Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Oct 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 128 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cương thi lập tức muốn làm thịt đầu óc của anh nha!

    Nhưng ý nghĩ này vừa chợt lóe lên, hắn liền chứng kiến Tạ Bách tươi cười rạng rỡ, trên tay lại như chém quả dưa đem cương thi gần nhất gọt sạch một bên sọ não thêm nửa người, nhất thời toàn bộ lời nói đều nuốt xuống.

    Nghe được bên kia truyền ra thanh âm của Tạ Bách, Ngụy Diễn buông lỏng, ngữ khí nhận chân:

    - Bách ca, trước đừng hỏi vì cái gì, kế tiếp chiếu theo lời tôi nói làm. Chỗ của anh có tìm được gương hay không?

    Tạ Bách:

    - Gương?

    - Đúng rồi, vừa rồi anh không phải nói bên cạnh anh có một tiểu đạo sĩ sao? Hỏi hắn một chút, bình thường trên người đạo sĩ đều mang theo gương. Bọn họ thường gọi là miếng hộ tâm.

    Ánh mắt Tạ Bách lập tức nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Từ Tử Lâm:

    - Cậu có miếng hộ tâm sao?

    Từ Tử Lâm kính sợ nhìn Tạ Bách vừa nghe điện thoại vừa chém hai tay của cương thi không chút chần chờ, vội vàng từ trên cổ lấy xuống một phù bài rộng cỡ ba ngón tay, nhẹ nhàng nhấn một cái, phù bài mở ra, lộ ra một cái gương nhỏ rộng cỡ hai ngón tay:

    - Vật, vật này sao?

    Tạ Bách lại hỏi:

    - Cậu còn phù không?

    Từ Tử Lâm che túi:

    - Chỉ chỉ còn một trương. Hơn nữa dù có phù tôi cũng không giết được cương thi.

    Tạ Bách híp mắt:

    - Ai nói muốn dùng giết cương thi? Cậu cho tôi, tôi hữu dụng.

    Thấy Từ Tử Lâm còn có chút do dự, Tạ Bách không kiên nhẫn:

    - Hiện tại cậu che giấu, chờ chúng ta bị cương thi xé nát, phù cũng vô dụng, nhưng nếu chúng ta có thể mượn trương phù kia chạy trốn, sau khi cậu an toàn là có thể lại đi chỗ a Diễn mua.

    Cầm phù trong tay, Tạ Bách cắn ngón trỏ dựa theo Ngụy Diễn nói vẽ lên phù một chữ "Hỏa", sau đó cuộn thành ống giấy, liền hướng cái gương cắm vào.

    - Ai, cái này..

    Từ Tử Lâm vừa định nói là vô dụng, ai ngờ một giây sau cái gương đột nhiên nhảy lên ngọn lửa tận trời, làm hắn hoảng sợ vội vàng tháo gương ném qua một bên, đã thấy Tạ Bách vững vàng tiếp được, sau đó đem mặt gương chiếu ra ngoài – chỉ một thoáng, phàm là địa phương bị mặt gương chiếu tới, toàn bộ bị ngọn lửa nóng rực cắn nuốt, nguyên bản bọn cương thi truy tới đều ở trong ngọn lửa hóa thành hư ảo.

    Từ Tử Lâm trợn mắt há hốc mồm:

    - Thật thật quá khoa trương rồi..

    Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thấy may mắn hủy diệt được cương thi, lại phát hiện tình huống nghiêm trọng, ngọn lửa dính chỗ nào liền thiêu đốt chỗ đó, vô luận là nhà cỏ tranh, cương thi, thậm chí mặt đất đều có thể đốt.

    Rất nhanh xung quanh bọn họ đều bị ngọn lửa bao phủ, mắt thấy bọn họ cũng sẽ bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn, Từ Tử Lâm đều cảm giác được không khí xung quanh bị ngọn lửa đốt cháy..

    Nhưng chỉ cần giải quyết hết cương thi, cho dù chết rụng cũng đáng đi?

    Chỉ tiếc hắn còn trẻ tuổi, mới mười mấy tuổi, lại phải chết như vậy.. sư phụ cùng sư huynh đều sẽ nhớ hắn chứ?

    Không đúng, còn có Tạ Bách, hắn là đại minh tinh, đến lúc đó không biết sẽ làm cho xã hội náo động như thế nào..

    Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, một thanh âm réo rắt giống như đã từng quen biết vang lên:

    - Hai người không sao chứ?

    Hắn hốt hoảng theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh xoay lưng về phía mình, ngọn lửa giống như bị cỗ lực lượng thần bí dồn nén cùng lôi kéo, bị hút vào vật gì trong tay hắn.

    Không đợi hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn liền chứng kiến Tạ Bách một bước dài tiến lên, sau đó ôm cổ người kia:

    - Ô ô ô ô a Diễn, cậu cuối cùng đã tới đây, tôi thật sợ a..

    Từ Tử Lâm:

    - Khoan khoan, khi anh nói lời này anh có hỏi qua đám cương thi bị anh chặt như chặt dưa chuột hay không?

    Nhìn Tạ Bách lúc này đang giống như một tiểu.. không, là đại cẩu cẩu cọ tới cọ lui trên người thiếu niên kia, lồng ngực tiểu Từ đạo trưởng mắc nghẹn đồng thời chỉ có thể phát ra lời cảm khái tự đáy lòng.. người trưởng thành thật phức tạp nha.

    Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng thanh niên đối với người khác luôn ôn hòa thân mật, khiêm tốn hữu lễ đối mặt với khốn cảnh gặp nguy không loạn, có thể mặt không đổi sắc rút kiếm chém người như sát thần; cùng với một manh vật (đại khái) đối mặt với một thiếu niên nhỏ xinh hơn mình làm nũng lại có thể cùng xuất hiện trên người của một nam nhân trưởng thành.

    Trực giác nói cho hắn biết Tạ Bách căn bản không có khả năng sợ hãi – càng không tin hắn là người sẽ đem hai chữ sợ hãi bắt ở trên miệng của mình.

    Nhưng khi chứng kiến Tạ Bách lén lút hôn lên đỉnh đầu thiếu niên kia, tiểu Từ đạo trưởng trợn tròn mắt, cảm giác mình mơ hồ cảm nhận được điều gì, nhất là khi ánh mắt Tạ Bách nhìn qua hắn với vẻ "cậu thật dư thừa", nội tâm bỗng dưng liên tưởng nhiều lần đại sư huynh trò chuyện với nhị sư huynh trước kia, mỗi khi bị mình chứng kiến thì cuối cùng mình sẽ bị đại sư huynh thân thiết bố trí thật nhiều bài học, một bên lại thở dài ý bảo "cậu vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi".
     
    Heoheocon9552 likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 128 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bỗng dưng, tiểu Từ đạo trưởng chợt nhớ lại có một lần ở bên cạnh nhìn xem Tạ Bách đóng phim với những người khác, Tào đạo cùng biên kịch nói chuyện phiếm có nhắc tới Tạ Bách – "Diễn viên bộ dạng rất đẹp, thường thường thật biết che đậy" "Thật biết biểu diễn" vân vân, còn nói truy nguyên chính là biết mình bộ dạng đẹp sẽ có gánh nặng thần tượng, sợ phá hư hình tượng "hoàn mỹ" của mình, Tạ Bách lại khó được tính tình phóng khoáng, hơn nữa cũng không cố ý khoa trương, ánh mắt cùng khí thế của hắn có thể tùy ý cắt vai như chính hơi thở của bản thân mình, nếu còn tiếp tục bảo trì đi xuống, tương lai đều có thể.

    Tiểu Từ đạo trưởng nghĩ, nếu Tào đạo nhìn thấy một màn này, không biết có cảm thấy càng thêm "vui mừng" hay không đây?

    Ngụy Diễn sớm thành thói quen bị Tạ Bách lại ôm lại sờ, cho nên giờ phút này bị ôm cũng không có cảm giác gì khó chịu, ngược lại thói quen đưa tay sờ sờ tóc Tạ Bách làm yên lòng.

    Tạ Bách đóng phim này cần đội tóc giả, đem mái tóc của mình cắt càng ngắn hơn, biến thành đầu đinh – đầu đinh thật dễ cắt cũng dễ xử lý, nhưng phi thường khảo nghiệm hình dáng đầu người cùng khuôn mặt của một người. Tạ Bách đương nhiên có thể hoàn mỹ khống chế, vả lại đầu đinh càng làm cho hắn thêm sạch sẽ anh tuấn, còn tăng thêm vài phần ý nhị của nam nhân thành thục.

    Nhưng đối với Ngụy Diễn mà nói, chất tóc của Tạ Bách thật cứng, cắt đầu đinh càng thêm rõ ràng, mò xuống cũng không lông xù mềm mại, ngược lại có chút đâm tay.

    Tuy rằng không bằng xúc cảm sờ lông mềm như nhung, nhưng sờ nhiều lại có cảm giác thích thú làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

    Ngô, có điểm thích thú – Ngụy Diễn có chút không tự chủ được tiếp tục sờ.

    Từ lúc đỉnh đầu truyền tới xúc cảm mềm mại, thân thể Tạ Bách chợt cứng lại rồi.

    Hắn ôm chặt vòng eo gầy của Ngụy Diễn như vây địa bàn, vốn định nhân cơ hội tiếp xúc làn da là đủ thỏa mãn, thấy được thì thu liễm, nhưng không ngờ Ngụy Diễn lại chủ động như vậy.

    Bởi vì để đầu đinh, hắn có thể rõ ràng cảm giác được ngón tay nhỏ dài xuyên qua trong tóc của hắn, vả lại bởi vì nhiệt độ cơ thể của Ngụy Diễn thấp hơn hắn, hơi lạnh vuốt lên da đầu làm làn da của hắn chợt run rẩy, giống như điện giật, trong đầu hắn bùm bùm cách cách nổ tung khói hoa.

    Trong bất tri bất giác hắn vùi đầu vào gáy Ngụy Diễn, mũi cao thẳng cọ lên động mạch chủ bên cổ, hơi thở cũng biến thành cùng một tần suất, nguyên bản cánh tay ôm eo thiếu niên cũng không tự chủ được biến thành buộc chặt.

    Nếu có thể, hắn thật muốn đem toàn thân a Diễn nhu tiến trong lòng, như vậy có thể mang theo bất cứ nơi nào.

    Tiểu Từ đạo trưởng luôn bảo trì diễn cảm ngây ngốc: Hai người trưởng thành này đang làm cái gì1 nhanh nhìn xem nơi này còn có trẻ vị thành niên thuần khiết không tỳ vết đâu!

    Không biết có phải nghe được lời kêu cứu trong nội tâm của tiểu Từ đạo trưởng hay không, Ngụy Diễn sờ trong chốc lát rốt cục giật mình:

    - Bách ca, anh có bị thương hay không?

    Thân thể Tạ Bách cứng đờ, lặng lẽ siết chặt tay, sau đó vùi đầu vào cổ Ngụy Diễn lắc lắc.

    Nhưng Ngụy Diễn làm sao không cảm giác được vừa rồi thân thể Tạ Bách nháy mắt buộc chặt, hơn nữa hiện tại tĩnh tâm trở lại, hắn còn ngửi được mùi máu tươi, tiếp tục liên tưởng lúc mình còn chưa kịp tới Tạ Bách không có khả năng ngồi chờ chết, cái gì cũng không làm, mà hắn muốn đối phó cương thi, vũ khí mạnh nhất chính là..

    Nghĩ tới đây, Ngụy Diễn căng thẳng trong lòng, vội vàng kéo cánh tay đang ôm eo mình, trong đó có một bàn tay đã bị máu nhuộm đỏ, đúng lúc Tạ Bách dù nắm chặt cũng không ngăn được máu chảy ra, thậm chí vì nắm thật chặt máu chảy càng nhiều.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 129 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách không nghĩ tới dưới tình thế cấp bách mình làm ra chuyện điên rồ như vậy, giờ phút này ủ rũ ấp úng:

    - A Diễn, tôi không phải cố ý lừa gạt cậu..

    Đây cũng là chuyện không có biện pháp, Ngụy Diễn không ở bên cạnh, muốn sử dụng Thất Tinh kiếm phải dùng máu tươi của chính mình, cố tình lại gặp phải tình huống nguy cơ như vậy, lúc đó Tạ Bách cũng không quan tâm mới cắt một lỗ hổng trên lòng bàn tay của mình.

    Không nghe Ngụy Diễn đáp lại, hắn nghĩ đối phương tức giận, chỉ đành yên lặng buông tay ôm Ngụy Diễn, không rên một tiếng, giống như trẻ con bị phạt đứng, cúi đầu ủ rũ.

    Trong lòng Ngụy Diễn thở dài, biết rõ bộ dáng này của đối phương có bảy phần đều là giả vờ, nhưng khi nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, vẫn không đành lòng.

    Bởi vậy hắn chỉ có thể cầm bàn tay của Tạ Bách xem xét tình huống hỏi:

    - Chém mấy tên?

    Ánh mắt Tạ Bách chợt sáng lên, bộ dáng đắc sắt:

    - Chín!

    - Thật sự? Vậy thật đúng là lợi hại nha1

    Ngụy Diễn cũng không phải là châm chọc hắn, mà là chân tâm thật ý khích lệ, dù sao một hơi chém giết chín cương thi, thật là không dễ dàng, dù sao đó là thứ có thể nhảy còn có thể công kích.

    A Diễn khen ngợi hắn!

    Ý thức được điểm này, Tạ Bách vui vẻ, sau đó có chút chột dạ:

    - Kỳ thật trong đó có vài tên không bị chém tới yếu hại..

    Dừng một chút hắn lập tức bổ sung:

    - Nhưng chém đứt chân, gọt sạch cánh tay!

    Oa, hắn thật đáng yêu!

    Tiểu nhân nhi trong lòng Ngụy Diễn nhịn không được ôm ngực ngã xuống:

    - Ân, vậy cũng tốt lắm, dù sao lực công kích đều suy yếu rất lớn.

    Tạ Bách nhất thời thỏa mãn, híp mắt, trong con ngươi ẩn chứa ôn nhu có thể làm cho người ta sa vào trong đó.

    Nhưng bị nhìn chăm chú, sắc mặt Ngụy Diễn trầm tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không dao động, chỉ có bên tai một nét thoáng hiện đỏ bừng bán rẻ hắn.

    Tạ Bách tự nhiên sẽ không bỏ qua điểm này, yết hầu khẽ lăn lộn.

    A Diễn thật tốt.

    Ngụy Diễn cũng đã điều chỉnh xong tâm tình của mình:

    - Cũng may anh cắt tay trái, lại dùng tay phải cầm kiếm, bằng không tay phải của anh phỏng chừng đã bị phế đi.

    Ngụy Diễn có chút tức giận, rõ ràng mình là một đại minh tinh, vì sao không biết bảo vệ thân thể đây?

    Vừa lúc trong tụ lý càn khôn của hắn có lưu lại thuốc chữa thương mà Bạch Thứ chế tạo, bằng không hiện tại mất liên lạc với Bạch Thứ hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn miệng vết thương chảy máu.

    Không hổ là thuốc chữa thương do bạch tiên chế tạo, cơ hồ vừa thoa lên miệng vết thương dữ tợn lập tức liền khép lại.

    Tạ Bách kinh ngạc:

    - Thuốc này hiệu quả thật tốt quá!

    Khóe môi Ngụy Diễn nhếch lên:

    - Phải không? Là Bạch Thứ làm.

    Tạ Bách ăn chanh:

    - Bạch Thứ là ai? Nam hay nữ?

    Không đúng, nam hay nữ đều có cảm giác nguy cơ.

    - Lúc tôi không có bên cạnh a Diễn lại nhận thức người khác sao?

    Thần sắc Ngụy Diễn thong dong nói:

    - Nam..

    Thấy lông mày Tạ Bách run lên, hắn chậm rì bổ sung:

    - Con nhím.

    Tạ Bách sửng sốt:

    - Con nhím nam?

    Ngụy Diễn:

    - Ân, hắn là bạch tiên, bản thể là một con nhím, tuy rằng bây giờ còn chưa thể tự nhiên biến hóa, nhưng y thuật cũng đã thật xuất sắc.

    Một câu dài như vậy, Tạ Bách chỉ nghe được hai từ - con nhím, biến hóa.

    Nói cách khác chỉ là một động vật, còn là một con nhím mà thôi?

    Ha ha, không đủ gây sợ.

    - Làm phiền..

    Cảm giác được sự hiện hữu của mình ngày càng yếu Từ Tử Lâm không nhịn được mở miệng, kết quả tiếp xúc hai ánh mắt nhìn qua, dũng khí liền biến mất không ít:

    - Hình như bây giờ chúng ta còn chưa thoát khốn..

    Bị nhắc nhở, Tạ Bách cũng chú ý tới, tuy rằng cương thi biến mất, nhưng cả thôn vẫn là nhà cỏ tranh, hơn nữa không có tiếng vang, trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.

    Chẳng lẽ nói bọn họ còn bị vây sao?

    Giống như ứng nghiệm ý nghĩ của hắn, ba người đột nhiên nghe được thanh âm làm ầm ĩ từ xa tới gần.

    Trừ bỏ thanh âm của người, thậm chí còn có đánh chiêng phóng pháo.

    Ngụy Diễn cùng Tạ Bách liếc nhau, đều lập tức khuyên giải.

    Sau đó theo bản năng đem đối phương bảo hộ sau lưng mình..

    Ngụy Diễn nhìn cánh tay hai người bọn họ che chắn lẫn nhau, bật cười, đang định rút tay thì bị Tạ Bách kéo lại, nắm thật chặt.

    Mà lúc này thanh âm ồn ào càng ngày càng gần.

    Từ Tử Lâm nghiêng tai lắng nghe, muốn phân biệt thanh âm kia là gì, nhưng nghe hồi lâu cũng không nghe được cái gì.

    Bởi vì không biết thanh âm ồn ào là gì, cho nên trong lòng hắn có chút sợ hãi.

    Từ Tử Lâm theo bản năng muốn tìm dựa vào, tỷ như là sư huynh, nhưng đưa mắt dạo qua một vòng chỉ thấy Tạ Bách cùng Ngụy Diễn đang nắm chặt tay nhau.

    Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của hắn, Ngụy Diễn nghiêng đầu:

    - Cậu bạn nhỏ, cậu đứng sau thân thể của tôi đi.

    Từ Tử Lâm: Tôi không phải cậu bạn nhỏ!

    Nhưng thân thể hắn thật thành thật chuyển tới đứng phía sau Ngụy Diễn.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 129 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù sao khi nãy sử dụng tam thanh linh đã hao tổn không ít lực lượng, huống chi trực giác nói cho hắn biết vị thiếu niên mới xuất hiện càng đáng tin cậy hơn Tạ Bách!

    Có đùi không ôm là ngốc!

    Về phần ánh mắt ghét bỏ của Tạ lão sư.. hắn hoàn toàn có thể xem thường.

    Ha ha, người trưởng thành đáng ghét!

    Cũng không qua bao lâu, Ngụy Diễn ba người liền nhìn loáng thoáng có đám người đi tới.

    Trong đoàn người có trẻ có già, đều sắp xếp đội ngũ thật dài.

    Bọn hắn thống nhất mặc quần áo màu đen, là loại kiểu cũ đeo đai lưng màu đỏ, chân mang giày vải, vẻ mặt tươi cười vui mừng.

    Nhìn quần áo của bọn họ, sắc mặt Ngụy Diễn trầm xuống, Từ Tử Lâm trộm nhìn thấy trong lòng cũng dâng lên cảm giác là lạ, nhưng cẩn thận nghĩ lại trong khoảnh khắc lại nghĩ không ra nguyên nhân gì.

    Trừ bỏ cách ăn mặc, trên tay những người này còn cầm cây đuốc, cờ màu, ngọn lửa tung bay, cờ màu cũng tung bay. Ngoài ra còn có người cầm đồng la trống nhỏ, khua chiêng gõ trống cùng nhau đi tới. Thậm chí còn có người trong tay cầm gậy trúc treo chuỗi pháo đốt bùm bùm cách cách, cỗ khói đặc bốc lên trời cao.

    Đám người kia một đường chiêng trống rùm beng vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

    Nhưng điều này cũng không làm cho Tạ Bách bọn họ kinh ngạc, mà là người trong đội ngũ này, bọn họ đều biết!

    - Tào, Tào đạo?

    Dù sao Từ Tử Lâm còn nhỏ tuổi, dễ kích động, nhìn rõ mặt đám người kia nhịn không được kinh hô.

    Sao lại thế này? Những người kia đều là người trong đoàn phim của bọn họ!

    Nhưng vì sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này! Hơn nữa còn ăn mặc như vậy, làm ra những động tác như thế?

    Còn có Tào đạo.. bình thường khuôn mặt luôn bực tức như toàn thế giới đều thiếu tiền của hắn, cho dù tâm tình tốt cũng chỉ nhếch khóe môi, hiện tại lại cười như là kẻ ngu ngốc?

    Bị Từ Tử Lâm vừa kêu, lấy Tào đạo cầm đầu đoàn người đều ngừng lại, đồng loạt quay đầu ánh mắt nhìn hắn chằm chằm.

    Từ Tử Lâm run lên, bản năng giấu ra sau lưng Ngụy Diễn.

    Ánh mắt Tào đạo từ trên người hắn chuyển qua Ngụy Diễn cùng Tạ Bách.

    Hắn giống như hoàn toàn không có chú ý tới Ngụy Diễn, vừa nhìn thấy Tạ Bách thì ánh mắt sáng lên, nụ cười càng thêm khoa trương:

    - Tạ Bách! Cậu tới vừa lúc, chúng ta cùng nhau a!

    Tạ Bách giống như hoàn toàn không nhìn ra được Tào đạo không thích hợp, thần sắc trấn định, ngữ khí tự nhiên:

    - Cùng nhau cái gì?

    Nhưng thân thể hắn lại khẽ nghiêng, chắn trước người Ngụy Diễn.

    Tào đạo cười ha ha vừa muốn đi tới kéo tay Tạ Bách:

    - Đương nhiên là cùng nhau tế bái sơn thần a!
     
    Heoheocon9552 likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 130 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn Tào đạo vươn tay, Tạ Bách nhướng mày muốn né tránh – tuy hắn có thể lá mặt lá trái với "Tào đạo" này, nhưng không có nghĩa muốn đụng chạm tay chân.

    Vẻ mặt Từ Tử Lâm sùng bái, hắn còn đang lo lắng Tạ Bách thật sự ngốc trắng ngọt không phát hiện đâu, hiện tại xem ra là hắn quá lo lắng.

    Tạ Bách (vẻ mặt chính trực) : Tao lão đầu tử xấu xa vô cùng, hừ, chỉ có a Diễn mới có thể tùy tiện đụng vào tôi!

    Nhưng trước khi Tạ Bách làm ra động tác tránh né rõ ràng, một bàn tay vươn ra vững vàng bắt được cánh tay Tào đạo:

    - Sơn thần hiến tế? Nghe như thật thú vị, chúng tôi cũng có thể tham gia sao?

    Tào đạo vốn vì hành động ngăn cản của Ngụy Diễn mà không vui, nhưng sau khi nghe được lời hắn nói vẻ mặt liền vui mừng cười nói:

    - Đương nhiên không thành vấn đề..

    Hắn cao thấp đánh giá Ngụy Diễn:

    - Cậu là một thanh niên thật có sức sống nha, hoan nghênh sự gia nhập của cậu a!

    Nói xong hắn liền kêu người đem ba người vây vào giữa, tiếp tục khua chiêng gõ trống đi trước.

    Từ Tử Lâm sợ choáng váng, nhưng vẻ mặt vẫn miễn cưỡng làm như không có việc gì, nhưng không biết ánh mắt mơ hồ cùng thân thể run nhè nhẹ đã bán rẻ hắn.

    Ngụy Diễn nhìn tuổi tác của hắn xấp xỉ em gái của mình, thấy hắn thật đáng thương nhịn không được vươn tay chủ động nắm cổ tay hắn:

    - Theo sát tôi, có tôi đây.

    Nhiệt độ cơ thể của Ngụy Diễn có chút thấp, nhưng so với thể nghiệm vừa rồi làm cho Từ Tử Lâm bị dọa đến máu cũng đông cứng vẫn ấm áp hơn một chút, hơn nữa cảm nhận được từ cổ tay truyền tới lực lượng mạnh mẽ kiên định của đối phương, Từ Tử Lâm rất nhanh trấn tĩnh lại.

    Đúng rồi, hắn chính là quan môn đệ tử của Chính Nhất phái, gặp được loại tình huống này sao có thể chỉ biết sợ hãi đây?

    Lúc này bọn họ đã đi tới cửa thôn.

    Bên ngoài thôn một mảnh sương mù mênh mông – lấy cửa thôn làm giới tuyến, giống như cả thôn đều bị cắt đứt đi ra ngoài.

    Nhưng đám người Tào đạo giống như không lưu ý tới sự dị thường này, vẫn duy trì bộ dạng sung sướng vui mừng từng bước đi vào trong sương mù dày đặc, trong nháy mắt liền bị sương mù nuốt sống.

    Tạ Bách cúi đầu nhìn Ngụy Diễn, có chút chần chờ.

    Không biết luôn đáng sợ, hắn không muốn mình cùng a Diễn u mê đặt thân vào tình cảnh nguy hiểm – tuy rằng tình huống hiện tại đã không đơn giản, nhưng..

    Tạ Bách chần chờ làm nhân viên đoàn phim dùng ánh mắt tối om nhìn bọn họ:

    - Làm sao vậy? Đừng chậm trễ ngày lành tháng tốt tế bái sơn thần.

    Câu nói này do mười mấy người đồng thanh nói ra, bảo trì tần suất đều nhịp, hơn nữa khóe môi cười to vỡ ra có vẻ quái dị cùng kinh sợ, làm cho người ta thẩm hoảng.

    Từ Tử Lâm không tự giác rùng mình một cái, Tạ Bách nắm chặt tay Ngụy Diễn, cơ thể buộc chặt, chỉ cần không thích hợp lập tức kéo Ngụy Diễn ra sau, nhưng hai người lại bị Ngụy Diễn dễ dàng kéo đi vào trong sương mù dày đặc.

    - A Diễn..

    Ngụy Diễn giảm thấp thanh âm:

    - Hư, tế bái còn chưa bắt đầu đâu, không có chuyện gì.

    Những người khác cũng không thèm để ý Ngụy Diễn nói gì, theo bọn hắn xem ra ba người Ngụy Diễn tiếp tục đi, cũng không cần phải quản, động tác nhất trí quay đầu tươi cười tiến vào trong sương mù dày đặc.

    Vượt ngoài dự kiến chính là sương mù dày đặc nhưng trên thực tế giống như là một cánh "cửa".

    Sau khi bọn họ đi vào chỉ đi thêm hai ba bước liền nhìn thấy sương mù tản ra, rộng mở trong sáng.

    Nhưng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là một mảnh ao hồ rộng lớn lóng lánh sóng bạc.

    - Tầm Tiên hồ!

    Lời của Tạ Bách vừa ra khỏi miệng, lại nổi lên nghi ngờ, khoảng cách Tầm Tiên hồ với sơn thôn cũng không gần, lúc đó bọn họ phải đi hơn một giờ mới từ bên hồ đi tới cửa thôn, nhưng vừa rồi.. bọn họ chỉ mới đi vài bước đường đi?

    Khác nhau chính là bọn họ thông qua một vùng sương mù dày đặc.. chẳng lẽ sương mù giống như là cánh cửa tùy ý môn trong phim hoạt hình, gấp khoảng cách không gian nhiều lần?

    Ngụy Diễn nói:

    - Tầm Tiên hồ? Tôi nhớ được dân bản xứ tựa hồ có nhắc qua, nhưng không dễ tìm, hơn nữa người địa phương cũng không thường đi nơi này, nói là sẽ dễ dàng gặp được việc lạ..

    Tạ Bách kinh ngạc:

    - Cái gì? Gặp được việc lạ?

    Hắn dừng một chút:

    - Tôi cũng không rõ ràng lắm, dù sao lấy cảnh đều do Tào đạo bọn họ quyết định, có lẽ lúc bọn họ điều tra người địa phương cũng không có nhắc qua.. cũng có thể do Tào đạo không để trong lòng, dù sao hiện tại ai cũng chú ý khoa học.

    Hắn nói xong không khỏi nhìn qua Tào đạo bọn họ.

    Lại thấy đám người không tiếp tục tiến về phía trước, mà là dừng bước lại vây thành vòng lớn, bắt đầu biểu diễn một ít tiết mục.

    Dưới ánh đuốc chiếu rọi, mơ màng thấy được có ca múa, vũ long vũ sư, còn có hát tuồng.

    Nhất thời trống sáo vang rền, vô cùng náo nhiệt.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 130 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng dù sao cũng là buổi tối, bầu trời không có ánh trăng, chỉ có một ít tầng mây dày nặng, ánh sáng mơ màng âm trầm, cho dù có cây đuốc chiếu sáng trên mặt mỗi người nhìn qua đều mơ hồ, loáng thoáng nhìn không thấy rõ ràng.

    Ngụy Diễn bọn họ tự nhiên cũng không biện pháp không để ý đến, nhưng không đầu nhập như bọn họ, chỉ là qua quýt cho xong.

    Nhưng những người này đều thật sự đầu nhập đi vào, cũng không thèm để ý bên trong có kẻ chỉ làm qua loa.

    Lúc này mặt đất đột nhiên phát sáng lên.

    Không, cũng không phải mặt đất phát sáng.

    Tạ Bách cẩn thận xem xét, phát hiện mặt đất chỗ bọn họ nhảy múa ca hát toát ra nhiều bó "hoa", những đóa "hoa" này uốn lượn hình thành một đường mòn rộng chừng một thước.

    Nhưng kỳ dị chính là những đóa hoa này lại có thể sáng lên!

    Tạ Bách cũng không nhận ra những đóa hoa kỳ quái này, theo bản năng nhìn qua Ngụy Diễn.

    Ngụy Diễn vừa nhìn thấy những đóa hoa phát sáng, cau chặt mày:

    - Thủy tinh lan.

    Từ Tử Lâm vốn luôn nơm nớp lo sợ nghe vậy trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc:

    - Đó là cái gì?

    Ngụy Diễn:

    - Một loại chỉ sinh hoạt trong khu âm u ẩm ướt, cũng không tiến hành tác dụng quang hợp, là dựa vào thực vật thối rữa đạt được chất dinh dưỡng, thân thảo, thích thực vật thối rữa.

    Nghĩ nghĩ, hắn còn âm trắc trắc bồi thêm một câu:

    - Còn được gọi là tử vong hoa.

    - Tê..

    Từ Tử Lâm hít sâu một hơi lạnh, nhìn một mảnh hoa phát sáng cũng không còn vẻ thưởng thức cùng tán thưởng, chỉ còn tràn đầy kinh hãi.

    Bên này nhỏ giọng trao đổi cũng không bị đám người Tào đạo chú ý, hoặc là nói bọn hắn chỉ biết trước mắt, mặc kệ mọi sự.

    Theo thủy tinh lan xuất hiện, điểm sáng màu bạc trên Tầm Tiên hồ nguyên bản mặt hồ thật bình tĩnh đột nhiên nổi lên gợn sóng, không bao lâu cơn sóng càng lúc càng lớn, theo cuộn sóng quay cuồng, đường mòn thủy tinh lan càng lúc càng dài, theo bên hồ kéo dài tận rừng núi.

    Rất nhanh cuộn sóng biến thành cột nước tận trời, rồi sau đó càng lên càng cao, thẳng tới khi không còn chống đỡ được rầm một tiếng tán rơi xuống, biến thành "hạt mưa" nện xuống.

    Đám người Tào đạo bị nước hồ làm ướt nhẹp lại càng thêm phấn khởi, liên tục hô "sơn thần hiển linh".

    Bị Ngụy Diễn khởi động kết giới, cho nên Từ Tử Lâm cũng không rõ đây rõ ràng chỉ là một hồ nước, vì sao lại kêu là sơn thần.

    Nhưng một giây sau hắn liền chứng kiến từ trên đường mòn thủy tinh lan từ trong núi rừng đen ngòm chạy ra rất nhiều "người" – cách ăn mặc khác với một thân đen như đám người Tào đạo, bọn hắn ăn mặc tươi đẹp tịnh lệ hơn nhiều, thậm chí còn là váy dài áo dài, trên mặt trét phấn tô son, nhìn qua rất có hiệu quả như hí kịch.

    Sở dĩ gọi là "người", là bởi vì những "người" này cũng không cao tới hông của Tạ Bách, nhưng nhìn qua không phải trẻ con, có chút thậm chí là tóc bạc da đồi mồi, nhưng bắt mắt nhất là lỗ tai hoặc sừng trên đỉnh đầu, hoặc là cái đuôi lông xù hay trơn tuột, hoặc là trên mặt có lỗ mũi hay cái miệng lồi ra..

    Đây rõ ràng chính là một đám yêu quái hóa hình không thành công!

    Từ Tử Lâm đút tay vào miệng mới ngăn chặn được tiếng kêu sợ hãi thốt ra.

    Tạ Bách cũng vô cùng kinh ngạc.

    Nói đúng ra từ sau khi hắn bị Ngụy Diễn mở ra cánh cửa thế giới mới, tiếp xúc đều là quỷ hồn, ngọc linh miễn cưỡng không phải, nhưng cũng là "sinh vật" do linh khí tụ tập mà thành.

    Muốn nói hắn đối với yêu quái nổi danh ngang ngửa với quỷ hồn không có tò mò là không khả năng, nhưng bây giờ nhìn nhóm người không người, lại không giống động vật, hắn đột nhiên đối với những bộ phim điện ảnh truyền hình tạo hình tượng yêu quái hoặc dễ thương hoặc tà mị đều có cảm giác bị phá vỡ.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 131:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì Ngụy Diễn bố trí kết giới, cho nên đám yêu quái cũng không chú ý động tĩnh bên này, bọn hắn dọc theo đường mòn thủy tinh lan điên cuồng chạy tới, sau đó vọt tới bên Tầm Tiên hồ thì dừng bước, nhìn đám người Tào đạo quỳ rạp bên hồ, quang minh chính đại tranh luận, còn tranh mặt đỏ tai hồng.

    Yêu quái mặt tròn mũi tròn ở giữa nói:

    - Tao nhìn trúng nam nhân đối diện kia, thoạt nhìn thịt rất nhiều.

    Yêu quái có lỗ tai lông xù bên trái lại có ý kiến khác:

    - Tao xem trúng nữ nhân đối diện, mày nhìn xem làn da nàng trắng lòa, nhất định rất non.

    Yêu quái có cái miệng tam giác bên phải cướp lời:

    - Tao cũng nhìn trúng người đàn bà kia, là tao vừa ý trước, mày đừng giành với tao, là của tao.

    - Là tao thấy trước, là của tao, không cho ai tranh với tao, tao sẽ không khách khí.

    Miệng tam giác nhe răng trợn mắt, quần áo như muốn nứt vỡ:

    - Ai sợ ai a, là của tao, ai cũng đừng tranh với tao, chọc giận lão tử, lão tử cũng không phải dễ chọc!

    Kết giới của Ngụy Diễn có thể ngăn trở hồ nước bên ngoài, cũng chặn một ít thanh âm, nhưng thính lực của hắn rất linh mẫn, Tạ Bách cũng học qua diễn cảm, bởi vậy trong lòng hai người đều có chút không thoải mái, cảm giác đám yêu quái giống như đang chia của..

    Dù sao đều tranh đỏ mặt tía tai.

    Đám người Tào đạo bị thảo luận lại vẻ mặt vẫn say mê hớn hở như không nghe thấy được gì.

    Khi nhóm tiểu yêu quái càng ngày càng ầm ĩ, trong Tầm Tiên hồ trào ra một đoàn sương mù lớn, sau đó ngưng kết thành khuôn mặt của bà già mà Tạ Bách cùng Từ Tử Lâm thật quen thuộc – nhìn khuôn mặt nhăn nheo kiệt kiệt cười quái dị, chính là bà già kỳ quái đã ngăn cản hai người bọn họ trước đó!

    Chẳng qua lúc này bà già thay đổi bộ quần áo phục cổ tay áo rộng, thoạt nhìn rất có vẻ của thần bà.

    Dù là Tạ Bách luôn không đem cảm xúc chân thật của mình biểu lộ ra, giờ phút này cũng không nhịn được sắc mặt biến đổi, nhưng rất nhanh nghĩ tới đối phương không phải người, chút cảm xúc dao động liền bị trấn áp xuống.

    Nhưng Từ Tử Lâm lại thật sự hoảng sợ:

    - Bà, bà, bà còn sống?

    Hắn nhớ được đối phương bị nổ thành một đoàn sương mù, sau đó hắn còn dùng phù chú khu trừ.. dựa theo tình huống bình thường, bà già quái dị này không phải đã bị tiêu diệt rồi sao?

    Từ Tử Lâm vừa lên tiếng, làm cho pháp thuật che mắt của Ngụy Diễn mất hiệu lực, bà già cùng đám tiểu yêu quái đều nhìn qua đây.

    Từ Tử Lâm ý thức được mình gây họa, trong lòng không khỏi hối hận không thôi, nhất là nhìn thấy bà già cùng đám tiểu yêu quái đều lao qua, mắt lộ vẻ thèm nhỏ dãi nhìn bọn họ, hai chân liền run run.

    Bà già hừ cười một tiếng:

    - Bất quá là một ít tài mọn, thật sự là nghĩ tụi mày có bản lĩnh thông thiên sao?

    Tuy đích xác tạo thành thương tổn không nhỏ cho nàng, nhưng nàng sẽ không yếu thế trước mặt địch nhân!

    Đôi mắt đục của bà già dừng trên người Tạ Bách:

    - Sơn thần đại nhân không gì làm không được, có thể được lựa chọn là vinh hạnh vô thượng của các người.

    Tạ Bách rùng mình, trực giác ánh mắt đối phương đầy ý xấu.

    Trong tay Ngụy Diễn kẹp một trương phù lục cùng hai đồng tiền, vẻ mặt đề phòng nhìn bà già, trong khoảnh khắc hắn nhìn không ra bà già này rốt cục là yêu quái hay là quỷ, hơn nữa sơn thần trong miệng bà già cũng làm cho hắn có chút ném chuột sợ vỡ bình.

    Cũng may bà già tựa hồ còn có chuyện phải làm, cũng không tính toán tấn công ba người bọn họ, hoặc là cảm thấy được đã tới nước này bọn họ dù chắp cánh cũng khó trốn, nên làm việc của mình quan trọng hơn.

    Chỉ thấy bà già thổi qua Tầm Tiên hồ, trong tay cầm một đoàn sương mù mênh mông, thanh âm khàn khàn cao giọng nói:

    - Canh giờ đã đến, đồ tể đã đông đủ, cung nghênh sơn thần đại nhân!

    Nháy mắt toàn bộ tiểu yêu quái đều hoan hô lên, thanh âm vang vọng cả sơn cốc.

    Một tiếng huýt sáo từ trong núi rừng truyền ra, đường mòn thủy tinh lan từng gốc từng gốc bay lên, sau đó tụ cùng một chỗ, sau khi hào quang tán đi xuất hiện một nữ tử làn da trắng bệch lơ lửng trên không trung.

    Đồng tử Ngụy Diễn co rụt lại, không nghĩ tới bà già hung thần ác sát cùng một đám tiểu yêu quái lại phụng dưỡng một nữ nhân?

    Hơn nữa nhìn lên còn có bộ dạng rất không tệ?

    Khuôn mặt nàng thanh tú mà tĩnh đẹp, bộ dáng dịu dàng nội liễm, cách ăn mặc lại phóng khoáng – toàn thân trên dưới chỉ có vải dệt màu xanh thẫm che ngực cùng hông, lộ ra hai tay cùng đùi còn có đôi chân trần.

    Không đợi Ngụy Diễn nhìn thêm, trước mắt chợt tối sầm, nguyên lai Tạ Bách đưa tay che chắn trước mắt hắn.

    - A Diễn đừng xem, mặc ít như vậy, có thương tích phong hóa.

    Vẻ mặt Ngụy Diễn tối sầm kéo tay Tạ Bách, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra ý tứ - lời này là do một người mẫu nên nói ra sao?

    Đại khái cũng ý thức được lời của mình không ổn thỏa, Tạ Bách lại nói:

    - Bộ dạng của nàng quá cao, giống như nữ khổng lồ, không có gì đáng xem!

    Lời này cũng không phải cố ý bới móc, thật sự là thân hình đối phương cao hơn người thường, Ngụy Diễn nhìn ra ít nhất cũng từ 2m30 – 3m.

    Chỉ vì dáng người của nàng có lồi có lõm, tóc dài tận mắt cá chân, hơn nữa trong mắt mang theo vẻ u oán cùng hơi u buồn, hết sức làm cho người ta thương tiếc, cho nên theo bản năng xem nhẹ thân cao quá mức của nàng.

    Theo sự xuất hiện của nàng, đám yêu quái hô vang:

    - Sơn thần đại nhân!

    Trái ngược với vẻ kích động phấn khởi của đám tiểu yêu quái, nữ tử tóc lục luôn vắng lặng lại hờ hững.

    Nhưng Ngụy Diễn rất nhanh nhận ra là vì nàng còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, bởi vì một giây sau nàng phát hiện nhóm người Tào đạo ngã xuống đất ngất đi, trong mắt nàng xuất hiện vẻ kinh sợ:

    - Phùng bà! Bà không phải đáp ứng ta, không tiếp tục đi bắt lừa người sống sao!

    Bà già khóc lóc kể lể:

    - Sơn thần đại nhân sao nói lời này! Nếu không bổ sung tinh khí của người sống, chỉ sợ ngài phải ngủ mãi không tỉnh!

    Nghe bà già khuyên giải, sơn thần hoàn toàn không lĩnh tình, lạnh băng nói:

    - Ta tình nguyện hôn mê bất tỉnh, thậm chí hóa thân núi rừng.

    Trong lòng nàng vốn có ý chí này, bằng không cũng sẽ không luôn bảo trì ngủ say, ai ngờ lại bị Phùng bà làm tỉnh lại, làm cho nàng không nghĩ tới chính là, Phùng bà lại bắt tới nhiều người như vậy!

    Nghe vậy, Ngụy Diễn cùng Tạ Bách liếc nhau – sao lại thế này? Khởi lên nội chiến sao?

    Theo trong miệng sơn thần, tựa hồ nàng cũng không biết rõ tình hình?

    Ngụy Diễn vốn còn đang có điều kiêng kỵ vì thấy trên người nàng mơ hồ phát ra thần tính đâu.

    Mà bên kia, sơn thần cùng Phùng bà khởi lên tranh chấp – hoặc là nói, là Phùng bà một mặt cảm xúc kích động lên.

    Bà già thở hồng hộc nói:

    - Ngài hóa thân núi rừng, vậy tiểu yêu trong núi rừng nên đi nơi nào? Tùy ý bọn hắn lặp lại bi kịch của cha mẹ, bị người giết làm thịt sao?

    Nhóm tiểu yêu này đều là cô nhi, ở trăm năm trước lúc Hoa quốc náo động bị nhân loại dùng đủ loại phương thức săn bắn cùng xé xác ăn, sau đó sơn thần đại nhân dùng hết khí lực đem những tiểu yêu chưa mở linh trí này bảo vệ, chính mình bởi vì lực lượng xói mòn mà phải lâm vào ngủ say.

    Mà thế giới phát triển làm linh khí trong thiên địa giảm đi, sau đó trong nhân loại lại nảy sinh "tiềm thức" sau kiến quốc không được thành tinh, khiến cho yêu vật rất khó đem linh khí hấp thu lợi dụng.

    Phùng bà vốn là nhân loại, sinh trưởng trong sơn thôn bên cạnh Tầm Tiên hồ.

    Nhưng thời đại đó thôn dân ngu muội, một khi gặp được tai nạn liền khẩn cầu thần minh phù hộ, phương thức chính là sống tế.

    Phùng bà là cô nhi nên bị biến thành đồ tế, bị đầu nhập vào trong Tầm Tiên hồ.

    Nhưng bởi vì bản thân Phùng bà có linh lực, bởi vậy sau khi nàng chết oán khí hóa thành quỷ hồn, may là được sơn thần đại nhân đúng lúc phát hiện, sau đó đi theo sơn thần đại nhân trở thành thần bộc của nàng.

    Chẳng qua theo sơn thần đại nhân ngủ say, cùng với nhân loại quên lãng thần minh, lực lượng sơn thần yếu bớt thật nhiều, không thể tiếp tục phù hộ tiểu yêu trong núi rừng.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 132 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu yêu linh khí không đủ sẽ dần dần biến thành động vật dã thú bình thường, Phùng bà tính tình cố chấp, tự nhận là sau khi sơn thần ngủ say chức trách nuôi dưỡng đàn tiểu yêu chính là của nàng.

    Phùng bà tính tình cố chấp, lúc trước bị thôn dân sống tế, mặc dù có sơn thần khuyên can nên không tùy tiện trả thù, nhưng luôn mang ác ý đối với nhân loại, hơn nữa cha mẹ của đàn tiểu yêu đều táng thân dưới bàn tay của nhân loại, càng cảm thấy được phải báo thù, nàng cần tìm nhân loại đòi lại nợ máu.

    Nàng đợi biết bao lâu mới đợi được một đoàn người nhiệt tình tiến vào nơi này, thậm chí còn tuyển ra một người dương khí đủ nhất, bộ dạng cũng không tệ lắm dự bị đưa cho sơn thần đại nhân khôi phục lại lực lượng, kết quả lại không được khen ngợi mà còn bị trách cứ, Phùng bà cảm giác mình vô cùng ủy khuất.

    Nhóm tiểu yêu còn chưa hiểu rõ tình huống, nhưng nhìn thấy bà bà luôn nuôi dạy bọn họ lại tranh cãi với sơn thần đại nhân, bản năng cầu sinh làm cho bọn họ một đám kêu rên "sơn thần đại nhân", hoàn toàn không còn vẻ gì hung thần ác sát "chia của" như lúc ban nãy.

    Sơn thần bị bộ dạng của nhóm tiểu yêu làm dao động, nhưng vẻ mặt âm trầm không chịu nhả ra.

    Nàng nhìn ba người Ngụy Diễn đang làm diễn viên quần chúng ăn quả dưa bát quái nói:

    - Ta đưa các người rời đi.

    Ngụy Diễn còn chưa nói gì, Phùng bà giành nói trước:

    - Không được! Sơn thần đại nhân! Tôi thật vất vả..

    Bị ánh mắt sơn thần nhìn lại, nàng cắn chặt răng:

    - Bọn họ là đạo sĩ! Nếu thả bọn hắn đi, bọn hắn nhất định sẽ tìm càng nhiều người đến báo thù!

    Từ Tử Lâm dù sao thiếu niên khí phách, phía trước còn rất sợ, nhưng cảm giác được người đứng đầu của nhóm tiểu yêu quái hình như không có ý định làm gì bọn họ, lá gan phóng lớn một ít, giờ phút này bị Phùng bà quái gở bức bách, cũng không nhịn được châm biếm lại:

    - Rõ ràng là do bà giả thần giả quỷ làm một ít cương thi linh tinh đến hại người! Như thế nào, chỉ cho phép các người hại người, không cho người ta báo thù sao? Nếu các người tiếp tục làm việc ác rút ra tinh khí của người sống, toàn thể đệ tử Chính Nhất phái đều sẽ không đứng yên thờ ơ nhìn.. a!

    Lời còn chưa dứt, đầu bị vỗ một cái, nguyên bản lời nói thật khí thế liền biến thành mềm nhũn.

    Từ Tử Lâm giận mà không dám nói gì, nhìn Tạ Bách – vì sao đánh mình?

    Nhưng Tạ Bách còn cảm thấy đánh nhẹ - ở thời điểm này còn dám hăm dọa, cũng không biết nhìn xem hoàn cảnh? Đây không phải là kéo cừu hận cho a Diễn sao?

    Chẳng thể trách trong ghi chép về Đạo giáo Hoa quốc, có người xưng đạo sĩ là "lỗ mũi trâu", đây đúng là đi thẳng về thẳng, không hiểu nghệ thuật nói chuyện a!

    Không giống hắn, cho dù trong lòng tràn ngập lửa giận, hạ quyết tâm sau khi trở về nghĩ biện pháp đem nơi này cấp "bưng", trên mặt vẫn hoàn toàn giấu diếm.

    Tuyệt đối không ai biết (cho dù là a Diễn), hiện tại trong lòng hắn đã có đủ loại kế hoạch báo thù..

    Đám yêu quái chỉ dám trốn trong núi sâu rừng thẳm, không phải là dựa vào núi cùng hồ nước sinh tồn sao?

    Đến lúc đó hắn tiêu diệt ngọn núi này, lấp hồ, phải xem đám yêu tinh này làm sao giương nanh múa vuốt, không ai bì nổi.

    A, thật có lỗi, có tiền thật sự muốn làm gì thì làm.

    Lại không biết Phùng bà vì những lời nói của Từ Tử Lâm mà sinh ra sát ý.

    Nàng nhìn Từ Tử Lâm, lại nhớ tới đạo sĩ xúi giục đem nàng sống tế nhiều năm trước, cảm giác đáng hận vô cùng.

    Nàng điên cuồng gào thét một tiếng "tiểu tử cuồng vọng", liền vươn móng vuốt chộp tới Từ Tử Lâm, chuẩn bị đem tiểu tử non choẹt kia trước hiến tế!

    Nàng xuất ra cương thi làm sao vậy!

    Ai bảo hậu sinh được nàng lựa chọn cấp cho sơn thần đại nhân cùng tiểu đạo sĩ này huyết khí thịnh vượng, mặc dù là tài liệu tốt, nhưng ý nghĩa ảo thuật bình thường cũng không dễ dàng công kích bọn họ, cho nên nàng phải làm thêm cương thi đi tiêu hao tinh khí thần của họ, mới có thể giúp cho nàng thừa dịp hư mà vào, làm cho nàng tùy ý an bài!

    Nhưng không nghĩ tới nửa đường giết ra một Trình Giảo Kim, lại phá khống thi thuật của nàng, điều này làm nàng hận tới cắn răng – nhân loại quả nhiên là quỷ kế đa đoan!

    Nhưng mà không sao, sơn thần đại nhân không gì làm không được, bảo đảm làm mấy tên này có tới mà không có về!

    Cổ tay Ngụy Diễn vừa lật, dẫn lôi phù không gió mà bay, áp lên trán bà già.

    Trong nháy mắt một đạo tia chớp chói mắt liền từ trên trời giáng xuống, nếu không phải sơn thần tay chân nhanh nhẹn, vả lại bản thân nàng còn được thần tính bao che, Phùng bà sớm bị sét đánh thành tro tàn!

    Từ xưa tới nay, lôi đình mang theo lực lượng làm sạch, vô luận là nhân tu hay yêu tu, lúc độ kiếp nhất định phải đi qua thiên kiếp hóa thân – bất kể là thiên lôi hay cửu thiên huyền lôi – khảo nghiệm, bản năng luôn kinh sợ e ngại đối với lôi điện.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 132 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tiếng sét đánh xuống, tuy rằng không làm cho Phùng bà hồn phi phách tán, nhưng bị thương cũng không nhẹ, đám tiểu yêu hoảng sợ kinh hoàng, thậm chí bởi vì lôi điện lực trực tiếp biến thành nguyên hình cuộn tròn thành một đoàn, thật vất vả mặc vào quần áo loạn xạ trùm trên người, bộ dáng đáng thương lại chật vật.

    Nhất là sau khi đại bộ phận biến thành nguyên mẫu, chính là bộ dáng tiểu động vật bình thường, trừng lớn ánh mắt tròn căng, làm cho người ta không nhịn được sinh ra ý nghĩ thương xót.

    Chỉ tiếc đối mặt với hai người không có lòng đồng tình như Tạ Bách cùng Ngụy Diễn.

    Sơn thần trái lại rất thương tiếc cho nhóm tiểu yêu, nhưng trước mắt nàng càng để ý sự kiện khác:

    - Đạo hạnh của cậu, không phải là đạo sĩ bình thường đi?

    Tuy rằng trong khoảng thời gian này nàng luôn ngủ say, nhưng cũng chỉ qua trăm năm, khi đó linh khí trong thiên địa còn chưa khó hấp thu như vậy, cũng có đạo sĩ tăng lữ pháp lực cao thâm, nhưng dù là bọn họ ở dưới điều kiện thế này có thể gợi lên thiên lôi uy lực lớn như vậy, cũng không cách nào bảo trì được bộ dạng nhẹ nhàng như thế.

    Ngụy Diễn:

    - A, tôi là thiên sư.

    - Thiên sư!

    Sơn thần tự nhiên biết « thiên sư », đây không phải người ngoài nghề lẫn lộn xưng hô, ánh mắt trở nên ngưng trọng, không ngờ đối phương lại là một thiên sư, chẳng qua nếu là thiên sư, xem như có thể hiểu được.

    Chẳng qua tính tình thiên sư đều cổ quái, tự cho mình rất cao, xem tình huống vừa rồi Phùng bà có lẽ đã đắc tội hắn, cũng không biết lần này có thể giải hòa được hay không.

    Giải hòa đương nhiên là không được, Ngụy Diễn ngàn dặm xa xôi chạy tới cũng không phải vì nghe một câu « thực xin lỗi » « không sao » vân vân – huống hồ xem thái độ của Phùng bà rất rõ ràng cũng không thèm xin lỗi.

    A, thật phiền.

    Ngụy Diễn thở dài một hơi, sau đó đẩy ra Tạ Bách:

    - Bách ca, anh đi đàm điều kiện với bọn họ.

    Tạ Bách bất ngờ không đề phòng bị đẩy đi ra:

    - Ngang?

    Nhưng một giây sau hắn kịp phản ứng, đang muốn mở miệng, sơn thần lại nói trước:

    - Thiên sư, chỗ này của tôi có một yêu cầu quá đáng, muốn cậu hỗ trợ.

    Tạ Bách nhíu mày: Nếu là yêu cầu quá đáng, cần phải nói ra sao?

    Phùng bà bất mãn:

    - Sơn thần đại nhân!

    Sơn thần đại nhân tôn quý còn có gì cần phàm nhân giúp đỡ đây? Huống chi trong tay bọn hắn còn có nhiều con tin như vậy, thức thời đương nhiên là phải chủ động làm việc cho bọn họ!

    - Phùng bà!

    Sơn thần biết Phùng bà có thành kiến đối với nhân loại, mà trước kia bọn họ gặp được nhân loại đại bộ phận đều mang lòng ác ý, cho nên nàng cũng không ngại Phùng bà dùng thái độ khắc nghiệt một chút, nhưng trước mắt là thiên sư chân chính – có thể trực tiếp giáng xuống thiên lôi đem người chém thành tro tàn, thức thời một chút không tốt sao?

    Ngụy Diễn cũng nghe được lời nói của Phùng bà – sơn thần đại nhân tôn quý?

    Hắn không khỏi cười lạnh:

    - Nói cái gì tôn quý, sơn thần đích thật là có thần tính, nhưng lực lượng nhiều lắm bao trùm trong một mảnh núi rừng mà thôi, đương kim xã hội, lực lượng dời non lấp biển vô số kể, nếu bà tiếp tục miệng xuất cuồng ngôn, đừng trách tôi thí thần!

    Nói tới cùng, lực lượng của ngọn núi này so sánh với lực lượng của quỷ vương từng quyết đấu với hứn kém hơn ngàn dặm, hắn chỉ là niệm tình thần tính của đối phương nên không muốn trêu chọc nhân quả mà thôi.

    Nhưng điều này cũng không đại biểu hắn sẽ tiếp tục khoan dung – đây rõ ràng là do bọn hắn làm sai chuyện, còn muốn trả đũa? Không có cửa đâu!

    Tạ Bách thản nhiên nói:

    - Còn nữa, nếu là bình đẳng trao đổi, còn hi vọng các vị trước tiên đem Tào đạo bọn họ khôi phục nguyên trạng, như vậy mới có thành ý không phải sao?

    Đối mặt thái độ của hai người, sơn thần cũng không cảm thấy mạo phạm:

    - Đúng là như thế, Phùng bà, đem tinh khí của những nhân loại này đều trả lại.

    Phùng bà có chút không tình nguyện:

    - Thế nhưng nếu đàn tiểu yêu bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ..

    Trong mắt sơn thần hiện tia không đành lòng, ngoài miệng cứng rắn nói:

    - Vậy chỉ có thể nói rõ bọn họ không có cơ duyên kia.

    Sơn thần nhìn Ngụy Diễn, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang:

    - Cậu giúp tôi một việc, tôi đem một thân thần lực này đưa cho cậu, làm trao đổi, như thế nào?

    Phùng bà kinh hãi:

    - Sơn thần đại nhân! Vạn không được a!

    Ánh mắt Ngụy Diễn sáng ngời, lại cảm thấy tâm động.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 133 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phùng bà còn đang khàn giọng thuyết phục sơn thần, nhưng sơn thần giống như đã quyết tâm, thẳng tắp nhìn Ngụy Diễn:

    - Như thế nào? Cậu đã nói cậu là thiên sư, như vậy thần lực cũng rất hữu dụng đối với cậu đi?

    Ngụy Diễn cũng không nghĩ tới, sơn thần lại hào phóng đem thần lực làm thù lao – tuy rằng lúc trước hắn nói lực lượng của sơn thần không mạnh, nhưng bị nàng chủ động tống xuất thần lực, cũng thập phần giúp ích cho lực lượng của Ngụy Diễn tăng lên.

    Quan trọng nhất là vị sơn thần này sau khi giao lại thần lực cho hắn, hắn có thể hoàn toàn dung nhập thế giới này mà không cần lo lắng lực lượng hậu kỳ càng lúc càng mạnh sẽ bị bài xích – coi như vị sơn thần này chỉ là một tiểu sơn thần, vả lại vì năm tháng xói mòn nên thần lực suy yếu, nhưng nàng vẫn đã chiếm được thế giới này thừa nhận lực lượng đẳng cấp cao, từ loại trình độ nào đó mà nói so với công đức kim quang càng tác dụng lớn hơn nữa.

    Nhưng nhìn thấy thái độ của Phùng bà – bởi vì nàng không còn biện pháp khuyên nhủ được sơn thần thay đổi chủ ý, chỉ có thể dùng ánh mắt "yêu tinh mê hoặc lòng người" nhìn hắn, Ngụy Diễn vẫn xác nhận một chút:

    - Đúng vậy, lực hấp dẫn của thần lực đối với tôi đích xác rất lớn, nhưng cô là sơn thần, cô nên nghĩ kỹ càng, nếu cô không còn phần lực lượng này, cô sẽ có kết cục như thế nào?

    Nghe vậy sơn thần cười cười – không thể không nói trên khuôn mặt luôn băng sương u buồn triển lộ vẻ tươi cười đích xác làm dao động lòng người:

    - Tôi vốn là thủy tinh lan yêu, là nhận được tín niệm của thôn dân vùng núi này nhiều năm cho nên từ yêu biến thành sơn thần.

    Kỳ thật tình huống từ yêu tinh biến thành sơn thần như nàng cũng thường thấy, chẳng những là yêu, còn có chút sơn thần nguyên thân là quỷ. Nhưng điều này cũng đại biểu cho lực lượng của bọn họ cũng không quá mạnh, vả lại còn phải dựa vào cơ hội thành sơn thần ngày xưa – cũng chính là tín ngưỡng của nhân loại – sinh tồn.

    Nhưng về sau năm tháng trôi qua, lại gặp được thiên tai chiến tranh, thôn dân dần dần rời khỏi phiến núi rừng này, đã không còn tín ngưỡng của nhân loại cung cấp, sơn thần như nàng biến mất cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

    Ban đầu chỉ là ngủ say, cuối cùng giống như lời của Phùng bà đã nói trước đó, nàng hóa thành núi rừng nơi này – quan hệ giữa sơn thần cùng núi rừng cũng không phải là dấu bằng chuyển hóa lẫn nhau, một khi nàng hóa thân núi rừng, sự tồn tại của nàng cũng sẽ biến mất trên thế giới này.

    Thay vì cuối cùng không còn lưu lại chút gì, không còn lưu chút dấu vết, chi bằng đem phần thần lực này tặng cho người khác – đương nhiên đây cũng là có lựa chọn, người thường tiếp thu phần thần lực này cũng sẽ bị ảnh hưởng trở thành sơn thần, đến lúc đó tương đương bị vây trong khu núi rừng này.

    Nhưng thiên sư thì khác.

    Chỉ cần là cần, vô luận là người, thần, quỷ, yêu, bọn họ cũng có thể đem chuyển hóa thành lực lượng của chính mình, đây cũng là vì sao thiên sư tồn tại thật thưa thớt, vả lại người bình thường không biết thiên sư tồn tại được giữ kín như bưng, là một trong những nguyên nhân trọng yếu giữ bí mật.

    Ngụy Diễn:

    - Vậy ý của cô là, là muốn cho tôi tiếp nhận chút thần lực còn lại trên người của cô, sau đó giúp cô trở lại làm thủy tinh lan yêu sao?

    Sơn thần sửng sốt, bên kia Phùng bà đang trừng mắt nhìn Ngụy Diễn cũng vui sướng ngây ngất, ánh mắt nhìn Ngụy Diễn không giống như trước:

    - Cậu nói cái gì? Cậu còn có phương pháp làm cho sơn thần đại nhân không biến mất?

    Sơn thần đại nhân đối với nàng ân trọng như núi, cho nên nàng mới lựa chọn Tạ Bách có máu huyết thịnh vượng, số mệnh nồng hậu, tính toán đem hắn hiến tế cho sơn thần đại nhân, trợ giúp nàng khôi phục một ít lực lượng – xét thấy sơn thần đại nhân cắn nuốt huyết nhục người sống sẽ có ác nghiệp, Phùng bà vốn muốn đem Tạ Bách xem là "áp trại phu nhân".

    Ai biết người định không bằng trời định, trên đường xảy ra nhiều biến số, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, thẳng tới sơn thần đại nhân chủ động nói muốn nhường lại thần lực, vì vậy nàng mới luống cuống.

    Nhưng bây giờ vừa nghe, sơn thần đại nhân sau khi đưa ra thần lực cũng sẽ không tiêu vong, nàng không khỏi động tâm – kỳ thật nàng cũng không phải không có đầu óc, thái độ của sơn thần đại nhân kiên quyết, bổn sự của đối phương cũng không nhỏ, nàng dùng cứng đối cứng khẳng định không được lợi, hiện tại lui một bước có được lựa chọn không sai, nàng tự nhiên sẽ không cố chấp cứng đầu cứng cổ ép buộc.

    Nàng cũng không thèm để ý sơn thần đại nhân còn là sơn thần hay không, nàng chỉ muốn sơn thần đại nhân cùng đàn tiểu yêu tiếp tục sống tốt là được rồi.
     
    Heoheocon9552 likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...