Bạn được VyLaura123 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 60: Ma nữ (2)

Lưu Diệp Phi chết lặng, lẩm bẩm: "Không thể nào, Tiểu Vũ làm sao có thể là ma nữ?"

"Đưa chúng tôi đến chỗ cô ta nhìn sẽ biết." Thẩm Xuyên đứng dậy nhìn Lưu Diệp Phi đang sợ hãi ngồi bệt dưới đất.

"Được, được." Lưu Diệp Phi hoảng hốt bước ra.

Đi đến nơi, anh ta chỉ vào biệt thự trước mặt: "Cô ấy ở đây."

Thẩm Xuyên nhìn lại Ôn Mục và Thẩm Chi nói: "Con ma nữ này đã có thân thể rồi, có nghĩa là đạo hạnh của cô ta rất cao. Các em có mang theo bùa bên người chứ."

Lưu Diệp Phi nghe thấy có bùa, anh ta xấu hổ nói: "Thầy Thẩm, anh cũng có thể cho tôi một lá bùa không? Tôi cũng sợ."

"Bây giờ mới biết sợ, anh đừng quên anh đã sống với cô ta được một năm." Thẩm Chi nói với vẻ khinh bỉ.

Thẩm Xuyên lấy ra một lá bùa dán lên lưng anh ta: "Mở cửa đi."

Lưu Diệp Phi mở cửa bước vào. Đám người đi theo, đến phòng khách tầng một, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt, đột nhiên nổi da gà.

"Anh Lưu, anh thường đến tìm cô ta vào lúc nào?" Ôn Mục nhìn lên tầng hai tối đen như mực.

"Tôi đến gặp cô ấy vào các ngày thứ Ba, thứ Năm và thứ Sáu, cô ấy luôn ở đây." Lưu Diệp Phi từ khi vào nhà đã trốn sau lưng Thẩm Xuyên. Nghe Ôn Mục hỏi, anh ta cúi gằm mặt trả lời.

"Hôm nay thứ tư, cô ta không có ở đây?" Ôn Mục quay sang nhìn Thẩm Xuyên.

"Không sao, cô ta không đến, chúng ta sẽ gọi cô ta đến." Thẩm Xuyên nhìn Lưu Diệp Phi nói: "Anh vào phòng cô ta, xem có quần áo nào của cô ta không, lấy ra một cái."

Lưu Diệp Phi sợ hãi nói: "Tôi không dám, mấy người đi cùng tôi đi."

Thẩm Chi trợn mắt: "Đi thôi, dẫn đường phía trước đi."

Lưu Diệp Phi dắt họ đi lên lầu.

Sau một lát, cầm một chiếc sườn xám màu xanh hải quân trong tay đưa cho Thẩm Xuyên.

Thẩm Xuyên lấy ra vài lá bùa và thanh kiếm đồng xu vừa lấy từ xe, trong miệng lẩm bẩm: "Trời đất là âm dương, ánh sáng vô biên, ma pháp mở ra."

Thanh kiếm đồng xu cháy lên một ngọn lửa đốt cháy lá bùa và sườn xám.

"Ai vậy? Dám đốt quần áo của ta?" Một người phụ nữ rất quyến rũ xuất hiện trên lầu, mặc một chiếc sườn xám màu xanh đậm.

"Lưu Diệp Phi, anh mang ai đến đây?" Người phụ nữ mê hoặc nhìn anh ta và nói.

Lưu Diệp Phi không thể tưởng tượng được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy hóa ra lại là ma nữ, hắn cũng không dám nói chuyện.

"Này, cô không biết chúng tôi là ai sao?" Thẩm Chi nhìn ma nữ mà hét lên.

"Yô, cô gái nhỏ, cô thật gan dạ." Ma nữ lại nhìn Thẩm Xuyên: "Hừ. Chỉ với ngươi mà cũng dám đối phó ta?"

"Sư huynh, anh đánh lại con ma nữ này không?" Thẩm Chi đi đến bên cạnh Thẩm Xuyên thì thào.

"Thử xem." Thẩm Xuyên lấy ra một sợi chỉ đỏ phóng qua, trong chớp mắt, ma nữ đã rơi xuống.

Thẩm Chi và Ôn Mục nhìn thấy thì cảm thán: "Oa, sư huynh, cái này dùng quá tốt."

Ma nữ tức giận, dùng bàn tay chém xuống, Thẩm Xuyên xoay người sang một bên, sau đó vung kiếm đồng xu lên, đánh vào cánh tay ma nữ. Ma nữ lập tức hét lên thảm thiết: "A, ngươi dám tổn hại thân thể ta, đi chết đi."

Ma nữ và Thẩm Xuyên đánh nhau kịch liệt.

"Chi Chi, tìm cơ hội tốt dán bùa lên người cô ta." Thẩm Xuyên hét lên khi chiến đấu với con ma nữ.

"Được!" Thẩm Chi cũng tham gia vào trận chiến.

Ôn Mục đứng ở bên ngoài quan sát. Đột nhiên mà nữ nhìn sang cô.

Sau đó một ngọn lửa bốc lên trong lòng bàn tay, ngọn lửa bay về phía Ôn Mục.

Thẩm Chi và Thẩm Xuyên nhìn thấy thì kinh ngạc hét lên: "Cơ Cơ, cẩn thận!"

Thẩm Xuyên bay về phía Ôn Mục, chắn trước người cô. Ngọn lửa đụng vào lưng Thẩm Xuyên bốc cháy. Ôn Mục vội vàng dập tắt ngọn lửa, Thẩm Xuyên cô chịu đựng cơn đau nhói.

"Hahaha, đúng là tìm cái chết." Ma nữ đi về phía Ôn Mục và Thẩm Xuyên. Cô ta đang chuẩn bị ra tay thì bị Thẩm Chi nhanh chóng dán một lá bùa lên lưng.

"Sư huynh, có sao không?" Thẩm Chi vội vàng chạy tới.

"Nhanh, đỡ anh dậy." Thẩm Xuyên đứng lên.

"Tiền bối, anh có ổn không?" Ôn Mục đôi mắt đỏ hoe nhìn lưng Thẩm Xuyên, làn da đang chảy máu.

"Không sao, đừng lo." Thẩm Xuyên an ủi cô.

Sau khi nói xong, anh đi đến bên cạnh ma nữ, bởi vì bị dán bùa nên ma nữ không thể động đậy. Lúc này, ma nữ đã không còn dáng vẻ mê hoặc nữa, mà thịt đã thối rữa, bên trong vẫn còn giòi bò.

"Có bình sứ không?" Thẩm Xuyên hỏi Lưu Diệp Phi đang sợ hãi ngồi trên mặt đất.

"Có · · · · · Trong phòng bếp." Lưu Diệp Phi nhìn ma nữ, sau khi nói xong nôn mửa điên cuồng.

Thẩm Chi vội vàng chạy vào phòng bếp, lấy ra một cái bình sứ nhỏ đưa cho Thẩm Xuyên.

Thẩm Xuân châm bùa rồi bỏ vào bình, dùng sợi chỉ đỏ quấn quanh miệng bình vài lần, đầu kia quấn lấy ma nữ, ngón trỏ và ngón giữa cùng nhau chỉ vào miệng bình lẩm bẩm: "Lửa xanh thiêu đốt bầu trời, vũ trụ cố định."

Nói xong, ma nữ như một làn khói bay vào bình sứ. Sau đó đưa cho Thẩm Chi: "Chi Chi, dùng vài lá bùa bịt kín miệng bình, sau này mang về."

"Được rồi, sư huynh." Thẩm Chi nhận lấy rồi niêm phong, bỏ vào túi.

Thẩm Xuyên nói xong thì ngã quỵ xuống đất. Ôn Mục vội vàng đỡ lấy Thẩm Xuyên: "Tiền bối, làm sao vậy? Chi Chi mau qua đây."

"Đưa tôi trở về khách sạn." Thẩm Xuyên nói xong thì dựa vào cô.

Khi đến khách sạn,

Ôn Mục nhìn vết thương trên lưng Thẩm Xuyên lộ lắng nói: "Tiền bối, sao không gọi bác sĩ băng bó?"

"Không cần, công nghệ y học hiện tại không thể chữa khỏi vết thương của tôi. Đây là ma hỏa." Thẩm Xuyên nằm trên giường.

"Tiền bối, xin lỗi, em là người gây ra vết thương cho anh." Ôn Mục nhìn vết thương.

"Không sao, các em đều là sư muội của tôi. Tôi nên bảo vệ các em. Ôn Mục, em đi mua một chai rượu gạo. Chi Chi, em vẽ một vài lá bùa theo những gì anh nói."

Ôn Mục và Thẩm Chi chia nhau ra chuẩn bị.

"Tiền bối, em mua rồi, làm sao đây?" Ôn Mục cầm rượu gạo trong tay hỏi.

"Em tìm một cái bát, đổ một ít rượu vào bát. Chi Chi, bùa em vẽ đốt thành tro, trộn với rượu khuấy thành bột nhão, bôi lên vết thương của anh." Thẩm Xuyên ra lệnh cho hai người.

"Tiền bối, anh nghỉ ngơi đi, việc còn lại cho em và Chi Chi."

"Được."

"Hoàng đại tiên đó đã là một nửa bất tử, các người phải cẩn thận hơn. Còn Lưu Diệp Phi có dính tới mạng người, tìm hiểu xem. Sao đó giao chuyện đó cho cảnh sát, chúng ta không thể giải quyết được." Thẩm Xuyên giải thích.

"Được rồi, anh nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta đi thôi." Thẩm Chi và Ôn Mục mang đồ đạc đến đại sảnh tìm Lưu Diệp Phi.

"Anh Lưu, ma nữ đã được giải quyết. Nhưng trên người anh còn dính mạng người đúng không?" Thẩm Chi hỏi.

Khi Lưu Diệp Phi nghe được lời này, sau khi ma nữ kia bị bắt thì hắn biết ba người này có năng lực, che giấu cũng vô dụng, cho nên gật đầu: "Đúng vậy."

"Ai?" Ôn Mục cuộn tay lại.

"Vâng.. Có một đêm khi tôi đi ăn tối với ma nữ kia, tôi vô tình đâm phải một người khi đang lái xe. Nhưng tôi không xuống xe để xem mà lái đi luôn. Lúc đó tôi cũng rất sợ hãi nhưng con ma nữ an ủi tôi con nói không sao. Cho đến bây giờ cũng không có ai tìm đến, tôi không ngờ nó lại nghiêm trọng như vậy." Lưu Diệp Phi nói.

"Tự mình đầu thú đi, chúng tôi không thể giúp gì được." Ôn Mục trả lời.

"Làm ơn, cứu tôi, tôi không muốn đi tù."

"Anh đụng vào ai đó, và người đó đã chết. Anh nên chịu trừng phạt. Còn về vấn đề của Hoàng đại tiên, nó không muốn ở lại nhà anh nữa. Tối nay hãy đưa chúng tôi đến tòa nhà đó một lần nữa." Ôn Mục lắc đầu, biểu thị rằng không thể giúp.

Vào buổi tối, Thẩm Chi và Ôn Mục theo Lưu Diệp phi đến tòa nhà cũ 701.

Sau khi bước vào nhà, nhìn thấy tấm bảng ngọc bích nhỏ. Ôn Mục và Thẩm Chi bước lên phía trước thắp một nén hương và hét lên: "Xin hãy xuất hiện."

Một lúc sau, một bà già chống gậy xuất hiện: "Có chuyện gì với ta không?"

Lưu Diệp Phi vội vàng đi tới, quỳ trên mặt đất: "Bà Bà, con là cháu nội của Lưu Lão Hàn, Lưu Diệp Phi."

Hoàng Đại Tiên liếc nhìn Lưu Diệp Phi: "Những gì ngươi làm đã chạm đến điểm mấu chốt của ta, lão phu sẽ đi tìm một người chủ gia đình khác."

Lưu Diệp Phi vội vàng quỳ lạy: "Xin bà bà đừng đi. Sau này tôi sẽ làm nhiều việc tốt, lần này xin hãy tha thứ cho tôi."

Hoàng Đại Tiên trực tiếp bỏ qua Lưu Diệp Phi mà nhìn Ôn Mục: "Cô gái nhỏ, trên người ngươi thật sự có linh hồn trăm năm." Vừa nói vừa nắm cổ tay cô ngạc nhiên: "Ngươi · · · Đã từng sinh ra một bào thai ma?"

Ôn Mục vội vàng đẩy tay ra: "Không có."

"Không thể nào, linh hồn đang ở trong người của cô. Ta thiếu linh hồn này, chúng ta thương lượng đi. Cô gái, cô cho ta linh hồn đó, tôi sẽ là người bảo vệ của cô trong tương lai?"
 
Chỉnh sửa cuối:
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 61: Cố Lâm Chương ghen

Thẩm Chi vội kéo Ôn Mục ra sau lưng rồi nói: "Bà già, linh hồn này không phải ai cũng có thể có được."

Bà lão nhìn Ôn Mục và nói sắc bén: "Hừ, vậy thì hôm nay ta muốn linh hồn này, hai cô gái các người có thể đánh bại ta sao?"

Thẩm Chi lấy ra một thanh kiếm đồng xu và chỉ vào bà lão.

Ôn Mục bước lên phía trước, đứng trước mặt Thẩm Chi: "Tôi nghĩ bà đã được coi là bán yêu sau khi được thờ cúng nhiều năm như vậy. Bà phải biết nếu bà muốn trở thành yêu thật sự, thì vẫn nên hưởng hương quả một cách thực tế. Làm nhiều việc tốt hơn, đừng làm những điều sai trái, hủy hoại việc tu luyện bao nhiêu lâu, bà nói có đúng không?"

"Cô gái nhỏ, ngươi còn uy hiếp ta."

"Tôi không uy hiếp bà. Tôi nghĩ bà sẽ hiểu." Ôn Mục trả lời.

"Lão bà bà ta chưa bao giờ sợ bị đe dọa." Bà lão thổi một hơi, căn phòng đột nhiên tràn ngập khói. Ôn Mục khó thở, không khí tràn ngập mùi hôi thối, không thể nhìn rõ xung quanh.

"Chi Chi."

"Cơ Cơ, cẩn thận." Giọng nói của Thẩm Chi truyền đến.

"Cô gái nhỏ, ta xin lỗi, ta muốn linh hồn này." Bà lão đứng sau lưng Ôn Mục nói. Cố định cô và duỗi móng vuốt sắc nhọn vừa định cắt lưng cô.

Đúng lúc đó Thẩm Chi đốt một lá bùa và ném nó ra. Khói dần dần tan biến, thanh kiếm đồng xu đi thẳng về phía bà lão.

"Muốn đánh ta sao?" Bà lão cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi. Chỉ một lúc sau Thẩm Chi đã ngã quỵ xuống đất và ngất xỉu.

Ôn Mục nhìn thấy thì nhớ lúc nhỏ ông nội từng nói. Khi nhìn thấy một con chồn tinh, thì đừng nhìn chằm chằm vào nó, nếu không sẽ choáng váng.

"Chi Chi?" Ôn Mục sợ hãi hét lên khi thấy Thẩm Chi ngã xuống đất.

"Cô gái nhỏ, đừng la nữa, cô ta không sao, chỉ bất tỉnh thôi. Không cần phải sợ, ta sẽ rút linh hồn cô ra rất nhanh, để cô bớt đau đớn hơn." Bà lão duỗi móng vuốt sắc nhọn ra đưa đên trước mặt Ôn Mục.

Ôn Mục run rấy nhắm chặt mắt, trong miệng thì lẩm bẩm: "Cố Lâm Chương, Cố Lâm Chương, cứu tôi."

Móng vuốt sắc nhọn đã chạm vào lưng Ôn Mục.

"Bang"

Đột nhiên có tiếng cửa mở ra. Thẩm Xuyên cầm kiếm đồng xu đi tới, liếc nhìn Lưu Diệp Phi đã ngất xỉu vì sợ hãi. Anh đi tới chỉ vào Hoàng đại tiên: "Ngươi nên biết, nếu ngươi làm tổn thương con người hoặc giết chết ai đó, ngươi không thể trở thành yêu nữa, ngươi có nghĩ tới không?"

Ôn Mục mở mắt ra nhìn Thẩm Xuyên. Ánh mắt cô đỏ hoe không thể nói nên lời.

Thẩm Xuyên gật đầu với Ôn Mục để cô an tâm.

"Hừ, nếu ta có linh hồn đó, ta cũng có thể trở thành tiên, chỉ hy sinh một con người thì sao?" Khuôn mặt của bà lão đầy dữ tợn. Làn da biến đổi vàng vọt nhăn nheo đầy ghê tởm.

Cho dù tu luyện như thế nào, một khi trong lòng có ác niệm, thì sẽ lại hiện ra nguyên hình.

"Vậy thì ngươi có thể thử xem." Thẩm Xuyên vẫy vẫy kiếm đồng xu. Trên mũi kiếm xuất hiện một vòng sáng màu xanh nhạt. Bà lão cũng không chịu thua kém, dùng gậy đánh nhau với Thẩm Xuyên.

Thẩm Xuyên lợi dụng sơ hở của bà lão mà dán bùa lên người Ôn Mục. Cơ thể cô đã có thể cử động lại bình thường.

Sau đó cô nhanh chóng kéo Thẩm Chi sang một bên và hét lên: "Tiền bối, Chi Chi nên làm gì?"

"Cũng giống như em, lấy lá bùa dán lên trán con bé." Thẩm Xuyên hét lên.

Ôn Mục nhanh chóng lấy lá bùa ra dán vào.

Thâm Chi mơ màng mở mắt hỏi: "Tớ bị làm sao vậy?"

"Cậu bị trúng thuật mê hồn của chồn tinh." Ôn Mục trả lời, lại lo lắng cho Thẩm Xuyên.

"Ngươi thật sự đang tìm chết." Bà lão gầm lên giận dữ, trực tiếp dùng gậy đánh vào lưng bị thương của Thẩm Xuyên.

Thẩm Xuân trực tiếp nằm trên mặt đất đau đớn.

"Cơ Cơ, cậu đi xem sư huynh, tớ sẽ cản bà ta lại." Chi Chi hét lên.

"Tiền bối, anh có ổn không? Tất cả đều tại em làm liên lụy anh." Ôn Mục vừa nói vừa đỡ Thẩm Xuyên dậy.

"Tôi không sao, không cần lo. Chi Chi đánh không lại bà ta, chúng ta phải tìm cơ hội bỏ trốn." Thẩm Xuyên thì thào nói.

"Tiền bối, em sẽ gọi người." Ôn Mục biết nếu lần này bọn họ bỏ trốn thì bà ta cũng nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ.

"Bà ta bây giờ là bán yêu, người bình thường không thể đánh lại bà ta." Thẩm Xuyên nói, vẻ mặt tái nhợt, lưng đã bị thương bởi hóa mà. Hiện tại lại bị đánh bị thương lần nữa, tình huống đã ngày càng nghiêm trọng hơn.

Ôn Mục lấy mặt dây chuyền ngọc trên ngực ra, hét lớn: "Cố Lâm Chương, cứu tôi, Cố Lâm Chương."

Ôn Mục hét xong, vẫn không có ai xuất hiện.

Cô càng cảm thấy sợ hãi hơn, vừa khóc vừa hét lớn: "Tây Bảo, đến cứu mẹ."

Thẩm Xuyên nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô thì an ủi: "Đừng khóc. Sẽ có cách thôi."

Nói xong, Thẩm Xuyên giơ bàn tay lên bất giác lau nước mắt cho cô.

Bên kia, Tây Bảo đang tu luyện, bên tai nghe thấy mẹ đang kêu cứu. Cậu nhóc còn lo lắng hơn lần trước. Ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn An ở trên, xoay người bay đi một hướng khác.

Nhân giới,

Khi Cố Lâm Chương xuất hiện, nhìn thấy một người đàn ông khác đang lau nước mắt cho mẹ của con mình. Không khí xung quanh lập tức đông cứng lại, anh lạnh lùng nói: "Xem ra không cần ta cứu."

Ôn Mục nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu nhìn. Khi thấy khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Cố Lâm Chương. Cô càng thêm uất ức, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.

Thẩm Xuyên nhìn người đàn ông tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện. Trông giống như đúc cậu nhóc lần trước nhìn thấy, thì biết quan hệ của họ là cha con.

Đôi mắt sắc bén của Cố Lâm Chương nhìn Thẩm Xuyên. Một người đàn ông yếu đuối như vậy mà cô cũng thích.

Bà lão nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của một người đàn ông rất lạnh lùng. Thoạt nhìn anh ta không phải là con người, linh lực dao động xung quanh anh ta quá mạnh.

Bà ta biết mình đánh không lại, chuẩn bị bỏ trốn.

Thẩm Chi thấy bà ta muốn trốn thì hét lên: "Cơ Cơ, bảo Cố Lâm Chương tóm lấy bà ta đừng để bà ta chạy."

Ôn Mục nghe thế thì khàn giọng gọi: "Cố Lâm Chương, anh mau bắt bà ta lại. Bà ta muốn cướp linh hồn trong cơ thể tôi."

Khi Cố Lâm Chương nghe thấy lời này, hắn đưa bàn tay ra, chồn tinh đã ở trước mặt hắn. Hắn bóp cổ bà ta: "Ngươi dám động vào linh hồn của cô ấy?"

Chồn tinh biết lần này, bà ta đã động đến thứ không nên động, sợ hãi cầu xin: "Ta sẽ không chạm vào nó, ta không dám, xin tha cho ta."

"Muộn rồi." Cố Lâm Chương cau mày lạnh lùng, vặn cổ bà ta. Bà ta lập tức chết đi và hiện về nguyên hình.

Thẩm Xuyên, Thẩm Chi và Ôn Mục chết lặng nhìn tất cả những thứ đang diễn ra.

"Anh · ·· Giết bà ta?" Ôn Mục chỉ vào con chồn chết trên mặt đất.

"Nếu mấy chục năm không tu luyện mà muốn trở thành yêu. Bản thân cũng có vấn đề, chết là đúng." Cố Lâm Chương lạnh lùng đáp.

"Ôn Mục, ngươi hoàn toàn không nhớ lời ta nói đúng không?" Cố Lâm Chương đi tới, tốc độ chậm rãi dừng lại trước mặt cô.

"Anh đang nói gì vậy?" Ôn Mục hỏi một cách ngu ngốc.

Cố Lâm Chương sắc bén nhìn cô: "Ngươi nói xem là cái gì?"

Vừa nói, vừa liếc nhìn Thẩm Xuân bên cạnh.

Ôn Mục phản ứng lại: "Anh nói gì tại sao tôi phải nghe?"

Đã nói là không được quấy rầy lẫn nhau.

Cô đi với ai thì liên quan gì tới anh?

"Chi Chi lại đây, tiền bối bị thương, chúng ta mau giúp anh ấy trở về khách sạn." Ôn Mục gọi Thẩm Chi.

Cô thấy đôi mắt Cố Lâm Chương đã bị bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo, có chút sợ hãi. Nhưng vẫn gắng gượng dìu Thẩm Xuyên dậy.

Thẩm Chi cũng vội vàng chạy đến giúp Thẩm Xuyên.

Cố Lâm Chương nắm lấy cánh tay Ôn Mục, hung tợn nói: "Ngươi ở cùng hắn?"

"Ý anh là gì? Cái gì mà tôi ở bên anh ấy? Đó là ba người chúng tôi cùng nhau làm việc. Anh buông tôi ra." Ôn Mục muốn giãy khỏi tay hắn nhưng không được.

Thậm chí hắn còn nắm chặt lấy cánh tay cô làm càng lúc càng đau hơn: "Anh làm tôi đau, anh đang làm gì vậy?"

"Vị quý nhân này, anh đang làm cô ấy đau." Thẩm Xuyên chịu đựng sự đau đớn của vết thương, bước lên phía trước chặn trước mặt Ôn Mục.

Cố Lâm Chương lạnh lùng sắc bén liếc nhìn người đàn ông trước mặt, vẫy vẫy tay, Thẩm Xuyên ngã ra đất: "Dám ngăn cản ta, không biết tự lượng sức."

"Tiền bối!" Ôn Mục thấy Thẩm Xuyên ngã thì vừa tức giận vừa điên cuồng đánh hắn.

Nhưng có đánh thế nào thì Cố Lâm Chương vẫn không nhúc nhích: "Anh bỏ tôi ra."

Thẩm Chi chạy tới giúp Thẩm Xuyên, vừa khóc vừa gọi lớn: "Sư huynh, anh có sao không?"

"Anh ấy vì cứu tôi mới bị thương. Anh còn làm như thế? Nếu anh không chữa lành cho anh ấy thì tôi sẽ không tha thứ cho anh suốt quãng đời còn lại." Ôn Mục giận dữ nói.

Vẻ mặt Cố Lâm lạnh lùng im lặng nhìn cô.

Ôn Mục nhìn chằm chằm anh với đôi mắt đỏ hoe, vừa định cất lời.

Đột nhiên Tây Bảo xuất hiện.

Cậu nhóc thấy cha đang tức giận nhìn mẹ, mẹ cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn cha.

"Mẹ, mẹ bị sao vậy?" Tây Bảo thận trọng đi tới hỏi, lần đầu tiên nhìn thấy cha tức giận như vậy, mẹ lại lạnh lùng như vậy, cậu nhóc rất sợ.

"Tây Bảo, con.." Ôn Mục nhìn Tây Bảo đã lớn hơn nhiều so với lần trước.

Cô vừa định nói chuyện với cậu nhóc thì bị Cố Lâm Chương bế lên, hắn lạnh lùng nói: "Cố Nam Xuyên, chữa trị cho người đàn ông đó."

Vừa nói xong thì ôm Ôn Mục biến mất.

"Cha, cha định đưa mẹ đi đâu?" Tây Bảo bất mãn nói, khi thấy mẹ bị cha đưa đi.
 
Chỉnh sửa cuối:
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 62: Cố Lâm Chương sầu

"Cố Lâm Chương, anh buông tôi ra!" Ôn Mục giãy giũa.

"Thành thật một chút." Cố Lâm Chương đánh mạnh vào mông cô.

"Anh dám đánh tôi." Ôn Mục cứng người trừng mắt nhìn anh ta, mặt đỏ lên.

"Chính là do ngươi không nghe lời." Cố Lâm Chương khịt mũi lạnh lùng.

Không biết đi được bao lâu, Cố Lâm Chương thả Ôn Mục xuống.

Ôn Mục nhìn quanh phát hiện đã đến Lâu Ngọc Hiên. Cố Lâm Chương nhìn cô, đi vào, Ôn Mục cũng khịt mũi đi theo.

"Đây là chỗ ở của ta." Cố Lâm Chương dừng lại, quay đầu nhìn cô.

"Tôi biết, trước đây anh đã đưa tôi đến đây. Tây Bảo cũng được sinh ra ở đây." Ôn Mục hơi đỏ mặt nói.

Nhưng đột nhiên nhớ ra anh đã quên rồi, vì vậy cô trở nên bực bội, đi ngang qua anh đến chiếc quan tài lớn màu đỏ. Nhìn nó cô lại nhớ trước đây vì để cứu anh, mà cô mới có Tây Bảo.

Cố Lâm Chương sững sờ khi nghe thấy cô nói, cũng có chút mất tự nhiên.

Ôn Mục quay đầu nhìn Cố Lâm Chương: "Cố Lâm Chương, chúng ta nói chuyện đi."

Cố Lâm Chương đi tới, dừng lại trước mặt cô, nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt cô hơi đỏ.

"Cố Lâm Chương, tôi thật sự muốn buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu. Tôi sẽ từ từ quên anh, dù sao anh cũng không thích tôi nữa. Thật ra trước kia tôi cũng không biết anh có thích tôi hay không? Anh chưa bao giờ nói. Bây giờ tôi không còn người thân nữa, tôi chỉ muốn sống thật tốt." Cuối cùng, giọng nói của cô trở nên khàn khàn, nhìn Cố Lâm Chương với đôi mắt đỏ hoe.

"Nhưng ngươi phải biết ngươi sinh ra là dành cho ta. Cho nên cả đời này ngươi chỉ có thể là người của ta." Cố Lâm Chương nói với vẻ mặt trầm trầm.

Ôn Mục đột nhiên gầm lên: "Tại sao? Ông nội, cha mẹ tôi đều chết vì tôi, tất cả đều chết vì tôi, anh còn muốn mạng của tôi sao? Được, anh lấy đi, tôi cũng muốn sớm kết thúc mọi thứ."

"Cái chết của bọn họ là điều hiển nhiên, đó không phải chuyện của ngươi."

"Hừ, làm sao một người máu lạnh như anh có thể biết được tình cảm giữa người thân. Cũng đúng, anh là ma, làm sao có thể có máu và trái tim."

"Tôi biết tôi sinh ra là vì anh, tôi thà chết ngay sau khi sinh ra. Để ông nội, cha mẹ tôi được sống, bọn họ sẽ có những đứa con khác. Nếu như thế thì bây giờ bọn họ nhất định đã sống hạnh phúc. Sinh ra tôi, tôi lại sinh ra một bào thai ma, bây giờ tôi là người không ra người, ma không ra ma." Ôn Mục nhìn khuôn mặt u ám của Cố Lâm Chương, đột nhiên lại cười: "Tôi nói sai sao?"

"Ôn Mục!" Cố Lâm Chương tức giận nói.

"Có chuyện gì, tôi nói không đúng sao?" Ôn Mục trừng mắt.

"Ôn Mục, ngươi sinh ra là dành cho ta cả đời, mạng của ngươi là của ta. Nếu ngươi dám chết, tất cả những người thân cận với ngươi đều phải chết." Cố Lâm Chương âm trầm nói.

"Đồ khốn kiếp, tại sao anh lại không buông tha cho tôi?" Ôn Mục khóc, ngã quỵ ngồi trên sàn nhà.

"Cố Lâm Chương, cả đời này tôi hận anh, nhất định sẽ khiến anh hối hận, nhất định." Ôn Mục gắt gao nhìn chằm chằm Cố Lâm Chương, trong lòng chỉ muốn xông lên cắn hắn.

Cố Lâm Chương lạnh lùng nhìn xuống Ôn Mục. Bước lên phía trước đưa tay ra làm cô ngất đi.

Cố Lâm Chương bế Ôn Mục vào phòng, đặt lên giường đắp chăn, nhìn một lúc rồi đi ra ngoài.

* * *

"Tây Bảo, Sư huynh của dì thế nào rồi?" Thẩm Chi nhìn Thẩm Xuyên đang nằm bất tỉnh trên giường.

"Không sao, cháu đã dùng linh lực giúp chú ấy chữa trị. Chỉ còn những vết thương ngoài da, mấy ngày nữa sẽ lành." Người đàn ông cao hơn một mét bảy mét ngồi trên ghế sofa bắt chéo chân.

"Ừm, vậy là tốt rồi. Đúng rồi, Tây Bảo, con lớn nhanh quá. Nhìn xem, khuôn mặt nhỏ này cũng giống cha con như đúc, cũng là khuôn mặt lạnh lùng, nhìn không thoải mái." Thẩm Chi mỉm cười ngồi trên ghế sofa kia.

"Dì Chi Chi, dì nói sẽ không có chuyện gì xảy ra với cha và mẹ con chứ? Trái tim con đang treo lơ lửng đây." Tây Bảo trịnh trọng nói.

"Chắc là không, mặc dù cha con đã mất trí nhớ, nhưng dựa theo hành vi trước đây của anh ta, thì chắc chắn sẽ không làm tổn thương mẹ con, con có thể yên tâm." Thẩm Chi vỗ vỗ vai Tây Bảo, lại véo cánh tay cậu nhóc: "Tây Bảo, dáng người của con, khuôn mặt nhỏ nhắn này. Nếu ở lại đây thì con nhất định có thể ra mắt làm ngôi sao, con nghĩ thế nào?"

"Không, sau này con sẽ làm việc lớn, trở thành ngôi sao chả có lợi ích gì." Tây Bảo đẩy tay Thẩm Chi ra.

Thẩm Chi khịt khịt mũi, con ma nhỏ này không đáng yêu như khi còn nhỏ. Cuối cùng nó là giống loài của Cố Lâm Chương, cũng đáng ghét như vậy.

"Tuy nhiên, lần này mẹ con chắc chắn sẽ không thích cha con nữa. Tây Bảo, sau này con phải chúc phúc cho cô ấy."

"Không, con phải đi xem." Tây Bảo cũng rất sợ hãi khi nghe thấy điều này, đứng dậy và biến mất.

Thẩm Chi nhìn Tây Bảo biến mất, không khỏi lo lắng cho Ôn Mục.

Tây Bảo thăm dò theo hơi thở của Cố Lâm Chương, đi theo đến Lâu Ngọc Hiên. Nhìn thấy cha mình đang ngồi trong quan tài lớn màu đỏ uống rượu.

Đôi mắt của Tây Bảo mở to để chắc chắn đó là cha mình, lần đầu tiên cậu nhóc nhìn thấy cha mình uống rượu.

"Cha, mẹ con đâu?" Tây Bảo bay lên và ngồi xuống quan tài.

Cố Lâm Chương im lặng, vẫn nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn con trai mình, trông giống anh, không giống cô chút nào. Nhưng tính cách của nó hơi giống cô, có chút nói nhiều, có chút tính tình con người.

"Cha, mẹ con đâu?" Tây Bảo nhìn cha mình, liếc mắt nhìn ông.

"Ngủ rồi." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

"Ôi, cha, sao cha lại uống rượu? Nó có ngon không? Ừm, con lớn như vậy, còn chưa uống, con có thể nếm thử một chút không?" Tây Bảo tâng bốc.

Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn đứa con trai đang vui vẻ của mình, nếu người phụ nữ vừa rồi giống như con trai họ. Cũng lấy lòng hắn, hắn sẽ miễn cưỡng thích cô. Cô ấy toàn nói những điều hắn không thích nghe.

"Muốn uống à?"

Tây Bảo nhanh chóng gật đầu.

"Con còn chưa trưởng thành, lớn lên mới được uống." Cố Lâm Chương nói, uống hết rượu trong bình, sau đó đập xuống đất.

Tây Bảo hoài nghi nhìn cha, lần đầu tiên cha mất bình tĩnh trước mặt cậu.
 
Chỉnh sửa cuối:
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 63: Tây bảo phát điên

Ôn Mục tỉnh dậy mở mắt ra nhìn xung quanh. Phát hiện mình đang nằm trên giường bên trong Lâu Ngọc Hiên.

Cô xuống giường và đi ra ngoài thì nhìn thấy một số mảnh vỡ của bình rượu bên cạnh chiếc quan tài lớn màu đỏ. Ngước mắt lên thì thấy Tây Bảo đang nằm trên đó.

Ôn Mục đứng nhìn, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài với đôi mắt đẫm lệ. Nhưng vô tình giẫm lên những mảnh vỡ và tạo ra tiếng động.

Tây Bảo nghe thấy ngước nhìn lên, khi thấy đó là Ôn Mục. Cậu nhóc lập tức bay xuống nở nụ cười, đi tới nắm lấy tay cô: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi! Cha nói với con là mẹ đã ngủ, nên con không làm phiền mẹ. Con rất nhớ mẹ."

Ôn Mục nhìn Tây Bảo đã lớn hơn rất nhiều. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn thật chăm chú, sau đó rũ bỏ bàn tay đang nắm tay cô rồi đi ra ngoài.

Tây Bảo trợn tròn đôi mắt đỏ hoe, cẩn thận đuổi theo: "Mẹ, mẹ bị làm sao vậy? Ai bắt nạt mẹ, nói cho con biết. Con đi xứ lý hắn."

Ôn Mục không nói một lời, cứ bước về phía trước.

Tây Bảo nhìn mẹ đang phớt lờ cậu, bỗng nhiên càng hoảng sợ hơn, vừa khóc vừa hét lớn: "Mẹ, mẹ đừng bỏ con, mẹ không cần con nữa sao?"

Ôn Mục dừng lại, nhìn con trai đã cao hơn mình, tàn nhẫn nói: "Tây Bảo, mẹ muốn sống một cuộc sống bình thường. Con và cha con tu luyện thật tốt, đừng tìm mẹ nữa. Mẹ cần có cuộc sống riêng, cần một ngôi nhà của riêng của mình. Sau này mẹ sẽ có một người chồng và một đứa con. Con tự chăm sóc bản thân thật tốt."

Ôn Mục nói xong rồi xoay người bước ra khỏi Lâu Vũ Hiên.

Tây Bảo sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, mẹ không cần cậu nữa, sau này sẽ có những đứa con khác.

Tây Bảo vừa khóc vừa đuổi ra ngoài: "Mẹ, mẹ thật sự không cần con sao? Mẹ đừng đi mà. Tại sao? Mẹ đã hứa với con, chỉ có một mình con thôi mà?"

Nghe tiếng khóc của Tây Bảo. Ôn Mục chạy điên cuồng, chạy thật nhanh. Cô muốn rời khỏi chỗ này và sẽ không bao giờ đến nữa.

Ôn Mục không biết mình đã chạy bao lâu, cũng không biết mình đã chạy đến đâu. Xung quanh chỉ có bóng tối và những con ma với đôi mắt màu xanh lá cây lại xuất hiện. Nhưng lần này cô lại không có cảm giác sợ hãi nữa.

"Ra đây." Ôn Mục tháo mặt dây chuyền ngọc bích trên ngực ra, đỏ rực trong bóng tối và tỏa sáng xung quanh.

Cô vừa nói xong, xung quanh xuất hiện những bóng ma hình người mờ nhạt.


"Ta là người, nhưng ta là người của Cố Lâm Chương. Các ngươi đều biết Lâu Ngọc Hiên là chỗ ở của hắn, cho nên đừng làm tổn thương ta. Nếu để hắn biết thì các ngươi tự nhận hậu quả. Ta muốn trở về nhân gian, các ngươi có thể giúp ta trở về không?"

Nói xong, Ôn Mục lại giơ mặt dây chuyền ngọc bích phát sáng hơi đỏ lên: "Ai đưa ta về, ta sẽ tặng mặt dây chuyền ngọc bích này cho người đó."

Các bóng ma xung quanh nhìn nhau, một con ma đã sắp tu luyện được hình dạng bước đến và cất giọng khàn khàn: "Thật sao?"

"Đúng, hãy đưa ta trở lại nhân giới, ta sẽ đưa nó cho ngươi."

"Được rồi, ta đưa ngươi đi." Bóng ma nói và quay người bước đi. Ôn Mục vội vã đi theo hắn, những con ma mắt xanh nhìn theo.

Đi đến một ngôi nhà, bóng ma chỉ vào ngôi nhà: "Ngươi vào nhà và đẩy cánh cửa ra sẽ đến nhân giới."

"Được, cảm ơn." Ôn Mục nói và đưa mặt dây chuyền ngọc bích cho bóng ma. Sau đó xoay người đi vào.

Đẩy mở cửa ra bước vào, sau một thoáng ánh sáng thì đã xuất hiện ở góc phố. Ôn Mục nhìn xung quanh không có ai, cô đi ra đường lớn, bắt xe và trở về nhà.

"Tinh tong"


Ôn Mục bấm chuông cửa khi về đến nhà Thẩm Chi.

Thẩm Chi mở cửa ra, nhìn thấy Ôn Mục, vội vã ôm cô khóc: "Cậu đã trở lại, cậu đã đi được một năm rồi."

"Tớ xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng." Ôn Mục ôm lại Thẩm Chi, an ủi cô ấy.

"Vào nhà đi, cậu không sao chứ?" Bước vào nhà, Thẩm Chi nhìn Ôn Mục từ trên xuống dưới.

"Không sao." Ôn Mục mỉm cười.

"Không sao là tốt rồi. Sư huynh tớ rất lo lắng, sợ có chuyện gì xảy ra với cậu. Tớ đã nói với anh ấy là cậu không sao, một thời gian nữa sẽ quay lại."

"Sắc mặt cậu rất khó coi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, buổi tối rồi nói chuyện." Thẩm Chi để Ôn Mục về phòng.

* * *

"Tất cả là tại cha. Sao cha không đối xử tốt với mẹ con." Tây Bảo trừng mắt nhìn Cố Lâm Chương trước mặt.

"Tây Bảo, bình tĩnh lại, đây là cha con." Lục Cẩn An ngăn Tây Bảo đang tức giận lại.

"Đúng là không có phép tắc, trở về Hỏa Địa Ngục đi." Cố Lâm Chương nhìn con trai dưới bậc thềm với vẻ mặt lạnh lùng.

"Bà ấy không cần cha, tại sao cả con cũng không cần?" Tây Bảo nói đến cuối cùng, cúi đầu xuống lặng lẽ khóc.

"Tây Bảo, mẹ con rất thương con, làm sao có thể không cần con. Nhất định là đang tức giận, khi nào hết giận sẽ quay lại tìm con." Lục Cẩn An vội vàng ngồi xổm xuống an ủi.

"Lần này thì thật sự không cần rồi, sau này thật sự không cần ai nữa." Tây Bảo đứng dậy lau nước mắt.

"Mẹ thật sự không cần hai chúng ta. Lần này thì cha hài lòng chưa? Cha tự ở đây làm Đông Nguyệt Đại Quân của cha đi." Tây Bảo nói với đôi mắt đỏ hoe và thù hận.

Cậu nhóc xoay người đi ra ngoài, đi đến cửa rồi quay đầu nhìn người cha đang ngồi ở trên cao. Chỉ thấy ông không còn là người cha như trước nữa, bây giờ ông ấy chỉ là Đông Nguyệt Ma Gia cao cao tại thượng.

Mẹ là một con người, cha không quan tâm đến mẹ. Cậu nhóc chỉ muốn tu luyện chăm chỉ, quay về bên mẹ càng sớm càng tốt, bảo vệ bà đến hết đời.

Trở lại Hỏa Địa Ngục, Tây Bảo lòng mang oán hận tiếp tục tu luyện. Lục Cẩn An không khỏi lo lắng khi nhìn nó, vội vàng gọi Mạc Thành qua.

"Mạc Thành, chúng ta nên làm sao đây?"

"Có thể làm gì? Chúng ta hãy nhìn kỹ Tây Bảo, đừng để nó tẩu hỏa nhập ma. Ây da, một Tây Bảo ngoan ngoãn lại trở nên như thế này." Mạc Thành từ lần trước bị thương đã hồi phục như cũ. Đông Nguyệt Ma Gia đã lấy lại linh hồn ban đầu, cho nên cũng không cần hắn đi theo, không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.

"Mẹ!" Tây Bảo đau lòng kêu lên.

"Hay chúng ta đi đưa Ôn Mục đến đây?" Lục Cẩn An thật sự không chịu nổi khi nhìn sự việc xảy ra như thế này.

"Đừng, nếu thật sự đã xảy ra chuyện. Chúng ta nên làm sao đây?" Mạc Thành lắc đầu.

"A.." Tây Bảo hét lên từ Hỏa vực, ngọn lửa bên dưới Hỏa vực bùng nổ và tuôn ra.

"Không xong rồi." Lục Cẩn An và Mạc Thành nhìn nhau rồi cùng nhau bay xuống.

Khi nhìn thấy Tây Bảo thì tóc cậu nhóc đã đỏ như lửa, ánh mắt đỏ rực, khuôn mặt lạnh lùng.

Lục Cẩn An và Mạc Thành vội vàng bước lên phía trước muốn khống chế Tây Bảo. Khi bọn họ chuẩn bị tới gần thì tất cả đều bị đánh bay.

Tây Bảo liếc nhìn hai người bọn họ rồi bay ra ngoài.

Tây Bảo đang lơ lửng không mục đích, tóc đỏ mắt đỏ, bất kể ma nào nhìn thấy Tây Bảo đều bỏ trốn rất xa.

"Ai đưa cái này cho ngươi?" Tây Bảo nhìn thấy một ma nam cầm mặt dây chuyền ngọc bích có chút ánh sáng đỏ, sắc bén hỏi.

"Đó là · · · · · Có một người nhờ ta đưa cô ta về nhân giới." Chính là bóng ma đã đưa Ôn Mục trở lại nhân giới.

Mấy ngày nay đeo mặt dây chuyền ngọc bích, hắn đã có hình dạng nhất định, không còn là một con ma trong suốt nữa.

Tây Bảo cầm lấy rồi nhìn mặt dây chuyền, nhận ra đó là miếng mà Ôn Mục mang, là do cha đã tặng cho mẹ, ánh mắt Tây Bảo hơi đỏ lên: "Ta có thể đổi mặt dây chuyền ngọc này cho ngươi bằng thứ khác được không?"

"Không cần, ngươi lấy đi, ta đã có hình dáng ma, ta không cần nó nữa." Con ma nam hào phóng nói.

"Cảm ơn, nếu ngươi gặp khó khăn và cần giúp đỡ, có thể đến Hỏa Địa Ngục tìm ta, ta sẽ giúp ngươi." Tây Bảo nói.

"Được, cảm ơn."

Tây Bảo cầm lấy mặt dây chuyền ngọc bích nhìn chăm chú vào nó.

Mẹ, mẹ sẽ có đứa con khác sao? Con nhớ mẹ.

Tây Bảo nhìn thấy một đám ma đang bắt nạt một cậu bé vừa chết.

"Dừng tay." Tây Bảo bước lên phía trước ngăn cản.

"Anh ơi, cứu em." Cậu bé chạy tới, mặt đầy vết thương, trốn sau lưng Tây Bảo.

"Chuyện gì? Đừng lo chuyện bao đồng." Một đám ma hét lên.

"Nhưng ta thích quản." Hạ Bảo khẽ nói.

"Hừ, đừng nghĩ rằng tóc ngươi đỏ thì chúng ta sẽ sợ ngươi. Anh em, hãy ăn luôn cả hắn ta." Con ma hét lên.

"Anh ơi, nếu không anh mặc kệ em, anh đi trước đi." Cậu bé sợ hãi nói, sợ anh trai sẽ bị mình liên lụy.

"Không sao, anh bảo vệ em." Tập Bảo bay lên, ngọn lửa ma màu xanh tụ tập lòng bàn tay vung ra. Trong chốc lát, những bóng ma kinh khủng kia gào thét rồi biến mất.

"Có sao không, em đi đâu vậy, anh sẽ đưa em đến đó?"

Cậu bé nhìn Tây Bảo mạnh mẽ trước mặt với ánh mắt ngưỡng mộ và nói: "Em không biết nên đi đâu."

"Vậy làm thế nào em đến được đây?" Tây Bảo cúi người xuống hỏi.

"Em không biết, khi tỉnh lại, thì em thấy mình đã ở đây."

Tây Bảo huýt sáo, hai con ma đi tới, chỉ vào cậu bé: "Ngươi kiểm tra, đưa thằng nhóc này đến nơi cần đến."

"Em đi với hai con ma này, bọn họ sẽ đưa em đi." Tây Bảo cúi xuống giải thích.

"Được rồi, cảm ơn anh." Cậu bé biến mất cùng với hai con ma.

Tây Bảo vẫn đi không mục đích, thân thể càng yếu ớt, kinh mạch trong cơ thể đã bị phá vỡ từ khi tẩu hỏa nhập ma.
 
Chỉnh sửa cuối:
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 64: Từ bỏ

Kể từ khi Ôn Mục trở lại, toàn bộ con người đã thay đổi.

Cô ấy có một niềm đam mê mãnh liệt với cuộc sống. Khi cô ấy không làm việc, thường sẽ đến quán bar uống rượu với một nhóm đàn ông, ngày nào cũng uống đến nửa đêm.

Thẩm Chi nhìn thấy vài lần muốn hỏi, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Cơ Cơ, cậu bị sao vậy?" Thẩm Chi lo lắng nắm lấy tay Ôn Mục.

"Chị Chi, tớ muốn sống một lần nữa, tớ muốn có một ngôi nhà." Ôn Mục nói với đôi mắt đỏ hoe.

"Được rồi, nhưng cậu đừng đến quán bar, cậu muốn tớ giới thiệu người chờ cậu không?" Thẩm Chi nhìn Ôn Mục như vậy thật sự không chịu được.

"Được, tớ muốn kết hôn càng sớm càng tốt." Ôn Mục trả lời, cô nằm trên ghế sofa nhìn chằm chằm lên mái nhà.

Thẩm Chi nhìn Ôn Mục thật sâu và nói: "Được rồi."

Ngày hôm sau, Thẩm Chi liên lạc với một người đàn ông.


Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bắt đầu kinh doanh riêng, hiền lành và tao nhã, mỉm cười rất dịu dàng.

Buổi tối, Thẩm Chi đặt một nhà hàng, để Ôn Mục đến nhà hàng gặp mặt với người đàn ông đó.

"Tôi có thể gọi cô là Cơ Cơ được không?" Người đàn ông hỏi, giơ ly lên.

"Tất nhiên, rất vui được gặp anh." Ôn Mục cũng nâng ly lên.

Ăn xong, bọn họ lại đi xem phim.

Sau khi xem phim xong, người đàn ông lái xe đưa Ôn Mục về nhà.


Xe chạy đến dưới lầu, Ôn Mục mở cửa xe ra bước xuống.

"Hôm nay tôi rất vui, chúng ta có lần sau không?" Người đàn ông ngồi trong xe hỏi.

"Tất nhiên, tôi hy vọng lần sau sẽ vui vẻ hơn." Ôn Mục nói đùa.

"Nếu cô muốn, tôi sẽ rất vui, hẹn gặp lại lần sau." Người đàn ông lái xe đi.

Ôn Mục mỉm cười nhìn chiếc xe chạy xa dần. Vừa quay đầu lại thì thấy Tây Bảo đang đứng dưới ánh đèn đường, mái tóc đỏ và khuôn mặt lạnh lùng.

Tây Bảo đi tới, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Hắn là ai?"

Ôn Mục nhìn Tây Bảo như vậy, có chút lo lắng hỏi: "Con.. Làm sao con lại thành như thế này?"

"Hắn là ai?" Tây Bảo không trả lời, vẫn kiên trì hỏi.

"Hắn.. Đó là đối tượng xem mắt của mẹ." Ôn Mục trả lời.

"Tất cả các người đều có cuộc sống của riêng mình, không ai quan tâm đến tôi nữa." Tây Bảo nói và biến mất với khuôn mặt chết chóc.

"Mẹ xin lỗi." Ôn Mục lẩm bẩm đứng nhìn vào nơi Tây Bảo đã biến mất: "Nhưng lần này mẹ buộc phải tàn nhẫn, phải hoàn toàn cắt đứt với con."

"Cố Lâm Chương, Tây Bảo xảy ra chuyện, ở lối vào Mà giới, ngươi· · · · ·" Kim Dịch sải bước đi vào.


Cố Lâm Chương nghe vậy liền bay ra ngoài, khi đến cửa ra vào, nhìn thấy Cố Nam Xuyên tóc đỏ, mắt đỏ hoe.

"Cố Nam Xuyên." Cố Lâm Chương vội vàng bay xuống, vừa hô to vừa đứng cạnh con trai.

"Đừng gọi tôi, tôi tới đây là để nói cho ông biết, sau này tôi không liên quan gì đến ông, ông không còn là cha tôi nữa." Ánh mắt Cố Nam Xuyên tràn đầy giận dữ.

Nói xong, Cố Nam Xuyên muốn bay đi. Cố Lâm Chương kéo cậu nhóc xuống, nhìn con trai mình như vậy, ánh mắt tối sầm lại: "Cha giúp con."

"Không cần, như vậy là tốt rồi." Cố Nam Xuyên bình tĩnh trả lời.

Cậu đã chấp nhận cậu chỉ có một mình, mẹ không cần cậu nữa, còn cha thì cũng không có nhiều tình cảm với cậu.

Cố Lâm Chương nhanh chóng vỗ sau gáy Tây Bảo. Tây Bảo lập tức ngất đi, Cố Lâm Chương bế con trai lên tiến vào Địa Ngục.

Kim Dịch bước lên phía trước, lo lắng nhìn Tây Bảo: "Này, ngươi nói xem, đây là con trai ngươi, ngươi không thể dịu dàng một chút sao?"

Cố Lâm Chương nhìn Tây Bảo trong vòng tay, vô thức đã lớn như vậy, đây là đứa con trai mà Ôn Mục sinh cho hắn.

"Thời gian tới ta sẽ không quan tâm đến chuyện của Địa Ngục." Cố Lâm Chương nói rồi bước vào trong.

"Hiểu rồi, chăm sóc con trai thật tốt."

Khi đến phòng, Cố Lâm Chương dùng linh lực đưa vào kinh mạch của Tây Bảo. Nguyên nhân là do sự hỗn loạn của tâm trí trong quá trình tự luyện gây ra kinh mạch bị hỗn loạn.

Không biết qua bao lâu, Tây Bảo tỉnh lại, nhìn thấy cha đang đanh truyền linh lực cho mình, hai mắt đỏ hoe, cố kìm nén nước mắt.

Cố Lâm Chương thấy con trai đã tỉnh, mở mắt ra thu hồi linh lực, nhìn con trai đã trở về trạng thái ban đầu, đứng lên: "Trong khoảng thời gian này, con cứ ở lại Địa Ngục để hồi phục sức khỏe, khi nào con khỏe lại, cha sẽ đưa con đến gặp mẹ."

"Chúng ta không cần phải đi, mẹ đã có một người đàn ông bà ấy thích, bà ấy đang hẹn hò, bà ấy sắp kết hôn rồi." Tây Bảo buồn bã cúi đầu nói.

"Con nghe ai nói?"

"Con đã tận mắt chứng kiến mẹ sắp bắt đầu một gia đình mới với một người đàn ông khác. Bà ấy sẽ có chồng và một đứa con mới." Tây Bảo khàn giọng nói.

Cố Lâm Chương rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.

Tây Bảo đang nằm trên giường, cha thật sự có thể đưa mẹ về sao?


Cố Lâm Chương vừa rồi bình tĩnh trước mặt Tây Bảo, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm khi đi ra ngoài.

Kim Dịch đang muốn đi gặp Tây Bảo, nhưng thấy Cố Lâm Chương âm trầm đi ra thì vội dừng lại trước mặt hắn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tây Bảo bị thương quá nặng sao?"

Cố Lâm Chương không phản ứng trực tiếp đi qua Kim Dịch.

Kim Dịch không cảm thấy không ổn nên đi theo. Thấy Cố Lâm Chương bay đến nhân giới, dừng lại dưới ánh đèn đường của một tòa nhà rồi ngẩng đầu nhìn lên.

"Ngươi bị làm sao vậy?" Kim Dịch hỏi.

"Không sao." Hắn nói rồi bay vào nhà.

Kim Dịch thấy thế chuẩn bị đi theo, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Cố Lâm Chương truyền đến: "Đừng đi theo ta."

"Đây chẳng lẽ là nơi ở của mẹ Tây Bảo sao?" Kim Dịch ngẩng đầu nhìn lên, hắn đã lâu không đến nhân giới, xoay người lại: "Đừng nói, trăng trên thế giới này thật sự rất tròn, sáng sủa như vậy. Ngay cả khí tức cũng dịu dàng. Không giống như âm phủ, thật ảm đạm, đúng là không thể so sánh được."

Cố Lâm Chương trực tiếp đi vào phòng Ôn Mục thì thấy cô đang nằm ngủ trên giường.

Bản thân Ôn Mục cũng ngủ không ngon, lo lắng cho Tây Bảo. Cảm thấy không khí đột nhiên trở nên hơi lạnh, cô mơ màng mở mắt ra kéo chăn, chỉ thấy có một người đang đứng cạnh giường.

"A.." Ôn Mục sợ hãi ngồi dậy, ném một cái gối qua.

"Im miệng." Cố Lâm Chương lạnh lùng cau mày nói.

"Cố Lâm Chương? Sao anh lại ở đây, ra ngoài, sau này anh sẽ không được phép đến đây nữa." Ôn Mục xuống giường tát Cố Lâm Chương.

Cố Lâm Chương nắm lấy tay cô: "Ta đến đây để nói cho ngươi biết, Tây Bảo gặp chuyện, nó bị tẩu hỏa nhập ma đó tu luyện."

"Sao anh không chăm sóc con?" Ôn Mục rút tay ra và hỏi một cách dữ dội.

"Ngươi đi gặp nó đi, con rất nhớ ngươi."

Ôn Mục lắc đầu: "Tôi không thể chăm sóc nó, vậy thì cứ như vậy. Nó là con trai của anh, anh không muốn quan tâm, tôi có thể làm gì với tư cách là một con người?"

Ôn Mục kìm nước mắt: "Anh đi, sau này đừng đến. Tôi sẽ sớm có gia đình riêng, tôi nghĩ cuộc sống của tôi trong tương lai sẽ hạnh phúc, đừng bao giờ làm phiền tôi."

Ôn Mục nói xong thì xoay người nằm trên giường đắp chăn lên, nhắm mắt lại. Cô vẫn cảm nhận được Cố Lâm Chương đang âm trầm đứng đó.
 
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 65: Hẹn hò

"Anh còn ở đây làm gì?" Ôn Mục mở mắt ra trừng mắt nhìn hắn.

"Ôn Mục, đừng động đến điểm mấu chốt của ta hết lần này đến lần khác. Ta nói ai dám chạm vào cô, người đàn ông đó chắc chắn sẽ chết." Cố Lâm Chương tức giận.

"Cố Lâm Chương, rốt cuộc anh muốn cái gì?" Ôn Mục tức giận hỏi.

"Hoặc anh giết tôi đi." Ôn Mục nói với giọng thản nhiên, bước xuống giường và đi đến chỗ anh.

Sắc mặt Cố Lâm Chương càng ngày càng âm trầm, lạnh lẽo nhìn người phụ nữ trước mặt. Đột nhiên hắn đưa tay giữ cằm Ôn Mục, áp môi lên môi cô một cách thô bạo.

Ôn Mục giãy giụa, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay cô và nhấc chúng lên trên đầu, tay kia nắm chặt eo và đẩy người cô vào tường. Cái lưỡi lạnh lẽo của hắn cứ quét thô lỗ trong miệng cô, dữ dội và khẩn trương, với một chút trừng phạt.

Ôn Mục đã từ bỏ giãy dụa, im lặng rơi nước mắt.

Cố Lâm Chương nhận ra, buông bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô ra, bàn tay kia vẫn ôm chặt eo cô, anh mắt đầy sự chiếm hữu: "Ôn Mục, tôi muốn em nhớ kỹ, em cả đời này là của tôi. Nếu để tôi nhìn thấy những người đàn ông khác chạm vào em, hậu quả em sẽ không gánh chịu được đâu."

Nói xong, anh nhẹ nhàng lau nước mắt của cô rồi biến mất.

Ôn Mục trượt xuống đất, cuộn tròn người khóc lên: "Tại sao anh không thể buông tha cho tôi, tại sao?"

Cố Lâm Chương lặng lẽ đi xuống lầu, thấy Kim Dịch đang ngồi dưới đèn đường, nhìn bầu trời đầy sao.

Kim Dịch nghệ tiếng bước chân, quay đầu nhìn Cố Lâm Chương cười: "Dỗ dành Ôn Mục?"

Cố Lâm Chương cũng không biết đó có phải là dỗ dành hay không, cho nên im lặng.

"Ây, bây giờ thật sự tốt hơn khi ngươi không bị mất trí nhớ. Lúc đó ngươi thật sự đặt người phụ nữ này lên đầu quả tim."

"Trở về đi." Cố Lâm Chương lười biếng không muốn nghe lời nói nhảm của hắn, đi ngang qua hắn.

"Này, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi." Kim Dịch đứng dậy đi theo.

* * *

Sáng hôm sau, Thẩm Chi gõ cửa phòng Ôn Mục: "Cơ Cơ, cậu dậy chưa?"

"Dậy rồi, tớ sẽ ra ngay." Ôn Mục trả lời.

Cả đêm qua cô luôn ngồi ở vị trí đó nên chân đã tê cứng, phải một lúc mới lấy lại được tri giác ra mở cửa.

Thẩm Chi thấy mắt Ôn Mục đỏ hoe, đôi môi sưng lên, sắc mặt tái nhợt, khẩn trương hỏi: "Cậu bị làm sao vậy?"

Ôn Mục rơi nước mắt ôm lấy Thẩm Chi: "Chi Chỉ, tớ nên làm gì đây?"

"Có chuyện gì vậy? Tối hôm qua Cố Lâm Chương đến sao?"

Ôn Mục gật đầu.

"Cố Lâm Chương, tên khốn kiếp. Cơ Cơ đừng sợ, tớ không tin cậu không thể thoát khỏi anh ta." Thẩm Chi vỗ về an ủi cô.

"Không phải buổi tối cậu muốn đi chơi với Chu Diễm Huệ sao? Nhanh lên, dọn dẹp đi, mắt cậu sưng to rồi." Thẩm Chi đẩy Ôn Mục vào phòng tắm.

"Nhưng · · Tớ không thể làm điều này với Chu Diễm Huệ. Tối nay tớ sẽ nói thật anh ấy, nếu anh ấy không thể chấp nhận thì thôi vậy."

Thẩm Chi suy nghĩ một lúc: "Cố Lâm Chương chỉ có thể được coi là người yêu cũ. Ai mà không có người yêu cũ chứ, nói hay không cũng không sao."

Buổi tối, Ôn Mục và Chu Diễm Huệ ăn cơm xong thì đi dạo bên bờ sông.

"Chu Diễm Huệ, em muốn nói với anh một chuyện, em.." Ôn Mục sững sờ, không biết nên miêu tả mối quan hệ của mình với Cố Lâm Chương như thế nào.

"Không sao, không muốn nói cũng không sao đâu." Chu Diễm Huệ nhìn thấy sự ngượng ngùng của cô.

"Không phải em không muốn nói, mà là.. Em cũng không biết phải nói thế nào." Ôn Mục ngước lên nhìn anh.

"Vậy thì khi nào sẵn sàng thì nói cho anh biết." Chu Diễm Huệ nói, sau đó đặt tay lên sau đầu cô, lấy ra một đóa hoa hồng: "Tặng em, anh thấy hôm nay em hơi buồn. Nhớ kỹ, bất kể chuyện gì xảy ra, làm cho mình hạnh phúc là điều quan trọng nhất."

"Cảm ơn, đây là lần đầu tiên có người tặng hoa cho em." Ôn Mục mỉm cười nhận lấy hoa.

"Vậy thì thật hân hạnh vì đã mang đến cho em một điều đặc biệt."

Hai người vừa đi vừa nói thì bất giác đã đi đến dưới tòa nhà của Thẩm Chi.

"Vậy em lên trước." Ôn Mục chỉ lên lầu.

Chu Diễm Huệ nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm. Cô có thể cảm nhận được đêm nay có chút khác biệt.

Từ từ, Chu Diễm Huệ hơi cúi đầu hôn lên trán Ôn Mục, lại vỗ vỗ đầu cô: "Ừm, đi lên đi."

Ôn Mục không ngờ anh lại.. hôn lên trán cô. Cô sợ hãi nhìn xung quanh, sợ Cố Lâm Chương đột nhiên xuất hiện làm hại Chu Diễm Huệ.

"Cái đó · · Em đi lên đây." Ôn Mục nói xong thì xoay người chạy lên lầu.

Sau khi lên tới nhà đóng cửa lại, cô lặng lẽ chạy ra ban công thì thấy Chu Diễm Huệ đang đi về phía cổng.

"Cơ Cơ, cậu về rồi, hôm nay thế nào?" Thẩm Chi nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng chạy ra hỏi.

Thẩm Chi nhìn thấy một bông hoa trên bàn trà, nhặt nó lên và hỏi: "Anh ấy đã tặng nó?"

Ôn Mục gật đầu.

"Quá keo kiệt, chỉ có một chi nhánh. Ít gì anh ta cũng là ông chủ của một công ty." Thẩm Chi ném hoa lên bàn trà và nói với vẻ không hài lòng.

Thẩm Chi nói xong thì thấy Ôn Mục đang sững sờ nên hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"À, tớ không nghĩ gì cả, gần đây cậu không có việc gì sao?"

"Đúng vậy, tớ sẽ hỏi sư huynh." Thẩm Chi nhấc điện thoại lên, chuẩn bị gọi nhưng lại đọc được một tin nhắn.

"Có việc này?" Thẩm Chi sửng sốt.

"Có chuyện gì?" Ôn Mục chạy tới, cầm điện thoại lên đọc: "Tôi nghengười trong Đào nói, các loại ma đều ẩn nấp, sợ bị ăn thịt."

"Đây là có ý gì?" Ôn Mục hỏi.

Thẩm Chi cũng bối rối, lấy điện thoại gọi cho Thẩm Xuyên để hỏi chi tiết.

Ma giới,

"Kim Dịch, Ma Bạch Diệp đã thoát ra rồi." Cố Lâm Chương nhìn viên linh thạch chưa sáng trong tay với vẻ mặt bình tĩnh.

"Hắn không phải bị ngươi đè nhốt trong hang ma sao?" Kim Dịch đau đầu.

"Địa Ngục yên tĩnh này lại sắp hỗn loạn rồi."

"Xem ra hắn đã tu luyện thêm một tầng nữa mới đột phá được kết giới ta đặt ra." Cố Lâm Chương nghiền nát linh thạch trong tay, trong nháy mắt biến mất trong tay hắn.

"Vậy ngươi cẩn thận, lúc trước ngươi tự mình nhốt hắn, lần này hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Kim Dịch lo lắng nói.

"Hắn không thể giữ lại." Cố Lâm Chương ngẫm nghĩ.

Tây Bảo đột nhiên chạy vào nhìn Cố Lâm Chương: "Cha, mẹ không kết hôn nữa sao, sẽ không sinh thêm con nữa sao?"

"Đi ra ngoài, tu luyện linh lực thật tốt." Cố Lâm Chương mắng với vẻ mặt lạnh lùng.

Vì hắn không biết người phụ nữ đó có nghe lời hắn hay không.

Tây Bảo nhìn thấy cha mình như vậy, thì cậu biết ngay cha không dỗ dành được mẹ: "Con biết không thể nào dựa vào cha được."

Tây Bảo nói xong thì chạy ra ngoài.

Kim Dịch nhìn vẻ mặt Cố Lâm Chương đen đến nỗi có thể nhỏ ra mực. Cũng biết buổi tối đó hắn không dỗ dành được người phụ nữ kia, cho nên không nhịn được bật cười.

Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn dáng vẻ hả hê của Kim Dịch.

"Ma Bạch Diệp nhất định sẽ cần rất nhiều ma khí mới khôi phục được linh lực sau khi ra ngoài. Đến lúc đó ngươi nên chú ý, đừng làm loạn." Cố Lâm Chương nói xong liền đi ra ngoài.
 
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 66: Về nhà với mẹ

Tây Bảo đi đến nhân giới, nhìn lên căn phòng sáng đèn trên lầu. Cậu không dám đi lên, vì sợ mẹ sẽ phớt lờ cậu. Nhưng cậu vẫn muốn gần mẹ hơn, vì vậy cậu ngồi xổm xuống lấy một cành cây nhỏ chơi dưới đèn đường.

Trong nhà,

"Hóa ra Mà giới không yên bình lắm." Thẩm Chi nghe sư huynh nói về khoảng thời gian này.

"Đúng vậy, vì thế khi nhận việc, phải cẩn thận. Không được dễ dàng chấp nhận, hỏi rõ ràng." Giọng của Thẩm Xuyên nói qua điện thoại.

Ôn Mục không khỏi lo lắng, không biết Tây Bảo thế nào? Cố Lâm Chương tên khốn kiếp kia, với sự quan tâm của hắn đối với con trai mình, thì một cái rắm cũng không bằng. Hắn quan tâm đến mức khiến con phải nổi điên!

Ôn Mục đi ra ban công nhìn, thấy một bóng người ngồi xổm dưới đèn đường dưới lầu. Nhìn kỹ thì nhận ra Tây Bảo, cô vội vàng chạy ra ngoài.

"Cơ Cơ, muộn như vậy cậu đi đâu vậy?" Thẩm Chi thấy Ôn Mục chạy đi thì hét lên.

Ôn Mục chạy xuống, đứng trước mặt Tây Bảo khàn giọng gọi: "Tây Bảo!"

Tây Bảo nghe tiếng gọi, vội vàng đứng dậy, liếc nhìn cô, mắt đỏ hoe cúi đầu xuống: "Mẹ."

Ôn Mục bật khóc ôm lấy Tây Bảo: "Tây Bảo, mẹ xin lỗi, mẹ.."

"Mẹ, mẹ đừng xin lỗi, chính con và cha đã làm mẹ tức giận." Tây Bảo không thấy cô xin lỗi mình thì vội vàng an ủi.

"Con sao rồi? Mẹ nghe cha con nói, con bị tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện?" Ôn Mục lo lắng hỏi, sờ sờ mặt Tây Bảo.

"Con không sao, mẹ, mẹ không cần lo lắng." Tây Bảo nắm lấy tay cô, vẻ mặt hạnh phúc. Cuối cùng mẹ vẫn thương cậu.

"Đi thôi, về nhà với mẹ." Ôn Mục thở dài.

Khi dắt Tây Bảo lên nhà. Bây giờ cậu nhóc đã cao hơn cô rất nhiều, tự hỏi liệu có bị ai nhìn thấy rồi suy nghĩ lung tung không?

"Con có thể về nhà với mẹ không?" Tây Bảo cúi đầu nói.

"Tây Bảo, con là con của mẹ, nhà mẹ là nhà của con, trước kia mẹ nói như thế. Chỉ vì mẹ quá giận cha con." Cô biết những gì cô nói lần trước rất nặng nề. Cho nên trong lòng Tây Bảo luôn luôn mất mát, còn có người cha tàn nhẫn và bất chính kia.

Tây Bảo vui vẻ gật đầu rồi theo Ôn Mục về nhà.

"Dì Chi Chi."

"Ủa, Tây Bảo, dì rất nhớ con. Nào, để dì Chi Chi xem thử, còn thật sự là bản sao trực của Cố Lâm Chương, con quá cao rồi." Thẩm Chi hưng phấn nhìn Tây Bảo.

"Con không giống ông ấy, con giống mẹ." Tây Bảo phàn nàn.

"Đúng vậy, đúng vậy, không giống tên khốn đó, giống như mẹ con."

Tây Bảo vui vẻ gật đầu.

"Đúng rồi, Tây Bảo, Địa Ngục xảy ra chuyện gì vậy?"

"Có chuyện gì?" Tây Bảo ngồi bên cạnh ôm Ôn Mục, cậu thật sự sẽ rất nhớ khoảng thời gian đi theo mẹ lúc nhỏ.

"Gần đây, dì Chi Chỉ và mẹ con không nhận được bất kỳ công việc gì. Những con ma đó không ra ngoài gây rắc rối nữa sao?"

"Con nghe nói ma vương bị cha nhốt vào hang ma đã thoát ra. Hắn đang săn ma để ăn." Tây Bảo Mẫn hờ hững nói.

"Được rồi, không ra ngoài quấy rầy nhân giới là chuyện tốt."

"Được rồi, hai mẹ con tán gẫu vui vẻ, tớ về phòng trước." Thẩm Chi cầm điện thoại về phòng.

"Mẹ, mẹ vẫn còn giận cha con sao?" Tây Bảo thận trọng hỏi.

"Tây Bảo, mẹ giận anh ta, chuyện này không liên quan gì đến con. Con phải đứng về phía mẹ. Mẹ đã có người mà mẹ thích, anh ấy tên là Chu Diễm Huệ, anh ấy là một người đàn ông rất hiền lành. Nếu có cơ hội để mẹ đưa con đi gặp anh ấy."

"Mẹ, con không muốn gặp, nếu mẹ thích thì được rồi." Tây Bảo hờn dỗi.

Lần này thì thật sự cha và mẹ đã kết thúc rồi.

Ôn Mục nhìn Tây Bảo như vậy, biết là trong thời gian ngắn cậu sẽ không thể chấp nhận. Nhưng không có cách nào, cô thực sự muốn sống một cuộc sống bình thường và tránh xa Cố Lâm Chương.

"Mẹ, mẹ ngủ đi, con ngủ trên ghế sofa." Tây Bảo nói với Ôn Mục và ngáp dài.

"Mẹ sẽ mang chăn và gối cho con." Ôn Mục nói xọng định đi vào lấy.

Tây Bảo ngăn cô lại: "Không cần, lát nữa con sẽ trở lại tu luyện, còn sẽ trở về gặp mẹ."

"Được rồi, Tây Bảo, mẹ con không hy vọng con có nhiều linh lực. Mẹ chỉ hy vọng con có thể hạnh phúc và làm những gì con muốn làm."

Tây Bảo ôm Ôn Mục: "Con biết rồi."

Tây Bảo vẫm mỉm cười nhìn theo Ôn Mục.

Sau khi thấy cô vào phòng, sắc mặt cậu bình tĩnh lại.

Mẹ vẫn không thay đổi suy nghĩ trước đây. Người đàn ông đó là ai, nếu không thì giết anh ta hoặc làm cho anh ta biến mất. Sau này mẹ sẽ không kết hôn, không phải tốt hơn sao?

Tây Bảo mở cửa nhìn Ôn Mục đang ngủ. Cha không thích mẹ, không bảo vệ mẹ cũng không thành vấn đề. Dù sao cũng không thể chỉ vào ông ấy, mẹ chờ con tu luyện, con sẽ bảo vệ mẹ!

Lúc Tây Bảo trở lại Lâu Ngọc Hiên thì thấy Lục Cẩn An và Mạc Thành đang tu luyện.

Hai người thấy Tây Bảo trở về thì vui vẻ chạy lại: "Cháu về rồi."

"Chú Lục, chú Mạc, hai người không sao chứ?" Tây Bảo hỏi.

"Chúng ta không sao, con không sao chứ?" Lục Cẩn An trả lời và nhìn Tây Bảo từ trên xuống dưới, sâu đó cảm thán: "Ôi, linh lực của con đã tăng lên một cấp nữa, con sắp đuổi kịp cha con rồi."

"Đuổi kịp ông ấy? Không, con phải vượt qua ông ấy." Tây Bảo vẻ mặt lạnh lùng, vội vàng đi tới Hỏa Địa Ngục.

Lục Cẩn An và Mạc Thành nhìn nhau một cái: "Đúng là cha con, cứng đầu như nhau!"

Hỏa vực,

"Con đi tìm cô ấy?" Cố Lâm Chương hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.

"Đúng." Tây Bảo vẻ mặt kiêu ngạo.

"Cố Nam Xuyên, nếu con không muốn mẹ con kết hôn với người đàn ông khác, con có thể thành thật nói với mẹ." Cố Lâm Chương trầm giọng nói với đứa con trai này.

"Mẹ vẫn còn giận cha, nhưng bà đã tha thứ cho con, còn nói rằng bà thích một người đàn ông và muốn cho con gặp ông ta." Tây Bảo trả lời một cách thành thật.

"Không có gì lạ khi mẹ con thích người khác. Mẹ nói, người đàn ông đó rất hiền lành, rất tốt với mẹ. Ngay cả khi bà ấy kết hôn, thì còn vẫn là con trai của bà ấy, mẹ vẫn yêu con." Tây Bảo nói với giọng ủ rũ.

Cố Lâm Chương nghe những gì Tây bảo nói, anh ta nghiến răng, thực sự muốn bóp chết người phụ nữ đó.

Tây Bảo nhìn Cố Lâm Chương như vậy, không nhịn được hỏi: "Cha, cha có thích mẹ con không?"

"Đó không phải chuyện của con." Cố Lâm Chương khiển trách.

"Được thôi, vậy còn không quan tâm nữa. Chỉ cần mẹ vẫn quan tâm và yêu thương con thì còn hài lòng rồi. Hừ!" Tây Bảo nói rồi bay vào Hỏa Địa Ngục.

Cố Lâm Chương nhíu mày, nhìn đứa con trai ngu ngốc, không khỏi ôm trán. Mẹ cậu sẽ có một đứa con nữa, cậu không phải là người duy nhất.

* * *

"Chi Chi, tớ đã ở cùng Chu Diễm Huệ được một năm. Hôm nay anh ấy nói sẽ đưa tớ đến một nơi đặc biệt. Nhưng tớ luôn hồi hộp, không biết chuyện gì đang xảy ra?" Ôn Mục sờ sờ ngực.

"Cậu nghĩ anh ta sẽ cầu hôn cậu sao?" Thẩm Chi hưng phấn nói.

"Không thể nào, chúng tớ vẫn chưa đến mức đó. Tớ không biết chuyện gì đang xảy ra, mấy ngày nay anh ấy luôn nhìn tớ với đôi mắt kỳ lạ." Ôn Mục nghĩ về những buổi hẹn hò trước đó.

"Dù sao Chu Diễm Huệ có thể thành lập công ty, anh ta hẳn là rất giỏi. Nhưng tính tình của anh ta cũng tốt, anh ta là con trai của một người bạn mà tớ lần đầu tiên gặp mặt, lúc đó anh ấy muốn giới thiệu cho tớ, nhưng cậu cũng biết tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn."

"Nhớ ăn mặc đẹp, đề phòng có bất ngờ."

Ôn Mục mặc một chiếc váy trắng, trang điểm, mái tóc xoăn dài. Nhìn cô rất lười biếng, dịu dàng và nghịch ngợm.

"Cơ Cơ, sau này cậu cứ ăn mặc như thế này, để Cố Lâm Chương hối hận. Tớ xin lỗi." Thẩm Chi thè lưỡi sau khi nói.

"Không sao, tớ đã buông bỏ rồi." Ôn Mục nói.

Mặc dù miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn có một chút đau đớn.
 
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 69: Thu thập nước mắt

Cố Lâm Chương cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi tái nhợt và lạnh lẽo của Ôn Mục: "Ôn Mục, chờ tôi."

Hắn đứng dậy nhìn thật sâu vào người phụ nữ đang nằm bất động trên giường, xoay người sải bước đi ra ngoài.

Kim Dịch đang đợi Cố Lâm Chương ở cửa, thấy hắn đi ra thì bước tới: "Ngươi đang bị thương, phải tự chăm sóc bản thân."

Cố Lâm Chương nhìn xung quanh cũng không quan tâm đến vết thương của bản thân.

"Ta không sao, Ôn Mục ở đây, ngươi giúp ta chăm sóc cô ấy." Cố Lâm Chương lại nhìn căn phòng, đau lòng nói.

"Ta biết, ngươi dẫn Lục Cẩn An đi cùng." Kim Dịch không khỏi lo lắng cho hắn.

"Ừm." Cố Lâm Chương bỏ đi, theo sau là Lục Cẩn An.

* * *

"Dì Chi Chi, mẹ con xảy ra chuyện rồi." Tây Bảo nói với đôi mắt đỏ hoe.

"Tây Bảo, dì xin lỗi, dì vừa phát hiện ra người đàn ông đó là giả, dì còn giới thiệu hắn với Cơ Cơ." Thẩm Chi mắt đỏ bừng, sưng to, khàn giọng nói.

Vài ngày trước, ông nội Thẩm nhận được tin tức là con của bạn mình đã chết cách đây vài năm. Ông phát hiện người đó là giả và đã làm hại Ôn Mục.

"Dì Chi Chi, con không trách dì, con muốn thu thập nước mắt hạnh phúc của 100 con ma để cứu mẹ con."

Thẩm Chi lau nước mắt: "Được, Cơ Cơ vẫn đang chờ chúng ta cứu, dì sẽ gọi điện thoại cho sư huynh để anh ấy cũng giúp thu thập."

Tây Bảo gật đầu.

Từ hôm đó trở đi, Thẩm Chi và Tây Bảo nhận hết công việc của những người khác, nhưng tiền thì vẫn là của họ, nên những người khác rất vui vì điều đó. Họ không phải làm việc, nhưng vẫn có tiền, bọn họ còn tích cực giới thiệu công việc cho Thẩm Chi.

"Tây Bảo, chúng ta có bao nhiêu rồi?" Thẩm Chi hỏi.

"Dì Chi Chi, chỉ có vài người thôi, còn nhiều lắm." Tây Bảo trả lời.

"Cũng không biết sư huynh thu được bao nhiêu rồi? Không sao đâu, chắc chắn sẽ nhanh đủ thôi." Thẩm Chi vừa nói xong thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Cô lấy điện thoại ra nghe: "Alo, đúng rồi. Nó ở đâu? Được rồi, chúng tôi sẽ đến ngay."

Sau khi cúp điện thoại thì Thẩm Chi quay sang Tây Bảo vui vẻ nói: "Tây Bảo, đi thôi, có đơn mới đây."

Hai người lại lái xe đến nơi tiếp theo.

Xe tiến vào thôn, thì thấy trưởng thôn đang đợi ở cửa.

Thấy bọn họ đến, vội vàng đến gần: "Cô Thẩm, cô đến rồi, cô cứ lái xe vào trước đi."

"Không sao, trưởng thôn, chú lên xe đi. Chú nói cho chúng tôi biết phải đi như thế nào?" Thẩm Chi hạ cửa sổ xe xuống.

Trưởng thôn nghe Thẩm Chi nói thì mở cửa sau leo lên xe. Vừa ngồi xuống thì ông nhìn thấy cậu bé đẹp trai ngồi ở ghế phó lái, lập tức ngạc nhiên nói: "Đứa trẻ này cũng rất đẹp trai, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đứa trẻ đẹp trai như vậy."

Tây Bảo, người đang ngồi ở ghế phó lái, mỉm cười bình tĩnh lên tiếng: "Chào ông."

"Chào cháu." Trưởng thôn nói với vẻ bối rối.

Thẩm Chi liếc nhìn Tây Bảo rồi cười thành tiếng, bởi vì mấy lần này làm ăn, tất cả mọi người nhìn thấy Tây Bảo đều thích, nên cậu nhóc cứ khoe khoang.

Tây Bảo cắt ngang tiếng cười của Thẩm Chi và hỏi: "Ông ơi, có chuyện gì vậy?"

"À, đó là cháu trai của nhà họ Thi là quái vật. Là người nhưng không có bóng, chỉ uống máu. Còn trước giờ con trai ông ta chưa có vợ nhưng lại có thể sinh con. Lần trước tôi mời một đạo sĩ đến, hắn xem một cái rồi sợ hãi bỏ chạy." Trưởng thôn lo lắng.

"Đừng lo, đưa chúng tôi đi xem một chút." Thẩm Chi lái xe đến cửa nhà họ Thi.

Xuống xe, trưởng thôn chỉ vào cửa: "Đây là nhà họ Thi, cửa đóng quanh năm, tôi chỉ thấy lão Thi và con trai ra vào."

"Lần trước cửa không đóng, cháu trai ba tuổi chạy ra ngoài, túm lấy con gà trực tiếp cắn xuống. Những người lúc đó nhìn thấy đều kinh hãi, có người phát hiện đứa trẻ không có bóng. Người trong thôn cũng không biết nhà họ Thi có cháu trai từ khi nào. Họ báo cáo với tôi và bảo tôi mời ai đó xem có phải là quái vật không." Trưởng thôn nói.

Thẩm Chi: "Chú gõ cửa đi. Chúng ta tìm hiểu tình hình trước."

"Được." Trưởng thôn trả lời.

"Cốc cốc"

Ông ấy bước đến gõ cửa, sau đó quay đầu nói: "Tôi không biết có chịu nở cửa không? Gia đình họ đóng cửa quanh năm, ngay cả khi có người gõ cửa, người bên trong đi ra thì cũng ngay lập tức đóng cửa lại."

"Ai?" Một giọng nói già nua truyền đến từ bên trong cánh cửa.

"Là tôi, Trần Xuân Nghê." Trưởng thôn trả lời.

"À, chờ một chút." Giọng nói lại truyền đến.

Một lúc sau cửa mở, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi hơi gù lưng bước ra, thản nhiên đóng cửa lại: "Trưởng thôn, có chuyện gì không?"

"À.." Trưởng thôn không biết nên nói như thế nào.

Thẩm Chi thấy trưởng thôn có vẻ xấu hổ, liền nhìn Tây Bảo.

Tây Bảo nhận được tín hiệu liền nói: "Ông ơi. Là như thế này, chúng ta có thể chữa khỏi bệnh cho cháu trai của ông."

Ông lão ngẩng đầu nhìn Tây Bảo: "Cháu trai tôi không bị bệnh, các người có thể đi rồi."

Ông ta vừa nói vừa xoay người vào nhà đóng cửa lại.

Trưởng thôn nhìn hai người: "Chúng ta nên làm gì?"

"Không sao, chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Cha của đứa trẻ có ở đây không?" Thẩm Chi hỏi.

Trưởng thôn: "Có, hắn làm việc ở trấn, buổi tối mới về."

Thẩm Chi: "Được rồi, bây giờ chỉ có thể bắt đầu với cha cậu bé."

Trưởng thôn muốn đưa Thẩm Chi và Tây Bảo vào nhà ông uống trà và chờ cha đứa bé về.

Thẩm Chi lại từ chối: "Chú ơi, chúng cháu sẽ đợi trong xe, khi nào người đó về thì gặp luôn."

"Vào nhà thì tốt biết bao." Trưởng thôn nói.

"Không sao, đã quen rồi." Thẩm Chi trả lời.

Thẩm Chi và Tây Bảo ngồi trong xe, nhìn cửa nhà họ Thi.

"Tây Bảo, cháu nói đứa nhỏ này có chuyện gì?" Thẩm Chi hỏi.

Tây Bảo ngẫm nghĩ một lát: "Nếu con không nhầm, đứa trẻ này hẳn là sinh ra giống con, là một bào thai ma."

"A, thật sao?" Thẩm Chi ngạc nhiên.

Tây Bảo: "Nó không những không lớn lên mà còn không sống được lâu."

"Tại sao? Con không phải là lớn rất nhanh sao?" Thẩm Chi tự hỏi.

"Dì Chi Chi, cha con là Đông Nguyệt Đại Quân, ông ấy có linh lực cực kỳ mạnh. Con tự nhiên sinh ra đã có linh lực, nên con khác với những bào thai ma khác." Tây Bảo giải thích.

"Ôi, thật đáng thương."

Tây Bảo liếc nhìn cái cau mày của Thẩm Chi: "Thai nhi ma được sinh ra ở nhân giới, nó sẽ làm xáo trộn trật tự của thế giới. Nó không được phép tồn tại ở đây, vì thế thai nhi ma sẽ không sống được lâu."

"Nhưng họ có thể nuôi thành một đứa trẻ ba tuổi. Vậy chắc chắn đã sử dụng một thứ gì đó để duy trì sự sống của nó."

Thẩm Chi: "Nếu cha cậu bé không cho chúng ta vào thì sao?"

Tây Bảo liếc nhìn gương chiếu hậu: "Anh ta đã trở lại."

Thẩm Chi vội vàng nhìn qua và cùng Tây Bảo xuống xe.

Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên lấy chìa khóa mở cửa, Tây Bảo bước tới: "Con anh là ma thai đúng không?"

Người đàn ông nghe thấy lời nói của Tây Bảo.

"Đông"

Chìa khóa rơi xuống đất. Người đàn ông quay sang nhìn Tây Bảo và giả vờ bình tĩnh: "Tôi không biết cậu đang nói về cái gì?"

Vừa nói, hắn vừa vươn tay nhặt chìa khóa trên mặt đất lên. Tây Bảo nhìn bàn tay run rẩy của hắn, liền biết hắn đang nói dối.

"Thai nhi ma sinh ra là do người và ma tạo thành. Thai nhi ma hút máu, nhưng trên đời này không có chất dinh dưỡng để nó hấp thu, cho nên nó không sống được lâu." Tây Bảo nói.

Tây Bảo vừa dứt lời, thì người đàn ông đỏ mắt nhìn cậu, hỏi: "Cậu có thể giúp tôi để cho nó sống không?"

"Chúng ta vào trong đi." Tây Bảo chỉ vào cửa.

Người đàn ông đứng ở cửa suy nghĩ một lúc, rồi mới đẩy cửa ra: "Vào đi, tôi sợ các người sẽ sợ."

Tây Bảo đi vào, Thẩm Chi đi theo.

Vừa bước vào nhà đã thấy đứa bé đang ngồi ngoài sân uống máu gà. Khi thấy bọn họ đi vào, cậu ta ngước lên nhìn, miệng đầy máu tươi mỉm cười với bọn họ.

Thẩm Chi nhìn thấy đột nhiên nôn mửa: "Oẹ.."

Tây Bảo thấy vậy liền nhanh chóng vỗ vỗ lưng Thẩm Chi: "Dì Chi Chi, không sao chứ?"

Cha của đứa trẻ vội vàng đi vào nhà mang ra một bát nước: "Xin lỗi, uống chút nước sút miệng trước đi."

Sau khi đưa nước cho Thẩm Chi thì anh ta hét vào mặt con trai: "Đá, vào nhà tìm mẹ con."

Cậu bé bước vào nhà với cái miệng đầy máu.
 
Chỉnh sửa cuối:
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 70: Ma nữ sinh ra thai nhi ma

"Ngươi tự mình sửa cái sân này sao?" Tây Bảo nhìn sân, rất kỳ quái.

Cha của đứa trẻ gật đầu và chỉ vào vị trí ở góc tây nam: "Một nắm gạo nếp và một nắm đất mộ được chôn ở vị trí này."

"Ngươi muốn giữ linh hồn người chết sao?" Chi Chi hỏi.

"Đúng vậy. Mẹ của đứa trẻ.." Anh ta ngập ngừng nói rồi lấy ra hai băng ghế nhỏ: "Ngồi xuống trước đi."

Ngược dòng về bốn năm trước.

Người đàn ông vì nhà nghèo nên ra ngoài làm việc. Ông chủ lại không chịu trả lương. Lúc đó, anh ta không một xu dính túi, chỉ có thể qua đêm dưới gầm cầu.

Đêm đó rất âm u, anh ta nghe thấy tiếng khóc thì lần theo âm thanh để xem. Sau đó thì thấy một người phụ nữ, anh ta hỏi nhưng cô ấy không chịu nói.

Anh ta thực sự không thể nhịn được, vì vậy đã nắm lấy tay cô ấy đi vào gầm cầu và ngồi với cô ấy cả đêm.

Sau khi trời sáng, cô ấy đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nói cảm ơn rồi đi ra ngoài. Anh ta vội vàng nhìn theo thì người đó đã biến mất, anh ta sợ chết khiếp, vội vàng lấy đồ của mình và rời đi.

Qua ngày hôm sau, anh ta quay lại bến tàu thì thấy rất nhiều người tập trung xung quanh bờ sông, còn có cả xe cảnh sát. Lúc đó anh ta cũng đứng trong đám đông nhìn qua, lắng nghe người xung quanh nói. Thì biết được có một người phụ nữ mới ly hôn đã nhảy xuống sông đêm qua.

Anh ta nghe thì trong lòng có linh cảm xấu nảy lên, nên lo lắng chen chúc vào đám đông.

Kết quả, thấy cảnh sát khiêng xác một người phụ nữ lên. Gió nhẹ nhàng thổi tấm vải, anh ta thấy chính là khuôn mặt của người phụ nữ tối đó. Anh ta sợ hãi đến cứng đờ cả người. "

Sau đó sự việc đó, anh ta tiếp tục tìm việc, đến công trường để chuyển gạch.

Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã chuyển nhiều gạch hơn những người khác, nhưng nó không nặng chút nào, nó rất dễ dàng. Anh ta không cảm nhận được gì nên cũng không quan tâm.

Vì không thấy mệt mỏi nên anh ta làm việc rất siêng năng. Ông chủ thấy thế thì mỗi lần trả lương cũng sẽ cho thêm tiền. Những công nhân khác thấy vậy muốn bắt nạt anh ta, nhưng mỗi người gặp nạn đều là bọn họ.

Ông chủ thấy chuyện kỳ lạ xảy ra nên cũng sợ hãi, vì vậy đã cho anh ta một ít tiền và đuổi đi.

Anh ta lại không có việc làm nên đi lang thang và ngủ ở công viên.

Vào nửa đêm, anh ta lại nghe thấy tiếng phụ nữ khóc. Anh ta sợ việc kia lại xảy ra lần nữa, nên nhanh chóng đứng dậy và tìm người phụ nữ đang khóc.

Khi anh ta bước đến bên cạnh, thì người phụ nữ ngẩng đầu lênvà đứng dậy. Người đàn ông thấy khuôn mặt đó là người phụ nữ đang nhảy xuống sông lúc trước. Lập tức sợ hãi đến mức bỏ chạy, người phụ nữ tiếp tục đi theo.

Tới khi người đàn ông chạy không nổi, nằm trên mặt đất và nói trong sợ hãi:" Đừng đi theo tôi, tôi xin lỗi, tôi không biết cô sẽ nhảy xuống sông. "

Người phụ nữ nở nụ cười nói:" Lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi, tôi đã nhảy xuống sông và chết rồi. "

Người đàn ông nghe thấy thế thì đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Ma nữ:" Đừng sợ, tôi sẽ không hại anh, ngươi là người tốt, tôi muốn anh giúp tôi làm một việc. "

" Hả, việc gì? "Anh ta rùng mình.

Ma nữ:" Anh có thể giúp tôi rải tro cốt xuống biển hoặc tìm một nơi để chôn cất tôi. "

" Cô.. Bây giờ cô đang ở đâu? "

Ma nữ:" Sau khi tôi chết, gia đình mẹ tôi chôn tôi trong một khu rừng nhỏ bên ngoài làng. Họ gả tôi người đàn ông đó, nhưng tôi không thích ông ta. Vì muốn được tự do nên tôi đã kết thúc cuộc sống. "

Mà nữ hứa với người đàn ông hết lần này đến lần khác rằng cô ấy sẽ không làm tổn thương anh ta, nên người đàn ông đã đồng ý giúp cô ấy.

Sau đó, cô ấy đưa người đàn ông đến nơi chôn cất vào ban đêm để lấy trộm tro cốt. Sau khi lấy được trở cốt thì người đàn ông cũng gặp khó khăn trong việc tìm vị trí. Vì anh ta không có việc làm, không có tiền để mua đất. Và nghĩ không có ai thờ cúng cho ma nữ, cô ấy khá đáng thương. Nên anh ta đã đưa cô ấy về quê để chôn cất trong một mảnh đất trong nhà.

Chôn cất xong thì, mà nữ không muốn đầu thai, cô ấy muốn sống với anh ta. Dần dần bọn họ có tình cảm với nhau và anh ta nghe người ta nói sừng tê giác có thể giữ được hồn ma nên đã làm theo.

Bọn họ cứ sống như thế đến khi mà nữ mang thai.

* * *

" Khi cô ấy mang thai, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất xảy ra. Nhưng không ngờ đứa bé sinh ra, lại giống như một người bình thường, ngoại trừ việc không ăn thức ăn của con người. Nhưng sau ba tuổi, nó cũng không lớn lên, thỉnh thoảng sẽ có chút yếu ớt. Vì sừng tê giác rất đắt nên tôi chỉ dám thắp vào ban đêm để nói chuyện với cô ấy. Cô ấy nói rằng những đứa trẻ ma không thể lớn và không sống lâu. "Cha của đứa trẻ với đôi mắt đẫm lệ nhìn bọn họ, như thể bọn họ là niềm hy vọng của con trai anh ta.

Thẩm Chi nhìn Tây Bảo:" Còn có thể giúp chuyện này không? Dì thật sự không biết làm thế nào. "

" Chú, mẹ đứa bé có ở đây không? "Tây Bảo hỏi.

" Trong nhà, nếu không sợ, cậu hãy đi theo tôi vào? "Cha của đứa trẻ nhìn bọn họ và nói.

Tây Bảo đứng dậy đi vào, Thẩm Chi mở to hai mắt, chịu đựng sợ hãi mà đi vào, dù sao cũng có tiểu ma Tây Bảo ở đó.

Khi bước vào nhà, trời đã ảm đạm, những ngọn nến trắng được thắp sáng, trên bàn có đồ cúng, dường như là dành cho vợ của anh ta.

Cha của đứa trẻ muốn lấy sừng tê giác, thì Tây Bảo ngăn lại:" Không cần. "

Cậu nói xong thì vươn tay ra và phát ra ánh sáng xanh lục mờ nhạt, một người phụ nữ từ từ lóe lên.

Cha của đứa trẻ nhìn vợ mình trước mặt không thể tin được nói:" Cái này · · · · · Đây là? "

Ma nữ rất ưa nhìn, tóc dài, mặc váy, bên cạnh là cậu bé bào thai ma ngoan ngoãn đứng đó.

Ma nữ kinh ngạc nhìn Tây Bảo nói:" Cậu · · · · · Cậu cũng vậy? "

Ma nữ thấy Tây Bảo cũng là ma nhi, có thể sống lâu nên vui vẻ nhìn Tây Bảo.

Ma nữ nài nỉ:" Cậu có thể giúp con tôi không? "

" Ngươi nên biết rằng ngươi đã vi phạm quy tắc của Nhân giới, cả ngươi và hắn đều nên đi đến Ma giới. "Tây Bảo giải thích.

" Nhưng tôi yêu chồng tôi, tôi không muốn rời xa anh ấy. "Ma nữ nhìn chồng với đôi mắt ẩm ướt.

Lần đầu tiên Thẩm Chi nhìn thấy một câu chuyện tình yêu cảm động như vậy, thực sự phá vỡ nhận thức của cô.

" Tây Bảo, hay con nghĩ cách? "Thẩm Chi nhìn gia đình ba người trước mặt.

Tây Bảo nhìn họ và nghĩ về mẹ mình, cậu ấy cũng muốn gia đình mình luôn ở bên nhau.

" Cậu ma, lại đây. "Tây Bảo ngồi xổm xuống.

Nhóc ma ngước lên nhìn cha mẹ mình, thấy cha mẹ gật đầu, vì vậy nó đi tới gọi:" Xin chào anh trai. "

Tây Bảo chạm vào tóc của đứa bé. Đột nhiên đưa tay ra truyền một quả cầu ánh sáng màu xanh lá cây vào lông mày của cậu bé.

Mà nữ bên cạnh nhìn với đôi mắt sáng ngời.

Khuôn mặt cậu bé không còn xanh xao nữa, mà từ từ trở nên hồng hào, cậu bé nhìn lại cha mẹ:" Mẹ, con rất thoải mái, con không lạnh chút nào. "

Mà nữ nhìn đứa bé nở nụ cười.

Một lúc sau, Tây Bảo rút tay về, đứng lên:" Khí tức của đứa bé đã bị che giấu. Nó có linh hồn của một con ma, nhưng sau này sẽ không khác gì một con người bình thường."

Người đàn ông và ma nữ đã kéo đứa trẻ quỳ xuống cảm ơn Tây Bảo.

Tây Bảo nhìn Thẩm Chi.

Thẩm Chi lập tức lấy chai ra, khi nhìn thấy mẹ đứa nhỏ vui vẻ rơi nước mắt màu xanh lá cây ma quái, cô vội vàng chạy tới cầm lấy hứng vào trong chai.
 
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 73: Ôn Hiểu Di

Xung quanh im ắng, tối tăm và lạnh lẽo. Cô không biết mình đang ở đâu, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cô đã ở nơi này từ khi có lại ý thức, đây là một nơi rất nhỏ hẹp. Thỉnh thoảng có chất lỏng lạnh lẽo từ trên cao rơi xuống, và cô hấp thụ những chất lỏng đó để tiếp tục phát triển. Nhưng nơi này lạnh đến mức cô cảm thấy như thể mình đang ở trong một hầm băng.

Cuối cùng, khi ý thức có thể điều khiển được linh hồn của mình thì cô đã đột phá và bay ra ngoài.

Cô muốn rời khỏi đây.

Linh hồn cứ bay đi lang thang, thỉnh thoảng khi nhìn thấy điều gì đó thú vị. Cô sẽ dừng lại để quan sát, không biết bay bao lâu, ý thức dần dần rõ ràng hơn. Cô chỉ biết mình là Ôn Mục, có một người chồng ma và sinh cho anh một đứa con trai.

Nhưng khi nghĩ đến anh thì trái tim lại đau, cô khóc lên và mắng: "Cố Lâm Chương, đồ khốn kiếp!"

Không biết đã khóc bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của một cô gái còn đau khổ hơn cả cô. Ôn Mục lau nước mắt, bay theo tiếng khóc, chỉ thấy một cô gái cũng đang khóc.

"Này, cô bị làm sao vậy?" Ôn Mục hỏi với giọng khàn khàn.

Cô gái ngước đôi mắt sưng đỏ lên khàn khàn trả lời: "Tôi.. Tôi chết rồi, tôi đang cố gắng rất nhiều để sống tốt, tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi?"

Ôn Mục ngồi bên cạnh cô ấy: "Đừng khóc, có lẽ chúng ta sẽ sớm được đầu thai."

"Nhưng tôi không muốn, tôi sống rất vất vả, cố gắng kiếm tiền. Cuối cùng, chính là tiền làm tổn thương tôi." Cô gái hét lên giận dữ.

"Cô có thể nói cho tôi biết không?" Ôn Mục thấy cô ấy tức giận như vậy. Nhẹ giọng nói với cô ấy, không biết việc gì đã ép cô ấy đến thế này.

"Tôi tên là Ôn Hiểu Nghi, tôi mồ côi từ khi còn nhỏ, tôi lớn lên ở viện phúc lợi. Khi còn nhỏ sức khoẻ tôi không tốt, cơ thể rất yếu ớt, luôn bị bắt nạt, nhưng tôi không thể làm gì những đứa trẻ khác. Kể từ đó, tôi đã quyết tâm học tập chăm chỉ, cố gắng phấn đấu để sống một cuộc sống tốt hơn. Cuối cùng, những nỗ lực của tôi đã được đền đáp, tôi được nhận vào đại học. Lúc đó tôi rời khỏi viện phúc lợi và cố gắng kiếm tiền vào kỳ nghỉ hè để học đại học.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được một công ty nhận vào làm. Tôi làm việc chăm chỉ và cố gắng tiết kiệm tiền. Với số tiền ít ỏi mà tôi dành dụm được, tôi đã mua một căn nhà nhỏ cũ nát, một căn nhà chỉ 60 mét vuông, một ngôi nhà nhỏ của riêng tôi. Lúc đó tôi rất hạnh phúc, tôi cảm thấy ông trời vẫn rất tốt với tôi. Tôi đã sống một cuộc sống tích cực hơn."

Ôn Mục nghe đến đây, đột nhiêng nghĩ, so với cô ấy, cô thấy kiếp trước của mình thật sự rất vui, nếu không có Cố Lâm Chương thì thật sự rất tốt.

"Một đêm sau giờ làm việc, tôi gặp một cô gái đang khóc trên đường, tôi bước tới an ủi cô ấy và đưa cô ấy đi ăn tối. Trò chuyện với cô ấy, thì biết gia đình cô ấy rất trọng nam khinh nữ. Cô ấy bỏ nhà đi sau khi tốt nghiệp đại học, cắt đứt mọi liên lạc vói gia đình. Tôi nghĩ cô ấy cũng có hoàn cảnh giống mình, nên tôi rất tốt với cô ấy, luôn giúp đỡ cô ấy lúc cô ấy cần. Nhưng tôi không ngờ tôi đã giúp một con quỷ làm hại cuộc đời mình." Cô gái nói một cách hung ác, nghiến răng nghiến lợi.

"Một năm sau, căn nhà cũ tôi mua phải đi dời theo chính sách của nhà nước, tôi nhận được năm triệu tiền bồi thường. Biết tôi có tiền, cô ta bắt đầu kể khổ về cuộc sống của mình, than phiền về việc cô ta không có nhà riêng. Nên muốn mượn tôi 1 triệu để mua nhà, từ từ trả lại cho tôi. Nhưng tôi không đồng ý, bởi vì từ sau khi quen biết cô ta, tôi nhận ra cô ta không có chí tiến thủ, không chịu làm việc. Sau đó chúng tôi vì việc này mà đã cãi nhau, cũng không liên lạc nữa."

"Cô nghĩ tôi có nên cho mượn không?" Cô gái quay sang hỏi Ôn Mục.

"Đương nhiên là không, một khi cho cô ta mượn, sau này cô ta sẽ đòi hỏi nhiều hơn. Một người bạn thực sự, sẽ không bao giờ làm điều này, cô đã làm đúng." Ôn Mục nghĩ đến Thẩm Chi, nếu Thẩm Chi biết cô có năm triệu, cô ấy chắc chắn sẽ vui mừng cho cô. Vì cô ấy biết rằng cô không có gì và sẽ sống tốt hơn nếu có tiền.

"Nửa năm sau, tôi quen một người bạn trai. Sau đó cô ta lại liên lạc với tôi, xin lỗi tôi, và muốn tôi tha thứ. Tôi đưa bạn trai đến gặp cô ta, đôi khi chúng tôi sẽ đến chỗ tôi để trò chuyện. Nhưng khoảng thời gian đó tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tim của tôi rất thường xuyên khó thở. Tôi đến bệnh viện thì bác sĩ nói tìm của tôi không tốt, bị thiếu máu cục bộ, vì vậy tôi phải thường xuyên uống thuốc để duy trì. Một ngày nọ, tôi tan làm sớm, về nhà thì thấy hai người bọn họ đang gian díu trên giường của mình. Ngay lặp tức tôi thấy khó thở và ngất xỉu."

"Bọn họ đưa tôi vào bệnh viện, tôi nghĩ là họ tử tế, nhưng không họ chỉ vì ngôi nhà và tiền bạc của tôi thôi. Cô biết không, lúc đó tôi đang bay lơ lửng xung quanh bọn họ, nhìn bọn họ lo lắng về việc tôi sẽ tỉnh dậy? Hóa ra người đàn ông đó là bạn trai của cô ta. Bởi vì tôi không cho cô ta vậy tiền, nên cô ta hợp tác với người đàn ông đó để lừa tiền và nhà của tôi. Hahaha, tôi là một kẻ ngu ngốc, không có người nào trên thế giới này ngu ngốc hơn tôi." Cô gái vừa khóc vừa cười nói.

"Còn thân thể của cô thì sao?" Ôn Mục lau nước mắt cho cô gái.

"Thân thể tôi đang hôn mê ở trong bệnh viện. Nhưng tôi không thể quay lại thân thể mình. Khi tôi mới đến đây, có một con ma nói, trên thực tế, tôi đã chết rồi. Nhưng tôi không muốn, thù của tôi vẫn chưa trả được." Cô gái nhìn vào khoảng không trước mặt, muốn trở về cơ thể của mình. Cô ấy đã làm việc rất mệt mỏi, vẫn chưa kịp tận hưởng cuộc sống thì đã bị hại, cô ấy không cảm tâm.

"Còn cô thì sao?" Cô gái quay đầu lại hỏi.

"Tôi có cha mẹ và ông nội yêu thương, nhưng tất cả họ đều chết vì tôi. Cuối cùng chính tôi đã từ bỏ sự sông, nên bây giờ tôi không có thân thể. Nói ra thì cô đã làm việc rất chăm chỉ để sống, còn tôi có thể sống thì lại muốn chết. Tôi rất có lỗi với cha mẹ và ông nội của tôi, họ liều lĩnh để cho tôi cơ hội sống, nhưng tôi lại từ bỏ."

Đột nhiên, hai người âm thanh hỏi: "Ôn Hiểu Di là ai?"

Cô gái đứng dậy: "Là tôi!"

"Đã đến lúc đầu thai, cô đi cùng chúng tôi." Sứ giả nói.

"Tiểu Nghi, vậy là tốt rồi, kiếp sau cô sẽ có cha mẹ yêu thương, sẽ có một sống thật tốt. Còn cặp cặn bã kia, sớm muộn gì cũng sẽ có quả báo." Ôn Mục nhìn Ôn Hiểu Di mà chúc phúc.

Ôn Hiểu Di cũng khao khát cha mẹ yêu thương mình, nhưng lại nghĩ đến chuyện đó thì sự tức giận và oán hận: "Cô gái, nếu không cô nhập vào cơ thể của tôi đi. Chỉ cần giúp tôi trả thù, tôi sẽ nói cho cô biết mật khẩu thẻ và nhà của tôi. Tôi không muốn để cho cặp cặn bã kia được lợi."

Ôn Mục suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: "Được, Ôn Hiểu Nghi, tôi sẽ giúp cô báo thù."

Ôn Hiểu Di mỉm cười ôm lấy cô: "Cảm ơn cô, hy vọng cô sẽ đưa thân thể tôi sống thật tốt."

Nói xong, Ôn Hiểu Di đi theo sứ giả địa ngục rời đi.
 
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 74: Chiếm hữu cơ thể của Ôn Hiểu Di

Ôn Mục bay bệnh viện theo địa chỉ Ôn Hiểu Di nói.

Thấy thân thể Ôn Hiểu Di nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đeo mặt nạ dưỡng khí.

Ôn Mục nhập vào thân thể cô ấy, vừa định mở mắt ra, lại nghe thấy có người đẩy cửa đi vào. Nên cô nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe âm thanh. Người đó đi vào, đóng cửa lại.

"Triệu Thước, nên làm sao đây? Mật khẩu thẻ ngân hàng của cô ta không đúng. Trước đó lúc cô ta rút tiền, anh đã nhìn thấy, tại sao mật khẩu này lại không đúng?" Người đàn ông lo lắng nói.

"Hẳn là đã thay đổi. Mà tất cả là tại anh đó, nếu anh không hấp tấp như thế, thì bây giờ chúng ta phải như thế này sao?" Triệu Thước hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

"Ôi, em yêu, anh nhớ em mà? Chứ người phụ nữ nhàm chán này, bình thường còn không muốn cho anh nắm tay, bảo phải đợi đến khi kết hôn. Đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?" Hạ Quân nhìn người phụ nữ trên giường.

Mặc dù Ôn Hiểu Di không quyến rũ như Triệu Thước nhưng cô là một người có khí chất hiền lành. Cô ấy cũng rất thấu hiểu, còn là một người phụ nữ có học thức. Trình độ học vấn của Triệu Thước không cao, lại không có việc làm, chỉ ngoại hình là thứ mà đàn ông thích. Gợi cảm và quyến rũ, vóc dáng cũng lồi lõm đầy đủ. Đi ra ngoài mang theo cô ta cũng có thể diện.

Ôn Mục đang nằm trên giường bệnh nghe cuộc trò chuyện của đôi cặn bã đó, tức giận đến mức muốn đánh bọn họ.

Bọn họ cứ chờ đi, cô sẽ lập tức dọn dẹp bọn họ.

Ôn Mục nghe tiếng bước chân đến gần bên giường.

"Em nói xem, nếu cô ta tỉnh dậy, biết chúng ta đã đặt hydro clorua trong phòng cô ta thì sao? Nếu chuyện này bị phát hiện, chúng ta sẽ được quy vào tội cố ý giết người đó." Hạ Quân khó chịu nói.

Hắn ta vẫn mềm lòng hơn Triệu Thước, người phụ nữ này thật sự rất tàn nhẫn. Sau này khi lấy được tiền, hắn không thể ở bên cạnh cô ta, người phụ nữ này thật sự rất kinh khủng!

"Nếu thật sự không có cách nào thì cứ để cô ta nằm như vậy. Để chúng ta có thể sống trong nhà cô ta mãi mãi." Triệu Thước ghen tị nhìn Ôn Hiểu Di trên giường bệnh.

"Đi thôi, em đói bụng, chúng ta đi ăn rồi nghĩ cách khác." Triệu Thước đứng dậy gọi Hạ Quân.

Sau khi hai kẻ cặn bã đó rời đi, Ôn Mục mở mắt ra hít một hơi thật sâu: "Thật là một đôi cẩu nam nữ, tức chết mất."

"Tiểu Nghi, thân thể cô yếu quá, tôi không thể ngồi dậy được." Ôn Mục cố gắng ngồi dậy, nhưng phát hiện mình không còn chút sức lực nào. Cánh tay nhỏ gầy này, cơ thể này, hình như còn chưa được 50kg.

Buổi tối, y tá đến kiểm tra phòng bệnh, mí mắt Ôn Mục cử động. Cô biết y tá đã phát hiện ra, nên từ từ mở mắt ra muốn nói chuyện, lại phát hiện trên mặt có mặt nạ dưỡng khí. Y tá phát hiện cô đã tỉnh, nhanh chóng kiểm tra tình trạng thấy không sao, nên giúp cô tháo mặt nạ dưỡng khí.

"Chị y tá, em muốn ăn." Ôn Mục yếu ớt nói.

Y tá sững sờ, phản ứng lại: "Cô chưa thể ăn được. Bây giờ cô chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng, tôi sẽ đến nhà ăn giúp cô mua một ít cháo, cô có chắc là mình có thể ăn được không?" Có lẽ y tá chưa bao giờ gặp người vừa tỉnh dậy sau hôn mê sâu mà đòi ăn.

"Chị y tá, em có thể ăn, bây giờ em không thấy có gì khó chịu trong người, chỉ có dạ dày trống rỗng thôi." Ôn Mục nhấc cánh tay nhỏ gầy lên chạm vào bụng mình.

"Được rồi, vậy thì cô chờ một chút, tôi sẽ mua cho cô." Y tá điều chỉnh ống truyền dịch cho cô.

"Cảm ơn chị y tá." Ôn Mục mỉm cười đáp lại.

"Đúng rồi, có cần tôi giúp cô gọi điện thoại cho bạn trai không?" Y tá hỏi.

"Không cần, anh ấy sẽ trở lại vào ngày mai, bây giờ đã quá muộn." Ôn Mục trả lời.

Nếu cho hắn ta đến, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến sự thèm ăn của mình.

Sau khi ăn cháo, Ôn Mục nằm trên giường bệnh, suy nghĩ làm thế nào để trừng phạt đôi cẩu nam nữ đó.

Nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, cô không biết đã trôi qua bao nhiêu năm trên thế giới này. Thẩm Chi có già không? Còn Tây Bảo nữa, có phải thằng bé sẽ rất buồn không?

Ôn Mục nhìn xung quanh không tìm thấy điện thoại. Cô đoán chắc là do đôi cẩu nam nữ kia lấy đi rồi.

* * *

Cố Lâm Chương có thể phát hiện ra, thân thể Ôn Mục lúc này rất yếu, nhưng anh không biết cô đang ở đâu, điều này làm cho anh rất lo lắng.

* * *

Bên kia, ngay khi Thẩm Chi nói xong, một người phụ nữ tóc dài mặc áo choàng tắm từ góc tường đi ra, nhìn khoảng ba mươi tuổi: "Cô gọi tôi?"

Thẩm Chi không nghĩ tới cô ấy lại ngoan ngoãn ra ngoài như vậy, sợ hãi nhảy dựng lên, trốn sau lưng Tây Bảo.

"Tại sao cô không đến địa ngục mà lại quấy phá trong khách sạn?" Tây Bảo nhìn ma nữ trước mặt.

"Tôi không thể ra ngoài." Ma nữ trả lời.

Tây Bảo cau mày, suy nghĩ một lát: "Có phải cô đã chết trong khách sạn này không?"

Ma nữ gật đầu: "Năm năm trước, ta vô tình ngã vào bồn tắm không may qua đời. Sau đó người của khách sạn nhờ người khác nhốt hồn của tôi ở lại đây."

"Không đúng, người trong khách sạn nếu không quá mức cần thiết, sẽ để ngươi có thể đầu thai sớm. Làm sao còn có thể để người ta áp chế linh hồn của ngươi?"

"Tôi không biết, một thời gian sau khi tôi chết thì tôi luôn mơ hồ, không thể rời khỏi đây." Ma nữ giải thích.

"Ngoài cô ra còn linh hồn nào khác trong khách sạn này không?" Tây Bảo hỏi.

"Không có." Ma nữ trả lời.

Thẩm Chi: "Vậy cô chết ở đâu?"

Ma nữ chỉ vào phòng: "Chính là ở đây."

Tây Bảo nhìn căn phòng, sau đó nhấc giường lên, chỉ thấy dưới gầm giường có một lá bùa. Tây Bảo cầm lấy bùa chú, nhìn rồi xé ra: "Không sao rồi, cô có thể đi đến địa ngục."

Mà nữ vui vẻ cảm ơn rồi biến mất.

"Được rồi, hết chuyện. Chúng ta trả phòng rồi tiếp tục đi tìm mẹ con." Thẩm Chi mở cửa đi ra ngoài, theo sau là Tây Bảo.

Khi bọn họ chuẩn bị vào thang máy để đi xuống thì người phục vụ khách sạn đi cùng với người quản lý đến.

"Xin chào, không biết đã có chuyện gì xảy ra, tôi.." Người quản lý cao giọng nói.

"Không sao, đã giải quyết xong rồi." Thẩm Chi nói ẩn ý.

Người quản lý mỉm cười cảm ơn cô.

"Anh không cần khách sáo. Chúng ta đi trả phòng thôi." Thẩm Chi và Tây Bảo không muốn nhiều lời với loại người này, vì vậy sau khi nói chuyện xong liền xuống lầu.

Khi bọn họ đến dưới sảnh khách sạn, Thẩm Chi lấy thẻ phòng để trả tiền thì tình cờ liếc nhìn chiếc ghế sofa trong đại sảnh. Tại sao lại có nhiều người ngồi như vậy, Có người nổi tiếng nào đến à?

"Xin chào, cho tôi hỏi, có người nổi tiếng nào đến sao?" Thẩm Chi hỏi lễ tân, chỉ vào những người ngồi ở kia.

"Không phải, những người đó đang đợi cô." Lễ tân khách sạn nở nụ cười trả lời.

Thẩm Chi quay đầu nhìn Tây Bảo đang đứng bên cạnh

"Dì Chi Chi, con cũng không biết." Tây Bảo nhún vai.

Những người ngồi trên ghế sofa thấy bọn họ xuống, thì đi thẳng đến chỗ bọn họ. Giữa Thẩm Chi và Tây Bảo, bọn họ trực tiếp chọn Thẩm Chi để nói: "Sư phụ, chúng ta thêm thông tin liên lạc đi."

"Đúng vậy, sư phụ, sau này chúng tôi nếu có việc gì thì sẽ liên hệ với cô."

Thẩm Chi nhìn nhìn rồi hô to: "Mọi người trật tự một chút."

Thẩm Chi đưa tay ra hiệu để bọn họ giữ im lặng.

"Bây giờ tôi có chuyện quan trọng phải làm, tạm thời sẽ không nhận việc. Nhưng các vị có thể lưu số điện thoại của tôi, sau này nếu có cơ hội thì sẽ gặp lại." Thẩm Chi đọc một dãy số điện thoại cho họ.

Tây Bảo đang đợi bên cạnh.
 
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 75: Cặp đôi cặn bã

Sáng hôm sau, y tá gọi bác sĩ đến kiểm tra cơ thể Ôn Mục.

"Bác sĩ, tại sao tôi lại vào bệnh viện, tại sao tôi không nhớ?" Ôn Mục nhìn bác sĩ và hỏi.

"Cô không nhớ?"

"Tôi không nhớ gì cả, chỉ là trái tim tôi không thoải mái." Ôn Mục nhìn vào cánh tay trắng nõn gầy gò của mình.

"Chuyện này phải thận trọng, chúng ta sẽ chụp CT não trước." Bác sĩ lập yêu cầu y tá đưa Ôn Mục đi chụp CT.

"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Ôn Mục để y tá đẩy đi.

Sau khi chụp CT xong quay lại thì thấy đôi cẩu nam nữ đó đứng ở cửa phòng bệnh với khuôn mặt lo lắng. Nhưng cô chưa thể vạch trần bọn họ, phải tìm bằng chứng,

"Thước Thước, Hạ Quân, hai người đang ở đây à, làm tôi lo lắng cho hai người." Ôn Mục mỉm cười khi ngồi trên xe lăn.


Hai người bọn họ rõ ràng là sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó y tá giải thích: "Sau khi cô Ôn tỉnh lại, đã quên một phần trí nhớ của cô ấy, tôi đã đưa cô ấy đi chụp CT não, buổi chiều sẽ có kết quả."

"Không sao, quên cũng không sao. Chỉ cần không quên những chuyện quan trọng là được." Ôn Mục cười dịu dàng nhìn hai người trước mặt.

"Thước Thước, giúp tớ đẩy xe lăn đi, để chị y tá đi làm việc." Ôn Mục nhìn Triệu Thước nói.


Triệu Thước cười không tự nhiên: "Được, Tiểu Nghi, cậu có thể tỉnh lại, tớ và Hạ Quân thật sự rất vui."

"Thật sao? Hạ Quân, anh có vui không?" Ôn Mục quay sang nhìn anh ta.

"Tất nhiên là anh rất vui." Hạ Quân vội vàng ngồi xổm xuống và nói với vẻ mặt dịu dàng.

Khi về đến phòng bệnh, Hạ Quân muốn bế Ôn Mục lên giường, nhưng cô xua tay ngăn lại: "Không cần, em tự mình lên, em cũng không yếu ớt như vây."

Bên ngoài thì Ôn Mục nói thế nhưng trong lòng chỉ là không muốn bị bàn tay bẩn thỉu của hắn ta chạm vào.

Ôn Mục nằm trên giường bệnh, nhìn hai người họ: "Tớ không sao, các người đi làm việc đi, đến giờ đi làm rồi. Đúng rồi, điện thoại của em đâu?"

Hạ Quân hoảng hốt nhìn Triệu Thước.


Triệu Thước lấy điện thoại từ trong túi ra, thản nhiên đưa cho Ôn Mục: "Lúc đó cậu ngất xỉu, điện thoại rơi xuống, tớ đem đi sửa cho cậu."

"Cảm ơn cậu. Được rồi, tớ rất khoẻ, mọi người đi làm đi. À, nhân tiện buổi tối Hạ Quân giúp em mua một ít trái cây, em muốn ăn." Ôn Mục nói với Hạ Quân.

Hạ Quân vội vàng gật đầu: "Được, anh sẽ mua cho em trái cây em."

Chờ hai người bọn họ đi ra ngoài, Ôn Mục vội vàng bật điện thoại lên xem ngày.


May quá, cô chỉ mới vừa qua đời được năm năm.

Ôn Mục vẫn đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Thẩm Chi hay không. Nếu không thì cô hơi lạc lõng và cô không phải là đối thủ của người cặn bã đó.

Quên đi, nếu Thẩm Chi biết, vậy thì Cố Lâm Chương cũng sẽ biết.

Buổi chiều kết quả kiểm tra, nhưng không có vấn đề gì.

Buổi tối Hạ Quân mang trái cây đến bệnh viên.

"Tiểu Nghi, anh mua cho em cam và xoài mà em thích ăn. Anh sẽ giúp em gọt vỏ." Hạ Quân cười dịu dàng

"Không cần, để em tự làm. Anh đi làm cả ngày đã mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Đúng rôi, anh đang ở nhà thuê sao?" Ôn Mục gọt vỏ cam và làm như vô tình hỏi.

"Anh trả nhà thuê rồi, bây giờ anh đang sống trong nhà của em. Em cũng biết chúng ta sắp đính hôn, anh cũng muốn tiết kiệm một ít tiền, đến lúc đó sẽ đưa cho em."

Ôn Mục đảo mắt trong lòng, nhếch miệng cười khẽ: "Ừm, còn Thước Thước thì sao?"

"Cô ấy · ·· Chủ nhà tăng tiền thuê nhà, cô ấy không có nơi nào để đi. Vì vậy anh đã bảo cô ấy tạm thời đến nhà chúng ta ở, dù sao nhà của chúng ta cũng đủ chỗ." Hạ Quân nói.

Ôn Mục gần như tức đến ngừng thở, nhưng vẫn mỉm cười: "Ừm, không sao, anh cũng ở đó, vậy em về sẽ ở đâu?"

"Không sao, phòng khách cũng rất lớn, anh sẽ ở trong phòng khách. Dù sao chúng ta sẽ sớm kết hôn mà." Hạ Quân nói như là chuyện đương nhiên.


Ôn Mục hít sâu một hơi, mỉm cười, ăn một quả cam rồi lau tay: "Được rồi, vậy anh về đi. Mấy ngày nữa em sẽ về, nhớ dọn dẹp nhà cửa cho em."

"Vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ đến." Hạ Quân chu đáo giúp cô mang rác đi.

"Hừ, thật sự là tức chết đi được. Ước gì được biến thành ma để dọa chết bọn họ." Ôn Mục phẫn nộ nói.

Sau vài ngày nằm viện, cơ thể cô gần như đã hồi phục. Hạ Quân và Triệu Thước đưa cô về nhà.

Sau khi vào nhà, cô nhìn xung quanh, nơi này đều là tự tay Ôn Tiểu Di thiết kế và trang trí. Đáng tiếc, lại để cho đôi cẩu nam nữ đó sống.

Hạ Quân cất túi xách vào phòng ngủ chính. Ôn Mục đi vào, biết bọn họ đã dọn dẹp xong rồi.

"Em đói bụng, Hạ Quân, anh có thể nấu ăn cho em không? Nấu nhiều món ăn ngon một chút." Ôn Mục ngồi trên giường mỉm cười nói.

Vẻ mặt Triệu Thước có chút không nhịn nổi.

Ôn Mục nhìn cô ta, cũng mặc kệ, đã sống trong nhà cô, thì phải nhìn mặt mũi cô.

Triệu Thước nói: "Cái đó, Hạ Quân cũng làm việc cả ngày, anh ấy khá mệt. Hay là, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi"

"À, nhưng tớ vừa mới ra viện, muốn ăn chút đồ ăn ở nhà, anh có mệt không?" Tôi xin lỗi nói.

Hạ Quân nhìn rồi vội vàng nói: "Không sao, anh không mệt, trong tủ lạnh có rau, anh sẽ nấu xong ngay đây."


Nói xong thì hắn đi vào phòng bếp.

Vẻ mặt Triệu Thước càng thêm tức tối, cô ta quay đầu chuẩn bị trở về phòng.

"Giúp tớ đóng cửa lại, tớ muốn nghỉ ngơi một chút. Khi nào nấu xong thì gọi tớ." Ôn Mục nói rồi nằm xuống đắp chăn.

Triệu Thước đứng ở cửa, vẻ mặt tức giận.

Nghe tiếng đóng cửa, Ôn Mục mở mắt ra: "Hừ, tôi sẽ làm bọn họ nhận quả báo càng sớm càng tốt."

Ôn Mục bật điện thoại lên, cô đặt mua 3 cái camera, chờ xem video của bọn họ.

Ngày hôm sau, Hạ Quân và Triệu Thước đều đi làm, camera cũng giao đến. Ôn Mục nhờ nhân viên giao hàng giúp lắp đặt camera ở một nơi khuất và kết nối với điện thoại của cô, để theo dõi trực tiếp.

Buổi tối hai người kia đi làm về, ba người đang ăn cơm.

"Tiểu Nghi, cậu và Hạ Quân đã ở bên nhau lâu rồi, khi nào thì đi lĩnh chứng?" Triệu Thước mỉm cười hỏi.

"Thôi đi, tớ vừa xuất viện, thân thể không chịu được mệt mỏi." Ôn Mục vừa ăn vừa nói.

"Không sao, cậu không cần lo, tớ và Hạ Quân sẽ sắp xếp cho cậu."

"Không được, đám cưới của tớ phải do chính tớ sắp xếp, nếu không tớ sẽ nghĩ là cậu cưới anh ấy đó." Ôn Mục nhếch miệng cười nhìn hai người bọn họ.

Hạ Quân sợ đến mức đũa rơi xuống đất: "Xin lỗi.. Anh cầm không chắc."


Hắn nhặt đũa lên liếc nhìn Triệu Thước.

"Đừng nói nhảm, Hạ Quân là đối tượng của cậu, cũng không phải là đối tượng của tớ. Dù sao sớm muộn gì hai người cũng sẽ kết hôn, tốt hơn hết là nên kết hôn sớm, cậu nói đúng không?" Triệu Thước tiếp tục thuyết phục.

"Ừm, vậy thì cậu xem chọn ngày thích hợp đi." Ôn Mục nhai một miếng thức ăn rồi hỏi Triệu Thước.

"Ngày mười lăm tháng sau, rất thích hợp." Triệu Thước lấy lịch trên điện thoại di động cho cô xem.

"Được rồi, nhưng tớ có một yêu cầu. Tớ muốn hai người mời một vài đồng nghiệp đến. Tớ là trẻ mồ côi, không có người thân, phải có ít người tham dự hôn lễ, mời đồng nghiệp có quan hệ tốt với cậu. Tớ chỉ muốn sôi nổi một chút, được chứ?"

Khi Hạ Quân nghe thấy điều này, hắn cũng rất vui vẻ, tìm được bạn gái có nhà. Không cần phải làm việc vất vả, để đồng nghiệp cũng ghen tị với hắn.

"Được, công ty chúng tớ rất bận, không biết họ có thể đến không, tớ sẽ cố gắng." Nhưng Triệu Thụy không vui lắm, bởi vì cô ta không có nhiều đồng nghiệp có quan hệ tốt trong công ty.
 
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 76: Xử lí cặn bã

"Các cậu từ từ ăn, tớ đi ngủ trước." Ôn Mục đặt đũa xuống, đứng dậy đi vào phòng.

Triệu Thước lột bỏ lớp mặt nạ, nói với Hạ Quân: "Em sẽ nói cho anh biết, phải lấy mật khẩu thẻ ngân hàng càng sớm càng tốt, em thực sự không muốn chịu đựng cô ta chút nào nữa."

"Em vội như vậy sao? Hãy từ từ, đừng để cô ấy nghi ngờ." Hạ Quân vẫn không nhẹ nhõm cho lắm, bởi vì hắn cảm thấy lần này Ôn Hiểu Nghi có chút khác biệt không thể nói ra.

"Hạ Quân, anh thích cô ta rồi đúng không" Triệu Thước chỉ vào hắn.

"Em nói gì vậy, người anh thích chính là em. Không phải anh sợ cô ấy sẽ hoài nghi sao?" Hạ Quân kéo tay cô xuống, giải thích.

"Em biết. Đúng rồi, vẫn còn hydro clorua chứ? Ban đêm, khi cô ta ngủ mê, rắc một ít lên người cô ta." Triệu Thước vẻ mặt hung ác.

"Cái đó còn dùng được sao? Đừng dùng nữa, nếu bị phát hiện, sẽ bị quy vào tội cố ý giết người." Hạ Quân không muốn vào tù.

"Anh sợ gì chứ, tìm của cô ta không tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện, sẽ không ai nghi ngờ cô ta bị trúng độc. Anh có thể yên tâm, sau khi giải quyết xong cô ta, chúng ta sẽ có tiền, căn nhà này là của chúng ta." Triệu Thước nhìn căn nhà này.

Ở thành phố này, mỗi tấc đất đều có giá trị, cô có tiền mua nhà cửa rất dễ dàng, lại không cho cô ta mượn tiền.

Nếu cô cho cô ta mượn tiền, có lẽ cô ta sẽ không tuyệt vọng làm chuyện như vậy, đừng trách cô ta.

Ôn Mục đang nằm trong phòng cầm điện thoại, nghe đôi cẩu nam nữ đó nói chuyện với nhau.

"Tiểu Nghi, hai người này thật sự là lòng lang dạ sói. Cô nhìn người không rõ, chờ tôi giúp cô đưa bọn họ vào tù, báo thù cho cô." Ôn Mục thầm nói trong lòng.

Giữa khuya, Ôn Mục nghe thấy tiếng ai đó mở cửa, cô giả vờ ngủ, một lúc sau nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

Cô cẩn thận rời khỏi giường, mở cửa sổ cho thông gió, lấy ra một bình oxy từ bàn cạnh giường rồi hít vào: "Tức quá đi mất, phải loại bỏ bọn họ càng sớm càng tốt. Nếu không cơ thể của Tiểu Nghi sẽ kết thúc, mình sẽ trôi nổi trở lại."

Trước khoảng thời gian đám cưới diễn ra, Triệu Thước và Hạ Quân liên tục hối thúc cô và Hạ Quân đi lấy giấy đăng ký kết hôn trước. Nhưng cô cứ nhấn mạnh phải làm đám cưới trước rồi mới lấy giấy chứng nhận.

Địa điểm tổ chức đám cưới là trong một khách sạn, trang trí cũng không tệ.

Ôn Mục nhìn Triệu Thước đang chiêu đãi mọi người với Hạ Quân. Cô đã chịu đựng đủ rồi. Nghe cuộc trò chuyện trong camera, toàn bộ kế hoạch này đều do người phụ nữ đó vạch ra, nó không đơn giản, nhưng đáng tiếc nó không được sử dụng đúng chỗ.

"Hạ Quân, Triệu Thước, tôi sẽ trang điểm trước. Đúng rồi, hôm nay tôi sẽ trang điểm thật đẹp, các người không được phép vào phòng thay đồ, tôi muốn tạo bất ngờ." Ôn Mục đi vào phòng thay đồ.

Trước khi vào phòng thay đồ, Ôn Mục đã liên hệ với người phụ trách màn chương trình đưa USB để anh ta phát hình ảnh trong đó, bất kể ai yêu cầu bạn tắt đi, cũng không được tắt, chỉ nghe lệnh của cô.

Bắt đầu buổi tiệc, cửa phòng tiệc mở ra, MC la hét một lúc lâu, nhưng không thấy cô dâu ra ngoài.

Đột nhiên lúc đó trên màn hình lớn lại phát một video, video là cuộc trò chuyện giữa chú rể và phù dâu.

Nội dung của cuộc trò chuyện là lấy mật khẩu thẻ ngân hàng của cô dâu, ban đêm bỏ thuốc độc vào phòng cô dâu để cô dâu chết một cách ngoài ý muốn và cướp nhà cô dâu.

Những người trong phòng tiệc ngạc nhiên, chú rể hoảng loạn và sợ hãi yêu cầu tắt video đi. Ngững người phụ trách chương trình trước đó đã nghe lời dặn dò của cô dâu, anh ta cũng rất tức giận, đẩy chú rể ra một cách thô bạo và tiếp tục phát video sau. Trong video, chú rể và phù dâu đang làm chuyện khó nói trong nhà khiến nhiều người tức giận. Một số người đàn ông đánh chú rể. Một người phụ nữ khác tức giận nhặt thứ gì đó trên bàn ném vào phù dâu.

Ôn Mục chậm rãi đi về phía giữa sân khấu, cầm micro ở bên cạnh nói: "Tôi xin lỗi mọi người, đã để mọi người nhìn thấy điều này, nhưng tôi không muốn đôi cẩu nam nữ này sống yên như vậy, họ phải trả giá cho những gì họ đã làm."

"Để tôi giới thiệu một chút, phù dâu là bạn thân của tôi, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại muốn làm tổn thương tôi, bạn trai của tôi thật ra lại là bạn trai của cô ta. Vì tiền bạc và nhà cửa, cô ta đã thiết kế để bạn trai của mình gặp tôi, cưới tôi. Cách đây không lâu tôi phải nhập viện, là do hít phải khí độc, vì vậy sức khỏe của tôi rất kém. Bọn họ muốn giết tôi để lấy tiền và nhà của tôi. Tôi làm cái này là để mọi người làm nhân chứng. Người tốt bụng nào đó giúp tôi gọi cảnh sát, cảm ơn bạn. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi không có người thân để dựa vào, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, tôi giả vờ kết hôn với hắn ta, chỉ vì ngày này. Tôi sợ mình sẽ gặp nguy hiểm khi đối đầu với bọn họ, vì vậy tôi muốn nhờ mọi người giúp tôi. Phải để cho đôi cẩu nam nữ này chịu trách nhiệm về những gì họ đã làm."

"Cô gái, cô đừng sợ, chúng tôi làm chứng cho cô."

"Cảnh sát chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho cô."

Ôn Mục đứng trên sân khấu, nhìn Hạ Quân và Triệu Thước đang có vẻ mặt sợ hãi và bị một số người đàn ông bắt giữ.

Cảnh sát nhanh chóng đến, Hạ Quân và Triệu Thước bị bắt đi.

Ôn Mục đến đồn cảnh sát để lập biên bản, USB đã được đưa cho cảnh sát làm bằng chứng. Cô cũng đã đưa cảnh sát đến nhà để tìm kiếm một chai khí hydro clorua nhỏ trong phòng Triệu Thước.

Vài ngày sau, cảnh sát gọi Ôn Mục đến, họ đã kiểm tra ra đó thực sự là khí độc hydro clorua, và hai người đó bị bắt vì tội cố ý giết người, cũng như lừa dối hôn nhân.

Cuối cùng bọn họ cũng đã bị kết án, Ôn Mục cũng rất hài lòng với kết quả này.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Ôn Mục ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: "Tiểu Nghi, tôi đã giúp cô trả thù. Kiếp sau hãy sống thật tốt."

Ôn Mục đi trên đường, chậm rãi nhàn nhã ngắm cảnh vật của những con đường xung quanh. Nhìn người đi bộ vội vàng, đang vất vả giành giật sự sống.

Ôn Mục nhấc điện thoại lên định gọi điện thoại cho Thẩm Chi thì đột nhiên trước mặt có một bóng người. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Cố Lâm Chương đang thận trọng nhìn mình với đôi mắt đỏ hoe: "Ôn Mục, anh tìm được em rồi."

Trái tim Ôn Mục trầm xuống, nhớ tới mình chính là dáng vẻ của Ôn Hiểu Nghi mỉm cười và trả lời: "Thưa ngài, tôi xin lỗi, ngài đã nhận ra nhầm người, tôi không biết ngài."

"Ôn Mục?" Cố Lâm Chương bước lên phía trước nắm lấy cánh tay Ôn Mục.

"Thưa ngài, ngài nhận ra nhầm người, tôi không phải là Ôn Mục mà ngài nói." Ôn Mục đẩy cánh tay anh ra, phẫn nộ nhìn anh.

"Chính là em, khí chất và ánh mắt tức giận cũng giống như của cô ấy." Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục với đôi mắt sâu thẳm.

"Giống cái gì? Tôi không phải?" Ôn Mục lạnh lùng nói.
 
410 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 79: Cha mẹ bận yêu đương

Buổi sáng, Cố Lâm Chương thức dậy, nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trong lòng. Cuối xuống hôn cô một cái. Nhẹ nhàng rời giường mở cửa đi ra ngoài.

Đúng lúc gặp Tây Bảo cũng đang mở cửa đi ra.

Tây Bảo sửng sốt: "Cha, cha không cho con ngủ với mẹ, tại sao cha ngủ với mẹ?"

Nói xong, cậu định đi vào phòng ngủ của Ôn Mục, lại bị Cố Lâm Chương ngăn lại: "Tối hôm qua cha nói cái gì?"

"Cha nói đàn ông và phụ nữ phải giữ khoảng cách, nhưng còn cha thì sao?" Vẻ mặt Tây Bảo đầy bất mãn.

"Mẹ con và cha là vợ chồng, chúng ta ngủ cùng nhau là chuyện bình thường." Cố Lâm Chương liếc nhìn con trai đang không hiểu gì rồi đi ra ngoài.

"Cha, cha đi đâu đó?" Tây Bảo nhìn Cố Lâm Chương mở cửa đi ra ngoài thì hỏi.

"Mua bữa sáng cho mẹ con." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.

Tây Bảo đứng tại chỗ, sửng sốt, cái này..

Một lúc sau, Thẩm Chi dụi dụi mắt đi ra, thấy Tây Bảo đứng đó ngẩn người: "Tây Bảo, con làm gì đứng ngốc ở đây vậy? Có chuyện gì sao?"

"Dì Chi Chi, cha con đi mua bữa sáng cho mẹ con." Tây Bảo sững sờ nói.

Thẩm Chi đang lấy kem đánh răng, cũng ngạc nhiên hồi lâu: "Cái này.. Nếu thật sự như vậy thì hẳn mẹ con sẽ rất vui."


Thẩm Chi nói xong thì tiếp tục đánh răng.

Tây Bảo trông có vẻ bối rối, nhưng khi nghĩ đến cha và mẹ mình tốt như vậy, cậu cũng lập tức hạnh phúc.

Bôn trong phòng ngủ, Ôn Mục nheo mắt sờ vào bên cạnh, nhưng không còn ai.


Đây là lần đầu tiên cô ngủ sâu như vậy kể từ khi cô sống lại, có lẽ bởi vì cô biết có anh ấy bên cạnh nên cảm thấy an tâm.

Ôn Mục ngồi dậy, mặc quần áo rồi xuống giường.

Mở cửa đi ra ngoài, thì thấy Thẩm Chi và Tây Bảo đang ngồi ở bàn ăn chơi game.

Thấy Ôn Mục dậy, ánh mắt hai người liên tục nhìn lên xuống người cô.

"Có chuyện gì vậy?" Ôn Mục thấy biểu hiện của hai người nên thắc mắc hỏi.

"Không có gì." Thẩm Chi nói xong rồi tiếp tục chơi game.

"Không có gì." Tây Bảo cũng trả lời.

Tây Bảo nhìn vẻ mặt của Ôn Mục, cảm thấy có chút giống dáng vẻ của cô lúc trước.

"Tây Bảo, cha con đâu?" Ôn Mục nhìn xung quanh.


"Sáng sớm cha đã ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mẹ rồi." Tây Bảo trả lời trong khi tay vẫn tiếp tục chơi game.

"Cơ Cơ, tớ rút lại đánh giá trước đây về anh ta, bây giờ tớ thấy anh ta thực sự rất tốt." Thẩm Chi liếc nhìn Ôn Mục.

"Thật sao? Để tớ xem anh ấy sẽ mua gì cho tớ ăn." Ôn Mục nhếch miệng cười.

Cô cũng không thể tin được Cố Lâm Chương cũng sẽ đi mua bữa sáng.


"Két"

Ôn Mục nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra thì thấy Cố Lâm Chương đang xách theo vài túi điểm tâm.

Cố Lâm Chương thấy Ôn Mục đứng đó thì đặt đồ xuống rồi bước tới nắm tay cô đi đến bàn: "Anh không biết em thích ăn gì, nên mua mỗi thứ một ít."

Ôn Mục mở túi ra xem bên trong, sau đó quay đầu nhìn hai người đang chơi trò chơi chăm chú đằng kia, không nhìn về hướng này. Cô nhón chân lên hôn nhẹ lên mặt anh.

"Em đi rửa mặt." Ôn Mục hôn xong thì bỏ chạy.

Cố Lâm Chương đứng đó khuôn mặt ngơ ngác, miệng hơi nhếch lên nở nụ cười.

Sau khi ăn sáng xong, Ôn Mục lại đến cơ quan bất động sản để nhận tiền bán nhà và quyên góp tất cả số tiền đó cho viện phúc lợi, có lẽ cô sẽ không ở lại thành phố này.

"Chi Chi, Tây Bảo về nhà thôi." Ôn Mục nhìn người bạn thân nhất và con trai, cũng như Cố Lâm Chương đứng bên cạnh, trên mặt nở nụ cười.


"Ôn Mục, anh sẽ đưa em về Lâu Vũ Hiên trước." Cố Lâm Chương vừa nói vừa nhìn xuống cô.

"Được, hai người bọn họ thì sao?" Ôn Mục hỏi.

"Tây Bảo, con đưa Thẩm Chi về trước đi."

Nói xong, Cố Lâm Chương ôm lấy Ôn Mục rồi biến mất.

Tây Bảo nhìn cha mẹ biến mất với vẻ mặt không nói nên lời: "Cái này, dì Chi Chi, bọn họ thật sự bỏ lại con."

Thẩm Chi nhìn Tây Bảo còn cao hơn mình, không khỏi thở dài xúc động: "Cha con và mẹ con bận yêu đương. Con đi theo làm bóng đèn làm gì?"

Tây Bảo vẻ mặt choáng váng: "Con cản trở? Con cản trở gì họ chứ?"

Thẩm Chi bất lực nói: "Cái đó, cha con muốn hộn mẹ con, còn ở bên cạnh có thích hợp không?"

Nghe lời Thẩm Chi nói, trong đầu Tây Bảo liền hiện lên hình ảnh đó, mặt cậu đỏ bừng, có chút không được tự nhiên nói: "Nếu như vậy, dì Chi Chi, vậy thì con chỉ có thể sống với dì thôi."

"Nếu con không sống với dì thì sống với ai, con có nơi nào để đi sao?" Thẩm Chi vỗ vỗ vai Tây Bảo, nói: "Đi thôi, về nhà."

Cố Lâm Chương ôm Ôn Mục trở lại Lâu Vũ Hiên.


"Cố Lâm Chương, anh đưa em đến đây làm gì?" Ôn Mục chật vật ngồi xuống.

Cố Lâm Chương dẫn cô đến quan tài lớn màu đỏ: "Kinh mạch tim của em bị phong tỏa, cho nên máu không lưu thông, anh sẽ dùng linh lực khai thông kinh mạch cho em."

"Nhưng nếu anh tiếp tục sử dụng linh lực, thì tất cả linh lực của anh đều dùng trên người rồi, thì phải làm sao?" Ôn Mục ôm eo Cố Lâm Chương, ngước mắt hỏi.

"Vậy thì chỉ có thể dựa vào con trai bảo vệ hai chúng ta." Cố Lâm Chương vòng tay qua eo ôm lại cô.

Lục Cẩn An và Mạc Thành thấy có người tới, vì vậy họ bay qua. Nhìn thấy Đông Nguyệt Đại Quân của họ đang ôm một người phụ nữ gầy gò yếu đuối với khuôn mặt dịu dàng.

"Cái này.. Đây là người mới mà Đông Nguyệt Ma Gia thích? Còn cô Ôn thì sao, nếu để Tây Bảo biết, chắc chắn sẽ đánh nhau." Lục Cẩn An thì thầm với Mạc Thành.

Mạc Thành không biết phải làm sao, không khỏi lo lắng: "Sao chúng ta không đi tìm Tây Bảo trước, đứa nhỏ đó từ khi cô Ôn chết đến nay vẫn chưa thoát ra được."

"Ây, đáng tiếc cho cô Ôn, sinh ra một Tây Bảo đáng yêu và thông minh như vậy cho Đông Nguyệt Đại Quân của chúng ta. Cuối cùng, Cố Quân không thích cô Ôn mà lại thích người phụ nữ khác." Lục Cẩn An cũng đã gặp Ôn Mục vài lần, thay thế cô Ôn cũng có chút vô dụng.

"Ừ, ai nói không phải, tội nghiệp Tây Bảo, cậu bé sắp có thêm em trai hoặc em gái rồi." Mạc Thành nói.

"Sau này chúng ta hãy quan tâm Tây Bảo nhiều hơn, đừng để cậu nhóc cảm thấy mình không có ai yêu thương." Lục Cẩn An cũng nói.

Cố Lâm Chương và Ôn Mục im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ.

Nghe xong Ôn Mục rất cảm động, không ngờ vẫn có người quan tâm mình. Cô quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Cố Lâm Chương.

Cố Lâm Chương nghe cấp dưới thảo luận với mình, trên trán đầu những vạch đen. Hắn tạo cho bọn họ cảm giác không tin tưởng như vậy sao?

"Vậy chúng ta đi trước đi, đừng quấy rầy bọn họ."

Hai người nói xong chuẩn bị đi ra ngoài.

Cố Lâm Chương nói với vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Đứng lại."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, quay đầu lại: "Cố Quân"


Lại nhìn người phụ nữ bên cạnh Cố Quân, hai người cúi đầu đứng đó.

"Ngươi lặp lại những gì ngươi vừa nói." Cố Lâm Chương sắc bén nói.

Hai người nhìn nhau, cúi đầu nói thầm, không dám trả lời.

Ôn Mục vỗ vỗ cánh tay Cố Lâm Chương, cười nói: "Cái đó, tôi là Ôn Mục, không phải người phụ nữ khác. Các anh cũng biết thân thể ban đầu của tôi đã tan biến, cho nên tôi mới thay đổi diện mạo. Cảm ơn các anh đã quan tâm đến Tây Bảo."

Hai người ngẩng đầu lên nhìn Cố Lâm Chương, mới nhận ra mình đã hiểu lầm, thấp giọng nói: "Cố Quân, cô Ôn, xin lỗi, chúng tôi đã hiểu lầm."

"Không sao, các anh đi bận việc đi." Ôn Mục nhìn hai người họ với vẻ mặt hơi xấu hổ, nhanh chóng thả họ đi.


Hai người bay đi như thể đang chạy trốn.

"Xem ra em không phải là người duy nhất nghĩ như vậy. Trước kia anh không thích em. Anh xem, ánh mắt của quần chúng sáng ngời."


Cốc Lâm Chương khẽ nhíu mày: "Phải không?"

"Anh cứ giả vờ đi." Ôn Mục trừng mắt nhìn anh, xoay người đi vào.

Cố Lâm Chương ngoan ngoãn đi theo sau cô.

Cảm giác này thật tuyệt.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back