THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 141 :(a)
Vân Tường nhìn Tiêu gia tỷ muội, cũng không để trong lòng, bước chậm xuống cầu thang.
Nghe được có người xuống lầu, Tiêu Vũ Phượng chậm rãi xoay người, tiếp theo cừu hận hội tụ trong mắt.
Vẻ mặt Vũ Quyên có chút khó hiểu, vừa có hận ý, vừa có thưởng thức đối với Vân Tường.
- Triển Dạ Kiêu!
Sau một thoáng trầm mặc, Tiêu gia tỷ muội cùng mở miệng, hận ý rõ ràng làm quần chúng xung quanh vô cùng tò mò.
Dạ Kiêu đội, Triển Dạ Kiêu, người Đồng Thành luôn không ngừng nhắc nhở mỗi ngày.
Cố Vận An kéo Dận Chân ngồi trở xuống ghế, châm trà chuẩn bị xem tình huống.
Dận Chân thấy hắn hưng trí bừng bừng, cũng bỏ mặc cho hoàng hậu nhà hắn làm theo ý mình thích.
Vân Tường đối với Tiêu gia tỷ muội nhìn mà không thấy, khi đi ngang qua sân khấu, thậm chí không hề nhìn Tiêu Vũ Quyên cùng Tiêu Vũ Phượng.
Tiêu Vũ Phượng gắt gao cắn môi, nhổ xuống trâm gài tóc, hướng Vân Tường vọt tới.
Nghe được thanh âm, Vân Tường chợt lóe, Tiêu Vũ Phượng vồ hụt trực tiếp lảo đảo rơi xuống thang lầu, lăn lông lốc xuống đại đường.
Nghe tiếng kêu thảm thống của Tiêu Vũ Phượng, Triển Vân Phi vô cùng đau lòng, lập tức bất chấp vọt tới bên người nàng, vẻ mặt thương tiếc nâng đỡ nàng:
- Vũ Phượng, Vũ Phượng, nàng không sao chứ!
- Mộ.. Mộ Bạch?
Trên thân thể đau đớn, hơn nữa còn luân lạc vào trong thanh lâu, trong lòng xấu hổ cùng giận dữ, ánh mắt nàng tràn đầy nước mắt.
Vân Tường xem thường Tiêu gia tỷ muội, lại xem thường Triển gia đại thiếu gia đang thâm tình chân thành.
Hắn đã rời khỏi Triển gia, Triển Vân Phi làm sao làm sinh ý không liên quan gì với hắn, chỉ cần Triển Vân Phi biết tự mình hiểu lấy, đừng phá hư đồ vật trong Đãi Nguyệt lâu là được. Dù sao nơi này là của cải trên danh nghĩa của hắn.
Triển Vân Phi thấy Vân Tường xem thường chính mình, lòng tự trọng cực kỳ mãnh liệt khiến hắn tức giận váng đầu, hơn nữa Vũ Phượng bị thương, trực tiếp đốt cháy lý trí của hắn.
- Triển Vân Tường, ngươi đứng lại đó cho ta!
Khóe mắt Vân Tường liếc qua hắn, tiếp tục đi ra cửa.
- Triển Dạ Kiêu! Đừng tưởng rằng ngươi rời khỏi Triển gia, là có thể vô pháp vô thiên!
Vân Tường dừng bước, khóe môi châm chọc, xoay người nói:
- Ngươi đều đã nói ta đã rời khỏi Triển gia, ngươi lại lấy thân phận gì đi chỉ trích ta đây? Triển đại thiếu gia.
Xưng hô cuối cùng ai cũng nghe ra vẻ khinh thường trong lời nói của hắn.
- Ngươi!
Bị khẩu khí của Vân Tường làm giận dữ Triển Vân Phi trừng lớn hai mắt, căm tức nhìn Vân Tường. Mãi tới khi nữ tử trong lòng hắn không ngừng run rẩy lên, mới gọi về thần trí của hắn.
- Vũ.. Vũ Phượng..
- Tô Mộ Bạch.. Triển đại thiếu gia..
Tiêu Vũ Phượng biểu tình thê lương đoạn tuyệt:
- Ngươi luôn gạt chúng ta.
- Vũ Phượng, nàng nghe ta giải thích!
Triển Vân Phi lập tức quên Vân Tường, trong lòng trong mắt chỉ còn Tiêu Vũ Phượng mà thôi.
Rời khỏi Đãi Nguyệt lâu, khóe môi tươi cười trên mặt Vân Tường luôn không tiêu tán. Triển gia làm sao còn có thể tiếp tục nữa, chỉ trông vào đầu óc toàn là rơm rạ của Triển Vân Phi?
- Nhé, quả nhiên là người không phong lưu uổng thiếu niên a, phải không, Vân Tường.
Cố Vận An nhe răng cười.
- Cố huynh?
Nghe được thanh âm Vân Tường quay đầu lại, kinh ngạc một phen. Ánh mắt hắn nhìn qua Dận Chân, không ngờ vị tứ gia này lại mặc kệ cho Cố huynh đi Đãi Nguyệt lâu.
- Không nghĩ tới?
Cố Vận An dương dương tự đắc cười.
- Cũng không phải quá mức kinh ngạc.
Vân Tường lắc đầu, hắn ở kinh thành lâu như vậy, tuy gặp mặt ít, nhưng nghe Đa Long, Hạo Tường cùng Vĩnh Bích nói về bổn sự lạc đường của Cố thái y cũng không ít.
-!
Đây là ý gì!
- Vận An, nói chính sự.
Dận Chân nhắc nhở.
Chính sự? Cố Vận An nghĩ nghĩ:
- Vân Tường, cho ta mượn con ngựa!
- Cố huynh cùng tứ gia muốn ra khỏi thành?
- Ân.
Dận Chân gật đầu.
Nghe được có người xuống lầu, Tiêu Vũ Phượng chậm rãi xoay người, tiếp theo cừu hận hội tụ trong mắt.
Vẻ mặt Vũ Quyên có chút khó hiểu, vừa có hận ý, vừa có thưởng thức đối với Vân Tường.
- Triển Dạ Kiêu!
Sau một thoáng trầm mặc, Tiêu gia tỷ muội cùng mở miệng, hận ý rõ ràng làm quần chúng xung quanh vô cùng tò mò.
Dạ Kiêu đội, Triển Dạ Kiêu, người Đồng Thành luôn không ngừng nhắc nhở mỗi ngày.
Cố Vận An kéo Dận Chân ngồi trở xuống ghế, châm trà chuẩn bị xem tình huống.
Dận Chân thấy hắn hưng trí bừng bừng, cũng bỏ mặc cho hoàng hậu nhà hắn làm theo ý mình thích.
Vân Tường đối với Tiêu gia tỷ muội nhìn mà không thấy, khi đi ngang qua sân khấu, thậm chí không hề nhìn Tiêu Vũ Quyên cùng Tiêu Vũ Phượng.
Tiêu Vũ Phượng gắt gao cắn môi, nhổ xuống trâm gài tóc, hướng Vân Tường vọt tới.
Nghe được thanh âm, Vân Tường chợt lóe, Tiêu Vũ Phượng vồ hụt trực tiếp lảo đảo rơi xuống thang lầu, lăn lông lốc xuống đại đường.
Nghe tiếng kêu thảm thống của Tiêu Vũ Phượng, Triển Vân Phi vô cùng đau lòng, lập tức bất chấp vọt tới bên người nàng, vẻ mặt thương tiếc nâng đỡ nàng:
- Vũ Phượng, Vũ Phượng, nàng không sao chứ!
- Mộ.. Mộ Bạch?
Trên thân thể đau đớn, hơn nữa còn luân lạc vào trong thanh lâu, trong lòng xấu hổ cùng giận dữ, ánh mắt nàng tràn đầy nước mắt.
Vân Tường xem thường Tiêu gia tỷ muội, lại xem thường Triển gia đại thiếu gia đang thâm tình chân thành.
Hắn đã rời khỏi Triển gia, Triển Vân Phi làm sao làm sinh ý không liên quan gì với hắn, chỉ cần Triển Vân Phi biết tự mình hiểu lấy, đừng phá hư đồ vật trong Đãi Nguyệt lâu là được. Dù sao nơi này là của cải trên danh nghĩa của hắn.
Triển Vân Phi thấy Vân Tường xem thường chính mình, lòng tự trọng cực kỳ mãnh liệt khiến hắn tức giận váng đầu, hơn nữa Vũ Phượng bị thương, trực tiếp đốt cháy lý trí của hắn.
- Triển Vân Tường, ngươi đứng lại đó cho ta!
Khóe mắt Vân Tường liếc qua hắn, tiếp tục đi ra cửa.
- Triển Dạ Kiêu! Đừng tưởng rằng ngươi rời khỏi Triển gia, là có thể vô pháp vô thiên!
Vân Tường dừng bước, khóe môi châm chọc, xoay người nói:
- Ngươi đều đã nói ta đã rời khỏi Triển gia, ngươi lại lấy thân phận gì đi chỉ trích ta đây? Triển đại thiếu gia.
Xưng hô cuối cùng ai cũng nghe ra vẻ khinh thường trong lời nói của hắn.
- Ngươi!
Bị khẩu khí của Vân Tường làm giận dữ Triển Vân Phi trừng lớn hai mắt, căm tức nhìn Vân Tường. Mãi tới khi nữ tử trong lòng hắn không ngừng run rẩy lên, mới gọi về thần trí của hắn.
- Vũ.. Vũ Phượng..
- Tô Mộ Bạch.. Triển đại thiếu gia..
Tiêu Vũ Phượng biểu tình thê lương đoạn tuyệt:
- Ngươi luôn gạt chúng ta.
- Vũ Phượng, nàng nghe ta giải thích!
Triển Vân Phi lập tức quên Vân Tường, trong lòng trong mắt chỉ còn Tiêu Vũ Phượng mà thôi.
Rời khỏi Đãi Nguyệt lâu, khóe môi tươi cười trên mặt Vân Tường luôn không tiêu tán. Triển gia làm sao còn có thể tiếp tục nữa, chỉ trông vào đầu óc toàn là rơm rạ của Triển Vân Phi?
- Nhé, quả nhiên là người không phong lưu uổng thiếu niên a, phải không, Vân Tường.
Cố Vận An nhe răng cười.
- Cố huynh?
Nghe được thanh âm Vân Tường quay đầu lại, kinh ngạc một phen. Ánh mắt hắn nhìn qua Dận Chân, không ngờ vị tứ gia này lại mặc kệ cho Cố huynh đi Đãi Nguyệt lâu.
- Không nghĩ tới?
Cố Vận An dương dương tự đắc cười.
- Cũng không phải quá mức kinh ngạc.
Vân Tường lắc đầu, hắn ở kinh thành lâu như vậy, tuy gặp mặt ít, nhưng nghe Đa Long, Hạo Tường cùng Vĩnh Bích nói về bổn sự lạc đường của Cố thái y cũng không ít.
-!
Đây là ý gì!
- Vận An, nói chính sự.
Dận Chân nhắc nhở.
Chính sự? Cố Vận An nghĩ nghĩ:
- Vân Tường, cho ta mượn con ngựa!
- Cố huynh cùng tứ gia muốn ra khỏi thành?
- Ân.
Dận Chân gật đầu.