Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 146 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hòa Lâm là ai? Đây chính là cậu em vợ tương lai của Càn Long a! Kết giao quan hệ tốt với cậu em vợ là nhất định!

    Hòa Lâm lĩnh mệnh mang người đi tới Phúc Lai khách sạn, đây là khách sạn duy nhất không tính lớn trong trấn.

    - Vài vị khách quan, các vị là nghỉ chân hay là ở trọ?

    Vừa vào cửa, tiểu nhị liền đón chào.

    - Ở trọ, nơi này còn có phòng hảo hạng sao?

    Nói chuyện chính là Thiện Bảo, xem ra khuôn mặt xinh đẹp thật sự đả kích tiểu nhị ca không nhỏ.

    Thấy tiểu nhị ngơ ngác nhìn Thiện Bảo, Càn Long bất mãn, người của hắn chỉ một tiểu nhị có thể tùy tiện loạn nhìn sao? Lập tức khụ một tiếng, đem tiểu nhị đang ngẩn người làm bừng tỉnh.

    - Có, có.

    Tiểu nhị lập tức hồi phục tinh thần, cũng may còn nhớ rõ câu hỏi của vị mỹ nhân này.

    - Trong điếm của chúng tôi còn có phòng chữ Thiên, phòng chữ Địa cùng chữ Nhân cũng không thiếu.

    Chứng kiến những người này, tiểu nhị thật có ánh mắt thêm câu sau.

    - Hai gian phòng hảo hạng, tiếp tục chuẩn bị mấy gian phòng chữ Địa, đem người ổn định xuống.

    - Khách quan, mời vào bên trong..

    Tiểu nhị đi phía trước dẫn người lên lầu.

    - Lão ngũ, ngươi mang theo tiểu Yến tử bọn hắn đi theo tiểu nhị đi phòng chữ Địa.

    Đi tới trước phòng số một chữ thiên, Càn Long thản nhiên nói với Vĩnh Kỳ.

    - A mã!

    Vĩnh Kỳ có chút không dám tin nhìn Càn Long, không phải có hai gian phòng hảo hạng sao? Vì sao hắn còn có tiểu Yến tử phải đi phòng chữ địa?

    Trong nhóm người bọn họ, luận thân phận, trừ bỏ thân là hoàng đế Càn Long, chẳng lẽ không phải thân phận của hắn cùng tiểu Yến tử là cao nhất sao?

    - Hoàng.. lão gia, đây không phải còn có một gian phòng hảo hạng sao? Tử Vi cùng tiểu Yến tử là nữ tử, các nàng..

    Phúc Nhĩ Khang có chút đau lòng nhìn lên Tử Vi, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

    - Ngươi là lão gia hay ta là lão gia, đi đi!

    Vĩnh Kỳ cùng Phúc Nhĩ Khang oán hận cắn răng, đừng làm cho bọn họ biết được là ai ở trong gian phòng chữ thiên còn lại!

    Đêm nay Cố Vận An quả thật rất thư tâm, phòng hảo hạng chính là khác biệt, so với phòng chữ địa tốt hơn nhiều! Tuy rằng ở loại phòng nào hắn cũng không để ý, ai bảo hắn còn có thánh địa không gian đâu.

    Đêm nay mấy người ngũ a ca trôi qua rất không thích, ánh mắt nhìn Cố Vận An tràn đầy phẫn nộ.

    Nghĩ tới hắn đường đường a ca tôn sư, khi nào thì chịu qua ủy khuất như thế! Trong cung không nói, hắn vốn là được sủng ái, còn có cung điện riêng của mình, còn có Lệnh phi nương nương lo liệu, quả thật còn tốt hơn những a ca khác nhiều lắm. Cho dù rời khỏi hoàng cung mấy ngày này, ở lại Triển viên cũng được mời ở lại một sân viện hoàn cảnh duyên dáng.

    Có điều này so sánh, ngũ a ca càng cảm thấy tức giận! Cả đêm cũng chỉ lo phẫn nộ mà không thể nghỉ ngơi.

    Sáng hôm sau vừa chợp mắt ngủ thì ngũ a ca lại bị thanh âm ầm ĩ bên ngoài đánh thức, cau mày đứng dậy, Phúc Nhĩ Khang ngủ chung phòng với hắn cũng đứng lên.

    Hơi có chút không kiên nhẫn hỏi tiểu nhị:

    - Bên ngoài đang tranh cãi cái gì!

    Phúc Nhĩ Khang nín một bụng tức giận lại bị đánh thức giận dữ mắng mỏ.

    Tiểu nhị ca cũng biết "tranh chấp phòng hảo hạng" đêm qua, cũng không thèm tính toán.

    - Khách quan ngài không biết đi, hôm nay là ngày tiểu thư của Đỗ viên ngoại ném tú cầu chọn rể đâu!

    - Đỗ tiểu thư là đại mỹ nhân thứ nhất trong trấn chúng tôi đâu, cũng bởi vì quá xinh đẹp, nên không ai xứng cưới nàng, đã hai mươi còn chưa thành thân. Vừa vặn ngày hôm qua Đỗ viên ngoại dán một bố cáo, nói làm cho Đỗ tiểu thư ném tú cầu, làm cho ông trời đến quyết định. Chỉ cần đủ tuổi còn chưa cưới vợ, nhận được tú cầu liền lập tức bái đường thành thân!

    - Ai muốn thành thân!

    Đi ra tương đối trễ tiểu Yến tử chỉ nghe được câu nói cuối cùng.

    Vĩnh Kỳ phất tay cho tiểu nhị lui xuống, sau đó đem lời của tiểu nhị nói đầu đuôi cho tiểu Yến tử nghe.

    Tiểu Yến tử càng nghe càng kích động:

    - Cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp qua đâu! Vĩnh Kỳ, chúng ta cũng đi xem đi!

    Tiểu Yến tử mang theo ánh mắt kỳ vọng nhìn Vĩnh Kỳ, làm cho Vĩnh Kỳ hoàn toàn không có sức chống cự đối với nàng ngoan ngoãn đầu hàng.

    - Đầu tiên nói trước, nhìn có thể, nhưng tuyệt đối không thể chạy loạn, muội cũng không thể đón tú cầu!

    Nghe ngũ a ca yêu cầu, tiểu Yến tử thật sảng khoái gật đầu, về phần nghe lọt tai hay không.. ha ha.

    Lầu thêu mà Đỗ tiểu thư ném tú cầu chọn rể nằm ngay đối diện khách điếm, từ phòng số 2 chữ thiên của Cố Vận An cùng Dận Chân thật dễ dàng chứng kiến cảnh tượng bên dưới.

    Nhà Đỗ viên ngoại có tiền, ở trong thành trấn này có thể nói là số một, mà Đỗ viên ngoại chỉ có một con gái. Cưới Đỗ tiểu thư, tương lai sẽ lấy được gia tài bạc triệu của Đỗ viên ngoại! Càng khỏi nói bộ dạng Đỗ tiểu thư là đại mỹ nhân, biết Đỗ tiểu thư cần ném tú cầu chọn rể, không ít người buông việc trong tay chạy tới trước lầu thêu, chuẩn bị đổ một phen.
     
    Phượng Chiếu Ngọc thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 146 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người phía dưới càng tụ càng nhiều, Đỗ tiểu thư mặc quần áo đỏ thẫm đứng trên lầu hai, nhìn bên dưới ô áp áp một mảnh người, trong lòng cảm giác thật vi diệu. Qua không được bao lâu, trong những người phía dưới có một người sẽ trở thành trượng phu của nàng, cùng một người nàng hoàn toàn không quen biết trải qua cả đời.

    Nhưng ai bảo trước kia ánh mắt của nàng quá cao đâu, ai bảo nàng đã hai mươi tuổi rồi sao?

    Nữ nhân luôn phải lập gia đình, cho dù cha tiếp tục cưng chiều nàng, cũng là muốn thành hôn.

    Nhắm mắt lại, Đỗ tiểu thư cắn chặt răng, nhẫn tâm đem tú cầu ném xuống.

    Một đám người bên dưới như phát điên, tú cầu tinh xảo không ngừng bị người liêu cao, rơi xuống lại tung lên, không ai có cơ hội bắt nó chộp trong tay.

    Tiểu Yến tử bị một màn này làm hưng phấn lên, trực tiếp chen vào lại dùng khinh công cũng không cao minh nhảy lên, liền chuẩn bị đem tú cầu cướp được trong lòng.

    - Tiểu Yến tử!

    Mắt thấy tiểu Yến tử muốn đem tú cầu ôm lấy, ngũ a ca khẩn trương hô lớn một tiếng.

    Một tiếng này làm cho tiểu Yến tử thay đổi chủ ý, đem tú cầu đánh về hướng ngũ a ca.

    Người mình thích đem tín vật của nữ nhân khác ném cho mình, làm ngũ a ca nổi giận, ngược tay đánh tú cầu bay ra ngoài, mà tiểu Yến tử sớm đã chờ.

    Hai người ngươi tới ta đi, đem tú cầu đại biểu cho hạnh phúc chung thân của một vị cô nương xem thành đồ chơi, chơi đùa tận hứng.

    Đỗ tiểu thư chứng kiến cảnh tượng này, liền tức khóc, nào có vũ nhục người như vậy!

    Đỗ viên ngoại chỉ huy gia đinh đi ngăn cản hai người kia, nhưng người thật sự là nhiều lắm, muốn ngăn cản vô cùng khó khăn.

    Càn Long chú ý tới cảnh tượng này, trầm mặc gầm lên:

    - Tiểu Yến tử, lão ngũ, hai ngươi dừng tay cho ta!

    Nghe được thanh âm của Càn Long, khóe môi tiểu Yến tử lộ vẻ cười xấu xa, đem tú cầu đánh hướng Càn Long trên lầu hai. Nhưng bởi vì gia đinh Đỗ gia kéo nàng nên tú cầu lại rơi xuống.

    Đỗ tiểu thư cùng mọi người đều nhìn thấy tú cầu tinh xảo rơi vào trong một gian cửa sổ lầu hai khách điếm.

    Trên lầu hai, Cố Vận An đang nhìn hành động kéo cừu hận của ngũ a ca cùng tiểu Yến tử chợt thấy hoa mắt, một tú cầu tinh xảo rơi xuống trên bàn tròn trước mặt hắn.

    Cố Vận An cứng ngắc, ngẩng đầu hỏi tiểu công của mình:

    - Đây là cái gì?

    Ngữ khí có chút gian nan.

    - Tú cầu.

    Dận Chân phóng hơi lạnh, hận không đem con chim kia bật người ném đi ra lăng trì!

    - Nha.

    Cố Vận An gật đầu, lập tức há mồm hô lớn một tiếng:

    - Tiểu nhị!

    Không bao lâu nghe được thanh âm tiểu nhị từ xa tới gần:

    - Đến đây đến đây, khách quan, ngài có gì phân phó?

    Vẻ mặt tiểu nhị tươi cười hỏi.

    Cố Vận An tinh tế đánh giá vị tiểu nhị ca này, mặc dù nói không phải thập phần anh tuấn, nhưng thật dễ nhìn, hơn nữa lúc cười còn có hai lúm đồng tiền. Thân cao cũng như ngũ a ca, dáng người cũng không gầy yếu, thoạt nhìn thật khỏe mạnh.

    Trộm liếc nhìn bên ngoài, đã có không ít người vọt vào khách điếm.

    Nên ngừng không ngừng, sẽ bị loạn!

    Cố Vận An lập tức lấy ra phong phạm "võ lâm cao thủ", quơ tú cầu trên bàn nhét vào trong lòng tiểu nhị ca, nhân tiện đút năm lượng bạc vào trong tay hắn.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 147 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm lượng bạc, là tiền công mấy tháng của tiểu nhị ca!

    Bị bạc trắng lòa hút đi tâm thần tiểu nhị ca hoàn toàn không để ý tú cầu trong tay, chờ đem bạc bỏ vào trong lòng, nhìn tú cầu cũng là bị khách quan kia nhét tới, cả người đều vi diệu.

    Không đợi hắn xử lý tốt tú cầu trong tay, đã có người hô to:

    - Tìm được rồi, tìm được rồi!

    Sau đó trong phòng nháy mắt tràn vào không ít người, một đám vừa hâm mộ lại ghen tỵ nhìn lên tiểu nhị ca.

    - Đi một chút đi, mang đến cấp cho Đỗ viên ngoại nhìn xem, tìm được vị hôn phu của Đỗ tiểu thư!

    Vài người vừa nói, vừa đẩy tiểu nhị ca ra khỏi phòng.

    Cố Vận An nhìn tứ gia nhà mình cười cười, hắn có phải biểu hiện đặc biệt lanh trí hay không!

    Hắn thật ra nhớ rõ vị Đỗ tiểu thư bởi vì bị tiểu Yến tử cùng ngũ a ca quấy rối, cuối cùng phải gả cho một tên ăn mày, Đỗ viên ngoại không vui liền đem thân phận của Càn Long ra dọa người, cuối cùng bức bách Đỗ viên ngoại nhận thức tên ăn mày làm con rể, còn phải làm ra bộ dạng được sủng ái mà lo sợ.

    Tên ăn mày kia.. hắn nhớ rõ hình như còn có vẻ thật dốc lòng đâu.

    Nhưng cho dù là tiếp tục dốc lòng, cũng không thể thay đổi sự thực hắn là một đại nam nhân có tay chân lại không đi tìm việc làm, ngược lại ăn mày nuôi sống chính mình. Một người như thế, của cải của Đỗ gia không bị bại sạch mới là lạ.

    Cố Vận An suy nghĩ phát tán, ngoài khách sạn, Vĩnh Kỳ cùng tiểu Yến tử cùng với Phúc gia huynh đệ, Tử Vi bọn họ bị bọn gia đinh Đỗ gia vây lại.

    Phía trước Đỗ viên ngoại không có hảo cảm gì với nữ nhân điên phá hư đại sự chung thân của con gái mình, chẳng qua bởi vì người nhiều lắm, gia đinh không thể đúng lúc ngăn cản. Hiện tại đa số người tràn vào khách điếm tìm người bị tú cầu nện trúng, cho nên gia đinh mới đúng lúc đem tiểu Yến tử cùng Vĩnh Kỳ vây quanh.

    Phúc Nhĩ Khang vừa nhìn thấy hảo huynh đệ cũng là hoàng đế tương lai của mình bị một viên ngoại nho nhỏ làm khó dễ, lúc này liền bạo phát, hét lớn một tiếng:

    - Dừng tay!

    Sau đó liền dùng khinh công tốt hơn tiểu Yến tử một chút nhảy tới bên cạnh Vĩnh Kỳ, chuẩn bị cùng hảo huynh đệ kề vai chiến đấu.

    Phúc Nhĩ Thái cũng lo lắng:

    - Tiểu Yến tử! Ca!

    Lập tức cũng nhảy đi vào.

    Lưu trữ một cô nương không biết võ công như Tử Vi đứng bên ngoài lo lắng hô lên:

    - Tiểu Yến tử, Nhĩ Khang!

    -!

    Thiện Bảo đứng bên cửa sổ chứng kiến một màn này.

    Càn Long cũng nhìn thấy cảnh tượng kia, cũng không muốn thừa nhận Tử Vi là con của mình.

    - Đỗ viên ngoại, vì sao vô duyên vô cớ vây khốn chúng tôi?

    Ngũ a ca lấy ra "khí độ" cùng "uy nghiêm" của hoàng tử tức giận nhìn Đỗ viên ngoại.

    - Đúng vậy đúng vậy, các ngươi thật sự là rất không giảng đạo lý!

    Tiểu Yến tử đi theo gật đầu.

    - Không giảng đạo lý? Hôm nay ta cho các ngươi xem cái gì kêu là không giảng đạo lý!

    Đỗ viên ngoại tức giận phất tay.

    - Đánh cho ta!

    - Đợi một chút!

    Phúc Nhĩ Khang hô to:

    - Đỗ viên ngoại, chúng ta không oán không cừu, vì sao phải khó xử chúng tôi?

    - Không oán không cừu? Buồn cười! Các ngươi đem đại sự hôn nhân của con gái ta làm trò đùa, chẳng lẽ không phải thù sao?
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 147 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ngươi vì sao không giảng đạo lý, là Đỗ tiểu thư ném tú cầu chọn rể! Chúng tôi chỉ là đang giúp nàng!

    Tiểu Yến tử ưỡn ngực, hoàng a mã là nhân tuyển tốt bao nhiêu, thoạt nhìn đẹp không nói, còn là người tôn quý nhất trên đời này, Đỗ viên ngoại thật không biết lòng tốt của người!

    - Nếu nói vậy đúng là ta không phải.

    Mặt Đỗ viên ngoại càng thêm đen, phất phất tay:

    - Đánh cho ta!

    - Dừng tay, các ngươi muốn kẻ dưới phạm thượng sao?

    Phúc Nhĩ Khang cảm thấy được bây giờ là thời gian biểu quyết tâm, lập tức động thân về phía trước, chắn trước mặt ngũ a ca.

    - Nhĩ Khang, hoàng a mã đang nhìn thấy đâu.

    Ngũ a ca ngăn trở Phúc Nhĩ Khang lõa lồ thân phận của mình, sau đó thập phần tự nhiên hô lên xưng hô "hoàng a mã".

    Được, nguyên bản tốt xấu nói cho Đỗ viên ngoại chính mình nghe xong, tuy rằng Càn Long lưu lại bản vẽ đẹp còn có tư ấn rêu rao một chút, nhưng người biết tóm lại là vẫn còn ít.

    Hiện tại trái ngược, Đỗ viên ngoại cùng nhóm gia đinh vây quanh cũng nghe được.

    Cũng may người tranh giành tú cầu chứng kiến nơi này muốn đánh nhau nên đều lui rất xa, bằng không phỏng chừng toàn bộ người trong trấn đều cũng biết.

    Trên lầu hai khách điếm Càn Long nghe được lời nói không có đầu óc của Vĩnh Kỳ, cả người gió lạnh lẫm lẫm, nhìn về phía ánh mắt Vĩnh Kỳ tràn ngập sát khí.

    Ánh mắt Thiện Bảo nhìn Càn Long mang theo tia đồng tình, có đứa con như vậy thật sự là khổ cực.

    Đưa đi tiểu nhị ca cùng đoàn người, một lần nữa trở lại bên cửa sổ cả người Cố Vận An cũng không tốt.

    Thanh âm Vĩnh Kỳ tuy nhỏ, nhưng người có nội lực võ công cũng nghe được, Càn Long, Thiện Bảo, Cố Vận An cùng Dận Chân đều là hảo thủ, tự nhiên nghe được rõ ràng lời nói của Vĩnh Kỳ.

    - Nói hắn là óc heo, tôi thật sự cảm thấy vũ nhục chỉ số thông minh của heo, hắn đem chỉ số thông minh của giới động vật đều đề cao.

    - Thứ này, cũng mệt cho hắn sống trong hoàng cung còn lớn được như vậy.

    Kỳ thật Dận Chân càng muốn nói mệt cho Nữu Cỗ Lộc thị đem đồ vật như vậy xem thành bảo bối. Nhưng xét thấy người nào đó oán niệm với Nữu Cỗ Lộc thị quá lớn, Dận Chân mới sửa miệng.

    Vợ nhỏ còn sống chẳng hạn, tổn thương không nổi!

    Tuy rằng Cảnh thị cũng còn sống, tuy nhiên nàng thành thành thật thật ở Hòa thân vương phủ, không nhảy nhót vui vẻ như Nữu Cỗ Lộc thị, thế cho nên Cố Vận An cũng quên mất chuyện mẹ đẻ của Hoằng Trú vẫn còn sống.

    Bên kia, Đỗ viên ngoại còn chưa kịp bị tiếng hô của ngũ a ca làm khiếp sợ, còn chưa kịp phản ứng thì có người ôm lấy tiểu nhị ca đi ra khách điếm, vừa đi vừa kêu:

    - Đỗ viên ngoại, tìm được rồi tìm được rồi!

    Đỗ viên ngoại lập tức không nghĩ tiếp đám người điên này nói là thật hay giả, là vô tình hay cố ý.

    Khi Đỗ viên ngoại nhìn thấy tiểu nhị ca, trong lòng cũng chợt thả lỏng. Không xấu, mặc dù nói không quá tuấn tú, nhưng cũng không kém, lập tức kích động hỏi tên tiểu nhị ca.

    - Dư Song Thành.

    Tiểu nhị ca nháy mắt mấy cái, ngoan ngoãn báo tên.

    - Đã cưới vợ chưa?

    Tiểu nhị ca lắc đầu:

    - Vẫn chưa cưới vợ.

    Hắn không tiền không thế, lại có bao nhiêu nữ tử sẽ nguyện ý đi theo hắn.

    - Đã đính hôn qua?

    Đỗ viên ngoại tiếp tục hỏi.

    Tiểu nhị ca lại lắc đầu:

    - Vẫn chưa đính hôn.

    Đỗ viên ngoại hết sức hài lòng gật gật đầu:

    - Tốt, chính là ngươi!

    Đám gia đinh đồng loạt xông tới, đem tiểu nhị ca khiêng lên:

    - Cô gia, mặt sau đã chuẩn bị xong hỉ đường, chỉ chờ ngài vào bái đường thành thân.

    - Loại cảm giác ép mua ép bán này..

    Cố Vận An yên lặng nhìn trời:

    - Kỳ thật tôi cũng là làm một chuyện tốt, đúng không.

    Quay đầu tìm Dận Chân thân ái nhà hắn cầu khích lệ.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 148 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ân.

    Dận Chân gật gật đầu, đem lương tâm quyết đoán từ bỏ.

    - Sau đó lại đưa lên một phần quà mừng.

    Xem như đáp tạ ân cứu mạng của vị tiểu nhị ca cần cù cùng thật thà kia!

    Khụ, tuy rằng nói là ân cứu mạng thì quá mức, nhưng nếu như không có tiểu nhị ca, bọn họ nhất định sẽ có không ít phiền phức.

    - Tiểu nhị ca thật sự là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn!

    Càn Long nhân lúc Đỗ viên ngoại đánh giá tiểu nhị ca, gọi thị vệ đi đem mấy thứ đồ chơi mất mặt xấu hổ xách trở về, sau đó tức khắc khởi hành!

    Nghĩ làm lão tử như hắn là rất an toàn sao? Lần lượt đem thân phận của hắn trải rộng ra, nếu không phải biết rõ Vĩnh Kỳ không có đầu óc, hắn tuyệt đối sẽ nghĩ rằng Vĩnh Kỳ dùng kế sách mượn đao giết người!

    Bên ngoài đám thị vệ đã chuẩn bị xong, đem đám người Vĩnh Kỳ mang trở về liền quyết đoán trả tiền rời đi.

    Cố Vận An nghĩ nghĩ bổ nhào vào trong lòng Dận Chân lật tới lật lui, cuối cùng lấy ra một thỏi mỹ kim bảo, tuy rằng vô cùng đau lòng nhưng vẫn nhắm mắt cắn răng đưa cho một thị vệ, để cho hắn đi giao cho Dư Song Thành, lại nhắn một câu, xem như quà mừng kiêm tạ lễ cho tân hôn.

    Dư Song Thành nhìn nén vàng trong lòng, nhớ tới lời vị thị vệ kia chuyển cáo cho mình, siết chặt nắm tay. Nhân tình này hắn lĩnh, một ngày kia Dư Song Thành hắn phát đạt, nhất định hồi báo.

    Hiện tại đoàn người đang cố gắng rời đi thật nhanh.

    Vì phòng ngừa xóc nảy, lần này nghỉ đêm ám vệ đi mua vài bộ chăn bông mới trải trong xe ngựa. Nằm trên chăn mềm, theo xe ngựa lay động, Cố Vận An chìm vào giấc ngủ.

    Càn Long cùng Thiện Bảo cũng khó được hưởng thụ thời gian nhàn nhã, cũng may hắn có dự kiến trước, làm cho người ta sớm đi mua thêm một cỗ xe ngựa, tiểu Yến tử cùng Tử Vi thật sự là chướng mắt! Đem người đuổi đi rồi, trong xe chỉ còn hắn cùng Thiện Bảo.

    Ân, hai người..

    Cố Vận An bị tiếng mưa rơi đánh thức, sắc trời thay đổi, vừa rồi còn trời quang vạn lý nháy mắt biến thành mây đen dày đặc, mưa như trút nước, sau đó chuyển biến thành ào ào mưa to.

    Dầm mưa chạy đường xa có chút nguy hiểm, hơn nữa bên ngoài không thiếu người đang cưỡi ngựa, thời gian dài dầm mưa dù thân thể khỏe mạnh có nội lực hộ thể cũng gánh không được.

    - Đáp cái lều, đợi mưa tạnh lại đi!

    Dận Chân lớn tiếng phân phó một câu, đoàn xe lập tức ngừng lại.

    Cũng may bọn họ cách rừng cây không xa, cũng không cần lo lắng không có tài liệu dựng lều.

    Thiện Bảo nghe mưa rơi, thỉnh thoảng lại nhìn qua cửa sổ, Hòa Lâm còn ở bên ngoài đâu.

    Không đợi Thiện Bảo xem vài lần, Càn Long liền vén màn hô:

    - Hòa Lâm! Nhanh vào trong xe ngựa!

    Hòa Lâm mò mò đầu, sau đó đến gần xe ngựa chen đi vào.

    Thiện Bảo sớm chuẩn bị xong khăn mặt, giúp Hòa Lâm lau nước mưa.

    - Trong bao còn quần áo sạch sẽ, đệ nhanh thay đi, đừng để bị lạnh.

    Sắc mặt Hòa Lâm đỏ lên:

    - Ca, đệ không sao.

    Nói xong vận nội lực, quần áo dần khô ráo, sắc mặt thoạt nhìn có chút hồng nhuận.

    Đột nhiên bọn họ đều nghe được tiếng cười hi hi ha ha, dù là mưa rơi cũng nghe được thật vui vẻ.

    - Vĩnh Kỳ cùng Phúc gia huynh đệ đều vào xe ngựa của tiểu Yến tử?

    Càn Long hỏi Hòa Lâm.

    - Hồi hoàng thượng, đúng vậy.

    Hòa Lâm gật gật đầu.

    - Bọn hắn lại không hề tránh kiêng kỵ một chút nào!

    Hay là sợ hắn không biết?

    Cũng chỉ có nữ nhân Hạ Vũ Hà mới nuôi ra một đứa con gái trong đầu trừ bỏ chuyện tình tình yêu yêu ngoài ra cũng chỉ còn rơm rạ như Hạ Tử Vi mà thôi.

    Dận Chân cũng nghe được tiếng cười của tiểu Yến tử, đối với con chim dám đem tâm tư đánh lên người của hắn, Dận Chân cũng có chút muốn phá công.

    Dận Chân gọi Huyết Tích tử hỏi:

    - Đoàn xe chúng ta cần đi Giang Nam, tin tức đã truyền ra sao?

    - Dạ, hơn nữa hôm nay toàn bộ việc làm cùng lời nói của ngũ a ca cũng đã truyền ra ngoài.

    - Có tìm được tung tích của Phương Nghiêm?
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 148 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nô tài đã phái người đi tới thôn trấn phía trước, tạm thời không có phát hiện người giống Phương Nghiêm xuất hiện.

    - Tiếp tục nhìn chằm chằm, tìm được người liền động thủ.

    - Dạ.

    Huyết Tích tử ra khỏi xe ngựa, Cố Vận An nằm ngửa trên chăn trầm tư, hắn cảm giác mình tựa hồ quên cái gì!

    - Đang suy nghĩ gì?

    Dận Chân đưa tay gõ nhẹ trán hắn, Cố Vận An an tĩnh như vậy thật đúng là hiếm thấy.

    - Tôi cảm giác tựa hồ đã quên đi đồ vật gì đó.

    Cố Vận An nhăn mặt nói.

    - Quên thì quên thôi, không cần phế nhiều tâm tư như vậy.

    Dận Chân che mắt hắn:

    - Hết thảy có ta.

    Mẹ nó, mình đột nhiên cảm thấy phi thường cảm động làm sao bây giờ!

    Đều do Dận Chân bình thường quá mức khó chịu, lời tâm tình cũng rất ít nói, làm hại lực miễn dịch của hắn thấp như vậy..

    Hắn bụm mặt lăn qua lăn lại trong xe ngựa, còn chưa chuyển vài vòng nghe thị vệ bẩm báo lều trại đã dựng xong.

    Lều trại thập phần sơ sài, chỉ do vài cây gỗ dựng lên, trải vài tầng cỏ cùng lá cây lại phủ lên một tầng bùn thấp làm bảo hiểm. Tuy rằng không ngăn được gió, nhưng che mưa còn có thể.

    - Tốt lắm, các ngươi nhanh thay quần áo khô đi!

    Càn Long xuống xe nói.

    Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi xe ngựa lấy bọc đồ của mình, tìm ra quần áo sạch sẽ vào xe ngựa thay xong.

    Tiểu Yến tử ngồi không yên, bằng không địa phương thay quần áo đều thành vấn đề.

    Làm cho bọn họ đi xe ngựa của hoàng thượng cùng thái thượng hoàng thay đồ? Đừng nói giỡn, sẽ hù chết người!

    Cố Vận An yên lặng nghe đám người tiểu Yến tử ồn ào, trong đầu chợt lóe linh quang, hắn cảm giác mình tựa hồ nhớ tới cái gì.

    Trong phim hoặc là tiểu thuyết, nữ diễn viên luôn có thân thế rối rắm làm người phức tạp, hơn nữa đa số đều có quan hệ với nam chính. Nếu giai đoạn trước nữ chính lẻ loi một mình xuất hiện, đến mặt sau sẽ xuất hiện ca ca hoặc là phụ thân, đệ đệ có quan hệ huyết thống với mình, giúp nữ chính bài trừ muôn vàn khó khăn, giải quyết nguy hiểm.

    Mà tiểu Yến tử là nữ chính, hơn nữa còn là nữ chính phim truyền hình thập phần cẩu huyết.

    Hắn nhớ rõ Huyết Tích tử báo cáo thân thế của tiểu Yến tử là con gái của Phương Chi Hàng, là Càn Long hạ lệnh giết Phương Chi Hàng, cùng nam chính ngũ a ca chính là – phụ thân ngươi là hung thủ giết cha ta, ta có nên tìm phụ thân ngươi báo thù cho cha ta hay không? Nhưng ta không có cách nào vì cha ta mà tìm phụ thân ngươi báo thù..

    Tuy rằng qua bốn năm, nội dung Hoàn Châu cách cách hắn chỉ còn nhớ được đại khái, nhưng bộ thứ hai lại xuất hiện một người hắn còn nhớ được.

    Tiêu Kiếm, một người vừa xuất hiện dùng vài bài thơ kết bạn với đám người tiểu Yến tử, tự xưng không biết võ công nhưng hậu kỳ tiểu Yến tử bị đuổi giết thì lại lộ ra võ nghệ xuất sắc, một người từ trên xuống dưới tràn ngập cảm giác không thích hợp.

    Lúc ấy ngũ a ca còn vì Tiêu Kiếm mà gây cãi với tiểu Yến tử, Tiêu Kiếm mới bất đắc dĩ nói tiểu Yến tử có thể là muội muội của hắn nên mới đem chuyện này bỏ qua.

    Lúc trước bởi vì xem bộ phim nôn mửa thời gian quá dài, hắn đều có thể trốn thì trốn, mà đoạn nội dung phim hắn chỉ liếc qua một chút, cho nên ấn tượng không sâu sắc, nhưng vẫn ghi tạc trong đầu.

    Hiện tại bị đánh xóa như vậy, hắn cuối cùng gợi lên trí nhớ không tốt đẹp cho lắm.

    Hắn liền bò lên tứ gia, đem đoạn « nội dung » nói ra. Dận Chân biết rõ lai lịch của hắn, cho nên hắn cũng không che giấu nội dung của Hoàn Châu cách cách.

    - Ngươi là nói, Phương Nghiêm còn sẽ xuất hiện ở kinh thành?

    - Nếu trinh thám của tôi đúng vậy.

    Dận Chân nhìn hắn, đây mà gọi là trinh thám?

    Cố Vận An ho khan một tiếng quay đầu nhìn nơi khác.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 149 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chỉ cần tìm được Phương Nghiêm, lưu trữ tiểu Yến tử cũng vô dụng.

    Sau khi trở lại hoàng cung, đem tiểu Yến tử đánh tiến thiên lao!

    - Ai, đừng nha!

    Cố Vận An vội vươn tay ngăn cản:

    - Tuy tiểu Yến tử đáng ghét một chút, nhưng nàng còn hữu dụng đâu!

    Hơn nữa tác dụng còn không nhỏ!

    Dận Chân híp mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn Cố Vận An.

    - Dận Chân, ngài ngẫm lại, chờ "tiểu lão bà" của ngài từ Ngũ Đài sơn trở về, đã gặp cháu trai mà nàng yêu thương vì một lưu manh phố phường không rõ lai lịch, không biết quy củ không ngừng chống lại mệnh lệnh của mình, diễn cảm hẳn là thật phấn khích!

    Hơn nữa trước đó hắn điều chế cho Huyết Tích tử bỏ thuốc cho lão bà kia, chỉ cần chọc tức nàng vài lần..

    Bị cháu trai mà mình sủng nịch làm tức chết chẳng hạn, Nữu Cỗ Lộc thị hẳn sẽ cảm tạ mình!

    Nghĩ nghĩ, hắn tươi cười rạng rỡ, tiểu lão bà chẳng hạn đều đi chết đi!

    - Con chim kia thích ngươi!

    Dận Chân phóng hơi lạnh, ngươi rất nhận người thích!

    - Khụ khụ khụ!

    Thiếu chút nữa bị sặc Cố Vận An ho khan:

    - Gia của tôi ơi, chuyện này hoàn toàn không buồn cười chút nào!

    - Chuyện cười?

    - Không phải chuyện cười thì là gì? Cho dù tôi thẩm mỹ vặn vẹo, cũng chướng mắt con chim ngu ngốc không ngực không mông không đầu óc kia được không. Người mà tôi thích, ngài còn không biết sao?

    Nói xong Cố Vận An nhìn khuôn mặt Dận Chân chảy nước miếng.

    Đối với biểu hiện của hắn, Dận Chân thật hài lòng.

    Trời mưa hơn một canh giờ, sau cơn mưa không khí hết sức tươi mát, đến buổi tối, hàn khí còn nặng hơn trước đó rất nhiều.

    Vì phòng ngừa có người sinh bệnh, kế tiếp luôn không ngừng chạy đi. Cũng may khoảng cách thành trấn tiếp theo cũng không quá xa, cũng không cần lo lắng tìm địa phương tạm thời ở trọ.

    Đoàn người tiến vào khách điếm, chợt nghe trong lầu một đang cao hứng nói cần tham dự hội chùa, một đám nhớ lại cảnh tượng náo nhiệt hội chùa trước kia, không nói tiểu Yến tử hiếu động, dù là Thiện Bảo Hòa Lâm còn có Cố Vận An cũng có chút ý động.

    - Muốn đi dạo hội chùa, vậy lưu lại thêm hai ngày đi.

    Khó được Thiện Bảo muốn làm chuyện gì, Càn Long còn không lập tức biểu hiện.

    Người đang ngồi nghe được lời này, thảo luận càng thêm hăng say.

    Dận Chân mò mò ngọc bội trên người, ánh mắt thâm thúy lên.

    Vào đêm, mọi người tự quay về phòng mình. Ở trong phòng Dận Chân cùng Cố Vận An, lại có thêm một bóng người mặc y phục dạ hành màu đen.

    - Tình huống thế nào.

    - Chủ tử đoán không sai, vừa rồi những người dùng cơm trong khách điếm chứng thật là cố ý nhắc tới hội chùa.

    - Xem ra Bạch Liên giáo đã đợi không kịp. Làm cho người của Huyết Tích tử cùng Niêm Can xử theo dõi chặt chẽ, chú ý bảo vệ an toàn cho Hoằng Lịch.

    - Dạ.

    Huyết Tích tử lĩnh mệnh lui ra.

    - Thế giới tàn khốc này a..

    Cố Vận An cảm thán một tiếng, kéo mền lui vào góc tường chuẩn bị ngủ.

    Sáng hôm sau Cố Vận An cùng Dận Chân đi ra khách điếm, chuẩn bị đi dạo, nhìn xem địa phương tổ chức hội chùa.

    Hai người vừa đi ra ngoài liền bị theo dõi, xác nhận xem bọn họ có đi cùng Càn Long hay không.

    Cố Vận An cũng cảm giác được có người theo dõi mình, ai bảo hiện tại hắn cũng được xem là "võ lâm cao thủ" rồi đâu!

    Cố Vận An nhìn "Lão ông" gánh đồ vật đi qua trước mặt hắn đã ba lượt, yên lặng nhìn trời, ai mau lại đây đem chỉ số thông minh trả lại cho bọn hắn một chút dùm đi!

    - Vốn nghĩ nơi này có thể đi ra hẹn hò một chút đâu.

    Cố Vận An thở dài nói.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 149 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cẩn thận nhìn đường!

    Đang trầm tư Cố Vận An bị Dận Chân lôi kéo, trực tiếp đụng phải lồng ngực của hắn.

    Hắn đỏ mặt, Cố Vận An nhìn về hướng đầu sỏ làm cho hắn bị phê bình.

    Đó là một trung niên phụ nhân hơn ba mươi, trên tay nắm chặt một nữ hài khoảng mười tuổi. Quần áo của phụ nhân rách rưới, mặc quần áo vải xanh in hoa, gầy trơ cả xương, thần sắc tái nhợt như có bệnh, thỉnh thoảng còn đổ mồ hôi. Trên người nàng vác theo một túi xanh, thoạt nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi, tựa hồ đã đi đường thời gian rất lâu.

    Nữ đồng thoạt nhìn mi thanh mục tú, ánh mắt thật to hữu thần, cánh tay nho nhỏ nâng đỡ mẹ của mình, vẻ mặt thân thiết.

    Phụ nhân nhìn thấy mình thiếu chút nữa đụng vào người, vội vàng nói xin lỗi:

    - Thực xin lỗi, thật sự là thật xin lỗi.

    Ba chữ "thật xin lỗi" lặp lại nhiều lần, nghe làm Cố Vận An liên tục xua tay, hắn chịu không nổi việc này.

    Đem người đỡ dậy, Cố Vận An tinh tế đánh giá phụ nhân, nhận thấy được hành động của mình có chút thất lễ, nói:

    - Thân thể của ngươi tựa hồ không khỏe lắm.

    Nói là không khỏe còn là tương đối nhẹ, thân thể của nàng bởi vì năm đó sinh con cũng không được điều dưỡng nên lưu lại tai họa ngầm không nhỏ, lại bởi vì hàng năm phải làm việc nên hạ xuống gốc bệnh, hơn nữa nhiều lần đả kích thần kinh quá mức buộc chặt, trong khoảng thời gian này trường kỳ đi đường, không được nghỉ ngơi, lại luôn ở trong trạng thái đói khát, tương lai cho dù được dưỡng tốt phỏng chừng cũng sẽ giảm thọ.

    Phụ nhân nghe được thân thể chợt lảo đảo, sắc mặt mờ đi không ít:

    - Tôi biết, cho nên tôi nghĩ trước ngày đó tìm được phụ thân của Tranh, đem bài vị của cha mẹ chồng giao cho Nhược Hồng, tôi xem như là không có lỗi với cha mẹ chồng.

    - Mẹ, mẹ sẽ không sao đâu, Tranh không cần phụ thân, Tranh cần mẹ là đủ rồi!

    Tiểu cô nương thoạt nhìn có chút gấp, liều mạng lắc đầu. Đối với nàng phụ thân chỉ là một xưng hô, một xưng hô thật xa lạ. Từ lúc nàng sinh ra, liền chưa từng gặp qua cha của mình. Nhìn thấy mẹ hàng năm mệt nhọc, chẳng những phải chiếu cố ông bà nội, còn phải chiếu cố nàng, Tranh liền đối với phụ thân chưa từng gặp mặt sinh ra một tia oán hận.

    Phụ nhân sờ đầu con gái, trong mắt chua sót, nàng làm sao lại muốn rời khỏi con mình đây? Mẹ con nàng không có tiền chữa bệnh, thậm chí không có cách nào làm cho Tranh ăn cơm no, làm cho Tranh lưu lại bên cạnh nàng chỉ biết hại con mình.

    Nhìn một màn ấm áp tràn đầy này, Cố Vận An nhớ lại người nhà đã lâu không gặp, trong khoảnh khắc chợt dâng lên thiện tâm:

    - Chúng ta vào tửu lâu đối diện rồi nói sau, hai ngươi thoạt nhìn đói bụng.

    - Không không không, sao có thể không biết xấu hổ.

    Phụ nhân liên tục lắc đầu.

    - Con gái của ngươi cũng đã đói bụng, vừa rồi là ta không đúng, xem như chịu nhận lỗi.

    Phụ nhân nhìn con gái, sau đó gật gật đầu, liên tục cảm ơn Cố Vận An cùng Dận Chân.

    Có lẽ là bởi vì thật lâu không được ăn uống gì, hai mẹ con ăn thật nhanh, tựa hồ sợ thực vật đột nhiên biến mất.

    Cố Vận An thấy họ ăn gần hết, đưa tay ngăn cản hai mẹ con đang định tiếp tục ăn, không phải hắn không cho mà là:

    - Hai ngươi đói bụng thời gian quá dài, không thể ăn quá no, bằng không không tốt cho thân thể.

    Phụ nhân nghe vậy buông đôi đũa, người này gọi nhiều món ăn như vậy cho mẹ con nàng ăn, đương nhiên sẽ không phải đột nhiên keo kiệt.

    Lại trịnh trọng cảm tạ Cố Vận An, nàng mới kể lại tình huống của mình.

    Phụ nhân tên Thúy Bình, từ Hỗ huyện của tỉnh Tứ Xuyên đi tới, chuẩn bị đi kinh thành tìm chồng mình. Mà chồng của Thúy Bình tên Mai Nhược Hồng, từ nhỏ thích vẽ tranh, mười lăm tuổi đã cùng Thúy Bình bái đường thành hôn, mới lập gia đình được mấy ngày thì đã rời nhà cho tới tận hôm nay.

    - Người này nghe như có chút tài hoa, nhưng lại vứt bỏ vợ mình, người như vậy nên thiến hắn!

    Cố Vận An dùng thanh âm chỉ có hắn cùng Dận Chân nghe được hung hăng mắng.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 150:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn có Thủy Vân gian gì đó, đặt cái tên như vậy.. ách.. tên này, vì sao nghe quen thuộc như vậy đây?

    Cố Vận An cảm thấy được quen thuộc, là vì cái tên này rất có phong cách của vị nữ tác giả kia, hơn nữa, hắn hình như cũng từng nghe qua tên này ở nơi nào.

    Quỳnh Dao.. Thủy Vân..

    Mẹ nó, hắn thiếu chút nữa đã quên nơi này là thời đại thiếu não hỗn loạn như thế nào!

    Đừng nói cho hắn, nhân vật bi kịch như Thúy Bình cũng là một trong những nhân vật dưới ngòi bút của vị tác giả hoa tuyệt thế kia đi! Cái gì mà Mai Nhược Hồng, rất có thể là nam diễn viên truyện Quỳnh Dao..

    Cầu buông tha thế giới vỡ nát này!

    Cố Vận An cùng Dận Chân mang theo Thúy Bình về khách điếm, an bài cho hai mẹ con một gian phòng, cho hai mẹ con nghỉ ngơi vài ngày, sau đó chuẩn bị khởi hành quay về kinh.

    Dàn xếp xong mẹ con Thúy Bình, hai người quay về phòng mình, làm cho bọn thị vệ canh gác, đừng cho người đi vào, cùng nhau tiến không gian.

    Đây là chuẩn bị cho "hội chùa" ngày mai, nhất là chuẩn bị hung khí dùng ám sát, quả thực là vô cùng bận rộn.

    Vì không muốn những người đó thêm phiền, Cố Vận An chỉ có thể nhịn đau bỏ qua ý tưởng tiếp tục đi dạo chơi xung quanh.

    Nhưng hiện tại mới là buổi sáng, thanh xuân tốt đẹp như vậy sao có thể lãng phí đây?

    Vì thế không gian lại phát huy tác dụng của nó.

    Trong chăn mền, Cố Vận An vùi đầu vào vai Dận Chân, hơi có chút thương cảm hỏi:

    - Dận Chân, ngài nói tôi còn có thể gặp lại mẹ của tôi không?

    Tuy rằng mẹ của hắn thuộc bộ tộc bạo lực, cũng thích xem vẻ mặt đau khổ của con trai làm vui, nhưng hắn vẫn rất nhớ nàng, còn có ba ba vẻ mặt uy nghiêm tính tình luôn khó chịu ít nói.

    Hắn cảm thấy so sánh với Nhạc Lễ cùng Triển Tổ Vọng, cha hắn vô cùng bình thường! Ngô, có lẽ bây giờ còn thêm một Mai Nhược Hồng..

    - Sẽ.

    Dận Chân vỗ đầu hắn, luôn sẽ gặp lại.

    Cố Vận An gật gật đầu sau đó thiếp ngủ.

    Vừa rồi hao phí thể lực hơi nhiều.

    Sáng sớm hôm sau, bên ngoài từng trận chiêng trống, còn có thanh âm rao hàng rộn ràng, hiển nhiên hội chùa đã bắt đầu.

    Cố Vận An đi theo Dận Chân ra khỏi phòng, nhu nhu eo của mình, lại điểm khen sự tiến bộ trong y thuật của mình, sau đó lại giống như không có việc gì đi tới chỗ thang lầu.

    Xuống lầu một, ngoại trừ chưởng quầy cùng tiểu nhị, còn có Càn Long, Thiện Bảo bọn họ, ngoài ra hoàn toàn vắng vẻ, xem ra đều đã chạy ra ngoài xem hội chùa.

    Mặc kệ Bạch Liên giáo có bao nhiêu nhân thủ bên trong, nhưng trình độ náo nhiệt đủ hấp dẫn người.

    Tiểu Yến tử sớm ngồi không yên, luôn đưa đầu nhìn người đi ngang qua, nghe thanh âm phi thường náo nhiệt thì vô cùng ngứa ngáy. Nếu không phải trong đám người còn nhìn thấy Cố Vận An, phỏng chừng sớm cùng Tử Vi Vĩnh Kỳ chạy ra ngoài.

    - Xem các ngươi cũng sốt ruột, đi ra ngoài đi.

    Càn Long uống hớp trà, nói.

    - Lão gia anh minh!

    Tiểu Yến tử ôm quyền hô, sau đó kéo tay Tử Vi:

    - Tử Vi, chúng ta nhanh ra ngoài xem náo nhiệt!
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 151 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chúng ta sẽ nhanh về thôi!

    Tiểu Yến tử lôi kéo Tử Vi chạy trước ra khách điếm, Vĩnh Kỳ cùng Phúc gia huynh đệ liền gấp gáp hướng Càn Long cáo lui, đi theo.

    Chân trước bọn hắn vừa đi ra, mặt sau liền có người đi theo. Mặc kệ tiểu Yến tử có biết mình còn một ca ca hay không, nhưng Phương Nghiêm tuyệt đối biết tiểu Yến tử, một đoạn thời gian trước tiểu Yến tử cùng ngũ a ca làm kinh thành ồn ào huyên náo, cũng biết hoàng thượng nhận thức một cách cách, còn biết tính cách của cách cách này, còn có diện mạo. Chỉ cần Phương Nghiêm có tâm, có thể tra được tiểu Yến tử.

    Tiểu Yến tử rời khỏi không lâu, Thúy Bình cùng Tranh từ trên lầu đi xuống. Nghỉ ngơi một ngày, mặc dù không có hiệu quả gì rõ ràng, nhưng thần sắc cũng tốt hơn không ít.

    - Hôm nay nơi này có hội chùa, bên ngoài cũng không bình tĩnh, các ngươi nên lưu lại khách sạn nghỉ ngơi đi.

    Trước khi Cố Vận An ra cửa dặn dò mẹ con Thúy Bình.

    Náo nhiệt như vậy, địa phương còn có thật nhiềungười, phản tặc Bạch Liên giáo cũng không thiếu, nếu không cẩn thận bị lan tới gần, chính là không chết phải tổn thương. Là một thầy thuốc, hắn cần suy nghĩ cho người khác.

    Nghe dặn dò, hai mẹ con cùng gật đầu. Hai nàng đã thật phiền toái Cố tiên sinh, cũng đừng thêm rối loạn.

    Cố Vận An nhìn chằm chằm Tranh chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:

    - Ta trở về sẽ mang đồ vật cho các ngươi.

    Ánh mắt Tranh sáng rực lên, nhưng lại cúi đầu:

    - Không cần, Tranh cái gì cũng không muốn.

    Ai.. vì sao hắn gặp được nhi đồng đều sớm thành thục như vậy đây? Nhớ tới tiểu thập nhị cùng Khắc Thiện, nhìn lại Tranh, cảm giác toàn thân đều không tốt.

    Nhu nhu đầu Tranh, Cố Vận An đi theo Dận Chân cùng Càn Long đi ra cửa.

    Bọn họ đi một đường, hấp dẫn không ít tầm mắt, không riêng gì Bạch Liên giáo, còn có rất nhiều dân chúng bình dân, nhưng ánh mắt mọi người phần lớn rơi lên trên quần áo của bọn họ.

    Cho dù bọn họ vi phục xuất tuần, ăn mặc đã thật chú ý, nhưng chung quy vẫn cao hơn tiêu chuẩn của người bình thường một chút.

    - Tính sai.

    Cố Vận An thở dài, không ngờ bọn họ mặc quần áo kéo cừu hận như vậy, hiện tại không có cách nào nhận ra được Bạch Liên giáo, ai là dân chúng bình thường.

    - Cẩn thận một chút.

    Dận Chân nhìn thấy người chậm rãi vây quanh bọn họ, nói khẽ bên tai Cố Vận An.

    Cố Vận An gật gật đầu, tựa hồ lơ đãng quét mắt nhìn người xung quanh, thân thể cũng buộc chặt lên, chuẩn bị tùy thời động thủ né tránh.

    Đúng lúc này một lão hán gánh rau đi tới gần bọn họ, bên cạnh là vợ của hắn, xem bộ dáng là bán trứng luộc trong nước trà.

    Lão hán nhìn đám người đông đúc phía xa, dùng khăn bắt trên cổ lau mồ hôi, nói với vợ bên cạnh:

    - Chỗ đó nhiều người, hai người chúng ta ra vẻ không cách nào chen vào, tạm dừng ở đây đi.

    Nói xong lão hán đem gánh rau đặt xuống.

    Vợ hắn vội vươn tay hỗ trợ, gật đầu nói:

    - Phải đó, trứng luộc cũng không phải bánh ngọt, còn mang theo bếp lò nấu nước, không cẩn thận coi chừng làm người ta bị phỏng. Nơi này cũng tốt lắm, có thể bán được bao nhiêu thì bán bấy nhiêu đi.

    Hai lão nhân bận việc lên, sau đó tựa hồ lơ đãng nhìn thấy đoàn người Dận Chân đứng gần đó.

    - A! Là trứng luộc trong nước trà!

    Không đợi lão hán mở miệng kéo sinh ý, tiểu Yến tử liền nhảy nhót vọt tới trước mặt bọn họ, lớn tiếng kêu lên.

    - Cô nương, có cần mua một quả hay không, trứng luộc trong nước trà của chúng tôi là dùng trà đen ngon nấu ra.

    Bà già vừa nói, vừa lấy muỗng múc ra đưa cho tiểu Yến tử nhìn xem.

    - Tiểu Yến tử, đừng đi nhanh như vậy.

    Tử Vi có chút thở gấp đi nhanh tới, vẻ mặt có chút đỏ ửng.

    - Vị cô nương này cũng mua một trứng đi. Lão bà tử không phải khoe khoang, chúng tôi nấu trứng luộc trong nước trà, ăn ngon phi thường.

    Bà già vừa nói vừa nâng chậu đi tới trước mặt hai nàng.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...