trước đã xảy ra chuyện gì?

    Ảnh Tứ chưa kịp đáp lời chủ tử của mình thì đã thấy nữ tử phía trước vớ lấy một cây gậy gần đó, đứng dậy vung vẩy loạn xạ về bốn phía khiến cho mấy người đang muốn áp sát cũng không dám tiến đến gần nàng thêm chút nào. Nàng ta ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía một tên nam nhân rồi mắng lớn:

    - Về nói với chủ tử nhà ngươi, ta không cần lòng tốt giả tạo của hắn. Vẻ mặt dối trá của hắn khiến ta ghê tởm. Ta không nợ hắn, cũng không phải hạ nhân nhà các ngươi, các ngươi lại muốn đem ta đi bán? Các ngươi nghĩ bản thân là gì mà có thể tự ý làm càn như vậy?

    Tên nam nhân kia chính là một gia phó, hắn nhận lệnh của thiếu phu nhân để làm việc. Hắn nghe vậy thì chỉ cười khẩy, lại bày ra vẻ mặt thương hại:

    - Thiếu di nương, là thiếu gia có lòng tốt muốn mang cô về nhưng đáng tiếc, thiếu phu nhân trong phủ lại không đồng ý. Cô cũng hiểu mà, nếu phu nhân không đồng ý thì đều có quyền đem di nương trong nhà đi bán, dù thiếu gia có thương cô cũng không có cách nào...

    Nữ tử bỗng cất tiếng cười trào phúng cắt ngang lời hắn:

    - Ha ha... Thiếu di nương? Ta từ khi nào đã thành thiếu di nương trong miệng ngươi rồi? Ngươi gọi ta là thiếu di nương có khi nào tự hỏi bản thân ngươi đã biết tên của ta gọi là gì sao? Chỉ sợ vị thiếu gia nhà ngươi cũng chưa kịp biết đến đâu.

    Tên gia nhân cứng họng, hắn không ngờ một tiểu cô nương lại có thể dám công khai mọi chuyện ra toàn dân thiên hạ. Biểu hiện chột dạ của hắn khiến lời bàn tán xung quanh càng thêm xôn xao:

    - Đây là công khai lừa người đem bán hả?

    - Đây là gia nhân của phủ nào mà lớn gan như vậy?

    - Không đúng! Ý cô nương này nói hình như là ý xấu từ chính vị thiếu gia nào đó.

    Lời bàn tán xung quanh càng ngày càng lớn, tên gia nhân càng trở nên nôn nóng. Hắn lớn tiếng nói:

    - Các ngươi chớ nói bậy! Đây chính là thiếu di nương nhà ta. Nàng ấy đã được thiếu gia nhà ta mang vào phủ, giờ lại giảo biện như vậy thật là không biết xấu hổ!

    Hắn chưa dứt lời đã thấy nữ tử chặn ngang, nàng ta cười nhạt hỏi:

    - Mang vào phủ? Ngươi dám nói ra ta là thiếu di nương mới được đưa về vào sáng nay sao?

    Tên gia phó cứng cổ quát:

    - Vậy thì sao? Ta nói ngươi là thiếu di nương nhà ta thì chính là thiếu di nương nhà ta! Người đâu, mau bắt nữ nhân này lại!

    Nữ tử lạnh mặt quát:

    - Ta gặp nạn ngang đường lạc mất người thân, vô phúc gặp phải tên thiếu gia khốn nạn của nhà các ngươi. Hắn nói muốn ta đưa ta về phủ rồi giúp ta tìm người thân. Ta nhớ còn chưa kịp bước chân vào cửa đã bị các ngươi lôi kéo đến nơi đây? Sao nào? Vậy là ta đã thành di nương nhà ngươi rồi hả?

    Tên gia phó lạnh mặt, hắn phất tay ra lệnh:

    - Bắt ả lại!

    Dân chúng xung quanh càng xì xào bàn tán lớn tiếng hơn:

    - Hóa ra là công khai bắt cóc dân nữ nhà lành!

    - Thiếu di nương gì chứ? Đây rõ ràng là cố tình bịa chuyện!

    - Giờ biết đuối lý lại dùng vũ lực! Không biết là vị quan lớn nào lại dung túng gia quyến không biết xấu hổ, ỷ thế hiếp người như vậy?

    Giọng nói trong một chiếc xe ngựa nào đó lại lạnh lùng truyền ra:

    - Tiểu Tứ, là mắt ngươi mù hay tai ngươi điếc rồi?

    Ảnh Tứ giật mình, chủ tử đây là có ý muốn can thiệp? Mà cũng phải, dù sao chuyện này cũng liên quan đến Bách Hoa lâu, mới lại khi gặp phải chuyện kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, chủ tử sẽ không thể để yên như vậy. Ảnh Tứ xuống xe, ngăn cản hành động của mấy tên gia phó, hắn cất tiếng hỏi:

    - Các ngươi là người của phủ nào?

    Tên gia phó cầm đầu thấy Ảnh Tứ trông lạ mặt, không giống với hạ nhân của gia đình quyền quý hắn thường tiếp xúc, hắn tỏ vẻ coi thường khuyên bảo:

    - Tiểu huynh đệ, ta khuyên ngươi nên biết thân biết phận. Thiếu phu nhân nhà ta vốn là đại tiểu thư, đích nữ của phủ tả thừa tướng, nay là phu nhân của đích trưởng tử nhà hộ bộ thượng thư. Ngài ấy không muốn phu quân của mình nạp thêm thiếp thất xuất thân không minh bạch cũng là lẽ thường tình. Ngươi cũng đừng xen vào chuyện người khác để rồi lại vác đá đập chân mình.

    Ảnh Tứ nghe mà muốn phát điên, nếu không vì thân phận của hắn đặc thù, hắn sẽ chẻ đầu lưỡi tên hạ nhân này ra thành từng khối. Hắn cười lạnh, nói:

    - Tiểu cô nương nhà ngươi ta là thiếp thất của thiếu gia nhà ngươi thật sao? Ta nói ngươi nghe, đừng có tự rát vàng lên mặt mình mà làm bẩn thanh danh của người khác như vậy.

    Tên hạ nhân tức giận, quát lớn:

    - Tiểu tử, ngươi muốn tìm chết?

    Hắn hùng hổ vung đao muốn chém Ảnh Tứ, nhưng một thân hình khác đã bình tĩnh xuất hiện trước mặt hắn. Thân hình mảnh khảnh bình tĩnh từ trong kiệu bước ra nhưng lại khiến tên gia phó run tay, đao đang cầm cũng rơi xuống đất, cả người hắn run rẩy quỳ xuống.

    Là hạ nhân tâm phúc của phủ tả thừa tướng, sau đó theo hầu đại tiểu thư về phủ hộ bộ thượng thư, hắn không thể không quen thuộc với gương mặt này. Hắn sợ hãi, cúi đầu sát đất:

    - Nô tài tham kiến thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ thiên tuế!

    Dân chúng xung quanh thấy biểu hiện của tên gia phó cũng giật mình. Sau đó, họ đều tỏ ra vui mừng, đồng loạt quỳ xuống đất tung hô thái tử tôn kính của bọn họ:

    - Thái tử điện hạ thiên tuế! Thái tử điện hạ vạn phúc! Điện hạ lại đến ban phúc cho thần dân Đại Ninh, ban phúc cho chúng ta! Điện hạ thiên tuế!

    Ninh Phi Long đã trở lại với gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt thần dân. Bản thân hắn chính là ánh sáng trong lòng họ, hắn đi đến đâu, dân chúng chính là muốn cười tươi tung hoa đến đấy! Đối với dân chúng Đại Ninh, từ khi bước qua thời kì gian nan nhất nhờ sự dẫn dắt, điều động của vị thái tử mới có tám tuổi năm đó, thái tử trong lòng họ chính là đại diện cho chân lí. Hoàng thái tử Ninh Phi Long của Đại Ninh trong lòng thần dân chính là người mang hào quang sáng rọi nhất!

    Ninh Phi Long sau khi nhận tung hô từ các thần dân, hắn phất phất tay:

    - Mọi người đứng dậy cả đi, bản thái tử cũng lâu lắm mới có dịp rời hoàng cung ra kinh thành thăm thú dân tình. Ai ngờ ngay dưới chân thiên tử cũng có thể thấy được vở hài kịch như này, thật là làm bản thái tử phải mở mang tầm mắt!

    Dân chúng xung quanh thấy chân lí của họ đã đến, bèn nhao nhao tố cáo không hề sợ hãi:

    - Điện hạ! Đây là gia phó nhà hộ bộ thượng thư. Đích trưởng tử nhà hộ bộ thượng thư chính là một tên ăn chơi trác táng, luôn thích ỷ thế hiếp người!

    - Đúng vậy, điện hạ! Hắn luôn thích ức hiếp những dân nữ nhà lành bị hắn coi trọng. Ai không thuận theo sẽ bị hắn tìm cách giày vò đến tan cửa nát nhà!

    - Hôm nay, cô nương này chắc là lọt vào mắt xanh của hắn, bị hắn lừa mang về phủ. Ai ngờ, phu nhân của hắn lại nổi máu ghen nên muốn mang nàng ta đi bán. Điện hạ đã đến thì xin hãy phân xử cho nàng ấy. Nàng ấy thật đáng thương!

    - Đúng vậy, nàng ấy thật may mắn khi gặp được điện hạ! Xin điện hạ hãy ban phúc cho nàng ấy!

    Thấy dân chúng đều tỏ ra tôn kính lại vô cùng tin tưởng, gần gũi với Ninh Phi Long như vậy, Mạc Hàn thật bất ngờ! Hắn nghĩ tới hình tượng của chủ thượng trong lòng dân chúng. Chủ thượng của hắn năm ấy cũng chính là thái tử Đại Mạc, cũng rất được dân chúng Đại Mạc tin cậy nhưng quả thật, không thể so sánh với hình tượng của Ninh Phi Long.

    Mạc Hàn không biết rằng, kiếp trước Tuyết nhi của hắn khi chứng kiến chuyện này cũng khó lòng tin được. Nếu đem so hai vị trí trữ quân của Đại Ninh và Âu quốc, một bên chính là đại diện cho chân lý, cho hi vọng của thần dân còn một bên chính là đại diện cho quyền lực, là gông xiềng khiến thần dân không thể không khuất phục. Đây cũng chính là một trong những lý do khiến bao lần nàng không nỡ xuống tay với chính mục tiêu nhiệm vụ của mình.

    Ninh Phi Long trong lòng dân chúng là bồ tác cứu thế nhưng trong lòng đám ác nhân sâu mọt lại chính là tử thần. Vì vậy tên gia phó bèn vừa lăn vừa bò đến chân Ninh Phi Long, hắn lắp bắp giải thích:

    - Thái tử điện hạ! Là hiểu lầm, tuyệt đối chỉ là hiểu lầm!

    Ninh Phi Long vẫn cười cười tỏ ra rất dễ nói chuyện:

    - Vậy sao? Vậy ngươi nói xem chuyện gì là chuyện đang bị hiểu lầm ở đây thế?

    Tên gia nhân bèn đáp:

    - Là thiếu phu nhân nhà tiểu nhân hiểu lầm vị cô nương này. Mấy hôm trước thiếu phu nhân có nghe ngóng được tin đại thiếu gia có nuôi người bên ngoài, đang có ý định đưa về phủ làm di nương. Hôm nay trùng hợp thấy thiếu gia đưa cô nương này về nên mới hiểu lầm như vậy. Điện hạ hãy minh xét!

    Ninh Phi Long bật cười, hắn biết làm gì có chuyện trùng hợp như thế, chắc chắn đều là do "tiểu yêu tinh" kia bày trò cả. Hắn làm sao có thể ngờ bản lĩnh của tiểu ảnh vệ nhà hắn sẽ lớn như vậy, vẽ một vòng tròn lớn để tạo cơ hội gặp mặt hắn trên đường thế này. Hắn nhìn về phía tiểu cô nương lạ mặt, cười hỏi:

    - Tiểu cô nương này thất lạc người thân sao? Sao lại không nhờ quan phủ trợ giúp tìm kiếm?

    Nữ tử sau khi bắt gặp ánh mắt của Ninh Phi Long bèn cúi đầu, ấp úng nói:

    - Khởi bẩm điện hạ! Dân nữ khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm ngã trên đường, đầu óc mơ hồ không nhớ được gì cả. Thấy có người tốt bụng nói sẽ giúp dân nữ tìm người thân nên mới theo người nọ về. Ai ngờ...

    - Vậy à? Nếu vậy thì cũng thật là làm khó ngươi. Hay là thế này đi, ngươi có tình nguyện theo bản thái tử hồi cung, vào Đông cung làm thị nữ không? Nếu có thể bản thái tử sẽ trợ giúp ngươi tìm người nhà. Còn nếu không, đợi khi kí ức của ngươi hồi phục rồi tự mình đi tìm họ cũng tốt.

    Ảnh Tứ nghe vậy bèn nhảy dựng:

    - Chủ tử, việc này...

    Mạc Hàn cùng Ninh Phi Long đồng thời cùng ném một ánh mắt ám chỉ nhìn về phía Ảnh Tứ. Ảnh Tứ ngậm miệng. Hắn đã nói gì sai sao? Đông cung trước giờ không có thị nữ mà? Hay là chủ tử đổi tính rồi? Hắn đưa mắt sang nhìn tiểu cô nương, trông cũng có vài phần nhan sắc nhưng không có gì đặc biệt. Cuối cùng, Ảnh Tứ chỉ biết gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu vô cùng.

    Sau khi nói lời ấy với nữ tử kia, Ninh Phi Long quay lại nói với tên gia phó:

    - Về nói với chủ tử nhà ngươi, nữ tử này bản thái tử muốn mang đi! Đồng thời nói với hắn, nếu trong số dân chúng đã đứng ra tố cáo hắn sau hôm nay gặp phải bất kì vấn đề gì bất trắc, bản thái tử đều tính lên đầu hắn! Nhớ kĩ chưa?

    Tên gia phó lau mồ hôi, nói:

    - Vâng, thái tử điện hạ yên tâm! Tiểu nhân nhất định sẽ truyền ý chỉ của người trở về.

    Cuối cùng tiểu cô nương kia vẫn cúi đầu tạ ơn rồi lẳng lặng đi theo phía sau xe ngựa. Mới đi được mấy bước Ảnh Tứ lại mềm lòng, hắn vẫy tay gọi tiểu cô nương lên ngồi cùng phía trước xe. Mạc Hàn vẫn lạnh như băng, nhìn tiểu cô nương một cái rồi tiếp tục nhắm mắt. Dân chúng phía sau thì vui mừng thay cho cô:

    - Tiểu cô nương đúng là gặp vận bất ngờ nha!

    - Tiểu cô nương này thật là may mắn!

    - Thái tử điện hạ chính là phúc tinh của Đại Ninh!

    Tên gia phó thì vuốt mồ hôi đang vã ra như tắm, hắn phải mau trở về báo cáo sự tình với thiếu phu nhân nhà hắn mới được. Lần này, có lẽ họ gặp rắc rối lớn rồi!

    Sau khi xe ngựa rời khỏi khu vực trung tâm kinh thành, liền tiến vào một nơi tấp nập, xe ngựa nhộn nhịp và đang cần đứng chờ xếp hàng. Cổng tiến vào hoàng cung đã ở trước mắt nhưng Ảnh Tứ vẫn có một cảm giác khác lạ như có điều gì sắp xảy ra, dù là những ánh mắt dõi theo chủ tử đã rời khỏi từ khi nào.

    Ảnh Tứ thầm nhủ, chẳng lẽ chúng không hề có ý định xuống tay với điện hạ? Điều này thật phi lý, nếu vậy chúng cử nhiều người bám theo sát sao với điện hạ đến tận cổng hoàng cung như vậy là với mục đích gì? Ảnh Tứ không dám thả lỏng tinh thần, lập tức dừng xe.

    Hoàng cung vốn là nơi trang nghiêm, bỗng nhiên hôm nay có nhiều xe ngựa đứng xếp hàng chờ bên ngoài như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Ảnh Tứ xuống xe tiến về phía trước hỏi thăm.

    Cỗ xe phía trước trùng hợp lại là xe ngựa của nhà hộ bộ thượng thư, thấy Ảnh Tứ đến dò hỏi tình tình hình, tên gia phó ngẩn ra rồi cười nói:

    - Vị huynh đệ này, nghe nói hôm nay thái tử điện hạ tổ chức hội yến thưởng hoa tại Đông cung. Các phủ quan lại đều nhận được thiệp mời, trên đó còn ghi nếu có thì còn phải đưa theo nữ nhi suất sắc nhất, hàm nghĩa là gì chắc ngươi cũng hiểu chứ? Nếu nhà ngươi không nhận được thiệp mời sao lại cũng đứng chờ ở đây?

    Ảnh Tứ ngẩn ra, cái này nhất định lại là do hoàng hậu bày trò. Ai cũng biết Hoàng hậu Lâm Khánh của Đại Ninh là người ngồi yên một ngày không nổi, bà có rất nhiều trò phá phách và nghịch ngợm. Hoàng đế Đại Ninh cũng chỉ biết nhắm mắt bỏ qua, đến khi bà chịu thiệt lại chạy ra dỗ dành, đứng ra đòi công đạo cho bà. Trừ phi hoàng hậu bị chịu thiệt trong tay chính đứa nhi tử cứng đầu của họ thì hoàng đế cũng phải bó tay. Nhất là từ lâu hoàng hậu đã có ý định chọn ra thái tử phi cho thái tử điện hạ mà ngài ấy thì vẫn cứng đầu không chịu. Lần này bà chọn đúng ngày thái tử hồi cung để chặn đường, không biết lại có ý đồ gì đây nữa.

    Ảnh Tứ vuốt mồ hôi trán, hắn chạy đến bên xe ngựa nói nhỏ gì đó. Không biết người ngồi trong xe đã nói gì mà tiểu cô nương đang ngồi phía trước lại bị Ảnh Tứ đẩy vào trong xe. Chiếc xe ngựa không tính tiếp tục vượt lên như định liệu mà xếp hàng đứng chờ như những chiếc xe khác, đợi tới lượt đi vào trong.

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hoa Nguyệt Phụng
     
    Chỉnh sửa cuối: Hôm nay lúc 11:28 AM
  2. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    274
    Chương 23: Dự tuyển thái tử phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong xe ngựa, Ninh Phi Long nhìn thiếu nữ vừa mới bị đẩy vào, cười khẽ:

    - Bản lĩnh của ngươi không nhỏ. Rốt cuộc đám người kia là từ đâu tới? Chúng khiến Ảnh Tứ bứt rứt cả chặng đường, làm cho một người không có nội lực như ta cũng cảm nhận được. Ảnh Tứ còn oán giận ngươi vì nhiệm vụ mà dám bỏ bê việc hộ tống ta hồi cung. Thật là làm khó hắn!

    Thiếu nữ đỏ mặt:

    - Chủ thượng! Hôm nay, những ánh mắt hướng theo người đa số đến từ phía hoàng cung. Có lẽ họ muốn biết khi nào chủ thượng sẽ hồi cung nên dõi theo người đến tận đây mới rời đi. Có số ít là người của Âu Khả Tình để lại, chắc là chúng muốn xác nhận lại nhiệm vụ mà ả ta muốn thuộc hạ làm. Thuộc hạ đã cố ý dùng gương mặt mà chúng quen thuộc cải trang thành tiểu cô nương này, cố ý cho chúng biết là thuộc hạ đang hành động. Nhưng có điểm chú ý là có một vài ám vệ cũng đến từ phía hoàng cung, nhưng thuộc hạ chưa thể biết được là do ai phái tới. Đám người này khá thần bí, thân thủ cũng khá tốt và nhạy bén, thuộc hạ không muốn đả thảo kinh xà nên đã không sát sao tìm hiểu thêm. Nhưng xác thực trong lần này, chúng là đám người duy nhất có lộ ra sát khí với người.

    Ninh Phi Long cười khẽ:

    - Còn có chuyện có liên quan đến ta mà ngươi không thể điều tra ra sao?

    Mạc Tuyết ngượng ngùng:

    - Chủ thượng, thuộc hạ quả thật chưa từng điều tra chuyện của người.

    Nàng giờ chỉ biết giải thích trong vô lực, nàng cũng không thể nói với hắn rằng kiếp này nàng chưa kịp tìm hiểu gì về hắn, tất cả là nhờ có kí ức ở kiếp trước mà thôi.

    Ninh Phi Long thấy nàng lúng túng biện bạch, cũng chỉ bật cười. Hắn nói:

    - Ta cũng không có trách ngươi. Có điều lần này hồi cung sẽ phải ủy khuất ngươi một chút, hi vọng ngươi sẽ hiểu, không nên nghĩ rẳng ta đang muốn xúc phạm ngươi.

    Mạc Tuyết đáp:

    - Thuộc hạ đã rõ, nhất định sẽ phối hợp ăn ý với chủ thượng.

    Ninh Phi Long chỉ cười và không nói gì thêm. Hắn đưa cho Mạc Tuyết một bọc đồ, sau đó lẳng lặng nằm xuống quay lưng lại với nàng, sau đó còn chùm kín mền lên đầu.

    Mạc Tuyết chưa rõ ràng về hành động của Ninh Phi Long, nàng gỡ bọc đồ. Nhìn thấy đồ vật bên trong nàng hơi kinh ngạc. Sao chủ tử lại mang theo thứ này? Nhưng hành động của người này đã nói rõ muốn nàng làm gì, nàng bèn tự giác thay bộ y phục của mình đang mặc ra.

    Sau khi Mạc Tuyết chỉnh trang y phục rồi tự mình trang điểm lại, Ninh Phi Long vẫn nằm bất động. Lúc này đã đến lượt chiếc xe ngựa mà nàng và Ninh Phi Long đang ở bên trong chuẩn bị được tiến vào. Thị vệ bên ngoài nói muốn kiểm tra thiếp mời, Ảnh Tứ đưa ra một tấm lệnh bài nói:

    - Chủ tử nhà ta được thái tử điện hạ đặc cách mời vào Đông cung dự yến. Mong vị huynh đệ này chiếu cố.

    Sau khi thị vệ kiểm tra, thấy đúng là lệnh bài từ Đông cung bèn cung kính nói:

    - Đã là khách quý của điện hạ đích thân mời, vậy mời vị chủ tử này xuống xe để vào trong.

    Theo quy củ, xe ngựa quan lại không thể trực tiếp tiến cung. Mấy chiếc xe khác ở phía trước khi đến lượt cũng chỉ có người được vào trong, xe ngựa cùng xa phu đều phải ở lại bên ngoài. Nhưng Ảnh Tứ lại nói:

    - Xin lỗi thị vệ đại ca. Tiểu thư nhà ta sợ người lạ, không muốn lộ diện ở đây. Điện hạ đã nói cho phép tiểu thư ngồi xe tiến vào.

    Thị vệ khó xử, nhưng thứ mà người này đang cầm đúng là lệnh bài của Đông cung không phải giả, hắn không biết phải làm sao, bèn nói:

    - Vậy... vì sự an toàn của hoàng cung, chúng ta vẫn cần phải kiểm tra xe ngựa một chút.

    Ảnh Tứ thầm tán thành với sự cẩn trọng của người thị vệ này, nghĩ nếu có cơ hội sẽ cân nhắc một chút. Nhưng hắn sợ hiện tại nếu thật sự làm như vậy thì thân phận chủ tử sẽ bị lộ. Hắn chưa kịp đáp trả ra sao đã thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ phía trong xe truyền ra:

    - Vậy thì mời vị thị vệ này cứ kiểm tra đi thôi.

    Thị vệ thấy thế bèn dè dặt đến gần xe ngựa. Hắn cũng sợ tị hiềm thân phận nam nữ nên chỉ ngó đầu nhìn qua cửa sổ xe. Trong xe là một tiểu cô nương đeo sa mỏng che mặt, đang ngồi đắp chăn. Mặc dù tiểu cô nương kéo chăn có hơi cao, cũng không nhìn rõ dung mạo nhưng có vẻ không có gì đáng nghi. Hắn bèn vội thả rèm cửa xuống, phất tay với Ảnh Tứ:

    - Thật xin lỗi! Thuộc hạ đã thất lễ rồi. Mời các vị vào!

    Ảnh Tứ thầm nghi hoặc, không phải người này đã nhận ra chủ tử cũng ở bên trong nên mới dễ nói chuyện vậy chứ? Ảnh Tứ lại không biết rằng, vào ngay lúc này, ở bên trong xe ngựa đang là một bầu không khí vô cùng xấu hổ. Mạc Tuyết mặt mũi đỏ bừng quỳ sụp tại góc xe, không dám ngẩng đầu nói:

    - Chủ thượng! Thuộc hạ quá phận rồi, xin chủ thượng trách phạt!

    Ninh Phi Long đã ngồi dậy. Hắn cười khẽ:

    - Ngươi quá phận gì chứ? Là ta kêu ngươi ngồi đó kéo chăn lên, nếu nói đến quá phận chắc ta mới là người chiếm tiện nghi của ngươi đấy.

    - Không có, chủ thượng không có chiếm tiện nghi gì của thuộc hạ.

    Mạc Tuyết vội vã phủ nhận lời Ninh Phi Long nói. Nàng cũng không rõ ràng suy nghĩ hiện tại của bản thân. Nàng chỉ biết, hắn là chủ tử, nàng là thuộc hạ. Việc hắn muốn nàng làm thì nàng sẽ không từ chối. Nàng cũng tin hắn sẽ không ép buộc nàng làm những việc quá đáng ngoài phận sự của nàng.

    Ninh Phi Long thấy nàng như vậy bèn cười, hắn nói:

    - Trước khi xuất cung, ta và mẫu hậu đã cùng nhau đánh một ván cược. Bà ấy đã bày yến tiệc lớn thế này để đón chào ta, ta cũng không thể không tặng bà ấy một kinh hỉ lớn để đáp lễ. Ngươi có thể vì ta mà chịu ủy khuất một chút không?

    Mạc Tuyết nghe thế, vội vàng đáp:

    - Chủ thượng cứ việc phân phó. Thuộc hạ dù cần phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng sẽ nhất định hoàn thành nhiệm vụ mà chủ thượng đã giao.

    Ninh Phi Long nghe vậy càng vui vẻ. Hắn nói:

    - Không nghiêm trọng như vậy, ngươi chỉ cần thuận theo ý ta trước mặt mọi người, đừng để ta phải ném mặt mũi là được.

    Nói rồi, xe ngựa đã tiến thẳng vào Đông cung. Những tiểu thư nhà quan lại đã tiến vào từ lúc trước, giờ nhìn thấy có một chiếc xe ngựa có thể đường hoàng tiến thẳng vào lại có thể trực tiếp đi xuyên qua chính viện thì vô cùng kinh ngạc. Ai cũng không biết đây là vị khách quý nào mà lại được thái tử đặc cách đến như vậy. Có người khe khẽ nói nhỏ:

    - Đây không phải là người nhà quốc cữu gia đấy chứ? Nếu quốc cữu gia cũng tham dự buổi hội yến này, chúng ta còn có cơ hội để chiếm được sự ưu ái của thái tử sao?

    - Ngươi nghĩ nếu quốc cữu gia không tham dự thì người như chúng ta sẽ có được sự chú ý của điện hạ chắc?

    - Đúng vậy! Ta nghe nói, Thanh Bình quận chúa lần này cũng được mời tham dự. Những tiểu thư nhà quan tứ phẩm như chúng ta thì tính là cái gì?

    Mặc dù xe ngựa đã tiến thẳng vào chính viện để tiện cho Ninh Phi Long lộ diện nhưng những tiếng thì thầm to nhỏ ấy vẫn lọt vào tai Mạc Tuyết không lọt từ nào. Nàng hỏi Ninh Phi Long:

    - Chủ thượng, những vị tiểu thư này...

    Mạc Tuyết chưa nói hết câu nhưng Ninh Phi Long biết nàng đang thắc mắc chuyện gì. Hắn nói:

    - Họ chỉ là đến tham dự buổi dự tuyển thái tử phi theo ý mẫu hậu của ta mà thôi. Nhiệm vụ của ngươi lần này là vượt mặt tất cả bọn họ, chiếm lấy cái danh thái tử phi ấy cho ta. Được chứ?

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hoa Nguyệt Phụng
     
    Chỉnh sửa cuối: Thứ sáu lúc 11:52 PM
  3. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    274
    Chương 24: Vác đá nện chân mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe lời nói của Ninh Phi Long, Mạc Tuyết sững người tại chỗ. Chủ thượng của nàng đang nói gì thế? Có phải tai nàng đã nghe nhầm rồi không? Mạc Tuyết bất giác nhìn chằm chằm Ninh Phi Long rồi hỏi:

    - Chủ thượng, người thật sự không phải đang giỡn với thuộc hạ phải không?

    Ninh Phi Long thản nhiên đáp:

    - Không có giỡn!

    Mạc Tuyết hiểu rằng ý của người này chỉ là muốn nàng giúp hắn vượt qua cửa ải bị ép buộc phải tuyển thái tử phi này. Nàng vốn không nghĩ nhiều nhưng ở kiếp trước, người giúp hắn chính là vị Thanh Bình quận chúa kia. Nhưng sao kiếp này hắn lại muốn nàng thay thế cho Thanh Bình quận chúa chứ? Dù ở kiếp này, hắn biết nàng là nữ nhân, lại muốn nàng công khai lấy thân phận mới xuất hiện bên cạnh hắn. Nhưng nếu giống như ở kiếp trước thì giao dịch giữa hắn và Thanh Bình quận chúa đã sớm được thành lập rồi, hắn không nên đột ngột thay đổi kế hoạch mới phải? Hắn làm vậy rất dễ trở mặt với vị quận chúa tài sắc vẹn toàn kia.

    Thanh Bình quận chúa là con gái độc nhất của vị vương gia khác họ Trì Ân. Trì Ân vốn là vị nguyên soái vô cùng tài ba và mưu lược, giữ trọng trách trấn giữ Nam cương.

    Tính tình của Trì Ân cương liệt lại anh minh, ông vô cùng được lòng quân sĩ. Chính tay ông đã dẫn ba mươi vạn quân từ Nam cương đàn áp lại gần năm mươi vạn binh mã của tiền thái tử Ninh Bất Phàm tại hoàng thành. Mục đích của Trì Ân khi ấy là ủng hộ hoàng đế Ninh Bảo Châu hiện tại khi ấy mới chỉ là một hoàng tử nhỏ bé không được tiên đế sủng ái lên ngôi hoàng đế.

    Không phải Trì Ân và tiểu hoàng tử Ninh Bảo Châu khi ấy có gì qua lại, chỉ là ông không muốn vị tiền thái tử vừa bất tài vừa bạo ngược kia lên nắm quyền cai trị Đại Ninh. Bản thân ông muốn Đại Ninh có một vị minh quân biết vì dân vì nước, vì vậy ông to gan chống lại ý chỉ của tiên đế, giúp đỡ một vị hoàng tử vừa tài năng vừa có lòng nhân ái lên nắm quyền cai trị.

    Sau khi tân hoàng lên ngôi, tiền thái tử Ninh Bất Phàm bị đàn áp lui về mảnh đất phong giáp với Tây cương. Trì Ân trao lại hổ phù điều binh cho hoàng đế, muốn quy về ở ẩn. Nhưng tân hoàng tiếc người tài, lại nhớ ơn trợ giúp bèn đặc cách phong ông làm thân vương khác họ. Vì vậy, mới có vị Thanh Bình quận chúa nổi tiếng tài mạo như bây giờ.

    Tên của Thanh Bình quận chúa là Trì Yên. Thanh Bình là danh hiệu quận chúa do chính hoàng đế sắc phong cho nàng. Thanh Bình quận chúa chính là ứng cử viên trở thành thái tử phi mà hoàng đế tỏ vẻ ưng ý nhất. Nhưng nàng đã có người trong lòng, huống chi tính tình nàng ta hào sảng, thích tự do vung đao múa kiếm cùng người thương sát cánh tại Nam cương. Nàng ta không muốn bị gò bó tại hoàng cung cô tịch, nhưng vì tránh sự nghi kị từ triều thần, nàng không thể công khai muốn gả cho một vị nguyên soái trẻ tuổi vừa mới tiếp quản hổ phù của phụ thân mình.

    Kiếp trước nàng ta "hợp tác" cùng Ninh Phi Long, Ninh Phi Long sau cùng giúp nàng ta giả chết, giúp nàng đến được nơi nàng muốn đến. Ninh Phi Long vì lý do "tang thê", đã tránh được sự thúc ép nạp thái tử phi từ phụ hoàng và mẫu hậu của hắn vào nhiều năm sau đó.

    Nhưng giờ là tình huống thế nào đây? Ninh Phi Long muốn Mạc Tuyết vượt mặt tất cả để chiếm lấy danh phận thái tử phi lần này. Lý do Mạc Tuyết chần chừ không phải do nàng làm không được. Kể cả dùng gương mặt giả này thì nhan sắc của nàng cũng không phải ai cũng dễ dàng vượt qua. Nếu nói về tài năng, một tử sĩ như nàng đúng ra chỉ cần có võ nghệ cao là đủ. Nhưng không biết có phải vị nữ đế Âu Thiên Vận kia muốn làm khó nàng hay không, tất cả mọi thứ từ cầm, kỳ, thi, họa hay tác phong, quy củ nàng đều bị ép huấn luyện, dạy dỗ đến thuần thục. Nhưng nếu như vậy, Thanh Bình quận chúa sẽ phải làm sao? Mạc Tuyết thấy thương cảm cho nàng ấy.

    Ninh Phi Long thấy nàng bối rối, bèn hỏi:

    - Sao đây? Ngươi muốn nói với ta rằng nhiệm vụ này rất khó hoàn thành à?

    Mạc Tuyết vội đáp:

    - Thuộc hạ không có ý đó. Chủ thượng bớt giận!

    Nghe nàng trả lời, không hiểu sao Ninh Phi Long thấy vô cùng khó chịu, cảm giác như hắn đang ép thuộc hạ làm việc mà bản thân họ không muốn vậy. Hắn tự mình bực bội nói:

    - Nếu ngươi không tình nguyện thì thôi! Không có ngươi ta cũng có thể đi tìm người khác. Dù sao người muốn ngồi vào vị trí thái tử phi của ta có rất nhiều, bổn thái tử đây cũng không đến nỗi là một người không ai muốn.

    Chính bản thân Ninh Phi Long cũng không hiểu vì sao mình lại dùng điệu bộ như thế để nói chuyện với thuộc hạ của chính mình. Điệu bộ này giống như là tức giận, càng giống như là hờn dỗi. Hờn dỗi? Hai từ này vang lên trong đầu khiến Ninh Phi Long bỗng giật mình như vừa nhận ra điều gì đó. Nhưng ý nghĩ chỉ mới thoáng qua, hắn đã không kịp nắm bắt. Hắn muốn quay lại nói gì đó với Mạc Tuyết thì lại đã thấy nàng đã quỳ sụp dưới đất, không giám ngẩng đầu.

    Ninh Phi Long nghiến răng nghiến lợi nói với nàng:

    - Quỳ, suốt ngày chỉ biết có quỳ! Ta nhận ngươi làm người của mình chỉ để muốn ngươi quỳ cho ta xem sao? Nói xem, ngươi là một ảnh vệ, là tử sĩ hay chỉ là một thị nữ yếu đuối? Chỉ cần ta tỏ ra không vui với ngươi là ngươi lại tỏ ra như sắp phải đối mặt với hồng thủy mãnh thú như vậy?

    Nghe được những lời này, Mạc Tuyết đang cúi đầu dưới đất bỗng ngẩng đầu lên nhìn Ninh Phi Long với một ánh mắt đỏ hoe. Giọt nước bên trong bị con ngươi cố kìm giữ không cho rơi xuống, nhưng cuối cùng, nước mắt mắt vẫn là tràn mi.

    Thấy cảnh này, Ninh Phi Long giật thót, cơn giận đang bốc cháy hừng hực trong lòng cũng bị hai hàng nước mắt kia dập cho tắt ngúm. Hắn lấy lại bình tĩnh, giả bộ như không có gì, nhẹ giọng nói:

    - Khóc gì chứ? Ta không có ý ghét bỏ ngươi. Nếu ngươi không muốn thì bỏ đi thôi, ta đi tìm người khác ứng phó cho qua là được...

    Mạc Tuyết như không nhịn được, thốt lên:

    - Chẳng phải chuyện này người và Thanh Bình quận chúa đã sớm có kế hoạch rồi sao?

    Câu hỏi bất thình lình pha chút giọng mũi của Mạc Tuyết khiến bầu không khí trở nên ngưng đọng. Ninh Phi Long nhìn nàng với ánh mắt khó tin:

    - Chuyện này ta mới chỉ nghĩ đến trước ngày biết thân phận của ngươi một ngày. Ta chưa từng nói với ai, cũng chưa từng đưa ra quyết định, ngươi biết được từ đâu thế?

    Gương mặt Mạc Tuyết tái mét, khi buột miệng hỏi ra câu hỏi kia nàng biết mình đã sai rồi. Nhưng mà nàng không hối hận. Nàng vốn rất thông minh, nàng có rất nhiều cách trả lời để cho qua chuyện. Nàng nói:

    - Thuộc hạ chỉ thấy Thanh Bình quận chúa rất thích hợp với vị trí kia. Thuộc hạ nghĩ người chắc chắn sẽ lựa chọn nàng ấy.

    Nghe vậy, Ninh Phi Long không cố ý đào sâu vào lỗ hổng trong lời nói của nàng. Hắn cười nhạt, giọng nói có chút tủi thân:

    - Ngươi biết không, người mà ngươi cho là rất phù hợp với ta kia, người ấy không hề muốn gả cho ta. Người ta cũng giống như ngươi vậy, có vẻ rất chán ghét phải làm thái tử phi của ta.

    Mạc Tuyết bối rối:

    - Không có, thuộc hạ không có chán ghét!

    Nàng không biết phải giải thích sao cho rõ, nhưng nàng làm sao có thể chán ghét người này cho được? Người này vốn là mục tiêu sống lại của nàng, nàng có gì mà không thể làm cho người này vui lòng? Vậy thì...

    Mạc Tuyết mới nghĩ đến đây, chưa kịp thả lỏng đã thấy "mục tiêu sống lại" của nàng vang lên giọng nói vô cùng hào hứng:

    - Nếu nói không chán ghét ta thì chỉ bằng lời nói thôi là không đủ, hãy chứng minh điều đó bằng biểu hiện của ngươi trong yến hội đi. Vậy là quyết định rồi đấy, thái tử phi của ta!

    Mạc Tuyết nghe vậy chỉ muốn trợn trắng mắt. Nàng nghĩ, nàng đây là trêu ai, nợ ai? Nàng chậc lưỡi, đúng là kiếp trước nàng đã đến trêu chọc và mắc nợ người này! Nhưng có ai làm chủ thượng như người này không chứ? Tự mình quyết định mọi chuyện xong rồi? Hóa ra mọi lời nói vừa rồi chỉ là dụ nàng mắc bẫy. Nàng thở dài, nàng coi như là tự vác đá nện chân mình. Ai bảo nàng là một ảnh vệ xứng chức làm gì?

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hoa Nguyệt Phụng
     
    Chỉnh sửa cuối: Hôm nay lúc 12:04 AM
  4. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    274
    Chỉnh sửa cuối: Hôm nay lúc 11:24 AM
  5. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    274
  6. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    274
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng ba 2025
  7. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    274
    Chương 28: Trúc Ảnh

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng ba 2025
  8. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    274
    Chương 29: Diễn biến của một âm mưu thâm độc

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng ba 2025
  9. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    274
    Chương 30: Kết quả gậy ông đập lưng ông

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    iam.wonwoo, Ngngoclan, AiroiD22 người khác thích bài này.
  10. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    274
    Chương 31: Mạc Tuyết rời đi thi hành nhiệm vụ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...