Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Oct 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 67 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho dù người đại diện không ngừng khai thông tâm lý cho mình, một mực niệm hài hòa, dân chủ, cường.. lúc này nghe được những lời như vậy, cũng cảm thấy run lên, đột nhiên hiểu ra – một nhà ba người kia, hẳn là muốn lôi kéo chính mình đi làm thế thân cho họ a!

    Còn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên hắn nghe được một tiếng:

    - Tới.

    Không đợi người đại diện phục hồi lại tinh thần, cả người hắn bị một cỗ lực lượng mang ra ngoài xe:

    - Người tốt cả đời bình an a!

    Nói xong câu đó, xe taxi ở ngay trước mắt người đại diện đột nhiên biến mất.

    Mặc dù thân thể người đại diện rất tốt, nhưng lúc này không khỏi một trận mê muội:

    -!

    Dựa theo tình hình chung, khách quý cùng nhân viên công tác tách ra ở lại, nhưng nếu quan hệ giữa khách quý cùng trợ lý cũng không tệ lắm, ở chung một phòng cũng là chuyện rất bình thường.

    Khoảng 3h30 khuya, Tạ Bách bị chuông điện thoại đánh thức.

    Mơ mơ màng màng hình như là điện thoại của người đại diện, Tạ Bách chưa kịp nghĩ nhiều liền bắt máy:

    - Hello?

    - Ông chủ! Cậu bạn nhỏ của cậu có phương tiện nghe điện thoại sao?

    Thanh âm người đại diện mang theo vẻ vội vàng, tựa hồ còn có chút.. run rẩy?

    Cơn buồn ngủ của Tạ Bách lập tức biến mất, trong ấn tượng của hắn, người đại diện chính là con người rắn rỏi sắt thép, đổ máu không đổ lệ, sợ hãi mặc dù là chuyện thường tình của con người, nhưng cũng có thể che giấu tốt lắm, như thế nào chỉ chốc lát không gặp, liền biến thành yếu ớt..

    Khoan khoan, là tìm a Diễn?

    Chẳng lẽ trước đó a Diễn nói..

    Ngụy Diễn vốn ngủ chung một phòng với Tạ Bách, lúc di động vang lên hắn cũng đã tỉnh lại, sau đó nhìn thấy Soái Soái ngủ ngon lành trên nệm bên cạnh, nhịn không được rút rút khóe miệng – một con quỷ ngủ cũng thật tốt quá đi?

    Hắn nhìn nhìn di động trước khi mình đi cha đã mua, không có tin tức a?

    - Chuyện gì vậy?

    Tạ Bách mở loa lớn:

    - Hoàng ca có chuyện gì tìm a Diễn cứ nói thẳng đi, a Diễn đang ở bên cạnh tôi.

    Người đại diện đang trùng tố tam quan nghe vậy sửng sốt, nội tâm đột nhiên toát ra bát quái, cũng may hắn biết sự tình nặng nhẹ, ý thức được không phải thời gian nghĩ những chuyện này, liền tranh thủ đem chuyện mình vừa gặp được thuật lại một lần.

    Sở dĩ không trực tiếp thông qua wechat tìm Ngụy Diễn, chính là cảm thấy được hai người bọn họ không quen thuộc, tùy tiện tìm hắn phỏng chừng hiệu quả không tốt, cho nên quanh co thông qua Tạ Bách.

    Bây giờ nhìn Tạ Bách nguyện ý để Ngụy Diễn ở chung một phòng với mình, người đại diện cảm thấy có vài lời cũng không khó nói ra khỏi miệng.

    Lúc đó sau khi xe taxi biến mất, người đại diện phát hiện mình bị bỏ lại ở góc đường mới hạ xuống cao tốc – nhưng không giống với cảnh sắc rừng cây đen tuyền, bên cạnh đều là lầu cao, còn có ánh đèn đường sáng ngời, hàng cây bên đường xanh um kéo dài.

    Đương nhiên, làm cho hắn khó thể tin chính là, hắn nhìn thấy được xe của mình vốn nên bị đụng vỡ nát – lại hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở chỗ kia!

    Ngoài ra của hắn cũng không còn xe nào khác – xe con màu trắng, xe tải gì đó, toàn bộ không thấy bóng dáng!

    Nhưng người đại diện nhìn thấy xe của mình "mất mà được lại", căn bản không dám tùy tiện ngồi vào.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 68 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn đứng thẳng bất động trong gió đêm chốc lát, nghĩ lại mà sợ hắn mới nhớ lại lúc chiều Ngụy Diễn căn dặn mình – "Đêm nay tận lực sớm về nhà một chút, nếu sau 11h đêm tốt nhất nên trực tiếp tìm khách sạn nghỉ ngơi, nếu thật sự cần vội vàng trở về, nhớ rõ dựa theo giọng nói hướng dẫn nêu lên mà đi".

    Nhưng hắn lại không nghe theo, không sớm quay về nhà – còn tăng ca tới 11h30 đêm, cũng không tìm khách sạn nghỉ ngơi – muốn trở về đổi thuốc, càng không mở ra giọng nói hướng dẫn - ỷ vào mình quen thuộc đường đi.. đủ vấn đề hợp lại, kết quả nửa đường thật sự đụng quỷ!

    Bên kia di động, nghe người đại diện thuật lại sự kiện kinh hồn lúc nửa đêm, Tạ Bách không nhịn được kinh hô, dù là Soái Soái không biết khi nào thì chạy tới cũng cảm thán "ai nha" "trời ạ" "thật dọa quỷ".

    Tuy người đại diện nghi hoặc bên kia vì sao lại có thêm thanh âm của một người, nhưng hiện tại hắn càng để ý chuyện khác cho nên cũng không quá chú ý.

    So sánh với họ, Ngụy Diễn bình tĩnh hơn:

    - Anh tìm được quỷ chặn đường tìm thế thân, nhưng cũng may hữu kinh vô hiểm, chủ yếu là vì lúc xe tải đánh tới anh làm ra hành động "cứu người", mặc dù bọn họ là quỷ uổng mạng, nhưng dù sao vừa mới chết không bao lâu, còn bảo lưu nhân tính, bởi vậy bị anh làm cảm động, cho nên buông xuống sát tâm đối với anh. Hơn nữa nhờ anh ban tặng, tên quỷ tài xế xe tải tạo thành cái chết cho bọn họ cũng bị bọn họ giết chết..

    Người đại diện nắm chặt di động:

    - Bị bọn họ giết chết sao?

    Hắn nhớ tới gã đại hán đầu trọc hung thần ác sát, sau đó đột nhiên biến mất, lúc đó hắn chỉ nghĩ là đối phương chạy trốn, nhưng nghĩ lại đối phương nếu làm hại gia đình ba người tử vong, cũng đã hóa thành quỷ uổng mạng bọn họ làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn?

    - Loại quỷ này là không chạy thoát được đâu, vốn là hung thủ giết người sau đó chết biến thành quỷ cũng là hung ác. Vốn một nhà ba người bị chết dưới tay hắn, hơn nữa bị một màn tử vong lặp lại trói buộc, cho dù muốn động thủ với hung thủ cũng sẽ theo bản năng sợ hãi hắn, nhưng khi đó Hoàng ca nhìn thấy việc nghĩa hăng hái làm, dùng chính nghĩa khí kinh sợ đối phương, đánh vỡ áp chế lẫn nhau giữa bọn họ, cho nên bọn họ không còn bị trói buộc liền trực tiếp đem quỷ hồn tài xế xe tải xé nát. Bằng không ở phía sau gặp quỷ taxi bọn họ cũng sẽ không giúp anh trả tiền – phải biết rằng, quỷ taxi không thu tiền của người sống.

    Tạ Bách nghe được danh từ mới:

    - Quỷ taxi?

    Người đại diện hít sâu một hơi lạnh:

    - Xe taxi kia thật sự có vấn đề?

    Tuy rằng hắn có suy đoán, nhưng thật sự được xác nhận vẫn cảm thấy tim đập không thôi – hắn lại có thể cùng mấy quỷ hồn ở chung suốt mấy giờ?

    - Bằng không, vì cái gì anh có thể từ kính chiếu hậu của xe taxi nhìn thấy được tử trạng của một nhà ba người kia? Bọn họ đã là quỷ, loại gương bình thường là không chiếu ra thân ảnh của quỷ hồn.

    - Nhưng Hoàng ca thật là phúc lớn mạng lớn, một nhà ba người tri ân đồ báo, mà quỷ taxi cũng là giảng đạo lý.

    Bên kia trầm mặc hồi lâu, nói:

    - Vậy hiện tại tôi làm sao trở về?

    Nói thật ra hắn có chút không dám kêu xe, nếu gặp thêm một lần quỷ taxi chẳng hạn thì làm sao bây giờ?

    - Anh đương nhiên là tự lái xe của anh trở về, tôi cam đoan xe của anh không sao, không thành vấn đề, nếu anh sợ hãi, tiếp tục hát quân ca là được. Quân ca hạo nhiên chính khí phát ra từ nội tâm so với câu thần chú nào càng thêm hữu hiệu. Sau đó anh về tới nhà đi tắm nước nóng, uống chút thuốc phòng cảm mạo, ăn chút thực vật bổ khí huyết, tốt nhất ngủ lâu một chút hồi phục lại thương thế.

    Ngụy Diễn dứt lời, Tạ Bách bổ sung nói:

    - Đúng rồi, tôi cho anh hai ngày nghỉ, anh nghỉ ngơi cho tốt, chuyện công tác tạm thời giao cho tiểu Tôn giúp anh.

    Người đại diện gặp được sự kiện làm tam quan của hắn vỡ nát, cho nên trong khoảnh khắc có chút hỗn loạn, hiện tại nghe Ngụy Diễn cam đoan, hắn cảm giác mình "sống lại".

    Cũng phải, tựa như lời Ngụy Diễn đã nói, hắn làm người chính phái, bình thường không làm việc trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Tuy rằng vừa rồi hắn thật đụng phải quỷ, nhưng hắn cũng giúp quỷ - loại kinh nghiệm này cũng là giúp người, không, là trợ quỷ làm vui, hắn có gì mà sợ hãi!

    Cúp điện thoại, Ngụy Diễn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tạ Bách, không cần hắn mở miệng, trong lòng hiểu được hắn muốn hỏi điều gì.

    - Hữu kinh vô hiểm, yên tâm đi, người như Hoàng ca kỳ thật bình thường rất khó gặp được loại tình huống này, cũng là lần này cơ duyên xảo hợp, cũng không thể nói là chuyện xấu, sau khi hắn ngồi xe của quỷ taxi, ở loại trình độ nào đó mà nói ngược lại làm kinh sợ một bộ phận bọn đạo chích, trước khi thương thế của hắn hoàn toàn khôi phục đều sẽ không xảy ra chuyện gì.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 68 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách gật đầu:

    - Quỷ cho thuê (quỷ taxi), quỷ xe bus, quỷ đoàn tàu.. là một loại hình sao?

    Lúc trước hắn nhớ được có bộ phim kinh dị kêu là "Quỷ xe bus", cũng nhớ rõ nước ngoài có bộ phim kinh dị tên "Đoàn tàu thực nhân đêm khuya", hai bộ về giao thông khủng bố định nghĩa đều khác nhau, chẳng qua bên cạnh không có "nhân sĩ chuyên nghiệp, không có biện pháp chứng thực tính chân thật.

    Ngụy Diễn trầm ngâm một chút:

    - Căn cứ kinh nghiệm của tôi mà nói, bình thường có thể đem chúng nó đều xưng là xe u linh, giống như phương tiện giao thông của người sống phân biệt xe công cộng cùng xe tư nhân khác nhau, loại xe u linh có thể chia làm hai loại." Tư gia "bình thường là vì chủ xe chấp niệm chưa tiêu, cho nên ở thời gian cố định cùng đoạn đường cố định sẽ xuất hiện chiếc xe mờ mịt thần bí, nếu người thường không biết ngồi lên rồi, cũng sẽ bị chiếc xe giết chết, cho nên bình thường" xe tư gia "đều là" xe đen ", mà" công cộng "thì an toàn hơn rất nhiều – nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi. Bình thường là chuyên môn dùng cho những quỷ hồn không tìm được đường xuống địa phủ, nếu người sống không cẩn thận ngồi lên rồi, có lẽ sẽ bị xem lầm là đã chết, cũng có thể nhặt lại được cái mạng nhỏ, phải xem tính khí của chủ xe như thế nào. Hoàng ca hắn gặp được hẳn là loại này, xe taxi kia chủ yếu là đi đón một nhà ba người uổng mạng.

    Ngụy Diễn đoán, quỷ taxi có thể là chở khách đi suối vàng, bởi vì gia đình ba người mới chết hôm qua, còn chưa qua đầu thất, lại bởi vì bọn họ tự mình báo thù, tiêu tan chấp niệm, cho nên quỷ taxi liền đưa bọn họ chở khỏi hiện trường tử vong làm cho bọn họ về nhà.

    Về phần người đại diện Hoàng ca, vốn là người sống, không thuộc" phạm vi nghiệp vụ "của quỷ taxi, cho nên liền trực tiếp đem hắn kéo ra" hiện trường sự cố ", nhưng bởi vì nhóm quỷ uổng mạng đã không còn, cho nên hiện tượng thần quái cũng biến mất.

    Chấm dứt cuộc điện thoại lại nghe Ngụy Diễn giải thích tri thức về xe u linh, Tạ Bách hoàn toàn không còn vẻ buồn ngủ.

    Ngụy Diễn bị cắt ngang giấc ngủ, nghĩ cũng không còn bao lâu tổ tiết mục cần xuất phát, phỏng chừng ngủ lại cũng không ngon, rõ ràng thuận theo Tạ Bách yêu cầu, kể cho hắn nghe một ít chuyện xưa, xem như là giết thời gian.

    Thế cho nên khi nhân viên gõ cửa, vốn nghe được trong phòng truyền ra thanh âm" a a a "chói tai, sau đó mới có người đi ra mở cửa.

    Đinh Tuyết bị hoảng sợ, nhìn là Ngụy Diễn mở cửa, khó hiểu hỏi:

    - Xin hỏi Tạ lão sư chuẩn bị xong chưa? Nếu chuẩn bị xong rồi, hiện tại có thể đi dưới lầu ăn điểm tâm, còn có nửa giờ cần phải lên đường.

    Ngụy Diễn hung hăng trừng mắt liếc Soái Soái đang thét chói tai – cậu thật kỹ năng, một con quỷ tỉnh ngủ đi nghe" chuyện quỷ hồn"lại nghe mê mẩn, không ngờ lại bị tiếng gõ cửa làm hoảng sợ thét chói tai – vì thế nói:

    - A, hắn.. chúng tôi lập tức xuống ngay.

    Đinh Tuyết thấy thế nàng cũng không tiện nhìn vào trong phòng đối phương, chỉ nói:

    - Tôi đứng ở đây đợi đi, tránh cho các anh không tìm được đường.

    Kỳ thật cũng là vì phòng ngừa khách quý ngủ quên hoặc là thu thập đồ đạc hành lý hay là hóa trang chuẩn bị trễ thời gian – dù sao cũng không phải chưa từng có tiền lệ, mùa tiết mục trước có một nữ khách quý bởi vì lo trang điểm mà khiến cho mọi người phải đợi nàng suốt một giờ, nàng chẳng những không cảm thấy ngượng ngùng ngược lại còn trách móc tổ tiết mục không có nhắc nhở nàng. Từ đó về sau tổng đạo diễn luôn gia tăng phân phối trợ lý công tác cho từng khách quý khi quay tiết mục.
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 69:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ Tạ Bách cùng Ngụy Diễn xuống lầu, chỉ nhìn thấy Đái Duệ cùng Khương Cẩn Nguyên đang ăn điểm tâm, nghe Đinh Tuyết nói tổng đạo diễn cùng những nhân viên công tác khác đều sớm ăn xong rồi cũng đã đi địa điểm quay chụp tiến hành lượt kiểm tra cảnh tượng lần cuối cùng.

    Nhìn thấy Tạ Bách xuống lầu, trên mặt hai người đều lộ vẻ tươi cười nhiệt tình:

    - Sớm a.

    Chẳng qua một người là cười chân thành một người là giả cười.

    Tạ Bách tươi cười thân cận nhìn Đái Duệ:

    - Sớm, Đái lão sư, anh dậy thật sớm.

    Về phần Khương Cẩn Nguyên, hắn chỉ lộ vẻ mỉm cười buôn bán cùng một từ "sớm".

    Khương Cẩn Nguyên nhìn qua có chút mất mát:

    - Tạ ca, về quyền phát ngôn lần trước, kỳ thật tôi..

    Vẻ mặt Tạ Bách nghi hoặc:

    - Người phát ngôn gì?

    Khương Cẩn Nguyên nhận định Tạ Bách miễn cưỡng chống đỡ, giả vờ không sao cả, tuy rằng nội tâm khoái chí, nhưng vẻ xin lỗi càng thêm thành khẩn:

    - Kỳ thật là người phát ngôn BW..

    - Nha.. anh nói là BW sao?

    Tạ Bách suy tư một chút bộ dạng như mới nhớ tới, sau đó vung tay nói:

    - Ai, tôi đều thiếu chút nữa đã quên, dù sao trên người của tôi có thật nhiều quyền phát ngôn, còn có nhiều cái còn là toàn cầu còn là toàn bộ niên hạn.

    Ý ở ngoài lời chính là, BW chỉ thuộc về khu Đông Nam Á vẫn chỉ là theo mùa đối với hắn mà nói chỉ là râu ria.

    Vốn là tính toán kích thích Tạ Bách một chút, lại không nghĩ tới ngược lại mình bị kích thích, Khương Cẩn Nguyên dùng thật lớn khí lực mới không đương trường biến sắc mặt, dù vậy hắn cũng cắn răng trầm mặc một lúc lâu mới thốt ra một câu:

    - Cũng phải ha, là tôi hẹp.

    Cố tình Tạ Bách còn gật đầu:

    - Đúng thôi, nam nhân chính là cần lòng dạ rộng rãi mới được! Nếu BW xem trọng anh như vậy thì anh nên làm tốt hơn, cũng không nói sẽ giống như tôi làm tăng trưởng chỉnh thể hiệu suất của BW, nhưng đừng cô phụ lòng kỳ vọng của bọn hắn.

    Ngữ khí lão tiền bối thật thấm thía.

    Lời này cũng không phải khoa trương, mặc dù BW là nhãn hiệu lâu đời, nhưng bởi vì thiết kế bảo thủ nên dần dần bị gạt bỏ, ở nước ngoài còn có thể ôm ấp tình cảm xưa cũ làm cho công trạng tiêu thụ duy trì ổn định không thay đổi, nhưng sau khi tiến vào đại thị trường như Hoa quốc, lại bởi vì thiết kế logo già cỗi không hấp dẫn được sự yêu thích của người trong nước, sự phát triển của sản phẩm cũng nửa bước khó đi.

    Tạ Bách trở thành người phát ngôn khu Á Thái, mới khiến cho lợi nhuận của sản phẩm bùng nổ tăng trưởng, viễn siêu toàn bộ ngạch tiêu thụ theo mùa, làm cho thế nhân khiếp sợ.

    Lúc sau mặc dù không có hạn ngạch tiêu thụ khủng bố như vậy, nhưng vẫn luôn duy trì xu thế vững bước tăng trưởng.

    Trong hai năm Tạ Bách làm người phát ngôn, có thể nói dùng sức một mình hắn đem một phẩm bài xa xỉ nặng nề lại không thú vị một lần nữa định nghĩa trong lòng mọi người, hơn nữa xoay trạng huống tổn hại liên tục nhiều năm của BW ở khu Á Thái.

    Đây đều là công trạng chân kim bạc trắng.

    Cũng bởi vì như thế, tin tức BW thay đổi người phát ngôn vừa ra, rất nhiều trong nghề cùng không chuyên môn đều tỏ vẻ không hiểu, thậm chí còn có một bộ phận người biết nội tình ấn tượng đối với BW cũng trượt không ít.

    Lúc này Khương Cẩn Nguyên cũng không duy trì được sắc mặt, hiện tại hắn hối hận, thập phần hối hận, hắn vì cái gì đi luẩn quẩn trong lòng khiêu khích Tạ Bách đây?

    Sau đó Đái Duệ vội vàng nói sang chuyện khác, trước kia hắn chưa từng hợp tác qua với Tạ Bách, nhưng cũng biết gần đây Khương Cẩn Nguyên cướp được vị trí người phát ngôn của BW khu Á Thái của Tạ Bách, thái độ làm việc của Tạ Bách ở trong giới đạt được khen ngợi rất cao, cũng rất ít hùng hổ dọa người như vậy qua, xem ra hẳn là bên Khương Cẩn Nguyên không hiền hậu, nhưng hắn cũng sẽ không ngu xuẩn ở lúc này đứng thành hàng.

    - Đúng rồi, các anh có ăn thịt dê hay không? Món này là nhân thịt dê, dính chút dấm chua còn ăn rất ngon, các anh ăn nhiều một chút, hôm nay cần tiêu hao thật nhiều trí nhớ cùng thể lực, không cần quản vấn đề có ăn kiêng hay không làm gì.

    Khương Cẩn Nguyên còn đang sinh oi bức, không phản ứng Đái Duệ, nhưng Tạ Bách lại hiếu kỳ nói:

    - Vậy sao? Nhân thịt dê, có mùi khó chịu hay không?

    Đái Duệ:

    - Chính là không có mùi cho nên mới tiến cử đó thôi.

    Tạ Bách gắp một cái ăn, lại gắp một cái bỏ vào trong đĩa của Ngụy Diễn:

    - A Diễn nếm thử xem, đích xác không sai.

    Đái Duệ:

    - Vị này chính là..

    Tạ Bách:

    - Đây là a Diễn, bạn tốt của tôi!

    Ngụy Diễn:

    - Chào Đái lão sư, tôi là Ngụy Diễn, trợ lý của Bách ca.

    Ánh mắt Đái Duệ lóe lóe, lại cũng không bởi vì Ngụy Diễn nói mình là trợ lý của Tạ Bách mà thay đổi thái độ, Tạ Bách cũng cùng nhau tán gẫu, nhất thời lại làm cho Khương Cẩn Nguyên có vẻ không hợp nhau.

    Đang vừa ăn vừa nói chuyện, hai vị nữ khách quý Hạ Vi Vi cùng Tưởng Tuyết Bình cùng với nữ chủ trì Trình Lâm Na xuống lầu.

    Hạ Vi Vi trước đó cùng Tạ Bách hợp tác qua quay chụp « Chu vương triều bí sử », khi đó nàng là nữ chính, mà Tạ Bách là nam xứng, khi đó danh khí của Tạ Bách trong giới nghệ sĩ quốc nội so ra kém hơn tân chưởng môn ngọc nữ như nàng, hai người coi như là người quen gặp lại.

    Cho nên vừa nhìn thấy Tạ Bách, đôi mắt trong veo như nai con không che giấu được mến mộ:

    - A nha, Tạ Bách, quả nhiên là anh!

    Gia cảnh Hạ Vi Vi vốn sẽ không sai, bởi vì bộ dạng nhu thuận ngọt ngào, từ nhỏ là tiểu công chúa được cưng chiều, chủ yếu chưa nếm qua khổ, tính cách cũng so sánh thẳng thắn.

    Mặc dù lúc quay chụp « Chu vương triều bí sử », nữ chính cùng nam chính nói thương yêu, nam xứng yêu thầm nữ chính, nhưng trên thực tế ở bên ngoài Hạ Vi Vi càng ưa thích vị soái ca tuấn mỹ lại phong độ nhẹ nhàng này càng nhiều hơn.

    Nhưng chỉ số EQ của Tạ Bách quá thấp, nàng nhiều lần ám chỉ cũng tỏ vẻ không để ý, chỉ đem nàng xem là đồng sự bình thường ở chung, tuy rằng tăng thêm wechat nhưng chưa từng chủ động nhắn tin, còn nàng tuy cố lấy dũng khí chủ động nhắn tin vài lần, Tạ Bách đều trả lời chậm trễ hoặc nửa ngày sau mới đáp lại.

    Hạ Vi Vi từ nhỏ cũng được cưng chiều mà lớn, ý thức được Tạ Bách phỏng chừng không có ý tứ gì cới mình, hơn nữa quay phim xong mỗi người đi một ngả, cho nên cũng chầm chậm phai nhạt tâm tư.

    Nhưng không nghĩ tới tiết mục lần này gặp lại, chứng kiến khuôn mặt tuấn mỹ bức người của Tạ Bách, Hạ Vi Vi say mê, trái tim phanh phanh nhảy dựng lên.

    Tạ Bách cũng hết sức cao hứng:

    - Vi Vi tiền bối! Đã lâu không gặp.

    Vẻ tươi cười ngọt ngào của Hạ Vi Vi có chút cứng ngắc, Trình Lâm Na hòa giải:

    - Tạ Bách, cậu gọi « tiền bối » gì chứ?

    Tạ Bách lại nhận chân đáp:

    - Vi Vi tiền bối nhập giới giải trí sớm hơn tôi, hơn nữa còn lớn hơn tôi mấy tuổi, kêu nàng một tiếng « tiền bối » là tôi phải làm.

    Hạ Vi Vi đã cười không nổi, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

    - Gọi tôi « Vi Vi tỷ » là tốt rồi.

    Tạ Bách:

    - Được, Vi Vi tỷ.

    Nói xong hắn liền xoay người đi bưng tới một đĩa điểm tâm nhỏ:

    - A Diễn, cái này mới nấu xong, còn nóng hổi đâu, đến ăn.

    Khóe mắt Ngụy Diễn chú ý Khương Cẩn Nguyên tiến đến bên người Hạ Vi Vi, mà Hạ Vi Vi cũng tràn ra vẻ tươi cười với hắn.

    - Anh..

    Tạ Bách:

    - Làm sao vậy? Ăn không vô sao? Cậu ăn không bao nhiêu nha..

    Thần sắc mơ hồ lo lắng.

    Ngụy Diễn nhìn Tạ Bách, đột nhiên liền hiểu được vì sao điều kiện Tạ Bách như vậy nhưng vẫn luôn độc thân cho tới nay, nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì đồng tình, thậm chí còn có chút.. vui vẻ?

    Vì thế hắn chẳng những ăn điểm tâm nhỏ mà Tạ Bách chia nhau hưởng lợi, còn yên lặng cầm thêm vài cái bánh xốp gạo nếp mềm mại nóng hổi, dù sao hắn còn đang vươn người thể đâu.

    Bởi vì là ở vùng ngoại thành, cùng nhau đi tới tương đối hoang vắng.

    Ven đường rải rác một ít phòng ốc, chủ yếu là nhà ngói tường đá, tuy cũng có xi măng xây thành tiểu lâu hai tầng, nhưng bên ngoài cũng không dán gạch men sứ, tùy ý cho xi măng bại lộ bên ngoài, mặt trên còn sơn một ít lời tuyên truyền, tỷ như: « Sinh trai sinh gái đều giống nhau », « Ít sinh con chỉ cần nuôi dưỡng tốt, hạnh phúc cả đời », cùng với một ít « thức ăn gia súc cho heo XX, tất cả mọi người đã nói », đều là lời quảng cáo tuyên truyền tràn đầy khí tức thôn quê.
     
    Heoheocon9552 likes this.
    Last edited: Nov 25, 2024
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 70 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn nữa càng chạy càng hoang vắng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vi Vi liền nhăn nhó lên.

    Lúc trước quay phim "Chu vương triều bí sử", nhưng bên cạnh còn có nhiều trợ lý, ăn mặc chi phí chuyện gì cũng không cần quan tâm.

    Thế nhưng lần này quay tiết mục "Mật thất đào thoát" chỉ có một trợ lý, hơn nữa còn ở nơi hoang giao dã ngoại.

    Nội tâm của nàng đã rút lui có trật tự, nhưng đây là công ty an bài tư nguyên cho nàng, nàng lại không thể lâm trận bỏ chạy.

    Lúc các khách quý đi tới hiện trường thu tiết mục đã 6h30, trời đã sáng, nhưng hôm nay thời tiết không tốt, tuy rằng cảm giác trời sẽ không mưa, nhưng tầng mây rất dày, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống, cũng làm cho lòng người có loại cảm giác nặng trịch áp lực.

    Sau khi xuống xe, hấp dẫn ánh mắt mọi người là một cái lồng sắt trùm vải đen – nói là nói vậy, nhưng lồng sắt cũng 400 – 500 m2, hơn nữa miếng vải đen treo cao tới 7 – 8 m.

    Nghe nói nơi này là sân bãi dùng quay tiết mục.

    - Thần bí như vậy sao?

    Tạ Bách hiếu kỳ nói.

    Đinh Tuyết giải thích:

    - Chủ yếu là bởi vì bối cảnh quay chụp chuyện xưa nằm ở buổi tối, nhưng lo lắng an toàn cho khách quý cho nên làm ban đêm nhân tạo.

    Cũng may hôm nay trời đầy mây, thời tiết u tối, hơn nữa cả sân bãi bị miếng vải đen bao phủ, cũng không khác gì là buổi tối.

    Không thể không nói mảnh vải đen chế tạo "ban đêm" đích xác thật có cảm giác, vốn trời đầy mây, lại thêm vùng ngoại ô gió lớn, đìu hiu hoang vắng, làm trong lòng người đều hốt hoảng.

    Ở loại thời tiết này, các khách quý đi vào trong vách tường vải đen nhìn thấy kiến trúc hoang vu đổ nát, người bình thường đều sẽ cảm giác trong lòng sợ hãi.

    Tổng đạo diễn muốn chính là hiệu quả này – dù sao muốn cho các khách quý có cảm giác như thật, như vậy mới có thể hấp dẫn khán giả đó thôi.

    Trước đó các khách quý cũng không biết phân phối nhân vật cùng bối cảnh chuyện xưa là gì – cũng may là tiết mục truyền hình cho nên mới có thể làm như vậy, bởi vậy sau khi đi tới trước hết bị tổng đạo diễn cầm loa kêu qua bắt đầu tiến hành phân phối nhân vật của chuyện xưa.

    "Mật thất đào thoát" là một tiết mục truyền hình có thể bắt lấy ánh mắt khán giả, trừ bỏ có thể bỏ số tiền lớn – trước kia tiết mục đa số đều thu ngay trong đài truyền hình, vì phù hợp nội dung tiết mục nên tổ tiết mục đều mang theo khách quý đi dựng hoặc là tìm kiếm cảnh tượng phù hợp tạo nên hiệu quả, còn có một nguyên nhân trọng yếu là xây dựng tình huống ngựa thần lướt gió tung mây nhưng lại chống lại khảo chứng xuất hiện.

    Tập một mùa này dùng bối cảnh là một trường học bị bỏ hoang, trường học này vốn là một trường học dân doanh đặc huấn, chuyên môn dùng để giáo dục học sinh đặc thù – cái gọi là học sinh đặc thù, chính là chỉ những nhi đồng không tuân theo sự dạy dỗ của trường học cùng phụ huynh, tỷ như yêu sớm, trốn học lên mạng thành nghiện vân vân.

    Các gia trưởng đem những đứa trẻ này đưa vào trường học phong bế như vậy, ngắn thì vài tháng, lâu là một năm, có thể đem bọn nhỏ dạy dỗ ngoan ngoãn.

    Bởi vì hiệu quả thập phần tốt đẹp, đoạn thời gian kia trường này nổi bật đặc biệt lớn.

    Sau đó ngày vui ngắn chẳng tày gang, có một năm mùa hè, trong trường học đột nhiên phát sinh sự kiện hỏa hoạn đại quy mô, thật nhiều học sinh đều chết hết, thậm chí giáo viên cũng chết vài người.

    Đã chết nhiều người như vậy, cho nên trường học đặc huấn này bị cưỡng chế đóng cửa, các gia trưởng liền lĩnh các học sinh về nhà. Lúc đó hiệu trưởng cùng những lãnh đạo trường học đều bị ngành tương quan mời đi điều tra.

    Nhưng cuối cùng kết quả điều tra biểu hiện hiệu trưởng cùng những lãnh đạo không có vấn đề gì, nguyên nhân hỏa hoạn là vì dây điện trường học biến chất tạo thành chập điện khiến cho chăn bông trong ký túc xá của học sinh bị bốc cháy, bởi vì là nửa đêm mọi người đều ngủ say, cho nên không thể đúng lúc phát hiện, làm cho lúc bị phát hiện thì không còn cách nào cứu vãn, cuối cùng tạo thành hơn mười học sinh cùng mấy giáo viên táng thân biển lửa.

    Sau lần đó, hiệu trưởng bọn hắn cũng không tiếp tục quay về trường học này, trường học cũng không tiếp tục mở cửa, cứ như vậy bị bỏ hoang.

    Nhưng mọi người đều không biết, trận hỏa hoạn này kỳ thật còn có ẩn tình khác..

    Năm đó sau sự kiện hỏa hoạn kia, nghe nói những hộ gia đình sống xung quanh trường học ba ngày hai đầu buổi tối xa xa chứng kiến trường học ánh lửa tận trời, sau đó bên tai loáng thoáng nghe được tiếng khóc thê lương cùng thanh âm hỗn loạn, còn có người thét chói tai kêu: "Cứu mạng"..

    Đủ loại tình hình đều làm người nơm nớp lo sợ, lông tóc dựng thẳng, nghe làm người dựng đứng tóc gáy, trong lòng run sợ, không ngừng nổi da gà.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 70 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn địa chỉ của trường học nằm ở địa phương khá hẻo lánh, xung quanh có rất ít dân cư, bởi vậy mấy gia đình sống quanh trường cũng chậm rãi rời xa đất thị phi này, để tránh rước họa vào thân.

    Chậm rãi, mười năm qua đi, nguyên lai cây cối trong vườn trường không được người xử lý tùy ý chiếm lĩnh thổ địa, xung quanh không có bóng người, bụi cỏ dại sinh trưởng, chỉ có một mảnh hoang vắng cùng tĩnh mịch.

    Một trận gió thổi qua, tất cả mọi người rùng mình, Hạ Vi Vi run rẩy mở miệng nói:

    - Tổng đạo, ông mới vừa nói tập một quay chụp bối cảnh chuyện xưa, không phải là chuyện chân thật từng phát sinh qua đi?

    Nếu như nói vừa rồi nàng tránh phía sau Tạ Bách nói mình sợ hãi là có năm phần chỉ là diễn, như vậy bây giờ nghe xong bối cảnh chuyện xưa sợ hãi của nàng trực tiếp tăng lên tám phần. Khương Cẩn Nguyên ở bên người Hạ Vi Vi, nghe vậy làm yên lòng nói:

    - Khẳng định không phải thật sự nha, dù sao tổng đạo không có khả năng cho chúng ta thật sự đi địa phương nguy hiểm thôi.

    Tổng đạo diễn chỉ cười:

    - Hiện tại đã qua hơn mười năm, những học sinh từng ở trong trường học này cũng đều trưởng thành đi ra xã hội, nhưng ở một ngày nào đó các vị nhận được một phong thư mời không có ký tên, sau khi mở ra thư mời các vị không hiểu ra sao cả bị hôn mê rồi, chờ sau khi tỉnh lại các vị đã ở trong trường học bỏ hoang kia. Bên người có một trang giấy, trên đó viết các vị nhất định cởi bỏ mê đoàn hỏa hoạn năm xưa..

    Tổng đạo diễn vừa dứt lời, Khương Cẩn Nguyên nhỏ giọng an ủi Hạ Vi Vi:

    - Tôi cảm thấy được thanh âm cùng hình ảnh ma quái dọa người nhất định là do nguyên nhân quặng sắt có công năng thu âm nào đó, đều là giả, đừng sợ.

    Tuy hắn đã biết trên thế giới này có chuyện quái lực loạn thần, nhưng tự tin tổ tiết mục khẳng định không dám thật sự tìm nơi thần quái cho bọn họ thu tiết mục, cho nên cũng thích thể hiện mình là người ôn nhu cùng lý trí.

    Tổng đạo diễn có chút bất mãn nhíu mày – mặc cho ai hao hết tâm tư xây dựng bầu không khí lại bị một câu của người khác trực tiếp phá hỏng thì trong lòng cũng sẽ không vui.

    Nhưng nghe xong lời của Khương Cẩn Nguyên, Hạ Vi Vi có chút an tâm, sắc mặt hồng nhuận hơn một chút:

    - Ân.

    Khương Cẩn Nguyên đang định nói tiếp, tổng đạo diễn giành mở miệng trước:

    - Về việc phân phối lời kịch cùng hành động điểm mấu chốt của mọi người, khi ở trên xe trợ lý công tác hẳn là đã nói qua với mọi người – tiết mục cũng không phải hoàn toàn dựa vào kịch bản diễn trò, chỉ cần mọi người nhớ rõ làm chuyện gì phù hợp với nhân vật của mình thì tốt rồi. Xin mọi người đem di động, trang sức cùng tiểu vật phẩm trân quý của mình giao cho trợ lý của bản thân, sau đó để trợ lý phóng ra đạo cụ cho mọi người, chờ tới lúc 7h, chúng ta bắt đầu quay chụp.

    - Bách ca.

    Ngụy Diễn làm trợ lý, ở trong mắt người khác khẳng định không thể gọi thẳng tên của Tạ Bách:

    - Anh phải cẩn thận một chút.

    Hắn vừa nói vừa đem một tiểu người giấy áp nhẹ lên vị trí nơi ngực áo sơ mi Tạ Bách.

    Ngay nháy mắt vừa áp vào, tiểu người giấy liền biến mất vô tung.

    Tạ Bách theo bản năng sờ sờ ngực, ngón tay cảm giác đụng vào lớp giấy hơi thô, hơn nữa khi hắn sờ lên còn cảm nhận tay mình bị vỗ một cái, nhưng mắt thường cái gì cũng nhìn không thấy:

    - A Diễn, đây là..

    - Đây là Soái Soái.

    Ngụy Diễn còn chưa dứt lời, trong đầu Tạ Bách truyền ra thanh âm quen thuộc:

    - Hắc, đừng tùy tiện sờ tôi.

    Đồng tử Tạ Bách chấn động:

    - Soái Soái?

    Ngụy Diễn mỉm cười nhìn hắn, cũng không mở miệng, nhưng Tạ Bách lại nghe được thanh âm Ngụy Diễn:

    - Soái Soái là môi giới giữa hai chúng ta, đến lúc đó ở trong trường học bỏ hoang nếu anh gặp được tình huống gì không tầm thường, tôi có thể giúp anh.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 71 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách thán phục, khi hắn cho rằng mình đã hiểu biết bổn sự của Ngụy Diễn, người này luôn có thể làm cho mình càng thêm bất ngờ, triển lãm ra bản lĩnh càng làm cho mình thêm kinh ngạc.

    Hắn vốn nghĩ tới lúc thu tiết mục Ngụy Diễn có mặt đại khái làm hộ thân phù cho mình mà thôi, ai biết còn có một chiêu này.

    Tạ Bách:

    - Tôi cảm thấy được Khương Cẩn Nguyên không dám làm ra thủ đoạn gì quá lớn trong thời gian thu tiết mục, cho dù muốn cho tôi tiếp tục gặp xui cũng không dám để cho tôi xảy ra sự cố trước màn ảnh, nhiều nhất làm cho tôi thất bại mà thôi đi.

    Hiện giờ Khương Cẩn Nguyên còn cùng hắn duy trì mặt ngoài thân mật như plastic.

    Ngụy Diễn:

    - Tôi có dự cảm không hay, mọi sự nên cẩn thận vẫn hơn.

    Vừa rồi Ngụy Diễn nhìn xung quanh, cũng không có âm khí, oán khí, đại khái cũng như lời Khương Cẩn Nguyên mới an ủi Hạ Vi Vi, tuy rằng tổng đạo diễn kể câu chuyện huyền diệu khó giải thích, nhưng nơi này cũng chỉ là một trường học bỏ hoang sau trận hỏa hoạn bình thường. Hẳn là không có ánh lửa, tiếng kêu cứu, những thứ này là vì tổ tiết mục vì hiệu quả nên lập ra bối cảnh, tô lên bầu không khí khủng bố mà thôi.

    Nhưng Ngụy Diễn đồng dạng tin tưởng trực giác của mình – nếu hắn cảm thấy được bất an, đây tuyệt đối là có vấn đề.

    Nhưng hắn cũng không phải vạn năng, cũng không có góc nhìn của Thượng Đế, tạm thời tìm không thấy nguyên nhân, chỉ có thể trước tiên đem mục tiêu đặt lên người Khương Cẩn Nguyên.

    Sau khi nhóm khách quý chuẩn bị sắp xếp xong, tổng đạo diễn liền mở to đôi mắt vành đen, cầm tiểu loa đem các khách quý "đuổi" vào bên trong cảnh tượng quay chụp bên trong vách tường màn đen.

    "Mật thất đào thoát" mỗi tập truyền ra chỉ một giờ, nhưng một giờ thời gian đều chặt chẽ, mỗi tập cần lặp lại quay chụp mài hợp, nếu có gì không hài lòng, dù thế nào cũng phải quay lại nhiều lần, nhanh nhất cũng tốn thời gian cả ngày.

    Sau khi tổng đạo diễn hô bắt đầu, một hàng sáu người Tạ Bách tiến vào màn ảnh - ở trong chuyện xưa đặt ra, bọn hắn từ trong hôn mê tỉnh lại.

    Ở trong màn ảnh, các khách quý dựa theo kịch bản diễn nhân vật của mình – ngây ngô đáng yêu nhưng thích khóc Vi Vi – Hạ Vi Vi, tùy tiện, tính cách vui tươi, thích đuổi theo trào lưu Na Na – Trình Lâm Na, ôn nhu săn sóc cùng làm mẹ người a Bình – Tưởng Tuyết Bình, bình tĩnh cơ trí, xây dựng một văn phòng luật sư Duệ ca – Đái Duệ, thể năng xuất chúng phái yên vui Bách – Tạ Bách, cùng với tràn đầy lòng hiếu kỳ còn là trinh thám có tinh thần trọng nghĩa cường đại a Nguyên – Khương Cẩn Nguyên.

    Trừ bỏ người, còn bố trí lời kịch cùng an bài hành vi – nhưng cũng chỉ có bản thân khách quý tự mình biết, dù sao nếu ai cũng biết tiếp theo đối phương sẽ nói gì làm gì, vậy sẽ thiếu cảm giác mới mẻ cùng thần bí, trở nên khô cằn không có linh hồn.

    Khi bắt được nhân vật, tuy Khương Cẩn Nguyên bất mãn chính mình cũng không được đặt ra là một xã trưởng lanh trí, nhưng sau khi biết nhân vật của Tạ Bách là thể năng xuất chúng thích đùa dai, đem hai bên so sánh, cảm giác vai diễn của mình rất không sai – thể năng xuất chúng có ích lợi gì? Cũng không phải thi đấu thể thao, ở trong mật thất đào thoát cần nhờ đầu óc giải quyết vấn đề. Hơn nữa thích trò đùa dai cũng không phải là ưu điểm, dù sao mật thất đào thoát còn muốn làm trò đùa dai, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy được không biết phân rõ nặng nhẹ.

    Khương Cẩn Nguyên không khỏi nghĩ đến, thật sự là trời cũng giúp mình, mình còn chưa dùng đồ vật của đại sư cấp cho đâu, Tạ Bách liền vận khí kém như vậy, chờ mình tìm được thời cơ dùng lên người Tạ Bách, hắn chẳng phải sẽ gặp xui xẻo tới tận cùng?

    Nghe đại sư nói, đây không phải thủ đoạn nhỏ như lần trước, đây là có thể đạt tới nguyện vọng của chính mình.

    Hơn nữa người chủ trì Đái Duệ cùng Trình Lâm Na khẳng định cần thích hợp tô đậm vai trò của khách quý, nhân vật của Hạ Vi Vi làm cho người trìu mến, nhưng chỉ biết khóc cũng thật dễ dàng làm cho người xem phản cảm, vả lại rất nhiều tình tiết đặt ra loại người làm bình hoa tốc độ lĩnh hộp cơm cũng rất nhanh, Tưởng Tuyết Bình vởi vì sinh con nên nhân khí cũng đã chảy xuống không ít, vả lại ôn nhu ở trong mật thất đào thoát cũng không có đặc sắc gì về trí nhớ.

    Cứ như vậy, nhân vật có tinh thần trọng nghĩa cường đại như chính mình, còn không phải xem như là vai diễn quan trọng nhất trong đoàn người sao?
     
    Heoheocon9552 likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 71 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách cũng không biết mình bị Khương Cẩn Nguyên an bài được rõ ràng, nhưng hắn có xung đột với Khương Cẩn Nguyên, lại có lời căn dặn của Ngụy Diễn, cho nên ban đầu hắn đã cố ý giật lại khoảng cách với Khương Cẩn Nguyên, đi bên cạnh Tưởng Tuyết Bình.

    Tưởng Tuyết Bình cũng không biết nguyên nhân, nhưng bởi vì nàng sinh con xong quay lại giới giải trí nên nhân khí sớm trượt, lúc này Tạ Bách lại chủ động đi bên người nàng, đến lúc đó nàng được phân đến màn ảnh khẳng định cũng sẽ nhiều hơn một chút. Nghĩ tới đây, nội tâm của nàng sản sinh một phần cảm kích đối với Tạ Bách.

    Ở trước màn ảnh, mấy người vừa phụ họa nói lên một ít lời kịch của mình, vừa đi qua con đường do cỏ hoang mọc thành bụi, xuyên qua tường ngoài rách nát tiến vào trong trường học.

    Trên thao trường trước tòa lầu dựng lên một loạt trụ, mặt đông cùng tây có đồng hồ, nhưng hai đồng hồ dừng ở hai thời gian khác nhau.

    Đái Duệ ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó nói:

    - Đồng hồ bị hỏng rồi, bên này chỉ 7h sáng, bên này chỉ 7h tối.

    Khương Cẩn Nguyên chà cảm giác tồn tại:

    - Phải đó, hơn kém 12h đâu, nhưng đồng hồ hỏng cũng là chuyện rất bình thường.

    Bên ngoài, tổng đạo diễn nói:

    - Quay cận cảnh đồng hồ, xem hậu kỳ có thể thêm chút gì hay không.

    Ngụy Diễn nghe vậy cũng nhìn di động, hiện tại vừa lúc biểu hiện 7h sáng, nhưng lại trùng khớp với thời gian một đồng hồ bị hỏng trong trường.

    Nhưng nếu là trường học bị bỏ hoang, trụ đồng hồ hẳn cũng đã sớm hư hỏng..

    Nhóm khách quý tiến vào trong khẩn trương quay chụp, các trợ lý như Ngụy Diễn cũng không nhàn rỗi, mặc dù không đi theo nghệ sĩ của mình nhưng cũng không lơi lỏng. Bọn họ cần theo dõi chặt chẽ hành động của nghệ sĩ trong màn hình, lỡ như không cẩn thận bị thương, cần phải lập tức tiến hành cứu trợ cùng làm yên lòng.

    Chẳng qua đây là tiết mục mật thất đào thoát, một khi các khách quý tiến vào trong trường học, bọn họ chỉ có thể nhìn qua màn hình, chú ý tình huống nghệ sĩ của mình.

    Còn đang suy nghĩ, ánh mắt của Ngụy Diễn đột nhiên ngưng tụ, là ảo giác của hắn sao? Vừa rồi kim phút của đồng hồ hiện ra 7h tối có phải động một nấc hay không?

    Nghĩ tới đây, hắn nhìn qua Đinh Tuyết:

    - Tiểu Tuyết tỷ, nơi này vứt đi đã bao lâu vậy?

    Đinh Tuyết:

    - Vừa rồi tổng đạo không phải nói rồi sao? Mười năm nha.

    Ngụy Diễn:

    - Không phải, tôi là hỏi thời gian bị vứt đi.

    Mười năm không phải vì phục vụ cho bối cảnh chuyện xưa sao?

    - Là mười năm nha.

    Thanh âm xa lạ cắm vào, Ngụy Diễn phát hiện người nói lời này là tổng đạo diễn:

    - Hơn nữa trường học này thật sự bị bỏ hoang, tôi cũng là nghe xong về trường học này nên mới có linh cảm.

    Linh cảm? Linh cảm gì?

    Nhưng tổng đạo diễn tựa hồ cũng không định nói tiếp, mà ngồi xuống ghế của mình.

    Ngụy Diễn lại hỏi Đinh Tuyết:

    - Nếu là mười năm, hẳn là điện nước gas trong trường đều không thể dùng đi?

    Đinh Tuyết là thành viên của tổ tiết mục, khẳng định biết không ít:

    - Đương nhiên là không thể dùng, nhưng tổ tiết mục vì quay chụp nên làm máy phát điện giản dị một chút, ân, dù sao cũng vì hiệu quả cho tiết mục thôi.

    Trừ bỏ này, còn có nhân viên công tác đi sắm vai NPC.

    Ngụy Diễn:

    - Trụ đồng hồ cũng thông điện sao?

    Đinh Tuyết:

    - Hẳn là không có đi, làm sao vậy?

    Dù sao bọn họ chủ yếu quay chụp cảnh tượng tòa lầu dạy học cùng ký túc xá, ngoài ra cũng không cần tiêu phí quá nhiều tâm tư, bọn họ chỉ vì lo lắng phí tổn dùng đạo cụ.

    Ngụy Diễn mấp máy môi, thử đem mình phát hiện một cây kim phút nhích lên một nấc nói ra, nhưng Đinh Tuyết lại nói:

    - Có phải do góc độ của anh nên nhìn lầm rồi? Hoặc là gió thổi kim phút gây lỗi giác thì sao?

    Bởi vì có mảnh vải đen làm vách tường che chắn, cả không gian ánh sáng thật ám, mới vừa bước vào tòa lầu dạy học mọi người liền cảm giác rét lạnh tận xương.

    Hạ Vi Vi run rẩy, sờ sờ một tầng nổi da gà trên cánh tay, theo bản năng nhìn ra bên ngoài – đáng tiếc vì bị vải đen che chắn, nàng không nhìn thấy được gì khác.

    Không hiểu, nàng có một loại lỗi giác như vừa tiến nhập vào một thế giới khác.

    Cùng lúc đó, một trận gió lùa thổi qua, xen lẫn tro bụi rác rưởi, làm cho mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, khi tiếp tục mở mắt, đưa mắt nhìn nhau:

    - Ở nơi nào có gió?

    Đôi mắt Trình Lâm Na xoay chuyển:

    - Không biết, nhưng có gió thật bình thường đi?

    Hạ Vi Vi đang muốn nói xung quanh có màn đen che chắn làm sao lại có gió, nhưng nàng lập tức nhớ tới – nga, đạo cụ máy sấy chẳng hạn, nội dung vở kịch cần đó thôi.

    - Tổ tiết mục bố trí cảnh tượng thật rất chân thật.

    Tưởng Tuyết Bình nhỏ giọng nói thầm.

    Mấy người nhỏ giọng nói vài câu, cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này, dù sao hiện tại bọn họ có vai diễn trong người, không thể xuất diễn, bằng không bị kêu quay lại cũng không biết cần bị gây sức ép bao lâu.

    Địa phương bọn họ "tỉnh lại" là ở trong một gian phòng học, tựa hồ bị khóa trái từ bên ngoài, trong phòng là bàn học bị ăn mòn hoàn toàn thay đổi, bàn giáo viên nghiêng ngả, các loại bộ sách rơi rụng khắp nơi, nền gạch đọng đầy tro bụi nhiều năm không được rửa sạch.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 72 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tùy tay cầm lên một quyển, mặt trên có vết bút máy màu đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Cứu mạng", viết phi thường dùng sức, thế cho nên giấy cũng bị lưu dấu vết.

    Tuy rằng thời gian đã qua thật lâu, chữ bút máy màu đỏ cũng đã phai màu, nhưng độ mạnh yếu của nét chữ thật cứng cáp tựa hồ vẫn còn nguyên như cũ.

    Trong lòng mấy người đều suy nghĩ, tổ tiết mục làm đạo cụ cũng quá chân thật, chỉ hai chữ này liền giống như trước mắt xuất hiện một thân ảnh đang dùng hết toàn lực cầu cứu.

    Gió vù vù thổi mạnh, lá cây sàn sạt rung động, càng thêm xây dựng bầu không khí âm trầm.

    - Chúng ta đi ra ngoài trước đi? Tìm xem manh mối nhìn xem làm sao mở cửa.

    Khương Cẩn Nguyên tự xưng thân phận là trinh thám, lập tức bắt đầu tra xét mọi nơi, những người khác cũng bị hắn kéo theo chuẩn bị tìm kiếm, nhưng Tạ Bách đi tới đưa tay muốn mở cửa.

    - Cửa bị khóa lại, chúng ta cần đồng tâm hiệp lực tìm manh mối mới có thể đi ra.

    Khương Cẩn Nguyên vừa dứt lời, chỉ thấy Tạ Bách nhặt lên một cây búa, một búa đem ổ khóa gỉ sét đập hư.

    Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tạ Bách mở cửa phòng học, lộ ra nụ cười sáng lạn:

    - Ai nha, cũng may tôi thể năng xuất chúng nha.

    Đi ra phòng học, đó là hành lang, nhưng chỉ cấp cho người ta cảm giác hành lang thật đồi bại, hơn nữa hoàn cảnh, hành lang kéo dài sát nhập vào trong bóng tối, càng làm cho người ta có cỗ cảm giác hoang vắng không chỗ nương tựa.

    Nhất là từ vòng bảo hộ hành lang nhìn xuống dưới, trong đêm tối đen như mực, căn bản không thấy rõ bên dưới là hoa cỏ hay là vực sâu không thấy đáy.

    Bởi vì có tiền lệ Tạ Bách bạo lực mở cửa trước đó, những người khác sau khi đi ra cũng thử đẩy cửa những phòng học khác, nhưng không biết là do thể lực không đủ hay là phòng học kia chỉ áp dụng phương thức mở khóa kiểu như vậy, Đái Duệ cùng Khương Cẩn Nguyên bị chấn cổ tay run lên cũng không thể mở ra một cánh cửa.

    - Xem ra manh mối kế tiếp không phải ở trong phòng học, chúng ta chỉ có thể đi dọc theo hành lang này.

    Đái Duệ rất nhanh buông tha, sau đó mang theo những người khác:

    - Hiện tại chúng ta thương lượng một chút nên đi bên trái hay là hai bên cùng đi.

    Khương Cẩn Nguyên trộm nhu cổ tay chua xót, lên tiếng nói:

    - Không bằng chúng ta chia làm hai đường đi thăm dò tình huống một chút rồi nói sau.

    Hắn ý thức được Tạ Bách thật sự là xung đột với mình, một khi ở chung, đại bộ phận màn ảnh đều bị hắn cướp đi, ngay mặt chèn ép xem ra không thể thực hiện được, quả nhiên chỉ có thể dựa vào đại sư – cũng may hắn mang theo bên người, trước mắt chỉ cần tìm cơ hội giả tạo bằng chứng mình không có mặt ở hiện trường là được.

    Ai biết hắn vừa đề nghị xong, trước hết phản đối cũng là Hạ Vi Vi:

    - Chúng ta không nên tách ra, vốn chúng ta liền ít người, cần đoàn kết lại, hơn nữa không phải trong rất nhiều tác phẩm điện ảnh truyền hình đều có tình tiết như vậy sao – ai lạc đơn ai trước hết lĩnh hộp cơm?

    Mọi người đều là người trưởng thành, dù sợ hãi cũng không sợ hãi bao nhiêu, lại càng không cần phải nói "Mật thất đào thoát" là dùng đạo cụ bố trí, trong lòng nàng dù có ba phần sợ hãi nhưng trên mặt phải biểu hiện tám phần.

    Nàng vừa nói ra, mọi người trầm mặc, cảm thấy nàng nói thật có đạo lý – cũng không phải bị lời nói đoàn kết của nàng làm cảm động, mà là flag lĩnh hộp cơm, dù sao nếu quả thật cần lĩnh hộp cơm, như vậy phần diễn của bọn họ sẽ không có, hậu kỳ không còn cơ hội biểu hiện, chuyến này không phải uổng phí sao? Bọn hắn tham gia tiết mục này cũng không đơn giản đi chơi một chuyến mà thôi đâu.

    Trình Lâm Na nói:

    - Vi Vi nói đúng, hiện tại còn không biết kế tiếp chúng ta gặp phải cái gì đâu, vẫn nên cùng nhau hành động thì tốt hơn.

    Đái Duệ:

    - Chúng ta giơ tay biểu quyết đi, xem bên trái hay bên phải. Tôi đề nghị đi bên phải, ha ha.

    Khương Cẩn Nguyên nói:

    - Tôi cảm thấy được lúc này chúng ta nên theo quán tính tư duy, phương pháp trái ngược, nói không chừng ngược lại giải quyết vấn đề, tựa như vừa rồi chúng ta cần tìm manh mối chìa khóa trong phòng học, ai cũng không ngờ được chỉ cần dùng cây búa bạo lực phá vỡ. Cho nên tôi đề nghị dựa bên trái.

    Tạ Bách gật đầu:

    - Anh nói rất có đạo lý, cho nên tôi đề nghị tuyển bên phải.

    Thấy biểu tình Khương Cẩn Nguyên vì câu nói trước của mình lộ vẻ đắc ý, nhưng giây lát bị câu tiếp theo làm khóe môi cứng ngắc, Tạ Bách chậm rãi bổ sung nói:

    - Nếu là tòa lầu dạy học mười năm trước, như vậy bên phải hẳn là văn phòng giáo viên cùng WC, bên trái hình như cũng chỉ có thang lầu.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 72 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Cẩn Nguyên:

    - Vì sao anh khẳng định như vậy? Chẳng lẽ anh thật quen thuộc trường học này?

    Vừa dứt lời, đột nhiên từ đâu truyền đến một tiếng mèo kêu thê lương, mọi người giật mình cả kinh, ngẩng đầu vừa nhìn, một tiểu hắc ảnh nhảy qua dưới chân bọn họ, sau đó chạy về hướng bên phải.

    - Đi theo nó!

    Tạ Bách không chút nghĩ ngợi nói, mấy người cũng không có lựa chọn khác, nghĩ con mèo đen kia hẳn là dẫn đường, một đường chạy tới cuối hành lang, có một cánh cửa khép hờ, cả gan đẩy ra, sau đó dùng đèn pin chiếu vào, không phải bố trí kiểu phòng học như khi nãy.

    Chẳng lẽ thật là văn phòng?

    Nhưng làm cho mọi người cảm thấy tò mò chính là, nếu quả thật là văn phòng, vì sao bên trong còn có ti vi cùng bàn trà?

    Tưởng Tuyết Bình tiến vào văn phòng liền phát hiện bên tường buông thỏng một dây nhỏ màu đen, nàng nhớ được đây là công tắc đèn điện thời trước.

    Nàng thử kéo một chút, vốn tưởng hư mất, kết quả bóng đèn chợt sáng lên.

    Mấy người cầm đèn pin ngạc nhiên nhìn Tưởng Tuyết Bình, lại ngẩng đầu nhìn xem bóng đèn – thật là bóng đèn, không có chụp đèn, phát ra quang mang màu da cam hôn ám.

    - Còn có điện?

    Đái Duệ kịp phản ứng, nhìn ti vi kiểu cũ dùng cái nút kiểu xoay tròn, nếu có điện, phỏng chừng ti vi còn có thể dùng?

    Trong lòng hắn thầm cảm thán tiết mục đúng là chuẩn bị đầy đủ, tay đè xuống nút khởi động, những người khác thấy thế đều sôi nổi vây quanh.

    Bọn họ còn tưởng mở ti vi sẽ có đầu mối mới, nhưng lại là một mảnh bông tuyết, mang theo thanh âm ồn ào.

    - Có thể vì do dây anten?

    Tạ Bách nói.

    Hạ Vi Vi ngây người:

    - Dây anten?

    Tạ Bách:

    - Ân, loại ti vi kiểu cũ này cần bên ngoài sáp dây anten tiếp thu tín hiệu mới có thể xem tiết mục.

    Hạ Vi Vi giật mình, rồi sau đó mắt lộ vẻ tán thưởng nhìn Tạ Bách:

    - Ngay cả việc này anh cũng biết, thật lợi hại nha!

    Khương Cẩn Nguyên nhịn không được chen miệng nói:

    - Hiện tại sớm không còn dùng dây anten, nói không chừng là phương pháp ghi hình đâu!

    Trình Lâm Na cũng nói:

    - Đúng rồi, cho dù có dây anten, đều mười năm, hiện tại tín hiệu phát sóng cũng sớm đổi mới không biết bao nhiêu lần.

    Tưởng Tuyết Bình:

    - Nhưng cũng không có máy DVD a?

    Theo nàng xem ra đây là đạo cụ mười năm trước, vậy cũng không thể xuất hiện trang bị khoa học kỹ thuật hiện đại, vậy chẳng phải làm lộ xuất diễn rồi sao?

    Vừa dứt lời, bỗng nhiên trong ti vi truyền lại thanh âm ồn ào, thập phần hỗn loạn, bên trong còn hỗn loạn tiếng kêu thê lương kêu cứu cùng kêu gào.

    Lúc này bên ngoài kiến trúc, tổ tiết mục cũng rất loạn.

    - Sao lại thế này? Tiểu Chu bọn họ không phải quay phim chuyên nghiệp sao? Vì sao quay chụp hình ảnh lại mơ hồ không rõ! Thanh âm cũng bị đứt quãng!

    Tổng đạo diễn nổi trận lôi đình, hướng tổ trưởng quay phim phát tiết:

    - Trong đài đặc biệt thay đổi trang bị mới nhất, các anh còn cam đoan nói quay chụp hiệu quả còn tốt hơn mùa đầu tiên, nhưng bây giờ nhìn xem là thứ gì!

    Không trách hắn nổi trận lôi đình, thật sự là hình ảnh mà nhóm quay phim truyền về rõ ràng còn có thể chứng kiến người bên trong hành động, nhưng lại giống như bị hồ một tầng gạch men, vẫn còn bị tăng cường thêm dày, chỉ có thể nhìn thấy từng đoàn "bóng người", động tác cùng diễn cảm hoàn toàn thấy không rõ, về phần thanh âm giống như đĩa nhạc bị hỏng, làm cho người ta hoàn toàn nghe không rõ là đang nói gì đó, chỉ cảm thấy tạp âm chói tai.

    Tổ trưởng tỏ vẻ thật vô tội:

    - Trước khi chúng tôi quay chụp đều tiến hành thử nghiệm trang bị cần điều chỉnh, trước khi khách quý tới đều chính mình quay chụp một ít đoạn ngắn tiến hành thí nghiệm, không có khả năng xảy ra bại lộ như vậy a! Hơn nữa cho dù xảy ra vấn đề, ngẫu nhiên ra một chút cũng đã nhiều rồi, không có khả năng toàn bộ người quay phim đều xảy ra vấn đề a?
     
    Heoheocon9552 likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...