Chương 27 & 28: Tôi Sẽ Giải Quyết Rắc Rối Thay Cô Bấm để xem Zachary vẫn im lặng. Người làm bong lớp sơn trên xe của Duncan chính là chị vợ mới của anh. Zachary chưa từng gặp chị vợ. "Muộn rồi anh York. Tôi đi ngủ đây." Mặc dù đã trấn an chị gái rằng mọi chuyện sẽ ổn, nhưng Serenity vẫn cảm thấy buồn vì cô không rõ mức độ thiệt hại. Cô chúc Zachary ngủ ngon rồi đi về phòng. Zachary mở miệng định nói gì đó, thì Serenity đã biến vào phòng. Hoa trên ban công.. Thôi vậy, Serenity sẽ sắp xếp khi cô thấy chúng vào sáng mai. Tuy nhiên, Zachary cảm thấy có chút hụt hẫng. Anh giống như đã chờ được khen sau khi làm việc tốt mà không được. "Anh York." Cánh cửa được mở ra, Serenity thò đầu ra ngoài hỏi: "Tôi thấy anh đã mua máy giặt. Giá bao nhiêu?" "Tôi đã trả bảy nghìn đô cho hai chiếc máy giặt." Serenity so sánh với chiếc máy giặt ở nhà chị gái. Thấy giá cả hợp lý, cô không nói gì thêm. "Serenity." Zachary gọi trước khi cô kịp đóng cửa phòng. "Chuyện của chị gái cô không thành vấn đề. Cô có thể cho tôi biết nếu cô thiếu tiền. Tôi có thể cho chị gái cô vay một ít." Serenity cảm kích: "Cảm ơn anh, anh York. Chúng tôi sẽ xem lại khi hóa đơn đến. Tôi sẽ ký nợ thay chị gái nếu chúng tôi không gom đủ tiền." Cả hai không biết rõ về nhau vì chỉ mới cưới nhau được vài ngày. Tuy nhiên, Serenity vẫn biết ơn vì Zachary đã sẵn lòng giúp đỡ khi chị gái cô cần. "Muộn rồi. Cô nên nghỉ ngơi. Đừng bận tâm về điều đó. Mọi thứ cuối cùng sẽ ổn thôi." "Anh cũng ngủ đi. Chúc ngủ ngon." Serenity chào tạm biệt và trở về phòng. Zachary ngồi ở phòng khách một lúc mới về phòng mình. Đóng cửa lại, Zachary rút điện thoại ra và gọi cho Duncan. "Ông ngủ rồi à, Duncan?" Duncan mỉm cười trả lời: "Không. Tôi chỉ ngủ lúc ba giờ sáng. Có chuyện gì thế? Ông mời tôi uống à? Đến chỗ tôi đi. Tôi sẽ cho ông thấy bộ sưu tập rượu của tôi." "Tiền sửa xe của ông giá bao nhiêu?" Zachary đã không đến gần xem, nên không biết mức độ thiệt hại của xe Duncan. "Không phải là vết trầy nghiêm trọng. Mười ngàn đô là đủ rồi." "Ông có yêu cầu công ty bảo hiểm bồi thường không?" "Đó chỉ là chuyện nhỏ nên tôi không buồn gửi đơn khiếu nại. Sao lại hỏi đột ngột thế Zachary?" Zachary im lặng một giây rồi nói: "Người phụ nữ làm xước xe của ông sáng nay là chị gái của ân nhân cứu mạng bà tôi. Hai chị em chỉ có nhau, và người phụ nữ đó làm nội trợ chẳng có thu nhập. Hai chị em lo lắng không đủ tiền sửa xe cho ông." Duncan trả lời: "Trùng hợp như vậy sao. Tôi không thể tin cô ấy là chị gái của người cứu mạng bà ông. Làm sao ông biết được?" Zachary nói dối: "Bà tôi rất thích vị cứu tinh của mình và thường tìm cô ấy tâm sự. Bà đã hỏi sao hôm nay cô ấy buồn, vì vậy cô Hunt kia đã kể cho bà nghe chuyện xảy ra." "Hunt hả? Đó có phải là họ của cô ta không? Người phụ nữ làm hỏng xe của tôi là Liberty Hunt. Tên người cứu mạng bà ông là gì?" "Serenity Hunt." "Xét theo tên họ thì hẳn là hai chị em. Tôi sẽ bỏ qua chuyện này vì cô ta là chị gái của người cứu mạng bà ông. Tiền bạc chẳng có nghĩa gì với tôi, nhưng dù sao thì tôi cũng là nạn nhân. Tôi không thể rộng lượng đến mức bỏ qua mọi chuyện. Cô ta có thể sẽ đập xe người khác nếu không học gì từ điều này." Ở tuổi ba mươi lăm, Duncan Lewis là con trai thứ tư của gia tộc Lewis. Mặc dù không tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, nhưng Duncan vẫn tạo được tên tuổi của mình và thành lập tập đoàn Lewis & Co và quản lý nhiều công ty con. Duncan là một tỷ phú thành đạt. Duncan có tính cách thẳng thắn và trung thực. Anh đã lăn lộn giữa ranh giới chánh tà khi còn trẻ. Vết sẹo trên mặt là minh chứng cho quá khứ gian truân của anh. Tuy nhiên, Duncan không buồn phẫu thuật và xóa bỏ vết sẹo, vì anh tin rằng vết sẹo đáng sợ này thể hiện rõ nét tính cách của anh. "Nếu muốn dạy cô ấy một bài học, ông có thể đòi ít tiền nhưng đừng quá nhiều. Tôi hy vọng ông có thể vì bà tôi mà cho cô ta con đường sống và lấy ít thôi." Mười ngàn đô la chẳng là gì trong mắt những người đàn ông giàu có như Zachary và Duncan. Nhưng Liberty không có thu nhập, cô ấy có thể sẽ phải vay mượn khắp nơi để có được mười ngàn đô la. "Không nhiều đâu. Chỉ mười ngàn đô thôi. Tôi sẽ bắt cô ta trả một nửa. Vài ngàn đô thực sự là quá đắt đối với một bà nội trợ như cô ta. Tôi hy vọng nó sẽ nhắc nhở cô ta cẩn thận trên đường và không va vào xe của người khác." May mắn là xe của anh được đỗ bên lề đường. Mạng sống của một đứa trẻ đáng yêu có thể bị cướp đi nếu cô ta bất cẩn giữa dòng xe cộ đang nối đuôi. "Cảm ơn ông Duncan!" "Chuyện nhỏ thôi. Nghĩ lại thì bà của ông có vẻ thích cô gái Serenity đó. Mặc dù cô ta đã cứu mạng bà ông, nhưng chỉ cần cần thưởng tiền cho cô ta. Tại sao bà ông vẫn giữ liên lạc với cô nàng? Bà ông thậm chí còn bảo ông can thiệp giúp họ." Zachary khẽ đáp lại: "Theo một cách nào đó, nội đang đổ lỗi chúng tôi vì không dành thời gian cho bà." Bà May mong muốn các cháu trai mình ổn định cuộc sống, bà muốn ngôi nhà tràn ngập tiếng cười của các chắt. Bà nói sẽ trao năm mươi triệu cho một đứa chắt trai và năm trăm triệu cho một đứa chắt gái. Gia tộc York không may mắn có con gái hoặc cháu gái. Bà May rất mong đứa cháu gái, nhưng các con dâu của bà mỗi người sinh hạ ba đứa cháu trai. Các cháu trai là niềm hy vọng duy nhất để bà có được chắt gái. Duncan nói: "Ông biết người già có thể thế nào. Khi bà tôi còn sống, bà đã quấy rối tôi mỗi ngày để ép tôi kết hôn. Anh em tôi đã quá chán đến nỗi không dám ở nhà. Giờ bà mất thì chúng tôi lại nhớ mấy lời cằn nhằn của bà." Người ta thường không trân quý cái mình có cho đến khi mất đi. Trong số ba anh chị em, Duncan là người còn lại trong gia đình vẫn độc thân. Cả gia đình, bao gồm đứa cháu trai nhỏ tuổi, cũng giục Duncan về việc đưa vợ về nhà. "Ý tôi là, ông đã ba mươi lăm, bốn mươi. Tất nhiên, họ sẽ giục ông kết hôn. Nếu ông lần lựa, ông sẽ già khi con ông chào đời. Mọi người sẽ nhầm đứa nhỏ là cháu của ông." Zachary trêu chọc anh chàng. Sự thật mà nói, Zachary sẽ không mạo hiểm bước vào cuộc sống hôn nhân sớm như vậy nếu không phải vì nội chọc tức anh. Thêm vào đó, Zachary là đứa cháu có trách nhiệm nhất đối với bà. Việc kết hôn đã được xúc tiến khi anh bước sang tuổi ba mươi lăm. Mặc dù đã kết hôn, Zachary vẫn chưa quyết định sẽ dành phần đời còn lại của mình cho Serenity. Giống như những gì anh đã nói với bà, anh cần xem xét tính tình của Serenity trước khi bộc lộ cảm xúc của mình và chăm chút cho mối quan hệ này. Duncan bật cười: "Tôi sẽ chiều chuộng con trai như cháu vậy." Zachary: "..."
Chương 29 & 30: Ghi Điểm Bấm để xem Serenity trằn trọc suốt đêm vì những giấc mơ căng thẳng. Giấc ngủ không an ổn đã làm cạn kiệt năng lượng của cô sau khi thức dậy vào sáng hôm sau. Như thường lệ, Serenity phơi quần áo đã giặt trên ban công trước khi ngủ tối qua. Lúc này cô mới nhận ra những thanh thép không gỉ đã được lắp trên ban công cho cô phơi quần áo. Ngoài ra còn có nhiều chậu cây xếp chồng lên nhau trên ban công rộng lớn. Nhiều cây trong số đó đã nở hoa và đâm chồi. Những cánh hoa bất kể kích thước đều là loại rực rỡ. Serenity ngay lập tức bị thu hút bởi những bông hoa này. Cô phơi quần áo và bắt tay ngay vào việc sắp xếp những giá hoa đã mua vào sáng hôm qua. Sau đó Serenity bày những chậu cây trên giá. Khi đang làm hăng say thì Serenity cảm nhận có một đôi mắt tò mò đang nhìn mình. Cô ngước lên và bắt gặp ánh mắt không nao núng của Zachary. Ánh mắt lạnh lùng và vô cảm. Serenity đã học cách sống chung với khuôn mặt vô hồn của anh sau khi kết hôn được vài ngày. "Chào buổi sáng, anh York." Serenity chào và khen ngợi: "Anh York, những bông hoa này tuyệt đẹp. Anh mua tốt lắm!" Cô tin tưởng Zachary có thể hoàn thành việc được giao. Zachary thầm giọng khàn khàn: "Sau này nếu cô gặp vấn đề gì thì cứ nói với tôi." Yêu cầu của cô đối với anh thật dễ dàng. "Chắc chắn rồi." Serenity quay lại chăm sóc cây với nụ cười trên môi. "Anh mua những cây hoa này ở đâu thế? Chúng đẹp thật." Zachary nói dối: "Tôi đã đến khá nhiều cửa hàng hoa. Tôi không nhớ nổi những cửa hàng đó." "À." Serenity không hỏi thêm về vấn đề này nữa vì cô quá hài lòng với việc anh làm. "Hôm nay chúng ta ăn gì vào bữa sáng?" Bây giờ anh nhắc điều này, Serenity mới nhận ra cô đã bỏ lỡ bữa ăn quan trọng nhất trong ngày. Rút điện thoại ra, cô nhận thấy đã hơn bảy giờ. Serenity đứng dậy ngượng ngùng nói: "Tôi quên mất bữa sáng, anh York. Vẫn còn thời gian để đi mua đồ ăn nhanh. Tôi sẽ mua cho chúng ta thứ gì đó trong khi anh đánh răng. Anh muốn ăn gì?" Zachary thẳng thắn: "Tôi không cầu kỳ. Cô có thể quyết định." Kể cả nếu có, Zachary cũng phải chiều theo lựa chọn của cô, nếu không anh sẽ bị lộ tẩy. Món ưa thích của anh không có giá phải chăng. "Được." Serenity nhanh chóng xuống cầu thang và đạp xe điện ra ngoài mua bữa sáng. Không lâu sau cô đã quay lại. Cô mua bánh mì kẹp thịt xông khói với phô mai, khoai tây chiên và nước ép táo. Zachary nhìn chằm chằm vào bữa sáng, chẳng muốn ăn một chút nào. Serenity không nhận ra điều này. Sau khi bày đồ ăn sáng ra, cô ăn ngấu nghiến phần mình. Kế tiếp cô quay lại ban công để tiếp tục công trình tạo khu vườn nhỏ. Sau một hồi im lặng, Zachary với tay lấy miếng thịt xông khói và cắn một miếng. Miếng thịt xông khói có vẻ nhiều mỡ, nhưng hương vị tuyệt vời. Chẳng biết mỡ trong thịt xông khói có tốt cho sức khỏe và có an toàn vệ sinh thực phẩm hay không. Nhưng có hề gì, thỉnh thoảng ăn một lần sẽ không chết. Vào khoảnh khắc này, Zachary hối hận vì quyết định che giấu danh tính người thừa kế gia tộc York ở Wiltspoon. Anh đang tự gây rắc rối cho mình khi cố gắng xây dựng hình ảnh người lao động bình thường. "Serenity!" "Chuyện gì thế anh York?" Giọng Serenity vang từ ban công. Vừa ngoạm miếng bánh mì được gói trong giấy, Zachary vừa đi đến ban công: "Chuyện của chị gái cô không có gì đáng lo cả. Chiếc xe đó tình cờ thuộc sở hữu của một trong những khách hàng quan trọng của chúng tôi. Tôi ngộ ra điều này vào đêm qua, vì vậy tôi đã gọi cho Lewis. Anh ta nói phí sửa chữa khoảng mười nghìn đô la." Mặc dù cô có vẻ hăng hái chăm sóc cây, nhưng Zachary vẫn nhận ra trạng thái không ổn của cô. Có lẽ do thiếu ngủ đêm qua. Vấn đề của chị gái cô là nguyên nhân gây ra sự trằn trọc của cô. Serenity ngẩng cằm lên và quan sát anh đang nhai bánh. Nghĩ rằng Zachary dễ nói chuyện vì bụng đang được lắp đầy, Serenity hỏi tiếp: "Sao anh có thể chắc đó là xe của khách hàng công ty anh?" Chị gái cô không biết tên chủ xe. Cô chỉ biết rằng anh ta to khỏe và có một vết sẹo đáng sợ trên mặt. Bé Sonny đã sợ người đàn ông đó đến cứng người. "Tôi đã gặp Lewis khi anh ta đến văn phòng chúng tôi sáng hôm qua. Tôi nhận thấy có một vết xước trên xe của anh ta, vì vậy tôi đã hỏi anh ta về điều đó. Lewis nói với tôi rằng một người phụ nữ có con nhỏ đã va xe đẩy vào xe của anh ta. Tôi đã nghĩ về sự trùng hợp ngẫu nhiên khi nghe cô kể chuyện tối qua, vì vậy tôi đã gọi cho Lewis. Chị gái cô có phải là Liberty Hunt không? Anh ta nói sẽ báo cho chị cô tiền mà anh ta sửa xe." Serenity đứng thẳng dậy nói: "Đúng là chị tôi. Thật trùng hợp anh York. Vậy anh Lewis đó nói việc sửa chữa chỉ mất khoảng mười ngàn đô phải sao?" Nếu chỉ mười ngàn đô thì chị gái cô cái thể xoay sở. "Tôi đã hỏi anh ta và anh ta trả lời như vậy." Serenity thở phào nhẹ nhõm: "Thật tuyệt! Cảm ơn anh, anh York." Nỗi lo lớn nhất của hai chị em là phí bồi thường thiệt hại. Giờ Serenity biết chỉ mất mười ngàn đô la, bầu trời trước mặt cô giống như bừng sáng. Và rồi Serenity chợt nhận ra trước đây hai người có thể là xa lạ, nhưng từ sau khi kết hôn, Zachary luôn ủng hộ mỗi khi cô cần giúp đỡ. Zachary là một người đàn ông có năng lực. Anh giống như bờ vai cô có thể dựa vào. "Không có gì." Nhìn sự nhẹ nhõm lan tỏa trên khuôn mặt cô, Zachary cũng cảm thấy vui vẻ theo. "Reng, reng, reng.." Điện thoại của Serenity reo. Cô ấy nhấc máy. Cuộc gọi từ chị gái của cô. "Liberty, em định gọi cho chị. Em đã kể với chồng về sự cố của chị. Thật may mắn, chủ xe hóa ra là một trong những khách hàng của anh Zachary. Anh Zachary hỏi về phí sửa chữa, nó khoảng mười nghìn đô la. Chị có đủ tiền không?" Serenity hầu như ngủ không an ổn chút nào vì chuyện này. Là người liên quan trực tiếp, Liberty hẳn đã có một đêm thức trắng. Việc bồi thường sẽ không phải đáng ngại nếu là trước đây khi cô kiếm được nhiều tiền. Tuy nhiên, giờ cô chỉ là bà nội trợ toàn thời gian chẳng có nguồn thu nhập. Chồng cô đổ lỗi cho cô vì gây rắc rối và bỏ mặc Liberty tự lo liệu. Nên Liberty lo lắng hơn Serenity là điều tất yếu. "Chị có thể xoay xở được nếu nó khoảng mười ngàn đô. Chị tiết kiệm được một nửa tiền trợ cấp em đã đưa mà chị không nói với chồng. Nó sẽ đủ để trả phí sửa chữa. Ồ, thực ra chị gọi cho em để nói chuyện này. Chủ xe đã gửi cho chị tin nhắn lúc hai giờ sáng. Anh ta đưa chị số tài khoản để chuyển chín nghìn đô la. Chị thấy tin nhắn khi thức dậy. Chị báo để em không phải lo lắng nữa. Hiện tại có vẻ như anh Lewis đó không bắt chị phải chi trả toàn bộ." Liberty chỉ phải trả chín ngàn đô, vậy tổng phí sửa chữa có thể hơn mười ngàn đô. Anh chàng Lewis đòi bồi thường ít hơn có lẽ vì em rể mới của cô. Vô tình Zachary đã ghi điểm trong lòng Liberty. Từ sau sự cố đáng tiếc, chồng cô chỉ gọi cô là kẻ gây rắc rối và bảo đó là vấn đề của riêng cô. Họ đã chia phí sinh hoạt, vì vậy anh ta để Liberty tự giải quyết.
Chương 31 & 32: Xung Đột Nhỏ Bấm để xem Zachary thì ngược lại, anh nói chuyện với Lewis thay cho Liberty và có lẽ đã nói đỡ cho cô, vì vậy Lewis mới giảm vài ngàn đô. Tất nhiên, chín ngàn đô là một số tiền lớn đối với Liberty tại thời điểm này. Đây sẽ là bài học xương máu để cô luôn nhìn đường và tránh xa những chiếc xe sang trọng! "Chồng em sắp về chưa?" Liberty hỏi. "Dạ anh ấy sẽ quay lại vào ngày mai." "Tuyệt. Chị và chồng sẽ đến đó trước. Em có nấu ăn không? Chị sẽ giúp." Sống độc lập với em gái nhiều năm, Liberty có nhiều thứ để lo từ sự nghiệp, cuộc sống xã hội đến gia đình. Bây giờ cô còn gánh nặng con cái và không có thu nhập, chồng cô đã gây áp lực buộc cô phải trở thành bà nội trợ. Hai chị em trao đổi thêm vài lời trước khi kết thúc cuộc gọi. "Ang York, ngày nào anh cũng làm việc muộn à?" "Tại sao?" "Gần đến cuối tuần rồi. Nội và bố mẹ anh sẽ đến ăn tối. Chúng ta cần phải trang hoàng nơi này. Tôi đang nghĩ đến việc đi xem đồ nội thất trong vài ngày tới và mua những thứ chúng ta cần." Zachary im lặng. Công việc của anh chiếm nhiều thời gian. Thật khó để dành thời gian trong lịch trình bận rộn của anh để đi mua đồ nội thất cùng cô. Đối mặt với sự im lặng của anh, Serenity tỏ ra thông cảm: "Tôi có thể tự mình đi mua chúng nếu anh không có thời gian." Zachary trả lời: "Được. Cô là chủ gia đình. Cô có thể quyết định mọi việc trong nhà. Chỉ cần cho tôi biết những chuyện lớn." Anh chẳng có thời gian quan tâm đến việc vặt vãnh trong nhà. "Vậy được. Tôi sẽ báo cho Jasmine biết hôm nay tôi không đi làm. Tôi sẽ đi mua vật dụng." Cô cần phải sắp xếp lại nhà cửa. Zachary chẳng nói một lời. Anh quay gót trở về phòng ngủ. Không lâu sau anh lại bước ra khỏi phòng và nói: "Tôi phải đi làm." "Lái xe an toàn nhé!" Serenity thản nhiên đáp. Vẫn cầm miếng khoai tây chiên giòn và nước táo trên tay, Zachary bước đi. Ngồi vào ghế lái chiếc xe MPV ngụy trang, Zachary lái khỏi Brynfield. Ra ngoài khu phố, Zachary dừng xe bên lề đường nơi chiếc Rolls Royce và đoàn xe hộ tống của anh đang đậu. "Chào anh." Các vệ sĩ nhanh chóng xuống xe, dùng thân mình che chắn cho Zachary tiến gần chiếc Rolls Royce và mở cửa xe cho anh. Một vệ sĩ cung kính hỏi: "Tôi có nên vứt nó giúp anh không, thưa anh?" Anh ta đang nói về bữa sáng mà Zachary cầm trên tay. Zachary đưa miếng khoai tây chiên chưa ăn cho vệ sĩ mà không nói một lời. Vệ sĩ có quyền xử lý nó. Khi cửa xe đóng lại, chiếc xe được khởi động và hòa vào dòng xe cộ. Serenity đã dành một ngày chạy loanh quanh để mua nội thất hoàn thiện cho ngôi nhà. Đồ dùng nhà bếp đặt trực tuyến cũng đã được giao đến. Zachary về nhà muộn vào ban đêm lúc Serenity đã ngủ say. Cẩn thận không đánh thức cô, anh đi vòng quanh nhà và ngắm thành quả của cô. Chắc chắn người phụ nữ này đã mất nhiều thời gian để mang lại không gian thoải mái cho ngôi nhà. Có lẽ cô không phải là kiểu phụ nữ mưu mô. Cô gái này có thể không tìm kiếm gì từ cuộc hôn nhân này, ngoài nơi để gọi là nhà. Suy cho cùng, cô đã sống nhờ nhà chị gái và anh rể. Tất nhiên, Zachary cần thêm thời gian để quan sát tính tình của Serenity. Anh sẽ không vội vàng đánh giá cô. Thời gian sẽ làm lộ bản chất thực của một người. Bản chất thực của cô sáng rỡ, hoặc xấu xa sẽ được phơi bày qua sự tương tác hàng ngày của hai người. Bận rộn khiến thời gian trôi qua nhanh. Chẳng mấy chốc đã đến thứ Bảy. Đêm qua, Serenity thức khuya đợi Zachary về nhà để cô có thể lên kế hoạch cùng anh đi mua đồ tạp hóa vào sáng thứ Bảy. Serenity gọi điện cho bà vào đêm hôm trước để hỏi số người ghé thăm. Và rồi được biết em trai và anh em họ của Zachary cũng đi cùng. Theo quan niệm của bà cụ, Serenity đã trở thành thành viên của gia tộc York từ lúc cô kết hôn với Zachary. Thông qua cuộc gặp gia đình, bà muốn tập hợp mọi người lại để giới thiệu gia phả nhà mình. Vì sẽ phải mua nhiều đồ, Serenity không thể tự mình xử lý được hết. Do đó, cô nhờ Zachary chở đến chợ. Giống như hôm qua, Zachary giật mình tỉnh giấc khi nghe cuộc gọi lúc sáu giờ sáng của Serenity. Cảm thấy cáu kỉnh vì phải dậy sớm, Zachary kìm nén sự bực tức của mình để không hét vào mặt Serenity. "Anh York." Giọng nói trong trẻo của Serenity đã xua tan phần nào sự khó chịu vào buổi sáng. Zachary nhíu mày và trả lời một cách cộc cằn: "Cho tôi mười phút." "Được. Tôi đã làm ít bánh kếp. Hãy ăn một chút sau khi anh rửa mặt xong, rồi chúng ta đi chợ." Zachary hỏi: "Cô dậy lúc mấy giờ?" Mới chỉ sáu giờ sáng nhưng Serenity đã chuẩn bị xong bữa sáng. "Khoảng năm giờ." Mất rất nhiều thời gian để người ta chuẩn bị một bữa tiệc, nên Serenity đã phải dậy sớm. Không nói thêm lời nào, Zachary kết thúc cuộc gọi. Cô không xem nhẹ sự kiện gia đình. Zachary rất hài lòng với thái độ của cô khi gặp gia đình anh. Mười phút sau. Zachary xuất hiện ở bàn ăn trong trang phục thường ngày. Serenity đang thưởng thức bữa sáng của mình. Cô nói với một nụ cười: "Hãy thử bánh kếp tôi làm đi. Chị gái tôi nói tôi làm bánh kếp ngon nhất." Zachary liếc nhìn bữa sáng. Vì bánh kếp trông rất ngon và hấp dẫn, anh đã ăn hết một đĩa. Thật sự rất ngon. Cô là một đầu bếp giỏi. Xét về mặt nào đó, anh thấy mình may mắn. Zachary cảm thấy thoải mái với đồ ăn cô nấu hơn mua bên ngoài. Serenity dọn bàn và rửa bát đĩa trong bếp. "Anh York, anh chỉ có quần áo tối màu thôi sao?" Sự im lặng của Zachary chính là thừa nhận. "Anh mặc size nào? Tôi sẽ thêm ít màu sắc cho tủ đồ của anh khi đi mua sắm lần tới. Anh có khuôn mặt nghiêm nghị, ngay lần đầu, cũng thật khó tiếp cận khi anh mặc đồ tối màu." Vẻ lạnh lẽo trong mắt, Zachary bộc lộ cảm xúc bằng giọng nói lạnh lùng: "Đừng động vào tủ đồ của tôi!" Anh thích màu tối, vì vậy nếu cô có vấn đề với nó, cô có thể tự chọc mù mắt mình, anh chẳng quan tâm! Cảm nhận được sự lãnh đạm và không hài lòng trong giọng nói của anh, Serenity giữ im lặng trước khi sóng gió nổi lên: "Tôi xin lỗi! Tôi đã đi quá xa. Mỗi người một ý. Tôi không nên áp đặt thói quen của mình lên anh." Zachary kết thúc cuộc trò chuyện tại đây. Anh sải bước tới ban công. Khung cảnh yên bình của khu vườn nhỏ khiến sự căng thẳng trên mặt anh dịu lại. Vài phút sau, Serenity cầm ví và mở miệng: "Đi thôi anh York." Zachary quay lại từ ban công mà không nói một lời và lặng lẽ lấy chìa khóa. Cặp đôi cùng nhau rời khỏi nhà. Cả hai ăn ý chẳng nhắc lại chuyện không vui vừa rồi. Bọn họ đang cố hiểu nhau, cùng nhau khám phá mọi thứ trong không gian sống chung. Chắc chắn sẽ có nhiều xung đột không mong đợi giữa hai người về sau. Serenity chu đáo và đã cẩn thận sắp xếp thực đơn cho ngày hôm nay. Cô thậm chí đã liệt kê xuống tất cả các thành phần. Sẽ rất dễ dàng để mua mọi thứ khi có danh sách trên tay. Zachary đánh giá cao cách xử lý của Serenity trong cuộc sống.
Chương 33 & 34: Chị Dâu Bấm để xem Chuyến đi mua sắm mất hai giờ. Đã quen với sự tiện lợi của dịch vụ vận chuyển năm sao, nên Zachary kiệt sức sau hai giờ mua sắm với tư cách là người khuân vác riêng của Serenity dù đã tham gia lớp học tự vệ và duy trì thói quen tập thể dục. Anh thà bị chôn vùi dưới đống công việc và mấy cuộc họp, còn hơn đi mua sắm với một người phụ nữ. Khi xe dừng, Serenity nhận được cuộc gọi từ bà May trước khi cô bước ra khỏi xe. "Cháu có nhà không Serenity? Chúng ta đã ở dưới lầu." Serenity mỉm cười đáp lại: "Bọn cháu vừa đi chợ về bà ạ. Bà đợi chúng cháu nhé. Bọn cháu tới ngay." "Cháu đi chợ với Zack hả?" Điều này khiến bà cụ mỉm cười. Bà tự nhủ: "Đứa cháu trai vô cảm và kiêu ngạo của mình đã gạt bỏ lòng tự trọng và đi mua sắm với Serenity ở chợ." Vì muốn giả làm ăn mày, Zack cũng có thể vào vai một người bình thường. "Dạ. Chúng cháu đi mua đồ lặt vặt." "Zack luôn bận rộn với công việc nên chưa bao giờ đi chợ. Đưa nó đi cùng là điều tốt. Serenity, cháu bảo Zack khiêng đồ cho. Nó khỏe lắm. Đừng khiến bản thân mệt mỏi." Zachary bắt đầu nghi ngờ liệu Serenity có phải là cháu ruột của bà May hay không. Khi Serenity xuống xe, cô cầm điện thoại một tay và mở cốp sau bằng tay kia. Cô thò đầu vào lấy chiếc xe đẩy có thể gấp và ra hiệu cho Zachary mở nó ra. "Đừng lo nội à. Cháu sẽ không gắng sức đâu." Vì xe không đủ lớn để mang hết đồ, nên Zachary phải tự mình vác phần còn lại. Serenity nghe lời khuyên của bà cụ và ung dung suốt chặng đường lên nhà. "Bà ơi, chúng cháu tới ngay bây giờ." "Được. Hẹn gặp cháu." Bà cụ cúp máy. Serenity nhét điện thoại vào túi và kéo xe trong khi nói chuyện với Zachary đang cầm đủ thứ trên tay: "Đi nào anh York. Nội và gia đình anh đang đợi dưới lầu." Bước cùng Serenity, Zachary nhắc cô một điểm quan trọng: "Đừng gọi tôi là York trước mặt nội và những người khác. Hãy gọi tôi là Zachary." "Chắc chắn rồi." Serenity không hề ám ảnh về cách xưng hô. Chẳng mấy chốc, bà cụ và những người còn lại trong gia đình đã nhìn thấy cặp đôi trở về. Serenity kéo xe chở đầy trái cây, rau, thịt và đồ uống, trong khi người đàn ông sáng giá nhất gia tộc York đang lỉnh khỉnh trên tay với những chiếc túi. Thật là một hình ảnh đẹp về cặp đôi mới cưới sánh bước bên nhau. "Ha ha ha!" Rowan, người trẻ nhất đồng trang lứa với Zachary, kém anh mười lăm tuổi đang học trung học và không phải là người giỏi che giấu cảm xúc, đã bật cười. Theo như Rowan có thể nhớ, cậu nhóc sợ nhất người anh họ lạnh lùng và nghiêm khắc của mình. Zack luôn tỏ ra kiêu ngạo và xa cách, ngay cả với gia đình. Rowan không ngờ có ngày Zack cũng sẽ mất đi sự kiêu ngạo của mình. "Rowan!" Bà cụ hét Rowan, nhưng mắt bà cũng không giấu được niềm vui thích. Giờ bà nghĩ Zachary giữ bí mật danh tính của mình để quan sát tính cách của Serenity không phải là ý tồi. Bằng chứng là cả nhà đã thấy được khía cạnh khác của Zack. "Cháu không thể kiềm chế được nội à. Để cháu thoải mái thêm một chút đi." Rowan nói trong tiếng cười khúc khích, "Chị Serenity sẽ khiển được anh Zack một tay cầm xẻng và một tay cầm cuốc, trong khi trên lưng cõng em bé." Mọi người: "..." Đó là một hình ảnh kích thích không thể tưởng tượng nổi. "Hãy cẩn thận và đừng để lộ danh tính của chúng ta với Serenity. Con trai, hãy nói rằng con chẳng có lương hưu. Con trồng rau và hoa để kiếm sống. Nếu ai tiết lộ, Zack sẽ xử lý người đó. Khi ấy đừng có khóc với ta." Nhìn thấy sự thú vị trong kế hoạch của cháu trai, bà cụ quyết tâm giúp Zack nhập vai. Bà biết Serenity là cô gái ngoan và không bị lòng tham thôi thúc. Sống đến từng tuổi này, bà có thể đánh giá được người khác. "Dạ hiểu!" Mọi người trả lời. Họ đã từng gặp Serenity trước đây khi cô cứu mạng bà cụ. Là con trai và con dâu của bà, họ không có gì ngoài lòng biết ơn đối với Serenity. Có điều mẹ của Zachary dường như không vui, vì bà không ủng hộ việc bà May thúc ép con trai mình kết hôn. Tuy nhiên, bà đã không thể phản ứng vì bà cụ đã thành công thuyết phục con trai đáng tự hào của bà. Đương nhiên mẹ Zachary biết ơn vì Serenity đã cứu bà cụ. Cả gia đình bày tỏ sự cảm kích với Serenity và đã cố gắng đền đáp lòng tốt của cô, nhưng Serenity từ chối. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, bà cụ nói mình thấy điều gì đó ở Serenity và tin rằng cô là người đức hạnh. Sau đó, bà cụ đã làm mối cho cặp đôi và đạt được ước nguyện. Thật may Zachary đồng ý ký giấy kết hôn. Anh chỉ cần quan sát Serenity thêm để khẳng định đánh giá của bà về cô trước khi thừa nhận mối quan hệ. Mẹ Zachary lại hy vọng con trai và Serenity cuối cùng sẽ chia tay trong hòa bình. Họ không hợp nhau về mọi mặt. Tất nhiên, mẹ Zachary sẽ không làm gì Serenity và vẫn để mọi chuyện diễn ra tự nhiên vì chiều theo ý bà cụ. "Nội ơi." Cặp đôi trẻ tiến đến. Serenity chào bà cụ. Bà cười thật tươi. Kế tiếp cô quay sang chào các con trai và con dâu của bà. Mặc dù Serenity đã gặp họ trước đây, nhưng đó chỉ là cuộc gặp gỡ thoáng qua. Những chàng trai trẻ thì Serenity chưa có vinh dự được gặp. Tuy nhiên, cô có thể đoán họ là em trai và em họ của Zachary. "Serenity, cháu hãy chào Tania và Liam, bố mẹ chồng cháu." Bà cụ vui vẻ nói với Serenity. Mẹ Zachary là Tania Reading. Bố Liam nhìn con dâu với ánh mắt hiền hòa vì ông tin vào trực giác nhìn người của mẹ rằng Serenity là cô bé ngoan. Liam là một người cha cởi mở. Ông cho con trai mọi sự tự do và không bao giờ can thiệp vào chuyện riêng tư của họ. Ngược lại, bà Tania khó chấp nhận Serenity là con dâu của mình. Tuy nhiên, cách sống đã dạy bà che giấu cảm xúc phía sau khuôn mặt điềm tĩnh. Bà Tania cũng đáp lại bằng một nụ cười ấm áp. Serenity chào bố Liam và mẹ Tania như bà cụ dạy. "Lên lầu đi nội. Trời nóng quá!" Zachary cất giọng khàn khàn. Bà cụ bảo các thành viên trong gia đình giúp Serenity kéo xe thức ăn và để Serenity dìu lên thang dù bà vẫn khỏe mạnh. Chẳng mấy chốc, họ đã đến ngôi nhà khiêm tốn của cặp đôi. Serenity tiếp đón gia đình chồng. Cô mời họ ngồi, rồi phục vụ đồ uống và trái cây. "Lại đây Serenity. Zack sẽ giới thiệu cháu với mọi người." Bà cụ quan sát nhà của cháu trai. Không cần phải nói, Serenity chính là người tạo nên không gian ấm cúng cho ngôi nhà này. Kéo Serenity ra khỏi việc lấy đồ ăn nhẹ, bà cụ trừng mắt với Zachary khi anh chưa chịu giới thiệu Serenity làm quen với các chàng trai trong gia đình. Zachary khẽ nói: "Các cậu có thể tự giới thiệu với vợ tôi." Bắt đầu từ anh chàng lớn thứ hai sau Zachary cho đến đứa em út, ai cũng đều lịch sự chào hỏi Serenity.
Chương 35 & 36: Họp Mặt Hai Gia Đình Bấm để xem Rowan luôn thân thiện trò chuyện vui vẻ với Serenity. Sau khi chứng kiến Serenity có thể điều khiển Zachary như một con la, cậu liền về đội của Serenity. Rowan tin rằng mình có thể trốn sau lưng Serenity nếu có chuyện xảy ra. Liberty, Hank và con trai Sonny đến muộn hơn nhà York một chút. Vì chồng Serenity quen biết người chủ sở hữu có chiếc xe hơi sang trọng mà Liberty làm xước với thiệt hại lên tới chín nghìn đô, nên Hank không dám coi thường em rể mới của mình. Lúc đầu Hank không coi trọng cuộc họp mặt, nhưng bây giờ đã có thái độ khác. Sau khi chạm mặt Zachary, Hank vô cùng kính trọng em rể. Zachary chỉ đạo sắp xếp mọi thứ bằng phong thái cao quý, hơn hẳn ông chủ của anh ta. "Cậu York!" Hank mỉm cười đưa tay phải ra với Zachary: "Xin chào, tôi là anh rể của Serenity." Zachary bắt tay Hank và khẽ nói: "Xin chào anh Hank!" Kế tiếp anh chào Liberty. Ấn tượng đầu tiên của Liberty về Zachary là anh trông rất chỉn chu. Mặc dù Zachary khá lạnh lùng trong ảnh chụp và xa cách ngoài đời, thì Liberty vẫn hài lòng với chồng của Serenity. "Sonny, gọi dượng đi con." Liberty dạy con trai cách xưng hô với Zachary. Sonny là một cậu bé đáng yêu, giống mẹ ở đôi mắt đen và sáng. Thật khó để không bị thu hút bởi đôi mắt tò mò của cậu bé. Zachary phải thốt ra: "Em có thể bế cháu được không?" Liberty vui vẻ trả lời: "Được." Cô trao con trai cho Serenity và Serenity đưa bé cho Zachary. Zachary rất ấn tượng trước hành động chu đáo của Liberty, vì cô cư xử rất đúng mực. Liberty đưa Sonny cho Serenity để chuyển qua Zachary nhằm tránh tiếp xúc cơ thể nhiều hơn mức cần thiết với em rể mới của mình trong quá trình giao đưa bé. Zachary và Serenity là vợ chồng, nên tiếp xúc cận kề rất đỗi bình thường. Zachary bế Sonny lên lầu. Mặc dù vốn từ vựng hạn chế, nhưng cậu bé đã học được từ mới ngay lập tức. Những đứa nhỏ, bao gồm cả Rowan, đều sợ và tránh xa Zachary. Đó là lý do tại sao Rowan lại háo hức muốn núp dưới đôi cánh Serenity. Nhưng Zachary lại không làm Sonny sợ. Nằm trong vòng tay Zachary, Sonny gọi anh là Dượng. Cặp đôi mới cưới chào đón gia đình ba người vào nhà và giới thiệu họ với gia tộc York. Biết hai chị em mất cha mẹ từ khi còn nhỏ và vượt qua cuộc sống và học đại học nhờ tiền bảo hiểm của cha mẹ. Gia đình York vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ Liberty. Mặc dù Liberty là một người nội trợ và không tiếp xúc xã hội, cô vẫn quen thuộc mọi tầng lớp trước khi kết hôn. Cô có thể nói gia đình York có học thức và gắn kết chặt chẽ, không giống như hầu hết các gia đình ở vùng nông thôn. Bà May bảo rằng gia đình York đến từ vùng nông thôn, tuy nhiên con cháu bà đã xoay xở để tồn tại ở thành phố. Từ đó, cả gia đình chuyển đến thành phố, nhưng bà lão vẫn chịu khó đi quãng đường xa để về quê. Khu điền trang nhà York nằm ở ngoại ô, tách biệt khỏi thành phố nhộn nhịp. Gia đình sở hữu đất nông nghiệp trong khu điền trang, vì vậy câu chuyện về cuộc sống ở vùng nông thôn của bà May đã được dựng lên. Chỉ là bà May có lẽ đang trồng cây hái ra tiền thay vì nông sản tươi. Gia đình chị gái đã có mặt đầy đủ nên Serenity bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Điều khiến cô ngạc nhiên là Zachary đi vào bếp để giúp đỡ. "Tôi có thể xử lý được anh York. Sao anh không phụ trách tiếp khách?" Zachary trả lời nhẹ nhàng: "Gia đình tôi thoải mái như ở nhà. Họ vẫn ổn mà không cần tôi." "Anh có thể trò chuyện với anh rể tôi." Một sự lạnh lẽo thoáng qua trong mắt Zachary mà không ai có thể bắt được, nhưng anh vẫn trả lời chừng mực: "Tôi không có điểm chung nào để nói chuyện với anh Hank." Hank là một gã rác rưởi không ngừng nịnh hót Zachary. Lời nói của Hank đều có dụng ý. Dù sao anh ta cũng là quản lý của một công ty có uy tín. Zachary từ chối giao du với Hank, không chỉ vì Zachary thấy những người như Hank rất phiền phức, mà còn vì thái độ của Hank đối với Liberty. Lúc Sonny khát nước, và bình nước nằm ngay trước mặt Hank trên bàn cà phê. Thay vì cầm nó, Hank lại gọi Liberty đến chỉ để cho con trai uống nước. Hôm nay là lần đầu tiên gặp nhau, vậy mà Zachary đã có thể nhận ra sự khinh thường và thiếu tôn trọng của Hank đối với vợ. Hank mặc định Liberty là bà nội trợ tầm thường. Là người được nuôi dạy đàng hoàng, Zachary không mấy thiện cảm với những gã đàn ông thiếu tôn trọng vợ. Dù anh và Serenity đã kết hôn vào ngày đầu gặp nhau mà không có bất kỳ cảm xúc nào, Zachary vẫn dành cho Serenity sự tôn trọng mà cô xứng đáng được hưởng. Serenity mỉm cười: "Tôi hiểu. Không sao đâu." "Kevin rất giỏi ăn nói. Hank sẽ không cảm thấy bị bỏ rơi khi có Kevin ở đó." Vẻ ngoài có thể đánh lừa khi nói đến Kevin, người xếp thứ ba trong độ tuổi của Zachary. Một con sói đội lốt cừu, Kevin có thể cười nói với bất kỳ đối thủ nào. "Vậy anh có thể hỗ trợ tôi nấu ăn." Zachary không nói gì. Anh vẫn đứng trong bếp giúp đỡ. Cả hai bên gia đình đều vui mừng khi thấy đôi vợ chồng trẻ bận rộn trong bếp. Liberty nghĩ Zachary rất tốt với Serenity. Suốt bữa trưa, mọi người đều khen món Serenity nấu sau khi nếm. Có lẽ họ đã quá quen với những món cầu kỳ, nên cảm thấy lạ miệng với những bữa ăn gia đình bình thường. Một ngày thật ý nghĩa. Hai gia đình ở lại ăn tối rồi mới rời đi, trả lại sự bình yên cho ngôi nhà nhỏ. Sau khi tiễn họ, Serenity ném mình lên ghế sofa và nằm dài trên tấm vải mềm. Cô nói với người đàn ông ở phía sau: "Ôi, tôi gần như không thể đứng thẳng được." Zachary vẫn im lặng. Đó chỉ là lời than thở thoáng qua, và Serenity không mong Zachary sẽ phản ứng. Ngược lại cô sẽ thấy Zachary giả tạo nếu anh nói điều gì đó đãi bôi. Zachary lặng lẽ dọn dẹp chỗ bé Sonny bày bừa như đa phần các bé trai khác. Sau khi dọn dẹp phòng khách, Zachary vào bếp và mặc chiếc tạp dề treo trên móc sau cửa. Nhiệm vụ tiếp theo của anh là rửa đống bát đĩa. "Zachary có thể là người ít nói, nhưng anh ấy rất chu đáo. Seren, hãy tận hưởng cuộc sống hôn nhân của mình nhé." Khi nhìn Zachary rửa bát trong bếp, Serenity nhớ lại cuộc trò chuyện riêng giữa cô với Liberty. Liberty đã chấp thuận Zachary. Serenity đang tận hưởng khoảnh khắc thư giãn thì một ý nghĩ lóe lên. Cô bật khỏi ghế sofa và lao vào bếp. Và cô thấy một bồn đầy bọt xà phòng.. "Anh đã dùng bao nhiêu nước rửa chén vậy?" Serenity không thể nhịn được cười. Zachary cực kỳ xấu hổ. "Tôi vô tình đổ nửa chai." Zachary không nhìn lên vì sợ lộ khuôn mặt đang đỏ bừng của mình. Đúng là anh chỉ vô tình đổ quá nhiều, không phải anh vụng về trong việc rửa bát. Là người đứng đầu gia tộc York, Zachary được tiếp cận với nền giáo dục đào tạo toàn diện và hoàn hảo nhất. Và tất nhiên, anh tự lập, tự lực cánh sinh. Tuy nhiên, đã lâu rồi anh không còn làm việc nhà. Zachary chỉ hơi quên và đã lỡ tay đổ nhiều. Anh chưa kịp xử lý đống bọt xà phòng thì bị vợ bắt gặp. Chuyện không thể vãn hồi.
Chương 37 & 38: Hợp Đồng Hôn Nhân Bấm để xem "Anh York, để tôi rửa cho." Serenity ra hiệu cho Zachary đứng qua một bên. Zachary nhường chỗ và đưa tạp dề cho Serenity. Tuy nhiên anh không rời bếp. Zachary đứng một góc nhìn Serenity xử lý bát đĩa và đề nghị: "Lần sau chúng ta nên tổ chức họp mặt gia đình tại khách sạn. Như vậy chúng ta sẽ không phải mất công dọn dẹp." "Được rồi." Serenity không phản đối điều đó. Cô chỉ nấu một bữa thịnh soạn để gây ấn tượng tốt với gia đình chồng, vì đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt. "Nội đã nói gì với cô thế?" Zachary đột nhiên hỏi. Tạm dừng việc rửa chén, Serenity quay sang nhìn Zachary. Ánh mắt của cặp đôi chạm nhau vì mặt của Zachary hướng về phía cô. Zachary thoáng thấy sự tinh nghịch trong mắt cô khi cô buột miệng: "Nội hỏi chúng ta có ngủ riêng không. Bà nói chúng ta đã kết hôn, tôi nên mạnh dạn và chủ động lao vào anh, lột quần áo của anh và quan hệ." Zachary: "..." Chắc chắn đó là điều nội đã nói. "Nội còn nói bà hy vọng sẽ có chắt gái vào năm sau. Bà đã nhấn mạnh 'chắt gái', bảo chúng ta nên tiếp tục cố gắng cho đến khi có bé gái. Nội nói sẽ cho tôi toàn bộ tiền tiết kiệm cả đời của bà nếu tôi sinh cho bà một bé gái." Zachary: "..." Tiền tiết kiệm cả đời của nội ít nhất cũng phải vài tỷ đô la. Có vẻ như bà May rất coi trọng Serenity. "Nội và ông Gramps của anh từng có con gái chưa?" Zachary lắc đầu trả lời: "Người phụ nữ cuối cùng được sinh ra trong gia tộc York là chị gái của ông cố tôi, nhưng bà ấy đã mất sớm. Bà ấy qua đời đột ngột trước khi lên năm. Bọn tôi không thấy bất kỳ người con gái nào trong gia đình kể từ đó." Có tổng cộng chín chàng trai trong thế hệ của Zachary. Trong khi rửa bát, Serenity mỉm cười nói: "Chẳng trách Nana hào phóng để lại toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho tôi. Nghe giống như một nhiệm vụ bất khả thi vậy." Zachary nghĩ xa hơn lời cô nói và mặc định rằng Serenity cuối cùng đã bộc lộ bản chất thật. Có vẻ như Serenity đang nhắm đến tài sản của bà. Serenity dụ dỗ và nói ngọt với bà để nài nỉ Zachary kết hôn với người phụ nữ không mong muốn. Bối rối vì sự im lặng của Zachary, Serenity quay đầu lại và thấy vẻ mặt buồn bã của anh. Đôi mắt của Zachary trở nên lạnh lùng khi thấy cô nhìn anh. Serenity chớp mắt. Có phải cô đã nói gì không đúng rồi chăng? "Anh York?" Zachary xụ mặt quay gót bước ra khỏi bếp mà không để ý đến Serenity. Khi Zachary đi, Serenity lẩm bẩm: "Thật khó hiểu! Anh ta hỏi và lại tỏ vẻ khó chịu khi mình trả lời. Như thể mình sẽ thật sự lao vào anh ta vậy. Anh ta giống như một vị vua băng giá. Mình sẽ chết cóng trước khi kịp chạm tay vào anh ta." Serenity hiểu lầm thái độ thù địch đột ngột của Zachary xuất phát từ lời bà cụ thúc giục cặp đôi quan hệ với nhau. Zachary ở trong phòng riêng một lúc lâu. Serenity chẳng quan tâm. Tại sao cô phải nuông chiều một gã đàn ông to xác như anh ta? Đáng tiếc mối quan hệ của bọn họ không thân thiết đến vậy. Zachary và Serenity chỉ sống chung nhưng đều có không gian riêng. Ngay cả khi Zachary tức giận đến tận cùng, Serenity cũng không quan tâm, miễn là anh ta không đuổi cô ra ngoài. Serenity rửa bát đĩa và dọn dẹp nhà bếp trước khi lau toàn bộ ngôi nhà. Sau đó cô ngồi trên món đồ mới mua của mình - xích đu trên ban công – và tận hưởng làn gió đêm mát mẻ vờn trên tóc. Đây chính là cuộc sống đúng nghĩa. Ban công là một khu vườn thu nhỏ. Nhìn vào thảm thực vật xanh tươi, Serenity một lần nữa kinh ngạc trước năng lực hoàn thành công việc của Zachary. Tiếng bước chân đều đều dẫn đến ban công. Chẳng mấy chốc, Zachary đã đến ban công. Cảnh tượng Serenity đu đưa nhàn nhã chỉ làm tăng thêm vết nhăn trên khuôn mặt cau có của Zachary. Anh tiến lại gần đưa cho Serenity hai tờ giấy. "Đây là cái gì thế?" Serenity tò mò hỏi. Dù đôi môi không mở ra, thì anh vẫn truyền đạt thông điệp một cách to và rõ ràng. Bởi vì cô sẽ biết ngay khi nhìn vào các tờ giấy. Cầm chúng lên, Serenity đọc lướt qua nội dung phác thảo của một bản hợp đồng. Zachary in hai bản cho hai người. Chữ ký và con dấu cá nhân của anh cũng đã hiện hữu trên hợp đồng. Cái này là sao? Muốn chính thức à? Đặt chân xuống sàn, Serenity đẩy người ra sau bằng những ngón chân và chuyển động của xích đu. Serenity dựa lưng vào xích đu đọc từng dòng trong hợp đồng. Mọi điều khoản và điều kiện được trình bày đầy đủ trên các trang. Serenity chỉ chú ý đến những điểm chính. Cô không thèm khát cơ thể anh vì họ là người lạ, vợ chồng trên danh nghĩa. Nói một cách đơn giản, họ sẽ ngủ ở phòng riêng và sẽ không tham gia vào các nghĩa vụ hôn nhân. Nếu Serenity và Zachary không phát triển tình cảm với nhau trong vòng sáu tháng, họ sẽ tiến hành ly hôn trong hòa bình. Zachary sẵn sàng ký chuyển nhượng ngôi nhà và chiếc xe MPV bình dân cho Serenity để thỏa thuận ly hôn. Đó chính xác là những gì Serenity có thể mong đợi từ cuộc ly hôn. Zachary đặc biệt nhấn mạnh rằng Serenity có thể quên đi việc chiếm đoạt tài sản của bà. Ngoài việc nhận được nhà và xe sau khi ly hôn, các điều khoản còn lại không có lợi cho Serenity. Zachary đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa đầy đủ để bảo vệ tài sản và sự trinh bạch của anh trước Serenity. Zachary vô cảm thốt lên: "Serenity, chúng ta có thể kết hôn nhưng chắc chắn không phải vì tình yêu. Tôi nghĩ chúng ta nên có một thỏa thuận bằng văn bản. Đừng lo lắng mọi thứ khác, trừ khi được nêu trong hợp đồng, ngược lại sẽ không có gì thay đổi." Tóm lại, cô không nên yêu anh, cũng không nên có ý nghĩ quan hệ với anh, hoặc chiếm đoạt tài sản của bà anh. Serenity không hề ác cảm một chút nào. Cô hiểu lý do anh phải phòng ngừa mọi thứ. Cô nói: "Tôi không có ý định lấy tài sản của bà. Tôi khỏe mạnh và có khả năng tự chăm sóc bản thân. Tôi không cần phải bám vào người già." Trong suy nghĩ của Serenity, bà là người sống bằng tiền lương hưu, chỉ khoảng hai đến ba nghìn đô la một tháng. Ngay cả khi bà nhận được trợ cấp từ gia đình, bà cũng chỉ có thể tiết kiệm được số ít ỏi. Bà có lẽ không có nhiều tiền như Serenity. Serenity chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy thứ không bao giờ thuộc về mình. Cuộc hôn nhân chóng vánh với Zachary là để chấm dứt những cuộc cãi vã giữa Liberty và Hank. Nó cũng là để Liberty an tâm rằng Serenity đang ở nơi an toàn. Trước khi có giấy kết hôn, Serenity đã hỏi Zachary liệu anh muốn chia đôi chi phí. Chia đôi chi phí thực sự có thể gây rạn nứt giữa những cặp đôi kết hôn vì tình yêu như Liberty và Hank. Còn trường hợp của Serenity và Zachary, việc chia đôi trách nhiệm là cách tốt nhất. Serenity lướt mắt nhìn Zachary từ đầu đến chân trước khi khen ngợi anh: "Anh York, anh hẳn được Chúa ưu ái vì Người đã ban cho anh một khuôn mặt đẹp và thân hình nóng bỏng. Một số người có thể tôn sùng sự rung cảm khó gần mà anh mang lại, một số khác sẽ nỗ lực chinh phục trái tim anh." Đôi mắt của Zachary chìm trong u ám và ảm đạm. Serenity đột nhiên hát lên một giai điệu và cô vui vẻ nói thêm: "Nhưng không phải ai cũng sẽ tôn thờ anh. Đừng lo, tôi sẽ không yêu anh, cũng không muốn động vào quần anh đâu, anh York ạ. Tôi không có gì để thêm vào bản thỏa thuận đã soạn thảo của anh. Đưa cho tôi một cây bút để ký. Vì tôi không có con dấu cao su, tôi sẽ để lại dấu vân tay của mình làm bằng chứng thỏa thuận." Zachary dự đoán cô sẽ giận khi anh soạn hợp đồng, nhưng không ngờ cô lại không hề cảm thấy bị xúc phạm. Serenity thậm chí còn khen anh đã đưa ra quyết định đúng đắn khi làm như vậy. Sau một thoáng im lặng, Zachary đưa cho Serenity cây bút.
Chương 39 & 40: Leo Lưng Cọp Bấm để xem Lấy cây bút, Serenity đứng dậy khỏi xích đu và đi đến lan can ban công đặt hợp đồng trên nền bê tông cứng rồi ký tên. Zachary lấy ra hộp mực cho cô lăn tay. Mỗi người giữ một bản hợp đồng đã ký. Serenity hờ hững gấp hợp đồng lại và nhét nó vào túi. Zachary khó chịu vì sự quá bình tĩnh của cô, nhưng anh có quyền gì để nói? Người soạn hợp đồng là anh. Những yêu cầu được nêu ra đều bất lợi cho Serenity, nhưng cô không cố thêm bất kỳ điều khoản nào để thu nhiều hơn những gì đã được đề cập. "Anh mệt mỏi cả ngày rồi. Hãy nghỉ ngơi đi." "Cô cũng vậy." Serenity mỉm cười nói: "Tôi sẽ ngồi đây một lát và thưởng thức những bông hoa đẹp. Tôi luôn mơ ước có một ban công đầy cây xanh. Giờ giấc mơ đã thành hiện thực, tôi không thể ngừng ngắm cảnh." Có vẻ như cô không ác cảm gì với anh về bản hợp đồng. Vậy cô kết hôn với anh không vụ lợi sao? Anh chỉ đang hoang tưởng thôi sao? Nếu không thì anh có thể giải thích thế nào về thái độ điềm tĩnh, không nao núng và thậm chí là vui vẻ của cô? Zachary lặng lẽ nhìn cô một lúc trước khi rời đi. Anh cầm chìa khóa xe và ra khỏi cửa. Giọng nói êm dịu của Serenity vang lên từ ban công "Anh định ra ngoài à, anh York?" "Đúng vậy. Đừng thức đợi tôi. Chỉ cần để cửa mở cho tôi." Serenity cười toe toét: "Tôi chưa bao giờ thức chờ anh cả." Zachary bị quê. Câu trả lời của cô như một cái tát vào mặt anh. Zachary bối rối và nhanh chóng rời đi. Anh đến nhà Lewis để uống rượu với Duncan. Serenity thực sự khiến tâm trạng anh tồi tệ. Serenity lẽ ra phải cảm thấy nhục nhã và buồn bã. Nhưng cô vẫn bình thường. Ngược lại, Zachary đã leo lên lưng cọp và có lẽ đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bối rối. Đúng vậy. Phản ứng hờ hững của Serenity đối với các điều khoản nghiêm ngặt của hợp đồng cho thấy thái độ của cô đối với anh. Anh là một chàng trai lý tưởng, nhưng Serenity không hề có ý định yêu anh. Anh có thân hình đẹp, nhưng ý nghĩ nhảy lên người anh và động vào quần anh không bao giờ xuất hiện trong tâm trí Serenity. Mà khoan, anh đang lăn tăn cái gì vậy? Anh nên vui mừng vì cô biết vị trí của mình. Ít nhất, cô không vô liêm sỉ khi ở bên anh. Mặc dù tìm đủ mọi cách để tự thuyết phục mình, Zachary vẫn uống quá chén ở nhà Duncan. Duncan chẳng giúp được gì ngoại trừ mang ra toàn bộ rượu ngon. Cuối cùng, Zachary say khướt. Zachary uống nhiều vì anh là người có khả năng. Đó lại là loại rượu ngon. Trạng thái của Duncan tệ hơn. Anh ta ngã xuống đất bất tỉnh trong khi Zachary vẫn có thể đi lại. Zachary được vệ sĩ đón. Trên đường về, vệ sĩ hỏi ông chủ đang say nhưng vẫn tỉnh táo của mình: "Về đâu thưa anh?" "Đ.. ế.. n Brynfield." Anh không nên ở ngoài vì hai vợ chồng mới gặp ba mẹ hôm nay. Đó là điều tối thiểu anh có thể làm để thể hiện sự tôn trọng với vợ. Các vệ sĩ thả Zachary xuống Brynfrield. Dù Zachary vẫn có thể đi lại, nhưng vệ sĩ cảm thấy không an tâm khi để Zachary một mình, bèn giúp anh lên cầu thang. "Thưa anh, tôi có nên đánh thức phu nhân không?" Người vệ sĩ thuận miệng hỏi vì giờ muộn thế này người ta ắt hẳn đã ngủ. Zachary tìm chìa khóa nhà và cất giọng nhừa nhựa: "Không cần." Zachary và Serenity dù sao cũng chỉ là một cặp vợ chồng trên giấy tờ. Ngay cả khi Zachary say, anh cũng không cần Serenity chăm sóc. Chúa biết liệu cô có lợi dụng khi anh đang say không. Ở tuổi ba mươi, Zachary vẫn chưa đánh mất nụ hôn đầu của mình với bất kỳ ai. Ít nhiều phải đề phòng khả năng bị xâm hại. Sự lãng mạn chưa bao giờ nằm trong tự điển của Zachary. Nội thường gọi anh là người đàn ông vô tình và không có đam mê, nhưng cũng vì anh không kỳ vọng nhiều vào tình yêu, nên Zachary kết hôn với Serenity để nội không làm phiền anh nữa. Dù đã lục hết tất cả các túi, Zachary vẫn không tìm thấy chìa khóa nhà. Anh đành nói: "Jim, có lẽ anh nên đánh thức vợ tôi dậy." Dường như anh ra khỏi nhà mà quên mang chìa khóa. Người vệ sĩ lập tức đập cửa. Dù Serenity đã ngủ nhưng cô là người ngủ rất tỉnh, và tiếng đập cửa đã đánh thức cô. Cô dỏng tai lên và nhận ra có ai đó ở cửa. Khi đứng dậy để đi xem đó là ai, cô nhận ra rằng mình đang mặc đồ ngủ. Serenity lấy một chiếc áo khoác mùa đông từ tủ quần áo mặc vào trước khi ra mở cửa. Khi cánh cửa được mở ra, Zachary và Jim đã sửng sốt khi thấy Serenity trong chiếc áo khoác mùa đông dày. Lúc này là tháng Mười. Buổi sáng và tối chắc chắn có gió, nhưng ban ngày vẫn nóng nực. Có vẻ đây không phải là thời điểm thích hợp để mặc áo khoác mùa đông. "Xin chào, tôi là tài xế được chỉ định từ dịch vụ xe đưa đón. Chồng cô say rượu, nên tôi đưa anh ấy về." May mắn thay, Jim đã nhanh chóng động não và nghĩ ra một lời nói dối. Anh bàn giao Zachary cùng với chìa khóa xe cho Serenity. Serenity nghĩ mình bị đè bẹp bởi một con la. Zachary quá nặng! "Cảm ơn anh!" Serenity nói với Jim. "Không có gì." Jim liếc nhìn Zachary trước khi chuồn êm. Sau khi đóng và khóa cửa, Serenity vất vả dìu Zachary loạng choạng vào nhà. Cô cằn nhằn: "Sao anh uống nhiều thế? Người anh toàn mùi rượu." Zachary vẫn im lặng nhưng thầm than: "Lỗi là của ai? Cô chứ còn ai." Ném chìa khóa xe lên bàn cà phê, Serenity dìu Zachary đến tận cửa phòng ngủ mới buông tay. Cô mở miệng: "Trong hợp đồng có ghi là không được bước vào phòng ngủ của anh. Đây là giới hạn mà tôi có thể đi. Anh hãy tự lo liệu. Đợi ngày mai rồi tắm. Với tình hình này tôi sợ anh có thể chết đuối trong phòng tắm." Zachary mở cửa phòng và loạng choạng bước vào. Anh dừng sau vài bước và từ từ quay lại hỏi: "Sao cô lại mặc chiếc áo khoác dày như vậy vào ngày nóng nực?" Anh nghĩ do rượu khiến anh sinh ra ảo giác. "Tôi không có thời gian đổi quần áo, nên đã mặc tạm áo khoác để mở cửa cho anh." Serenity giải thích và đóng cửa lại. Cánh cửa đóng sầm sau tiếng vang, cắt đứt kết nối giữa hai vợ chồng. Trở về phòng, Serenity háo hức cởi chiếc áo khoác ra và lẩm bẩm: "Cơn nóng này giết chết mình mất." Sau khi cô rời, Zachary vẫn im lặng một lúc trước khi loạng choạng đi về phía giường và lao đầu vào tấm ga trải giường mềm mại. Anh cần nghĩ ngơi để thả lỏng tâm trí. Cơn buồn ngủ nhanh chóng cuốn anh đi. Khi anh thức dậy vào ngày hôm sau thì đã là buổi trưa. Vì ngủ cả đêm mà không bật máy lạnh nên Zachary thức dậy với mùi rượu và mồ hôi. Do bản tính sạch sẽ, anh vội vã chạy vào nhà vệ sinh để xử lý. Anh nhanh chóng tắm gội. Zachary bước ra khỏi phòng tắm với cảm giác sảng khoái. Anh lại là chính mình. Nhớ lại đêm say xỉn tối qua, Zachary thề sẽ không bao giờ say xỉn nữa. May mắn anh đã ký thỏa thuận với Serenity trước khi ra ngoài. Serenity giữ lời hứa và không lợi dụng khi anh đang yếu thế. Bây giờ Zachary tự hỏi liệu anh đã đúng khi soạn hợp đồng hay không. Nhưng thôi hai người nên chấp nhận bởi vì họ đã ký vào bản thỏa thuận. Sau khi dàn xếp xong tư tưởng, Zachary nhận ra mình đang đói. Anh bước ra khỏi phòng, thầm mong một bữa sáng nóng hổi đã bày sẵn trên bàn. Và rồi anh bị thất vọng, Serenity chỉ để lại một tờ giấy trên bàn ăn, nói rằng cô đã đi làm và anh nên tự lo bữa ăn của mình. Zachary vò nát tờ giấy trong tay..
Chương 41 & 42: Bà May Bấm để xem Hiệu sách không đông vào cuối tuần. Thực tế, nó có thể đóng cửa vì không có khách. Tuy nhiên, Serenity vẫn đến tiệm. Ngày trôi qua chầm chậm là thời điểm hoàn hảo để làm đồ thủ công bán trực tuyến. Jasmine cũng đến. Thấy Serenity ở trong cửa hiệu, Jasmine ngạc nhiên hỏi: "Seren, sao bồ lại đến vào Chủ Nhật thế? Bồ thường dẫn cháu trai đi công viên mà." "Đã đến lúc bổ sung hàng mới cho cửa hàng trực tuyến của mình rồi." Trong khi đan, Serenity ngẩng cằm lên nhìn người bạn thân nhất của mình, cô mỉm cười hỏi: "Vậy còn bồ?" "À mình không chịu nổi tiếng cằn nhằn của mẹ, nên trốn đến đây." "Lần này là gì vậy?" "Bà không vui vì mình không tìm được chồng ở bữa tiệc tối hôm đó. Bà nghĩ dễ thế sao? Bà thực sự nghĩ con gái mình là một cô nàng hấp dẫn, rằng mình là Hoa hậu Hoàn vũ hay gì đó." Serenity bật cười. Jasmine vừa mô tả chính xác các bậc cha mẹ trên đời. Họ thường lo về hạnh phúc mãi mãi của con cái khi chúng đến tuổi có gia đình riêng. Ngày xưa, kết hôn ở tuổi hai mươi lăm được coi là già, nhưng giờ thì không còn nữa. "Mẹ mình nhờ dì giới thiệu đàn ông cho mình. Mình phải đi gặp mặt tối nay ở một quán cà phê. Cuộc hẹn hò ở quán cà phê vào ban đêm? Mình đoán cuộc hẹn sẽ kéo dài đến sáng bởi vì cà phê. Bồ đi cùng mình đến buổi xem mắt nhé, Seren?" Serenity lắc đầu: "Không, cảm ơn." "Ồ, Seren. Làm ơn hãy nói đồng ý đi. Bồ là bạn mình, bạn thân nhất của mình! Bồ luôn để mắt đến mình. Bồ sẽ làm bất cứ điều gì cho bạn thân, đúng không?" "Mình không phải lúc nào cũng để mắt đến bồ. Bồ có thể tìm người khác làm bất cứ điều gì cho bồ." Jasmine xoắn xuýt: "Mình sẽ mời bồ ăn tối sau buổi xem mặt." "Mình có tiền. Mình có thể tự mua bữa tối. Cảm ơn nhiều à." Serenity không muốn tham gia buổi xem mắt cùng cô bạn thân. Nếu người xem mắt Jasmine lại thích Serenity thì sao? Những câu chuyện như thế này không phải chưa xảy ra. Một người phụ nữ đi xem mắt cùng chị/em dâu của mình. Cuối cùng, người phụ nữ đã rất tức giận khi đối phương lại bị thu hút bởi chị/em dâu. Sự cố này thực tế đã phá hỏng mối quan hệ của người phụ nữ với chị/em dâu. Serenity và Jasmine là những người bạn thân thiết, họ chia sẻ mọi thứ, nhưng có những ranh giới nhất định không thể vượt qua. Việc cô đi cùng Jasmine đến một bữa tiệc tối là chuyện khác. Ở đó có những con người thành đạt với tiêu chuẩn cao dành cho nửa kia của họ. Serenity có thể là chính mình, biết rằng cô sẽ không lọt vào mắt xanh của những con người ưu tú này. "Seren." Nghe giọng nói quen thuộc, hai đứa quay đầu về phía lối vào cửa hàng. Gác lại việc đan lát, Serenity đứng dậy tiến về phía người đó với nụ cười trên môi: "Sao nội lại ở đây ạ?" "Nội muốn nói chuyện với cháu. Nội đã đến nhà, nhưng Zack nói cháu không có nhà, vì vậy nội đến đây." Bà May nhìn Serenity trìu mến khi bước vào tiệm sách và thắc mắc: "Cháu đã nói với bà trước đây rằng cháu sẽ không mở cửa vào cuối tuần mà." "Dạ lâu rồi cháu không làm đồ cho cửa hàng trực tuyến của mình. Cháu nghĩ đến việc dành thời gian cuối tuần để làm vì sắp hết hàng tồn kho." Với những món đồ đan lát nhỏ bé bán chạy trên mạng, Serenity phải theo dõi hàng tồn kho. Một số khách hàng sẽ đặt hàng trước và cô sẽ giao hàng đúng hạn. Việc tôn trọng các cam kết là rất quan trọng trong kinh doanh. "Seren, cháu thực sự có đôi tay tài hoa." Bà May cũng là người được tặng đồ thủ công bằng dây đồng của Serenity. Bà trưng bày những kiệt tác sống động khắp mọi nơi trong nhà. Mặc dù những món đồ thủ công này không có giá trị nhiều, nhưng chúng là món quà xuất phát từ tấm lòng của cháu dâu bà. Những vị khách đến thăm nhìn thấy các tác phẩm thủ công này đều ấn tượng trước sự sáng tạo của Serenity. Thế là bà May nhân cơ hội chào bán và đưa những người này đến cửa hàng trực tuyến của Serenity, giúp cô tăng doanh số bán hàng. "Cháu mời bà May uống nước." Jasmine rót cho bà May một cốc nước. "Cảm ơn Jas. Cháu cũng ở đây à." "Haizzz Mẹ cháu đang thúc ép cháu kết hôn, vì vậy cháu đến cửa hàng để tận hưởng chút yên bình và tĩnh lặng. Bà ấy cứ sắp đặt cho cháu gặp gỡ những gã đàn ông như thể cháu là một sản phẩm ế ẩm. Cháu phải đi xem mắt ở quán cà phê XX tối nay, và cháu đang năn nỉ Seren đi cùng." Ánh mắt lấp lánh nụ cười, bà May cất giọng thân thiện: "Bà hiểu tại sao mẹ cháu lại như vậy. Hôn nhân dường như cũng không là sự lựa chọn của những đứa cháu trai còn lại của bà. Không nói được chúng. Bà thậm chí còn không thể ép chúng hẹn hò. Seren, sao cháu không đi với Jasmine tối nay?" Serenity: "..." Thật không thể tin nội lại thuyết phục cô đi xem mắt cùng Jasmine. "Cháu và Jas là bạn thân. Cháu có thể đồng hành với Jas và xem người đàn ông đó có phù hợp với cô bé không. Cháu từng trải qua chuyện này rồi." Jasmine liên tục gật đầu. Bà thật là người tâm lý. "Đi với mình nhé Seren. À, bồ không cần đi cùng nếu bồ có thể thuyết phục mẹ mình ngừng sắp xếp cho mình những buổi xem mắt nữa." Jasmine cố gắng thuyết phục Serenity. Nội lại đổ thêm dầu vào lửa, Serenity không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp thuận để được bình yên: "Chỉ một lần này thôi nhé." "Hô hô. Bồ là người tốt nhất." Giờ đã có được sự đồng ý của Serenity, Jasmine mới ung dung nói: "Bà May, cháu sẽ để bà và Seren nói chuyện, cháu cần đi mua một số thứ." Serenity và bà May có thể trò chuyện riêng với nhau. Đợi Jasmine đi khỏi, bà lấy ra một tờ giấy và đưa nó cho Serenity. "Cái gì vậy nội? Nội viết thư tình cho cháu à?" Bà May cười: "Ha ha. Đây là một số thói quen và sở thích của Zack. Cháu xem thử. Danh sách này sẽ giúp hai đứa hòa hợp với nhau. Seren, mặc dù cháu và Zack bước vào cuộc hôn nhân không có tình yêu, nhưng những cảm xúc này có thể được nuôi dưỡng. Hãy phá bỏ bức tường phòng thủ của hai người và tìm hiểu nhau. Bà chắc rằng hai đứa sẽ sớm tìm thấy sự hấp dẫn lẫn nhau." Serenity mở tờ giấy ra để xem trong khi nghĩ về bản hợp đồng mà Zachary đã bắt cô ký. Vì hai người sẽ ly hôn sáu tháng sau, Serenity không muốn lãng phí thời gian gắn bó với Zachary. Cô chẳng có gì ngoài sự phơi bày với Zachary. Chính Zachary là người luôn cảnh giác với cô mặc dù cô luôn tử tế. "Zack là đứa khó chịu khi thức dậy và hơi ám ảnh về sự sạch sẽ. Ngược lại nó là chàng trai khá tốt." Vì bà đã ghép đôi hai người với nhau, nên bà hy vọng Serenity và Zachary sẽ yêu nhau và cùng nhau sống đến già. Serenity sửng sốt: "Anh ta thường cáu kỉnh vào buổi sáng sao ạ?" "Ừ. Trừ khi đồng hồ sinh học đánh thức nó dậy, nếu không nó sẽ trở nên hung bạo với bất kỳ ai làm phiền khi nó đang ngủ. Ngay cả bà cũng không dám đánh thức nó dậy." Nhớ lại những lần cô gọi Zachary vào buổi sáng và lôi anh ra khỏi giường, Serenity không có ấn tượng anh từng tức giận. Nội nói có thật không? Hay Zachary cố giữ bình tĩnh vì họ mới cưới? "Seren, tối qua cháu có.." Nana chớp mắt. Serenity hiểu ý. Cô đỏ mặt trả lời: "Cháu là con gái, nội ơi. Nội không thể mong cháu nhảy lên người đàn ông được." Và người đàn ông đó còn là Zachary, hoàn toàn không có khả năng!
Chương 43 & 44: Tính Kế Bấm để xem Bà May mỉm cười nói: "Sao cháu lại không thể? Cháu đã kết hôn hợp pháp rồi. Zack sẽ không làm gì đâu. Cháu phải hành động và cho ta một đứa chắt." Vệt ửng hồng lan trên má Serenity. "Nội ơi, cháu cũng vô phương. Cháu không thể động khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm nghị của cháu trai nội." Bà cụ: "..." Giống như ông nội của mình, Zachary là một người đàn ông thực tế và khó gần. Bà May đã phải mất nhiều năm mới thu phục được ông nội của Zachary kể từ lần đầu có ý với ông. "Cho dù cháu muốn thì anh ấy cũng sẽ khiến cháu chết cóng trước khi cháu có thể đến gần anh ấy. Anh ấy khiến cháu rét lạnh." Bà cụ: "..." "Đừng lo về Zachary và cháu, bà ơi. Hãy để mọi chuyện diễn ra tự nhiên ạ." Serenity thấy cách sắp xếp nơi ở của hai người chẳng khác gì chỗ của những người bạn cùng phòng. Giá mà có thể ngăn bà May khỏi lo lắng. Vì thích Serenity trở thành cháu dâu mà bà May làm đủ mọi cách để thúc ép cuộc hôn nhân này, thậm chí đi ngược lại mong muốn của con trai và con dâu. Bà May có thể sẽ cảm thấy thất bại, nếu Serenity không hài lòng với cuộc hôn nhân. "Vậy thôi. Bà nghĩ bà sẽ để hai cháu yên. Cháu làm việc của mình đi, bà sẽ giúp cháu dọn dẹp nơi này." Bà May không thích ngồi không chẳng làm gì ở nhà. Bà thường chăm sóc cây trồng với những người làm vườn. Bà còn giúp những cánh đồng gần khu điền trang, nhưng đã dừng vì những lời khuyên không ngừng của con cái. Bà May thậm chí còn nghĩ đến việc nộp đơn xin làm người dọn dẹp tại công ty do gia đình sở hữu, nhưng Zachary đã bác bỏ lời đề nghị đó bằng một cái nhìn đe dọa, khiến bà May sợ hãi bỏ ý định. Đây không phải là lần đầu tiên bà May đến cửa hàng để trò chuyện với Serenity. Serenity biết bà cụ không quen sống thảnh thơi sau một đời cần mẫn. Dù sao thì cũng không mất nhiều công sức để dọn dẹp, nên Serenity để yên cho bà làm và tập trung vào việc thủ công của mình. Trong lúc phủi bụi những cuốn sách trên kệ, bà cụ đột nhiên nhận thấy Serenity thật quyến rũ khi cô say mê làm việc. Rút điện thoại ra, bà May trốn sau kệ và quay video về Serenity. Sau đó, bà gửi đoạn video cho cháu trai yêu quý của mình. Hiển nhiên, Zachary sẽ không trả lời bà nội của mình. Bà May không quan tâm Zachary có trả lời hay không, miễn anh xem video. Serenity là một cuốn sách mở, đầy bất ngờ ở mỗi trang sách. Bây giờ bà May cần phải kéo cháu trai mình bắt đầu đọc quyển sách. Bận rộn khiến thời gian qua nhanh. Serenity hoàn thành đơn hàng đặt trước thì đã hơn sáu giờ tối. Cuộc hẹn của Jasmine bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi. Địa điểm là Beans & Cream, quán cà phê lớn và sang trọng nhất của Wiltspoon ở trung tâm thành phố. Chủ quán đã chi tiền để cách âm nơi này. Thật là một trải nghiệm khi bước ra khỏi sự ồn ào của thành phố và đến một khung cảnh thanh lịch, nơi để thư giãn mà không bị quấy nhiễu vì cuộc sống. Kinh doanh tại Beans & Cream rất tốt, vì đây là điểm đến được nhiều người ưa chuộng. Ngay cả những người không uống cà phê cũng đến đây để tìm khoảng lặng. Jasmine đến đón bạn thân bằng xe máy. Thấy Jasmine dùng xe, bà May hỏi: "Jas, sao cháu không đi bộ đến đó?" Jasmine cởi mũ bảo hiểm ra, cười toe toét đáp: "Cháu thích cảm giác hồi hộp khi chạy xe trong gió. Giờ này giao thông rất tệ, nhưng không ảnh hưởng gì đến cháu. Bà May đã ăn chưa? Có lẽ cháu nên đưa bà đi cùng. Bà đã từng đến đó, cũng đã mai mối. Sao bà không kiểm tra anh chàng đó giúp cháu? Dì cháu nói anh ta làm việc tại tập đoàn Stone." Stone là tập đoàn lớn thứ hai ở Wiltspoon, sau tập đoàn York giàu xụ. Cả hai nơi đều có yêu cầu cao khi tuyển dụng nhân tài. Nói cách khác, làm việc tại hai tập đoàn này là điều đáng tự hào. Bà May trả lời với một nụ cười: "Serenity và bà đã ăn đồ mua về. Callum sẽ đến đón bà, vì vậy bà sẽ không phá hỏng buổi xem mắt của cháu. Ý bà là, dù ở độ tuổi này, bà vẫn có thể quyến rũ. Nếu chàng trai của cháu phải lòng bà thì sao?" Jasmine cười khúc khích. Cô thích những câu nói dí dỏm của bà May. Jasmine chưa từng gặp Zachary ngoài đời, nhưng đã biết được bản tính xa cách của anh qua người bạn thân của mình. Thật kỳ lạ khi anh có họ hàng với bà May. Không lâu sau Callum đã tới. Anh chàng đến đây để đưa bà nội thích đi chơi của mình về nhà. Bà đã nhắc anh lái xe rẻ hơn. Chiếc rẻ nhất trong nhà là chiếc BMW mà người quản gia dùng để đi mua đồ tạp hóa. Thế nhưng nó cũng có giá hơn một triệu đô la. Vì đã quá muộn để mua chiếc rẻ hơn, Callum đành mượn tạm xe bán tải của người làm vườn. "Chị Serenity, em tới đưa nội về nhà." Callum bước vào cửa hàng và chào Serenity. "Lái xe an toàn nhé. Nội nhắn tin báo cho cháu khi về nhà với ạ." Serenity ra tiễn và tặng họ những món đồ thủ công mình làm hôm nay. Cô tặng Callum một cây thông thu nhỏ bằng dây đồng. Callum vui mừng nhận quà vì anh đã dần ưa thích các tác phẩm của Serenity sau khi nhìn thấy chúng trong nhà. Anh tin rằng đồ thủ công của Serenity có thể không đáng giá nhiều, nhưng chúng rất đẹp mắt. Bà May và Callum rời đi. Khi họ đã đi xa, bà May hỏi Callum: "Cháu mua chiếc xe này ở đâu?" "Đó là xe tải của Tom dùng để vận chuyển phân bón và chậu cây. Cháu mượn xe của cậu ấy. Chúng ta đâu muốn chị Serenity nghi ngờ lúc này, đúng không nội?" Vì Zachary giấu tài sản của mình với Serenity, nên cả gia đình cũng phải phối hợp. Nhưng chuyện này đúng là vui. Callum mong chờ ngày Zachary phải lòng Serenity. Sẽ rất thú vị khi biết phản ứng của Serenity khi nhận ra Zachary nói dối mình. Trong thâm tâm, Callum đang nôn nóng chờ tới lúc Zachary giải quyết mớ hỗn độn này! "Chẳng trách bà thấy chiếc xe này quen quen. Vậy nó là xe của Tom à." Bà May rút điện thoại ra và gọi cho Zachary. Bà lão lập tức ra lệnh ngay khi Zachary nhấc máy: "Zack, nội thèm đồ tráng miệng của quán Beans & Cream. Cháu có thể mua cho nội không? Nội thích đồ tráng miệng của họ lắm." Zachary nhíu mày trả lời: "Nội có thể nhờ bất kỳ ai trong nhà chạy việc vặt đó." Tại sao anh phải làm chuyện này? "Hả? Bà không thể nhờ cháu sao? Ngày mai bà sẽ nộp đơn xin làm người dọn dẹp ở văn phòng, nếu bà không thấy món tráng miệng của Beans & Cream trên bàn sau đó." Zachary không nói nên lời.. Nội đã hành động như vậy kể từ khi ông nội Gramps qua đời, bà thường mặc xuề xòa khi ra ngoài. À, nội thậm chí còn kiếm cho anh một người vợ. "Được, cháu sẽ đi mua!" Zachary rít qua kẽ răng. Bà May hài lòng cúp máy. Callum chen vào: "Nội ơi, chúng ta có thể mua món tráng miệng trên đường về nếu nội thích. Không cần nhọc anh Zachary."
Chương 45 & 46: Gặp Vợ Đang Hẹn Hò Với Gã Khác Bấm để xem "Cháu thì biết cái gì?" Bà May có lý do của bà. Điều này thôi thúc trí tò mò của Callum. Anh chàng hỏi với một nụ cười: "Nội đang lừa anh Zachary phải không?" Liếc cháu trai, bà York thì thầm: "Hỏi thêm câu nào nữa thì cháu sẽ là nạn nhân kế tiếp." Câu này thành công khiến Callum im bặt. Mặc dù Callum cảm thấy thương hại Zachary, nhưng vì sự an toàn của bản thân, anh không nên dính dáng đến chuyện này. Thà để Zachary chịu còn hơn anh. Bà May mang tâm hồn trẻ con trong cơ thể người lớn. Với bản tính ham vui, bà May luôn tìm cách tính kế các cháu trai của mình. Trong lúc này, Serenity đóng cửa hàng và lấy mũ bảo hiểm từ người bạn thân đội vào. Cô cũng lấy chìa khóa và nói: "Mình sẽ lái." Ngồi ở phía sau, Jasmine vòng tay ôm eo Serenity: "Giá như bồ là đàn ông, Serenity. Mình sẽ kết hôn với bồ ngay bây giờ, và điều đó sẽ khiến mẹ mình không làm phiền mình nữa." "Vịn chặt, nếu không mình sẽ ném bồ khỏi xe." Serenity cảnh báo cô bạn thân trước khi khởi động động cơ. Dù Serenity thường đi ngang quán Beans & Cream, nhưng cô chưa bao giờ dừng lại để uống cà phê, vì cà phê không phải là sở thích của cô. Cô thích trà hoa hồng hoặc hoa cúc hơn. Anh chàng kia đã đợi sẵn tại Beans & Cream. Có lẽ để gây ấn tượng, anh chàng ăn mặc chỉnh tề với bộ vest và cà vạt sọc đỏ trắng. Anh ta đang đợi ở lối vào với bó hoa hồng trên tay. Jasmine với Serenity tiến về phía anh ta. "Anh có phải là anh Bill không?" Bill đánh giá Jasmine và Serenity. Anh ta không chắc ai là người hẹn hò với mình tối nay. Anh ta được đưa cho một bức ảnh của người hẹn hò. Bill đã nhìn lướt qua và biết cô gái rất xinh, nhưng anh ta không thực sự nhớ mặt cô. Anh ta được bảo đợi ở cửa với hoa hồng, để cô Sox có thể nhận ra anh ta. "Cô có phải là cô Sox không?" "Vâng, đúng là tôi." Bill mỉm cười dẫn các cô gái vào. Anh ta đã đặt một bàn cạnh cửa sổ để ngắm cảnh thành phố. Sau khi ngồi xuống, Bill liếc nhìn Serenity vài cái. Jasmine nhắc đến việc Serenity đã kết hôn trong phần giới thiệu nhanh. Thật đáng tiếc vì Bill bị thu hút bởi vẻ quyến rũ duyên dáng của Serenity. Trong một phút, anh ta đã nghĩ Serenity là bạn hẹn hò của mình. Tiếc thay Serenity đã có người rồi. Jasmine chỉ xuất hiện vì, thứ nhất, cô không thể chịu đựng được sự cằn nhằn của mẹ mình nữa, và thứ hai, dì của cô đã sắp xếp cuộc hẹn. Ít nhất Jasmine cũng nên trân trọng những nỗ lực của dì mình. Không có cảm xúc nào giữa Jasmine và Bill. Jasmine không có hứng thú với Bill trong suốt cuộc trò chuyện. Làm việc tại tập đoàn Stone với tư cách người quản lý, Bill tự coi mình là một doanh nhân thành đạt. Mặc dù anh ta biết nhà Sox rất giàu có, nhưng anh ta mặc định rằng họ thành công nhờ vào sự bùng nổ của thị trường bất động sản. Do đó, Bill coi thường Jasmine. Bill tỏ ra ưu tú hơn và thậm chí còn đề cập đến việc chia đôi phí sau khi kết hôn. Ngay khi nghe quan điểm này, Serenity đá chân bạn thân và kín đáo hướng ngón cái xuống với Jasmine. "Tôi cần đi vệ sinh, anh Bill à." Cắt ngang lời nói dài dòng của Bill, Jasmine xin phép và đứng dậy để đi. Cô gọi điện cho dì trong nhà vệ sinh than phiền về buổi hẹn hò kinh khủng trước khi gọi cho mẹ. Jasmine nói với mẹ rằng cô sẽ liều mình vào tu viện nếu phải đi xem mắt với Tom, Dick hoặc Harry nào nữa. Bill hành xử như vậy chỉ vì anh ta làm việc tại tập đoàn Stone. Anh ta không phải là CEO. Theo những gì cô biết thì CEO cũng chẳng kiêu ngạo đến mức này. Serenity cũng không thích tính cách của Bill. Trong khi người bạn thân nhất của cô đang ở trong nhà vệ sinh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ và từ chối trò chuyện với Bill. Đúng lúc đó Zachary bước vào quán cà phê. Anh có thói quen quét mắt khắp mọi nơi mình đến. Anh không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ bắt gặp vợ đang uống cà phê với một người đàn ông khác. Cô đang lừa anh phải không? Cô vội vã tìm người tốt hơn vì cô không thể nhận được nhiều từ anh vì bản hợp đồng đúng không? Lẽ nào Serenity sẽ không bị động chờ ly hôn. Zachary định đến gần cô thì Jasmine quay lại từ nhà vệ sinh. Jasmine nói gì đó với người đàn ông trước khi kéo vợ anh đi. "Cô Sox, đừng đi sớm thế." Chưa khoe khoang hết sự vượt trội của mình, Bill miễn cưỡng để Jasmine về. "Tôi xin lỗi, anh Bill. Tôi không nghĩ chúng ta hợp nhau. Không hẹn ngày tái ngộ." Jasmine nói rõ suy nghĩ của mình trước khi kéo Serenity đi. Họ đang bước thì Serenity đột nhiên dừng lại. "Có chuyện gì thế Seren?" "Chồng của mình." "Cái gì cơ?" Trước khi Jasmine hiểu được ẩn ý sau lời nói của Serenity, Zachary đã tiến lại gần. Đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn Serenity, đôi môi thì cong lên trưng một nụ cười khẩy. Serenity có thể cảm nhận được sự mỉa mai của anh mà không cần nghe anh nói. Anh đang mỉa mai điều gì vậy? Serenity có ngay câu trả lời khi cô quay lại và thấy Bill đang bám theo họ. Serenity giải thích: "Tôi chỉ đi cùng bạn tôi, Jasmine, xem mắt thôi." Vậy ra cô đang vội vã tìm kiếm bố nuôi kế tiếp. Zachary vẫn đứng im không nói một lời. Cuối cùng Jasmine cũng được nhìn thấy chồng của bạn thân. Người đàn ông đẹp trai như mơ! Sợ Zachary hiểu lầm, Jasmine cũng cố gắng làm sáng tỏ vấn đề. Zachary lạnh lùng nói: "Đừng về nhà muộn." Serenity hỏi: "Vâng, mà sao anh lại ở đây?" "Nội bảo tôi đi lấy đồ tráng miệng. Bà thích đồ tráng miệng ở đây lắm." Zachary đã nhận ra ý đồ của nội. Bà muốn anh mua món tráng miệng chỗ này, vì biết Serenity cũng ở đây. Bà nghĩ rằng anh sẽ ghen khi thấy Serenity ở đây với một người đàn ông khác sao? "À." Cặp đôi đắm mình trong im lặng. Và rồi Serenity là người phá vỡ sự im lặng: "Được rồi, tôi phải đi đây. Anh cũng về nhà sau khi đưa đồ tráng miệng cho bà nhé. Tôi sẽ để cửa mở cho anh." Cặp đôi mỗi người một ngã. Serenity đi lấy xe bạn trong khi Zachary mua món tráng miệng và lái chiếc MPV bình dân rời khỏi Beans & Cream. Zachary lái chặng đường dài đến khu điền trang của gia tộc York. Bà May vẫn còn thức và đang xem TV ở phòng khách. Zachary bước tới với món tráng miệng trên tay và đặt đồ lên bàn cà phê. Anh thẳng lưng, lạnh lùng nói: "Nội à, chúng ta đã thỏa thuận rằng nội sẽ không can thiệp vào cuộc sống hôn nhân của cháu." "Nhưng ta có làm gì đâu." Bà cụ tỏ ra vô tội. Zachary chỉ vào món tráng miệng: "Bà đã ép cháu mua món tráng miệng ở Beans & Cream để cháu có thể thấy Serenity đi uống cà phê với một người đàn ông khác. Nội à, cháu không biết ghen tuông là gì đâu và cháu sẽ không bao giờ trải nghiệm cảm giác này đâu." Zachary quay gót bước ra ngoài. Bà May gọi anh lại: "Muộn rồi, cháu không định qua đêm sao?" "Vợ cháu để cửa mở cho cháu." Zachary trả lời một cách thờ ơ. Bà cụ nhìn anh bước đi và lẩm bẩm: "Không biết ghen tuông là gì sao? Không định trải nghiệm sao? Được, bà sẽ chống mắt chờ xem."