Tôi, Huyền Học Cải Mệnh
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Chương 128 :(a)
Cương thi lập tức muốn làm thịt đầu óc của anh nha!
Nhưng ý nghĩ này vừa chợt lóe lên, hắn liền chứng kiến Tạ Bách tươi cười rạng rỡ, trên tay lại như chém quả dưa đem cương thi gần nhất gọt sạch một bên sọ não thêm nửa người, nhất thời toàn bộ lời nói đều nuốt xuống.
Nghe được bên kia truyền ra thanh âm của Tạ Bách, Ngụy Diễn buông lỏng, ngữ khí nhận chân:
- Bách ca, trước đừng hỏi vì cái gì, kế tiếp chiếu theo lời tôi nói làm. Chỗ của anh có tìm được gương hay không?
Tạ Bách:
- Gương?
- Đúng rồi, vừa rồi anh không phải nói bên cạnh anh có một tiểu đạo sĩ sao? Hỏi hắn một chút, bình thường trên người đạo sĩ đều mang theo gương. Bọn họ thường gọi là miếng hộ tâm.
Ánh mắt Tạ Bách lập tức nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Từ Tử Lâm:
- Cậu có miếng hộ tâm sao?
Từ Tử Lâm kính sợ nhìn Tạ Bách vừa nghe điện thoại vừa chém hai tay của cương thi không chút chần chờ, vội vàng từ trên cổ lấy xuống một phù bài rộng cỡ ba ngón tay, nhẹ nhàng nhấn một cái, phù bài mở ra, lộ ra một cái gương nhỏ rộng cỡ hai ngón tay:
- Vật, vật này sao?
Tạ Bách lại hỏi:
- Cậu còn phù không?
Từ Tử Lâm che túi:
- Chỉ chỉ còn một trương. Hơn nữa dù có phù tôi cũng không giết được cương thi.
Tạ Bách híp mắt:
- Ai nói muốn dùng giết cương thi? Cậu cho tôi, tôi hữu dụng.
Thấy Từ Tử Lâm còn có chút do dự, Tạ Bách không kiên nhẫn:
- Hiện tại cậu che giấu, chờ chúng ta bị cương thi xé nát, phù cũng vô dụng, nhưng nếu chúng ta có thể mượn trương phù kia chạy trốn, sau khi cậu an toàn là có thể lại đi chỗ a Diễn mua.
Cầm phù trong tay, Tạ Bách cắn ngón trỏ dựa theo Ngụy Diễn nói vẽ lên phù một chữ "Hỏa", sau đó cuộn thành ống giấy, liền hướng cái gương cắm vào.
- Ai, cái này..
Từ Tử Lâm vừa định nói là vô dụng, ai ngờ một giây sau cái gương đột nhiên nhảy lên ngọn lửa tận trời, làm hắn hoảng sợ vội vàng tháo gương ném qua một bên, đã thấy Tạ Bách vững vàng tiếp được, sau đó đem mặt gương chiếu ra ngoài – chỉ một thoáng, phàm là địa phương bị mặt gương chiếu tới, toàn bộ bị ngọn lửa nóng rực cắn nuốt, nguyên bản bọn cương thi truy tới đều ở trong ngọn lửa hóa thành hư ảo.
Từ Tử Lâm trợn mắt há hốc mồm:
- Thật thật quá khoa trương rồi..
Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thấy may mắn hủy diệt được cương thi, lại phát hiện tình huống nghiêm trọng, ngọn lửa dính chỗ nào liền thiêu đốt chỗ đó, vô luận là nhà cỏ tranh, cương thi, thậm chí mặt đất đều có thể đốt.
Rất nhanh xung quanh bọn họ đều bị ngọn lửa bao phủ, mắt thấy bọn họ cũng sẽ bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn, Từ Tử Lâm đều cảm giác được không khí xung quanh bị ngọn lửa đốt cháy..
Nhưng chỉ cần giải quyết hết cương thi, cho dù chết rụng cũng đáng đi?
Chỉ tiếc hắn còn trẻ tuổi, mới mười mấy tuổi, lại phải chết như vậy.. sư phụ cùng sư huynh đều sẽ nhớ hắn chứ?
Không đúng, còn có Tạ Bách, hắn là đại minh tinh, đến lúc đó không biết sẽ làm cho xã hội náo động như thế nào..
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, một thanh âm réo rắt giống như đã từng quen biết vang lên:
- Hai người không sao chứ?
Hắn hốt hoảng theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh xoay lưng về phía mình, ngọn lửa giống như bị cỗ lực lượng thần bí dồn nén cùng lôi kéo, bị hút vào vật gì trong tay hắn.
Không đợi hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn liền chứng kiến Tạ Bách một bước dài tiến lên, sau đó ôm cổ người kia:
- Ô ô ô ô a Diễn, cậu cuối cùng đã tới đây, tôi thật sợ a..
Từ Tử Lâm:
- Khoan khoan, khi anh nói lời này anh có hỏi qua đám cương thi bị anh chặt như chặt dưa chuột hay không?
Nhìn Tạ Bách lúc này đang giống như một tiểu.. không, là đại cẩu cẩu cọ tới cọ lui trên người thiếu niên kia, lồng ngực tiểu Từ đạo trưởng mắc nghẹn đồng thời chỉ có thể phát ra lời cảm khái tự đáy lòng.. người trưởng thành thật phức tạp nha.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng thanh niên đối với người khác luôn ôn hòa thân mật, khiêm tốn hữu lễ đối mặt với khốn cảnh gặp nguy không loạn, có thể mặt không đổi sắc rút kiếm chém người như sát thần; cùng với một manh vật (đại khái) đối mặt với một thiếu niên nhỏ xinh hơn mình làm nũng lại có thể cùng xuất hiện trên người của một nam nhân trưởng thành.
Trực giác nói cho hắn biết Tạ Bách căn bản không có khả năng sợ hãi – càng không tin hắn là người sẽ đem hai chữ sợ hãi bắt ở trên miệng của mình.
Nhưng khi chứng kiến Tạ Bách lén lút hôn lên đỉnh đầu thiếu niên kia, tiểu Từ đạo trưởng trợn tròn mắt, cảm giác mình mơ hồ cảm nhận được điều gì, nhất là khi ánh mắt Tạ Bách nhìn qua hắn với vẻ "cậu thật dư thừa", nội tâm bỗng dưng liên tưởng nhiều lần đại sư huynh trò chuyện với nhị sư huynh trước kia, mỗi khi bị mình chứng kiến thì cuối cùng mình sẽ bị đại sư huynh thân thiết bố trí thật nhiều bài học, một bên lại thở dài ý bảo "cậu vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi".
Nhưng ý nghĩ này vừa chợt lóe lên, hắn liền chứng kiến Tạ Bách tươi cười rạng rỡ, trên tay lại như chém quả dưa đem cương thi gần nhất gọt sạch một bên sọ não thêm nửa người, nhất thời toàn bộ lời nói đều nuốt xuống.
Nghe được bên kia truyền ra thanh âm của Tạ Bách, Ngụy Diễn buông lỏng, ngữ khí nhận chân:
- Bách ca, trước đừng hỏi vì cái gì, kế tiếp chiếu theo lời tôi nói làm. Chỗ của anh có tìm được gương hay không?
Tạ Bách:
- Gương?
- Đúng rồi, vừa rồi anh không phải nói bên cạnh anh có một tiểu đạo sĩ sao? Hỏi hắn một chút, bình thường trên người đạo sĩ đều mang theo gương. Bọn họ thường gọi là miếng hộ tâm.
Ánh mắt Tạ Bách lập tức nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Từ Tử Lâm:
- Cậu có miếng hộ tâm sao?
Từ Tử Lâm kính sợ nhìn Tạ Bách vừa nghe điện thoại vừa chém hai tay của cương thi không chút chần chờ, vội vàng từ trên cổ lấy xuống một phù bài rộng cỡ ba ngón tay, nhẹ nhàng nhấn một cái, phù bài mở ra, lộ ra một cái gương nhỏ rộng cỡ hai ngón tay:
- Vật, vật này sao?
Tạ Bách lại hỏi:
- Cậu còn phù không?
Từ Tử Lâm che túi:
- Chỉ chỉ còn một trương. Hơn nữa dù có phù tôi cũng không giết được cương thi.
Tạ Bách híp mắt:
- Ai nói muốn dùng giết cương thi? Cậu cho tôi, tôi hữu dụng.
Thấy Từ Tử Lâm còn có chút do dự, Tạ Bách không kiên nhẫn:
- Hiện tại cậu che giấu, chờ chúng ta bị cương thi xé nát, phù cũng vô dụng, nhưng nếu chúng ta có thể mượn trương phù kia chạy trốn, sau khi cậu an toàn là có thể lại đi chỗ a Diễn mua.
Cầm phù trong tay, Tạ Bách cắn ngón trỏ dựa theo Ngụy Diễn nói vẽ lên phù một chữ "Hỏa", sau đó cuộn thành ống giấy, liền hướng cái gương cắm vào.
- Ai, cái này..
Từ Tử Lâm vừa định nói là vô dụng, ai ngờ một giây sau cái gương đột nhiên nhảy lên ngọn lửa tận trời, làm hắn hoảng sợ vội vàng tháo gương ném qua một bên, đã thấy Tạ Bách vững vàng tiếp được, sau đó đem mặt gương chiếu ra ngoài – chỉ một thoáng, phàm là địa phương bị mặt gương chiếu tới, toàn bộ bị ngọn lửa nóng rực cắn nuốt, nguyên bản bọn cương thi truy tới đều ở trong ngọn lửa hóa thành hư ảo.
Từ Tử Lâm trợn mắt há hốc mồm:
- Thật thật quá khoa trương rồi..
Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thấy may mắn hủy diệt được cương thi, lại phát hiện tình huống nghiêm trọng, ngọn lửa dính chỗ nào liền thiêu đốt chỗ đó, vô luận là nhà cỏ tranh, cương thi, thậm chí mặt đất đều có thể đốt.
Rất nhanh xung quanh bọn họ đều bị ngọn lửa bao phủ, mắt thấy bọn họ cũng sẽ bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn, Từ Tử Lâm đều cảm giác được không khí xung quanh bị ngọn lửa đốt cháy..
Nhưng chỉ cần giải quyết hết cương thi, cho dù chết rụng cũng đáng đi?
Chỉ tiếc hắn còn trẻ tuổi, mới mười mấy tuổi, lại phải chết như vậy.. sư phụ cùng sư huynh đều sẽ nhớ hắn chứ?
Không đúng, còn có Tạ Bách, hắn là đại minh tinh, đến lúc đó không biết sẽ làm cho xã hội náo động như thế nào..
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, một thanh âm réo rắt giống như đã từng quen biết vang lên:
- Hai người không sao chứ?
Hắn hốt hoảng theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh xoay lưng về phía mình, ngọn lửa giống như bị cỗ lực lượng thần bí dồn nén cùng lôi kéo, bị hút vào vật gì trong tay hắn.
Không đợi hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn liền chứng kiến Tạ Bách một bước dài tiến lên, sau đó ôm cổ người kia:
- Ô ô ô ô a Diễn, cậu cuối cùng đã tới đây, tôi thật sợ a..
Từ Tử Lâm:
- Khoan khoan, khi anh nói lời này anh có hỏi qua đám cương thi bị anh chặt như chặt dưa chuột hay không?
Nhìn Tạ Bách lúc này đang giống như một tiểu.. không, là đại cẩu cẩu cọ tới cọ lui trên người thiếu niên kia, lồng ngực tiểu Từ đạo trưởng mắc nghẹn đồng thời chỉ có thể phát ra lời cảm khái tự đáy lòng.. người trưởng thành thật phức tạp nha.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng thanh niên đối với người khác luôn ôn hòa thân mật, khiêm tốn hữu lễ đối mặt với khốn cảnh gặp nguy không loạn, có thể mặt không đổi sắc rút kiếm chém người như sát thần; cùng với một manh vật (đại khái) đối mặt với một thiếu niên nhỏ xinh hơn mình làm nũng lại có thể cùng xuất hiện trên người của một nam nhân trưởng thành.
Trực giác nói cho hắn biết Tạ Bách căn bản không có khả năng sợ hãi – càng không tin hắn là người sẽ đem hai chữ sợ hãi bắt ở trên miệng của mình.
Nhưng khi chứng kiến Tạ Bách lén lút hôn lên đỉnh đầu thiếu niên kia, tiểu Từ đạo trưởng trợn tròn mắt, cảm giác mình mơ hồ cảm nhận được điều gì, nhất là khi ánh mắt Tạ Bách nhìn qua hắn với vẻ "cậu thật dư thừa", nội tâm bỗng dưng liên tưởng nhiều lần đại sư huynh trò chuyện với nhị sư huynh trước kia, mỗi khi bị mình chứng kiến thì cuối cùng mình sẽ bị đại sư huynh thân thiết bố trí thật nhiều bài học, một bên lại thở dài ý bảo "cậu vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi".