Chương 70: Ma nữ sinh ra thai nhi ma
"Ngươi tự mình sửa cái sân này sao?" Tây Bảo nhìn sân, rất kỳ quái.
Cha của đứa trẻ gật đầu và chỉ vào vị trí ở góc tây nam: "Một nắm gạo nếp và một nắm đất mộ được chôn ở vị trí này."
"Ngươi muốn giữ linh hồn người chết sao?" Chi Chi hỏi.
"Đúng vậy. Mẹ của đứa trẻ.." Anh ta ngập ngừng nói rồi lấy ra hai băng ghế nhỏ: "Ngồi xuống trước đi."
Ngược dòng về bốn năm trước.
Người đàn ông vì nhà nghèo nên ra ngoài làm việc. Ông chủ lại không chịu trả lương. Lúc đó, anh ta không một xu dính túi, chỉ có thể qua đêm dưới gầm cầu.
Đêm đó rất âm u, anh ta nghe thấy tiếng khóc thì lần theo âm thanh để xem. Sau đó thì thấy một người phụ nữ, anh ta hỏi nhưng cô ấy không chịu nói.
Anh ta thực sự không thể nhịn được, vì vậy đã nắm lấy tay cô ấy đi vào gầm cầu và ngồi với cô ấy cả đêm.
Sau khi trời sáng, cô ấy đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nói cảm ơn rồi đi ra ngoài. Anh ta vội vàng nhìn theo thì người đó đã biến mất, anh ta sợ chết khiếp, vội vàng lấy đồ của mình và rời đi.
Qua ngày hôm sau, anh ta quay lại bến tàu thì thấy rất nhiều người tập trung xung quanh bờ sông, còn có cả xe cảnh sát. Lúc đó anh ta cũng đứng trong đám đông nhìn qua, lắng nghe người xung quanh nói. Thì biết được có một người phụ nữ mới ly hôn đã nhảy xuống sông đêm qua.
Anh ta nghe thì trong lòng có linh cảm xấu nảy lên, nên lo lắng chen chúc vào đám đông.
Kết quả, thấy cảnh sát khiêng xác một người phụ nữ lên. Gió nhẹ nhàng thổi tấm vải, anh ta thấy chính là khuôn mặt của người phụ nữ tối đó. Anh ta sợ hãi đến cứng đờ cả người. "
Sau đó sự việc đó, anh ta tiếp tục tìm việc, đến công trường để chuyển gạch.
Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã chuyển nhiều gạch hơn những người khác, nhưng nó không nặng chút nào, nó rất dễ dàng. Anh ta không cảm nhận được gì nên cũng không quan tâm.
Vì không thấy mệt mỏi nên anh ta làm việc rất siêng năng. Ông chủ thấy thế thì mỗi lần trả lương cũng sẽ cho thêm tiền. Những công nhân khác thấy vậy muốn bắt nạt anh ta, nhưng mỗi người gặp nạn đều là bọn họ.
Ông chủ thấy chuyện kỳ lạ xảy ra nên cũng sợ hãi, vì vậy đã cho anh ta một ít tiền và đuổi đi.
Anh ta lại không có việc làm nên đi lang thang và ngủ ở công viên.
Vào nửa đêm, anh ta lại nghe thấy tiếng phụ nữ khóc. Anh ta sợ việc kia lại xảy ra lần nữa, nên nhanh chóng đứng dậy và tìm người phụ nữ đang khóc.
Khi anh ta bước đến bên cạnh, thì người phụ nữ ngẩng đầu lênvà đứng dậy. Người đàn ông thấy khuôn mặt đó là người phụ nữ đang nhảy xuống sông lúc trước. Lập tức sợ hãi đến mức bỏ chạy, người phụ nữ tiếp tục đi theo.
Tới khi người đàn ông chạy không nổi, nằm trên mặt đất và nói trong sợ hãi:" Đừng đi theo tôi, tôi xin lỗi, tôi không biết cô sẽ nhảy xuống sông. "
Người phụ nữ nở nụ cười nói:" Lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi, tôi đã nhảy xuống sông và chết rồi. "
Người đàn ông nghe thấy thế thì đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Ma nữ:" Đừng sợ, tôi sẽ không hại anh, ngươi là người tốt, tôi muốn anh giúp tôi làm một việc. "
" Hả, việc gì? "Anh ta rùng mình.
Ma nữ:" Anh có thể giúp tôi rải tro cốt xuống biển hoặc tìm một nơi để chôn cất tôi. "
" Cô.. Bây giờ cô đang ở đâu? "
Ma nữ:" Sau khi tôi chết, gia đình mẹ tôi chôn tôi trong một khu rừng nhỏ bên ngoài làng. Họ gả tôi người đàn ông đó, nhưng tôi không thích ông ta. Vì muốn được tự do nên tôi đã kết thúc cuộc sống. "
Mà nữ hứa với người đàn ông hết lần này đến lần khác rằng cô ấy sẽ không làm tổn thương anh ta, nên người đàn ông đã đồng ý giúp cô ấy.
Sau đó, cô ấy đưa người đàn ông đến nơi chôn cất vào ban đêm để lấy trộm tro cốt. Sau khi lấy được trở cốt thì người đàn ông cũng gặp khó khăn trong việc tìm vị trí. Vì anh ta không có việc làm, không có tiền để mua đất. Và nghĩ không có ai thờ cúng cho ma nữ, cô ấy khá đáng thương. Nên anh ta đã đưa cô ấy về quê để chôn cất trong một mảnh đất trong nhà.
Chôn cất xong thì, mà nữ không muốn đầu thai, cô ấy muốn sống với anh ta. Dần dần bọn họ có tình cảm với nhau và anh ta nghe người ta nói sừng tê giác có thể giữ được hồn ma nên đã làm theo.
Bọn họ cứ sống như thế đến khi mà nữ mang thai.
* * *
" Khi cô ấy mang thai, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất xảy ra. Nhưng không ngờ đứa bé sinh ra, lại giống như một người bình thường, ngoại trừ việc không ăn thức ăn của con người. Nhưng sau ba tuổi, nó cũng không lớn lên, thỉnh thoảng sẽ có chút yếu ớt. Vì sừng tê giác rất đắt nên tôi chỉ dám thắp vào ban đêm để nói chuyện với cô ấy. Cô ấy nói rằng những đứa trẻ ma không thể lớn và không sống lâu. "Cha của đứa trẻ với đôi mắt đẫm lệ nhìn bọn họ, như thể bọn họ là niềm hy vọng của con trai anh ta.
Thẩm Chi nhìn Tây Bảo:" Còn có thể giúp chuyện này không? Dì thật sự không biết làm thế nào. "
" Chú, mẹ đứa bé có ở đây không? "Tây Bảo hỏi.
" Trong nhà, nếu không sợ, cậu hãy đi theo tôi vào? "Cha của đứa trẻ nhìn bọn họ và nói.
Tây Bảo đứng dậy đi vào, Thẩm Chi mở to hai mắt, chịu đựng sợ hãi mà đi vào, dù sao cũng có tiểu ma Tây Bảo ở đó.
Khi bước vào nhà, trời đã ảm đạm, những ngọn nến trắng được thắp sáng, trên bàn có đồ cúng, dường như là dành cho vợ của anh ta.
Cha của đứa trẻ muốn lấy sừng tê giác, thì Tây Bảo ngăn lại:" Không cần. "
Cậu nói xong thì vươn tay ra và phát ra ánh sáng xanh lục mờ nhạt, một người phụ nữ từ từ lóe lên.
Cha của đứa trẻ nhìn vợ mình trước mặt không thể tin được nói:" Cái này · · · · · Đây là? "
Ma nữ rất ưa nhìn, tóc dài, mặc váy, bên cạnh là cậu bé bào thai ma ngoan ngoãn đứng đó.
Ma nữ kinh ngạc nhìn Tây Bảo nói:" Cậu · · · · · Cậu cũng vậy? "
Ma nữ thấy Tây Bảo cũng là ma nhi, có thể sống lâu nên vui vẻ nhìn Tây Bảo.
Ma nữ nài nỉ:" Cậu có thể giúp con tôi không? "
" Ngươi nên biết rằng ngươi đã vi phạm quy tắc của Nhân giới, cả ngươi và hắn đều nên đi đến Ma giới. "Tây Bảo giải thích.
" Nhưng tôi yêu chồng tôi, tôi không muốn rời xa anh ấy. "Ma nữ nhìn chồng với đôi mắt ẩm ướt.
Lần đầu tiên Thẩm Chi nhìn thấy một câu chuyện tình yêu cảm động như vậy, thực sự phá vỡ nhận thức của cô.
" Tây Bảo, hay con nghĩ cách? "Thẩm Chi nhìn gia đình ba người trước mặt.
Tây Bảo nhìn họ và nghĩ về mẹ mình, cậu ấy cũng muốn gia đình mình luôn ở bên nhau.
" Cậu ma, lại đây. "Tây Bảo ngồi xổm xuống.
Nhóc ma ngước lên nhìn cha mẹ mình, thấy cha mẹ gật đầu, vì vậy nó đi tới gọi:" Xin chào anh trai. "
Tây Bảo chạm vào tóc của đứa bé. Đột nhiên đưa tay ra truyền một quả cầu ánh sáng màu xanh lá cây vào lông mày của cậu bé.
Mà nữ bên cạnh nhìn với đôi mắt sáng ngời.
Khuôn mặt cậu bé không còn xanh xao nữa, mà từ từ trở nên hồng hào, cậu bé nhìn lại cha mẹ:" Mẹ, con rất thoải mái, con không lạnh chút nào. "
Mà nữ nhìn đứa bé nở nụ cười.
Một lúc sau, Tây Bảo rút tay về, đứng lên:" Khí tức của đứa bé đã bị che giấu. Nó có linh hồn của một con ma, nhưng sau này sẽ không khác gì một con người bình thường."
Người đàn ông và ma nữ đã kéo đứa trẻ quỳ xuống cảm ơn Tây Bảo.
Tây Bảo nhìn Thẩm Chi.
Thẩm Chi lập tức lấy chai ra, khi nhìn thấy mẹ đứa nhỏ vui vẻ rơi nước mắt màu xanh lá cây ma quái, cô vội vàng chạy tới cầm lấy hứng vào trong chai.
Cha của đứa trẻ gật đầu và chỉ vào vị trí ở góc tây nam: "Một nắm gạo nếp và một nắm đất mộ được chôn ở vị trí này."
"Ngươi muốn giữ linh hồn người chết sao?" Chi Chi hỏi.
"Đúng vậy. Mẹ của đứa trẻ.." Anh ta ngập ngừng nói rồi lấy ra hai băng ghế nhỏ: "Ngồi xuống trước đi."
Ngược dòng về bốn năm trước.
Người đàn ông vì nhà nghèo nên ra ngoài làm việc. Ông chủ lại không chịu trả lương. Lúc đó, anh ta không một xu dính túi, chỉ có thể qua đêm dưới gầm cầu.
Đêm đó rất âm u, anh ta nghe thấy tiếng khóc thì lần theo âm thanh để xem. Sau đó thì thấy một người phụ nữ, anh ta hỏi nhưng cô ấy không chịu nói.
Anh ta thực sự không thể nhịn được, vì vậy đã nắm lấy tay cô ấy đi vào gầm cầu và ngồi với cô ấy cả đêm.
Sau khi trời sáng, cô ấy đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nói cảm ơn rồi đi ra ngoài. Anh ta vội vàng nhìn theo thì người đó đã biến mất, anh ta sợ chết khiếp, vội vàng lấy đồ của mình và rời đi.
Qua ngày hôm sau, anh ta quay lại bến tàu thì thấy rất nhiều người tập trung xung quanh bờ sông, còn có cả xe cảnh sát. Lúc đó anh ta cũng đứng trong đám đông nhìn qua, lắng nghe người xung quanh nói. Thì biết được có một người phụ nữ mới ly hôn đã nhảy xuống sông đêm qua.
Anh ta nghe thì trong lòng có linh cảm xấu nảy lên, nên lo lắng chen chúc vào đám đông.
Kết quả, thấy cảnh sát khiêng xác một người phụ nữ lên. Gió nhẹ nhàng thổi tấm vải, anh ta thấy chính là khuôn mặt của người phụ nữ tối đó. Anh ta sợ hãi đến cứng đờ cả người. "
Sau đó sự việc đó, anh ta tiếp tục tìm việc, đến công trường để chuyển gạch.
Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã chuyển nhiều gạch hơn những người khác, nhưng nó không nặng chút nào, nó rất dễ dàng. Anh ta không cảm nhận được gì nên cũng không quan tâm.
Vì không thấy mệt mỏi nên anh ta làm việc rất siêng năng. Ông chủ thấy thế thì mỗi lần trả lương cũng sẽ cho thêm tiền. Những công nhân khác thấy vậy muốn bắt nạt anh ta, nhưng mỗi người gặp nạn đều là bọn họ.
Ông chủ thấy chuyện kỳ lạ xảy ra nên cũng sợ hãi, vì vậy đã cho anh ta một ít tiền và đuổi đi.
Anh ta lại không có việc làm nên đi lang thang và ngủ ở công viên.
Vào nửa đêm, anh ta lại nghe thấy tiếng phụ nữ khóc. Anh ta sợ việc kia lại xảy ra lần nữa, nên nhanh chóng đứng dậy và tìm người phụ nữ đang khóc.
Khi anh ta bước đến bên cạnh, thì người phụ nữ ngẩng đầu lênvà đứng dậy. Người đàn ông thấy khuôn mặt đó là người phụ nữ đang nhảy xuống sông lúc trước. Lập tức sợ hãi đến mức bỏ chạy, người phụ nữ tiếp tục đi theo.
Tới khi người đàn ông chạy không nổi, nằm trên mặt đất và nói trong sợ hãi:" Đừng đi theo tôi, tôi xin lỗi, tôi không biết cô sẽ nhảy xuống sông. "
Người phụ nữ nở nụ cười nói:" Lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi, tôi đã nhảy xuống sông và chết rồi. "
Người đàn ông nghe thấy thế thì đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Ma nữ:" Đừng sợ, tôi sẽ không hại anh, ngươi là người tốt, tôi muốn anh giúp tôi làm một việc. "
" Hả, việc gì? "Anh ta rùng mình.
Ma nữ:" Anh có thể giúp tôi rải tro cốt xuống biển hoặc tìm một nơi để chôn cất tôi. "
" Cô.. Bây giờ cô đang ở đâu? "
Ma nữ:" Sau khi tôi chết, gia đình mẹ tôi chôn tôi trong một khu rừng nhỏ bên ngoài làng. Họ gả tôi người đàn ông đó, nhưng tôi không thích ông ta. Vì muốn được tự do nên tôi đã kết thúc cuộc sống. "
Mà nữ hứa với người đàn ông hết lần này đến lần khác rằng cô ấy sẽ không làm tổn thương anh ta, nên người đàn ông đã đồng ý giúp cô ấy.
Sau đó, cô ấy đưa người đàn ông đến nơi chôn cất vào ban đêm để lấy trộm tro cốt. Sau khi lấy được trở cốt thì người đàn ông cũng gặp khó khăn trong việc tìm vị trí. Vì anh ta không có việc làm, không có tiền để mua đất. Và nghĩ không có ai thờ cúng cho ma nữ, cô ấy khá đáng thương. Nên anh ta đã đưa cô ấy về quê để chôn cất trong một mảnh đất trong nhà.
Chôn cất xong thì, mà nữ không muốn đầu thai, cô ấy muốn sống với anh ta. Dần dần bọn họ có tình cảm với nhau và anh ta nghe người ta nói sừng tê giác có thể giữ được hồn ma nên đã làm theo.
Bọn họ cứ sống như thế đến khi mà nữ mang thai.
* * *
" Khi cô ấy mang thai, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất xảy ra. Nhưng không ngờ đứa bé sinh ra, lại giống như một người bình thường, ngoại trừ việc không ăn thức ăn của con người. Nhưng sau ba tuổi, nó cũng không lớn lên, thỉnh thoảng sẽ có chút yếu ớt. Vì sừng tê giác rất đắt nên tôi chỉ dám thắp vào ban đêm để nói chuyện với cô ấy. Cô ấy nói rằng những đứa trẻ ma không thể lớn và không sống lâu. "Cha của đứa trẻ với đôi mắt đẫm lệ nhìn bọn họ, như thể bọn họ là niềm hy vọng của con trai anh ta.
Thẩm Chi nhìn Tây Bảo:" Còn có thể giúp chuyện này không? Dì thật sự không biết làm thế nào. "
" Chú, mẹ đứa bé có ở đây không? "Tây Bảo hỏi.
" Trong nhà, nếu không sợ, cậu hãy đi theo tôi vào? "Cha của đứa trẻ nhìn bọn họ và nói.
Tây Bảo đứng dậy đi vào, Thẩm Chi mở to hai mắt, chịu đựng sợ hãi mà đi vào, dù sao cũng có tiểu ma Tây Bảo ở đó.
Khi bước vào nhà, trời đã ảm đạm, những ngọn nến trắng được thắp sáng, trên bàn có đồ cúng, dường như là dành cho vợ của anh ta.
Cha của đứa trẻ muốn lấy sừng tê giác, thì Tây Bảo ngăn lại:" Không cần. "
Cậu nói xong thì vươn tay ra và phát ra ánh sáng xanh lục mờ nhạt, một người phụ nữ từ từ lóe lên.
Cha của đứa trẻ nhìn vợ mình trước mặt không thể tin được nói:" Cái này · · · · · Đây là? "
Ma nữ rất ưa nhìn, tóc dài, mặc váy, bên cạnh là cậu bé bào thai ma ngoan ngoãn đứng đó.
Ma nữ kinh ngạc nhìn Tây Bảo nói:" Cậu · · · · · Cậu cũng vậy? "
Ma nữ thấy Tây Bảo cũng là ma nhi, có thể sống lâu nên vui vẻ nhìn Tây Bảo.
Ma nữ nài nỉ:" Cậu có thể giúp con tôi không? "
" Ngươi nên biết rằng ngươi đã vi phạm quy tắc của Nhân giới, cả ngươi và hắn đều nên đi đến Ma giới. "Tây Bảo giải thích.
" Nhưng tôi yêu chồng tôi, tôi không muốn rời xa anh ấy. "Ma nữ nhìn chồng với đôi mắt ẩm ướt.
Lần đầu tiên Thẩm Chi nhìn thấy một câu chuyện tình yêu cảm động như vậy, thực sự phá vỡ nhận thức của cô.
" Tây Bảo, hay con nghĩ cách? "Thẩm Chi nhìn gia đình ba người trước mặt.
Tây Bảo nhìn họ và nghĩ về mẹ mình, cậu ấy cũng muốn gia đình mình luôn ở bên nhau.
" Cậu ma, lại đây. "Tây Bảo ngồi xổm xuống.
Nhóc ma ngước lên nhìn cha mẹ mình, thấy cha mẹ gật đầu, vì vậy nó đi tới gọi:" Xin chào anh trai. "
Tây Bảo chạm vào tóc của đứa bé. Đột nhiên đưa tay ra truyền một quả cầu ánh sáng màu xanh lá cây vào lông mày của cậu bé.
Mà nữ bên cạnh nhìn với đôi mắt sáng ngời.
Khuôn mặt cậu bé không còn xanh xao nữa, mà từ từ trở nên hồng hào, cậu bé nhìn lại cha mẹ:" Mẹ, con rất thoải mái, con không lạnh chút nào. "
Mà nữ nhìn đứa bé nở nụ cười.
Một lúc sau, Tây Bảo rút tay về, đứng lên:" Khí tức của đứa bé đã bị che giấu. Nó có linh hồn của một con ma, nhưng sau này sẽ không khác gì một con người bình thường."
Người đàn ông và ma nữ đã kéo đứa trẻ quỳ xuống cảm ơn Tây Bảo.
Tây Bảo nhìn Thẩm Chi.
Thẩm Chi lập tức lấy chai ra, khi nhìn thấy mẹ đứa nhỏ vui vẻ rơi nước mắt màu xanh lá cây ma quái, cô vội vàng chạy tới cầm lấy hứng vào trong chai.